1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạch thiếu gia, cưng chiều vợ như mạng - Hạ Lan Âm (Full- Mai có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Sau khi Quý Nghiên về nhà với Mộc Tây chuyện này, Mộc đại tiểu thư nhếch mày phượng, liếc
      nhìn hỏi: "Tại sao lại là cậu ?"
      Quý Nghiên : "Mình cũng biết, chị Nhạc là do công ty sắp xếp." tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn
      "Chuyện này rất có khoa học nha, cậu mới đến công ty làm việc được mấy ngày, cho dù phái ai , cũng đến phiên cậu, Thánh Y cũng phải là thiếu người."
      Quý Nghiên nhún nhún vai, cũng buồn bực chuyện đó đây.
      ra cũng có nghĩ qua, có lẽ cấp là nể mặt của Bạch Thắng.
      Trong lòng có cảm giác là lạ, mặt cảm thấy rất vui mừng, mặt lại cảm thấy ngại ngùng, tóm lại là cực kỳ mâu thuẫn.
      Mộc Tây đột nhiên lăn qua lăn lại ở giường, gào khóc : "Hu hu hu chị đây muốn cậu đâu." tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn
      Quý Nghiên dọn dẹp hành lý, vừa xếp quần áo vừa an ủi bạn cùng phòng " sao đâu, mình sớm trở về mà."
      Mộc Tây lăn lộn nữa, nằm lỳ ở giường, trơ mắt nhìn , mong đợi hỏi: "Có thể ?"
      Quý Nghiên: " thể, vé máy bay cũng chuẩn bị tốt rồi, ngày mai là bay."
      Mộc Tây suy nghĩ chút rồi nghiêm túc : " Tiểu Quý Nghiên, nếu cậu từ chức ."
      Hả? Quý Nghiên dừng lại động tác trong tay, nghi hoặc nhìn . tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn
      Vẻ mặt Mộc Tây tha thiết nhìn , bộ dáng như muốn ‘từ chức , từ chức , mau từ chức ’, Quý Nghiên hiểu hỏi: "Tại sao đột nhiên cậu lại có ý tưởng như vậy?"
      phải trước đây ấy còn rất vui mừng khi mình có thể làm việc tại Thánh Y hay sao? Thế nào mà lại thay đổi nhanh như vậy?
      Mộc đại tiểu thư ‘danh chính ngôn thuận’ : "Mình đột nhiên phát , ra Thánh Y cũng có tốt như mình tưởng. đó, cái tên Mẫn Y Thần kia rất biến thái, cậu ở công ty của ta lâu ngày khẳng định chịu nổi."
      " có đâu, mình cảm thấy tốt vô cùng, hoàn cảnh làm việc ở Thánh Y rất tốt, hơn nữa mình còn được làm việc mà mình thích. tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn Về phần Mẫn tổng, mình lại có giao thiệp với ta, chuyện tình của tòa soạn căn bản đều do chị Nhạc quyết định."Quý Nghiên thành thực ta suy nghĩ của mình.
      và Mộc Tây giống nhau, đều có thói quen xõa tóc và cắt tóc mái xéo, đôi mắt vô tội chớp chớp, gương mặt ngây thơ, vẻ mặt biểu lộ chút tâm cơ nào nhìn chằm chằm Mộc Tây.
      Mộc Tây rốt cuộc nổi giận."Mẹ nó, Quý tiểu Nghiên, nếu cậu Washington người nào nấu cơm cho chị đây?"
      Quý Nghiên: ". . . . . ."
      Đây mới chính là mục đích thực của cậu ? Khóe miệng Quý Nghiên hung hăng co rút, vô cùng im lặng nhìn Mộc Tây, cái đồ thích ăn hàng này! tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn
      cần phải , nhất định là gần đây ấy mới nhớ tới chuyện này, nếu ban đầu cũng cho làm sảng khoái như vậy.
      "00852XXXXXX, nhớ kĩ số điện thoại mua đồ ăn bên ngoài."
      Quý Nghiên bình tĩnh đọc lên dãy số, trái tim bé của Mộc Tây nhất thời bị tổn thương nghiêm trọng, đứng dậy, ngồi chồm hỗm ở giường, tay chỉ thẳng vào Quý Nghiên, vẻ mặt như oán phụ, lên án : "Cậu vứt bỏ mình!"
      Khóe miệng Quý Nghiên lại hung hăng co rút lần nữa, sửa sang lại trang phục, kéo túi hành lý để ở bên, rồi mới đến trước mặt Mộc Tây. tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn Học dáng vẻ trước kia của Mộc Tây, sờ sờ đầu của ấy, hết sức "từ ái" mà : "Ngoan, tắm cái rồi ngủ ."
      Mộc Tây bực bội.
      Ngày thứ hai, sáng sớm Quý Nghiên liền chạy tới sân bay, Mộc đại tiểu thư kiêu ngạo kiêu ngạo nhưng vẫn rất có nghĩa khí đưa , chị Nhạc và Giản Ninh cũng tới. tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn Khi Quý Nghiên gần lên máy bay đột nhiên có chút nỡ, và Mộc Tây từ khi quen biết cho đến nay, chưa từng có xa nhau lâu như vậy, cho dù là trước kia ở cùng chỗ nhưng mỗi ngày hai người đều có gặp mặt.
      Mộc Tây biết tâm tư của , chợt tiến lên, ôm lấy , ghé vào bên tai Quý Nghiên : " Tiểu Quý Nghiên, trở về sớm chút."
      Quý Nghiên gật đầu cái, nhịn xuống chua xót trong mắt, dịu dàng : "Đói bụng nhớ gọi đồ ăn bên ngoài, cần lúc nào cũng nấu mỳ ăn liền, tốt cho sức khỏe, cũng được kiêng ăn. tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn Mình tra số điện thoại của mấy công ty vệ sinh mạng rồi, biết cậu lười, nếu muốn làm việc nhà gọi cho công ty vệ sinh đến."
      Mộc Tây cười: "Tại sao cậu lại giống như vợ của mình vậy."
      buông Quý Nghiên ra, dung nhan diễm lệ lại khôi phục bộ dáng tim phổi như trước."Tốt lắm, chị đây muốn trở về, cậu biến nhanh lên ."
      Quý Nghiên chảy mồ hôi, mẹ nó, người này biến sắc mặt cũng quá nhanh rồi!
      Trong hành lang lần nữa vang lên giọng nữ nhắc nhở hành khách lên máy bay, Quý Nghiên phất phất tay, xoay người, tới cổng kiểm tra.
      Mộc Tây nhìn theo bóng lưng của , trong lòng dâng lên cảm giác khó tả.
      Nghiên Nghiên, chỉ mong cậu nhân cơ hội lần này thư giản cho tốt, quên những chuyện vui trước kia, sức sống tràn đầy trở lại.
      Last edited by a moderator: 11/10/14
      tú cầu, Mai Trinh, Phong Vũ Yên6 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 13: Gặp phải cuộc chiến hỗn loạn

      Khi Quý Nghiên đến Washington vẫn còn là buổi sáng, và Giản Ninh ngồi lên xe công ty phái tới, đến khách sạn. thể , phúc lợi của nhân viên ở Thánh Y là tốt, ngay cả khách sạn cũng là khách sạn Hoàng Triều nổi danh gần xa, Hoàng Triều cũng là trong những sản nghiệp của Thánh Y, phong cách quý tộc Châu Âu, hoàn cảnh tuyệt đẹp, thiết bị sa hoa.

      Bởi vì Giản Ninh ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ nên mệt mỏi chịu nổi, định trước tiên ngủ giấc ở trong phòng, tối nay mới chọn cảnh.

      Ngược lại Quý Nghiên, là người luôn thích ứng trong mọi hoàn cảnh, chỉ thích ngủ, lại thích chọn địa điểm, cho nên ngay từ lúc máy bay ngủ no nê rồi. Bây giờ tinh thần rất tốt, trong lòng hướng về thế giới rực rỡ ở bên ngoài, nhiều lần có ý tốt muốn gạt Giản Ninh qua bên mà ra ngoài mình. Nhưng quan trọng nhất là đối với Washington có nửa điểm quan thuộc…

      và Mộc Tây chuyện phiếm qua điện thoại hơn mấy giờ rồi, vậy mà Giản Ninh còn chưa tỉnh lại, Quý Nghiên hết sức rối rắm nhìn ta nửa ngày, cuối cùng đợi nổi nữa, quyết định để lại tờ giấy, ra ngoài.

      khí ở Washington rất tốt, cây xanh đặc biệt nhiều cho nên được xưng là Thành Phố Hoa Viên.

      Quý Nghiên hít thở khí mới mẻ của đường phố, nhất thời cảm thấy cả người vô cùng khoan khoái, dễ chịu. Hôm nay mặc cái váy liền màu xanh ngọc tinh xảo, đeo túi xách vai, trong tay còn cầm tấm bản đồ, khuôn mặt là nụ cười vui vẻ lâu thấy.

      hỏi thăm người dân địa phương, gần khách sạn Hoàng Triều có cửa hàng lưu niệm Lincoln. Khi Quý Nghiên chạy đến nơi trong đó ít người, cầm máy ảnh đeo ngực lên, tùy ý chụp vài tấm, có người dân nhiệt tình còn tới chuyện phiếm với , cũng mỉm cười đáp lại, tán gẫy vài câu với các ấy.

      Phần lớn là họ giới thiệu về Washington, ví dụ như nơi nào đáng để dạo, nơi nào có thức ăn ngon.

      Quý Nghiên nghiêm túc lắng nghe, họ vốn định dẫn vào trong cửa hàng ai ngờ đột nhiên Quý Nghiên nhận được điện thoại của Giản Ninh.

      ở đâu?”, giọng điệu cứng nhắc hỏi.

      Quý Nghiên le lưỡi cái, thành thành trả lời: “Cửa hàng lưu niệm Lincoln.”

      “Tôi lập tức đến đó.”

      Người ở đầu dây bên kia ngay cả câu thừa thãi cũng có, xong lập tức cúp máy.

      Quý Nghiên tới trước mặt mấy người dân thành thị, hơi xin lỗi : “ xin lỗi, bây giờ đồng nghiệp của tôi muốn đến đây, tôi thể dạo với các bạn được.”

      Những người đó cũng rất rộng rãi, hiểu ý cười : “ sao đâu, chúc bạn du lịch vui vẻ!”

      Quý Nghiên: “Cám ơn.”

      Giản Ninh là người rất cường thế lại có chút cao ngạo. ta đến, trực tiếp xem ảnh mà Quý Ninh chụp, sau đó bắt đầu tới những nơi khác.

      Dọc theo đường ta rất ít , Quý Nghiên theo phía sau cũng tiện nhiều, vốn là người hay bắt chuyện với người khác cho nên khí tương đối có vẻ lạnh lẽo. ra Quý Nghiên cảm thấy Giản Ninh thích , thậm chí là có chút địch ý, về phần nguyên nhân, trong lòng mỗi người đều hiểu .

      Quý Nghiên có thể hiểu được tâm trạng của ta, mặc dù đối với loại khí áp lực như núi này, cũng cố chịu đựng.

      Hai người lại đến đài tưởng niệm Washington, Nhà Trắng, Tòa nhà Quốc hội v.v… Quý Nghiên luôn cố gắng giữ vững khoảng cách với ta, kết quả tạo thành hình ảnh chính là… Giản Ninh ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dáng nữ vương, khí thế ở trước mặt, cách trăm mét là Quý Nghiên cầm máy ảnh, ánh mắt trong suốt nhanh chậm lựa chọn góc độ chụp ảnh phong cảnh.

      “Này, tôi đến bên kia tìm mấy người dân phỏng vấn, còn đến Đài Ngữ Giác (hay là Lầu Năm Góc: trụ sở của bộ quốc phòng Mỹ), thuận tiện chụp vài bức ảnh cuộc sống ở gần đó.”

      Giản Ninh đột nhiên dừng bước, chờ Quý Nghiên đến gần mới lạnh mặt với .

      Quý Nghiên vừa nghe thấy cần phải cùng ta nữa, trong lòng liền mừng rỡ gật đầu : “ .”

      Giản Ninh làm việc cực kì chú trọng hiệu suất, tới ba bốn giờ liền mấy nơi, ngay cả cơm trưa cũng ăn. Quý Nghiên sớm đói bụng, tìm nơi ăn chút gì đó, lại mua phần kem, ăn xong mới mình chạy tời Đài Ngũ Giác.

      chưa được bao xa thấy bà cụ gian nan đẩy vật nặng về phía trước, Quý Nghiên mềm lòng, tới muốn giúp đỡ tay, lúc đầu bà cụ rất kinh ngạc, lập tức từ chối cần. Quý Nghiên cười : “ sao.”

      Bà cụ muốn làm phiền nhưng Quý Nghiên vẫn rất kiên trì, tranh cãi hồi, bà cụ thấy thay đổi được Quý Nghiên, liền tùy ý .

      Nhà của bà cụ ở gần tòa cao ốc, sau khi Quý Nghiên đưa bà về nhà, bà cụ muốn giữ lại dùng cơm để cám ơn nhưng Quý Nghiên chỉ mình còn có việc, sau đó liền rời .

      Vậy mà khổ nỗi, lúc đều là bà cụ chỉ đường, Quý Nghiên hoàn toàn nghe theo chỉ dẫn của bà mà vào những ngõ cong cong quẹo quẹo. Bây giờ, căn bản nhớ được mình là vào từ con đường nào.

      Dựa vào trí nhớ qua lại vài vòng, ngược lại càng càng chóng mặt, cho đến khi nghe thấy thành truyền đến từ hướng khác, Quý Nghiên mới đến nơi phát ra thanh. Vốn là muốn tìm người hỏi chút, kết quả khi nhìn thấy hình ảnh trước mặt liền ngây ngẩn cả người.

      bầu trời có năm, sáu chiếc máy bay ném bom lượn vòng, hướng tới tòa cao ốc lớn cách đó xa mà ném, còn có tiếng súng liên tục ngừng, cư dân gần đó rối rít hoảng sợ, thét lên chạy trốn tứ phía. may là nơi này cũng vắng vẻ, dân cư cũng phải là quá nhiều, nhưng vẫn có ít người chết.

      Mắt thấy tòa cao ốc bị nổ tung, lung lay sắp đổ. Trong nháy mắt sụp đổ, quý Nghiên trừng lớn mắt, hoàn toàn có phản ứng gì. Sớm biết nước ngoài thường xuyên xảy ra chuyện bị tập kích, cũng xem qua vô số lần trong phim ảnh nhưng chưa bao giờ nghĩ đến ngày tận mắt chứng kiến chuyện này xảy ra, hề dự đoán được tình huống bây giờ.

      Quý Nghiên bị tiếng khóc của đứa bé làm hoàn hồn, bé trai có mái tóc xù và đôi mắt màu xanh đứng mình trong khói súng, khóc khàn cả giọng, ngừng kêu: “Mẹ ơi, mẹ ơi.”

      Máy bay ở trung ngừng ném bom, thỉnh thoảng có mấy tòa cao ốc bị nổ tung, mảnh vớ thủy tinh văng khắp nơi, trong lòng Quý Nghiên kinh hãi, kịp nghĩ đến chuyện khác, chạy tới nhanh, bảo vệ đứa bé trong ngực.

      “Ư.” Rên lên tiếng, Quý Nghiên tay ôm lưng bé trai, tay ôm chặt đầu của bé, tiếng khóc thút tha thút thít truyền đến, làm ướt mảng áo trước ngực .

      Mà đúng vào lúc này, trong phòng giám sát ở tòa cao ốc khác, có mấy người đàn ông và phụ nữ quan sát tất cả mọi chuyện xảy ra ở nơi này máy vi tính.

      Ánh mắt của người đàn ông cầm đầu rất lạnh nhạt, thỉnh thoảng chỉ huy thủ hạ ở tòa cao ốc gần đó. Trừ máy bay ném bom, bên ngoài tòa cao ốc còn có mấy chiếc máy bay trực thăng bao thành vòng vây quanh tòa cao ốc, khi thấy được người còn sống lại trong tòa cao ốc mười mấy khẩu súng lập tức điên cuồng hướng tới nơi đó càn quét.

      “Ah ah, chị đây cũng tin, vậy mà con chuột đó còn có thể thoát được.” có mái tóc đen ngắn .

      Bên cạnh ta là người đàn ông, ánh mắt ta nhìn chăm chú vào màn ảnh máy vi tính, khóe miệng tà mị nâng lên, nhẫn tâm hắt gáo nước lạnh vào . “Cũng nhất định, Thôi Đại Sơn rất giảo hoạt, chúng ta truy bắt cũng phải lần lần hai, nếu bắt dễ như vậy cũng phải là lão đại của tổ chức khủng bố rồi.”

      cũng chút yếu thế, phản kích lại. “Thôi , trước kia là bắt người, còn lần này là thủ lĩnh ra tay, có thể giống nhau sao?”

      “Mẹ nó.” Người đàn ông nháy mắt xù lông, hung hăng trừng .

      Người đàn ông cầm đầu thèm nhìn bọn họ cãi vã, ánh mắt luôn nhìn vào màn hình máy vi tính, đột nhiên, bóng dáng quen thuộc xông vào tầm mắt , ánh mắt trong trẻo lạnh lùng híp lại.
      Last edited: 24/12/14
      tú cầu, Mai Trinh, Phong Vũ Yên3 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: Gặp lại Bạch Thắng.

      " thôi, dẫn con tìm mẹ. " Quý Nghiên dắt bé trai, khom người che chở cậu bé đến chỗ an toàn.

      Cảm giác của trẻ con là nhạy cảm nhất, cậu bé cảm thấy nguy hiểm người Quý Nghiên, ngược lại còn có cảm giác tốt đẹp làm người ta yên tâm, tiếng khóc cũng dần dần lại, thuận theo bên cạnh .

      "Bill."

      Còn chưa được bao xa liền nghe thấy tiếng gọi lo lắng từ phía trước truyền đến, bóng dáng phụ nữ nhanh xẹt qua tầm mắt, chốc lát chạy đến trước mặt Quý Nghiên và bé trai.

      "Bill, ôi trời ơi! Con chạy đâu vậy hả ? Thiếu chút nữa hù chết mẹ."

      Người phụ nữ ôm cổ bé trai, ôm cậu bé vào trong ngực chặt, cứ như rất sợ mất lần nữa, nước mắt còn chưa khô, giọng run rẩy mà kích động. tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn

      Bé trai vất vả ngừng nước mắt xông ra lần nữa, khóc lớn : "Con tìm được mẹ, mẹ ơi, có rất nhiều đạn, con sợ lắm. . . . . . Hu hu. . . . . ."

      "A, sao, bảo bối, sao nữa rồi." tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn

      Người phụ nữ cực kỳ đau lòng, vừa lau nước mắt mặt Bill vừa dịu dàng an ủi cậu bé.

      Bill : "Mẹ, mới vừa rồi là này cứu con, ấy còn dẫn con tới tìm mẹ đó."

      Người phụ nữ lúc này mới chú ý tới Quý Nghiên đứng bên cạnh Bill. ta đứng lên, nắm tay Quý Nghiên, hết sức cảm kích : " tốt bụng, vô cùng cảm ơn cứu con tôi, là cảm ơn ."

      Quý Nghiên lắc đầu: " sao là tốt rồi, Bill bị dọa sợ, trẻ con sợ nhất là gặp phải loại trường hợp này, vẫn nên tranh thủ thời gian dẫn cậu bé đến bệnh viện xem chút."

      Người phụ nữ đó gật đầu, lại liên tục mấy tiếng cám ơn mới dẫn cậu bé rời .

      Bill vừa vừa quay đầu lại vẫy tay với Quý Nghiên, Quý Nghiên mỉm cười, cũng dùng vẫy tay đáp lại. Cho đến khi hai người xa, mặt Quý Nghiên mới ra vẻ khổ sở, cắn chặt cánh môi, sắc mặt tái nhợt khác thường, lưng đau đớn, gần như khiến chịu nổi. tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn Lúc tòa nhà rơi xuống, xông lên che chở Bill phần lưng bị vật cứng văng ra đập trúng, phần đỉnh bén nhọn trực tiếp xé rách da thịt , đau đớn dữ dội. Quý Nghiên thử mấy bước về phía trước, đột nhiên trọng tâm vững, thân thể nghiêng cái, ngã xuống.

      may là trước khi té xuống đất, có đôi tay kịp thời vươn ra đỡ lấy . Quý Nghiên ngước mắt lên, dưới ánh trăng mờ chỉ thấy khuôn mặt trắng muốt như ngọc, đôi mắt sâu thẳm thoáng qua tia lo lắng. Đau đớn khiến cho ý thức trở nên mơ hồ, nhìn , chỉ biết là, giây kế tiếp, thân thể chợt hẫng, liền bị người bế lên.

      Chạm vào vòm ngực dày rộng, mang theo ấm áp, Quý Nghiên có chút khống chế nổi, nhích đến gần, dán vào nơi có tiếng tim đập hữu lực này, nhắm mắt lại.

      Lần nữa tỉnh lại là ở chiếc xe, lặng lẽ mở mắt, thấy cửa sổ thủy tinh trước mặt sợ hết hồn. tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn Trí nhớ trước khi bất tỉnh còn có ổn định, theo bản năng ngồi thẳng người, ai ngờ trong lúc vô tình lại khẽ động đến vết thương lưng, đau đớn càng thêm ràng, Quý Nghiên nhịn được hít vào ngụm khí lạnh.

      "Đừng động đậy."

      Bên cạnh truyền đến giọng mát lạnh dễ nghe của đàn ông, mặc dù ngắn gọn nhưng lại cực kỳ có sức nặng.

      Quý Nghiên chỉ cảm thấy giọng này có chút quen thuộc, quay đầu nhìn lại, khuôn mặt tái nhợt khỏi thoáng qua tia kinh ngạc.". . . . . ."

      " lưng em có thương tích, trước tiên cứ ngoan ngoãn ngồi yên đó, đừng chuyện."

      Bạch Thắng thanh nhã , giọng của hết sức dễ nghe, như mùi trà xanh thơm ngát tràn vào tim, hết sức thoải mái.

      Quý Nghiên mặc dù có nghi vấn nhưng bây giờ quả có bao nhiêu hơi sức mà mở miệng, lưng vừa động là đau, giống như da thịt bị đánh vỡ ra, xem ra là nghiêm trọng hơn nghĩ nhiều. tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn

      Xe dừng lại trước khu nhà trọ, Bạch Thắng xuống xe, vòng qua bên kia, vừa đúng lúc Quý Nghiên đẩy cửa xe ra, định đặt chân xuống xe đuôi lông mày của Bạch Thắng nhếch lên, ôm ngực : "Em nhất định phải tự mình ?"

      "Hả?"

      Quý Nghiên hiểu nhìn . tự mình , chẳng lẽ còn chờ tới ẵm sao?

      Bạch Thắng tựa như nhìn thấu tâm tư , chậm rãi nhếch môi, gằn từng chữ : " ôm lần rồi."

      Ý là có ôm thêm hai lần nữa cũng có sao.

      Quý Nghiên còn chưa kịp phản ứng, Bạch Thắng cúi người, trực tiếp ôm lấy eo , chân dài bước ra, tới chỗ căn hộ.

      Quý Nghiên trợn to mắt, há miệng, mới phát căn bản biết nên gì.

      cố gắng tránh vết thương của , Quý Nghiên vùi đầu trong lồng ngực , hô hấp của hai người gần như vậy nên cứ quấn quít vào nhau, chỉ cần ngẩng đầu là có thể đụng phải cái cằm cương nghị của . tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn Nhịp tim Quý Nghiên đập nhanh như trống, ngừng “thình thịch thình thịch” nhảy lên, trong chốc lát thể an tĩnh lại.

      Nhất là lúc vào thang máy, cũng thả xuống. Trong gian vừa an tĩnh vừa bé lại kín mít, Quý Nghiên còn có thể ngửi được mùi trà xanh thơm ngát nhàn nhạt người , dung nhan tuấn nhã đỉnh đầu, Quý Nghiên phồng má, nhàng thở ra hơi cũng thể điều chỉnh được cảm giác khác thường trong lòng kia.

      Đinh ——

      Thang máy rốt cuộc mở ra, Bạch Thắng ôm ra ngoài, cho đến khi vào nhà mới đặt Quý Nghiên ở ghế sa lon.

      "Em ngồi ở đây đợi lát." tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn

      Bạch Thắng buông xuống liền vào trong phòng, Quý Nghiên lẳng lặng quan sát hoàn cảnh nơi này chút, gian rất rộng rãi, tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn giống như đàn ông bình thường chỉ thích sơn hai màu trắng đen thuần túy mà là phong cách thiên nhiên mát mẻ, rất thoải mái, cũng rất ấm áp.

      Rất nhanh, Bạch Thắng xách theo hòm thuốc ra, ngồi vào bên cạnh Quý Nghiên, vừa loay hoay tìm đồ vật bên trong vừa : "Có thể đau chút, em cố nhịn."

      Quý Nghiên gật đầu, đột nhiên lưng chợt lạnh, Bạch Thắng cầm kéo, trực tiếp cắt bỏ áo của . Khi Quý Nghiên ý thức được chuyện xảy ra còn chưa kịp xấu hổ, bàn tay hơi lạnh nhàng vuốt lên da thịt . Thân thể Quý Nghiên run lên, Bạch Thắng hỏi: "Đau ?"

      Quý Nghiên lắc đầu.

      Nhưng giây kế tiếp, liền hối hận, đau nhói mơ hồ bị cảm giác đau rát thay thế, Quý Nghiên cắn chặt hàm răng, cảm giác toàn bộ phần lưng cứ như thiêu cháy.

      ra kỹ thuật bôi thuốc của Bạch Thắng rất tốt, bản thân chính là sống sót từ trong mưa bom đạn pháo mà ra, xử lý vết thương rất thành thạo rồi, chỉ là thuốc này dược tính hề . tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn

      " Thuốc này là chú nghiên chế, dược tính tương đối lớn, chỉ là hiệu quả rất tốt, trong tuần căn bản còn gì đáng ngại nữa."

      Bạch Thắng nhàn nhạt giải thích.

      Lòng Quý Nghiên yên đáp lại: "A."

      Người chú trong miệng Bạch Thắng là bạn của cha mẹ, thần y Joy danh tiếng vang xa. tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn Chỉ là tâm tư của Quý Nghiên hiển nhiên ở nơi này, lực chú ý của bị chuyển tới nơi khác, bởi vì mới vừa nhớ lại tình cảnh của và Bạch Thắng bây giờ là nam quả nữ, đột nhiên phát , làm sao lại có thể ái muội chứ?

      Sắc mặt Quý Nghiên chợt hồng lên dữ dội, ưhm, bị Mộc Tây dạy hư rồi. Bạch Thắng buông xuống liền vào trong phòng, Quý Nghiên lẳng lặng quan sát hoàn cảnh nơi này chút, gian rất rộng rãi, tyvybutchi.d.đ.lê.quý.đôn giống như đàn ông bình thường chỉ thích sơn hai màu trắng đen thuần túy mà là phong cách thiên nhiên mát mẻ, rất thoải mái, cũng rất ấm áp.

      Ánh mắt Bạch Thắng liếc qua vẻ mặt , sắc mặt thay đổi, đột nhiên nhanh chậm câu: "Có thể lưu lại sẹo."

      "Sao?"

      Quý Nghiên liền hồi hồn, trong ánh mắt trong suốt lộ ra vẻ khẩn trương, ai ngờ lúc quay đầu lại đối diện với đôi mắt tĩnh mịch nén cười, trong đó còn mang theo tia đùa giỡn.
      tú cầu, Mai Trinh, Phong Vũ Yên4 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15: Nghỉ ngơi ở đây


      Editor: tyvybutchi

      Quý Nghiên chợt ý thức được mình bị đùa giỡn, đôi mắt u oán liếc cái, sâu xa : “Lừa gạt ngây thơ là đáng xấu hổ.”

      Ai ngờ Bạch Thắng chút nào cho là nhục, cười : “Là hay phụ nữ?”

      Quý Nghiên chút suy nghĩ, theo phản xạ trả lời: “Đương nhiên là , 21 tuổi là thiếu nữ vẫn còn trinh.”

      Bạch Thắng cười khẽ, giọng điệu vui vẻ hóa thành nụ cười hình cung nở rộ ở mặt, dung nhan tuấn nhã càng thêm rạng rỡ phát sáng, Quý Nghiên ngẩn người, lại có chút rời mắt được, ánh sáng chói mắt này, sâu hấp dẫn . lát sau, mới phản ứng được mình lại dễ dàng bị dẫn vào trong lời của , quả là ấm ức muốn chết.

      Quả nhiên phải là đối thủ của Bạch Thắng mà! Thua thất bại thảm hại còn tính, lại bị mỹ nam kế dụ dỗ, là quá vô dụng!

      A, đúng, mà là người đàn ông này quá hiểm!

      Bạch Thắng nhìn chằm chằm , phụ nữ đều là nghiệp dư, Quý Nghiên cũng phải ngoại lệ. Tựa như phụ nữ bọn họ cho dù mỗi ngày đều cầm dao phát cáu đòi xử tên này tên nọ, nhưng nhất quyết để cho người mình lưu lại chút vết sẹo nào, vì thế, chú Joy cố ý nghiên cứu chế ra ít thuốc xóa sẹo.

      Biết là chuyện nhưng Bạch Thắng lại cố ý : “ ra là Nghiên Nghiên cũng quan tâm đến chuyện này.”

      Quý Nghiên : “Đây là nỗi lo chung của phụ nữ khắp thế giới.”

      Bạch Thắng nhíu mày, từ chối cho ý kiến.

      Ngược lại hỏi: “Nếu sợ lưu sẹo, vậy tại sao còn suy nghĩ xông lên?”

      Cuộc sống chính là kỳ quái như vậy, có vài người dù quen biết lâu đến mấy bạn cũng có cách nào thân thiết hơn với người đó, mà có vài người chỉ mới gặp mặt có mấy lần ngắn ngủi nhưng lại có thể làm cho bạn chút nào che dấu ở trước mặt người đó.

      Quý Nghiên suy nghĩ nhiều, đàng hoàng : “Đó là phản ứng theo bản năng thôi, tình hình lúc ấy rối loạn như vậy, căn bản kịp nghĩ quá nhiều.”

      rất là tin vào nhân duyên, người thích liền thèm để ý đến, có thể ít giao tiếp ít giao tiếp. Còn người có cảm giác bình thường thỉnh thoảng gặp mặt khách sáo mấy câu còn được, chứ chung đụng quá nhiều rất lúng túng. Nhưng đối với người có cảm tình lại rất dễ dàng thân thiết, những thế còn mở rộng tấm lòng mà đối xử với người đó.

      Cho nên, nếu thuộc về loại người cuối cùng khi ở chung với Quý Nghiên cảm thấy rất dễ dàng, rất thoải mái.

      Hiển nhiên, Bạch Thắng là thuộc vào loại người đó.

      Bạch Thắng hỏi : “Em có từng nghĩ tới, nếu vật kia lệch chút, vị trí đập trúng là đầu của em ?”

      Cách làm của Quý Nghiên, mặc dù là xuất phát từ thiện lương nhưng ở trong lòng của Bạch Thắng thể tán đồng. Có lẽ có liên quan đến địa vị và hoàn cảnh, đám người bọn họ là cực kì quý trọng mạng sống của mình, nếu nắm chắc tình hình, họ tuyệt đối vì người liên quan mà đánh cược tính mạng.


      Dù sao bọn họ phải đấng cứu thế, hơn nữa quen thấy nhiều tử vong và chém giết như vậy, nếu người nào cũng phải cứu bọn họ phải chết bao nhiêu lần mới đủ đâu?



      Chương 15 (tiếp)


      Về chuyện này, Quý Nghiên cũng tỉnh ngộ, đây là lần đầu tiên đối mặt với loại tình trạng này, cũng là sợ muốn chết rồi, vào giây phút đỡ vật cứng kia, liền suy nghĩ, người lợi hại là người có thể vừa cứu bé trai đồng thời có thể né tránh tất cả tổn thương, nhưng lại làm được.

      Lúc ấy có loại cảm giác vô lực, rất chán ghét vô dụng của mình, tựa như khi còn bé mỗi lần bị Quý Bình đánh đập, nếu như có đầy đủ sức mạnh, nhất định phản kháng. Mặc kệ người kia có là bố của nữa. Cho nên, từng vì thế mà cố ý học Taekwondo, chính là vì muốn trở nên mạnh mẽ, nhưng cuối cùng vẫn đủ, còn thiếu rất nhiều, Quý Bình chỉ cần phái ra thêm vài người vệ sĩ chút phần thắng cũng có, ngược lại còn bị xử lý thảm hại hơn.

      Quý Nghiên mím môi : “Mặc dù em thể hoàn toàn né hết, nhưng dù sao vẫn tránh được chỗ hiểm.”

      Bị thương để đổi cái mạng, là rất giỏi rồi.

      Bạch Thắng cũng nghĩ tới vào tình huống nguy hiểm còn có thể nắm bắt được thời điểm né tránh tốt như vậy, nhíu mày hỏi: “Em từng học võ?”

      “Ách… Là võ mèo quào thôi.”

      Quý Nghiên khiêm tốn , nhưng ra cũng thể coi là khiêm tốn. Taekwondo của mặc dù qua đai đen đoạn hai (*), bình thường có thể đối phó ít tên lưu manh côn đồ cắc ké. Nhưng so với cái tên ma quỷ chui ra từ trong trại huấn luyện như Bạch Thắng hoàn toàn đáng nhắc tới.

      (*): Màu đai lưng của võ sĩ đại diện cho trình độ kỹ thuật của họ, thứ tự từ thấp đến cao là đai trắng (cấp mười), đai trắng vàng (cấp chín), đai vàng (cấp tám), đai vàng lục (cấp bảy), đai lục (cấp sáu), đai lục lam (cấp năm), đai lam (cấp bốn), đai lam hồng (cấp ba), đai hồng (cấp hai), đai hồng đen (nhất phẩm, nhị phẩm đến tam phẩm), đai đen (đoạn đến chín).

      Trong đó, đai đen đoạn hai, ba: Trợ lý Huấn luyện viên (nếu muốn); đoạn bốn, năm: huấn luyện viên (nếu muốn); đoạn sáu đến tám: Võ sư (nếu muốn); đoạn chín: Võ sư cửu đẳng.

      Bạch Thắng cười nhìn , giọng dịu dàng từ tốn: “Có thời gian dạy cho em.”

      Ánh mắt Quý Nghiên sáng lên, đột nhiên, điện thoại Bạch Thắng reo.

      cũng kiêng dè Quý Nghiên, trực tiếp bắt máy: “Chuyện gì?”

      “Chỉ huy, chúng tôi tìm khắp cả phế tích vẫn thấy bóng dáng Thôi Đại Sơn.”

      Bạch Thắng : “ chạy xa, cho người phong tỏa các cửa cảng, trạm xe, vệ tinh theo dõi bầu trời, chúng ta đóng cửa, bắt chuột.”

      Giọng của vẫn là trước sau như nước chảy mây trôi, mà đầu dây bên kia, khóe miệng Phong và Sương đều cong lên, chỉ huy là càng ngày càng tà ác rồi.

      Quý Nghiên nghe có công việc, : “Em cũng cần phải trở về rồi, hôm nay cám ơn , lần sau em mời ăn cơm.”

      Có cơm trưa miễn phí Bạch Thắng đương nhiên là có ý kiến, nhưng mà… “Em nhất định cứ như vậy mà về sao?”

      Quý Nghiên theo ánh mắt của nhìn lại, trong nháy mắt sắc mặt đỏ ửng, thiếu chút nữa quên mất, khối váy lớn sau lưng sớm bị Bạch Thắng cắt mất lúc bôi thuốc, khóc.

      yếu ớt : “ có quần áo cho nữ ?”

      Chân mày Bạch Thắng nhếch lên, bộ nét mặt “Này còn phải hỏi sao” : “Em thử xem?”

      Giọng điệu của lên cao, Quý Nghiên run cái, cả người hiểu sao nổi da gà, rốt cuộc còn ôm hi vọng.


      “Dù sao em cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi ở đây .”
      Last edited: 17/10/14
      tú cầu, Mai Trinh, Phong Vũ Yên4 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Bạch thiếu gia, cưng chiều vợ như mạng

      Chương 16: Tôi muốn kết hôn.



      Bạch Thắng giải quyết dứt khoát, Quý Nghiên nhanh chóng ở trong đầu lựa chọn lần, ở cùng Bạch Thắng hoặc ở cùng Giản Ninh, quả quyết chọn Bạch Thắng.

      Vừa đúng lúc Giản Ninh gọi điện thoại tới, Quý Nghiên giải thích sơ tình huống của mình chút, dĩ nhiên là ra tên của Bạch Thắng, chỉ mình bị thương được người tốt bụng cứu giúp, bây giờ ở nhà người ta dưỡng thương, tạm thời thể trở về quán rượu.

      Giản Ninh nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng có hỏi quá nhiều, liền cúp điện thoại.

      Xong!

      Bạch Thắng lại phủ thêm chăn cho , sau đó thuận tiện kêu hai phần thức ăn mua bên ngoài. Hai người ăn xong, Quý Nghiên liền ngồi mình ở ghế salon, xem tivi, Bạch Thắng trở về phòng sách.

      Trong phòng bày những thiết bị máy móc bình thường, Bạch Thắng ngồi ở trước bàn làm việc, mở máy vi tính ra, liền đăng nhập vào hệ thống chat webcam.

      Cái hệ thống này là Hàn Niệm thiết kế. Bên trong chỉ có mấy người chị em bọn họ, bởi vì thân phận đặc biệt nên máy vi tính của bọn họ đều là áp dụng hệ thống phòng ngự cao cấp nhất, tính an toàn cực cao, người khác rất khó có thể điều tra lấy được.

      Lúc Bạch Thắng tiến vào có mấy người tán gẫu, màn hình máy vi tính phân thành mấy khung video đơn giản, từng khuôn mặt quen thuộc lần lượt xuất trong đó.

      Y Nhân: Gần đây Liên Hợp Hội rất rảnh rỗi sao? Tại sao có người cả ngày treo ở web thế?

      Mẫn Y Hàm: Tại sao nghe cái giọng điệu này của cậu giống như là rất ghét bỏ mình vậy?

      Bạch Tinh: Đó là bởi vì khi cậu rảnh rỗi là máy vi tính của Y Nhân gặp nạn, chừng nào cậu đừng hack máy vi tính của ấy nữa ấy ghét bỏ cậu.

      Mẫn Y Hàm: Vậy cậu cứ tiếp tục ghét bỏ , mình ngại.

      Y Nhân: …

      Mẫn Y Hàm: Gần đây Washington yên ổn chút nào, NSA và FBI hợp tác với nhau để bắt phần tử khủng bố mà chính phủ Mỹ lại ở phía sau đưa mắt nhìn chằm chằm, aiz, đến lúc nào mới có ngày được yên ổn đây!

      Y Tịch Nhược: Tại sao mình cảm giác hình như cậu rất vui mừng?

      Y Nhân: Hừ.

      Hàn Niệm: Nhưng đáng tiếc, phần tử khủng bố số thế giới ở ngay trước mắt thế mà có ai bắt.

      Mẫn Y Hàm sáng lạng cười tiếng: Ngoan, nếu như trai Bạch Thắng bị bắt người đầu tiên bị khai ra nhất định là chú em đó.

      Bạch Tinh: NSA? mình đến Washington rồi hả?

      Bạch Thắng: Thôi Đại Sơn và gia tộc Khố Bối Nhĩ có đám súng ống dạn dược muốn giao dịch, địa điểm là Washington, vừa đúng lúc gần đây Liên Bang cũng theo dõi gia tộc Khố Bối Nhĩ, cứ hợp tác mà làm.

      Mẫn Y Hàm: Thắng à, theo như tình báo có thể tin mục tiêu lần này của chính phủ Mỹ chính là cậu đó.

      Hàn Niệm: Tiểu Thắng Thắng sao, why?

      Y Nhân: Giống như .

      Y Tịch Nhược: cần nghĩ cũng biết, quan hệ Trung - Mỹ vẫn là vấn đề lớn cấp quốc tế, chính phủ Mỹ thể nào trơ mắt nhìn Trung Quốc trở nên mạnh mẽ được, mà thực lực của NSA cũng sinh ra uy hiếp với bọn họ rồi.

      Bạch Tinh: Bị chính phủ Mỹ thương nhớ hoàn toàn phải là chuyện tốt gì, hai, ở bên kia cẩn thận chút.
      tú cầu, Mai Trinh, Phong Vũ Yên3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :