1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạch thiếu gia, cưng chiều vợ như mạng - Hạ Lan Âm (Full- Mai có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor : tyvybutchi.

      Chương 29: Bác sĩ Massachusetts.

      Quý Nghiên nghỉ ngơi tuần lễ ở bệnh viện, vết thương mặc dù có tốt lên toàn bộ nhưng cũng còn đau đớn như lúc đầu.

      Phần lớn thời gian Bạch Thắng đều ở bệnh viện chăm sóc , Quý Nghiên rất áy náy. Nhiều lần có với Bạch Thắng sợ làm trễ nãi công việc của , nhưng lần nào cũng bị Bạch Thắng câu chận lại hết.

      Người nọ chỉ lấy giọng điệu nhàng từ tốn : “Công việc của bây giờ chính là chăm sóc em.”

      Quý Nghiên còn lời nào để .

      Sau đó cứ tiếp tục được Bạch Thắng chăm sóc như vậy, “Thản nhiên” mà hưởng thụ cuộc sống của chú heo.

      Mỗi ngày ăn no ngủ, tỉnh ngủ đọc sách, đọc sách mệt rồi ngủ, tỉnh ngủ lại tiếp tục ăn……Vòng vòng lại. Nếu còn việc gì để làm liền đực mặt ra, thuận tiện oán thầm thức ăn của mình chút.

      Mấy ngày nay bữa cơm của đều có gì ngoài cháo, thanh thanh đạm đạm, bình thường khẩu vị của Quý Nghiên khá nặng, hơn nữa thích ăn lạnh và cay, nên đối với cháo gì đó, hoàn toàn có cảm giác.

      Cho nên, ăn được mấy ngày, quả thực là ăn đến muốn rớt nước mắt!

      oán hận…… Bạch thiếu gia, có thể đổi món khác đút cho tôi được ? Phải biết heo cũng có vị giác nha! Chẳng lẽ là bởi vì cháo rẻ nên mới bắt ăn hoài sao.

      Chỉ là biết có phải là ý thức được tiếng lòng Quý Nghiên hay , mà tóm lại, đêm hôm đó, Bạch Thắng đúng là đổi loại thức ăn khác cho -- canh xương. Hơn nữa còn là ngay cả chất dinh dưỡng dễ tiêu nhất là dầu hào cũng đều nhìn thấy.

      Quý Nghiên: “……”

      Mãi mới chờ đến khi Bạch Thắng xử lý chuyện, hơn nữa nghe chiều cũng trở lại. Quý Nghiên trong nháy mắt giống như chim được giải phóng, sau lưng liền mở nhạc ăn mừng từ bệnh viện trốn ra ngoài.

      Theo lý thuyết, bệnh viện cũng có người của Cục Quốc An canh chừng. Nhưng Bạch Thắng nghĩ đến bây giờ trụ sở huấn luyện của chính phủ Mỹ bị làm cho bể đầu sứt trán, trong thời gian ngắn sợ rằng rảnh mà nhớ đến chuyện của ở bên này, hơn nữa Quý Nghiên cũng thích bị nhiều người nhìn. Nên liền cho người rút hết, nhưng mà vẫn phái bốn Ảnh Vệ ở trong bóng tối thầm bảo vệ , lúc ở đây bọn họ vừa báo cáo lại tình trạng của Quý Nghiên cho vừa cũng có hạn chế hành động của .

      Cho nên ra Quý Nghiên vừa ra phòng bệnh Bạch Thắng biết.

      Dung nhan tuấn nhã khó khi nào nhiễm vào chút bất đắc dĩ, khóe mắt đuôi mày còn có vẻ hơi cưng chiều. bàn hội nghị mọi người đều rối rít như gặp phải khủng bố vậy.

      “Nhanh nhanh nhanh, nhéo mình cái, xem có phải mình là nằm mơ hay ? !” Sương vội vàng vỗ vỗ vào tay Phong ngồi bên cạnh , bộ nét mặt như bị sét đánh.

      Là cưng chiều đó ó ó……

      Cục trưởng mà có vẻ mặt này bất quá cũng bình thường thôi, nhưng mà với chỉ huy …… Mọi người là mất bình tĩnh rồi.

      Phong: “……”

      Còn đối với bạn Quý Nghiên biết chuyện gì còn đắc ý vì mình thành công trốn được ra ngoài.

      nổi điên nhảy tưng tưng hồi, sau đó mới ổn định tinh thần mà đón xe đến đại học phụ cận Washington.

      Nghe Mộc Tây ở đó có nhà hàng ăn ngon lắm, vả lại tuyệt đối có thể thỏa mãn khẩu vị cay vui của , Quý Nghiên sớm muốn đến thử lần.

      Từ trạm xe tới trường học còn cách đoạn, dọc đường Quý Nghiên chú ý quán tại nhà (vừa là nhà ở vừa là quán bán hàng), liếc mắt liền thấy bên trong tủ kính trưng bày các loại máy ảnh, máy chụp hình. Ngày đó bị tập kích máy ảnh của sớm bị mất ở đâu rồi, may là hình được chụp trước đó được lưu vào trong máy tính, chỉ có hình trấn ngày hôm đó là mất thôi, Quý Nghiên định tìm thời gian lại chụp lần.

      nghiêm mặt, chân mày nhăn lại, nhớ tới chuyện này, lại bắt đầu đau lòng. Cái máy ảnh kia của là dạng thức chất lượng cũng tệ, giá tiền cũng đắt, lúc đầu mua Quý Nghiên cũng rất đau lòng. Hơn nữa dùng ba năm nên cũng có chút gắn bó.

      lòng là nỡ cứ như vậy mà bị mất !

      Nhưng giờ có nỡ cũng vô ích, Quý Nghiên yên lặng mà rối rắm, cuối cùng vẫn quyết định vào tiệm, lại mua cho mình máy ảnh khác.

      Pic 2

      Editor : tyvybutchi.

      Chương 29 (tiếp): Bác sĩ Massachusetts.

      Máy chụp hình vẫn là chọn hãng cũ thứ nhất là chất lượng tốt chức năng đầy đủ, tính năng lại cao. Thứ hai là dùng lâu như vậy, thao tác cũng rất thuần thục, nên chẳng cần đổi hãng khác, tránh lại phải mày mò lần nữa, phiền toái.

      Bây giờ là giờ đến trường, đại học vùng này rất náo nhiệt. Quý Nghiên ôm tâm trạng phức tạp, muốn thử chút xem mình có thể chụp hình được hay chưa, nhưng mới vừa giơ tay lên, bả vai liền bắt đầu kháng nghị. Vừa bắt đầu chỉ cảm giác đau mơ hồ, nhưng sau đó lại từ từ gia tăng, cho đến khi cảm giác đau càng ngày càng ràng, Quý Nghiên mới thể bỏ cuộc mà cam chịu số phận.

      thất bại rũ tay xuống, vừa đúng lúc bên cạnh có hai học sinh ngang qua, Quý Nghiên nghe được người trong đó oán trách: “MD, cũng là bởi vì cái tên đáng chết cậu bị táo bón mà chúng ta mới sắp trễ buổi diễn thuyết của bác sĩ Dylan.”

      “A , tại sao cậu tỉnh lại nhìn chút cậu cũng ngồi đó tỉa lông mày mất ba giờ kìa, mình thề tuyệt đối là thời gian mình ngồi chồm hổm ở nhà cầu còn ngắn hơn cậu.” người khác lập tức phản bác.

      Cứ như vậy trái qua phải lại, tốc độ của họ rất nhanh, cứ ào ào chuyện ngừng, Quý Nghiên chỉ kịp bắt được mấy từ then chốt.

      Dylan.

      ngơ ngác lặp lại cái tên này, có kinh ngạc, có mờ mịt, còn có tia hoảng hốt.

      ấy tới Washington rồi sao?

      Bây giờ lại ở trong đại học Washington.

      Có thể nào chỉ là trùng tên hay ?

      Quý Nghiên thu hồi suy nghĩ, vội vã ngăn học sinh qua đường, hỏi: “Xin chào, làm phiền. Xin hỏi hôm nay ở đây có buổi diễn thuyết của bác sĩ Dylan sao?”

      “Đúng.”

      là muốn đến cậu nhóc Massachusetts người Trung Quốc sao, cậu ta ở lễ đường, nghe chỉ diễn thuyết có hai tiếng, bây giờ chắc cũng sắp kết thúc rồi.”

      Người nữ sinh có chút kiên nhẫn, chỉ đơn giản dùng chữ đuổi . Vừa vặn bên cạnh lại có người có tướng mạo tương đối tri thức ngang qua, chắc hẳn là giáo viên, nghe được câu hỏi của Quý Nghiên nên nhìn đồng hồ tay chút, nhiệt tình trả lời.

      Quý Nghiên cảm kích : “Cảm ơn.”

      Thời gian quả cũng còn sớm, ánh mắt Quý Nghiên liếc về phía cổng chính trường học, trong lòng xẹt qua tia phức tạp. biết có nên gặp hay ? Nhưng hai chân hiển nhiên phản ứng nhanh hơn ý thức, khi Quý Nghiên xuất bên ngoài lễ đường kết cục định.

      Trong vòng ba dặm bên ngoài lễ đường bị vây quanh ít người, đoán chừng là thể chen vào được, còn chưa kịp đến gần, chỉ nghe thấy trong đám người đột nhiên truyền đến trận lao xao, sau đó “cổng” người đông đúc liền được mở ra thành con đường.

      người đàn ông tuấn bị năm sáu người vây quanh, chậm rãi ra. thân tây trang màu đen được may thủ công quý giá, tóc ngắn gọn gàng mà đầy sức sống, trán đầy đặn, mày kiếm dày đậm càng làm tăng thêm mấy phần khí. Ánh mắt thâm thúy như Bạch Thắng mà là tinh khiết hơn nhiều, nhưng thỉnh thoảng lại lóe lên sắc bén dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảm giác bị áp bức. Hơn nữa đường cong gương mặt tương đối góc cạnh, cả người lại tản mát ra loại hơi thở lạnh lẽo, khí thế bức người như muốn người khác chớ tới gần.

      Người có sức chịu đựng kém thường thường đều là chùn bước trước .

      Quý Nghiên sững sờ nhìn , hai năm gặp, Hàm Mặc ấy, lại giống như chút cũng hề thay đổi.

      Vẫn là dáng vẻ khí khái đẹp trai bức người kia, vẻ mặt vẫn thúi (ở đây ý là mặt nghiêm túc, đen mặt, mặt hầm hầm,…) như vậy, phải thứ duy nhất thay đổi chính là khí thế mạnh hơn. Nhìn ra được mấy năm nay lăn lộn ở nước Mĩ rất tốt, bác sĩ Massachusetts, ở đây chuyên tâm làm nghiên cứu khoa học, nghe còn cầm ít giải thưởng.

      Mỗi lần Tạ Tử Kỳ tới vẻ mặt đều là hết sức hào hứng, cực kì kiêu ngạo vì đứa con trai này của mình.

      Đột nhiên, Dương Hàm Mặc ngước mắt nhìn sang bên này.
      Last edited: 4/1/15
      tú cầu, Mai Trinh, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor : tyvybutchi.

      Chương 30: Tình địch gặp nhau.

      Quý Nghiên cả kinh, nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, hiển nhiên là chưa kịp chuẩn bị để đối mặt với . Lúc trước tuy là quyết tuyệt như vậy nhưng bây giờ gặp mặt lại chẳng qua là tăng thêm lúng túng thôi.

      Quý Nghiên nhấc chân muốn , sau lưng lại truyền đến tiếng gọi quen thuộc: “Nghiên Nghiên.”

      Cả người Quý Nghiên cứng đờ.

      Nhắm mắt kêu rên, phải đối mặt thế nào đây? !

      còn chưa kịp chuẩn bị mà!

      Vốn là Mộc Tây cho biết Quý Bình chuyển nhà đến Hongkong cũng đủ làm chịu ảnh hưởng, thầm nghĩ trở về mà còn phải chịu đựng nữa khẳng định lại có cuộc chiến cứng chọi cứng rồi. Quý Nghiên định là thừa dịp cuối tuần này quên hết những thứ tạp nham phiền lòng kia để cho bản thân thả lỏng tinh thần chút. Ai ngờ, ông trời lại cố tình muốn đối nghịch với .

      Trong sân trường, ở chỗ cây xanh khá yên tĩnh vắng vẻ, Quý Nghiên và Dương Hàm Mặc đứng đối mặt nhau, mày kiếm của người đàn ông nhíu chặt, khuôn mặt cương nghị lộ ra tia lạnh lẽo. “Tại sao vừa nhìn thấy chạy?”

      có.” Quý Nghiên mở to mắt dối.

      Dương Hàm Mặc làm sao hiểu , nhăn mày hừ : “Em dối, đừng cho là thấy.”

      Thấy rồi còn hỏi làm gì?

      Quý Nghiên lùi bước : “Được rồi, em thừa nhận.”

      Đúng là cố tình trốn !

      Trốn coi như xong , lại còn thừa nhận! Dương Hàm Mặc giận.

      “Quý Nghiên, em là nhẫn tâm.”

      Nhớ ngày đó bảo ra nước ngoài với này gì nhỉ?

      “Em , Hàm Mặc, em cũng có cuộc sống của mình, thể chuyện gì cũng theo ý được. Hơn nữa bây giờ em có bạn trai, tại sao thể bỏ qua cho mình, tìm hạnh phúc thuộc về chứ? Cứ tiếp tục dây dưa như vậy, giữa chúng ta vẫn có kết quả, mà chỉ càng làm cho hai bên tăng thêm chuyện phiền phức mà thôi.” tỉnh táo .

      Dương Hàm Mặc rất muốn nhìn ra chút gì đó từ vẻ mặt của Quý Nghiên, nhưng có, Quý Nghiên trừ nghiêm túc ra, còn lại có gì cả.

      muốn giữ khoảng cách với .

      Dương Hàm Mặc lạnh nhạt : “Ý của em là ở bên cạnh làm em cảm thấy phiền sao?”

      dám gật đầu thử xem!

      Dương Hàm Mặc dám bảo đảm mình có thể nhịn được mà xông lên bóp chết nữa!

      Vậy mà, Quý Nghiên lại chút do dự. “Đúng vậy.”

      Nghe xem, đây là lời mà người Thanh Mai (Trúc Mã) nên sao? Lúc ấy Dương Hàm Mặc giận đến thiếu chút nữa muốn sặc nước miếng.

      Bây giờ nhớ tới, trái tim lại đau nhói.

      Trước kia Quý Nghiên cũng phải là chưa từng từ chối , nhưng chỉ có lần đó, Dương Hàm Mặc là cảm nhận được cảm giác đau đến tê tâm liệt phế.

      Quý Nghiên biết có ngụ ý, nhưng cũng có ý định giải thích. Mỗi lần gặp chuyện, quả là luôn nghĩ đến việc trốn tránh đầu tiên, nhưng riêng đối với tình cảm của mình, lại hết sức quyết tuyệt. Nếu thích Dương Hàm Mặc, vậy nhất định phải ràng với , dây dưa làm đau khổ. Nhưng đây đối với Dương Hàm Mặc mà cũng là loại tổn thương, sớm dứt khoát mới có thể quên sớm hơn chút, nếu lại càng lún càng sâu. Tựa như đối với Mạnh Thiếu Tuyền vậy, sau khi biết ở chung chỗ với Quý Nhu, chưa từng nghĩ tới việc hàn gắn, dù sao nếu phải tình cảm thuộc về mình còn níu kéo làm gì chứ? Còn bằng quên sớm chút, đau dài bằng chọn đau ngắn.

      Như vậy mới có thể làm cho mình sống vui vẻ hơn.

      Dương Hàm Mặc cắn răng nghiến lợi : “Tại sao em ở đây? Mạnh Thiếu Tuyền đâu? Hai người chia tay chưa?”

      Dương Hàm Mặc ở nước ngoài nên đương nhiên biết chuyện xảy ra giữa và Mạnh Thiếu Tuyền, Quý Nhu. Dương Đình Đình và Quý Nhu cũng thể cho biết.

      Khóe miệng Quý Nghiên giật giật, trong lòng oán thầm, là tự vạch áo cho người xem lưng mà. Hơn nữa nào có người vừa mới gặp mặt liền hỏi người ta có chia tay bạn trai chưa chứ? Cái này phải ràng là muốn hủy nhân duyên của người ta sao? !

      Được rồi, mặc dù và Mạnh Thiếu Tuyền cũng có nhân duyên gì để .

      “Rồi.” Quý Nghiên cũng có ý định giấu diếm, thành .

      Ánh mắt Dương Hàm Mặc nhất thời sáng lên. “?”

      Quý Nghiên gật đầu.

      Dương Hàm Mặc rốt cuộc lộ ra nụ cười, hả hê : “ sớm tên kia phải là thứ tốt gì, chia tay là tốt, nên sớm chia tay. Đúng rồi, là em đá hả?”

      Quý Nghiên , vấn đề này quan trọng sao?

      phải là đá em chứ?” Dương Hàm Mặc vừa nhìn vẻ mặt này của liền ý thức được tốt. Nỗi tức giận liền ứa lên tới cổ, cái tên khốn Mạnh Thiếu Tuyền kia, nếu như dám tổn thương Nghiên Nghiên, tuyệt đối tha cho .

      Dương Hàm Mặc là hy vọng Quý Nghiên chia tay với Mạnh Thiếu Tuyền, tốt nhất cả đời qua lại với nhau, nhưng nhất định phải là Quý Nghiên đá Mạnh Thiếu Tuyền. Chứ cái thứ rác rưởi Mạnh Thiếu Tuyền này có tư cách gì mà bỏ Nghiên Nghiên của hả?

      Quý Nghiên muốn dây dưa đề tài này nữa, cau mày : “ đừng đoán……”

      “Dĩ nhiên phải.”

      Quý Nghiên còn chưa hết, phía trước đột nhiên truyền đến giọng mát lạnh dễ nghe. Dương Hàm Mặc và Quý Nghiên cùng đồng thời quay đầu, dưới ánh mặt trời, Bạch Thắng vẫn là thân tây trang thoải mái như cũ, dung nhan tuấn nhã treo nụ cười tự tin ưu nhã, toàn thân toát ra khí chất tôn quý.

      tự nhiên đến bên cạnh Quý Nghiên, nhìn thẳng vào Dương Hàm Mặc.

      Trực giác đàn ông có lúc cũng rất chuẩn, Dương Hàm Mặc vừa nhìn thấy Bạch Thắng liền biết ngay đây phải là hàng giảm giá ngoài chợ. Ánh mắt chợt lạnh, cau mày hỏi: “ là ai?”

      hỏi câu này đương nhiên là nhằm vào quan hệ với Quý Nghiên.

      Bạch Thắng nhếch môi, ngược lại muốn mình là bạn trai của Quý Nghiên. Nhưng mà cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí còn cần cố gắng nhiều hơn nữa˜! Danh phận chưa định là khổ não.

      Ừ, danh phận rất quan trọng.

      Người nào đó từ trước đến nay đầu óc vẫn luôn vận chuyển nhanh chóng, lần này cũng rất mau ra quyết định. Đôi mắt sâu thẳm nhàn nhạt liếc nhìn Dương Hàm Mặc địch ý khắp người, dùng loại ung dung ý vị sâu xa làm cho người ta mơ màng mà giọng điệu lại là hết sức đáng đánh đòn : “ cảm thấy thế nào?”

      Dương Hàm Mặc quả nhiên bị làm cho tức giận, đầu óc người này tuy cũng thông minh sáng suốt nhưng khi gặp phải chuyện liên quan đến Quý Nghiên bắt đầu trật đường ray. Trong nháy mắt tức giận trợn trừng mắt nhìn Bạch Thắng, sau đó lại quay sang xù lông với Quý Nghiên : “Quý Nghiên, em có mới nới cũ coi như xong, người em cũng phải là , điều này cũng xem như thôi , nhưng ngờ em lại coi trọng cái tên “tiểu bạch kiểm” này. Mắt em là để trang trí sao? Rốt cuộc thẩm mĩ của em là loại gì mà chọn mấy người như thế này chứ? là nên đến bệnh viện khám mắt lần .

      Quý Nghiên nhức đầu, chính cũng Bạch Thắng là từ đâu chui ra? phải là xử lý chuyện sao? Làm sao lại biết ở đây?

      Bạch Thắng nghiến răng, lại nghe bàn về vấn đề “Tiểu bạch kiểm” này, rất tốt!

      Lần trước là người đỡ đạn nho , lần này lại biến thành tình địch hợp cách, xưa nay luôn là người có lễ tất báo, trả lễ chẳng phải là phụ phần “Tâm ý” này của đối phương sao?

      Dương Hàm Mặc thấy Quý Nghiên lời nào, xem như là ngầm thừa nhận. Cả người giống như Bạo Long phun lửa, đáng chết, bỏ lỡ chuyện gì chứ? Bạch Thắng nhìn ra giận dữ, chỉ lịch cười tiếng, gật đầu : “Đây đúng là cách tự an ủi mình rất tốt.”

      Dứt lời, lại nghiêng đầu tiến tới bên tai Quý Nghiên : “ cần phải khám.”

      Quý Nghiên: “?”

      Bạch Thắng: “ ngại.”

      Quý Nghiên: “……”

      Dương Hàm Mặc: “……”

      Quý Nghiên im lặng nhìn trời, tại sao có cảm giác hai người kia gặp nhau trong nháy mắt trí não liền thoái hóa nhỉ?

      Dương Hàm Mặc: Mẹ nó, đây phải là trắng trợn coi rẻ đây sao? Cọp phát uy liền khi dễ là hello kitty à?

      Dương Hàm Mặc là người khoa sinh điển hình, tính tình đáng ghét lại khó trị, bàn về tài ăn càng nhất định là bằng Bạch Thắng, hơn nữa suy nghĩ toàn là chuyện toàn cơ bắp. lười phải nhảm, trực tiếp kéo Quý Nghiên muốn , đôi mắt sắc bén của Bạch Thắng nhất thời trầm xuống.
      Last edited: 4/1/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor: Tyvybutchi

      Chương 31: chiến tranh giữa hai người đàn ông.

      Bọn họ đến nhà hàng mà Mộc Tây đề cử, vẫn chọn vị trí kín đáo, bởi vì bàn bốn người hình chữ nhật nên Qúy Nghiên ngồi bên, bên lại chính là Bạch Thắng và Dương Hàm Mặc ngồi đối diện ghét bỏ lẫn nhau.

      Người ngài nhìn vào chính là tổ hợp tuấn nam mỹ nữ rất mát mắt. nhưng, Qúy Nghiên rối rắm cắn ngón tay, tại so nhìn thế nào cũng đều cảm giác tổ hợp này rất quái dị?

      Nhớ tới vừa rồi còn là khí giương cung bạt kiếm, nhưng trong nháy mắt liền thay đổi thành “Hài hòa” như vậy. Được rồi, tuy hài hòa là chuyện tốt, nhưng mà khí hài hòa quỷ dị như vậy ngược lại càng làm cho người ta cảm thấy thêm khẩn trương á!

      Nhưng sao cho cùng, cục diện như bây giờ phải do tạo thành sao?

      Trong đầu Qúy Nghiên tự động lui trở về nửa giờ trước.

      Trong khuôn viên trường đại học Washington, bị Dương Hàn Mặc lôi kéo muốn , đôi mắt sắc bén của Bạch Thắng đanh lại, muốn ngăn cản ở trong góc tường yên tĩnh đột nhiên truyền tới trận tiếng kiêu “ục ục ục” biết phát ra từ đâu. Dương Hàn Mặc và Bachj Thắng dừng lại giây, sau đó hẹn mà cùng đưa ánh mắt tới bụng Qúy Nghiên.

      Ùng ục ----

      tiếng đáp lại dài đúng lúc vang lên.

      Dương Hàn Mặc: “……”

      Khóe mắt Bạch Thắng xếch lên, trong mắt chứa nụ cười thản nhiên.

      Quý Nghiên che mặt cúi xuống thấp, hận thể lập tức đào cái hố chui vào. là mất mặt!

      Mà tầm mắt của hai người kia vẫn mực chiếu người , Qúy Nghiên nhắm mắt, yếu ớt giải thích: “Em đói rồi.”

      lúng túng cười.

      ra sau đó suy nghĩ chút, bộ dạng của mình lúc đó là quá mất mặt.

      Dương Hàn Mặc còn được, dù sao cũng là người quen cũ, nhưng tại sao lại nhất định phải có thêm Bạch Thắng nữa chứ?. Qúy Nghiên nên lời.

      vốn chính là vì ăn mà mới đến đây đó.

      Chuyện sau đó bất tri bất giác liền thay đổi thành như bây giờ.

      Nhân viên phục vụ lục tục bưng thức ăn của bọn họ lên bàn, tiệm này rất kỳ quái, chỉ có loại thứ ăn, tên đồ ăn Qúy Nghiên cũng chưa từng nghe qua, còn rất khó đọc, chữ cũng lạ, chỉ là buôn bán vô cùng tốt.

      Hơn nữa còn là Mộc Tây đề cử,người kia từ sống trong cẩm y ngọc thực, khẩu vị dĩ nhiên là vô cùng kén chọn, bình thường ấy bao giờ sai, là ăn rất ngon.

      Quý Nghiên ôm mong đợi tràn đầy, gần như món ăn vừa được đặt lên bàn là nhịn khong được cầm lên ăn thử.

      Mới vừa an miếng, trong cổ họng liền tràn ngập vị cay, vừa nóng vừa kích thích, lại hề át mùi vị của thức ăn, thực là ăn rất ngon.

      Hơn nữa, cảm giác trong miệng được vị cay và mùi thơm của thức ăn này lấp đầy thực là cực kì sướng.

      Quý Nghiên thỏa mãn than , cảm động đến muốn rớt nước mắt! là nhớ biết bao mùi vị này. muốn hỏi Bạch Thắng và Dương Hàn Mặc cảm hấy như thế nào chợt phát hai người bịn họ bày bàn, động cũng thèm động chút. Hơn nữa, hai người này đều nhất trí có cùng động tác là hai tay ôm ngực khác thường, chút ý muốn niếm thử cũng có.

      Quý Nghiên ngh ngờ: “Hai ăn à?”

      Dương Hàn Mặc cau mày, bộ nét mặt hết sức ghét bỏ nhìn cái bát ở trước mặt, các loại gia vị hỗn tạp ở chung chỗ, nước canh ra nước canh, sợi mì ra sợi mì, còn chưa kể chỉ nhìn bề ngoài thôi người ta cũng dám ăn. Hoài nghi : “Em xác định thứ này có thể ăn sao?”

      Bạch Thắng gì nhìn chằm chằm bát thức ăn kia, mặc dù vẻ mặt có khó coi như Dương Hàn Mặc, nhưng hiển nhiên là cũng có nghi ngờ giống như vậy.

      Tuy kén ăn, chợ đêm gì đó cũng phải là chưa từng ăn, nhưng mà cách bài trí thức ăn này … là, quá khảo nghiệm hạn cuối của con người ta rồi. thể , có thể làm ra loại đồ cực phẩm như vậy, vị này đầu bếp cũng có thể là nhân tài có hai!

      Quý Nghiên ăn cái gì luôn quá khó khăn, nên đương nhiên chú ý tới những thú này, lại nghĩ đến hoàn cảnh sinh hoạt của hai người bọn họ, khong khỏi đề nghĩ: “Thử chút , mùi vị cũng tệ lắm. nếu thực chịu nổi cách bài trí này các cần nhìn vào bát, lúc ăn cứ nghiên đầu nhìn đối phương ăn là được rồi.”

      Quý Nghiên bình tĩnh mà xem xét, Bạch Thắng và Dương Hàn Mặc hề nghĩ ngợi, nhanh chóng ở trong lòng bác bỏ đề nghị này.



      Chương 31(tiếp): chiến tranh giữa hai người đàn ông.

      giỡn, vốn vừa mắt lại còn phải nhìn nhau mà ăn. Nghĩ đến hình ảnh kia, Dương Hàn Mặc liền buồn nôn, ánh mắ lạnh lẽo lại tặng cho Bạch Thắng thêm hai tia sét.

      ở trước mặt Qúy Nghiên cảm xúc của cũng khá phong phú nhưng thỉnh thoảng vẫn còn tương đối đơ ra ( thể cảm xúc gì).

      Còn đổi lại với người khác chính là vẻ mặt kỳ quái vạn năm đổi, trầm trầm.

      Bạch Thắng bình tĩnh liếc Dương Hàn Mặc cái, chút để ý : “Yên tâm, bộ dạng quá già, tôi có hứng thú.”

      “Phụt” Qúy Nghiên nhịn được, phun . may là trong miệng có ngậm đồ ăn.

      yên lặng xem xét Dương Hàn Mặc, thầm nghĩ: “Mặc dù quả Dương Hàn Mặc thích làm vẻ mặt như người ta thiếu nợ ấy mấy triệu, nhìn qua cũng thành thục hơn so với tuổi , nhưng có cần phải thẳng như vậy hay ? Dầu gì người ta cũng là đại soái ca nha!”

      Dương Hàn Mặc buồn bực suy nghĩ, lạnh lùng : “Cái này gọi là mị lực của đàn ông, tên tiểu bạch kiểm như biết cái gi?”

      Choáng nha, bộ dạng ngươi mới già, cả nhà ngươi đều già, toàn bộ chung xư nhà ngươi mới là già trước tuổi!

      Bạch Thắng nhìn , cười tiếng: “Nếu như coi việc chỉ vừa gặp lại nhau sau năm mà thấy giống như già 5 tuổi là loại mị lực của đàn ông tôi có ý kiến.”

      Dương Hàn Mặc “……….”

      Vì vậy, cứ thế lại thêm hồi ánh mắt hoa hoa lệ lệ chém giết.

      Quý Nghiên yên lặng tiếp tục ăn cơm, ai phụ nữ chiến tranh mới đáng sợ? miệng lưỡi của đàn ông ràng cũng có thể sắc bén, cũng có thể đấu tranh kịch liệt như thế này, hiểu vì sao hai người này chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên mà lại hợp nhau như vậy?

      Chẳng lẽ con người là có duyên phận từ kiếp trước sao? Giống như và Qúy Nhu còn có Dương Đình Đình, cũng là kẻ thù có lý do.

      Quý Nghiên “>_<………”

      rối rắm biết có nên mở miệng khuyên câu hay . Nhưng chính chuyện lại khéo léo, chỉ sợ vừa mở miệng, tình hình ngược lại càng ngày càng trở nên rắc rối hơn.

      Thôi, vẫn là yên lặng theo dõi biến hóa thôi.

      Dù sao chỉ cần bọn họ làm quá mức, cũng có việc gì.

      Dương Hàn Mặc đột nhiên nhớ ra cái gì, móc ra từ trong túi ra hai tờ phiếu, đưa tới trước mặt Qúy Nghiên: “Nghiên Nghiên, hôm nay có vị giáo viên kín đáo đưa co hai tấm vé xem phim, phải là vì em thích xem phim sao? Tối nay chúng ta cùng .”

      Quý Nghiên bưng ly nước lên uống, ánh mắt liếc về phía tấm vé trong tay , nhin lắm.

      Nhưng hình như tên có chút quen thuộc.

      Thị lực Bạch Thắng lại cực tốt, lúc Dương Hàn Mặc đưa vé xem phim tới chỉ nhàn nhạt liếc mắt cái liền thấy , híp con mắt lại, lạnh nhạt : “Hàn Chiến sao? Tôi cũng từng xem qua.”

      A, ra là Hàn Chiến. hèn chi cảm thấy quen quen.

      Chỉ là Bạch Thắng cái này làm gì?

      Quý Nghiên ngậm nước vào trong miệng.

      Tầm mắt khỏi nhìn về Bạch Thắng, Dương Hàn Mặc cũng nhìn .

      Bạch Thắng chậm rãi : “Người phía sau man thúc đẩy là Bành Vu Yến.”

      Quý Nghiên: “………..”

      Dương Hàn Mặc: “……..”

      Lần này Qúy Nghiên thể may mắn thoát khỏi, ngụm nước toàn bộ phun ra ngoài.

      Loại phim Hàn Chiến này, cả bộ phim chủ yếu là xoay quanh nhân vật mấu chốt, cũng chính là nguwoif thúc đẩy cho toàn bộ kịch tính phát triển. bình thường đều là gián điệp hoặc là người phản bội mai phục ở bên cạnh nhân vật chính, nhưng lại biết là ai. Trong phim, nhân vật chính vì muốn bắt được người này mà phí hết tâm tư. Khán giả cũng vì nhân vật này mà đoán tới đoán lui, có thể đó là thú vị lớn nhất trong lúc xem phim.

      Vậy mà Bạch Thắng lại nhàng phơi phới câu như vậy, làm cho dục vọng muốn xem của người chưa từng xem bộ phim này trong nháy mắt liền bị đánh nát hoàn toàn.

      biết người phía sau màn là ai rồi còn xem làm cái gì chứ!

      Bạch Thắng vẫn làm như có chuyện gì xảy ra, ưu nhã uống trà.

      ra trong long độc thoại, muốn gạt Nghiên Nghiên xem phim sao? Cũng nhìn chút xem tôi có đồng ý hay , vớ vẫn, thích xem mình !
      Last edited: 11/1/15
      tú cầu, Mai Trinh, Phong Vũ Yên5 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32: Bạch thiếu gia, cưng chiều vợ



      Editor: tyvybutchi



      Chương 32: Ôm nhau ngu (thượng)



      "Ha ha....."



      Trong góc phòng ăn, tóc ngắn để ý hình tượng vỗ bàn cười to, cười đến nước mắt cũng sắp chảy ra!



      Bộ dạng khi ghen của chỉ huy là đáng nha!



      Qủa thực là tức đến sắp phát hỏa mà vẫn còn được lời ác độc nham hiểm như vậy, là buồn cười chết mất!



      Chàng trai bên cạnh sợ hết hồn, vội vàng đưa tay che miệng của , gầm : "Cậu muốn chết hả? thôi, bị phát bây giờ."



      vuốt ve tay của , lơ đễnh : "Yên tâm, chúng ta đeo mặt nạ da người, chỉ huy nhận ra đâu."



      Phong liếc cái, lành lạnh : "Cậu cho rằng chỉ huy cũng 'thông minh' giống cậu sao?"



      Sương hoàn toàn nghe lời , giơ điện thoại di động lên, vui vẻ truyền trường trực tiếp cho Ứng San.



      Chỉ là biết, điện thoại của Ứng San bây giờ lại tay Y Mạt Thuần.



      Phong: "Qúa bỉ ổi! Chỉ huy ghen cậu cũng muốn mù quáng tham gia vào, có cái gì hứng thú đâu chứ?"



      Sương cũng quay đầu lại: "Ít nhảm , mình cũng tin là cậu hề tò mò, chỉ huy ghen đó nha, đây là trường hợp khó gặp cỡ nào cậu có biết hả?"



      Phong: ".............."



      Được rồi, quả cũng rất tò mò >_<.......



      Vì vậy, Bạch Thắng hiếu kỳ đột nhiên nhận được tin nhắn gởi tới.



      Chỉ có bảy chữ: Tiểu Thắng Thắng, thông ass (nắm tay thành quyền).



      Còn thêm khuôn mặt tươi cười thô bỉ để phụ họa.



      Bạch Thắng nhếch lông mày lên, gần như có thể hình dung được ràng nét mặt của Y Mạt Thuần. Khẳng định giống y như khuôn mặt tươi cười này, gian trá lại bỉ ổi.



      Còn ở bên cạnh viết thêm mấy câu bộc bạch: hắc hắc, tình địch gì chứ, cứ quả quyết xử đẹp hết cho .



      Lại bởi vì vậy mà hai "Đội viên Heo" ghi hình trực tiếp ở đây liền bị đồng bọn Y Mạt Thuần đánh tự khai, hoa hoa lệ lệ bại lộ.



      Sau đó, lại hoa hoa lệ lệ bị ném tới đảo đặc công dã ngoại - Tùng Lâm làm diễn luyện sinh tồn. Ròng rã tuần lễ.



      Trước khi , Sương vô cùng đau đớn ôm cây cột hát lên: "Biết trước sau gì nước mắt em cũng làm chân tướng rơi xuống ~!"



      A, đúng, là "Biết trước sau gì chân tướng cũng làm nước mắt em rơi xuống ~."



      Bất quá đây đều là chuyện sau này, trở lại ngay lúc này đây. Ăn bữa cơm, cũng chỉ có bát của Qúy Nghiên là sạch đến thấy đáy. Gần nửa thời gian là điện thoại của Dương Hàm Mặc mực réo vang. bắt máy, lại cùng người ở đầu dây bên kia tràng, đại khái là dù cho bây giờ có chuyện gì nữa tối nay chưa thể trở về Boston được, đối phương lại mực thúc giục, trề môi, cũng thèm tắt máy, cứ như vậy mặc nó reo, chính là nhận điện thoại.



      Qúy Nghiên khuyên nên làm trễ nãi chính , Dương Hàm Mặc lại trầm mặt, đôi mắt u ám nhìn , nét mặt kia ràng là : "Em cứ như vậy muốn nhanh chóng đuổi ?"



      Qúy Nghiên , đối với Dương Hàm Mặc, vẫn là cảm thấy rát bất đắc dĩ.



      An tĩnh gầm phút.



      Bạch Thắng mới : "Tính tiền."



      Ra khỏi quán ăn, Dương Hàm Mặc khó được cầu cùng bọn họ. Nhưng lại hỏi địa chỉ nơi ở của Qúy Nghiên ở Washington, chính Quý Nghiên cũng biết đó là ở chỗ nào, vả lại bây giờ ở nhờ nhà Bạch Thắng, chuyện này nhất định là nên cho Dương Hàm Mặc biết. Dương Hàm Mặc mặc dù bất mãn nhưng miễn cưỡng, dù sao Qúy Nghiên cũng phải lập tức trở về nước.



      Chính cũng phải trở về Boston, chỉ là muốn trước khi hai người đường ai nấy có thể nhìn thấy nhiều hơn chút mà thôi.



      biết, chỉ cần tìm Qúy Nghiên tuyệt đối chủ động liên lạc với .



      Đối với luôn nhẫn tâm như vậy.



      Sau khi Bạch Thắng và Qúy Nghiên khỏi, Dương Hàm Mặc cũng rời ngay lập tức, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Dương Đình Đình.



      Bên kia vừa bắt máy, Dương Hàm Mặc liền hỏi: "Đình Đình, có phải em gạt chuyện gì hay ?"

      Editor: tyvybutchi

      Chương 32 (tiếp): Ôm nhau ngủ (thượng).

      bình tĩnh suy nghĩ chút liền phát có gì đó đúng. Qúy Nghiên phải là người đứng núi này trông núi nọ, ngược lại rất chung thủy, lại cố chấp, thế làm sao vô duyên vô cớ lại chia tay Mạnh Thiếu Tuyền được? Hơn nữa sắc mặt rất kém, nếu như chỉ là tình cảm bất hòa bình thường lúc nhắc tới Mạnh Tiếu Tuyền, trong mắt Qúy Nghiên cũng để lộ ra loại bình tĩnh như mặt nước lặng như vậy. Đó là vẻ mặt mà ấy chỉ biểu khi đối với người ấy thất vọng cực độ thôi, chỉ có đối với người ấy mất lòng tin, mới có thể nhanh như vậy tống ra khỏi thế giới của mình.

      Ánh mắt Dương Hàm Mặc u ám, tựa như ở nơi nào đó tụ tập bão ngầm, hỏi thẳng Qúy Nghiên là bởi vì có hỏi cũng cho biết, nhưng có nghĩa là biết. có loại dự cảm chẳng lành, nhất định là xảy ra chuyện gì đó! Mỗi lần chỉ cần Qúy Nghiên có chuyện trái tim của ngừng phiền não lo lắng. Dương Hàm Mặc nghĩ, có lẽ đến lúc nên trở về nước.

      Ban đêm, sau khi Qúy Nghiên tắm xong, mới vừa nằm ở giường liền cảm thấy bụng mơ hồ truyền đến cảm giác đau. Lúc đầu hề để ý, cho là cẩn thận làm động đến vết thương, nhưng cho đến khi bụng càng ngày càng đau, trán cũng toát ra mồ hôi lạnh, mới ý thức được là có gì đó đúng.

      Cảm giác đau do làm động vết thương phải như vậy, hơn nữa cái này ràng là đau đớn truyền tới từ chỗ bụng , càng giống như là...... tia chẳng lành vội xẹt qua.

      phải bi thảm như vậy chứ?

      Cái ý niệm này chỉ vừa mới thoáng qua trong đầu, Qúy Nghiên liền cảm giác dòng nước nóng chảy xuống, thái dương đập thình thịch. cắn chặt răng, vén chăn lên, hai tay ôm bụng tới phòng rửa tay.

      Khi thấy quần lót dính ít vết máu đỏ đỏ muốn ngửa mặt lên trời cười to, ràng vừa rồi khi tắm còn chưa tới mà, tại sao phải trùng hợp như thế chứ?

      Kỳ sinh lý của Qúy Nghiên căn bản đều là cuối tháng, lười nên rất ít khi nào nhớ được cụ thể ngày có, nhưng bây giờ khẳng định là còn chưa tới ngày. Lại nhớ tới xế chiều hôm nay mình ăn bát mỳ cay to như vậy, nên cũng có thể hiểu là vậy, thời tiết buổi tối khá lạnh, mặc đủ ấm, lại ăn cay nhiều, cho nên nhất định là bị kích thích, ra trước thời hạn rồi.

      Qúy Nghiên khóc ra nước mắt.

      Bạch Thắng vốn là có thứ muốn đưa cho Qúy Nghiên, gõ cửa phòng nhưng lại có phản ứng, còn tưởng rằng Qúy Nghiên ngủ, ai ngờ trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng rên còn hơi sức. Bạch Thắng hơi ngừng lại, lập tức đẩy cửa ra vào.

      vừa vào cửa nhìn thấy Qúy Nghiên ôm bụng khổ sở về phía bên giường. Bạch Thắng nhanh chóng lên đỡ lấy , giọng mát lạnh hơi vội vàng, "Sao vậy?"

      ".........." Qúy Nghiên biết phải mở miệng thế nào.

      Bạch Thắng dìu đến bên giường ngồi xuống, dung nhan tuấn nhã lộ ra vẻ lo lắng, nhìn chằm chằm.

      Qúy Nghiên cúi thấp đầu, giọng : "Dì viếng thăm rồi. (dì cả mẹ = kinh nguyệt)

      Bạch Thắng nhíu mày, vấn đề này đúng là có chút nghiêm trọng.

      đường đường là đấng mày râu, đối với chuyện thuộc phương diện này của phụ nữ dĩ nhiên là hiểu lắm.

      Chỉ là nhìn thấy Qúy Nghiên đau đến sắc mặt trắng bệch, còn ngừng đổ mồ hôi lạnh, dáng vẻ toàn thân vô lực. Trong lòng lại khỏi xẹt qua tia đau lòng, để cho nằm giường xong, giúp sửa sang lại tốt góc chăn, lúc này mới cầm chìa khóa xe lên ra cửa.

      tìm cửa hàng tiện lợi gần đây, cầm lấy mấy gói băng vệ sinh, bởi vì biết phải dùng loại nào mới tốt nên liền trực tiếp dứt khoát chọn loại đắt tiền nhất. Đến lúc trả tiền nhân viên phục vụ sững sờ nhìn xem băng vệ sinh trong giỏ mua đồ của vị trai đẹp khí chất tao nhã này, lại có chút kịp phản ứng.

      Bạch Thắng thanh nhã hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

      nhân viên phục vụ vội vàng lắc đầu cái, đợi Bạch Thắng xa, mới hồi hồn trở lại, vỗ ngực liên tục : "A a a vất vả mới thấy được người cực phẩm như vậy, thế nhưng là hoa có chậu rồi, hận....."

      Bạch Thắng đưa băng vệ sinh cho Qúy Nghiên, sững sờ ước chừng gần phút.

      Bạch Thắng: "Nằm lên nệm trước , thoải mái hơn chút."
      tú cầu, Mai Trinh, Phong Vũ Yên5 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: tyvybutchi.

      Chương 33: Ôm nhau ngủ (hạ)

      Bạch Thắng: "Nằm lên nệm trước thoải mái hơn chút."

      Toàn bộ lỗ tai Qúy Nghiên đều đỏ ửng, lúng túng nhận lấy đồ trong tay , giống như lại trở về lần đầu tiên gặp mặt, nhìn cũng dám nhìn, cúi đầu trực tiếp vào toilet: "Cám ơn."

      "Với cần khách khí như vậy." Bách Thắng .

      Từ khi hai người quen biết tới nay, nghe nhiều nhất chính là ba chữ này.

      Qúy Nghiên vờ như nghe thấy, cui đầu thấp hơn. Bởi vì nghe được tầng ý tứ khác từ trong câu này, nhất định là ảo giác, ảo giác.

      Lúc trở ra, Bạch Thắng còn ở trong phòng nữa. đặt laptop lên bàn, mở ra, Qúy Nghiên nghi ngờ, từ từ di chuyển đến bên cạnh bàn, lúc này mới phát ra trong máy vi tính lại mở khung tìm kiếm Baidu, vừa nhìn liền nhất thời cười "Hì hì" tiếng.

      -- con đau bụng kinh làm thế nào?

      Bạch thiếu gia, còn có thể đáng đến cỡ nào nữa đây?

      Qúy Nghiên mơ mộng chút, trong đầu nháy mắt dần ra hình ảnh Bạch Thắng đứng ở trước bàn, nghiêng người, ngón tay dài lướt bàn phím gõ từng chữ từng chữ. Lông mày xinh đẹp nhíu , dung nhan tuấn nhã là mảnh lạnh nhạt, môi mỏng khẽ mím, con mắt sâu thẳm chuyên chú nhìn chằm chằm vào màn ảnh vi tính, tay di chuyển chuột.

      Phì.... ràng chỉ là tưởng tượng, nhưng tại sao lại cảm thấy khỏi vui vẻ đây?

      Vừa đúng lúc này Bạch Thắng cầm túi nước ấm vào, Quý Nghiên quay đầu lại cười híp mắt nhìn , Bạch Thắng chú ý tới laptop sau lưng , nhíu mày.

      "Còn đau ?"

      "Qúy Nghiên gật đầu, đau chết mất.

      Bạch Thắng dìu lên giường nằm xuống, sau đó đưa túi nước ấm cho . "Ôm."

      Sắc mặt Qúy Nghiên vẫn còn rất kém, ngay cả đôi môi cũng đều trắng bệch, Bạch Thắng vốn là muốn nấu chút nước đường đỏ cho uống... nhưng vì trong căn hộ có gì cả, hơn nữa cũng biết nấu nướng.

      Ứng San và Bạch Tinh đều chưa bao giờ bị đau bụng kinh, vì thế nên Bạch Thắng đành gọi điện thoại hỏi Joy. ta tượng này là bình thường, cũng có cách gì tốt, chịu đựng qua hôm nay là ổn, bình thường ngày thứ hai còn đau đớn như vậy nữa.

      Ban đêm an tĩnh, ngay cả tiếng hô hấp cũng có. Bạch Thắng cứ như vậy lẳng lặng nhìn , Qúy Nghiên cảm thấy lúng túng.

      Nhưng cũng muốn rời , con người khi thân thể khó chịu trái tim cũng vô cùng yếu ớt, trước kia mỗi lần đau bụng kinh đều là mình núp ở trong chăn yên lặng chịu đựng, có ai đưa túi nước ấm, cũng có ai ngồi bên cạnh lo lắng nhìn như vậy, cảm giác cả người đều là lạnh lẽo, ra hề thích loại cảm giác đó.

      Chỉ là chưa bao giờ ra thôi, thế nhưng trong lúc vô tình, Bạch Thắng lại có thể thỏa mãn mong muốn của .

      ra Dương hàm Mặc cũng phải là chưa từng gặp qua loại tình trạng này, chỉ là bình thường đều là hai lời liền kéo Qúy Nghiên bệnh viện, Qúy Nghiên muốn, hai người liền tranh chấp. Bọn họ cũng tranh cãi ít lần về vấn đề này rồi, và lần nào Dương Hàm Mặc cũng bị làm cho tức giận phải tông cửa xông ra ngoài.

      Qúy Nghiên cũng rất bất đắc dĩ, chuyện như vậy cho dù bệnh viện cũng có tác dụng nhiều nên đau vẫn là đau, thay vì tốn thời gian để bị giày vò như vậy còn bằng nằm ở nhà nghỉ ngơi tốt. chỉ cần trò chuyện với hồi, đau đớn liền bất tri bất giác biến mất, như vậy trong lòng của cũng thoải mái hơn rất nhiều, ra thỉnh thoảng có người bầu bạn còn hiệu quả hơn so với chữa trị.

      Vậy mà từ đầu đến cuối Dương Hàm Mặc vẫn thể hiểu được.

      Lại đợt đau đớn nữa ập tới, Qúy Nghiên theo bản năng cau mày, toàn thân co rúc lại, hàm răng cắn môi chặt.

      Bạch Thắng đứng dậy,d di vòng qua bên kia, Qúy Nghiên còn kịp suy nghĩ là muốn làm gì liền thấy phần giường bên cạnh lún xuống, hơi thở ấm áp đánh tới, ngay sau đó, Qúy Nghiên liền bị vòng tay ấm áp ôm vào ngực.

      Trong khí tĩnh mịch, hai trái tim kề nhau hòa cùng nhịp đập, tốc độ tiết tấu là rung động nguyên thủy nhất của tình cảm. Ánh trăng phủ mặt của bọn họ cùng ánh đèn vàng ấm tương trợ nhau chiếu sáng. Cả người Qúy Nghiên cứng đờ, hoàn toàn quên mất phải phản ứng thế nào, ngây ngốc để mặc cho ôm, đôi mắt trong suốt mở ra to.

      Chương 33 (tiếp): Bạch thiếu

      Editor: tyvybutchi

      Chương 33 (tiếp): Ôm nhau ngủ (hạ).

      Hai cánh tay Bạch Thắng vòng chặt lấy , ôm sát vào ngực. biết phải làm thế nào mới có thể khiến cho Qúy Nghiên hết đau? Nhưng nếu như hề làm gì, chỉ biết nhìn như vậy đau lòng chịu nổi. nghĩ muốn thay chịu đựng tất cả khổ đau, cảm giác vô lực như vậy, đây là lần đầu tiên nếm thử, nên chỉ có thể dùng phương pháp của chính . Hi vọng vòng ôm của mình có thể mang sức mạnh đến cho Qúy Nghiên, để cho hiểu được tâm trạng của giờ phút này.

      Qúy Nghiên ngọ ngoạy vài cái, nhưng đẩy ra, lúng túng biết làm thế nào cho phải. Tiếng hô hấp đều đều của Bạch Thắng quanh quẩn ở bên tai, trong chóp mũi của Qúy Nghiên cũng là tràn ngập mùi trà xanh nhàn nhạt người , động cũng dám động, do dự mở miệng: "Bạch Thắng, em..."

      "Còn đau lắm ?"

      Giọng Bạch Thắng truyền đến ngay bên tai, trầm trầm thấp thấp mang theo từ tính mê người. Lỗ tai Qúy Nghiên đỏ lên, chỉ cảm thấy toàn thân như có luồng điện xoẹt qua, tê tê dại dại.

      đoán được tâm tư của Bạch Thắng, nhưng thấy chỉ là ôm mình như vậy, cũng có bất kỳ động tác gì, phản ứng quá khích ngược lại có vẻ làm kiêu. Qúy Nghiên hít sâu, cố gắng làm cho mình dời lực chú ý, ánh mắt của liếc tới đầu giường, giọng mềm : "Em sao....., cho tới bây đều là như vậy, cũng quen rồi."

      Mỗi tháng đều đau như thế này lần?

      Bạch Thắng cau mày: "Có phải là em ăn uống điều độ hay ?"

      Qúy Nghiên lắc đâu: "Là thể chất của em có vấn đề."

      ra có thể đừng bàn về đề tài này có được hay ? Mặc dù xem là Bạch Thắng là bạn, nhưng cùng người đàn ông thành nghiêm túc trò chuyện về vấn đề sinh lý của mình cũng là phải cần rất nhiều dũng khí đó! Qúy Nghiên nội thương.

      Vì muốn lảng sang chuyện khác, bạn Qúy Nghiên thể chủ động tìm đề tài, nhưng cũng được thể quá ràng, vì vậy, cố ý dùng loại giọng điệu thoải mái: "Gần đây có phải là em rất xui xẻo hay ?"

      Chính cũng cảm thấy mình bị ôn thần bám vào người.

      Bạch Thắng nhàng lên tiếng: "Ừ."

      khí đột nhiên lại rơi vào yên tĩnh.

      Qúy Nghiên tự hỏi phải tiếp thế nào lúc này lại nghe thấy giọng Bạch Thắng.

      "Đều là quá khứ rồi, còn có chuyện tốt xảy ra nữa." Giọng mát lạnh như gió xuân lẳng lặng thổi qua bên tai : "Bây giờ ở đây rồi."

      Qúy Nghiên lên tiếng, thể giải thích được cảm giác như đột nhiên bị gõ cái trong lồng ngực này ra là gì? Trước kia lúc ở cùng Mạnh Thiếu Tuyền tối đa cũng chỉ là tim đập rộn lên, chưa từng có cảm giác như thế. Chỉ là nhìn ánh mắt của bây giờ, trong tròng mắt đen nhìn chăm chú vào kia thỉnh thoảng lại lóe lên ánh sáng lập lòe, đu để khiến cho tâm trí rối loạn.

      Hôm nay hình như có chút kỳ quái.

      Qúy Nghiên dám phỏng đoán lung tung, cũng phải là người tự kỷ hay tự chính mình.

      Mắt thấy bóng đêm càng ngày càng đậm mà Bạch Thắng vẫn có ý muốn , Qúy Nghiên mơ mơ màng màng, cuối cùng bất tri bất giác ngủ mất cũng quên luôn vấn đề này, Bạch Thắng nhìn ngắm khuôn mặt điềm tĩnh khi ngủ của , môi mỏng nhàng cong lên.

      Ánh trăng chiếu xuống từng tia sáng trắng vuốt ve làn da hai người ôm nhau ngủ, lộ ra loại cảm giác ấm áp tốt đẹp.
      Last edited by a moderator: 1/2/15
      tú cầu, Mai Trinh, Phong Vũ Yên5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :