1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

BẠCH NHẬT HUYÊN TIÊU - QUÂN KHUYNH TÂM

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 25 - CHUYỆN HAI NGƯỜI

      Trong thời gian nghỉ giữa giờ, Bạch Nhật Huyên ghé xuống mặt bàn, tâm tư đều nghĩ cả về những lời của .

      "Thế nào rồi? Cả ngày nay cậu cứ ngẩn ngơ ấy." Từ Khả Hân đưa tay xoa xoa đầu , nghĩ bạn mình chắc sinh bệnh.

      "Cậu có cảm thấy, cặp em có chung huyết thống, có thể ở cùng với nhau được sao?" lơ đãng, đem buồn rầu của mình ra.

      "Nếu là có huyết thống, đương nhiên có thể cùng với nhau rồi." Từ Khả Hân ngồi bên cạnh , bộ dạng rất hiển nhiên, "Cậu quyết định chấp nhận trai mình rồi à?"

      Bạch Nhật Huyên như thể bị điện giật, đứng bật dậy, "Cậu biết hả?" chưa từng với Từ Khả Hân về quan hệ giữa mình và Bạch Nhật Tiêu, bạn này làm sao có khả năng biết được?

      Từ Khả Hân bất đắc dĩ cười cười, "Hỏi hay đó nha, mình với cậu là bạn tốt với nhau mà cậu cũng cho mình biết. Hạo Nhiên với mình cả hai người phải là em ruột." đến Hạo Nhiên, gương mặt tràn đây tình hạnh phúc. cùng Quý Hạo Nhiên, từ lần đầu gặp mặt trở thành oan gia đấu vỡ mồm với nhau, giờ lại phát sinh mối quan hệ vợ chồng cực kỳ phi thường.
      Skip in 7...Advertisement in 01 seconds

      " Hạo Nhiên làm sao mà biết được?"

      "Lúc bọn mình còn học trung học, phải ấy thường xuyên tới tìm cậu hay sao? Lúc ấy mình còn nghĩ ảnh có ý tứ gì với cậu, sau này hỏi lại, ảnh bảo là trai cậu cầu xin ảnh chăm sóc cho cậu tốt. Chuyện hai người phải là em cũng là cậu với ảnh đó."

      Bạch Nhật Huyên hồ nghi nhìn bạn, "Cậu cảm thấy bọn mình như vậy rất kỳ quái hay sao?" xấu hổ hỏi. Từ Khả Hân tuy biết mối quan hệ giữa và Bạch Nhật Tiêu nhưng cũng vẫn hỏi .

      "Có cái gì để hỏi hả, phải hai người là thanh mai trúc mã mới bên cạnh nhau được sao." Từ Khả Hân kỳ rất hy vọng hai người bọn họ có thể cùng với nhau. Dù sao tình cảm của Bạch Nhật Tiêu đối với bạn mình cũng rất sâu đậm, ngay cả mình nhìn thấy cũng cảm động. "Làm gì mà để ý đến cái nhìn của người khác chứ. Ảnh cậu, hai người ở bên cạnh nhau mà hạnh phúc là tốt rồi." Bây giờ cùng Quý Hạo Nhiên nhau, mỗi ngày đều cười đến toe toét. Xem ra Từ Khả Hân chìm hoàn toàn trong hạnh phúc vô cùng của tình ngọt ngào này rồi.

      Mọi người đều tình là chuyện của hai người, chỉ cần thương là mọi việc ổn.

      Bạch Nhật Huyên ngồi trong đại sảnh chờ Bạch Nhật Tiêu đương ở trong thư phòng ra cùng ăn cơm. TV, tiếng người chuyện vui mừng thực ồn ào. Còn cả ngày hôm nay luôn suy nghĩ, tình là chuyện của hai người.

      Bạch Nhật Tiêu đến bên cạnh người, nhưng áh mắt của đều trống rỗng, căn bản có cảm giác rằng đến.

      Tay nhàng vuốt ve đầu , "Thế nào rồi, nghĩ cái gì vậy?"

      chậm rãi dựa vào bả vai dày rộng của , cảm nhận ấm áp, cảm nhận được bọn họ chuyện hai người. "Ngày mai là cuối tuần rồi, có thể đưa em chơi ?" Từ sau khi trở về Mỹ, bọn họ cũng rất ít khi bước ra khỏi nhà, mặc kệ việc rất nhiều lần muốn cùng đâu đó, nhưng mỗi lần đều cẩn thận mà từ chối.

      Bạch Nhật Tiêu , bây giờ dựa vào , là xem như người trai hay là người đàn ông, nhưng là vẫn vui mừng, bởi vì chủ động gần sát thân thể , kiện kia mà bài xích nữa. "Em muốn đâu?" Tay vòng qua ôm lấy vai , để cuộn người lại trong chính cánh tay mình.

      Tay Bạch Nhật Huyên chỉ lên màn hình tivi, "Nơi đó đó." ngẩng đầu lên cười với , cầu như bây giờ, hẳn có thể được chấp nhận nha.

      chưa bao giờ đến công viên trò chơi lần nào, mỗi lần nhìn tivi thấy biểu tình vui vẻ của những người chơi ở đó, thực hâm mộ. có lần Bạch Nhật Huyên năn nỉ đưa , nhưng lại thích những nơi như thế này, rất ầm ỹ, lại hỗn độn nhiều người, mà , mỗi lần chơi tựa như con nai hiếu động, bỏ chạy đến nơi cho phép, khiến nhìn tới được.

      Mày của Bạch Nhật Tiêu nhíu lại trong chốc lát nhưng vẫn gật đầu. nhiều năm rồi chưa từng cầu điều gì, muốn từ chối nữa. "Được, ngày mai đưa em ."

      Mong đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng chờ được câu trả lời đồng ý của . Bạch Nhật Huyên hưng phấn cho cái ôm chặt, gục đầu ở cười đến vui vẻ. Bạch Nhật Tiêu như thể 'thụ sủng nhược kinh' (được quý mà cảm thấy kinh ngạc) nhận cái ôm của . Cách biệt năm năm còn có thể được ôm như vậy, trong nhất thời quên bẵng mất việc phải vòng tay lại ôm cái eo của . Nhưng chờ cho đến khi ý thức được điều này để hưởng ứng với nhiệt tình của Bạch Nhật Huyên, buông ra. "Em phải lên kế hoạch tốt mới được, hành trình ngày mai..." Cái miệng thầm, chuyển động ở bên người .

      Bữa cơm tối vừa mới ăn được nửa, Mạc Thịnh cùng cổ đông của Hoàng Đình bước vào nhà, sắc mặt có chút ngưng trọng. Bạch Nhật Tiêu buông bát, dẫn hai người vào trong thư phòng . Bạch Nhật Huyên nhìn cơm tối còn chưa ăn được bao nhiêu vội vã làm việc, muốn nhân lúc bưng trà lên phòng mang theo cho ít điểm tâm ngọt. Nhưng vừa mới bước đến trước cửa phòng liền nghe tiếng quát giận của Bạch Nhật Tiêu. Tuy biết tính tình Bạch Nhật Tiêu cũng được ôn hòa, nhưng rất ít khi thấy phát giận. Lần này lại gầm lên giận dữ như vậy tuyệt đối phải là chuyện . nên bước vào, miễn cho việc gây trở ngại cho cuộc chuyện của mọi người.

      "Tôi tốn tiền mời cậu về rốt cuộc là để làm cái quái gì?! Việc ấy cũng làm cho tốt!!" Thanh tiếp theo truyền đến là tiếng văn kiện bị rơi xuống đất. Cơn tức giận của Bạch Nhật Tiêu quả .

      "Tổng Giám đốc, tôi cũng gần đây mới biết được, mối quan hệ cá nhân của Chung Thiên Lân và CEO Tô Thụy rất tốt, cho nên..." Mạc Thịnh lạnh run giải thích lần bại lộ này.

      "Lập tức dừng lại chuyện này cho tôi!!" Tiếng quát của Bạch Nhật Tiêu vẫn phẫn nộ như trước. Chuyện này có liên quan tới Chung thị, Bạch Nhật Tiêu lẳng lặn đứng nghe ngoài cửa phòng, lại nghĩ cơn giận của Bạch Nhật Tiêu từ đâu mà đến.

      "Nhật Tiêu, cháu bình tĩnh chút, có Chung Thiên Lân hỗ trợ, kế hoạch thu mua Tô Thụy lần này thuận lợi hơn so với dự đoán, chỉ là động tác , để ý nhiều như vậy làm gì." Đây lại là giọng là, Bạch Nhật Huyên đoán, đây là lý do thoái thác của vị cổ đông kia, hẳn là bạn bè của ông nội, cũng xem như trưởng bối của Bạch Nhật Tiêu.

      "Chuyện của Hoàng Đình cần người ngoài nhúng tay vào! Cho dù có Chung Thiên Lân, tình thế của Tô Thụy này cũng bị bắt buộc mà thôi!" Cơn giận của Bạch Nhật Tiêu dường như thoáng giảm bớt ít. Nghe lần này quát to như vậy, phỏng chừng đem điểm tâm vào chắc cũng bị gạt luôn. Bạch Nhật Huyên đành bê nguyên khay điểm tâm xuống phòng khách, chờ Bạch Nhật Tiêu ra khỏi thư phòng. biết qua bao lâu, cảm thấy mắt dần dần mơ hồ, liền vào mộng đẹp.

      Lúc Mạc Thịnh cùng vị cổ đông ra cũng hơn mười giờ, đây là thời điểm Bạch Nhật Huyên sớm nên ngủ, nhưng khi Bạch Nhật Tiêu đến phòng của lại nhìn thấy nằm giường.

      "Tiểu thư đâu?" xuống lầu, vừa nhìn thấy người giúp việc liền hỏi.

      "Tiểu thư vẫn chờ thiếu gia xuống dưới ăn cơm, chờ ở sô pha ngủ luôn." Người giúp việc chỉ vào thân mình nho cuộn mình sô pha, .

      Bạch Nhật Tiêu ngồi thụp xuống bên người Bạch Nhật Huyên, dịu dàng gạt tóc mái của , nhìn khuôn mặt ngủ đó. Hô hấp của nhè đều đều, lông mi có chút run lên. Có lẽ bởi vì ngủ thực thoải mái khiến cho hai má của có chút hồng hào, nhìn rất ngọt. Cái miệng nhắn khẽ khép lại, cánh môi như mật từng chút từng chút ăn mòn lý trí của . cúi đầu, nhàng hôn lên môi , để phải bật ra vài tiếng mê. Bạch Nhật Tiêu cười chiều, ôm thân mình nhắn mềm mại kia trở về phòng.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 26 - ĐỘNG LÒNG

      Bạch Nhật Tiêu nhàn tản dựa cửa xe màu trắng, thi thoảng lại nhìn vào trong phòng gọi, "Huyên Huyên, được chưa em?" Ít nhất cũng đợi được nửa giờ, nhưng bé con này vẫn còn ngồi trong phòng cọ cọ cái gì đấy.

      thay trang phục dễ hoạt động như , hướng đến chạy chậm tới, "Có thể rồi." Bạch Nhật Huyên bới mái tóc bình thường rối tung ra sau đầu, xem ra hôm nay nàng chuẩn bị rất tốt.

      giúp cài dây an toàn cẩn thận, dọc đường cứ nhìn như con nai con vui vẻ, bàn tay khua lên, biểu lộ tâm tình vui vẻ của mình ra mà giấu giếm gì. Mỗi lần ngẫu nhiên nhìn lướt qua khuôn mặt tươi cười như nắng vàng của , vui vẻ hạnh phúc ấy làm cho chính bộ mặt của cứ bằng phẳng mãi được.

      Khi lái xe vào nơi đỗ xe của công viên trò chơi, liền có bộ dáng kiên nhẫn, đường cũng chậm rì rì, trái ngược hoàn toàn với tâm tình vui mừng cùng khẩn trương của . Bạch Nhật Huyên chủ động nắm tay , ngại quá chậm. biết đây là cố ý, muốn cùng tay trong tay mới làm bộ kiên nhẫn, chờ nàng này phát tâm tình mình mới tiện đà kéo mình theo luôn.

      nhìn trò chơi cao tốc dần hạ xuống đường băng, ngẩng đầu nhìn đám người đương có những biểu tình quái dị, "Bộ dáng mấy người đó thực ghê nha." thể lên rồi cũng gào đến chết như vậy.

      "Vậy em nên chơi cái đó chăng?" chỉ là cảm thấy những người đó gào thực chói tai, chỉ là lao nhanh từ cao xuống mà thôi, có tất yếu phải thét đến bộ dạng như thế?
      Skip in 7...Advertisement in 01 seconds

      gật đầu mạnh với , sức sống của cho phép lùi bước.

      Chiếc xe cao tốc chậm rãi lên, lòng của cũng theo đó mà chầm chậm nhảy lên, nhưng là bởi vì đương ngồi cạnh khiến cho có cảm giác an toàn vô cùng to lớn. Bạch Nhật Tiêu trưng ra vẻ mặt lạnh ngắt, chơi loại trò chơi ngây thơ này hiển nhiên khiến cho cảm thấy được tự nhiên, nhưng mà nếu ở bên cạnh , nhất định thấy sợ hãi.

      Đến khi đoàn xe cao tốc thay đổi phương hướng, nắm lấy tay , xoay mặt sang bên, hy vọng có thể để cho màn tai của mình hạn chế bị kích thích nhất. cũng có thét lên chói tay, chỉ là run run mà dựa vào người , siết lấy cánh tay , cũng nghĩ là mình siết đến đứt tay luôn mà thôi.

      Đến khi xe bắt đầu chậm lại, lạch cạch tiếng đai an toàn mới buông lỏng ra. Nhưng ngoại trừ , ai nấy đều xuống xe.

      "Chân em mềm nhũn..." tội nghiệp kéo áo , xấu hổ .

      Bạch Nhật Tiêu bị vẻ ngô ngố của chọc cười, cười ràng lúc nãy còn làm bộ dũng cảm 'thấy chết sợ'. Cánh tay luồn qua thắt lưng, ôm thẳng ra ngoài.

      Bạch Nhật Huyên xấu hổ chôn mặt vào cổ , được người đàn ông đẹp trai đến như vậy, nhất định khiến người ta chú ý đó. thể để cơn xấu hổ của chính mình bại lộ dưới ánh bình minh này được nha.

      "Mấy năm nay em đều ăn vỏ cây sao? Làm gì mà đến như vậy?" đặt xuống ghế đá đường, trầm . Ôm từ 'tận chân trời', lại quãng đường như thế, nhưng chút cũng cảm nhận được sức nặng của , cứ 'khinh phiêu phiêu' ( bay qua). Bạch Nhật Tiêu lo lắng, nếu có trận gió cấp ba nào đó có thể thổi bay ra khỏi người mình!

      ngượng ngùng nhìn , lúc này ngồi xuống giúp mình vuốt vuốt cái đùi . Hai má bắt đầu ửng hồng, co giật đáp, "Trong nhà đâu phải có cơm ăn, sao mà em còn muốn ăn vỏ cây!!"

      ngẩng đầu, "Có cái gì mà xấu hổ hả, nơi chạm qua còn thiếu sao?" Bạch Nhật Tiêu hề cảm thấy xấu hổ, cười , vừa lòng nhìn hai đám mây đo đỏ .

      Bạch Nhật Huyên kích động né khỏi con người dịu dàng khiến người ta phải mê muội kia. Ánh mắt nóng rực của khiến lòng rối loạn, giống như bọn họ vụng trộm đương, thể bình thường ở ngoài được. Nhưng vẫn đứng vững, lại đổ vào vòng ôm của , được bế, nhét vào lòng mình. Lui vào trong lồng ngực Bạch Nhật Tiêu, có thể nghe được tiếng tim đập cuồng nhiệt giống mình của , còn mang theo vui vẻ cùng kích thích nho .

      luống cuống tay chân đẩy ra, xoay người sang chỗ khác tránh cho nhìn thấy hai má đỏ đỏ hồng của mình, "Thời tiết hôm nay nóng quá nha..." tòm đại lý do vô cùng thích hợp. Hôm nay, ràng trời đương đầy mây... đứng phía sau thân thể của , nhìn sườn mặt , ngọt ngào dâng lên, ngăn cản được niềm vui đột ngột này, nụ cười tràn đến cả ánh mắt.

      ở bên người chơi đùa khiến muốn điên rồi. Mỗi động tác nhăn mày hay cười của đều tác động vào linh hồn Bạch Nhật Tiêu, làm cho kiềm lòng được mà phải nhếch môi theo , chỉ cần nhìn thấy nơi ở là được rồi. Có vài lần ngẫu nhiên kéo cánh tay , loạng choạng cầu mang chơi mấy trò là lạ mới ra nào đó. Tình của hai người có khả năng phải cho đều nhau, mà so sánh với tình của , tình của , chỉ nhiều hơn chút. Nhưng là Bạch Nhật Tiêu cần, chỉ là thích nâng niu trong lòng bàn tay, thương, che chở, cưng chiều.

      Đúng lúc vui, Bạch Nhật Tiêu kéo lấy cánh tay , "Nơi đó thể !" nghiêm mặt buông ra lệnh cấm. Suối phun nước bắn ra khắp nơi, phía trước người khác cười vui vẻ trong tia nước, biết, nếu kéo Bạch Nhật Huyên này lại, lập tức gia nhập vào đám người kia.

      "Tiêu ~~" Giọng ngọt ngào kia khiến cho người ta chống đỡ được. thực rất muốn nha.

      "Lập tức về nhà, hoặc là, chơi cái khác!" phải tung ra định lực kiên cường nhất, thể bị vẻ kiều mỵ cầu xin này của mê hoặc tâm trí. Bây giờ nếu thuận theo , với thể chất của nhóc này, ngày mai chắc chắn sinh bệnh, cũng khong muốn đau lòng chết luôn.

      dỗi bỏ tay ra. Ma quỷ! để ý tới nữa, nghênh ngang bỏ lại mình, tự mình rời .

      Bạch Nhật Tiêu đuổi kịp , mạnh mẽ nắm tay lại. Để cáu kỉnh thế nào, cũng buông ra. Dần dần, thôi giãy, bắt đầu ầm ĩ. Hành vi của bọn họ trong mắt những người khác giống như liếc mắt đưa tình. nữ sinh nghịch ngợm đùa giỡn với bạn trai. Còn bạn nam kia bao dung cho cơn tùy hứng của đó, chỉ cần vui vẻ là tốt rồi.

      Bọn họ chơi ầm ĩ cả lên điện thoại của Mạc Thịnh gọi tới, cắt ngang. Có bản hợp đồng cho vay cần Bạch Nhật Tiêu tự mình ký tên mới có thể tiến hành, thể lập tức chạy về công ty.

      " , em tự mình về nhà được mà." muốn nhìn phải khó xứ.

      Mà Bạch Nhật Tiêu kỳ chút cũng cảm thấy khó xử. Thả về nhà là có khả năng, nhưng là công ty nhất định phải . Còn nhóc này, bây giờ lại tựa như người bạn đầy thấu hiểu, khiến cho phải tham lam mà hưởng thụ giờ khắc ngọt ngào này.

      "Em theo tới công ty." kéo tay bước , cũng bất kể có đồng ý hay . Bạch Nhật Tiêu có khi nào cần phải để ý đến mong muốn của , hết thảy để quyết định là tốt rồi.

      phía sau , nhìn bóng dáng của mà làm động tác oán giận , "Cứ làm theo ý mình hoài à!" thấp giọng lẩm bẩm.

      ở phía trước, mỉm cười ngọt ngào.

      Nhân viên trong ty đều thực kinh ngạc. Tổng Giám đốc cao cao tại thượng thế nhưng lại cười mỉm mỉm ôm em của mình làm? Mà hai người này lại mặc đồ tình nhân nha, có phải hay có ý gì khác? Đối với chuyện Tổng Giám đốc thương em , mọi người ở đây đều được nghe thấy, nhưng là bọn họ trong lúc đó cũng hơi mờ mịt, mờ ám này giống như người chứ phải là tình thân.

      Bạch Nhật Huyên bị những ánh mắt quỷ dị chiếu tới, xấu hổ muốn đẩy cánh tay ra, nhưng tựa như con bạch tuộc tám chân, cuốn lấy được rồi tính buông ra.

      Bạch Nhật Tiêu sắp xếp cho ngồi sô pha đối diện bàn làm việc, "Chờ chút, xong lập tức." vô cùng khiêu khích nâng cái cằm của lên, cười mê hoặc khiến cho tâm bắt đầu rung động.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 27 - EM THÍCH

      Bạch Nhật Huyên chống cằm. Vừa mới bắt đầu, vẫn cảm thấy chán chết được, ngó ngó chung quanh. Dần dần, ánh mắt tự do mới bắt đầu dừng lại người Bạch Nhật Tiêu. ngây ngốc nhìn biểu tình nghiêm cẩn lật xem văn kiện của . Khuôn mặt bây giờ, còn vẻ lạnh lùng như bình thường nữa, lại tản ra khí chất của người đàn ông trưởng thành, còn rất đẹp trai. Mặc kệ là trong công việc hay là trong cuộc sống, đều gần như là người đàn ông hoàn mỹ chút sứt mẻ nào. Thế nhưng ở phương diện tình cảm, lại cứng đầu trao tình cho , lại tự tin đối với nữa. Nếu Chung Thi , tình cảm của còn là chỗ trống như bây giờ. Chung Thi , hiểu được , bao dung cho , để phải thống khổ. luôn bên cạnh cùng bảo vệ, cần cưng chiều, chỉ cần ánh mắt của Bạch Nhật Tiêu thôi cho chị ấy dũng khí để , nhưng ánh mắt của , lại dư thừa mà nhìn đến Chung Thi .

      cũng là người trưởng thành, cũng có thể phân biệt ràng tình cùng tình thân. Nếu thực xem trai, mỗi lúc nhìn , trong lòng có cảm giác muốn bước tới ôm chặt. Những năm rời , dần dần hiểu được, khi vẫn là trai của mình, mình cũng giao chính bản thân cho . Nếu làm sao có khả năng, nhiều năm như vậy, Bạch Nhật Huyên can tâm tình nguyện mà chỉ nhìn người con trai là ?! Chỉ là dám thừa nhận tình cảm thích này đối với , bởi vì, An Như Nguyệt đối với tốt lắm. ràng phải là con ruột, nhưng vẫn luôn che chở đầy đủ, dốc lòng chăm sóc. đành lòng phụ bà. Cũng là bởi vì lý do khác, khi nhau, phải đối mặt với phong ba, mà biết nhiều rất nhiều. Bạch Nhật Huyên hy vọng mà phiền não.

      nghĩ đến những điều như thế, làm như vậy ai nấy đều ổn hơn. Nhưng phát được rằng, làm tổn thương rất sâu đến người đàn ông mình thương nhất. trốn tránh của Bạch Nhật Huyên, so với cha con càng quyết liệt. Dư luận xã hội mang đến mệt mỏi cùng thống khổ càng khiến cho khó có thể thừa nhận.

      chiếm giữ phần lớn thời gian cùng gian trong cuộc sống của . Quay đầu lại nhìn, thời gian trôi hai mươi năm, rất khó để tìm thấy ký ức nào liên quan đến . tham luyến dịu dàng độc nhất vô nhị của Bạch Nhật Tiêu, ánh mắt thâm tình kia chỉ đối với riêng , mỗi lần cảm nhận đều có thể khiến cho say mê thôi. chỉ có bản thân có cách nào xem là em , ngay cả cũng có cách nào xem trai. Lốc xoáy của luân lý tình cảm kia khiến chôn sâu trong bùn lầy. càng giãy giụa, càng chìm sâu.

      Từ quan hệ em lại biến thành quan hệ người , cảm giác như vậy rất rối rắm. dám đối mặt với , chỉ là bởi vì để ý tới ánh mắt của người khác. Nhưng chỉ cần câu tình là chuyện hai người của Bạch Nhật tiêu, liền đánh ngã toàn bộ băn khoăn của . Bạch Nhật Huyên trốn tránh, áp lực, muốn nhận tình của Bạch Nhật Tiêu, nhưng là lại nhất định chờ. muốn chấp nhận , vấn đề là thời gian dài hay ngắn mà thôi. Bạch Nhật Tiêu rất ít cho quyền lời lựa chọn. Mà dù có cho, cũng là có vẻ như là giữa hai cái phương thức phi thường kịch liệt lại chỉ có thể chọn cái hơn. luôn khống chế mỗi bước của , cho phép bước nhanh về phía trước hoặc tụt chậm về phía sau. Cho dù có phong tỏa chặt chẽ toàn bộ thế giới của Bạch Nhật Huyên , vẫn có thể cảm giác được bầu khí mới mẻ mỗi ngày. vĩnh viễn biết , điều cần chẳng qua là cảm giác an toàn cùng chung thủy. Tất cả, đều cho. bá đạo giam cầm của Bạch Nhật Tiêu là bởi vì ý muốn thoát của Bạch Nhật Huyên. khi thuận theo, chấp nhận, tình của này, so với mong ước tự do càng mạnh mẽ hơn.

      Trong khi Bạch Nhật Huyên đương bận rộn với câu đố tình , dần dần bước tới gần. Thời điểm hề phòng bị, giữ được đôi môi mềm của , tham lam cắn mút. Nụ hôn của dấp dính, quấn quít môi , thể nào chia lìa. kiềm lòng được trước đôi mắt mê hoặc của mà nhắm hai mắt lại. Cho dù đây là địa ngục đáng sợ, cũng có cách nào mà quyến luyến thiên đường tự do. Đơn giản là vì, nơi này có . Lần đầu tiên, Bạch Nhật Huyên vươn cánh tay mình ôm lấy lưng . nở nụ cười, nhắm mắt lại, hai đôi môi hòa nhập, nước bọt dung hợp, khiến cho triền miên của họ càng thêm ráo riết.
      Skip in 7...Advertisement in 29 seconds

      " cho biết, em thích ." Hơi thở của hơi dồn dập, nâng hai má của lên, dán vầng trán thanh tú của .

      Cổ của Bạch Nhật Huyên bị hôn đến cạn khô, mê loạn nhìn thâm tình của . muốn giấu giếm gì nữa. Giả bộ thương , so với việc khiến rời càng thêm khó chịu. "Em thích ..."

      Vẻ ngượng ngùng khi lời của khiến cho đôi mắt thâm tình của tràn đầy cảm giác hạnh phúc. đợi cho mở miệng cảm giác này với mình. Sau khi chiếm được hưởng ứng của , Bạch Nhật Tiêu lại tham lam chiếm lấy đôi môi đào của Bạch Nhật Huyên. Mười mấy năm tình tiếp sức, rốt cuộc cũng chấp nhận tình của . Còn cuộc sống này, mang theo cùng nhau về nơi cuối.

      Mạc Thịnh vô cùng có thời gõ cửa, phá hủy khí ngọt ngào của cả hai. co quắp thoát khỏi vòng ôm của , gầm lên tiếng, mặt mày trầm nghiêm nghị giao văn kiện cho Mạc Thịnh.

      Bạch Nhật Tiêu ép đến góc tường, hai tay dựng lên vòng tròn cấm, có ý tốt nào nhìn hai má đỏ bừng của . "Câu em vừa mới lúc nãy, lại lần nữa thử xem." Thái độ của thực dịu dàng ôn hòa, giọng cũng mềm mại, vô cùng mờ ám mà phả hơi thở vào vành tai , khiến cả người xụi lơ, thể nhúc nhích.

      "Em nhớ ..." Bạch Nhật Huyên chơi xấu cự tuyệt cầu của .

      Bạch Nhật Tiêu đen mặt, nâng cằm lên. "." Đây là mệnh lệnh!

      " bắt buộc nha, cho dù em cũng phải tâm." lớn gan phản kháng .

      Bạch Nhật Tiêu lại giống như bình thường, cường thế cưỡng bức ép ra, chỉ là đơn buông cánh tay xuống. " phải tình, cũng muốn nghe." cúi đầu, hờ hững mở miệng.

      biết làm sao, vận dũng khí, tựa mình vào vòng ôm của , cánh tay ôm lấy thắt lưng , chôn trong ngực . "Em thích , là lòng." Bạch Nhật Huyên muốn nhìn thấy đơn của . Đó là biểu tình nên có, nhưng nếu đơn này là tạo nên, quét dọn hết thảy bọn chúng.

      Bạch Nhật Huyên rất ngây thơ, làm sao có khả năng đấu với đa mưu túc trí của Bạch Nhật Tiêu. đoán chắc mềm lòng, nhưng nếu ép buộc ra phải thực lòng, chả bằng thất vọng mà chờ trấn an. Lời thích của rất khát vọng, mặc kệ dùng đến phương pháp gì, đều phải khiến can tâm tình nguyện mở miệng.

      vui mừng lộ nét mặt Bạch Nhật Tiêu. Giữ chặt cái thích của , làm từ thích biến thành . Tuy rằng nhất định có thể ngang hàng với tình của chính mình.

      Bạch Nhật Huyên cười ngọt ngào, tin nhắn gửi đến di động ngừng, khiến cho mỗi lần nhìn đều hạnh phúc thôi, cười cười giống như dâu chuẩn bị kết hôn vậy.

      Từ Khả Hân chịu đựng đủ việc bạn mình khoe hạnh phúc bằng kiểu cười ngớ ngẩn kia, giả bộ chán ghét mà gõ gõ cái bàn , "Đủ rồi nha, cười cho đến khi khép miệng lại được."

      Bạch Nhật Huyên cũng ý thức được chính mình hơi ràng quá mức, đáng chết là thế, nhưng vẫn cứ vụng trộm mà cười chút.

      Từ Khả Hân ngạo nghễ nhìn bạn mình, "Tình thực khiến cho người ta hạnh phúc nha. Nếu cậu có thể sớm chút thay đổi quan niệm, cả hai người đều phải chịu nhiều đau khổ như vậy." Loại tình này, có đôi khi người ngoài cuộc lại tỉnh tào hơn người trong cuộc u mê. Bởi vì Bạch Nhật Huyên luôn bị vây trong vực sâu của đạo đức luân lý nên vẫn dám nhìn thẳng vào tình cảm của mình đối với Bạch Nhật Tiêu. Từ Khả Hân mơ hồ có thể cảm giác được rằng, những năm Bạch Nhật Tiêu có ở đây, nụ cười của bạn mình cơ hồ chỉ là đống tác gượng ép nhấc môi lên mà thôi.

      "Phải quý trọng ấy đó, ấy đối với cậu như vầy, thâm tình mấy năm đổi. Mà số mạng của cậu cũng tốt quá đáng đó, biết sao người đàn ông 'tuyệt vô cận hữu' ( trời dưới đất khó kiếm được, có hai) này sao lại có thể ngu ngốc mà trao tình vào tay cậu chứ?" Trong giọng của Từ Khả Hân toàn vẻ oán hận.

      Bạch Nhật Huyên kiên nhẫn, đưa tay nhét điện thoại vào trong túi xách, giả bộ chán ghét . " biết. Mà chao ôi, cậu cứ dài dòng như vậy, biết sao Hạo Nhyieen có thể chịu đựng được cậu nha?" phản công Từ Khả Hân, ai cũng nhường ai.

      "Mình dài dòng còn tốt hơn cậu trì độn là được a. là đáng thương thay cho hai của cậu nha ~ hơn nữa, Hạo Nhiên nhà mình vẫn là tốt nhất nha, tính tình tuyệt vời thể phản đối được!" vẫn kiêu ngạo tựa như chú khổng tước, khoe hạnh phúc của chính mình.

      Bạch Nhật Huyên xấu xa nhìn vẻ kiêu ngạo của bạn mình. Muốn so về tính tình, đời này, hẳn là ai có thể so với vẻ cường thế của Bạch Nhật Tiêu. quân vương trời sinh, là chuyên chế sẵn có. Nhưng là, vẫn thích được quản chế, bởi đó là biểu cho tình của !

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 28 - BÓNG DÁNG HÒA HỢP

      Mối quan hệ của hai người là bí mật, ngoại trừ trong biệt thự Bạch gia, bọn họ có thể thoải mái mà thân mật. Trước mặt người ngoài, cả hai vẫn là em bình thường. Tình của Bạch Nhật Tiêu luôn vây kín Bạch Nhật Huyên, làm cho cơ hồ tìm thấy khe hở nào sinh ra băn khoăn dư thừa cả. Quản gia cũng y theo lời Bạch Nhật Tiêu giao cho, mỗi lần báo cáo đều làm cho có lệ. Kỳ bản thân ông cũng hy vọng bọn họ có thể ở cùng nhau, như vậy, ít nhất tiểu thư than thở, thiếu gia cũng nghiêm mặt mày mà bước tiếp theo, chính là núi lửa phun trào, khiến cho bọn họ luôn cảm thấy mình sống ở khu có sấm sét vậy, phải luôn cẩn trọng.

      Mặc kệ việc hai người ở chung thực ngọt ngào, khúc mắt vẫn tồn tại ở đó. có thể để cho an ủi, nhưng gần nhất cũng chỉ cho hôn môi. Bản thân Bạch Nhật Tiêu cũng tự hạn chế, chạm vào nơi nên chọn. Từ khi chuyện kia xảy ra cho đến sau này, cũng chưa từng qua phòng , luôn luôn là Bạch Nhật Tiêu xuất trong phòng mà thôi. Món quà tháng này tặng, vẫn là váy dài.

      "Sao luôn muốn em mặc váy dài vậy?" Bạch Nhật Huyên vui vẻ đứng ở trước gương xoay qua xoay lại. Trong ngăn tủ của toàn là váy dài quần dài. Chi dù chân có chút ngắn , nhưng vẫn trắng nõn mềm mại nha, đến mức mặc váy ngắn ra hù chết người ta, đáng sợ như vậy đâu.

      đứng ở phía sau , giúp chỉnh tốt cổ áo, sau đó ôm nhanh, vòng tay lên cái eo thon , " thích chia sẻ với người khác cái thuộc về mình." Trải qua nhiều năm như vậy, Bạch Nhật Tiêu rốt cuộc đem lý do tại sao chỉ có thể mặc váy dài ra cho , "Em, chỉ có thể cho mình xem."

      Bạch Nhật Huyên là người tự ngược, thích bá đạo độc chiếm tư tưởng của mình. Nhưng là luôn thẹn thùng chút nào bày tỏ tình cuồng nhiệt của mình cho , khiến cho ngượng ngùng dám nhìn . Nhưng lần này, Bạch Nhật Huyên cảm thấy sâu sắc rằng, thể cứ bị áp bức mãi thế, mới ngaagr đầu lên, "Thực ghê tởm!" Nhìn đen mặt, đắc ý mà cười xòa.

      Hậu quả 'khinh niệp hổ tu' (vuốt râu hùm) chính là, bị đè xuống giường, đặt dưới thân.
      Skip in 7...Advertisement in 29 seconds

      Mắt Bạch Nhật Huyên mang ý cười, tay bé linh động cọ cọ hông , muốn phải bật cười. Chính ở dưới thân cũng khúc khích ngừng. Bạch Nhật Huyên đầy tình cảm bao trùm đôi môi mềm mại của , khẽ liếm vị ngọt ấy. Từ khi lấy tư cách là người để bên nhau, mỗi lần hôn môi, đều trúc trắc đáp lại nhiệt tình của , khiến cho kiềm lòng được mà đòi lấy nhiều hơn. Rốt cuộc tự chủ thể kiềm giữ ái dục của bản thân, tay Bạch Nhật Tiêu, luồn vào trong áo của , khiến cho thân thể Bạch Nhật Huyên trong khoảnh khắc trở nên cứng ngắt. Nhìn ánh mắt của , lại kháng cự khiến tan nát cõi lòng.

      Bạch Nhật Tiêu áy náy thu tay trở về, chỉnh lại quần áo cho tốt. Ở mi tâm của thả xuống những nụ hôn , " chạm vào em, phải sợ." sợ hãi ký ức, lại cảm thấy đó là tốt đẹp, bởi đó là lần đầu tiên nhấm nháp được vị ngọt của . Đó chỉ là lần đầu tiên của , cũng là của . Những lúc tịch mịch ở nước Mỹ, trong thời điểm khó nhịn, cũng nghĩ tới việc tìm người con khác, cho dù ngừng có người đến dụ hoặc mình. Bạch Nhật Tiêu vẫn vững vàng suy nghĩ, bởi vì đó là thương chỉ có thể cho Bạch Nhật Huyên.

      Sau đó, cả hai bên cạnh lại cảm thấy xấu hổ, thể rời khỏi phòng . Chỉ cần dừng lại, Bạch Nhật Huyên được tự nhiên. lại thích nhìn bộ dáng lo âu thấp thỏm của , nhưng đây cũng là do bản thân tạo thành.

      Mấy năm qua, chưa bao giờ dám nghĩ lại ban đêm kia. Sau khi rời khỏi phong, ngồi ở giường, cố gắng nhớ lại, ngày đó làm gì thương tổn chính mình.

      Buổi tối hôm ấy, chẳng qua chỉ dùng đến phương thức kịch liệt hơn so với bình thường để cho biết, . Bạch Nhật Huyên xấu hổ cực độ, trong lòng thực cảm thấy mình buồn cười, dùng phương thức so với tàn nhẫn để trả lại, thành công sao? Cũng có, năm năm trước, Bạch Nhật Tiêu ngồi bên giường bên của , còn tâm cao khí ngạo, còn kiên định lạnh lẽo như băng, chỉ còn gương mặt tuấn bị nỗi thống khổ của làm tái nhợt cả . biết nhất định khóc, bởi vì hai má ẩm ướt rất nhiều. Hương vị của khi đấy vẫn mơ hồ nghe được.

      Lúc ấy phải Bạch Nhật Huyên vì chán ghét mà nhìn , mà là dám nhìn. Bởi khi nhìn đến bộ dáng tiều tụy của người thanh niên kia, giây tiếp theo đau nát tâm can. Mặc kệ thương tổn như thế nào, ở trong lòng Bạch Nhật Huyên, vẫn là người quan trọng nhất như trước.

      Ánh mắt của được sao ngoài cửa sổ đốt sáng lên, trong suốt, chậm rãi trượt lên khuôn mặt . Hành động năm đó của , câu, quá mức , có thể giải thích.

      Bạch Nhật Huyên đến phòng , chần chờ xem mình muốn hay mở cánh cửa kia ra. từng ở trong phòng này, mỗi ngày trong lồng ngực đón buổi sớm mai, nghênh đón ngày mới thương. Mặc kệ việc này làm cho người khác thoạt nhìn thực hoang đường, nhưng là lưu luyến .

      Bạch Nhật Tiêu ở trong phòng vệ sinh, tiếng nước chảy khiến nghe được tiếng động khi có người vào. chậm rãi tới gần giường , lâu chưa vào căn phòng này, nơi đây, ngửi được mùi hương của nữa.

      giường có tập tranh đương mở ra, tò mò cầm tập tranh lên xem. tập dày, và tất cả đều là của , là dấu vết cùng thân thiết. xem trong tập tranh từng hình ảnh mình quen thuộc. Trang thứ nhất, là cái váy dài đầu tiên đưa . Ngày đó , từ nay về sau chỉ có thể mặc váy dài. Trang thứ hai, là thời điểm đưa món quà sinh nhật, váy dài màu hồng...Trang thứ ba mươi, váy dài có nhiều ren hoa . Trang ba mươi mốt, kỷ niệm ngày thành lập trường mặc váy dài công chúa rất xinh đẹp... trang cuối cùng, chiếc váy kia, là cái mặc người...

      Bởi vì trốn tranh , Bạch Nhật Huyên từng nhét hết váy dài của vào ngăn tủ, quên gần hai năm trời, lại phát khi thấy mặc váy ngắn, ánh mắt bi thương kia của Bạch Nhật Tiêu...

      cho tới bây giờ cũng có số đo của , lại có thể làm váy dài rất vừa, hơn kém mảy may.

      Bạch Nhật Huyên rất nghịch ngợm, thường xuyên chui vào bụi hoa hồng, váy dài có thể bảo vệ đùi tránh cho bị thương. Tựa như , luôn cho bảo vệ an toàn nhất.

      Ở nước Mỹ, hàng tháng đều gửi về cho nỗi nhớ của mình. Năm năm, chưa bao giờ gián đoạn.

      ở nước Mỹ, hàng tháng cấp nàng kí trở về của tưởng niệm, năm năm đến chưa bao giờ gián đoạn.

      Nước mắt của Bạch Nhật Huyên từng giọt, từng giọt rơi. cần nhớ kỹ, bởi vì đó là dấu vết khắc vào lòng, dời được, mà hủy cũng được...

      Thắt lưng của được hai cánh tay rắn chắc ôm lấy, ấm áp lập tức tràn đầy trái tim, " còn nghĩ đến việc, em vĩnh viễn cũng muốn bước vào căn phòng này." mở miệng đỉnh đầu .

      Bạch Nhật Huyên xoay người chui vào ngực , muốn để thấy bộ dáng vì cảm động mà khóc mướt mặt của mình.

      Bạch Nhật Tiêu nhìn tập tranh, thâm tình hôn đôi môi của , "Đừng khóc, đau lòng."

      nhàng run lên, lần đầu tiên cảm thấy, đau lòng của rất êm tai. Bạch Nhật Huyên lau khô nước mắt, rời khỏi vòng ôm của , đứng giường lớn kia, bướng bỉnh nhìn, "Lại đây." dùng giọng còn nghèn nghẹn .

      cho nên bình ổn bước qua, chẳng lẽ là để ngẩng đầu lên nhìn ? Bạch Nhật Tiêu vừa mới tới gần bên giường, tay bé của liền dịu dàng xoa khuôn mặt , nụ hôn non mềm dừng đôi môi khêu gợi kia.

      muốn hôn , nhưng là rất thấp...

      Nhiệt tình của , bị lãnh đạm đẩy ra. " nhịn được, đừng trêu chọc ." phải thích chủ động hôn, nhưng hậu quả trêu chọc như vậy chính trở thành con mồi bị làm thịt. thực , có thể nhẫn vì , nhưng dù gì cũng là người đàn ông, trước mặt mình , cũng nhịn được nữa. Năm năm trước chính là ví dụ tốt nhất.

      Bạch Nhật Tiêu mê muội nhìn đỏ mặt, cởi áo ra trước mặt mình. "Của em ~ rất nha, nếu muốn..." ngại ngùng nhìn . Dù sao tâm hay là người đều sớm thuộc về , can tâm tình nguyện cho như thế nào? Lời còn chưa hết, mãnh liệt ép xuống dưới thân mình.

      "Em biết làm sao hết." đẩy ra nụ hôn triền miên của , xấu hổ .

      Bạch Nhật Tiêu cởi áo, đem thân thể nóng rực của chính mình đặt thân thể trắng trẻo của . "Cái gì em cũng cần làm, làm là được." cắn xé môi đào của , xoa nắn nắm tay nắm chặt của , nhìn trêu chọc mà hồng người, nóng cả lên, mỉm cười trong veo. Tay chậm rãi trượt thân thể của , châm lên lửa nóng mỗi tấc da thịt. rất mê người, khiến cho phải 'dục tiên dục tử'.

      Bạch Nhật Tiêu lại hôn lên đôi môi hồng mềm của , làm cho say mê, mềm mại đến ngọt ngào, phân tán lực chú ý. xoa nắn hoa tâm mềm mại kia, cảm giác được dục vọng của nảy sinh, cường hãn dung hợp, đoạt lấy tốt đẹp mình khát vọng lâu. Đau đớn khiến cắn đến bị thương môi , nhưng vẫn tiếp tục giữ lấy nơi ngọt ngào này, ma sát nơi non mềm của . chấp nhận nhanh chóng khiến vui mừng, thương vẻ đẹp đơn thuần động người này. Lúc bắt đầu còn ngọ nguậy dưới , sau lại dần dần nở rộ, đến run rẩy cả người.

      quá cường hãn, muốn rời khỏi trong thân thể . Dần dần, Bạch Nhật Huyên lại cảm thấy đau đớn. thời gian dài ma sát, cảm thấy hoa tâm như sắp chảy máu vậy, nhưng là vẫn bá đạo chiếm hữu .

      "Đau quá ~" vô cùng đáng thương nhìn , bắt đầu cục cựa trong ngực , "Em muốn nữa đâu."

      Ham muốn của Bạch Nhật Tiêu chưa hết, nhưng là dù sao cũng có được thể lực của . Nhưng thân thể vẫn bộc lộ ham muốn dục tình, chịu khống chế của lý trí mà hôn mạnh đôi môi , mạnh mẽ luật động, tham lam ma sát, trong thân thể của lưu lại cơn say đắm. Sau đó, mới lưu luyến mà tạm dừng thương khắc sâu này.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 29 - HÔN LỄ TRONG MỘNG

      Ánh trăng sáng tỏ, cả căn phòng đều chìm trong tình nồng. Ở giường là bóng dáng của đôi nhau, dựa vào rất chặt.

      Bạch Nhật Tiêu ôm ngồi ở trong lòng, tầm mắt thống khổ dừng cổ tay . An Như Nguyệt từng tìm rất nhiều những bệnh viện phẫu thuật thẫm mỹ để xóa vết sẹo đí, nhưng cho dù làm thế nào chăng nữa, dấu vết màu đỏ nhạt vẫn ngoan cố ở nơi cổ tay trắng tuyết kia. nhíu mày, nâng tay trái của lên, nụ hôn dừng vết sẹo uốn lượn. "Còn đau ?" Bạch Nhật Tiêu ma sát phần má mềm của , đau lòng hỏi.

      Bạch Nhật Huyên cười lắc đầu. Trong khắc, sau khi hiểu được tình say đắm kia, mọi thứ còn đau nữa.

      "Nhưng là, còn rất đau." Cho đến bây gườ, nhớ tới còn sức sống, tái nhợt nằm trong vũng màu, trái tim vẫn luôn tê tâm liệt phế mà thống khổ, đau đớn bao phủ lấy . Nếu khi đó bỏ , nhất định theo , từ bỏ hơi thở, 'sinh tử tướng tùy' (sống chết cùng nhau). Cũng chỉ là cách mà thôi. Bạch Nhật Tiêu kéo tay đặt lên nơi lồng ngực đương đập mạnh, "Nơi này, rất đau."

      Trời sang mùa đông giá rét, giá lạnh gào thét bên ngoài cửa sổ. Những cơn lạnh thấu xương khiến cho muốn ôm chặt lấy ấm áp của . Bạch Nhật Huyên ôm , ôm rất chặt, cười vui vẻ đùa giỡn với sợi dây chuyền tên trước ngực , giống cái của như đúc. Dần dần chợt nhíu mày, "Tự (chữ) trong tên của chúng ta giống nhau á." Cảm giác đầu tiên của , là bọn họ trong lúc này lại có giống nhau, cảm giác giống nhau đó là tượng trưng cho em, lại khiến lòng nảy sinh lên cảm giác tội ác. , đương với người trai của chính mình.

      Bạch Nhật Tiêu nhíu mày. luôn luôn có cảm giác băn khoăn lo lắng này. Nếu để cho miên man suy nghĩ cả ngày bằng làm cho mệt chết , miễn mấy câu khiến thương tâm. Bạch Nhật Tiêu đưa tay luồn vào trong chăn, giữ lấy đôi môi mềm của , nhàng tách hai chân của ra, để chậm rãi ngồi lên thắt lưng mình. Bạch Nhật Huyên cảm giác được thân thể mình được tràn đầy, ngại ngùng dán tại ngực , nằm vai , dám nhìn, chỉ để ôm chặt. Bạch Nhật Tiêu ôm vòng em , thong thả mà phập phồng, mềm ma sát. Đau đớn của còn chưa tan , thể cứ mạnh mẽ mà được.

      Cúi xuống hôn lên bên tai , Bạch Nhật Tiêu thực mê luyến cảm giác tốt đẹp khi dung hợp chặt chẽ với . "Huyên Huyên, em, , rất em." ra lời tâm tình mê hoặc, thanh ái ân tuyệt vời đầy gợi cảm. Bắt đâu mãnh liệt dần, Bạch Nhật Huyên thể khống chế động tác của chính mình, chỉ thầm muốn sâu.

      Nghe những lời thâm tình kéo dài của , đóa hoa hồng xấu hổ này của rốt cuộc cũng nở rộ. va chạm của , âu yếm của , khiến cho có cảm giác được kích tình cùng ngọt ngào, khiến cho tự chủ được mở miệng cho biết, rằng thích được . Cùng cách thức , năm năm trước khóc kêu cầu cứu, năm năm sau vui vẻ mà chấp nhận rồi.

      Dường như là bởi vì lâu ôm Bạch Nhật Huyên ngủ khiến cho tham ngủ chịu tỉnh lại. Lúc mở mắt, thời gian khoảng giữa trưa, vẫn còn trong lòng , điềm tĩnh nhắm hai mắt.

      Cảm giác được mơ hồ có người trêu đùa môi mình, mở đôi mắt mông lung buồn ngủ, thấy mặt mày Bạch Nhật Tiêu lại mang nụ cười tình. Vừa định xấu hổ mà chạy trốn, ngay tức khắc bị cái hôn của cuốn lại, chỗ nào cũng được, chỉ có thể luân hãm trong tình chuyên chế của ...

      Nằm yên lồng ngực , thân thể Bạch Nhật Huyên mềm nhũn, rất muốn ngủ tiếp. "Mệt mỏi quá nha ~"

      Nghe giọng hờn dỗi của , trong lòng Bạch Nhật Tiêu xao động thể bình ổn. bây giờ tựa như con mèo , khiến cho thương của như loài cỏ dại lan tràn. "Huyên Huyên, chúng ta kết hôn ."

      Bạch Nhật Huyên kinh ngạc nhìn . Kết hôn, làm sao mà kết hôn? Bọn họ là em, tuy rằng việc này chỉ ở trong mắt người khác. Cả hai người muốn kết hôn những điều cần phải lo rất nhiều. Bởi vì thân phận hai người nhau rất đặc biệt. Nhưng là, vẻ mặt của cũng phải là đùa cợt. "Nhưng là, ba mẹ thế nào?"

      " chỉ muốn biết em có đồng ý gả cho hay ." chỉ cần đáp án của , chỉ cần phản đối là được.

      Bạch Nhật Huyên do dự lâu, nhìn mặt càng lúc càng đen. biết nếu bây giờ mà đồng ý, kế tiếp lại có trận mưa rền gió dữ. " muốn lấy em?" Nghịch ngợm cọ cọ nửa người dưới của , Bạch Nhật Huyên hoàn toàn có ý thức đến nguy cơ tràn ngập quanh mình.

      Bạch Nhật Tiêu đỡ lấy thân mình khiêu khích của , "Có nghĩa là em đồng ý gả cho ?!" Tốt lắm, nghe được đáp án mình muốn. Kế tiếp chính là tiếp tục thực nghĩa vụ vợ chồng thôi.

      bất lực ngọ nguậy thân mình, "Còn muốn sao? Em mệt chết được."

      "Là em trêu chọc trước!" Hôn lên những nơi nhạy cảm của , ngón tay Bạch Nhật Tiêu bắt đầu khiêu khích luồng xúc cảm.

      "Em nào có ~" thương của , là cho phép cự tuyệt. chỉ có thể vui vẻ nhận!

      lại nhớ tới phòng khi trước. Dạo đó, là mỗi ngày tỉnh dậy trong lồng ngực của đón ngày mới, chỉ là đây phải là quan hệ em. Mặc kệ bọn họ trong lúc đó thân mật cỡ nào, lý trí của bao giờ có thể xem loại tình cảm này trở thành tình cảm em được nữa.

      Kể từ khi trường học có kỳ nghỉ đông, nghe theo lời ngoan ngoãn ở nhà. Mỗi ngày Bạch Nhật Tiêu đều về nhà cơm nước với xong, sau đó mới sang thư phòng hoàn thành mấy công việc đem về nhà. Vì muốn cùng , địa điểm làm việc của chuyển từ công ty về thư phòng trong nhà, cố gắng chăm lo cho tình cùng nghiệp. Nhưng là Bạch Nhật Tiêu cứ làm việc đến nửa đêm khiến thực đau lòng, muốn làm nũng hôm để có thể nghỉ ngơi nguyên buổi tối, nhưng là vẫn phải lưu luyến nụ hôn dài rồi phải thư phòng.

      Ngày xuân đầu tiên, ánh sáng mặt trời xóa tan u, bao phủ lấy biệt thự của Bạch thị.

      đêm dịu dàng, Bạch Nhật Huyên mệt mỏi ngủ bả vai của Bạch Nhật Tiêu. Sợi tóc mềm mại rối tung trong lồng ngực, phần cổ màu đồng của . Cánh tay mềm mềm trắng trắng ôm lưng , những ngón tay ngọc giao lấy tay , mười ngón tay quấn quít chỗ. Eo được ôm trong cánh tay. Da thịt làm kề sát chặt chẽ, cảm thụ hơi ấm của nhiệt độ cơ thể .

      Lúc Bạch Nhật Huyên ngủ, luôn là người tỉnh lại trước. Nhìn dáng vẻ ngủ say của , rồi hôn cho đến khi mở đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ. Bạch Nhật Tiêu thực thích quấy nhiễu mộng đẹp của , mê luyến thói quen khi tỉnh lại, lười biếng ma sát lồng ngực , bộ dáng nho say lòng người.

      "Ầm ĩ quá ~" nũng nịu lời vô nghĩa, thân thể mệt mỏi được chuyển sang cánh ôm khác. "Lái xe cẩn thận, em chờ về." Bạch Nhật Huyên mơ màng , bởi vì mấy lần trước lúc nào quấy tỉnh lại chính là vì muốn theo làm.

      thích rời khỏi người mình, Bạch Nhật Tiêu lập tức kề sát tấm lưng trắng noãn của , siết nhanh thắt lưng, mờ ám mở miệng, "Hôm nay có ca." Chỉ cần tới gần , có biện pháp chế tình mê hoặc, hận thể đem cột vào luôn người, lúc nào cũng mang theo, lúc nào cũng nhìn, lúc nào cũng chiều được.

      "Ưm ~" Trong cơn mông lung, cảm giác được hoa tâm nơi hạ thân được âu yếm, khó khăn rên rỉ, sau đó đành bất lực mà cảm thụ.

      Lúc Bạch Nhật Huyên tỉnh ngủ hoàn toàn, tắm cho , bây giờ giúp mặc quần áo. Quá xấu hổ, kéo áo choàng tắm ở bàn che khuất thân thể của chính mình.

      "Che cái gì, em còn nơi nào chưa thấy qua?" Bạch Nhật Tiêu cười quyến rũ, kéo lại gần, siết lấy eo của , để kề sát với mình. "Cái gì cũng làm cho em hết rồi, chỉ thiếu chưa giúp em mặc quần áo." hề để ý né tránh của , nhè nhàng kéo áo choàng tắm của ra.

      "Ôi chao, có ý gì tốt!" chạy thoát vài bước.

      " biết nghe lời!" Dễ dàng kéo ngược lại, dán mình sau lưng , "Em làm sao cũng trốn được, bởi vì nhất định đuổi tới kịp!" Đôi môi ấm áp của em cắn vành tai , mị hoặc mở miệng.

      biết có ngụ ý thâm sâu vô cùng, ngoan ngoãn vào khuôn khổ.

      Ăn xong bữa sáng, Bạch Nhật Huyên mè nheo muốn vẽ cho , kéo kéo vườn hoa hồng đương nở rộ trong ngày xuân đầy ánh nắng rực rỡ, ấm áp lòng người.

      đứng ở ngoài bụi hoa, nhìn ánh nắng đọng gương mặt tươi cười của , có hương vị của mùa xuân hòa lẫn với mùi thơm cơ thể từ Bạch Nhật Huyên. Khóe miệng say lòng người nhấc lên, gương mặt tuấn ôn hòa, nhìn người con dưới ánh mặt trời mà mỉm cười. Bút vẽ tới tới lui lui giấy. Bạch Nhật Tiêu dùng những nét vẽ tuyệt diệu nhất vẽ nên tình lung linh khắc sâu tận đáy lòng.

      dựa vào ngực Bạch Nhật Tiêu, nhìn kiệt tác của . Trong bức vẽ, giống như tiên vầy nha, lưu luyến chăm sóc những đóa hoa hồng kiều diễm. "Em làm sao mà chưa bao giờ biết vẽ đẹp như vậy đó, học khi nào vậy?" mỉm cười hỏi .

      Bạch Nhật Tiêu nắn nắn má , "Chuyện em biết đâu chỉ mỗi việc này?!" Trong giọng của ràng mang theo chút giận. Tình thắm thiết của biết, chiều của biết, thâm tình thay đổi của biết, quyết định cả đời của , cũng biết!

      " cái gì cũng làm sao mà em biết được chứ?" Biết thông minh còn đả kích nha!

      Bất đắc dĩ nhìn , Bạch Nhật Tiêu thực bị trì độn của chọc đến dở khóc dở cười. ma sát mái tóc , "Nhưng mà, đúng là có việc cũng biết." nhìn , giọng đầy vẻ nghi hoặc.

      biết cái gì cơ?" Bạch Nhật Huyên hỏi. thông minh như vậy, cũng có chuyện biết?

      " biết, tại sao lại em đến vậy..." Lo ngại ngùng, dịu dàng . Ngay lúc vừa xong, Bạch Nhật Tiêu liền ngăn chặn cái miệng nhắn sắp lải nhải của Bạch Nhật Huyên, miễn cho hỏi nhiều thêm, khiến thể mang tình say đắm này tự ra miệng ràng thế này.

      Bạch Nhật Huyên vốn nên thẹn thùng, nhưng bỗng nghĩ đến vấn đề quan trọng hơn!! đẩy triền miên ra, " có vẻ hay mấy lời ngọt ngọt ~" Giọng điệu có vẻ ghen tuông, "Năm năm ở Mỹ, có ngọt với người con nào khác hay , coi?!" Hai mắt nhìn chăm chăm.

      nhóc con này nha, ham muốn giữ lấy cũng rất mạnh! Nhưng rất hợp với tâm ý Bạch Nhật Tiêu, điều này chứng tỏ thực để ý ! Nở nụ cười sáng lạn, Bạch Nhật Tiêu ôm nhanh , "Bị em mê đến thần hồn điên đảo, còn có tinh lực nào mà quen với khác?" Có , dù có thấy cũng thấy người con nào khác nữa.

      Bạch Nhật Huyên vừa lòng cười, ngoan ngoãn ngồi đùi , vươn cánh tay mảnh khảnh ôm chặt , ngọt ngào mà mở miệng, "Em cũng bị mê đến thần hồn điên đảo, nhìn được người nào khác ~"

      Bé cưng ngọt luôn khiến cưng chiều của lan tràn như cỏ dại. Được ngọt câu xoa dịu hoang mang lo sợ, chỉ tham luyến giờ khắc này có thể mãi ôm như vậy.

      Người làm trong nhà tập được thói quen hai người này chuyện đương trong phòng khách lúc vắng vẻ. Chỉ cần cả hai hành động thái quá, người làm có thể xem như thấy những hành động thân mật này.

      Bạch Nhật Tiêu lẫn Bạch Nhật Huyên cũng thõa mãn phạm vi đương trong biệt thự. Sau buổi trưa, khi mặt trời ấm áp hơn, nắm tay dạo đường. Đám đông lộn xộn cũng thể bằng hai trái tim kết nối. hưng phấn kéo cánh tay Bạch Nhật Tiêu, vô cùng thân thiết mà dựa vào bên người . Tựa như , tình là chuyện của hai người, tình của bọn họ chỉ là bình thường.

      Được ôm lấy, bước chầm chậm trong đám đông, Bạch Nhật Huyên chợt nhớ tới buổi biểu diễn cho ngày Kỷ niệm thành lập trường trước kia. Khi đó cũng , dùng dịu dàng cả đời này để cưng chiều . Đối với người khác, vẫn lạnh lùng cao ngạo như trước. Chẳng qua, chỉ dịu dàng với mỗi mình . Từ rất nhiều năm về trước, cũng dùng hành động cho biết, nhiều lắm.

      Trong phòng ăn lớn có thể ngắm khung cảnh bên ngoài hề có bóng người, chỉ có những sợi ruy băng màu hồng nhạt tung bay. Mùi hương của hoa hồng dưới ánh chiều tà màu vàng chiếu rọi xuống càng thêm kiều diễm, kết hợp hoàn mỹ với khuôn mặt lên ý cười vui vẻ của Bạch Nhật Tiêu. "Ăn cơm thôi mà, có tất yếu phải bao toàn bộ nhà ăn rồi trang trí thế này hay nha?" Bạch Nhật Huyên có chút bất mãn , bởi vì việc Bạch Nhật Tiêu làm hơi hơi khoa trương.

      "Có tất yếu hay , em lập tức biết." đem nhóc tò mò ngồi đầu bàn ăn, chính mình lại rời khỏi, để chờ lúc lâu đến nỗi có chút bất an.

      Trong nhà ăn chợt vang lên thanh lãng mạn của khúc dương cầm. biết ý muốn của , đây là hôn lễ trong mộng...

      Bạch Nhật Tiêu dịu dàng cười, tuấn tú thâm tình, khóa chặt đôi mắt đầy xấu hổ của . Ánh chiều tà đầy dịu dàng phủ xuống người . Cầm trong tay bó hoa hồng tươi mát đặt vào lòng , nâng khuôn mặt ửng đỏ kia lên, hôn chút vầng trán.

      "Tiêu?" Bạch Nhật Huyên co quắp, bất an, lại có biện pháp cự tuyệt thâm tình này, đành trơ mắt nhìn lấy ra cái nhẫn quý giá, đeo vào ngón tay .

      Bạch Nhật Tiêu hôn lên ngón tay vừa đeo nhẫn, rồi nắm tay chặt. " vẫn chờ để nhận thân phận em cho . thân phận, thân phận để vĩnh viễn ở bên cạnh ." nhàng hôn lên vầng trán thanh tú, dịu dàng ma sát hai má . "Huyên Huyên, quan tâm cái nhìn của người khác, chỉ cần em nguyện ý, lấy thân phận là người bên cạnh mãi mãi." Bạch Nhật Tiêu mê luyến nhìn ánh mắt , chờ đợi câu trả lời khẳng định.

      Bạch Nhật Huyên bắt đầu mê muội, và cũng hiểu rất tình của là khó có thể kháng cự. nhàng ôm lấy đầu , kiễng mũi chân lên, nhàng hôn chút lên đôi môi kia. Giống như đóa hồng xấu hổ, hai má đỏ bừng dán chặt vào ngực , "Em ."

      Dùng cánh tay vững chãi ôm Bạch Nhật Huyên chặt, gần như muốn khảm vào trong thân thể. Khuôn mặt thâm tình của Bạch Nhật Tiêu tựa vào đỉnh đầu , thề, giờ khắc này ôm chặt lấy, để rời khỏi nửa bước. Quanh quẩn bên người họ, là tình cùng thâm tình là khắc sâu. Tâm hồn qua thời gian dài chờ đợi, rốt cuộc cũng thu hoạch được kết quả, gắn bó mãi mãi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :