085. hồn tiêu tan
Editor: tuladen
"A?" Sương sửng sốt chút, nhìn sang bên cạnh, quả nhiên thấy bóng dáng Quý Nghiên.
ràng vừa rồi vẫn còn ở đây.
Cho đến lúc đụng phải người đàn ông này, lực chú ý của Sương liền chuyển đến người người đàn ông cùng Bạch Thắng, Quý Nghiên lúc nào thấy cũng phát ra.
Sương gãi đầu."Có phải vệ sinh hay ."
ra đến mình còn cảm thấy tin.
Quý Nghiên phải người tư dưng biến mất, coi như vệ sinh, lấy tính cách của chị ấy, nhất định với mọi người tiếng.
Ánh mắt lợi hại của Bạch Thắng trầm xuống, lạnh lùng chuyển về phía người đàn ông tỏ tình kia, thanh giống như từ chỗ sâu nhất của địa ngục truyền đến."Người nào phái ngươi tới?"
Người đàn ông kia hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, bị ánh mắt Bạch Thắng nhìn trận khiếp đảm, ở trong đó hội tụ giông bão, chưa từng thấy mắt người nào như thế, nhận thức được. còn là lần đầu tiên, bị người đàn ông nhìn gần như vậy, chỉ cái, để cho người ta cảm thấy khắp cả người rét run.
"Tôi... Tôi biết cái gì." Người đàn ông lắp bắp , giọng điệu giống như lúc trước, hơi run rẩy. Nhưng lại cố trấn định : "Tôi chỉ vừa mới thấy , liền bị mê hoặc, tôi muốn ở cùng với tôi. Nếu như... bây giờ nguyện ý, coi như xong."
Sắc mặt Bạch Thắng rét lạnh, quả đấm nắm chặt, chỉ kém có xông lên níu lấy cổ áo người đàn ông. mở miệng, thanh trầm thấp chậm rãi gằn từng chữ: "Tôi cho cơ hội, hoặc là , hoặc là chết."
Từ trước đến nay luôn là người đàn ông ôn nhu nho nhã giờ phút này giống như bị người khác chạm đến danh giới cuối cùng, cả người tản mát ra khí thế cường đại, khí phách vô cùng. Đồng thời cũng mang cho người ta cảm giác bị áp bức to lớn.
Người đàn ông lúc này mới ý thức được, mình chọc phải người nên chọc.
Phong mặt biểu tình từ bên hông móc ra khẩu súng, câu dư thừa cũng có, trực tiếp giơ súng nhắm ngay mi tâm người đàn ông. Chốt an toàn mở ra, nhất thời hai chân người đàn ông mềm nhũn, thiếu chút nữa co quắp té xuống đất. Đây là lần thứ hai trong tối nay bị người ta dùng đồ chơi này, chẳng lẽ bọn họ biết đây là sinh mệnh sao?
Người đàn ông cũng suy nghĩa nhiều nữa, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, nhìn nét mặt bọn họ giống như đùa. Người đàn ông run rẩy : "Chuyện liên quan đến tôi, là người khác ép tôi làm như thế, muốn tôi... Muốn tôi đem ngăn ở nơi này, nếu liền giết tôi. Tôi cũng vạn bất đắc dĩ..."
Vẻ mặt Bạch Thắng có chút dao động nào, người đàn ông muốn khóc lên, là đáng sợ! hôm nay ra cửa xem lịch, phía khẳng định viết, ra cửa cẩn thận! Ô ô...
"Cút."
Hai chữ ngắn ngủi mà vô tình, nghe vào trong tai người đàn ông, giống như đột nhiên cứu được mạng. cũng có do dự, nhanh sát qua người bọn họ hướng ra ngoài cửa chạy , rất sợ chậm bước Bạch Thắng đổi ý.
Như làn khói thấy bóng dáng.
"Thủ lĩnh, làm sao bây giờ?" Phong hỏi.
Chuyện này quá bất ngờ, Quý Nghiên làm sao mà bị người khác để mắt tới? Đối phương có thể sớm biết trước để cho người đàn ông kia ngăn ở đây, chứng mình sớm biết bọn họ hôm nay hành động, cũng biết bọn họ muốn bắt Thôi núi lớn, chẳng lẽ Cửa ngầm làm? Nhưng ở bên ngoài, quan hệ Bạch Thắng cùng Quý Nghiên vẫn rất hạn chế, Cửa Ngầm làm sao biết? Hơn nữa thời gian ngắn ngủn mấy câu bên trong yên lặng tiếng động mang Quý Nghiên là chuyện vô cùng khó khăn, mà bản lãnh đủ mạnh căn bản thể làm được. Cửa Ngầm cũng có lý do bắt Quý Nghiên, nếu như bọn họ biết đội chống khủng bố tối nay đến đánh bất ngờ, trực tiếp thay đổi địa điểm giao dịch là được.
Hoàn toàn cần thiết làm điều thừa.
Phong nghĩ như thế nào cũng nghĩ ra, Bạch Thắng chau mày : "Giữ nguyên kế hoạch hành động."
Bọn họ bước nhanh về phía trước, Sương biết lại từ đâu chui ra, ở đó hét lên: "Thủ lĩnh, em mới vừa tìm vòng, cũng phát bóng dáng chị dâu. Tôi còn phòng vệ sinh nhìn, xác định chị ấy ở đấy, quá kỳ lạ... A, người đâu?"
Sương vừa xong, mới phát chỗ này căn bản có người nào, chỉ còn mình . Sương nhìn chung quanh lần, vừa đúng lúc nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc cách đó xa sắp biến mất ở khúc quanh, Sương vội vàng đuổi theo, vừa hô: "Uy, chờ em chút!"
khắc kia cửa phòng bao bị Sương đẩy ra, Thôi núi lớn cùng mấy người đàn ông trò chuyện vui vẻ, trong ngực còn ôm tiểu thụ Lan Hoa Chỉ kiều, tiểu thụ cái tay khác ở ngực vẽ vòng, mặt vẻ mặt mang theo trêu đùa. Nghe được động tĩnh, mọi người nhất trí cùng nhìn cửa ra vào.
Bạch Thắng nhàn nhạt nhìn vòng quanh vòng, trong phòng bao lớn như thế, chỉ có mấy người đàn ông ngồi ở ghế sa lon hoan khoái vui đùa, khay trà bày rất nhiều chai rượu cùng đồ ăn vặt. Còn có xúc xắc, cũng có những thứ khác thường nào.
"Lục soát."
Bạch Thắng ra lệnh tiếng, thành viên đội chống khủng bố sớm chờ ở bên ngoài lập tức tràn vào, Phong lên trước, ở trước mặt mọi người lấy ra giấy chứng nhận, lạnh nhạt : "Đội chống khủng bố Cục Quốc An, hoài nghi các ngươi ở đây tiến hành giao dịch ma túy phi pháp, xin phối hợp."
"A, tôi tưởng là ai đây, ra là Bạch thiếu gia." Tầm mắt Thôi núi lớn xuyên qua Phong thẳng tắp nhìn Bạch Thắng .
Tiếp, đẩy tiểu thụ bên cạnh ra, sửa lại tây trang của mình, đứng dậy hướng Bạch Thắng tới.
Bạch Thắng cũng về phía trước mấy bước, dừng ở trước mặt Thôi núi lớn, thành viên đội chống khủng bố trừ lục soát, những người khác đều đem tầm mắt nhìn về phía bọn họ.
Thôi núi lớn cười : "Thế nào? Tôi cùng với mấy vị bằng hữu tụ tập, tìm mấy tiếp viên nam, cũng phạm pháp? Còn làm phiền Bạch thiếu đích thân đến."
Thôi núi lớn cũng cao, đến1m70, hơn ba mươi tuổi có bụng bia, tròn vo. Đứng ở trước mặt Bạch Thắng, khí thế yếu ít, nhưng lại có chút nào khiếp sợ, mặt vẻ mặt cũng rất tự nhiên, vừa nhìn biết người từng trải bị xã hội rèn luyện qua.
Ánh mắt Bạch Thắng quét qua người mấy người ngồi kia, cũng nhìn Thôi núi lớn, bình tĩnh : "Có phạm pháp hay , tra xét mới biết."
"Bạch thiếu cứ yên tâm , chúng tôi điển hình là công dân tốt, chuyện phạm pháp chắc chắn làm. xem chút, khí này, thấy thế nào cũng là cuộc tụ tập bình thường, bạn cũ lâu gặp, muốn ra ngoài buông lỏng chút, giải quyết áp lực trong cuộc sống, thành vấn đề chứ?" Thôi núi lớn theo tầm mắt Bạch Thắng cũng nhìn về hàng người ghế sa lon kia, mọi người cũng rất có ăn ý hướng Bạch Thắng vẫy tay, nhìn qua quả rất bình thường cũng rất tầm thường.
Sương nhịn được nhảy ra : "Phi, mày mà là công dân tốt, mày giết người phóng hỏa cái gì mà dám làm? Buôn lậu súng ống dạn dược, buôn bán thuốc phiện, phàm cái gì trái luật pháp, mọi thứ mày đều làm. Cứ như vậy là công dân tốt, thua thiệt cho mày thế mà cũng ra miệng, da mặt đủ dày để xây tường thành? Chị chuột Thôi dầu gì cũng bắt mày nhiều năm như vậy, mày giả bộ cũng giả bộ giống chút được ? Trí thông minh quá thấp kém."
Sắc mặt Thôi núi lớn thay đổi, trả lời: "Tiểu nương, bây giờ là xã hội pháp chế, cái gì cũng cần phải có chứng cớ. nghĩ tôi thừa nhận, muốn đẩy tội danh đầu tôi, được, lấy bằng chứng ra trước rồi hãy ."
"Cầm cầm, lục soát tất cả các ngươi trong phòng bao có dấu ma túy sau đó xem mày còn phản đối gì lời của tao! Mày cho rằng mày còn có thể ung dung tự tại được bao lâu? Hừ, đúng rồi, chị dâu chúng tao thấy, chuyện này với mày có quan hệ đúng ? Tao khuyên mày tốt nhất thành thực khai ra, nếu đạn của chị phục vụ." Sương nhìn nổi dáng vẻ người khác bình chân như vại như vậy, giống như là vai ở trong vở kịch, chút cũng tôn trọng người. Tính tình vừa xúc động, tính khí bình thường bị nâng lên cũng suy tính nhiều như vậy. Chính trực rất dễ dàng bị người khác nắm khẽ hở.
Thôi núi lớn : "Cái gì chị dâu? lời này ngược lại tôi nghe hiểu, chẳng lẽ Bạch thiếu có người ? Tôi thế nào chưa nghe qua, hơn nữa người này thấy làm sao nghĩ đến người tôi vậy?"
Sương tin lời của mới là lạ, đoán chừng Thôi núi lớn giả bộ, nhưng lúc còn muốn điều gì, Bạch Thắng lại mở miệng trước ."Sương, lui ra."
thanh mát lạnh nhiều phần ra lệnh cùng nghiêm túc, Sương cam lòng bĩu môi, thối lui ra sau lưng Bạch Thắng.
"Tốt lắm, nếu Bạch thiếu muốn tra, tôi tự nhiên phối hợp với công việc của các . Chỉ cần cũng vững mà ngồi cũng ngay, có gì phải sợ, có đúng ?" Thôi núi lớn nhìn về phía đám bằng hữu của , mọi người nhất thời cùng kêu lên phụ họa : "Đúng."
"Chúng tôi chỉ tụ tập mà thôi, lại làm chuyện gì mất mặt, có gì phải sợ."
"Tra tra, tốc độ nhanh chút, tra xong nhanh là được rồi. Đừng làm trở ngại chúng tôi tiếp tục cuồng hoan..."
"..."
Mấy người cùng lời ra, Thôi núi lớn thu hồi tầm mắt, lần nữa nhìn về phía Bạch Thắng, vuốt tay : "Xem đó, chúng tôi để tùy tiện các tra, về phần có tra ra thứ gì hay , vậy để cho các thất vọng rồi."
Mặt mày toát ra thần thái sao cả, giống làm bộ, sợ bọn họ tra. Phảng phất rất có tự tin coi như bọn họ lật cả gian phòng bao cũng lục soát ra cái gì. Quang cảnh này, có thể xác định, Thôi núi lớn quả biết chuyện đội chống khủng bố hôm nay hành động.
Nhưng làm sao mà biết, có phải mang Quý Nghiên hay , biết được.
ra trong lòng Bạch Thắng mơ hồ có đáp án, lên tiếng, trầm mặc chờ bọn Phong lục soát xong. Cho đến Phong hai tay trống trơn trở lại
bên cạnh , trầm giọng : “ có.”
Bạch Thắng cũng có bất kỳ ngoài ý muốn, mặt của vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ có cặp mắt kia càng ngày càng sâu, mới tiết lộ tâm tình của .
Khóe miệng Thôi núi lớn vui vẻ mở rộng, vốn là ánh mắt híp lại càng thêm chỉ còn đường may, nhìn Bạch Thắng : “Trưởng quan, tôi có lừa chứ. chúng tôi tuân theo pháp luật là người dân tốt, tại sao có thể có vật ma túy này, lần này nên tin ?”
Chết tiệt! Sương giận đến nghiến răng, muốn trực tiếp đá lên mặt , nhưng ở trước mặt Bạch Thắng, có lá gan đó, mình muốn làm cái gì làm cái đó. Cũng chỉ có thể ở trong lòng mắng cho hả giận.
Bạch Thắng : “Rút lui.”
Mọi người cho dù là cam lòng, cũng thể nghe lệnh rút lui ra khỏi gian phòng. Thôi núi lớn thân thiện : “Bạch thiếu nếu tới, dứt khoát nể mặt tôi, chớ nhanh như vậy, lưu lại cùng chúng tôi mọi người cùng nhau chơi đùa chút như thế nào?”
“ cần, tôi còn có việc.” Bạch Thắng bình thản cự tuyệt, thanh cũng dao động, chỉ với Phong Sương “”, liền xoay người rời khỏi phòng bao.
Hai người cùng theo sau lưng .
Thôi núi lớn nhìn bóng lưng cao lớn kia mất, ánh mắt bỗng trầm xuống, nụ cười mặt còn nữa, lấy điện thoại di động ra, bấm mã số.
Mới vừa từ phòng bao ra, Sương tức giận bất bình : “Thủ lĩnh, chúng ta cứ như vậy ? Cơ hội khó có được như vậy, chỉ cần hạ lệnh, nhất định có thể bắt được Thôi núi lớn. Đến lúc đó đem ném vào trong ngục giam, 48 bộ khốc hình liên tiếp ra trận, tại sao phải sợ chịu bắt? Cứ rút lui như vậy quá uất ức a!”
“Nào có chuyện đơn giản như thế? Có thể làm như vậy, sớm làm, còn chờ cậu .” Phong nghiêng đầu liếc Sương cái, : “Cậu an tĩnh chút, ầm ĩ chết được.”
Sương vốn còn muốn phản bác, Phong chọc cái, dùng ánh mắt ra hiệu nhìn về phía Bạch Thắng, Sương theo tầm mắt của nhìn lại, nghĩ đến cái gì, lúc này mới ngoan ngoãn ngậm miệng.
Nhưng vẫn rất hết tức giận trợn mắt nhìn Phong cái.
Phong làm như thấy, Bạch Thắng : “Liên lạc với Vũ, cho hai phút điều động nội bộ tìm vị trí Quý Nghiên. Sương chuẩn bị máy bay trực thăng.”
Phong dám chậm trễ, lập tức theo Bạch Thắng , bắt đầu cùng Vũ trò chuyện.
Sương hiểu : “Thủ lĩnh, chuẩn bị máy bay trực thăng làm gì?”
Chẳng lẽ chị dâu bị mang ra khỏi đây rồi?
Nhưng mọi người còn có tìm ra, thủ lĩnh tại sao có thể xác định?
Bạch Thắng: “ tới.”
“Người nào a?” Sương càng nghĩ ra được.
Bạch Thắng mím môi : “Đừng hỏi nhiều, làm theo là tốt rồi.”
“Nga.”
Sương chần chờ, tại tìm Quý Nghiên quan trọng hơn. quả quyết chuẩn bị máy bay.
Bên kia, khi Quý Nghiên tỉnh lại, đầu có chút đau, theo bản năng lấy tay ấn đầu, biết xảy ra chuyện gì, trong đầu tại trống .
Đỉnh đầu đột nhiên có thanh truyền đến. “ tỉnh rồi hả?”
thanh rất hoa lệ rất khêu gợi, khỏi có chút quen tai, Quý Nghiên xoa huyệt thái dương, nhắm mắt lại, trong đầu ra gương mặt tính là quen thuộc, lại cảm thấy thể nào. nhớ cùng Bạch Thắng đến GAY bắt Thôi núi lớn.
Sau đó bọn họ về phía phòng bao, đụng phải người đàn ông, nhưng người nọ mới vừa mở miệng gì, Quý Nghiên liền có cảm giác bị người ta lôi , tiếp đến miệng cũng bị người ta che, phát ra được thanh nào. Sau đó, cũng còn ý thức…
phải lại bị người ta bắt cóc chứ?
“Có muốn uống nước hay ?” thanh kia lần nữa vang lên.
Quý Nghiên thích ứng được ánh sáng, ngẩng đầu nhìn về phía nơi phát ra thanh, đầu tiên đập mắt là chiếc cằm bóng loáng của người đàn ông thon gầy, sau đó là cánh môi nho hấp dẫn (sexy), sống mũi điêu khắc, con ngươi màu tím mênh mông mà mị hoặc, mày kiếm nhàng giơ lên, như nhuộm mực… Theo thứ tự đập vào đáy mắt, cho đến khi thấy cả khuôn mặt, Quý Nghiên ý thức hỗn độn mới trong nháy mắt tỉnh lại, mặt liền biến sắc, cảnh giác hỏi: “Tại sao lại ở chỗ này.”
Ngôn Quyết nhíu mày, khẽ cười : “Đây là chỗ của tôi, tôi dĩ nhiên ở chỗ này.”
“Cái gì?” Quý Nghiên sửng sốt chút, nhìn hoàn cảnh chung quanh gian phòng rất hào hoa, sáng chói mắt, xa xỉ tưởng tượng được.
Đây phải là GAY.
Cũng phải là tổng bộ NSA.
Càng phải là bất kỳ nơi nào mà biết.
Quý Nghiên hỏi: “Đây là nơi nào?”
“Đông Hải.”
“Cái gì?” Quý Nghiên lần nữa kinh ngạc kêu thành tiếng.
Đùa gì thế? ngủ lúc, làm sao có thể đến Đông Hải?
“Chúng ta ở du thuyền.” Ngôn Quyết nhanh chậm .
Sắc mặt Quý Nghiên vừa biến đổi, ánh mắt cũng lạnh xuống, nhìn Ngôn Quyết, trầm giọng hỏi: “ dẫn tôi tới đây?”
“Nếu còn có ai?” Ngôn Quyết làm như chuyện đương nhiên hỏi ngược lại.
thể biết hành động như vậy có bất cứ vấn đề gì.
Quý Nghiên tức giận, nhưng bây giờ cả người có chút khí lực, đánh lại . xuống giường, lảo đảo lắc lư ra ngoài, Ngôn Quyết muốn đỡ , bị Quý Nghiên gạt ra. Lặp lặp lại mấy lần, Ngôn Quyết miễn cưỡng nữa, vòng tay ôm ngực nhìn lảo đảo nghiêng ngả về phía trước, du thuyền vẫn có chút lay động, Quý Nghiên nhiều lần thiếu chút nữa ngã nhào, may kịp thời ổn định.
ra khỏi gian phòng, lên boong thuyền, gió mát mẻ thổi tới, cuốn vạt áo của lên, tóc ở trong gió bay múa. Vào lúc này mảnh bóng đêm đen như mực, cùng biển rộng mênh mông vô bờ. Tối nay có ánh sao, chỉ có trăng rằm chiếu rọi nhợt nhạt, mặt biển trong veo, so với ban ngày xanh thẳm, biển ban đêm, lộ ra vẻ thâm thúy cùng an tĩnh hơn.
Ngôn Quyết có lừa gạt , ở Đông Hải.
Tại sao lại có thể như vậy?
Quý Nghiên vịn lan can, khó có chút tiêu hóa. Lúc này Ngôn Quyết tới, tựa vào lan can, đối mặt với biển, đưa lưng về phía biển, Ngôn Quyết nghiêng đầu nhìn : “ ăn chút gì , em vừa ngủ dậy chắc đói bụng.”
“ xác định là ngủ giấc, mà phải là bị đánh thuốc mê sao?” Quý Nghiên nhàn nhạt trả lời. bây giờ tứ chi còn vô lực, bộ cũng được ổn. hỏi: “ làm cái gì với tôi?”
Ngôn Quyết miễn cưỡng : “Câu hỏi như vậy rất dễ dàng làm người ta nghĩ khác, em chỉ phương diện nào? Nếu như tôi muốn phương diện kia, tôi chỉ có thể đáng tiếc cho em biết, cái gì cũng làm. Nhưng nếu như em nghĩ vậy, tôi còn rất thích theo đến cùng.”
“Thứ nhất, tôi khẳng định phải cùng phương diện, cần dụng tâm nghĩ. Thứ hai, đối với phương diện kia, chúng ta cái gì cũng làm, tôi chút đều tiếc nuối, ngược lại rất may mắn, cũng tuyệt đối hề nghĩ muốn làm cái gì, cám ơn.” Quý Nghiên câu vòng vo tiếp lời .
chút đều muốn cùng Ngôn Quyết có bất kỳ quan hệ gì.
Thái độ đối với , Ngôn Quyết tựa hồ thành thói quen, vẻ mặt cũng thay đổi cái. Người da mặt dày cũng có chỗ tốt, Ngôn Quyết như có chuyện gì xảy ra : “Cảnh đêm nơi này như thế nào?”
Quý Nghiên thầm nghĩ, bây giờ làm gì có tâm tình thưởng thức cảnh đêm.
biết Tiểu Bạch làm gì? Có bắt được Thôi núi lớn ? Phát thấy nhất định lo lắng.
Càng nghĩ càng loạn, vì vậy tức giận : “Vốn có gì đẹp mắt, hơn nữa có , càng có gì để thưởng thức.”
Ảnh hưởng tâm tình.
“Tôi phát em có thành kiến đối với tôi rất sâu.”
Trầm mặc.
Coi như Quý Nghiên , hai người cũng đều biết đáp án.
Ngôn Quyết làm như hiểu : “Bảo bối, tôi tựa hồ có làm chuyện gì tội ác tày trời để cho em như vậy ghét tôi. Tôi rất hiếu kỳ, em có thể cho tôi biết lý do sao?”
Quý Nghiên mím môi. “Ghét người cần lý do sao?”
“Dĩ nhiên.” Ngôn Quyết bình tĩnh nhìn , khóe miệng nở nụ cười yếu ớt. “Tựa như trước khi quan tòa xử tử hình người cũng phải cho biết lý do tại sao. Em để tôi ở bên ngoài thế giới của em mà xa lánh, cũng phải cho tôi biết nguyên nhân, tại sao tội lại bị như vậy?”
“…”
Nếu như để tìm được nguyên nhân mà , tôi thuần túy đối với ấn tượng tốt được ? Quý Nghiên ở trong lòng thầm trách mắng, tính toán Tiểu Bạch cũng chọc người ta đủ ghét, còn thương hại tới , càng thêm thể tha thứ. Giọng tùy tiện, bao gồm câu “Bảo bối” buồn nôn như vậy cũng làm cho đối với thích được, ra mà , cũng phải có nguyên nhân. Nhưng Quý Nghiên suy nghĩ, tại sao nhàm chán cùng Ngôn Quyết thảo luận cái vấn đề này chứ?
tại chủ yếu làm thế nào để rời khỏi chỗ quỷ quái này, trở lại bên người Tiểu Bạch mới là chuyện quan trọng?
Quý Nghiên đột nhiên nghĩ đến cái gì, làm bộ đưa tay vén tóc, lại nhân cơ hội lặng lẽ chạm vào lỗ tai của mình, cảm giác được vòng tai vẫn còn, trong nháy mắt thở phào nhõm. cần vòng tai vẫn còn, Tiểu Bạch rất nhanh có thể tìm được .
chỉ cần trì hoãn chút thời gian là tốt rồi, hy vọng Ngôn Quyết phát ra bí mật lỗ tai .
Quý Nghiên suy nghĩ, đột nhiên nghe được thanh Ngôn Quyết. “Em suy nghĩ gì?”
Quý Nghiên sợ hết hộn, phản xạ “A?” cái. Ý thức thoáng qua trở về, lập tức thu lại vẻ mặt của mình, tận lực tự nhiên : “ có gì.”
Tầm mắt Ngôn Quyết quét về phía sau mặt , ánh mắt lóe lên, cũng gì.
Quý Nghiên : “Mang tôi tới nơi này làm gì?”
“A, nếu như tôi tôi nhớ em, muốn dẫn em nhìn cảnh đêm, hưởng thụ chút thời gian chỉ có hai người chúng ta. Em tin ?” Ngôn Quyết vươn tay, đem tóc bị gió thổi loạn thuận đến sau tay, đầu ngón tay thon dài làm như trong lúc lơ đãng chạm được vòng tai , trong lòng Quý Nghiên giật mình, theo bản năng lùi về phía sau tránh chút.
Ngôn Quyết lại làm như chuyện gì cũng phát sinh, thu hồi tay như có chuyện gì xảy ra.
Quý Nghiên hơi có chút hoảng hốt, biết có phát cái gì , nhưng sợ bị Ngôn Quyết nhìn ra. cắn cắn môi, giống như vô ý : “ làm như vậy coi là mời sao? ràng là cướp đoạt trắng trợn, nào có người nào mới cần trải qua đối phương đồng ý? Ngôn Quyết, có phải từ sao Hỏa tới ? Tôi phát suy nghĩ của cùng nguời Trái Đất căn bản giống nhau.”
biết tính cách làm thế nào mà trưởng thành được?
Ngôn Quyết hổ là người sao Hỏa, đối với bất mãn của Quý Nghiên chỉ có có bất kỳ biểu gì, cũng đừng nhắc tới xem xét lại mình. Hán cách tự nhiên: “Mời em khẳng định đồng ý, thay vì lãng phí nước miếng, cuối cùng còn có được kết quả mình muốn. Như bây giờ tốt, trực tiếp dứt khoát, em liền ở bên cạnh tôi, phải sao?”
Quý Nghiên vô lực rồi.
đột nhiên nghĩ đến khả năng, khỏi có chút tin được. “ chẳng lẽ sớm cùng Thôi núi lớn thông đồng, cố ý để lộ tin tức ra tối nay muốn đến GAY tiến hành giao dịch ma túy, để cho Tiểu Bạch dẫn người bắt . Sau đó nhân cơ hội đem tôi cướp ? Chỉ vì để cho tôi cùng ngắm cảnh đêm…”
Tâm tính kia của là có nhiều trạng thái thay đổi? Từ trình độ nào đó , vượt qua người thường có thể tưởng tượng được …
tránh được lão Hàn Niệm biến thái, suy nghĩ Ngôn Quyết quả nhiên là người bình thường cách nào hiểu được.
tồi, Ngôn Quyết cuối cùng lắc đầu cái, nhàng hai chữ: “Ngẫu nhiên.”
Giao dịch Thôi núi lớn vừa bắt đầu xác định, bất quá sau khi ra địa điểm đề nghị, thuận tiện vì tìm phúc lợi cho mình thôi…
Khóe miệng Quý Nghiên co rút, như vậy cũng rất biến thái được …
Rốt cuộc kiếp trước Ngôn Quyết là người như thế nào? Mới có thể để cho kiếp này ta muốn bỏ qua cho mình như vậy, trăm phương ngàn kế cũng phải đem người bắt được bên người…
Đơn giản là hồn bất tán.
Quý Nghiên nhịn được : “Ngôn Quyết, từ nhất định là thiếu chăm sóc, thiếu canxi mà lớn lên. , người bình thường nuôi trong nhà ra đứa bé biến thái như vậy.”
Last edited by a moderator: 13/11/15