1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạch thiếu gia, cưng chiều vợ như mạng - Hạ Lan Âm (Full- Mai có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Editor: tyvybutchi.

      Chương 71: Tương lai của Tiểu Bạch là tôi.

      Khi bọn họ trở về bệnh viện thấy Bạch Thắng ôm máy vi tính chơi game, nghe được tiếng cửa mở, nghiêng đầu nhìn tới. Ba người phụ nữ cùng nhau vào, Bạch Thắng nhíu mày. "Ba người đâu vậy?"

      "Uống cà phê." Ứng San bình tĩnh trả lời.

      Bạch Thắng: "Vào lúc này sao?"

      Bây giờ đúng lúc giữa trưa, hơn nữa còn là ngay lúc phải xuất viện.

      "Ừ." Ứng San nhàn nhạt : "Nhưng tiếc là uống ngon bằng Luyến Y pha."

      Quý Nghiên: ". . . . . ."

      ra mẹ của Bạch thiếu gia mới đúng là thâm tàng bất lộ, bản lĩnh mở to mắt dối là lợi hại!

      dám cá lúc còn trẻ Ứng San và Y Mạt Thuần tuyệt đối là đôi vô cùng bất tỉnh chuyện chủ.

      Làm xong thủ tục xuất viện, bọn họ về nhà.

      Bệnh bao tử vốn là bệnh cũ, tái phát xong lại có gì như bình thường, hơn nữa hai ngày nay nghỉ ngơi tốt nên sắc mặt Bạch Thắng cũng kém, vẻ mặt hồng hào.

      Quý Nghiên cũng yên tâm ít.

      Trong phòng, Bạch Thắng đứng ở bên cạnh bàn, nhìn thứ đặt trong cái rương đó chút, thuận miệng hỏi: "Đây là cái gì?"

      Quý Nghiên vừa vặn rửa mặt xong ra ngoài, liếc nhìn : "Chắc là sách đó."

      "Em mua?"

      "Vâng." Quý Nghiên lên tiếng.

      Hôm qua có đặt mua mấy quyển sách dạy nấu ăn dinh dưỡng ở mạng, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n còn có ít sách về việc chăm sóc dạ dày, nghĩ tới gửi đến nhanh như vậy.

      Hai người cầm máy vi tính của mình ngồi ở giường.

      chơi game, nhàm chán lướt web.

      Im lặng hồi.

      Đột nhiên Quý Nghiên quay đầu sang chỗ hỏi: "Tiểu Bạch, trong cục của các có thiếu người ?"

      Động tác gõ bàn phím của Bạch Thắng dừng lại, ngước mắt nhìn . "Sao lại hỏi như vậy?"

      "He he, cảm thấy em thế nào?" cười híp mắt .

      Bạch Thắng nhướng mày. "Em là về phương diện nào?"

      "Tiêu chuẩn vào Cục Quốc An đó." Quý Nghiên rất nghi ngờ biết rồi mà cố hỏi, nhưng vẫn trả lời.

      Ngón tay Bạch Thắng lướt nhanh bàn phím, bao lâu sau liền để máy vi tính qua bên, đối mặt với Quý Nghiên : "Em muốn vào Cục Quốc An sao?"

      Quý Nghiên gật đầu. "Ừm."

      "Sao đột nhiên lại có suy nghĩ này?"

      Quý Nghiên chút nghĩ ngợi : "Cũng phải đột nhiên, em sớm muốn vào rồi, chỉ là gần đây mới quyết định mà thôi. xem, ở Cục Quốc An chúng ta có cơ hội gặp mặt càng nhiều hơn, em cũng có thể chăm sóc cho , còn có thể làm việc với nhau, em cũng có thể giúp được , tốt. Như vậy cũng cần suy đoán làm gì lúc nhìn thấy , đến giờ ăn cũng cần lo lắng ăn cơm có ngon hay , nhất là lúc làm nhiệm vụ, em liền có thể cùng sóng vai, cũng có thể tự mình đảm đương phía."

      Quý Nghiên liệt kê ra những chỗ tốt nếu được vào Cục Quốc An, đôi mắt trong suốt lấp lánh nhìn Bạch Thắng, giống như là ..., xem , xem , em chu đáo như vậy, còn có gì mà do dự nữa chứ?

      Bạch Thắng vốn là hơi kinh ngạc, nhưng lại chợt bị cái bộ dạng này của làm cho tức cười. cong môi lên, giọng thanh nhã chậm rãi : "Tiêu chuẩn xét tuyển của Cục Quốc An rất cao."

      "Vậy em là người thân của lãnh đạo có thể thoải mái vào thẳng hay ?" Quý Nghiên lập tức hỏi.

      Bạch Thắng bình tĩnh : "Người thân của lãnh đạo càng nên lấy mình làm gương."

      Có cần phải sĩ diện như vậy hay ?

      Quý Nghiên chua xót nghĩ, lúc đầu Vân Song Chỉ cũng có cần "Lấy mình làm gương " đâu chứ.

      "Vậy nếu như em tự dựa vào bản lĩnh của mình để vào sao?" Quý nương rất khí phách .

      Bạch Thắng: "Hưm--, với cái bề ngoài này có chút khó khăn."

      Trong mắt dấu ý cười, khuôn mặt của mềm mại trắng muốt như ngọc, hai người cách nhau rất gần, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Quý Nghiên nhịn được lại giày xéo "Mặt trắng " của . "Tạm thời còn chưa nhìn ra, nhưng nếu ngày nào đó em dựa vào bản lĩnh của mình tiến vào, làm thế nào đây?"

      "Vậy có cần mong đợi chút ?"

      "Dĩ nhiên, nhất định để cho kinh ngạc rớt mắt kính."

      Bạch Thắng cười. " cứ tưởng là em rất thích chụp ảnh."

      "Đúng là rất thích. Nhưng cái này cũng xung đột, em thích chụp ảnh, nhưng lại thích ở bên cạnh hơn, so sánh với nhau, chắc chắn phải chọn cái thích hơn." Quý Nghiên nhìn , đương nhiên .

      Hơn nữa cũng muốn làm cho mình trở nên mạnh mẽ, như vậy mới có thể bảo vệ , chuyện gì cũng có thể cùng nhau đối mặt rồi.

      Cảm giác như thế, tuyệt.









      Editor: tyvybutchi.

      Chương 71 (tiếp): Tương lai của Tiểu Bạch là tôi.

      Trong lúc vô tình Bạch Thắng lại nghe được Quý Nghiên thổ lộ, tâm trạng hết sức vui vẻ. Nếu như muốn vào Cục Quốc An Bạch Thắng có phản đối, chỉ là nghĩ đến Quý Nghiên lại có suy nghĩ này. Trong ấn tượng của , hẳn là phải thích loại cuộc sống đơn giản, sinh hoạt bình thường đó hơn mới đúng. Có công việc ổn định, có chồng, có con, cả gia đình hạnh hạnh phúc phúc ở cùng nhau đến hết đời. Thỉnh thoảng xách máy ảnh ra ngoài du lịch, đây chính là cuộc sống mà muốn.

      Nhưng ngờ lại đưa ra đề nghị vào Cục Quốc An. Nền móng cơ thể của đạt mức tốt, năng lực học tập rất mạnh, nhận thức cũng cao. Đúng là hạt giống tốt, dạy bắn súng, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, có thể bắn 90% trúng bia rồi.

      "Đúng rồi." Quý Nghiên : "Hôm nay trong lúc vô tình em có nghe nhà các còn có tầng bối cảnh khác sao? Trừ Cục Quốc An ra."

      Trước đó rất tò mò với cái này rồi, chỉ là tiện hỏi Ứng San và Y Mạt Thuần mà thôi.

      Cho nên vẫn luôn nghĩ chờ trở lại hỏi thử Bạch Thắng, thiếu chút nữa quên mất.

      Bạch Thắng hình như có quá nhiều bất ngờ, lại nâng máy vi tính của lên, chút để ý : "Y Hàm là lãnh đạo tối cao của Liên Hợp Hội."

      Liên Hợp Hội?

      Trong đầu Quý Nghiên nhanh chóng tạo thành hệ thống tìm tòi, đó là tổ chức khủng bố nhất toàn cầu sao?

      OH MY¬ GOD!

      Trong mắt tràn đầy kinh ngạc, kể từ khi quen biết Bạch Thắng đến nay, trái tim của Quý Nghiên thỉnh thoảng đều phải chịu kinh sợ như vậy hai lần.

      yếu ớt hỏi: "Vậy những người khác chẳng phải là. . . . . . ?"

      Bạch Thắng rũ mắt, bình tĩnh : "Bạch Tinh và Tịch Nhược là sát thủ xếp hạng đầu bảng quốc tế, đời trước là mẹ . tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Đời trước dì là lãnh đạo tối cao của Hội Liên Hợp. Nếu tính cả Phù Tô là tội phạm hàng đầu trong lệnh truy nã quốc tế, trong mười người xếp hạng đầu có bốn người xuất thân từ Liên Hợp Hội."

      "Nhà họ Y là lập nghiệp từ xã hội đen sao?" Quý Nghiên nghi ngờ hỏi.

      Bạch Thắng: "Có thể là như vậy."

      trách được Vân Song Chỉ trong nhà lãnh đạo cao nhất của Cục Quốc An có hai vị sát thủ quốc tế. là khó có thể tưởng tượng, trong đầu dần ra khuôn mặt của Ứng San và Bạch Tinh, rốt cuộc có thể hiểu được tại sao tác phong của hai người ấy lại mạnh mẽ như vậy rồi!

      Quý Nghiên đổi tư thế thoải mái, đột nhiên cảm thấy mình giống như bị rơi đến chiều gian khác, bên cạnh đều là người sâu lường được, thế nào cũng nghĩ đến, nhà họ Y trừ Thánh Y ra, sau lưng còn có hậu đài hùng hậu như vậy!

      Hơn nữa Bạch Tinh nhìn qua còn hơn mà cũng là sát thủ hàng đầu quốc tế, cái này cần có tài nghệ bao nhiêu biến thái mới có thể làm được đây? Chỉ là tại sao ấy vào Cục Quốc An mà ngược lại vào Liên Hợp Hội chứ? Tính chất của Cục Quốc An và Hội Liên Hợp hoàn toàn trái ngược, nhị tiểu thư làm theo lẽ thường.

      Còn có Y Tịch Nhược, phải ấy là minh tinh sao? Quý Nghiên từng xem phim ấy đóng, giống như mọi người trong nhà họ Y, đó cũng là rất đẹp, kỹ năng diễn suất vô cùng tốt. Diễn cái gì là như cái đó, rất có sức thuyết phục, Quý Nghiên rất thích ấy. Nhưng ấy cũng là sát thủ sao?

      Thế giới này là huyền ảo như vậy sao?

      "Vẫn là thể tin được, lãnh đạo của Cục Quốc An và lãnh đạo tổ chức khủng bố lại là thân thích." Quý Nghiên lắc đầu cái, vẫn có chút tiêu hóa nổi.

      Hai người này giống với cảnh sát và tội phạm, hải quân và hải tặc, nghĩ thế nào cũng là quan hệ lửa nước khó hòa. Nhưng có ngày đột nhiên nhìn thấy bọn họ thân thiết ở chung chỗ dạo phố, ăn cơm, cười cười, cảm giác kia, là cực kỳ có tính chấn động.

      "Có phải là lúc còn trẻ ba mẹ xem hợp ý nhau rồi sau đó mặc cho người nhà hai bên hết sức phản đối, nhưng vợ chồng hai người tình sâu, trải qua muôn vàn khó khăn trắc trở, thủy chung xa rời, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n rốt cuộc tình cảm làm động lòng trời, thuyết phục được người lớn hai nhà, hoa kết liền cành, cũng liền tự nhiên tiến tới hôn nhân có phải hay ." Quý Nghiên nương hết sức cẩu huyết nghĩ.

      Bạch Thắng giựt giựt khóe miệng.

      Quả nhiên là xem phim tám giờ tối quá nhiều rồi! ổn.

      chậm rãi : " phải, ông nội và ông nội nhà họ Y là bạn chí cốt. Khi mẹ còn bé trong lần bất ngờ ông ngoại và bà ngoại qua đời, mẹ là lớn lên ở nhà họ Y. Cùng ba của được cho là thanh mai trúc mã."

      Editor: tyvybutchi.

      Chương 71 (tiếp): Tương lai của Tiểu Bạch là tôi.

      Được rồi, ra là tình cảm của hai nhà sớm bắt đầu từ lúc đó sao.

      Quý Nghiên nhàn rỗi mà nhàm chán, tiếp tục hỏi: "Tại sao Bạch Tinh vào Cục Quốc An, ngược lại đến Liên Hợp Hội chứ?"

      "Bởi vì Phù Tô ở Liên Hợp Hội."

      "Ah?"

      "Bọn họ là người ." Bạch Thắng .

      Quý Nghiên "A" tiếng, ra là Bạch Tinh có người rồi.

      Nhưng đúng, Quý Nghiên cảm thấy có loại cảm giác là lạ, nhất thời lại nghĩ ra được là kỳ quái ở chỗ nào? Mãi đến hồi sau, Quý Nghiên mới đột nhiên phản ứng lại. " đúng, Bạch Tinh và Phù Tô, phải là họ hàng sao sao?"

      Ứng San và Y Bối Nặc là chị em họ mà phải sao?

      Bạch Thắng : "A, bà ngoại và mẹ của dì Mạt Thuần phải chị em ruột, bọn họ qua ba đời."

      " ra là như vậy." Quý Nghiên sợ hết hồn.

      Vừa nghĩ như thế, ra gia tộc Bạch Thắng vẫn là vô cùng khổng lồ, Quý Nghiên muốn hiểu hơn, mau sớm hoà vào gia đình , nhưng xem ra còn cần phải tốn chút thời gian!

      Thời gian qua , ngày hôm sau, Quý Nghiên nhận được niềm vui bất ngờ.

      Trong nước nay thịnh hành loại game mới được đưa ra thị trường, là game online rất được công chúng thích, tin tức vừa được truyền ra, liền đưa tới hồi sôi nổi. Trò chơi này là do Dương Hàm Mặc giám sát toàn bộ quy trình để làm ra, tiêu chuẩn cực cao, lại là người chú trọng hoàn mỹ, chịu khổ bao lâu nay, cuối cùng cũng gặt được thành quả.

      Tạ Tử Kỳ hết sức vui mừng, Dương Hàm Mặc mặc bộ đồ tây màu đen được may thủ công tinh tế tham gia buổi họp báo game, đẹp trai bức người, làm cho nữ sinh ở đó hồi thét chói tai. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Quý Nghiên lâu nhìn thấy rồi, cũng may, thần thái của vẫn sáng láng như cũ, trừ việc gầy chút, nhìn qua hề có thay đổi gì.

      Nhưng làm Quý Nghiên ngờ chính là, thế nhưng lại nhắc đến chuyện bị đưa lên báo lúc trước. Dương Hàm Mặc gần hai tháng nay đều ở trong công ty dốc lòng bận bịu chuyện game, dẫn đến thể kịp thời chú ý đến tin tức hôm đó, cho nên bây giờ mượn cơ hội này giải thích, và Quý Nghiên chỉ là bạn từ lớn lên cùng nhau. hề giống như báo , có quan hệ mập mờ, ngày đó báo chí chỉ đơn giản là vu oan.

      Quý Nghiên là tốt, quả thích , cũng từng theo đuổi , nhưng bị từ chối. Bây giờ có hạnh phúc của mình rồi, vì thế chúc phúc cho , hi vọng về sau giới truyền thông cũng có thể nương bút, quấy rầy .

      Vẻ mặt Dương Hàm Mặc hết sức chăm chú, có phong thái của người bề , lịch lễ độ, chỉ là mặt vẫn là trước sau như chút thay đổi, khuôn mặt kiên định, có chút lạnh lùng. Quý Nghiên rung động là giả, thế nào cũng nghĩ đến Dương Hàm Mặc lại ra mấy câu như vậy.

      Trong trí nhớ, tham muốn giữ lấy của đối với luôn rất mạnh, luôn là hận thể 24h canh giữ ở bên người , để cho trong thế giới của chỉ có . đối với rất tốt, Quý Nghiên thể phủ nhận, khi còn bé có được nhiều ấm áp, hơi ấm có gần như đều là tới từ Dương Hàm Mặc. Chỉ có mới nhớ sinh nhật của , quan tâm đến tâm trạng của , mặc dù có lúc bá đạo làm cho người ta nổi điên, Quý Nghiên cũng rất là nhức đầu, nhưng trong lòng , Dương Hàm Mặc vẫn luôn là người đặc biệt.

      suy nghĩ, chuông điện thoại di động vang lên.

      Quý Nghiên có nhìn tên người gọi tới, trực tiếp bắt máy.

      "Alo?"

      "Nghiên Nghiên." Bên kia nặng nề gọi tiếng.

      Giọng rất quen thuộc, rất quen thuộc.

      Lòng Quý Nghiên chấn động, bao lâu rồi nghe gọi điện tới? còn tưởng rằng giống như hai năm trước, liên lạc với nữa.

      Trong miệng của , cũng thốt ra cái tên rất lâu rồi nhắc tới. "Hàm Mặc."

      Quý Nghiên dừng chút, hỏi: "Bây giờ ở đâu?"

      Bọn họ hẹn gặp mặt ở quán cà phê Lam Điều.

      Quý Nghiên là đến sớm, chỉ cần qua đường cái nữa là liền đến Lam Điều. Lúc Quý Nghiên gặp đèn giao thông dừng bước lại, xa xa nhìn thấy bóng dáng của Dương Hàm Mặc ở phía sau ô kính cửa.

      còn tới sớm hơn .

      mình ngồi ở đó, chỉ thấy bên mặt. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Quý Nghiên thấy vẻ mặt của , nhưng vẫn thấy được mặt bên cao ngạo mà thẳng tắp, tay của chống lên mặt bàn, tầm mắt phóng ra ngoài cửa sổ, cả người tràn ngập hơi thở ngột ngạt.

      hiểu sao lòng của Quý Nghiên quặn đau cái, giống như bị lây, tâm trạng đột nhiên cũng có mấy phần trùng xuống.

      để mình suy nghĩ quá nhiều, qua đường cái, đẩy cửa quán cà phê vào.

      Dạo này bận quá > <, xin lỗi mọi ng`

      Editor: tyvybutchi.

      Chương 71 (tiếp): Tương lai của Tiểu Bạch là tôi.

      Dương Hàm Mặc như có cảm ứng, tầm mắt chợt nhìn sang, Quý Nghiên cười với tiếng, Dương Hàm Mặc bình tĩnh nhìn , Quý Nghiên tới đối diện ngồi xuống.

      " tới lâu chưa?" Quý Nghiên hỏi.

      Bây giờ cách thời gian bọn họ hẹn nhau còn phút, nhưng cà phê trước người lại uống hơn phân nửa, nhìn dáng vẻ vừa rồi của , cũng giống như ngồi đây lâu.

      Dương Hàm Mặc kéo khóe môi, nhàn nhạt : " lâu lắm."

      Trong khí ít nhiều vẫn còn có chút lúng túng.

      Quý Nghiên mím môi : "Em có đọc báo."

      Dương Hàm Mặc: "Ừ."

      Xong rồi, sợ nhất là đối diện với tình trạng như vậy. Dương Hàm Mặc vốn rất để ý tới , ràng lúc gọi điện thoại cũng phải là như vậy, cho nên bây giờ Quý Nghiên cực kỳ lúng túng.

      còn tức giận sao?

      Trước kia cũng rất sợ Dương Hàm Mặc tức giận, lúc nổi giận, là rất khó chịu. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Quý Nghiên cũng biết dỗ dành người khác, cho nên thuờng cố gắng chọc Dương Hàm Mặc tức giận, bởi vì biết phải làm thế nào để xử lý.

      Cũng may, mặc dù Dương Hàm Mặc nóng tính, nhưng tới cũng nhanh mà cũng nhanh, ngược lại luôn là chạy tới tìm trước.

      Bây giờ suy nghĩ lại chút đúng là rất bị động, đoán chừng cũng chỉ có Dương Hàm Mặc mới có kiên nhẫn như vậy, lần nào cũng mặc kệ khúc mắc trước kia mà tìm đến .

      Nếu giữa bọn họ sớm là quan hệ người qua đường rồi.

      Quý Nghiên chủ động : "Chúc mừng game của được đưa ra thị trường, em cũng chơi thử rồi, rất tuyệt."

      Dương Hàm Mặc mím môi, biết có phải là Quý Nghiên nhìn lầm hay mà hình như hơi nhíu mày cái, Quý Nghiên hiểu nghĩ, sai cái gì sao?

      "Tết năm nay em có trở về Trường Sa (thuộc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc) hay ?" Dương Hàm Mặc đột nhiên hỏi.

      Quý Nghiên hơi sửng sốt, lúc này mới nhớ tới, lâu nữa là sang năm mới rồi. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Trước đây đều là đón tết ở nhà với bọn Quý Bình.

      Lần này. . . . . .

      có lòng riêng muốn ở cùng Bạch Thắng, nhưng trở về cũng được, gần đây Quý Bình tìm , Lữ Mỹ cũng gọi điện thoại cho .

      Cho nên Quý Nghiên rất mâu thuẫn.

      Dương Hàm Mặc ngước mắt nhìn cái, lạnh nhạt : " muốn trở về?"

      Đúng là muốn trở về, tết năm nào cũng trải qua trong ngột ngạt như vậy. Nhìn người khác hạnh phúc, mà mình từ đầu đến cuối đều như người ngoài cuộc. . . . . .

      ràng cũng họ Quý.

      cũng là con của nhà họ Quý mà.

      Quý Nghiên cụp mắt xuống, tâm trạng lần nữa trùng xuống, giọng cũng mang theo nặng nề. "Mẹ vẫn chưa gọi điện thoại cho em, nhưng em vẫn phải trở về."

      Tết đối với người trong nước mà dù sao cũng là ngày lễ vô cùng quan trọng, theo lý là phải trải qua cùng người nhà, cả nhà đoàn viên. Cho nên dù muốn thế nào nữa bây giờ vẫn là người của nhà họ Quý.

      Chỉ là đến lúc đó có thể Mạnh Thiếu Tuyền cũng đến chúc tết, lại phải ở chung dưới mái nhà, ứng phó với Quý Nhu thỉnh thoảng bới móc, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n chỉ là suy nghĩ chút thôi mà ngay cả chút mong muốn trở về Quý Nghiên cũng có.

      Dương Hàm Mặc nhàng gõ bàn, trầm giọng : "Lần này trở về."

      "Tại sao?" Quý Nghiên hỏi theo bản năng.

      Trở về nhà họ Dương cũng là trở về Trường Sa mừng năm mới, hai nhà cùng ở trong khu biệt thự, còn nhớ , ngày ấy, Dương Hàm Mặc dẫn chơi rất nhiều nơi.

      Dẫn ăn các loại thức ăn ngon.

      Nhìn ngắm xã hội muôn màu.

      Cũng chơi nát cả thành phố Trường Sa.

      Mặc dù chơi đến rất khuya trở về, cũng luôn tránh được Quý Bình la rầy trận, Quý Nhu cũng hầu như là đứng lì ở cửa phòng gây phiền hà, ghen ghét được ra ngoài mình với Dương Hàm Mặc, bắt phải làm cho Dương Hàm Mặc lạnh nhạt với mình. Nhưng tâm trạng của Quý Nghiên cũng có vì vậy mà bị phá hư.

      Ban đêm nghe các nơi truyền tới tiếng pháo và tiếng chúc mừng năm mới, tâm trạng của vẫn là vui thích.

      Những chuyện quá khứ cứ lần lượt ùa tới, giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Trừ hai năm Dương Hàm Mặc ra nước ngoài ra chưa từng thiếu vắng "hành trình năm mới" của bọn họ.

      Dương Hàm Mặc thầm nghĩ, tết năm nay, em cần nữa rồi.

      " nay chính là lúc phát triển quan trọng của công ty, có rất nhiều việc bận rộn, cho nên năm nay cả công ty bọn đều đón tết." như vậy.

      biết vì sao, Quý Nghiên cảm giác lần trở về này Dương Hàm Mặc thay đổi rất nhiều.

      Editor: tyvybutchi.

      Chương 71 (tiếp): Tương lai của Tiểu Bạch là tôi.

      Lúc ở buổi họp báo cũng vậy, chuyện hay làm việc, đều làm cho người ta cảm thấy thành thục hơn rất nhiều. Là bởi vì bây giờ tiếp quản công ty sao? tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n vai có trách nhiệm cho nên biết thu lại tính tùy hứng?

      Dương Hàm Mặc : "Chỉ có thể chúc em trước tiếng là sinh nhật vui vẻ thôi."

      Trong lòng Quý Nghiên hơi ấm áp, mỉm cười , "Như vậy em vẫn có thể nhận được quà sao?"

      "Dĩ nhiên." Dương Hàm Mặc.

      Im lặng.

      Quý Nghiên nhìn Dương Hàm Mặc chút, ra bộ dạng này của làm Quý Nghiên có chút quen. Trong lòng phải là có nghi ngờ, chỉ là cần thiết hỏi.

      Xem bộ dạng này của Dương Hàm Mặc quyết định bỏ quá khứ lại sau lưng để bắt đầu tương lai mới, mặc dù Quý Nghiên biết xảy ra chuyện gì, nhưng đối với , đây cũng là chuyện tốt. Dương Hàm Mặc đáng giá có được thích hợp với , để cho ấy sâu. Mà phải phí thời gian vào đoạn tình cảm vô vọng.

      Nhớ lại từ trước tới giờ, Dương Hàm Mặc đối với ra vẫn rất là khoan dung. Bình thường hai người dù giận dỗi thế nào nữa cũng giận . Cho dù có lúc Quý Nghiên dẫm lên bãi mìn của sau đó cũng làm như có chuyện gì xảy ra. Ban đầu lúc và Mạnh Thiếu Tuyền ở bên nhau Dương Hàm Mặc cũng có tìm quậy trận, lần đó Quý Nghiên rất ác, gần như là từng câu chọc thẳng vào lòng , tổn thương rất sâu.

      Trong cơn tức giận Dương Hàm Mặc trực tiếp cuốn gói sang Mĩ. Hai năm cũng có bất kỳ liên lạc gì với Quý Nghiên, cho đến sau này trong lúc vô tình gặp lại, Quý Nghiên mới nhìn ra, là đau lòng, đối với cũng tức cũng buồn, nhưng mà vẫn đành lòng lạnh nhạt với nửa phần. Vì vậy vẫn là đối xử với giống như trước kia.

      ôm tia hi vọng cuối cùng trở lại tìm , nhưng lại làm cho thất vọng.

      Tạm biệt Dương Hàm Mặc, Quý Nghiên theo thói quen đường, rất chậm rất chậm. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Hôm nay có mang tai nghe nên nghe nhạc được. chỉ có thể mất hồn đếm bước chân, bước, hai bước. . . . . .

      Đột nhiên, chiếc xe chạy sát qua người.

      Bấm kèn tin tin vang dội.

      Quý Nghiên nghiêng đầu nhìn. . . . . .

      " đâu vậy?" Gương mặt rất lẳng lơ mê hoặc, khóe môi treo nụ cười như có như .

      Gương mặt này, rất khiến người ta khắc sâu ấn tượng.

      Rất dễ dàng liền hút người ta vào trong đó, trách được Vân Song Chỉ lại si mê ta.

      ta quả là có tư cách mê hoặc người khác.

      Chỉ tiếc, đối với Quý Nghiên mà , lại là càng nhìn càng ghét.

      có đè nén vui trong lòng, vẻ mặt lạnh nhạt, giọng điệu thờ ơ : " liên quan gì tới ."

      Ngôn Quyết làm như bi thương : "Em ghét tôi đến vậy sao?"

      Quý Nghiên ngừng về phía trước, tốc độ cũng vô thức tăng nhanh.

      muốn chuyện với ta, nhưng giọng của ta lại cứ quanh quẩn ở bên tai, như đồng điệu với bước dưới chân của vậy, giây cũng ngừng.

      Quý Nghiên cau mày nhìn . "Chẳng lẽ cảm thấy rất được người khác thích sao? Sao tôi lại thể ghét chứ?"

      nhớ tới Vân Song Chỉ ấy là được Ngôn Quyết nuôi lớn, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Quý Nghiên thầm nghĩ, trách được tính tình của hai người lại giống nhau như vậy! Đều là vừa ảo tưởng vừa tự luyến!

      Cho là người toàn thế giới đều phải thích bọn họ như vậy.

      Ngôn Quyết nắm tay lái, nhìn Quý Nghiên. "Cũng bởi vì lần trước tôi hôn em sao?"

      Giọng điệu của ta như lên án quá hẹp hòi.

      Quý Nghiên hít sâu, gật đầu : " sai, có ý kiến gì sao?"

      Đừng hôn, bị ta chạm vào thôi cũng cảm thấy lông tơ dựng đứng rồi.

      Dù là gương mặt đẹp mắt như vậy.

      "Tôi nghĩ đó chẳng qua chỉ là lễ tiết mà thôi!" Ngôn Quyết rất có kiên nhẫn giải thích.

      Bọn họ nhanh đến ngã tư đường, ở đây rất đông đúc, người đường kỳ quái nhìn hai người- lái xe bộ.
      tú cầu thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Editor: tyvybutchi.

      Chương 71 (tiếp): Tương lai của Tiểu Bạch là tôi.

      Có xe xịn leo vô ngồi , còn bộ làm gì? Diễn kịch sao? Đệt!

      Còn ở đó làm trò lãng mạn cái gì chứ?

      là tiếng lòng của người đường.

      Quý Nghiên có tâm trạng dây dưa với ta nữa, tới bên lề đường chuẩn bị bắt taxi, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Ngôn Quyết đoán được ý định của , chợt tắt máy, xe dừng ở ven đường, ta mở cửa xuống xe.

      Quý Nghiên giật mình, lấy kinh nghiệm lần trước của , nếu như ta chơi cứng chắc chắn phải là đối thủ.

      Tuyệt đối chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trói.

      Quý Nghiên bước nhanh hơn, sau lưng truyền đến giọng của Ngôn Quyết. "Em muốn đâu? Tôi đưa em ."

      " cần."

      "Em sợ cái gì thế?"

      Phép khích tướng cũng đem ra xài sao? Quý Nghiên quay đầu lại. "Dáng dấp của quá dọa người."

      thấy được, ngay lúc vừa dứt lời sắc mặt Ngôn Quyết tối sầm lại, bước chân đuổi theo của ta cũng chậm .

      Nhưng chỉ là trong nháy mắt, ta lại khôi phục như thường, tà mị cong khóe môi, trong mắt gợi lên tia hứng thú. Trong những từng gặp có người nào mà bị khuôn mặt của mê hoặc, người nào mà kịp chờ đợi tắm rửa sạch để dâng tới cửa. Đây là lần đầu tiên, có người dáng dấp của dọa người. Haha, gan . . . . . .

      gặp qua vô số người, đương nhiên nhìn ra được, Quý Nghiên là ghét .

      càng như vậy, lại càng tăng lên dục vọng chinh phục của , nhất là người phụ nữ của Bạch Thắng. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n thể , lần này ánh mắt của cậu ta quả rất đặc biệt, lần đầu tiên Ngôn Quyết nhìn thấy như vậy, bất giác ảo tưởng dáng vẻ sung sướng của khi — ở dưới người , nhất định rất mê người.

      Nếu Quý Nghiên biết được ý nghĩ trong lòng ta lúc này tuyệt đối chút do dự liệt ta vào vị trí đầu danh sách đen.

      Suốt đời phải tẩy trắng.

      Ngôn Quyết đuổi theo, đưa tay sắp bắt được Quý Nghiên, bỗng chốc, tay ở giữa trung bị bàn tay khác chặn lại.

      "Cậu là ai?"

      Giọng trầm thấp quen thuộc, trong lòng Quý Nghiên vui vẻ, quay đầu lại liền nhìn thấy Dương Hàm Mặc nghiêm mặt bắt lấy cổ tay Ngôn Quyết, đáy mắt mảnh thâm trầm.

      "Hàm Mặc." Quý Nghiên tới phía sau , há mồm to thở phào nhõm.

      Mới vừa gấp, hô hấp cũng có hơi dồn dập.

      Dương Hàm Mặc nhìn nhìn , lại nhìn Ngôn Quyết chút, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào người Quý Nghiên. "Em có quen người này ? Có phải là cậu ta quấy rầy em ?"

      Sắc mặt Ngôn Quyết thay đổi.

      Ánh mắt hơi thâm thúy nhìn bọn họ, nụ cười khóe miệng hình như sâu hơn. "Xem ra Quý tiểu thư rất được chào đón."

      Quý Nghiên mặc kệ , với Dương Hàm Mặc: "Chỉ là kẻ đáng ghét thôi, ta muốn làm cho em lên xe của ta."

      Quả nhiên, sắc mặt Dương Hàm Mặc nhất thời trầm xuống.

      Ngôn Quyết cười lạnh tiếng.









      Editor: tyvybutchi.

      Chương 71 (tiếp): Tương lai của Tiểu Bạch là tôi.

      Ngay trước khi Dương Hàm Mặc có hành động khác cổ tay ta xoay cái liền nhàng tránh thoát kiềm chế của Dương Hàm Mặc.

      "Chỉ là đùa giỡn mà thôi, Quý tiểu thư cần để ý." tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n ta nở nụ cười, nhìn địch ý dưới đáy mắt Dương Hàm Mặc, biến sắc : "Em có bạn ở đây, tôi liền quấy rầy, sau này hẹn gặp lại."

      xong liền xoay người rời .

      Dù sao về sau thời gian còn nhiều, có nhiều thời gian, từ từ chơi với bọn họ.

      Quý Nghiên nhìn bóng lưng của ta, cau mày chặt, biết đến cuối cùng Ngôn Quyết là muốn làm gì?

      Dương Hàm Mặc theo tầm mắt của nhìn lại, : "Tên đó là ai?"

      "Em cũng quen, có gặp lần trong bữa tiệc, sau đó cứ quấn lấy em như vậy." Quý Nghiên hời hợt , cũng muốn tới ta nhiều.

      Dương Hàm Mặc cũng miễn cưỡng , bây giờ học được cách tham dự vào chuyện của . muốn , liền hỏi nữa. Quý Nghiên là người biết chừng mực, hơn nữa, bên cạnh còn có người tên Bạch Thắng nữa mà.

      Đây sớm phải là chuyện có thể quản lý được nữa rồi.

      "Lên xe thôi." Dương Hàm Mặc xoay người tới bên cạnh xe thể thao, ở đây cũng thể dừng xe quá lâu.

      Nếu phải đột nhiên nhận được điện thoại phải về công ty chuyến cũng quay đầu xe chạy ngược về, vừa lúc lại thấy .

      Quý Nghiên từ chối, mở cửa chỗ ngồi kế bên ra ngồi lên, nịt chặt dây an toàn.

      Xe chậm rãi khởi động, Quý Nghiên quay đầu : "Vừa rồi cám ơn ."

      Dương Hàm Mặc mím môi, im lặng.

      Quý Nghiên nhất thời cũng biết lại gì.

      Vừa mới chào tạm biệt xong, nghĩ tới nhanh như vậy lại gặp nhau.

      Quý Nghiên nhìn phong cảnh nhanh chóng xoẹt qua ngoài cửa sổ, lúc ở trong quán cà phê vẫn có những người khách khác mà còn cảm thấy lúng túng. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Huống chi bây giờ chỉ còn lại gian hai người, Quý Nghiên liền càng thêm cảm thấy kỳ quái.

      Phù.

      phồng má, thở ra hơi, tóc mái trán cũng bị thổi lên.

      "Quý Nghiên." Đột nhiên, gọi .

      Quý Nghiên theo phản xạ quay đầu lại.

      Ánh mắt nhìn chằm chằm , giống như hỏi, sao thế?

      Dương Hàm Mặc thoáng quay đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc : "Đây là cơ hội cuối cùng cho em, nếu như, lần này em vẫn hạnh phúc. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Như vậy, lần sau, em nhất định phải nhìn về phía , được ?"

      Quý Nghiên ngẩn người, nghiền ngẫm ý tứ trong lời của , hồi lâu mới hiểu được.

      Chợt cảm thấy trong lòng có chút chua xót.

      giống như là bị thứ gì dẫn dắt, tự chủ được : "Được."

      Khóe môi của Dương Hàm Mặc nhàng cong lên.

      Có những lời này của em là đủ rồi, Nghiên Nghiên, mặc dù rất hi vọng em có thể nhìn về phía , nhưng nếu là như vậy em lại càng đau lòng hơn nữa. Nếu như phải dùng nỗi khổ sở của em mới có thể đổi được em ngoái đầu nhìn lại và cười với tiếng tình nguyện chúc cho em mãi luôn được hạnh phúc. . . . . .
      tú cầu, Phong Vũ YênNguyen Thuy thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 72: hạnh phúc khi được gặp em.
      Editor: tyvybutchi

      "Nghiên Nghiên, nhanh lên chút người đẹp, giang hồ cần cứu gấp đây. . . . . ."

      Buổi chiều, Quý Nghiên ở chỗ của mình, đột nhiên nghe thấy tiếng của đồng nghiệp Tiểu Thiện, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tiểu Thiện gấp gáp chạy tới, vẻ mặt vội vàng.

      "Cậu bị người ta đòi nợ sao?" Quý Nghiên buồn cười hỏi.

      Tiểu Thiên có tâm trạng đùa với , nắm cánh tay liền kéo đến chỗ ngồi của mình, vừa nhanh chóng : "Nhanh nhanh. . . . . . Tới đây chút. . . . . ."

      Quý Nghiên bị ấy đè ngồi xuống.

      Tràn đầy mờ mịt ngước mắt nhìn ấy. "Làm gì vậy?"

      "Còn hỏi nữa... Số đặc biệt của lễ Noel năm nay mình phụ trách viết bài, thế nhưng hai ngày nay cả đầu óc mình cứ mô hồ thành mảnh, viết ra được cái gì. Tối hôm nay phải in ra rồi, chị Nhạc còn chờ mình nộp bản thảo, mình xin cậu, nếu cậu giúp mình, mình liền xong đời!" Tiểu Thiên làm bộ vẻ mặt như trời cũng sắp sụp bằng.

      Quý Nghiên : "Cậu muốn mình viết giúp cậu?"

      "Bingo! Cậu xem cậu xinh đẹp mê người nhắn xinh xắn đáng biết bao nhiêu, vừa tốt bụng lại lương thiện, nên đành lòng từ chối mình nha." Lần nào Tiểu Thiên cầu người khác cũng đều luôn đặc biệt ngọt miệng như vậy.

      khen người ta thẳng lên trời.

      Quý Nghiên xoa xoa da gà nổi hai cánh tay, hỏi: "Cậu cần viết bao nhiêu nữa?"

      "Còn 5 trang nữa." Tiểu Thiên .

      Quý Nghiên cầm chuột, kéo lên xem những gì ấy viết, Tiểu Thiên thấy vậy, chợt cảm thấy có hy vọng. Bèn rèn sắt khi còn nóng : "Thế nào? Nhìn mình đáng thương như vậy, cậu hãy giúp mình chút , làm ơn làm ơn. . . . . ."

      "Được." Quý Nghiên dứt khoát .

      "A~ mình cậu như thế, mình mời cậu ăn thịt bò khô mà, cậu. . . . . . A? . . . . . ." Tiểu Thiên xong mới phát có cái gì đó đúng, nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái nữa, ấy vừa mới cái gì?

      Quý Nghiên đứng dậy, : "Đưa hình ảnh và những tờ cậu viết cho mình ."

      Lần này Tiểu Thiên ngược lại phản ứng rất nhanh, nhất thời hoan hô tiếng, kích động ôm lấy Quý Nghiên. "A a a. . . . . . Quý nương mình cậu chết mất thôi. . . . . . Cậu quả nhiên là người tốt."

      Quý

      [​IMG]
      tú cầu thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 72 <Tiếp>: hạnh phúc khi được gặp em.
      Editor: tyvybutchi

      Nhìn qua, giống như là trường của bữa tiệc .

      Nhưng so với bữa tiệc ở đây lại an tĩnh lãng mạn hơn rất nhiều.

      Bạch Thắng đột nhiên hỏi: "Em từng nghe đánh đàn chưa?"

      "Piano sao?"

      "Ừ."

      " có." Quý Nghiên : " cũng với em là biết đánh đàn."

      Tình cảnh này rất có gian tưởng tượng, Quý Nghiên mơ mộng chút, Bạch thiếu gia đánh đàn, chắc chắn là rất đẹp trai!

      vẫn luôn cảm thấy đàn ông có thể đàn được tốt piano đều có loại sức hút khác.

      "Chờ chút."

      Bạch Thắng cầm khăn ăn lên, ưu nhã lau lau miệng rồi đặt xuống, Quý Nghiên thấy đẩy ghế ra đứng dậy, cơ thể cao lớn ung dung tới chỗ đàn Piano.

      Ánh mắt thắc mắc nhìn theo .

      Bạch Thắng gì đó với người đánh đàn, từ góc độ của Quý Nghiên nhìn lại, chỉ có thể thấy sườn mặt tuấn tú hoàn mỹ của . Môi mỏng khẽ mở, vẻ mặt vẫn thanh nhã ôn hòa như cũ. Người đàn ông này, bất cứ lúc nào nhìn vào, cũng đều có loại tốt đẹp thể diễn tả bằng lời.

      Người nọ đứng dậy ra ngoài.

      Dưới ánh mắt kinh ngạc của Quý Nghiên, Bạch Thắng thế chỗ người đánh đàn kia ngồi xuống trước đàn Piano.

      muốn đánh đàn sao?

      Người tỏa sáng chói mắt luôn là cực kỳ làm cho người khác chú ý, mặc dù trong đêm Giáng sinh hôm nay, khách khứa đến đây gần như đều là các cặp đôi trong giai đoạn tình cuồng nhiệt. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Nhưng những nữ sinh kia, vẫn là che giấu được ánh mắt kinh ngạc si mê, giống như ăn cơm cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng, sắc mặt của những người bạn trai ngồi bên cạnh các ấy đều ngoại lệ đanh lại.

      Bắt đầu.

      Mười ngón tay của đặt phím đàn, hơi ngẩng đầu, hướng về phía Quý Nghiên khẽ mỉm cười.

      Trái tim Quý Nghiên chợt lỡ mất nhịp.

      Giai điệu ưu nhã lần lượt bay ra từ những đầu ngón tay của Bạch Thắng, giờ phút này, thời gian giống như cũng chậm lại. Thế giới cũng như chuyển động xung quanh , Bạch Thắng là người đa tài đa nghệ, khi còn bé được Ứng San ảnh hưởng, cho nên đàn Piano, đàn ghita, đàn tranh, vẽ vời. . . . . . Cái gì cũng học, cho nên cái gì cũng biết, hơn nữa còn rất tinh thông. Nhà họ Y rất coi trọng trẻ con phát triển toàn diện, cho nên khi còn bé Ứng San và Y Mạt Thuần, còn có Y Bối Nặc cái gì cũng phải học, đến đời của Bạch Thắng, đương nhiên cũng như thế.

      Bọn họ đều là loại đa năng.

      Cho nên, khi giây phút người trước mặt đánh lên nốt đầu tiên kia, tất cả mọi người đều lộ ra ánh mắt khiếp sợ.

      Bao gồm cả Quý Nghiên.

      Mười ngón tay của Bạch Thắng nhảy múa phím đàn, chút nào thua nghệ sĩ Piano chuyên nghiệp, đàn chính là bài hát "She" rất nổi tiếng của Elvis ¬Costel¬lo, Quý Nghiên vừa nghe liền cảm thấy quen thuộc. Trước kia có thời gian cũng rất thích bài hát này, lưu trong điện thoại di động lúc rảnh rỗi liền nghe mấy lần, có

      [​IMG]
      tú cầu thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 72 <Tiếp>: hạnh phúc khi được gặp em.
      Editor: tyvybutchi

      Cho dù bản thân cũng có lúc thắc mắc, Bạch Thắng là coi trọng điểm nào ở ? Lại đáng để dứt khoát lòng, thâm tình đối với như thế!

      Mọi người ở đây cũng chú ý tới tầm mắt của Bạch Thắng, bọn họ theo ánh mắt của , liền nhìn thấy Quý Nghiên. Cũng có rất nhiều người nhận ra này, là tiểu thư lớn của tập đoàn Thụy Hưng, trước đây lâu bị gièm pha, làm cho khi nhà trọ của bị hỏa hoạn, web điên cuồng đăng tin, tiếng mắng mảnh.

      Nhưng ngày gần đây thân là trong các đối tượng của xì căng đan- thiếu gia nhà họ Dương kia (Dương Hàm Mặc) lại tự mình đứng ra giải thích chuyện này, thẳng báo chí vu oan Quý Nghiên. Cũng gián tiếp để lộ ra tin tức có bạn trai. . . . . . ai biết của đến tột cùng là như thế nào? Cái tin này, giả giả lại có ai ràng? Chỉ là ngờ, người bạn trai trong tin đồn của Quý Nghiên, lại là Bạch thiếu gia của Cục Quốc An.

      Vả lại nhìn hết sức , Bạch thiếu gia cho người khác ấn tượng luôn là thanh nhă lịch , nhưng lại có cảm giác rất xa cách, dễ gần. Hơn nữa có ai nghĩ tới, ngày hát tình ca tặng cho dưới ánh nhìn trừng trừng của nhiều người, thâm tình như vậy, chuyên chú, bất chấp tất cả. Cũng may nhà hàng này có quy định, mỗi ngày chỉ tiếp đón 30 đoàn khách, đây là nhà hàng cao cấp nổi tiếng nhất Hongkong, rất nhiều người muốn đến đây ăn, nhưng muốn ăn bữa ở chỗ này, lại là cực kì dễ. Có thể đặt được chỗ ở đây, đều là người giàu cũng quý, tư cách rất cao, tất cả mọi người đều hiểu quy củ trong giới thượng lưu này, cũng rất thức thời, loại chuyện như vậy, đương nhiên tùy tiện ra ngoài.

      Xem xong rồi thôi.

      Bạch Thắng đứng dậy, dưới ánh nhìn săm soi của mọi người, chậm rãi tới chỗ Quý Nghiên.

      Hình tượng của rất phù hợp với người tình trong mộng của tất cả , nhất là khi khung cảnh dưới ánh đèn lãng mạn như vậy, trong khí an tĩnh thế kia, ngồi đàn Piano, hát tình ca, thần thái ưu nhã, như vị bạch mã hoàng tử nhàng giáng trần, trong nháy mắt làm cho tất cả nữ sinh ở đây đều có chút nghiêng ngả.

      Họ cũng nhịn được sôi trào, tiếng thét chói tai, tiếng vỗ tay, vang lên liên miên. . . . . .

      Trong nhà hàng này chưa từng có loại náo nhiệt như thế này, ngay cả các nam sinh cũng hùa theo ồn ào lên, rối rít cổ vũ Quý Nghiên đáp lại tấm chân tình của Bạch Thắng, khí nhất thời bị xáo động tới điểm cao nhất.

      Quý Nghiên đỏ mặt, từ trước đến giờ luôn im lặng gì nhiều, cho nên nhất thời có chút khó thích ứng với khí nhiệt tình như vậy. Bạch Thắng vẫn đứng ở cách đó mấy bước, đột nhiên dừng bước chân lại, cứ như vậy đứng ở nơi đó, khóe miệng nở nụ cười, ánh mắt lẳng lặng nhìn , tư thái yên tĩnh, giống như chàng hoàng tử tỏa sáng vô hạn, chờ đợi công chúa của mình bước đến.

      Quý Nghiên có chút biết làm sao, chưa từng đối phó với loại tình trạng này. Vốn tưởng rằng ở trước mặt Bạch Thắng, có thể đủ tự nhiên đủ thoải mái cùng chung sống, nhưng trải qua náo loạn như vậy, mới phát chênh lệch giữa bọn họ lớn đến thế nào. chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, liền hề có sức chống đỡ.

      Người đàn ông này có tư chất làm cho người ta điên cuồng như vậy.

      nổi tiếng gan lớn thấy Quý Nghiên vẫn còn chần chừ liền nhìn nổi nữa, kia lặng lẽ tới, đẩy Quý Nghiên ra trước, Quý Nghiên trong trạng thái mất hồn cũng kịp chú ý, cả người lảo đảo ngã xuống, thẳng tắp nhào tới phía trước.

      đôi tay kịp thời đỡ lấy .

      đứng ở trước mặt , Quý Nghiên vừa mới ngước mắt, liền đối diện với cặp mắt sâu thẳm kia, chóp mũi đều là hơi thở quen thuộc, bọn họ dán vào nhau rất gần, rất gần. . . . . .

      Mọi người thầm nghĩ, như vậy mới đúng chứ! Hai người bọn họ như vậy, nhìn qua rất xứng đôi.

      Tuấn nam mỹ nữ, nhìn xem là mát mắt mà . . . . . .


      [​IMG]
      tú cầuPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :