1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạc hà dụ hoặc - Thư Cẩn (39 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Vĩ thanh

      ấy của tôi rất khó hình dung là người như thế nào. Tôi từng hỏi ấy: “ có khi nào nghĩ đến chuyện từ bỏ em chưa?”

      thừa nhận : “Có.”

      Tôi lại hỏi: “Vậy vì sao lại từ bỏ em?”

      ý vị thâm trường : “Bởi vì vào ngày em tròn mười tám tuổi, giao khế ước bán thân của cho em.”

      Trong phút chốc tôi liền hiểu, hóa ra…

      vô cùng đắc ý : “Chứ em tưởng là cái gì?”

      đến lúc này rồi nên tôi thản nhiên thừa nhận: “Em tưởng là lắc chân hoặc là nhẫn cưới.”

      Cuối cùng, tôi cũng ở trước mặt mở cái hộp trang sức màu trắng kia ra, đưa mắt nhìn tờ giấy được xếp ngăn nắp đặt cái gối đệm màu trắng mà cảm xúc trong lòng khó diễn tả. ấy đúng là người thực tế.

      Bên trong phòng vang lên bài hát I’ll Never Break Your Heart. rút chiếc nhẫn bạc đeo ngón út ra, nhàng xỏ vào ngón vô danh của tôi, : “Ký được chưa?”

      Tôi nhàng “Ừ” tiếng, lấy tờ giấy ra khỏi hộp, ký tên mình lên đơn xin đăng ký kết hôn mà ký… Hứa Tri Mẫn.


      Phiên ngoại
      Phiên ngoại 1: Quách Diệp Nam tự nhận xui xéo
      Điều Quách Diệp Nam tự nhận là xui xẻo nhất chính là quen người con tên là Hứa Tri Mẫn. Vì sao vậy?
      Lần Quách Diệp Nam ở tàu gặp được Hứa Tri Mẫn tùy tiện : “ nhất định làm xoa bóp tim” bị Hứa Tri Mẫn nghe thấy.
      Nhiều năm qua , Quách Diệp Nam tự nhận là theo ngành y lâu vậy rồi mà bệnh nhân ta trị liệu chưa bao giờ cần ta phải làm xoa bóp tim, kết quả, lúc quan lộ của ta rộng mở thênh thang lại đụng phải ca giải phẫu can thiệp cho Hứa Tri Mẫn, vì người bạn Viên Hòa Đông, ta chủ động đảm nhiệm trọng trách mổ chính, phẫu thuật tim bệnh nhân lại ngừng đột ngột, ta làm sao còn tâm trí đâu mà lo giữ lời mạnh miệng thời còn trẻ, chỉ biết lao đến làm CPR.
      Viên Hòa Đông trong lúc vô ý lại tiết lộ chuyện Quách Diệp Nam làm CPR cho Hứa Tri Mẫn biết. Hứa Tri Mẫn lại kể lời Quách Diệp Nam tàu cho Viên Hòa Đông nghe.
      Quách Diệp Nam năm đó để hóa giải mối quan hệ giữa hai người bạn Viên Hòa Đông và Mặc Thâm mà cố gắng và hy sinh rất lớn, kết quả, Viên Hòa Đông lại kể lời ta tàu cho Mặc Thâm.
      Mặc Thâm vào ngày nào đó vỗ vỗ vai Quách Diệp Nam : “Người em, lúc trước cậu với em họ cậu là cậu nhất định làm CPR, nhưng cậu lại làm CPR cho bà xã mình, cậu xem nếu em họ hoặc là bạn cậu hỏi mình nên thế nào?”
      Quách Diệp Nam nghe xong nổi đóa: “Mình cứu bà xã cậu cái mạng, cậu cảm kích thôi còn dám tới đây dọa mình?”
      Mặc Thâm làm vẻ mặt như “mình tự nhận xui xẻo” : “Cậu cứu bà xã mình là chuyện, cậu với em họ là cậu làm CPR lại là chuyện khác, còn cái chuyện phí bịt miệng này ấy mà, nhiều lắm đâu, lúc mình với bà xã đãi rượu mừng cậu đến giúp mình giải quyết đám kính rượu kia là được.”
      may Quách Diệp Nam ở trong hôn lễ của Hứa Tri Mẫn vì khoảng phí bịt miệng này mà thay ông xã chắn rượu, bị trút rượu đến say như chết. ta cứ nghĩ, việc này đến đây là xong, nào ngờ, bởi vì Quách Diệp Nam có thể là cáo già nhất nhóm, cho tới bây giờ chỉ có Quách Diệp Nam uy hiếp người khác nên đám bạn bè của ta vô cùng tò mò vì sao Mặc Thâm lại có thể uy hiếp được ta.
      Quách Diệp Nam cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng ổn bèn vội vàng xách quà đến nhà mới của Hứa Tri Mẫn, còn thú nhận với Hứa Tri Mẫn là năm đó nên thế này, nên thế kia, còn nửa câu sau “ nên quen em” lại lập tức nuốt vào trong bụng.
      Hứa Tri Mẫn trong lòng mừng rỡ nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ vô tình : “Sư huynh, em đây có thể làm gì?”
      Quách Diệp Nam chỉ còn thiếu chưa vỗ vỗ hai đầu gối mà quỳ xuống: “Chị dâu, em biết lỗi rồi, chị với ông xã chị là do ông trời tác hợp, người có thể quản thúc được ông xã chị ngoài chị ra chẳng còn ai nữa!”
      Hứa Tri Mẫn lại nghĩa hiệp, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng thôi. cũng biết tính nết của chồng mình, vất vả lắm mới có được cơ hội chỉnh người ta, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho Quách Diệp Nam? Có điều Quách Diệp Nam đúng, ở đời này người duy nhất có thể áp chế Mặc Thâm, chỉ có Hứa Tri Mẫn. Còn Hứa Tri Mẫn làm sao áp chế Mặc Thâm đây là bí mật khuê phòng giữa vợ chồng bọn họ!
      Cuối cùng cũng giải quyết được việc này, Quách Diệp Nam cởi cổ áo, khỏi ngửa mặt lên trời mà thở dài: chuyện xui xẻo nhất chính là quen tên là Hứa Tri Mẫn.
      Phiên ngoại 2: Mặc Thâm về quê thăm thông gia
      Trước khi cùng bà xã về quê, ấy tìm buổi tối, thẳng vấn đề với tôi: “Thâm, em biết có thành kiến với ba mẹ em, nhưng dù sao bọn họ vẫn là ba mẹ sinh thành và dưỡng dục em.”
      Tôi cởi nút áo khoác, : “Ừ, biết.”
      ấy ngồi ở bên giường, cả người vẫn rất căng thẳng. Tôi xoay vai ấy qua, hôn lên gương mặt ấy, tôi : “Sao có thể làm khó ba mẹ vợ được chứ?”
      ấy ngả vào vòng tay tôi im lặng hồi lâu. Cảm nhận thấy kích động của ấy, tôi nghĩ: Bí mật này cuối cùng cũng phải bật mí rồi.
      Dọc đường , đồi núi trập trùng, đồng nương xanh mướt, trời cao mây trắng lần lượt trôi vụt qua. Bà xã tựa vào vai tôi mà ngủ. Tôi lấy áo bông khoác chặt người ấy, lúc cúi đầu ngắm gương mặt ấy, tôi lại nhớ tới lời Lương Tuyết từng , lúc trước đường về nhà ấy tự tay viết tờ giấy, mỗi câu mỗi chữ đó đều ướt sũng nước mắt, bên trong đó ấy muốn đoạn tuyệt với tôi.
      “Cậu ấy khờ.” Đây là do Lương Tuyết .
      Tôi lại đau lòng thể gì. Ai cũng biết, tôi vô cùng thông minh này, thỉnh thoảng ấy giả vờ lạnh lùng khiến người ta hiểu lầm ấy là người rất khó gần. Nhưng lần đầu tiên gặp ấy tôi biết, đằng sau đôi mắt to đầy xảo quyệt này vẫn luôn giấu trái tim yếu đuối hơn bất cứ ai. Cho nên, điều thực khiến tôi rung động phải là trí tuệ của ấy, phải kiên cường của ấy, mà chính là trái tim yếu đuối của ấy. tại, điều tôi muốn biết nhất là hoàn cảnh thế nào khiến ngay từ thời niên thiếu cực khổ như thế.
      Về đến quê nhà, ba mẹ ấy chuẩn bị sẵn tiệc rượu ở nhà để tẩy trần, đón tiếp chúng tôi, ra lúc đãi tiệc cưới ở thành phố R tôi gặp mặt ba mẹ vợ, hai người đều rất hiền lành phúc hậu, đối xử với mọi người rất chân thành. Lúc đó tôi chẳng còn thấy bất mãn nữa. Đúng như lời Viên Hòa Đông, chuyện năm đó là trẻ sinh non lại được chăm sóc là do hoàn cảnh bắt buộc, thể trách ba mẹ ấy được.
      Lần này, chúng tôi chủ yếu là về thăm người thân bên nhà ấy. Người thân trong nhà đều ở quê nên chúng tôi phải thuê chiếc xe con lái đến. Đến nơi, tôi mới biết gia tộc nhà họ Hứa còn lớn hơn tôi dự đoán, nếu ấy ở bên cạnh giọng nhắc nhở, tôi có nghĩ đến nổ banh đầu cũng biết nên xưng hô như thế nào với đống thân thích họ hàng này.
      Điều khiến tôi ngờ được là mười bảy, mười tám tuổi mà chồng, hai con, còn là muốn sinh tiếp, cho đến khi nào có con trai mới thôi.
      ấy với tôi: “Phụ nữ trong thôn em sinh đến tận bốn năm con, nếu còn chưa sinh được con trai cứ tiếp tục sinh nữa.”
      Tôi nghiêm túc : “Làm như vậy rất có hại cho cơ thể người mẹ, khi còn trẻ sao chứ lớn tuổi rồi là đổ bệnh ngay.”
      ấy vẫn ngây thơ, : “ đừng có hù em, trong thôn em có bà cụ hồi trẻ sinh biết bao nhiêu con mà đến bảy tám mươi tuổi vẫn rất khỏe mạnh.”
      Tôi hỏi: “ đọc sách hả?”
      ấy khinh thường : “Đọc sách gì chứ, đọc sách phải trả tiền, người ta học đại học mà vẫn tìm được việc đấy thôi, chi bằng sinh thằng con trai, nuôi nó lớn đến tuổi nhất định cho theo ba ra ngoài làm ăn, buôn bán kiếm tiền.”
      Tôi còn muốn nữa bà xã kéo tôi . Lúc này tôi mới biết mấy mấy bác xem lời của tôi trở thành truyện cười mới nhất mà lan truyền khắp nơi rồi cùng cười rũ rượi, kèm theo đó là ít lời chanh chua.
      Cái gọi là cây to đón gió, ấy sớm đoán được, cho nên kiên trì cho tôi lái xe vào thôn.
      Lúc ấy tôi còn cãi lại : “Trong thôn cũng có người xe hơi mà.”
      ấy thở dài: “Xe này giống mấy chiếc đó.”
      Cũng đúng, lái xe hơi vào thôn phải chứng tỏ mình là ông chủ công ty cũng là lãnh đạo hoặc là cảnh sát. bác sĩ lái xe hơi vào thôn bị người ta mới lạ, tuy ràng chiếc xe này là năm đó bác cả cho nhà tôi rồi ba lại cho tôi.
      Tôi thở dài hỏi ấy: “Em với họ là làm nghề gì?”
      ấy trước tiên là hôn tôi: “Đừng giận mà, em tại là công chức cấp dưới, bọn họ cũng tin.”
      Lúc này tôi mới hiểu được vì sao ông nào đó từng khoác vai với tôi: “Nếu ổn cứ tìm , nông thôn thể so với thành phố, người đọc sách ở thôn này kiếm cơm ăn vẫn dễ hơn.”
      Trước bữa cơm chiều, ấy kéo tay tôi ra đồng tản bộ. Ngắm nhìn khói bếp lượn lờ phía đằng xa, nhìn bọn trẻ chạy con đường làng bé , mặc dù được mặc quần áo rực rỡ như mấy đứa trẻ thành phố nhưng hình ảnh nụ cười chất phác cùng với những chiếc cặp nặng trĩu lưng này chẳng thành phố nào có thể nhìn thấy được. Bỗng nhiên có cậu bé đến bên tôi, trong đôi mắt to ngập tràn khát khao, ánh mắt ấy chẳng khác nào ấy khi lần đầu tiên đến nhà tôi. Tôi nghiêng đầu nhìn ấy, còn ấy lại đưa mắt nhìn gốc đa đại thụ ở bên đường.
      Từng nhánh cây thô to chắc khỏe nhìn cũng biết là rất già, tôi hỏi ấy: “Đây có phải là cái cây mà ba vợ hay đùa là…”
      ấy hơi cười, : “Uhm, ông nhặt được đứa bé ở đây.”
      Tôi : “Chuyện này vui quá ha, thực tế lại là mẹ vợ sinh ra em dưới cái cây này.”
      Giọng ấy hiểu sao lại chua sót: “Thâm, chuyện đó em chỉ mới nửa.”
      Tôi bỗng nhiên giật mình, ấy muốn giải bày quá khứ ở trước mặt tôi.
      “Thâm, có biết vì sao em lại có tình cảm rất sâu nặng với họ ? Hồi em còn rất , theo như họ nhớ đại khái hồi đó em chỉ có ba tuổi, còn chưa biết đường. Ba mẹ em về thành phố làm việc, công việc còn chưa ổn định cho nên thể tới đón em, em được gởi về cho ông nội nuôi. Chạng vạng ngày nào đó, em được ông nội đưa đến cái cây này, ông bảo em chờ ông tới đón, em liền ngồi ở chỗ đó chờ mãi, chờ cho đến khi trời tối cũng thấy ai đến, hôm đó gió rất lớn, em rất sợ, cứ vừa lớn tiếng khóc vừa gọi, nhưng vẫn có ai đến, cuối cùng là họ tìm được em nằm thở thoi thóp. họ em ở thôn bên cạnh, lúc đó ấy theo lời mẹ dặn mang chút điểm tâm tới cho em, ngờ lại gặp em bị người của Hứa gia cố ý vứt bỏ ở ven đường. Sau việc này, nhà ngoại và nhà nội em ầm ĩ trận. Mẹ em ở Hứa gia càng khó mà sống được, ông ngoại hai lời liền mang em về nhà. Hồi đó ông ngoại phải ngậm đắng nuốt cay mà nuôi nấng em, bà dì cũng thường đến trông em giúp ông ngoại. họ có thể là ân nhân cứu mạng của em, còn công ơn nuôi nấng của ông ngoại và bà dì cả đời này em cũng khó đền đáp được, vậy mà, em lại trơ mắt nhìn ông ngoại em qua đời, lễ tang của bà dì em cũng được tham dự. Lúc tính mạng họ em ngàn cân treo sợi tóc chính cứu ấy. Thâm, tại đứng ở đây nhìn cái cây này, em chỉ muốn câu thôi, em .”
      Tôi cùng ấy ở dưới gốc đa cổ thụ này mà ôm hôn say đắm. Tôi tin sau những khó khăn, cuộc sống vô cùng hạnh phúc chờ đón chúng tôi. Nắm chặt lấy tay ấy, chúng tôi rời khỏi nơi đau khổ này, trở về nhà chúng tôi ở thành phố R. Đường dài bôn ba mệt nhọc, để ấy tựa vào vai mà ngủ, tôi ôm ấy chặt, ngây ngốc mỉm cười.
      Có được ấy, cả đời tôi rất thỏa mãn rồi.
      Phiên ngoại 3
      Xin chào, con là tiểu Mặc Mặc, lúc sinh ra nặng 3 ký, sinh vào năm hợi, là con heo mũm mĩm. Nghe người lớn , người cầm tinh con heo là sướng nhất, cả đời có thể hết ăn lại nằm. Vì sướng như vậy cho nên con hề thích khóc, nghe ba mẹ con từ cũng hề thích khóc.
      “Cậu xem này, mắt cứ to tròn long lanh như viên bi mà nhìn chằm chằm người ta. Bé con mới có mấy ngày tuổi dễ ghét quá .” Người tự giác học theo lời mấy diễn viên hài này là bạn thân nhiều năm của mẹ con, dì Lương Tuyết. Dì Lương Tuyết ăn mặc rất mốt, nghe tin mẹ sinh ra con tiếc bỏ cả vụ làm ăn lớn, từ nơi rất xa ngồi cái máy có cánh to (người lớn đó là máy bay) đến thăm con heo mũm mĩm là con đây.
      “Dễ ghét?” Người phụ nữ nằm lên giường bệnh sắc mặt hơi tái, ở giữa là đôi mắt to linh động đen láy lạ thường y chang tôi, đây là mẹ con Hứa Tri Mẫn.
      Hình như dì Lương Tuyết có hơi “sợ” mẹ con. Thấy mẹ con sâu xa lườm, dì Lương Tuyết liền cười ha ha, gãi gãi ót, lập tức nhào đến trước giường mẹ con, từ trong giỏ xách lấy ra đôi lắc chân bằng bạc rất xinh, chuyên dùng để đeo chân con nít.
      “Hắc hắc, mình hỏi rồi, đây là kiểu dáng mới nhất, đặc biệt thích hợp với tiểu công chúa của cậu.”
      “Tiểu công chúa?”
      phải tiểu công chúa, chẳng lẽ là tiểu hoàng tử à?”
      Ba đường hắc tuyến rơi xuống đầu mẹ.
      Dì Lương Tuyết “a” lên tiếng, trừng to mắt, chỉ tay vào người con: “Bộ dạng rất giống con đó, da mềm mịn, đôi mắt cũng to y như cậu, còn cả cái miệng xíu nhếch lên kia nữa, quả thực nhìn là khiến người ta muốn hôn cái. (Đính chính, dì Lương Tuyết, con phải nhếch miệng mà là con há mồm ngáp đấy) Với lại, ai đó gọi điện thoại với mình là tiểu công chúa mà.”
      Mẹ nâng nâng mí mắt, bởi vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện nên mẹ mệt đến muốn giải thích nữa. Vì thế dì Lương Tuyết theo mẹ chỉ mà nhìn thấy ở trong góc phòng bệnh có chất đống gì đó. Mấy thứ kia đều là quà thân bằng bạn hữu mang tới tặng cho con, gần như là chỉ toàn là đồ dùng cho con . Dì Lương Tuyết cũng giật mình: “Cái này, cái này, cái này…”
      Con mở lớn cái miệng xíu ra ngáp dài, tiện đà vươn cái tay bé, rồi xoay xoay người. Mẹ có kinh nghiệm nên xuống giường thay tã cho con, hàng giá của con khiến cho dì Lương Tuyết lại càng hoảng sợ.
      Con được thay đồ sạch liền cảm thấy thoải mái, giơ ra gương mặt cười vô địch của con với dì Lương Tuyết. Dì Lương Tuyết cũng cười với con, tới bắt bàn tay bé của con, vừa lặng lẽ hỏi mẹ: “Nhưng mà, có chuyện gì mà tiểu công chúa lại biến thành tiểu hoàng tử vậy?”
      Con cũng rất muốn biết chuyện gì xảy ra. Mẹ chớp chớp mắt: “Bọn họ muốn có con .”
      “Mặc gia muốn có con ?” Người hỏi là dì Lâm Giai vừa xinh đẹp lại giỏi giang.
      Chú Quách Diệp Nam gật gật đầu: “Mấy đại nam đinh của Mặc gia hương hỏa quá vượng. Nhà bác Mặc Thâm cũng vậy, mấy người em họ cưới vợ sinh con cũng toàn là con trai.”
      “Ý của là tiểu Mặc Mặc còn chưa chào đời khắp nơi tung tin đồn tiểu Mặc Mặc nhất định là con đó thuần túy là do ước mong tốt đẹp của người trong Mặc gia. Haizz, xem ra em cũng nhất thời hồ đồ. ràng làm việc ở bệnh viện, biết nhà nước có chính sách nghiêm cấm việc trước khi sinh dùng phương pháp khoa học để biết giới tính của em bé. Vậy mà vẫn tin vào lời đồn.” Dì Lâm Giai nhấp ngụm trà, “Em lại tặng tiểu Mặc Mặc mấy bộ của con . Mọi người thấy em có ngốc chứ?”
      Mấy người ngồi cùng bàn đưa mắt nhìn nhau.
      lại tặng búp bê Barbie. Ha ha, con trai cũng có đứa thích chơi búp bê Barbie mà.” Chú Triệu nhạt nhẽo cười hai tiếng.
      “Xì. Tặng búp bê Barbie còn bằng tặng con búp bê lớn . Búp bê Barbie quá , đối với trẻ sơ sinh ngược lại an toàn.” Chú Quách Diệp Nam giáo huấn chú Triệu, trong lúc vô tình để lộ ra chú ấy tặng con con búp bê lớn.
      “Mình tặng trọn bộ đồ chơi Disney màu hồng nhạt.” Chú Dương Sâm thành thừa nhận sai lầm.
      Dì Phương Tú Mai lại vô cùng đắc ý: “Em thông minh nhất. Trước đó tặng bộ nhạc dưỡng thai dành cho bé . Tiểu Mặc Mặc sinh ra rồi cần dùng nhạc dưỡng thai này nữa. Ha ha ha.”
      Mọi người có hảo ý: “Có lẽ chính là do cái thứ nhạc dưỡng thai này của làm đảo lộn tất cả, dọa tiểu công chúa sinh ra thành tiểu hoàng tử.”
      Dì Phương lập tức kêu oan: “ ra đồ chúng ta tặng có là gì. Phiền toái nhất là người nhà Mặc Thâm kìa. Phòng trẻ con sơn tường hồng nhạt, giường cũng là hồng phấn, xe của cục cưng cũng là hồng phấn. Cái gì cũng đều là màu hồng phấn.”
      Cho nên, con heo mũm mũm hơn kém là con đây phải mặc đồ màu hồng phấn, ôm bình sữa màu hồng phấn. Tất nhiên, tình huống này kéo dài được mấy ngày là mẹ nhanh chóng đổi toàn bộ quần áo và đồ dùng của con thành màu xanh lam của con trai. Con biến đổi khắp người, trở thành chú heo BB màu lam. Lại qua vài ngày, vì con sinh ra khiến cho tin đồn “con là tiểu công chúa” tự sụp đổ, mọi người lập tức lại đưa tới đống đồ dùng của con trai.
      Vốn việc này cũng xem như là kết thúc. Nhưng vấn đề là chú Mặc Hàm của con vẫn giữ bộ đồ công chúa muốn tặng cho con, bởi vì bộ đồ đó rất đẹp nên chú ấy nhất thời ném được. Có ngày, ba mẹ con ra ngoài, giao con cho chú Mặc Hàm trông hai tiếng. Sau đó, mấy người nhóm chú Quách Diệp Nam tới chơi. Nhân lúc ba mẹ có mặt, mấy chú ấy vừa chơi với con, vừa đồng thanh bộ dạng con xinh đẹp như vậy, phải con đúng là rất đáng tiếc. Chú Mặc Hàm tiếp đó đến bộ đồ kia, chú Quách Diệp Nam và mấy người khác vừa nghe liền la lên: “Còn mau lấy ra mặc cho tiểu Mặc Mặc.” Con mặc đồ công chúa như vậy để cho chú Quách Diệp Nam giơ di động lên chụp ảnh.
      Ánh đèn flash lóe lên, mẹ con lại về sớm. Vừa thấy con mặc bộ đồ con như thế, lại nhìn thấy đèn flash camera di động của chú Quách Diệp Nam chớp tắt liền cười hì hì. Theo lời của mấy chú ấy khi mẹ cười hì hì như vậy so với ba cười hì hì còn đáng sợ hơn.
      Da đầu mấy chú run lên, chạy trối chết. Di động mười nghìn tệ của chú Quách Diệp Nam bị mẹ chính đáng tịch thu.
      Phiên ngoại kết cục chính là buổi tối sau khi mẹ vào giấc ngủ, ba liền lén ngồi dậy, từ trong góc phòng bí mật lấy ra bộ đồ em bé còn đẹp hơn cả bộ đồ công chúa của chú Mặc Hàm rất nhiều. Che ngực, ba ba khẽ than: “May mà bị phát .” Rồi ba vội vàng cất vào chỗ khác an toàn. Lúc ra khỏi phòng, ba cũng quên dựng thẳng đầu ngón tay lên với con, thần bí nháy mắt mấy cái: “Con có muốn có em ? Vậy giữ bí mật nhé.”
      Con cũng thần bí chớp chớp mắt: “ lời định.”

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :