1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

BẠCH NHẬT HUYÊN TIÊU - QUÂN KHUYNH TÂM

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 40 - ĐẾ QUỐC THÂM TÌNH

      Dựa theo hành trình được vạch sẵn, cả hai ở lại Kyushu vài ngày rồi mới tiếp tục đến Tokyo. Đến đây, Bạch Nhật Tiêu bắt đầu trở nên bận rộn. Bởi vì theo kế hoạch phát triển của Hoàng Đình, Tokyo chính là khu vực tiềm năng để mở rộng kinh doanh. Còn , cùng với hướng dẫn viên du lịch và vệ sĩ Bạch Nhật Tiêu sắp xếp du lịch khắp những phố lớn ngõ của thủ đô Tokyo. Cho dù có ở bên cạnh , nhưng là mỗi ngày điện thoại ngừng. Giọng dịu dàng của Bạch Nhật Tiêu luôn vây bọc chung thanh thân thể Bạch Nhật Huyên, giống như lúc nào cũng bên cạnh vậy.

      "Nơi này là cầu đá hai nhịp tên là Nijubashi, phía trước xa chính là cung điện Thiên hoàng. Vào những ngày nghỉ nơi này mở cửa cho mọi người được tham quan hoàng thất..." hướng dẫn viên du lịch nhiệt tình giới thiệu với Bạch Nhật Huyên. chung quanh cung điện Thiên Hoàng, đột nhiên nhớ tới ngày biểu diễn kịch. Khi đó, hề báo trước hôn , khiến vừa sợ vừa hoảng trách cứ cả gan làm loạn, thậm chí còn khóc ầm ĩ cả lên. Ngày đó, nhất định buồn lắm, ràng là muốn chân tình mà bày tỏ, lại bị xem như trò khôi hài. Người luôn luôn mặt lạnh như Bạch Nhật Tiêu với người khác lại đồng ý vì vui vẻ của mà biểu diễn, chỉ đơn giản muốn được quang minh chính đại có cơ hội ôm vào lòng. Đáng tiếc, mãi đến nhiều năm về sau mới phát .

      Còn nhớ lúc đó, cả hai diễn vai đôi tình nhân có số phận bi ai trước mắt của thế nhân. Có lẽ, có thể cho những con người ấy kết cục tốt đẹp. vẫn là hoàng đế kiêu hãnh và lạnh lùng như trước, vẫn là công chúa thương. Cả hai tuy rằng vẫn còn trong tình cảm mông lung, nhưng mà 'lưỡng tình tương duyệt', nên thành thân thuộc. tin rằng lúc trước Bạch Nhật Tiêu nhất định cho là như vậy.

      Bạch Nhật Huyên đột nhiên muốn nhìn thấy biết bao, vậy nên trước khi kết thúc chuyến ngày hôm nay, cùng vệ sĩ về lại khách sạn.

      Khi quay trở về phòng, Bạch Nhật Tiêu cùng với ban phụ trách số liệu họp, làm động tác im lặng với Mạc Thịnh.

      "Có muốn tôi với Tổng giám đốc tiếng ? Sau cuộc họp Tổng giám đốc còn phải xem rất nhiều văn kiện, kết thúc sớm được, tiểu thư có khả năng phải chờ rất lâu." Mạc Thịnh bước ra cửa sau giọng với .

      "Để cho ấy làm việc, tôi chờ bên ngoài là được rồi. Đừng cho ảnh biết là tôi về nha, tôi muốn quấy rầy." phải trở về để ỉ ôi với , chính là muốn xem bộ dạng Bạch Nhật Tiêu làm việc. Trước kia, cơ hồ đều là nhìn . Bạch Nhật Huyên khi chú tâm vào chuyện gì có cách nào quan tâm đến mọi thứ xung quanh, đương nhiên, bao gồm cả ánh mắt si mê của Bạch Nhật Tiêu nữa.

      Mạc Thịnh cố ý khép hờ cửa để Bạch Nhật Huyên có thể nhìn thấy trong phòng, có lẽ là cũng vì muốn để chú ý tới người đương ngồi bên ngoài. ngồi dựa vào ghế, mười ngón tay đan vào nhau đặt ngang bụng, thần sắc nghiêm cẩn, đôi lúc mở miệng, ánh mắt đều lộ ra khí phách mạnh mẽ của quân vương khiến người ta phải kính nể.

      lấy laptop từ trong túi ra, cảm hứng cuồn cuộn ngừn dâng lên. Lấy tờ giấy trắng để phác thảo nội dung, cầm chiếc bút màu hồng nhạt tô tô vẽ vẽ cái tên, Bạch Nhật Huyên Tiêu.

      Bạch Nhật Huyên đứng ở tầng cao nhất của khách sạn, ngắm nhìn cảnh đêm của thủ đô Tokyo phồn hoa trước mắt, từng tia sáng lóe lên giống như bảo thạch 'ngũ thải tân phân' (năm màu chính: vàng, xanh, đỏ, trắng, đen), ánh sáng rực rỡ chiếu khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Nhật Huyên, cùng với người thanh niên đứng sau thâm tình nhìn .

      Hai cánh tay ấm áp bọc lấy thắt lưng của Bạch Nhật Huyên. cũng nắm chặt lấy bàn tay dày rộng kia, cười , " xong việc rồi hả ?"

      Gật gật đầu trả lời, Bạch Nhật Tiêu biết đợi lâu đến như vậy, cho đến khi hoàn thành phần văn kiện cuối cùng, Mạc Thịnh mới cho biết, Huyên Huyên trở về từ sớm. "Về rồi sao cho biết thế?" Bạch Nhật Tiêu có chút uất giận hỏi, trách cứ chính mình để vắng vẻ lâu như vậy.

      Dịu dàng quay đầu lại, nụ cười môi Bạch Nhật Huyên rạng rỡ, "Bộ dạng khi làm việc rất đẹp trai, em thích nhìn như vậy nha."

      nhàng cười, Bạch Nhật Huyên cúi xuống chiếm lấy đôi môi thơm dịu của . Nụ hôn mỗi lúc sâu, bắt đầu là dịu dàng rồi dần dần trở nên bá đạo. Tách cái miệng nhắn của ra, quấn quít lấy cái lưỡi ướt át, khiến Bạch Nhật Huyên phải xụi lơ trong lòng . Kiềm lòng được, đẩy nằm xuống sô pha, bàn tay rộng lớn linh hoạt phủ lấy bờ ngực mềm mại dễ chịu của , nhàng xoa nắn. Bạch Nhật Huyên thực chịu nổi điều này, rất nhanh liền chôn đầu trong ngực thở dồn dập. Si mê cắn cắn da thịt trắng mịn của , tay Bạch Nhật Tiêu rất nhanh cởi bỏ làn váy, thuần thục đặt dưới thân mình, cưỡng hãn xâm chiếm vào trong thân thể mật ngọt của Bạch Nhật Huyên...

      Thời gian im lìm trôi qua. Mùa hè năm thứ tư, tốt nghiệp đại học, có nhiều thời gian bên cạnh hơn. Mà Bạch Nhật Tiêu cũng nhiều việc hơn trước, bắt đầu mang qua qua lại lại Tokyo cùng trung tâm tài chính Zurich. cùng bây giờ đưa Hoàng Đình bước những bước vững chãi đầu tiên tại Tokyo, đưa vào tiến hành những kế hoạch đầu tiên. Cùng lúc đó, số cổ phần của Hoàng Đình quốc tế dần dần thuộc về Bạch Nhật Tiêu. Về nước hai năm, rốt cuộc nắm trong tay toàn bộ cục diện của Hoàng Đình quốc tế, bắt đầu trở thành vận mệnh dưới tay Bạch Nhật Tiêu...

      quyết đoán, sắc bén, hành động nhanh, tác phong mạnh mẽ đầy hiệu quả khiến Bạch Nhật Tiêu bước lên địa vị mới, trở thành nhân vật khiến người khác nghe tên sợ hãi. Danh hiệu 'hoàng đế giới tài chính' thuộc về Bạch Nhật Tiêu. Phần lớn khu vực châu Á đều thuộc về bộ phận tài chính trong phạm vi của Hoàng Đình. Trong thời gian hai năm ngắn ngủi, mở rộng bản đồ của Hoàng Đình quốc tế. Dùng thực tế và hành động để chứng minh, có Bạch thị, Hoàng Đình vẫn có thể đứng sừng ở phương Đông này.

      Từ khi Bạch Nhật Huyên êm xuôi thoát khỏi bó buộc của trường học, tính bá đạo của Bạch Nhật Tiêu càng thêm nghiêm trọng. tiến hành chính sách bá đạo này bằng cách, mỗi ngày đều ôm Bạch Nhật Huyên dậy từ trong chăn, cùng làm. Giống như cái lưới vô hình, Bạch Nhật Tiêu dùng nó trói buộc chặt chẽ bên người.

      Bạch Nhật Huyên dịu ngoan dựa vào trong lòng . Tuy rằng bây giờ Bạch Nhật Tiêu đương xem văn kiện, cũng chẳng muốn quấy rầy đâu, nhưng là cũng vì 'thân bất do kỷ' (đại ý: chuyện bản thân khống chế được) nha. Vì để Bạch Nhật Tiêu cho phép, sắc dụ cũng phải làm thôi. Nâng mặt lên, Bạch Nhật Tiêu kề sát môi vào môi , có ý tốt mà hôn lên.

      Bạch Nhật Tiêu biết, hẳn là muốn xin xỏ điều gì. Mỗi lần ân cần gần gũi như thế này tuyệt đối phải vô duyên vô cớ. Giây tiếp theo chắc chắn là, Tiêu, đồng ý với em chuyện được ? Nhưng mà thường là, hôn đến thần hồn điên đảo, cho tới khi còn sức lực nào mà điều kiện với mới thôi. Bạch Nhật Tiêu siết eo của Bạch Nhật Huyên lại, để dán chặt vào người mình, bắt đầu dịu dàng cắn cắn môi , khiêu khích phần lưỡi ẩm ướt.

      Mấy lần kinh nghiệm trước kia cho Bạch Nhật Huyên biết thể đắm chìm trong dịu dàng của . Đẩy Bạch Nhật Tiêu ra, trong tức khắc nhìn thấy đôi mày nhíu lại, liền ngoan ngoãn liếm liếm môi chút. "Tiêu, đồng ý với em chuyện được ?" Ánh mắt tỏa ra ánh sáng mong chờ, chút che giấu nào nhìn .

      " được!" Bạch Nhật Tiêu mở miệng , kéo quay trở lại, muốn tiếp tục nụ hôn dang dở.

      Bạch Nhật Tiêu tuyệt đối phối hợp, lại đẩy đẩy ra lần nữa, vô cùng có lỗi mà nhìn , "Khả Hân đương đợi em đó..."

      "Cho nên em muốn tìm nó?!" Ánh mắt Bạch Nhật Tiêu ác liệt nhìn chằm chằm, khiến cái chuông báo động trong người réo vang. Trăm ngàn lần đừng trả lời là vâng, bởi vì cho phép!

      Tuy rằng trong lòng cảnh báo phải lập tức phủ nhận, nhưng lâu gặp Từ Khả Hân. Sau khi tốt nghiệp cứ như hình và bóng với Bạch Nhật Tiêu. Ngoại trừ bên người cũng vẫn chỉ bên người ... thông minh lắc lắc đầu chút. Trăm ngàn lần thể bướng lên được, phải dùng chính sách dụ dỗ đối phó. Điểm yếu của Bạch Nhật Tiêu chính là khi chủ động mà thôi.

      "Tiêu ~" Giọng mềm mại ngọt ngào như mật lan ra bên môi . Trong khoảnh khắc, ý thức của Bạch Nhật Tiêu bị xâm chiếm bởi hương vị ngọt ngào gần sát kia. "Lâu rồi em gặp Khả Hân, cho em gặp ấy mà? Nha?" Chiêu này cũng là kỹ xảo Bạch Nhật Tiêu quá quen nhưng thực có cách nào từ chối. giữ lấy khuôn mặt , hơi thở ngọt ngào đảo qua bờ môi, nhàng chạm vào, khiến si mê mà khiêu khích, mở đôi môi ra, tham luyến quấn quít. Bạch Nhật Tiêu cự tuyệt.

      Trải qua nụ hôn dài, rốt cuộc chống cự được phải bại trận. Tay của Bạch Nhật Tiêu nhịn nổi di chuyển thân thể của . Nếu còn hôn tiếp, bọn họ trình diễn số cảnh hạn chế người xem mất. Ngoan ngoãn dựa vào ngực Bạch Nhật Tiêu, đùa giỡn mấy cúc áo trước ngực , "Em hứa là lâu lắm đâu?" Bạch Nhật Huyên cố ý cọ cọ cổ , cầu xin .

      nhóc láu lỉnh này, vì để cho đồng ý chiêu gì cũng sử dụng tất! Bạch Nhật Tiêu dở khóc dở cười, nhưng là điều đúng là . Bởi vì luôn chiếm lấy , chút thời gian riêng tư Bạch Nhật Huyên cũng có. Nhưng mà chỉ cần vài giờ thấy được , nhớ, rất nhớ. Bây giờ chỉ có thể buông ra, hôn mạnh cái rồi nhắc nhở, "Trước giờ cơm tối trở về, biết ?"

      Tuy Bạch Nhật Huyên đương thở gấp, nhưng là vẫn sung sướng gật gật đầu, nhanh nhẹn hôn hai má của rồi bay ra khỏi văn phòng. Chỉ còn lại Bạch Nhật Tiêu mê luyến nhìn bóng dáng hồng hồng bé biến mất trong tầm mắt, bất đắc dĩ cười cười.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 41 - GẶP LẠI NGƯỜI QUEN CŨ

      "Sao lại lâu như vậy hả?!" Từ Khả Hân chờ Bạch Nhật Huyên ở dưới lầu Hoàng Đình hơn nửa tiếng đồng hồ mới thấy xuất , hờn giận kêu lên.

      "Cậu thiệt tình á, trước với mình tiếng. Cậu cũng phải biết Tiêu như thế nào." Bạch Nhật Tiêu bất đắc dĩ , mở cửa xe ra ngồi lên vị trí phó lái bên cạnh bạn. Sau khi tốt nghiệp, Từ Khả Hân cơ hồ đều chơi bời lêu lổng mỗi ngày. Lên xe ngoài dạo phố chỉ còn dạo phố, cuộc sống quá an nhàn. Điều này giúp ích rất lớn cho nhà cùng với vị hôn phú đáng thương của Từ Khả Hân, mỗi ngày ngủ cho đến khi dậy, trang phục đưa đến tay cơm đưa đến mồm.

      cho sang là bạn cũ gặp nhau ôn chuyện, nhưng kỳ Từ Khả Hân chỉ là rất muốn kéo Bạch Nhật Huyên loanh quanh mua sắm chút. Mới vào cửa hàng bách hóa lớn nhất của thành phố, tay Từ Khả Hân cũng xách đầy túi lớn túi linh tinh.

      "Cậu mỗi ngày đều mua nhiều như vậy, gả cho Hạo Nhiên xong còn bắt ảnh trả tiền hả?" Bạch Nhật Huyên nhìn Từ Khả Hân vẫn còn chưa muốn về, mở miệng .

      Từ Khả Hân lơ đãng nhìn những quầy bán hàng chung quanh, "Yêm tâm yên tâm, mình dùng tiền của mình mà. Hơn nữa, ảnh có tiền như vậy còn sợ gì. Trước kia tiền mua quà cho phụ nữ khác còn chưa đủ để mình mua sắm vài lần đâu!" xong liền bắt đầu mở máy kể từng chiến tích huy hoàng của Quý Hạo Nhiên. Cái ghen này của Từ Khả Hân chưa hề giảm.

      Bạch Nhật Huyên nhìn bạn đương bày ra bộ dáng khinh khinh, trong lòng cười trộm. biết Hạo Nhiên là 'hoa hoa công tử' mà còn muốn đâm đầu vào. ràng lãng tử kia muốn quay đầu, nàng này lại hay phàn nàn về mấy chuyện qua, đúng là mâu thuẫn!
      Skip in 7...Advertisement in 01 seconds

      Từ Khả Hân lấy bộ quần áo ướm lên người Bạch Nhật Huyên thử thử, ánh mắt sáng ngời , "Cậu có muốn thử hay ? Ôi chao, mình thấy rất là hợp đó nhé."

      Ánh mắt Bạch Nhật Huyên chỉ dừng quần áo chút đa đẩy ra, " cần đâu, cái này phải là phong cách của mình." có được nhà thiết kế riêng cho mình, có được những món đồ độc nhất vô nhị, quý giá nhất thế giới. Những lựa chọn khác, đối với là dư thừa.

      Từ Khả Hân bất đắc dĩ gật gật đầu, treo lại quần áo giá. "Mình vẫn luôn muốn hỏi cậu mua quần áo ở chỗ nào nha. Luôn phong cách ngọt ngào như vậy, mà mình lại chưa thấy qua ở cửa hàng nào bao giờ. Giới thiệu với mình muốn chút , mình cũng muốn thử đó, thử chút mà." Từ Khả Hân vòng quanh Bạch Nhật Huyên, cuối cùng dừng trước mặt rồi . vẫn cảm thấy quần áo của Bạch Nhật Huyên thực rất đặc biệt, còn chưa bao giờ gặp qua những chiếc váy Bạch Nhật Huyên lần nào. đột nhiên muốn thay đổi phong cách cá tính, thử kiểu ngọt ngào chút.

      Bạch Nhật Huyên mỉm cười, mở miệng đầy mờ ám, "Nhãn hiệu của nhà thiết kế kia, chỉ làm cho mỗi mình mình thôi." từng hỏi qua Bạch Nhật Tiêu vì sao học ngành thiết kế thời trang. Dù sao cũng có tài như vậy, nhưng là, Bạch Nhật Tiêu cần nghĩ ngợi gì từ chối. , thiết kế của , chỉ vì mình .

      khó được thấy vẻ vui sướng của Từ Khả Hân, nhưng sau khi gặp Chung Thi lại đột nhiên biến hóa. Bạch Nhật Huyên đột nhiên nhớ ra, đây là công ty bách hóa của Chung thị, mà quan hệ Chung gia cùng Bạch gia, bởi vì chuyện Bạch Nhật Tiêu kháng cự hôn được tốt lắm. Mà , năm qua cũng chưa gặp Chung Thi lần nào. Lần gặp này, ngoại trừ cảm giác được Chung Thi vẫn thích mình như trước Bạch Nhật Huyên chẳng nhìn thấy được cảm xúc gì.

      Từ Khả Hân bên cạnh sau khi thấy Chung Thi liên bày ra bộ dáng đanh đá, đứng chắn trước mặt Bạch Nhật Huyên, hùng dũng oai vệ trừng mắt nhìn Chung Thi tới. Cái gọi là 'lai giả bất thiện' (người tốt đến), Từ Khả Hân đây để có bất cứ chuyện gì xảy ra khi Bạch Nhật Huyên ra ngoài với mình, miễn cho việc Bạch Nhật Tiêu khùng lên mà hủy hoại luôn.

      "Thế giới này đúng là nha, chỉ dạo phố thôi mà cũng gặp người muốn gặp rồi!" Từ Khả Hân khách khí nhìn Chung Thi . Bạch Nhật Tiêu ở phía sau lại kéo kéo áo nàng, ý bảo nên khó nghe như vậy.

      "Chị Thi ." Mặc kệ là gặp lại có xấu hổ chút chút, dù sao đây cũng là người chị cùng nhau lớn lên từ bé, Bạch Nhật Huyên vẫn chủ động mở miệng gọi tiếng.

      Chung Thi có chút khó xử nhìn , lúc lâu sau mới miễn cưỡng mở miệng , "Tôi có thể riêng với mấy câu được hay ?" hỏi cách có chút nhún nhường, khiến cho Từ Khả Hân cùng Bạch Nhật Huyên khỏi run lên.

      Cuối cùng, Bạch Nhật Huyên vẫn gật gật đầu, cố gắng thuyết phục Từ Khả Hân, đến nhà hàng cùng Chung Thi . Trực giác cho biết, chuyện Chung Thi sắp có lẽ khá nghiêm trọng. Bằng , Chung Thi mắt luôn luôn cao hơn đỉnh hạ mình như thế này đến tìm riêng và dùng giọng điệu như thế.

      Hai người ngồi đối diện nhau trong nhà hàng, đều im lặng khiến khí có chút áp lực quỷ dị. Bạch Nhật Huyên ngại ngùng hết cầm lên buông xuống cốc đồ uống, chờ Chung Thi mở miệng chuyện.

      "Chung thị sắp bị Hoàng Đình nuốt sạch." Lời của Chung Thi giống như quả bom, hướng thẳng tới Bạch Nhật Huyên, khiến thiếu chút nữa đổ cốc đồ uống xuống, chỉ có thể ngây ngốc nhìn biểu tình khó khăn của Chung Thi bây giờ. "Tiêu trả thù tôi, ấy hận tôi gài bẫy, vì thế hủy Chung thị mà báo thù." năng có chút lộn xộn, hướng ánh nhìn cầu xin giúp đỡ về phía Bạch Nhật Huyên, "Tôi biết Tiêu rất . Tôi hy vọng có thể giúp tôi, giúp cho Chung thị. Bởi vì chuyện này, sức khỏe của ba tôi xấu rất nhiều. Nếu Hoàng Đình thâu tóm được Hoàng Đình, cả Chung gia cũng kết thúc. Huyên Huyên, tôi hy vọng có thể giúp tôi, xin Tiêu đừng đuổi tận giết tuyệt."

      Bạch Nhật Tiêu khiếp sợ nên lời, chỉ là vì giọng điệu như thế này của Chung Thi , mà còn là vì tin Bạch Nhật Tiêu muốn thu mua Chung thị. Tuy rằng mấy năm nay vẫn theo bên người , nhưng đối với chuyện công việc, dường như câu cũng rất ít khi hỏi. cho quan tâm, tự nhiên cũng muốn xen vào chuyện này. "Vì sao Tiêu lại muốn trả thù chị?" So với chuyện thu mua Chung thị, càng tò mò chuyện Bạch Nhật Tiêu trả thù Chung Thi hơn. như thế nào bọn họ cũng được đặt cạnh nhau trong cái lễ đính hôn, Bạch Nhật Tiêu phải vô tình đến mức trả thù Chung Thi chứ.

      "Huyên Huyên, tôi cầu xin , giúp tôi được ?" Chung Thi kích động cầm tay Bạch Nhật Huyên, " với ấy đừng thu mua Chung thị, ấy nhất định nghe." cầu xin nhìn Bạch Nhật Huyên. Chung Thi cũng suy nghĩ kỹ càng lắm rồi mới quyết định cầu xin Bạch Nhật Huyên giúp. Vì thế giới này, người có thể tác động đến Bạch Nhật Tiêu cũng chỉ có Bạch Nhật Huyên. Cho dù muốn cúi đầu, cũng phải giữ được Chung thị. thể để nghiệp phấn đấu đời vất vả của Chung Thiên Lân bị Bạch Nhật Tiêu cướp .

      Bạch Nhật Huyên thể thừa nhận, bộ dạng Chung Thi như thế này khiến dám cự tuyệt. phải bởi vì xin lỗi, mà chính là vì đồng tình. Chung Thi cũng rất Bạch Nhật Tiêu, nhưng là Bạch Nhật Tiêu chưa bao giờ để điều này vào mắt. So với chính mình, có được toàn bộ tình của Bạch Nhật Tiêu, đành lòng cự tuyệt. "Tôi biết giúp được chị hay , nhưng tôi thử với ấy."

      Chung Thi còn cưa kịp buông tay Bạch Nhật Huyên ra, bàn tay kia của Bạch Nhật Huyên nằm gọn trong bàn tay rộng lớn khác. Chung Thi hoảng sợ ngẩng đầu. Quả nhiên, Bạch Nhật Tiêu xuất ngay trước mặt . Đôi mắt lạnh lùng vô tình kia, nhìn 'mao cốt tủng nhiên' (sởn gai ốc).

      Chung Thi còn có tới kịp đem Bạch Nhật Huyên thủ buông ra, Bạch Nhật Huyên thủ muốn bị đôi bàn tay to nắm ở lòng bàn tay lý. Chung Thi hoảng sợ ngẩng đầu, quả nhiên, xuất ở nàng trước mắt là Bạch Nhật Tiêu cặp kia vô tình lãnh khốc ánh mắt, nhìn xem nàng mao cốt tủng nhiên.

      Bạch Nhật Huyên vội vàng đứng bên cạnh giải thích, "Tiêu à, phải như vậy đâu. Chị Thi chưa gì cả." bất đắc dĩ trừng mắt, liếc Từ Khả Hân ở phía sau Bạch Nhật Tiêu chút, chắc mẩm là nàng này lại mật báo rồi.

      Bạch Nhật Tiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm Chung Thi đương yên lặng gì. Mặc kệ ta 'hoa dung thất sắc', mở miệng vẫn lưu tình gì, "Tôi với lần, được phép mình tìm ấy. khi nhớ như vậy, tôi nghĩ mình nên xuống tay mạnh hơn mốt chút mới in được vào đầu!" Bạch Nhật Tiêu từng , bao giờ để cho người gài có được kết cục tốt. Chung thị là đứng mũi chịu sào. Chung Thiên Lân vì muốn báo thù cho con dồn hết nhân lực trong nước, phong tỏa Hoàng Đình. Chỉ là Bạch Nhật Tiêu đánh mà nắm chắc phần thắng. Dù như thế nào chăng nữa, Chung thị vẫn là đối thủ thứ nhất của ở trong nước. Chung Thiên Lân lại luôn luôn có khát vọng mở rộng nghiệp ở nước ngoài. năm nay ông ta ngừng đàm phán công việc hợp tác cùng Nhật Bản. Bạch Nhật Tiêu chẳng qua chỉ lợi dụng tốt thời cơ này. Chung gia vì ngăn cản hạng mục đầu từ lớn kia, cầm sạch cổ phần giữ Chung thị để thế chấp ngân hàng, Bạch Nhật Tiêu sử dụng chút thủ đoạn để khiến hạng mục này thể tiếp tục, chiếm gần hết cổ phần của công ty nhà họ Chung mà thôi!

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 42 - DỪNG Ở ĐÂY

      Chung Thi đau đớn nhìn người thanh niên trước mặt, "Tiêu, em biết hận em, nhưng là đừng thu mua Chung thị được ? Đây là tâm huyết cả đời của ba, ông thể có Chung thị được." cầu xin, muốn níu lấy tay Bạch Nhật Tiêu, nhưng lại bị gạt mạnh ra.

      Bạch Nhật Tiêu có lẽ là vô tình, cho dù Chung Thi có khóc lóc cầu xin đến như thế nào, vẫn lạnh lùng thờ ơ như trước. Cho dù từng cùng nhau lớn lên, cũng vì tình cảnh bây giờ của ta mà cảm thấy đau lòng. Đối với người liên quan gì, thể chừa ra chút tình cảm, cả thương hại cũng đều có.

      Bạch Nhật Huyên bị lôi , trong lòng vẫn nghẹn lại. nhu thế nào Chung Thi cũng thương như vậy, làm thế phải rất vô tình sao. Dọc theo đường , Bạch Nhật Huyên hơi chu miệng, gì cũng nhìn , chờ phát tâm tình bây giờ mà lấy lòng mình.

      biết tức giận. để ý tới việc này làm chịu nổi, nhưng vẫn yếu lòng bốc đồng bênh vực Chung Thi . Rốt cuộc xe chạy đến khu công viên gần đó, Bạch Nhật Tiêu mới dừng lại, dịu dàng mà bá đạo xoay mặt qua, " làm việc có lý do của mình, được tức giận với vì loại việc này!"

      Bạch Nhật Tiêu ấm ức xoay mặt sang chỗ khác. chọc giận rồi còn dùng kiểu mệnh lệnh này chuyện. để ý đến .

      " biết em giận vì thái độ với Chung Thi quá tuyệt tình." Bạch Nhật Tiêu biết nhóc này luôn ăn mềm ăn cứng, chỉ có thể dịu giọng chuyện, " là lạnh lùng, tàn nhẫn, vô tình, bởi vì tất cả tình cảm của em đều dành cho em. Chẳng lẽ em hy vọng đau lòng vì người phụ nữ khác trước mặt em sao?"

      "Vậy sao làm thu mua Chung thị, chuyện gì có thể khiến hận chị Thi đến như vậy?" muốn bị làm cho mềm lòng, cố gắng cao giọng hơn trước.

      "Những điều làm bây giờ chưa bằng phần mười những gì Chung Thiên Lân làm với . Em nghĩ em và trước mặt mọi người phủ nhận chuyện đính hôn với Chung gia, Chung gia mất mặt mũi như vậy còn có thể dễ dàng buông tha ?" tức giận với , lại đành lòng trách quá mức. Dù sao Bạch Nhật Tiêu cũng muốn làm lo lắng điều gì, chuyện gì cũng . Chỉ là vì những người khác cứ khiến tức giận mãi. ràng hẳn là, ở trong lòng là quan trọng nhất.

      Quả Bạch Nhật Huyên chưa từng hỏi qua có ái gì hài lòng, bởi vì luôn cho quan tâm cẩn thận, cho dịu dàng, khiến bao giờ cảm thấy được điều gì khác thường ở . Cho dù nghiệp gặp lúc khó khăn, cũng có mà gạt đống bụi gai này , 'cửu nhi cửu chi' (dần dần, từ từ), quen với người hoàn mỹ thể làm được, nhưng lại quên mất điều, cây lớn đón gió to. Bởi vì hoàn mỹ, vì thế áp lực. Mà , có được cuộc sống bình ổn dưới bảo vệ của Bạch Nhật Tiêu, thậm chí còn chưa từng chia sẻ phiền não gì với cả.

      Bạch Nhật Huyên đỏ mắt lên bổ nhào vào lòng , "Thực xin lỗi."

      Đau lòng ôm chặt lấy , Bạch Nhật Tiêu bế thân hình mềm mại kia nhét đầy vào lòng mình, " thích ba chữ này, đổi cái khác." Cũng thực may mắn, Huyên Huyên của nhóc qua liền hiểu chuyện, bao giờ khiến phải đau đầu vì mấy chuyện này. cũng muốn cho , dạo trước bị Chung Thiên Lân ép tới cơ hồ thở nổi.

      Dựa vào lồng ngực rộng lớn của , Bạch Nhật Huyên mỉm cười ngọt ngào, ngẩng đầu, si mê nhìn khuôn mặt vô cùng tuấn kia, "Bởi vì có để dựa vào, em cảm thấy thực tự hào đó nha. Tiêu, trong lòng em, là thần, hoàn mỹ có tỳ vết nào." chưa từng cho biết, trong cảm nhận của là người đàn ông hoàn mỹ nhất, ngay cả trong tình lẫn nghiệp. Là hoàn mỹ duy nhất như thế, đạt tới được. Hào khí như vậy, kế hoạch mưu lược như vậy, có chỗ nào tốt cả.

      mê muội nhìn trong lòng. Ánh mắt trong veo đầy nước, mỗi giọt đều là mê luyến đối với mình, khiến nhướng nhướng mày vui vẻ. Bạch Nhật Tiêu luôn luôn quan tâm đến chuyện người ngoài đánh giá cao mình như thế nào, nhưng là chỉ cần Bạch Nhật Huyên ra những lời này khiến bản thân cũng ngây ngất theo. Điều muốn, chính là khẳng định của . Bởi vì có để dựa vào, cảm giác đến tự hào, kiêu hãnh!

      Bạch Nhật Huyên giữ lòng được phải bày tỏ cảm xúc của mình khiến nhiệt tình của Bạch Nhật Tiêu như sói như hổ. Đôi môi đào của bị hôn ước chừng đến hơn nửa giờ. Bạch Nhật Huyên si mê thừa nhận cuồng nhiệt đó, cảm thụ bá đạo của Bạch Nhật Huyên. Cho dù ở số thời điểm gần như điên cuồng, vẫn quên cho dịu dàng, khiến cho phải mềm nhũn trong lòng mình.

      Ngón tay dài của Bạch Nhật Tiêu vuốt ve đôi môi hơi sưng lên của Bạch Nhật Huyên, tham lam nhìn dung nhan kiều diễm của . Bởi vì nụ hôn kịch liệt, ngực lại phập phồng dụ dỗ . tự chủ trước giờ của Bạch Nhật Tiêu ở trước này chưa bao giờ mạnh cả, chỉ cần cười nhàng đủ để thần hồn điên đảo cả lên, đừng tới quyến rũ chết người bây giờ. giữ lấy eo Bạch Nhật Huyên, ôm tới ngồi lên đùi, kéo váy của lên...

      " nên như vậy, nơi này được..." Lời của bị nuốt hết vào trong miệng. Chỉ cần muốn, thể phản đối được.

      Mùa hè qua , Chung gia bị Bạch Nhật Tiêu vô tình đá Chung thị ra, còn Chung thị lại bị Hoàng Đình thu mua. Báo chí rùm beng lên chuyện Bạch Nhật Tiêu phản kháng tiến vào giai đoạn cuối. Mà Chung Thi , lúc Bạch Nhật Tiêu xuất ở Ban Giám đốc, cũng là lúc bước lên máy bay sang Pháp. Nơi này, còn cái gì đáng giá để mà lưu luyến. Người đàn ông nhất, chưa bao giờ . Lần cuối cả hai người thấy Chung Thi là khi Hoàng Đình tiếp quản Chung thị. Chung Thi theo bên cạnh Chung Thiên Lân, cả quá trình hề có chút biểu nào. Sau khi Chung gia xuống dốc, Chung Thi cũng trở về. Tại nơi lãng mạn đầy mơ mộng như nước Pháp xa xôi kia, – xinh đẹp cao quý đến như vậy – có lẽ tìm được tình mới. Và cũng có lẽ, nhớ suốt đời quên vô tình của Bạch Nhật Tiêu. Mặc kệ là kết quả như thế nào, đều cho ý niệm. Bọn họ thành như thế này, rốt cuộc nên quy lỗi cho ai? Là mù quáng, hay là vì, Bạch Nhật Tiêu hoàn toàn tuyệt tình? Nhưng là Bạch Nhật Tiêu từng cho rất nhiều lần, rằng có khả năng. Chính là cứ khăng khăng mực mà thôi.

      Viết xong câu chuyện liên quan đến Chung Thi , Bạch Nhật Huyên khép máy tính lại, cảm xúc hỗn loạn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời quạnh màu, lại nhớ tới lần đầu tiên gặp Chung Thi năm đó. Khi ấy, Chung Thi chẳng có thù ghét điều gì, thậm chí cả hai còn có lúc thân thiết như hai chị em, còn có thể gọi tiếng, 'chị Thi ' gần gũi. Cho dù lúc này đây, giữa cả hai đều có điều khó chịu, nhưng Bạch Nhật Huyên thực có cách nào hận Chung Thi được. Bởi vì chiếm được người đàn ông Chung Thi khát vọng nửa đời. Mà thứ Chung Thi có thể mang , chính là tổn thương người ấy đem lại.

      "Nếu có em, chị Thi sao?" Bạch Nhật Tiêu thân mật ôm lấy .

      " biết." Nhét bàn tay bé của vào lòng bàn tay mình, Bạch Nhật Tiêu bình thản trả lời, "Loại chuyện này nên 'nếu'. Bởi vì em xuất trong cuộc đời , ở trong lòng , chiếm được tình của ." Nụ hôn chậm rãi chảy xuống từ đôi má phấn mềm của , cuối cùng dừng phần cổ trắng mịn.

      "Vì sao lại là em?" quay đầu, vẫn muốn hỏi.

      do dự chút, rồi mỉm cười. Hình như các đều muốn hỏi vấn đề này? "Lúc ở Boston, Chung Thi cũng hỏi chuyện này. ta hỏi , em cùng với ta, tại sao phải là Chung Thi này?" trực tiếp trả lời vấn đề của .

      "Vậy trả lời như thế nào?" thực lo lắng muốn biết đáp án, thuận thế dựa luôn vào lòng Bạch Nhật Tiêu.

      Thản nhiên cười, đôi mắt đen của Bạch Nhật Tiêu lên thâm tình cùng quyến luyến, kéo sát lại, " trả lời là, bởi vì, em." Ngay sau đó, cúi người xuống phủ lấy đôi môi mềm mại say đắm kia, khiến thương cảm trong Bạch Nhật Huyên chợt tan mất.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 43 - ĐÂM NGANG

      Từ lần trước bị Bạch Vĩ Minh "phái" về nước xử lý hôn giữa Bạch Nhật Tiêu cùng Chung Thi , An Như Nguyệt chưa quay về Mỹ lần nào, thậm chí còn chặt đứt liên hệ với bên kia. Trải qua hơn năm 'thâm tư thục lự' (suy nghĩ kỹ càng), bà có lẽ cũng nhìn thấy ràng, con đường bản thân mình cần tiếp tục thể có tên đàn ông kia nữa.

      Bạch Nhật Huyên như thế nào cũng nghĩ tới việc mình còn có thể cùng An Như Nguyệt 'tâm bình khí hòa' ngồi đối diện. Từ sau khi Bạch Nhật Tiêu mang ra khỏi tòa thành, chưa gặp lại an Như Nguyệt lần nào, mặc kệ việc cả hai đương cùng ở trong thành phố, nhưng cũng hẳn trở thành xa lạ. Gặp lại bà, Bạch Nhật Huyên cố gắng mấy cũng ức chế được xúc động muốn òa khóc. Dù sao An Như Nguyệt cũng coi như là con ruột của mình, nhưng là rốt cuộc, vẫn thương tổn An Như Nguyệt, lựa chọn Bạch Nhật Tiêu.

      Bạch Nhật Tiêu ngồi bên cạnh , nắm chặt bàn tay run run. hiểu tâm tình bây giờ của Bạch Nhật Huyên, nhất định là trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Ý nghĩa của An Như Nguyệt trong lòng , vẫn ràng.

      Mấy ngày này, An Như Nguyệt luôn nghĩ rằng, có lẽ việc gả cho Bạch Vĩ Minh chính là nét bút hỏng trong cuộc đời mình, nhưng là hạnh phúc trước mắt này cũng chính là niềm an ủi lớn nhất nét bút hỏng này mang lại cho bà. Dù rằng hơn năm nay bà cùng con có cơ hội gặp mặt nhau nhiều lắm, nhưng qua báo hay tivi, bà vẫn có thể theo dõi được tin tức liên quan đến Hoàng Đình quốc tế. Vẫn như những ngày xưa cũ, Bạch Nhật Tiêu luôn là đứa con khiến bà có thể hãnh diện. Trong năm ngắn ngủi, nó mở rộng Hoàng Đình quốc tế đến các khu vực Đông Á, thậm chí thu mua cả Chung thị có vị trí lừng lẫy trong nước. Bà thực may mắn, Bạch Nhật Tiêu hề giống Bạch Vĩ Minh, có nguyên tắc sống của chính mình. Ít nhất nó cũng vì lợi ích riêng mà chôn vùi tình . Mà Huyên Huyên, sắc mặt của con bé bây giờ cũng tốt lắm. Nửa năm nay theo Bạch Nhật Huyên cùng trời cuối biển, tới lui Âu Á, Bạch Nhật Tiêu cũng để con bé quá vất vả. Bây giờ hoàn toàn là hạnh phúc, có vẻ xinh đẹp khi đắm chìm trong tình . Bà vẫn rất muốn nhìn thấy dáng vẻ khi của Bạch Nhật Huyên, bây giờ thấy được.

      "Vẫn còn nghi ngờ mẹ sao?" Cứ nhìn nhau mà gì. lâu sau đó, An Như Nguyệt mới chủ động mở miệng, đôi mắt chao đảo nhìn thẳng vào tròng mắt cũng phiếm hồng của Huyên Huyên, "Mẹ cũng biết, hai con lại nhau sâu nặng đến như vậy, cho dù có áp lực của dư luận, lợi ích của công ty cũng thể động tới." Giọng của bà thực nặng nề. Sau khi Bạch Nhật Tiêu khiến các phóng viên khiếp sợ, bà lại nhìn thấy con mình mạnh mẽ bảo vệ tình của mình, bà mới hiểu ra được, đây mới là tình . Nếu trong tình còn có cả lợi ích, khúc mắt, giống như bà cùng Bạch Vĩ Minh, ly hôn cũng được mà tái hợp cũng chẳng xong, trước mắt chỉ có thể vợ chồng bất hòa thế này.

      Bạch Nhật Huyên lắc đầu. Đối với người lòng thương mình nhiều năm như vậy, cho dù có quan hệ nào, làm sao trách cứ được. "Mẹ, con trách mẹ, . Con biết mẹ luôn muốn tốt cho chúng con." Cho dù bị xã hội phỉ nhổ, tất cả những điều An Như Nguyệt làm, cũng chỉ là tận lực tránh khỏi bi kịch này mà thôi.

      Bạch Nhật Huyên lắc đầu, đối với cái tình nuôi nấng chính mình nhiều năm, thị như mình ra nữ nhân, nàng bằng cái gì trách tội."Mẹ, ta trách ngươi, , ta biết ngươi là vì chúng ta hảo." Cho dù bị xã hội phỉ nhổ, chân chính khó chịu là đương , An Như Nguyệt làm , bất quá là tận lực tránh cho như vậy bi kịch thôi.

      An Như Nguyệt hạnh phúc nở nụ cười, tiện đà nhìn về phía Bạch Nhật Tiêu vẫn có khí chất bức người đương ngồi cạnh Bạch Nhật Tiêu, thở dài, "Làm người mẹ, mẹ thực thất bại. Con hai mươi mấy tuổi, nhưng là mẹ, ngay cả con mình như thế nào cũng hiểu được. Mấy năm nay chỉ là công việc, mẹ xem hai con."

      Bạch Nhật Tiêu vẫn chưa mở miệng đáp lời của bà. , ở trong lòng , từng trách cứ An Như Nguyệt nhẫn tâm chia rẽ cùng Huyên Huyên. Nhưng cho dù như thế nào chăng nữa, trong mưu kinh hoàng này, người tổn thương nhiều nhất vẫn là An Như Nguyệt. Tối qua lúc An Như Nguyệt đột nhiên gọi điện thoại cho muốn gặp mặt chút, Bạch Nhật Tiêu cũng cảm thấy khó khăn gì, bởi vì biết An Như Nguyệt nhất định suy nghĩ thông suốt cả rồi. Bà là người phụ nữ thông minh, nhưng vì Bạch Vĩ Minh quá hiểm mới khiến bà thấy nhiều năm như vậy.

      An Như Nguyệt thở dài hơi , vẫn nhìn lâu vào đôi tình nhân trước mặt, giống như khắc sâu vào trong lòng dáng vẻ của cả hai. " năm này mẹ cũng nghĩ rất nhiều. Giúp đỡ Vĩ Minh chia rẽ hai con là mẹ đúng, nhưng hai đứa vẫn có thể kiên trì được để đến bây giờ, mẹ thực vui mừng." Bà cầm lấy bàn tay Bạch Nhật Huyên, bọc trong bàn tay mình, "Hai con phải chăm sóc lẫn nhau. Tiêu nhi đối với con, là tình cảm quá sâu nặng. Con thể là con của ẹm, cũng là con dâu của mẹ. Cho dù mẹ có đến bất kỳ nơi đâu, trời nam đất bắc đều nhớ về hai con." Ánh mắt bà có vẻ sầu muộn đau lòng, nhưng là giọng vẫn giữ được vững vàng cùng bình tĩnh.

      "Mẹ..." Bạch Nhật Huyên vẫn luôn là đa sầu đa cảm, dễ dàng rơi nước mắt. Những lời của An Như Nguyệt với , rất hạnh phúc. Theo Bạch Nhật Tiêu rời , cũng dám tưởng tượng An Như Nguyệt có thể tha thứ cho hành động hoang đường của mình, rằng cùng trai nhau. Giờ phút này, cảm động nên lời.

      Bạch Nhật Tiêu ôm lấy bả vai của Bạch Nhật Huyên, dịu dàng trấn an cảm xúc đương kích động của , tiện đà nhìn An Như Nguyệt, "Mẹ có tính toán gì ?" An Như Nguyệt tuyệt đối phải vô duyên vô cớ tìm bọn họ. Nếu đoán lầm, An Như Nguyệt muốn có kết thúc dứt khoác với Bạch Vĩ Minh. Trước khi , bà đến nhìn nỗi vướng bận duy nhất của mình.

      Nước mắt Bạch Nhật Huyên khiến nỗi bi thương kìm nén của An Như Nguyệt cũng chảy xuống. Bà nhàng lau giọt nước ở khóe mắt, kiên cường cười cười, "Mẹ muốn rời khỏi nơi đây, có lẽ thời gian cũng gặp được hai đứa." Bà lấy túi văn kiện màu vàng ra, giao cho Bạch Nhật Tiêu, "Cái này, xem như lời chúc phúc của mẹ cho hai con, mẹ tin tưởng con có thể làm được." Bà kiên định nhìn Bạch Nhật Tiêu. Mọi thứ nằm trong tập văn kiện này. Bà cũng quyết định rời khỏi trận chiến khốc liệt kia mà có khói thuốc súng chiến tranh, bởi vì thắng bại thực ràng.

      Bạch Nhật Tiêu mở túi văn kiện ra, trong ánh mắt đạm mạc rốt cuộc cũng xuất tia đau lòng, "Mẹ hãy chăm sóc tốt chính mình, có thời gian liên lạc với chúng con, đừng để Huyên Huyên lo cho mẹ."

      Bà chưa hề ra quyết định cuối cùng của mình, nhưng Bạch Nhật Tiêu có thể nhìn thấy trước. đứa con thông minh như vậy, bà yên tâm. Mà vẫn đương khóc này, mới là điều khiến bà để ý nhất. "Huyên Huyên, mẹ phải , con có điều gì muốn với mẹ ?"

      Bạch Nhật Huyên nức nở bổ nhào vào trong lòng An Như Nguyệt, "Mẹ, thực xin lỗi, thực xin lỗi." xin lỗi là vì, dù thương cả mẹ lẫn trai, Bạch Nhật Huyên vẫn chọn trai.

      "Con ngốc nghếch." An Như Nguyệt thân thiết vuốt ve mái tóc , "Từ lâu mẹ trách con. Chỉ cần con sống tốt là mẹ an tâm. Giao con cho Tiêu nhi, mẹ có thể hề vướng bận." Bà đẩy Bạch Nhật Huyên trong lòng ra, bàn tay ấm áp dịu dàng lau hai hàng nước mắt chảy dài mặt Bạch Nhật Huyên.

      "Chúng ta còn có thể gặp lại mẹ?" Bạch Nhật Huyên nắm lấy tay An Như Nguyệt, hai mắt đẫm lệ.

      An Như Nguyệt gật gật đầu, "Mẹ tới tham dự hôn lễ của con mà Tiêu nhi, đến lúc đó chúng ta gặp mặt." An Như Nguyệt dịu dàng trấn an, nhìn dáng vẻ đáng ngọt ngào của Huyên Huyên, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Tiêu nhi.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 44 - ĐIỀM BÁO MƯA GIÓ

      Mùa thu lại đến với những cơn gió hiu quạnh, những tán lá che khuất tầm nhìn, che khuất cả bóng dáng An Như Nguyệt rời . Bạch Nhật Huyên hiểu, những chuyện cũ Bạch Nhật Tiêu quên hết, An Như Nguyệt rời , mong được kết quả hạnh phúc khác.

      Bạch Nhật Tiêu ôm chặt Huyên Huyên đương khóc trong lòng. An Như Nguyệt rời , cũng nhiều tiếc nuối. Đây vẫn là kết thúc tốt nhất cho mọi chuyện, dù sao cũng là người đàn ông từng , có thể được đến như thế này cũng dễ dàng, chẳng lẽ còn phải để cho bà thấy ngày Bạch Vĩ Minh phải lâm vào cảnh khốn cùng.

      Bạch Nhật Huyên nâng ánh mắt lên, "Mẹ cho cái gì vậy?" có chút tò mò, bởi vì nét mặt của Bạch Nhật Tiêu. Tuy rằng từ đầu đến cuối đều mở túi văn kiện kia ra, nhưng là, dường như biết 'lời chúc phúc' của An Như Nguyệt chính là cái gì.

      Nếu đoán sai, món quà của An Như Nguyệt chính là giấy ủy quyền cổ phần của Bạch thị. Đây chính là điểm mấu chốt để đả bại Bạch Nhật Minh, và An Như Nguyệt cho chỗ dựa tốt để khởi đầu, cũng là rút ngắn trận chiến này lại. đưa túi văn kiện cho Bạch Nhật Huyên.

      "Giấy ủy quyền cổ phần?" Bạch Nhật Huyên nhìn hàng chữ lớn mặt văn kiện, nhưng giây tiếp theo, nét tự tin, kế sách vạch sẵn của Bạch Nhật Tiêu khiến có thể hiểu được đại khái.

      Sau khi Bạch Nhật Tiêu về nước, dưới lãnh đạo của , Hoàng Đình quốc tế trở thành công ty tư bản lũng đoạn nền tài chính Châu Á. Cùng lúc đó, với điểm tựa là Manhattan, bắt đầu mở rộng nhiều chi nhánh hơn. Từ sau khi thành công thu mua Chung thị, Bạch Vĩ Minh chính là mục tiêu cuối cùng của .


      Bạch Vĩ Minh vô lực dựa ghế tựa, trong tay là tờ giấy. Đơn ly hôn, vô cùng nổi bật.

      Trợ lý Lynda nhàng đẩy cửa bước vào, nhìn Bạch Vĩ Minh mệt mỏi dựa vào ghế khỏi đau lòng, nhíu mày. đóng cửa ở ban công lại, mỉm cười đến gần. Tờ giấy ly hôn thu hút ánh mắt của Lynda, khiến chợt hưng phấn khó nén được, nhưng cũng lo lắng khôn cùng.

      "Vĩ Minh?" Lynda nhàng tựa vào bên người Bạch Vĩ Minh, dịu dàng chạm vào hai má ông.

      Bạch Vĩ Minh thuận thế ôm Lynda ngồi lên đùi, "Ở cạnh chút." Ông thực bất lực. năm này, ông có cảm giác chính mình già rất nhiều. có ngọn núi An Như Nguyệt và An thị, chống đỡ Bạch thị thực khó khăn vô cùng. Dù sao An thị cũng là Tập đoàn tài chính hùng hậu, tương đương với Hoàng Đình quốc tế ngay bây giờ. tại An Như Nguyệt muốn ly hôn, thể nghi ngờ là muốn làm cho ông đâm lao phải theo lao.

      năm trước, dự án hợp tác cùng Chung gia, Bạch Vĩ Minh nhận hết trách cứ từ phía ban giám đốc. năm nay ngừng bổ khuyết thiếu hụt gây nên từ dự án kia, đủ sức quản Bạch Nhật Tiêu cùng Bạch Nhật Huyên. Nhưng điều này cũng có nghĩa là ông buông tha cho hai đứa nó. Nay còn An thị, ông phải tóm Hoàng Đình quốc tế.

      Bạch Nhật Huyên ngồi trong văn phòng, thừa dịp Huyên Huyên có ở đây liền kêu Mạc Thịnh vào, đưa túi văn kiện giao cho Mạc Thịnh, "Đưa phần văn kiện này đến công ty truyền thông có uy tín nhất. Tôi hy vọng báo chí nhanh chóng loan tin tức này ra." Bạch Nhật Tiêu , biểu tình lạnh lùng cảm xúc.

      Mạc Thịnh y theo lời Bạch Nhật Tiêu mà làm việc. Theo Bạch Nhật Tiêu nhiều năm như vậy, hiểu được phần nào thủ pháp làm việc của Bạch Nhật Tiêu. Với Bạch thị, văn kiện này chính là chăn đệm.

      Bạch Nhật Huyên ghé vào người Bạch Nhật Tiêu, hai má ửng đỏ đùa bỡn dây chuyền cổ , thích muốn buông tay. Đầu ngón tay lướt qua chữ cái dây chuyền, là tên của , ở trước ngực .

      Tay Bạch Nhật Huyên ở dưới chăn, quyến luyến vuốt ve da thịt trắng mịn của . Phần cứng rắn vẫn trong thân thể Bạch Nhật Huyên, thỉnh thoảng cử động. "Huyên Huyên." si mê liếm hôn đôi môi mềm của , mơ hồ gọi tên . Đôi môi Bạch Nhật Huyên bật thoát vài tiếng rên rỉ, hưởng ứng chiều của , khiến Bạch Nhật Tiêu, phải là 'cực hạn mất hồn.'

      Khu trang viên phía Đông diễn ra cảnh tượng diễm mất hồn, Tổng công ty phía Tây, trong văn phòng Bạch Vĩ Minh lại như thể phát ra ánh đèn màu vàng cảnh cáo đầy nguy hiểm.

      "Các làm ăn cái gì thế hả, tình đều xảy ra lâu như vậy mới đến báo cáo với tôi?!!" Giọng đầy giận dữ của Bạch Vĩ Minh tràn ngập khắp phòng, khiến cho tất cả những người đương có mặt đều co rúm lại. "Các đều là lx ngu ngốc hết hả? Lập tức thăm dò cho tôi, tôi muốn biết người nào ra tay. làm ngay lập tức!!" Lẫn trong giọng giận dữ kia, là tiếng lộp bộp của những văn kiện bị quăng mạnh xuống đất.

      Trong văn phòng Tổng giám đốc, công ty chứng khoán Oulton, Mạc Thịnh đẩy cửa bước vào, cũng kịp xin phép, "Tổng giám đốc, tin tức được thả ra. Chắc chắn trong buổi chiều hôm nay, trước khi thị trường chứng khoán đóng cửa đồng thời được tung ra." Lúc báo cáo, gương mặt nén nổi niềm hưng phấn của thắng lợi.

      Bạch Nhật Tiêu nhàng nhếch môi, " biết, cậu tiếp tục , ngày mai trước khi mở cửa, đem cổ phần Bạch thị giao cho tôi." cũng tự tin như thế. Đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có ngày chính tay gạt đổ được Bạch Vĩ Minh, khiến kích động đến 'dật vu ngôn biểu'. [1]

      Người đàn ông tuấn mỹ có đôi mắt màu xanh lam đứng bên cạnh Bạch Nhật Tiêu, bội phục nhìn về phía Bạch Nhật Tiêu, "Cherish, thể tưởng tượng được, vài năm rồi gặp, cậu làm việc vẫn bất ngờ như vậy, cho người ta phòng được."

      Bạch Nhật Tiêu khoác tay lên vai người kia, "Vẫn là nhờ vào hỗ trợ của cậu. Cảm ơn nhiều, Martin." thàn khẩn . Nếu có Martin giúp thầm thu mua cổ phần Bạch thị, cũng thể nhanh chóng khai hỏa như vậy.

      Martin vứt cho ánh mắt ' cần khách khí', "Chúng ta là bạn học lâu năm như vậy. Hơn nữa, năm đó nếu giúp đỡ của cậu, Oulton của mình vẫn chỉ là con tôm mà thôi. Văn phòng Tổng giám đốc này, ngay cả cơ hội vào mình cũng có." Lúc Bạch Nhật Tiêu còn học tại Mỹ được Oulton mời gia nhập, nhưng Bạch Nhật Tiêu vẫn lòng muốn quay về nước cùng Bạch Nhật Huyên, vì thế cùng gây dựng nghiệp với Martin được.

      Lynda vội vàng đẩy cửa ra, thần sắc vô cùng lo lắng, " tốt rồi, bây giờ báo toàn bộ đều là tin tức về !!" Lynda mở tivi ra, mấy hàng chữ to xuất .

      "Theo thông tin mới nhận được, Chủ tịch Tập đoàn tài chính Bạch thị Bạch Vĩ Minh là đối tượng tình nghi, có mưu khống chế giới cổ phiếu..." Tin tức giả giả thực thực bắt đầu loan ra.

      "Đây là chuyện gì?!!" Bạch Vĩ Minh gần như muốn nhảy dựng lên, ánh mắt sắc bén quét về phía Lynda, hoài nghi cách nào che giấu, " bán đứng tôi?"

      Lynda hoảng sợ lắc đầu, " phải em làm, em truyền chuyện này ra ngoài!!" kích động . Bạch Vĩ Minh quan trọng hơn cả sinh mệnh mình, sao có thể bán đứng được. Loại tin tức này loan ra trong giới truyền thông, phải là muốn chặt đứt tiền đồ của Bạch Vĩ Minh sao! sao có thể làm như vậy được!

      Bạch Vĩ Minh có chút kích động siết cổ , cơn giận của ông thể át được nữa, "Chuyện này chỉ có tôi và biết, phải còn ai vào đây?!!"

      Lynda giãy giụa, "Vĩ Minh, bây giờ phải là lúc truy cứu ai bán đứng ai." ngừng ho khan. Cho dù Bạch Vĩ Minh thàn nhẫn tin , lòng vẫn luôn hướng về Bạch Vĩ Minh, "Em xin tin tưởng em, phải là em..." Nước mắt trượt xuống khuôn mặt , nghi ngờ của Bạch Vĩ Minh khiến đau lòng.

      Nước mắt của khiến Bạch Vĩ Minh ý thức được, thanh tỉnh chút, rốt cuộc cũng buông ta. Tâm của Lynda thế nào, ông hiểu. Chỉ trong lúc nhất thời, trong cơn phẫn nộ mới có thể tổn thương . Nhưng là, chuyện này ông xử lý cực kỳ cơ mật, có lý do người khác có thể biết được.

      [1]: Dật vu ngôn biểu – vượt ra ngoài ngôn ngữ, chỉ tư tưởng hay tình cảm nào đó dù chưa giải thích nhưng lại có thể khiến cho người nghe hiểu được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :