1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạch thiếu gia, cưng chiều vợ như mạng - Hạ Lan Âm (Full- Mai có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tiếp
      Làm thế để Hàn Niệm ở chỗ nào?

      Quý Nghiên nghĩ ra, Mẫn Luyến Y vốn là người rất có lí lẽ, đến nỗi ngay cả điểm này cũng băn khoăn.

      "Tây Tây. . . . . ."

      "Thôi, mình muốn chuyện của bọn họ, ảnh hưởng tâm tình." Mộc Tây đứng dậy, tới bên giường, vừa với Quý Nghiên: "Quý Tiểu Nghiên, cậu trước ngủ . Lão tử cũng mệt mỏi, cả ngày hôm nay giằng co, muốn ngủ ngon giấc. Nếu ngày mai bị coi là phụ nữ chưa thỏa mãn dục vọng."

      Trong miệng phụ nữ chưa thỏa mãn dục vọng, dĩ nhiên là phù hợp các nương tổ biên kịch ban đêm tìm quán Ngưu Lang.

      Quý Nghiên cũng miễn cưỡng. "Ừ, vậy cậu nghỉ ngơi tốt , ngày mai mình làm đồ ăn ngon cho cậu."

      Bình thường nhà họ Bạch ít khi xuống bếp, hết cách rồi, nhà bốn người cũng ít khi ở nhà, coi như trở về cũng đến nhà họ Y ăn chực. Tài nấu nướng của Y Mạt Thuần tốt vô cùng, có thể tiêu chuẩn với đầu bếp cao nhất, Mẫn Luyến Y thừa kế tài nấu nướng mẹ , cũng là tay đầu bếp giỏi. Bình thường các luôn làm đồ ăn, cũng ăn rất ngon, cho nên mấy người nhà họ Bạch cũng rất thuận lý thành chương chạy đến nhà họ Y ăn chực.

      Nhiều năm như vậy, cũng quen rồi.

      Dù sao nhiều người càng náo nhiệt!

      Trước kia Quý Nghiên cũng rất thích loại khí này, rất ấm áp. Nhưng hôm nay, để ý tới có điểm giống nhau, thế nào đều cảm thấy có điểm đúng.

      Mẫn Luyến Y cùng Mẫn Y Thần có thể đừng di chuyển nhiều hay ? Dù gì lúc nào có Mẫn Luyến Y Mẫn Y Thần cũng xuất ở bên cạnh coi như xong, tại sao còn nhiều lời để tán gẫu như vậy? Mặc dù phản ứng Mẫn Y Thần vẫn nhàn nhạt, cũng còn nhiều cảm giác đắm đuối đưa tình, nhưng Quý Nghiên nhìn rất tự nhiên. Trước kia còn tưởng bọn họ là em cũng động chạm nhiều như vậy chứ? Còn thường duy trì khoảng cách, nhưng gần đây lại như thế nữa, lúc ăn cơm Mẫn Luyến Y còn gắp thức ăn cho Mẫn Y Thần, dặn dò ta ăn nhiều chút.

      Mẫn Y Thần cũng có cự tuyệt, rất bình tĩnh : "Cám ơn."

      Mộc Tây mặc dù có tỏ vẻ gì, nhưng Quý Nghiên nghĩ cũng biết, nhất định vô cùng vui. Mấy ngày nay, Mộc Tây cũng nhiều, về nhà phần lớn vùi ở ghế sa lon xem TV, lúc ăn cơm cũng giống như bình thường. Chỉ ngẫu nhiên mới tổn hại mấy câu. Trong lòng ấy vẫn là người kiêu ngạo, kể từ mấy năm trước trận tỏ tình cuối cùng kia diễn biến thành hoàn toàn quyết liệt, lại được biết trong lòng Mẫn Y Thần có đối tượng, ấy liền có ở trước người ta ra vẻ thích ta. Đoán chừng trừ mình ra, cũng còn mấy người biết tâm tư của ấy. Ngay cả Tiểu Bạch đều cho rằng ban đầu Mộc Tây cự tuyệt đính hôn với Mẫn Lão Đại là bởi vì Đường Minh Triết, cũng đừng đến là Mẫn Lão Đại vì chuyện tình này mà rất buồn bực.

      Giống với tại, ràng ba người trong khí rất kỳ quái như thế rồi, Mẫn Lão Đại còn giống như chưa tỉnh, từ trong chén cơm ngẩng đầu lên, liếc mắt Mộc Tây : "Hôm nay ở tổ biên kịch ăn cơm hộp rồi hả?"

      "Làm gì hỏi như thế?" Mộc Tây cũng ngẩng đầu lên, nhìn trở lại.

      Mẫn Lão Đại nhíu mày. "Ăn ít như vậy?"

      "Thế nào, có ý kiến?"

      "Ừ, em ở bên cạnh làm dáng vẻ rất có khẩu vị, làm ảnh hưởng đến tôi." Mẫn lão đại rất đương nhiên .

      Mộc Tây nhịn được liếc mắt. "Vậy cũng trông nom quá rộng rồi, mẹ kiếp lão tử ăn nhiều ăn ít cũng muốn trông nom, liên quan éo gì đến cm à?"

      Mẫn lão đại rất bình tĩnh về: "Em ăn là gạo nhà tôi, ăn ít rất dễ dàng để cho tôi hoài nghi có phải nhà tôi có làm tốt để xanh xao như vậy, thế nào quan hệ? Còn nữa, em là , có thể chuyện văn minh chút ?"

      Rốt cuộc là quan tâm mình xanh xao hợp khẩu vị hay là đau lòng đạp lên tâm ý của Mẫn Luyến Y? Mặc kệ như thế nào, cũng thể quan tâm được nhiều như vậy.

      Mộc Tây nhếch môi, cười : "Đó là vật gì? Lão tử biết."

      " sao?" Mẫn Lão Đại ý vị sâu xa câu, tiếp.

      Mộc Tây đợi, thấy ta lời gì nữa, khỏi phiền muộn. Dùng sức đâm cơm trong chén, hận nhất loại cảm giác bị treo ngược khẩu vị!

      có dứt khoát chút nào.

      " cùng Mộc Tây quan hệ giống như rất tốt a!" Yên tĩnh lúc, Mẫn Luyến Y đột nhiên .

      Mẫn Y Thần nhàn nhạt liếc cái, Mộc Tây cũng nhìn về phía , hai người dường như đồng thời mở miệng.

      Mẫn Y Thần: "Em nghĩ quá nhiều."

      Mộc Tây: "Mắt bị mù rùi?"

      Quý Nghiên mấp máy môi, lặng yên nhìn tất cả, tâm tình trong lòng khó mà . Sau khi ăn cơm xong, Mẫn Luyến Y ở phòng bếp rửa chén, Quý Nghiên theo thường lệ ở bên cạnh giúp .

      " ra mình em làm được rồi, chị phải giúp đâu." Mẫn Luyến Y nghiêng đầu, nhìn Quý Nghiên cười .

      Nụ cười của vẫn đẹp như thế, chút tạp chất cũng có, xinh đẹp giống như thiên sứ.

      Quý Nghiên do dự chốc lát, mới mở miệng hỏi "Em bây giờ. . . . . . Còn thích Mẫn Lão Đại sao?"

      Mẫn Luyến Y dừng lại động tác, cách hồi, mới làm như rất tùy ý : "Thích, trai là người tốt như vậy, dĩ nhiên thích."

      "Mặc dù biết như vậy có chút mạo muội, nhưng xin lỗi, chị muốn hỏi em đối với ta có tình cảm giới hạn em, hay vượt quá tình em, giống như lúc em cùng Hàn Niệm ở chung chỗ vậy, em vẫn thích ta chứ?"

      Mẫn Luyến Y nhắm mắt, chân mày hơi nhíu lại, lông mi khẽ run, cánh môi đẹp đẽ mím . tay còn cầm đĩa, tay đầy bọt xà phòng, thân hình của ấy hình như dừng chút. Sau đó mới khôi phục như thường, có chút sao cả : "Chị cho là như vậy là như thế , tình cảm là việc của em, em cũng cần thiết với chị nhiều lời."

      "Nhưng em có nghĩ đến Hàn Niệm sao?"

      Vẻ mặt Mẫn Luyến Y khẽ thay đổi, ngoài miệng lại : "Đúng là rất mạo muội, đó cũng phải là chuyện chị nên quan tâm."

      "Luyến Y, em nên như vậy."
      Last edited: 8/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tiếp.

      "Vậy phải như thế nào?" Mẫn Luyền Y lạnh nhạt : "Nghiên Nghiên, xin cho Mộc Tây, tình cảm phải dựa vào bản thân mà tranh thủ. Mỗi người đều có quyền lợi theo đuổi tình , nhưng tình chắc chắn làm mà hưởng, càng chờ đợi, càng chạy mất nhanh hơn. Mặc kệ như thế nào, cũng thể dễ dàng buông tha."

      "Lời này của em là có ý gì?" Quý Nghiên cau mày hỏi.

      Mẫn Luyến gì, cấtg bát đũa xon, liền rời khỏi phòng bếp.

      Còn mình Quý Nghiên đứng tại chỗ, nghĩ tới lời vừa rồi của em ấy, trong lòng như có viên đá ném xuống, khỏi dâng lên gợn sóng. Nếu em ấy thể dễ dàng buông tha, là chỉ Mẫn Y Thần sao? Vậy là em ấy chưa quên được Mẫn Y Thần, bởi vì Mộc Tây xuất , khơi dậy cảm giác nguy cơ của em ấy, cho nên phải lần nữa tranh thủ tình cảm với Mẫn Y Thần?

      "Tiểu Bạch, cho em biết chuyện của Luyến Y cùng Mẫn Lão Đại, là bởi vì sớm chú ý tới hành động gần đây của Luyến Y rất thích hợp có đúng ?" Quý Nghiên ở giường lăn qua lộn lại ngủ được, trong lòng tổng hợp mọi chuyện, dứt khoát mở ngọn đèn ở đầu giường, ngồi dậy.

      Bạch Thắng mới vừa tắm xong ra ngoài, vén góc chăn lên ngồi vào, thuận miệng hỏi: "Em nhận thấy được điều gì?"

      Quý Nghiên chút nghĩ ngợi : "Em cảm thấy ấy giống như cố ý chen vào giữa Tây Tây cùng Mẫn lão đại, nhưng ấy phải có Hàn Niệm rồi sao? Chẳng lẽ. . . . . ." Lại thay lòng?

      Bốn chữ phía sau, Quý Nghiên ra miệng.

      Nuốt vào trong bụng.

      Bạch Thắng nhíu mày, quả nhiên, lấy độ mẫn cảm của Quý Nghiên, là biết rất nhanh phát .

      Bạch Thắng : "Chuyện này, em cần phải lo."

      "Tại sao?"

      "Nghiên Nghiên, mỗi người đều có tình cảm của mình. Bọn họ cũng phải là đứa bé, mình phải có chừng mực."

      Quý Nghiên nghĩ như vậy. "Nhưng em thể trơ mắt nhìn Tây Tây chịu uất ức, Mẫn Lão Đại ràng cũng phải có cảm giác với ấy, nếu như có người quẫy nhiễu, mặc cho bọn họ tự nhiên phát triển chừng còn có thể con đường. Nhưng nếu như Luyến Y tới thò chân vào, chuyện thành khác rồi."

      quên ngày mưa đó dáng vẻ Mộc Tây nhếch nhác, Mẫn Luyến Y suy nghĩ gì biết, nhưng nếu như tổn thương tới Mộc Tây, Quý Nghiên quyết thể dễ dàng tha thứ. Mẫn Luyến Y cùng Mộc Tây, mặc kệ thế nào, nhất định đứng về phía Mộc Tây, điểm này cần hoài nghi.

      " có ai muốn khi dễ Mộc Tây, em cần nghĩ quá nhiều." Bạch Thắng lý trí .

      " Luyến Y làm chuyện này giải thích thế nào?"

      Có lẽ hỏi được quá nhanh, cho nên giọng có vẻ có chút cao. Bạch Thắng đè cái trán, : "Luyến Y có làm chuyện gì, hơn nữa có số việc, thể kết luận quá sớm ."

      Quý Nghiên cau mày."Nhưng Tiểu Bạch, phải cảm thấy, em ấy nếu cùng ở cùng chỗ với Hàn Niệm, Hàn Niệm cũng có ở đây, cũng có việc gì tìm Mẫn Lão Đại. Hơn nữa còn là người từng thích như vậy, như thế nào đây? Này rất khoa học! Hơn nữa đồng thời đem Hàn Niệm, Mẫn lão đại, còn có chính ấy đẩy vào tình cảnh rất lúng túng. Dĩ nhiên còn có Tây Tây. . . . . ."

      "Đây chính chuyện bọn họ phải tự giải quyết, em cũng cách nào nhúng tay vào. Ngoan, cần nghĩ!"

      " lo lắng sao?" Quý Nghiên bật thốt lên.

      thế nào tất cả đều là người nhà của , tại sao Tiểu Bạch có thể làm được dáng vẻ điềm nhiên như có việc gì vậy? Quý Nghiên trong lòng đột nhiên khỏi hồi phiền não.

      " có gì đáng lo lắng ." Bạch Thắng nhàng .

      Quý Nghiên cảm giác trong lòng phiền não càng sâu, nhất thời cảm thấy ở ngực có cỗ tích tụ, xua được."Nhưng em nhìn nổi dáng vẻ Tây Tây khổ sở như vậy."

      "Luyến Y làm gì với ấy, em yên tâm . Về phần chuyện ấy cùng lão đại, cái này phải xem ý tứ của lão đại, em lo lắng cũng làm được gì. Chuyện tình cảm thể cưỡng cầu, Mộc Tây cũng hiểu. Chúng ta cũng chỉ là người đứng xem, em dù quan tâm ấy thế nào, hạnh phúc của ấy, em cũng thể khống chế được, phải xem vận mệnh của ấy."

      "Làm sao xác định em ấy làm cái gì với Tây Tây?" Quý Nghiên hỏi.

      cũng muốn chất vấn Mẫn Luyến Y, dù sao em ấy từng giúp mình, hơn nữa cho tới nay, Mẫn Luyến Y giống như thiên sứ rất lý trí. Em ấy có lúc làm cho người ta có cảm giác như tiên nữ dính khói bụi trần, Quý Nghiên rất thích em ấy. Nhưng gần đây xảy ra những việc này, lại làm cho dao động, đây là do tận mắt nhìn thấy, còn theo như lời Mẫn Luyến Y ngày đó, lại có ý khác.

      Quý Nghiên khỏi nghĩ đến Tôn Tịch, người phụ nữ có gương mặt thiên sứ thực tế lại giống như ma quỷ, điều này cũng thúc đẩy thể xác định Mẫn Luyến Y rốt cuộc là người như thế nào.

      Nhưng trong lời Bạch Thắng đều vô tình hay cố ý bảo vệ Mẫn Luyến Y, Quý Nghiên biết, chắc bởi vì Mẫn Luyến Y là người nhà của , mà Mộc Tây với quen biết, cho nên có thể thoải mái chuyện Mẫn Luyến Y như vậy, hay là thế nào? Dù sao thời gian dài chung đụng như vậy, có thể cảm thấy, người nhà bọn họ cực kỳ bao che cho nhau.

      Mặc kệ là Ứng San, Bạch Tinh, Bạch Thắng, còn là những người nhà họ Y nữa, đều là như thế. . . . . .

      Bạch Thắng khẽ cau mày: "Em tin tưởng ?"

      Tất cả tâm tư Quý nghiên đều viết ở mặt, nghĩ cái gì, Bạch Thắng nhìn cái cũng biết.

      Quý Nghiên cắn môi. "Em phải tin , chỉ là chuyện này, em từ đầu đến cuối đều cảm thấy Luyến Y làm đúng. Em ấy biết Mẫn lão đại thích em ấy, hơn nữa dưới tình huống mình có bạn trai, vẫn như thế. . . . . . Được rồi, em thừa nhận, em cũng vì Tây Tây mà bất bình. Nhưng nhìn tất cả mọi chuyện, cách làm Luyến Y, làm cho người ta rất khó giải thích phải sao? mực em ấy có làm cái gì, biết làm cái gì, nhưng là ấy làm, tổn thương tới người khác. Tiểu Bạch, đây phải là bao che."

      "Em cho là bao che?"
      Last edited: 8/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      113. Ôn Ninh Lạc

      "Em cho là bao che?"

      "Chẳng lẽ đúng sao?"

      " ngờ em nghĩ như vậy." Bạch Thắng thở dài. "Luyến Y là em của , so với em hiểu nàng, tin tưởng , em ấy làm gì với Mộc Tây."

      Quý Nghiên .

      Bạch Thắng thấy vẫn buồn bực như cũ, đưa tay ôm chầm lấy . "Được rồi, đừng lo lắng. nên đem chuyện nghĩ hỏng bét như vậy, em cũng lâu đến Thánh Y rồi, ngày mai studio của Y Nhân xem chút . Chị ấy diễn bộ kịch mới, biên kịch là Mộc Tây."

      Lời này nhìn như là dụ dỗ, nghe vào trong tai Quý Nghiên, làm thế nào có cảm giác sang chuyện khác.

      Tiểu Bạch đúng là vẫn còn quan tâm đến Luyến Y chút.

      Đây là chuyện thường tình, nhưng biết vì sao, Quý Nghiên vẫn cảm thấy trong lòng rất thoải mái. cố gắng thuyết phục mình, đây phải là chuyện ồn ào gây chia rẽ buộc ai đứng ở bên ai, nhưng vừa nghĩ tới chuyện Mẫn Luyến Y làm, theo bản năng cảm thấy đúng. Đúng sai phải trái, nên như vậy. Hơn nữa Quý Nghiên cũng rất đau lòng cho Mộc Tây.

      Trong lòng buồn phiền tích lại tiêu tan, tiếp tục như vậy, rất có thể cùng Bạch Thắng cãi vả. Quý Nghiên tuyệt muốn gây gổ với , cho nên cũng lười cãi lại cái gì, có lòng cho lẫn nhau cái bậc thang để xuống, Quý Nghiên dứt khoát lên tiếng nữa. Cất phần vui này, yên lặng nhìn hình ảnh trước mắt đen như mực.

      Ngày thứ hai, Quý Nghiên cùng Mộc Tây cùng studio.

      Lại Mộc nương bây giờ chính thức ký hợp đồng biên kịch với Thánh Y rồi, mặc dù chưa có tác phẩm gì ra đời, nhưng ánh hào quang lịch sử của ấy ở đó. Lúc đại học vô địch cả nước cuộc thi tranh tài chiêu mộ kịch bản, vả lại kế thừa văn học Hongkong của bậc thầy giáo sư Tưởng, thực lực thế nào cũng có tiêu chuẩn nhất định .

      Lần này cùng Y Nhân hợp tác, là ấy từ lúc vào Thánh Y tới nay sáng tác bộ điện ảnh và tác phẩm truyền hình đầu tiên.

      Còn được Y Nhân trước sau như phong cách tinh giản biên tập chặt chẽ, chừng mười tập tả chuyện tình xưa của tuổi thanh xuân, nghe là vì nâng vị nam nghệ sĩ đẹp trai tuấn mà bình tĩnh suy tính chế tác.

      "Là hạng người gì?" Quý Nghiên tò mò hỏi.

      Mộc Tây suy nghĩ chút : "Rất đẹp trai, nhìn mặt có chút nữ tính, nhưng phong cách cực kỳ tốt, toàn thân cũng tản ra cỗ sức quyến rũ phái nam. Tuyệt cho người ta có cảm giác giống mẹ. Ừ, rất có lễ phép, thấy ai cũng chào hỏi, đối với người khác cũng rất được, có dáng vẻ minh tinh. chuyện rất khôi hài, rất biết làm khí sinh động, năng lực xã giao rất mạnh. . . . . ."

      đến ưu điểm của là cuồn cuộn dứt, Quý Nghiên nghe nghiêm túc, nhất thời cũng quên mất tối ngày hôm qua vui vẻ. Thở dài : "Có người hoàn mỹ như vậy sao? Là người cấp dưới công ty chúng ta?"

      " phải."

      "Cái gì?"

      "Là nghệ sĩ đối đầu của công ty."

      "Khụ khụ. . . . . ." Quý Nghiên chút nữa bị sặc khoai tây chiên."Bộ phim này là vì mà chế tạo riêng hay sao?"

      "Ừ, vai nam chính là nhân vật vui vẻ, Nam Thần cấp, cộng thêm Y Nhân làm đạo diễn, người nào nhận vai nào nhất định phải hot. Lúc đầu Y Nhân cùng với mình thương lượng kịch bản nhất định phải làm cho bùng lên như ngọn lửa."

      Quý Nghiên 囧囧 có hồn nhìn về phía Y Nhân, người ta Đại Đạo Diễn chụp với vai nữ chính kịch, tư thế rất nhàn nhã, trong tay còn cầm hai mảnh thịt heo khô, ăn rất vui mừng. Quả nhiên vô cùng hài lòng với cuộc sống! Quý Nghiên : "Em ấy phải coi trọng người ta chứ? Y Nhân thấy thế nào cũng giống biết tốn hết tâm tư nâng là người nghệ sĩ, huống chi là nghệ sĩ đối đầu của công ty."

      Em ấy ban đầu làm đạo diễn cũng chỉ là hứng thú, Y Nhân thích chụp ảnh, nhìn tồn kho trong máy vi tính ấy cũng biết. Hơn nữa ấy chỉ muốn tự mình chụp mấy cái gì đó, dù sao Thánh Y có tiền, Mẫn Y Thần tùy em ấy thích chụp. Y Nhân là người vừa rất có cá tính, chịu gò bó, trừ phi tự nguyện, nếu căn bản có người nào bắt buộc em ấy cái gì!

      Mộc Tây nhìn Quý Nghiên, : "Quý tiểu Nghiên, mình phát bình thường cậu có gì, nhưng bản lãnh ngửi bát quái ngược lại hạng nhất, mỗi lần đều siêu chính xác."

      Quý Nghiên nhíu mày."Bị mình đoán trúng rồi hả ?"

      " sai, em ấy theo đuổi người ta, chỉ là Ôn Ninh Lạc vẫn chưa tỏ thái độ. biết là hiểu, hay là giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, cố ý làm người khác khó chịu vì thèm."

      " phải muốn lợi dụng Y Nhân để nâng cao nghiệp của mình chứ?" Quý Nghiên nghe như vậy, khỏi kinh ngạc mà .

      Mộc Tây liếc cái. "Cậu nghĩ hơn nhiều, Ôn Ninh Lạc vốn là ca sĩ đoàn thể cao nhất châu Á, địa vị leo lên đỉnh rồi. Lần này diễn kịch do Y Nhân lừa gạt người ta mà đến, giống như Ôn Ninh Lạc trước thiếu món nợ ân tình của em ấy, em ấy liền mượn cơ hội lừa gạt người ta. Chỉ là Y Nhân cũng từ ý tốt, Ôn Ninh Lạc biết thôi."

      "Hoá ra là như vậy ." Quý Nghiên yên tâm.

      "Cậu cũng học chụp ảnh, tạp chí giải trí lăn lộn nhiều năm như vậy, thậm chí ngay cả Ôn Ninh Lạc cũng biết, quá kém rồi !" Mộc Tây khi dễ .

      Quý Nghiên cười : "Mình lại đuổi theo minh tinh."

      Nhất là ca sĩ, minh tinh điện ảnh vẫn còn tương đối biết, bởi vì thích xem điện ảnh. Giống như Y Tịch Nhược cũng bởi vì điện ảnh Hollywood thấy nhiều mới có thể đối với rất quen thuộc, nếu Quý Nghiên cũng biết. quá chú ý đến làng giải trí.

      "Chỉ là bộ kịch này cậu ra có thể xem chút, tình thanh xuân thuần khiết, nữ theo đuổi nam. Nam chính kiêu ngạo thêm phúc hắc, nữ chính ấm áp mỏng manh vừa đáng , gian tình nhiều hơn, phấn hồng tràn đầy. Là cậu thích giọng. . . . . ." Mộc Tây chút."A, đúng rồi, chủ yếu nhất là, xem xong dù là bà lão trong nháy mắt hồi phục thành thiếu nữ."

      " sao? Vậy tớ nhất định phải xem." Quý Nghiên chút nghĩ ngợi, vinh dự hướng Mộc Tây câu sau cùng kia liền quyết bỏ qua? !

      Nhất là bản nhân Ôn Ninh Lạc, Quý Nghiên hoàn toàn mong đợi đối với bộ kịch này. Mộc Tây chút nào khoa trương, Ôn Ninh Lạc diện mạo tinh xảo vô cùng, vả lại khi giơ tay nhấc chân đều có phong cách thể thành lời, loại thoải mái ưu nhã đó, rất dễ dàng hấp dẫn tầm mắt mọi người đến người . Hơn nữa nụ cười kìa, năng bất phàm, Quý Nghiên nghĩ, nếu như phải gặp được Bạch Thắng trước, nhất định động lòng với .

      Ánh mắt Y Nhân quả nhiên rất tốt!
      Last edited: 8/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tiếp.

      Quan trọng nhất là, đối với người hâm mộ mình rất dụng tâm, Quý Nghiên ít thấy minh tinh quan tâm đến người hâm mộ mình như vậy. Còn lại là đại minh tinh, phần lớn là chuyên giả trang đẹp trai để chơi bời đùa giỡn, người hâm mộ đối với bọn họ mà cũng chỉ là nhóm người mê luyến mình, để ở trong lòng..., nhưng Ôn Ninh Lạc như thế. Quý Nghiên có ấn tượng khắc sâu nhất chính là, có người hâm mộ đến thăm, tặng quà cho , cả nhân viên làm việc cũng có đồ ăn.

      Có thể người hâm mộ này trước cũng làm chuyện tương tự, nhưng lại còn nhớ người ta, vẫn còn cười rất dịu dàng : "Lại tới?"

      Lúc ấy người hâm mộ này liền choáng váng lâu.

      Có cái gì làm cho người ta kích động so với người mình thích nhớ mình? Hơn nữa người này là thần tượng của mình.

      Ôn Ninh Lạc : "Cám ơn bạn đến xem tôi, thời tiết nóng như vậy cẩn thận đừng để bị trúng gió. Về nhà sớm, học tập tốt, đừng làm cho ba mẹ lo lắng. . . . . ."

      Người hâm mộ này đặc biệt ngoan gật đầu.

      Đoán rằng còn chưa có từ trong phần rung động phục hồi lại tinh thần.

      Ôn Ninh Lạc vẫn đưa mắt nhìn bé rời khỏi tầm mắt của mình .

      Trong lúc còn có rất nhiều người hâm mộ đến studio nhìn , dù chụp hình rất mệt mỏi, cũng vẫn mỉm cười truyền lại năng lượng cho họ, thỉnh thoảng hướng người hâm mộ phất tay, mỉm cười. Ánh mắt thành khẩn mà dịu dàng, người đàn ông trà trộn ở làng giải trí lâu như vậy, lại còn có thể giữ vững ánh mắt trong suốt như vậy, khiến Quý Nghiên rất kinh ngạc.

      Mặc dù hành động, ngôn ngữ rất bình thường, nhưng lại khỏi làm cho lòng người ấm áp!

      " phải là ca sĩ cao cấp châu Á rồi sao? Tại sao còn phải dựa vào Y Nhân chụp hình để nâng ?" Lúc ăn cơm, Quý Nghiên nghĩ đến vấn đề này, khỏi hỏi.

      Mộc Tây trả lời: " tại thị trường đĩa nhạc ngày càng tàn lụi, giới nhạc cũng mực đổi mới, sớm còn như ban đầu. bây giờ mặc dù vẫn còn ở đỉnh cao, nhưng ai biết qua mấy năm nữa như thế nào? Đều từ từ chuyển sang diễn viên , huống chi so với ca hát, diễn hai tẩu hồng, nhân vật càng có thể nổi tiếng hơn. Đối với nghiệp ca xướng cũng trợ giúp cho , Ôn Ninh Lạc phải là người để ý đến dáng vẻ, mình thấy Y Nhân rất quan tâm , trước cũng nhận bộ kịch, chỉ là đề tài quá tẻ nhạt, hơn nữa có kỹ xảo diễn, bị phê bình vô cùng thảm. Lần này Y Nhân quyết tâm giúp vãn hồi cả mặt trong lẫn ngoài, hung hăng đánh những người đó bạt tai!"

      " nhìn ra, ra Y Nhân có thể vì người ta suy nghĩ như vậy." Quý Nghiên lắc đầu cái, nhịn được bật cười.

      Sức mạnh của tình , thần kỳ!

      "Bề ngoài Y Nhân là thân leo, chống cự trái tim. Chẳng qua mình ngược lại hoài nghi, lấy thực lực Ôn Ninh Lạc, muốn thành công rất dễ dàng. chỉ thiếu thời cơ, tựa như trước đây mình , năng lực xã giao rất mạnh, ra đây mới là người đàn ông rất cường hãn. chỉ cần nguyện ý, có nhiều phương pháp thành công. Ôn Ninh Lạc cũng phải là có chỗ nào chụp hình, mặt xã giao như vậy, người muốn nâng đâu ít? Cũng chỉ có công ty rách của , bởi vì kiêng kỵ thực lực của , mới dám trắng trợn nâng , sợ đến lúc thoát khỏi lòng bàn tay, mình đập chân của mình. Nhưng Ôn Ninh Lạc cũng có câu oán hận nào, có lẽ là cảm giác mình tại có thể dựa vào công ty , ban đầu công ty từng bước bồi dưỡng ra, để cho làm nhạc, giúp tuyên truyền mới đến bây giờ." Mộc Tây hừ tiếng, rất khinh thường mà : "Dù sao lão tử cũng thể giải thích vì sao có ý nghĩ này, nếu là mình giúp cái công ty kiếm tiền sống mệt chết, kết quả nó còn liều mạng chèn ép mình, lão tử đem cái công ty này mở to mắt ra được. Những thứ khác , Ôn Ninh Lạc vẫn còn vô cùng làm cho người ta bội phục. người nghệ sĩ, có thể lẫn vào đến chính thương quân tam giới đều có bằng hữu của mình còn rất vững chắc kia... Cũng đơn giản rồi, hơn nữa người nào nhắc tới phải đều rất tán thưởng, hận được ước cất vào trong túi xách mang ."

      "Nhìn ra được." Quý Nghiên chống đầu, với Mộc Tây: "Vừa nhắc tới cậu liền thao thao bất tuyệt, hơn nữa tất cả đều khen ngợi. Tây Tây, cậu chừng nào nhìn hơn người đàn ông tốt như vậy? Như vậy phát triển tiếp, chẳng lẽ di tình biệt luyến, vứt bỏ Mẫn Lão Đại chuyển qua Ôn tiên sinh đem ôm vào lồng ngực chứ?"

      "Biến, lão tử nào có tư tưởng bỉ ổi như vậy, cậu nghĩ quá nhiều được ? Lại , mình muốn xuống tay Ôn Ninh Lạc, Y Nhân phải chém mình chết sao!"

      Quý Nghiên cười khẽ.

      Đúng lúc ấy , điện thoại di động vang lên, Quý Nghiên nhìn chút, có nhận, lại bỏ lại bàn.

      Mộc Tây nhìn mặt mà chuyện, liếc nhìn để ở điện thoại di động bàn, rất tùy ý hỏi: "Làm gì nhận?"

      "Ừ, lúc ăn cơm, chuyên tâm ăn cơm mới được." Quý Nghiên lòng yên lời .

      Mộc Tây thầm nghĩ, lấy cớ này cũng quá thúi! Cậu nha vừa ăn cơm vừa gọi điện thoại thời điểm còn thiếu sao?

      hỏi: "Bạch thiếu gia gọi?"

      Quý Nghiên mím môi, lên tiếng.

      Mộc Tây dáng vẻ mình biết ngay mà, buông bát xuống , nhìn Quý Nghiên : "Trước mình muốn hỏi cậu, cậu hôm nay cả ngày đều có tinh thần. chút coi, chuyện gì xảy ra? Cùng Tiểu Bạch nhà cậu cãi nhau?"

      " có." thế nào trả lời rành mạch.

      Mộc Tây lườm . "Cái rắm! có gây gổ cậu hỏi nhiều chuyện Ôn Ninh Lạc dời tầm mắt làm gì? Có phải là ta làm cái gì để cho cậu phiền lòng chuyện như vậy?"

      "Thế nào, cậu phải giúp mình ra mặt?" Quý Nghiên cười giỡn hỏi.

      Mộc Tây chút do dự. "Dĩ nhiên, nếu ta khi dễ cậu, lão tử thứ nhất xông lên đập bẹp ta."

      Quý Nghiên rất hiểu tính tình Mộc Tây, ấy được là làm được. Nếu để cho ấy hiểu sai ý, ấy chạy tìm Bạch Thắng. Người đàn ông của mình, nhất định phải che chở. Huống chi Bạch Thắng vốn cũng có làm gì với , chẳng qua tất cả mình cố chấp, nhất thời có cách đạt đến điểm chung. Quý nghiên : " tính là gây gổ, chỉ là ở chuyện hai người sinh ra khác nhau, mình đến nay còn cách nào tán thành cách nhìn của ấy."

      "Chuyện gì?" Mộc Tây hỏi.

      Quý Nghiên trầm mặc chút, : "Chuyện của hai chúng mình, có gì, cậu đừng lo lắng."

      Mộc Tây bĩu môi."Được rồi, chẳng qua nếu như ta quá phận, cậu cũng nghĩ thông suốt . Đừng cứng ngắc, hai người ở chung chỗ, khó tránh khỏi có lúc ý kiến hợp, thỉnh thoảng chịu thua. Tiểu Bạch nhà cậu như vậy, chỉ cần cậu làm nũng, khẳng định chuyện gì cũng cho qua, đều ổn thỏa ."

      khó được người chị tri tâm như vậy.

      Quý Nghiên khỏi cười mà : "Cậu chừng nào hiểu lí lẽ thế này rồi hả? Còn có thể khuyên bảo mình. . . . . ."

      Mộc Tây đương nhiên : " nhảm, nếu như hai người các cậu ầm ĩ rồi, chúng ta ở đâu đây? Ở nhà họ Bạch ăn tốt uống tốt còn có người phục vụ, rất thoải mái! ra ngoài chúng ta uống gió tây bắc à? Lão tử mới có ngu như vậy!"
      Last edited: 8/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tiếp.

      Quý Nghiên: ". . . . . ."

      Quả Nghiên, trông cậy vào Mộc Tây có thể dịu dàng săn sóc cái gì, cũng chì là Phù Vân.

      Trừ thường xuyên tới studio thăm dò chút, cùng Ôn Ninh Lạc thân quen ở ngoài, cuộc sống cũng có biến hóa gì đó. Mẫn Luyến Y vẫn có trở lại, giữa Mộc Tây với Mẫn Lão Đại vẫn là dạng ấy, ai biết Mẫn lão đại suy nghĩ gì. Từ đề tài tính nhạy cảm, Quý Nghiên cũng còn cùng Bạch Thắng qua vấn đề giữa bọn họ nữa, khí giữa bọn họ từ sau đêm đó vẫn bất ôn bất hỏa. chiến trang lạnh, cũng có. Gây gổ hơn chưa tới, nhưng luôn cách chút gì.

      Mỗi khi có người Quý Nghiên nghĩ đến Mộc Tây đột nhiên ánh mắt ảm đạm, mà Mẫn Luyến Y vẫn mỉm cười xuất ở bên cạnh Mẫn Lão Đại, cảm thấy rất thoải mái. Ngay tiếp theo cũng biết làm sao đối mặt với Bạch Thắng , dù sao từ tình huống lần trước, vẫn hơn nghiêng về Luyến Y.

      Lần này Bạch Thắng cũng tỏ thái độ ràng với , hoặc tốn tâm tư dụ dỗ . Quý Nghiên cùng chuyện này, cũng xem như chuyện gì cũng xảy ra, như thường ngày. Thái độ như vậy, càng làm cho trong lòng Quý Nghiên buồn phiền có mà ra được.

      Studio.

      Mọi người thu dọn đồ, miệng Y Nhân ngậm miếng thịt heo khô, vừa ăn vừa về phía Ôn Ninh Lạc. Thuận theo tự nhiên với : "Ôn Ninh Lạc, chúng tôi hôm nay muốn quán rượu, cũng cùng nhé."

      "Quán rượu?" Ôn Ninh Lạc xoay người, nhìn Y Nhân, hỏi: "Nhất định phải sao?"

      "Ừ." Y Nhân rất trịnh trọng gật đầu."Tất cả mọi người , cự tuyệt, quá nể tình rồi."

      Ôn Ninh Lạc rất dễ chuyện đồng ý. "Vậy cũng được, đợi lát nữa, tôi tiếng với người đại diện."

      "Ừ, nhanh lên chút!" Y Nhân kết thúc, có chuyện cần .

      Bên kia, Quý Nghiên nghi ngờ hỏi Mộc Tây. "Em ấy lúc nào qua muốn quán rượu? Chúng ta lại lúc nào đồng ý?"

      Còn tất cả mọi người !

      Mộc Tây rất hiểu giá thị trường : "Cái này gọi là chiến lược, có hiểu ? Muốn theo đuổi Nam Thần, tốn chút tâm tư sao được? Hơn nữa Ôn Ninh Lạc vừa nhìn phải là người hay ra ngoài ."

      "Còn có thể như vậy?" Quý Nghiên bày tỏ thêm kiến thức, lại hỏi Mộc Tây. "Làm sao cậu có học chút?"

      Nếu chừng sớm câu được Mẫn lão đại vào trong chén rồi!

      "Phốc, lão tử là người rụt rè, đương nhiên muốn giữ vững chút hình tượng!"

      ". . . . . ." Quý Nghiên im lặng. "Cậu lúc nào có hình tượng, mình thế nào biết?"

      "Đó là cậu có mắt." Mộc Tây giọng điệu nặng nề. "Kêu cậu sớm sắm cặp mắt kính , cậu còn nghe! Hình tượng lão tử chói lọi thanh khiết cư nhiên nhìn ra."

      ". . . . . ."

      Được rồi, thua.

      " nha."

      " phải tất cả mọi người sao?" Ôn Ninh Lạc nhìn Mộc Tây cùng Quý Nghiên ở bên cạnh, có hai người, vậy cũng là mọi người?

      Y Nhân rất thản nhiên : "Đúng vậy, tôi, Mộc Tây, chị Tư, ba người, còn chưa đủ? Vậy để tôi gọi cả lão đại bọn họ đến."

      Ôn Ninh Lạc. "Tôi cho là tổ diễn kịch tụ tập."

      "Tôi cũng , tôi chỉ mọi người, mọi người lại có nghĩa là tổ diễn kịch, gia đình tụ tập cũng có thể mọi người, chính hiểu nhầm rồi." Y Nhân tựa như sói xám lớn lừa gạt bé quàng khăn đỏ, năng hùng hồn.

      Ôn Ninh Lạc: "Nếu là gia đình tụ tập, người trong nhà các tham gia là được rồi, tại sao còn mời tôi?"

      " để mắt chứ, là được, so đo nhiều như vậy làm gì? Dù sao cũng bán ." Y Nhân nhìn chút phía trước : "Xe tới rồi, thôi."

      "Chờ chút."

      Mọi người chuẩn bị lên xe, Ôn Ninh Lạc đột nhiên . Y Nhân dừng bước lại, nghi ngờ nhìn , Mộc Tây cùng Quý Nghiên cũng nhìn về phía Ôn Ninh Lạc. Chỉ thấy tới mấy nữ sinh trước mặt cách đó xa, cùng các cái gì. Ôn Ninh Lạc đưa lưng về phía họ, thấy vẻ mặt của , nhưng sau kết thúc công việc ở studio, giọng đặc biệt mềm mại rất ràng truyền đến trong tai đám người Quý Nghiên. "Sắc trời khuya lắm rồi, các em cần nữa theo, về sớm chút thôi. Muộn an toàn, bọn tôi muốn quầy rượu, sau đó liền trực tiếp về nhà, các em cũng trở về nhà học tập tốt, đừng cùng nữa."

      Mấy nữ sinh có chút trù trừ đứng tại chỗ, sắc mặt đỏ rực, hình như là xấu hổ.

      Họ ngờ bị phát , càng có nghĩ tới Ôn Ninh Lạc chủ động tới với các .

      lòng sớm khẩn trương, ngay cả mặt của cũng dám nhìn thẳng.

      Cách lâu, mới có người nữ sinh : " cũng phải chăm sóc mình tốt, chúng em ."

      "Biết, mau trở về ." Mấy nữ sinh kia lưu luyến rời xoay người, còn cẩn thận mỗi bước lui về phía sau nhìn, Ôn Ninh Lạc đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn họ, lại tăng thêm câu: "Chú ý an toàn."

      Quán rượu khí vạn năm như ngày càng náo nhiệt, mới vừa vào cửa, là có thể nghe được thanh nhạc đinh tai nhức óc. Đám người đông đảo, chơi được vô cùng high!

      Họ tới vị trí góc , cách khoảng cách, Quý Nghiên chợt dừng bước.

      Y Nhân quay đầu lại hỏi: "Thế nào?"

      Quý Nghiên nhìn ba người ngồi sofa kia, gì.

      "Hai người trước ." Mộc Tây với Y Nhân.

      Y Nhân gật đầu, lôi kéo Ôn Ninh Lạc về phía trước.

      "Các cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Mộc Tây đến bên cạnh Quý Nghiên, rất nghiêm túc .

      Quý Nghiên mím môi, ánh mắt lóe lên. " có gì."

      " như vậy, còn có gì, cậu cho mình ngu à?" Mộc Tây tức giận trừng . "Cái người này mấy ngày vẫn trốn tránh ta, ngày đó phải chỉ sinh ra chút bất đồng sao? Thế nào, còn chưa có làm hòa?"

      Quý Nghiên biết làm sao với ấy, lại thể với Mộc Tây, ấy gần đây vốn tâm tình tốt, để cho ấy biết mình vì ấy mới cùng Tiểu Bạch giận dỗi, chỉ ảnh hưởng đến tâm tình Mộc Tây hơn.

      " có việc gì, mình cũng có tránh ấy, chỉ ngờ ấy cũng ở đây mà thôi." Lấy cớ như vậy có chút gượng ép, nhưng có biện pháp, Quý Nghiên : "Là cậu gọi bọn họ tới sao?"

      "Ừ." Mộc Tây gật đầu, nhịn được liếc Quý Nghiên cái."Cậu cho rằng nhìn các cậu náo như vậy trong lòng lão tử dễ chịu hơn sao? Ói chết mất, chỉ sợ cậu lúc nào động kinh lại cùng Bạch thiếu gia ầm ĩ, đến lúc đó lão tử bị ngủ ngoài đường chắc chắn bỏ qua cho cậu."

      "Biết biết, vì để cho cậu ăn tốt uống tốt mình có chết cũng phải nương nhờ nhà họ Bạch được chưa?"

      "Này còn tạm được." Mộc Tây hài lòng." thôi, chuyện quá khứ qua nếu có việc gì cũng thay đổi rồi."

      Quý Nghiên ngồi vào bên cạnh Bạch Thắng, người sau bưng ly rượu, rất thanh thản uống rượu, hai bên cũng gì. Mộc Tây liều mạng nháy mắt với Quý Nghiên, Quý Nghiên cũng có phản ứng gì, Mộc nương ở bên thiếu chút nữa hộc máu. Chết tiệt, mới vừa còn hay lắm, đảo mắt lại chui trong vỏ rồi, ấy chủ động chút chết sao?

      "Giới thiệu chút, đây là Ôn Ninh Lạc." Y Nhân chỉ vào Ôn Ninh lạc .

      Bạch Thắng cùng Mẫn Lão Đại ngước mắt, hướng tới báo cho biết cái, Ôn Ninh lạc lễ phép chào hỏi. "Chào các ."

      "Hoan nghênh."

      "Vậy, các từ từ chơi. Ôn Ninh Lạc, chúng ta khiêu vũ thôi." Trước câu với bọn Bạch Thắng, câu sau mới với Ôn Ninh Lạc.

      Ôn Ninh Lạc cũng là người thông minh, thấy khí bên này đúng, hề cự tuyệt. Cùng Y Nhân bước đến sàn nhảy.

      Quý Nghiên lo biết làm sao, thấy bọn Y Nhân tới sàn nhảy, khỏi đưa mắt nhìn người Ôn Ninh Lạc. Tay chân dài, vóc người tỷ lệ rất tốt, khiêu vũ hết sức đẹp mắt. sớm nghe Mộc Tây qua, Ôn Ninh Lạc khiêu vũ hạng nhất, được xưng là Vũ Vương. Hôm nay vừa thấy, đúng thực với danh xưng.

      Lúc khiêu vũ rất tập trung, cũng rất hưởng thụ, giống với cảm giác nghiệt bình thường. Giống như bẩm sinh, quanh người đều mang cỗ hơi thở nghiệt cách nào sao lãng. Thân thể mềm mại thế này, kỹ thuật nhảy đẹp mắt như vậy, dù đối với người vũ điệu tinh thông của mà , thị giác cũng là đại hưởng thụ. Chung quanh quán sớm có vô số tiếng than thở cùng tiếng huýt sáo, cho đến Y Nhân tham gia, cùng khiêu vũ, trai tài sắc, đều là cao thủ khiêu vũ, quả nhiên là phong cảnh xinh đẹp.

      Quý Nghiên nghiêm túc nhìn thẳng, đột nhiên trước mặt bỗng tối sầm, tầm mắt bị người chặn lại.
      Last edited: 8/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :