1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạch Quỷ Nương Tử - Bạch Tiên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 17

      - Ngươi uy hiếp ta?. Bạch Tuyết Linh nhàn nhạt hỏi.

      - Nô tì dám, nô tì chỉ là thôi, dù sao nô tì cũng là người của Vương gia, chiếu theo lý mọi việc của nô tì là do vương gia định đoạt.

      - Ngươi nghĩ nha hoàn như ngươi quan tâm?

      - Vâng.

      - Ngươi cho là lên giừơng với bảo vệ ngươi?

      - Nô tì dám, chẳng qua dù sao nô tì cũng được vương gia sủng hạnh, như người nào đó ngay cả đêm tân hôn vương gia cũng ở lại.

      - Ngươi là ta .

      - Nô tì chỉ .

      Nàng bỗng nhếch mép cười vì cúi đầu nên nha hoàn tiểu Lan thấy nụ cười khinh miệt của nàng.

      - Ngươi ngủ với được mấy lần?. Nàng bỗng hỏi, trong lòng thầm nghĩ đến thế giới này hơn 50 năm bây giờ nàng mới thấy nha hoàn như vậy.

      - Nô tì nhớ

      - CÂM MIỆNG

      Bỗng có tiếng quát từ ngoài vọng vào, ngay sau đó người nhanh chóng xuất trong phòng. Tất nhiên người đó chính là vương gia mà hai người . ngờ rằng lại có người gan lớn đến vậy dám bia đặt phá hủy hình tượng của ngay trước mặt nương tử, khốn khiếp nếu nàng hiểu lầm sao.

      - Nô tì tham kiến vương gia.

      - To gan, dám bia đặt chuyện để chia rẽ ta với Vương phi. Người đâu!

      - Thuộc hạ tham kiến vương gia.

      - Lôi tiện tì này ra ngoài vả miệng, cắt lưỡi ả, đánh hai mươi đại bản đuổi ra khỏi vương phủ. Còn tất cả các hạ nhân trong vương phủ đều phạt hai mươi đại bản, từ nay về sau ai dám xấu vương phi trực tiếp giết.

      Nghe thế nha hoàn tiểu Lan trực tiếp té xỉu, còn tên hạ nhân kia run rẩy sợ hãi nhưng vẫn lĩnh lệnh.

      - Thuộc hạ thân lệnh.

      Sau đó tên hạ nhân kéo tiểu Lan xuống thi hành lệnh.


      Chương 18

      Vừa truyền lệnh xuống, Hàn Thiên Phong quay quắt 180 độ,vẻ mặt đáng thương đến trước mặt Bạch Tuyết Linh giải thích.

      - Nương tử, nàng đừng nghe ả tiện tì đó bậy, nàng phải tin ta, nương tử là nữ nhân đầu tiên ta tiếp xúc và cũng là nữ nhân duy nhất của ta. Ta đều là nàng đừng tin những gì người khác , ta chỉ có mình nàng thôi, nàng đừng tức giận mà cần ta, có nương tử ta chết mất, nha, nương tử, nàng nhất định phải tin ta, ta hoàn toàn là nam nhân trong sạch, nên nàng đừng ghét ta, ta chịu nổi ...

      Nghe mà khóe miệng nàng giật giật, đầu ong ong hết cả lên. Nàng là ghét sao? là bỏ sao? Tên này đúng là suy bụng ta ra bụng người. Mà nàng bỗng thắc mắc có phải nam nhân vậy, nhiều như thế, biểu đáng thương như con chó bị chủ bỏ rơi, cái giọng làm nũng đó. Nhìn vào nàng chỉ thấy giống đứa trẻ lớn xác làm nũng . là nhức đầu.

      - Im miệng, ngươi còn nữa ta liền hưu ngươi.

      - Ta im, ta im nương tử đừng hưu ta. - Hàn Thiên Phong đáng thương xong che miệng.

      - được gọi ta là `nương tử´.

      - Nhưng...

      Lời còn chưa hết lại vội im miệng. Ô ô nương tử của hình như tức giận rồi, nàng thế nhưng trừng , đáng thương mà.

      Cuối cùng cũng yên tĩnh, nhìn tên mang vẻ mặt đáng thương nhìn nàng kia, Bạch Tuyết Linh tự hỏi, nếu gặp nàng lần trước đây tính ra cho đến hôm nay, nàng và gặp nhau chưa đến năm lần. Mà chuyện được bao nhiêu ? có cần quá lên như vậy ?

      nghĩ nữa, nàng đứng dậy rửa mặt, định thay đồ mới phát nàng ngoài bộ hỷ phục mặc, nàng còn bộ y phục nào nha. Như nhận ra suy nghĩ của nàng, lên tiếng.

      - Cái kia, y phục của nàng ở trong tủ kia.

      Nghe , nàng mở chiếc tủ lớn đặt trong góc tường cạnh giừơng ngủ ra. Như , bên trong đựng y phục của nữ nhân với đủ màu sắc, cạnh đó là y phục của nam nhân, chắc là của . Rồi nàng lấy bộ y phục màu trắng, định thay bỗng nhớ ra trong phòng còn người nữa.

      - Ngươi ra ngoài sao?

      - Hả?

      - Muốn xem ta thay y phục?

      Nghe thế mặt bỗng đỏ lên như trái cà chua, xấu hổ xoay người ra ngoài. Nhìn biểu của , nàng nhếch môi cười " dễ thương".
      Chris thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 19

      Hù chết , biết nương tử chưa thích , nên nếu nhìn nàng thay y phục ai biết được nương tử có tức giận mà xử chứ, vẫn nên quý cái mạng này để còn lấy lòng nương tử. Nhưng biết nương tử nhìn như thế nào nhỉ ? rất tò mò nha, có nên nhìn lén ta, nên, nên, nàng giết mất. Nhưng nàng là nương tử của , nên là phu quân có quyền xem, ừm, chỉ chút thôi miễn sao để nương tử phát là được.

      Nghĩ là làm, Hàn Thiên Phong rón rén bước lại gần cửa phòng, cẩn thận từ từ để Bạch Tuyết Linh phát . Hành động của nhìn tự nhiên, nhưng ai biết tim bây giờ đập liên hồi, hồi hộp khiến khỏi nuốt nước ngụm miếng lấy dũng khí, trong lòng vọng lên hai tiếng ' nhìn' và 'nhìn '. Nếu có thể diễn tả tâm trạng lúc này chính là hồi hộp, lo lắng, sợ hãi, hưng phấn đủ các loại tư vị. ngờ chỉ là nhìn lén nương tử thôi mà có nhiều xúc cảm như vậy rồi, biết sau này ra sao ?

      thể tin nổi, nhị vương gia Hàn Thiên Phong, người tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, lúc nào cũng mang bộ mặt băng kết ngàn năm, cao cao tại thượng lại có ngày nhìn lén nương tử của mình với rất nhiều tư vị khác nhau trong lòng. Chậc, ra chắc chẳng ai tin, nhưng đây lại là , mất hết hình tượng.

      Ngay khi Hàn Thiên Phong định mở cửa phòng cửa bỗng mở ra, Bạch Tuyết Linh vừa mở cửa nhìn thấy đừng đó. Từng biểu giật mình, chột dạ, bối rối của xuất thoáng qua rồi rất nhanh khôi phục lại nhưng thể tránh được ánh mắt của nàng.

      - Ngươi đứng đây làm gì ?

      - Dĩ...dĩ nhiên là đợi nàng nha.

      - ?

      - Tất nhiên, ta đứng đây đợi nàng còn làm gì nữa.

      Bạch Tuyết Linh khinh bỉ nhìn , đừng tưởng nàng biết nghĩ cái gì, chỉ cần nhìn biểu của là biết, hừ, vô sỉ.

      Thấy nàng khinh bỉ nhìn mình, chắc chắn nàng biết định làm gì, nên liền lảng sang chuyện khác.

      - Linh nhi, chắc nàng đói rồi, , chúng ta dùng bữa sáng.

      - Linh nhi ?

      - Nàng cho ta gọi nương tử, nên ta gọi Linh nhi, chẳng lẽ cũng được sao ?

      đáng thương nhìn nàng, giọng ai oán làm nàng bỗng cảm thấy mình khi dễ sao, sao suốt ngày chưng cái bộ mặt này vậy.

      - Tùy ngươi.

      - Nàng đồng ý rồi nha, ta gọi nàng Linh nhi, nàng được trừng ta đâu đó.

      vui vẻ . Thiên , nhiều lúc nàng cảm thấy giống hài tử vậy, có bị thiểu năng hay . Biểu của lúc này mà để hạ nhân nhìn thấy trợn mắt, rớt cằm mới là lạ, đây mà là vương gia lạnh lùng có khuôn mặt ngàn năm đổi sao, đánh chết họ cũng tin.
      Chris thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 20

      Đến đại sảnh, thức ăn được dọn lên, nhìn bàn đầy thức ăn, nàng tự nhiên ngồi xuống mặc kệ những ánh mắt kính ngạc của hạ nhân. Còn Hàn Thiên Phong được như vậy, bực bội, chán ghét những ánh mắt nhìn nương tử của . Nương tử là của mình phải là của họ, nhìn cái gì chứ, mặt lạnh quét về phía bọn hạ nhân làm họ sợ hãi cúi đầu.

      để ý những người khác, Bạch Tuyết Linh tự gắp thức ăn, những hạ nhân nhìn thấy mà khỏi cảm thấy sợ hãi. Vương gia chưa động đũa mà vương phi ăn, vị vương phi này có hiểu lễ nghĩa chứ, đặc biệt là người hà khắc như vương gia.

      Trong bữa cơm mà gia chủ là vương gia, người chưa động đũa mà có kẻ biết trời cao đất dày mà dám động đũa trước, chắc chắn bị vương gia trừng phạt, cho dù người đó là hoàng thân quốc thích cũng bị xử phạt. Bọn họ bỗng cảm thấy đồng cảm cho Vương phi.

      Hình như bọn họ quên mất sáng nay chỉ vì có người dám bịa chuyện trước mặt của nàng mà phạt tất cả hạ nhân trong phủ phải. Họ cứ ngỡ Vương gia phạt vương phi, ai ngờ thứ họ thấy là gì?

      Vương gia, vương gia thế nhưng tươi cười lấy lòng vương phi, giọng chờ mong như đứa trẻ hỏi:

      - Thế nào, đồ ăn vương phủ có hợp với nàng ?

      Nàng liếc cái, giọng nhàn nhạt lên tiếng:

      - Tạm được.

      - Chỉ tạm được thôi sao, vậy nàng ăn thử món này , cả món này nữa,...

      Nhìn vương gia của họ lấy lòng gắp thức ăn cho vương phi mà bọn hạ nhân trợn mắt há hốc mồm làm mắt và cằm như muốn rớt xuống đất. Đây là vương gia hà khắc, lạnh lùng của bọn sao? phải người giả chứ? Làm sao, làm sao mà vương gia có biểu này, mà vương phi lại chẳng thèm nhìn vương gia lấy cái. Thiên, có phải mắt bọn họ bị hỏng hết rồi hay vậy.

      Nghe Hàn Thiên Phong ngừng lải nhải, gắp thức ăn cho nàng mà nàng thấy nhức đầu, tức giận đặt đôi đũa xuống bàn khiến nó kêu `cạch´ tiếng, làm tất cả những người trong đại sảnh giật mình nhìn về phía nàng.

      - Sao vậy Linh nhi, có thứ gì hợp với nàng sao?

      - Ngươi câm miệng cho ta.

      lập tức im miệng, ai oán nhìn nàng, làm sai cái gì, vì sao nương tử bắt im miệng, đáng thương nương tử đây là ghét sao?

      Bọn hạ nhân toát cả mồ hôi, vương phi thế nhưng bắt vương gia im lặng, mà vương gia liền im lặng dám gì, chỉ ai oán nhìn vương phi. Bỗng họ nhận ra điều, có thể đắc tội vương gia nhưng thể đắc tội vương phi, vì vương gia còn phải nghe lời vương phi.
      Chris thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 21

      Vừa dùng xong bữa sáng, bỗng có hạ nhân chạy vào bẩm báo:

      - Thưa Vương gia, có Lý công công đến.

      Hàn Thiên Phong nhìn cũng nhìn , tay tiếp ly trà từ nhà hoàn, vẻ mặt lấy lòng đưa ly trà cho nàng.

      - Linh nhi, nàng uống trà , đây là trà thiên sơn cực quý đấy, mỗi năm sư phụ ta chỉ có được cân thôi. Vì ta là đại để tử, cũng là đệ tử giỏi nhất của người nên mới được sư phụ cho nửa cân đấy, uống ngon lắm, ngay cả hoàng thượng cũng có đâu.

      Bạch Tuyết Linh tiếp ly trà từ trong tay mà nghĩ, từ khi nào thần tiên bọn họ trở nên nghèo như vậy, ngay cả loại trà mà nàng cho là bình thường nhất từ khi đến đây lại là trà trân quý. Bỗng nàng thấy đồng cảm với , sau này nàng nên cho thấy thứ nào mới là quý.

      Thấy nàng nhìn bằng ánh mắt đồng cảm, mặc dù hiểu, nhưng vẫn cười nhìn nàng, lại đưa cho nàng trái cây ăn tráng miệng.

      Tên hạ nhân thấy hai người ai chú ý đến , thấy khổ thể , cố lấy dũng khí lên tiếng lần nữa.

      - Vương gia, Lý công công chờ.

      - Cho vào.

      kiên nhẫn , hừ, đúng là đồ phá đám.

      Lý công công trờ ở ngoài có chút bất mãn, dù sao cũng là người của hoàng thượng, thế mà nhị vương gia được sủng này lại để vào mắt. Nhưng có bất mãn cũng dám , vì cho dù là Vương gia được sủng nhưng cũng là Vương gia cấp bậc cao hơn , cho nên chỉ có thể nhịn.

      Bước vào trong đại sảnh, nhìn người thiếu nữ ngồi bên cạnh vương gia, ... nhìn thấy tiên nữ , lần đầu tiên thấy thiếu nữ khuynh quốc khuynh thành như vậy, , những từ đó đủ để diễn tả vẻ đẹp của nàng. Chỉ có thể nàng là tiên nữ cũng phải quá.

      Thấy Lý công công nhìn chằm chằm nương tử, vui nhíu mày, nương tử là của phải nữ nhân mà người ta muốn nhìn nhìn đâu. mặt lạnh nhìn tên công công kia, quát.

      - To gan, Vương phi của ta mà lại để cho ngươi nhìn như vậy sao?

      Lý công công sợ hãi thu hồi tầm mắt, vội vàng nhận lỗi

      - Nô tài đáng chết xin vương gia tha mạng.

      Ai chẳng biết, tuy nhị vương gia được sủng nhưng tính tình của y lại chẳng thèm để ý đến ai, tính tình lạnh lùng quyết đoán, vô tâm, vô tình, ngay cả hoàng thượng cũng để vào mắt huống chi là nô tài như .

      - Hừ, có chuyện gì?

      hừ lạnh , mà Bạch Tuyết Linh ở bên cạnh chỉ im lặng nhìn tất cả, nàng cũng thấy rất ngạc nhiên, tên kia thế nhưng thay đổi còn nhanh hơn lật sách, vừa còn vui vẻ như tiểu hài tử, bây giờ mặt lạnh như băng ngàn năm, thú vị.

      Lý công công toát mồ hôi hột, run giọng :

      - Khởi bẩm Vương gia, hoàng Thượng cho truyền người và Vương phi vào cung.

      Vừa nghe thấy thế, Bạch Tuyết Linh liền trả lời chút suy nghĩ:

      - .

      Hừ, ai chẳng biết hoàng đế tên nào tên nấy hậu cung ba ngàn nữ nhân, chẳng khác nào con ngựa giống chứ, nàng mới muốn bước vào chuồng ngựa đâu.
      Chris thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 22

      - .

      Nàng vừa xong, trong đại sảnh bỗng im ắng tiếng động. Vương phi đây là kháng chỉ sao? Bọn hạ nhân cùng Lý công công cùng chung suy nghĩ. Riêng Hàn Thiên Phong nghe vậy có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh nhìn nàng mỉm cười.

      Nương tử của thú vị nha, ngay cả lời của hoàng thượng cũng thèm để ý, nên gan nàng lớn hay nàng ngốc đây. Mặc dù chính cũng chẳng thèm coi hoàng Thượng ra gì.

      Nếu Bạch Tuyết Linh biết suy nghĩ của lúc này chắc đem chỉnh trận, dám nàng ngốc, ngay cả ngọc đế còn dám nàng ngốc, vậy mà tên tiểu tử này dám vậy.

      - Vương...vương phi, đây là ý chỉ của hoàng Thượng.

      - sao?

      - Người thể kháng chỉ.

      - Nếu Vương phi thích cần vào, ngươi về với hoàng Thượng Vương phi muốn vào cung

      lên tiếng làm cho Lý công công biết sao nữa, ngờ rằng Hàn Vương lại cưng chiều Vương phi như vậy, cho dù là lệnh của hoàng Thượng cũng dám nghe.

      - còn gì nữa mời Lý công công về cho, quản gia, tiễn Lý công công.

      - Dạ, Vương gia.

      Quản gia bước lên cung kính đuổi khách.

      Trở về phòng, Bạch Tuyết Linh lười biếng nửa nằm nửa ngồi ghế quý phi nhắm mắt dưỡng thần, mặc kệ ai đó đáng thương nhìn nàng. Ô ô nương tử lại để ý đến rồi, thể để nàng quên luôn ở đây, đành tìm chuyện để .

      - Linh nhi, sao nàng muốn vào cung vậy?

      Nghe hỏi, nàng mở mắt nhìn , nhàn nhạt trả lời.

      - Ta thích vào chuồng ngựa, ô úê.

      Khụ, khụ ho khan hai tiếng, thiên, hoàng cung lại được nàng ví như chuồng ngựa. Còn về ngựa, biết nàng ai là kẻ ngu. Khụ, nàng cư nhiên ví hoàng đế là ngựa, làm cho có ý nghĩ, có phải hay nàng cũng xem là ngựa.

      - Linh nhi, có phải hay nàng cũng xem ta là ngựa.

      Nàng nhướn mắt nhìn , giọng có vẻ khinh bỉ .

      - Nếu ngươi muốn.

      Quan trọng là ngươi có bản lĩnh để sống yên ổn hay .

      - muốn, muốn chút nào hết.

      mới muốn bị nàng ghét đâu. Nhưng cũng ngờ nàng lại nghĩ như vậy, nếu thế tất cả nam nhân trong thiên hạ có thê thiếp đều bị nàng ví như ngựa đực rồi. may vì chưa tiếp xúc qua nữ nhân nào, nếu cũng bị nàng khinh bỉ như những người kia rồi, may mắn.

      - Linh nhi, nàng và sư phụ ta quen biết sao?

      Hàn Thiên Phong chuyển đề tài, tò mò về quan hệ của nương tử với sư phụ.

      - Ngươi nghĩ sao?

      Nàng hỏi lại câu hỏi như trước, làm cũng biết trả lời như thế nào, đoán nàng và sư phụ có quen biết nên mới tìm cho nàng người phu quân.

      - Ta nghĩ sư phụ giống như trưởng bối của nàng, nên mới quyết định tìm ta làm phu quân của nàng.

      Hừ, cũng quá đề cao mình . Nàng hừ lạnh, khinh thường nhìn .

      - Ngươi thấy ta là muốn lấy chồng đến vậy sao?

      - Ách, phải, quả nhìn nàng như biết về chuyện này.

      Lúc thấy nàng ngủ trong kiệu hoa cho dù đánh thức cũng tỉnh, có hoài nghi, đến từng lời của nàng càng làm cho thêm khẳng định. Sư phụ là tính kế để gả nàng .

      - Để ta cho ngươi biết, tên sư phụ đáng kính của ngươi Long Vô Song, cùng tên thái thượng lão quân, hợp nhau với tên sư huynh vô sỉ của ta tính kế ta, đem ta gả cho ngươi. Vậy ngươi nghĩ ta và là quan hệ gì?

      Quả nhiên sư phụ cùng người khác tính kế nàng, bỗng cảm thấy xấu hổ vì sư phụ làm chuyện như vậy, nhưng cũng thấy may mắn vì sư phụ gả nàng cho . Mà có vẻ Linh nhi nàng ghét sư phụ .
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :