1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

BẠCH NHẬT HUYÊN TIÊU - QUÂN KHUYNH TÂM

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 30 - QUAN HỆ CHE DẤU

      Cả hai nhau trong ngọt ngào được thời gian, chỉ có ba tháng ngắn ngủi, An Như Nguyệt từ Mỹ quay trở về. Tuy rằng bà ra miệng, nhưng bọn họ đều ràng rằng, bà trở về, là vì ngăn cản tình cảm lưu luyến của hai em nảy sinh. Bạch Vĩ Minh vẫn là thể buông tha hai người. Nhưng cho dù mọi chuyện thế nào, ở trong mắt người ngoài, cả hai đều là em thân thiết. Nếu tin tức bọn họ nhau bại lộ, mặc kệ là đối với họ và đối với Bạch thị, chắc chắn gây nên đả kích .

      Đầu mùa xuân, Bạch Nhật Huyên mỗi ngày được ôm rất chặt vào giấc ngủ, chiếm được che chở kẻ hở nào của , tự nhiên lại mắc bệnh vào mùa xuân nữa. cầu xin mọi cách mới có thể chuyển ra khỏi phòng . Bạch Nhật Huyên thực muốn cho An Như Nguyệt biết chuyện cả hai nhau sớm như vậy. Tuy rằng Bạch Nhật Tiêu chuyện này sớm muộn gì cũng phải làm, chờ lâu lắm để quang minh chính đại ở bên cạnh . Sở dĩ chậm công bố, chủ yếu là muốn dũng cảm mà thương , được xã hội tán thành. Như vậy thân phận của chỉ cần ràng, nhưng khá phức tạp. còn tìm biện pháp vẹn cả đôi đường, để có thể cho phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa.

      An Như Nguyệt trở về trước sinh nhật vài ngày. Về nước ngày đầu tiên, bà liền hẹn Chung gia cùng dùng bữa tối. Đây là ý tứ của Bạch Vĩ Minh, Chung Thi cùng Bạch Nhật Tiêu cũng tham dự. cho hay đây là bạn già hàn huyên ôn chuyện, ai nấy đều có thể thấy được, đây là bữa tối thân mật. Bạch Vĩ Minh cùng Chung gia bắt đầu dự án muốn có mặt mày, lợi ích kết hợp có thể khiến hai bên tin cậy lẫn nhau là phương pháp tốt nhất, đồng thời cũng có thể giải quyết luôn gièm pha chuyện loạn luân của hai em nhà này.

      Bạch Nhật Tiêu vốn nghĩ rằng đây là tiệc tối đón gió tẩy trần vì An Như Nguyệt, chỉ có Bạch Nhật Huyên và An Như Nguyệt ở nhà. tan tầm liền vội vàng chạy tới. Sau khi nhìn thấy Chung Thi mới hiểu mọi chuyện. Bạch Nhật Huyên ngồi cạnh Chung Thi rất nhạt nhẽo, mà cũng chẳng thèm liếc đến hướng ngồi Chung Thi cái, lập tức thẳng đến bên người của Bạch Nhật Huyên, ngồi xuống.

      nghe thanh ngồi xuống. Bạch Nhật Tiêu tức giận, bởi vì bắt cho tháo nhẫn xuống. dám nhìn . Mà biết, lại lùi bước.

      túm lấy bàn tay đặt dưới bàn của , nhưng vẫn giãy giụa. Bạch Nhật Tiêu biết đương rất khó xử, nhưng là nếu nắm chặt như vậy, giây tiếp theo bán chính bản thân mình . Đây phải biệt thự của Bạch thị, chung quanh bọn họ tất cả đều như là hổ rình mồi, lại đủ kiên định, lập trường có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Mà , thể cho có cơ hội thay đổi chút tâm ý nào!

      Chung Thiên Lân muốn đánh vỡ bầu khí cứng ngắc, giả bộ hiền lành mở miệng, "Nhật Tiêu, nghe cháu thành công thu mua chứng khoán của Tô Thụy. Mới về nước được nửa năm có thể làm chuyện như vậy ở trong giới tài chính, thực là rất giỏi đấy!" Ông hút tẩu thuốc, ra chuyện nóng sốt nhất trong thương giới, ra cách máy móc.

      Bạch Nhật Tiêu ngạo mạn nhếch khóe miệng, "Chung đổng quá khen." Tay còn cầm lấy tay Bạch Nhật Huyên dưới bàn, mười ngón tay đan vào nhau. thực thưởng thức hiểu ra của , nếu lại tiếp tục giãy giụa hả, động tác kế tiếp của ôm vào trong lòng.

      "Thi thực thưởng thức được tác phong cháu thu mua chứng khoán. Trong hội nghị con bé cũng xem trọng Hoàng Đình, có thể giật được mối lớn như vậy. Hai đứa thực là ăn ý với nhau." Ông ta dần dần chuyển hướng đề tài sang vấn đề chính của hôm nay.

      tựa lưng vào ghế, khóe mắt có ý cười châm chọc, "Hoàng Đình đối với Tô Thụy là tình thế bắt buộc, có thể chiếm được đó là dự kiến bên trong." cần thiết phải cho Chung Thiên Lân mặt mũi. Bạch Nhật Tiêu ghét nhất là bị người khác sắp đặt, nhất là cái loại tiệc tối thân mật này.

      Cuối cùng Chung Thiên Lân chỉ có thể cười hai tiếng cứng nhắc, trong mắt còn biểu lộ tán thưởng với Bạch Nhật Tiêu. Quyết đoán đến như vậy nhất định là phong độ của đại thướng, phải tự nhiên có thể để cho người khác thao tung. Bạch Nhật Tiêu này chính là người như vậy! Nhân tài thế này, tuyệt đối thể cho người khác chiếm được món hời này.

      Những năm gần đây, ông vẫn xem trọng Bạch Nhật Tiêu. Tuy rằng thằng nhóc này rất cao ngạo, nhưng làm việc lại quyết đoán lưu loát, ra tay đó là do nó khinh thường, mà vừa ra tay chắc chắn là nhanh, chuẩn, độc. Ông thực rất muốn để cho Hoàng Đình trơ thành hậu thuẫn của Chung thị, có được Hoàng Đình gia nhập liên minh, Bạch thị cũng tự nhiên thân thích, đối với việc khai thác thị trường Âu – Mỹ của Chung thị là cơ hội lớn. Cho nên, Bạch Vĩ Minh muốn nhân việc đính hôn cùng Chung thị, đáp ứng nhanh gọn, thêm vào điều khoản này trong hợp đồng hợp tác song phương. Việc Chung Thi mấy năm nay để tâm đến Bạch Nhật Tiêu ông đều biết . Mà bản thân ông cũng tin tưởng con của mình có thể khiến Bạch Nhật Tiêu gật đầu.

      Sắc mặt An Như Nguyệt rất khó coi, bắt đầu từ khi Bạch Nhật Tiêu ngồi xuống bên người Bạch Nhật Huyên. Bà giống Bạch Vĩ Minh muốn thực đính hôn với Chung gia, làm như vậy chỉ có thể khiến mâu thuẫn giữa hai người trở nên gay gắt hơn. Nhưng là bà khuyên cũng vô dụng, gã đàn ông kia chỉ là nghĩ đến việc có thể lấy thúng úp voi. Bà biết, bây giờ nếu bà xốc khăn trải bàn lên, tư tình của hai em chắc chắn lộ . Hôm nay bà chỉ muốn xem xét thái độ của Bạch Nhật Tiêu, nó quá mạnh mẽ cứng rắn, muốn thuyết phục nó cưới Chung Thi là chuyện có khả năng. Như vậy, cũng chỉ có thể xuống tay đối với Bạch Nhật Huyên. Bạch Nhật Huyên rất yếu đuối, có hy vọng lớn hơn nữa. Tuy rằng chia rẽ uyên ương là điều bà vui, nhưng hai đứa nó bên nhau thực sai lầm. Khổ tâm của bà, bà tin rằng Bạch Nhật Huyên hiểu.

      Tay thể cử động tự do, chỉ có thể xấu hổ mà dùng độc tay còn lại dùng cơm. Bạch Nhật Tiêu thực cố ý, giống như muốn công khai mối quan hệ của bọn họ vậy. làm gì cũng làm theo đó, theo sát rất chặt.

      Chung Thi ngay cả mắt cũng dám nâng lên chút, lại càng dám chuyển hướng tầm mắt sang hai người bên kia. Bạch Nhật Tiêu bước vào lại ngồi yên bên người Bạch Nhật Huyên, hề cho cơ hội. còn vọng tưởng có thể ngăn cản tình đúng này của .

      Toàn bộ tiệc tối cũng chỉ có thể dùng đến hai chữ 'xấu hổ' để hình dung. Tiếng chuyện cực , mọi người đều chăm chú vào bàn ăn. Chỉ có An Như Nguyệt vì muốn khí căng thẳng, đôi lúc chuyện buôn bán cùng với Chung Thiên Lân.

      Sau khi tiệc tan, An Như Nguyệt dụng tâm kín đáo sắp xếp xong, Bạch Nhật Tiêu thể đưa Chung Thi về nhà.

      Bạch Nhật Huyên bất an xoay mặt sang nhìn ngoài cửa sổ. biết, An Như Nguyệt nhất định biết được điều gì đó. thực lo lắng, có Bạch Nhật Tiêu 'hộ giá hộ tống', An Như Nguyệt có đưa ra cầu gì với , như vậy, căn bản thể chống đỡ được.

      "Huyên Huyên", An Như Nguyệt cố ý đẩy Bạch Nhật Tiêu , vì muốn cùng con chuyện thực ràng.

      "Chuyện gì vậy, mẹ?" Giọng của hơi run, nhưng vẫn tận lực che giấu bất an của chính mình.

      "Ngày kia chính là sinh nhật hai mươi mốt tuổi của con. Cũng là con lớn rồi, trong trường có nam sinh nào con thích hay , cho mẹ." Bà dịu hòa , cố gắng uyển chuyển. Bà biết Bạch Nhật Huyên là đứa trẻ thích ăn mềm.

      ấp úng biết nên trả lời như thế nào.

      "Nếu có, mẹ cũng quen chàng thành đạt rất được đó nha." Giọng của bà có vẻ như trêu chọc, giống như phải cố ý đẩy Bạch Nhật Huyên đến đường cùng, "Ngày mai nó cũng về từ Mỹ, mẹ mời nó tham gia tiệc sinh nhật của con rồi." Bà cần thiết phải trắng ra, bởi vì Bạch Nhật Huyên hiểu.

      Lòng của run rẩy. biết vì trai, nên cự tuyệt. Nhưng là nhớ tới lúc trong phòng bệnh, An Như Nguyệt kích động , nhất định là con của bà, thể cự tuyệt được. tại giống như mất điểm tựa đòn bẩy, thể tìm được cân bằng.

      "Mẹ rất muốn biết bộ dáng Huyên Huyên của mẹ đương nha. Ai cũng con khi đẹp hơn bình thường, mẹ rất muốn nhìn, bộ dáng Huyên Huyên đẹp hơn bình thường." ra như vậy, lòng An Như Nguyệt cũng rất rối rắm. Bà làm sao mà sợ hãi ánh mắt thế tục. Bọn họ ràng phải là em ruột, nhưng là bà lại muốn chia rẽ cả hai đứa. Nhưng nếu làm như vậy, rất nhiều phiền toái theo đó mà xảy ra, khiến tất cả ứng phó nổi. Vì an ổn, chỉ có thể hy sinh tình . Huống chi đính hôn này vĩnh viễn là có lợi đối với Bạch thị.Có lẽ bây giờ đau khổ, nhưng hết thảy mọi thứ rồi cũng qua .

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 31 - BÊN TRỌNG BÊN KHINH

      Cả quãng đường, Chung Thi im thin thít. nhìn sắc mặt của , trầm, thô bạo, giống như là điềm báo bão táp đương tới gần. rất muốn cho biết, tình cảm lưu luyến như vậy là thể xảy ra được, nhưng vẫn do dự dám mở miệng.

      muốn , hiểu sao? Nhưng là, vẫn .

      Xe của vững vàng dừng trước cửa lớn. lời nào, nhưng là Chung Thi biết, lập tức phải xuống xe.

      "Tiêu", lý trí cho , hẳn là nên ra chuyện này. "Em biết là muốn nghe, nhưng có thể cho em mấy câu hay ?" Giọng của gần như cầu xin.

      "Biết tôi muốn nghe, đừng ." Giọng của giống hệt như khuôn mặt, lạnh lẽo như băng.

      dùng khí, chợt áp sát vào người , chảy nước mắt mà hôn lên đôi môi kia.
      Skip in 1...Advertisement in 23 seconds

      Bạch Nhật Tiêu nghĩ tới chuyện thế nhưng lại chủ động như vậy. Trong trí nhớ của , Chung Thi luôn luôn hành xử nhã nhặn, bình thàn chịu đựng mọi thứ. thình lình hôn như vậy, khó lòng mà phòng bị. Sau giây phút khiếp sợ, đẩy mạnh ra. Xem ra, bạn bè nhiều năm bạn bè với nhau, cứng rắn đá thẳng ta xuống xe. Ai biết ta thế nhưng, nước mắt lưng tròng lải nhải tình cảm thương gì đó.

      " thể ở bên cạnh ta. Hai người là em, đây là chuyện trời đất dung thứ!" Chung Thi kích động hét lên, "Tại sao hề nghĩ đến em, em nhiều năm như vậy, chẳng lẽ, chút cũng hề nhìn thấy?"

      Bạch Nhật Tiêu hề có cảm giác đau lòng, " xong, xuống xe."

      "Tiêu, ta là em của . Em rốt cuộc kém ta ở chỗ nào. , cho dù vi phạm luân lý đạo đức cũng muốn ở bên cạnh ta sao?" cầm lấy bàn tay , "Đừng ở bên cạnh ta nữa, hai người có khả năng." Chung Thi muốn giữ hình tượng. cần. Quan trọng nhất là lôi ra khỏi vực sâu kia. thể trơ mắt nhìn sa đọa. Muốn giao thân thể này, tối nay cũng muốn dùng tình thức tỉnh .

      Bạch Nhật Tiêu giận dữ rút tay ra. "Đừng để tôi lần thứ ba, xuống xe!" nổi giận, vì biết sống chết, vì 'khẩu bất trạch ngôn' (lời hề có chuẩn bị hay suy xét gì) của .

      Chung Thi leo lên người , "Tiêu, em cần em. Nhưng là cho em cơ hội được ? Vì , em có thể làm bất cứ điều gì." biết khi nổi giận là thể chọc vào, nhưng là , chút sợ hãi.

      thanh nhã cao quý cùng rụt rè của này, từng rất trọng. cũng từng vì thể hồi trả tình cảm cho mà cảm thấy áy náy. Cho nên lúc ở Boston, lúc nhìn thấy vẫn còn chút ít ôn hòa. Nhưng là tại, hành vi này của hoàn toàn chọc giạn . chán ghét chủ động dâng hiến như thế này.

      Chung Thi bị đẩy mạnh ra, ngã xuống ghế.

      " làm sao có thể vô tình như vậy? Em đến thế..." tuyệt vọng khóc lên.

      "Tôi chính là vô tình như vậy, tình của tôi chỉ có thể cho mình ấy. thực thành công trong việc chọc giận tôi. Cút ngay lập tức!" mở cửa xe giúp . Nếu muốn cút khỏi, ngần ngại chuyện có phong độ hay túm đá thẳng xuống xe.

      " hối hận, hai người có kết quả gì tốt!" Lúc bị lôi xuống xe, đột nhiên quát lớn lên. chà đạp tình cảm của như vậy, Chung Thi mỏi mắt trông chờ, tình cảm đó của bị người đời phỉ nhổ!

      Cả đầu Bạch Nhật Tiêu bây giờ chỉ còn suy nghĩ, biết Bạch Nhật Huyên có bị An Như Nguyệt mê hoặc rồi hay ? lo lắng muốn đòi mạng, lại ở bên cạnh , có phải buông hết vũ khí mà đầu hàng? lúc nãy, ngay cả nhìn cũng dám nhìn . Bộ dáng như thế ràng vừa lâm trận muốn đào thoát. vất vả mới có thể khiến cho tiếp nhận mình, làm sao có khả năng cho phép chịu trách nhiệm mà vứt bỏ !

      Bạch Nhật Tiêu nằm ở giường, bất an yên. lo lắng, khi Bạch Nhật Tiêu đưa Chung Thi về nhà, có thể hay xảy ra chuyện gì đó? lo lắng biết làm cách nào đối mặt với cầu của An Như Nguyệt? lo lắng Bạch Nhật Tiêu ép hỏi, rồi lâm vào thế khó xử...

      Cửa phòng mở. biết, quay trở lại.

      vào phòng, ôm lấy thân mình nhắn xinh đẹp của . vốn muốn trách cứ đủ coi trong mình, trơ mắt nhìn nhường cho người khác. Nhưng lời nghẹn trong cổ họng, làm sao cũng nên lời. , làm sao có khả năng quở trách ?

      Bạch Nhật Huyên đưa tay khoác lên lưng . biết, hành động hôm nay của mình khiến bị tổn thương. Nhưng cũng có cách nào để tổn thương An Như Nguyệt. Cắn chặt răng, vẫn quyết định mở miệng. "Tiêu, đính hôn với chị Thi được ?" Giọng của run rẩy. Bởi vì biết, lời vừa ra khỏi miệng, nổi giận là chuyện tất nhiên.

      đẩy mạnh ra, bi thương nhìn . "Tại sao em luôn muốn giao cho người khác?!!" Bạch Nhật Tiêu tức giận, thậm chí phẫn nộ. Nhưng điều thương tâm hơn là, ràng muốn , nhưng cứ muốn đẩy cho người khác!

      Bạch Nhật Huyên nước mắt lưng tròng, cầm lấy tay . Trước khi cơn giận của bộc phát cần phải cho hết lời. "Em phải giao an cho chị Thi , chỉ là nếu làm như vậy, mẹ yên tâm. Cho dù hai người đính hôn, chúng ta vẫn có thể bên nhau mà. Em để ý quan hệ giữa và chị Thi . Được ?" Đây là biện pháp tốt nhất có thể nghĩ đến. cho rằng, vì An Như Nguyệt, Bạch Nhật Tiêu có thể đáp ứng. Nhưng lại gạt mạnh tay ra.

      "Em để ý, để ý!!" Nếu phải cửa phòng đóng chặt, tiếng quát của nhất định đánh thức An Như Nguyệt. Nhưng là cố gắng đè ép xuống. " biết em rất rộng lượng, tùy tiện đem cho người nào cũng chẳng sao cả. Nhưng có cách nào miễn cưỡng bản thân mình ôm người con nào khác ngoài em!!"

      Nàng khóc lại tạo nên tay , nức nở ,"Ta có muốn đem ngươi tặng cho nàng, ta chỉ là muốn làm cho mẹ yên tâm, mẹ hy vọng chúng ta cùng chỗ." Đây là của nàng giải thích, lại theo của nàng giải thích lý thấy được, ở lòng của nàng lý, An Như Nguyệt so với quan trọng hơn.

      Bạch Nhật Tiêu đau lòng nhìn . Thất vọng, ưu thương. "Mẹ hy vọng chúng ta bên nhau, em để cho đính hôn với Chung Thi . Nếu mẹ muốn em cùng với người khác, em có phải muốn kết hôn với người đàn ông đó?!" biết tình cảm thương đủ, thậm chí so với tình cảm của chỉ bằng góc của núi băng. Nhưng là, muốn chấp nhận chuyện này, thực rất khó khăn, mà cũng tiếp nhận được.

      Bạch Nhật Huyên có cách nào mà trả lời , bởi vì quả , An Như Nguyệt sắp xếp cho người khác. có cách nào cho biết, thực dao động. An Như Nguyệt đối với , mỗi câu đều tự đáy lòng như vậy, cự tuyệt An Như Nguyệt được.

      Cho dù cái gì Bạch Nhật Huyên cũng , vẫn hiểu được dao động. Chỉ cần người khác đối xử với dịu dàng, chịu được. An Như Nguyệt mới mấy câu khiến sinh ra ý tưởng buông tay . Bạch Nhật Tiêu áp chế cơn đau lòng, đem ý định vứt bỏ mình của Bạch Nhật Huyên ôm chặt vào trong lòng. " cho biết, em rời khỏi ." muốn trách cứ . An Như Nguyệt đến bao nhiêu, có thể hiểu.

      ôm chặt lấy thắt lưng của , "Em rời khỏi ." ra câu tiếp theo, muốn trấn an , hôn , nắm tay chặt, "Nhưng trong thời gian mẹ vẫn còn ở đây, chúng ta trước hết hãy tách ra, được ?" cố gắng uyển chuyển hơn, lại vẫn châm lên lửa giận của Bạch Nhật Tiêu.

      Thân thể Bạch Nhật Tiêu cứng ngắc. có thể vì vượt mọi chông gai, nhưng lần nữa lại lùi bước, vậy còn dùng sức mạnh gì mà để tiếp tục đây? " ở trong lòng em, có cũng được mà có cũng chẳng sao cả?" cắn răng gầm , tuyệt vọng khống chế được có thể nghe thấy rất . Đau thương đứng lên từ giường của , nhìn , nước mắt khống chế nỏi chảy ra, "Ở bên cạnh khó xử cho em đến như vậy sao? cho mẹ biết em khó đến như vậy sao? có thể liều lĩnh em, nhưng tại sao đến em lại khó khăn đến thế?!"

      cũng xuống giường, níu lấy góc áo của Bạch Nhật Tiêu, muốn trấn an cảm xúc cho . " đừng như vậy. Em chưa từng chia tay với . Chỉ là em muốn để cho mẹ biết chúng mình bên nhau. Mẹ rất khổ sở rồi, nếu mẹ biết em phản bội mẹ, mẹ rất đau khổ." Giọng của đứt quãng. Đớn đau của Bạch Nhật Huyên , hề kém so với Bạch Nhật Tiêu.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 32 - LÀ TRƯỚC TIÊN

      Ánh mắt của đỏ ngầu, khó khăn nhìn gương mặt đầy nước mắt của . Bi ai cũng như tuyệt vọng, mặc kệ là ở bất cứ thời điểm nào, Bạch Nhật Tiêu vĩnh viễn cũng phải là người thứ nhất để ý đến. Mà , mọi chuyện luôn vì trước tiên. "Còn sao? khổ sở ư?" Giọng của dồn dập nữa, chỉ là ép hỏi, ép đến đường cùng.

      Bạch Nhật Huyên nức nở túm lấy cánh tay , "Em biết..."

      "Em có biết em nhiều đến như thế nào ?" chỉ vào nơi ngực trái của mình, " đến, ngay cả nơi này cũng có cách nào dừng lại!" lớn hơn chút. "Lấy lòng em, che chở em, nhân nhượng em, cưỡng bức em, nhốt em, khống chế em, mềm cứng, cái gì cũng làm cả. Chỉ cần có thể giữ lại em, chỉ cần có thể để em , cái gì cũng đều làm. quan tâm đến ánh mắt người khác như thế nào, cũng quan tâm đến việc thương tổn người khác như thế nào. Tất cả chỉ là vì có được em. vất vả mới đợi được em tiếng thích , nghĩ lúc đó, có được toàn bộ thế giới này." Bạch Nhật Tiêu cười thảm, ánh trăng sáng ngời gương mặt nhòa nước mắt của , "Nhưng là, em lại chú ý được bao nhiêu? Ở trong lòng em, bất cứ người nào cũng có thể quan trọng hơn !" Giọng của vốn lớn. Mà Bạch Nhật Tiêu cũng thêm điều gì nữa. sợ, nếu thể khống chế được, lại tổn thương lần nữa.

      Bạch Nhật Tiêu cảm thấy thâm tình của mình bị đập nát, mê luyến vỡ tan. còn sức lực nào, cố gắng nhặt lên. Tất cả đều ở lại chung quanh . dám quay đầu, bởi vì sợ ánh mắt của người con đó. Cánh cửa phòng vang lên thanh dữ dội. thanh này lớn, so với thanh tan nát cõi lòng trong , càng vang, càng chói tai hơn.

      Xe của Bạch Nhật Tiêu, giữa màn đêm rời khỏi biệt thự như bão táp. Tựa như đêm kia lựa chọn rời , mọi thứ quá xa rồi.

      Khi An Như Nguyệt cũng những người làm đuổi tới phòng, chỉ còn Bạch Nhật Huyên ngồi dưới đất, khóc khàn cả giọng.

      Nếu giây trước đó còn do dự mà buông ra, giây này, lòng của muốn rời khỏi nữa. từng nghĩ đến, Bạch Nhật Tiêu có lẽ ở cùng chỗ với Chung Thi . nghĩ đến, Bạch Nhật Tiêu có lẽ như vậy. nghĩ đến, mình có lẽ nên nhận người An Như Nguyệt sắp xếp. Nhưng lúc đá cửa mà , thanh đó, hòa với thanh nát vỡ trong lòng , lòng đau đớn đến thế.

      Bạch Nhật Huyên phải là người có đủ cảm giác an toàn. Rất nhiều chuyện nếu , vĩnh viễn cũng thể nào biết. Tựa như việc , tựa như việc lại đến như vậy, tựa như việc là cả thế giới của . Chính là vì tự ti quấy phá, từng nghĩ đến chuyện tình cảm lưu luyến của cả hai phải là kết quả tốt nhất. ngày nào đó, tìm được người con trai thích hợp hơn, cũng tìm được thích hợp hơn. Nhưng là khi đối mặt với tình của , chịu nổi chút đả kích.

      Bạch Nhật Huyên dám đuổi theo. lạnh lùng của , sợ phẫn nộ của .

      Tâm tình bi thương, lại do hơi lạnh đầu mùa xuân, bảo vệ của Bạch Nhật Tiêu, cuối cùng cũng lâm vào thống khổ. Sốt cao ba mươi chín độ, khuyên nhủ cùng dỗ dành, vẫn chìm vào giấc ngủ mệt nhọc đầy hỗn loạn. Nước mắt vẫn còn chảy ra, nóng rẫy hệt như nhiệt độ cơ thể của .

      An Như Nguyệt sốt ruột ngồi bên cạnh giường Bạch Nhật Huyên, nhìn nôn hết cả thuốc ra, giọt nước nào vào được, khiến bà đứng ngồi yên. Bác sĩ phụ trách vẫn canh giữ bên cạnh, thay bằng thuốc viên uống được bằng thuốc Đông y. Nhưng chén thuốc Đông y kia khiến nôn thốc nôn tháo thêm lần nữa. Từ sáng cho đến chiều tối, cơn sốt cao người Bạch Nhật Huyên mới hạ xuống được chút, nhưng vẫn mê man như vậy. luôn luôn chờ đợi, chờ đến xoa dịu , nhưng mãi cho đến đêm khuya, vẫn xuất . ấy, có lẽ rất tức giận.

      An Như Nguyệt cuống lên vì bệnh tình của , quên bẵng mất việc phải hủy bỏ yến hội sinh nhật. Cho đến khi người làm nhắc nhở, còn kịp rồi. Bà vừa rối vừa loạn phân phó từng người làm gọi điện thoại xin lỗi từng khách mời, rời khỏi phòng Bạch Nhật Huyên.

      Bạch Nhật Tiêu biết sinh bệnh cho đến khi cầm quà sinh nhật, mang theo quyết định, dù cho có cự tuyệt hay như thế nào chăng nữa, đều phải mang . Lúc bước vào biệt thự trống rỗng, Bạch Nhật Tiêu mới bắt đầu bối rối. mới rời ngày mà thôi, gương mặt của tái nhợt như thế, giống như tờ giấy mỏng manh. Ôm lấy lồng ngực như rỉ máu, chậm rãi bước đến gần .

      Bạch Nhật Tiêu hôn lên đôi môi nóng rẫy khô ran của . thích đỏ tươi như vậy, chỉ thích màu hồng nhạt của , đó mới là màu sắc khỏe mạnh.

      tỉnh, nhưng có thể cảm nhận được, đó là đôi môi dễ chịu của . "Tiêu." Bạch Nhật Huyên yếu ớt gọi lớn, được ôm chặt, tựa vào trong lồng ngực rộng lớn ấm áp của .

      "Thực xin lỗi, Huyên Huyên." Nước mắt của Bạch Nhật Tiêu ẩm ướt hai má , nóng rực.

      Bạch Nhật Huyên chậm rãi mở to mắt, nhìn đôi mắt ửng đỏ của , đau lòng, "Tiêu, em , em muốn ở bên cạnh , chỉ cần ở bên cạnh ." Giọng của sau khi tỉnh lại khàn đặc. Mặc kệ bao nhiêu lời xin lỗi, bao nhiêu là thống khổ, chỉ cần cho , . Đây mới là điều quan trọng nhất.

      Những lời này, Bạch Nhật Tiêu mong đợi lâu đến như vậy. Nhưng bây giờ, ngoại trừ đau lòng đến 'phô thiên cái địa' (ùn ùn kéo đến) còn cảm giác gì nữa. hận chết mình, tại sao lại rời khỏi ngày đêm, để sinh bệnh khó chịu đến như vậy.

      Bạch Nhật Tiêu chỉ có thể hôn thực nhàng. hề bá đạo như bình thường, chiếm cứ lấy cánh môi khiến thể nhúc nhích. Hôm nay, thực rất dịu dàng, rất ngọt ngào, quấn quít đôi môi đỏ mọng của , dần dần tìm được cảm giác mát dịu trong đó. Ý thức của Bạch Nhật Huyên, trong nụ hôn triền miên, dần dần thanh tỉnh.

      An Như Nguyệt bi phẫn phá vỡ quấn quít của hai người. Khi bà vừa trở về phòng, liền nhìn thấy hai đứa con mình triền miên trong nụ hôn sâu, chuyên chú đến nỗi hề biết bà đương tới gần.

      muốn tách khỏi Bạch Nhật Huyên, nhưng là nụ hôn quá lâu khiến có cảm giác ngạt thở.

      "Em nguyện ý với sao?" Giọng của rất dịu hòa, nhàng thoát ra ngay bên môi .

      Bạch Nhật Huyên hề do dự, lần đầu tiên gật đầu quyết đoán như vậy. , cho tới bây giờ vẫn luôn đặt ở vị trí thứ nhất. Nhưng mà trong lòng , từng có số thứ đứng phía trước . Thời điểm bây giờ, vị trí lần nữa được sắp xếp lại. , vốn là nên ở vị trí thứ nhất.

      Bạch Nhật Tiêu nở nụ cười sáng lạn. Chỉ cần cương quyết muốn cùng , cần quan tâm tới mọi chuyện nữa. Cầm lấy áo khoác rộng bên giường, bọc lại, ôm lấy từ trong chăn ra, chút do dự ngang qua An Như Nguyệt.

      An Như Nguyệt bước theo , ngừng hỏi muốn làm chuyện quái quỉ gì, muốn đâu. Cho đến khi đặt Bạch Nhật Huyên vào trong xe mới câu, "Con muốn ở bên cạnh ấy, ai cũng thể ngăn cản!" Đây xem như là câu trả lời.

      Đây là điều An Như Nguyệt liệu trước được. Cả hai đứa phải bỏ trốn, mà là chính thức tuyên chiến. Bà căn bản biết đứa con trai này, điều duy nhất giờ khắc này có thể nhận ra, nó trở thành người đàn ông thâm trầm đáng sợ. Bà đứng lặng tại chỗ, nhìn xe của con trai mình rời khỏi biệt thự. tình còn khống chế được nữa. Vốn là, bà muốn thuyết phục Bạch Nhật Huyên rời khỏi Bạch Nhật Tiêu. Nhưng bà thể ngờ được, Bạch Nhật Huyên thế nhưng lại cương quyết theo Bạch Nhật Tiêu khỏi!

      Xe Bạch Nhật Tiêu dừng trước hoa viên xa hoa dừng lại. khom người, ôm lấy Bạch Nhật Huyên, từng bước hướng vào trong biệt thự. Cảnh vật của nơi này, chút cũng thua gì biệt thự của Bạch thị.

      Bạch Nhật Huyên mê man mở mắt, nhìn khung cảnh lạ lẫm chung quanh. Trong đình viện là từng tầng từng từng hoa hồng tranh nhau khoe sắc, nét kiều diễm tràn ngập đôi mắt . "Đây là nơi nào?" suy yếu hỏi.

      "Đây là nhà của chúng ta." hôn lên vầng trán nóng hôi hổi của . Trang viên này là lúc về nước mua lại. Bạch Nhật Tiêu sớm chuẩn bị sẵn sàng, ngay lúc do dự, mang rời khỏi biệt thự kia, bắt đầu cuộc sống mới. Cuộc sống chỉ có .

      Dặn người làm mời bác sĩ, sau đó Bạch Nhật Tiêu ôm lên phòng lầu.

      Bạch Nhật Huyên cố gắng thanh tỉnh, nhìn chung quanh căn phòng có cách bài trí độc đáo này. Hiển nhiên, đây là phòn của cùng . Phòng thay quần áo rất rộng, hàng váy dài của , bên cạnh là tây trang thuần sắc đen hoặc bạc của . Giấy dán tường đổi thành màu hồng phấn lãng mạn. trần phòng là ngọn đèn ngủ hình đóa hoa tỏa ra ánh sáng mờ mờ.

      Bạch Nhật Tiêu đứng dậy, muốn rời khỏi giúp lấy nước uống thuốc, nhưng lại ôm lấy từ phía sau, được.

      "Thực xin lỗi, em nghe . Thực xin lỗi, em có suy nghĩ rời khỏi ." nghẹn ngào .

      Xoay người lại, Bạch Nhật Tiêu đau lòng ôm ấp thân mình nong nóng của . "Về sau được với ba chữ này. Chỉ cần em em, em bao giờ phải xin lỗi ." căn bản là trách cứ . Chỉ cần rời khỏi , làm cái gì, đều tha thứ.

      "Vậy, sau này được để ý tới em, được biến mất ngày đêm, được đến thăm em lúc em ốm." Bạch Nhật Huyên nước mắt lưng tròng, khàn khàn . ngày gặp , rất khó chịu. có ở đây, ngay cả thuốc cũng muốn uống.

      Chuyển biến của Bạch Nhật Huyên khiến cho vừa vui mừng cũng vừa đau lòng. Nếu bây giờ phát sốt, nhất định thương . Bạch Nhật Tiêu khi nằm mơ đều muốn có thể cầu bản thân mình như vậy. Ít nhất điều này cũng có thể chứng minh cần , cho dù muốn buông tay hết thảy quyền lực, mỗi ngày phía sau , đều chút do dự mà gật đầu. "Về sau, lúc nào cũng ở bên cạnh em, rời khỏi em nữa." bế ra, vì muốn ở bên cạnh mãi mãi. Tất cả những việc làm bây giờ, đều là vì muốn bên cạnh Bạch Nhật Huyên mà thôi.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 33 - TÌNH CHÊNH LỆCH

      Bạch Nhật Huyên đột nhiên trở nên thực trực tiếp, dám lôi kéo Bạch Nhật Tiêu cho rời . muốn tách ra, phải dễ dàng. Quyết định buông tay , trong tim cũng rất đau đớn. Cho tới nay đều là Bạch Nhật Tiêu quá , căn bản có cơ hội để biểu , chỉ có thể yên lặng thừa nhận, ở trong lòng. Nếu phải là vì phát giận xoay người rời , câu này, cũng vốn quên cách để ra miệng.

      Thực ra Bạch Nhật Tiêu vẫn dám giao chính mình cho . Tới bây gườ đều là giữ rịt bên người . Bởi vì sợ hãi, cũng giống như cơ hội vô cùng hiếm kia, có thể biến mất bất cứ lúc nào. Lần này xem ra, tcar hai thực , truy rằng tồn tại chênh lệnh, nhưng đến mức kém quá xa nhau. Tình bá đạo của Bạch Nhật Tiêu, rốt cuộc cũng có điểm tựa.

      " cười cái gì?" Theo thị giác của mình, vẫn có thể nhìn tháy được nụ cười ôn hòa của , nổi bật dưới ánh đen, tràn đầy ngọt ngào, mà càng lúc càng ngăn cản được mãnh liệt này.

      Bạch Nhật Tiêu nắm tay chặt, lưu luyến cọ xát hai má , " thích cảm giác có em kề cận. Thực hạnh phúc." Vì , có thói quen dùng nguyên đêm trắng toàn lời ngon tiếng ngọt.

      Gương mặt tuấn của toàn là ý cười đầy chân thành và dịu dàng, khiến đôi mắt cũng phải hỗn loạn. "Em cũng thực hạnh phúc."

      Tình phải trao đổi đồng giá, vĩnh viễn có khả năng cầu tình của đối phương có thể đạt tới ngưỡng như mình. nhiều hơn nhưng nhận được bao nhiêu là điều thể tránh được. Tuy rằng hết lòng là điều căn bản để khiến đối phương cảm nhận được tình say đắm của mình, nhưng là điều này so với nhận còn có cảm giác hơn. Tình càng sâu, càng khiến cho cảm thấy hạnh phúc.


      Tình phải đồng giá trao đổi, vĩnh viễn có khả năng cầu lẫn nhau tình có thể đạt tới cùng trình độ. xuất siêu nhập siêu thể tránh được. Tuy rằng xuất siêu nhất phương tại đây dạng tình quan hệ vị tất có thể được đến cùng chính mình ngang nhau say đắm, nhưng là hội so với nhập siêu nhất phương càng dễ dàng thỏa mãn, mà càng sâu nhất định kéo đại chênh lệch, của càng sâu , khiến cho thấy hạnh phúc.

      Bạch Vĩ Minh biết con trai cùng con công nhiên phản kháng, thẹn quá thành giận, đem hết thảy đổi lên người An Như Nguyệt. Từ nước Mỹ gọi điện thoại đường dài trở về tránh cứ An Như Nguyệt có khả năng, chỉ có hai đứa con cũng dạy được.

      khắc An Như Nguyệt muốn vứt điện thoại , khỏi bị Bạch Vĩ Minh đương cố tình gây mà tức đến chết! "Tôi sớm để cho Tiêu nhi cùng Thi đính hôn là chuyện có khả năng. nghe, chuyện xảy ra đến nước này đổ hết lên đầu tôi, có biết đến đạo lý là gì hả!!"

      "Tôi mặc kệ dùng biện pháp gì, phải làm cho Tiêu nhi cùng Chung Thi kết hôn! Dự án hợp tác với Chung gia vừa mới có vài bước khởi đầu, đừng có làm hỏng chuyện!" Bên đầu dây điện thoại tiếp tục truyền tới giọng vô lý của Bạch Vĩ Minh, giống như người chuyện điện thoại với y phải là vợ, mà là thuộc hạ, tất cả đều là mệnh lệnh.

      "Tiêu nhi muốn hay muốn kết hôn là chuyện của Tiêu nhi, tôi có biện pháp gì!!" An Như Nguyệt cũng ôn tồn mà đáp trả. Cho đến ngày hôm nay, bà mới chính thức hiểu người đàn ông này. Vì lợi ích, chỉ bán đứng chín mình, mà ngay cả con mình cũng buông tha. Khó trách vì sao lúc trước Tiêu nhi lại hận y đến như vậy. Chắc chắn Tiêu nhi nhìn thấy bản chất thực của gã đàn ông này so với bà! Bên kia đầu dây, tiếng quát nào đó lại truyền đến. Bà đóng điện thoại di động lại. An Như Nguyệt bà còn hơi sức nào mà ầm ĩ với người đàn ông này nữa, cả tinh thần lẫn sức khỏe thể xác.

      Vòng ôm của Bạch Nhật Tiêu vĩnh viễn là thuốc cảm mạo có hiệu quả nhất với . Nằm trong lồng ngực , dần dần khôi phục sinh động như ngày xưa.

      Sáng sớm, người giúp việc gọi dậy, bởi vì Quý Hạo Nhiên vừa cấp tốc đến đây.

      "Này, đầu đề của báo buổi sáng hôm nay, nghe là tuyên bố hợp tác của Chung thị với Bạch thị đấy." Quý Hạo Nhiên ở trong thư phòng chờ Bạch Nhật Tiêu, vừa nhìn thấy xuất , đưa tờ báo trong tay cẩn thận đưa cho.

      Bạch Nhật Tiêu vẫn còn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn thông tin này khiến hứng khởi khỏi giảm chút. Lại nhìn thêm tin tức báo, quả thực là lửa cháy đổ thêm dầu!

      Tấm ảnh áo cưới bắt mắt của lễ đính hôn giữa cùng Chung Thi đặt ngay trang đầu tờ báo, tiếp đó là tin tức hợp tác giữa Chung gia và Bạch Vĩ Minh. Con duy nhất của nhà họ Chung cùn người thừa kế Bạch thị thành hôn ngay trong hôm đó! Cái gì mà, tài tử giai nhân trong thương giới, ông trời hợp tác cho. Mấy cái chữ châm chọc linh tinh khiến căm giận, ném luôn tờ báo vào trong thùng rác.

      "Gọi Mạch Thịnh lập tức đến đây cho tôi!" quay về hướng người giúp việc, quát. Người giúp việc lạnh run xuống lầu gọi điện thoại. Mà cơn thịnh nộ của vẫn là đánh thức Bạch Nhật Huyên đương say ngủ.

      Quý Hạo Nhiên chở cơn giận của giảm bớt được chút ít, mới đến gần, mở miệng , "Bây giờ cậu tính thế nào? Chuyện hợp tác giữa Bạch gia ở thế phải làm, tất cả mọi người đều chú ý tới. Bố cậu ra từng bước này nhất định hoàn toàn có chuẩn bị, cậu muốn tiếp chiêu thế nào đây? Nếu bây giờ mà phủ nhận, dự án hợp tác làm ăn này rất có khả năng phải ngừng." Công ty gia tộc của Quý Hạo Nhiên cũng có phần đầu tư trong hạng mục này, nên cũng thực chú ý tới tình thế tại.

      Bạch Nhật Tiêu nghe như vậy càng thêm tức giận, lửa giận trong mắt bừng lên nhìn , "Mình quan tâm được chuyện bọn họ có thể hay thể hợp tác sao? Mình cho họ biết, gài bẫy mình là hưởng hậu quả gì!"

      "Mình biết cậu rất tức giận, nhưng cũng phải nghĩ tới hậu quả chút. khi hai nhà Chung Bạch trở mặt với nhau, các công ty đầu tư vào dự án hợp tác này đều bị liên lụy. Tiền vi phạm hợp đồng Bạch thị phải trả chắc chắn phải là con số !" Quý Hạo Nhiên biết tính tình cứng rắn của Bạch Nhật Tiêu, huống chi chuyện này còn liên quan đến ích lợi của . Chỉ là biết thằng bạn mình khi nhìn đến tin tức thế này nổi trận lôi đình, Quý Hạo Nhiên mới sáng sớm tới nơi này, cho Bạch Nhật Tiêu phương án dự phòng. Hy vọng sau khi phân tích được mối liên quan lợi hại này, Bạch Nhật Tiêu có thể cân nhắc, nên đối đầu cứng rắn thế này với Bạch Vĩ Minh.

      "Mình làm việc cần cậu tới dạy! Nếu cậu tới đây làm thuyết khách giúp Bạch Vĩ Minh, lập tức ra cho mình!" Quý Hạo Nhiên cứ thao thao bất tuyệt với , cuối cùng cũng chỉ muốn chấp nhận cuộc hôn nhân giả tạo này, bị động mà kết hôn với Chung Thi , nhận mệnh trở thành lợi thế mở rộng nghiệp của Bạch Vĩ Minh! Hành vi trơ trẽn của Bạch Vĩ Minh năm đó, tuyệt đối rập khuôn theo!

      Khi Bạch Nhật Huyên đến thư phòng, thấy những mảnh báo bị xé nát, người giúp việc lo lắng canh giữ ngoài cửa. Trong phòng, Quý Hạo Nhiên cũng im miệng , mà Bạch Nhật Tiêu, giận dữ thể át được. mơ hồ nghe được, chuyện này có liên quan tới ba mình. Đại khái là có thể đoán được vì sao Bạch Nhật Tiêu lại tức giận đến như vậy.

      kéo kéo tay Bạch Nhật Tiêu, cảm nhận được vì phẫn nộ mà run run. " nên tức giận, tính tình của khiến mọi người thực sợ hãi nha. Ngồi xuống bình tĩnh chuyện chứ." khó khăn nở ra nụ cười, rồi nhìn người bạn thân của Bạch Nhật Tiêu.

      rút tay ra, ôm chặt. Khó khăn lắm mới diệt được băn khoăn của , bên ngoài lại đột kích như vậy, để cho bọn họ cơ hội thở dốc. tại chỉ có thể ôm chặt lấy mới cảm giác được an ủi, tiếc sức đối đầu với thiên hạ này. Chỉ cần vẫn còn ở trong lòng là tốt rồi, có thể đối mặt với hết thảy mọi thứ.

      bất an trong lòng , quyết định mở miệng, " xảy ra chuyện gì vậy ?"

      Mặt lên khó khăn, biết nên mở miệng với như thế nào. Bạch Nhật Tiêu vuốt cái đầu của chôn trong ngực mình, "Huyên Huyên, muốn công khai thân phân của em, đem quan hệ của chúng ta thông cáo thế giới, được ?" Đây chính là phương pháp tốt nhất để cho bọn họ có thể danh chính ngôn thuận. Nếu phải là vì lo lắng đến chần chờ của , sớm làm như vậy, đến mức chờ tới bây giờ để Bạch Vĩ Minh chém đao.

      Bạch Nhật Huyên an phận dựa vào ngực , biết nhất định là trải qua 'thâm tư thục lự' (tâm tư thâm sâu, suy nghĩ chu đáo) mới quyết định làm như vậy. "Công khai , nếu như vậy có thể giúp chúng ta bên nhau." Trải qua màn nước mắt đêm đó, tựa hồ trưởng thành ít. hiểu được băn khoăn của , kéo dài cho tới bây giờ, là vì mới can tâm lén lút nhau. biết rốt cuộc bao nhiêu, cũng biết chênh lệnh giữa hai người có bao nhiêu lớn, nhưng vẫn đương cố gắng, cố gắng đuổi theo tình của .

      "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, em đều muốn ở bên cạnh ."

      còn sống, là vì . phản kháng cùng tranh đoạt, là vì để có thể chính mình. Tâm tình bây giờ chỉ vì câu 'đẩy ra mây mù' đơn giản kia, còn đủ để miêu tả cảm giác ánh mặt trời đương chiếu khắp nơi. Điều muốn, là tín hiệu bày tỏ tin tưởng cùng theo của . Mà giờ đây đều có được, cũng chỉ kém cho cuộc sống an ổn cùng tương lai tốt đẹp mà thôi.

      Bạch Nhật Tiêu chưa bao giờ hối hận vì giao tình kiếp này cho người dễ dao động là . Cũng chưa bao giờ để ý tình của lớn lao bằng . Bởi vì quá sâu, nên chỉ cần cho chút ngọt ngào, đủ để cười hạnh phúc, đắc ý mà kiêu hãnh. Bạch Nhật Tiêu hôn , mặc kệ bao nhiêu người nhìn. , mặc kệ bao nhiêu người xem thế nào.

      Quý Hạo Nhiên thức thời xoay người lại. Mặc kệ như thế nào, vẫn vì Bạch Nhật Tiêu mà cảm thấy may mắn. Dù sao cậu ấy Bạch Nhật Huyên nhiều năm như vậy, rốt cuộc 'vân khai nguyệt minh', mọi thứ được đáp trả xứng đáng.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 34 - LƯỠNG TÌNH TƯƠNG DUYỆT

      Người giúp việc lo lắng gõ cửa, "Tiên sinh, Mạc tiên sinh đến."

      Mạc Thịnh biết Bạch Nhật Tiêu vừa mới sáng sớm gọi đến là thể tránh được trận mưa rền gió dữ, nên rất cẩn thận vào thư phòng, chờ cơn giận của Bạch Nhật Tiêu bùng phát.

      Bạch Nhật Tiêu buông Bạch Nhật Huyên ra, " cần phải lo lắng, hết thảy đều xử lý được. Chỉ cần tin tưởng là tốt rồi." hề bùng lên lửa giận tới tận trời, dịu dàng vén tóc mai của ra đằng sau, cho niềm tin kiên định.

      "Em vẫn tin tưởng ." trao khuôn mặt tươi cười tỏa sáng. Mặc kệ có bao nhiêu chuyện phiền lòng, tin rằng luôn cho thế giới yên ổn, thế giới đủ để cho cả hai người có thể yên tâm mà bên nhau.

      Gặp được cảnh này, Mạc Thịnh thầm thở hơi nhõm. Có Bạch Nhật Huyên ở đây bảo kê , cơn tức giận của Bạch Nhật Tiêu cũng bùng đến mức chịu nổi.

      "Lập tức thông báo cho cổ đông của Hoàng Đình, mười giờ họp đại hội cổ đông. Mặt khác, thông báo cho các tờ báo và tạp chí lớn, buổi chiều ngày hôm nay, trong phòng hội nghị của Hoàng Đình có tiệc chiêu đãi ký giả, mời bọn họ đến đầy đủ." Vẻ mặt của trở nên ác liệt. câu ra lệnh như vậy, Mạc Thịnh dám trì hoãn, lập tức làm ngay.


      Quý Hạo Nhiên biết, tình khi dính tới Bạch Nhật Huyên, phản kích của Bạch Nhật Tiêu mãnh liệt đến dị thường. Ngay cả cổ đông đều lôi ra hết thế này, xem ra, bạn này rốt cuộc muốn mất còn với Bạch Vĩ Minh. "Tiêu, cần gì muốn mình hỗ trợ cứ ." Chỉ mình Bạch Nhật Tiêu lãnh đạo Hoàng Đình quốc tế mà đối đầu với hai Tập đoàn buôn bán lớn ở khu vực, quả cũng khiến cho người lo lắng.

      "Đừng đối đầu với mình là được, chuyện khác tạm thời cần thiết." Bạch Nhật Tiêu ý thức được khẩu khí ban nãy của mình có chút nặng nề, sửa lại ý trêu chọc với .

      An Như Nguyệt nhìn đến tin báo chí xong, lập tức gọi điện thoại. Bên kia bên Mỹ vẫn còn ban đêm, có khả năng Bạch Vĩ Minh đương nghỉ ngơi, nhưng bà vẫn mạo hiểm làm 'mặt rồng tức giận', nhất quyết phải chuyện với ông ta.

      " tại sao công bố tin tức như vậy, sợ Tiêu nhi đáp trả lợi hại hơn?!" Bà cũng tức giận đến tận trời, cho dù biết Bạch Vĩ Minh làm việc bất chấp thủ đoạn tồi tệ nào, như chuyện đến nước này hoàn toàn là ngoài dự kiến của bà. Bạch Nhật Tiêu phản nghịch, bọn họ rất ràng. Nhưng được đồng ý của con nó mà công bố lễ đính hôn với Chung Thi , thể nghi ngờ gì đây là 'châm ngòi thổi gió', đẩy sử tức giận của Bạch Nhật Tiêu lên đến tận cùng."

      Kết quả của việc bà chất vấn Bạch Vĩ Minh, là câu, chuyện này cần phải lo, xong liền cúp điện thoại. Bạch Vĩ Minh phải là biết Bạch Nhật Tiêu đương muốn phản loạn, nhưng ông ta dám ra chiêu này, thứ nhất là vì, Hoàng Đình tuy rằng thoát ly khỏi Bạch thị, nhưng trụ cột hợp tác với Hoàng Đình vẫn là Bạch thị. Nếu có Bạch thị, Hoàng Đình trụ được bao lâu. Thứ hai là vì, Chung Thi quả thực là con dâu ông ta vừa mắt. Nhân phẩm tốt, học thức tốt, tương lai có thể giúp Bạch Nhật Tiêu quản lý tốt công ty gia tộc. Cả về công lẫn tư, Bạch Nhật Tiêu nếu có suy nghĩ từ chối. Đăng báo thế này, chính là khiến cho Bạch Nhật Tiêu phải ràng lợi hại bên trong trước, để nó hành động thiếu suy nghĩ. Nếu Bạch Nhật Tiêu phản kháng, chính là liên lụy toàn bộ Hoàng Đình.

      Trong lúc Bạch Nhật Tiêu đương họp cổ đông, Từ Khả Hân vẫn luôn bên cạnh Bạch Nhật Huyên, chia sẻ lo lắng của .

      Từ Khả Hân nắm tay , nở nụ cười cổ vũ, "Đừng lo lắng gì hết, trai cậu nhất định có thể xử lý chuyện này hoàn hảo. Nếu cậu cứ lo lắng như vậy, phải khiến cho ấy thêm gánh nặng sao?"

      Bạch Nhật Huyên hiểu, gật gật đầu, "Nhưng là mình có cách nào lo lắng hết. Ba mình mặc kệ việc Tiêu có đồng ý hay liền công bố tin tức này ra, Tiêu nhất định 'thủ hạ lưu tình' đâu. Quan hệ giữa ảnh với ba mình cho tới bây giờ tốt, mình rất lo lắng, mọi thứ vì chuyện này mà càng nghiêm trọng hơn." Gương mặt căng thẳng. Loại lo lắng này dám biểu lộ trước mặt Bạch Nhật Tiêu, chỉ có thể với Từ Khả Hân.

      "Nhưng là ai biểu ba cậu ngăn cản hai người nha?" Từ Khả Hân cố gắng trấn an tâm trạng băn khoăn của bạn chút, " hai cậu phản kháng có bao nhiêu mạnh mẽ chứng tỏ ấy cậu nhiều đến đâu, cậu hẳn nên vui mới đúng."

      "Cậu như mình đương hy vọng ba với Tiêu xảy ra trận đấu quyết liệt vậy." Bạch Nhật Huyên nín thở nhìn bộ dáng vui vẻ khi gặp họa của Từ Khả Hân, "Cậu gặp phải vấn đề này đương nhiên là thoải mái hơn mình. Cậu biết cảm giác đương chính hai của mình đâu nên mới như vậy đó."

      "Mình còn hâm mộ cậu kịp á. Cậu với trai cậu 'lưỡng tình tương duyệt', chuyện đối mặt phiền phức nhất là ngăn cản của ba cậu mà thôi. Nhưng mà mọi chuyện đều có hai cậu giúp đỡ hết, nhưng là mình thế nào!" Vừa mới bày ra bộ dáng săn sóc an ủi Bạch Nhật Huyên, ngay lập tức đổi biểu tình, sắc mặt oán giận vô cùng, "Mình phải đối mặt với oanh oanh yến yến bên người Hạo Nhiên. Người nên lo lắng hẳn là mình mới đúng á!" câu oán hận kia lập tức khiến Quý Hạo Nhiên bất mãn. ngoãn ngoãn ngồi bên cạnh nghe hai bà kia tám chuyện nhà, có việc gì tự nhiên đổ hết lên đầu chớ, mà cũng phải lời tốt đẹp.

      "Vậy cậu còn thích ảnh?" Vẻ oán phụ khoa trương của Từ Khả Hân chọc cười Bạch Nhật Huyên, liếc mắt đến Quý Hạo Nhiên, nhìn vẻ mặt cứng ngắt của , nghĩ phải chọc chọc hai người này chút.

      "Mình phải đương hối hận sao?!" Từ Khả Hân ảo não , làm y như vậy, khiến mặt Quý Hạo Nhiên trong thoáng chốc đen thui, bất mãn xoay người lại.

      "Em chuyện bằng lương tâm được . Sau khi ở bên cạnh em làm gì còn oanh oanh yến yến nào hả!" cuống quít biện hộ cho chính bản thân mình trước.

      Từ Khả Hân cảm kích, thân mình 'từ biệt', từ chối tiếp xúc với , "Ai biết nha! chưa từng nghe qua câu 'giang sơn khó đổi, bản tính khó dời sao'? Ai biết ngày nào đó chơi rồi đá em. giờ mỗi ngày em đều phải lo lắng đề phòng mà sống, ngủ cũng ngon, nếu biết vậy chẳng quen nhau a!" nàng này vừa mở miệng ra là buông tha người khác, triệt để khai thác cơ hội mượn đề tài người khác để chuyện của mình. Người chân chính nên đề phòng hẳn là Quý Hạo Nhiên mới đúng, mỗi ngày còn phải đề phòng tâm tình của bà này, thiệt cẩn thận dám trêu chọc .

      Bạch Nhật Huyên hâm mộ nhìn hình ảnh hạnh phúc hai người đấu võ mồm với nhau, trong lòng khỏi bất bình thay Quý Hạo Nhiên. Lần này thực là Từ Khả Hân cố ý gây . Tuy rằng Quý Hạo Nhiên quả từng là đào hoa chết người, nhưng sau khi xác định mối quan hệ, để ý đến bất cứ điều gì nữa, thực là tốt mà. Đối với Từ Khả Hân trân trọng chỉ có thêm, còn mệt thêm ý tứ oán giận của nàng!

      Nhất thời, trong văn phòng Tổng giám đốc Hoàng Đình vang lên thanh liếc mắt của đôi tình nhân, thi thoảng còn có tiếng cười của Bạch Nhật Huyên lẫn vào, cho đến khi tiếng chuông đột ngột vang lên, cắt ngang mấy trò bọn họ đương vui đùa ầm ĩ.

      Bạch Nhật Huyên khó xử nhìn tin nhắn, là của Chung Thi gửi đến. Chung Thi tìm , khó để đoán ra là vì chuyện gì. cảm thấy mình nên gặp Chung Thi lần, mặc kệ như thế nào, cuối cùng cũng phải cho ràng.

      "Mình có việc ra ngoài chút, rất nhanh quay về." Bạch Nhật Huyên muốn cho cả hai người kia biết Chung Thi tìm . Bọn họ hỏi, tùy tiện tìm lấy cái cớ qua loa, liền nhanh ra ngoài.

      Chung Thi hẹn trong nhà hàng gần Hoàng Đình. Chung Thi ngồi trước ở đó, đến khi nhìn thấy xuất kinh ngạc thôi. Sau đó dần dần lạnh nhạt hơn. Thậm chí, còn có ý tứ khiêu khích bên trong đó.

      [1]: Lưỡng tình tương duyệt – Hai bên đều nhau.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :