116. Em rất nhàm chán phải ?
Quý Nghiên bây giờ vẫn còn chóng mặt, có cảm giác trâu bắt chó cày. Vì sao phải từ người rãnh rỗi nhất nhà, thoáng cái biến thành người bận rộn? Y Mạt Thuần theo phái hành động, vừa mới muốn làm chuyện vui, lập tức bắt đầu làm tiệc cưới. Ngay cả Ứng San cũng nhịn được : "Có phải quá nhanh ?"
"Đâu có nhanh gì? Lão Đại cùng Tiểu Thắng Thắng đều trưởng thành, phải kết hôn, chờ đương thặng nam a?"
"... Em có phần thích hợp."
Y Mạt Thuần dời tầm mắt ."Ứng San, chị đừng ngăn cản em. Em muốn gọi điện thoại cho Duẫn Kỳ. Bà ta lần trước còn đùa cợt em, tiến độ mấy người nhà chúng ta quá chậm, tại tốt, chúng ta có đến hai con dâu bà ta còn chưa có con dâu, em muốn cười nhạo trở lại."
Ứng San nhíu mày : "Có phải em với bà ta đánh cuộc cái gì rồi hả?"
Ánh mắt Y Mạt Thuần sáng long lanh. "Oa, chị làm sao mà biết?"
"Đánh cuộc bao nhiêu?"
" tỷ." Y Mạt Thuần vươn ngón tay ra, đắc ý : "Bà ta lấy kinh nghiệm tình trường phong phú của hai tiểu tử kia, cộng thêm lão đại vứt bỏ tình mấy con phố, khẳng định có con dâu trước chúng ta. Con trai của bà ta sinh sau đẻ muộn hơn với cháu em, lại tràn đầy tự tin, em đương nhiên thể mất mặt. Nhìn Hàn Quân Vũ đào hoa kia cũng giống người kết hôn sớm, Hàn Quân lại nham hiểm như thế, dám gả cho quả thực là ngại mệnh quá dài, có người phụ nữ ngu xuẩn như vậy sao? Cân nhắc lại, vẫn là gia đình chúng ta có vẻ đáng tin..."
"Em nhiều lời vô nghĩa như vậy, kết luận là em dùng tỷ cùng Viên Duẫn Kỳ đánh cuộc xem con nhà ai kết hôn sớm hơn đúng ?" Ứng San cắt ngang bà.
Y Mạt Thuần chút do dự gật đầu. "Đúng."
"Nhàm chán." Vẻ mặt Ứng San bị bà đánh bại. "Chị nhìn em quả nhiên là càng ngày càng rảnh rỗi rồi. Viên Duẫn Kỳ cũng là, bà ta còn mong mau chóng ôm cháu sớm hơn cả em? Bà ta nhất định thắng."
"Vì sao?"
Ứng San lành lạnh : "Lấy bản lĩnh của Hàn Quân Vũ lưu tình khắp nơi, còn sợ có biển xanh?"
Y MạtThuần: "..."
Quý Nghiên thu hồi tinh thần, gục xuống bàn, nhìn di động trong tay, hiểu lâm vào rối rắm.
Có nên gọi điện thoại cho Lữ Mỹ ?
Chuyện kết hôn tới quá đột ngột, chút cũng chưa chuẩn bị. Trước vẫn gió êm biển lặng, tuy Bạch Thắng cầu hôn với , nhưng người nào cũng có đề cập qua chuyện kết hôn, ai biết đột nhiên ra như vậy, lại thay đổi hành động.
thể thông báo cho người nhà họ Quý biết, thông báo lại chỉ càng thêm lúng túng.
Nghe Lữ Mỹ , tính tình Quý Bình càng ngày càng nóng nảy, từ sau khi Quý Nhu với Mạnh Thiếu Tuyền trở mặt, Thụy Hưng cùng Mạnh Phi cũng hoàn toàn đứng ở phía đối địch. Đừng bồi thường, Mạnh Thiếu Tuyền biết được Quý Nhu thuần túy chỉ đùa bỡn tình cảm của , hận thể dóc xương ta để nuốt vào bụng. Còn chèn ép Thụy Hưng càng lưu tình chút nào.
thực lực mà , ra hai nhà rất tương xứng. Bạn bè hai bên lại muốn cuốn vào chỗ nước đục, thời thế xưa nay đều như vậy, công ty hai nhà chiến đấu càng thêm kịch liệt. Đầu Quý Bình dường như muốn nổ tung, nhìn Quý Nhu giống như nhìn kẻ thù. Mẹ Mạnh Thiếu Tuyền lại đem những chuyện Quý Nhu làm ra bên ngoài, chỉ làm cho Quý Nhu còn mặt mũi gặp người, cũng làm cho Quý Bình mất hết mặt mũi, ông ta là người kiêu ngạo như thế, đâu nhẫn nhịn chịu được. Trở về thiếu chút nữa đánh chết Quý Nhu, may có Lữ Mỹ ngăn lại.
Nhưng nghe bà cũng bị liên lụy, hai mẹ con sống trong nhà họ Quý trong lòng đều run sợ, chỉ có thể sống cẩn thận. Trong lòng Quý Nghiên trăm mối cảm xúc ngổn ngang, gia đình, giống như chia năm sẻ bảy. Mà Quý Bình giống như bom hẹn giờ trong nhà này, khi nổ tung, ắt phải làm gia đình lung lay chia năm sẻ bảy phải sụp đổ.
Nhưng, như vậy còn có thể gọi là gia đình sao?
còn kiên trì, lại vì cái gì?
"Suy nghĩ gì thế?" Bạch Thắng đến bên cạnh Quý Nghiên, vừa hay nhìn thấy dáng vẻ yên lòng, thuận miệng hỏi.
Quý Nghiên giương mắt nhìn cái, vẻ mặt rất oán hận, gì.
Ánh mắt Bạch Thắng khỏi chuyển qua di động tay , mím môi, suy nghĩ đến vẻ mặt của , đại khái cũng đoán được.
đưa tay rút di động của . Quý Nghiên sửng sốt, nghi hoặc nhìn . Bạch Thắng mở miệng: "Đừng nghĩ, muốn gọi đừng gọi."
"Nhưng..."
"Kết hôn là chuyện làm cho người ta vui vẻ, nếu em bây giờ rối rắm về quyết định phá hoại phần vui vẻ này, vậy còn phá nó để làm gì?" Quý Nghiên còn chưa , bị Bạch Thắng cắt đứt rồi.
: "Bọn họ vẫn là ba mẹ của em."
"Ba mẹ như vậy, cần cũng được."
Đúng vậy a, ba mẹ như vậy...
Quý Nghiên cúi đầu xuống.
Tại sao mặc kệ bao nhiêu lần để xuống, vẫn ảnh hưởng đến tâm tình của ?
"Ngày mai muốn làm gì ?" Bạch Thắng muốn nghĩ đến việc này, vì thế chuyển đề tài.
Quý Nghiên: "Ừ, ngày mai muốn cùng Tây Tây dạo phố."
Lễ cưới cử hành ở nhà, mọi chuyện đều có Y Mạt Thuần, Ứng San, Mẫn Hi Nghiên cùng Viên Duẫn Kỳ thu xếp, trước mắt cũng có chuyện gì phải làm. Nghe Bạch Thắng , trưa mai Bạch Tinh cùng tất cả mọi người trở về, còn có người nhà Hàn Niệm. Mẹ tới trước tiên để hỗ trợ bố trí tiệc cưới, mấy hôn lễ của người lớn lúc trước tất cả đều do bà lo liệu, rất có kinh nghiệm rồi. Nghe ngày trước Y Phù Tô còn ở bên ngoài, Y Mạt Thuần sáng sớm cùng mấy chị em tốt thương lượng hôn cùng Bạch Tinh, chuẩn bị chờ trưởng thành chút trực tiếp cưới. Kết quả, toàn bộ đều chỉ dừng lại ở trong tưởng tượng.
Y Mạt Thuần đến nay còn nhớ tình cảnh Y Phù Tô cười lúc trước " sao, thế giới kết thúc ở bên cạnh em".
Hắnh đồng ý hứa hẹn với Bạch Tinh, nhưng cuối cùng có thực .
" chơi vui vẻ chút." Ngày hôm sau, Bạch Thắng đưa Quý Nghiên đến chỗ hen với Mộc Tây. Bởi vì nơi này thể dừng xe, hơn nữa Bạch Thắng còn có chuyện phải xử lý, cho nên cũng có xuống xe, chỉ xuyên thấu qua cửa kính xe hướng Quý Nghiên lời từ biệt.
Quý Nghiên cười để cho yên tâm, mãi đến khi xe Bạch Thắng biến mất ở trong tầm mắt, Quý Nghiên mới xoay người, đến cửa hàng bách hoá với Mộc Tây.
Mộc nương hiếm khi nổi lên dục vọng dạo phố mua quần áo, Quý Nghiên tự nhiên cũng liều mình bồi . Chẳng qua ngờ đến, dạo được nửa, lại có thể gặp nhân vật nghĩ cũng thể tưởng được.
Thân thể Mộc Tây nháy mắt cứng ngắc, bình tĩnh nhìn đứng ở trước mặt người kia. Người nọ cũng nhìn , Quý Nghiên nghi hoặc đem tầm mắt chuyển động qua lại ở giữa hai người, biết Mộc Tây vì sao lộ ra phản ứng như vậy.
" lâu gặp." Người đàn ông vẫn mở miệng trước.
Mộc Tây nheo mắt lại, khóe miệng thâm thúy nhếch lên, ôn hoà : "Quả lâu gặp."
Vẻ mặt, giọng như vậy, Quý Nghiên nhiều năm quen biết với , ràng dấu hiệu tức giận.
"Tôi nghĩ chuẩn bị cả đời xuất nữa chứ." Quán cà phê, người phục vụ đưa cà phê lên cho ba người, đẩy lùi yên lặng. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, vừa lúc chiếu vào mặt Mộc Tây, khuôn mặt nhắn diễm lệ phủ lên sắc thái vàng óng ánh.
Quý Nghiên cũng đại khái đoán được, người này là bạn trai trước của Mộc Tây, Đường Minh Triết.
"Vậy sao." Tay người đàn ông kia để ở bàn, giọng lạnh nhạt tùy ý.
Mộc Tây từ trước đến nay phải là người bảo trì bình thản, trực tiếp thẳng vào vấn đề hỏi: "Chuyện gì xảy ra với bà nội Diệp? biết là nên cho tôi lời giải thích sao?"
"Em muốn tôi như thế nào?"
"Tôi chỉ muốn biết ." Mộc Tây lạnh lùng : "Lão tử giúp gánh vác oan ức nhiều năm như vậy, bây giờ rất dễ dàng xuất nha, tính giúp tôi rửa trong sạch, cũng phải cho tôi chết được minh bạch chứ."
"Được."
đáp ứng thẳng thắn như vậy, ngược lại làm cho Mộc Tây cảm thấy kinh ngạc. ngước mắt nhìn Đường Minh Triết, sắc mặt người kia như thường, thản nhiên : "Em có phải muốn biết tại sao ? cho em."
Mộc Tây vẫn như cũ nhìn , gì.
Quý Nghiên yên lặng ngồi ở bên uống cà phê, thức thời cho bọn họ chút gian, chỉ cần xem diễn trò là được.
"Bà nội Diệp trong miệng em, là Đổng Trưởng của Hoàng Triều quốc tế, bà ấy là bà ngoại của ." Đường Minh Triết thoáng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Mộc Tây, khóe miệng cười , vẽ ra độ cong trào phúng." thể tin? Mẹ , bởi vì lúc tuổi còn trẻ người con trai nghèo ở trong mắt bà ấy có tiền đồ có tương lai, sau đó bà ấy luôn thúc ép mà vẫn muốn cùng tách ra, cho nên bị bà ấy đuổi ra khỏi cửa nhà họ Liễu. Con của mình, khi vạch giới hạn giống như đồ bỏ , chút lưu luyến cũng có. Về sau ba gặp chuyện may chết, mẹ mình mang theo , khắp nơi, nhưng có ai đồng ý nhận người phụ nữ có con vào làm việc. Khi đó lại quá , mẹ chỉ có thể làm ít việc cực nhọc, mỗi ngày làm đủ các loại việc, đến khi thân thể của chính mình suy sụp mệt mỏi. Chúng tôi đến ngay cả cơm cũng có mà ăn, mẹ có biện pháp, đành phải mang theo cầu xin bà ngoại. Bà ngoại, a, dễ nghe. Mẹ ở bên ngoài biệt thự bà ngoại quỳ ba ngày ba đêm, cổ họng bà ấy tiếng, cũng xuất nhìn chỉ cái liếc mắt. Bà ấy quả nhiên thực y theo như , đoạn tuyệt quan hệ, mẹ sống chết cũng có quan hệ gì đến bà ấy. Coi như có ngày mẹ hối hận, quỳ gối trước mặt bà ấy, bà ấy cũng có nửa phần mềm lòng với mẹ . Huống chi mẹ cũng phải hối hận, chẳng qua mẹ đành lòng nhìn như vậy, lại phải theo mẹ chịu khổ, mới ôm chút hi vọng cuối cùng cầu xin bà ngoại. Mẹ của đơn thuần, mẹ cho rằng coi như bà ngoại tha thứ cho mình, nhưng ít ra nhìn nhận cháu ngoại, còn đến mức để cho chúng tôi đói chết. Nhưng ngày lại ngày chờ đợi, theo hi vọng đến thất vọng, cuối cùng để cho mẹ tuyệt vọng. Mẹ mang ra khỏi nhà họ Diệp, cũng dặn cần hận người phụ nữ kia, bởi vì chung quy cũng là mẹ của bà. Về sau, mẹ chết."
" bậy, bà nội Diệp phải là người như thế." Mộc Tây đập bàn, vẻ mặt giận dữ.
Đường Minh Triết cười nhạo."Em xem, em tin mà."
Mộc Tây hỏi: "Cho nên? mới tiếp cận tôi, để trả thù bà nội Diệp sao?"
" nghe cùng mẹ rời khỏi nhà họ Diệp gia lâu, bà ấy tìm được cháu trai của con nhiều năm thất lạc. buồn cười, bà ấy chỉ có người con , bây giờ xương cốt còn chưa lạnh, bà ấy ở đâu ra có cháu trai? Về sau mới biết được, là giúp người khác nuôi dưỡng. Cháu ngoại của con mình có thể mặc kệ, tùy đói chết cũng nháy mắt cái, còn đối đãi con người khác bà ấy để tâm như vậy. Cầm như châu như bảo, sau đó còn giao công ty hề giữ lại, chênh lệch như vậy, đổi lại là em, em có thể cam tâm ?" Đường Minh Triết nhìn về phía Mộc Tây, bà nội Diệp khi đó, trong mắt vẫn có chút oán hận thể che hết.
"Nhưng bà ấy là bà ngoại của , mặc kệ như thế nào, nên hại chết bà ấy."
"Tôi chưa bao giờ nghĩ hại bà ấy." Giọng Đường Minh Triết có chút kích động." chỉ muốn biết, năm đó bà ấy vì sao đối xử với chúng tôi như vậy? Nếu người có quan hệ máu mủ mà bà ấy có thể đối đãi như vậy, tại sao và mẹ là người thân của bà, người chúng tôi cùng chảy dòng máu, nhưng bà ấy có thể nhẫn tâm như thế? chỉ muốn hỏi cho ràng, là tại sao? Giống như em bây giờ rất muốn biết chân tướng năm đó."
Mộc Tây yên lặng.
vậy mà tìm được lời phản bác. Đường Minh Triết sai, nếu là , cũng hỏi cho ràng.
"Vậy tại sao..."
"Sau khi bà ấy biết là ai, bản thân nhất thời tiếp nhận được, nên phát tác bệnh tim."
đường trở về, Mộc Tây vẫn gì, trong đầu đều là những lời của Đường Minh Triết. Chân tướng này, tất cả mọi người muốn biết, nhưng khi biết , lại có cảm giác khó có thể tiêu hóa.
Quý Nghiên nhìn ấy, có thể hiểu tâm tình Mộc Tây lúc này. là người bàng quan, cũng cảm thấy được rất khó tin, rất chấn động, huống chi là Mộc Tây. Năm đó bởi vì chuyện này, ấy chịu nhiều cực khổ. Bị Mẫn Y Thần hiểu lầm, bị ông nội Mộc đuổi ra khỏi nhà, mình tha hương. Từ thiên kim tiểu thư hô phong hoán vũ trở thành nữ sinh đại học bình thường, lại còn bởi vì diện mạo thường xuyên bị nam sinh quấy rầy cùng nữ sinh châm chọc khiêu khích. Đả kích liên tiếp phát sinh ở người ấy, nếu phải tính tình bản thân ấy có vẻ cứng cỏi, tính cách tùy tiện, e rằng rất khó có thể chống đỡ đến bây giờ?
Mộc Tây về đến nhà trực tiếp xụi lơ ở ghế sofa, dạo phố ngày, mệt cái gần chết. Hơn nữa Đường Minh Triết đột nhiên xuất , những lời đó, làm cho trong lòng Mộc Tây mệt mỏi. Mắt cũng muốn mở ra!
Đồ mua đều rơi mặt đất chẳng muốn quan tâm.
Đúng lúc Mẫn Y Thần từ thư phòng ra, nhìn dáng vẻ của , khỏi nhíu mày.
tới, từ cao nhìn xuống Mộc Tây, thản nhiên : "Cởi quần ra."
Mộc Tây kinh ngạc thiếu chút nữa từ ghế sofa bật dậy, cảm giác mệt mỏi nháy mắt bị khiếp sợ thay thế được, mở to mắt, cảnh giác nhìn Mẫn Y Thần, che ngực : "Để làm gì?"
Mẫn Y Thần liếc cái.
chuyện, trực tiếp hóa thành hành động, chân dài bước đến, trong nháy mắt tới trước mặt Mộc Tây.
Mộc Tây phản xạ sợ hãi kêu ra tiếng.
...
Mấy phút đồng hồ sau.
"Mẫn Y Thần, ra còn biết mát xa." Mộc Tây nằm úp sấp ở ghế sofa, vẻ mặt hưởng thụ.
Mẫn Y Thần nhàn nhạt "Ừ" tiếng.
"Nhưng vì sao mát xa phải cởi hết quần ra? Dọa chết lão tử rồi!" Còn tưởng rằng ấy muốn làm gì!
Mẫn Y Thần liếc cái, vô cùng bình tĩnh phun ra ba chữ. " thích thế."
Mộc Tây: "..."
Em thua rồi.
Nhà họ Bạch.
Quý Nghiên nằm úp sấp ở trước máy tính, nhìn Y Nhân gửi hình ảnh cùng video clip cho . Phần lớn là hình ảnh tư liệu bọn Bạch Thắng khi con bé và thời thanh thiếu niên, nội dung rất vui vẻ, Quý Nghiên xem cũng rất vui sướng.
"Oa..." Quý Nghiên đột nhiên dừng chuột, quay đầu gọi Bạch Thắng. "Tiểu Bạch..."
"Ừ?" Bạch Thắng ở giường đọc sách, chút để ý đáp.
Quý Nghiên ôm máy tính nằm úp sấp đến bên cạnh .
"Cái này cái này, người nam sinh này là ai vậy? Phù Tô sao?" Mắt Quý Nghiên lấp lánh.
Bạch Thắng thấy vẻ mặt trong lòng biết ổn, nhận lấy máy tính của , chăm chú nhìn. Khóe miệng bất giác co rút."Ai đưa cho em vậy?"
"Y Nhân." Quý nương là đứa bé ngoan thành thực.
Vô tình bán đứng bạn bè!
Bạch Thắng nhíu mày, được lắm!
" trả lời em trước, đây là người nào?" Mắt Quý Nghiên tiếp tục lấp lánh, chỉ kém bốc lên tình .
Ngón tay dài Bạch Thắng cầm chuột, quả quyết tắt . Lãnh đạm đáp: "Phù Tô."
" ..." Quý Nghiên thán phục."Em cho rằng dáng dấp mấy người các cũng đẹp rồi, ngờ Phù Tô càng giật mình hơn! Trách được là đôi với Bạch Tinh, là tuyệt vời."
Quý Nghiên chút nào keo kiệt tán thưởng.
Y Phù Tô là người dáng dấp tốt nhất mà từng thấy!
Bạch Thắng trầm ngâm, mắt bỗng nhiên trở nên xa xăm. "Đúng, giật nảy mình!"
Tất cả mọi người như vậy.
"Đúng rồi, bên trong này còn có rất nhiều chuyện xấu khi còn bé của . Ha ha, trong đó bao gồm video clip truyền thuyết cùng Mẫn lão Đại. Y Nhân định muốn cho em, nhưng bây giờ quyết định làm quà tặng kết hôn cho em rồi. là sung sướng, có muốn xem ?" Quý Nghiên quả quyết lên mặt rồi.
Bạch Thắng đóng sách lại, đau đầu nhìn , cắn răng : "Quý Nghiên, lá gan em là càng lúc càng lớn rồi!"
Quý Nghiên lè lưỡi. " xem thôi, mình em xem."
"Chờ chút." Bạch Thắng gọi lại.
Quý Nghiên quay đầu.
Khóe miệng người nào đó thoáng tươi cười." xem cùng với em."
Cả người Quý Nghiên hiểu sao run lên cái.
"Qua đây." Bạch Thắng vỗ vỗ bên cạnh giường ngủ.
" có mưu gì phải ?" Quý Nghiên cảnh giác hỏi
Bạch Thắng mỉm cười, Quý Nghiên vẫn lo lắng, cẩn thận di chuyển qua.
"Ở đâu? Để mở." Người nào đó cực kỳ thân sĩ .
Tiếp.
Quý Nghiên cự tuyệt. " cần, tự em có thể..."
" sao, cần khách khí."
còn chưa hết, chuột bị người ta đoạt lấy. Quý Nghiên kinh hãi hô ra tiếng: "Này, thể như vậy... Bạch Thắng, xấu lắm... Ôi chao, ai, ôi ôi chao, ai, ôi, đừng xóa bỏ... cần em còn chưa xem..."
cuộc đại chiến hỗn loạn đoạt máy tính từ đấy triển khai, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng Quý Nghiên ầm ĩ, ngay cả thanh các đồ vật rơi xuống đất. Người nào đó hoàn toàn phát huy phẩm chất gian trá vô lại của ra, cho dù Quý Nghiên dùng hết toàn lực, cũng bằng "Bản lĩnh" của người ta, trơ mắt nhìn xóa sạch toàn bộ lưu trữ trong máy tính.
Tâm Quý nghiên đều nát.
"Em hận a a a a a..." Tiếng kêu rên liên tiếp bộc phát ra.
Quý Nghiên tức giận vung gối đầu lên đập , hơi quá đáng! rất vất vả mới có được!
Bạch Thắng thoải mái tiếp nhận gối đầu ném tới, mặt mang theo nụ cười đắc ý. Rất đáng đánh đòn : " cho em cơ hội, chính em cướp được, thể trách ."
"Vô lại, biết em hết sức cướp đoạt, cũng nhường chút." Quý Nghiên bi thương : " là vợ chồng già, thấy làm sao? Cũng mất miếng thịt nào của ."
Vợ chồng già?
Đổi lại trước kia, đánh chết Quý Nghiên cũng nên lời này.
Xem ra bị quá cưng chiều, bây giờ chuyện càng ngày càng cố kỵ.
Ngay cả lời lẽ thô tục cũng tự nhiên như gió bão mà ra.
Ừ, cái này khẳng định là ảnh hưởng từ Mộc Tây.
Bạch Thắng bình tĩnh : "Bọn ở ngay trước mặt em, muốn nhìn bao lâu cứ nhìn bấy nhiêu, còn cần hình ảnh làm cái gì?"
" giống nhau?"
"Chỗ nào giống nhau? Chẳng lẽ người bằng hình ảnh đặc sắc?" Bạch Thắng nhíu mày.
Quý Nghiên: "..."
suy sụp khép máy tính lại. "Thôi, dù sao chỗ Y Nhân vẫn còn. xóa bỏ bản sao, nhưng xóa bỏ được bản gốc. Em tìm ấy xin lại là được."
"..." Lần này đổi thành Bạch Thắng lời nào để rồi.
Đối với trình độ cố chất của quả thực làm cho đau đầu.
"Tây Tây hai ngày nữa ấy với Mẫn lão đại mời ăn cơm, bảo chúng ta đừng quên qua đó."
"Ừ."
"Sao ỉu xùi vậy?"
"..."
"Tức giận?"
"..."
"Tức giận sao?"
"..."
" phải ngủ thiếp chứ?"
"..."
"Tiểu..." Ngay lúc định lần nữa chuẩn bị mở miệng, Bạch Thắng đột nhiên xốc lên chăn, thân thể cao lớn phủ ở người . Trong bóng đêm, ánh mắt người đàn ông vừa đen lại thâm sâu, giống như đầm nước sâu, bất cứ lúc nào đều hút người ta vào.
Quý Nghiên hoảng sợ, khó hiểu nhìn .
"Quý tiểu thư, em rất nhàm chán phải ?" Bạch Thắng nghiêm trang hỏi. Quý Nghiên sửng sốt chút, con ngươi trừng lớn nhìn , có ý tứ gì?
thành thành trả lời. "Ách... bình thường."
Bạch Thắng gật đầu. "Đó chính là rất nhàm chán, nếu em muốn làm chút gì đó, ngại thỏa mãn em."
"Làm cái gì?"
Quý Nghiên hỏi xong hối hận, kẻ ngu ngốc mới có thể hỏi vấn đề này. Dưới thời gian, địa điểm, và tình huống này, trừ bỏ... Còn có thể làm cái gì?
Vẻ mặt Quý Nghiên lúng túng, trong đầu người này quả nhiên đều là hình ảnh hài hòa.
còn kịp đổi ý, Bạch Thắng có kinh nghiệm lão luyện cởi cúc áo của , giọng mát lạnh ở trong màn đêm có vẻ vô cùng đặc biệt."Làm, người."
...
Ngày đó Mộc Tây cùng Mẫn Y Thần mời ăn cơm vô cùng náo nhiệt, cơ bản tất cả mọi người . Ngay cả Ôn Ninh Lạc cũng bị Y Nhân kéo , cũng biết Y Nhân nương dùng phương pháp gì đưa người tới đây, từ sau khi ở quán bar lần đó, Quý Nghiên còn tưởng rằng Ôn Ninh Lạc nhìn thấy Y Nhân trốn xa.
Nhưng dù sao vẫn tồn tại cái studio, Y Nhân lại là đạo diễn, muốn trốn ấy rất khó. Trừ khi rời khỏi vở kịch diễn nữa, nhưng điều này hiển nhiên là có khả năng.
Mặc dù gả cho người ta, nhưng Mộc Tây vẫn có chút phong phạm của bà chủ nhà, hiển nhiên chính ấy cũng cảm thấy vậy. Ngay cả bữa tối đều do Mẫn Lão Đại tự mình xuống bếp, Quý Nghiên cảm thấy được vô cùng kỳ lạ.
Xem ra cuộc sống gia đình của bọn họ ngờ quá tốt.
Mộc Tây lại còn có thời gian làm tổ ở ghế sofa nhàn hạ xem tivi.
Trước Quý Nghiên còn lo lắng Mẫn lão đại đến với Mộc Tây, dù sao ấy cầu hôn quá đột ngột, mà cảm xúc Mẫn lão đại điển hình hướng nội, cũng biết Mẫn lão đại có thích Mộc Tây . sợ Mộc Tây chịu thiệt, bây giờ thấy, chân chính chịu thiệt hẳn là Mẫn lão đại?
Quý Nghiên quả quyết vì Mẫn Y Thần mà đồng tình.
Đồng thời cũng vì ta mà lo lắng cuộc sống sau này.
"Tôi , lão đại mới đúng là người đàn ông tốt nhất thế giới!" Mẫn Y Hàm nhìn đồ ăn trong bát, nhịn được cảm khái.
Last edited by a moderator: 10/7/16