1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạch thiếu gia, cưng chiều vợ như mạng - Hạ Lan Âm (Full- Mai có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tyvybutchi.

      Chương 4: Bạch thiếu gia hào hoa phong nhã.

      Mộc Tây trước sau như tùy tùy tiện tiện, loại chuyện này, căn bản để ở trong lòng, vừa lôi Quý Nghiên ra ngoài, vừa : "Chúng ta rất lâu chơi rồi, ngày mai chị đây khó khi nào được nghỉ, hôm nay liền xả thân vì bạn tốt, dẫn cậu ra ngoài xả stress chút."

      Mặc dù Quý Nghiên ra miệng, nhưng Mộc Tây biết trong lòng ấy rất khó chịu, là người rất trọng tình trọng nghĩa, nhất là đối với người quan tâm, bình thường Quý Nghiên chỉ vừa rời khỏi chút cũng có thể làm cho lo lắng nửa ngày, huống chi bây giờ là bị người phản bội.

      Quý Nghiên là người khó hiểu, có chuyện gì cũng chỉ biết chôn ở trong lòng, đau khổ như thế nào nữa cũng chỉ gặm nhấm mình, muốn tâm trạng của mình ảnh hưởng đến người khác, cho nên căn bản biểu ra ngoài mặt.

      Còn tính cách Mộc Tây hoàn toàn ngược lại, rất là hấp tấp, mặc dù bề ngoài xinh đẹp, nhưng tính khí lại cực kì nóng nảy, chuyện rất thẳng thắng, cũng rất dễ xúc động, nếu như có người nào dám chọc đến làm cho long trời lở đất nhất quyết bỏ qua. thường : thà làm cho người khác giận đến khó thở, cũng để cho chính mình chịu phần uất ức. Cho nên Mộc Tây lo lắng Quý Nghiên vẫn cố nén như vậy, sớm muộn gì cũng sinh bệnh.

      sớm nhìn nổi rồi, nếu như phải là mấy ngày nay có kỳ thi cuối kỳ ( Mộc Tây hơn Quý Nghiên tuổi ), Mộc Tây cũng đến bây giờ mới kéo ra ngoài.

      Quý Nghiên còn chưa kịp phản ứng bị kéo rồi, được đoạn mới ngơ ngác hỏi: " đâu vậy?"

      Mộc Tây : "Yên tâm, phải là nơi bậy bạ."

      Quý Nghiên bị kéo . Mộc Tây rất thích những nơi huyên náo như quán bar, sàn nhảy… từ lớn lên ở nước ngoài, nên tính cách rất cởi mở, Quý Nghiên đương nhiên lo lắng. Chỉ là may mắn Mộc Tây vẫn còn tương đối biết đúng sai, suy nghĩ cũng tương đối hướng nội, cuối cùng mang đến KTV.

      Chỉ là ——

      Quý Nghiên nhìn tòa kiến trúc lấp lánh ánh sáng trước mắt, có chút hoài nghi, các phải là nhầm chỗ rồi chứ?

      "Thành giải trí Thánh Y?"

      Mộc Tây: "Đúng vậy."

      trả lời rất nhanh, mắt cũng nháy, Quý Nghiên mím môi, cũng nữa. Suy nghĩ chút liền biết, khẳng định có người theo đuổi nào đó tặng ấy thẻ hội viên, thừa biết, từ trước đến giờ Mộc Tây cũng phải là người vì muốn được lợi mà lừa gạt người khác.

      Thành giải trí Thánh Y ra chính là nơi ăn chơi cao cấp, chiếm diện tích cực lớn, bên trong áp dụng thiết kế vòng tròn, tổng cộng có 32 tầng, bao gồm quán bar, KTV, phòng game, Gym và rất nhiều hạng mục giải trí khác, danh tiếng vang xa, vả lại cả nước chỉ có duy nhất tòa nhà này.

      Điểm khác biệt với nơi khác chính là, người có được thẻ hội viên mỗi năm đều phải chi ra hơn ngàn vạn/người, khi làm thẻ hội viên, đều phải trả chi phí theo từng quý (3 tháng), cách khác, Mộc Tây cầm theo thẻ của người khác tới Thánh Y chơi, lần này bọn họ xài tiền đều cần trả tại chỗ, toàn bộ ghi vào sổ, đến kỳ người ta cũng chỉ tìm người ban đầu làm thẻ tính tiền.

      Nếu lấy điều kiện kinh tế của các bây giờ, làm sao có thể được chơi ở nơi cực tốt này?

      Quý Nghiên và Mộc Tây bước vào đại sảnh, trong gian tráng lệ, liếc mắt liền thấy quầy phục vụ chình ình ngay chính giữa, Mộc Tây đứng xếp hàng theo số, còn Quý Nghiên ngồi ở khu nghỉ ngơi đợi . biết có phải là năm hạn xui xẻo hay , mà chỉ chốc lát sau, liền nhìn thấy Mạnh Thiếu Tuyền và Quý Nhu cùng đám người vào.

      Quý Nghiên vốn là quan sát hoàn cảnh chung quanh, vậy mà lại gặp bọn họ, đầu tiên là sững sờ, sau đó trong lòng liền co rút đau đớn chút, còn chưa kịp phản ứng Quý Nhu vừa vặn xoay qua bên này, Quý Nghiên cả kinh, cuống quít quay mặt , cũng muốn để cho bọn họ nhìn thấy . Nếu quyết định dây dưa, vậy nhắm mắt làm ngơ là tốt nhất.

      Vậy mà, mắt Quý Nhu tinh, trong nháy mắt liền bắt được bóng dáng quen thuộc này. ‘Quý Nghiên?’

      Quý Nhu nhíu mày, khẽ cười. Nhưng chớp mắt cái, ta lại khôi phục dáng vẻ dịu dàng ngây thơ, kinh ngạc : "Chị?"

      ta kích động lôi kéo tay áo Mạnh Thiếu Tuyền, vừa nhìn phương hướng Quý Nghiên, vừa : "Thiếu Tuyền, xem, kia có phải là chị hay ?"

      xong, đợi Mạnh Thiếu Tuyền trả lời, liền vui sướng chạy tới chỗ Quý Nghiên. Nụ cười vui vẻ kích động này, người biết còn tưởng rằng tình cảm của các rất tốt.

      Mạnh Thiếu Tuyền nghe được lời của Quý Nhu, theo bản năng nhìn qua chỗ Quý Nghiên, chỉ thấy bên mặt bị mái tóc đen dài thẳng rủ xuống che khuất. Đột nhiên, xúc giác tay biến mất, nhìn Quý Nhu chạy , lập tức lo lắng : "Tiểu Nhu, chậm chút, coi chừng té."

      Tay Quý Nghiên đặt ở đầu gối, ngón tay níu chặt lấy da thịt đùi, muốn mượn đau đớn đùi hóa giải đau đớn trong lòng. tiếng lo lắng kia của Mạnh Thiếu Tuyền lọt vào trong tai , Quý Nghiên chỉ cảm thấy lòng chua xót vô cùng, trong nháy mắt lại muốn rơi nước mắt.

      Giờ phút này mới tin tưởng, bọn họ kết thúc.

      Sau này, dịu dàng của , cũng tiếp tục dành cho .

      "Chị, đúng là chị rồi!" Quý Nhu tới bên cạnh Quý Nghiên, nhàng với : "Tại sao chị ngồi mình ở đây? Chị có cùng với bạn ? Thiếu Tuyền mới vừa vào công ty, mọi người muốn ăn mừng ấy, em vốn là muốn tham gia, nhưng mà Thiếu Tuyền muốn cùng nhau chia sẻ niềm vui này, em cũng thể làm gì khác hơn là đồng ý. Nhưng mà trong kia trừ Đình Đình ra, em quen biết ai hết, bây giờ có thể gặp được chị, em rất vui mừng! Nếu chị cùng tụi em , em cũng có thêm người quen. Hơn nữa chị em chúng ta lâu gặp, em có rất nhiều chuyện muốn với chị đó! Chị, chị thấy có được hay ?"

      Im lặng.

      Quý Nghiên cũng quay đầu lại, để tùy ta tự biên tự diễn.

      Vừa vặn đoàn người Mạnh Thiếu Tuyền cũng tới, Dương Đình Đình vừa nhìn thấy Quý Nghiên, lửa giận lập tức xông lên cao “ ta tại sao cũng ở đây? Này, phải là biết hôm nay Thiếu Tuyền muốn dẫn chúng ta tới đây chơi cho nên mới cố ý chờ ở đây chứ? Chẳng lẽ còn muốn cướp Thiếu Tuyền từ tay chị Tiểu Nhu hay sao? tại sao lại biết xấu hổ như vậy, Thiếu Tuyền cũng thích , còn mặt dày mày dạn quấn lấy, tiêu chuẩn của thành giải trí Thánh Y này từ khi nào trở nên thấp như vậy rồi hả ? Cái thứ như vậy mà cũng có thể tùy tiện cho vào sao."

      "Đình Đình, đừng như vậy, chị ấy phải là người như thế." Quý Nhu đúng lúc ra mặt bảo vệ Quý Nghiên, thể trọn vẹn trong sáng thiện lương của ta.

      Mạnh Thiếu Tuyền trìu mến nhìn ta, bao bàn tay nhắn của Quý Nhu trong lòng bàn tay mình, Dương Đình Đình vội vàng : "Chị Tiểu Nhu, chị cần lúc nào cũng giúp cho ta, cái loại đàn bà này căn bản chỉ là lừa chị, tại sao chị vẫn ngây thơ tin tưởng ta như thế! ta chính là ỷ vào ngây thơ này mới dám khi dễ chị như vậy, còn vọng tưởng có thể đoạt Thiếu Tuyền từ tay chị, chị nhất định thể tiếp tục dung túng ta nữa."

      Dương Đình Đình sợ Quý Nhu tin mình, chỉ vào Quý Nghiên, hất cằm lên, ác ý : "Này, tại sao lên tiếng hả? Bị tôi trúng tim đen rồi chứ gì?"

      Dương Đình Đình có tính cách trẻ con, khi nắm buông, hơn nữa thanh của ta lại lớn, ít người nhìn sang, Quý Nghiên lần nữa cảm nhận được tất cả ánh mắt đều hướng vào người , thỉnh thoảng còn chỉ chỉ chõ chõ, cảm thấy lưng như bị kim chích.

      biết là xuất tình huống như thế mới muốn đối diện bọn họ, khuôn mặt Quý Nhu dối trá, miệng Dương Đình Đình đầy gai, sợ nhất là gặp phải người như vậy, nên cũng có tinh lực tranh cãi với họ.

      Quý Nghiên nắm chặt tay, đứng dậy, Dương Đình Đình đứng đối diện , mắt đối mắt, tất cả mọi người nín thở nhìn chăm chú, muốn biết có phản ứng gì.

      Mà cũng trong lúc đó, bên trong phòng ở lầu hai của thành giải trí Thánh Y.

      Có mấy người nam nữ ngồi ở ghế salon, nam mang giày Tây, nữ mặc quần áo hở hang, nhất là cái thứ mềm mại kia, cảm giác như là muốn phá áo bật ra, khiến con mắt mấy tên thanh niên cũng muốn lòi ra ngoài.

      con mắt!

      Trong đó chỉ có người là ngoại lệ, ta chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, gương mặt trắng như ngọc mang theo ý cười nhợt nhạt, thường có rất ít đàn ông da trắng được như vậy, giống như viên trân châu trong suốt, óng ánh, tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Tóc của đen nhánh, cắt kiểu tóc thịnh hành nhất nay, gương mặt đó, là kiệt tác tốt nhất của Thượng Đế cũng quá đáng. Hình dáng của cực kỳ dịu dàng, sống mũi cao thẳng, khuôn môi tuyệt đẹp, chỉ có cặp mắt kia, đen nhánh thâm thúy, mang theo loại thăm thẳm cao thâm, rồi lại mị hoặc mười phần. Nhìn từ xa, người của giống như có loại khí chất kiên cường chính trực, nhưng đó cũng phải là người dễ dàng cho người ta đến gần. Cho dù là cong khóe môi cũng chỉ lộ ra chút thâm ý, người nào có thể hiểu .

      giống như thiên thần thượng cổ trong thần thoại, hoàn mỹ, lại xa vời thể với.

      người đàn ông vừa ngồi xuống bên cạnh vừa nhìn sắc mặt của , cẩn thận từng li từng tí : "Bạch thiếu gia, ngài nhìn chuyện kia xem, ngài cảm thấy như thế nào?"

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tyvybutchi.

      Chương 5: Tên đàn ông vô hạn cặn bã.

      người đàn ông vừa ngồi xuống bên cạnh vừa nhìn sắc mặt của , cẩn thận từng li từng tí : "Bạch thiếu gia, ngài nhìn chuyện kia xem, ngài cảm thấy như thế nào?"

      Bạch Thắng lắc ly rượu trong tay, tư thái nhàn nhã thể tả, sắc mặt từ đầu đến cuối hề thay đổi, người đàn ông kia cũng đoán được tâm tư . (tyvybutchi.***************) Chỉ là thấy cả nửa buổi cũng lời nào, liền lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với có bề ngoài xuất sắc nhất, mặc đồ cũng là hở hang nhất.

      kia hiểu ý, lập tức nhiệt tình tới gần bên cạnh Bạch Thắng, thân thể của rất mềm, da trắng nõn nà. Lúc mới vừa vào đây, bị Bạch Thắng hấp dẫn hoàn toàn, người đàn ông này quá mức chói mắt, toàn thân đều giống như lóe sáng, cả đêm chỉ lo nhìn , trong mắt căn bản là thể chứa được những người đàn ông khác.

      Dù sao ở nơi này lăn lộn lâu như vậy, mắt nhìn người đương nhiên là vô cùng chuẩn, nhìn cái liền đoán chắc Bạch Thắng tuyệt đối phải người tầm thường, cũng chưa từng có cơ hội nào may mắn như lúc này, bởi vì xinh đẹp kinh người mới có thể ở trước mặt nhiều người như vậy bọc lộ hết khả năng của mình, lấy được cơ hội đến gần . (tyvybutchi.***************) hoàn toàn hề cảm thấy khẩn trương, mắt thấy thân thể của hai người sắp dính sát vào nhau, ánh mắt của Bạch Thắng nhàn nhạt liếc ta cái, ràng gì, thậm chí khóe môi vẫn cong lên như cũ, nhưng cả người lại đột nhiên run rẩy, chỉ cảm thấy rợn cả tóc gáy, động tác cũng ngừng lại.

      Điện thoại di động trong túi nhàng rung, Bạch Thắng đặt ly xuống, đứng dậy, giọng mát lạnh."Tôi nghe điện thoại."

      Bóng dáng đàn ông mạnh mẽ rắn rỏi dần dần xa, tên đàn ông khi nãy hung tợn trừng mắt nhìn , vẻ mặt cực kỳ vô tội, đây là lỗi của sao?

      Tên đàn ông đó bây giờ cũng rảnh khiển trách ta, cháu trai vẫn còn ở trong ngục giam Cục Quốc An chờ cứu, xin Bạch Thắng giúp tay, lợi thế duy nhất chính là đống súng ống đạn dược bí mật nằm trong tay cháu trai , nhưng Bạch Thắng vẫn luôn tỏ thái độ gì, trong lòng cũng bắt đầu nắm chắc rồi.

      Cháu trai đống vũ khí quân này chính là nghiên cứu mới nhất do tổ chức Liên Hiệp Hội Khủng Bố số thế giới tạo ra, uy lực cực lớn, chẳng lẽ hề động lòng sao?

      Bạch Thắng tới trước lan can bằng thủy tinh ở lầu hai, nhận điện thoại, chỉ nghe Kiến Sương : "Chỉ huy, tìm được vị trí đống súng ống đạn dược kia của Lâm Địch, chúng tôi vận chuyển về tổng bộ."

      "Ừ." Bạch Thắng đơn giản đáp tiếng, mặt cũng vì vậy mà có bao nhiêu vui sướng.

      Người đàn ông trong phòng là thương nhân lớn ở Hong Kong, cháu của là Lâm Địch, những năm trước đây ở thủ đô thành lập tổ chức hắc đạo, sau đó cái tổ chức này ngày càng lớn mạnh, địa bàng cũng càng ngày càng rộng, súng ống đạn dược, ma túy, kim cương, cái gì Lâm Địch cũng dám đụng, thậm chí gần đây còn mở cuộc tập kích khủng bố.

      Chính phủ thể nhịn được nữa, cuối cùng Bạch Thắng mang theo đội đặc nhiệm bắn nát tổng bộ của bọn họ, đám người Lâm Địch toàn bộ sa lưới. (tyvybutchi.***************) Cho đến lúc này, chú của Lâm Địch mới biết chuyện, cho nên mới chuyến này, trước khi Lâm Địch bị bắt kịp cho chú biết vị trí đống súng ống đạn dược kia, hơn nữa còn bảo chú nhất định phải cứu , nếu như cứu được sau này cũng phải vì báo thù. Chú thương nhân, làm sao mà hiểu được những chuyện này, còn tưởng rằng Cục Quốc An là cùng dạng với bộ cảnh sát, chỉ cần thông qua quan hệ, cho bọn họ thứ họ muốn là được. (tyvybutchi.***************) Trong Cục Quốc An cũng chỉ biết mỗi tên của Bạch Thắng, vất vả mới liên lạc được người, hẹn ra gặp mặt, nhưng làm sao có thể nghĩ đến, Cục Quốc An có thể cường hãn đến mức gần như chỉ ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy tìm được vị trí đống quân hỏa kia, như vậy tin tức mà định tiết lộ để trao đổi còn giá trị nữa. (tyvybutchi.***************) Mà , cuối cùng cũng thể cứu được người, ngược lại còn vô duyên vô cớ cống hiến vũ khí cực khổ nghiên cứu cho Cục Quốc An.

      Bạch Thắng cất điện thoại di động, muốn xoay người, ánh mắt trong lúc vô tình quét qua đại sảnh ở lầu dưới, cuối cùng dừng ở bóng dáng thanh lệ quen thuộc trong đám người kia.

      Quý Nghiên nhìn Dương Đình Đình, ánh mắt người kia tràn đầy khiêu khích, sắc mặt Quý Nghiên càng lúc càng lạnh lùng, trầm giọng : "Tránh ra."

      Dương Đình Đình làm sao chịu nghe lời chứ? Ngược lại bởi vì câu của mà vẻ mặt càng thêm hài lòng, đầu ngẩng cao hơn."Thế nào? Chột dạ à? Rốt cuộc cũng chịu thừa nhận mình có động cơ trong sáng rồi sao. Tôi ghét nhất là loại phụ nữ như , quá dối trá!"

      "Con mịa nó, cũng có bao nhiêu tốt đẹp đâu mà đứng đó rống hả? Miệng thúi như ăn cứt! đó, cũng soi gương nhìn lại mình , biết xấu hổ ở đây la oai oái"

      Mộc Tây lập tức xông đến trước người Quý Nghiên, chỉ mới vừa lấy số có chút, quay người lại liền nhìn thấy đám người vây quanh Quý Nghiên, trong đó ba người nam nữ cặn bã kia là bắt mắt nhất, sợ Quý Nghiên bị khi dễ, Mộc Tây nhanh tới.

      Dương Đình Đình ngờ Mộc Tây cũng ở đây, trong nháy mắt sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, trừ Quý Nghiên, ghét nhất chính là Mộc Tây. Mỗi lần chỉ cần có Mộc Tây xuất , tuyệt đối chiếm được chút tiện nghi nào, cuồng, Mộc Tây còn cuồng hơn , ngang ngược, Mộc Tây lại càng ngang ngược hơn .

      Hơn nữa, vóc dáng Mộc Tây cũng cực kỳ xinh đẹp.

      Phải diễm, mái tóc dài màu rượu đỏ quăn như rong biển, ngũ quan tinh xảo diễm lệ, vóc người lại đẹp, ở trong mắt của Dương Đình Đình, đó chính là gương mặt của hồ ly tinh, đến đòi hận.

      Quả nhiên, tất cả nam sinh chung quanh đều lộ ra nét mặt mê mẩn.

      Dương Đình Đình cả giận : "Mắc mớ gì tới ? Tôi thấy là cùng dạng với Quý Nghiên, kiếp trước thiếu đàn ông, nên đời này mới bụng đói ăn quàng. làm cho người ta chán ghét!"

      Mộc Tây nổi giận, tính của cũng là nóng nảy, mắng người lại càng thêm chút hạ thủ lưu tình."Giỏi lắm, con mịa nó mới là ra đời Ngũ Hành thiếu tiện, tôi thấy lúc đầu mẹ đừng nên sinh ra, tránh cho sống đời làm lãng phí khí."

      ". . . . . . . . . . ." Dương Đình Đình bị Mộc Tây chọc giận đến thốt nên lời, chỉ vào Mộc Tây “, , ” nửa ngày cũng có đoạn sau.

      Mộc Tây trừng ta: ", cái gì? có bệnh à? ngày đáng khinh mấy lần liền nhàn đến phát chán phải ? Nếu sợ phải rảnh rỗi như vậy kiếm heo mà chơi , có việc gì đừng chạy tới đây mà ủ rũ, làm cản trở việc làm ăn của người ta."

      thể , miệng Mộc Tây là rất độc địa, Dương Đình Đình giận đến thiếu chút nữa muốn sặc khí.

      Quý Nghiên đứng ở bên, lẳng lặng nhìn hai người họ đấu đá nhau. ra rất tức giận, nhất là khi Dương Đình Đình lời vũ nhục Mộc Tây, tuy rằng có thói quen nhẫn hay so đo với người khác, nhưng lần này lại khác, Mộc Tây là bạn của , tính tình lại kiêu ngạo, tuyệt đối cho phép người khác ở trước mặt điều phải với Mộc Tây.

      muốn mở miệng, Mộc Tây vẫn là nhanh hơn bước, dù sao Quý Nghiên cũng là miệng vụng, rất nhiều lần lời đến khóe miệng nhưng lại biết biểu đạt như thế nào, tại Mộc Tây tự mình ra trận, cũng dám cậy mạnh, dù sao nữa Quý Nghiên vẫn rất tin tưởng Mộc Tây, tại chỉ cần đứng bên xem trò vui là được rồi.

      Ai biết Dương Đình Đình lại Mộc Tây, lại đột nhiên giơ tay, cái tát rơi xuống, Mộc Tây căn bản là kịp tránh nữa.

      Chát ——

      tiếng thanh thúy, vang vọng ở trong đại sảnh rộng rãi, tất cả mọi người ngẩn ra.

      "Nghiên Nghiên." Mộc Tây mở to hai mắt nhìn Quý Nghiên ngăn ở trước người mình, bên mặt sưng lên to, trong phút chốc con mắt đỏ lên muốn nứt ra.

      "Dương Đình Đình!" Mộc Tây hô to tiếng, con mắt tràn đầy tức giận ngoan nhìn về phía cái người còn chút nào cảm giác mình làm sai kia.

      Cục diện càng ngày càng loạn, thấy mọi chuyện sắp phát triển đến mức thể kiểm soát được nữa, Quý Nhu liền nhanh chóng đứng ra, tới trước mặt Mộc Tây, xin lỗi : "Chị Mộc Tây, lần này là Đình Đình đúng, nhưng em ấy chỉ là trong lúc kích động lỡ tay thôi. Đình Đình còn , hiểu chuyện, chị đừng so đo với em ấy có được ?"

      Mộc Tây phải là người gây chuyện đầu tiên, hơn nữa lần này Dương Đình Đình còn chạm đến giới hạn cuối cùng của , chỉ cần vừa nhìn thấy bên mặt sưng đỏ của Quý Nghiên, cơn giận dữ liền bùng nổ. (tyvybutchi.***************) Hết lần này đến lần khác Dương Đình Đình vẫn cảm thấy mình sai, hơi bất mãn với Quý Nhu: "Chị Tiểu Nhu, chị làm gì thế? Tại sao lại cúi người cầu ta? Quý Nghiên bị đánh là do ta tự mình chạy đến, mắc mớ gì tới em chứ? Tại sao lại đổ thừa em?"

      "Mẹ kiếp." Mộc Tây cũng nhịn được nữa, vung tay áo muốn lên đánh người.

      Quý Nhu ngăn ở trước mặt Mộc Tây, còn muốn khuyên tiếp, lại bị Mộc Tây phen hất tay ra."Cút ngay."

      Sức của Mộc Tây cũng phải là rất lớn, nhưng Quý Nhu bị hất cái, thân thể lại lập tức giống như cánh hoa tàn, mềm nhũn ngã xuống đất.

      Mạnh Thiếu Tuyền kinh hãi, vội vàng hô lớn "Tiểu Nhu", cũng nhanh chóng xông lên, cánh tay dài duỗi cái, sau giây liền đón được ta.

      Quý Nghiên bị cái tát kia của Dương Đình Đình đánh cho đầu váng mắt hoa, nửa ngày cũng chưa thể trở lại bình thường, có thể thấy được ta xuống tay nặng bao nhiêu. Điều này cũng cho thấy ta hận Mộc Tây sâu đậm cỡ nào. (tyvybutchi.***************) Quý Nghiên cắn răng, chờ cho đau đớn rốt cuộc bớt chút, mới nhìn thấy Mạnh Thiếu Tuyền ôm trọn cả người Quý Nhu, bộ mặt lạnh lùng đứng ở trước mặt .

      "Quý Nghiên, tại tôi ràng cho biết. Tôi , cũng chưa từng , cho nên từ nay về sau đừng tìm tôi dây dưa nữa. Đời này kiếp này, tôi cũng chỉ mình Tiểu Nhu, bây giờ ấy mang thai con của tôi, có biết nếu như vừa nãy ấy ngã xuống có bao nhiêu nguy hiểm ? Tiểu Nhu là em , tuy rằng tôi ấy, nhưng dù sao hai người cũng là máu mủ ruột thịt, hơn nữa ấy thiện lương như vậy, tại sao lại nhẫn tâm hại ấy?"

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6: Bạch thiếu gia ra tay, nháy mắt hạ gục toàn trường.

      "Quý Nghiên, bây giờ tôi ràng cho biết. Tôi , cũng chưa từng , cho nên từ nay về sau đừng tìm tôi dây dưa nữa. Đời này kiếp này, tôi cũng chỉ mình Tiểu Nhu, bây giờ ấy mang thai con của tôi, có biết nếu như vừa nãy ấy ngã xuống có bao nhiêu nguy hiểm ? Tiểu Nhu là em , tuy rằng tôi mà lại ấy, nhưng dù sao hai người cũng là máu mủ ruột thịt, hơn nữa ấy thiện lương như vậy, tại sao lại nhẫn tâm hại ấy?"

      Mạnh Thiếu Tuyền dừng chỉ trích, mặc dù Quý Nghiên xảy ra chuyện gì, nhưng ít nhiều cũng có thể nghe được hai chữ.

      Có lẽ là gần đây bị tổn thương quá nhiều, tim cũng chết lặng, bây giờ Quý Nghiên ngoài giễu cợt ra cũng chỉ có thể cười lạnh.

      bị sưng nửa bên mặt, tóc đen rũ xuống, mắt hề chớp nhìn Mạnh Thiếu Tuyền, thái độ hết sức giễu cợt, ánh mắt càng thêm lạnh lùng, trước nay chưa từng có. "Mạnh Thiếu Tuyền, con mắt nào của nhìn thấy tôi quấn quít buông? Chẳng lẽ là bởi vì tôi xuất ở Thánh Y sao? Đây rốt cuộc là nhà hay công ty của , tại sao cho phép tôi xuất ở cái nơi thuộc địa bàn của chứ? Hơn nữa lại , tôi tới đây còn sớm hơn . Tôi trêu chọc các người, các người lại chủ động tới đây quấy rầy tôi, bây giờ Quý Nhu té còn muốn đổ trách nhiệm lên người tôi sao, cảm thấy khôi hài à? ấy mang thai, nhưng xin hỏi trước khi mở miệng ở đây có ai biết
      ấy là phụ nữ có thai ? Chỉ có và Quý Nhu tự mình biết, chính ấy lớn bụng còn biết chăm sóc tốt cho mình, vậy lý do gì bắt người khác chịu trách nhiệm?"

      Quý Nghiên đá từng câu từng chữ trở về, ít khi nào tranh phong phải trái với ai như vậy, nhưng có số người thực rất quá đáng. "Có câu thỏ tức giận còn cắn người, nếu như bị khi dễ đến mức này mà Quý Nghiên còn im lặng được phải người nữa, mà là Thánh.

      Trước đây, vẫn cảm thấy mình chuyện rất vụng về, nhưng hôm nay lại xả tràng dài như vậy, chỉ nhanh chóng lưu loát, mà lời lẽ còn chặt chẽ. Cho nên , tiềm lực của con người quả nhiên là phải có xúc tác mới có thể bộc lộ ra ngoài.

      Ngược lại Mạnh Thiếu Tuyền, ngờ Quý Nghiên phản ứng lại, sửng sốt chút, trong lúc nhất thời lại bị làm cho đứng hình. Trước kia, Quý Nghiên ở bên cạnh ngay cả chuyện lớn tiếng cũng chưa từng có, nghĩ tính cách của chính là ôn hòa dịu dàng như ly nước suối. Nhưng ngờ Quý Nghiên còn có lúc sắc bén như thế này, là giả bộ quá tốt hay là mình để ý đến? Đình Đình sai, người phụ nữ này đơn giản như bề ngoài, giờ phút này, cảm thấy Quý Nghiên là dối trá.

      Nhìn lại người trong ngực chút, nhu nhược động lòng người, Mạnh Thiếu Tuyền càng cảm thấy Quý Nhu tốt.

      Quý Nghiên từ rất nhạy cảm, bắt được khinh bỉ chán ghét lóe lên từ đáy mắt Mạnh Thiếu Tuyền, mặc dù vẫn luôn tự với mình cần quan tâm đến, nhưng trong lòng vẫn là khống chế được trùng xuống. Quý Nghiên tự giễu, là càng ngày càng có tiền đồ.

      Mộc Tây cũng rất muốn vỗ tay khen hay, cũng ngờ Quý Nghiên có lúc bạo dạn như vậy, như thế này mới đúng, đối phó với tên đàn ông rác rưởi kia cần phải lưu tình, nếu người ta được nước làm tới.

      Dương Đình Đình còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, ta hận thể khiến cho người toàn thế giới cũng căm hận Quý Nghiên, vì vậy cố ý xuyên tạc ý tứ trong lời của Quý Nghiên, giọng the thé nâng cao điệu : "Nhìn xem, nhìn xem, cái đuôi hồ ly lộ ra rồi kia, đúng là bản chất đáng ghê tởm. chỉ ghét chị Tiểu Nhu, mà còn mong muốn chị ấy chết, là ác độc! Thiếu Tuyền bao giờ thích loại phụ nữ như vậy."

      ta vừa dứt lời, lập tức liền có người phụ họa, dần dần, trong đại sảnh càng ngày càng nhiều thanh, tất cả đều hướng Quý Nghiên mà đâm.

      Lưng Quý Nghiên thẳng tắp, cắn chặt môi, nắm chặt quyền, tất cả cảm xúc đè nén sâu trong mắt, bóng dáng thanh lệ ấy đứng ở trong đám người nhìn thế nào cũng có chút mỏng manh, càng có vẻ nơi nương tựa.

      Mà những người tự cho là chính nghĩa kia, vẫn còn bắn các loại ánh mắt khó coi về phía .

      Đó cũng phải là chuyện liên quan đến bọn họ, bọn họ cũng biết chút gì về Quý Nghiên, nhưng lại bởi vì vài câu của Mạnh Thiếu Tuyền và Dương Đình Đình liền nhanh chóng đứng vững lập trường của mình, lấy danh nghĩa luân lý đạo đức trách cứ người ràng là vô tội.

      Mộc Tây tức giận thôi, Quý Nghiên ghét nhất chính là bị người ta hiểu lầm, vốn là người khéo chuyện, hôm nay miệng dư luận khó phân biệt, có uất ức muốn giải thích cũng được, nhất định rất bất lực.

      ra Quý Nghiên thấy tức giận nhiều hơn, đồng thời trong lòng còn có loại buồn khổ khó tả, giống như bị nghẹn ở cổ họng, làm thế nào cũng nuốt trôi.

      Dương Đình Đình tựa như con khổng tước kiêu ngạo, khiêu khích lại hả hê nhìn Quý Nghiên, mà thái độ Mạnh Thiếu Tuyền hờ hững, Quý Nhu trong ngực cúi đầu rũ mi mắt xuống, bộ dạng điềm đạm đáng kia tựa như độc dược quyến rũ người trìu mến, nhưng khóe miệng kia lại lặng lẽ cong lên nụ cười ác độc tàn nhẫn, thờ ơ lạnh nhạt.

      Quý Nghiên thu hết tất cả biểu cảm của bọn họ vào đáy mắt, bất chợt cảm thấy đáng giá. Đây chính là người đàn ông mà , người ngừng hoài nghi , thậm chí còn vì người phụ nữ khác tổn thương như thế. có thể chỉ vì câu , mà dễ dàng gạt bỏ mọi thứ, để mặc cho người khác tùy ý nhục nhã . Nếu như vậy, tại sao lúc đầu lại muốn trêu chọc ? Là vì thú vị nhất thời sao? Người có trách nhiệm như vậy, là loại ghét nhất. Trong lòng Quý Nghiên chua xót dứt.

      Đối với Mạnh Thiếu Tuyền, là thất vọng.

      Đột nhiên, những tiếng chỉ trích chung quanh đều im bặt, thay vào đó là tràng tiếng hút khí, sau đó, đại sảnh vốn ồn ào náo nhiệt, nay lại lọt vào trong yên tĩnh trước nay chưa từng có, ngay cả tiếng hít thở cũng rất , tựa như sợ quấy rầy cái gì. Đại sảnh nháy mắt tĩnh lặng như đêm, chỉ nghe thấy tiết tấu của tiếng bước chân từ bên tai truyền tới, vang dội ở cả đại sảnh tráng lệ, mặc kệ là trai già trẻ lớn bé gì cũng đều trợn to mắt, kinh ngạc nhìn về phương hướng truyền đến tiếng bước chân kia. Ngay cả đám người Quý Nghiên là trung tâm của cuộc bàn tán, cũng tự giác dừng lại tranh chấp, rối rít thuận theo ánh mắt của mọi người nhìn lại.

      Chỉ thấy cách đó xa, Bạch Thắng mặc bộ đồ thường ngày thoải mái, tướng mạo tuấn chậm rãi tới, dưới khúc xạ của ánh đèn, dát lên tầng ánh sáng như lưu ly. Mày kiếm như vẽ, đôi mắt đen như mực, tĩnh mịch khó dò, lại có sức hút vô hình, giống như có thể quyến rũ người khác, hấp dẫn mười phần. Môi rất mỏng, khóe miệng cong , làn da trắng muốt như ngọc càng làm gương mặt nổi bật. Chỉ người, sau lưng cần bất luận người nào theo, lại có thể mình tạo nên cỗ khí thế cường đại, đẩy tất cả đàn ông trong đại sảnh đều hạ thấp xuống.

      Mọi người rối rít suy đoán, người đàn ông hoàn mỹ này là ai ?

      Cho đến khi Bạch Thắng tới bên cạnh Quý Nghiên, ngón tay thon dài mơn trớn vùng sưng đỏ chói mắt mặt , thấy đột nhiên trợn to mắt, đôi mắt trong suốt phủ lên tầng hơi nước, ánh mắt Bạch Thắng xưa nay luôn trong trẻo lạnh lùng cũng khó khi nào mang theo tia nhu hòa như vậy, trong mắt lóe lên thương tiếc, đau lòng : " chỉ gọi điện thoại chút, làm sao lại làm mình biến thành như vậy?"

      Lời này vừa ra, mọi người xôn xao.

      Nhất là Dương Đình Đình và Quý Nhu, đều nhìn đến ngây người, hoàn toàn nên lời.

      Lần đầu nhìn thấy Bạch Thắng, họ chỉ nghĩ tới từ, đó chính là hoàn mỹ. ra Mạnh Thiếu Tuyền cũng rất ưu tú, nhưng khi đứng chung chỗ với Bạch Thắng liền mờ thấy. Ánh sáng của người đàn ông này là chói lóa.

      Nhưng mà, ta lại biết Quý Nghiên! chỉ có biết, còn dịu dàng như thế, giống như người phụ nữ này là trân bảo trong lòng bàn tay . Tại sao có thể như vậy? Làm sao có thể? Quý Nhu cam lòng, tại sao những thứ tốt đẹp đều bị Quý Nghiên lấy mất? vất vả mới đoạt được Mạnh Thiếu Tuyền từ tay Quý Nghiên, kết quả bây giờ Quý Nghiên lại tìm được người khác tốt hơn, trong lòng Quý Nhu Nhu cực kỳ ghen ghét.

      Quý Nghiên càng thêm kinh ngạc, cũng nhận ra người đàn ông trước mắt này, vẻ ngoài xuất sắc như vậy, cộng thêm phong cách bất phàm, nếu như từng gặp qua Bạch Thắng, vậy tuyệt đối thể nào quên. Như vậy, tình huống bây giờ là thế nào? Quý Nghiên hoàn toàn bối rối. Nhất thời lại quên phản ứng, sững sờ nhìn Bạch Thắng. Ngay cả tay đặt mặt , cũng ý thức được có gì ổn.

      Chỉ có Mộc Tây, bởi vì lúc trước Bạch Thắng đưa Quý Nghiên về có gặp lần, hơn nữa ấn tượng cũng rất sâu nên mới vừa nhìn thấy Mộc Tây liền nhếch mày, có chút kinh ngạc. Bây giờ lại nghe lời như vậy, lập tức suy nghĩ, sau đó chỉ vào Dương Đình Đình nghiến răng : "Chính là cái thứ đê tiện này làm, ta lại chị đây liền động tay động chân, Nghiên Nghiên là vì giúp tôi ngăn cản bàn tay thối của ta nên mới bị đánh. ta còn chết cũng biết hối cải, cái gì Nghiên Nghiên dây dưa đến cùng với Mạnh Thiếu Tuyền, lại muốn hại chết Quý Nhu, miệng thúi như cứt. Nghiên Nghiên bị mù mới có thể quấn cái tên đàn ông rác rưởi đáng chết đó, còn có Quý đê tiện, giết ta tôi còn chê
      bẩn tay của mình."
      Last edited: 24/9/14

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor : tyvybutchi.

      Chương 7: Lời phúc hắc của Bạch thiếu gia.

      Mộc Tây chuyện luôn thẳng thắn như vậy, mặt của Mạnh Thiếu Tuyền và Quý Nhu đều tái xanh, nhưng lần này ai gì nữa.

      Mọi người đều hiểu, có bạn trai Bạch Thắng dịu dàng hoàn mỹ như vậy, trừ phi mắt Quý Nghiên là bị mù, còn làm sao có thể để ý đến Mạnh Thiếu Tuyền? Kẻ ngu cũng biết nên chọn như thế nào, lời lên án của Dương Đình Đình cũng lập tức mất sức thuyết phục.

      Thậm chí có người còn cảm thấy Dương Đình Đình là bởi vì ghen tỵ Quý Nghiên mới cố ý xấu , trong nháy mắt mọi người liền tràn đầy khinh thường Dương Đình Đình.

      Chỉ là thể , trình độ thiêu dệt của ta quả tệ, cứ như là thể cãi vậy.

      Ngón tay Bạch Thắng khẽ vuốt ve gò má Quý Nghiên, khóe mắt nhàn nhạt liếc nhìn Dương Đình Đình vẫn còn ở trạng thái hóa đá, Dương Đình Đình bị ta nhìn mà run lẩy bẩy, hoàn hồn, vừa lúc đụng phải ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Bạch Thắng, trong ánh mắt tĩnh mịch đó lộ ra lực uy hiếp khỏi làm người ta hoảng sợ, Dương Đình Đình chỉ cảm thấy sống lưng toát mồ hôi lạnh.

      Bạch Thắng chút để ý : "Quấn lấy người có chút nhan sắc nào sao ? Theo tôi thấy dây dưa là do mắt của cậu ta có vấn đề, Nghiên Nghiên bị người ghen tỵ, đó cũng chỉ có thể là điều kiện và nhân phẩm của người kia quá thiếu sót. Nhưng chẳng qua tôi tin tưởng, Nghiên Nghiên của tôi, mắt thẩm mĩ kém như vậy."

      Cái gì gọi là mắng chửi người mà chữ thô tục?

      Cái gì gọi là chuyện nghệ thuật?

      Hôm nay Mộc Tây coi như thấy được, Bạch Thắng lời này tuy rằng là rất ngắn gọn, nhưng cẩn thận ngẫm lại, là vừa cao minh lại sắc bén. chỉ có dễ dàng giải thích cho Quý Nghiên, đồng thời còn đặt vị trí cực cao, hung hăng mỉa mai đám người rác rưởi kia.

      lại còn vô cùng tự nhiên gọi Quý Nghiên là " Nghiên Nghiên của tôi", ngây người mấy giây, vừa định hỏi câu: "Trai đẹp, có phải là nhận lầm người rồi hay ?", Bạch Thắng lại giống như biết nghĩ gì, tay đặt mặt rơi xuống bả vai, nhàng nhấn cái, Quý Nghiên lời đến khóe miệng lại nuốt xuống.

      Thế giới này là kì diệu!

      Mặt Dương Đình Đình trắng xanh lẫn lộn, bởi vì xuất của Bạch Thắng mà đảo mắt trở nên xấu hổ dứt, cùng dạng với Quý Nhu, chút cũng nhìn nổi Quý Nghiên, ở trong mắt bọn họ Quý Nghiên làm sao có thể xứng với Bạch Thắng, nên trơ mắt nhìn bọn họ hạnh phúc sau đó mình thê thảm khổ sở sống cả đời mới đúng.

      Với cái loại suy nghĩ ác độc ở trong lòng này, mặt Dương Đình Đình cũng từ từ trở nên vặn vẹo, cắn cắn môi, đột nhiên đánh bạo : "Tôi cũng hề dối, Quý Nghiên chỉ có ý định thâm trầm ác độc, ta còn đứng núi này trông núi nọ . Vị trai đẹp này, biết chứ, lúc đầu ta là chung với trai tôi, sau đó lại coi trọng Thiếu Tuyền, liền quăng ấy , làm hại ấy đau lòng ra nước ngoài, Thiếu Tuyền chính là thấy cách làm người của ta mới quyết định chia tay, tôi nghĩ ta cùng khẳng định cũng là có chỗ gì đó thèm muốn ở , phẩm chất của ta rất xấu xa, nhất định nên để mình bị ta lừa."

      Quý Nghiên thể tin được ngước mắt, tầm mắt thẳng tắp nhìn Dương Đình Đình, này thường ngày tùy hứng khoe khoang nay khuôn mặt lại lộ ra loại

      khí chất gần như hung ác, ngờ dd lại hận đến vậy, tới mức tiếc lời mà chửi rủa . ta biết rất quan hệ của và Dương Hàm Mặc phải như vậy, tại sao còn phải như thế? Còn Mạnh Thiếu Tuyền cũng là vì như vậy mà mới vứt bỏ , lựa chọn Quý Nhu sao?

      Cứ tổn thương lần lại lần như vậy, giống như có giới hạn cuối cùng, bọn họ coi là sắt thép sao?

      Quý Nghiên muốn đính chính lại bị Bạch Thắng ngăn lại, qn nghi ngờ nhìn , lại thấy đôi lông mày của người đàn ông tuấn nhã này hơi nhíu lại, vẻ mặt có chút đơn, môi mỏng khẽ mở, vừa thâm tình chân thành lại kiên định : "Chỉ cần ấy nguyện ý ở bên cạnh tôi, tôi cũng cam tâm tình nguyện bị lừa."

      Sau đó, đại sảnh lại lần nữa tĩnh lặng tiếng động.

      qn sửng sốt, mọi người ngây người, tiếng nhạc cũng dừng lại. Trong lòng hô to, hổ là Bạch thiếu gia, kỹ năng diễn xuất này, chậc chậc, quá tài năng rồi ! Vừa nhìn thấy vẻ mặt dd y hệt như nuốt phải ruồi, liền nhịn được muốn vỗ bàn cười to, Bạch thiếu gia à, tôi bái phục .

      Bạch Thắng quan tâm các loại ánh mắt xung quanh, dắt tay qn, xuyên qua đám người tới cửa đại sảnh.

      Sau mảnh yên lặng, khí chợt bùng nổ.

      Có mấy nữ sinh rối rít liên tục vỗ ngực, a a a vì sao mình lại người bạn trai tuấn dật, xuất trần lại thâm tình, dứt khoát như vậy chứ?

      ánh mắt Mạnh Thiếu Tuyền nhìn chắm chắm bóng lưng bọn họ, bên tai truyền tới thanh hâm mộ đố kỵ của mọi người, vẻ mặt càng thêm khó coi. đương nhiên, bên cạnh xuất người đàn dông ưu tú hơn mình, giành lấy danh tiếng của mình cho dù là ai cũng cảm thấy khó chịu, huống chi còn là người cực kì trọng thể diện.

      Mộc Tây hài lòng thưởng thức sắc mặt ngừng biến đổi của bọn họ, trong lòng sảng khoái vô cùng. Thấy qn cùng bt, mình cũng thưởng thức đủ rồi nên ngay sau đó liền theo.

      Cửa thành giải trí Thánh Y.

      Thành phố phồn hoa, ban đêm Honkong được muôn vàn ánh đèn chiếu sáng lung linh đạp mắt, qn hơi cúi đầu, rút tay từ trong tay bt ra, cả khuôn mặt từ gò má đến lỗ tai đều đỏ, mắt nhìn mũi chân của mình, thỉnh thoảng hơi ngước lên len lén ngắm nhìn người đàn ông trước mặt, nhưng đập vào mắt lại chính là mảnh áo trắng noãn, ngượng ngùng hướng lên nhìn mặt của , trong lòng cực kỳ xấu hổ.

      "ưm...cám ơn ."

      Do dự chốc lát, qn đột nhiên khẽ mở miệng, giọng lại cực , nếu như phải lỗ tai bt xưa nay rất thính chưa chắc có thể nghe được.

      bt nhíu mày, cười nhạt .

      qn há miệng, trong lòng rất là rối rắm. Aiz, chẳng lẽ nghe thấy sao? làm thế nào bây giờ? nên lại lần nữa ? Dù sao người ta quả cũng vừa giúp mình nhưng nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy mình quen biết . đầu óc qn như lơ lủng mây, nhất là sau khi bt xuất , trước sau như mỗi khi đụng phải người xa lạ luôn có chút kịp phản ứng, nay đầu óc lại càng thêm có vẻ đủ dùng rồi.

      Chỉ cần bt lên tiếng, vẫn cùng dây dưa mất thời gian như vậy. hồi lâu, chỉ nghe cười khẽ tiếng, giọng nam mát lạnh mang theo tia hài hước nhàn nhạt truyền đến, "Bộ dạng này của tôi khó coi lắm sao?"

      qn sững sờ, theo phản xạ "A?" lên tiếng.

      bt : "Nét mặt của em làm cho tôi nghĩ đến bốn chữ 'mau mau '"

      qn mím môi, im lặng. ánh mắt của ràng như vậy sao? ra cũng phải là muốn rời , mà là muốn kết thúc loại tình cảnh lúng túng này nhanh lên chút mà thôi, rất là quen giao tiếp với người lạ. Khóc !

      Vừa đúng lúc Mộc Tây từ sau cửa ra ngoài, thấy vẻ mặt qn khóc ra nước mắt, liền kỳ quái hỏi:"Nghiên Nghiên, cậu làm sao vậy?"

      xong, tầm mắt di chuyển người bt và qn, trong lúc bất chợt hiều ra cái gì, nhếch mày, chỉ vào bt cười : "Chắc cậu quên rồi, đây là bt, lần trước vào cái ngày sinh nhật của tên đàn ông rác rưởi kia đưa cậu về đó.”

      Qn lại lần nữa phản xạ có điều kiện, tiệc sinh nhật => bị phản bội => uống say ở quầy rượu => lên nhầm xe => đến bờ biển => sau khi ngủ say hay biết gì được người tài xế tốt bụng đưa về nhà. Tài xế tốt bụng? Lên nhầm xe? Trong đầu qn xoay chuyển giữa hai từ này, lại nhìn khuôn mặt phong hoa tuyệt đại của bt chút, cố gắng tiêu hóa mọi chuyện.

      Chờ khi ý thức ràng, liền quýnh lên.
      Last edited: 30/9/14
      tú cầu, Mai Trinh, Phong Vũ Yên6 others thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 8: Đưa về nhà.

      Editor: tyvybutchi.



      Chỉ cảm thấy mặt nóng rang, hai má lập tức nóng hổi càng thêm dám nhìn BạchThắng.

      Hu hu…. ngờ lại thất thố trước mặt người đàn ông ưu tú như vậy, mất hết rồi, hình tượng của tôi!

      Bạch Thắng rất thú vị thưởng thức dáng vẻ quẫn bách của , môi mỏng cong, đôi mắt thanh nhã như chứa ý cười. Quý Nghiên da mặt mỏng, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy cười , hận thông thể lập tức đưa tay che mặt. Nhưng lại cảm thấy như vậy có thể quá lộ liễu hay thông ? là rối rắm, đôi mắt trong suốt như có nước, mở ra to, khuôn mặt nhắn lắc lắc như cái trống bỏi, có loại đáng tả được.

      Bạch Thắng cười khẽ, đưa tay, vô cùng lịch : Chào em, là Bạch Thắng.”

      Quý Nghiên quýnh lên, lúng túng cũng nắm lấy , khách khí : “Chào , em là Qúý Nghiên.“

      Tay của rất lớn, lòng bàn tay hơi lạnh, Quý Nghiên nhớ tới lúc trong đại sảnh dắt mình rời , lại lần nữa đỏ hết cả mặt.

      Đồng thời cũng ở trong lòng khinh bỉ chính mình.

      Mộc Tây che dấu ở bên xem trò vui, cũng gì. Quý Nghiên di chuyển chút, lại di chuyển chút nữa, rốt cuộc di chuyển đến phía sau Mộc Tây, ôm cánh tay của Mộc Tây, tận lực để cho vẻ mặt của mình tự nhiên chút.

      nhàng : “Tây Tây, phải là chúng ta nên trở về sao?”

      Mộc Tây nhíu mày, hôm nay vốn là muốn dẫn Quý Nghiên ra ngoài xả stress, kết quả ai biết lại gặp phải đám người Manh Thiếu Tuyền kia hoàn toán phá hư hết kế hoạch của bọn . Chỉ là, nhìn Bạch Thắng cách đó xa, quần áo thường ngày thoải mái, thái độ tao nhã. Quá trình mặc dù khá phức tạp nhưng kết cục ngược lại, Mộc Tây vẫn rất thỏa mãn.

      chuẩn bị gật đầu Bạch Thắng đột nhiên : “Có cần đưa hai em về ?“

      A?

      Mộc Tây nhếch mày nụ cười gương mặt tỏa sáng, sảng khoái đáp: “Được thôi.”

      câu “ cần” còn cắm ở cổ họng Quý Nghiên, hồi lâu, im lặng.

      Bạch Thắng gật đầu cái.”Vậy chờ chút, lấy xe?”

      Vì vậy, kế hoạch bỏ chạy của Quý nương thất bại hoàn toàn, lại lần nữa mơ mơ màng màng ngồi lên xe của “ban học” Bạch Thắng.

      Bạch Thắng lái chiếc Lamborghini màu đen, sườn xe Ià đường cong lưu loát tuyệt đẹp, lộ ra loại xa hoa mà khiêm tốn, tựa như tính cách của . trách được ngày đó ngồi lại cảm thấy thư thái như vậy.

      Xe từ từ lái ra khỏ phạm vi Thánh Y, Quý Nghiên tựa vào cửa sổ xe, cái trán dán kính xe, mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, tận lực giảm bớt tồn tại của chính mình, trái tim bé ở trong lòng ngừng gào thét, a a a vì sao chỗ cửa là ngồi ở ghế trợ lái chứ? (ghế trợ lái: ngồi kế tài xế - Bạch Thắng)

      đường Bạch Thắng vừa thỉnh thoảng chuyện phiếm với Mộc Tây, vừa xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Quý Nghiên. rất dễ xấu hổ, mỗi lần xấu hổ gương mặt liền đỏ hồng, ánh mắt còn phải làm bộ như rất tự nhiên, phì, suy nghĩ là rất đơn giản, so với lúc mới gặp bây giờ giống con thỏ trắng be hơn, khó trách hay bị người khi dễ như vậy.

      Quý Nhiên phát tầm mắt của Bạch Thắng như có như rơi vào người mình, suy nghĩ chút lại cảm thấy thể nào, chắc là do đêm nay bị nhiễu loạn tinh thần nên sinh ra ảo giác rồi!

      Đột nhiên xe tắp vào lề ngừng lại, Bạch Thắng cởi dây an toàn ra, cười với Quý Nghiên và Mộc Tây : “ xuống mua chút đồ.”

      Lúc này Quý Nghiên mới quay đầu, nhìn bóng lưng cao lớn của dần dần vào siêu thị ven đường, chỉ chốc lát sau, trong tay liền cầm theo thứ gì đó ra ngoài. Bạch Thắng ngồi vào trong xe, đóng cửa, đưa thứ gì đó tren tay cho Quý Nghiên.

      “Cái gì vậy? Quý Nghiên hỏi.

      “Nước đá, thoa lên mặt, mặt của em cần tiêu sưng. “

      Bạch Thắng giải thích đơn giản.

      Quý Nghiên ngẩn người, trong lòng khỏi dâng lên chút cảm động. nhìn chằm chằm Bạch Thắng, xuất của là quá đột ngột, làm cho tràn đầy kinh ngạc, hề báo trước mà quen biết nhau như vậy khiến cho Quý Nghiên có chút ứng phó kịp. Nhưng mà vào giờ phút này, chỉ chậm rãi cong khóe môi, nhận lấy túi chườm nước đá trong tay Bạch Thắng, chân thành lại vul vẻ : “Cảm ơn !”
      Last edited: 29/9/14
      tú cầu, Mai Trinh, Phong Vũ Yên5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :