1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạch thiếu gia, cưng chiều vợ như mạng - Hạ Lan Âm (Full- Mai có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chap 34: Trở về nước

      tuần nữa rất nhanh trôi qua. Quý Nghiên dọn dẹp hành lý, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, cửa phòng mở ra, quay đầu lại liền nhìn thấy Bạch Thắng vươn người tập thể dục.

      “Thu xếp xong rồi sao?”

      Bạch Thắng cong khóe môi, chân dài bước tới gần, đứng ở trước mặt .

      Quý Nghiên gật đầu cái. “Em vốn có nhiều đồ nên thu dọn rất nhanh”

      có thứ này muốn đưa cho em”

      “Vâng?”

      Bạch Thắng mỉm cười, móc cuộn phim từ trong túi ra. “Là lần trước ở phòng ăn làm rớt, máy chụp hình hư, chỉ là cuộn phim vẫn còn, phải em thẻ tìm được trấn kia nữa sao?”

      Quý Nghiên cảm thấy như trút được gánh nặng, ngày hôm trước cầm theo máy chụp hình, tốn 1 ngày đến trạm xe, qua lại vài địa phương , nhưng căn bản là có cơ hội đén được cái trấn kia lần nữa.

      Quý Nghiên cong khóe môi, trong măt còn mang theo ý cười nhàn nhạt, nhận lấy cuộn phim lẩm bẩm : “ tìm được rồi à!”

      là vô ý thức nỉ non, Bạch Thắng cũng là thấp giọng trả lời: “Ừ, tìm được rồi.”

      Trong lòng chợt vui vẻ.

      Nhưng lại nghĩ tới sắp phải trở về đối mặt với nhà họ Quý và đám người Mạnh Thiếu Tuyền liền cảm thấy mệt mỏi và phiền muộn. Quý Nghiên nhét cuộn phim vào trong túi xách. Xoay người lại chạm phải lòng ngực rộng lớn, khoảng cách trong gang tấc. Bạch Thắng giơ tay lên, Quý Nghiên còn chưa kịp hiểu tình hình tai chợt lạnh, sau đó truyền đến cảm giác thứ gì đó rất rũ xuống.

      ngẩn người, ngây ngốc hỏi: “ làm gì vậy?”

      Bạch Thắng hơi nghiêng đầu, lại đeo tiếp chiếc hoa tai còn lại, lúc này mới lui ra sau bước, nhìn cười : “Được rồi.”

      Hoa tai sao?

      Quý Nghiên sờ sờ, sau đó liền : “Cái này em thể nhận.”

      Nhận cái gì cũng có mức độ của nó.

      Lần đầu Bạch Thắng giúp , liền khổ não muốn báo đáp , sau lại xảy ra kiện bắt cóc, mặc dù là bởi vì mà ra nhưng cuối cùng vẫn hoàn toàn là giúp được cái gì, đối với chuyện này Quý Nghiên là vô cùng ràng. Bởi vì vẫn cảm thấy thế giới có ai cho ai thứ gì, nhận được giúp đỡ từ người khác dĩ nhiên là phải báo đáp người đó y như vậy. Nhưng những thứ này, phải có lý do mới có thể nhận, nếu , trong lòng lo lắng.

      Bạch Thắng sớm đoán được như thế này nên chậm rãi : “ phải là hoa tai bình thường.”

      “?”

      “Bên trong có chứa thiết bị tìm kiếm”

      “Sao?”

      Bạch Thắng “Như vậy nếu có chuyện gì xảy ra có thể tìm thấy em ngay lập tức.”

      Mãi cho đến khi lên máy bay, tâm trí của Quý Nghiên vẫn là bay ở chỗ nào, trong đầu tất cả đều là câu kia của Bạch Thắng “Như vậy nếu có chuyện gì xảy ra có thể tìm thấy em ngay lập tức”. Ai, dạo này bị sao vậy? Luôn có cảm xúc nên có, trái tim lại giống như thoát khỏi tầm tay.

      Đây phải là tốt a.

      Quý Nghiên nghiêng đầu sang chỗ khác, liếc nhìn người đàn ông nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh, trong lòng yên lặng đưa vào hàng ngũ nhân vật nguy hiểm cấp .

      Khẩu hiệu chính là: trái tim dấu, cách xa Bạch Thắng chút.

      “Haiz . Tôi biết chỉ huy của chúng tôi rất tuấn tú, nhưng mà chỉ nhìn thôi vô dụng nha”. Đột nhiên giọng nữ trong trẻo vang lên, mang theo đưa đẩy.

      Quý Nghiên theo bản năng nhìn sang, chỉ thấy nam nữ sóng vai mà đến. Người chuyện là có mái tóc ngắn nhàng khoan khoái, dung mạo rất đẹp mắt, người có loại khí chất lạc quan cởi mở.

      Sương chặc chặc hai tiếng: “Vào thời điểm này nên quả quyết nhào tới, nhìn xem đàn ông chất lượng tốt như vậy, có biết bao nhiêu thầm thương trộm nhớ, gần vua như vậy nên giành bổng lộc trước a!”

      Mặt Phong thay đổi phỉ nhổ , “ Muốn xem phim trực tiếp cứ thẳng .”

      Sương: “Ngoan, biết là tốt rồi, chớ vạch trần mình nha.”

      Bọn họ là ngồi máy bay chuyên dụng của Cục Quốc An, máy bay trừ Bạch Thắng và Quý Nghiên ra chỉ có Phong và Sương, còn có đặc công lái máy bay của Cục Quốc An . Quý Nghiên bị cuộc đối thoại của bọn họ làm cho, hỏi: “Hai người là ai vậy?”

      Trước kia Sương gặp qua Quý Nghiên nhiều lần rồi, nhưng lần nào Quý Nghiên cũng đều là phải trang thái hôn mê chính là nhìn thấy ấy, aiz cảm giác tồn tại quá mỏng manh.

      Sương cảm thán: “ để ý đến bề ngoài nhiều nắm như vậy, chẵng lẽ nhan sắc lại xuống cấp thành người đường rồi sao?”

      Phong kinh ngạc “Chẳng lẽ cậu từng rất mê người sao?”

      Sương giận. “Biến”

      Quý Nghiên: “……..”

      Bọn họ nhiều như vậy, vẫn biết hai người này là ai.

      Đúng lúc này Bạch Thắng từ từ mở mắt, giọng mát lạnh chậm rãi : “Bọn học là đồng đội của , Phong và Sương.”

      phải thủ hạ, mà là đồng đội. Sương toét ra nụ cười to. “Chào .”

      “Chào .” Quý Nghiên hào phóng đáp lại ấy.

      Lại chào hỏi với Phong. Quý Nghiên hiểu : “Có phải còn hai đồng đội tên là Vũ và Tuyết nữa hay ?”

      Bạch Thắng: “Ừ”

      Sương liền chen vào : “Rất tùy tiện có đúng ? Phu nhân lười quá , nhiều tên dễ nghe như vậy lấy, lại cố tình tùy tiện chọn đại mấy cái tên, bọn này cũng phải người hầu thời cổ đại, nhắc tới là ứa nước mắt mà.”

      ra là từ bút tích do mẹ của Bạch Thắng thiếu gia. Quý Nghiên rất có lễ tiết mà : “ ra ……cũng tệ lắm.”

      Người ta mẹ của Bạch thiếu gia chính là tồn tại thần thánh, ừ, đúng là sai.

      Sương dùng loại ánh mắt dành cho người thất lễ với cả quốc gia, u oán nhìn . “Quả nhiên là nhà, bao che a bao che.”

      còn chưa có vào cửa nhà người ta nh, tại sao lại ghép chung vào chiến tuyến rồi.

      Quý Nghiên : “….. ” Có phải bọn họ hiểu lầm gì rồi ?

      Quý Nghiên nghi hoặc nhìn về phía Bạch Thắng, Bách Thắng lạnh nhạt . "Tôi nhớ tôi giao thời gian diễn luyện là tháng, bây giờ vẫn còn giờ nữa. ”

      Phong và Sương đều là cứng đờ.

      Bạch Thắng : ”Có phải hai người nên giải thích chút tại sao lại xuất ở đây hay ?”

      Sương lấy lòng : ”chỉ huy à, biết chứ, trước giờ chúng tôi vẫn luôn theo . Vậy mà bây giờ phải chia tay , chúng tôi là nhớ nhung cuồn cuộn như sông Giang, giờ giờ phút phút đều lo lắng cho an nguy của , quả là ăn ngoan, ngủ yên mà, neus cứ tiếp tục như vậy nữa, tôi sợ uất ức đến sinh bệnh mất. Phong cũng như vậy, cho nên chúng tôi liền thương lượng phen, cuối cùng quyết định, cho dù chỉ huy có muốn đánh muốn phạt gì chúng tôi cũng kien quyết trở lại đuổi theo bước chân của . ”

      rất tình chân ý thiết, mặt đỏ hơi thở loạn, trình độ khoa trương có thể so với các bộ phim thường diễn, Quý Nghiên là tâm phục khẩu phục.

      Bạch Thắng nhíu mày, nâng cao điệu: ” sao?”

      Sương vội vàng gật đầu.

      Bạch Thắng cười tiếng: ”Nếu như vậy, sau khi xuống máy bay liền trực tiếp đến đặc công đảo , tháng sau hãy về. ”

      Sương: ”……Có cần phải ác như vậy hay ? ”

      bày ra khuôn mặt đau khổ, nịnh hót dụ dỗ gì đó toàn bộ đều dùng tới. Quý Nghiên bật cười, Sương kẻ dở hơi, nhưng bọn họ đụng độ, trong lòng hâm mộ, khí thoải mái như vậy, trừ lúc ở cùng Mộc Tây ra chưa từng có cảm giác này.

      Có lúc cho dù ở cùng Mộc Tây trong lòng cũng bị những việc làm phiền lòng kia ảnh hưởng.

      Thời gian từng giây trôi qua, cách Hongkong càng ngày càng gần. Mộc Tây chắc là đợi chứ? Quý Nghiên với ấy là mình trở về nước rồi, ngược lại nghĩ đến nhà họ Quý, liền muốn nhớ tới, nhưng vẫn thể tranh khỏi, Quý Nghiên thở dài, bước tính bước thôi.

      Bọn họ chọc giận là tốt nhất, nếu , chắc mình phản kháng.

      Máy bay đáp xuống sân bay riêng của Cục Quốc An, Quý Nghiên vừa xuống máy bay liền nhìn thấy bóng cao gầy đứng trong gió thu của Mộc Tây. mặc chiếc váy dài màu đen có đai lưng, khuon mặt vẫn mang theo phong tình như cũ, nụ cười vui vẻ mà tỏa sáng, tóc dài màu rượu đỏ tung bay trong gió.
      Last edited by a moderator: 8/2/15
      tú cầu, Mai Trinh, Phong Vũ Yên5 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: tyvybutchi

      Chương 35: Kiếp trước tạo nghiệt gì.

      Vừa nhìn thấy Quý Nghiên, Mộc Tây liền chạy nhanh tới, trước tiên ôm cái chặt. “ Cậu nha, muốn mình nhớ đến chết sao?”

      “ Tây Tây.” Quý Nghiên bị ôm thở nổi, hơn nữa Mộc Tây còn là trực tiếp nhào lên, bả vai và vết thương lưng cũng bị ảnh hưởng. Quý Nghiên nhịn đau, khẽ đẩy đẩy ấy ra, ánh mắt mang theo niềm vui nhìn lên xuống đánh giá Mộc Tây. “ Hình như cậu béo ra phải.”

      Mộc Tây hếch mày phượng, giật giật môi: “ tệ nha, tiểu Quý Nghiên à, Washington chuyến, mắt cũng bắt đầu mờ rồi sao. Chị đây bị cậu có lương tâm vứt bỏ ở đây, ăn uống, thịt cũng biết sụt mấy kí, béo cái gì mà béo chứ!”

      vừa vừa nắm quyền vung mạnh vào bả vai Quý Nghiên, Quý Nghiên cả kinh, muốn tránh, cả người chợt bị người kéo về phía sau, đụng vào lồng ngực quen thuộc.

      Mùi trà xanh thơm ngát nhàn nhạt thổi tới, sau đó Quý Nghiên liền nghe được giọng mát lạnh của Bạch Thắng. “ Nơi này gió lớn, trở về rồi hãy .”

      Quý Nghiên cảm kích nhìn cái, Mộc Tây lòng vẫn nghĩ đến ăn, gào, khóc : “ Mình mặc kệ, tiểu Quý Nghiên, mình muốn ăn bữa thịnh soạn.”

      “ Được rồi, mình biết rồi.”

      “ Hơn nữa còn là bữa tiệc lớn chỉ toàn là thịt.”

      “ Được, được.”

      Mộc Tây hạnh phúc.

      Quý Nghiên hỏi Bạch Thắng: “ có muốn chung với bọn em ?”

      vừa mới lên tiếng, trong nháy mắt chung quanh liền bắn tới vài ánh mắt mập mờ . Quý Nghiên dừng lại, bổ sung: “ Trước đây nhiều lần em muốn mời ăn cơm nhưng chưa thể ăn được bữa trọn vẹn, giúp em nhiều như vậy, chuyện công việc, kể cả chuyện ở Washington, vì vậy ít nhiều gì em cũng nên bày tỏ lòng biết ơn của mình chút.”

      “ Đúng vậy. Phải chân thành tha thiết cảm ơn ấy cho tốt, vừa lúc mua đồ xong còn có người xách túi dùm nữa, tốt.” Mộc Tây phụ họa.

      yên lặng xem trò vui, khóe miệng Sương Phong Tuyết Vũ đều kéo ra, nương này ràng là muốn để cho chỉ huy làm người sai vặt nha, đủ dứt khoát!

      Bạch Thắng mỉm cười: “ được rồi, vừa trở về nước nên còn chất đống rất nhiều công việc cần phải xử lý, lần sau .”

      Quý Nghiên nhớ tới ở lại Washington chăm sóc mình lâu như vậy, khẳng định là trễ nãi ít chuyện, liền : “ sao, vậy mau .”

      suy nghĩ đủ chu đáo.

      Mộc Tây bĩu môi, lấy lòng bạn thân của bạn là bài tập đầu tiên khi theo đuổi vợ tương lai đó nha! Bạch thiếu gia quá có kỹ thuật rồi, trừ điểm.

      “ Là vì ấy muốn giúp chúng ta xách túi sao?” Quý Nghiên bị lý luận của ấy đánh bại.

      “ Cái này gọi là từ chuyện mà thấy người, ít nhất bây giờ cậu ở trong lòng ta quan trọng bằng công việc. Cho nên Nghiên Nghiên, cậu có tiền đồ chút cho mình, đừng như vậy liền dễ dàng bị bắt cóc đó nghe chưa?” Mộc Tây năng hùng hồn.

      Quý Nghiên : “ Bọn mình vốn cũng phải là loại quan hệ kia. Hơn nữa chỉ là bữa cơm mà thôi, so với công việc dĩ nhiên công việc quan trọng hơn, cậu cũng phải biết Bạch Thắng là làm việc gì, ấy bận rộn phải rất bình thường sao? Như vậy càng có thể ấy là người đàn ông có trách nhiệm.”

      đến tình cảm Mộc Tây chính là đứa ngốc, suy nghĩ toàn chuyện cơ bắp, nếu cũng tới bước đường này. Hơn nữa có rất nhiều chuyện ấy biết, mà Quý Nghiên cũng tiện . cảm thấy cách làm của Bạch Thắng có vấn đề gì, bất cứ chuyện gì cũng đều có nặng , cho dù bọn họ có cái gì nữa phải lúc nào tình cảm cũng nặng hơn tất cả, phải biết phân tình huống mà suy xét nữa.

      Nhất là vì đặt tình cảm vào chút chuyện mà làm trễ nãi chính , vậy càng đáng giá.

      Mộc Tây nhào tới, kẹp cổ Quý Nghiên : “ Mở miệng ngậm miệng đều là lời người ta . Chỉ mới có bao lâu cậu liền làm phản rồi. Cậu có thể đừng phụ lòng mình như vậy được ?”

      Quý Nghiên: “ Cậu nghĩ quá nhiều rôi.”

      Mộc Tây hừ tiếng: “ Chuyện này bây giờ , miễn là cậu còn muốn cái tên rác rưởi Mạnh Thiếu Tuyền đó nữa là được.”

      Quý Nghiên nhìn ấy cái sâu. “ Cậu xem mình là kẻ ngốc sao?”

      Mộc Tây: “ Cậu vốn chính là kẻ ngốc thiếu não.”

      Cố ấy ngồi vào bên cạnh Quý Nghiên, giọng điệu lạnh nhạt : “ Mẹ cậu và Quý Nhu đều có tới tìm cậu, mình cậu có chuyện đến Washington rồi, nhưng hai ngày nay họ vẫn tới. Dương Hàm Mặc cũng tới lần, hỏi lúc nào cậu trở lại.”

      “ Hàm Mặc trở về nước sao?”

      “ Ừ, chuyện của cậu và Mạnh rác rưởi ấy cũng biết, giống như đại náo trận rồi vậy, mình đoán chừng cha mẹ nuôi của cậu cũng phải tìm cậu lần! Tiểu Quý Nghiên à, cậu xem kiếp trước cậu tạo ra nghiệt gì hả? Để đến kiếp này mới có thể có nhiều cực phẩm xuất bên cạnh như vậy, bốn người nhà họ Quý, ba người nhà họ Dương, còn có tên Mạnh rác rưởi, chị đây cũng thay cậu cảm thấy tinh thần mệt mỏi.” Mộc Tây xong nhịn được bạo thanh tục.

      Ánh mắt Quý Nghiên thoáng qua tia lành lạnh.

      Mộc Tây : “ Bất quá may là Mạnh rác rưởi và Quý tiện nhân tháng sau kết hôn, gần đây cha cậu lại bận việc hôn của bọn họ , vui đến quên cả trời đất, mình thấy ông ta hận thể lập tức cũng nhét cả Mạnh Phi vào túi, cho nên có thời gian tìm cậu phiền toái. Cậu xem chị đây có nên mua mấy trái bom, trong hôn lễ trực tiếp quăng cho mấy tên súc sinh đó nổ banh xác hay , vừa tiết kiệm đất vừa đỡ cho ở lại đời làm ô nhiễm mắt người khác.”

      cần đâu.” Quý Nghiên bình tĩnh : “ Bọn họ chắc chắn nội đấu (lục đục nội bộ) thôi.”

      Mộc Tây: “ Làm sao cậu biết?”

      Quý Nghiên từ tốn phân tích: “ Quý Nhu Mạnh Thiếu Tuyền, Mạnh Thiếu Tuyền cũng phải là người an phận, hơn nữa có đầu óc, sau thời kỳ đầu mới mẻ và nhiệt tình qua , hai người họ khó tránh khỏi có ma sát. Mà với tính cách của họ thí cứ ma sát ngừng như vậy, cuối cùng chỉ trở thành nhìn nhau sinh chán ghét. Còn có mẹ của Mạnh Thiếu Tuyền, dù cho Quý Nhu có giả bộ khá hơn nữa, cũng thể im hơi lặng tiếng với mẹ của hoài được, chỉ vấn đề mẹ chồng nàng dâu thôi cũng đủ để dẫn đến cả nhà cùng gây. Còn có cái người dã tâm kia, dù cho bây giờ Mạnh Thiếu Tuyền có Quý Nhu hơn nữa cũng thể vì lợi ích thương mại của mình mà làm ra bất kì chuyện rút lui nào được, đây cũng là cuộc phân tranh.”

      Bây giờ có thể nhìn thấu đáo được chuyện này rồi, trước kia là bị Mạnh Thiếu Tuyền làm che mắt che lòng, để ý tới rất nhiều thứ. Bây giờ tỉnh táo lại suy nghĩ chút rất nhiều việc từng bỏ qua liền sáng tỏ rồi. Bao gồm tên Mạnh Thiêu Tuyền này, sau khi chia tay, mới thấy , và nhận thức trong quá khứ của bản thân giống nhau.

      Cho nên Quý Nghiên mới có thể nhanh như vậy liền bình tĩnh lại.

      Bây giờ chỉ cần nhắc tới cái tên này, trong lòng liền sinh ra rất nhiều cảm xúc, nhất là bài xích, cũng trách bản thân lúc đầu là mắt bị mù.

      Mộc Tây tấm tắc : “ Cái này cần phải đợi đến lúc nào? Cậu cũng muốn thêm chất xúc tác vào sao? Chị đây hận thể lập tức có thể thấy những người đó tự băm lẫn nhau thành cứt chó.”

      Quý Nghiên: “ Tây Tây, hứng thú của cậu tệ hại đó.”

      Mộc Tây: “ Đáng ghét, chị đây là vì ai hả?”

      Quý Nghiên vội vàng lấy lòng cười : “ Là vì mình vì mình, cậu quả nhiên là rất mình nha! Mình đều biết, nhưng mình có tâm tư tham dự vào tranh đấu của bọn họ, mình quá mệt mỏi, quá phí tinh lực, còn ảnh hưởng tâm trạng, nên cần gì phải vậy đúng ?”

      Lúc này bằng làm chút chuyện để mình vui vẻ tốt hơn.

      Bộ dạng Mộc Tây bi thương, nét mặt phẫn nộ. “ Có phải cậu vẫn còn băn khoăn Lữ Mỹ hay ?”

      Quý Nghiên quá trọng tình nghĩa, mặc dù Lữ Mỹ nhiều lần làm thất vọng, nhưng thể thừa nhận, ở trong lòng Quý Nghiên, bà vẫn luôn chiếm lấy vị trí rất quan trọng. Mộc Tây nghi ngờ chút nào, Quý Nghiên vì Lữ Mỹ mà buông tha cho nhà họ Quý, chỉ cần Quý Bình còn chưa có quá táng tận lương tâm vẫn làm chuyện gì quá đáng, càng chủ động xuất kích.

      Quý Nghiên chép chép miệng, muốn mở miệng tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

      Quý Nghiên và Mộc Tây nhìn nhau, đều nghi ngờ, trễ thế này, là ai đến đây?

      Quý Nghiên chạy mở cửa, nhưng vừa nhìn người tói liền ngẩn người.
      Last edited: 11/2/15
      tú cầu, Mai Trinh, Phong Vũ Yên7 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Bạch thiếu c36

      Đôi mắt Dương Hàm Mặc trầm vẻ mặt vô cùng khó coi, bên chân còn đặt vali lớn, Quý Nghiên vừa nhìn trận thế này liền bối rối.

      …”

      Dương Hàm Mặc đợi xong, trực tiếp kéo vali vòng qua Quý Nghiên vào nhà.

      Quý Nghiên liền đuổi theo, “Này, Dương Hàm Mặc.”

      Mộc Tây nghe được tiếng liền nhướng người ra xem, nhất thời đuôi lông mày nhếch lên: “Chuyện gì vậy?”

      Dương Hàm Mặc dừng bước lại, đẩy vali tới bên sofa, xoay người lại, bóng dáng vô cùng cao lớn mang theo áp bức đứng ở trước mặt Quý Nghiên.

      Bổ xuống câu: “Tại sao cho biết?”

      Quý Nghiên cảm nhận được người tản ra tức giận, mím môi : “ có gì đáng .”

      “Quý Nghiên” Dương Hàm Mặc rống to, “Con mẹ nó! Em còn có thể vô tâm đến mức nào nữa đây?”

      Quý Nghiên thở dài, biết sau khi mình về nước có thể được sống yên tĩnh mà.

      Quý Nghiên nhàng mở miệng: “Hàm Mặc, em học cách quên . cứ nhắc tới hoài như vậy, liệu có thay đổi được gì ? Tất cả thể trở về như trước được nữa, bây giờ việc em có thể làm chính là quên Mạnh Thiếu Tuyền, gặp Quý Nhu, cố gắng hết mức coi bọn họ như người xa lạ. Như vậy trong lòng của em mới cảm thấy khó chịu, mới có thể bình thản đối mặt với bọn họ. Có lẽ em ích kỷ, nhưng bây giờ em chỉ có suy nghĩ, đó là phải quên toàn bộ sạch mấy con người phiền phức và những chuyện phiền toái này, sau đó cố gắng sống vui vẻ và nhõm.”

      và hận quá mệt mỏi, quá giày vò con người. Chỉ cần còn để ý cho dù bề ngoài có giả bộ kiên cường như thế nào nữa, vẵn như cũ bị những người đó có cơ hội làm tổn thương . Cho nên Quý Nghiên ầm ĩ làm khó dễ ai nữa, cũng tranh giành gì cả, trước tiên, việc cần làm là tỉnh táo lại, trấn an trái tim của mìn. Tuy nhìn qua thấy Quý Nghiên nhu nhược, nhưng bên trong lại là con người mạnh mẽ, có thể wps buộc bản thân dùng lý trí khắc chế tình cảm của mình, cũng có thể khi thấy có kết quả gì quyết đoán cắt đứt quan hệ, chừa lại chút cảm xúc gì.

      Mạnh Thiếu Tuyền như vậy, Quý Nghiên từng rất thất vọng, nên còn ôm bất cứ hy vọng nào nữa. chỉ cần chút thời gian, để hoàn toàn quên hẳn ta .

      Dương Hàm mặc biết suy nghĩ của , nhưng giống như Mộc Tây, giận, càng thể chịu nổi việc nhìn bị người khác khi dễ trắng trợn như vậy, ngay cả chút trừng phạt với Quý Nhu và Mạnh Thiếu Tuyền cũng có.

      “Em biết Quý Nhu là loại người gì mà vẫn hề đề phòng gì cả, đáng đời!” Dương Hàm Mặc hừ lạnh .

      Quý Nghiên vô tội , “Em nào biết ta theo đuổi đến cùng trời cuối đất, vậy mà cuối cùng lại đột nhiên dời mục tiêu chứ.”

      Ánh mắt Dương Hàm Mặc càng lạnh hơn, buồn bực : “Mắt của kém như vậy sao?”

      Quý Nhu có thể theo đuổi mới là lạ!

      Trong chuyện này, Quý Nghiên tự biết mình đuối lý. tiếp: “Hơn nữa nếu phải nhờ có Quý Nhu, em cũng biết được Mạnh Thiếu Tuyền là người như thế nào. Đôi lúc suy nghĩ, em thấy đó cũng là việc vô cùng tốt, lòng của Mạnh Thiếu Tuyền chung thủy, cho dù phải là Quý Nhu sau này ta cũng người khác mà phản bội em thôi. Bây giờ chỉ là việc xảy ra sớm hơn chút, và đối tượng ta bắt cá hai tay lần này có vẻ khó chịu hơn người khác mà thôi.”

      Dương Hàm Mặc: “Em cũng biết!”

      Quý Nghiên hỏi: “ có đến nhà họ Mạnh gây chuyện đó?”

      Dương Hàm Mặc: “ có.”

      Quý Nghiên tin, ánh mắt nhìn chằm chằm .

      Dương Hàm Mặc : “ có đến nhà họ Mạnh, chỉ đến Vịnh Thiển Thủy tìm lần.”

      “Đánh nhau?” Giọng Quý Nghiên là khẳng định.

      Dương Hàm Mặc lạnh lùng hừ khẽ. “ nhìn thằng đó thuận mắt lâu rồi, mượn cơ hội xử đẹp nó thôi.”

      “A, làm tốt lắm.” Quý Nghiên nhàng , làm cho túi hành lý phía sau rớt cái bịch. “Xảy ra chuyện gì vậy?”

      Dương Hàm Mặc ngước mắt, trong nháy mắt khuôn mặt ra nét kinh ngạc.

      “Phụt - -“ Mộc Tây ngậm ngụm nước, lập tức phun hết nước ra ngoài.

      Hôm nay tiểu Quý Nghiên bị sao vậy? Thế nhưng lại khen Dương Hàm Mặc đánh Mạnh Thiếu Tuyền rất tốt, Dương Hàm Mặc mang tâm trạng sợ bị mắng ra việc đó nhưng kì quái, cho dù trước kia có ý tưởng đó cũng đều chỉ cất ở trong lòng cho ai biết? Khi nào trở nên thẳng thắn như vậy chứ?

      Quý Nghiên mờ mịt hỏi: “Sao vậy?”

      Còn là dáng vẻ này nữa chứ.

      Cuối cùng sắc mặt của Dương Hàm Mặc cũng dễ nhìn chút, nhàng : “ bỏ nhà ra rồi.”

      Quý Nghiên: “Hở?”

      Dương Hàm Mặc làm chuyện như đương nhiên : “Cho nên em phải chứa chấp .”

      Đùa gì thế?

      “Vậy còn chuyện trường học bên kia của sao? cần về Mỹ nữa à? Còn nữa, ở Hồng Kong nhiều nhà ở như vậy, ở nơi nào chả được, tại sao lại tới đây chen lấn?”

      Dương Hàm Mặc rất biết nghe lời. “ từ chức rồi, về sau quyết định vào công ty của ba làm. Nhà của quá rộng, ở mình rất đơn, chỉ muốn ở cùng với em, có ý kiến gì ?”

      “Đương nhiên là có” Hơn nữa còn là ý kiến rất lớn.

      Quý Nghiên vỗ trán, nhức đầu, “Hàm Mặc, đừng quậy nữa. Nghiên cứu khoa học là giấc mơ của , cố gắng nhiều năm như vậy rồi, muốn từ bỏ? Cha mẹ nuôi đồng ý đâu.”

      Tạ Tử Kỳ thích nhất là khoe con trai của bà với người khác, nếu để cho bà biết được Dương Hàm Mặc bỏ công việc ở Viện Nghiên Cứu Quốc Gia, chắc chắn bà phát điên.

      Đến lúc đó mọi trách nhiệm bị đổ hết lên đầu Quý Nghiên mất.

      Dương Hàm Mặc : “Quý Nghiên, lúc đầu đồng ý chia tay với em, nhưng kết quả là gì? Lần này em đừng nghĩ đến việc đồng ý với em nữa, công việc chắc chắn bỏ, làm nhà khoa học, vẫn có thể làm được thí nghiệm vật lý. Đối với , cho tới nay em mới chính là ước mơ lớn nhất của .”

      “Hàm Mặc” Quý Nghiên cau mày, biết nên gì.

      “Nếu với , danh chính ngôn thuận đến với nhau ở lại đây, em chọn .”

      Dương Hàm Mặc làm ra vẻ mặt quyết thương lượng, Quý Nghiên biết nên làm gì với bây giờ, mặc kệ với ấy như thế nào, uyển chuyển, thẳng thắn, hay quyết tuyệt, đều tỏ ra quan trọn. Khư khư cố chấp giữ suy nghĩ của mình.

      Quý Nghiên lần nữa: “Ở nhà em chỉ có hai phòng ngủ, vào ngủ như thế nào? Hơn nữa em với Mộc Tây ở với nhau, đột nhiên có thêm người đàn ông rất bất tiện. Đây phải là nhà của riêng mình em.”

      phải có ghế salon sao?” Dương Hàm Mặc xong, nhàng liếc Mộc Tây cái, hỏi: “Em có ý kiến gì ?”

      Quý Nghiên đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Mộc Tây.

      Mộc Tây buôn tay, “Đừng nhìn mình, mình muốn xem phim.”

      Quý Nghiên rơi lệ.

      quá đạo lý màaaaaa !

      Dương Hàm Mặc nhíu mày lạnh giọng : “Vậy còn vấn đề gì nữa, ngày mai mua giúp tủ quần áo, để ở phòng khách. Bây giờ muốn ngủ, tránh ra chút cho ,”

      Mộc Tây bị đuổi, đứng song song với Quý Nghiên, khuôn mặt xinh đẹp hơi có dấu hiệu phát cáu.

      “Sao còn chưa ? Bị người khác nhìn ngủ được, tắt đèn .”

      Mộc Tây: “Được lắm.”

      Qúy Nghiên u oán nhìn Mộc Tây cái, cái gì gọi là bê đá tự đập vào chân mình? Đáng đời.

      Nhắm mắt giả lơ, buồn bực trở về phòng, đóng cửa lại.

      gian mảnh yên tĩnh.

      Nhưng yên tĩnh này kéo dài được bao lâu. Sau khi Quý Nghiên về nước, ngày làm đầu tiên chủ yếu chỉ là sửa sang lại phần quay hình ở Washington, sau đó sắp xếp lại bản thảo. Chị Nhạc phái tiền bối xuống giúp , người đó rất ôn hòa, rất kiên nhẫn, bầu khí rất tốt, Quý Nghiên nghiêm túc học tập nên tâm trạng cũng được thả lỏng đôi chút.

      Cho đến buổi chiều nhận được cuộc điện thoại, Quý Nghiên ngờ, sau khi về nước người đầu tiên tìm đến , lại là Mạnh Thiếu Tuyền.
      Last edited: 14/2/15
      tú cầu, Mai Trinh, Phong Vũ Yên4 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor : tyvybutchi.

      Chương 37: Nghiên Nghiên bùng nổ.

      Hai người hẹn gặp nhau ở quán cà phê.

      Lúc Quý Nghiên đến nơi là lúc tan ca, rất nhiều người ra vào quán cà phê. Quý Nghiên tìm được vị trí của Mạnh Thiếu Tuyền, ngồi xuống đối diện với .

      Hơn nửa tháng gặp, nhìn lại khuôn mặt quen thuộc này có chút khổ sở nào là giả. Quá khứ ngọt ngào, hạnh phúc năm xưa như còn ở trước mắt, thậm chí Quý Nghiên có thể hình dung ra nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời của Mạnh Thiếu Tuyền trong lần đầu tiên họ gặp nhau.

      nhanh chóng đỡ xém nữa vì đám người chen lấn quá đông mà bị ngã.

      Xung quanh mảnh ầm ĩ, vậy mà chỉ có giọng từ tính của là lọt vào tai , “Em sao chứ ?”

      Bây giờ là sao đây ? Vẫn là dáng vẻ năm đó, chỉ là trong mắt thích chuyển thành chán ghét, lông mày chau lại, khuôn mặt lạnh .

      Khuôn mặt vẫn như cũ, cảm giác lại thay đổi.

      Quay đầu lại, ra tất cả lại buồn cười thế này.

      Ngay cả tình cảm lúc ban đầu giữa bọn họ, ra cũng được lòng.

      Chỉ là cuộc đánh cược mà thôi.

      “Có chuyện gì sao ?” Quý Nghiên nhàng mở miệng.

      Mạnh Thiếu Tuyền nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh của , nhất thời trong lòng dâng lên cảm giác vui, giống như ngày ở thành giải trí Thánh Y, Quý Nghiên dùng lời sắc bén mà phản bác . Giống như việc có con rối luôn ở bên cạnh , lúc nào cũng nghe theo sai bảo của , nay lại đột nhiên thoát khỏi lòng bàn tay , bao giờ nghe chỉ huy của nữa.

      Tuy là lúc đầu cần con rối là , nhưng cái đối xử khác nhau trời vực như thế này khiến Mạnh Thiếu Tuyền khỏi khó chịu.

      Sắc mặt tốt được nữa : “Mấy ngày trước Dương Hàm Mặc tới tìm tôi đánh nhau.”

      “Sau đó sao ?” Quý Nghiên cười lạnh.

      là người có nhân phẩm, đặc biệt tới tìm tố cáo?

      Tôi cầu xin , ngàn vạn lần đừng làm thế.

      Dầu gì cũng nên chừa chút mặt mũi của mình đối với chứ, đừng làm đến cuối cùng ngay cả chút xíu tình cảm dành cho cũng biến mất, chỉ có thể phán câu trẻ con, đó mới đáng buồn.

      phải có chuyện gì với sao? có gì sao mà lập tức từ nước ngoài trở về rồi còn đòi công bằng cho nữa chứ? có gì sao lại mạnh mẽ tôi phải tránh xa ra sao? Nghe còn vì mà từ bỏ công việc ở viện nghiên cứu, Quý Nghiên, ghê gớm. Tại sao trước kia tôi nhìn ra nhỉ, đúng là có bản lĩnh nha!” Giọng điệu trào phúng của ràng như vậy, Quý Nghiên có là người ngu mới nghe hiểu.

      khẽ mỉm cười. “Trước kia tôi cũng nhìn ra là phế vật mà.”

      Mạnh Thiếu Tuyền biến sắc.

      Quý Nghiên tiếp tục : “ cần phải dùng cái thủ đoạn này tới ghen tuông với tôi. Tôi và Dương Hàm Mặc là trong sạch, ngược lại , đừng vì tự mình chung thủy liền nghĩ tất cả mọi người cũng như . Chuyện của và Quý Nhu, tôi truy cứu, nhưng có nghĩa là tha thứ. Rốt cuộc có tư cách gì mà tới chất vấn tôi.”

      Quý Nghiên tức giận. Quả nhiên xem thường độ da mặt dày của Mạnh Thiếu Tuyền, mọi việc giải quyết xong, vậy mà vẫn còn có thể chỉ trích ? Thậm chí còn ám chỉ mối quan hệ giữa và Dương Hàm Mặc sớm trong sạch?

      Đây chính là người sao?

      Editor : tyvybutchi.

      Chương 37 (tiếp): Nghiên Nghiên bùng nổ.

      Nếu như có Mộc Tây ở đây, nhất định mắng câu, con mẹ nó, có thể vô sỉ hơn chút nữa ?

      Đừng là Mộc Tây. Bây giờ ngay cả Quý Nghiên cũng muốn chửi tục.

      Mạnh Thiếu Tuyền bị làm cho tức giận vẻ mặt lúc xanh lúc đỏ, nổi giận, hừ lạnh : “Đừng giả bộ như mình là người thanh cao, coi như chuyện của Dương Hàm Mặc giải thích được , vậy còn Bạch Thắng? Chúng ta mới chia tay nhau chưa được bao lâu, ở cùng chỗ với , chẳng lẽ với tôi là sau khi chia tay với tôi xong mới quen sao? Thay quần áo cũng có nhanh như vậy, có thấy tin được ? Quý Nghiên, bản chất mọi người đều giống nhau, chỉ là tôi dám thừa nhận, còn , cương quyết muốn tự mình lập bàn thờ trinh tiết thôi.”

      Ào ào --

      Quý Nghiên cầm tách cà phê rỗng trong tay, ngực dồn dập tức giận, cả khuôn mặt đều cực kì tức giận.

      “Này, làm gì ở đây thế ?”

      Đúng lúc ấy giọng bén nhọn truyền đến, kèm theo là tiếng giầy cao gót lạch cạch đến gần, đó là Quý Nhu và Dương Đình Đình.

      Đúng là oan gia ngõ hẹp.

      Họ nhanh chóng tới bên cạnh Mạnh Thiếu Tuyền, trong nháy mắt cùng chung chiến tuyến.

      mặt Mạnh Thiếu Tuyền toàn là cà phê, sắc mặt cũng đen thui, cà phê chảy đường từ trán xuôi xuống cổ, tức giận nhìn Quý Nghiên.

      Quý Nhu và Dương Đình Đình cũng đưa ánh mắt nhìn đến Quý Nghiên, chỉ là người tràn đầy hài lòng, còn người cực kì căm ghét.

      Lại trận giằng co tái diễn.

      Vẻ mặt Quý Nghiên rét như băng, trong mắt toàn lạnh lẽo, ngay cả giọng cũng lạnh. “Mạnh Thiếu Tuyền, làm tôi cảm thấy ghê tởm. biết bây giờ người tôi muốn gặp nhất là ? phải bởi vì tôi còn tình cảm với , mà là mỗi lần gặp mặt càng làm tôi cảm thấy buồn nôn hơn lần. Đồng thời cũng nhắc nhở tôi đến đoạn ký ức vô cùng ngu xuẩn kia, , là do tôi thiếu hiểu biết, mắt bị mù nên rốt cuộc mới . Nhưng hành động và việc làm bây giờ của , làm cho tôi hận việc từng , thậm chí còn muốn thừa nhận, càng muốn chú ý tới nữa, bởi vì nó làm cho tôi thấy quá xấu hổ, cho nên kể cả việc , tôi cũng muốn xóa sạch.”

      Mỗi lời Quý Nghiên ra sắc mặt của Mạnh Thiếu Tuyền lại càng khó coi thêm phần, thậm chí thể dùng từ khó coi để hình dung. Hai tay nắm chặt thành quả đấm, nắm rất chặt, có thể mơ hồ thấy gân xanh lên đó.

      Quý Nghiên dừng lại, tiếp, “ tin chuyện giữa tôi và Bạch Thắng xảy ra sau khi chúng ta chia tay sao? Vậy tôi có thể cho biết, cho tới bây giờ chuyện tình cảm bao giờ bị phụ thuộc bởi thời gian, ấy rất tốt, ấy là người mà cả đời này tôi thể với tới được. quen tôi hai năm, lại bằng thời gian chúng tôi quen nhau tháng, đây là sức hấp dẫn của có vấn đề, đừng suốt ngày chỉ trích người khác, hãy tự mình nhìn lại bản thân .”

      “Còn nhớ ngày đó ở nhà , với tôi cái gì ? tôi sánh bằng Quý Nhu, người ta, phải tôi. Khi đó ta quen nhau được bao lâu, còn chúng ta quen nhau được bao lâu? Cho nên, những lời này bây giờ tôi trả lại hết cho . Trong lòng tôi, thể sánh bằng Bạch Thắng, , nếu để so sánh với ấy chính là làm nhục ấy. xứng sao? Còn nữa, bây giờ tôi thẳng thắng cho biết, tôi . Giữa chúng ta sớm còn chút quan hệ nào, sau này gặp lại chính là người xa lạ. Tôi tìm …… cũng đừng tới tìm tôi nữa, sau này có việc gì đừng liên lạc.”
      Last edited: 16/2/15
      tú cầu, Mai Trinh, Phong Vũ Yên3 others thích bài này.

    5. hoadaoanh

      hoadaoanh Active Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      110
      cao trào.....:yoyo52:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :