125. Kết thúc hoàn toàn
"Nhưng em để ý." Quý Nghiên xoay người, nhìn . Gằn từng chữ, vô cùng nghiêm túc : "Em có cách nào ở cùng với ."
"Có phải bởi vì bảo vệ em tốt ?"
" phải, liên quan đến ." Giọng Quý Nghiên vô cùng cứng nhắc.
Bạch Thắng hỏi: "Hay bởi vì có chỗ nào làm tốt, để em thất vọng rồi?"
" có."
"Nghiên Nghiên." Bạch Thắng gọi .
Vẻ mặt Quý Nghiên vẫn như cũ chút thay đổi. "Đều phải, cần đoán."
"Em muốn chia tay với , cho nguyên nhân."
"Em xứng với ."
Quý Nghiên trả lời. Ánh mắt Bạch Thắng bỗng nhiên tối lại, nhìn sâu, khóe miệng ràng có vết máu, ánh mắt Quý Nghiên chỉ cảm thấy đau đớn, mở to mắt nhìn đến . Giọng Bạch Thắng rất trầm thấp. " đến cùng, vẫn vì chuyện đêm đó."
Quý Nghiên trầm mặc.
Ánh mắt của quá bi thương, đau đớn bỏ qua được, giống như xuyên thấu qua con đường vô hình, đến trong lòng cùng nhau đau. Cho rằng nước mắt còn để chảy, nhưng vì sao giờ khắc này, ánh mắt đột nhiên cảm giác chua xót lợi hại, có chất lỏng dày chảy ra. cuống quít xoay người, duy trì vẻ mặt trấn định. Nhưng Bạch Thắng lại đột nhiên tiến lên, tay từ phía sau vòng qua ôm gần sát vào mình, gắt gao nhốt chặt, cằm đặt vào vai . Giọng rất thấp rất thấp. " xin lỗi, nên để mình em ra ngoài. Nếu ở bên cạnh em, bất luận làm sao cũng phát sinh chuyện như vậy. Quên có được hay ? Đem tất cả những chuyện vui này quên , chỉ để lại vui vẻ. Em còn có , mặc kệ phát sinh cái gì, ở trong lòng , em vẫn là Nghiên Nghiên của như lúc ban đầu quen biết kia. Chưa đến xứng hay , nhận định em, cũng chỉ muốn em. Cho nên, cần rời khỏi . có em, cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa?"
Mỗi câu chữ của , dịu dàng mà kiên định. Ở bên tai vang lên, hô hấp gần như thế, còn có thể ràng cảm nhận được nhiệt độ thân thể này, nhưng vì sao, trong lòng lại lạnh như vậy?
Ngay cả cũng làm ấm lòng được sao?
Có thể hay , nên nữa?
" rồi, buông em ra. Dù cho thế giới bị tiêu diệt, cũng chỉ muốn nắm chặt tay em, cái khác cũng quan trọng. có thể đáp ứng em làm mọi chuyện, cũng có thể cho em bất cứ cái gì mà em muốn, ngoại trừ buông tha em."
Quý Nghiên nhắm mắt, mặt khó nén vẻ đau khổ, chỉ là Bạch Thắng có nhìn thấy.
ngụy trang hết sức như thế, lại lừa được mình, chỉ có thể cắn chặt môi, cho mình khóc ra thành tiếng.
Bạch Thắng chôn ở của bên gáy : "Em cũng đáp ứng dễ dàng buông tha, quên rồi sao?"
Quý Nghiên ngửa đầu, kềm chế nước mắt sắp tràn mi. Cố gắng khôi phục bình tĩnh cùng lạnh nhạt lúc trước, giọng bình thường từ trong miệng truyền ra. "Em hối hận rồi."
"..."
"Bạch Thắng, phải muốn biết vì sao em muốn chia tay với sao? Được, em cho ." dứt khoát đáp ứng.
Bạch Thắng bỗng nhiên muốn nghe.
Quý Nghiên cho cơ hội suy nghĩ, tiếp: "Từ khi quen biết với đến nay, em có vài ngày sống yên ổn. Thường xuyên phải bị đuổi giết, là bị bắt cóc, nếu phải ứng phó những oanh oanh yến yến quay xung quanh ở bên cạnh , em mệt chết , cũng có tinh lực tiếp tục rồi. Trải qua nhiều chuyện như vậy, em mới ràng, đây phải cuộc sống mà em muốn. Em luôn hướng đến cuộc sống hạnh phúc đơn giản thà, nhưng cho được."
"Em làm sao mà biết cho được?" Bạch Thắng hỏi.
Quý Nghiên nhàng cười cười. "Đừng lừa mình dối người, có thể cho em, ngoại trừ nguy hiểm, còn có cái gì? Chuyện như vậy phải chỉ lần, chỉ cần em còn ở bên cạnh , vĩnh viễn gặp phải nhân tố bất an. Cũng đếm được bao nhiêu phiền phức tìm đến cửa, em muốn để mình vất vả như vậy. Mỗi lần có chuyện phát sinh, đều phải chịu lần tổn thương, sau đó lại nghĩ biện pháp, cho nên mỗi lần đều để cho lòng em lao lực quá độ. Em biết mình còn có thể thừa nhận bao nhiêu lần, cũng muốn biết rồi. Hãy để toàn bộ ngừng ở đây, chúng ta kết thúc , cho mỗi bên thoải mái, được ?"
" được." Bạch Thắng trả lời như đinh chém sắt, cánh tay ôm khỏi chặt thêm." biết để cho em rất vất vả, cũng cho em gặp rất nhiều cực khổ. Nhưng như vậy, cũng buông em ra. Chờ chút nữa, bàn giao mọi chuyện lại, sau đó với em qua những ngày em muốn."
Quý Nghiên lắc đầu. " cần, cần nhân nhượng em như vậy. còn có người nhà , bạn bè của , chẳng lẽ cũng quan tâm sao? Nếu cứ như vậy buông tay bỏ lại, cũng được vui vẻ. Hơn nữa, làm thế nào bảo đảm về sau có nhiều phiền toái hơn tìm đến chúng ta? Coi như vứt bỏ thân phận kia, Bạch Thắng vẫn là Bạch Thắng, điểm này phải bởi vì bất kỳ chuyện gì mà thay đổi, bản thân cũng là tồn tại tầm thường, mặc kệ tới đâu, đều định trước hơn người bình thường rồi."
Bạch Thắng tựa đầu để ở hõm vai , giọng khàn khàn hỏi. "Có phải mặc kệ cái gì, em chuẩn bị theo trở về đúng ?"
"Ừ."
"Nếu thuận theo?"
Quý Nghiên vô cùng bình tĩnh : "Bạch Thắng, đừng làm cho em hận ."
câu này so với bất kỳ câu nào cũng hữu hiệu, hoàn toàn chối bỏ toàn bộ của rồi. Bạch Thắng buông tay ra, đột nhiên cười khổ: "Cho dù là như vậy, cũng có biện pháp buông tay, hận hận ."
Trong lòng Quý nghiên chấn động, xoay người, vẻ mặt phức tạp nhìn . "..."
Cần gì phải?
Bạch Thắng giương mắt, bên miệng có ý cười nhợt nhạt, chuyên chú nhìn như vậy. Giống như toàn bộ thế giới này chỉ có người, : "Nghiên Nghiên, em thể ép buộc."
Quý Nghiên nháy mắt liền nổi giận, đây coi là gì? chỉ vào Bạch Thắng : "Vậy muốn bức em vào chỗ khó? Em muốn ở cùng với , cũng trở về với . Nếu đặt em ở trong lòng , xin tôn trọng ý kiến của em chút."
Tại sao luôn như thế, dễ dàng nhiễu loạn trái tim như vậy? Làm khoảng cách phòng vệ trở nên lung lay sắp đổ mà rất dễ dàng dựng lên, Quý Nghiên, mày có tiền đồ chút!
Quý Nghiên nắm chặt quả đấm, vẻ mặt phẫn nộ nhìn .
Bạch Thắng : "Nếu tôn trọng ý kiến của em, bây giờ chúng ta đứng ở chỗ này, mà ở đường trở về."
"Nếu áp dụng thủ đoạn cứng rắn dẫn em trở về, em bảo đảm, mang về nhất định chính là thi thể."
Sắc mặt Bạch Thắng trở nên hết sức khó coi, nặng nề : " cũng bảo chứng, có ở đây, em chết được."
Quý Nghiên cười lạnh." có thể thử xem."
Hai người cứ đứng sóng đôi như vậy.
khí rơi vào cứng nhắc trước nay chưa có.
Bạch Thắng đứng tại chỗ, gắt gao nhìn Quý Nghiên, trong ánh mắt lộ ra vùng vẫy cùng thống khổ, rồi sau đó vẻ mặt lạnh lùng.
biết , đến cuối cùng, vẫn nỡ cưỡng ép nửa phần.
Cho nên mới có sợ hãi như vậy.
Tàn nhẫn như dùng dao găm xuyên vào ngực
" có thể , em muốn gặp nữa. Cho nên về sau cũng đừng đến nữa tìm em, càng đừng đến quấy rầy cuộc sống của em, chúng ta hoàn toàn kết thúc." Giọng Quý Nghiên có chút nhiệt độ.
Ngôn ngữ có thể đả thương người tới trình độ nào, cuối cùng hiểu được rồi. So với biết Vân Song Chỉ phản bội , so với tận mắt thấy Bạch Tinh cùng Phù Tô bị chia cách dương, còn đau hàng ngàn hàng vạn lần hơn.
Bạch Thắng gật đầu. "Được, cho em thời gian suy nghĩ, nhưng em cần phải làm cho buông tha. ở bên ngoài, trừ phi em hồi tâm chuyển ý, nếu mực nơi này cùng với em."
Quý Nghiên bĩu môi. "Tuỳ ."
Bạch Thắng nhìn cái sau, che nỗi đau trong mắt, lát sau, rốt cục vẫn cất bước đến ngưỡng cửa.
Quý Nghiên vẫn có nhìn .
Đến khi bóng dáng của biến mất ở trong phòng, mới xoay người, xuyên qua cửa còn có thể nhìn đến bóng lưng mất tinh thần của , chậm rãi về phía trước. Bạch Thắng giống như có linh cảm, đột nhiên quay đầu lại, Quý Nghiên sửng sốt, khẩn trương làm bộ như có việc gì nhanh chóng đến cạnh cửa đóng cửa lại. Ầm - -, tầm mắt của bị ngăn cách ở bên ngoài, tiếng vang hưởng kia, cũng cách trở trái tim đến gần sát nhau.
Quý Nghiên dựa lưng vào cánh cửa, đưa tay che miệng lại, mạnh mẽ cố nén nước mắt, nhưng vẫn khống chế được mà mãnh liệt chảy xuống.
Trong miệng tràn ra thanh "Hu hu hu hu...", càng che miệng chặt chẽ thêm, cho thanh này truyền ra xuyên qua ván cửa.
Cả người suy sụp trượt xuống.
Đợi đến khi xác định xa, mới ngã ngồi dưới đất lớn tiếng khóc lên.
Bạch Thắng ngồi ở bậc thềm bên ngoài nhà, cả người có vẻ cực kỳ yên lặng. Hai tay tự nhiên đặt lên đầu gối mình, ngửa đầu nhìn cảnh sắc tươi đẹp ngoài trời, hôm nay ánh mặt trời rất lớn, có chút chói mắt. Trách được cảm thấy rất gai mắt, giống như có chất lỏng muốn chảy xuống, vừa mỏi vừa đau.
"Có từng hối hận , trong cuộc sống sinh hoạt bởi vì , mà nhiều nguy hiểm như vậy."
"Nếu em có, muốn buông ra sao?"
" ."
...
"Chim non quen với sinh hoạt của Hùng Ưng, vậy cùng nó lớn lên, cho nó đôi cánh, cùng bay lượn ở trong trời đất này. Lâu ngày, cũng thành thói quen."
"Nếu quen được sao?"
"Hùng Ưng bẻ gẫy cánh của mình, cùng nó, qua cuộc sống nó muốn."
...
"Em rời sao?"
"Chim non trưởng thành."
"Cho nên?"
"Nó dần dần có đôi cánh mạnh mẽ, cần Hùng Ưng bảo vệ, cũng có thể cùng bay lượn ở trong trời đất."
...
Em từng đáp ứng, muốn cùng bay lượn ở trong trời đất này, sống cuộc sống của hưng ưng cũng được, chim non cũng tốt, đều buông tay ra, cùng sát cánh bên nhau.
Chúng ta vĩnh viễn phải ở cùng chỗ.
Nhưng bây giờ, em nuốt lời rồi.
Đến cuối cùng phải làm như thế nào, em mới có thể nuốt lời lần nữa?
Chúng ta đồng khởi bẻ gãy cánh, ở trong thế gian này, làm đôi tình nhân thắm thiết hết mức bình thường, được ?
Thời gian giống như dừng lại ở hình ảnh.
Bạch Thắng lẳng lặng ngồi ở bậc thang, ánh mặt trời chiếu ở người , quanh người phủ lên tầng ánh sang vàng ấm áp. Nhưng có lẽ người phát ra hơi thở quá mức trống trải, ánh mặt trời ấm áp, chiếu rọi xuống, cũng làm ấm được cả người lộ ra trống vắng kia, ngược lại càng tô vẽ sâu hơn. Trong phòng, Quý Nghiên cũng duy trì tư thế lúc trước, ngã ngồi dưới đất, xung quanh rộng lớn sáng ngời, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, người lộ ra bi thương, cũng ràng như vậy.
Mà Dương Hàm Mặc đứng ở ngoài cửa phòng, giống như pho tượng, vẫn nhúc nhích.
Chỉ là vẻ mặt phức tạp nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia.
Giờ phút này, thế giới đều là yên tĩnh.
Ban ngày đến màn đêm, nắng ấm dần thay thế bằng đêm tối lạnh lẽo, ba người, ôm ba phần tình cảm, ở dưới ánh trăng nhàn nhạt, vẫn duy trì dáng vẻ lúc ban ngày.
126. , chúng ta về nhà
" ta còn chưa ." Dương Hàm Mặc dựa tường đứng ở cửa, hai tay ôm ngực, ánh mắt tự nhiên mà rơi vào người Quý Nghiên.
"Ừ." Quý Nghiên nhàn nhạt đáp, nhìn ngoài cửa sổ, cũng có phản ứng nhiều.
Dương Hàm Mặc : "Em ra nhìn chút? Coi như cùng ta trở về, tốt xấu cũng ràng. Suốt hai ngày nay ta chưa ăn cái gì."
Quý Nghiên mím môi, .
"Nếu đồng ý với ta, khiến cho ta hoàn toàn hết hy vọng, cứ kéo dài như vậy hai người cũng chẳng tốt. Hơn nữa kéo cũng kéo được cả đời, em sớm hay muộn cũng phải đối mặt."
Quý Nghiên đứng dậy, đến bên giường, xốc chăn nằm xuống giường. với Dương Hàm Mặc ở bên cạnh , giọng khàn khàn lạnh nhạt nhẽo tự trong miệng truyền ra."Em mệt rồi."
Dương Hàm Mặc buông tay. "OK, em nghỉ ngơi . ra bên ngoài xem người kia còn sống ?"
Quý Nghiên nhắm mắt lại, tách rời mọi thứ xung quanh ra, lẳng lặng vào giấc ngủ.
Gần tối, Quý Nghiên ra khỏi phòng, đèn phòng khách còn sáng, Dương Hàm Mặc ở phòng bếp bận rộn nấu bữa tối. Quý Nghiên nhìn cửa lâu, dừng lại chốc lại, rốt cục vẫn tới. dừng ở bên cạnh cửa, từ chuông mở cửa có thể nhìn bên mặt. Khuyên tròn lớn, cảnh tượng mặt trời chiều ngã về tây mờ nhạt ở bên ngoài cửa.
Mà bậc thềm trước cửa, lại có bóng người.
Quý Nghiên đứng lẳng lặng, tiếng nào, cũng có động tác, cứ như vậy cái chớp mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh bậc thang trống . Đến khi phía sau truyền đến giọng của Dương Hàm Mặc: "Đừng nhìn, ta rồi."
Ánh mắt Quý Nghiên rủ xuống, loại cảm xúc ở trong lòng tràn ra.
Dương Hàm Mặc cầm đồ ăn trong tay bưng lên bàn, sau đó với Quý Nghiên: "Đến đây ăn cơm ."
Quý Nghiên giống như con rối, chậm rãi về phía ta.
Cầm bát đũa lên, yên lòng lùa cơm vào miệng, máy móc nhai nuốt, ánh mắt Quý Nghiên đều là chạy xe . Tài nấu nướng của Dương Hàm Mặc tồi, mùi vị rất ngon, hương vị cũng được, nhưng trong đầu Quý Nghiên lại kìm lòng được ra ngày ngã bệnh, dáng vẻ tay chân Bạch Thắng luống cuống nấu cơm cho . Để cho Tiểu Bạch bước vào phòng bếp, là bi kịch, nhưng rất may mắn ngày đó làm nổ tung phòng bếp, cũng chỉ làm thay đổi hoàn toàn mà thôi. chưa thấy qua dáng vẻ chật vật như thế, áo sơmi sạch bám đầy bụi, tóc cũng vậy, có thói quen sắn tay áo sơmi đến khuỷu tay, mặt ngược lại rửa sạch qua, nếu khẳng định cũng thể may mắn thoát khỏi. Tuy nhiên dáng vẻ vẫn lạnh nhạt ưu nhã, nhưng Quý Nghiên cũng phúc hậu nở nụ cười, cười đến kềm chế được.
Nhưng rất nhanh, vui quá hoá buồn rồi.
Bạch Thắng làm đồ ăn, chỉ có hai chữ có thể hình dung, đó chính là kỳ lạ. có thể đem bát khoai sọ làm thành thịt kho tàu nhưng lại có hương vị của 'Gan heo', còn có thể cắn ra thanh kỳ quái, ai phải thần kỳ? (mùi vị 'Gan heo' chỉ hình dung đồ ăn khó ăn, Quý Nghiên ghét nhất ăn gan heo.)
Nhưng nhìn vất vả như vậy, Quý Nghiên hai lời chưa , kiên trì bắt đầu giải quyết bàn 'Gan heo'. Về sau Bạch Thắng nhìn nổi, : " thể ăn cũng đừng ăn, ngộ nhỡ ăn mà đau dạ dày càng tệ hơn, để gọi điện thoại kêu Luyến Y qua đây."
" cần, em được xưng là dạ dày sắt biết sao? Trước kia cùng Tây Tây ăn cơm ở nhà hàng , kết quả xảy ra vấn đề, tất cả mọi người bị tiêu chảy, vội vội vàng vàng đưa lên xe cứu thương, chỉ có mình em chút cũng có việc gì, còn có thể hỗ trợ chăm sóc người gặp chuyện may. Hơn nữa, những đồ ăn này cũng tồi, ai thể ăn? Em rất thích."
Bạch Thắng mỉm cười. "Nghiên Nghiên, mánh khoé bịp người của em chút tiến bộ cũng có."
"Em có lừa ." Quý Nghiên nháy mắt, hơi nghịch ngợm : "Tài nghệ nấu nướng của có tiến bộ, Bạch tiên sinh, nên tin tưởng vào chính mình."
Bạch Thắng lắc lắc đầu, bật cười.
Nhưng vẻ mặt sủng nịch nhìn .
Quý Nghiên tiếp tục giải quyết 'Gan heo' của , mặt vẫn tươi cười. có dối, mấy thứ này mặc dù thể ăn, nhưng rất thích. người vì mình mà làm chuyện am hiểu cực kỳ dễ dàng, nhưng nếu biết chuyện này am hiểu, cũng làm tốt, nhưng vì mình, vẫn thể chùn bước mà làm, dù biến mình thành rất chật vật, phân tâm ý này, đủ để khiến cảm động.
Tiểu Bạch của , cho tới bây giờ chưa để cho thất vọng qua.
Vẫn ưu tú như vậy, vẫn như vậy, .
Đời này chuyện làm tốt nhất, cũng may mắn nhất, là gặp được , , sau đó quyết định giao sống còn của mình cho .
Nhưng lại thành bất hạnh của .
lại tổn thương lần.
Có lẽ về sau, cứ như vậy rồi.
Kết thúc, cũng gặp lại.
Nhưng vì sao tim đau như vậy?
Giống như khoét miếng thịt của mình.
Buồn bực, sinh đau.
"Nước mắt rơi xuống rồi." Dương Hàm Mặc bưng bát, nâng mắt nhìn Quý Nghiên cái, đột nhiên .
Quý Nghiên ngẩn ra, tay theo bản năng chùi nước mắt , khô.
"Ngoài miệng lời tàn nhẫn như thế, ra trong lòng từ đầu muốn ta , em căn bản thể rời khỏi ta, phải ?" Dương Hàm Mặc câu trúng tim đen hỏi.
Ánh mắt ta gắt gao nhìn chằm chằm Quý Nghiên, cho trốn tránh.
Động tác Quý Nghiên ngừng lại.
"Cần gì phải hành hạ mình như vậy?" Dương Hàm Mặc buông đũa xuống, : " ta tạm thời nhận cái nhiệm vụ rất quan trọng, bất đắc dĩ mới rời ."
Dương Hàm Mặc nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
Bạch Thắng nhận điện thoại xong, cả người đứng ở bên cạnh bậc thang, ánh mắt nhìn cửa sâu, tư thế nghiêng người đứng thẳng, nhìn ra được rất giãy giụa. Đúng lúc lúc này Dương Hàm Mặc mở cửa mua đồ ăn, chỉ liếc mắt nhìn Bạch Thắng cái, liền đóng cửa lại, qua coi như thấy ta ở bên cạnh.
Ai ngờ Bạch Thắng lại gọi lại.
"Cảm ơn trong khoảng thời gian chăm sóc Nghiên Nghiên, bây giờ tôi phải rời khỏi đây chuyến, lúc trở về, tôi tới đón ấy ."
" dựa vào cái gì mà tự tin lớn như vậy?"
" biết sao?"
"Biết cái gì?"
"Bởi vì tôi thể rời khỏi ấy."
Quý Nghiên nhìn Dương Hàm Mặc, khó hiểu hỏi: "Tại sao muốn cho em những thứ này?"
phải muốn gặp mặt Tiểu Bạch nữa sao? phải hy vọng trở về nữa sao? nên hết sức ngăn cản bọn họ tiếp xúc mới đúng, vì sao còn chủ động chuyện của Tiểu Bạch với ?
"Dù sao làm thế nào ta cũng buôn tay em, em cũng quên được ta, cùng em ở đây, nhìn em vui. Còn bằng ràng, ít nhất ở bên cạnh ta, mặt của em tươi cười." Dương Hàm Mặc : " cũng muốn ích kỷ điểm, cứ như vậy giữ em ở bên người, coi như tim em có ở người , nhưng tốt xấu chúng ta ở cùng chỗ. Nhưng Nghiên Nghiên, tự hỏi mình, đây là cái muốn sao? Đáp án chợt dừng lại rồi. em, nhưng nhìn em bây giờ cúi đầu im lặng, càng muốn nhìn Nghiên Nghiên tràn đầy sức sống phóng khoáng luôn tươi cười. Nếu chỉ có ta mới có thể cho em mặt như vậy, đây cần gì phải chấp nhất? So với ba người cùng đau khổ, ít nhất hai người các em hạnh phúc, tính ra cũng thua thiệt như thế."
Quý Nghiên biết nên cái gì.
Tình của Dương Hàm Mặc, để cho cảm thấy áy náy.
Nhưng lại thỉnh thoảng mang cho cảm giác, còn có cả rung động.
phát mình hề hiểu như trong tưởng tượng.
Dương Hàm Mặc rất nghiêm túc nhìn Quý Nghiên, gằn từng tiếng : "Nghiên Nghiên, em nên suy nghĩ ràng được ?"
Quý Nghiên há miệng thở dốc, lại ra tiếng.
Tiếp.
Dương Hàm Mặc : " hi vọng em ở lại, nhưng tình cảm là chuyện cả đời. Rời khỏi ta, em xác định có thể sống tốt sao? ta? Hoàn toàn coi thân thể của mình thành chuyện to tát gì, em hi vọng ta cứ như vậy hoàn toàn huỷ hoại thân thể của mình, hay quên em ở cùng chỗ với người phụ nữ khác, người phụ nữ khác? Em cảm thấy em có thể tiếp nhận được sao? Nhưng theo thấy, tính cách tên "tiểu bạch kiểm " kia, tám phần là người ở phía , tình của ta so với trong tưởng tượng của em còn em hơn. Nghiên Nghiên, em mới 23, đứa bé về sau còn có. cần phải bởi vậy buông tha hạnh phúc nửa đời sau của mình, coi như đứa bé kia ở trời thấy được, cũng vui, đứa bé khẳng định hi vọng mẹ bé có thể ở cùng chỗ với ba ba, vui vẻ, như vậy đứa bé mới có cơ hội lần nữa trở về bên cạnh em. Em cũng có thể đề bù lại cho đứa bé!"
" lần nữa... Trở lại, bên cạnh em sao?" Quý Nghiên thào hỏi.
Dương Hàm Mặc gật đầu.
Ánh mắt Quý nghiên rủ xuống , nhìn về phía bụng mình. Tay đồng thời nhàng an ủi lên, nơi này từng có tiểu sinh mệnh, nhưng bị đánh mất, , còn trở về sao?
Chuông điện thoại di động vang lên.
Dương Hàm Mặc đứng dậy, giúp Quý Nghiên lấy điện thoại ra, đưa tới trước mặt ."Mộc Tây gọi."
Quý Nghiên từ tay ta nhận lấy di động, nhận nghe.
"A lô."
"..."
"Làm sao vậy?"
"..."
"..."
"Ầm..."
thanh điện thoại rơi đất.
Sắc mặt Quý nghiên trắng xanh, ngu ngơ ngồi ở ghế.
Dương Hàm Mặc hỏi: " xảy ra chuyện gì?"
Biến cố luôn luôn phát sinh ở trong đêm.
Dương Hàm Mặc suốt đêm đưa Quý Nghiên trở về Hongkong, bọn họ trực tiếp đến bến tàu, từ rất xa, thấy rất nhiều người vây ở nơi đó. mặt biển tụ tập rất nhiều con thuyền, đa số là thuyền cứu nạn, ánh đèn sáng tỏ, chiếu ánh ở mặt biển, chói lọi mảnh.
Quý Nghiên xuống xe, chạy thẳng đến bến tàu.
Mộc Tây liếc mắt thấy , trường vô cùng hỗn loạn, bến tàu tụ tập rất nhiều người, Mộc Tây xuyên qua đám người, rất nhanh nghênh đón về phía Quý Nghiên."Nghiên nghiên, cậu cuối cùng cũng đến đây?"
Quý Nghiên dừng bước lại, hỏi Mộc Tây: "Như thế nào?"
Sắc mặt của vô cùng tái nhợt, vừa mới chạy, khí tức chưa ổn định, gương mặt lộ ra lo lắng.
Dương Hàm Mặc ở phía sau lưng , nhìn sắc mặt cũng tốt.
Ánh mặt Mộc Tây hơi tối lại, do dự, : "Còn lục soát."
Thân hình Quý Nghiên lay động cái.
Dương Hàm Mặc khẩn trương đỡ lấy .
Quý Nghiên đẩy tay ta ra, tránh thoát từ trong ngực ra, bước chân trống về phía bến tàu. Sắc mặt Mẫn Y Thần lạnh lung đứng ở bên, Quý Nghiên nhìn mặt biển, người nhiều như vậy, nhưng có bóng dáng quen thuộc. tìm thấy...
Mộc Tây đến bên canh , đè nén giọng : "Chính phủ dự định ở Đông Hải mở tuyến đường vận chuyển dầu mỏ, nhưng bị tổ chức Y mãnh liệt cản trở, cái gì bọn họ phải vòng qua con đường khác mà , thậm chí Ngôn Quyết tự mình dẫn người đến cùng đàm phán với chính phủ, kết quả chính phủ đồng ý, thái độ Ngôn Quyết lại kiên quyết, hai phe giằng co. Chính phủ đành phải để cho Cục Quốc An ra mặt, sau khi Bạch Thắng nhận được tin tức, lúc chạy tới bên này rồi. Tinh thần ấy như vậy, đâu thể đấu lại được với Ngôn Quyết mặt dày vô sỉ? Cha mẹ Bạch lo lắng, vẫn muốn ngăn cản ấy, nhưng vẫn có liên lạc được với người. Mẫn Y Thần đuổi tới địa điểm bọn họ hẹn, vẫn kịp, lúc đến bến tàu, đúng lúc nhìn thấy du thuyền nổ tung..."
Mộc Tây ngừng lại.
Mặc dù hết, nhưng Mộc Tây biết Quý Nghiên biết.
Du thuyền nổ mạnh, xác người văng khắp nơi, ánh lửa cuồn cuộn... Tình cảnh bi thảm như vậy, cần phải nhìn, càng cần ra, vết thương chồng chất ngực Quý Nghiên, lại bổ thêm đao.
Ánh mắt Quý nghiên đau đớn lợi hại, tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt của vẫn nhìn chằm chằm mặt biển, hai mặt đỏ rực, vẫn nhúc nhích.
Nhưng trong lỗ tai lại nghe ràng lời Mộc Tây .
Ngôn quyết.
Lại là !
đến cuối cùng muốn thế nào?
Cố ý trả thù sao?
Cảnh tượng dữ dội quen thuộc như vậy, lần đó cướp , trêu tức Tiểu Bạch, hình ảnh giống như vậy. Mà đúng lúc ở Đông Hải, cũng ở du thuyền, mặc dù nhớ , nhưng về sau Sương cho , Tiểu Bạch còn cho nổ cả du thuyền, Ngôn Quyết chạy trốn.
Nhưng lần đó gieo gió gặt bão, bây giờ lại dùng phương pháp giống nhau để đối phó với Tiểu Bạch, lại còn chọn lúc tinh thần cùng thân thể tốt, thủ đoạn đê tiện xấu xa như vậy, chỉ có thắng phục, cũng là người quá trơ trẽn!
Nếu Tiểu Bạch có làm sao, liều cái mạng này cũng bỏ qua !
" ta có việc gì, em đừng quá lo lắng." Dương Hàm Mặc tiến lên, nhịn được an ủi.
Mặc dù người nào cũng biết, trong lúc nổ mạnh tỷ lệ chạy thoát có bao nhiêu .
Quý Nghiên nhìn thẳng phía trước, chút do dự : "Em biết."
" ấy , cưng chiều em cả đời. Coi như làm em hư, hay gặp nhiều khó khăn hơn nữa, ấy rời khỏi em." Quý Nghiên gằn từng chữ.
" ấy đồng ý với em, làm mà suy nghĩ."
Lời này là với người khác, cũng là tự nhũ.
hứa với , chưa từng hứa mà làm được.
Tất cả đều làm được.
Cho nên lần này cũng giống vậy.
Bạch Thắng chắc chắn nuốt lời.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, người bên bến tàu càng ngày càng ít, thi thể lần lượt bị mang đưa , trong đó bao gồm cả người của Cục Quốc An mà lần này Bạch Thắng mang . số còn có thể nhận tướng mạo, nhưng có số, ngay cả mặt mũi cũng phân biệt được. Cộng thêm thời gian dài ngâm ở trong nước, da cũng thối nát sưng vù, dáng vẻ cực kỳ kinh khủng.
Nhất là ban đêm gió lạnh, còn bên bờ biển, càng làm cho khí lúc này tăng thêm vài phần cảm giác trầm quỷ dị.
Gió càng thổi lạnh.
Tim Quý nghiên cũng càng ngày càng lạnh .
"Quý tiểu Nghiên, trở về chờ tin tức . Đứng nữa như vậy cũng phải là biện pháp, huống chi đối với thân thể của cậu cũng tốt, vừa bị bệnh nặng mới khỏi, cần điều dưỡng cho tốt." Mộc Tây lo lắng cho tình trạng thân thể Quý Nghiên, lên tiếng khuyên nhủ.
Quý Nghiên lắc đầu, kiên định đứng ở bến tàu.
Đợi được Bạch Thắng, .
Mộc Tây rối rắm nhìn ấy, muốn sát muối vào nỗi đau của ấy, nhưng lâu như vậy, nên vớt lên cũng vớt lên, nếu như chưa có chút tin tức, tám chín phần mười, chính là gặp chuyện bất trắc.
Cho nên khuyên ấy trở về, mặt là lo lắng cho thân thể Quý Nghiên, mặt cũng vì nguyên nhân này.
Mộc Tây muốn chờ đợi mà có kết quả gì.
sợ ấy gửi gắm tất cả hi vọng, nhưng đợi đến cuối cùng, chỉ có dư lại tuyệt vọng.
"Mình tin tưởng ấy." Quý Nghiên mở miệng, kiên định .
Last edited by a moderator: 10/7/16