1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạch Quỷ Nương Tử - Bạch Tiên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 28

      Đến cửa thành, thấy dân chúng tụ tập thành đám đông đứng chỉ trỏ lên cửa thành, Hàn Thiên Phong và những hạ nhân theo cũng nhìn lên. Cái...cái gì thế này?

      Những người bị treo thành kia phải là mấy vị tiểu thư lúc nãy sao, còn có...còn có số vị đại thần trong triều, những mỹ nhân xinh đẹp kia phải là phi tử của hoàng thượng sao,... ? Đặc biệt, người nam nhân bị treo ở giữa, người đó, người đó chính là hoàng thượng mà.

      Chuyện gì thế này, tại sao...tại sao những người có thân phận lớn như vậy lại bị treo ở cửa thành vậy ? Thậm chí còn trong bộ dáng bất nhã như vậy nữa, y phục bị lột sạch, người còn bị viết những từ ngữ nào về tên, chức vụ... còn bị viết 'ta là ngựa giống' hoặc 'ta là ngựa cái' nữa chứ. Vũ nhục, đây chắc chắn là vũ nhục hoàng thất, , là vũ nhục cả Thiên Nguyệt quốc. Là ai? Là ai dám to gan như vậy?

      Thấy tình cảnh của bọn họ, Bạch Tuyết Linh rất chi là vui vẻ, hừ, dám động đến người của ta, đúng là muốn tìm ngược. Như nhận thấy được vui vẻ trong mắt nàng, Hàn Thiên Phong biết gì, dù sủng nàng đến đâu, nàng nhiều thế nào, nhưng người kia cho dù thích , mà cũng ưa gì người kia chăng nữa cũng là phụ hoàng của , cũng thể nào cứ đứng đó nhìn được.

      - Nàng có thể thả họ ?

      - Sao vậy? nỡ sao ?

      Bạch Tuyết Linh trào phúng nhìn .

      - Phải, dù gì cũng là hoàng thượng, cũng là phụ hoàng của chúng ta.

      - Của ngươi chứ phải của ta.

      - Nhưng...

      - Nếu ta có tên phụ thân như , chính tay ta giết .

      xong nàng quay , còn quên bồi thêm câu :

      - Khi nào bọn chúng bị treo khắp cả các thành của Thiên Nguyệt quốc xong ta thả.

      Nghĩ nàng độc ác cũng được, nghĩ nàng vô tâm cũng chẳng sao vì nếu như vậy, Bạch Tuyết Linh nàng có thể tồn tại sao?

      Ngước mắt nhìn trời, nàng mình biến mất trong đám đông. Nàng được gọi là tiên, nhưng có nghĩa nàng như vậy, nếu phải nàng từng thề ' giết người', cho đến giờ phút này, những người từng đắc tội nàng, tất cả, tất cả, kể cả thần tiên, ma, con người nàng đều giết.

      Nhớ lại trước kia, nàng sinh ra trong gia tộc là hậu duệ của vị thần, mặc dù nàng biết vị thần đó là ai, và cũng biết có như vậy hay . Nhưng Bạch Tuyết Linh biết điều, nơi đó cướp gia đình nàng, cướp tất cả của nàng.

      Ba mẹ nàng rất thương nhau, nhưng vì để duy trì dòng tộc, tộc trưởng, cũng chính là ông nội nàng thiết kế khiến ba ngủ với người đàn bà khác. Biết chuyện, mẹ nàng rất thương tâm, nhưng lại chẳng thể làm gì, vì bà chỉ là người bình thường thuộc gia tộc.

      muốn nhìn thấy người mình đau khổ, ba nàng quyết định đem mẹ con nàng rời khỏi đó. Nhưng mẹ vẫn thể nào tha thứ cho ba, mặc dù bà rất muốn, thấy mẹ buồn, nàng cũng bắt đầu ghét ba. Sau đó, những người trong gia tộc tìm đến, bọn họ bắt nàng để ép hai người về, thế nhưng, đường bọn chúng giết chết mẹ nàng, ba vì đau khổ mà cũng tự sát theo. Cuối cùng chỉ còn mình nàng bị mang về gia tộc, bị giam nơi đó với những trận roi của tộc trưởng, vì ông cho rằng nếu có nàng ba cũng cưới mẹ nàng và dẫn đến kết cục này.

      nực cười, chỉ vì vậy mà đem hết tất cả đổ lên đầu của đứa trẻ, vậy nàng sao? Chỉ vì họ mà mẹ đau khổ, chỉ vì họ mà nàng ghét ba, chỉ vì họ mà nàng mất cả gia đình. Nàng hận, phải rất hận, nàng tự hỏi, cái gia tộc kia là hậu duệ của thần sao ? , "thần" đáng kinh tởm, nếu có những điều này nàng mất gia đình, chính là như vậy, chỉ cần có cái gia tộc này...trong ba năm Bạch Tuyết Linh lén lút học hết tất cả các võ công trong gia tộc.

      Và trong đêm, nàng diệt cả gia tộc, người già, trẻ em nàng cũng tha, sau đó nàng bỏ . Sống cuộc sống bình thường như bao người khác cho đến khi tới nơi này. Sư phụ thấy nàng có thiên phú kì tài, nhưng sát khí quá nặng, nên bắt nàng lập lời thề ' được cướp sinh mạng của bất cứ ai nữa', nàng thoải mái đáp ứng, vì có ai biết được nàng có bao nhiêu nỗi ám ảnh từ lúc đó. Nhưng nàng hối hận.
      Chris thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 29

      Bạch Tuyết Linh trở lại vương phủ mà đến rừng cây ngoại thành. Trong rừng cây u, tĩnh mịch tiếng động đến kì lạ. Nàng lẳng lặng đứng đó, đôi mắt lạnh nhìn về phía tối tăm của khu rừng.

      - Còn chịu ra, hay là muốn ta tự mình đến chỗ ngươi.

      Bỗng từ phía nàng nhìn có trận gió thổi đến, bóng người xuất trước mặt nàng. Người nam nhân này thân thanh y, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt màu lục, cung kính nhìn nàng.

      - Bạch thượng tiên, lâu gặp.

      - ngờ lại gặp tướng quân của Long tộc tại đây, biết ngươi tìm ta có chuyện gì?

      Nam nhân mặc thanh y cũng quanh co mà vào thẳng vấn đề.

      - Thần tộc muốn phá vỡ quy ước, trở lại đây.

      Nghe thế, Bạch Tuyết Linh nhíu mày, Thần tộc, như tên gọi, những người ở thần tộc từ khi sinh ra là thần mang trong mình sức mạnh vô song. Nhưng Thần tộc cực kì kiêu ngạo, luôn muốn tiêu diệt tất cả để mình xưng bá.

      Năm trăm năm trước, sư phụ nàng phải liên thủ với thiên giới, ma giới, nhân giới và Long tộc mới có thể đánh bại thần tộc. Khiến cho Thần tộc phải ký kết hiệp ước được trở lại cũng như có ý định xưng bá. Mà hôm nay Thần tộc trở lại là muốn làm gì?

      Phải rằng, chỉ cần lấy đứa trẻ của Thần tộc ra cũng có thể sánh bằng tiên nhân. Vì vậy căn bản mà , Thần tộc có ý muốn đánh chiếm mình nàng cũng phải là đối thủ, huống chi giờ trong tình cảnh bị phong ấn này chỉ càng đáng xách dép nữa ấy chứ đừng nghĩ là đánh.

      - báo tin cho sư phụ ta chưa?

      - cho người báo tin, lâu nữa có tin tức.

      - Ừm, tướng quân có biết vì sao Thần tộc trở lại ?

      - Ta biết, ta chỉ biết Thần tộc phái năm người tới đây.

      - Được rồi, trước hết đừng manh động, theo dõi xem bọn chúng muốn làm gì.

      - Ta biết, còn nữa Long vương nếu ngài có rảnh đến gặp .

      - Ừm, nếu có việc gì ta về trước, Long Hiên Kiệt tướng quân ngươi bảo trọng, lần sau gặp lại

      xong nàng quay đầu bỏ . Chỉ còn Long Hiên Kiệt đứng đó nhìn bóng lưng nàng đầy kính phục. Cho đến giờ vẫn thể nào tin được đứa trẻ chỉ có 11, 12 tuổi như nàng có thể vượt qua cấm địa của Long tộc.

      Năm 12 tuổi, Bạch Tuyết Linh được sư phụ mang đến Long tộc để luyện tập. Trong đó khó khăn nhất là vượt qua cấm địa của Long tộc. Tuy nàng là thiên tài, nhưng thiên tài có đôi khi cũng phải cố gắng huống chi là nàng. Sau năm lần bảy lượt tí nữa bỏ mạng trong cấm địa, rốt cục nàng cũng vượt qua nó. Qua những lần đối mặt với cái chết, năng lực và sức mạnh của nàng tăng lên rất nhiều. Vì vậy, trong suốt thời gian tu tiên nàng đều ra ra vào vào giữa Bạch Quỷ cốc và cấm địa của Long tộc. Đó cũng chính là trong số nhửng lý do có Bạch Quỷ cũng như Bạch thượng tiên bây giờ.

      Trở lại vương phủ, bước vào phòng thấy Hàn Thiên Phong ngồi đợi. Nàng cũng thèm để ý đến , tự tìm chỗ ghế trống cạnh đó ngồi xuống. nhanh tay đưa cho nàng ly trà, cũng hỏi nàng đâu về. Nhìn nàng uống hớp trà, sau đó mới chậm rãi .

      - Năm đó mẫu phi của ta là nha hoàn của hoàng hậu, trong lần hoàng thượng say rượu mà cưỡng ép mẫu phi ta, sau đó nàng có ta, do thân phận thấp kém nên mẫu phi chịu mọi khi nhục, thậm chí có lần còn suýt mất ta. Sau khi sinh ta nàng mất máu quá nhiều mà chết. Cho đến lúc đó phụ hoàng vẫn hề quan tâm.

      - tay vú nuôi nuôi ta đến năm ta 3 tuổi nàng chết, từ đó ta sống mình trong lãnh cung, hàng ngày bị các hoàng tử và công chúa khi dễ. Ngay lúc ta sắp chết sư phụ cứu ta, nhận ta làm đệ tử và mang ta . Cho đến 1 năm trước ta trở về mà vẫn ai phát , lúc đó hoàng thượng hình như nhớ đến còn người con là ta nên sắc phong vương rồi đuổi ta đến vương phủ, từ đó ta sống ở đây.

      - Bất quá có lần ta động võ trước mặt họ nên họ biết ta biết võ công chứ biết ta là tiên nhân.

      Nghe , nàng chỉ có thể kết luận, đứa trẻ đáng thương. Nhưng với nàng làm gì?

      - Linh nhi, ta biết nàng thích ta, ta cũng biết cách nào để nàng thích ta. Ta chỉ có thể bản thân với nàng, ta muốn dấu nàng bất cứ điều gì, nhìn thấy việc nàng làm hôm nay, có phải hay nàng cũng có chút quan tâm ta?

      biết, việc nàng làm hôm nay là do nàng tức giận, nhưng vẫn nhịn được muốn hỏi, chỉ cần nàng quan tâm chút thôi là được, là thấy thỏa mãn rồi.

      Hả, tiểu tử này nhiều như vậy cuối cùng là hỏi cái này, chậc, nhìn ánh mắt chờ mong của nàng cam đoan nếu nàng ' ' chắc chắn cực kì thất vọng. Haiz, cũng nên đả kích quá.

      - Ta đúng là có chút quan tâm.

      - sao?

      Hàn Thiên Phong vui mừng ra mặt, Linh nhi thực quan tâm , vui mừng.

      - là người của ta mà người khác cũng dám động vào, quả là muốn tìm ngược.

      Nàng cái gì? nghe lầm , Linh nhi là người của nàng, có phải hay nàng chấp nhận . hạnh phúc, cuối cùng trong lòng Linh nhi cũng có .
      Chris thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 30

      ngập tràn trong hạnh phúc, bỗng "ầm" tiếng làm Hàn Thiên Phong giật mình, nhìn về phía Bạch Tuyết Linh, nàng vẫn an ổn ngồi đó uống trà, làm tự hỏi "mình bị ảo giác à?". Nhưng khi nhìn ra ngoài sân thấy mình bị ảo giác, có vật gì đó rơi vào sân làm bụi bay mù mịt. Rồi có tiếng ủy khuất từ trong đó phát ra :

      - Nương tử, nàng muốn mưu sát phu quân sao ? Có cần ném ta mạnh vậy ?

      - Ngươi câm miệng cho lão nương, ta chỉ có mấy ngày mà xem ngươi gây họa gì, bây giờ còn dám than thở !

      người thiếu nữ mặc y phục đỏ, mắt phượng mày ngài, khí chất cao quý tựa thiên tiên ngồi lưng của con phượng hoàng, cao giọng .

      Nam nhân vừa bị ném xuống đất vội vã đứng dậy quên cả đau đớn vội vàng :

      - dám, dám, vi phu khẳng định than thở nữa.

      Thiên Phượng ra lệnh cho phượng hoàng đáp xuống đất, sau đó nàng trực tiếp xách tai nam nhân vào trong nhà. Hàn Thiên Phong lúc đầu có chút giật mình nhưng rất nhanh bình tĩnh lại nhìn hai người vừa vào cửa kia.

      Bạch Tuyết Linh đặt ly trà xuống bàn, ngước nhìn hai người, môi mỉm cười với Thiên Phượng :

      - Phượng tỷ đến chơi.

      - Muội còn dám , gặp chuyện mà báo với ta, để ta cho đến hôm nay mới biết, muội có xem ta là tỷ muội hay ?

      - Tất nhiên muội xem tỷ là tỷ tỷ của mình, nhưng chuyện rồi trước sau cũng biết nên muội cũng lười .

      - Muội là.... nữa, ta đem đến cho muội xử, muốn chiên, xào, nấu thế nào cũng được.

      - Nương tử, nàng đừng tuyệt tình như thế được , dù sao chúng ta cũng là phu thê bao nhiêu năm ...

      - Câm miệng, ta chưa hưu ngươi đó là phúc phần của ngươi, còn dám mở miệng.

      Nam nhân nghe thế liền thức thời ngậm miệng, đùa sao, còn để cho nương tử tức giận nữa nàng đánh kêu cha gọi mẹ cũng thành chột hoặc què, nên tốt nhất là im lặng.

      - Các vị là..

      Từ nãy đến giờ Hàn Thiên Phong bị bỏ quên ai để ý rốt cục cũng chịu nổi mà lên tiếng.

      - là phu quân ta, Hoàng Kỳ Ngọc, ta là Thiên Phượng. Ngươi là Hàn Thiên Phong, ừm, nhìn tệ, mỗi tội mới chỉ là tiên nhân thôi sao? Ngươi còn phải cố gắng nhiều nếu nhất định làm mất mặt Linh nhi nhà ta.Thiên phú của ngươi cũng tốt đấy, cố gắng luyện tập trong vòng mấy năm tới chắc chắn thành thượng tiên...

      Thiên Phượng tràng khiến ai có thể chen vào được, khóe miệng Bạch Tuyết Linh giật giật, mỗi lần gặp mặt y như rằng tỷ tỷ kết nghĩa của nàng lại thao thao bất tuyệt. Để tránh đến ngày mai nàng đành mở miệng.

      - Phượng tỷ, tỷ có chuyện tìm muội sao ?

      - A, ta tí nữa quên mất, tỷ mang tên này đến cho muội xử lý.

      Hoàng Kỳ Ngọc ánh mắt đáng thương nhìn Bạch Tuyết Linh mong nàng có thể niệm tình sư huynh muội mà cầu tình giúp mình. Nhưng bạch Tuyết Linh nàng là ai? Là kẻ được xưng là Bạch Quỷ, vì vậy nàng đâu thể dễ dàng bỏ qua cho tên dám tính kế mình chứ? Nàng nở nụ cười, nhưng đối với ai đó đáng sợ khiến toát cả mồ hôi lạnh, sư huynh để xem lần này ngươi thoát như thế nào, hehehe...
      Chris thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 31

      " Vừa hay, muội thiếu độc nhân, nếu sư huynh đây có thề sư muội ta rất cảm kích " Bạch Tuyết Linh mỉm cười dịu dàng nhìn sư huynh khiến cho ai đó lạnh buốt sống lưng. Hoàng Kỳ Ngọc khóc ra nước mắt, sai rồi, sai rồi, nên tính kế sư muội mình mà. Sao lại quên mất nàng có thể biến thành độc nhân để thí nghiệm chứ, sai rồi, sai rồi...

      " Sư muội à, có thể làm độc nhân " cười nịnh nọt.

      " Phượng tỷ thấy ý muội thế nào? ", " ý kiến hay, cứ theo ý muội mà làm ". khóc ra nước mắt rồi, có ai có nương tử như , nàng thế nhưng ngang nhiên đem bán.

      " Được rồi, quyết định như thế , từ hôm nay huynh ở lại đây " và số phận bi thảm của ngọc đế tối cao được quýêt định. Mà người từ nãy tới giờ bị bỏ quên nhịn được mà lên tiếng " ta có thể hỏi đây là chuyện gì ? "

      " Như ngươi thấy, là tự gây họa nên tự chịu thôi ", Bạch Tuyết Linh trả lời đầu đuôi làm mờ mịt. Bất quá nếu nàng muốn thôi vậy, nếu nàng mà tức giận ...

      " Linh nhi, ta nghĩ về thăm cha thời gian ",nghe Phượng tỷ , tay cầm ly trà của nàng dừng chút rồi đưa lên miệng uống ngụm. " Muội biết rồi ", " vậy trong khoảng thời gian này nhờ muội, cũng giao cho muội ", " được " hai người chỉ đơn giản mấy câu nhưng quyết định tất cả, bây giờ nhiều viêc lắm đây, mà sư huynh người ta cũng có ý kiến, haiz, làm thân sư muội như nàng khổ, nhưng cũng hêt cách ai bảo việc lần này liên quan đến nàng làm chi.

      Chương 32

      Bàn giao xong, Thiên Phượng lên đường về thăm cha mình, để Hoàng Kỳ Ngọc đau khổ ở lại làm độc nhân. Ừm, mà hết ai lo việc thiên giới nhỉ ? Hỏi ra mới biết, hóa ra Long Vô Song, thái thượng lão quân và số thần tiên phụ trách cai quản.

      Tại Hàn vương phủ mấy ngày nay có vẻ rất im ắng, như điềm báo trước khi cơn bão ập đến. Ở hơn ba ngày, Hoàng Kỳ Ngọc thấy yên tĩnh quá.

      Nhưng hôm nay bỗng nhiên cảm thấy lo lắng bất an

      Đúng như suy nghĩ của , vừa dùng xong điểm tâm, Bach Tuyết Linh gọi vào thư phòng. Tất nhiên là thể tránh được.

      Bước vào thư phòng thấy Bạch Tuyết Linh nhàn nhã ngồi đó uống trà, còn Hàn Thiên Phong chăm chú xem những cuốn sổ con. Hoàng Kỳ Ngọc bĩu môi "mấy người nhàn nhã quá ha".

      - Sư muội, muội tìm huynh có gì ?

      - À, có thứ này muội muốn nhờ huynh.

      Nàng đưa cho lọ thuốc, như có phản xạ, Hoàng Kỳ Ngọc lập tức lui về sau tránh xa nàng, đùa sao, chưa muốn ngỏm đâu.

      Thấy phản ứng như vậy, nàng khinh thường hừ lạnh.

      - Yên tâm, phải cho huynh.

      - ?

      Nàng liếc cái.

      - Đem cho sư phụ.

      - Phù, làm ta cứ tưởng.

      - Huynh còn .

      - Ta đây.

      Chương 33

      Sau khi Hoàng Kỳ Ngọc , nàng mới nhớ điều, nàng chưa chi biết sư phụ ở đâu mà nhỉ, kệ , ngay cả việc đó mà còn làm được đúng là vô dụng. Cảm nhận có ánh mắt nhìn mình, Bạch Tuyết Linh nhìn về phía ánh mắt đó.

      Thứ nàng bắt gặp là cặp mắt nhu tình nhìn nàng khiến nàng nổi cả da gà.

      - Ngươi nhìn ta làm gì ?

      - có gì, ta chỉ là muốn nhìn nàng thôi.

      - Thu hồi ánh mắt đó lại trước khi ta hất nguyên ly trà này vào mặt ngươi.

      Nàng tài nào chịu nổi cái ánh mắt của nha, là rơn cả người, có cần nhìn nàng bằng cái ánh mắt nhu tình đến chảy nước đó vậy ?

      Nghe nàng , Hàn Thiên Phong có chút thất vọng, làm cách nào mới gây được chú ý cho nương tử đây!?

      - Ta có việc muốn nhờ ngươi.

      - Được !

      - Ngươi đồng ý ngay cả khi chưa biết việc ta nhờ sao ?

      - cần thiết, ta tin nàng.

      - Ngươi tốt nhất đừng tin ta. - Nàng lẩm bẩm.

      - Nàng gì ?

      - có gì, ngươi giúp ta việc này.

      - Ừ, nàng .

      - Thế lực của ngươi trải rộng đến đâu ?

      - Trừ Bạch Quỷ cốc, còn lại ta đều có người của ta.

      - Vậy được, ngươi giúp ta tìm và theo dõi năm người, nhất định được để lộ tung tích của ngươi hay của ta. Năm người ta cần tìm đó là trước ngực họ có dấu ấn hình rồng. Ngươi làm được ?

      - Được, ta làm ngay đây !

      xong, Bạch Tuyết Linh đứng dậy ra ngoài, Hàn Thiên Phong nhìn theo hình bóng nàng cho đến khi biến mất.

      Nương tử của có rất nhiều bí mật, và chờ cho đến khi nàng chịu mở lòng với . Quay lại ngồi xuống ghế, ra hiệu chi ám vệ xuất , phân phó mọi việc rồi cũng rời khỏi thư phòng.
      Chris thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 34

      Vừa bước ra khỏi thư phòng có thị vệ chạy đến bẩm báo:

      - Khởi bẩm vương gia, đại tiểu thư phủ tướng quân tới.

      Hàn Thiên Phong nhíu mày, nàng ta tới làm gì ?

      - Đại tiểu thư ở đâu ?

      - Bẩm vương gia, đại tiểu thư dạo trong hoa viên.

      - Ta biết rồi, ngươi lui xuống !

      Sau khi rời khỏi thư phòng, Bạch Tuyết Linh đến ngồi trong đình nghỉ mát của hoa viên, nhìn khung cảnh xung quanh, nàng thở dài "ở đây ngột ngạt". Bỗng từ phía sau có tiếng bước chân truyền đến.

      - Tiểu thư, người xem, hoa sen trong vương phủ nở rồi.

      - Ừm, hoa đẹp, nhưng tiểu Mai, ta có tâm trạng, biết huynh ấy...

      - Tiểu thư, người đừng lo, người là ai chứ, người chính là đệ nhất mỹ nhân của tứ quốc, tiểu thư Lam Thanh Nhi của muội. Muội chắc chắn vương gia để ý đến tỷ mà.

      - Nhưng tiểu Mai, ta...

      - Đừng lo mà tiểu thư, bên kia có đình nghỉ mát, chúng ta đến đó .

      Nha hoàn tên tiểu Mai dẫn đường đến đình. Bước vào trong, hai người ngạc nhiên khi thấy thiếu nữ tựa thiên tiên nhắm mắt dựa vào cột trụ của đình.

      Từ lúc nào trong Hàn vương phủ có người đẹp như vậy, chẳng lẽ là...Nhưng nhìn bộ y phục và kiểu tóc đơn giản của nàng ta, thể nào là người đó được.

      - Này, chỗ này tiểu thư ta định rồi, ngươi còn mau chỗ khác.

      Nghe giọng làm nàng chói tai, lạnh lùng mở mắt ném về phía các nàng ánh mắt sắc bén lạnh như băng, Bạch Tuyết Linh lạnh giọng:

      - Cút!

      - Ngươi..

      - Tiểu Mai được vô lễ. nương cho tiểu nữ xin lỗi, nha hoàn của ta...

      - Cút!

      Nàng lặp lại lời , Bạch Tuyết Linh nàng ghét nhất người nào ở trước mặt nàng mà còn diễn kịch, kinh tởm.

      Chương 35

      - Cút!

      Bạch Tuyết Linh nàng ghét nhất người nào ở trước mặt nàng mà còn giả bộ. Mặt mũi xinh đẹp hay lắm sao, lúc nào cũng chưng cái vẻ thục nữ để che đậy độ kiêu ngạo của bản thân có gì hay. Toàn thứ kinh tởm.

      - Ngươi...ngươi, ngươi có biết ngươi chuyện với ai hả? - Tiểu Mai tức giận lớn tiếng .

      - Tiểu Mai. - Lam Thanh Nhi nghiêm khắc .

      Nhìn chủ tớ hai người, Bạch Tuyết Linh khunh thường. Nhìn tên Hàn Thiên Phong kia cũng đâu có tệ, sao người thích toàn lũ tự kỷ vậy?

      - Tiểu thư, người sợ gì chứ, đây ràng là nàng ta gây trước, tiểu thư có gì phải sợ chứ. Vương gia mà có ở đây, vương gia nhất đứng về phía tiểu thư, tiểu thư có gì phải sợ.

      Hử, nàng gây , nàng gây cái gì vậy, phải chỉ có chữ "cút" thôi sao, sao lại thành gây rồi. Chủ tớ hai người này... nhàm chán.

      - Tiểu Mai, cho dù là nàng ấy gây trước nhưng đây là vương phủ, chúng ta thể bậy. - Vừa , Lam Thanh Nhi vừa hơi liếc mắt về phía người đến.

      Thấy ánh mắt ai mê của nàng ta, Bạch Tuyết Linh cũng liếc qua. Nàng cười lạnh, rảnh rỗi tới diễn trò cho nành xem à, nàng hữu ý, chàng vô tình, ha, hay đấy.

      - Tiểu thư, người cần phải sợ, vương gia là người ngay thẳng, nhất định đứng về phía tiểu thư.

      Ha, ngay thẳng, cái tên dính như sam ấy mà ngay thẳng nàng đổi sang họ nhà .

      Ngay khi vừa đặt chân vào đình, tiểu Mai liền oan ức tố cáo:

      - Vương gia, người nhất định phải làm chủ cho nô tỳ và tiểu thư.

      "What?" xoay 180 độ luôn, nàng mở to mắt nhìn, tỉnh ngủ luôn rồi. Ôi cái giọng đó, có phải là cái giọng chanh chua vừa nãy vậy, nổi cả da gà.

      - Tham kiến vương gia. - Lam Thanh Nhi giọng ngọt hơn mật .

      Rùng mình, má ơi, sống gần trăm năm bây giờ nàng mới biết thế nào là "giọng ngọt hơn đường", kinh khủng, quá kinh khủng. Cam đoan Bạch Tuyết Linh nàng mà còn ở lại đây thể nào cũng nôn mửa, tốt nhất là gạt cái ý định xem diễn đó hơn.

      Định đứng dậy rời , ai ngờ tên nào đó chẳng thèm để ý đến mỹ nữ bên người mà thẳng về phía nàng.

      - Linh nhi, nàng cũng ở đây à!?

      - Sao vậy, chẳng lẽ ta được phép ở đây. - Nàng kinh bỉ nhìn .

      - phải, phải, là ta thấy chúng ta đúng là tâm linh tương thông, ta cũng định ra đây ngắm cảnh. - Hàn Thiên Phong dối chớp mắt.

      Bạch Tuyết Linh cho ánh mắt xem thường, nghĩ nành là con nít ba tuổi chắc, ngu ngốc.

      Bị nàng xem thường, buồn bực, sao lúc nào cũng để nương tử xem thường vậy ?

      Nhìn hai người mắt mày lại, Lam Thanh Nhi và tiểu Mai trợn mắt há hốc mồm, đây là Hàn vương ngàn năm đổi sắc mặt sao. Thấy thế, nắm tay Lam Thanh Nhi siết chặt, tại sao ?

      Hành động của Lam Thanh Nhi bị nàng thu hết vào mắt, ha, như vậy mới hay.

      - Này, hai nữ nhân kia la đến tìm ngươi .

      ai oán nhìn nàng, nàng đừng gọi là "này" có được . đếm xỉa đến , nàng quay mặt chỗ khác.

      Thấy nương tử để ý đến mình, Hàn Thiên Phong cũng nhìn hai người kia, lanh nhạt lên tiếng:

      - biết đại tiểu thư tướng quân phủ tới đây tìm bổn vương có việc gì ?

      - Ta...

      - Nếu quan trọng mời tiểu thư về cho, ta muốn có nữ nhân khác trong phủ làm chướng mắt ta và nương tử.

      Hì, ha ha ha, cuối cùng, Bạch Tuyết Linh nhịn được mà bật cười.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :