1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạch thiếu gia, cưng chiều vợ như mạng - Hạ Lan Âm (Full- Mai có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 89 (tiếp)

      "Lâu gặp, Song Chỉ, chị gần đây có khỏe ?" Tuyết chân thành hỏi.

      Vẻ mặt Vân Song Chỉ bỗng trầm xuống, mấp máy môi lên tiếng. Tuyết mẫn cảm nhận ra có gì ổn, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Ai khi dễ chị sao? cho em nghe xem nào".

      " có, chúng ta đừng về chuyện này" Vân Song Chỉ nhìn , khuôn mặt u sầu biến mất, thay vào đó là nét mặt lịch nhã nhặn: "Hôm nay chị tìm em vì hai chị em chúng ta lâu gặp, chị nhớ em lắm".

      "Ừ, vậy hôm nay chúng ta nhắc đến những chuyện vui nữa"

      Vân Song Chỉ muốn lại thôi: "A Thắng, ấy bây giờ thế nào?"

      "Thủ lĩnh sao?" Tuyết chút nghĩ ngợi : "Ngài rất tốt, thời gian trước ngài đưa Qúy tiểu thư về tổng bộ, hai người chung sống vô cùng hòa hợp".

      Tuyết thận trọng nhìn sắc mặt của Song Chỉ:"Song Chỉ, chị ..."

      Vân Song Chỉ lắc đầu:"Chị chỉ hỏi chút, có ý gì khác. Ngay từ đầu là chị có lỗi với ấy, chị hiểu điều đó"

      Vậy tốt..." Tuyết vỗ ngực ngây thơ như : "em còn tưởng..."

      Lời đằng sau chưa hết nhưng ý tứ cũng biết.

      Vân Song Chỉ cúi đầu, khẽ nhấp ngụm cà phê. Trong ánh mắt xinh đẹp lướt qua vẻ đáng sợ, để ly xuống, như tùy ý hỏi: "A Thắng sao lại kéo Qúy tiểu thư vào? Lỡ như gặp chuyện gì nguy hiểm sao?"

      "Thủ lĩnh muốn Qúy tiểu thư gia nhập NSA"

      Vân Song Chỉ dừng lại, ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng thu lại vẻ mặt của mình: "A Thắng sao có thế làm vậy? Mấy người chú An bọn họ đồng ý sao?"

      Trong siêu thị, Qúy Nghiên cùng Tôn Nhu đẩy xe đẩy, qua các gian hàng.

      Việc nhà Tôn Nhu tất nhiên đảm , đối với lựa chọn các loại thức ăn rất quen thuộc, vừa vừa cùng Qúy Nghiên cười cười .

      khí vẫn rất hòa thuận.

      " có, mấy người chú An ban đầu cũng đồng ý, xong đặc biệt lại nhiều lần nhưng thái độ của thủ lĩnh vẫn rất kiên quyết" Tuyết .

      Vân Song Chỉ : "Tại sao có thể như vậy? A Thắng phải là người hành động theo cảm tính..."

      "Ừ, còn có nguyên nhân khác"

      Vân Song Chỉ lộ vẻ mặt nghi ngờ, Tuyết đột nhiên ghé đầu, liếc nhìn xung quanh, phát có gì khác thường, mới lấy tay chống lên mặt bàn, cơ thể nghiêng về phía trước, giọng : "Mọi người vốn cũng hiểu, nhưng thủ lĩnh , Qúy tiểu thư chính là người thiết kế vũ khí mà Dịch Vĩnh Quân thường nhắc đến.

      Vân Song Chỉ há miệng kinh ngạc nên lời.

      "Chị cũng tin đúng ? ấy thiết kế cho NSA nhiều vũ khí, cống hiến rất lớn, trước đây Dịch Vĩnh Quân vẫn luôn muốn mời ấy vào Cục Quốc An, mọi người cũng đồng ý, chỉ là biết nguyên nhân gì mà ấy lại từ chối. Hôm nay, Qúy tiểu thư cùng thủ lĩnh ở chung mới chịu gia nhập NSA. Tin tức này vừa ra, coi như có băn khoăn gì, chỉ cần thủ lĩnh kiên trì, cũng chẳng ai có thể cái gì được nữa"

      " đúng là ngờ..." Vân Song Chỉ mất hồn

      " ngờ cái gì?"

      "Chị muốn dáng vẻ Qúy tiểu thư nhìn ôn hòa nhu nhược như vậy mà ngờ lại tài năng như vậy"

      "Đúng thế đó, ấy ở phương diện thiết kế vũ khí rất giỏi. Chị còn nhớ trước khi nghiên cứu đầu đạn chứ? Bản thiết kế cũng là Qúy tiểu thư cung cấp, em xem chừng chỉ cần nửa năm là hoàn thành"

      Vân Song Chỉ trầm ngâm

      nhớ Bạch Thắng có qua, đầu đạn này có uy lực cực lớn, oanh tạc chìm cả đảo cũng thành vấn đề. Chính vì uy lực quá lớn cho nên mới phải nghiên cứu nhiều năm như vậy, thành quả trong tương lai, nhất định oanh chấn toàn cầu.

      Cho tới nay, nghiên cứu vẫn tiến hành bí mật vì muốn cho tình báo nước khác biết được mà phá rối

      "Song Chỉ, Song Chỉ..." Tuyết gọi liên tiếp vài lần

      Vân Song chỉ lúc này mới hoàn hồn, nhìn chút, hỏi:"Sao thế?"

      "Chị nghĩ cái gì vậy?"

      "Ngại quá."

      " sao, em chỉ muốn với chị, là chính chị quyết định rời , đừng ở bên Ngôn Quyết nữa,.."Tuyết rất quan tâm

      Vân Song Chỉ còn trong trạng thái thất thần, lơ đãng : "Chị biết , cũng muốn rời , nhưng là..."

      "Tên đó để chị sao?"

      Vân Song Chỉ cúi đầu, Tuyết nhìn bộ dáng của , biết sống vui, oán giận : " quá đáng! Người này rốt cuộc là muốn cái gì chứ? Chị biết , mấy ngày trước ta còn bắt cóc Qúy tiểu thư, thiếu chút nữa là...may mà thủ lĩnh đến kịp. ta bức bách chị còn chưa đủ, bây giờ còn đánh chủ ý lên Qúy tiểu thư, thủ lĩnh vốn cùng thù oán, người này sao có thể biến thái đến vậy chứ"

      "Em ta bắt cóc Quí Nghiên?"

      "Chị biết sao? Ngày đó thủ lĩnh giận điên lên, em có mặt nhìn trực tiếp nhưng nghe chị Sương ngài ấy đánh Ngôn Quyết gần chết, còn cho nổ du thuyền "

      Vân Song Chỉ trợn to mắt, thể tưởng tượng ra nổi dáng vẻ mất khống chế đến đánh người của Bạch Thắng, khả năng tự chủ của rất tốt, Ngôn Quyết làm cái gì khiến cho tức giận đến thế?

      thử thăm dò hỏi: " Ngôn Quyết làm cái gì với Qúy tiểu thư phải ?"

      Tuyết đem tình huống mình biết cho Vân Song Chỉ, nghe xong, Song Chỉ sững sờ, ngây ngốc ngồi ghế nhất thời quên cả phản ứng. Hôn? Ngôn Quyết thế nhưng lại hôn Qúy Nghiên, chẳng phải từ trước đến nay ta hôn phụ nữ sao? Trước kia khi còn cũng mong được ta hôn, nhưng hình như ở phương diện này, ta cực ưa sạch . Ngôn Quyết cũng từng khẳng định với bao giờ hôn người đàn bà nào. Vân Song Chỉ thử bóng gió dò xét qua vài lần, Ngôn Quyết cũng có cái ý định này. Nhưng...việc đời khó đoán, cuối cùng cũng chỉ là con cờ cho ta lợi dụng, chẳng có gì thay đổi, thứ duy nhất thay đổi chính là chết tâm, người khác.

      Nhưng tại sao ta hôn Qúy Nghiên, là lợi dụng, hay là...

      ,

      Ngôn Quyết người này căn bản là có tim, ta hề bất cứ ai. Nếu làm như vậy chỉ là cướp lấy Qúy Nghiên mà thôi, ta hận Bạch Thắng, vì tổn thương Bạch Thắng, ta tiếc điều gì. Bạch Thắng quan tâm Qúy Nghiên, đó là lí do Ngôn Quyết dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận Qúy Nghiên, có lẽ ta nghĩ Quýe Nghiên ta, đối với ta có lợi cho việc báo thù, tựa như bản thân mình lúc trước...

      Vân Song Chỉ siết chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào da thịt cũng hay. biết tại sao, càng nghĩ sâu, cỗ chua xót ghen tị càng trào dâng từ đáy lòng, chiếm cứ cả trái tim .

      Qúy Nghiên, Qúy Nghiên, sao có thể may mắn đến như vậy, được A Thắng để tâm thương. Nếu như cả Ngôn Quyết cũng , vậy tôi đây tính là cái gì?

      rốt cuộc có chỗ nào tốt?

      Tình của A Thắng, là phải thuộc về tôi!

      Là của tôi...

      mua đủ rồi nhỉ.” Tôn Nhu nhìn đồ xe đẩy, xác định thiếu cái gì, cùng Qúy Nghiên đến quầy thu ngân tính tiền.

      Bảo vệ vẫn cứ theo từ khoảng cách xa, vừa quẹt thẻ xong, lập tức có hai người đàn ông mặc tây trang đen tiến lên giúp họ xách túi đồ, sau đó lại tiếp tục đằng sau các . Tôn Nhu cũng là người rất thân thiện, suốt đường luôn cùng Qúy nghiên chuyện phiếm.

      Qúy Nghiên : ”Đàm phu nhân hiền huệ như vậy, Đàm thị trưởng cưới được nhất định rất hạnh phúc.”

      sao.” Tôn nhu kín đáo cười cười.

      Hai người ra khỏi cửa siêu thị, chuẩn bị về phía nơi đỗ xe, trong khí đột nhiên xuất hơi thở khác thường. Qúy Nghiên bén nhạy nhíu mày, thời gian này vẫn luôn được huấn luyện, tính cảnh giác cũng cao hơn trước kia rất nhiều, hơn nữa ở bên Bạch Thắng độ nguy hiểm cũng gia tăng, cho nên ở bên ngoài cũng cực kì cảnh giác.

      Chỉ sợ nguy hiểm xảy đến bất ngờ lường trước.

      Cho nên vừa phát có điều đúng, Qúy Nghiên lập tức dừng bước. Tôn Nhu tới phát Qúy nghiên bất động, nghi ngờ quay đầu lại, muốn hỏi Quý Nghiên thế nào. Lại thấy Qúy Nghiên chợt thay đổi sắc mặt, trong chớp mắt, bất ngờ nhào tới Tôn Nhu, Tôn nhu khiếp sợ mở to mắt.

      Phanh----

      Tiếng súng vang lên, Qúy nghiên đẩy Tôn Nhu ngã ra đất, dường như là đồng thời, tất cả bảo vệ cũng dâng lên. Cửa siêu thị người nhiều vô cùng, nghe được tiếng súng, nhất thời tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, người đường chạy trốn hỗn loạn, khắp nơi mảnh nhốn nháo.

      Tay Qúy nghiên còn bị người đường chạy trốn đạp xuống, đau đến mồ hôi chảy ròng ròng, Tôn nhu ở dưới người sớm sợ đến sắc mặt tái xanh. Qúy Nghiên cắn răng, quá hỗn loạn rồi, khéo bị người ta đạp thành bánh thịt, thử đứng lên, nhưng quá nhiều người, hai chân Qúy Nghiên lại bị đạp. cố đè kinh hoảng xuống đáy lòng, may là bảo vệ đến, xua tan người đường chung quanh Qúy nghiên, tạo thành vòng bảo hộ. Qúy nghiên lúc này mới lôi kéo Tôn Nhu đứng dậy.

      “Xảy ra chuyện gì?!” Tôn Nhu nửa ôm Qúy Nghiên, nghiêm nghị hỏi bảo vệ xung quanh, lông mày xinh đẹp nhíu chặt.

      Bảo vệ vừa bảo hộ Tôn Nhu cùng Qúy Nghiên đến nơi an toàn, vừa trả lời:”Có súng bắn tỉa.” Sắc mặt của bọn họ rất khó coi, lạnh lại nghiêm túc, tất cả đều ở trạng thái cảnh giác, thanh cũng có chút nhiệt độ, bảo vệ đằng trước Quí Nghiên lấy điện thoại, cố liên lạc cứu viện. Đồng thời lạnh giọng dặn dò những người bên cạnh:”Bảo vệ tốt phu nhân.”

      quảng trường từ khi nghe thấy tiếng súng đầu tiên liền im lặng xuống dưới, nghe có tiếng súng thứ hai, nhưng bọn họ đều biết, súng bắn tỉa vẫn còn ở đó, tùy thời đều có cơ hội ra tay. Bọn họ phải lên 120% tinh thần, Qúy Nghiên cũng đề phòng, ánh mắt hướng lên liếc nhìn vòng, biết súng bắn tỉa ở đâu.
      Last edited by a moderator: 17/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      090. Chạy trốn

      Kho hàng? Nhà gỗ? Đây là nơi nào? Quý Nghiên chuyển động con ngươi, nhìn xung quanh vòng. Trừ cái bàn gỗ hình vuông, cũng có đồ gì. Mấy người đàn ông ngồi vây quanh cái bàn đánh bài, tiếng quát thô lỗ truyền vào trong tai, bọn họ cũng có chú ý tới Quý Nghiên tỉnh rồi.


      bàn còn để vài ba khẩu súng, Quý Nghiên mắt tinh, rất nhanh nhìn thấy thanh khẩu súng màu bạc tinh chẩn. Rất dễ nhận thấy, đó là súng của , nhưng bị bọn họ lấy .


      Đầu óc Quý Nghiên sau trải qua trống rỗng ngắn ngủi, bắt đầu nhanh chóng vận
      chuyển, đối với tình huống trước mắt, cũng có suy đoán đại khái.


      bị bắt cóc rồi.


      Quý Nghiên cúi đầu nhìn vào sợi dây thừng cột người mình, cau mày. Là người Cửa Ngầm sao? Bọn họ bắt để làm cái gì?


      Tay bị trói ở phía sau lưng, Quý Nghiên vừa ngắm nhìn bốn phía, vừa thử cởi dây xuống. Ai ngờ động tĩnh kinh động đến người đàn ông đứng quay lưng về phía , người nọ cảnh giác. Nhìn, Quý Nghiên vẫn nhắm mắt lại, an tĩnh ngủ, có bất kỳ khác thường.


      lần nữa quay đầu trở lại.


      Tay Quý Nghiên cột ở sau lưng nắm thành quyền, chặt, tiết lộ khẩn trương.
      Tim nhảy thình thịch, nhưng mặt có biểu ra vẻ nửa phần.


      "Mẹ, cái này có thể ngủ! Lâu như vậy vẫn thấy tỉnh." Đưa ánh mắt lần nữa thả lại bài bàn người đàn ông vừa đánh bài vừa . Vừa dứt lời, lập tức có người trêu chọc."Tỉnh thế nào? Tiểu tử ngươi thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cái, thế nào? phải là nhìn trúng người ta chứ?"


      "Mày khoan hãy , khuôn mặt này, làn da này, đúng là gợi lên hứng thú của tao. Lúc tao trói ta nhìn qua, này có trang điểm, tinh khiết thiên nhiên, da dẻ mềm mại , vóc người khẳng định cũng kém đến thế đâu."


      "Mày đúng là dám nghĩ! Thiếu phụ nữ đến điên rồi sao? Đừng quên phu nhân cảnh cáo, được động đến người phụ nữ này. Mày suy nghĩ chút là tốt rồi, chớ mê sắc, để làm ra cái chuyện quá giới hạn gì, xảy ra chuyện tiếp theo người gặp họa đều là chúng ta."


      "Mày cho rằng tao biết? Phu nhân muốn dùng ta cùng Cục Quốc An đổi Thôi ca, tao muốn động đến ta bây giờ còn có thể ngồi ở đây? Sớm bị tao kéo lên giường. Cũng biết người phụ nữ này có tác dụng hay . . . . . ."


      "Mặc kệ ta có tác dụng hay , đều là lợi thế duy nhất bây giờ của chúng ta. Thôi ca bị bắt, cái lô súng ống đạn dược mới sắm kia cũng giao nộp cho Cục Quốc An rồi, chúng ta muốn cục diện hòa nhau, có người phụ nữ này, dù nhiều hoặc ít còn có chút hi vọng!"


      "Có thể."


      "Tao bọn mày nhiều như vậy để làm cái gì? Nhiệm vụ chúng ta bây giờ chính là coi chừng ta, phu nhân khắc xử lý. Suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, đánh bài đánh bài. . . . . ."


      Thôi ca? Là chỉ Thôi núi lớn sao? Phu nhân kia là ai?


      Quý Nghiên lặng lẽ mở to mắt, nhìn thoáng qua bên kia. may là, bọn họ lại tập trung đánh bài. Quý Nghiên dám làm động tác quá lớn, chỉ có thể chuyển động con ngươi, ở phạm vi tầm nhìn tìm đồ đối với mình có lợi.


      mình chưa chắc có thể đánh được bọn họ, huống chi tay bọn còn có
      súng, cơ hội duy nhất của Quý Nghiên, chính là cùng bọn họ so tốc độ. Trước khi bọn họ rút súng để giải quyết người, nếu bọn họ rút súng trước gian phòng trong này biến mất.


      Nhưng bất luận cách nào, đối với khó khăn cũng quá lớn.


      Lúc Quý Nghiên suy tư nên làm cái gì bây giờ, sợi dây thừng được tháo bỏ. chiêu này là do Y Mạt Thuần trong lúc rãnh rỗi lúc dạy , lúc ấy chỉ nghĩ là tiểu kỹ xảo để học, nghĩ tới nhanh như vậy liền có chút công dụng rồi.


      đất rất dơ, lộn xộn lung tung thứ gì đều có. Thùng giấy ăn, bát mỳ ăn liền ăn rồi, gói gia vị, tàn thuốc lá, cục đá đợi chút. . . . . . Quý Nghiên căn bản nghĩ ra cách gì hay, thời gian kéo dài càng lâu càng nguy hiểm, cũng càng mất dũng khí. Quý Nghiên dưới tình thế cấp bách, lại sử dụng cái biện pháp tồi nhất.


      khẽ nghiêng người xuống, đưa tay dùng hai ngón tay gắp viên đá lên, thận trọng. Vừa còn phải thường xuyên chú ý phản ứng những người bên kia, phát người nào phát , lúc này mới lặng lẽ thở phào nhõm. thấy phía trước sau đều có cánh cửa sổ, cửa sổ phải đóng chặc, Quý Nghiên cố đè khẩn trương trong lòng xuống, đồng thời ngừng làm công tác tư tưởng cho mình.


      Chỉ có thể cầu nguyện não những người này đơn giản chút!


      là giờ phút khảo nghiệm vận may.


      nhắm mắt lại, nắm trong tay cục đá kia, vẫn rất khó khăn xuống tay, ngược lại càng nắm càng chặt, lòng bàn tay cũng toát ra mồ hôi. Càng rối rắm, đầu óc càng trướng thấy đau, ngay cả năng lực bình tĩnh suy tính đều đau đớn, huyệt thái dương thình thịch nhảy, hoảng hốt thêm phiền não, khiến cả trái tim Quý Nghiên cũng bắt đầu xao động lo lắng.


      bức bách mình do dự nữa, nhắm ngay cơ hội, ném cục đá ra. . . . . .
      Đông ——


      " thanh gì?"


      Quả nhiên, mấy người vừa nghe đến thanh lập tức ngừng đánh bài, cầm lấy súng chạy nhanh đến phía trước cửa sổ tra xét. Ai ngờ lúc này bên ngoài cửa sổ người gác cửa cũng ngó vào trong nhìn qua, tầm mắt mấy người chống lại, người gác cửa nọ mặt chút thay đổi giơ cục đá với bọn họ mà : "Từ bên trong bay ra ngoài."

      "Cái gì?" Sắc mặt mấy người đồng thời biến đổi, cùng nghiêng đầu nhìn về phía bên trong nhà, cái ghế trống rỗng, dây thừng bị tháo bỏ ném xuống đất, đâu còn bóng dáng của Quý Nghiên?


      "Mẹ nó!"


      Lúc trước người nọ có ý đối với Quý Nghiên nhìn cửa sổ đối diện mở ra, nhất thời văng tục. Bọn họ lại chạy đến cái cánh cửa sổ khác, ngó ra ngoài nhìn, chỉ thấy người gác cửa bên ngoài cửa sổ té xuống đất nhũn như con chi chi, ràng hôn mê. Ánh trăng nhàn nhạt , bóng người mơ hồ chạy xa, dần dần hóa thành bóng đen, dung nhập vào trong bóng đêm.


      " Đàn bà thúi này vẫn còn có công phu! Mau đuổi theo!"


      "Mẹ nó, ta lúc nào tỉnh?"


      thanh hùng hùng hổ hổ phiêu đãng ở trong khí, kèm theo tiếng bước chân nhanh chóng chạy ra, hỗn loạn vừa vội vừa gấp rút.


      ra sao nếu bị bắt đây, bị giết hay sao?
      Last edited by a moderator: 17/12/15
      tú cầu, Phong Vũ Yêndunggg thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 90 (tiếp)

      Quý Nghiên chạy về phía trước, trong đầu còn có chút ràng tình trạng lắm, chóng mặt. Nhất là hai bên huyệt thái dương, hai bên từ từ trướng đau giống như mơ hồ co rút lại, ràng cảm thấy nó khuếch trương, lại khuếch trương, mặc dù mãnh liệt, nhưng lại rất khó chịu.


      Cả đầu óc đều thể giữ vững tỉnh táo.


      Theo ngừng chạy, trí nhớ mới bắt đầu dần dần ở trong đầu đổ về. . . . . .


      Bắt đầu từ siêu thị gặp tay súng bắn tỉa.


      Đám người xung quanh chạy tán loạn bốn phía, bọn họ vẫn như cũ có nghe được tiếng súng thứ hai vang lên, khí căng thẳng nguy hiểm biết trông có vẻ khác thường.


      Lại có loại khỏi khẩn trương.


      "Trước hộ tống phu nhân rời ."


      "Nghiên Nghiên, làm sao vậy?" Tôn Nhu lo lắng nhìn Quý nghiên.


      Quý Nghiên lắc đầu cái." có việc gì."


      Cái đau này, còn có thể nhịn!


      "Chúng ta lên xe về trước."


      vừa dứt lời, có người lái xe tới đây. Hộ vệ hộ tống họ tới xe, cửa xe mở ra, Tôn Nhu dẫn đầu lên xe, Quý Nghiên theo sau.


      " xin lỗi, nếu như phải là vì cứu tôi, cũng bị thương! Bạch thiếu gia mà thấy, tôi cũng biết nên thế nào với ." Tôn Nhu nắm tay Quý Nghiên đỏ thành mảnh, cau mày chặt, nghe Bạch thiếu gia vô cùng cưng chiều vị hôn thê này, kết quả người ta mới vừa cùng ra ngoài, liền xảy ra chuyện như vậy, Tôn Nhu mặt mày lộ ra lo lắng.


      Quý Nghiên an ủi : " sao, ấy hiểu."


      "Là tôi suy tính chu đáo, tôi biết bọn họ ở siêu thị Rayane sắp xếp tay súng bắn tỉa, nếu tôi đồng ý với cùng theo tôi ra. Tôi nên nghĩ tới. . . . . ." thanh Tôn Nhu cùng với người của giống nhau, rất đẹp rất êm tai. Còn mang ít Giang Nam mềm mại, là đàn ông nghe xong, cũng nhịn được muốn che chở . Nhất là ánh mắt của , lúc vô tội rất vô tội, dường như thiên sứ chọc người thương .


      Quý Nghiên càng thêm trách tội ở người .


      ngược lại, theo trong lời Tôn Nhu tìm từ then chốt, nhịn được : "Bọn họ? Đàm phu nhân biết là ai muốn ám sát sao?"


      Như thế nào nghe ý tứ của Đàm phu nhân giống như thường bị người ám sát?


      Tôn Nhu trầm ngâm.


      Quý Nghiên nhìn nét mặt của , cảm thấy mình xen vào việc của người khác rồi. khỏi : "Xin lỗi, tôi là phải có chút hỏi hơi nhiều?"


      " có." Tôn Nhu điềm tĩnh cười tiếng."Chỉ là tôi nghĩ biết, Cục Quốc An gần đây nhìn chằm chằm vào Cửa Ngầm rất chặt. Bạch thiếu gia cùng chồng tôi lại thường có liên hệ."


      ấy rất mịt mờ.


      Quý Nghiên theo bản năng : "Là Cửa ngầm sao?"


      "Ừ." Tôn Nhu dừng chút."Những tổ chức hắc đạo này rất thích gây ra số chuyện, cũng biết tôi chọc chỗ nào vào bọn họ được như ý."


      Ánh mắt của ta chợt trở nên xa xa, làm như hơi xúc động, lại có chút ưu sầu.


      Quý Nghiên rất ít nhìn thấy đến cảm xúc như thế có thể nhuộm đẫm người , ra Tôn Nhu riêng về diện mạo, cũng phải tuyệt mỹ. Ít nhất Quý Nghiên cảm thấy sánh bằng Y Tịch Nhược, Mẫn Luyến Y . . . . . . Nhưng ánh mắt của ấy rất có thể mê người, tựa như Quý Nhu, ánh mắt ngập nước có thể làm cho đàn ông đổ. chuyện lại dịu dàng, lại rất ngọt, đàn ông đều thích phụ nữ như vậy.

      Nhưng ấy so Quý Nhu có khí chất hơn, vả lại cũng là phụ nữ thành thục có sức quyến rũ. Dĩ nhiên, quan trọng nhất là, nhân phẩm hai người này có phải so.


      Chờ chút!


      " là, Cửa ngầm hoạt động chỉ nhằm vào mình sao?" Quý Nghiên tiếp tục phát triển tò mò tinh thần trẻ con, hơn nữa luôn có thể rất chính xác bắt được then chốt trong lời từ người khác.


      Tôn Nhu gật đầu." mấy ngày rồi, nhưng tôi cũng nhận ra người của bọn họ, cũng biết bọn họ vì cái gì làm như vậy? Chồng tôi đối với lần này cũng rất đau đầu, cho nên mới xin Bạch thiếu gia giúp tay, để cho những phần tử khủng bố này tiếp tục hung hăng ngang ngược."


      "Vậy là kỳ lạ . . . . . . "


      bắt đầu còn tưởng rằng cái tên Bang chủ Cửa ngầm Thôi núi lớn gì đó cùng Đàm thị trưởng có thù oán, hoặc là nhìn Đàm thị trưởng vừa mắt mới có ý nhắm vào , lại tại thù quan thù giàu nhiều như vậy, mặc dù quá đáng tin, nhưng ít ra còn nghe được . . . . . .


      Ai ngờ người ta muốn tiêu diệt ra là Thị Trưởng Phu Nhân, cái tên Thôi núi lớn này ý tưởng cũng quá khác người? lý do đến đuổi giết người phụ nữ mà ngay cả cũng nhận ra làm cái gì? Chẳng lẽ thầm mến người ta nhưng người ta căn bản để vào trong mắt, hôm nay còn gả làm vợ người khác. nhất thời bị kích thích, nhất thời hóa thành hận, dứt khoát làm thôi, làm làm đến cùng, tình nguyện phá hủy cũng để cho người khác lấy được?


      Được rồi, cái này lại càng đáng tin. . . . . .


      quả nhiên là có chút manh mối nhịn được bắt đầu ‘thiên mã hành ’ tưởng tượng, vả lại vĩnh viễn là đúng tám giờ rạp hát. Ai, Tiểu Bạch rất đúng, tám giờ đúng muốn thấy nhiều được . . . . . .


      Giết hại đóa hoa của tổ quốc a!

      Nhưng lần trước Ngôn Quyết lời kia có ý tứ gì đây? Cùng chuyện này có quan hệ ?


      Quý Nghiên nghĩ muốn giúp Bạch Thắng giải quyết xong sớm chuyện này chút, nhưng trong đầu giống như đoàn dây rối, đều mơ hồ . biết tình huống cũng nhiều, chỉ dựa vào điểm này, suy nghĩ nát óc, vẫn là nghĩ ra. . . . . .


      Trung tâm Bắc Kinh xảy ra kiện đấu súng, mặc dù cuối cùng cũng có đả thương được người, hình như mục tiêu người ta nhắm ngay chính là Thị Trưởng Phu Nhân. Tốc độ truyền thông là nhanh, kiện còn kịp đè xuống, cũng có tin tức đưa ra ngoài.


      Hình ảnh bị bắt giữ đúng là lúc bọn cận vệ che chở Quý Nghiên cùng Tôn Nhu lên xe, cũng có chụp tới ngay mặt các , vừa vặn lại bị hộ vệ chặn lại, bóng dáng cũng chỉ là loáng thoáng thấy. Ngược lại người đường quảng trường chưa tỉnh hồn từ trường hợp hỗn loạn thấy được ràng. Tất cả mọi người hẹn mà cùng bắt đầu sau lưng suy đoán chuyện kiện tập kích lần này, chỉ là mỗi người đều có cách , phiên bản gì cũng lưu truyền ra ngoài.


      Quý Nghiên vui mừng nhất chính là, so với nghĩ lại càng có khối người đáng tin . . . .


      vẫn chỉ là đúng tám giờ, bạn bè mạng đặt người rất nhiều, cái gì cung đình, tvb phim cảnh - cướp, bản tin thời đợi chút . . . . . . Tất cả ra!.


      Xe trực tiếp dừng ở cửa biệt thự Đàm gia, Bạch Thắng cùng Đàm Vân Phi nhìn thấy tin tức, sớm chờ ở đây. Cho nên xe vừa mới dừng lại, bọn họ bước nhanh tới. Quý Nghiên mở cửa xe xuống xe, mọi người còn chưa có đứng vững, bị Bạch Thắng phen giữ chặt hai vai.


      Sâu thẳm con ngươi quan sát từ xuống dưới lần, đổ ập xuống chính là câu: "Có bị thương ?"


      Quý Nghiên nhìn , có, cũng có.


      Bạch Thắng đầu tiên nhìn chỉ thấy quần áo của vô cùng bẩn thỉu, dính đầy bụi bậm. Tiếp tục chú ý tới tay của , ánh mắt trầm xuống, đập vào mắt màu đỏ, cũng biến thành cực kỳ chói mắt. cố chấp nâng tay của , còn chưa lên tiếng, Tôn Nhu cùng Đàm Vân Phi tới đây.


      Cũng trong lúc đó, tổng bộ NSA.


      Tuyết vừa mới trở lại, bị Sương cản lại. Người nào đó rất hiếm thấy hỏi : "Em đâu?"


      "Sân huấn luyện a." Tuyết thanh thúy trả lời.


      "Thúi lắm! Chị tìm em ngày cũng trông thấy người, em ở sân huấn luyện chị thế nào nhìn thấy?"


      Tuyết : "Có thể lúc chị tới sân huấn luyện tìm em vừa lúc nhà cầu nha, chờ em ra ngoài chị lại tìm chỗ khác rồi, vừa đúng bỏ lỡ đây?"


      "Tuyết, em láo!" Sắc mặt của Sương bỗng chốc lạnh xuống, thanh hơi nghiêm nghị : "Em vừa láo nháy mắt, giọng so bình thường ngọt hơn, để che giấu em được tự nhiên."


      "Nào có, chị Sương nghĩ nhiều rồi."


      Sương hừ tiếng."Chị với em từ lớn lên cùng nhau, biểu em thế nào, chị còn nhìn ra? , làm gì?"
      Last edited by a moderator: 17/12/15
      tú cầu, dungggElise Tuyen thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      091. Gây gổ

      Tuyết cắn môi.


      Ánh mắt chị Sương rất ít khi sắc bén như vậy, giống như chỉ cần chút thành thực chị ấy cũng có thể lập tức nhìn ra, để cho vọng tưởng lừa đảo được. Sương cho tới nay đều rất dễ chuyện, tính cách của chị ấy vốn tuỳ tiện, câu nệ tiểu tiết, thường còn có chút sứt chỉ. Tuyết mỗi lần có chuyện gì chọc tới chị ấy chỉ cần nũng nịu chút, lời hữu ích chút bảo đảm vấn đề.


      Nhưng lần này bề ngoài có chút khó khăn.


      Tuyết kín đáo : " ra gặp người bạn, hàn huyên mấy câu, có gì ."


      Sương đuổi theo buông hỏi: "Người bạn gì? Chị biết sao?"


      "Chị Sương hôm nay như thế nào mà nhiều vấn đề như vậy? Còn nữa, chị làm gì mà nghiêm túc như vậy? Giống như thẩm vấn phạm nhân vậy." Tuyết bị hỏi đến có chút kiên nhẫn, giọng cũng khỏi cao lên.


      Sương giống như thần mà : " cần cho chị biết em gặp Vân Song Chỉ rồi."


      Bản thân Tuyết cũng có nhiều bạn, phạm vi hoạt động của căn bản đều ở Cục Quốc An. Ngay cả làm nhiệm vụ đều theo Phong Sương Vũ, bình thường đều có người mang theo. Bởi vì trong mấy bọn họ Tuyết tuổi nhất, từ , bọn họ cũng theo bản năng che chở . Tận lực để cho bị thương tổn, cũng khiến tiếp xúc bầu khí lành mạnh.


      Cho nên bên trong Tuyết so với mấy bọn họ đơn thuần nhất, điều này cũng làm cho có rất nhiều tiểu tính khí. Bản thân mọi người đều rất bận rộn, chuyện lại nhiều, tự nhiên cũng có người nào nguyện ý có việc gì mang theo cái tiểu muội muội chơi. Cố tình để là người nhàn nhất, gặp phải nhiệm vụ nguy hiểm Phong Sương Vũ cũng rất ăn ý mang theo Tuyết, lưu ấy mình ở Cục Quốc An, ngược lại càng nhàm chán. Tuyết theo chân bọn họ thiệt nhiều lần đều vô dụng, vì thế, còn ưu thương qua được lúc, cũng náo loạn ít tính khí, đều vô dụng.


      Bạch Thắng ít trông nom chuyện này.


      có chuyện trực tiếp gọi Phong Sương Vũ là được, Tuyết cảm giác mình chính là ăn lần nhàn cơm, nửa điểm chỗ dùng cũng có.


      Sau lại dần dần cũng bỏ qua, cho đến sau này biết Vân Song Chỉ, hai người bọn họ cực kỳ hợp nhau. Tuyết khi đó cả ngày theo phía sau Vân Song Chỉ, giống như cái đuôi ngựa, Sương khi dễ , cũng thèm để ý. Bởi vì Vân Song Chỉ nguyện ý theo , nguyện ý nghe chuyện, cũng quản chế , đặc biệt vui vẻ có người bạn như vậy. Dùng bốn chữ hình dung chính là: chỉ hận gặp sớm!


      Càng nghĩ càng có thể, trong mắt Sương toát ra ánh lửa, gắt gao nhìn chằm chằm Tuyết.


      Giống như dám chữ "Vâng", liền lập tức nhào qua bóp chết ấy.


      Tuyết nháy mắt im lặng.


      có phản ứng này, càng khiến cho Sương tức giận. ràng chính là cam chịu!


      "Em có lầm hay à? Đứt gân não à? Chị phải với em cho phép nữa cùng người phụ nữ kia lui tới sao? Em đem lời của chị để đâu? Em rốt cuộc có nghe qua lời của chị hay ? Lỗ tai điếc quá à? Tức chết chị rồi! Khốn kiếp, em lại còn cùng ta gặp mặt, thấy có cái gì tốt à? thấy chết sao? Lần trước dẫn em phân bộ cũng thế, em còn muốn đầu óc phát triển tới khi nào?" Sương rất thẳng tính, có sao vậy. Phẫn nộ cũng có chút lựa lời , đầu óc nghĩ đến cái gì cũng qua não suy nghĩ liền răng rắc ra, tốc độ cực nhanh.


      trước kia cũng phải có dạy qua Tuyết, nhưng kích động như thế, lời khó nghe như vậy, vẫn là lần đầu.


      Tuyết căn bản cho rằng mình có lỗi, có thể lý giải tại sao Sương ghét Vân Song Chỉ như vậy, nhưng cũng chỉ là thấy mặt mà thôi, lại có cái gì. Chị làm gì tức giận như vậy? Còn mắng mình khó nghe như vậy! Chẳng lẽ chính chị thích, muốn cùng Vân Song Chỉ chung đụng, nhất định phải ép buộc người khác cũng như chị ấy sao? Coi như Sương là chị , cũng có cái quyền lợi này!


      "Em cũng chỉ cùng Song Chỉ gặp mặt, uống ly cà phê mà thôi, chị tất yếu chuyện phải khó nghe như vậy sao? Song Chỉ phải người xấu, ban đầu các chị đều bận rộn từng chuyện, cũng muốn em giúp, là ấy coi em như em chăm sóc, chỉ có ấy nguyện ý dạy em rất nhiều mắng em, còn chê em phiền. Chuyện ấy làm có lỗi với Cục Quốc An, thế nhưng cũng phải là ấy tự nguyện, là Ngôn Quyết lừa ấy, lợi dụng ấy, đầu sỏ gây nên phải là Ngôn Quyết. Song Chỉ cũng là người bị hại!" Tuyết hơi kích động .


      "ĐxxCM đại gia ngươi!" lời này cũng may, vừa lời này, Sương hoàn toàn xù lông rồi !"Chị có nguyện ý theo em, dạy qua em, còn chê em phiền? ngờ coi chúng ta đều là độc nương nương, còn ta đóa Bạch Liên hoa? Em muốn ngu xuẩn như vậy? Lời Vân tiện nhân em cũng tin? ta trừ lôi kéo lòng người còn biết cái gì? Em nhất định chờ bị người ta bán, còn theo người bái làm thầy học thành tài vui mừng phải hay ?"


      "Song Chỉ phải là người như thế!"


      " xảy ra kia, chị có oan uổng cho ta sao?"


      " kiện kia ấy hối hận, chị Sương, ban đầu Song Chỉ bất quá cũng chỉ vì bị tình che mờ đôi mắt mà thôi! ta muốn vì người mình làm chút gì, điểm xuất phát là có sai. Sai là sai ở ấy sai người! Hơn nữa ấy ban đầu còn như vậy, chị thể tha thứ cho ấy sao? Thủ lĩnh ban đầu cũng nguyện ý thả ấy , Song Chỉ cũng phải tội thể tha, chị trước kia cũng dạy em biết sai có thể sửa sao? Còn làm người lòng dạ phải rộng rãi, biết bao dung sai lầm người khác, nhưng tại sao đến Song Chỉ này, cách làm của chị liền thay đổi vậy?" Tuyết cứng rắn được, quyết định dùng mềm. bài thân tình, từ trước đến giờ đối với Sương đều là rất có tác dụng.


      Nhưng chứng minh, bất kỳ tình huống gì, cũng có ngoại lệ.


      Sương chỉ có chút cử động, ngược lại : "Chị cũng vậy dạy em giang sơn dễ đổi, làm sao em ? ta đời này chỉ có cái đức hạnh đó, cùng Vân Song Chỉ bao dung, ta đáng giá sao? Bao dung cũng phải cần tùy người, ta ghê tởm đừng dùng đến cái từ này!"


      Tuyết nhiều như vậy, cũng có điểm hữu dụng. Tính khí cũng nổi lên, vẫn cảm thấy mình ở trước mặt ba chị chuyện có phân lượng, bọn họ bình thường giả vờ nhìn coi như xong, hôm nay những tôn trọng bạn của , ngược lại mọi cách vũ nhục. Tuyết tức giận : "Chị Sương, chị là quá đáng! Song Chỉ chưa bao giờ xấu qua bất kỳ người nào, nhưng chị lại ấy như vậy, chẳng lẽ lần phạm tội qua lần sai, có cơ hội hối cải sao? Làm sao chị có thể cứ bỏ rơi Song Chỉ như vậy? Em đối với chị rất thất vọng!"


      Sương hơi nghẹn ở ngực, thiếu chút nữa đem tức chết!


      quá đáng? Có lầm hay ? Nha đầu này là bị Vân Song Chỉ rót ** Thang, còn tẩy não rồi hả ?"Phản bội" triệt để như vậy, mẹ nó!


      "Em dám ta tìm em có moi tin tức gì? Chị vẫn tin ta từ Đại lão xa xôi chạy đến Bắc Kinh tìm em uống uống cà phê đơn thuần như vậy, trừ phi là Sao Hỏa đụng Trái Đất, đầu gỗ giây biến thành phụ nữ!" Sương hơi .


      Vẻ mặt hết sức kiên định!

      091. Tiếp


      Tuyết đánh cục tức, thanh cũng so bình thường có chút nhanh chóng." có!"


      "Là có, vậy em bị người ta giả bộ cũng biết?"


      "Chị cứ như vậy tin tưởng em sao?" Tuyết hướng Sương gào to, cả người đều bộc phát theo. Hai người lâu có cãi nhau như vậy, hốc mắt Tuyết đều đỏ, mặt có chút đỏ bừng, Sương có chút nhẫn tâm, nhưng lại chết cũng chịu an ủi . Tuyết gào xong trong nháy mắt giống như bóng cao xu xì hơi, tức giận : "Em mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi. Chị Sương có chuyện gì khác, em trước."


      "Này, Tuyết!"


      Tuyết xa, Sương hướng về phía bóng lưng của gọi , Tuyết mắt điếc tai ngơ, thẳng tắp về phía trước, cũng quay đầu lại.


      Còn mình Sương đứng nguyên tại chỗ dậm chân."Nha đầu chết tiệt, muốn tức chết chị a!"


      "Tuyết như thế nào trêu chọc rồi hả?" Lúc này Chính Phong đến, thấy Sương thở phì phì nhìn chằm chằm bóng lưng Tuyết, khỏi hỏi.


      Sương lo tức giận có ai để trút, này vừa vặn đúng lúc có người đưa tới cửa, tuyệt khách khí. Phun rầm rĩ : "Nha đầu chết tiệt kia tính khí càng ngày càng thúi, tại cũng đem người làm chị để ở trong mắt, thế nhưng trực tiếp thẳng tôi rống lên, vì nghi ngờ tôi tin em ấy! tính tình của em ấy như vậy, chừng ngày nào đó bị người ta lừa, tôi có thể lo sao? Mẹ kiếp!"


      "Còn phải do chiều mới như vậy." Phong liếc cái, kể lể .


      Sương lúc này tức giận xem thường trả lại."Choáng nha, chiều? Đem trách nhiệm đẩy lên người chị, làm như tôi trạm thu hồi à?"


      Cả người hỏa khí Sương nương phát , đối thoại bọn họ, giống như đôi vợ chồng đối mặt với đứa bé phản nghịch cảm thấy rất là đau đầu, ở lẫn nhau hướng đối phương rầm rĩ.


      Phong cười cười."Dạ, đều có chiều."


      Sương nhìn ta cười, nhất thời có cảm giác rợn cả tóc gáy xông thẳng da đầu, tên đầu gỗ lại cười, giọng còn nhu hòa như vậy, kinh hãi a!


      Tâm tư của cũng biểu mặt, Phong nhìn bộ dáng của , trong nháy mắt thu lại vẻ mặt.


      Lạnh lùng, mặt cọc gỗ.


      Ừ, như vậy mới bình thường sao!


      Làm trời sanh vô tư, Sương quả quyết suy nghĩ thêm nữa, khoác bả vai Phong, ca hai tốt : ", theo tôi luyện quyền chút! Chị muốn phát tiết buồn bực trong lòng."


      Bạch Thắng tự bôi thuốc cho Quý Nghiên.


      trừ tay bị thương, đùi cũng có hai vết lớn, trong đó có chỗ bị người dùng giày cao gót đạp, vết rất sâu. Lúc xoa cao lên, Quý Nghiên bị đau đến hít vào ngụm khí lạnh.


      "Tiểu Bạch, chút."


      Bạch Thắng cúi thấp đầu, lên tiếng, nhưng động tác tay ràng chút.


      Quý Nghiên nhìn tóc đen nhánh nồng đậm, thử dò xét hỏi: " tức giận sao?"


      " có."


      "Vậy tại sao lời nào?"


      ngẩng đầu lên, vừa đúng chống lại tầm mắt Quý Nghiên, trong con ngươi sâu thẳm kia, như cũ là mảnh trấn tĩnh. Nhưng trong đó còn kèm theo nhàn nhạt đau lòng." chỉ là suy nghĩ, em mỗi lần gặp nguy hiểm, đều có ở bên cạnh em."


      "Có sao?" Quý Nghiên cũng nghĩ nhiều như vậy. : "Tại sao em chỉ nhớ mỗi lần vừa gặp nguy hiểm, em đều nghĩ tới , sau đó cả người tràn đầy năng lượng. Chẳng lẽ phát bản lĩnh tại của em nếu so với trước kia mạnh hơn chút sao?"


      lời này giọng rất thoải mái, còn mang ít cảm giác nghịch ngợm.


      Bạch Thắng nhếch môi, kéo người vào trong ngực.


      Giọng mát lạnh đỉnh đầu Quý Nghiên truyền đến."Lần sau để bị thương nữa."


      làm như thở dài.


      theo bên cạnh , muốn bị thương rất khó chứ? Có lần này còn có lần sau, đề phòng khinh suất! tại bắt đầu vì mà lo lắng làm thế nào bây giờ?


      Quý Nghiên cười cười."Tuân lệnh."


      "Đúng rồi, Tiểu Bạch, biết đối tượng Cửa ngầm từ khi mới bắt đầu chính là Đàm
      phu nhân sao?" Quý Nghiên xong lại vòng qua về đề tài này.
      Last edited by a moderator: 14/1/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      092. Bước chân tử vong

      Editor: Tuladen


      Bạch Thắng nhàn nhạt "Ừ" tiếng.


      "Thôi núi lớn cùng Đàm phu nhân có ân oán sao?" Tiểu Bạch nên điều tra chứ?


      " có."


      "Vậy tại sao muốn ám sát Đàm phu nhân?" Còn chỉ lần!


      "Ưmh, cái này em phải hỏi Thôi núi lớn."


      "Ít nhảm, nhất định biết chút nội tình."


      " chỉ biết Đàm thị trưởng hoài nghi Đàm phu nhân gạt ông ấy chuyện gì, để cho giúp đỡ kiểm chứng." Bạch Thắng chút để ý .


      Ah?


      Quý Nghiên ngẩng đầu nhìn ."Làm sao lại như vậy? Đàm phu nhân nhìn qua rất hiền lành, Đàm thị trưởng làm sao hoài nghi ấy? Hơn nữa em xem lúc bọn họ chung với nhau rất ân ái!"


      Giữa vợ chồng quan trọng nhất phải là tin tưởng sao? Đàm thị trưởng cư nhiên
      khiến Tiểu Bạch ngầm điều tra Đàm phu nhân, Quý Nghiên có chút khó tiếp nhận. Đối với lúc trước xem, còn cảm thấy bọn họ rất xứng đôi, Đàm thị trưởng đối với Đàm phu nhân cũng rất tốt, sau khi biết làm cho người ta lần nữa tin tưởng vào tình vợ chồng gương mẫu!


      Kết quả . . . . . .


      Tại sao muốn cho biết tin tức này à? Cảm giác tốt tan thành mây khói!


      "Lòng người khó dò, có người giấu được cạn, có vài người giấu được sâu."


      "Hả?" Quý Nghiên nhất thời hiểu được ý.


      Bạch Thắng : "Đừng suy nghĩ, nghỉ ngơi sớm chút."


      Đối với Quý Nghiên mà cuộc sống vẫn ở góc thế giới đơn thuần, người nào tốt, ai tốt, cũng có thể thông qua thời gian ngắn ngủi chung đụng để đoán được.


      Dù là bất hòa cũng tốt, đối địch cũng tốt, đều là rất ở trước mặt. có thâm trầm ngụy trang như vậy, dù thỉnh thoảng có người nhìn qua thái độ rất dối trá, cũng lịch .


      Đây chính là mặt thế giới tiếp xúc, nhưng thực tế, vừa tràn đầy ánh sáng, vả lại ánh sáng lớn xa hơn bóng tối.


      Hỗn loạn hơn nhiều so với Quý Nghiên tưởng tượng, tới cũng rất nhanh. Cơ bản hề có điểm báo trước.


      Đội đặc vụ Mexico tra ra đám súng ống kia được vận chuyển bằng đường hàng đến, cùng vở kịch giống hệt biết được địa điểm bọn họ giao dịch. Cuối cùng nhóm hàng này bằng đường thủy, chọn ở bến tàu Thượng Hải giao hàng, ở chiếc du thuyền nhìn như rất thu hút.


      Vẫn như cũ Bạch Thắng dẫn người của mình lùng bắt, may mắn thay, lần này Thôi núi lớn bất hạnh. Chẳng những có giống như lần trước thuận lợi phủi sạch, người chỉ điểm cũng được, trốn cũng thể trốn thoát.


      Cuối cùng bị bắt lên máy bay lái về phía ngục giam Cục Quốc An.


      Người có mất chân, ngựa có mất móng.


      Lấy câu ngạn ngữ này đặt tại người của rất hợp lý!


      Dĩ nhiên, kích động nhất chính là Sương rồi. Mấy ngày trước bị tức giận ở người Thôi núi lớn rốt cuộc toàn bộ trả lại cho . Để cho đắc chí như vậy, rồi gặp báo ứng ? Đắc chí cái mông a! tại lưu lạc phải ăn cơm tù, chịu tù hình, ngay cả nghĩ đến sắt cũng hả hê đứng lên được? ! Hừ!


      Vốn tưởng rằng Thôi núi lớn bị bắt, Cửa ngầm lập tức bị chia rẽ, loạn thành đoàn. Dù sao Quần Long Vô Thủ là vấn đề rất trọng đại, ai ngờ Cửa ngầm chỉ chút loạn nào, ngược lại cùng giống như lúc Thôi núi lớn ở đó. Tất cả mọi chuyện đều có thể tiến hành, xuất bất kỳ khác thường nào.


      Hỏi Thôi núi lớn, cái gì cũng chịu . Tổng bộ Cửa ngầm ở đâu cũng biết, Thôi núi lớn mặc dù vóc người có chút khó coi, vẻ mặt thỉnh thoảng còn hơi bỉ ổi. Nhưng là hổ là con người đời rắn rỏi, mặc kệ Sương dụng hình đối với thế nào, đều thờ ơ. Cùng có cảm giác gì, chính chịu mở miệng tiết lộ chữ, quả nhiên câu .


      Tôi , xem ngươi có thể làm gì được tôi . . . . .


      Cuối cùng Sương cũng còn vui sướng!


      ràng người này mặt dài rất tiểu nhân, trong ấn tượng của Sương chính là loại, kích kích, ngược ngược, rất dễ dàng phản bội. Kết quả ngờ tính tình người ta ương ngạnh như vậy . . . . . .


      Nhưng cũng khiến Sương đổi cái nhìn đối với nhân phẩm Thôi núi lớn, nhiều hơn chút kính nể. Có thể cam nguyện chịu đựng cực hình như thế, cũng chịu cúi đầu trước người của quân địch, như thế cũng được coi hán tử!

      Chân hán tử bị bắt, đưa tới hai kết quả có gì khác, mặt tốt cùng với mặt xấu. Mặt tốt rất dễ nhận thấy là được quần chúng hoan hô, được lòng người dân. Còn hôn nhân của Đàm thị trưởng được tán thưởng. Mà mặt xấu, chính là Bạch Thắng phát Cửa ngầm có thể còn có người lãnh đạo nữa, và, Quý Nghiên mất tích.


      Bi kịch Quý nương vừa ra khỏi cánh cửa liền nhanh chóng bị người cướp , ngay cả điểm báo trước đều có. Vận dụng tùy thân mang bên mình gì đó đều bị tịch thu. Điện thoại di động, súng, vòng tai. . . . . . Muốn tìm người cũng chút đầu mối.


      buồn bực chính là nương này buổi tối trước ngày còn nghiên cứu thiết kế đồ
      suốt đêm, tại cả đầu đều đau, rất muốn ngất. Ngủ mê man đoạn thời gian cũng có tiêu trừ loại cảm giác mệt mỏi, Quý Nghiên chạy chạy, tới chỗ tốt rồi nghĩ tại chỗ nằm xuống ngủ giấc.


      có tinh thần!


      Nhưng nghe thấy tiếng bước chân phía sau đuổi theo, lại dám có ý dừng lại. Chạy trối chết hoặc ngủ, đương nhiên là chạy trối chết quan trọng, khó chịu hơn nữa cũng phải cắn răng chịu đựng.


      Nhịn!


      Đây hình như là rừng nhiệt đới, sắc trời tối, rất đen. Chỉ có ánh trăng chiếu hơi yếu, có thể mơ hồ nhìn thấy con đường phía trước. Bên tai còn truyền đến tiếng dã thú kêu, ở nơi này đêm khuya yên tĩnh tối thui, có vẻ cực kỳ kinh khủng!


      Đây là buổi tối nguy hiểm mà xao động.


      "Mẹ kiếp, mới vừa còn chứng kiến ta chay qua bên này rồi, thế nào nháy mắt lại thấy?" thanh hàm chứa tức giận ở trong đêm yên tĩnh vang lên, ràng, thô lỗ.


      "Con đàn bà thúi, đừng để cho tao bắt được mày! Nếu mày đẹp mắt." giọng khác còn mang theo ác ý, cắn răng nghiến lợi .


      Vừa ngừng tìm kiếm bóng dáng của Quý Nghiên.


      Nhưng trốn rất kỹ, ngay cả tiếng chửi rủa cũng dần dần thấp, chung quanh
      hoàn toàn yên tĩnh lại. Chỉ còn lại tiếng xột xoạt của bước chân.


      Có lẽ, bọn họ nghe, nơi nào phát ra động tĩnh thôi.


      lát sau cứ yên tĩnh như vậy, vẫn thu hoạch được gì. Lúc này, lại nghe thấy giọng của người đàn ông. "Quý tiểu thư, tôi biết ở gần đây, ra ! trốn thoát đâu . . . . . ."


      Yên tĩnh.


      Vô cùng yên tĩnh.


      Trừ tiếng gió ban đêm, cùng tiếng dã thú gầm , nghe được bất kỳ thanh nào trả lời .


      Người đàn ông lại : "Chỉ cần theo chúng tôi trở về, chúng tôi bảo đảm làm bị thương. Nhưng nếu như muốn qua đêm ở trong rừng, nơi này dã thú nhiều như vậy, an toàn của chúng tôi cách nào bảo đảm! nhất định phải hiểu ràng. . . . . ."


      Phanh.


      Người đàn ông có cơ hội hết lời, đầu đột nhiên bị đập cái, cảm giác choáng váng truyền đến. Trước mắt trời đất quay cuồng, ánh mắt tập trung quay về phía sau nhìn lại, vậy mà, nhìn thấy cái gì, người liền mềm nhũn ngã xuống mặt đất.


      Quý Nghiên vứt bỏ thanh gỗ thô tay, đứng ở bên cạnh người đàn ông, lục lọi vòng. Cuối cùng từ người cầm lấy khẩu súng cùng điện thoại di động.


      thể ở lại đây lâu nữa hơn được nữa. Cầm hết đồ, lập tức chạy xa.


      "CMN! Đàn bà thối kia rốt cuộc trốn đâu?"


      "Mày ta có thể chạy vào trong rừng rậm ?"


      " thể nào, nơi này đường cong cong quẹo quẹo, chúng ta có lúc còn lạc đường. Huống chi là nương kia, ban đầu phu nhân nhìn trúng nơi rừng nhiệt đới rậm rạp này, dễ dàng lạc đường, mới để cho chúng ta nhốt ta ở đây. ta dễ dàng chạy như vậy, tìm nhanh lên chút! Nếu đến lúc đám sói tới đây, chúng ta cũng có phiền toái!"


      "Biết."


      Giọng đứt quãng càng ngày càng ràng, tới gần về phía Quý Nghiên vừa mới xuất , rất nhanh. bước, hai bước. . . . . .


      "Hồ Tử, mày xem, có phải Nhị Cẩu ?" người trong đó đột nhiên kéo người bên cạnh được gọi là Hồ Tử, chỉ về phía người nằm dưới đất dưới ánh trăng mơ hồ kia.


      Hồ Tử theo tay của nhìn, bỗng chốc ánh mắt dừng lại, hai người nhanh chóng tới.


      Bình tĩnh nhìn lại, phải là đồng bọn của bọn chúng đây sao?!


      "** CMN!" Hồ Tử cầm thanh gỗ bên cạnh Nhị Cẩu lên nhìn chút, nhất thời mở miệng tục!


      người đàn ông khác đưa tay sờ sờ ở người Nhị Cẩu, sắc mặt cũng biến thành nghiêm túc : "Hồ Tử, súng cùng điện thoại di động người Nhị Cẩu bị mất."


      "Người đàn bà kia khẳng định vẫn còn ở gần đây, mày làm cho Nhị Cẩu tỉnh lại, tao đuổi theo ta!"


      "Vậy mày cẩn thận chút."
      Last edited by a moderator: 14/1/16
      tú cầu, Phong Vũ Yêndunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :