1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạch thiếu gia, cưng chiều vợ như mạng - Hạ Lan Âm (Full- Mai có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tiếp.
      Sương nhìn bóng dáng lục tung chút, lại dời tầm mắt , quét nhìn bốn phía. Cuối cùng ánh mắt dừng ở cửa sổ đóng chặc.

      Quý Nghiên vất vả tìm được giường vải vóc cùng cây kéo. xoay người, chuẩn bị trở lại bên người Sương. cửa lại chợt truyền đến tiếng súng, hình như là thanh súng tự động, bang bang bang bang, làm cho trong lòng người như đánh trống.

      Thân thể Quý Nghiên cứng đờ.

      Phía sau cửa hộc tủ cũng dần dần rộng ra, Sương nhanh chóng đứng dậy, thừa dịp Quý Nghiên còn chưa kịp phản ứng, đẩy vào trong ngăn kéo sau lưng, Quý Nghiên cả kinh, liều mạng vỗ cửa tủ."Sương, em làm gì thế? Thả chị ra ngoài?"

      Bên trong tối đen như mực, chỗ lại cực kỳ , cả người Quý Nghiên cuộn rút thành đoàn, muốn động đậy cũng được.

      Sương : "Chị dâu, chị nhất định phải còn sống ra ngoài."

      Trong lòng Quý Nghiên dâng lên dự cảm chẳng lành, vội vàng : "Em được làm chuyện điên rồ, Sương, van cầu em, thả chị ra ngoài."

      thanh.

      Ngược lại tiếng súng càng ngày càng kịch liệt vang vọng ở bên tai, mùi khói thuốc súng, nồng đậm như thế

      Trong lòng Quý Nghiên vô cùng nóng nảy, nhưng bất luận đập thế nào, Sương đều có phản ứng. Đột nhiên, hộc tủ nghiêng cái, Quý Nghiên sợ hết hồn, cảm thấy hộc tủ hình như bị người ta giơ lên. Sương rốt cuộc muốn làm cái gì?
      .
      Cảm giác lắc lư rất ràng.

      Đầu cùng tứ chi Quý Nghiên đều chống đỡ ở ngăn tủ, chút chỗ dư, va va chạm chạm, đụng phải làm đau. bao lâu, cả người giống như rơi vào khoảng , cảm giác xoay tròn đánh tới, Quý Nghiên theo bản năng bảo vệ đầu của mình. Toàn bộ đồ trong túi áo đều rớt ra ngoài, bao gồm súng người , xem như thấy, chỉ có cảm giác mình giống như rơi xuống, lại giống như chuyển động, đầu óc hồi hôn mê, ý thức bị tán loạn, Quý Nghiên rốt cuộc bỏ qua suy nghĩ.

      cũng mau ói ra.

      Rốt cuộc, "Phanh" tiếng vang lớn, đụng vào cái khổng lồ gì đó, tất cả cuồng phong vũ trụ cũng ngừng lại. Đầu Quý Nghiên nặng nện ở tủ, đau mắt nổ đom đóm, hít hơi lạnh.

      "Sương. . . . . ." Quý Nghiên xoa đầu mình bị đụng đau, nhanh chóng nhớ tới màn mới vừa rồi, cảm giác lo lắng càng ngày càng đậm hơn. liều mạng nện cái vào cửa tủ, làm thế nào cũng mở ra. Quý Nghiên nóng lòng khó nhịn, trong lòng cũng khỏi nóng nảy, hận được cái búa đập bể này rách hộc tủ.

      Quả đấm nặng nề rơi vào cửa tủ đóng chặc, đau mình, nhưng vẫn mở ra được. chán nản rũ tay xuống, nước mắt tiếng động mà rơi, lúc này tay lại đụng chạm tới vật cứng, Quý Nghiên sửng sốt chút, đưa tay sờ sờ, ánh mắt chợt sáng lên.

      Đồng thời, thanh truyền tới bên tai rầm rập, cực kỳ giống tiếng nổ mạnh.

      Trái tim Quý Nghiên kinh hãi, cầm lấy súng, liên tục bắn, từng cái từng cái dấu đạn liên tiếp xuất , lộ ra vài tia sáng . Quý Nghiên thấy được hi vọng, càng thêm liều mạng nổ súng, cho đến đạn dùng hết, dùng sức đẩy, cửa rốt cuộc mở ra.

      Quý Nghiên nhếch nhác ngã từ hộc tủ, tóc dính vào mặt, cũng để ý. Ngẩng đầu nhìn lên, căn nhà trước mắt ánh lửa cuồn cuộn, tiếng nổ mạnh ngừng, phòng ốc cả căn nhà lảo đảo muốn ngã.

      " . . . . . ."

      Quý Nghiên trong khoảnh khắc tựa như mất hồn, ánh mắt ngơ ngác nhìn qua màn trước mắt này, trong con ngươi trong suốt chiếu ra, chỉ có ánh lửa đầy trời, thế giới mảnh màu sắc. Trái tim cứng rắn giống như bị người ta kéo ra, máu tươi văng khắp nơi, tàn khốc đến mức tận cùng.

      Tại sao có thể như vậy?

      Sương, Sương. . . . . .

      Quý Nghiên tiếng động kêu gọi, lệ rơi đầy mặt. cách gì cũng có, đầu chưa kịp suy nghĩ, chẳng qua phản xạ muốn xông vào bên trong, tin Sương cứ như vậy mà chết. Quý Nghiên bò dậy, bất chấp tất cả chạy về phía trước, tiếng nổ mạnh mỗi lần vang, trái tim càng đau phần, nước mắt càng chảy càng nhanh. Trong phòng vật thể bị chấn động chia năm xẻ bảy, khúc gỗ, mảnh thủy tinh, theo tiếng nổ tung càng ngày càng kịch liệt, ngừng bị bay ra ngoài.

      Quý Nghiên bị khối gỗ nện vào, thân thể trong nháy mắt ngã xuống đất, khối gỗ còn mang theo lửa, lớn, rơi xuống đất liền dập tắt. Nhưng lúc nện vào tay Quý Nghiên làm phỏng cánh tay , mới đầu cũng có cảm giác gì, đợi đến Quý Nghiên chuẩn bị đứng dậy lần nữa, cánh tay cảm giác đau chợt tràn ngập ra, giống như bị cháy, nóng rát đau. quay đầu nhìn lại, chỗ bị phỏng sưng đỏ .

      Trong lòng đau đớn cùng với cánh tay đau đớn, Quý Nghiên chỉ cảm thấy đầy trời đau tính đổ xuống đầu, lan khắp toàn thân . Ngực chất đống cỗ uất ức nặng nề, phát tiết thế nào cũng ra. còn phải xông vào trong nhà, sau lưng lại truyền đến nhiều tiếng bước chân, còn có vội vàng kêu gọi, Quý Nghiên hoàn toàn vùi lấp chính mình tại thế giới bên trong, căn bản có nghe. Cho đến thân thể bị bàn tay có lực ngăn lại.

      "Chị dâu, chị làm gì ở đây?"

      "Cậu buông tôi ra, cho tôi vào ." Quý Nghiên đẩy ra , ngừng giãy giụa.

      "Quá nguy hiểm." Cái giọng kia .

      "Nhưng Sương vẫn còn ở bên trong, Sương vẫn còn ở bên trong, tất cả mọi người ở bên trong. . . . . ." Lời Quý Nghiên có mạch lạc, trong giọng có chút nức nở. nghiêng đầu, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Phong ngăn lại, cảm xúc ở bên bờ biên giới sắp sụp đổ. Toàn thân Phong chấn động, cả người khỏi ngây dại.

      Quý Nghiên nhân cơ hội đẩy tay của ra, còn muốn xông vào bên trong, Phong nhanh chóng phản ứng, ngăn lại.

      "Tôi ."

      Nét mặt Phong so Quý Nghiên còn nghiêm túc hơn, tìm Sương. Lúc này bóng người tiến lên, lạnh lùng : "Ai cũng cho phép ."

      "Lạc Băng."

      "Coi như tại vào có ích lợi gì? Dâng mạng sao?"

      "Tránh ra." Phong căn bản là có ý định nghe ta cái gì, lạnh lẽo .

      Lạc Băng bất động.

      Ánh mắt Phong đột nhiên lạnh, hai người đều là phong cách lạnh lẽo, mặt Phong chút thay đổi : " đừng quên, chức vị tôi cao hơn ."

      "Vậy tôi cũng thể nhìn chịu chết."

      "Tránh ra."

      Giọng Phong tăng cao, ai ngờ vừa dứt lời , lại tiếng tiếng nổ mạnh to lớn. Cả phòng ốc có thể đến cực hạn, ánh lửa đập vào mặt, Quý Nghiên sau đó ý thức xoay người đưa tay ngăn trước mặt, té nhào xuống đất.

      giây kế tiếp, phòng ốc ầm ầm sụp đổ.

      Quý Nghiên quay đầu lại, nhìn chỉ còn lại phòng ốc ánh lửa đầy trời, tất cả hoàn toàn thay đổi, trong ánh lửa giống như ra khuôn mặt Sương tươi cười "Chị dâu, chị nhất định phải còn sống ra ngoài". Ánh mắt bị nước mắt mơ hồ, trong óc như dây cung, đột nhiên đứt lìa. Trái tim giống như trong nháy mắt bị người móc rỗng ra, lại tựa như linh hồn bị rút ra từ thân thể, từ từ cách xa . Quý Nghiên hoàn toàn mất suy tư. . . . . .
      Last edited: 8/5/16
      Phong Vũ Yên, Bạch Phụnglovenovel thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      106. Thanh lý môn hộ
      Editor: tuladen

      Ngôi nhà có bốn đến năm tầng này, trong nháy mắt thành vùng phế tích.

      Phong là người đầu tiên xông tới tìm người, lần này ai ngăn trở nữa, ngược lại tất cả mọi người gia nhập vào trong đó, tìm kiếm đồng bạn ngày xưa của bọn họ, Lúc Băng cũng ngoại lệ.

      Quý Nghiên tựa như cái xác hồn, gian nan cất bước, vả lại chậm. đạp phế tích, có cảm giác như mình giẫm thi thể, cả người hề có cảm giác chân , trống rỗng, hoang vu. Quý Nghiên vươn tay, vô ý thức bới lấy người dưới tòa nhà, dường như cháy rụi. đẩy những thứ đó ra, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Sương, coi như biết tìm được cũng thay đổi hoàn toàn, nhận ra. nhất định phải tìm kiếm. Khi đẩy mỗi vật kiến trúc, trong đầu cũng có thể tưởng tượng đến bộ dạng của Sương.

      "Haiz, ch ị . Em hiểu biết thủ lĩnh chúng ta rất tuấn tú, nhưng chỉ nhìn cũng vô dụng nha."

      "Tính tính toán toán coi là. . . . . . Chị dâu chị đẹp nhất tuyệt nhất, chị đáng vô địch nhất, chị người gặp người thích đỉnh cao được chưa? Mau buông em ra, em sắp bị chị bóp chết rồi."

      " là quá đáng! Thế nhưng sử dụng bạo lực, bóp chết em đâu tìm người con xinh đẹp như hoa bồi thường cho ta ba mẹ à? đúng, em có ba mẹ. . . . . ."

      "Tất nhiên, thế nào chỉ cho heo mà chị gầy như vậy? Khẳng định có thị trường, mua về nhà cũng ngại thịt quá ít đủ vừa miệng, chị dâu cái này chị tỉnh lại tốt , ăn nhiều chút, béo lên chút, nếu thủ lĩnh buổi tối ôm tay thừa nhiều a!"

      cái nhăn mày nụ cười, tươi sáng cũng ra ở trong đầu.

      Tí tách.

      Nước mắt lặng lẽ chảy xuống, giọt, hai giọt, theo gương mặt, dung nhập vào bên trong đất đầy phế tích, Quý Nghiên cũng ý thức được. Cho đến đẩy phế tích ở giữa lộ ra thi thể bị đốt cháy, quả hoàn toàn thay đổi, ngay cả ba mẹ họ cũng thể nhận ra được. Trong đó còn có cánh tay bị đứt lìa, trong lòng Quý Nghiên đột nhiên đau nhói cái, đưa tay che ngực, biết cảm giác ức chế này như thế nào? vẫn nhịn, vẫn nhịn, để cho mình khóc thành tiếng, nhưng nước mắt vẫn chảy, còn càng ngày càng mạnh!

      , là đau.

      thậm chí dám phân biệt, là thi thể của ai?

      bầu trời truyền đến tiếng gầm rú của máy bay trực thăng, cánh quạt chuyển động nhanh, Quý Nghiên lại mắt điếc tai ngơ. Nó dừng ở cách phế tích đó xa, cửa khoang mở ra, tiếng bước chân kia có vẻ vội vã gấp rút như vậy. Mọi người nghe được động tĩnh, theo bản năng nhìn sang, trừ Phong và Quý Nghiên. Lúc Băng nhìn đến người đàn ông mà vội vã này, khỏi có chút kinh ngạc.

      thân áo sơ mi trắng đơn giản với quần dài đen, tay áo sơ mi còn xắn đến khuỷu tay, trang phục rất tùy ý. Tóc đen như mực hơi có vẻ xốc xếch, ánh mắt sâu thẳm chạm đến cái khoảng gian chiến đấu thảm khốc này, dừng ở người mất hồn đứng ở trong phế tích, ánh mắt ràng đau đớn. Chân dài bước vào, lại hiểu hãm lại tốc độ.

      Thủ lĩnh như vậy, là hiếm thấy? !

      Quý Nghiên níu lấy lồng ngực của mình chặt, tựa như làm vậy cảm giác đau có thể giảm bớt chút. Vẻ mặt đau đến tê liệt, tràn ngập ở trong lòng, giống như muốn đem cả trái tim xé rách. Đôi môi bị cắn đến trắng bệch, vẫn dễ chịu chút nào.

      Chợt, trước mắt xuất cánh tay, rơi vào mái tóc , ấn đến trong ngực của mình. Trong nháy mắt, thời gian giống như dừng lại, quanh thân quanh quẩn nhàn nhạt mùi trà xanh thơm ngát, rất an tĩnh, rất an tĩnh, bên tai chỉ có thanh trầm thấp của lại hơi có vẻ sạch .

      " xin lỗi, tới chậm."

      Quý Nghiên vòng chắc hông của , hai tay tự chủ được níu chặt quần áo của , cho đến giờ phút này, mới có cảm giác chân . Bởi vì cảm nhận được , cho nên cũng cảm nhận được tất cả chung quanh. Chuyện mới vừa xảy ra tất cả, đều phải là ảo giác. Mà câu, dễ dàng đem ý chí mạnh mẽ chống đỡ được đến bây giờ hoàn toàn đánh sụp, nước mắt thấm ướt áo trước ngực của , dần dần, có tiếng khóc tràn ra. Bi thương, đau đớn, càng ngày càng ràng. Trước khi ngất nước mắt ướt ngực , giống như tim của cũng khóc, mảnh ươn ướt.

      Cục Quốc An.

      Bạch Thắng đẩy cửa ra, vừa đúng đụng phải tới người đưa cơm muốn ra ngoài, người nọ hướng Bạch Thắng cung kính tiếng tốt. Bạch Thắng khẽ gật đầu, thoáng nghiêng người né ra chờ ra ngoài, sau đó mới cất bước vào trong phòng nghỉ. Gian phòng rất tối, tất cả rèm cửa sổ đều kéo lên rồi, trừ tiếng bước chân , thanh gì cũng có. Tĩnh mịch quá mức, giống như trừ ra, có ai tồn tại .

      Bạch Thắng qua bàn ăn dừng lại chút, con mắt nhìn lại, bàn đầy thức ăn, nhưng vẫn như dáng vẻ mới vừa bưng tới, chút cũng động qua.

      Đây là lần thứ mấy rồi hả ?

      Tái diễn bưng tới, lại đổi , bưng tới nữa, lại đổ . . . . . . Nhưng đừng nhắc tới ăn miếng, nhìn cũng chưa từng nhìn qua cái.

      Bóng người nho cuốn rúc vào trong góc, ôm đầu gối, lời. chưa từng thấy qua bộ dạng ánh mắt trống rỗng như thế, hô hấp nhè , giống như linh hồn phiêu bạc ở nhân gian, đưa tay, lập tức biến mất.

      Mặt của vốn có thịt, bây giờ càng thêm thon gầy lợi hại. Bạch Thắng ngồi dựa vào bên người , đem người ôm vào trong lòng ngực mình.

      "Thủ lĩnh."
      Lúc này, bên trong gian phòng truyền đến thanh lạnh lẽo, Bạch Thắng nhàn nhạt ngó cái.

      Ánh mắt cũng gợn sóng.

      "Mọi người đến đông đủ." Lục Băng công thức hóa báo cáo.

      Ánh mắt Bạch Thắng hề thay đổi, càng phát ra tĩnh mịch.

      ở Quý Nghiên rơi xuống nụ hôn, nhàng mà ra: " lập tức trở lại."

      Sau đó đứng dậy, ra ngoài cửa.

      Lúc Băng nhìn bóng dáng của biến mất ở bên trong phòng, lúc này mới chuyển sang Quý Nghiên. hoàn toàn giống như mất hồn, rúc ở trong góc tối, đâu còn giống như lúc gặp mặt lần đầu tiên phản kích chứ?

      Trong đại sảnh lớn như vậy.

      Hầu như toàn bộ tổng bộ cấp cao đến trình diện, trừ Bạch Thắng cùng mấy người chú An, những người khác đều theo chức vị cao thấp theo thứ tự đứng ngay ngắn, Phong Vũ Tuyết cũng ngoại lệ.

      Ba người bọn họ vừa đúng đứng ở vị trí đầu tiên.

      Bạch Thắng cong tay gõ vang ở mặt bàn, sắc mặt mảnh lạnh nhạt. thanh nặng truyền lại đến trong tai mỗi người."Ở kiện kia, mọi người chắc hẳn đều biết . Nhưng mà tôi lại nhận được tin tức, phía sau là chính phủ Mỹ thao túng chuyện này. Mục đích là muốn lấy tính mạng Quý Nghiên, để ngăn ấy vì Cục Quốc An thiết kế ra nhiều vũ khí quân cường đại hơn. Ai có thể cho tôi biết, chính phủ Mỹ làm thế nào biết được chuyện này?"
      Last edited: 8/5/16
      Phong Vũ Yên, Bạch Phụnglovenovel thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      <Tiếp.>

      Mắt mọi người lộ ra nghi ngờ, cũng ai trả lời.

      Chú An cau mày : "Thế nào, A Thắng, nghe ý này của cháu, chẳng lẽ có người mật báo?"

      "Thân phận của Nghiên Nghiên, trừ người trong cuộc, có ai biết. Cháu vừa bắt đầu suy tính đến an toàn của ấy, cho nên vẫn che giấu rất tốt. Trừ người trong cuộc, cũng phải tất cả mọi người đều biết được. Mà chuyện nghiên cứu chế tạo thành công tên lửa, người biết càng ít, trừ Bộ trưởng bộ vũ khí Dịch Vĩnh Quân cùng nhân viên nghiên cứu của sở nghiên cứu, còn lại là các vị ở đây. Thử hỏi, thành viên Cục Quốc An nhất định đều biết chuyện, chính phủ Mỹ thông qua thủ đoạn gì mà biết được? Hoặc là , là ai truyền tới tai bọn họ?"

      "Chuyện này. . . . . ." Chú An dừng chút. Sau đó nhìn về phía mọi người đứng, ngón tay uy vũ khí phách chỉ, nghiêm nghị : " mau, có phải các người có ai từng việc này ra ngoài hay ?"

      " có."

      "Tôi có."

      " có."

      "Tôi cũng vậy có."

      Mọi người cuống quít phủ nhận, nhiều loại thanh lần lượt truyền ra, chuyện tình nghiêm trọng như vậy, liệu bọn họ cũng có gan này làm a! Này căn bản cùng phản bội tổ chức khác rồi, khi bị lộ ra ngoài, hậu quả kia phải đùa giỡn. Huống chi lần này huyên náo lớn như vậy, chỉ toàn bộ hai đội ngũ đội chống khủng bố bị diệt, ngay cả Sương hộ pháp trong Tứ Đại Hộ Pháp cũng. . . . . . Ai cũng biết, trong Phong Sương Vũ Tuyết, thủ lĩnh thân cận nhất chính là Phong Sương, nhất là Sương. Huống chi lần này còn liên lụy đến bà xã của thủ lĩnh, Quý Nghiên cùng Sương thân như vậy, hơn nữa nghe Sương vì cứu Quý Nghiên mà chết, trước cái khác, chỉ điểm khiến cho bà xã của thủ lĩnh lâm vào nguy hiểm đến tính mạng này, người này chết vạn lần cũng đủ rồi.

      em, người thân, bà xã, đây là ba cấm kỵ lớn của Bạch Thắng.

      Người này lập tức chạm tới hai, còn có thể có đường sống sao? !

      Ánh mắt Bạch Thắng biến sắc quét nhìn đến mặt mỗi người bọn họ, đem tất cả thu hết vào mắt. Có láo hay , nhìn cái có thể nhìn ra. Hôm nay, là thời điểm thanh lý môn hộ rồi. lúc ấy , bên tai đột nhiên truyền đến thanh của Vũ. "Tiểu nha đầu, thân thể em thoải mái à? Nét mặt này là thế nào?"

      Bên trong phòng.

      Lục Băng đứng ở trước mặt Quý Nghiên, từ cao nhìn xuống.

      " còn như vậy đến khi nào?"

      người nào trả lời, ánh mắt Lục Băng lạnh lẽo, giọng vẫn như cũ rất thúi. "Hèn nhát, trốn tránh chính là phương pháp giải quyết vấn đề?"

      ". . . . . ."

      Lục Băng xoay người, bưng thức ăn đến trước mặt Quý Nghiên, Quý Nghiên thủy chung thờ ơ. Lục Băng ngồi ở bên cạnh , đầu gối khẽ cong lên, dương : " Tính mệnh của bây giờ còn là của chính nữa, Sương liều mạng cứu , có tư cách gì chà đạp nó? Thay vì như vậy, còn bằng vừa bắt đầu người chết là , dù thế nào nữa người bọn họ muốn giết chính là , Sương chạy cũng như thế nào, còn đến mức chết cách vô ích."

      Quý Nghiên quay đầu nhìn về phía ta.

      "Rốt cuộc có phản ứng?" Lục Băng khẽ hừ. "Thủ lĩnh vì tra ra người tiết lộ tin tức mà triệu tập mọi người ở đại sảnh, Phong Sương Tuyết nhanh chóng chỉ huy mọi người hậu táng những người chết, làm cái gì? Nếu muốn chứng minh mình phải là phế vật, hãy chứng minh bằng thực, khiến người hy sinh cũng hy sinh đáng giá chút. Nếu , chỉ tôi xem thường , Sương cùng những thành viên kia chết cũng chết nhắm mắt."

      Đây là lần đầu ta với nhiều lời như thế.

      Ánh mắt Quý Nghiên lóe lên.

      "Tiểu nha đầu, thân thể em thoải mái à? Cái nét mặt này là thế nào?"

      Tuyết mất hồn, chợt nghe được giọng của Vũ, sợ hết hồn, hoảng hốt vội : "A, có a. Các làm gì mà nhìn em như vậy. . . . . ."

      chỉ Vũ, Phong, Bạch Thắng cũng chậm rãi nhìn về Tuyết.

      Bạch Thắng trong trẻo lạnh lùng : " có lời gì muốn ?"

      Trong lòng Tuyết hoảng hốt.

      Trong đầu lần nữa thoáng qua hình ảnh lần đó cùng Vân Song Chỉ ở quán cà phê, biết nên . Nhưng với Song Chỉ mà , cũng làm ra loại chuyện như vậy chứ? Chị ấy tốt như thế, lại thủ lĩnh như vậy, làm sao có thể đem tin tức tiết lộ cho chính phủ Mỹ đây?

      "Tuyết."

      "À?" Tuyết theo phản xạ lên tiếng.

      Phong vẻ gì nhìn , thẩn thờ : "Em biết cái gì?"

      Tuyết vội vàng phủ nhận. " có. . . . . ."

      "Con mắt của em lừa được người, ." Phong bộ cũng ăn .

      Tuyết ngẩng đầu, nhìn Phong chút, lại nhìn Bạch Thắng chút, nét mặt Bạch Thắng trước sau như đều là như vậy, căn bản đoán ra tâm tình của . Chỉ có Vũ mặt lộ vẻ nghi ngờ."Chẳng lẽ em biết ai tiết lộ tin tức?"

      "Em. . . . . ." Tuyết yên lặng.

      Lúc này chú An bọn họ cũng bắt đầu chen miệng. "Tuyết Nha Đầu, biết cái gì cháu cứ việc thẳng, sợ cái gì?"

      "Đúng vậy, ở trong cục cháu còn sợ ai dám động vào cháu?"

      "Cháu đem tin tức với Vân Song Chỉ." Tuyết .

      "Cái gì?" Chú An ngoáy ngoáy lỗ tai, còn tưởng rằng mình nghe lầm.

      "Cháu đem tin tức với Vân Song Chỉ." Tuyết lại lần.

      Lần này tất cả mọi người kinh hãi.

      Thân hình Phong cứng đờ, cơ hồ khống chế được xông lên trước mặt bóp cổ ta. "Em lặp lại lần nữa."

      "Em. . . . . ." Tuyết bị ánh mắt của hù sợ, yếu ớt hơn nữa lần. thanh so với trước kia N lần.

      Ánh mắt Bạch Thắng tối lại, sâu thẳm trong mắt có giông bão tụ tập. Tuyết ý thức được mọi người suy nghĩ gì, cuống quít tiến lên đối Bạch Thắng : "Thủ lĩnh, mặc dù em qua việc này cho Song Chỉ. Nhưng mà em tin tưởng, chị ấy tiết lộ ra ngoài, nhất định phải chị ấy."

      " tin tưởng?"

      "Ừ." Tuyết liên tục ngừng gật đầu." Ngày hôm qua chị ấy tới thăm em, chúng em chỉ trong lúc vô tình nhắc tới, Song Chỉ nhìn qua căn bản để ở trong lòng. Hơn nữa chị ấy cũng có lý do làm như thế, chị ấy tại lại Ngôn Quyết nữa, cần thiết giúp đối phó chúng ta phải sao?"

      Vũ lắc đầu cái, cái này là ngu xuẩn!

      Ánh mắt Phong lạnh lẽo.

      Bạch Thắng : "Tôi hỏi , điều lệnh đầu tiên trong Cục Quốc An là cái gì?"

      "Tất cả chỉ thị từ cấp , được cãi lời, cũng được hỏi nhiều." Tuyết chút nghĩ ngợi .

      "Điều thứ năm?"

      " được tiết lộ bất kỳ cơ mật trong tổ chức cho bất luận kẻ nào, bao gồm hành động."
      Last edited: 8/5/16
      Phong Vũ Yên, Bạch Phụnglovenovel thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tiếp.

      " làm được sao?" Bạch Thắng lời xoay chuyển, chợt hỏi.

      Tuyết nhất thời phản bác được. Nhưng cũng cảm giác mình có phần làm sai, Song Chỉ là bạn tốt của . Chị Sương cũng qua, đối với bạn bè phải nghĩa khí, giúp bạn tiếc cả mạng sống. Hơn nữa giữa bạn bè nên có bí mật, nên tin tưởng lẫn nhau. đều làm được!

      Thế nhưng lời này, dám với Bạch Thắng.

      cũng phải là kẻ ngu, chỉ từ giọng của Bạch Thắng mà có thể nghe được, nổi giận.

      Nhưng , Bạch Thắng chưa chắc biết. Tâm tư Tuyết đơn giản như vậy, láo cái có thể bị người ta nhìn ra, suy nghĩ gì, Bạch Thắng hơi động não liền đoán được. lạnh lùng : " cho rằng tất cả mọi người đều cho kiêu căng... nên quy củ gì đều cần trông nom, có thể vô pháp vô thiên đúng ?"

      "Em có."

      "Điều lệnh cuối cùng, đọc lần."

      Trong lòng Tuyết chấn động, ngơ ngác nhìn Bạch Thắng.

      Lời này của là có ý gì, người ở trong chỗ này có cái nào hiểu.

      Thủ lĩnh có thể ác tâm như vậy?

      Vũ cũng nghĩ đến, nhưng Bạch Thắng lần này quyết tâm, chút chỗ thương lượng cũng có.

      Hơn nữa đúng là Tuyết làm sai, muốn khuyên, cũng có lý do có thể thuyết phục người.

      Nhưng Tuyết. . . . . .

      Vũ nhìn về phía Phong, nhưng lại thấy khuôn mặt Phong đầu gỗ, phản ứng gì cũng có.

      Sắc mặt đám người chú An sớm xanh mét. Tuyết cắn chặt môi, cảm thấy hết sức uất ức.

      Điều lệnh cuối cùng, nếu như có người vi phạm quy định từ cấp chỉ huy trở lên, đều xử theo quân pháp.

      Mà bình thường, bị xử trí trừ trục xuất Cục Quốc An ở bên ngoài vĩnh viễn, phải là bị nhốt ở ngục giam chịu hình, mà mang đến trường giác đấu của đảo đặc công hoặc dã ngoại rừng nguyên sinh giao cho người huấn luyện để làm luyện tập cường hóa. cách khác, chính bọn họ là đối tượng huấn luyện.

      Tuyết từ được bảo vệ mà lớn lên, mặc dù danh nghĩa là trợ thủ đắc lực của Bạch Thắng, nhưng cơ hội làm việc cũng rất ít. Phong Sương Vũ ba chị ngừng cưng chiều , mấy người chú An cũng vô cùng cưng chiều Tuyết, dung mạo của đáng , miệng lại rất ngọt, rất được mấy người lão già thích. Nhất là xã hội đại vàng thau lẫn lộn, muốn giữ vững thân đơn thuần, tâm bị ô nhiễm thế tục rất khó có được, bọn họ có lúc tình nguyện để Tuyết hiểu việc đời, vĩnh viễn duy trì ít phần ngây thơ chất phác, vui vẻ. Cho nên trừ dạy học tập các loại kiến thức kỹ năng ở bên ngoài, tất cả mọi người cố ý để cho tiếp xúc mặt đen của xã hội.

      Cho tới hôm nay ngược lại tạo thành tính cách trách móc người của .

      Bạch Thắng ban đầu mặc dù ủng hộ cách làm của bọn họ, nhưng nhìn Tuyết cũng làm ra chuyện gì ảnh hưởng tới Cục Quốc An, nhiều lắm là ăn ngồi rồi , cũng mắt nhắm mắt mở. Nhưng hôm nay, hiển nhiên thể để mặc cho tiếp tục như vậy nữa rồi.

      "Thủ lĩnh, tại sao hoài nghi Quý tiểu thư đây? Lần này trúng mai phục lớn như vậy, về phía Quý tiểu thư, nhưng cuối cùng toàn quân chúng ta bị diệt, lại chỉ còn mình chị ấy. Chẳng lẽ cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc sao? chừng là chị ấy liên hiệp người của chính phủ Mỹ, phản bội tổ chức, nhưng vì muốn cởi bỏ hiềm nghi, vì vậy mới nghĩ ra kế này." Tuyết dưới tình thế cấp bách, đem toàn bộ mũi nhọn mọi chuyện chuyển đến người Quý Nghiên.

      Vũ cau mày, quát lên: "Tuyết."

      Tuyết cũng đáp lại.

      Bạch Thắng đứng dậy, chậm rãi tới trước mặt của Tuyết. Tuyết mặc dù trong lòng đánh trống, nhưng cũng có lùi bước, thủ lĩnh tin , nghĩ ra biện pháp, lại có đường sống.

      Ba ——

      Chuyện khiến mọi người có nghĩ tới, cánh tay Bạch Thắng vung lên, mắt cũng chớp hướng Tuyết đánh qua.

      Tuyết có bất kỳ báo trước, mặt nghiêng qua bên, nước mắt lúc này cũng chảy xuống. Lớn như vậy, còn chưa từng bị người khác đánh qua, càng có nghĩ tới bị Bạch Thắng vẫn dịu dàng thanh nhã, phong cách lỗi lạc, đừng đánh phụ nữ, làm sao từng động thủ lần với bọn họ?

      Hôm nay chỉ vì Quý Nghiên mới là người phản bội, có cách nào dễ dàng tha thứ sao?

      "Bạt tay, tôi thay Sương đánh, ấy ràng chăm sóc nhiều năm như vậy." Bạch Thắng mang theo chút nào tình cảm mà .

      Tuyết mặt lộ vẻ khiếp sợ.

      Bạch Thắng để cho người ta dẫn , Tuyết mới sợ, ta hướng Bạch Thắng cầu cạnh, Bạch Thắng thờ ơ. Tuyết mặt đầy nước mắt, khóe mắt chợt quét bóng người, ta nhìn sang bên kia, trong nháy mắt tựa như có hi vọng, Quý Nghiên. Đúng rồi, lời khuyên của chị thủ lĩnh nhất định nghe. Tuyết chạy đến trước mặt Quý Nghiên, lôi kéo cầu xin thay mình với Bạch Thắng chút lời hữu ích, Quý Nghiên ngơ ngác nhìn ta. Sắc mặt tái nhợt có chút huyết sắc nào, vốn tròng mắt trong suốt càng thêm sáng ngời nhưng thấy thần thái những ngày qua.

      Cả người tiều tụy dứt.

      Bạch Thắng ngờ Quý Nghiên xuất tại nơi này, đứng ở đó bao lâu?

      "Quý tiểu thư, cầu xin chị, chị hãy , em phải cố ý, em chưa từng nghĩ tới muốn hại chị Sương . . . . . ." Tuyết kêu khóc.

      Quý Nghiên thoát khỏi tay của ta.

      ta rất nhanh lại dính lên, hình như định ỷ lại vào Quý Nghiên. Đây là cây cỏ cứu mạng duy nhất của , ai ngờ Quý Nghiên lại hờ hững nghiêm mặt, thanh lạnh lùng mà : "Đừng đến nữa! Đến nữa, tôi sợ tôi nhịn được mà muốn giết chết !"
      Last edited: 8/5/16
      Phong Vũ Yên, Bạch Phụnglovenovel thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      107. muốn để mọi người bảo vệ nữa
      Editor: tuladen

      Quý Nghiên xuất tại tang lễ.

      Rất nhiều người , khí yên lặng mà tang thương. Giống như kiện ba năm trước đây, Cục Quốc An cũng chưa từng thiệt hại nặng như vậy. Toàn bộ hai đội ngũ biến mất, chỉ hy sinh hơn mười mấy mạng người. Đội viên bọn họ, đều từ khi còn bé từng bước bồi dưỡng lên, độ trung thành cùng tư cách đều có bảo đảm. Nhưng cái giá này, có.

      Đoàn người cũng dần dần tản .

      Cuối cùng, chỉ còn lại Phong, Bạch Thắng cùng Quý Nghiên vẫn còn ở đó.

      Phong ngồi ở trước mộ bia của Sương, ngước mắt với Bạch Thắng: "Thủ lĩnh, tôi muốn ở đây thêm lát nữa rồi mới xuống."

      xong tầm mắt chuyển tới mộ bia, vẫn : "Nha đầu này thích náo nhiệt, bỗng chốc yên tĩnh, ấy khẳng định quen."

      Bạch Thắng gật đầu.

      Quý Nghiên kinh ngạc nhìn bia mộ, trong đầu vẫn còn dung mạo và giọng của Sương, giống như họ chưa xảy ra nguy hiểm gì nhưng cũng chỉ là chuyện lúc trước. Tất cả hình ảnh còn ràng như vậy, lại giống như rất xa xôi. Sau khi học xong đại học, trừ Mộc Tây ở bên ngoài, đây là người bạn tốt nhất rồi !

      " thôi."

      Bạch Thắng kéo Quý Nghiên xuống núi.

      Quý Nghiên cẩn thận mỗi bước , cho đến khi nhìn thấy bóng dáng sau lưng ngồi cùng mộ bia đột nhiên dừng bước.

      Quay đầu lại, từ xa nhìn. Bóng dáng của Phong hiểu lồng thêm tầng đơn, ưu thương lan tràn, Quý Nghiên vô ý thức : "Về sau có Sương cùng gây gổ, Phong nhất định rất tịch mịch."

      "Ừ." Bạch Thắng theo tầm mắt của nhìn lại, nhàn nhạt lên tiếng.

      Về Cục Quốc An, Quý Nghiên vẫn tự giam mình ở trong phòng, mặc dù cũng ăn chút gì, nhưng vẫn có khẩu vị. Cả người tâm tình sa sút rất nhiều, phần lớn thời gian lời, mỗi ngày lẳng lặng ngồi ngẩn người.

      Bạch Thắng nhanh chóng khắc phục hậu quả chuyện lần này, chỉ tuyển chọn nhóm thành viên mới, chỗ trống của Sương và Tuyết cũng có cần người đến bổ sung. khí cứ đè nén kéo dài như vậy, Bạch Thắng vừa có thời gian, ở cùng với Quý Nghiên.

      Ngày này, thường lệ đến ăn cơm cùng với Quý Nghiên.

      Quý Nghiên lòng yên chọc cơm trong bát, vẫn có ăn. Bạch Thắng nhìn lúc, chợt buông bát đũa xuống, đứng dậy, tới phía sau , ấn người vào trong lòng ngực mình.

      " biết em rất áy náy. Nhưng chuyện thể vãn hồi, càng nghĩ, càng khổ sở. Nghiên Nghiên, thử để xuống . Em thể thay đổi được, nhưng lại có thể khiến đoạn quá khứ này trở nên có ý nghĩa. Đây là lời nhắn nhủ tốt nhất đối với em, đối với Sương, cùng những người khác bị chết."

      Quý Nghiên gì.

      nhìn nơi xa, rất lâu, lâu đến nỗi Bạch Thắng cho là mở miệng nữa, bên tai mới truyền đến giọng Quý Nghiên thấp mềm nhũn.

      : "Tiểu Bạch, em muốn thế vào vị trí của Sương."

      Bạch Thắng trầm mặc nghe tiếp.

      Quý Nghiên trầm ngâm hồi, tiếp tục : "Em nghĩ, cái mạng này là Sương đổi trở về, em cái gì đều làm được, nhưng ít nhất, còn có thể thay ấy tiếp tục kéo dài phần trách nhiệm vẫn chưa làm xong."

      Lục Băng rất đúng, trốn tránh giải quyết được vấn đề, tiếp tục mềm yếu như vậy nữa, chỉ biết xin lỗi với những người lần này bởi vì mà chết .

      Bạch Thắng lên tiếng: "Cũng tốt, có tính toán này."

      "Nhưng trước đó, có thể đồng ý với em chuyện hay ?" Quý Nghiên nghiêng đầu hỏi .

      Bạch Thắng: "Chuyện gì?"

      "Đưa em đến đảo đặc công."

      ". . . . . ." Bạch Thắng nhìn sâu."Tại sao lại nảy sinh ra ý nghĩ như vậy?"

      "Em thể luôn để mọi người bảo vệ như vậy, trước kia là Mộc Tây, sau đó là , sau nữa có mẹ cùng Bạch Tinh, tại còn là Sương. Mỗi lần em gặp phải phiền toái, đều có người giúp em ra mặt. ra em rất hâm mộ, khi còn bé, ba em coi em là cái đinh trong mắt, mẹ em tính tình rất ôn hòa, luôn kêu em nên gây chuyện, mọi việc nhẫn nại nhiều chút, phải chăm sóc kỹ em trai và em . Nhưng Quý Nhu khắp nơi nhìn em vừa mắt, các bạn học cũng bắt đầu chèn ép em. Bị uất ức, cũng biết với ai. Trừ Hàn Mặc, dường như có ai quan tâm em thế nào. Dần dần, thói quen đè nén, tư tưởng có lúc cũng cùng bi quan. Em tranh với ai, ầm ĩ với người nào, lâu, ngay cả làm thế nào để tranh để ầm ĩ cũng biết. Cũng làm giống như Bạch Tinh ngông cuồng sống bừa bãi như vậy được, có cảm xúc gì, đều cần nhẫn nại, tùy lúc có thể phát tiết ra ngoài, lưu loát ràng. Em chỉ biết giấu ở trong lòng, cho mình ngột ngạt, ngay cả cây ngay sợ chết đứng cũng mất dũng khí. ra mệt chết . . . . . . Em muốn mình đảm đương phía, cũng để cho mình trở nên mạnh hơn, mạnh đến cần người khác bảo vệ, cũng có thể làm xong tất cả. cần đè nén mình, cần liên lụy đến người khác, thậm chí có thể ngược lại bảo vệ được người bên cạnh, cũng có người mới, bởi vì em mà bị thương." Quý Nghiên chậm rãi .

      Mấy ngày nay, suy nghĩ rất nhiều, mực từ người mình tìm nguyên nhân, tại sao chỉ có , vô dụng như vậy?

      Quý Nghiên rất ít cùng người khác mở rộng cánh cửa lòng mà cái gì, nhưng đối mặt Bạch Thắng, lại tự chủ được đem lời trong lòng mà ra. Đây là người tin tưởng nhất, cũng là người sống cả đời với .

      Bạch Thắng : "Nhưng đảo đặc công rất cực khổ, em suy nghĩ kỹ chưa?"

      Quý Nghiên gật đầu.

      "Nó có thể so với trong tưởng tượng của em còn khổ cực gấp trăm lần."

      "Em hiểu biết ."

      "Cũng có đặc quyền."

      "Em hiểu biết ."

      "Hơn nữa còn ngăn cách với bên ngoài ."

      "Em biết ."

      "Ừ, đồng ý với em."




      Tiếp.

      "Em biết. . . . . ." Quý Nghiên đến nửa, bỗng chốc dừng lại, ngước mắt nhìn Bạch Thắng. Bạch Thắng tươi cười, giọng : " tin tưởng bà xã của nhất định có thể làm được."

      "Cho nên, cứ như vậy đưa chị ấy đến đảo đặc công?" Trong phòng khác nhà họ Bạch, mọi người tề tụ chỗ, Y Tịch Nhược ăn đồ ăn vặt hỏi.

      "Ừ." Bạch Thắng chút để ý lên tiếng.

      " cam lòng, nghe đảo đặc công của Cục Quốc An tại có huấn luyện viên biệt danh gọi thiết huyết cuồng ma." Y Tịch Nhược lành lạnh .

      Y Mạt Thuần : "Có thể để cho Ứng San dạy, vợ của con trai chị ấy, chị ấy khẳng định để ý."

      Ứng San nhíu mày."Có thể suy tính chút."

      Khóe miệng mọi người giật giật.

      Khiến Ứng San dạy. . . . . .

      Đó phải thiết huyết cuồng ma nữa rồi, mà là thiết huyết ác ma.

      Quả thực như Địa ngục nhớ lại a!

      Bạch Thắng uống hớp trà, sau đó từ từ mở miệng."Mẹ, đó là con dâu của mẹ."

      Ứng San nhìn con trai.

      Bạch Thắng: "Cho nên, vì cháu trai của người. Kính xin, xuống tay lưu tình."

      Ứng San vừa bực mình vừa buồn cười."Thế nào, sợ mẹ ngược đãi bà xã của con à?"

      "Mẹ biết là tốt rồi."

      "Tiểu tử thúi. . . . . ."

      "Lại Tiểu Thắng Thắng có bà xã làm bạn, ban ngày đơn chiếc bóng, ban đêm còn phải mình trông phòng. Chẳng phải đơn khó ngủ, lạnh lẽo đến thảm thương?" Hàn Niệm nhạo báng mà .

      Đuôi lông mày Bạch Thắng nhếch lên, lạnh nhạt : " có cần thử chút ?"

      Hàn Niệm nhìn Mẫn Luyến Y cái, người sau vừa đúng lúc bưng nước trái cây ra ngoài, thân quần áo ở nhà đơn giản cũng có thể bị mặc làm ra cảm giác thần tiên. Hàn Niệm nghiêng đầu, quả quyết câm miệng.

      "Thuận tiện nhắc nhở chút, mình trông phòng bốn chữ này, xin tra tự điển lại dùm." Bạch Thắng chậm rãi : "Cách dùng chữ tiêu chuẩn của là khiến người ta. . . . . . Khó có thể nhìn thẳng."

      "Đây chính là style của tôi, là thái độ cuộc sống của tôi, có ý kiến?" Hàn Niệm phục .

      "Cho nên có thể nhìn ra phẩm vị của ."

      "Đồ xấu xa."
      . . . . . .

      Quý Nghiên sau khi đến đảo đặc công từ trước đến nay, mỗi ngày phải làm cũng chỉ có chuyện —— huấn luyện.

      Từ sáng đến tối, dường như có cái gì thời gian nghỉ ngơi.

      Vả lại từ buổi sáng năm giờ phải rời giường, đầu tiên là chạy mấy cây số đeo vật tăng sức nặng, sau đó đứng tấn, lần đứng phải mấy giờ. Còn có huấn luyện thể lực cơ bản chút. . . . . . Chờ qua thẩm hạch, mới có thể tiến vào giai đoạn huấn luyện tiếp theo.

      Đảo đặc công quản chế rất nghiêm nghị, chút ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu cũng làm được, môt khi bị huấn luyện viên phát , phạt càng thảm. Quý Nghiên liền tận mắt chứng kiến qua, quả nhiên là bài học kinh nghiệm xương máu. Huấn luyện viên của các người Thiết Diện Vô Tư, Sư Tử Hống hạng nhất, bản lãnh cũng rất mạnh. Phàm có người lộ ra vẻ mặt phục, liền trực tiếp bắt người ta tới đấu mình, kết quả đâu phải mình đấu, căn bản đơn phương đánh người, cho đến ai dám gì, mới dừng tay.

      Bụng đói ăn cơm cũng phải giành ăn, chỉ 5 phút, thời gian vừa đến, còn chưa có rời phòng ăn, bị ép đến bi kịch. Thời điểm Quý Nghiên mới bắt đầu, ăn cơm tốc độ nhanh, thường ăn rất ít, vừa đến thời gian huấn luyện đói bụng. Nhưng có bất kỳ biện pháp nào, vẫn phải cắn chặt răng huấn luyện, ở chỗ này, chuyện nhân tình.

      Cho nên hết cả ngày, căn bản vừa đói vừa mệt, thân thể quả giống như là muốn vụn ra, người phải của mình. Nằm ở giường cũng muốn cử động nữa, tựa như nằm đơ ra. Để cho Quý Nghiên rối rắm chính là, lúc tắm chỉ có mười phút, tóc lại dài, khi huấn luyện cả người dính mồ hôi chảy ròng ròng, gội sạch mình cũng nhịn được, có lúc muốn dứt khoát cạo sạch đầu thôi.

      Hơn nữa ngủ được bao lâu, ngày thứ hai lại ngủ bị đánh thức.

      Cuộc sống như thế, là sống ngày dài bằng năm.

      vốn tưởng rằng cực kỳ nhớ nhung Bạch Thắng, nhưng cứ nhìn tình huống như vậy, căn bản thời gian nhớ nhung cũng có. Trong đầu toàn bộ dung lượng hai mươi bốn giờ cũng bị chiếm cứ, hơn giờ khe hở cũng để lại.

      Gần hai tháng ở đây đau khổ này lại đau khổ trong khi huấn luyện vượt qua, Quý Nghiên dần dần cũng có chút thói quen. bắt đầu chân chính cường hóa huấn luyện, bao gồm quyền cước, xạ kích, đều phải tiến hành huấn luyện rất chuyên nghiệp. Cho đến khi làm cho cả người luôn bị thương mới trở về.

      Đảo đặc công dễ để xin nghỉ bệnh, nhất là phải bệnh chứng tự nhiên, người tạo thành, trong lúc huấn luyện tạo thành, trừ khi mình đến nông nỗi muốn tắt thở, nếu cũng phải ngày đêm ngừng huấn luyện.

      "Nội dung hôm nay là diễn luyện sinh tồn ở dã ngoại rừng nhiệt đới, đối thủ của các ngươi là người của Tam liên. Quy củ tất cả mọi người hiểu, cần tôi nhiều lời. Cho nên tất cả đều lên mười hai vạn tinh thần cho tôi, phải biết, đây là chiến đấu súng đạn . Người thua, cũng chưa có cơ hội bò dậy nữa. Cục Quốc An thu phế vật, nếu muốn lưu lại, lấy tất cả bản lãnh của các ngươi ra cho tôi. Nếu con đường của các ngươi chỉ có , đó chính là chết." Lại lần tập họp huấn luyện viên đều như vậy.


      Vẻ mặt của trước sau như khí phách uy nghiêm, Quý Nghiên nghe người ta qua, đây là tiến vào huấn luyện cường hóa sau đó phải trải qua lần diễn luyện. ra cũng tương đương với chọn lựa, chẳng qua giá bị loại bỏ quá cao, vô cùng nặng nề.
      Last edited: 8/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :