1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

BẠCH NHẬT Y SAM TẬN - Cẩm Trúc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Bạch nhật y sam tận – 71 – Hoàn




      Về việc Bùi Thất rời , dường như được biết trước, tâm tình Bùi Cửu rất bình tĩnh. Tang diễn ra thuận lợi vui vẻ, ngay cả thái tử cũng đến phủ viếng thăm. Bùi gia có thể là quang cảnh xưa tái , mặc dù là biểu trong tang lễ. Mà trong đó, rối rắm nhất là Bạch Chỉ. Nàng vừa muốn chăm sóc Mộ Đồ Tô hôn mê bất tỉnh, vừa muốn an ủi trượng phu mới cưới mất huynh.
      Đầu đêm đó, Bạch Chỉ muốn gác đêm cùng Bùi Cửu, hai người quỳ gối trước linh đường, khí nặng nề mà lại quỷ dị. Bỗng nhiên Bùi Cửu gọi Bạch Chỉ tiếng, Bạch Chỉ ngoái đầu nhìn lại, thấy Bùi Cửu nhìn nàng, mà cúi đầu thiêu tiền giấy hỏi nàng, “Chỉ Nhi, nàng ta từ lúc nào?”
      Bạch Chỉ ngẩn ra, biết vì sao hỏi việc này, nàng đáp: “Có lẽ chàng biết, trong hội hoa đăng, lúc chàng đáp ra đáp án “si thanh, si sắc, si mộng, si tình, bách bối si tình”, lộ ra cặp mắt cơ trí mà lại tự tin, ta liền biết, chàng là người ta muốn tìm.” Có lẽ, tìm lâu, hai kiếp? Hoàn hảo, là kết cục tốt. Trong trí nhớ Bùi Cửu làm sao có việc này? Như vậy người nàng vốn chẳng phải . cười thê lương, đem Bạch Chỉ ôm vào trong lòng, “Chỉ Nhi, vậy nàng có biết ta hay nàng?”
      Bạch Chỉ lại ngẩn ra, đáp được, chỉ : “Chàng từng ta!”
      “Phải ?” Bởi vì Bùi Cửu mất huynh làm tang vội vàng, lại thêm tâm tình tốt, chưa kịp chăm sóc bản thân, bên môi có chút râu mới mọc, cọ cọ khuôn mặt mềm mại của Bạch Chỉ. Bạch Chỉ cảm thấy Bùi Cửu tâm chồng chất, muốn hỏi lại biết hỏi được gì, chỉ ngoan ngoãn nằm ở trong lòng Bùi Cửu, lo lắng cho .
      số việc giống như tia chớp, thể biết trước. Bùi Cửu tính tình đại biến, từ sau khi tang của Bùi Thất qua , bắt đầu lưu luyến bụi hoa, trở về “bản tính”, thường thường qua đêm về, để lại Bạch Chỉ người thủ phòng trống. Lúc mới bắt đầu trong lòng Bạch Chỉ cực kì khó chịu, lòng có oán niệm, định vãn hồi Bùi Cửu, cuối cùng có kết quả. Thời gian lâu, Bạch Chỉ cũng chết lặng, lòng dạ chăm sóc Mộ Đồ Tô lâu thể tỉnh. tháng qua , Bùi Cửu nạp hai vị thiếp, đều là mỹ nhân vang dội kinh thành, có thể là diễm phúc. Bạch Chỉ bị xem như nhìn thấy, được sủng hạnh. Bạch Chỉ muốn nhắm mắt làm ngơ, trực tiếp chuyển ra khỏi biệt viện thái tử xây dựng cho hai người, rời xa Bùi Cửu. Những lúc hai người bất hạnh gặp nhau, Bùi Cửu luôn móc nàng, “Nếu nàng cảm thấy ủy khuất, chúng ta có thể ly hôn.”
      Bạch Chỉ luôn thèm trả lời rời , cho đáp án. Nàng muốn ly hôn, nhưng nàng , hèn mọn, luyến tiếc. Vừa tan nát cõi lòng, vừa mỉm cười gạt lệ, giả bộ như chưa từng khổ sở. Những ngày như vậy duy trì được hai tháng.
      Tháng năm, trời trong nắng ấm, thích hợp ra khỏi thành săn bắn. Hàng năm hoàng gia ra khỏi thành săn, đoàn của tam hoàng tử dũng mãnh thiện chiến hàng năm đều được quán quân. Năm nay, có lẽ có ngoại lệ. Thiếu vị dũng tướng như Mộ Đồ Tô, mà bên thái tử lại thêm kỳ tài như Bùi Cửu.
      Lần đầu, ánh mặt trời lóe sáng.
      Hồng Kiều với Bạch Chỉ: “Phu nhân, chớ bảo Hồng Kiều lắm miệng, gia có chút bình thường, vài ngày trước đó, em thấy gia say mèm mà về, sân của hai tiểu tinh kia, mà ngủ mình trong thư phòng. phù hợp với biểu tham hoan của gia trong khoảng thời gian này.”
      Lúc này Bạch Chỉ xem sách, vẻ mặt cực đạm, gật gật đầu, coi như nghe, lại tiếp tục xem y thuật, nghiên cứu nguyên nhân Mộ Đồ Tô bệnh lâu dậy nổi.
      Việc này, có người báo lại. là có vị kêu Thu Thiền nương cầu kiến. khuôn mặt chất phác của Bạch Chỉ lúc này mới hơn phần cảm xúc, lông mi run rẩy, để người ta đón vào. Thu Thiền vẫn như trước là Thu Thiền, mặc võ y đỏ ửng, tùy tiện ngồi bên người Bạch Chỉ, gõ bàn : “Chỉ Nhi, về bệnh trạng của Mộ Đồ Tô, tướng công nhà ta có đầu mối, để ta đưa mang về.”
      Bạch Chỉ lâu thấy Mộ Đồ Tô bất tỉnh, mà bản thân lại có đầu mối, đành phải tìm “thần y” cũng chính là tướng công Thu Thiền, ai biết, có hi vọng. Bạch Chỉ vừa hưng phấn, vừa có nghi hoặc, “Vì sao phải đem Mộ Đồ Tô đưa đến Tô thành?”
      “Tướng công đại mạc có loại cây, làm người hôn mê lâu dài, cực kỳ tương tự với cây dùng cho lạc đà ăn, thường thường bị lạc đà nhầm lẫn. Bởi vì lạc đà tương đối đặc thù, tự mình chứa đựng đồ ăn, độc phát tác ngay lập tức, nhưng nếu người ăn phải…” Thu Thiền giương mắt nhìn Bạch Chỉ, tiếp tục . Nhưng Bạch Chỉ cũng lĩnh ngộ. Hẳn là trúng độc từ nước trong bụng lạc đà, lúc đó nàng tiếc uống, toàn bộ nước đều cho Mộ Đồ Tô.
      “Chẳng phải Tô thành có suối nước nóng sao? Bên cạnh suối nước nóng có loại cây đặc thù, mùi hương của cây này đúng là khắc tinh của loại cây kia, ý của tướng công nhà ta, chính là đưa Mộ Đồ Tô nằm cạnh suối nước, nếu cảm thấy bẩn, có thể trực tiếp ném vào. Tóm lại, muốn ở bên suối nước nóng ít nhất bảy bảy bốn mươi chín ngày.
      Bạch Chỉ lĩnh hội, vuốt cằm, với Hồng Kiều sững sờ bên: “ dọn dẹp chút.”
      “Tiểu thư, người cũng ?”
      Bạch Chỉ dừng lại chút, cũng biết bản thân có nên hay . Thu Thiền thấy nàng do dự, cho dù tùy tiện cũng biết băn khoăn của nàng, giải thích nghi hoặc: “Ta đưa cũng được, ngươi ở nơi này .”
      Bạch Chỉ định gật đầu, ngoài cửa bỗng nhiên có thanh Bùi Cửu, “Nơi này nàng cũng thể ở được.”
      Bạch Chỉ quay đầu nhìn , lại thu được tờ hưu thư. Bạch Chỉ ngẩn ra, còn chưa mở miệng, Bùi Cửu nhân tiện : “Hưu thê có bảy điều, nàng cũng biết nàng phạm điều thứ mấy?”
      biết.”
      “Bất trung.”
      “…” Bạch Chỉ cắn chặt răng nhìn chằm chằm, Bùi Cửu lại thẳng thắn vô tư nhìn nàng, khinh thường, hề có chút nỡ. Trong mắt Bạch Chỉ chứa đầy nước mắt, đoạt lấy hưu thư, cố nén nước mắt tràn mi mà ra, với Thu Thiền: “Thu Thiền, chúng ta thôi.”
      Thu Thiền nhìn Bùi Cửu sâu, yên lặng gật đầu.
      Bạch Chỉ rời Bùi phủ, tâm tình cực kì trầm trọng, dọc theo đường luôn trầm mặc , Thu Thiền vỗ bờ vai nàng, có lời an ủi. Bởi vì lúc đó nàng ta nhìn thấy trong cặp mắt kia của Bùi Cửu cũng sớm chứa đầy nước mắt. Nàng ta biết, điều này có ý nghĩa gì.
      Nàng chỉ biết, tướng công phân phó cho nàng, mang Mộ Đồ Tô trở về Tô thành. Trong đoạn thời gian theo, đem bao thuốc bột hạ vào trong nước trà, cho Bạch Chỉ uống. Nàng biết vì sao tướng công chắc chắn Bạch Chỉ cùng trở về như vậy, cũng biết tướng công cho nàng bao thuốc bột này rốt cuộc là cái gì.
      Nhưng nàng tin tưởng tướng công nàng.
      Thu Thiền làm theo, từ đây Bạch Chỉ hôn mê bất tỉnh. Ở trong khoảng thời gian Bạch Chỉ hôn mê, phong vân biến đổi, nghiêng trời lệch đất.
      Mộ Đồ Tô tỉnh lại ở Tô thành, trong hơi thở ngửi được mùi đàn hương nhàn nhạt, mê mang mở mắt ra, thấy Thu Thiền mỉm cười với , “Dự đoán được hôm nay ngươi có thể tỉnh.”
      Mộ Đồ Tô giật mình, phản bác, cũng đồng ý, mà hỏi: “Đây là sao?”
      “Tô thành, Mộ tướng quân.”
      “Tô thành?” Mộ Đồ Tô thầm tự , như là nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên vội vàng xao động, “Ta nhớ ta cùng Chỉ Nhi thoát đại quân Mạc Bắc, tiến vào hoang mạc, sao có thể đến Tô thành ở phía nam? Chỉ Nhi đâu?”
      “Tính tính ngày, lúc này nàng cũng nên tỉnh. theo ta.” Thu Thiền ra cửa phòng, chua sót cười.
      Mộ Đồ Tô theo, vào gian phòng, bên trong có Liễu thị còn có phụ thân Bạch Chỉ. Tống thần y thấy Mộ Đồ Tô vào, liền đưa những người khác rời . Trước khi Tống thần y đóng cửa, còn lời thấm thía với Mộ Đồ Tô: “Hãy đối xử tốt với nàng, đây là thỉnh cầu cuối cùng của Bùi Cửu đối với ngươi.”
      Sở dĩ Tống thần y làm cho Bạch Chỉ hôn mê, là sợ nàng chấp nhận được tin dữ.
      Mộ Đồ Tô ngẩn ra, còn chưa hiểu , người giường có động tĩnh. Mộ Đồ Tô xông lên, gọi tiếng, “Chỉ Nhi.”
      Bạch Chỉ mở mắt ra, thấy Mộ Đồ Tô, đè nặng cổ họng, mềm mà hô, “Tô Tô…”
      Nàng gọi , Tô Tô. Trong ánh mắt nàng tràn ngập hâm mộ cùng hạnh phúc.
      Bạch Chỉ nâng tay lên, vuốt ve cái mũi tuấn của , khóe môi si ngốc cười cười.
      Mộ Đồ Tô cũng cười si ngốc, lấy tay vỗ về mặt nàng, nhàng hô tiếng, “Chỉ Nhi, ta nàng.”
      Bạch Chỉ điềm tĩnh từ từ nhắm hai mắt, lấy mặt cọ ở bàn tay có vết chai của , biểu thị, nàng thỏa mãn.
      ***
      Phía đông kinh thành, có phần mộ. Doãn Hương đứng trước mộ phần, nhìn phần mộ ràng có khắc “Bùi Cửu chi mộ”, người lập mộ: ái thê Bạch Chỉ. Doãn Hương nhìn trời, như với Bùi Cửu, lại như lầm bầm lầu bầu, “Hôm nay là ngày vui của tam hoàng tử, mà khối mộ này, là tên ngốc .” Doãn Hương ngửa đầu, nước mắt từ khóe mắt cuồn cuộn chảy xuống.
      Ngày đó, hoàng gia săn bắn, Bùi Cửu dùng mũi tên đâm thủng trái tim thái tử, thái tử tử vong tại đương trường, Bùi Cửu cũng bị bắt. Động cơ giết người của Bùi Cửu là báo thù, lão hoàng đế muốn tru diệt cửu tộc của , lại phát , toàn bộ Bùi gia chỉ còn mình Bùi Cửu, thê tử hưu, thiếp bị phân phát, có con.
      Nhận trợ giúp của tam hoàng tử, Doãn Hương gặp được Bùi Cửu, gầy rất nhiều, thêm hàn độc trong người, điều dưỡng, bị tra tấn đến hấp hối. Doãn Hương đứng ở nhà giam, đau lòng hỏi, “Đáng giá sao?”
      Bùi Cửu chỉ cười, “Tất cả đại phu thế gian ngay cả quốc sư Nam Chiếu tiếng tăm lừng lẫy đều , ta chỉ sống được ba năm. Sớm ba năm muộn ba năm lại có can hệ gì? Cùng với việc vô dụng chết , bằng làm chút chuyện xấu rồi chết.”
      “A, đừng cho là ta biết, ngươi cùng Nam Chiếu quốc sư ký khế ước.”
      Bùi Cửu ngẩn ra, lời.
      Doãn Hương : “Ta biết ngươi bị Nam Chiếu bắt được, vừa vặn hàn độc phát tác, Nam Chiếu quốc sư cứu ngươi. Ông ta cho ngươi, ngươi sống quá ba năm, ngươi mất hết can đảm, muốn chờ chết lại cam lòng, Nam Chiếu quốc sư cho ngươi tình hình trong nước, ngươi cũng tự biết nếu Quang Huy vương triều nằm trong tay thái tử tất nhiên lụn bại. Mà Nam Chiếu cũng muốn Quang Huy vương triều mất nước, bởi vì Nam Chiếu căn bản nắm chắc có thể chống lại Mạc Bắc ngừng lớn mạnh, chỉ có thế đứng ba chân vạc, mới là kế sách tốt. Mà Nam Chiếu có loại hương truyền kỳ, ngươi Bạch Chỉ mà được, bị dụ hoặc, nên cùng Nam Chiếu gia hạn khế ước, trợ giúp tam hoàng tử lên ngôi! Có điều vì sao, ngươi muốn dùng phương pháp tàn nhẫn như thế đối đãi với bản thân? Ta hiểu.”
      “Bởi vì, ta muốn sống chăng.” Bùi Cửu bình tĩnh ra lý do.
      Doãn Hương vào thời điểm ấy, cũng biết. Cho đến khi bị xử trảm, lão hoàng đế qua đời tam hoàng tử đăng cơ, nàng đến Tô thành, thấy Bạch Chỉ to bụng cầm theo giỏ đồ ăn đường, Mộ Đồ Tô từ phía sau theo tới, đoạt lấy giỏ đồ ăn trong tay nàng, đỡ nàng, tươi cười đầy mặt cùng nàng cười cười, Doãn Hương mới hiểu , lý do đối đãi tàn nhẫn với bản thân như thế.
      Bởi vì, thành toàn.
      Phương pháp hóa giải “Thương tâm cổ”, ngoại trừ người cùng người được chết , còn có loại phương pháp giải cổ thứ ba, người hạ cổ chết .

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Về ngoại truyện Bạch nhật y sam tận



      Bởi tác giả viết ngoại truyện sau khi truyện hoàn thành 1 năm nên có rất nhiều tình tiết giống trong cốt truyện, tác giả bào chữa rằng do thời gian lâu quá nên chính bản thân mình cũng quên mình viết những gì T_T.

      Thực sau khi đọc ngoại truyện mình rất ngỡ ngàng và hơi thất vọng bởi vì lệch lạc trong tình tiết, và sau khi suy nghĩ kỹ càng mình quyết định up ngoại truyện nữa. Thay vào đó mình sắp xếp lại ý tứ của tác giả và có thể tóm gọn như sau:


      Mùa đông giá rét năm 7 tuổi Mộ Đồ Tô phát mình phải do mẫu phi sinh ra. Huệ phi nương nương là em của Cung thân vương gia, ngày đó Huệ phi nương nương mang theo tam hoàng tử đồng lứa tuổi với MĐT tới phủ. MĐT dạo tới ngoài cửa thư phòng tình cờ nghe thấy cuộc chuyện của phụ thân cùng Huệ phi, nội dung về năm ấy Huệ phi cùng vương phi đồng thời lâm bồn, Huệ phi sinh con chết non, Cung thân vương phi sinh được đứa bé trai. Huệ phi sinh được long thai, lại sợ năm tháng trôi qua nhan sắc tàn phai, mất thánh sủng của hoàng đế, cấu kết với Cung thân vương đem con trai của Cung thân vương vào cung thay thế – cũng chính là tam hoàng tử Thiếu Hiên. Cung thân vương vốn định với vương phi đứa bé sinh ra bị chết non nhưng lại sợ vương phi sức khỏe yếu ớt, chịu được cú sốc, đành kiếm đứa trẻ mang vào phủ thay thế – cũng chính là Mộ Đồ Tô. Mộ Đồ Tô được nuôi nấng và dạy dỗ với tư tưởng trợ giúp tam hoàng tử đăng cơ, sống vì tam hoàng tử, và sống vì trấn an vương phi.

      MĐT rất nghe lời và hiếu thuận. Từ sau khi biết chuyện, MĐT còn gần gũi Cung thân vương như trước, tính tình cũng dần dần trở nên hoạt bát.

      Mùa đông năm 16 tuổi, MĐT theo vương phi tới Tô thành Bạch Mã tự bái phật. Trong chùa nhàm chán cộng với tâm trạng phiền muộn, mặc dù ngoài trời tuyết rơi nhưng MĐT cản nổi suy nghĩ muốn ra ngoài hít thở khí. Ngày ấy MĐT xuống núi và gặp tuyết lở, bị vùi trong đống tuyết dày. Khi tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên MĐT nhìn thấy là tiểu nương với gương mặt đông lạnh đỏ bừng tươi cười nhiệt tình nhìn , tay là hai chiếc bánh bao nóng hầm hập được gói trong chiếc khăn tay. lâu MĐT thấy được đôi mắt nhiệt tình như vậy, xung quanh là những con mắt lạnh lùng, thờ ơ với tất cả. Vào ngày đông giá rét ngất trời, thời khắc đó cảm thấy lạnh, nụ cười cùng chiếc bánh bao của tiểu nương sưởi ấm lòng , sưởi ấm trái tim . Tiểu nương ấy chính là Bạch Chỉ. MĐT và Bạch Chỉ kịp nhiều lời với nhau vì có người ở chiếc xe ngựa gần đó thúc giục. Thứ mà MĐT nhớ được chính là vị phu nhân từ ái bước xuống từ chiếc xe ngựa đợi Bạch Chỉ cùng chiếc khăn tay gói bánh bao cầm trong tay, khăn thêu đóa mẫu đơn vàng giống thứ mà mẫu phi thích, góc khăn có thêu chữ Bạch. Chiếc khăn này chính là chiếc khăn mà vào kiếp sau khi Bạch Chỉ trùng sinh, Bạch Thuật được MĐT dùng chiếc khăn này băng bó, Bạch Chỉ nhớ ra chiếc khăn này MĐT có từ khi nào bởi vì tiểu nương ngày ấy ngớ gì về lần gặp gỡ định mệnh đó. Còn MĐT, khi ở Bạch Mã tự gặp Bạch Chỉ, Bạch Chỉ bỏ chạy đánh rơi chiếc khăn MĐT nhận ra nàng (hoặc giả MĐT nhận ra nàng khi tới phủ ở nhờ và nhìn thấy mẫu thân Bạch Chỉ, đó là lý do vì sao tình cảm MĐT giành cho Bạch Chỉ lại đến nhanh như vậy).

      Lại tiếp trong kiếp trước, từ đó hàng năm MĐT đều theo vương phi tới Bạch Mã tự bái phật, ý ở trong lời, mỗi lần đều mình lang thang rừng núi, ngóng trông lại lần nhìn thấy nàng nhưng chưa từng gặp mặt.

      Lại mùa xuân trôi qua, cũng như mọi năm, tới Tô thành. Lần này dạo trong Bạch Mã tự, ngang qua hoa viên nở đầy mẫu đơn nhìn thấy nương ngâm thơ ngồi tảng đá. phút thất thần, thấy vị phu nhân từ phật đường ra gọi “Thược nhi”. Khuôn mặt vị phu nhân từ ái ấy MĐT vẫn luôn ghi nhớ, và thời khắc ấy cho rằng người mà muốn tìm chính là Bạch Thược. MĐT tiến lên hỏi thăm danh tính và hai người tư định chung thân. Tuy nhiên việc này được Cung thân vương gia và vương phi đồng ý, Bạch Thược chỉ có thể làm thiếp, việc đặt sính lễ của MĐT bị trì hoãn. Vì sợ BT hiểu lầm, ban đêm MĐT đột nhập vào Bạch phủ tìm cơ hội giải thích. Do biết địa hình trong phủ nên MĐT bắt lấy nha hoàn dẫn đường, tìm đến chỗ ở của con tri châu. Nha hoàn lầm tưởng MĐT là hái hoa tặc, BC lại xinh đẹp, tư sắc vượt trội Bạch Thược nên dẫn MĐT tới chỗ Bạch Chỉ. Khi MĐT tới BC tắm, quay mặt vào trong nên MĐT nhìn thấy ràng, chỉ thấy da thịt nàng trắng nõn nà, xấu hổ quá nên quay mặt , tay toát mồ hôi. Cho đến khi có nha hoàn đến gọi, BC quay mặt lại MĐT mới biết mình nhận lầm người, chạy trối chết.

      Hôm sau MĐT tới phủ cầu hôn Bạch Thược nhưng gặp BT mà gặp BC. BC nàng đồng ý cuộc hôn nhân này và chất vấn vì sao cầu hôn nàng mà lại cầu hôn Bạch Thược, có còn nhớ đoán đố đèn giúp nàng vào hội đèn lồng hai năm trước hay . Lúc ấy MĐT thấy BC rất quái lạ, cũng cười nhạo kiêu ngạo của nàng.

      Bạch Chỉ si mê MĐT, trước hôn lễ đêm, BC kê đơn MĐT và sáng ra bị bắt gian tại trận, MĐT hết đường chối cãi, dâu từ BT đổi thành BC.

      Cả đời MĐT có hai nhiệm vụ tâm tâm niệm niệm muốn hoàn thành , 1 là trợ giúp tam hoàng tử đăng cơ, 2 là cưới tiểu nương cho ấm áp ngày ấy và mang đến cho nàng những điều tốt nhất. BC làm cho MĐT thể hoàn thành tâm niệm thứ hai của mình, tính kế . cũng có quá nhiều cảm giác với Bạch Thược, chỉ là muốn hoàn thành nhiệm vụ. Đối tốt với nàng, tựa như trong thời tiết tuyết bay tán loạn kia, nàng mang theo khuôn mặt nhiệt tình tươi cười đưa cho chiếc bánh bao nóng hầm hập, làm ấm cái xác hồn.

      MĐT đối với Bạch Chỉ có loại tình cảm khác thường, loại tình cảm hiểu. MĐT chán ghét khi BC nhìn , ánh mắt nhiệt tình lại sáng ngời. MĐT chán ghét cho dù nàng lọt vào ánh mắt lạnh lùng của , vẫn lộ ra gương mặt mỉm cười. Càng chán ghét BC chăm sóc cẩn thận. Nhưng điều MĐT chán ghét nhất, chính là phát ngày mình thấy BC, trái tim an ổn. Loại cảm xúc này làm cho MĐT bất an, làm cho phiền lòng. Vì thế, MĐT đối với BC càng lạnh bạc. Nhưng mỗi lần nhìn thấy biểu tình bi thương của BC, MĐT lại sợ hãi nàng rời . MĐT chỉ là quân cờ, chỉ có thể bị lợi dụng. Cái gọi là quan tâm cùng , đều chỉ vì muốn lợi dụng . MĐT từng hỏi BC, đối đãi với nàng như thế, vì sao nàng còn tốt với như vậy, xuất phát từ mục đích gì?

      BC dường như si mê MĐT, “ Thiếp chàng, mục đích của thiếp là khiến cho chàng thiếp. Chúng ta nhau”.

      Tác giả nhắc đến chuyện MĐT trúng cổ, cũng nhắc đến Nam Chiếu tiểu công chúa trong ngoại truyện nhưng ta có thể tự sâu chuỗi các kiện để kết nối mạch truyện. Trong quá trình viết truyện tác giả cũng dừng rất nhiều lần và cũng trước rằng có rất nhiều tình tiết bà lãng quên, do đó ngoại truyện có thể ràng lắm, nhưng ngoại truyện có thể giúp chúng ta giải quyết số tình tiết về kiếp trước.

      Mộ Đồ Tô biết “Bạch” của chính là Bạch Chỉ, nguyên do là chiếc khăn thêu hoa mẫu đơn của nàng. Ngày ấy chẳng qua là nhàn hạ nên nhàm chán, lần đầu tiên bước vào gian phòng của nàng, lúc ấy nàng thêu thùa, vừa đúng dịp hoàn công, thấy khăn của nàng có chữ “Bạch” xinh đẹp. Loại cảm xúc ấy khó có thể hình dung.

      Điên cuồng vui vẻ, lại điên cuồng bi thương …

      Nổi điên muốn đối tốt với nàng. chạy trối chết, tựa như lần đầu tiên nhìn thấy thân thể nàng đẹp kinh người. từng thề, đối tốt với nàng, đem những thứ tốt nhất trao cho nàng. Nhưng làm những gì? Tự trách tràn ngập toàn thân, thể tha thứ chính mình.

      Khi thấy nàng như mảnh lá khô rụng xuống trước mặt , tầm mắt của nháy mắt trở nên đen tối.

      Sau khi BC nhảy lầu tự sát, MĐT hôn mê ba ngày ba đêm. MĐT biết tất cả mọi người trong phủ đều biết đối xử tốt với nàng, chán ghét nàng, cực độ chán ghét nàng. Từ đó trở MĐT trở nên ngày càng vô tình, ngày càng trầm mặc. MĐT trở thành thân tín bên cạnh tam hoàng tử, giết người như ngóe, trợ giúp tam hoàng tử đánh hạ giang sơn. Ngày tam hoàng tử đăng cơ, cũng chính là ngày MĐT được thăng quan tiến chức, ai cũng ngỡ rằng MĐT hôm đó là người nổi bật, nhưng vào ngày trọng đại đó ai thấy mặt MĐT.

      Ngày ấy, lại là ngày mùa đông tuyết rơi như lông ngỗng, MĐT mặc chiếc áo trắng BC thích nhất, như bông tuyết, thả mình từ Vọng Tô đài rơi xuống …

      Kết thúc cuộc đời…



      ** ** **



      Câu chuyện đến đây là kết thúc, tuy mình thỏa mãn với ngoại truyện của tác giả nhưng cũng đành chấp nhận. hì hì

      Cảm ơn các bạn theo dõi truyện trong thời gian qua nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :