1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

BẠCH NHẬT Y SAM TẬN - Cẩm Trúc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Bạch nhật y sam tận – 56



      Ngày hôm sau Mộ Đồ Tô hỏi Bạch Chỉ có muốn tới thanh lâu gặp Bùi Cửu hay , nếu như hai người mắt mày lại, cường điệu chơi . Mặc dù đôi mắt mang cười ra lời này, người sáng suốt vừa thấy biết giỡn, nhưng Bạch Chỉ cũng ngoan, chỉ , “ , tốt nhất có thể phát trúng luôn, sinh đứa trẻ.”

      Mộ Đồ Tô bóp mũi nàng, oán hận nhìn nàng. Nàng thể biểu để ý tới chút sao, có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt chút sao?

      Về phần chuyện của Bùi Cửu, Bạch Chỉ cự tuyệt, nàng đồng ý với Doãn Hương, cùng Bùi Cửu có liên quan gì nữa, nàng phải tuân thủ hứa hẹn, mặc dù nàng vạn phần quan tâm tình huống thân thể của Bùi Cửu. Hành động của Bạch Chỉ lần này, làm cho Mộ Đồ Tô sửng sốt, cuối cùng tự kỷ nghĩ rằng nàng lo lắng cảm thụ của bản thân, tâm viên ý mã hồi lâu, lôi kéo Bạch Chỉ : “Chỉ Nhi băn khoăn cảm thụ của ta như thế, ta tự nhiên khao nàng.”

      [tâm viên ý mã: Tâm như con khỉ, ý như con ngựa. Chỉ những người có tư tưởng, tâm tình khống chế được, suy nghĩ lung tung, sớm nắng chiều mưa, thất thường, nghĩ đông nghĩ tây, tâm phiền ý loạn]

      Lần đầu tiên, Bạch Chỉ cảm giác Mộ Đồ Tô cũng có thể trở nên lấm la lấm lét. Trong lòng Bạch Chỉ có dự cảm tốt, đề phòng hỏi: “Khao như thế nào?”

      Mộ Đồ Tô dày đặc ý cười, “Cả ngày hôm nay, ta thuộc về nàng.”

      Bạch Chỉ cũng cười khẽ, “ ?” Nàng nhếch lông mày, rất có ý tứ khiêu khích. Mộ Đồ Tô sợ chết gật đầu, “Làm trâu làm ngựa cũng tiếc.”

      “Hôm nay tuyết rơi nhiều, thiếp hi vọng trước tết lịch, chàng thuộc về thiếp.” Bạch Chỉ mỉm cười.

      “Có thể.” Mộ Đồ Tô sảng khoái đáp.

      Bảy ngày sau, ngày cuối cùng trong năm. Là ngày Mộ Đồ Tô thực hứa hẹn.

      Bạch Chỉ nghĩ nghĩ, “Đầu tiên thiếp muốn tắm ôn tuyền, chàng giúp thiếp kỳ lưng.”

      Đối với Bạch Chỉ mà , đây là chuyện để Mộ Đồ Tô làm trâu làm ngựa hầu hạ nàng, nhưng đối với Mộ Đồ Tô mà , đây là chuyện quá tốt đẹp. Lúc này Mộ Đồ Tô hôn cái ngoài miệng Bạch Chỉ, “Việc này ta thích làm.”

      Bạch Chỉ mỉm cười, nàng suy nghĩ, lời này quá sớm !

      Chỗ sâu trong rừng trúc phía tây Cung Thân Vương phủ, có suối nước nóng thiên nhiên, chuyên môn dùng cho vương phi dưỡng nhan, sau đó biết vì sao vương phi chỉ dùng đoạn thời gian tiếp tục dùng nữa, vắng vẻ nhiều năm, sau lại dùng cho Mộ Đồ Tô. Kiếp trước Bạch Chỉ vừa mới vào cửa, ít lần đề cập đến chuyện muốn tắm ôn tuyền, đều bị Mộ Đồ Tô quyết đoán cự tuyệt. Nhưng cự tuyệt cũng thể ngăn cản bước chân Bạch Chỉ, nàng lợi dụng sủng ái của vương phi, được vương phi cho phép, tắm qua vài lần. Có lần còn vừa vặn gặp Mộ Đồ Tô, hai người trần trụi đối mặt, đều bị xấu hổ. Bạch Chỉ bởi vì kích động, đương trường hôn mê. Từ lần đó về sau, Bạch Chỉ tắm ôn tuyền nữa, phải Mộ Đồ Tô uy hiếp, mà nàng có mặt mũi , nếu như lại thêm lần ngẫu ngộ, nàng nhất định lại bởi vì kích động mà té xỉu.

      Bạch Chỉ tựa vào tảng đá, đưa lưng về phía Mộ Đồ Tô. Da thịt lưng nàng trắng nõn như tuyết, bóng loáng như tơ lụa. Vị trí nước suối ngâm vừa vặn tới bờ ngực phập phồng, càng kích thích giác quan của Mộ Đồ Tô.

      Mộ Đồ Tô tẩm ướt khăn đặt lưng Bạch Chỉ, mềm xoa xoa, nếu so sánh với lực đạo bình thường của , đây là lực đạo hết sức khống chế. Bạch Chỉ dán tay tảng đá, lấy tay chống đầu, an nhàn nhắm mắt lại, hưởng thụ, khóe miệng cũng khống chế được mỉm cười.

      Loại cảm giác này cực kỳ thoải mái. Trước kia đều là nha hoàn tắm rửa cho nàng, chút cảm giác cũng có, bây giờ Mộ Đồ Tô tắm rửa cho nàng, ràng kỹ thuật rất kém, nàng lại cảm thấy hết sức thoải mái. Chẳng lẽ trong tiềm thức nàng có ham mê muốn cho Mộ Đồ Tô hầu hạ?

      Có điều cảm giác sau lưng càng ngày càng đúng. Nguyên bản chỉ có khăn vải qua lại chà xát, sau lại thêm cảm giác lấy tay chà xát lưng, sau nữa… cả người Mộ Đồ Tô dán lên lưng nàng, tay xuyên qua lưng nàng, thân về phía trước, hai tay bao lại hai đồi ngực, xoa vài cái. Bạch Chỉ ngẩn ra, định phản kháng, lại cảm giác dưới thân có vật cứng rắn. Mộ Đồ Tô lấy mặt dán vào cổ Bạch Chỉ, hơi nóng ôn tuyền bao phủ, nhưng Bạch Chỉ vẫm có thể cảm giác được hơi nóng thổi ra của Mộ Đồ Tô, triền miên mà lại tình dục, “Chỉ Nhi…”

      Bạch Chỉ thối ngụm, “Sắc lang.”

      Mộ Đồ Tô khẽ cắn vành tai nàng, lực đạo vuốt ve hơi mạnh chút, đồng thời hô hấp dày đặc rất nhiều, “ khống chế được! Muốn gần gũi nàng, giữ lấy nàng.” Tay dần dần xuống.

      Bạch Chỉ kịp thời bắt lấy, lạnh nhạt : “Tô Tô cũng đừng quên, hôm nay do thiếp định đoạt. cho động tay động chân.”

      Mộ Đồ Tô cắn bả vai lạnh lẽo lộ ra bên ngoài của Bạch Chỉ “Nàng cố ý, ràng biết ta khống chế được!”

      Bạch Chỉ tiếp tục lạnh nhạt, “Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, thỉnh Tô Tô tiếp tục kỳ lưng cho thiếp .”

      Mộ Đồ Tô “Ồ” tiếng, tay lại lùi về, ngược lại ngày nghiêm trọng, trực tiếp nắm chặt hai đỉnh hồng mai của nàng. Bạch Chỉ ăn đau quay đầu giận trừng , vừa quay đầu, môi liền bị che lại, gắt gao đặt nàng lên tảng đá, cho nàng giãy dụa dù chỉ chút. Bàn tay “đại nghịch bất đạo” xuống, quyến rũ dục vọng của nàng. Bạch Chỉ vốn định giãy dụa, khép chặt đôi môi cho đạt được, ai ngờ lại “cứng rắn” , trực tiếp từ phía sau tiến vào, sưng lên đau đớn, khiến nàng nhịn được rên rỉ, thừa dịp hư mà vào. Mộ Đồ Tô chậm rãi, tốc độ chậm, chịu đựng xúc động mãnh liệt, nhu tình : “Chỉ Nhi, ta nàng.”

      Bạch Chỉ nghe được lời này, bỗng chốc trở nên mềm nhũn, bị Mộ Đồ Tô áp đảo ghé vào tảng đá, từng đợt lại từng đợt. Mộ Đồ Tô xoay nàng lại, thuận lợi tiến vào, vòng eo đong đưa biên độ càng lúc càng lớn. Bạch Chỉ tựa như kẻ đáng thương, nắm chặt bàn tay, khuôn mặt nhắn nhăn lại, mân miệng cố nén rên rỉ.

      Vào lúc đàn ông có dục vọng, bàn về “đạo làm quân tử”, chỉ có thể tự tìm khổ ăn. Bạch Chỉ cho rằng người cực kỳ để ý mặt mũi như Mộ Đồ Tô, chắc chắn tuân thủ ước định, cũng nghĩ tất cả là nhìn nhầm.

      Xong việc, hai người thở dốc, Mộ Đồ Tô đứng dậy, giúp Bạch Chỉ vân vê lọn tóc ẩm ướt trước trán, khóe miệng phiếm ý cười, “Về sau chúng ta thường xuyên đến đây!”

      “…” Bạch Chỉ sợ tới mức cả người mềm nhũn .

      Hai người ngâm mình tắm rửa xong xuôi, trực tiếp cưỡi ngựa phía đông kinh thành săn thú… Tuy trời rét đậm thiếu con mồi, nhưng cũng ảnh hưởng tới tâm tình săn bắn. Bạch Chỉ cưỡi ngựa quá giỏi, nhưng ít ra có thể chạy đường. Bạch Chỉ muốn mình con ngựa, nhưng Mộ Đồ Tô kiên trì cho, lấy cớ, “Nếu con ngựa chấn kinh, mang nàng chạy mất, ta đuổi được làm sao bây giờ?” Cứ như vậy trực tiếp khiêng Bạch Chỉ lên ngồi trước .

      Hai người có ba cây cung, thi đấu xem ai săn được con mồi . Con mồi mục tiêu cũng , khảo nghiệm chính là kỹ thuật bắn cung. Điểm này Bạch Chỉ vẫn có chút tài mọn, Hùng Phong dạy nàng mấy chiêu chủ yếu, Thu Thiền cũng cố ý huấn luyện nàng. Cũng phải chơi.

      con thỏ xuất trong tầm mắt, Bạch Chỉ lưu loát kéo cung tên, chút do dự bắn tới, trực tiếp trúng đích. Mộ Đồ Tô cưỡi ngựa chạy , cầm lấy con thỏ vừa rồi Bạch Chỉ bắn trúng, cái đầu , là con thỏ mẹ.

      Mộ Đồ Tô thơm gò má Bạch Chỉ, “Thưởng nàng .”

      “Bên này…” Thái độ Bạch Chỉ khác thường, nghiêng mặt, muốn bên kia.

      Mộ Đồ Tô thụ sủng nhược kinh, làm theo mệnh lại hôn cái.

      Bạch Chỉ lại chỉ vào đôi môi ướt át, “Nơi này…”

      Mộ Đồ Tô nghiêng đầu hôn, lo lắng có muốn hôn toàn thân nàng hay … Ai biết, vừa đem môi thiếp qua, Bạch Chỉ há mồm cắn cái, cắn bờ môi của , cắn ra máu, lại rất đau.

      “Thưởng chàng.” Bạch Chỉ vụng trộm cười, ánh mắt quan sát trong tầm nhìn, tìm con mồi kế tiếp.

      Mộ Đồ Tô che miệng lại, nhìn Bạch Chỉ bởi vì bắt nạt mà đắc ý, dở khóc dở cười. Nể mặt mới vừa rồi bắt nạt nàng, lần này tạm thời tha nàng. Hai người cưỡi ngựa tìm kiếm con mồi kế tiếp, xa, thấy cái động, có mấy con thỏ bật nhảy nơi nơi, chắc là ổ, thỏ mẹ ở bên người, chạy ra tìm mẹ? Hai người hẹn mà cùng nhớ tới con thỏ mẹ vừa rồi bắn chết.

      Bạch Chỉ : “Tội nghiệt .”

      Mộ Đồ Tô : “Nếu cũng giết chúng nó .”

      Bạch Chỉ cả kinh, nghiêng đầu nhìn Mộ Đồ Tô. Mộ Đồ Tô lại chuyển mắt nhìn chằm chằm đám thỏ, “Trời đông giá rét như thế, mất thỏ mẹ, chúng nó hề có năng lực sinh tồn. Hẳn phải chết thể nghi ngờ. Cùng với chậm rãi tra tấn mà chết, bằng chết cách sảng khoái.”

      Bạch Chỉ dường như thấy được Mộ Đồ Tô kiếp trước nàng quen biết. thích kéo dài, thích giải quyết dứt khoát. Giải quyết tình, vĩnh viễn dùng phương thức tàn nhẫn nhất lại quyết tuyệt. Bạch Chỉ kiên quyết phủ nhận ý kiến của , “Nhưng ba con thỏ này, thiếp muốn nuôi.”

      Mộ Đồ Tô : “Cũng được, nuôi lớn ăn thịt thỏ.”

      “Chàng…” Bạch Chỉ tức giận sôi lên.

      Mộ Đồ Tô lưu loát xuống ngựa, vốn định bắt thỏ, có ba mũi tên đồng thời phóng tới. Mộ Đồ Tô phản ứng nhanh nhẹn, dường như đồng thời lấy tay tiếp được ba mũi tên kia. Bạch Chỉ đầu tiên cả kinh, sau đó dõi mắt nhìn lại phương hướng bắn ra mũi tên. Chỉ thấy cách đó xa, có mấy con ngựa cao lớn, tuấn mã đều có người.

      Những con ngựa này tới gần nàng. Càng ngày càng gần, Bạch Chỉ mới nhìn thấy ràng, ngồi ngựa đúng là thái tử đương triều cùng Bùi Cửu?

      “Quả nhiên là Mộ đại tướng quân, thân thủ như thế, dễ dàng bắt được ba mũi tên.” Thái tử ngồi ngựa, hàm hồ chút nào khen ngợi Mộ Đồ Tô. Mộ Đồ Tô hướng thái tử chắp tay, “Tên pháp của thái tử thượng đẳng, đồng thời bắn ra ba mũi tên, lại chuẩn xác như thế.”

      Thái tử cười ha ha, “Ta làm sao có trình độ này, là A Cửu bắn.”

      Mộ Đồ Tô hiển nhiên lắp bắp kinh hãi. Ở trong mắt , Bùi Cửu nhiều nhất hiểu chút công phu mèo cào, lại biết tài bắn cung tinh chuẩn như này. Bùi Cửu cười cười với Mộ Đồ Tô, xuống ngựa, cầm lên ba con thỏ sợ hãi đất, trực tiếp qua sát bên người Mộ Đồ Tô, hướng Bạch Chỉ đến.

      đem ba con thỏ đưa tới tay Bạch Chỉ, ánh mắt đạm, mỉm cười, “Nếu như ba con thỏ này có con phải chết, lựa chọn con thỏ nào?”

      Bạch Chỉ dụng ý của . Mộ Đồ Tô nghe lời , trong lòng có chút sảng khoái, muốn ngăn cản, lại thấy bộ dáng thái tử như muốn xem kịch vui, hết sức minh bạch, thể nhúng tay.

      Bùi Cửu nhìn nhìn ba con thỏ, “Thực khéo, hai đực cái. Hai con thỏ đực màu trắng cùng con thỏ cái màu xám. Vì kết làm đôi, chết con nào mới tốt?”Ánh mắt cực kỳ sắc bén, buông tha Bạch Chỉ cự tuyệt trả lời.

      Thái tử cũng vào câu, “Tướng quân phu nhân, chọn con. trả lời, A Cửu chưa từ bỏ ý định, chúng ta cũng cùng chịu lạnh .”

      Thái tử đây là khí thế bức người.

      Bạch Chỉ quyết đoán lựa chọn con thỏ cái màu xám, trực tiếp ném ra ngoài. Con thỏ kia bị ném xuống lăn vài vòng mặt đất, sau đó cuống cuồng bật rời . Bạch Chỉ : “Để hai con thỏ đực này ở cùng nhau , màu sắc giống nhau, hiển nhiên là đôi.”

      “…” Mọi người trầm mặc.

      Bùi Cửu bỗng nhiên nở nụ cười, đem hai con thỏ đưa cho Bạch Chỉ, “ nuôi dưỡng cho tốt .” Lúc qua sát bên người Mộ Đồ Tô, Bùi Cửu bỗng nhiên ngừng bước, nghiêng đầu nhìn Mộ Đồ Tô, “Ta thay thế vị trí của Thất ca, về sau còn thỉnh Mộ đại tướng quân chỉ giáo nhiều hơn.” cầm trong tay đúng là lệnh bài của Bùi Thất.

      Mộ Đồ Tô cười : “Hiển nhiên.”

      Bùi Cửu gật đầu, lên ngựa.

      Thái tử : “Mộ đại tướng quân, bản cung quấy rầy ngươi cùng tiểu tình nhân thân thiết, cáo từ. Nhớ giúp bản cung chuyển cáo tam đệ, những thứ của bản cung phải lấy là có thể lấy.”

      “Cung tiễn điện hạ. Thần nhất định chuyển cáo.” Mộ Đồ Tô cắn răng cúi đầu.

      Bạch Chỉ ngồi ngựa, nhìn bóng lưng cao ngất của Mộ Đồ Tô, lại nhìn Bùi Cửu càng lúc càng xa. Có chút ngưng thần. Ngắn ngủn bảy ngày, Bùi Cửu lại có ánh mắt như vậy, lạnh lùng, xa cách. Mà đối Mộ Đồ Tô, còn có nồng đậm hận ý. còn là Bùi Cửu cười cười gọi Mộ Đồ Tô là “Tô Tô”…

      Tết lịch, năm mới có lẽ phải năm an bình, có lẽ là năm thăng trầm .

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Bạch nhật y sam tận – 57




      Đêm trừ tịch, kinh thành cực kì náo nhiệt. Từng nhà giăng đèn kết hoa, người qua lại nối liền dứt. Bạch Chỉ vừa vuốt con thỏ bàn, vừa dốc lòng chờ đợi Mộ Đồ Tô góc phố mua cao đường trắng.

      Vào lúc này, nàng cùng Mộ Đồ Tô nên trở về phủ Cung Thân Vương. Mộ Đồ Tô lại nhất thời hưng trí, lôi kéo Bạch Chỉ dạo chợ đêm. Bạch Chỉ cảm thấy tốt, lại đành lòng làm mất hứng Mộ Đồ Tô, đành phải đồng ý. Đêm nay tân niên, dựa theo tập tục, buổi tối nên trở về ăn cơm tất niên. Hai người lại chuồn ra chơi đùa, trong lòng Bạch Chỉ có chút lo lắng.

      đeo mặt nạ qua bên người Bạch Chỉ. Còn nghe thấy nàng ta với người bên cạnh: ” Mặt nạ này đẹp, ta mua nhiều cái lần.”

      Bạch Chỉ thuận tiện ngắm chiếc mặt nạ trong tay nàng ta chút, có ma quỷ quái, còn có tiên nữ, thủ công khéo léo tinh tế, giống như đúc. Bạch Chỉ giật mình, hỏi qua đường, “Xin hỏi, mặt nạ này mua ở đâu?”

      “Ở nơi đó.” đeo mặt nạ chỉ vào phía trước, Bạch Chỉ nhìn lại, có quán , được rất nhiều thiếu nữ vây quanh chật như nêm cối. Bạch Chỉ lộ ra tươi cười cảm tạ với , “Cám ơn.”

      Chờ Mộ Đồ Tô trở về, nàng cũng mua cái chơi đùa.

      Quầy hàng mặt nạ có ra, vẻ mặt vui mừng nhìn mặt nạ trong tay.

      Mà Bạch Chỉ vừa vặn thấy nàng kia… khắc đó, tảng đá lớn quăng vào mặt hồ bình tĩnh, làm nàng hoảng sợ. Gương mặt kia… Nàng chết cũng có khả năng quên. đôi mắt to tròn linh động, mặt mày mỉm cười, vĩnh viễn hồn nhiên. Bạch Chỉ cảm giác máu toàn thân như bị tháo nước, cho dù mặc áo khoác lông hồ của Mộ Đồ Tô, cũng cảm thấy vô cùng rét lạnh. Nàng gắt gao bọc áo khoác người , nhìn gương mặt kia đeo mặt nạ, hướng nàng mỉm cười tới.

      gương mặt trắng, chiếc mặt nạ trắng mỉm cười. Cười tươi đẹp như vậy, cười đến mức lông tóc dựng đứng.

      Bọn họ cứ như vậy sát bên người mà qua, chút nào quen biết. Nhưng tại khắc đó, Bạch Chỉ quên hô hấp, ý nghĩ trống rỗng, tất cả mọi vật thế gian đều yên lặng, chỉ có gương mặt quen thuộc lại sợ hãi muốn gặp kia.

      Bạch Chỉ chịu đựng thân thể choáng váng sắp ngất, nỗ lực thanh tỉnh. Nàng thể choáng váng, thể sợ, thể chỉ đối mặt sợ tới mức té xỉu.

      Mộ Đồ Tô… Tô Tô của nàng…

      Bạch Chỉ nghĩ đến cái gì, vội vàng nhìn quanh bốn phía tìm .

      thấy… thấy… Như trước thấy…

      Bạch Chỉ bỗng chốc trở nên sợ hãi, rốt cuộc tìm thấy Mộ Đồ Tô. Nàng ôm môi, nơi nơi nhìn quanh, hề bóng dáng. Nàng tốt, bỗng dưng khóc ra. Nàng nhất định phải tìm được Mộ Đồ Tô, nhất định. Nhưng nàng lại dám , sợ nàng , bỏ lỡ Mộ Đồ Tô trở về tìm nàng.

      “Chỉ Nhi?” Mộ Đồ Tô mua cao đường trắng trở về, thấy Bạch Chỉ sốt ruột nhìn quanh, tò mò hỏi.

      Bạch Chỉ lại vuốt ve gương mặt mang theo độ ấm của , vẫn là mặt mày quen thuộc, mũi quen thuộc, môi quen thuộc, , phải hư ảo.”Chỉ Nhi, sao nàng lại khóc?” Mộ Đồ Tô hiểu nhìn mặt Bạch Chỉ đầy nước mắt, lau cho nàng, nhìn nàng vui quá mà khóc.

      Bạch Chỉ cầm lấy vạt áo Mộ Đồ Tô, bả đầu tựa vào trước ngực , trầm thấp cổ họng, “Tô Tô, thiếp chàng, có thể mất chàng hay ?”

      Mộ Đồ Tô ngẩn ra, ánh mắt nhu hòa như nước, vuốt làn tóc đen buông xuống của Bạch Chỉ, “Đồ ngốc.”

      Bạch Chỉ gắt gao nắm chặt vạt áo trong tay, lâu chịu nới ra. Nếu như lại mất Mộ Đồ Tô lần nữa, nàng nghĩ, biết nàng thế nào? Lại lựa chọn tự sát? Hay là… Nàng muốn suy nghĩ, nàng thầm muốn nắm chắc tại.

      Kiếp này, ràng khác kiếp trước, ràng khác, Mộ Đồ Tô nàng .

      Mộ Đồ Tô nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, hơi đau lòng, muốn mang nàng trở về, lại bị Bạch Chỉ cự tuyệt. Mộ Đồ Tô hiểu. Bạch Chỉ mân đôi môi khô ráp, “Thiếp muốn được ở cùng chàng mình. Lập tức.”

      Lời này cực kỳ giống làm nũng. Mộ Đồ Tô nghe cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy Bạch Chỉ rất đáng , nhịn được xì cười hai tiếng, nắm tay Bạch Chỉ : “Ta mang nàng dạo? Hay là tìm gian khách sạn?”

      Bạch Chỉ mù quáng gật đầu. Cái gì cũng được, chỉ cần có thể bên cạnh Mộ Đồ Tô.

      Kỳ thực Mộ Đồ Tô rất ít dạo ở kinh thành, đối với kinh thành cũng quá hiểu biết. nắm tay Bạch Chỉ, bước hề có mục đích, vừa vặn đến gốc cây đại thụ treo đầy túi gấm màu đỏ. Hai người nhìn đám túi gấm treo ở cây.

      “Đây là gì?” Bạch Chỉ tò mò hỏi.

      Mộ Đồ Tô cũng biết.

      Cụ già trông coi bên nghe vậy, giúp Bạch Chỉ giải đáp, “Cây này gọi là cây tình nhân, những túi gấm màu đỏ phía đều là nương viết tên tình nhân, kiếp sau, hi vọng tiếp tục nhau.”

      Mộ Đồ Tô cười thúc giục Bạch Chỉ, ” Nhanh viết!”

      Bạch Chỉ cự tuyệt, “ cần! Thiếp mới cần đời sau lại chàng đâu. Sắc lang!”

      Mộ Đồ Tô dài mặt, bay thẳng đến chỗ ông cụ muốn túi gấm màu đỏ cùng giấy mực, hỏi ông cụ, ” Nên viết như thế nào?”

      “Tên nương cùng tên của ngươi là được. Nhưng nương viết linh nghiệm hơn.”

      Thốt ra lời này, Mộ Đồ Tô liền thu tay, nhìn Bạch Chỉ. Giống như nàng đáp ứng, từ bỏ ý định . Bạch Chỉ đành phải bất đắc dĩ tiếp nhận giấy bút, dùng bút tích viết tên của bản thân còn có tên của Mộ Đồ Tô.

      Giấy bị nhét vào bên trong túi gấm màu đỏ, được cụ già giắt lên cây. Bạch Chỉ dương đầu, nhìn ông cụ treo lên, khỏi lo lắng hỏi, “Như vậy có rơi ?”

      “Rơi xuống thể tránh được, nhưng tâm ý có, như thường, nương cần lo lắng.”

      Gò má Bạch Chỉ đỏ ửng, hề tự tại thầm, “Ai, ai lo lắng .”

      Mộ Đồ Tô lại ôm lấy thắt lưng nàng, thấu qua nhìn xem, “Chỉ Nhi. Sao gò má nàng lại hồng nhuận như thế? Sao vậy?”

      “Tránh ra.” Bạch Chỉ đẩy Mộ Đồ Tô, Mộ Đồ Tô lại sát càng gần. Ông cụ đứng bên cạnh cười ha ha, “Đúng là đôi bích nhân!” Hai người hoàn toàn nghe thấy, vui đùa ầm ĩ càng lúc càng xa.

      [ đôi bích nhân: trai xứng đôi vừa lứa]

      Vào đông rất lạnh, nên ở ngoài dạo quá lâu. Bạch Chỉ cáo biệt thời gian hai người ở chung, về Cung Thân Vương phủ. Hai người vừa bước vào phòng, thấy Hồng Kiều lau tay dậm chân, căng thẳng nhìn xa ngóng trông cái gì.

      Hồng Kiều thấy Bạch Chỉ cùng Mộ Đồ Tô trở lại, vội vàng nghênh đón, “Tướng quân, phu nhân, cuối cùng hai người cũng trở lại.”

      Bạch Chỉ trầm xuống, trừ tịch rời nhà chơi, tự gánh lấy hậu quả. Mộ Đồ Tô nhìn , vỗ vai Bạch Chỉ, trấn an : “Việc . cần lo lắng.”

      Bạch Chỉ lại thấy như vậy, Cung Thân Vương phi kiếp này thích nàng, nhìn nàng vừa mắt, bây giờ kéo con bà chơi đêm trừ tịch, tất nhiên đổ tức giận lên người nàng.

      Thình lình bất ngờ, chờ bọn họ phải Cung Thân Vương phi mà là Cung Thân Vương luôn luôn hỏi đến chuyện của bọn họ.

      Ông ta nhìn cũng nhìn, trực tiếp với Bạch Chỉ: “ ra ngoài trước.”

      Bạch Chỉ gật đầu, cùng ánh mắt Mộ Đồ Tô gặp nhau, Mộ Đồ Tô đáp lại nàng nụ cười dịu dàng, Bạch Chỉ lại càng bất an, tình nguyện lui xuống, thuận đường đóng cửa lại cho bọn họ. Vào khoảng khắc đóng cửa, Bạch Chỉ nhìn thấy nét mặt ngưng trọng mặt Cung Thân Vương.

      Bọn họ gì? Trong lòng Bạch Chỉ bỗng chốc trở nên trầm trọng, vừa nghĩ đến gương mặt vừa rồi gặp ở quầy hàng, tâm càng trầm. Là về nàng sao?

      Bạch Chỉ bị Hồng Kiều an bày ở phòng bên cạnh. Bạch Chỉ ngồi cạnh bàn trà, vừa uống trà vừa chờ đợi, mấy ấm trà uống xong, nhà xí vài lần, vẫn thấy Cung Thân Vương ra. Có chuyện gì phải bàn lâu như vậy? Lòng Bạch Chỉ càng thêm bất an.

      Hồng Kiều nhắc nhở Bạch Chỉ, “Phu nhân, canh hai , tắm rửa ngủ .”

      Bạch Chỉ lại có lòng dạ nào. Chuyện này đặt tại trước mặt, nàng làm sao có thể ngủ được? Như thế, Bạch Chỉ lại mệnh Hồng Kiều đun ấm nước, pha trà. Lặp lại vài lần, Bạch Chỉ chịu được, ghé vào bàn ngủ.

      Cho đến ngày thứ hai tỉnh lại, Bạch Chỉ phát bản thân nằm giường, nhưng bên cạnh có Mộ Đồ Tô. Là chuyển nàng lên giường ngủ sao? cùng Cung Thân Vương chuyện cả đêm? Là chuyện gì quan trọng như vậy? Bạch Chỉ miên man suy nghĩ, vội vàng gọi Hồng Kiều. Hồng Kiều bưng chậu nước ấm vào, tẩm ướt khăn mặt đưa cho Bạch Chỉ. Bạch Chỉ vừa rửa mặt vừa hỏi: “Tối hôm qua ngủ ai ôm ta lên giường ?”

      “Là tướng quân.”

      “Tối hôm qua chuyện bao lâu? Ngủ cùng ta sao?”

      biết, khi đó em cũng ngủ. Lúc thức dậy, cũng thấy tướng quân ra từ trong phòng, có lẽ ngày hôm qua mình phu nhân ngủ .”

      Ánh mắt Bạch Chỉ đạm xuống, trong lòng cảm thấy bất an. Nhưng nàng bất an làm được gì ? Chuyện của Mộ Đồ Tô nàng quản được, chỉ có tin tưởng , mới là chuyện nàng nên làm. Nhưng nàng hề tự tin. Vừa nghĩ đến khuôn mặt kia, cảm giác thất bại lại thổi quét mà đến.

      “Đúng rồi, mới vừa rồi ma ma bên người vương phi vương phi có việc muốn gặp người. Chờ người tỉnh lại, Bắc Uyển tìm bà.”

      “Phải ? Thay quần áo.” Bạch Chỉ xốc chăn, cấp tốc đứng dậy.

      Vương phi tìm nàng, biết có chuyện gì quan trọng? Là về chuyện Cung Thân Vương tìm Mộ Đồ Tô cả đêm?

      Đáp án là Bạch Chỉ suy nghĩ nhiều. Vương phi tìm Bạch Chỉ để chuyện ban đầu nàng lo lắng, đêm trừ tịch bắt cóc con bà ra ngoài ăn cơm tất niên, liên miên lải nhải suốt, Bạch Chỉ hoàn toàn vô cảm, trải qua đêm ép buộc, những lời của vương phi, nàng có thể vào tai trái ra tai phải.

      Năm đó Nam Chiếu tiểu công chúa bị vương phi chán ghét như thế nào? Chỉ cần được Mộ Đồ Tô , cái gì cũng thế. Vương phi chỉ có khả năng đơn giản càu nhàu, trợn trắng mắt, có ác ý gì với nàng.

      Nàng chỉ sợ Cung Thân Vương, vì tam hoàng tử đoạt ngôi vị hoàng đế, ngay cả con cũng nguyện ý giết!

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Bạch nhật y sam tận – 58




      Bạch Chỉ ràng cảm giác được gần đây Mộ Đồ Tô cực kì bận rộn. Sáng sớm rời , buổi tối nàng ngủ trước. Luôn nhìn thấy . Như thế vài ngày, Bạch Chỉ sinh lòng nghi hoặc. Quyết định chuyện cùng Mộ Đồ Tô.

      Bạch Chỉ gật đầu như đảo tỏi, lấy tay chống đầu, mí mắt rủ xuống, cơn buồn ngủ kéo đến. Hồng Kiều thấy bộ dáng Bạch Chỉ như vậy, đẩy đẩy mặt Bạch Chỉ “Phu nhân. Nếu người mệt mỏi như vậy. ngủ trước ”.

      Bạch Chỉ nâng đôi mắt mông lung, khoát tay. Nhéo nhéo trán, có chút mệt nhọc. Bây giờ là giờ nào …

      Canh hai …

      trễ thế này rồi… . Bạch Chỉ nhìn ra bên ngoài, trắng như tuyết, nóc nhà như đội cái mũ màu trắng. Tuyết lớn như vậy, còn bên ngoài, rốt cuộc vội vã bận việc gì.

      “Tiểu thư. Nếu người ngủ trước ”. Hồng Kiều rất đau lòng Bạch Chỉ.

      Bạch Chỉ lắc đầu.“Chờ chút”. Nếu như lại kéo dài, ta hề có cảm giác an toàn.

      May mà nàng kiên trì. Chỉ chốc lát sau, Mộ Đồ Tô đội tuyết chạy vào nhà. Thấy Bạch Chỉ ngồi ở trong phòng chưa ngủ, hơi kinh ngạc, Bạch Chỉ mỉm cười với Mộ Đồ Tô. “ trở lại”. Mộ Đồ Tô gật đầu, hơi có chút luống cuống.

      Bạch Chỉ lên phía trước, cởi tấm áo khoác dính tuyết của , phủi tuyết đọng trường bào, cầm lấy bàn tay lạnh như băng của , lấy tay chính mình sưởi ấm. Mộ Đồ Tô bật cười, vẻ mặt sủng nịch nhìn Bạch Chỉ. “Sao có thể để Chỉ Nhi giúp ta sưởi ấm tay. Việc này theo đạo lý phải để vi phu làm”.

      Bạch Chỉ cũng cười. “Chúng ta còn phân ràng như vậy sao”.

      Mộ Đồ Tô ngẩn ra, đôi mắt dịu dàng như nước chăm chú nhìn Bạch Chỉ. Bạch Chỉ giúp Mộ Đồ Tô xoa tay. Nguyên bản muốn đem tay làm nóng ít nhất cũng cần lát, ngờ, chỉ hai ba lượt, tay liền nóng lên, độ ấm phát ra từ trong cơ thể. Bạch Chỉ ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Mộ Đồ Tô, khóe miệng dĩ nhiên mỉm cười.

      “Sắc lang”. Bạch Chỉ thối ngụm. Mộ Đồ Tô nghiêng thân dựa vào nàng, cúi người cắn lỗ tai nàng, mềm nhũn : “Chỉ Nhi, lâu rồi ta chưa ăn nàng, hôm nay đúng dịp nàng chưa ngủ, bằng…”.

      Bạch Chỉ nguyên bản thân mình mềm nhũn, vừa nghe như vậy mới bỗng nhiên nhớ tới lý do bản thân ngủ. Vội vàng đẩy Mộ Đồ Tô ra. “Tô Tô. Thiếp có lời hỏi chàng”.

      Mộ Đồ Tô dừng chút. Khó hiểu nhìn Bạch Chỉ.

      Bạch Chỉ : “Vài ngày nay chàng bận việc gì. Tuy rằng thiếp nên hỏi. Nhưng…”. Bạch Chỉ nhìn Mộ Đồ Tô. Lại phát khuôn mặt nguyên bản mang tình dục của Mộ Đồ Tô, bỗng nhiên mất hết hưng trí. mỉm cười. Sờ sờ làn tóc đen của Bạch Chỉ. Trong mắt mang theo thành khẩn. “Nếu như ta . cho phép nàng ghen”.

      “Ghen”. Bạch Chỉ khẽ nhíu mày. “Có phụ nữ bên ngoài”.

      Mộ Đồ Tô nhéo mặt nàng. Nghiến răng nghiến lợi “Nàng lặp lại lần nữa”.

      Bạch Chỉ lại : “Có phụ nữ bên ngoài”.

      Mộ Đồ Tô chút do dự ôm lấy nàng áp đảo lên giường. Kéo quần áo người. Hôn nàng. Bạch Chỉ lấy tay để trước ngực . Cầu xin tha thứ : “Thiếp sai rồi. Thiếp sai rồi…”.

      Mộ Đồ Tô hết giận hung hăng mút cổ nàng cái. cổ Bạch Chỉ lập tức ra dấu hôn. Mộ Đồ Tô : “Nếu ta muốn tìm phụ nữ. Như vậy ôm nàng ngủ mỗi ngày. Có tinh lực muốn nàng”.

      Bạch Chỉ tự mình tỉnh lại, lộ ra dáng vẻ có lỗi. Mộ Đồ Tô ghé vào người nàng đứng dậy. với nàng: “Lúc trước Nam Chiếu bị đánh bại, lui binh ngàn dặm. Nhưng chúng ta đủ quốc khố trợ giúp quân đội thừa dịp thắng truy kích, lại sợ Nam Chiếu tái chiến. Hoàng thượng quyết định sửa mối quan hệ bang giao. Lần này đến đây cùng sứ giả là Nam Chiếu đại công chúa. Ta cùng với nàng ta gặp mặt lần. Cho nên mấy ngày nay đều là ta ở cùng nàng lo liệu”.

      “Đại công chúa”. Bạch Chỉ ngẩn ra. Nếu như nghe thấy là tiểu công chúa có lẽ nàng giật mình như vậy. Dù sao nàng có chuẩn bị tâm lý. Kiếp trước, Nam Chiếu đại công chúa là truyền kỳ ở Nam Chiếu quốc. Nam Chiếu đại công chúa cùng Nam Chiếu tiểu công chúa được coi như “Tịnh đế liên” < cành nở ra hai bông hoa sen>. Đồng thời sinh ra, diện mạo lại giống nhau. Tính tình cũng giống. Dáng vẻ Nam Chiếu đại công chúa xinh đẹp thần kỳ, thích múa đao múa kiếm. Mười ba tuổi dũng mãnh thiện chiến. Từ mặc giáp đánh giặc bảo vệ quốc gia. Năm mười sáu tuổi chung tình với thái tử ngốc của quốc gia thua trận. để ý tất cả những người hâm mộ giật mình, cho dù vua cùng hoàng hậu Nam Chiếu cực lực phản đối, nàng ta vẫn khư khư cố chấp, là có tư tưởng cực kì độc lập.

      Đương nhiên, đây là Nam Chiếu đại công chúa ở kiếp trước. Lần này Nam Chiếu đại công chúa vẫn là bộ dáng kia.

      Mộ Đồ Tô thấy dáng vẻ Bạch Chỉ đăm chiêu, gõ trán nàng, “Đừng suy nghĩ miên man. Đại công chúa có phu quân, xảy ra chuyện nàng lo lắng”.

      Bạch Chỉ hỏi: “Chàng vẫn mình ở cùng nàng ta sao”. Lòng Bạch Chỉ vẫn có nỗi lo.

      Mộ Đồ Tô gật đầu. Bạch Chỉ còn lời nào để . Mộ Đồ Tô gọi Bạch Chỉ. Bạch Chỉ ngoái đầu lại nhìn . Bốn mắt nhìn nhau. Bạch Chỉ thấy đáy mắt bắt đầu lửa cháy lan ra đồng cỏ, càng cháy càng to. Bạch Chỉ hiểu tư tưởng , môi dán lên môi , hai tay khoát lên cổ Mộ Đồ Tô, “Sắc lang”.

      Mộ Đồ Tô như sói nuốt vào mỹ thực đưa lên cửa, ôm chặt Bạch Chỉ, dúi đầu vào ngực nàng…

      Xem ra, vài ngày nay, rất đói bụng.

      ***

      Bạch Chỉ vẫn chưa yên tâm, nhưng có lý do gì tiếp tục hỏi Mộ Đồ Tô. Nàng tìm chuyện gì đó để bản thân làm, quên chuyện phiền lòng này. Bạch Chỉ gọi Hồng Kiều. đường mua vải cùng kim tuyến, nàng có chút ngứa tay, muốn thêu đóa hoa mẫu đơn viền vàng, thuận tiện đưa tặng cho vương phi, cải thiện quan hệ chút. Kiếp trước, nàng vừa đem hoa mẫu đơn viền vàng tặng vương phi, vương phi liền thích nàng. Ngay cả Mộ Đồ Tô cũng thể tin nhìn nàng, luôn luôn hỏi nàng có phải nàng thêu hay . Tuy rằng nàng luôn kiêu ngạo gật đầu, nhưng vẻ mặt luôn tin. Nàng biết nữ hồng chẳng có gì lạ. kỳ quái là việc nàng có thể thêu được bông hoa xuất sắc như vậy.

      Bỗng nhiên Bạch Chỉ nghĩ đến lúc trước Bạch Thuật hồi phủ. tay là chiếc khăn nàng thêu. Tuy rằng sau này Bạch Thuật trả lại cho Mộ Đồ Tô. Nhưng Bạch Chỉ luôn cảm thấy chiếc khăn kia sạch , lại thêu chiếc khác cho . Dù sao kiếp này Mộ Đồ Tô hoài nghi nó làm ra từ bàn tay nàng .

      Lần này Bạch Chỉ ngồi kiệu ra ngoài. Đông rẽ tây ngoặt tới Bạch phủ. Hồng Kiều hỏi Bạch Chỉ qua cửa kiệu. “Phu nhân, Muốn vào Bạch phủ ngồi sao”.

      Bạch Chỉ vốn định cần, lại bỗng nhiên nghĩ tới Bạch Thuật. Từ khi nàng gả ra ngoài, lâu gặp thằng bé ấy. Bạch Chỉ nhân tiện : “ xem ”.

      “Vâng”. Hồng Kiều bảo kiệu phu tới Bạch phủ.

      Sau khi trái tim nàng trở nên lạnh lùng với Bạch Uyên. Bạch Chỉ ít xen vào chuyện của Bạch gia. ngờ, ngắn ngủn ba tháng, Bạch Uyên thăng lên nhị phẩm, nhận chức Binh bộ thị lang. Nàng vào Bạch phủ vốn định gặp Bạch Uyên. Lại bị báo lại, Bạch Uyên tiếp khách, tiện. Bạch Chỉ đành phải trực tiếp gặp Bạch Thuật .

      Ba tháng gặp, Bạch Thuật cao lên ít. Thấy Bạch Chỉ, nguyên bản bộ dáng héo rũ đọc sách bỗng chốc giống như cây cỏ lâu ngày mới được tưới mưa. Nhảy đến bên người Bạch Chỉ. Khuôn mặt tươi cười nghênh đón. “Tỷ”.

      Bạch Chỉ gật đầu. “Nếu như học hành mệt mỏi nên nghỉ ngơi. cần miễn cưỡng bản thân như vậy”.

      Bạch Thuật ngây ngô cười. “Vẫn là tỷ đệ nhất. Cha cùng nương luôn bắt đệ đọc sách. Muốn đệ so sánh cùng những người trong hàn lâm viện. Áp lực rất lớn. Thuật Nhi thích những thứ nho nhã, thích múa đao lộng thương. Tỷ phu , đợi đệ lớn lên, cho đệ theo huynh ấy”.

      Theo như lời của Bạch Thuật, tỷ phu chắc là Mộ Đồ Tô. Bạch Chỉ cười hỏi. “Đệ chạm mặt tỷ phu khi nào?” .

      “Hoàng cung, lúc đó tỷ phu luận bàn cùng áo hồng. Nhưng trong quá trình may làm ngộ thương thị nữ của áo hồng. tiếp tục so chiêu nữa”. Bạch Thuật thấy trận đấu đấu xong, có chút tiếc nuối.

      kỳ lạ, luận bàn võ nghệ, cũng có thể ngộ thương. Theo như dè dặt cẩn thận của Mộ Đồ Tô, khả năng lớn. Hiển nhiên cũng thể phủ nhận khả năng này. Hơn nữa có thể do mắt thị nữ của đại công chúa có tật hoặc cố ý ngộ thương bản thân… Hấp dẫn chú ý của người khác.

      Bạch Chỉ ngẩn ra, miên man suy nghĩ. Thị nữ của đại công chúa có phải là tiểu công chúa hay . Dù sao nàng nhìn thấy nàng ta. Nàng ta ở kinh thành. Lấy thân phận gì? Nam Chiếu tiểu công chúa, hay là… vi hành. Bạch Thuật thấy sắc mặt Bạch Chỉ tốt. Lắc lắc làn váy Bạch Chỉ, “Tỷ”.

      Bạch Chỉ lấy lại tinh thần, cười cười với Bạch Thuật. “Nhớ nhé, học được học, thể học bỏ văn theo võ. Võ học, cần phải nắm bắt từ . Đệ nhìn tỷ tỷ mà xem, thân thể như vậy”. Bạch Chỉ vỗ ngực, bộ dáng nam tử khí khái.

      Bỗng nhiên phía sau có người vỗ nàng. Bạch Chỉ thiếu chút nữa thở được. Lực đạo này…

      Bạch Chỉ mạnh xoay người trợn mắt trừng trừng. thấy Bùi Cửu hướng nàng cười xán lạn.

      “Cửu ca, huynh lại tới”. Bạch Thuật thấy Bùi Cửu, dường như rất quen thuộc.

      Bùi Cửu xoa xoa tóc Bạch Thuật. “Nhiệm vụ phu tử giao cho hoàn thành chưa. Nếu xong rồi. Theo ta bắn bia ngắm ”.

      “Được…”. Bạch Thuật cười vui vẻ với Bạch Chỉ: “Tỷ, đệ phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ”. Lại nhìn Bùi Cửu. “Cửu ca, chờ đệ lát”. Bạch Thuật tích cực viết chữ, cùng bộ dáng héo rũ vừa rồi cứ như hai người.

      Bạch Chỉ buồn cười nhìn Bạch Thuật. với Bùi Cửu: “Ngươi thực khéo, nắm được nhược điểm của Thuật Nhi”.

      Bùi Cửu cười rộ lên. “Ta còn biết nhược điểm của rất nhiều người. Làm biết mệt”.

      Bạch Chỉ ngẩn ra. Lăng lăng nhìn về phía Bùi Cửu. Bùi Cửu hướng nàng cười. Trống rỗng. Nhìn ra rốt cuộc suy nghĩ gì. Chỉ có thể công nhận nụ cười của cực kỳ trống rỗng. phải phát ra từ nội tâm. Có lẽ rất quen, Bạch Chỉ có thể nhìn ra bi thương trong mắt .

      Đôi mắt Bạch Chỉ phai nhạt, hỏi: “A Cửu…”.

      “Ừm. Giấc mộng bây giờ của ta là gì, giấc mộng trước kia của ta là gì. Còn nhớ sao?”.

      Bùi Cửu bỗng nhiên tới gần Bạch Chỉ. Thân mình Bạch Chỉ lùi lại. Đề phòng nhìn Bùi Cửu. Hai người bốn mắt tương đối, chỉ có lạnh như băng. Bùi Cửu : “ Giấc mộng trước kia của ta là tới ngọn núi, có sơn có thủy, có phong cảnh, còn có người con ta nhất” .

      Bạch Chỉ hít thở thông.

      “Giấc mộng bây giờ… Ha ha”. Bùi Cửu tiếp tục nhìn chằm chằm nàng. Mà nhìn tuyết đọng bên ngoài trắng xóa. “ buông tha bất kỳ kẻ nào làm hại đến Bùi gia”. Bùi Cửu nhìn lại Bạch Chỉ. “Trong đó bao gồm Mộ Đồ Tô”.

      “Tô Tô chàng…” . Bạch Chỉ thốt ra tên Mộ Đồ Tô. thấy đôi mắt Bùi Cửu biến hóa, kịp thời cấm khẩu.

      Bỗng nhiên Bùi Cửu nở nụ cười. “Dâm phụ”. cực giống đùa. Trong đôi mắt có thứ tình cảm nàng nhìn ra. Nghiêm túc lại giống như nhớ lại. Đôi mắt Bùi Cửu chuyên chú nhìn nàng như vậy. Mà lại giống như nhìn nàng.

      Bạch Chỉ sợ hãi Bùi Cửu như thế. Bên trong đôi mắt lóe nước mắt cực kỳ bi ai. Bùi Cửu trước mắt phải người đàn ông hồn nhiên đem toàn bộ cảm xúc biểu lộ mặt như lúc trước. giấu bản thân, cho người khác nhìn thấy, cũng để bản thân chạm đến.

      đẹp” . Bỗng nhiên Bùi Cửu : “ Từ rất lâu rất lâu ta muốn với . đẹp. Đẹp đáng . Đẹp rung động. Đẹp làm cho ta oán hận”. Bùi Cửu tiếp tục nữa, bởi thấy Bạch Thuật tới.

      Bạch Thuật đến, mặt tràn đầy nụ cười. “Cửu ca, đệ xong rồi. Có thể bắn bia ngắm”.

      Bùi Cửu cười rộ. “Vậy thôi” .

      “Tỷ, cùng ?”. Bạch Thuật mời Bạch Chỉ.

      Bạch Chỉ lắc đầu. “ được. Các ngươi ”. Nàng lại nhìn Bùi Cửu. mỉm cười với nàng. Trống rỗng như trước.

      Bóng lưng cao thấp. Trong lòng Bạch Chỉ cảm thấy ổn. Bạch Uyên quấy rầy Bạch Chỉ yên. Ông ra từ trong góc, dường như nhìn lâu. Ông ta trực tiếp với Bạch Chỉ, mà với bóng lưng Bùi Cửu: “Bùi lão tướng quân chết. Đối với là đả kích quá lớn. Nếu chỉ đơn thuần tự sát. Có lẽ hận như vậy”.

      Bạch Chỉ hoảng sợ nhìn về phía Bạch Uyên.

      “Bùi lão tướng quân tính tình cương liệt. Cả đời chiến công hiển hách. Lại bởi vì điều này mà thất bại. Hơn nữa Mộ tướng quân xoay chuyển càn khôn. Để ông ta bị các đại thần vũ nhục, quyền lực bị cướp đoạt. Hơn nữa cả đời chín đứa con đều bất hạnh. Bùi gia bại ở trong tay ông. Người đàn ông cương liệt như vậy sao có thể chịu được”.

      Dữ dội tàn nhẫn. Đối đãi lão tướng quân như vậy.

      Bạch Chỉ nhìn bóng lưng Bùi Cửu, khoác áo khoác, lại có thể xuyên qua áo khoác nhìn thấy thân mình mỏng manh suy nhược của . Trong lòng nàng khổ sở thôi. Từ khi lập quốc đến bây giờ, trải qua mấy đời, Bùi gia trung thành vì nước nhiều năm như vậy. Chẳng qua trong cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế bị thua bậc, liền bị đem ra hiến tế, thậm chí hung hăng đạp cước, tùy ý vũ nhục. Cho dù là ai cũng thể chấp nhận”.

      Tới ngọn núi. Có sơn có thủy. Còn có người con ta nhất. Như vậy, giấc mộng ban đầu đối , sớm như mây khói tan , trở lại .

      Mà chính nàng sao? Nàng cũng thế, bắt đầu tương lai mờ mịt của bản thân. Giấc mộng ban đầu của nàng ở kiếp trước, muốn ở bên cạnh Mộ Đồ Tô, nguyện nắm tay chia lìa, nàng nỗ lực thực giấc mộng của bản thân. Kiếp trước như thế. Bây giờ cũng như thế. Quá mức cố chấp . Là giẫm lên vết xe đổ, hay là nỗ lực giao tranh? Nàng nghĩ, quyền chủ động ở bản thân nàng.

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Bạch nhật y sam tận – 59



      Bạch Chỉ tự nhận bản thân tương đối đa nghi, cho dù chiếm được đáp án của Mộ Đồ Tô, Bạch Chỉ cũng lo lắng, cho nên lại thức đêm chờ Mộ Đồ Tô trở về, chuyện cùng , muốn cùng tiếp đón Nam Chiếu đại công chúa. Mộ Đồ Tô trầm tư lát, “ muốn sao?”
      Bạch Chỉ khẳng định gật đầu. Mộ Đồ Tô xì cười, theo thói quen định nhéo mặt nàng, “Chỉ Nhi nhà ta bụng dạ hẹp hòi như vậy, thích ăn dấm chua như vậy?”
      Bạch Chỉ cho là đúng gật đầu, “Thiếp chính là người keo kiệt, chàng là của thiếp, thiếp nhịn được chàng cùng người khác thường xuyên trao đổi.”
      Mộ Đồ Tô vừa nghe, giật mình, lập tức cười : “Chỉ Nhi nhà ta trở nên thành , lại đáng như thế.” Mộ Đồ Tô nâng mặt Bạch Chỉ muốn hôn lên, Bạch Chỉ quay mặt trốn tránh, truy vấn , “Rốt cuộc có đồng ý hay ?”
      Mộ Đồ Tô trực tiếp đem Bạch Chỉ áp tới cạnh tường, nâng cằm nàng, hôn lên, “Vậy xem nàng thỏa mãn ta như thế nào.”
      “…”
      Bạch Chỉ suy nghĩ, nếu nàng lựa chọn cho vào sáng sớm trước khi rời , có lẽ như vậy. Hối hận muộn, nàng đáp ứng, chuyện thành. Nàng đành phải nghênh đón, cùng tham hoan.
      Hôm sau, sáng sớm Mộ Đồ Tô gọi Bạch Chỉ dậy, ban đầu Bạch Chỉ còn muốn bắt đầu sớm như vậy, thình lình Mộ Đồ Tô liền : “Nếu nàng đứng dậy ? Vậy Nam Chiếu đại công chúa…”
      Bạch Chỉ “Vèo” ngồi dậy, túm người Mộ Đồ Tô, kinh sợ nhìn , sợ rời .
      Mộ Đồ Tô lấy đầu trạm vào trán Bạch Chỉ, lại bóp gương mặt nàng, ý cười trong suốt, “Nhìn nàng khẩn trương như vậy, sao ta lại vui vẻ như thế?”
      “Chàng đắc ý .” Bạch Chỉ nghiến răng nghiến lợi . Mộ Đồ Tô tâm tình khoái trá.
      Vì tránh hiềm khích, Mộ Đồ Tô cầu Bạch Chỉ mặc nam trang. Bạch Chỉ cũng có ý tưởng như thế, rất vui mừng phối hợp. Bạch Chỉ mệnh Hồng Kiều tìm bộ nam trang thích hợp, nam trang vừa tới tay, Mộ Đồ Tô tiếp nhận nhìn nhìn, giương mắt liếc Bạch Chỉ, “Mặc của ta .”
      Bạch Chỉ nhìn cái, “Thiếp thấy chàng cố ý , biết thiếp mặc vừa quần áo của chàng, to như vậy, có thể làm váy mặc.”
      to như vậy?” Bộ dáng Mộ Đồ Tô như biết chuyện. Bạch Chỉ quan tâm đến , nếu là lúc trước, nàng còn có thể, mấy ngày nay “thẳng thắn thành khẩn đợi chờ”, nàng triệt để thăm dò , sắc lang! Sở trường giả vờ giả vịt!
      “Ta tin nàng mặc được, nếu thử xem.”
      mặc được.” Bạch Chỉ muốn thử.
      Mộ Đồ Tô từ phía sau đưa hai bàn tay to vuốt ve, bao trước ngực nàng, đường trượt xuống dưới, thân mình tựa vào sau lưng Bạch Chỉ, thổi khí bên tai nàng ” Xương cốt có vẻ rất gầy yếu. được.”
      Bạch Chỉ nắm lấy bàn tay trượt xuống dưới của Mộ Đồ Tô, nghiến răng nghiến lợi oán hận : “Sắc lang, đến giờ rồi.”
      Mộ Đồ Tô mất hứng, cắn cắn vai Bạch Chỉ, đứng lên, giang hai cánh tay, bộ dáng thiếu gia cần hầu hạ chờ đợi mặc quần áo. Bạch Chỉ đứng dậy giúp Mộ Đồ Tô mặc quần áo đeo đai lưng. Bởi vì thân mình dựa gần, Mộ Đồ Tô cúi đầu liền ngửi thấy mùi thơm từ làn tóc đen của Bạch Chỉ. Mộ Đồ Tô tham lam sâu ngửi ngửi, khóe miệng khẽ nhếch, “Chỉ Nhi, nàng thơm.”
      Bạch Chỉ sợ nhất thời tâm viên ý mãn, giúp mặc xong, liền đẩy ra ngoài. Mộ Đồ Tô lưu luyến rời nhìn Bạch Chỉ, tựa hồ muốn cùng Bạch Chỉ thương lượng cho ở lại trong phòng, Bạch Chỉ trực tiếp lấy mắt trừng , mở cửa đem đẩy ra, “Ở cửa chờ lát.”
      Ngay sau đó, khép chặt cánh cửa bằng gỗ tử đàn lạnh như băng. Mộ Đồ Tô nhìn cửa bật cười. Chỉ Nhi của đối càng thêm cởi mở, dường như hoàn toàn chấp nhận ? Nghĩ như thế, độ cong khóe miệng Mộ Đồ Tô càng lúc càng lớn, cười có chút ngu đần.
      Vừa vặn màn này, bị Cung Thân Vương nhìn thấy. Lông mày lập tức nhăn lại, với tùy tùng bên người mấy câu. Tùy tùng giật mình trợn to mắt, sợ hãi nhìn Cung Thân Vương. Mặt Cung Thân Vương trầm xuống : “ thôi.”
      “Đối với thế tử như vậy có quá bất công hay ?”
      Đôi mắt Cung Thân Vương lạnh lùng, tùy tùng lập tức cấm khẩu, thành lui xuống. Cung Thân Vương lại nhìn Mộ Đồ Tô thành đứng chờ cửa ở phía trước, được lời nào, xoay người rời .
      Bạch Chỉ mặc cẩm bào màu lam, cao lớn vững chãi ra, phong lưu phóng khoáng. Mộ Đồ Tô thấy bộ dáng này của Bạch Chỉ, xì cười : “Nàng định hẹn hò với nương? Ăn mặc phong tao như vậy.”
      Bạch Chỉ làm ra bộ dáng công tử, đuôi lông mày khẽ nhíu, “Bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, cũng gì hơn cái này.”
      “Ồ? Cái gọi là …” Mộ Đồ Tô chọc chọc ngực Bạch Chỉ. Bạch Chỉ chấn kinh, nhảy cách ra ba trượng, giận trừng Mộ Đồ Tô, “Quân tử động khẩu động thủ.”
      “Ta luôn luôn phải quân tử, tất nhiên nàng hết sức ràng .” Mộ Đồ Tô tiện đà véo mặt Bạch Chỉ, cười thần thái sáng láng. Bạch Chỉ thấy như vậy, cũng giận, theo ngây ngô cười.
      Nếu ngày cứ trôi qua như vậy, coi như loại hạnh phúc.
      Nam Chiếu đại công chúa giống những bình thường, thích dạo kinh thành, xem phong thổ, nàng ta thích quan sát binh khí, thăm viếng tiêu cục Quang Huy vương triều, còn có… linh quán. Phụ nữ Nam Chiếu tác phong lớn mật, là chuyện mọi người đều biết. Nhưng tới nơi tha hương, còn quên thăm viếng linh quán, việc này khỏi có chút hơi quá.
      Mà Bạch Chỉ, chọn đúng là ngày Nam Chiếu đại công chúa dự định linh quán. Sau khi biết, Bạch Chỉ ôm cổ con ngựa, chịu . Mộ Đồ Tô nhân tiện : “Nàng xác định ?”
      Bạch Chỉ gật đầu. Nàng lớn mật là , nhưng quang minh chính đại linh quán, nàng làm được.
      Việc này, đàn ông bình thường cũng muốn cho phụ nữ của mình , nhưng Mộ Đồ Tô tâm tư quỷ dị, muốn cho Bạch Chỉ . Để cho nàng nhìn xem, những người đàn ông tùy ý có được chỉ thường thôi, mặt hàng như chỉ có thể ngộ mà thể cầu…
      Hơn nữa cũng muốn cùng Bạch Chỉ ở chung chỗ, cho dù là chỗ nào, chỉ cần nàng ở bên cạnh , là được.
      Vì thế, đường cái kinh thành xuất cảnh tượng như vậy. Đương triều Mộ đại tướng quân ôm vị mỹ nam tử rất tuấn tú phong tao lên xe ngựa.
      Nơi ước hẹn cùng Nam Chiếu đại công chúa là tửu lâu đứng đầu kinh thành. Nam Chiếu đại công chúa ở hoàng cung quen, trực tiếp ở tửu lâu đứng đầu kinh thành, rất lớn mật, sợ bị người hành thích. Bọn họ chạm mặt ở cửa, khi Bạch Chỉ xuống xe ngựa, ngẩng đầu, nhìn thấy Nam Chiếu đại công chúa thân quần áo hồng, nghẹn họng nhìn trân trối.
      Đúng là áo xanh làm quân kỹ? Dường như nàng ta cũng nhìn thấy Bạch Chỉ, mắt phượng xinh đẹp hơi nheo lại, hướng Bạch Chỉ mỉm cười. Bạch Chỉ được tự nhiên, có chút vô thố.
      “Công chúa, đều chuẩn bị xong.” mặc váy ngắn màu xanh lục thêu nhiều hoa sơn trà, người ngân khí vang lên đinh đinh bỗng nhiên nhảy vào tầm mắt Bạch Chỉ. Là bộ dáng cung nữ điển hình của hoàng cung Nam Chiếu.
      Đôi mắt Bạch Chỉ nhất thời trợn to, hoảng sợ nhìn kia.
      “Ngọc Linh, đem những thứ đó để lên xe ngựa .”
      Nàng kia gật đầu, ôm bao vây trong tay sát qua bên người Bạch Chỉ, đưa lên xe ngựa. Từ trong trận gió khi nàng đảo qua, Bạch Chỉ ràng ngửi được mùi hương lâu. Đây là mùi hương kiếp trước nàng thích dùng nhất. Huân thảo, ngải diệp cùng với bạch chỉ – loại trùng tên với nàng điều phối mà thành. Sau bởi vì giống với mùi hương của Nam Chiếu tiểu công chúa, bị Nam Chiếu tiểu công chúa hạ lệnh cưỡng chế cấm đeo loại túi hương này. Bây giờ, nàng sớm thay đổi mùi hương khác, vô cùng đơn giản, chỉ có mùi hương thu lan…
      Dường như Mộ Đồ Tô quá để ý tới Ngọc Linh, trực tiếp nhìn nàng ta, mà hỏi Nam Chiếu đại công chúa, “Công chúa muốn mang vật gì?”
      “Bạc.”
      Mộ Đồ Tô ngẩn ra, “Mang bao bạc?”
      “Để phòng ngừa. Nếu như thích ai, trực tiếp chuộc thân, tiện thể chút.” Nam Chiếu công chúa . Dường như, nàng ta thường xuyên làm loại chuyện này?
      Rốt cuộc Mộ Đồ Tô cũng là con dân Quang Huy vương triều, ăn tiêu tác phong của Nam Chiếu đại công chúa, ngượng ngùng cười.
      Trong xe ngựa ngồi Nam Chiếu đại công chúa cùng thị nữ của nàng. Bởi vì nam nữ có khác, Mộ Đồ Tô ngồi bên ngoài xe ngựa, đương nhiên còn có Bạch Chỉ. Có điều bên ngoài mặc dù tuyết rơi, cũng là mùa tuyết, trời hơi lạnh. Bạch Chỉ lạnh gò má tím tái, cùng khuôn mặt nhắn hồng nhuận buổi sáng hoàn toàn đối lập.
      Mộ Đồ Tô nhìn thấy Bạch Chỉ như vậy, nhịn được đau lòng, đem Bạch Chỉ ôm vào trong ngực. Bạch Chỉ kinh hãi, giọng : “Ở bên ngoài, có người nhìn.”
      “Sợ cái gì? Nàng là người phụ nữ của ta.” Mộ Đồ Tô có chút đúng lý hợp tình. Bạch Chỉ khó xử giãy dụa, “Nhưng tại thiếp là nam nhi, thiếp…” Ánh mắt Bạch Chỉ tùy ý quét về phía sau, bỗng nhiên phát mành vén lên khe hở , bên trong lộ ra đôi mắt đen trắng ràng. Bạch Chỉ phát hoảng, cả người run run.
      sai… Kiếp trước Nam Chiếu tiểu công chúa cũng từng nhìn nàng như vậy, phía dưới đôi mắt bình tĩnh, có gợn sóng lưu động, nấp mà ngoan lệ. Bạch Chỉ khẽ cắn môi, gắt gao nắm chặt tay.
      “Chỉ Nhi…” Mộ Đồ Tô thấy Bạch Chỉ bất an sợ hãi, có chút lo lắng nhìn Bạch Chỉ. Bạch Chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mộ Đồ Tô lo lắng cho mình, bỗng nhiên cảm thấy hiểu tất cả.
      giống kiếp trước, bây giờ Mộ Đồ Tô nàng, dùng đôi mắt thân thiết như thế nhìn nàng, nàng làm gì phải lo sợ đâu?
      Bạch Chỉ bật cười, như là buông hết tất cả, tựa vào trong lòng Mộ Đồ Tô. Mộ Đồ Tô đối với việc Bạch Chỉ ngã vào lòng có chút kinh ngạc, sau đó hưởng dụng mỉm cười ngọt ngào, ôm Bạch Chỉ, nắm tay cả đời, lấy nhiệt độ cơ thể giữ ấm cho Bạch Chỉ.
      sợ người ngoài ?”
      sợ, dù sao bị nhìn thấy cũng là Mộ đại tướng quân ở bên đường ôm nam tử đánh xe ngựa mà , mục đích là linh quán, bị người chê trách cũng là Mộ đại tướng quân…”
      “…” Mộ Đồ Tô có chút buồn bực.
      Bạch Chỉ cảm thấy tay đủ ấm, tự giác đưa tay tiến vào tay áo của , tấc lại tấc, càng lúc càng nóng. Mà Mộ Đồ Tô cảm thấy trong tay áo như chui vào khối băng, lạnh hít sâu hơi.
      Bạch Chỉ thấy như vậy còn để nàng tùy ý, tâm tình có chút tốt.
      Kiếp này, Mộ Đồ Tô – sủng là nàng. Nàng có gì phải sợ .

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Bạch nhật y sam tận – 60


      Kinh thành rất nhiều quý tộc, những nơi tiêu khiển khác nhau cũng đột ngột từ mặt đất mọc lên, linh quán chính là trong số đó. Nhưng bởi vì đa số nữ tử Quang Huy vương triều được giáo dục ” tam tòng tứ đức”, phần lớn linh quán thể mở cửa quang minh chính đại. Vì thế, Nam Chiếu đại công chúa rất vui.

      Khi Nam Chiếu đại công chúa xuống xe ngựa sừng sững đứng trước cửa lớn nơi cực kì hiu quạnh, đại công chúa : “Nước các ngươi thịnh hành đào kép sao <ca kỹ>? Chuyện làm ăn thảm đạm như thế.”

      Mộ Đồ Tô cười : “Đây là tác phong của chúng ta.”

      Nam Chiếu đại công chúa hừ lạnh tiếng, liếc Bạch Chỉ, có chút tán thành, “Khó trách phụ nữ nơi đây tướng tá nhìn thấy ngốc.”

      Bạch Chỉ trả lời lại cách mỉa mai, “Cũng đúng, phụ nữ Nam Chiếu bởi vì có tác phong này, cực kì ghét bỏ ép buộc, ly hôn với tướng công là chuyện cực kỳ tầm thường.”

      Nam Chiếu đại công chúa khẽ chớp lông mi, tức giận, ngược lại hơi có hứng thú với Bạch Chỉ, “Ồ, xem ra rất hiểu biết Nam Chiếu?”

      Bạch Chỉ nhìn thị nữ Ngọc Linh bên cạnh Nam Chiếu đại công chúa, có chút thấm thía : “Ta là người Tô thành, truyền thuyết về Nam Chiếu đại công chúa cùng tiểu công chúa, truyền đến chỗ chúng ta cũng chẳng có gì lạ.”

      Ngọc Linh mặt đổi sắc nhìn Bạch Chỉ, vẫn chưa có nét mặt khác đặc biệt. Nhưng Nam Chiếu đại công chúa, bỗng nhiên nở nụ cười, quay mặt với Mộ Đồ Tô: “Lúc trước ngươi chọn hầu hạ ta, nguyên tưởng rằng ta thuận tiện có chút duyên phận sương sớm, ngươi lại uống rượu giải sầu cả buổi tối, nhìn cũng thèm nhìn ta, chính là vì nàng ?”Nam Chiếu đại công chúa chỉ vào Bạch Chỉ, vô cùng trắng trợn.

      Mộ Đồ Tô kéo Bạch Chỉ, thoải mái nắm tay Bạch Chỉ, mặt cười cực kì lạnh nhạt, “Cho nên còn thỉnh đại công chúa quên ý niệm ban đầu.”

      Ngọc Linh bỗng nhiên xen mồm, “Đại tướng quân thích đàn ông?”

      Bạch Chỉ thiếu chút nữa bật cười, tình địch của nàng cư nhiên còn chưa nhìn ra nàng là phụ nữ? Nam Chiếu đại công chúa dường như cũng muốn mở miệng, mà trực tiếp đem Ngọc Linh kéo tới trước người Bạch Chỉ. Bởi vì quá đột nhiên, Bạch Chỉ cùng Ngọc Linh đều kịp phản ứng.

      Nhưng Mộ Đồ Tô lại nhanh tay lẹ mắt, nắm tay Bạch Chỉ lôi , đem Bạch Chỉ ôm trọn trong lòng, Ngọc Linh vốn bị ném tới người Bạch Chỉ, nhưng bởi vì có người đành phải cùng mặt đất tiếp xúc, té ngã, nhìn rất chật vật.

      Nam Chiếu đại công chúa thấy thế, đầu tiên là ngẩn ra, ánh mắt sâu sắc, thất thanh nở nụ cười. Ngọc Linh khẽ cắn môi, ngẩng đầu nhìn phải Bạch Chỉ mà là Mộ Đồ Tô, trong mắt rưng rưng, vô cùng ủy khuất.

      Mộ Đồ Tô trực tiếp nhìn nàng ta, mà với Nam Chiếu đại công chúa tính cách quái đản: “Đại công chúa, còn linh quán ?”

      Đại công chúa kiềm chế cười, “Dĩ nhiên.” Đem ánh mắt nhìn Ngọc Linh ngồi đất, “Ủy khuất cho ai xem?”

      Ngọc Linh hấp cái mũi, đứng lên, lại khôi phục thái độ bình thường, mặt lạnh theo Nam Chiếu đại công chúa vào linh quán. Bạch Chỉ nhìn bóng lưng Ngọc Linh, cảm thấy kỳ quái, Nam Chiếu đại công chúa sao có thể đối với muội muội như vậy?

      Mộ Đồ Tô bóp mặt Bạch Chỉ, “ vào đừng có mà nhìn thẳng mắt.”

      Bạch Chỉ cho là đúng, “Vô cùng có khả năng.”

      Mộ Đồ Tô lại bóp mặt Bạch Chỉ mạnh hơn chút. Bạch Chỉ kêu đau cầu xin tha thứ, Mộ Đồ Tô thở dài, “Nàng đúng là, làm đau nàng, nàng mới biết hối cải.”

      Tính cách Bạch Chỉ là như vậy. Bạch Chỉ cũng phủ nhận, bị Mộ Đồ Tô kéo vào linh quán.

      Tiếp đón bọn họ là tên râu ria cặn bã, quần áo chỉnh. Vì thế Bạch Chỉ có chút kinh ngạc, Mộ Đồ Tô tuy nhìn quen sóng to gió lớn cũng vì loại hình “tú bà” như thế mà toát mồ hôi phen.

      Càng kinh ngạc là phản ứng của Nam Chiếu đại công chúa, trực tiếp hỏi: “Người Mạc Bắc?” Mạc Bắc ở biên giới phía tây Quang Huy vương triều, phía Nam Chiếu, là nơi hoang vắng, thiếu mưa, cằn cỗi nhiều nạn hạn hán. Phò mã ngốc của Nam Chiếu đại công chúa là thái tử Mạc Bắc, bị tiến cống do bại trận. Ban đầu thái tử ngốc, bởi vì đường gặp bất trắc, mới thành choáng váng.

      Tú bà đầu tiên là ngẩn ra, vuốt cằm. Nam Chiếu đại công chúa gật đầu, ngồi ở ghế tựa, Ngọc Linh đem gói đồ đặt ở bàn bên cạnh Nam Chiếu công chúa. Nam Chiếu đại công chúa thẳng: “Tại sao các ngươi đốt huân hương? Linh quán tại Mạc Bắc đều thịnh hành thứ này?”

      Tú bà có chút được tự nhiên, “Ở chỗ này có thói quen đó, nếu khách quan thích, ta liền đốt. thích huân hương gì?”

      “Vậy đốt bạch chỉ .” Thị nữ Ngọc Linh của Nam Chiếu đại công chúa đem ánh mắt ngắm hướng Bạch Chỉ bên này.

      Huân hương tên bạch chỉ, vẫn là lần đầu nghe , nhưng tú bà tập mãi thành thói quen, xoay người vào trong phòng , cũng thấy quái dị. Mộ Đồ Tô lại vì điều này mà nhìn Ngọc Linh, “Sao biết tục danh người ta nhất?”

      nhất… Bạch Chỉ vừa nghe, dở khóc dở cười.

      Sắc mặt Ngọc Linh lại trắng xanh, “Chuyện của tướng quân đại nhân, truyền khắp kinh thành. Lấy nghi thức cưới vợ nạp Bạch gia đại tiểu thư.” Nàng ta nắm bắt trọng điểm —— Bạch Chỉ là thiếp Mộ Đồ Tô. Mộ Đồ Tô lại đáp: “Chỉ sợ kinh thành còn chưa truyền ra, ngoại trừ Bạch gia đại tiểu thư, những người khác ta nhúng chàm.”

      Bạch Chỉ ở bên, rất xấu hổ. Mộ Đồ Tô ở bên ngoài tương đối hàm súc, ràng như thế nhằm vào Ngọc Linh, làm cho nàng hiểu. Chẳng lẽ Ngọc Linh làm gì đó với Mộ Đồ Tô?

      Ngọc Linh khẽ cắn môi, đáp lại. Nhưng Nam Chiếu đại công chúa lại nhàn nhàn nhìn hai người bọn “đối chọi gay gắt”, làm người hoà giải, “Được rồi, hợp giải tán, làm gì phải trong bông có kim <châm chích> như vậy.”

      Mộ Đồ Tô quay đầu với Nam Chiếu đại công chúa: “Đại công chúa lo lắng quá, ta với nàng vốn hợp.”

      “Được rồi, ngươi vừa mắt Ngọc Linh nhà ta, thế này được chưa?” Nam Chiếu đại công chúa chuyện rất trắng trợn, Ngọc Linh có chút nhịn được. May mà tú bà kịp thời lấy lô đỉnh từ trong buồng ra, phía lượn lờ khói trắng, Bạch Chỉ vừa ngửi, nhíu mày, sao giống hương vị bạch chỉ. Tuy chỉ hơi biết về thảo dược, nhưng phải, vẫn có thể đoán ra. Mùi này giống Bạch Chỉ.

      “Bạch chỉ đốt mình mùi hương thơm, ta bỏ thêm lá đậu cùng thu lan, còn có ít hương liệu khác.” Dường như tú bà nhìn ra vẻ mặt Bạch Chỉ, bắt đầu giải thích. Như thế Bạch Chỉ liền còn lời nào để .

      Nam Chiếu đại công chúa trực tiếp với tú bà: “Đào kép đâu?”

      “Mời khách quan bên này …” Tú bà vươn cánh tay, chỉ vào buồng trong thần bí. Nam Chiếu đại công chúa đối với nơi thần bí này cảm thấy quái dị, vỗ bả vai Ngọc Linh, “Ngọc Linh, linh quán ngươi tìm quả nhiên có chút thần bí.”

      Ngọc Linh mặt biểu cảm gật đầu đáp lại.

      Bạch Chỉ nhìn hai người trao đổi, sinh lòng nghi hoặc. Quan hệ hai người nhìn như tốt, nhưng tại sao Nam Chiếu đại công chúa lại mang nàng ta qua, còn giả trang làm thị nữ? Mục đích của bọn họ là gì? Bạch Chỉ có đầu mối. tại dĩ nhiên hoàn toàn khác xa kiếp trước. Kiếp trước Ngọc Linh do Mộ Đồ Tô mang đến, hai người sớm tương thân tương ái. Nhưng bây giờ xem ra, dường như Mộ Đồ Tô đối với Ngọc Linh có hảo cảm. Vừa vặn tương phản cùng kiếp trước?

      Nam Chiếu đại công chúa quay ra, Bạch Chỉ ngẫu nhiên thoáng nhìn, thấy ánh mắt tú bà sáng ngời, mặt mang nụ cười quỷ dị, chậm rãi đóng lại cửa buồng trong. Cả người Bạch Chỉ kinh sợ, dự cảm tốt nảy lên trong lòng.

      Chẳng lẽ có mưu. Bạch Chỉ lôi kéo Mộ Đồ Tô, bất an : “Thiếp vừa thấy sắc mặt tú bà khác thường, linh quán này an toàn.”

      Mộ Đồ Tô nhíu mày.

      “Linh quán này do ta tìm .” Ngọc Linh đứng chỗ kia, bình tĩnh nhìn bọn họ.

      Mộ Đồ Tô cười lạnh, “ sao?”

      “Ngươi đoán.” Ngọc Linh tới bên cạnh lư hương, lấy tay hướng nơi khói trắng lượn lờ bay lên phất vài cái, có chút say mê ngửi mùi hương. Đây là biểu quen thuộc của Nam Chiếu tiểu công chúa, luôn lộ ra nét mặt biểu cảm, giống như có quan hệ đến chuyện gì trọng đại.

      Bạch Chỉ cảm thấy choáng váng đầu. Mà Mộ Đồ Tô cũng nhíu mày, nhéo trán của bản thân, từ từ nhắm hai mắt lại mạnh mở mắt ra, cực lực làm cho bản thân duy trì tỉnh táo.

      “Huân hương này ở Mạc Bắc gọi là mông hãn dược, ở Nam Chiếu chúng ta gọi thuốc ngủ. Ở nơi này của các ngươi cùng loại với mê dược? Nhưng công hiệu cực kì kỳ lạ, phải là đơn giản choáng váng như vậy.”

      Bỗng nhiên Bạch Chỉ cảm giác thấy tay chân vô lực, hình như có vạn con kiến cắn đốt. Nàng ôm ngực té xuống từ ghế.

      “Chỉ Nhi…” Mộ Đồ Tô muốn nâng dậy, vừa đứng lên, hai chân vô lực, lại lần nữa ngã ngồi ghế. Mặt Mộ Đồ Tô trầm, lạnh lùng nhìn Ngọc Linh, “Đây là bẫy do Nam Chiếu đại công chúa thiết kế.”

      , nàng ta cũng chỉ là con sơn dương mặc người xâm lược.” Đôi mắt Ngọc Linh lạnh nhạt, “Nàng ta có nơi cần , ngươi đừng lo, thế nào nàng cũng là tỷ tỷ ta, mặc dù lãnh huyết vô tình lại chịu để tâm, nhưng ta hại nàng, hơn nữa tỷ phu đợi lâu ngày cũng cho phép ta làm như vậy. Về phần ngươi…” Ngọc Linh nhìn Mộ Đồ Tô, lại nhìn Bạch Chỉ, “Còn có người Mộ Đồ Tô đại tướng quân nhất…” Bạch Chỉ cảm nhận được bên trong mắt nàng ta lạnh như băng.

      là Nam Chiếu tiểu công chúa?” Mộ Đồ Tô sâu chau mày lại.

      Ngọc Linh tới bên người Mộ Đồ Tô, lấy tay vuốt ve mặt Mộ Đồ Tô, Mộ Đồ Tô hung tợn trừng mắt nàng, xoay mặt. Ngọc Linh lại nở nụ cười, “Phụ nữ Nam Chiếu coi trọng mỹ mạo, nhất đàn ông tướng mạo đẹp. Ta thích theo tỷ tỷ, bởi vì tỷ phu đẹp mắt, đáng tiếc tỷ phu là tên ngốc, sau khi bị tỷ tỷ khai bao chỉ nguyện ý thân cận cùng tỷ tỷ. Ta luôn luôn ngóng trông, có thể gặp người đàn ông làm ta động tâm lần nữa, đại tướng quân, chàng thần kỳ xinh đẹp, chàng biết ?”

      Mộ Đồ Tô cũng cho nàng ta sắc mặt tốt. Ngọc Linh vội, yên lặng nhìn chăm chú vào , dường như chờ đợi dược lực hoàn toàn phát huy công hiệu.

      Bạch Chỉ ngã ngồi ở bên tuy chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Ngọc Linh, lại có thể tưởng tượng được nét mặt đắc ý của nàng ta lúc này. Bạch Chỉ thể tưởng được vĩnh viễn thể vượt qua trong lòng nàng lại là người thấp hèn như thế. Nàng đủ hoàn mỹ, trước mắt đưa lưng về phía nàng là mục tiêu trong lòng nàng thể trèo lên được, bây giờ loại niềm tin này như quân lính tan rã.

      Bạch Chỉ dùng hết khí lực còn thừa lại cười lạnh đứng lên, “Bằng vào có thể đạt được tình của Tô Tô? Ta tin.”

      Nàng kiên quyết tin, kiếp trước Mộ Đồ Tô điên cuồng như vậy, nàng chết cũng tin.

      Ngọc Linh đá nàng cước, hung hăng đá vào đùi nàng, “Ta đây cho nhìn kỳ tích xuất .”

      Mí mắt Bạch Chỉ càng ngày càng nặng, vào lúc nàng nỗ lực bảo trì chút thanh tỉnh cuối cùng, nàng nhìn thấy cửa buồng trong phía sau Nam Chiếu tiểu công chúa mở ra, bóng người bước đến, thân hình cao lớn, rất giống… Cung Thân Vương?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :