1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạch thiếu gia, cưng chiều vợ như mạng - Hạ Lan Âm (Full- Mai có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      108. Nhìn màn kịch vui
      Editor: tuladen

      Quý Nghiên ở chỗ này liên tiếp, tổng cộng có hai mươi người, nhưng mà bây giờ chỉ còn lại mười lăm người. Số người bên Tam liên cũng kém, so sánh thực lực mà , luôn cùng Tam Liên ở đường thẳng nằm ngang .

      Tiến vào rừng nhiệt đới, Quý Nghiên cùng với đồng đội là Tề Phàm. Người của đảo đặc công hình như cũng thích trao đổi tình cảm, tới lâu như vậy, Quý Nghiên cùng Tề Phàm tương đối quen thuộc. là nam sinh rất thẳng thắn, đầu óc cũng rất thông minh.

      Quý Nghiên vừa vừa hỏi: "Tại sao phải an bài tranh tài như vậy? Còn ra trận súng đạn nữa, đối phương cũng ở cái đảo huấn luyện có người sao? ràng là người mình, cũng phải là kẻ địch."

      Làm thế nào xuống nặng tay được.

      "Quy củ chính là như vậy, nhưng cũng phải là có nguyên nhân. Nghề nghiệp này, vốn cho phép có người mềm lòng. Hôm nay là bằng bè, có lẽ ngày mai là kẻ địch. Coi như hôm nay bọn họ còn kề vai chiến đấu, nhưng khó bảo toàn ngày mai làm ra chuyện phản bội đạo nghĩa phản bội tổ chức, lúc đó đến chuyện tình cảm và thể diện, cho nên luôn phải đề phòng. Bởi vì chỉ có bây giờ lòng dạ độc ác, tương lai đụng phải tình huống tương tự, mới bởi vì nguyên nhân tình cảm mà làm ra lựa chọn sai lầm, thậm chí vì vậy lưu lại tai họa ngầm trong tổ chức." Tề Phàm tỉnh táo phân tích.

      Quý Nghiên gật đầu cái. Hoá ra là như vậy, trách được lúc ban đầu Tiểu Bạch xử trí Tuyết, mặc dù mấy người chú An đều rất đau lòng, nhưng người nào ngăn cản, cũng ai cầu xin.

      " phải nhớ kỹ, động thủ đối với bọn họ, ngược lại bọn họ giết . Có lúc, quá lương thiện sống nổi!"

      " phải chỉ cần làm cho tất cả đối phương ngã xuống, coi như nguy hiểm đến tánh mạng cũng được sao?" Quý Nghiên hiểu .

      Tề Phàm lắc đầu cái." nghĩ quá ngây thơ rồi!"

      Lời vừa dứt, mũi ám khí bay tới. Tề Phàm lanh tay lẹ mắt lôi kéo Quý Nghiên sang bên cạnh, ám khí cắm sâu vào phía trong cây khô.

      "Cẩn thận chút."

      "Tôi có chú ý đến." Quý Nghiên nhịn được vì mình cải cọ. Lúc muốn tránh, bị Tề Phàm kéo .

      Tề Phàm : " xem, đây chính là thực tế, thôi."

      Đây là cơ hội tốt kiểm tra mình, Quý Nghiên nhạy bén tránh né, núp, phòng thủ làm rất tốt. Nhưng thế nào thích chủ động công kích, những người này cũng vì bán mạng cho Cục Quốc An, thù oán với , cũng bất kỳ vướng mắc, bây giờ có lý do để động thủ.

      Huống chi, mục đích trở nên mạnh mẽ, là vì bảo vệ mình cùng người bên cạnh, mà phải vì giết người. Tâm tư ban đầu thể quên .

      Tề Phàm bất đắc dĩ, nhưng cũng miễn cưỡng , suy nghĩ cá nhân giống nhau. Cuộc sống từ của chính là hoàn cảnh như vậy, Quý Nghiên nhất thời thích ứng được, cũng rất bình thường. thể mạnh mẽ nhét tư tưởng của bọn họ đến người Quý Nghiên.

      Tranh tài lấy thắng lợi liên tiếp mà chấm dứt. Có thương vong nhưng Quý Nghiên nghĩ nghiêm trọng như vậy, có hai người chết mười người bị thương, vẫn có ba bình an vô . Tề Phàm là người trong đó, Quý Nghiên bị vết thương . Tam liên chết ba, những thứ khác cũng bị thương, trình độ đồng nhất, nhưng phổ biến cũng hề .

      "Thắng còn phải chịu phạt, đây là huấn luyện viên biến thái gì à?" Đêm đó, Quý Nghiên kéo thân thể mệt mỏi chịu nổi trở về phòng, vừa vừa nhịn được oán hận .

      Mới vừa xong, bên trong gian phòng đột nhiên truyền đến giọng nam mát lạnh dễ nghe: " Danh hiệu thiết huyết cuồng ma cũng phải để ."

      "Cái gì?"

      Thân hình Quý Nghiên ngẩn ra, mở đèn lên, phản xạ nhìn về phía nơi phát ra giọng .

      Chỉ thấy Bạch Thắng ôm ngực dựa vào tường, ánh mắt sáng quắc nhìn .
      Quý Nghiên khỏi ngây dại.

      Bạch Thắng cười khẽ, đứng thẳng lên, chậm rãi về phía . Quý Nghiên ngơ ngác nhìn động tác của , Bạch Thắng đứng ở trước mặt Quý Nghiên, đưa tay ngắt mặt của , giọng ấm áp : "Hình như gầy ."

      Đau.

      phải là ảo giác.

      "Lúc này phải nên cho ông xã của mình cái ôm sao? Ngẩn người cái gì, hả?" Bạch Thắng hơi nghiêng đầu, lại gần Quý Nghiên, nhếch môi.

      Ánh mắt Quý Nghiên chớp động, đột nhiên phản ứng kịp." . . . . . . Tiểu Bạch. . . . . ." Giọng khó nén kích động, nhào tới ôm chặt lấy , khóe môi Bạch Thắng giương lên thành đường cong, vững vàng tiếp được.

      " . . . . . ."

      " giúp em xin nghỉ phép nửa tháng."

      "Hả?" Giọng điệu nghi ngờ.

      Bạch Thắng: "Em theo trở về chuyến."

      Tay Quý Nghiên chống đỡ ngực của , thân thể thoáng cùng tạo ra chút khoảng cách. Hỏi: " xảy ra chuyện gì sao?"

      "Có chút chuyện."

      Trong lòng Quý Nghiên hồi hộp chút.

      "Yên tâm, phải chuyện người nhà, cũng phải là Cục Quốc An ."

      "Vậy tốt." Quý Nghiên thở phào nhõm.

      còn tưởng rằng. . . . . .

      "Vậy rốt cuộc là chuyện gì à?" Quý Nghiên nằm ở giường, suy nghĩ chút vẫn nhịn được hỏi.

      Bạch Thắng chút để ý : "Trở về biết."

      lâu có trở về nhà họ Bạch rồi.

      Biết trở lại, Mẫn Y Thần, Hàn Niệm, Mẫn Luyến Y cùng Mẫn Ấu cũng đến đây. Những người khác bao gồm mấy người lớn đều có ở đây. Hình như lại kết bạn chơi . Mộc Tây vừa nhìn thấy Quý Nghiên, kích động chạy vội tới, ôm lấy . Lâu gặp, Quý Nghiên gầy.
      Last edited: 8/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tiếp.

      Mộc Tây bất mãn : "Thịt rơi thành như vậy, cậu cũng sợ người nhà Tiểu Bạch ghét bỏ, ôm có cảm giác rồi! Về sau lão tử ngày ngày làm bữa tiệc lớn dinh dưỡng nuôi cậu trở lại, cũng tin cậu lên cân!"

      "Vậy cũng cần." Quý Nghiên kính sợ lui mấy bước ra khỏi . "Mấy đồ ăn cậu làm, mình phải là phàm phu tục tử mà hấp thụ được. Vẫn là lưu cho người khác thôi." qua mắt vô tình hay cố ý xẹt qua bóng dáng ngồi góc ghế sa lon trầm mặc.

      Mộc Tây chỉ nghe ra nửa câu đầu ý ở bề mặt, nửa câu sau thèm chú ý. nhíu mày, khí thế mười phần : "Cậu coi thường lão tử, lão tử cũng biết nấu ăn rồi."

      "Vâng, nấu. . . . . . Mỳ ăn liền sao!"

      "Mẹ nó, Quý nương, có đánh cậu chút da lại ngứa đúng ?" Mộc Tây cắn răng nghiến lợi .

      Hàn Niệm chen vào : " nương Tây Tây thân , có phải quên chuyện chính rồi hay ?"

      Lời còn chưa hết, ánh mắt Mẫn lão đại lạnh lùng quét đến, giống như đoạt bà xã của ta.

      Hàn Niệm vô tội nhớ lại quá khứ.

      Cũng bởi vì lần kia, hình tượng ở trong lòng ấy bị kéo vào danh sách đen cả đời, ràng cũng ràng rồi trở lại được sao? Chẳng lẽ ta sợ làm cái gì với Mộc Tây hay sao?

      Mộc Tây vỗ trán cái. "A, đúng rồi, còn chuyện quan trọng! nàng Quý cậu rất chờ mong phải ?"

      Quý Nghiên mờ mịt hỏi: "Quan trọng cái gì?"

      "Ah, cậu biết?" Mộc Tây qua nhìn về phía Bạch Thắng." cho ấy biết sao?"

      Bạch Thắng nhún vai cái.

      Quý Nghiên càng thêm mờ mịt.

      " sao, biết cũng tốt, cất giữ cảm giác thần bí. Ha ha, tất cả chân tướng lo lắng vào ngày mai công bố, bảo đảm làm cho cậu kinh ngạc!"

      "Nhìn cậu giống như tâm tình rất tốt?" Quý Nghiên .

      Mộc Tây: "Đó là đương nhiên."

      Quý Nghiên trầm ngâm, có thể làm cho tâm tình ấy tốt như vậy, là có chuyện gì đây?

      "Mộc Tây cố ý khiến A Thắng đón chị từ đảo đặc công trở về, huấn luyện lâu như vậy, rất vất vả chứ? Trước ăn ít." Mẫn Luyến Y đặc biệt nấu canh cho Quý Nghiên.

      Quý Nghiên nhận lấy, tiếng cám ơn."Tây Tây tìm chị trở về?"

      "Ừ, ấy có chuyện này nhất định thể để cho chị bỏ qua. Khiến Tiểu Thắng Thắng giúp tay, bà xã trong mộng của người ta sốt ruột, coi như Mẫn Y Thần mở miệng, ấy khẳng định cũng đảo đặc công dẫn ra ngoài." Hàn Niệm liếc mắt đưa tình .

      Quý Nghiên nhíu mày, nhìn Mẫn Y Thần cùng Mẫn Ấu chơi game chút, lại nhìn Mộc Tây chút, lời Hàn Niệm có thâm ý a!***************.com Tại sao Tây Tây muốn ra ngoài, còn là Mẫn lão đại mở miệng, chẳng lẽ lúc có ở đây hai người này phát sinh gian tình gì?

      Bạch Thắng vừa nhìn nét mặt của cũng biết suy nghĩ gì, bất đắc dĩ lắc đầu.

      Lúc này Mẫn Ấu ngước mắt liếc cái, lành lạnh : "Ánh mắt trai mới kém như vậy."

      Quý Nghiên ngẩn người.

      Mẫn Luyến Y : "Tiểu Ấu."

      Mẫn Ấu hừ lạnh, Mộc Tây lên trước : "Tiểu quỷ, đừng tưởng rằng nhóc con lão tử cũng dám động tới nhóc, nhóc ở đây dương trách , có tin hay lão tử phế bỏ nhóc?"

      Mẫn Ấu khinh thường : "Chị đánh thắng được em sao?"

      "Mẹ nó!" Mộc Tây xù lông, đây là lời của đứa trẻ mới mười tuổi ra sao? cuộn tay áo lên, giọng hung dữ: "Có muốn mình đấu hay ?"

      Tiếng còn chưa có hết, tay Mẫn Y Thần duỗi ra cái, kéo Mộc Tây ngồi xuống ở chỗ bên cạnh mình. thân thể Mộc Tây mất thăng bằng, ngã ngồi ở ghế sofa, theo phản xạ lên tiếng kinh hô, thân thể bởi vì quán tính ngửa ra sau, còn chưa có ngồi thẳng, chỉ nghe thấy Mẫn Y Thần trầm thấp : "Yên tĩnh chút."

      Mẫn Ấu lộ ra vẻ mặt hả hê.

      Tay Mẫn Y Thần đặt ở đầu của bé, vuốt vuốt tóc của bé : " Em còn muốn máy chơi game bản số lượng có hạn kia, hãy biểu tốt."

      "Tại sao?" Mẫn Ấu phục hỏi.

      Mẫn Y Thần trả lời, Mẫn Ấu quệt mồm, bất mãn nhìn Mộc Tây ngồi ở bên cạnh trai nhóc,tâm hồn bé bị thương tổn nghiêm trọng.

      Quý Nghiên cảm thấy rất thần kỳ.

      Chỉ có và Bạch Thắng hai người trong phòng, vị trí nha, đương nhiên cùng ở giường. Hai người lâu có cùng giường chung gối rồi, Quý Nghiên nằm ở trong ngực Bạch Thắng, nhịn được hỏi: "Tiểu Bạch, tại sao Mẫn Ấu nhìn qua có địch ý với Tây Tây lớn như vậy?"

      " phải địch ý." Bạch Thắng chậm rãi : "Là bao che."

      "Có ý gì?"

      "Về sau em biết."

      "Lại là như thế này." Quý Nghiên bất mãn lầm bầm, mọi người đều thương lượng xong rồi đến treo ngược khẩu vị ? !

      Ngày thứ hai, Mộc Tây say mê cuồng nhiệt lôi kéo Quý Nghiên đến khách sạn quốc tế Hoàng Triều.

      Cũng phải làm gì? đường mang Quý Nghiên vào gian 'phòng cho tổng thống', Quý Nghiên nghi hoặc thôi, Tây Tây rốt cuộc đùa thần bí gì? Kết quả sau khi vào phòng, ngờ còn có thể nhìn thấy người cho là lần tới rất khó gặp mặt.

      "Hàm Mặc?" Quý Nghiên kinh ngạc mở miệng.

      Mộc Tây vào trong phòng, Quý Nghiên cả người ngẩn ngơ, bước chân cũng khỏi chậm mấy nhịp, thiếu chút nữa ngã nhào.

      Dương Hàm Mặc ngước mắt, nhìn thoáng qua các ."Các em vì sao lại đến chậm vậy?"
      Last edited: 8/5/16
      tú cầu, Phong Vũ YênBạch Phụng thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tiếp.

      "Còn phải là đồ ngốc này làm hại, động tác chậm chạm!" Mộc Tây cơ cơ oa oa mà : "Như thế nào? Kịch hay bắt đầu chưa?"

      Dương Hàm Mặc bảo các ngồi trước màn ảnh của , Mộc Tây nhìn sang, mặt mày lập tức hớn hở."Vừa đúng lúc đến đoạn đặc sắc, Quý nương mau nhìn, thời khắc đại thù phải báo đến! Ai hưng phấn quá. . . . . ."

      Cái gì?

      Quý Nghiên còn chưa từ trong khiếp sợ thấy Dương Hàm Mặc mà phục hồi tinh thần lại, kết quả theo tầm mắt của bọn họ nhìn sang, ánh mắt đột nhiên trừng lớn gấp mấy lần. Trước người Dương Hàm Mặc để chiếc máy vi tính, màn hình chính là Mạnh Thiếu Tuyền cùng Quý Nhu, bối cảnh phía sau với căn phòng bọn họ này khác lắm, vậy cũng ở Hoàng Triều. Quý Nhu bụng lớn như quả cầu vậy, nhìn tình huống, ta cùng Mạnh Thiếu Tuyền hình như cãi vã, tay Mạnh Thiếu Tuyền giơ xấp hình, sắc mặt tối tăm.

      "Tại sao thanh à?" Mộc Tây hỏi.

      thanh mang theo nhiều cảm giác?

      Dương Hàm Mặc trầm mặc : "Để điều chỉnh chút."

      "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Quý Nghiên vẫn có hiểu tình huống.

      Mộc Tây : "Cậu nhìn rồi biết."

      Đúng lúc Dương Hàm Mặc điều chỉnh được thanh, còn đợi Quý Nghiên hỏi nữa, giọng Quý Nhu giống với dĩ vãng bén nhọn ràng qua máy tính truyền ra ngoài. " rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng tin tưởng em?"

      "Tin tưởng? Nhiều chứng cớ ở trước mắt như vậy, còn muốn tôi tin tưởng ? Quý Nhu, muốn tôi thành kẻ ngu sao?" Giọng Mạnh Thiếu Tuyền cũng hoàn toàn còn nhu tình đối với Quý Nhu trong quá khứ nữa, lạnh lẽo giễu cợt.

      "Chuyện phải như nghĩ." Quý Nhu nhàng : " Thiếu Tuyền, đây là có người cố ý hãm hại em, chẳng lẽ còn nhìn ra được sao? tình nguyện tin tưởng lời dối của người khác, cũng chịu tin tưởng lời của em, phải em sao? Còn vĩnh viễn chăm sóc em, đây chính là phương thức em?"

      Mạnh Thiếu Tuyền cười lạnh tiếng. "Tôi có , thế nhưng Quý Nhu đơn thuần thiện lương, phải cái người phụ nữ dâm đãng này."

      Thân thể Quý Nhu cứng đờ, thể tin : " cái gì?"

      "Tôi cái gì? Tôi là phụ nữ dâm đãng."

      " lặp lại lần nữa."

      "Lặp lại lần nữa thế nào? Quý Nhu, ngụy trang là tốt, cư nhiên lừa tôi lâu như vậy. rất hả hê đúng ? Vừa bị các loại người đàn ông ở còn vừa có đúng vị hôn phu nuôi, ngừng đội nón xanh (cho cắm sừng), thiếu chút nữa giúp người ta nuôi con hoang. Tôi cho biết, đừng hòng mơ tưởng! Chúng ta chơi xong!" Mạnh Thiếu Tuyền mang tất cả ảnh chụp vung lên người Quý Nhu, tức giận đằng đằng .

      Quý Nhu quát: "Mạnh Thiếu Tuyền, còn là tiếng người sao?"

      "Tôi phải là tiếng người, làm chẳng lẽ là việc của người làm? Bản thân biết xấu hổ, còn có mặt mũi mà tôi? Tôi bây giờ nhìn còn cảm thấy buồn nôn." Mạnh Thiếu Tuyền tới cạnh TV, cầm lên hộp điều khiển ti vi, nhấn mấy cái, sau đó ném điều khiển tv xuống. Nhìn Quý Nhu : "Chính mở to hai mắt nhìn cho kỹ chút!"

      Hình ảnh rất nhanh ra, Quý Nhu cứng đờ, Quý Nghiên ở trước máy vi tính nhìn cũng khỏi khiếp sợ mở to mắt. Bóng dáng của nam nữ quấn quít, ngừng biến đổi tư thế, còn có tiếng mập mờ kiều, cho dù đứa trẻ con hiểu chuyện đời, cũng thể biết màn hình hai người kia làm cái gì. Mà nam nữ kia, nữ, là Quý Nhu. Nam, cũng phải Mạnh Thiếu Tuyền. Mà người đàn ông đêm đó ở bên ngoài cạnh nhìn thấy.

      Mộc Tây huýt sáo.

      Cảm giác hưng phấn mà lời nào có thể miêu tả được.

      Quý Nhu cả người giống như hóa đá, sắc mặt trắng xanh trở nên trắng bệch. ta kinh ngạc : "Làm sao có đoạn ghi hình này?"

      "Thừa nhận rồi chứ? Lần này thế nào phủ nhận hả ? Quý Nhu, tôi coi như thấy diện mạo của ! ngờ mặt ngoài tinh khiết hoàn mĩ, trong xương lại bẩn thế này. Chuyện cưới xin có cách nào làm được, tôi ba mẹ , hôn của chúng ta hủy bỏ thôi."

      Mạnh Thiếu Tuyền xanh mặt, phất tay rời .

      Quý Nhu cả kinh, muốn lên đuổi theo." cần, Thiếu Tuyền. . . . ."

      Trong phòng trống .

      ", chúng ta cũng xem náo nhiệt." Mộc Tây chần chờ, lôi kéo Quý Nghiên hướng bên ngoài .

      Sau đó Dương Hàm Mặc đuổi theo.

      Lúc họ ra cửa, vừa hay nhìn thấy Quý Nhu đuổi theo Mạnh Thiếu Tuyền ra ngoài, Mộc Tây như kẻ trộm, tránh để cho bọn họ phát , mới vài bước phải chạy đến phía sau cây cột. Hơn nữa đều nhanh như mèo lại, nhìn lại Dương Hàm Mặc, hai tay nhét vào túi, tuyệt kiêng dè, nhàn nhã thong dong ra ngoài.

      Mộc Tây hướng nên phát thanh, coi như nhìn thấy, Mộc nương lại tăng thêm thế chéo tay, Dương Hàm Mặc cũng để ý lờ , Mộc Tây giận đến muốn xông tới cước đạp chết .

      "Tây Tây, cậu rất nhàm chán."

      "Nơi nào nhàm chán?"

      Quý Nghiên nhìn về phía hai người kia."Cậu tốn công tốn sức đưa tớ ra đây, là để nhìn cái này hả?"

      " nhảm, cậu bị tiện nhân kia làm cho uất ức nhiều như vậy, hiếm khi ông trời có mắt, ta đến lúc bị báo ứng. Đương nhiên muốn xem tuồng vui kỹ, nếu phụ lòng mình sao? Đây quả thực là đại khoái nhân tâm!" Mộc Tây đương nhiên .

      Quý Nghiên than thở."Tớ muốn biết bọn họ thế nào."

      Chỉ là Mộc nương khẳng định vì tốt cho , phần tình cảm này, từ khi mới bắt đầu, mang cho biết bao nhiêu ấm áp. Quý Nghiên cầm tay Mộc Tây, cùng ấy ghé đầu vào nhau.

      Mạnh Thiếu Tuyền chạy tới cửa cầu thang, Quý Nhu nâng cao bụng bự, đuổi đến vô cùng vất vả. Nhưng ta lại lo được nhiều như vậy, đầu đầy mồ hôi đuổi theo Mạnh Thiếu Tuyền, ngăn ở trước người , lo lắng giải thích: " Thiếu Tuyền, hãy nghe em , chuyện phải như nghĩ. nghe em giải thích có được hay ? Em . . . ."

      "Còn có cái gì để giải thích." Mạnh Thiếu Tuyền cắt đứt lời ta."Tôi đều nhìn thấy được, còn có thể là giả? đơn giản muốn tìm cái cớ vì mình giải vây, tôi cho biết, tôi thể chịu được chính là người phụ nữ sạch , giữa chúng ta, đến đây kết thúc! Mang theo con hoang của , cút cho tôi!"

      " phải vậy, em nghi ngờ đây là đứa bé của , phải tin tưởng em! Em làm như vậy có nỗi khổ tâm , . . . . . ."

      Quý Nhu còn muốn giữ lại, nhưng Mạnh Thiếu Tuyền lúc này nổi nóng, căn bản có kiên nhẫn nghe ta gì. khắp người tức giận, giờ phút này nào còn để ý Quý Nhu có thai, tay mất nặng , đưa tay đẩy ta ra. "Tránh ra!"

      Bụng Quý Nhu chín tháng, cũng gần tới ngày dự tính sinh rồi, vốn hành động cũng dễ dàng. Bị Mạnh Thiếu Tuyền vung lên như vậy, nhất thời mất thăng bằng, cả người ngã ra phía sau. Đồng thời dưới chân cũng giẫm hụt, chân đạp khoảng , thân thể tròn vo tựa như quả bóng từ cầu thang lăn xuống.
      Last edited: 8/5/16
      tú cầu, Phong Vũ YênBạch Phụng thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      109. Quý Nhu kích động chân tướng
      Editor: tuladen

      Bụng Quý Nhu chín tháng, cũng gần đến ngày dự tính sinh rồi, vốn hành động cũng dễ dàng. Bị Mạnh Thiếu Tuyền vung lên như vậy, nhất thời mất thăng bằng, cả người ngã ra phía sau. Đồng thời dưới chân cũng giẫm hụt, dưới chân đạp vào khoảng , thân thể tròn vo tựa như quả bóng từ cầu thang lăn xuống.

      "A. . . . . ."

      Toàn bộ gian cũng có thể nghe tiếng thét chói tai của Quý Nhu.

      Phá vỡ màng nhĩ, vang dội đến cả nóc phòng, thê thảm lại bén nhọn.

      Tất cả mọi người đều ngây dại.

      Mạnh Thiếu Tuyền cũng nghĩ đến Quý Nhu ngã lăn xuống, thân thể đứng tại chỗ, lập tức quên mất phản ứng.

      " còn đứng đó làm gì? Mau cứu người !" Sắc mặt Quý Nghiên trắng nhợt, khỏi lên tiếng .

      chạy tới bên kia cầu thang, Mộc Tây kịp ngăn lại. "Này, Nghiên Nghiên!"

      Mạnh Thiếu Tuyền lúc này mới hồi hồn về, sải bước tới bên cạnh Quý Nhu. Quý Nhu nằm mặt đất, phía dưới chảy rất nhiều máu, nhìn thấy mà ghê. Mạnh Thiếu Tuyền nhìn mà mất hồn, nhất thời tay chân có chút luống cuống. muốn ta xảy ra chuyện gì.

      Quý Nghiên vội vàng gọi điện thoại cấp cứu.

      Rất nhiều người ngang qua cũng bị hù sợ, trường hỗn loạn tưng bừng.

      Quý Nhu đau đến khóc mãi, ngừng kêu: "Đứa bé. . . . . . Đứa bé của tôi. . . . . ."

      Trước khi bị đưa vào phòng cứu cấp, ta với Mạnh Thiếu Tuyền: " nhất định phải hối hận, chờ đứa bé ra ngoài, tôi làm xét nghiệm DNA của với con."

      Hơi thở của ta rất ổn định, câu đứt quãng, lại vô cùng kiên định. Thân thể Mạnh Thiếu Tuyền cứng ngắc lại, Quý Nhu bị đẩy vào phòng cấp cứu.

      Đèn đỏ sáng lên, cửa đóng chặc.

      Mấy người bọn họ, khí khó được an tĩnh như thế.

      Bạch Thắng cũng tới, thấy Quý Nghiên có việc gì, cuối cùng thở phào nhõm. Mộc Tây trong điện thoại ràng, chỉ họ xảy ra chuyện ở khách sạn Hoàng Triều, hại lo lắng đường.

      Lúc phẫu thuật kết thúc, là chuyện của mấy giờ sau đó.
      Mạng Quý Nhu dễ dàng mà cứu được, thế nhưng đứa bé, lúc lấy ra từ cơ thể mẹ chết, mất hô hấp.

      Quý Nhu lâm vào hôn mê, còn chưa biết.

      Nhưng bác sỹ đáp ứng cầu của ta, làm xét nghiệm DNA của đứa bé với Mạnh Thiếu Tuyền.

      Quý Bình và Lữ Mỹ vừa mới biết được tin tức, lập tức lên chuyến bay nhanh nhất chạy đến. Vừa đúng lúc nghe chuyện DNA, vừa hỏi chuyện gì xảy ra, chỉ có Mạnh Thiếu Tuyền làm hại Quý Nhu biến thành như vậy, còn hoài nghi thân thế trong bụng đứa bé của Quý Nhu, muốn cùng con giải trừ hôn ước. Quý Bình là hạng người gì? Nghe xong lời này, nhất thời giận đến đỉnh đầu bốc khói, Lữ Mỹ cũng khống chế được. Mắng to Mạnh Thiếu Tuyền có lương tâm!

      "Tiểu Nhu còn chưa kết hôn, phải thay sanh con, những biết cảm kích, quý trọng nó. Còn đối với nó như thế, làm sao có thể ác tâm như vậy? Khi đó còn tôi là ba của đứa bé, đều quên rồi sao? Thiếu Tuyền a, làm sao là người như vậy? !" Lữ Mỹ đau lòng mà .

      Nghĩ tới Quý Nhu, nhịn được thất thanh khóc rống.

      Quý Bình giận giữ : " muốn lấy, muốn cũng cần, xem con của tôi là cái gì? còn đặt tôi ở trong mắt sao? Mạnh Phi dạy dỗ chính là đồ bằng cầm thú này sao? nghe kỹ cho tôi, chuyện này tôi chịu để yên đâu."

      "Ơ, khó tin, cha cậu lúc nào trở nên có nhân tính như vậy? Lại còn vì Quý tiện nhân ra mặt." Mộc Tây giễu cợt nâng lên khóe môi.

      Quý Nghiên tự nhiên hiểu ý của , lạnh nhạt : "Ông ta quan tâm chính là mặt mũi của mình, vớt về cho Thụy Hưng ít vốn. Lần này Mạnh Thiếu Tuyền đuối lý, hôn nhất định cử hành được nữa, nhân cơ hội gạt khoản, giọng điệu kia của ông ta sao nuốt xuống được?"

      "Hừ, tớ biết ngay mà, lão hồ ly này."

      Chuyện giễu cợt lớn nhất là, kết quả xét nghiệm DNA, đứa bé của Quý Nhu, xác nhận là của Mạnh Thiếu Tuyền.

      Mạnh Thiếu Tuyền cầm kết quả xét nghiệm khắc kia, cả người cũng ngây ra, hoàn toàn dám tin tưởng.

      Lữ Mỹ trong lòng đau đớn, liều mạng đánh ta,

      Mạnh Thiếu Tuyền cũng có phản kháng.

      Mộc Tây cùng Quý Nghiên hai mặt nhìn nhau.

      Người sau mấp máy môi, biết nên có tâm tình gì? Vui vẻ sao? Dường như cũng có. Khổ sở? Vậy làm sao có thể! Chỉ có chút phức tạp mà thôi. Sớm biết bọn họ ngày nháo lên, nhưng nghĩ tới nhanh như vậy, vả lại huyên náo chịu nổi như vậy.

      Ông trời quả nhiên còn công bằng.

      "Làm gì cũng dắt tôi tới đây?" Trong phòng bệnh, Dương Hàn Mặc bất mãn hỏi Mộc Tây. đối với chuyện của Quý Nhu vốn cảm thấy hứng thú, nếu phải vì Quý Nghiên, hôm nay xuất ở chỗ này. Vốn chờ có kết quả, chuẩn bị , kết quả Mộc nương kiên quyết kéo người ta tới phòng bệnh.

      Mộc Tây nhìn lại cái. "Chuyện cười còn chưa có diễn xong đâu, gấp cái gì? Tới đây xem bộ dạng Quý tiện nhân gặp phải ác báo, lão tử nghĩ lâu rồi."

      "Nhàm chán."

      ". . . . . ."

      Quý Nhu tỉnh rồi, cảm xúc hết sức mất khống chế. La hét khiến Mạnh Thiếu Tuyền bồi thường con của ta, Mạnh Thiếu Tuyền tiếng nào, hiển nhiên còn chưa có từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần. Quý Nhu vừa ném gối đầu vừa đập cái ly, tiếng hét so cả tiếng vang tầng lầu gây ra còn lớn hơn, Quý Nghiên nhìn màn trước mắt này, khỏi thở dài. Mạnh Thiếu Tuyền nhất định khi nhìn những bức hình cùng băng ghi hình kia, đoán rằng đứa trong bụng Quý Nhu là do cùng người khác tư thông mang thai , ai biết. . . . . .

      Trong lòng ta chắc cũng hối hận.

      Dù sao đó cũng là con của .

      Này tương đương với đích thân ta giết chết con của mình, ban đầu Phượng Vi Nhiên mất khống chế làm cho Vu Tư Ngọc sanh non khổ sở thôi. Chỉ cần Mạnh Thiếu Tuyền còn có chút lương tâm, cũng có cảm giác. Chỉ có thể , tự mình làm bậy thể sống được!

      Bọn họ làm chuyện sai lầm, cuối cùng lại để cho đứa bé gánh hậu quả, đáng thương nhất là đứa bé vô tội vừa qua đời mới đúng.

      Đứa bé cũng thành hình!

      Quý Nhu khóc : "Đều do làm hại. . . . . . Khốn kiếp. . . . . . trả đứa bé cho tôi. . . . . . Trả tôi đứa bé. . . . . ."

      "Chết cũng chết rồi, tôi đâu tìm đứa bé bồi thường cho ?" Mạnh Thiếu Tuyền hoàn toàn bộc phát, chịu được la lớn.

      Quý Nhu ngẩn ra, mặt mang đầy nước mắt, lúc lâu mới phản ứng được. ta vung lên tay, hung hăng đánh cái tát lên mặt Mạnh Thiếu Tuyền, thanh thanh thúy vang dội cả phòng bệnh.

      " cút cho tôi! Cút cho tôi. . . . . ." Quý Nhu chỉ cửa, mất khống chế gào thét.

      Trong con mắt Mạnh Thiếu Tuyền tối tăm, nhưng vừa nghĩ tới Quý Nhu vừa mất đứa bé, ta hất tay, xoay người rời phòng bệnh.

      "Đợi chút, đâu?" ngờ mới vừa đến cửa lại đụng phải Lữ Mỹ, Lữ Mỹ liếc nhìn tình huống trong phòng bệnh, nhanh chóng đoán được cái gì, bà với Mạnh Thiếu Tuyền: " làm chuyện sai lầm còn muốn , là đàn ông sao? Tiểu Nhu tại bị đả kích, cảm xúc ổn định, an ủi con bé chút, còn đem con bé kích thích thành ra như vậy, lòng của rốt cuộc làm bằng gì?"

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      109. Quý Nhu kích động chân tướng
      Editor: tuladen

      Bụng Quý Nhu chín tháng, cũng gần đến ngày dự tính sinh rồi, vốn hành động cũng dễ dàng. Bị Mạnh Thiếu Tuyền vung lên như vậy, nhất thời mất thăng bằng, cả người ngã ra phía sau. Đồng thời dưới chân cũng giẫm hụt, dưới chân đạp vào khoảng , thân thể tròn vo tựa như quả bóng từ cầu thang lăn xuống.

      "A. . . . . ."

      Toàn bộ gian cũng có thể nghe tiếng thét chói tai của Quý Nhu.

      Phá vỡ màng nhĩ, vang dội đến cả nóc phòng, thê thảm lại bén nhọn.

      Tất cả mọi người đều ngây dại.

      Mạnh Thiếu Tuyền cũng nghĩ đến Quý Nhu ngã lăn xuống, thân thể đứng tại chỗ, lập tức quên mất phản ứng.

      " còn đứng đó làm gì? Mau cứu người !" Sắc mặt Quý Nghiên trắng nhợt, khỏi lên tiếng .

      chạy tới bên kia cầu thang, Mộc Tây kịp ngăn lại. "Này, Nghiên Nghiên!"

      Mạnh Thiếu Tuyền lúc này mới hồi hồn về, sải bước tới bên cạnh Quý Nhu. Quý Nhu nằm mặt đất, phía dưới chảy rất nhiều máu, nhìn thấy mà ghê. Mạnh Thiếu Tuyền nhìn mà mất hồn, nhất thời tay chân có chút luống cuống. muốn ta xảy ra chuyện gì.

      Quý Nghiên vội vàng gọi điện thoại cấp cứu.

      Rất nhiều người ngang qua cũng bị hù sợ, trường hỗn loạn tưng bừng.

      Quý Nhu đau đến khóc mãi, ngừng kêu: "Đứa bé. . . . . . Đứa bé của tôi. . . . . ."

      Trước khi bị đưa vào phòng cứu cấp, ta với Mạnh Thiếu Tuyền: " nhất định phải hối hận, chờ đứa bé ra ngoài, tôi làm xét nghiệm DNA của với con."

      Hơi thở của ta rất ổn định, câu đứt quãng, lại vô cùng kiên định. Thân thể Mạnh Thiếu Tuyền cứng ngắc lại, Quý Nhu bị đẩy vào phòng cấp cứu.

      Đèn đỏ sáng lên, cửa đóng chặc.

      Mấy người bọn họ, khí khó được an tĩnh như thế.

      Bạch Thắng cũng tới, thấy Quý Nghiên có việc gì, cuối cùng thở phào nhõm. Mộc Tây trong điện thoại ràng, chỉ họ xảy ra chuyện ở khách sạn Hoàng Triều, hại lo lắng đường.

      Lúc phẫu thuật kết thúc, là chuyện của mấy giờ sau đó.
      Mạng Quý Nhu dễ dàng mà cứu được, thế nhưng đứa bé, lúc lấy ra từ cơ thể mẹ chết, mất hô hấp.

      Quý Nhu lâm vào hôn mê, còn chưa biết.

      Nhưng bác sỹ đáp ứng cầu của ta, làm xét nghiệm DNA của đứa bé với Mạnh Thiếu Tuyền.

      Quý Bình và Lữ Mỹ vừa mới biết được tin tức, lập tức lên chuyến bay nhanh nhất chạy đến. Vừa đúng lúc nghe chuyện DNA, vừa hỏi chuyện gì xảy ra, chỉ có Mạnh Thiếu Tuyền làm hại Quý Nhu biến thành như vậy, còn hoài nghi thân thế trong bụng đứa bé của Quý Nhu, muốn cùng con giải trừ hôn ước. Quý Bình là hạng người gì? Nghe xong lời này, nhất thời giận đến đỉnh đầu bốc khói, Lữ Mỹ cũng khống chế được. Mắng to Mạnh Thiếu Tuyền có lương tâm!

      "Tiểu Nhu còn chưa kết hôn, phải thay sanh con, những biết cảm kích, quý trọng nó. Còn đối với nó như thế, làm sao có thể ác tâm như vậy? Khi đó còn tôi là ba của đứa bé, đều quên rồi sao? Thiếu Tuyền a, làm sao là người như vậy? !" Lữ Mỹ đau lòng mà .

      Nghĩ tới Quý Nhu, nhịn được thất thanh khóc rống.

      Quý Bình giận giữ : " muốn lấy, muốn cũng cần, xem con của tôi là cái gì? còn đặt tôi ở trong mắt sao? Mạnh Phi dạy dỗ chính là đồ bằng cầm thú này sao? nghe kỹ cho tôi, chuyện này tôi chịu để yên đâu."

      "Ơ, khó tin, cha cậu lúc nào trở nên có nhân tính như vậy? Lại còn vì Quý tiện nhân ra mặt." Mộc Tây giễu cợt nâng lên khóe môi.

      Quý Nghiên tự nhiên hiểu ý của , lạnh nhạt : "Ông ta quan tâm chính là mặt mũi của mình, vớt về cho Thụy Hưng ít vốn. Lần này Mạnh Thiếu Tuyền đuối lý, hôn nhất định cử hành được nữa, nhân cơ hội gạt khoản, giọng điệu kia của ông ta sao nuốt xuống được?"

      "Hừ, tớ biết ngay mà, lão hồ ly này."

      Chuyện giễu cợt lớn nhất là, kết quả xét nghiệm DNA, đứa bé của Quý Nhu, xác nhận là của Mạnh Thiếu Tuyền.

      Mạnh Thiếu Tuyền cầm kết quả xét nghiệm khắc kia, cả người cũng ngây ra, hoàn toàn dám tin tưởng.

      Lữ Mỹ trong lòng đau đớn, liều mạng đánh ta,

      Mạnh Thiếu Tuyền cũng có phản kháng.

      Mộc Tây cùng Quý Nghiên hai mặt nhìn nhau.

      Người sau mấp máy môi, biết nên có tâm tình gì? Vui vẻ sao? Dường như cũng có. Khổ sở? Vậy làm sao có thể! Chỉ có chút phức tạp mà thôi. Sớm biết bọn họ ngày nháo lên, nhưng nghĩ tới nhanh như vậy, vả lại huyên náo chịu nổi như vậy.

      Ông trời quả nhiên còn công bằng.

      "Làm gì cũng dắt tôi tới đây?" Trong phòng bệnh, Dương Hàn Mặc bất mãn hỏi Mộc Tây. đối với chuyện của Quý Nhu vốn cảm thấy hứng thú, nếu phải vì Quý Nghiên, hôm nay xuất ở chỗ này. Vốn chờ có kết quả, chuẩn bị , kết quả Mộc nương kiên quyết kéo người ta tới phòng bệnh.

      Mộc Tây nhìn lại cái. "Chuyện cười còn chưa có diễn xong đâu, gấp cái gì? Tới đây xem bộ dạng Quý tiện nhân gặp phải ác báo, lão tử nghĩ lâu rồi."

      "Nhàm chán."

      ". . . . . ."

      Quý Nhu tỉnh rồi, cảm xúc hết sức mất khống chế. La hét khiến Mạnh Thiếu Tuyền bồi thường con của ta, Mạnh Thiếu Tuyền tiếng nào, hiển nhiên còn chưa có từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần. Quý Nhu vừa ném gối đầu vừa đập cái ly, tiếng hét so cả tiếng vang tầng lầu gây ra còn lớn hơn, Quý Nghiên nhìn màn trước mắt này, khỏi thở dài. Mạnh Thiếu Tuyền nhất định khi nhìn những bức hình cùng băng ghi hình kia, đoán rằng đứa trong bụng Quý Nhu là do cùng người khác tư thông mang thai , ai biết. . . . . .

      Trong lòng ta chắc cũng hối hận.

      Dù sao đó cũng là con của .

      Này tương đương với đích thân ta giết chết con của mình, ban đầu Phượng Vi Nhiên mất khống chế làm cho Vu Tư Ngọc sanh non khổ sở thôi. Chỉ cần Mạnh Thiếu Tuyền còn có chút lương tâm, cũng có cảm giác. Chỉ có thể , tự mình làm bậy thể sống được!

      Bọn họ làm chuyện sai lầm, cuối cùng lại để cho đứa bé gánh hậu quả, đáng thương nhất là đứa bé vô tội vừa qua đời mới đúng.

      Đứa bé cũng thành hình!

      Quý Nhu khóc : "Đều do làm hại. . . . . . Khốn kiếp. . . . . . trả đứa bé cho tôi. . . . . . Trả tôi đứa bé. . . . . ."

      "Chết cũng chết rồi, tôi đâu tìm đứa bé bồi thường cho ?" Mạnh Thiếu Tuyền hoàn toàn bộc phát, chịu được la lớn.

      Quý Nhu ngẩn ra, mặt mang đầy nước mắt, lúc lâu mới phản ứng được. ta vung lên tay, hung hăng đánh cái tát lên mặt Mạnh Thiếu Tuyền, thanh thanh thúy vang dội cả phòng bệnh.

      " cút cho tôi! Cút cho tôi. . . . . ." Quý Nhu chỉ cửa, mất khống chế gào thét.

      Trong con mắt Mạnh Thiếu Tuyền tối tăm, nhưng vừa nghĩ tới Quý Nhu vừa mất đứa bé, ta hất tay, xoay người rời phòng bệnh.

      "Đợi chút, đâu?" ngờ mới vừa đến cửa lại đụng phải Lữ Mỹ, Lữ Mỹ liếc nhìn tình huống trong phòng bệnh, nhanh chóng đoán được cái gì, bà với Mạnh Thiếu Tuyền: " làm chuyện sai lầm còn muốn , là đàn ông sao? Tiểu Nhu tại bị đả kích, cảm xúc ổn định, an ủi con bé chút, còn đem con bé kích thích thành ra như vậy, lòng của rốt cuộc làm bằng gì?"
      Last edited: 8/5/16
      tú cầu, Phong Vũ YênBạch Phụng thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tiếp.

      "Cháu. . . . . ." Mạnh Thiếu Tuyền nhìn về phía Lữ Mỹ, phản bác đến khóe miệng, lại đột nhiên nuốt xuống.

      Quý Nhu lần nữa khóc rống lên, lớp trang điểm sớm trôi mất còn hình dáng, rối bù, cực kỳ nhếch nhác. Lữ Mỹ nhanh đến bên giường ta, đau lòng ôm bả vai của ta an ủi, con bé khóc tâm bà cũng muốn vỡ.

      "Mẹ. . . . . ." Quý Nhu thuận thế dựa vào vai Lữ Mỹ, đau lòng gọi.

      "Ngoan, mẹ ở đây. Tất cả đều qua, cũng qua!" Lữ Mỹ dịu dàng an ủi.

      Quý Nhu nghe câu này, nước mắt chảy nhanh hơn. ta khóc lóc, đột nhiên chú ý tới trong phòng còn có những người khác ở đây, hơi thở vất vả mới dần dần trở lại bình thường cảm xúc nhất thời lần nữa bị nhen nhóm, hận ý trong lòng Quý Nhu đạt tới tột đỉnh trước nay chưa có, nhất là thấy Quý Nghiên lý trí trong nháy mắt hoàn toàn mất .

      "Làm sao lại ở chỗ này? Là có đúng ? Là làm, cố ý muốn chia rẽ tôi với Thiếu Tuyền, hại chết đứa bé của tôi, là muốn nhìn tôi chết phải ?"

      "Mình làm, phải có dũng khí gánh vác. Mà phải vừa mới xảy chuyện đổ tất cả tội lỗi lên người khác, tôi có nhàm chán như nghĩ." Quý Nghiên tỉnh táo trả lời.

      Quý Nhu tin. "Trừ ra còn ai vào đây? Chính là , cái người phụ nữ độc ác này, đứa bé của tôi nào có lỗi với ? đối với ta như vậy. phải muốn báo thù tôi sao, đoạt Hàn Mặc , mắt ta cũng có nhìn thẳng tôi cái, còn muốn như thế nào? Chuyện gì tốt cũng bị chiếm hết, tôi muốn Mạnh Thiếu Tuyền có lỗi sao? Tại sao đối với tôi như vậy, ông trời tại sao công bằng như vậy? Tại sao?"

      Quý Nhu giống như rất khổ sở, giọng run rẩy, thậm chí lời có chút mạch lạc.

      Quý Nghiên cau mày: "Lời này của là có ý gì?"

      "Đủ rồi, chính tự làm tự chịu, đừng đổ thừa lên người Nghiên Nghiên." Dương Hàn Mặc đột nhiên chen vào .

      mở miệng còn may, Dương Hàn Mặc lời này, hoàn toàn kích thích Quý Nhu, tựa như khiến ta lâm vào điên cuồng. ta gắt gao nhìn Dương Hàn Mặc, : "Tự làm tự chịu? tôi tự làm tự chịu? Ha ha. . . . . . Dương Hàn Mặc, ai cũng có thể tôi như vậy, nhưng thể, có tư cách tôi như vậy! Làm sao có thể tôi như vậy? Tôi biến thành như vậy, đều do ai làm hại, phải do , tôi biến thành cái bộ dáng này sao?"

      Dương Hàn Mặc cau mày, hỏi: "Lời này của là có ý gì?"

      "Chuyện như vậy, tôi cũng vậy sợ cho biết, còn nhớ mùa hè năm 3 đại học ? Đêm trước hôm Sinh nhật , tôi giúp mua quà tặng, chạy suốt cả ngày, nhưng cũng có mua được cái gì hài lòng. Tôi cũng có buông tha, con phố tìm, lại tìm đến con phố khác, mãi cho đến buổi tối. Tự tôi cũng biết mình đến chỗ nào, chưa quen cuộc sống nơi đây, tôi rất sợ, muốn gọi điện thoại cho , nhưng số còn chưa có thông qua, lại đụng phải lưu manh. dãy nổi danh hỗn loạn, tôi là người ngoại quốc, nơi nào biết những thứ này. Bọn họ dắt tôi đến cái hẻm , tôi cực kỳ hoang mang, ngừng kêu cứu, nhưng mà cái gì dùng cũng có? Tôi khi đó mong nhìn thấy biết bao nhiêu, biết ? Sáng ngày thứ hai, tôi ngừng gọi điện thoại cho , đều nhận. đến nhà trọ tìm , như thế nào? Thái độ coi như cỏ rác, tôi đến nay đều nhớ. , là chết cũng quên! ra tôi chỉ muốn được nghe tiếng an ủi của , cái cảm giác tuyệt vọng, các người đời này cũng thể nghiệm được. Nhưng còn ở vết thương của tôi hung hăng đâm lên đao nữa, Dương Hàn Mặc, tôi nhiều bao nhiêu, khắc kia tựa như có bấy nhiêu hận ! Tôi vô cùng hận. . . . . ."

      Lữ Mỹ ôm chặt, đau lòng vô cùng : "Đừng ahhh... Tiểu Nhu, đừng . . . . . ."

      "Tại sao ?" Quý Nhu kích động .

      Dương Hàn Mặc trầm mặc, còn nhớ cảnh tượng ngày đó, trách được ngày đó ta nhìn qua nhếch nhác như vậy, quần áo ngay ngắn, tóc cực kỳ xốc xếch. Mà lúc đó trong đầu đều là Quý Nghiên, làm sao có thời giờ suy nghĩ Quý Nhu như thế nào, trong mắt cũng căn bản thấy được ta, cho nên để mắt đến, ta từng bị thương. Dương Hàn Mặc khỏi nắm chặt quả đấm, cho nên Quý Nhu là vì , mới chuyển toàn bộ mũi nhọn lên Quý Nghiên, mới trăm phương ngàn kế muốn đem Mạnh Thiếu Tuyền đến tay? Nếu như nhớ lầm, Quý Nhu trở về nước sau sinh nhật lâu.

      "Tôi tự giam mình ở trong nhà, nửa tháng có ra khỏi cửa, cũng có liên lạc cùng bất luận kẻ nào. Trong lòng tổn thương càng ngày càng lớn, cho đến ngày đó Đình Đình tìm được tôi, Quý Nghiên cùng bạn trai ấy như thế nào như thế nào, muốn tôi thêm chút sức, cố gắng giải quyết của ta. Tôi đột nhiên tỉnh ngộ lại, tại sao chỉ có mình tôi khổ sở như vậy? Tại sao thèm quan tâm chút cảm thụ của tôi? Trong lòng chỉ có Quý Nghiên, ràng ta đối với như vậy rồi, nhưng vẫn chưa từng quên ta. rời đến nước Mĩ tôi cho đó là cơ hội của tôi, lại nghĩ rằng ngược lại hủy khả năng cuối cùng nhoi của chúng ta. Nhưng Quý Nghiên đây? ta cái gì cũng biết, mình ở Hongkong tiêu diêu tự tại, buồn lo hưởng thụ hạnh phúc của cuộc sống ta. Tại sao ta trôi qua hạnh phúc như vậy? Tôi cam lòng, ta đoạt , tôi cũng vậy muốn cướp người đàn ông của ta, để cho ta cũng nếm thử loại tim đau xót này, dù sao tôi hoàn chỉnh rồi, cũng thể cùng với nữa, tôi còn quan tâm cái gì? Ha ha. . . . . . Đúng là mỉa mai! Tôi bệnh viện chữa trị giải phẫu làm màng trinh, sau đó cố ý đến gần Mạnh Thiếu Tuyền, so với theo đuổi ta trong tưởng tượng của tôi tốt hơn nhiều, tôi từng bước phá hủy ấn tượng Quý Nghiên ở trong lòng ta, sau đó để cho ta đối với tôi khăng khăng mực. Chuyện tiến hành thuận lợi hơn, tiệc tối hôm tốt nghiệp xảy ra kịch hay, tôi vĩnh viễn đều quên. Nhưng tôi vẫn còn đánh giá cao đàn ông, các ngươi đều có bản tính, trước tôi chết sống lại, kết quả thay đổi liền thay đổi sắc mặt, nhiều tuyệt tình! Quý Nghiên, tôi cho biết, rồi ngày này! ngày nào đó Bạch Thắng vứt bỏ ... đời này cũng đừng nghĩ lấy được hạnh phúc!" Quý Nhu ác độc nguyền rủa.

      khi gợi lên quá khứ nhớ lại những khổ sở kia, tâm tình của ta càng thể khống chế, trong lòng hận, giống như cơn sóng thần cuốn lấy, hoàn toàn chôn lương tâm của ta.

      Mạnh Thiếu Tuyền nghe xong, tất cả áy náy, khó chịu trong nháy mắt bị phẫn nộ thay thế. cắn răng nghiến lợi : " ban đầu ở cùng với tôi, cũng chỉ là vì trả thù Dương Hàn Mặc, trả thù Quý Nghiên?"

      "Nếu cho rằng là cái gì? như vậy, cảm thấy tôi để mắt tới? Nếu phải Quý Nghiên mắt bị mù coi trọng ... là cái thá gì? Chỉ là ngờ, Quý Nghiên nhanh như vậy nằm trong ngực của người khác, đem vứt ra sau ót, căn bản có đạt tới hiệu quả dự trù của tôi. Cũng chỉ trách quá vô dụng!"

      ". . . . . ." Mạnh Thiếu Tuyền giận đến ra lời.

      ta từ lúc học, vẫn là nhân vật phong vân trong trường học, là người tình trong mộng của ngàn vạn thiếu nữ. Rất thỏa mãn cảm giác hư vinh của ta, nhưng khi Bạch Thắng xuất , sau còn có thái độ hờ hững của Quý Nghiên đối với ta, ghét phải , cũng làm cho lòng tự ái của ta bị đả kích rất lớn. Hơn nữa hôm nay Quý Nhu, lời này của ta ác hơn, thua thiệt cho ta trước kia đối với ta tốt như vậy. Mạnh Thiếu Tuyền cảm giác cuộc sống mình kể từ khi đụng phải hai chị em này hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo rồi.

      Các là trời sanh phái đến khắc ta!

      Quý Nghiên lại cực kỳ tỉnh táo, đợi Quý Nhu xong, cũng có lộ ra dao động tâm tình rất lớn. hỏi: "Ngày đó nhìn thấy người đàn ông kia chuyện gì xảy ra?"

      "?" Quý nhu cười lạnh."Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Lúc trung học năm thứ nhất theo đuổi tôi, bị tôi cự tuyệt. nghĩ tới bây giờ làm trinh thám, tôi để cho giúp tôi tìm mấy cái tên súc sinh phá hủy tôi, thế nhưng lại mượn cơ hội muốn tôi cùng lên giường, tôi đồng ý."

      "Tiểu Nhu, con. . . . . ." Lữ Mỹ thể tin nhìn Quý Nhu, thế nào cũng ngờ đến con lại có thể biến thành cái bộ dáng tại này.

      may Quý Bình có ở đây, nếu bị ông ấy biết, thể giết Quý Nhu!

      Tất cả chân tướng sáng tỏ, Quý Nghiên cũng nhớ đến Quý Nhu từng có qua đoạn lịch sử đen tối như vậy. từng cũng vẫn oán trách ông trời bất công, tất cả mọi người cưng chiều Quý Nhu, ta muốn lấy được cái gì, muốn từ bên người cướp cái gì, luôn là thành công. Cho đến giờ phút này mới cảm nhận được, ông trời công bằng. Đồng thời Quý Nhu nhằm vào , ra cả người sớm tổn thương. Có lẽ ta chỉ muốn tìm ký thác mà thôi, đem ngược để tìm cho mình chút an ủi. Chỉ có như vậy, Quý Nhu mới có động lực sinh tồn được, mới cảm thấy cuộc sống tuyệt vọng như vậy.

      Quý Nghiên có thể hiểu ta, nhưng tuyệt tán thành cách làm của ta, cũng thể tha thứ.

      "Tôi chưa từng nghĩ tới muốn cùng tranh cái gì. Tôi là chị của , từng cũng muốn chung đụng tốt với , là muốn tôi làm thành quân xanh. Quý Nhu, chỉ cần đổi lại tâm trạng, vẫn có thể lần nữa đạt được hạnh phúc, nhưng có. dùng hận, hoàn toàn phá hủy chính . Đây tất cả đều do tự mình tạo thành, oán được người nào."

      "Chị? Ai là chị của tôi?" Quý Nhu giống như nghe được chuyện cười.

      "Tiểu Nhu, đừng . . . . . ." Lữ Mỹ biết là đúng, vội vàng chặn ta.

      Quý Nhu coi như nghe thấy, tiếp: " chẳng qua là tiện chủng của người phụ nữ lẳng lơ cùng kẻ khác, có tư cách gì để giáo huấn tôi? cho rằng là thiên kim đại tiểu thư? Cho nên ba chán ghét như vậy... biết tại sao ? ở nhà chúng tôi ăn uống chùa nhiều năm như vậy, còn phải chia tình thương của mẹ tôi, tại sao? Mẹ tôi căn bản nghĩa vụ đối tốt với như vậy, ở nhà chúng ta, từ vừa mới bắt đầu chính là dư thừa! xứng với Dương Hàn Mặc, càng có tư cách cùng tôi tranh giành, nhưng tại sao ta thích phải là tôi? Tại sao?"

      Quý Nghiên ngây dại.
      Last edited: 8/5/16
      Phong Vũ YênBạch Phụng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :