1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạch thiếu gia, cưng chiều vợ như mạng - Hạ Lan Âm (Full- Mai có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      101. Dạy dỗ Quý Nhu
      Edit: Song Tử

      biết Quý Nhu và người đàn ông kia cái gì, vẻ mặt có chút kích động. Khoa tay múa chân trước ngực, sau đó trực tiếp đá cánh cửa ra ngoài. Người đàn ông thấy vậy, cũng nhanh chóng mở cửa xuống xe, vòng qua trước xe ngăn cản Quý Nhu muốn rời , hình như Quý Nhu muốn đẩy ra, lại bị bắt được cổ tay. Hai người lôi lôi kéo kéo, miệng ngừng, hẳn là xảy ra tranh chấp.

      "Đó là em của chị?"

      Bạch Tinh thấy Quý Nghiên vẫn nhìn chằm chằm vào đối diện bên đường cái, cũng quay sang nhìn cái. chưa gặp Quý Nhu bao giờ, nhưng từ gương mặt và vùng bụng hơi nhô lên của ta, còn có vẻ mặt của Quý Nghiên đoán ra chút.

      Mà bên kia, vẻ mặt của Quý Nhu hết sức khó coi, người đàn ông buông lỏng ta ra , sau đó ta từ trong túi xách lấy ra xấp giống như tiền mặt đưa cho người đàn ông. Người đàn ông kia lúc này mới hài lòng xoay người trở về xe, bao lâu đèn xe sáng lên, rời khỏi tầm mắt của Quý Nhu.

      Hai mắt Quý Nhu nhìn trái phải, hình như là muốn bắt xe rời . Quý Nghiên với Bạch Tinh : "Chờ chị chút."

      Sau đó nhanh chóng đứng dậy, qua đường cái đối diện .

      Bạch Tinh nhíu mày.

      Dáng vẻ như xem trò vui, bộ dáng giống Ứng San đến tám chín phần.

      Quý Nhu vừa bắt được chiếc taxi, mới mở cửa chỗ ngồi phía sau xe chuẩn bị lên xe, ai ngờ cửa xe đột nhiên bị đè lại. ta còn chưa kịp quay đầu lại, lập tức bị người đằng sau kéo lại, tiếp theo cửa xe"Ầm" tiếng đóng lại.

      " xin lỗi, ấy ngồi."

      Giọng quen thuộc truyền tới bên tai, tài xế nghe thấy hùng hùng hổ hổ chửi hai tiếng, lập tức lái ô-tô rời .

      Quý Nhu quay đầu quả nhiên là nhìn thấy Quý Nghiên vẻ mặt lạnh nhạt đứng trước mặt mình.

      ta cảm thấy sợ hãi, biết Quý Nghiên có nhìn thấy cái gì . Nhưng năng lực phản ứng Quý Nhu vẫn rất nhanh, gương mặt chỉ hơi thay đổi trong nháy mắt, Quý Nhu lập tức tươi cười, làm như lơ đãng hỏi: "Sao chị lại ở chỗ này?"

      "Câu này tôi hỏi mới đúng chứ? trễ thế này, mang thai ở chỗ này làm gì?"

      Ánh mắt Quý Nghiên chăm chú nhìn bụng của ta rồi cau mày. Nơi này cách nhà rất xa, quay về nhanh nhất cũng rạng sáng rồi, ta lại mình ở nơi này? Làm sao Lữ Mỹ có thể yên tâm, còn có người đàn ông vừa rồi là ai?

      Quý Nhu : "Chuyện này, chị muốn quản sao? phải chị cũng trễ thế này vẫn còn ở đây đó sao, có tư cách gì tôi?"

      "Ít nhất tôi cũng mang thai mà tối khuya vẫn còn cùng người đàn ông khác lôi lôi kéo kéo." Quý Nghiên khô khan nhạt nhẽo trả lời.

      Gương mặt Quý Nhu biến sắc, cắn răng : "Chị nhìn thấy?"

      "Nếu muốn người ta biết, đừng chọn nơi như thế này để lên giọng ."

      Huống chi, trường trung học Phụ Trung ngay gần đây, đó là trường học cũ của hai người, chừng gặp phải người quen, Quý Nhu cũng sợ mọi người trách mắng.

      Trong nháy mắt giọng của Quý Nhu lạnh xuống. " phải chính chị cũng câu được kẻ lắm tiền đó sao, có gì tốt mà chảnh chứ? Chị cho rằng tôi sợ chị sao? Quý Nghiên, bất luận qua bao lâu, chị cũng chỉ là bại tướng dưới tay của tôi mà thôi. Đừng tưởng rằng mình ghê gớm."

      "Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy ."

      "Chưa bao giờ nghĩ như vậy?" Quý Nhu hừ lạnh."Vậy dáng vẻ dạy dỗ người khác vừa rồi của chị là muốn cho ai nhìn?"

      "Tôi. . . . . ."

      Quý Nghiên há miệng, lại phát căn bản có lời nào để . cảm giác vô lực kéo tới, vừa rồi tất cả chỉ làm theo bản năng, bị Quý Nhu , ngược lại thành chuyện cười. Quý Nghiên đột nhiên cảm thấy việc xông đến ngăn Quý Nhu lại khiến bản thân giống như đứa ngốc.

      Đúng vậy, quản chuyện của ta làm cái gì?

      Hai người chẳng liên quan gì đến nhau, chỉ cần ta chọc đến mình là tốt rồi, kết quả mình lại làm trái với những lời mà mình trước đây.

      Nhưng Quý Nghiên biết, nếu quay lại lần nữa, vẫn lựa chọn làm như vậy.

      "Chuyện vừa rồi nếu như chị muốn cho Thiếu Tuyền cứ , xem ấy có tin chị hay ." Quý Nhu tính trước .

      Quý Nghiên chưa bao giờ nghĩ tới cho Mạnh Thiếu Tuyền biết, từ trước đến nay chưa bao giờ khua môi múa mép, tố cáo ai điều gì, hoàn toàn cần thiết.

      Nhưng thái độ này của Quý Nhu, làm cho người ta khó chịu. Quý Nghiên còn chưa lên tiếng, lại có giọng khác chen vào." sao? Vậy nếu như ta nhìn thấy cái này?"

      biết Bạch Tinh đến lúc nào, cầm điện thoại di động trong tay , ở trước mặt Quý Nhu lắc lắc.

      " là ai?" Quý Nhu hỏi.

      Bạch Tinh nhàn nhạt : "Tôi là ai, xứng được biết."

      Trong nháy mắt sắc mặt Quý Nhu hết xanh lại trắng lần lượt thay đổi, hết sức khó coi.

      ta nắm tay chặt , chịu đựng tức giận với Bạch Tinh: "Vừa rồi những lời kia là có ý gì?"

      " có gì, chỉ là nhàn rỗi nhàm chán chụp hình này nọ."

      xong Bạch Tinh giơ tay lên nhấn nút mấy cái, hình ảnh trong lúc lơ đãng rơi vào trong mắt Quý Nhu , vẻ mặt ta thay đổi.

      "Đưa cho tôi." Quý Nhu đưa tay, có chút hung tợn .

      Bạch Tinh cười lạnh tiếng." đưa đưa sao, mặt mũi lớn."

      ". . . . . ." Quý Nhu vô cùng tức giận, Bạch Tinh căn bản đặt ta ở trong mắt, hừ, hổ là bạn bè của Quý Nghiên! Cũng giống như ta khiến người khác chán ghét! Quý Nhu cũng để ý mình còn mang thai, giơ tay muốn cướp điện thoại ở trong tay Bạch Tinh, ta đoán Bạch Tinh dám làm gì với .

      Nhưng ta xem thường Bạch Tinh, người ta là người thế nào? Nghiền ta tựa như nghiền chết con kiến, mặc kệ có phải ta mang thai hay . Bạch Tinh thấy Quý Nhu muốn động thủ, lạnh lùng : " biết tự lượng sức mình!"

      Lui về phía sau bước, điện thoại di động trong tay chuyển cái nhét vào túi. Quý Nhu chụp hụt trong lòng giận quá mắng Bạch Tinh mấy câu. Ánh mắt Bạch Tinh lạnh lẽo, vòng qua phía sau , tay bắt được hai tay của Quý Nhu, nhắm thẳng mặt Quý Nhu tát cái . loạt các động tác diễn ra nhanh chóng lại lưu loát, như nước chảy mây trôi, đặc biệt là do Bạch Tinh làm mang theo vẻ đẹp hiếm thấy. Quý Nghiên trợn mắt há hốc mồm, Quý Nhu bị Bạch Tinh bắt được cổ tay, giãy giụa ngừng nhưng thể thoát ra, thậm chí thể khống chế hành động của mình. Ước chừng dùng tay của mình tát mình mười mấy cái, thanh kia, thanh thúy lại vang dội.

      Quý Nhu đau đến nước mắt cũng chảy ra.

      Quý Nghiên nhìn nổi nữa, tới giữ tay của Bạch Tinh khuyên nhủ: "Bạch Tinh, quên ."

      Bạch Tinh nhìn sắc mặt của Quý Nghiên lúc này mới dừng tay. Quý Nhu vừa được tự do, lập tức lui ra cách xa Bạch Tinh mấy bước, ta cẩn thận xoa khuôn mặt của mình, cảm thấy đau đớn nóng rát, hai má nhất định sưng lên rồi. Quý Nhu vừa đau vừa giận, cơn tức này thế nào cũng nuốt trôi, ánh mắt của ta cực kỳ ác độc trợn mắt nhìn Bạch Tinh cái. Quá tức giận chống nạnh khom người từ ven đường nhặt lên viên đá ném về phía Bạch Tinh.








      Last edited: 8/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      <Tiếp>

      Bạch Tinh sớm chú ý đến động tác của ta, vẻ mặt thay đổi, cũng tránh, kêu Quý Nghiên tránh ra, bay lên cước, viên đá theo đường cũ bị đá trở về.

      Ngay giữa trán Quý Nhu .

      "A. . . . . ." Quý Nhu che trán của mình kêu thảm tiếng, lần này ngay cả khuôn mặt cũng bị thương.

      Quý Nghiên mấp máy môi, nữa. Bạch Tinh biết chừng mực, làm tổn thương đến bụng của ta, ấy cũng chỉ muốn cho Quý Nhu bài học. Người phụ nữ này là quá biết tốt xấu, vừa rồi nhìn ta bị đánh thê thảm như vậy, Quý Nghiên còn có chút mềm lòng, lần này cảm giác gì cũng có.

      Bạch Tinh nhanh chóng lên phía trước, trực tiếp giơ tay bóp cổ của Quý Nhu lại. Quý Nhu kinh hãi, hai tay bắt lấy tay của Bạch Tinh, vừa chụp vừa đánh, làm thế nào cũng lay động được Bạch Tinh nửa phần. Bạch Tinh vừa thu lực vừa về phía trước, Quý Nhu buộc lòng phải lui về phía sau. Mắt thấy sau lưng là cửa hàng nào đó đóng cửa, cơ thể của Quý Nhu đụng vào cánh cửa, cổ còn bị Bạch Tinh bóp, ta thở được. Mặt vốn bị đánh đến nỗi đỏ, lần này càng thêm đỏ bừng, quả đành lòng nhìn thẳng.

      Quý Nghiên cũng sợ hết hồn.

      ngờ Bạch Tinh lại đùa giỡn như vậy, vội vàng bước đến lo lắng kêu: "Bạch Tinh. . .. ."

      Ánh mắt Bạch Tinh trong trẻo nhưng lạnh lùng, trả lời mà thẳng tắp nhìn Quý Nhu, Quý Nhu khó chịu há to miệng, muốn ho khan cũng ho khan ra được. Ở trong mắt ta, giờ khắc này Bạch Tinh giống như là sứ giả của địa ngục, ngay cả giọng của Bạch Tinh cũng khiến cho người ta sợ hãi. Bạch Tinh : "Hôm nay chỉ nhắc nhở thôi, sau này nếu lại bất kính với chị dâu của tôi, tôi giết !"

      Quý Nhu liên tục gật đầu.

      Bạch Tinh buông ta ra, lại : "Trở về nên như thế nào cần tôi phải dạy chứ?"

      Quý Nhu vừa được hít thở khí mới mẻ, lập tức có cảm giác giống như vừa sống lại ho sặc sụa. ta phải người ngu, tự nhiên cảm giác được, Bạch Tinh phải là giỡn. Lúc đó ta có thể giết . Người phụ nữ này rốt cuộc là ai, tại sao lại có bản lĩnh lớn như vậy? Lại nghĩ tới ta là bạn bè của Quý Nghiên, trong lòng càng thêm tức giận cam lòng, tại sao Quý Nghiên lại luôn may mắn như vậy? Bên cạnh luôn có những người lợi hại bảo vệ chu toàn cho ta chứ?

      Nhưng mà cam lòng cam lòng, trong tình huống này Quý Nhu vẫn rất thức thời. ta dám chống lại Bạch Tinh, vừa rồi bị dạy dỗ ta chấn động là quá lớn, đến bây giờ tinh thần của Quý Nhu vẫn chưa hoàn toàn phục hồi lại. ta nghi ngờ chút nào, nếu như ta dám chữ "" , Bạch Tinh tuyệt đối giống như vừa rồi, lần nữa bóp cổ . Quý Nhu chỉ có thể theo ý của Bạch Tinh gật đầu."Biết. . . . . . Biết."

      Bạch Tinh vẫy tay ra hiệu.

      Rất nhanh trong bóng tối lập tức lao ra vài bóng người, tới trước mặt của Bạch Tinh và Quý Nghiên, cung kính kêu: "Nhị tiểu thư, Quý tiểu thư."

      Hóa ra là Bạch Thắng thầm phái ảnh vệ tới bảo vệ Quý Nghiên .

      Chính Quý Nghiên cũng biết.

      Thấy bọn họ biết mình, còn có chút nghi ngờ. Bạch Tinh chỉ vào Quý Nhu : "Đưa ta trở về."

      "Nhưng. . . . . ." Mấy người có chút khó xử.

      "Quý tiểu thư có tôi cùng, tôi tự mình đưa ấy về nhà."

      "Vâng"

      Những người kia lúc này mới còn chần chờ.

      Quý Nghiên và Bạch Tinh trở lại trước cửa hàng thịt nướng, món ăn được mang lên, chóp mũi ngửi thấy được mùi thơm mê người, đoạn nhạc đệm kia trong nháy mắt bị Quý Nghiên quăng ra ngoài chín tầng mây. nhìn những con tôm hùm trong nồi màu sắc tươi đẹp , nước miếng muốn chảy xuống.

      Bạch Tinh cũng có cảm giác thèm ăn.

      Hai người ăn uống rất vui vẻ.

      "Đúng rồi, chuyện vừa rồi, cần cho Tiểu Bạch biết." Quý Nghiên uống ngụm nước, .

      Tôm hùm vẫn giống trước kia, vừa cay vừa thơm ngon, Quý Nghiên cảm thấy miệng rất cay, trán cũng đổ mồ hôi, nhưng lại cảm thấy rất thoải mái.

      Bạch Tinh ăn cay cũng rất tốt, đến bây giờ sắc mặt cũng thay đổi. ấy gắp miếng khoai tây, nghe thấy lời của Quý Nghiên, khỏi nghiêng đầu hỏi "Tại sao?"

      "Loại chuyện này, cũng cần phải ra khiến ấy vui."

      "Chị sợ ấy biết sau này làm gì đó với Quý Nhu?"

      " có." Quý Nghiên phủ nhận.

      Bạch Tinh rũ mắt, cũng ép . Quý Nghiên phải là người giỏi che giấu, vừa rồi ấy tìm Quý Nhu, chẳng qua là sợ buổi tối khuya ta mình gặp chuyện may. Nếu Bạch Tinh cũng làm điều thừa phái người đưa Quý Nhu trở về, người chị dâu này đúng là vẫn đủ tàn nhẫn, quá nặng tình rồi.

      Chính vì như vậy, trai mới có thể thích chị ấy?

      Nếu người vô tâm vô tình, lọt vào được ánh mắt của trai mình.

      "Người đàn ông kia là người tình của ta?" Bạch Tinh .

      Quý Nghiên lắc đầu."Chắc là phải ."

      "Làm sao chị biết?"

      "Tôi cũng xác định, nhưng mà Quý Nhu làm ra chuyện như vậy."

      Quý Nghiên luôn cho rằng người trong lòng Quý Nhu là Dương Hàm Mặc, do điểm này, Quý Nhu cũng phải là người hai lòng, ta từng tiếc dùng hết sức theo đuổi Dương Hàm Mặc vài chục năm. Đối với người khác ngó cũng thèm ngó cái, bởi vì như vậy, khoảng thời gian Quý Nghiên và Mạnh Thiếu Tuyền qua lại, mới nghĩ đến Quý Nhu thò chân vào, nếu chút phòng bị như vậy. Thậm chí cho tới bây giờ, Quý Nghiên vẫn có chút hiểu ban đầu tại sao Quý Nhu chịu buông tha cho Dương Hàm Mặc mà chuyển qua Mạnh Thiếu Tuyền, nếu quả như ta từng , chỉ vì muốn cướp đồ thuộc về mình, đạt được vui sướng trong nhất thời đó, còn lời nào để .

      từng căm ghét Quý Nhu, nhưng khâm phục ta đối với tình cảm này vô cùng chung tình và dũng cảm.

      phải ai trong trường hợp gần như vô vọng cũng có thể liều mạng theo đuổi người vài chục năm .

      Việc đó đòi hỏi rất nhiều kiên trì.

      Nhưng mà Quý Nhu làm được.

      Nhưng hôm nay. . . . . .

      "Có muốn em phái người điều tra chút ?"

      " cần." Quý Nghiên : "Đó là việc riêng của ta, liên quan gì đến chị."

      " liên quan gì đến chị vậy sao chị còn sợ người ta gặp chuyện may?"

      Quý Nghiên tức cười.

      lúc sau, mới lẩm bẩm mở miệng."Chị muốn mẹ chị đau lòng."
      Last edited: 8/5/16
      Phong Vũ Yên, myuyenBạch Phụng thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      <Tiếp>

      Quý Nghiên lại : "Thôi, đừng mấy chuyện vui này. Em hãy kể cho chị nghe những chuyện thú vị mà em thường gặp !"

      Bạch Tinh thường xuyên phải khắp mọi nơi thế giới, khẳng định từng quen biết rất nhiều người gặp nhiều chuyện hay ho.

      Hôm nay khó có được cơ hội này, hai người bọn họ ở chung chỗ, Quý Nghiên khỏi đối với cuộc sống của em ấy nổi lên tò mò. biết sát thủ hàng đầu thế giới bình thường làm những thứ gì?

      Hơn nữa, biết được tin tức rất khó tin, thể ngờ là Bạch Tinh, Y Phù Tô và Y Nhân sinh cùng năm.

      Đều mười chín tuổi!

      "Chuyện thú vị?" Bạch Tinh nhíu lông mày, hình như nhớ ra cái gì đó, ánh mắt u ám.

      Nguy rồi.

      Quý Nghiên nghĩ đến ấy và Y Phù Tô, Bạch Thắng từng qua, hai người này tình cảm cực tốt, cơ hồ như hình với bóng. nhớ lại, Bạch Tinh tám phần cũng thể rời bỏ Y Phù Tô, mình nhất định gợi lên chuyện đau lòng của ấy rồi !

      Quý Nghiên ảo não thôi.

      đợi Bạch Tinh trả lời, lập tức chuyển đề tài."Lại bản lĩnh của hai người tại sao ai cũng lợi hại như vậy? Quả phải là người mà!"

      Vấn đề này trả lời dễ hơn nhiều.

      Bạch Tinh : "Nếu chị được mẹ em tự tay huấn luyện mười mấy năm, cũng có thể lợi hại như thế này."

      "Mẹ Bạch quản giáo rất nghiêm sao?"

      Từng nghe Tiểu Bạch qua, và Bạch Tinh đều do mẹ Bạch tự tay dạy .

      "Bà ở trụ sở có biệt hiệu, được gọi là huấn luyện viên ma quỷ ."

      ". . . . . ."

      Quý Nghiên lên tiếng.

      Về sau tuyệt đối kính nhi viễn chi với Ứng San.

      may là trước kia muốn Ứng San dạy võ thuật cho mình nhưng chưa hành động.

      " ra đến bản lĩnh, dì mới là người lợi hại nhất." Bạch Tinh lạnh nhạt .

      Trong đầu Quý Nghiên lên gương mặt cười híp mắt của Y Mạt Thuần.

      " mình bà ấy có thể chống lại bọn khủng bố ở căn cứ."

      ". . . . . ."

      "Tổng cộng hai ba trăm người."

      ". . . . . ."

      Quý Nghiên biết dùng cách nào để hình dung cảm giác trong lòng mình. yên lặng hồi lâu, rồi mới lên tiếng: "Dì có hai của hai người sử dụng mỹ nhân kế a!Khuôn mặt của bà ấy, đứng trong đám người, kẻ địch làm sao còn để ý đến đánh nhau, đều bị bà ấy mê hoặc phải xoay vòng vòng, bà ấy chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, có thể dễ dàng đánh bại đống lớn. chừng trong lòng người ta còn nghĩ, ngươi tới giết tôi , tới giết tôi ! Chết dưới tay mỹ nhân, thành quỷ cũng phong lưu!"

      . . . . . . Bạch Tinh hết ý kiến.

      của quá hàm súc a, cái gì mà có lối tư duy phát triển? Quả thực là trí tưởng tượng quá phong phú!

      "Vậy bọn Y Nhân đều là do dì dạy, chẳng lẽ dì quản giáo nghiêm sao?"

      nhớ lần đầu tiên ở Bạch gia nhìn thấy bọn họ lúc huấn luyện, Y Nhân và Hàn Niệm chạy bộ đến nỗi thở hổn hển, thể lực cũng mạnh giống như Bạch Thắng và Bạch Tinh.

      Bạch Tinh lắc đầu cái."Tình huống giống nhau. Dì ấy tương đối mềm lòng, hơn nữa chí hướng của Y Nhân đặt ở Liên Hợp Hội. Dì ấy làm đạo diễn, cần nhiều bản lĩnh, có thể tự vệ là được. Bản lĩnh của lão đại cũng rất lợi hại, nhưng ấy là doanh nhân.Cơ thể của Luyến Y vốn tốt, chỉ có thể dựa vào luyện ám khí để đối phó với nguy hiểm bất ngờ. Bản lĩnh của Tịch Nhược cũng gần bằng tôi, chỉ là ấy quen dùng kiếm, mà tôi dùng súng. Về phần Phù Tô và Y Hàm, bọn họ và tôi được trong nhà coi là Tam Cự Đầu"

      "Tam Cự Đầu? Ý là võ công lợi hại nhất sao?"

      "Ừ, nhưng mà trong ba người bọn họ Y Hàm vẫn lợi hại hơn chút. từ được huấn luyện để trở thành người đứng đầu Liên Hợp Hội, dì ở người truyền rất nhiều công phu."

      " ra là như vậy."

      có cảm giác như mình ở trong võ lâm? Mà những người bên cạnh ai cũng là giang hồ cao thủ mỗi người có sở trường riêng, thần kỳ!

      Bọn họ đều ưu tú như thế, có phải nên cố gắng thêm chút nữa ?

      Mặc dù mong được lợi hại giống như Bạch Tinh, nhưng mà cũng đến nỗi chênh lệch quá lớn!

      Bạch Tinh định ở Trường Sa lâu, ăn xong, đưa Quý Nghiên về nhà, liền trực tiếp Florence. Quý Nghiên nhìn rời , hiểu sao lại nhớ đến Bạch Thắng. Nếu như Tiểu Bạch có thể ở bên cạnh , là tốt biết bao? dẫn cùng ăn ngon, cùng với dạo trường học cũ, sau đó cùng những câu chuyện khi mình còn bé, ban đêm còn có thể tản bộ bên bờ song Tương Giang . . . . . .

      Có lẽ là bởi vì đây là quê hương quan trọng nhất đối với , càng muốn chia sẻ cùng Bạch Thắng.

      Hơn nữa, tới hai ngày nữa, là ngày mồng Tết.

      Mồng đầu năm, cũng chính là sinh nhật của , có ai còn nhớ ngày sinh nhật. . . . . .

      Quả nhiên Quý Nhu dám kể những chuyện xảy ra vào buổi tối hôm qua cho Lữ Mỹ và Qúy Bình biết, biết ta lấy cớ gì để lấp liếm cho qua . Quý Nghiên ngờ là Mạnh Thiếu Tuyền đến. Mặc dù sớm biết lễ mừng năm mới năm nay nhất định tới Quý gia chúc Tết, nhưng ra khi nhìn thấy khắc kia, vẫn khỏi ngẩn người.
      Last edited: 8/5/16
      Phong Vũ YênBạch Phụng thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      102. Sinh nhật

      Mạnh Thiếu Tuyền nhìn thấy Quý Nghiên cũng sửng sốt chút, mấy tháng gặp, giống như thay đổi thành người khác vậy. thân quần áo mùa đông thời thượng trang nhã, tóc buộc thành đuôi ngựa, chỉ để mấy sợi tùy ý ở hai bên. Vẫn vẻ mặt thanh thuần như cũ trang điểm kia, nhưng khí chất lại thay đổi rất nhiều. Giữa lông mày của ra chút trong veo mà lạnh lùng, ánh mắt hờ hững nhìn , nhưng toàn thân lại tăng thêm lực hấp dẫn.

      Đây là Quý Nghiên mà biết sao?

      Quý Nhu thấy ánh mắt Mạnh Thiếu Tuyền nhìn chằm chằm vào người Quý Nghiên mới vào nhà, dáng vẻ đầy kinh ngạc. Lúc này bất mãn lay cánh tay của . “ Thiếu Tuyền, lâu gặp, có nhớ em ? Bảo Bảo của chúng mình trưởng thành, bây giờ còn biết đá người a!”

      “Vậy sao?” Mạnh Thiếu Tuyền yên lòng trả lời. Lại liếc mắt nhìn Quý Nghiên cái, nhưng Quý Nghiên để ý .

      Quý Nhu thấy vậy, trong lòng lại càng căm hận hơn. Thiếu tuyền, trong khoảng thời gian này thái độ của rất miễn cưỡng đối với chuyện của chúng ta, là chán em sao? Mặt em xưng phù thành như vậy, cũng chẳng quan tâm. Là quan tâm, lực chú ý vẫn đặt người Quý Nghiên căn bản là phát ? lần nữa nhìn tới ta sao? Hay hối hận rồi hả? , em cho cơ hội này! Cả đời này của chỉ có thể ở bên cạnh em, Quý Nghiên, nghĩ cũng đừng nghĩ!

      Hai tay Quý Nhu nắm chặt thành quyền, ánh mắt nhìn Quý Nghiên quả thực có thể giết người!

      Ở trong sân nhà họ Quý.

      Quý Nghiên ngồi xích đu đọc sách, trước mặt đột nhiên cha phủ bóng người.

      “Nghiên Nghiên.”

      Quý Nghiên ngẩng đầu, cũng trẻ lời. vẫn như cũ hết sức chuyên tâm đọc sách.

      “Em chán ghét như vậy sao?”

      Giọng Mạnh Thiếu Tuyền hơi phiền muộn, tựa như ngờ tói qn coi như khí vậy.

      Quý Nghiên vừa lật trang sách vừa thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì sao?”

      “Để ý cái, có khó như vậy ?”

      “Ừ.”

      Quý Nghiên chút do dự nhàn nhạt lên tiếng, Mạnh Thiếu Tuyền nghe vậy, càng buồn bữ hơn. Sắc mặt cũng thêm vài phần khó coi. Quý Nghiên đợi lúc, thấy còn chưa . Lúc này mới giương mắt lên nhìn cái: “ tìm tôi vì việc này?”

      “Dĩ nhiên phải.” Mạnh Thiếu Tuyền lập tức trả lời.

      Quý Nghiên hỏi: “Vậy có chuyện gì?”

      nên xong sớm, rồi mau chóng rời .

      muốn hỏi em, Nghiên Nghiên, trong lòng em còn có ?” Mạnh Thiếu Tuyền ôn nhu hỏi.

      Quý Nghiên giống như nghe được truyện cười, hé miệng, cười tiếng. Giống như cười, mà tựa như châm biếm.

      Mạnh Thiếu Tuyền nhíu mày, biết cố ý gì. Quý Nghiên hỏi: “Thế nào, hối hận rồi hả?”

      Vẻ mặt của chưa là vui vẻ. Mạnh Thiếu Tuyền nhìn Quý Nghiên, vẫn có nhiều chần chừ, gật đầu: “Đúng.”

      cùng Quý Nhu ở cúng chỗ mấy ngày nay, càng ngày càng chán. Quý Nhu mặc dù xinh đẹp, ôn nhu, nhưng nhìn lâu cũng thế. đời người đẹp nhiều như vậy, nào cũng biết làm nũng, chim nép vào người, ngay từ đầu còn có thể để cho Mạnh Thiếu Tuyền này sinh cảm giác thành tựu, có cảm giác được người khác dựa vào. Nhưng lâu dần, có vẻ đáng ghét. Hơn nữa người phụ nữ này lại vẫn hận để 24 giờ kề cận mình, có ở bên cạnh mình, cũng cần phải thời khắc nắm giữ hành tung của mình, quản so với mẹ còn nghiêm hơn. ra nước mắt chảy xuống, cứ làm nũng là lại khóc, ai chịu nổi? Trái lại Quý Nghiên, im lặng, chỉ biết hỏi có ăn cơm chưa? Lại sợ bị lạnh, trời lạnh nhắc mặc thêm quần áo, cũng làm phièn . Còn có thể nấu cơm cho , mà Quý Nhu chỉ biết chờ tới chăm sóc.

      Quan trọng nhất làm Quý Nghiên quản . Càng kiểm tra cuộc gọi hay tin nhắc trong điện thoại của , vừa có gió thổi cỏ lay bắt ngày rời. Trước kia cùng Quý Nghiên ở chỗ, có nhiều người phụ nữa khác, đàn ông mà, ở bên ngaoì chơi bời là chuyện bình thường, chơi bời phải là đàn ông. Mạnh Thiếu Tuyền cảm thấy, Quý Nghiên có thể cho tự do tuyệt đố, nhưng Quý Nhu như thế.

      Cho nên, nếu muốn cưới vợ, tốt nhất người nên lấy là Quý Nghiên, còn Quý Nhu chỉ thích hợp làm tình nhân.

      tính toán chu toàn như thế, nhưng mà từ đầu đến cuối, chỉ suy tính cho mình, quan tâm người khác.

      Quý Nghiên nghĩ tới thừa nhận, hỏi: “Vậy Quý Nhu làm sao bây giờ?”

      “Bọn còn chưa có kết hôn.” Mạnh Thiếu Tuyền rành mạch đáp.

      Ý này là còn có thể thay đổi.

      Trong lòng Quý Nghiên lạnh lẽo, ngay cả giễu cợt cũng có sức lực rồi.

      lạnh nhạt hỏi: “Còn đứa bé?”

      có thể nuôi, chỉ cần em đồng ý.”

      Quý Nghiên khép sách lại, bốp tiếng. Ánh mắt nhìn Mạnh Thiếu Tuyền chút nhiệt độ. “Bởi vì đó là con của , cho nên phải mang về nhà họ Mạch ném cho cha mẹ chăm sóc cũng được, để mặc kệ cũng được, dù sao chỉ cần ở bên cạnh , có mẹ hay cũng sao cả.”

      Giọng của càng ngày càng lạnh, gằn từng tiếng ràng: “Nếu như tôi muốn?”

      “Tại sao?”

      hỏi cái này cảm thấy buồn cười sao? Tôi tại sao phải nuôi con giúp cùng Quý Nhu chứ?” Quý Nhu sắc bén hỏi ngược lại.

      Đối với Mạnh Thiếu Tuyền, thể dùng im lặng để hình dung. thực muốn nhìn chút da mặt dùng cái gì tạo thành? Tim làm bắng cái gì? người vì áci gì mà trở nên ích kỷ như vậy?

      “Nhưng em, Nghiên Nghiên, chuyện trước kia là sai, em trở lại bên cạnh có được ?” Mạnh Thiếu Tuyền tiến lên, dáng vẻ thâm tình .

      Quý Nghiên bị dáng vẻ lời của mà ghê tởm, cố đè nén chán ghét trong lòng xuống mở miệng : “Mạnh Thiếu Tuyền tôi hỏi , ngày mai là ngày mấy?”

      “Đêm 30.” Mạnh Thiếu Tuyền thốt ra.

      “Ừ, vậy ngày kia?”

      “Mồng đầu năm.”

      “Còn nữa ?”

      “Còn có cái gì? Là ngày kỷ niệm ba năm chúng ta nhau sao?” Mạnh Thiếu Tuyền cần nghĩ ngơi hỏi.

      Quý Nghiên đối với đáp án này hề cảm thấy ngàoi ý muốn, cũng thất vọng nhiều, chỉ cảm tháy giễu cợt: “ xem, đây chính là tình của .”

      Mạnh Thiếu Tuyền đầu mờ mịt, chuyện gì? Nhưng cho thời gian để suy nghĩ cẩn thận. Quý Nghiên đứng dậy, chuẩn bị vòng qua người vào nha, Mạnh Thiếu Tuyền thấy vậy, “Nghiên Nghiên...” Còn chưa xong, Quý Nghiên trực tiếp cấp cho cái ném qua vai.
      Last edited by a moderator: 4/3/16
      Phong Vũ Yên, myuyenBạch Phụng thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      <Tiếp>
      đứng từ cao nhìn xuống , ánh mắt mang theo ghét bỏ.

      Nhất là cái tay của chạm vào kia.

      "Sau này đừng đến chọc tôi."

      Đêm, lặng lẽ phủ xuống.

      chuyến xe lửa, ở toa giường nằm hành khách, hành khách lục tục lên xe.

      Chậm rãi vào trong xe.

      Mộc Tây cầm vé xe, tìm đến chỗ của mình, chuẩn bị để hành lý xuống. Ba lô nhiều nhiều, ít ít, nhưng vẫn có chút nặng. người có chút vất vả, , vài năm nay mình ở bên ngoài sinh sống mới cảm nhận được gian khổ trong đó. có người hầu, cũng có hoa cũng tiền bạc xài hết, quan trọng hơn là, ai còn cưng chiều nữa, phạm nhiều lỗi đều quan hệ, có ông nội có thể dựa vào.

      Bên cạnh đột nhiên có người đưa đôi tay ra, dùng lực, hành lý trong phút chốc được đặt lên. Mộc Tây quay đầu, ánh mắt thấy khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng kia. tràn đầy kinh ngạc hỏi: "Tại sao lại ở đây?"

      "Thử nghiệm cuộc sống bình dân chút." Người nào đó cần nghĩ ngợi đáp.

      Mộc Tây quay đầu lại nhìn chiếc giường chật hẹp lật người có chút khó khăn, nhíu mày. Cả đời Mẫn Y Thần chưa từng ngồi xe lửa, lại muốn thử nghiệm cuộc sống bình dân?
      "Đúng rồi, em quên có tính thích sạch đúng ? Chiếc giường rách này sao có thể để người tôn quý như nằm xuống? Từ từ hưởng thụ ! Ngủ ngon." Giọng có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.

      Mẫn Y Thần xoay người nhìn sang, Mộc Tây lật người hướng vào trong ngủ.

      ngược lại cực kỳ hài lòng.

      Mộc Tây đâu ngủ được, trước kia mỗi lần trở về Hạ Môn đều ở xe lửa lăn qua lăn lại đêm, là ngủ được thoải mái. Hơn nữa trong lòng có chuyện suy nghĩ, có đôi khi mở mắt đến tận trời sáng, ngày hôm sau luôn có tinh thần. Giường lõm xuống, sau lung đột nhiên có thân thể ấm áp dán sát vào. Mộc Tây sửng sốt, theo bản năng muốn xoay người, nhưng chiếc giường như vậy, hai người nằm nghiêng hết chỗ, chỉ sơ ý chút có khả năng ngã xuống, cơ thể Mộc Tây vừa động, đụng vào lồng ngực quen thuộc.

      "Đừng lộn xộn." Giọng trầm thấp lặng lẽ vang lên ở bên tai, hai cánh tay duỗi ra, nháy mắt ôm chặt chẽ.

      Mộc Tây gian nan quay đầu lại, vừa vặn chống lại gương mặt tuấn mỹ.

      nhắm mắt, hô hấp gần trong gang tấc.

      "Này, coi tôi như gối ôm thịt người cũng cần phải hỏi tôi có nguyện ý hay chứ, chào hỏi tiếng lên đây như vậy, có muốn lão tử tố cáo vô lễ ?"

      "Muốn tố cáo mà tố cáo."

      Giọng người nào đó chút dao động, coi thường người đến cực điểm.

      Mộc Tây cắn răng.

      A, lão tử nhịn .

      Buổi tối đêm 30.

      Quý Nghiên ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Dương Hàm Mặc, tới bên bờ sông Tương Giang, mình bước dọc theo đường bờ sông về phía trước, bên nhìn màn đêm sông yên tĩnh, biết Dương Hàm Mặc bảo tới đây làm gì?

      phái người đưa đồ cho .

      Nhưng Quý Nghiên cái gì cũng thấy được.

      Đột nhiên, trong tầm mắt xuất con thuyền vô cùng xinh đẹp, ngoài khoang thuyền thắp đầy ngọn đèn lấp lánh, từ hướng bờ biển đến gần.

      Chắc phải là cái này đâu?

      Quý Nghiên chỉ dừng lại chút, lại lần nữa cất bước về phía trước. Dương Hàm Mặc cũng ràng, năm nay dường như thích chơi nổi kiểu thần bí, Quý Nghiên hỏi chỉ năng thận trọng, dáng vẻ giống trước kia.

      Chuông điện thoại di động vang lên.

      Quý Nghiên tưởng là Dương Hàm Mặc, ngay cả tên người gọi cũng nhìn, trực tiếp nhận điện.

      "Hàm Mặc." gọi.

      Nhưng bên kia là mảnh trầm tĩnh, thanh gì cũng có.

      Quý Nghiên nhíu mày.

      Nghĩ thầm Dương Hàm Mực lại muốn khoe cái gì? muốn bảo đừng náo loạn, ống nghe lại truyền ra giọng mát lạnh quen thuộc. "Là ."

      Tiểu Bạch?

      Quý Nghiên kinh ngạc mở to mắt, nhanh chóng cầm điện thoại đến trước mắt nhìn, ảo não cắn môi, lúc này mới lần nữa nhận. có chút áy náy : "Tiểu Bạch, xin lỗi. Em tưởng rằng Hàm Mặc gọi tới, nên nhìn tên người gọi tới."

      Bạch Thắng trầm ngâm chút.

      "Em ở đâu?"

      Quý Nghiên ngắm nhìn cơn song lăn tăn mặt sông, thành : "Tương Giang."

      "Đến Hoàng Triều ."

      "Ách?" Quý Nghiên tiêu hóa cái, có suy nghĩ khó tin nhảy lên trong đầu. dám tin hỏi: "Bây giờ phải ở Trường Sa chứ?"

      thề chỉ suy đoán mà thôi, nhưng Bạch Thắng rành mạch tiếng "Ừ" để cho hoàn toàn thể lên tiếng, ngơ ngác thất thần tại chỗ, quên phản ứng.

      " phải ở Florence sao?"

      Như thế nào giống như ảo giác.

      Bạch Thắng: "Cái này đợi lát nữa sau, em tới đây trước ."

      Cúp điện thoại, Quý Nghiên như cũ có chút phản ứng kịp.

      Vui mừng tới quá đột ngột.

      trở tay kịp.

      rất muốn quay đầu chạy nhanh đến Hoàng Triều, nhưng còn... Hàm Mặc?

      Quý Nghiên rối rắm nhìn về phía sông Tương Giang trước mắt, con thuyền vừa vặn cập bờ, tầm mắt lơ đãng thoáng nhìn, cả người Quý Nghiên đột nhiên ngây người, tự chủ được há to miệng.

      boong thuyền, Dương Hàm Mặc toàn thân tây trang cực kỳ ngay ngắn, bước chân trầm ổn xuống thuyền, thẳng về phía Quý Nghiên.
      Last edited: 8/5/16
      Phong Vũ YênBạch Phụng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :