1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạch Quỷ Nương Tử - Bạch Tiên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 43

      Trong Thanh Phong sơn, tại đồng cỏ thường được các đệ tử tập luyện lúc này được sử dụng lam nơi diễn ra vòng loại của đại hội.

      Các khán đài để tỷ thí hay khảo nghiệm để qua vòng loại đều được dựng cach nhau khoảng cố định.

      Qua mấy lượt thi, cuối cùng năm người cũng đên lượt, tử y Khương Họa Thần thi kiếm, hồng y Hoa Vân Lan thi cầm, Hoàng Tâm Liên thi họa.

      hồi tỷ thí, đấu kiếm, thi họa, so cầm. Làm cho ai nấy đều kinh ngạc ngơt lời khen ngợi, vừa nể phục vừa ghen tị.

      Các lão sư được tuyển ra để chấm điểm cũng ngớt lời khen ngợi, luôn miệng "thiên tài, thiên tài..."

      Khác hẳn bọn họ, cac trưởng môn quan sát bọn họ nhíu chặt chân mày "bọn họ đây là muôn làm gì?".

      Đặc biệt là Long Vô Song ngừng thầm trong lòng "hai người các ngươi bao giờ mới về, mau về nhanh ".

      Vòng loại được tiến hành trong ba ngày. Trong ba ngày này, Bạch Tuyết Linh vẫn luôn ở trong phòng tu luyện để mau chong phá vỡ phong ấn.

      Cho đến khi trời tối hẳn, nàng mới từ từ mở mắt ra, nhìn săc trời ở ngoài. Bạch Tuyết Linh đứng dậy ra khỏi phòng.

      Ngắm nhìn các vì sao và mặt trăng, nàng khỏi nở nụ cười tự giễu, trong lòng bỗng chua sót:

      - Là phúc là họa, là họa thể tránh...đúng là đồ ngốc...

      Nhìn hai bàn tay mình, nàng khỏi tự giễu, môi cười lạnh. Bỗng nhiên trước mặt nàng xuât hình ảnh của , nàng khỏi lắc đầu:

      - Ha ha sát thần...ta và ngươi... co kết quả đâu...

      Nàng đứng trong sân lúc rồi trở về phòng tiêp tục tu luyện.

      ****

      Trong khi đó, Hàn Thiên Phong và Quân Hiên đường về Thanh Phong sơn. Trong chốc lát, thấy tim mình như thắt lại, cùng cảm giác bất an lo lắng dâng lên trong lòng.

      xảy ra chuyện gì? Linh nhi, chờ ta, Linh nhi...

      - Sư thúc, nhanh hơn nữa.

      Nghe thế, Quân Hiên nhìn bằng ánh mắt ai oán như "đây là tốc độ nhanh nhất rồi".

      quăng mắt lạnh về phía Quân Hiên. Thấy vậy, rùng mình.

      - Ta biết rồi.

      Trời hỡi, có ai làm sư thúc như chứ, chỉ là mê cờ nên quên mất thời gian thôi, có cần đối xử vơi như vậy ? là sư thúc của thằng nhãi này cơ mà...Haiz...Thê đạo thay đổi...haiz...

      Chương 44

      Ngay khi đại hội gần đến chung kết xảy ra chuyện ai ngờ tới. Năm người đến từ thần tộc ngang nhiên giết đệ tử Thanh Phong sơn.

      đại điện, ba nam hai nữ đứng đối mặt với các trưởng môn. Long Vô Song nhìn bọn họ mà sắc mặt càng thêm trầm trọng, trầm giọng lên tiếng:

      - Ta cần biết các ngươi có mục đích gì, nhưng giết đệ tử Thanh Phong sơn tuyệt thể tha thứ.

      Nghe vậy, Hoàng Tâm Liên liền cất giọng chanh chua, kiêu ngạo:

      - Ta giết sao, phải chỉ là mấy tên phế vật thôi sao, ngay cả cầu của bản tiểu thư cũng làm được, chết còn tiện nghi cho bọn chúng.

      Tử y nam tử tiếp lời:

      - Sư muội ta đúng, những phế vật như vậy cần thiết giữ lại.


      - Ngươi... - Long Vô Song tức giận đứng bật dậy chỉ vào mặt nàng.

      Khinh người quá đáng, thần tộc đáng chết, giờ có vẻ hiểu được cảm giác năm đó của Bạch thượng tiên, cmn muốn giết người, à , giết thần.

      - Được, vậy xin hỏi các vị công tử tiểu thư đây tới nơi này chỉ để làm mấy chuyện này .

      nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống hỏi.

      - Hừ, còn phải do tiện nhân đáng chết mà các ngươi coi trọng như thần sao. Hừ, đúng là đồ tiện nhân vô sỉ biết xấu hổ.

      Hoàng Tâm Liên mặt đầy chán ghét .

      Nghe thấy lời xúc phạm nàng, các trưởng môn đồng loạt tức giận nhìn về phía họ.

      Bỗng nhiên, từ ngoài truyền đến tiếng cười vui vẻ.

      - Ha ha ha ta còn tưởng thần tộc như thế nào, hóa ra cũng chỉ là những kẻ được giáo dục tử tế. Ha ha ha đáng thương, thần tộc các ngươi thảm tới nỗi giáo dục tử tế được sao hahaha...

      Từ ngoài xuất hai bóng dáng vào trong điện, tiếng cười vừa rồi chính là của Quân Hiên. Hàn Thiên Phong ngờ sư thúc của còn có mặt này.

      - Ngươi...- Hoàng Tâm Liên tức giận đến đỏ mắt nhìn .

      - Ta làm sao, ta sai sao, nếu thần tộc các ngươi có giáo dưỡng sao các ngươi lại có thể phát ra những từ ngữ như vậy chứ. thế còn ngang nhiên giết người chỉ vì tí lý so cỏn con. phải thiếu giáo dưỡng là cái gì?

      Nghe Quân Hiên thế, Long Vô Song ghế chủ vị thoáng thở phào nhõm, cuối cùng cũng về rồi. Tuy nhiên, ha ha ha đúng là sư đệ của ha ha ha.

      Rồi lại nhìn Hàn Thiên Phong, có lẽ giấu được nữa rồi. Haiz, biết hai người này ra sao đây.

      ****

      nhắm mắt tu luyện, Bạch Tuyết Linh từ từ mở mắt, môi hơi mím.

      - Tới rồi sao, có lẽ giấu được rồi. biết có biểu gì đây?

      Nàng đứng dậy, về phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài, môi cười lạnh.


      - Thần tộc...đúng là thiếu giáo dưỡng. Ha, lũ tự cho mình là đúng, có lẽ ... tồn tại tốt hơn.

      ****

      Lúc này, sau khi mất sức chín trâu hai hổ mới tìm được sư phụ và sư nương. Ngọc đế minh thần võ nén nổi kích động mà ăn vạ làm cjo sư phụ liền ra lệnh lập tức đến Thanh Phong sơn. và sư nương đến sau.

      Nghe thế, ai oán đầy bụng ủy khuất. đây khó khăn lắm mới tìm được hai người mà lại bi đuổi ngay lập tức. Có ai làm đồ đệ như ? bị ghét bỏ a. Sư muội, ngươi phải cưu mang ta, ta tìm ngươi đây.
      Chris thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 45

      Trong đại điện Quân Hiên vừa về chọc tức năm người làm bọn họ tức giận nổi đầy sát ý.

      Thấy vậy, Long Vô Sog mới can thiệp giang hòa. Haiz, làm trưởng môn cũng dễ, đúng là làm tinh thần của như muốn vỡ tung.

      Cuối cùng cũng giải quyết song, tạm thời mọi chuyện để đó đợi đại hội kết thúc giải quyết sau. Tuy bên phía Long Vô Song chịu thiệt nhưng cũng thể lấy mạng đền mạng ngay lập tức.

      Sau khi mọi người giải tán, Hàn Thiên Phong theo Long Vô Song và Quân Hiên về nơi ở của .

      - Sư phụ, Linh nhi ở đâu?

      - Đừng lo, nương tử của con ở viện của con giờ chúng ta cùng tới đó, dù sao mọi việc cũng phải thông báo cho nàng ấy biết tiếng.

      - Có việc gì sư phụ cần gặp Linh nhi sao, nếu để con chuyển lời cũng được.

      - vẫn để ta tới hơn.

      - Sư phụ con đúng đó, dù sao có số chuyện con cũng cần phải biết.

      Nghe vậy, thêm gì nữa, tuy biết nàng có nhiều chuyện cho , nhưng muốn nàng tự cho hơn là ép buộc.

      Bước vào nơi thời gian dài, tuy có gì thay đổi nhưng bây giờ phải ngây ngẩn cả người.

      Giữa hồ hoa sen nở rộ, nàng đứng giữa hồ, bạch y bay phấp phới hóa quyện vào những bông sen làm cho nàng như tiên tử mới bước ra từ trong hoa sen.

      Hai mắt khép hờ nàng cũng nhìn bọn , nàng ngửa mặt nhìn bầu trời xanh thẳm, hưởng thụ ánh nắng ấm áp chiếu vào khiến nàng càng thêm thanh cao thoát tục như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

      Nghĩ vậy, đột nhiên hoảng hốt bước nhanh đến gọi nàng:

      - Linh nhi!

      Đôi mắt khép hờ nhìn về phía , rồi nhìn hai người phía sau. Nàng tung mình bay ra khỏi hồ, bóng dáng nàng tựa tiên tử như dạo chơi, , nàng còn đẹp hơn tất cả tiên tử mà thấy.

      Bỗng nhiên có cảm giác xứng với nàng, vừa nghĩ vậy, hoảng hốt vứt suy nghĩ này ngay lập tức. Dù thế nào, nàng cũng là nương tử của , là phu quân của nàng.

      nhàng đáp xuống trước mặt , nàng giọng:

      - Ngươi đến rồi!

      - Ừ, ta tới rồi.

      Trước lúc tới, còn nghĩ phải trừng phạt nàng thế nào, nhưng khi gặp mặt chẳng nghĩ được gì, chỉ muốn cứ thế nhìn nàng, ở bên nàng.

      Nghĩ thế, lắc đầu cười khổ, từ lúc nào mà lại trở thành như vậy rồi, nhưng cảm giác này ghét, còn rất thích.

      - Vào trog rồi .

      Nàng rồi xoay người dẫn đầu vào, thấy vậy vội vàng theo, hai người phía sau cũng theo.

      Nàng ngồi xuống chiếc chủ vị, thấy vậy, Hàn Thiên Phong định gọi nàng bị sư thúc ngăn lại. Thấy vậy hơi nhíu mày nhưng cũng gì, Hàn Thiên Phong rót cho sư phụ ly trà, thấy ly trà trước tiên đưa , Hàn Thiên Phong có chút hoảng đưa ly trà cho nàng.

      Sau đó Quân Hiên lấy bình trà trong tay rót cho Long Vô Song ly, rồi rót cho mình ly, định rót cho Hàn Thiên Phong nhưng lấy bình trà trong tay Quân Hiên tự mình rót ly.

      có chút hiểu vì sao sư phụ và sư thúc làm vậy, nhưng ai lên tiếng, cũng , chỉ ngồi chỗ.

      biết, chỉ lát nữa thôi biết rất nhiều việc mà chưa bao giờ nghĩ tới.

      Thấy ai gì, chỉ duy trì im lặng, Bạch Tuyết Linh uống ngụm trà rồi nhìn bọn họ, nhàn nhạt mở miệng:

      - Hồn phách vẫn trong cơ thể bọn họ, lấy hồi sinh đan cho họ ăn.

      Nghe thế, mọi người đều giật mình.

      - Hồn chưa rời khỏi cơ thể? - Long Vô Song kích động.

      - Chỉ còn duy trì được nén nhang, cho họ ăn .

      Nghe vậy, Quân Hiên kích động đứng bật dậy.

      - Cám ơn thượng tiên, cám ơn thượng tiên...

      Liên tục cám ơn xog rồi liền phi thân ra ngoài.

      Trong phòng chỉ còn lại ba người, Long Vô Song muốn lại thôi, Hàn Thiên Phong chưa hết bàng hoàng, vừa rồi sư thúc gọi nàng là "thượng tiên" nàng...

      Nhìn thấy dáng vẻ Long Vô Song, nàng khỏi thở dài, dù sao họa cũng từ nàng mà ra.

      - Mọi chuyện ta giải quyết, ngươi về .

      - Nhưng...

      - , ta còn chuyễn cần với . - Nàng nhìn về phía .

      Thấy vậy, Long Vô Song đứng dậy cáo từ. Trong phòng chỉ còn lại nàng và , thấy muốn nhưng lại , nàng thở hơi.

      - Ta là Bạch Quỷ, thần tộc là tới tìm ta.

      xong cũng đợi có phản ứng, nàng đứng dậy vào phòng trong bắt đầu tu luyện, nàng phải mau chóng phá vỡ phong ấn.

      Còn Hàn Thiên Phong ngồi ở đó trong đầu ngừng lặp lại câu của nàng, nàng là Bạch Quỷ, thần tộc là tới tìm nàng.
      Chris thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 46

      Đến khi giật mình nhìn lại chẳng thấy nàng đâu, vội vào phòng trong. Thấy nàng tu luyện làm phiền nàng mà ra ngoài ngồi nghĩ tiếp.

      Có thế nào cũng chỉ nghĩ nàng là tiên tử mà thôi, ngờ nàng còn có lai lịch lớn đến thế.

      Bạch Quỷ, chủ nhân của Bạch Quỷ cốc, trong những người đứng đầu thiên giới, sư muội của ngọc đế. Nếu vậy, người bị thê tử của mình ném xuống sân nhà là ngọc đế sao?

      Khụ, nhìn thế nào cũng tưởng nổi. Nhưng cũng phải lại, nàng như vậy, quả thực xứng.

      Lắc đầu cười khổ, làm phu quân như cũng dễ. Nhưng mà, nàng thần tộc là tới tìm nàng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

      Nhìn những việc khi tới, cũng như thái độ của bọn họ, chắc chắn là muốn gây bất lợi cho Linh nhi.

      Nếu vậy, nhất định phải bảo vệ nàng, nhưng nghĩ lại, ngay cả tu vi người ta còn nhìn ra có thể sao?

      được, phải tìm sư phụ để hỏi xem có cách nào nhanh tu luyện nhanh chóng mới được.

      Nhưng nàng còn tu luyện, lỡ có người làm phiền nàng sao, với lại muốn là người nàng nhìn thấy đầu tiên khi tu luyện xong. Để ngày mai vậy.

      ra Hàn Thiên Phog cần lo lắng nàng bị làm phiền, vì ngọa trừ Long Vô Song và Quân Hiên ra là người duy nhât có thể bước vô đây.

      thích ồn ào nên nàng bày trận pháp xung quanh nên ai vào được.

      ngồi ngẩn ngơ nửa ngày nàng rốt cuộc cũng ra. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của , nàng buồn cười lắc đầu, ngồi xuống đối mặt với .

      giật mình, vui mừng ra mặt.

      - Linh nhi, nàng tu luyện xong rồi.

      Nàng lắc đầu, đâu dễ thế được.

      - Sức mạnh của ta bị sư huynh phong ấn, nên chỉ có thể tu luyện thời gian ngắn.

      Nghe vậy, lo lắng hỏi:

      - Nàng sao chứ?

      - sao, chỉ là sử dụng được sức mạnh, có gì nghiêm trọng, mấy tháng nữa là ổn.

      Nghe thế thở hơi, nhưng lại nghĩ thần tộc giờ tìm nàng, có sức mạnh, dám nghĩ.

      Nhìn mày thả lỏng, sau đó nhíu chặt suy tư, nàng biết nghĩ cho nàng. Nàng :

      - sao, chỉ cần tránh được mấy tháng là ổn.

      - Ta bảo vệ nàng.

      giọng tuyên bố, biết nàng và thần tộc xảy ra chuyện gì, nhưng bảo vệ nàng, hứa.

      Nghe vậy, nàng có chút ngẩn ra, tò mò chuyện của nàng mà tuyên bố như vậy, ...Nàng mỉm cười trong lòng ấm áp.

      - Ngươi muốn biết lý do sao?

      - Ta muốn, nhưng ta muốn nàng tự mình với ta, ta ép nàng.

      Nàng cười .

      - Tới lúc ta cho ngươi biết.

      - Ừm.

      Sau đó hai người ngồi nhìn nhau, có chút ngượng ngùng, haiz, là phu thê rồi mà còn chẳng biết gì, thường ngày phải hay bám theo nàng chuyện trời dươi đất lắm sao, sao hôm nay lại chẳng nghĩ được gì vậy.

      Haiz, cái tên này phải thường ngày nhiều chuyện lắm sao, sao hôm nay được mấy câu rồi im lìm vậy? Nàng biết nên gì, còn im lặng như vẫy làm sao đây?

      - Ngươi...cái đó...ngươi khỏe ?

      xong nàng muốn vả miệng, phải ở đây sao, nhìn là biết khỏe rồi còn hỏi làm gì nữa.

      Nghe nàng hỏi, tim nhảy bùm bụp, lần đầu tiên nàng hỏi nha, nên trả lời sao đây. Nghĩ ra rồi, phải vẫn luôn muốn tính toán chuyện nàng tự ý bỏ sao, nhưng khi đến đây lại nỡ.

      Nhưng nếu cho nàng bài học , phải về sau càng chịu thiệt sao, như vậy được, phải đòi quyền lợi cho mình.

      Ngay khi nàng định câu khác, liền thốt lên:

      - khỏe.

      - Hả?

      Nàng có chút nghi ngờ nhìn , thấy ánh mắt của nàng, biểu ra vẻ mặt bi thương, đau khổ nhìn nàng.

      - Nương tử, nàng xem, nàng tự ý bỏ mà chỉ để lại tờ giấy vỏn vẹn mấy chữ, nàng có biết ta tổn thương cùng hoảng sợ đến mức nào ?

      Nghe vậy, bỗng nàng có chút chột dạ, nhìn :

      - Ngươi xem.

      - Thây nàng bỏ , ta lập tức bất chấp ngày đêm tới đây, vứa ta vừa lo lắng, nàng bây giờ sao rồi, có bị đói ? Có bị lạnh ? Có bị ai khi dễ ? Sư phụ có biết nàng tới mà chiếu cố nàng ? Nàng có quen chỗ ở khác ?...Sau đó ta gặp sư thúc, sư thúc liền bắt ta theo đến chỗ thái thượng lão quân xin đan dược. Vì đan dược vừa hết, ta phải ở đó thổi lửa, canh chừng điều chỉnh lửa để luyện đan. Những lúc đó, ta luôn nghĩ tới nàng, ta nghĩ nàng có tự chăm sóc mình tốt ? Có thấy khó chịu ?...Đặc biệt là nàng có lúc nào nhớ tới ta ? Khi đến đây, ta muốn tìm nàng ngay lập tức, nhưng lại đụng phải chuyện thần tộc gây rắc rối. Rồi khi biết có liên quan tới nàng, ta cách nào bình tĩnh được, tuy bây giờ ta mạnh, nhưng chắc chắn ta tu luyện nhiều hơn, trở nên mạnh hơn để bảo vệ nàng. Ta vẫn luôn nghĩ, cho đến bây giờ ta nhận ra, ta khỏe, ta rất yếu, nương tử, vi phu rất yếu nhưng ta nhất định bảo vệ nàng, ta để nàng bị tổn thương...

      Nghe tràng dài lời , nhức đầu là dối, nhưng dù sao nàng cũng thấy trong lòng ấm áp.

      á, tên này tưởng nàng biết đòi phúc lợi với cho nàng biết nên rời với sao. là, cứ như trẻ con vậy.

      Tuy vậy, bên môi nàng vẫn cười vui vẻ nhìn , có lẽ nàng cũng nên cho tiện nghi chút.

      Trong khi còn đến xúc động lòng người, nàng liền túm cổ áo của kéo lại, nhanh chóng áp môi nàng lên môi làm ngạc nhiên trợn tròn mắt.

      Thấy thế, trong mắt nàng cười vui vẻ, thả ra sau đó vào phòng trong vừa vừa .

      - Mạng ta giao cho ngươi.

      Rồi vào phòng, để mình ngồi ngoài, tay sờ sờ môi vừa bị hôn vừa cười ngớ ngẩn.
      Chris thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 47

      Ngày hôm sau, Hàn Thiên Phong mang vẻ mặt gió xuân phơi phới, miệng cười đến tận mang tai tới gặp Long Vô Song và Quân Hiên.

      Còn Bạch Tuyết Linh ngồi trong phòng suy nghĩ, có lẽ đợi xong chuyện ở đây nàng nên về Bạch Quỷ cốc chuyến, dù sao cũng bỏ lâu rồi, biết nhóc con sao rồi nhỉ ?

      Lại nhìn vào nhẫn trữ vật của mình, dược liệu và độc dược trong đây cũng chẳng có bao nhiêu, may mắn trong Hàn Thiên các có trồng dược liệu, có lẽ nàng nên điều chế ít. Còn về phần thử dược, khóe miệng nàng nhếch lên nụ cười gian, chiếm được tiện nghi của Bạch Tuyết Linh nàng cũng phải trả giá chút ít.

      - Tướng công, ngươi đừng trách ta, ta hối hận vì hôm qua nhất thời xúc động mà hôn ngươi á. Haiz, nghĩ lại ta thấy mình dễ dãi quá nên phải lấy lại chút uy nghiêm của mình, hắc hắc, ta cho ngươi có trải nghiệm mới, hắc hắc...

      Trong Hiên viện của Quân Hiên, dặn các đồ đệ và đồ tôn của mình chú ý nhất cử nhất động của thần tộc, Long Vô Song cũng ở đây để dặn dò bọn họ. Cùng bảo họ được tiết lộ bất cứ việc gì về các sư huynh muội bị bọn chúng giết.

      Trong viện, mọi người ai nấy vẻ mặt nghiêm túc chăm chú lắng nghe, dám có chút sao lãng. Chính lúc này có bóng dáng gió xuân phơi phới, miệng cười đến tận mang tai, cất bước vào trong.

      Thấy bộ dáng của , ai cũng phải trợn tròn mắt, ngẩn ngơ mà nhìn.

      Đây, đây là ai vậy, là đại sư huynh băng kết ngàn năm của bọn hả ? Sao tảng băng này hôm nay lại tan chảy được vậy, thế...nụ cười kia mê người. Các nữ đệ tử nhìn thấy mà tim đập thình thịch, ngẩn ngơ nhìn . Nam đệ tử cũng bị làm cho ngẩn ngơ, ngờ đại sư huynh cười lên lại đẹp như vậy.

      Long Vô Song và Quân Hiên như bọn họ, nhưng cũng có bất ngờ, sao hôm nay thằng nhãi này vui vậy ? Nhìn vẻ mặt của , hai người nhìn nhau, miệng nhếch tia gian trá đều có chung suy nghĩ "tiểu tử này, tệ, tệ, hắc hắc, hổ là đồ đệ của Long Vô Song , hahaha".

      cũng hành lễ, nhìn hai người :

      - Sư phụ, sư thúc.

      Nghe tiếng mọi người mới hoàn hồn.

      - Đại sư huynh.

      Giọng thánh thót phát ra từ trong nhóm đệ tử, nhìn về phía người đó.

      - Sư huynh hảo. - Lạc Hoa thẹn thùng .

      Nghe vậy, cũng chỉ gật đầu rồi quay làm nàng ta có chút thất vọng, chúng nữ đệ tử bên cạnh cũng chỉ có thể cố nén cười.

      - Thiên Phong, con ở Hàn Thiên các tới đây làm gì ?

      - Con có việc muốn hỏi sư phụ.

      Vừa liếc sang thấy đĩa trái cây bên cạnh là tuyết quả, liền động tâm. Đây chẳng phải trái cây mà Linh nhi thích ăn sao, trước đây ít, đưa cho nàng, nàng liền ăn hết còn hỏi còn . Lúc đó còn ràng thấy nàng có chút thất vọng làm quyết tâm lần sau phải lấy nhiều hơn, bây giờ ở trước mặt , ngu sao mà lấy.

      Phải biết tuyết quả, chỉ sinh trưởng tại nơi quanh năm băng tuyết, có công dụng dưỡng nhan, tăng cường tu vi, mỗi năm chỉ có khoảng hai ba mươi cân. Quả của vừa tròn vừa trắng như quả cầu tuyết, ăn vào vừa lạnh vừa ngọt thanh thanh, hương thơm cũng rất dễ chịu.

      - Ừ, việc gì vậy, sư phụ nghe chút.

      Long Vô Song vẻ mặt tươi cười hỏi.

      - Sư phụ, còn tuyết quả ?

      - Hả ?

      - Con hỏi tuyết quả, lần trước con thấy Linh nhi thích ăn, con tính hỏi người mà quên mất, bây giờ mới nhớ. Đĩa tuyết quả bàn con lấy, sư phụ, sư thúc còn , cho con , con mang cho Linh nhi.

      - Con...con... - còn gì để thành lời, đồ đệ của ...

      Hàn Thiên Phong vẻ mặt nghi ngờ nhìn .

      - Sư phụ, sư thúc lấy lẹ con còn về bồi Linh nhi.

      - Con...cái đồ...thấy nương tử quên sư phụ...

      Hai người ai oán nhìn , tâm cam lòng nguyện lấy tuyết quả từ nhẫn trữ vật ra đưa cho . Khỉ , nếu là thằng nhãi này muốn còn lâu bọn họ mới cho, giờ là Linh nhi của muốn ăn, bọn họ có thể từ chối sao ?

      Cầm lấy tuyết quả, quên luôn chuyện cần hỏi, lấy luôn đĩa tuyết quả bàn mang về làm mọi người lại trố mắt nhìn lần nữa.

      Chỉ là lời làm cho các nữ đệ tử khỏi bàng hoàng, nhất là Lạc Hoa, hai tay nàng ta nắm chặt. "Linh nhi, nàng ta là ai, trưởng môn là nương tử của đại sư huynh, thể nào, nàng tin, nàng nhất định tin".

      Vừa bước vào Hàn Thiên các, liền hớn hở :

      - Linh nhi, nàng nhìn này, ta lấy tuyết quả cho nàng này.

      Nhấp ngụm trà, nàng nhìn tuyết quả tay , bỗng cảm thấy nàng đúng là tiểu nhân. Mặc kệ, pphai3 nữ nhân và tiểu nhân là khó nuôi nhất sao.

      Lấy quả đưa cho nàng, rồi lấy mấy quả còn lại để bàn.

      - Ta tới gặp sư phụ và sư thúc, thấy hai người có tuyết quả, mà lại nhớ trước đây nàng thích ăn nên ta lấy về, nàng ăn , ta lấy nhiều lắm ăn hết đâu.

      - Ừ, cám ơn.

      - Đừng, ta và nàng còn phải cám ơn sao ?

      - Ừ.

      Cắn miếng, ngon , lâu rồi ăn, quả nhiên tên này tệ, nhìn lượt từ xuống dưới, ừm, rất thích hợp.

      Nghĩ thế nàng quăng luôn chút hối hận của mình, cầm lấy miếng điểm tâm bàn đưa .

      - Ăn .

      Ăn lẹ , nàng mong nhìn thấy hiệu quả lắm rồi.

      cười như gió xuân, cầm lấy miếng điểm tâm như bảo bối, thấy nàng nhìn, cắn miếng, ăn ngon.

      Bỗng miệng cứng lại, cả người run rẩy. Thấy thế, hằn bật dậy khỏi ghế, vừa cắn tuyết quả vừa hứng quan sát .

      - Sao rồi, thấy thế nào, có phải có cảm giác nửa lạnh băng, nửa dưới nóng bừng ?

      được gì, đau khổ nhìn nàng, nghe nàng thế biết nàng hạ độc là thằng ngu.

      - Giờ sao rồi, ồ, ngươi bắt đầu nổi mụn đỏ, sao rồi, rất ngứa đúng ? Vừa nóng vừa lạnh vừa ngứa. Ấy đừng gãi, gãi càng ngứa càng đua hơn ấy, mà ngươi ngứa cũng đau à.

      Nghe vậy ai oán nhìn nàng, khó khăn mở miệng.

      - Nương tử...

      - Đừng gọi, để ta xem nào. Cơ thể ngươi cử động ngày càng khó, rồi dần cứng lại, cảm giác vừa nóng vừa lạnh ngày càng tăng, ngứa càng lợi hại, nụm nổi càng nhiều hình thành bọc nước, vừa đau vừa rát. À yên tâm, có thuốc giải nên ngươi cứ từ từ cảm thụ, nhớ, phải cảm thụ, phải ghi nhớ để còn cho ta biết, hiểu chưa, chứ chỉ là ta phán đoán cảm giác đúng, cho nên ngươi phải giúp ta cảm nhận nó cách ràng nhất để ta còn cải tiến thêm, biết chưa.

      xong nàng xách cái ghế ngồi đối diện , vừa ăn vừa vui vẻ nhìn phát độc, lúc này mặt nàng tươi cười vui vẻ, cả ánh mắt cũng tràn đầy ý cười, nàng rất vui, rất rất vui, lâu rồi có người cho nàng thử độc, giờ có rồi nàng cực kỳ vui.

      khóc ra nước mắt, nhìn nàng vui vẻ hạ độc , xem phát độc, rồi bảo từ từ cảm thụ, nương tử, nàng đáng sợ.
      Chris thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 48

      Rốt cuộc sau hơn canh giờ, Bạch Tuyết Linh cũng cho giải dược. Điều chỉnh hơi thở rồi nhìn khuôn mặt tươi cười đối diện. , hiểu tại sao lại nàng, hic, nhưng nàng như vậy tự dưng càng hơn.

      Nhận ra suy nghĩ của mình, khỏi thở dài, trong lòng kêu gào. "Ông trời, cuồng ngược sao?".

      - Thế nào? Giờ cho ta biết cảm giác thế nào được chứ?

      Haiz, nhìn khuôn mặt tươi cười chân thành của nàng. đành ngậm ngùi nuốt nước mắt mà cho Bạch Tuyết Linh nghe, nhìn nàng cẩn thận ghi chép lại. còn lời nào để .

      *****

      Hương nhã các, nơi những người đến tham dự được an bài. Trong gian phòng lầu hai. Có năm người thảo luận.

      - Sư huynh, tại sao chúng ta cứ phải nhún nhường như vầy? Cứ thẳng với bọn chúng phải tốt hơn sao, nếu có thể đem thứ đó ra mà. - Hoàng Tâm Liên nóng nảy .

      - Liên nhi, muội cũng phải biết tình hình bây giờ. Thứ đó cũng phải muốn là có thể lấy ra, muội đừng tùy ý hành động.

      Nghe đại sư huynh như vậy, nàng ta tuy bất mãn nhưng cũng nữa.

      Bọn họ lại bắt đầu bàn bạc lại kế hoạch định ra. Nhất định phải ép nàng ta xuất , thứ nàng ta giữ, bọn phải lấy được. , thần tộc phải có được.

      ******

      Khi Bạch Tuyết Linh hăng say nghe Hàn Thiên Phong miêu tả cảm giác khi bị hạ độc, bên ngoài lại có người yên lòng, lén lén lút lút nhìn vào.

      - Này, ngươi xem, nương tử của sư huynh trông thế nào. - nam đệ tử tò mò hỏi người bên cạnh.

      - Tất nhiên là tuyệt sắc giai nhân rồi. Mà chúng ta lén lút nhìn vào như vầy ta thấy ổn lắm. Với lại nhìn cả nửa ngày có thấy bóng người nào đâu.

      - Các ngươi làm gì đó?

      giọng nữ nhàng vang lên làm hai người nhìn lén giật mình đứng thẳng dậy xoay người lại.

      - Lạc Hoa sư tỷ!

      Hai người đồng thời hô lên, nàng ta thấy vậy nhíu mày hỏi lại.

      - Hai người tập luyện ở đây làm gì?

      - Ách, cái này...hì hì, sư tỷ à, bọn đệ tò mò ấy mà.

      Người bên phải gãi gãi đầu cười .

      Nghe vậy Lạc Hoa nghiêm giọng :

      - Còn mau luyện tập.

      Hai người đệ tử liện hành lễ rồi mau chóng chạy luyện tập.

      Lạc Hoa đứng trước nơi ở của Hàn Thiên Phong nhìn vào. biết bên trong gì mà Bạch Tuyết Linh phá ra cười ha hả.

      Tiếng cười vọng ra ngoài làm sắc mặt Lạc Hoa tái lại. Nàng ta nắm chặt hai tay, nàng ta cắn chặt môi.

      Lạc Hoa nàng tin có người xứng với sư huynh hơn nàng. Nàng tin, nàng xứng với đại sư huynh, nàng cho phép có người cướp đại sư huynh, nàng cho phép.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :