1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

BẠCH NHẬT HUYÊN TIÊU - QUÂN KHUYNH TÂM

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 15 - TỪ PHƯƠNG XA GỬI GẮM TÌNH CẢM TÂM TƯ

      "Sao mà mỗi ngày cậu với Hạo Nhiên đều cãi nhau hết vậy, phải cậu thích ấy sao? Ầm ĩ thế sao ảnh thích cậu được nha?" Bạch Nhật Huyên tò mò tới gần từ Khả Hân, vẻ mặt kia bị đè nén, trừng mắt nhìn bóng dáng của Quý Hạo Nhiên đương rời . ràng trong lòng vui sướng muốn chết nhưng vẫn giống hệt con nhím vậy, gặp mặt liền xù lông lên với người ta.

      Từ Khả Hân cười vui tiếng, "Cái này gọi là chiến thuật!" nàng dường như rất đắc ý, "Mình mà thầm mà lẳng lặng làm nữ sinh đứng bên cạnh cậu, phỏng chừng ấy căn bản cũng chẳng để ý tới mình, trong khi mình cũng phải loại khuynh thành khuynh quốc gì hết. Nếu muốn hấp dẫn ánh mắt của ảnh, phải 'xuất kỳ bất ý' [1] cơ. Trước phải cho ảnh biết, thế giới này phải ai cũng động lòng với ảnh. Cậu phải biết là, tình thường thường chính là theo mấy chuyện ầm ĩ nho này mà nảy sinh!!"

      Bạch Nhật Huyên lập tức quăng cho nàng ánh mắt 'cậu cao kiến!' đầy khen ngợi, "Nghĩ ra mệt đấy, chắc cậu phải xem tiểu thuyết nhiều lắm, sợ ngược lại hoàn toàn sao? Mà ôi chao ~, theo mình biết, nữ sinh bên cạnh Hạo Nhiên cũng ít nha~" Bạch Nhật Huyên cố ý chuyện kích thích nàng, ai bảo Từ Khả Hân cứ bày ra vẻ 'hết thảy đều nằm trong bàn tay ta' chứ.

      Từ Khả Hân chân chó (nịnh nọt) kề kề , cười đến hiểm, " phải còn có cậu hỗ trợ sao, vất vả mới có cơ hội ở chung với ảnh, cậu phải toàn lực giúp mình."

      "Giúp thế nào?" Bạch Nhật Huyên nghi hoặc hỏi nàng. Cách thức Từ Khả Hân cầu quả làm cho người ta 'xuất hồ ý liêu' ( cách bất ngờ, bất thình lình), xem có đầu mối gì, vừa mới bắt đầu còn tưởng rằng thành công ngay lập tức rồi ấy.

      Từ Khả Hân chút khách khí, cười ngây thơ, "Cậu chỉ cần lúc hợp thời với ảnh vài ưu điểm của mình, lại hợp hợp mà hỏi ảnh chút xem có người trong lòng chưa, hoặc cho ảnh biết, mình có khả năng thích ảnh hay gì đó là tốt rồi." Từ ý tính toán nhặt của nàng đều rất cẩn thận, như vậy chi tiết từng chuyện đều có thể tính kế...
      Skip in 7...Advertisement in 01 seconds

      Bạch Nhật Huyên xấu hổ cười tiếng, nhìn bộ dáng bạn cao hứng phấn chấn, Bạch Nhật Huyên nhịn được lại muốn chọc chọc tý, "Nhưng là, ôi chao ôi mình biết cậu có ưu điểm gì, huống chi, 'hợp thời' là lúc nào đây nha?" giả vờ vô tội, ngây thơ nhìn Từ Khả Hân nghẹn hồng mặt.

      "Bạch Nhật Huyên!!" chỉ biết Bạch Nhật Huyên giả ngốc với mình, nhưng cũng phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn. Bởi vì từ khi Bạch Nhật Tiêu Mỹ, nghịch ngợm đáng của Bạch Nhật Huyên dường như theo người thanh niên ấy 'mai danh tích' vậy.

      Vào lúc cuối tuần, An Như Nguyệt thường xuyên rủ dạo phố. ít phu nhân giới kinh doanh luôn luôn thực hâm mộ với hai mẹ con như hình với bóng. Mùa xuân, Bạch Nhật Huyên lại sinh bệnh, bên cạnh cũng dám than oán thuốc đắng, An Như Nguyệt chỉ an ủi ngoan ngoãn uống thuốc rồi mau nghỉ ngơi. Sau khi co hết bệnh, hai mẹ con Nhật Bản xem hoa đào nở. Nhìn hoa đào theo gió bay , bước chậm rãi đứng trước cây đào cổ thụ, cảm nhận mùa xuân lãng mạn đầy ấm áp. biết để quên mình cho nên hằng tháng đều gửi quà về nhà. Mỗi khi mở ra hộp quà thắt nơ bằng ren, chỉ biết, vẫn thích mặc váy dài. Cho dù nhắc nhở của , vẫn thường xuyên nhớ những ngày trong quá khứ, chỉ dịu dàng với mình .

      Năm thứ nhất Bạch Nhật Tiêu rời , mang ảnh chụp của dán trong phòng những nơi thấy được. Nhìn vẻ đẹp kiều quyến rũ của trong buổi biểu diễn Kỷ niệm thành lập trường, nhìn bướng bỉnh trong rừng cây, nhìn ở trong lòng ngủ yên điềm tĩnh...Mỗi này đầu tháng, đều cầm bút phác họa món quà muốn tặng tháng này. Thi thoảng lúc ngẫu nhiên vẫn gọi điện về nhà, nhưng chưa bao giờ tìm , bởi vì sợ tiếp. luôn thông qua An Như Nguyệt để biết bây giờ làm cái gì, có hay vui vẻ hơn chút. để Quý Hạo Nhiên thay mình chăm sóc , đuổi hết thảy nam sinh bên cạnh , giống như trước kia.

      biết Chung Thi ở New York nhưng tìm ta. Dù sao hai người cùng xuất ngoại, gặp mặt như thế nào. Hơn nữa cũng có nhiều giờ như vậy. Làm gã trai mang đầy khí chất nam tính của Đông phương, nữ sinh trong trường ái mộ rất nhiều, hộp thư trong căn nhà thuê thường xuyên tràn đầy thư tình. Nhưng vẫn giữ thói quen như trước, thèm nhín tới nhét hết tất cả vào trong thùng tác, bởi vì nơi đó có thư của .

      Mùa xuân tới, vừa sinh bệnh, lại thể bên cạnh , an ủi sợ hãi mà uống thuốc, chỉ có thể cách trời Thái Bình Dương này vì mà đau lòng. Bạch Nhật Tiêu vẫn là người đầu tiên chúc sinh nhật vui vẻ. Khi mùa đông qua, tháng năm đến, lúc mười hai giờ, mua dâu tây bánh ngọt thích, mua mười sáu ngọn nến, mua món quà xinh xắn, mình trong căn nhà thuê tịch mịch, mình vì mà chúc mừng. cần dựa vào những tấm ảnh chụp để nhớ tới , chỉ cần tư duy của bị mớ Tài chính kinh tế kia bao trùm, vẫn có thể tìm được chút thời gian để nhớ đến .

      Nghỉ hè năm sau, Bạch Nhật Tiêu trở về nhà. cười rất dịu dàng với , nhưng lại xấu hổ né tránh. An Như Nguyệt cũng có ý vô tình mà giảm bớt thời gian hai người họ ở chung mình. Dù sao với người bên ngoài, quan hệ của cả hai vẫn là em. Nghỉ hè hai tháng, cơ hồ đều trốn tránh . Khi ở đó, cười rất ít, cũng rất ít chuyện gì. biết, quần áo gửi về, món cũng mặc lần nào, nhất tề đem tất cả để trong ngăn tủ. thay váy ngắn, tuy rằng thực thích nhưng cũng có khả năng nề hà.

      lần, thân thể của khỏe cuộn mình nằm sô pha, muốn tự tay an ủi , nghĩ tới việc thế nhưng lại hoảng sợ né tránh mình. Còn bởi vậy mà cẩn thận té ngã mặt đất. chịu đựng đau lòng nâng dậy, sợ tìm cách khác thoát lại ảnh hưởng. Hai tháng ở chung đều cố ý giữ khoảng cách nhất định với , dần dần biết, thương tổn . Lúc Bạch Nhật Tiêu lại rời , vẫn tiễn , nhưng lúc vừa ra khỏi cửa vẫn lí nhí câu, lên đường bình an, tâm tình của rốt cuộc cũng đẩy ra được lo lắng trong năm mà xuất ấm áp sáng sủa.

      rời năm thứ ba, hàng tháng Bạch Nhật Huyên vẫn nhận được quần áo gửi về. Nhìn tủ chán tủ quần áo đầy váy dài cơ hồ choáng luôn cả số váy ngắn, ngay cả cái đùi của mình vì gai hoa hồng mà bị thương ít, lại thay váy dài. Dần dà cũng phát mình vẫn thích hợp với váy dài hơn, mỗi lần mặc lên đều rất ngọt ngào dễ thương. Cho dù lãng quên chúng sau năm mới cầm lên, nhưng hơi ấm vẫn còn đó, vẫn ràng như trước, giống như tay thắt nơ bướm đằng sau lưng . xa tận chân trời mà lại gần trong gang tấc.

      Khi rời , thành tích môn toán của trượt xuống rất nhiều. phác thảo trọng điểm học, chữa hộ những lỗi sai, bây giờ mỗi ngày học toán phải dùng rất nhiều thời gian phấn đấu, thường thường lại thức đến khuya, lại thể ngủ. An Như Nguyệt thường chờ đến mười hai giờ, chờ đến khi Bạch Nhật Huyên ngủ mới về phòng. Hai mẹ con rất ít khi có thời gian cùng nhau dạo phố, nhưng vẫn thường xuyên đến các hiệu sách.

      Dạo gần đây Quý Hạo Nhiên rất ít khi đến tìm , bởi vì năm thứ ba này phải đến công ty hỗ trợ bố, càng ngày càng ra hình ra dáng thương nhân hơn rồi. ngẫu nhiên ghé trường xem thế nào, vẫn khiến đám nữ sinh thét đến chói cả tai. Mỗi lần Từ Khả Hân đầy lửa giận trừng mắt chỉ xấu hổ cười cười, thậm chí bắt đầu cố ý mà vô tình lấy lòng Từ Khả Hân. Quan hệ giữa hai người bọn họ dường như có biến hóa vi diệu vô cùng. Đương nhiên, phương diện này Bạch Nhật Huyên phải có công lao.

      Trong thời gian nghỉ hè Bạch Nhật Tiêu trở về, lại tham gia những ngày học bù trường tổ chức, cũng dư thừa thời gian để tâm tư nghĩ về nữa.

      [1]: "Xuất kỳ bất ý" là kế trong Binh pháp Tôn Tử, nguyên văn "công kỳ vô bị, xuất kỳ bất ý" – tấn công nơi phòng bị, đến nơi ngờ tới.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 16 - TỒN TẠI ĐẶC BIỆT

      rời khỏi ba năm, Bạch Nhật Tiêu vẫn giống những năm trước kia, hàng tháng tự mình làm quần áo gửi về cho . cho biết, bắt đầu từ mùa xuân năm mười lăm tuổi năm ấy, váy dài mặc người đều do tự mình thiết kế, tự mình cắt quần áo, tự mình may lại. Toàn thế giới chỉ có nàng mới sở hữu món quà độc nhất vô nhị này.

      Thành tích trong học viện của vẫn 'cầm cờ trước'. Đến năm thứ ba Bạch Nhật Tiêu xin làm nghiên cứu sinh chương trình học. So với người bình thường thông minh hơn, so với người bình thường lại càng chăm chỉ hơn, ngoại trừ mỗi ngày dành thời gian nhớ đến , thời gian của cơ hồ đều chỉ dùng để học tập. biết nghỉ hè năm nay muốn tham gia học bù những ngày nghỉ nên trở về. muốn nhìn thấy mình lại cảm thấy được tử nhiện, hơn nữa bản thân cũng phải rút ngắn lại thời gian học trong thời gian ngắn nhất.

      tìm Chung Thi , Chung Thi lại chủ động đến tìm . đến căn nhà thuê của , nhìn may những phần vải cắt lại với nhau trong phòng ngủ tràn đầy khuôn mặt tươi cười của Bạch Nhật Huyên, tự giễu hỏi câu, còn ta sao? Kiên trì đến vậy cho tình này sao? trả lời, chỉ mời ngồi trong chốc lát lại tiếp tục vội vàng, hy vọng trước cuối tháng có thể gửi quần áo trở về. Trước khi rời , từ bỏ tự tôn của mình hỏi , có thể hay cho em cơ hội. vẫn do dự như trước, chúng ta, có khả năng. chảy nước mắt rời , quay lại tìm lần nào nữa.

      Ba năm sáu tháng, ở Boston xa xôi vì trong trường thi động viên cố lên, mà bản thân mình cũng chấm dứt buổi kiểm tra trước khi lên nghiên cứu sinh.

      Khi trường đại học nghỉ hè, Bạch Nhật Tiêu trở về, mang theo quà cho chúc mừng thành tích mới, số tiền lớn làm ra nhóc công chúa, con búp bê ngọt ngào giống hệt vậy. khắc vừa bước vào cửa lại thấy mặc váy dài của mình, vui sướng đến 'dật vu ngôn biểu' [1], tựa hồ như lại thấy được, cười dịu dàng, lại cho cái ôm mạnh đầy khát vọng. đặt bé búp bê tặng ở đầu giường, mỗi ngày nhìn búp bê giống mình như đúc vào giấc ngủ.

      Trải qua vài năm lắng đọng lại, Bạch Nhật Huyên tựa hồ dần dần thả lỏng cảnh giác với , ít nhất bây giờ ngồi trong đại sảnh cùng . kích động muốn chạy trốn, mặc kệ việc cũng dám nhìn . chờ này dán bảng, cuộc sống bình thường của là mỗi ngày nhàn nhàn ngồi trong nhà nghe phong linh treo cửa sổ kêu đing vang vang, bắt đầu trong hư ảo mà muốn tình . Bạch Nhật Tiêu ít ra ngoài, luôn ở phía sau Bạch Nhật Tiêu bắt tay vào làm những đề trang web máy tính, pha cà phê. thường xuyên đến Hoàng Đình quốc tế thực tập, làm quen với nghiệp vụ. Bạch Nhật Tiêu tính toán, muốn sau khi tốt nghiệp quay về nước tiếp quản nghiệp Tài chính.
      Skip in 7...Advertisement in 01 seconds

      Vào mùa hè, An Như Nguyệt mang Bạch Nhật Huyên du lịch ở đảo Okinawa [2], Bạch Nhật Tiêu cũng theo. dám thay áo tắm, dám lộ quá quá nhiều trước mặt . cũng thích bày ra những đường nét đàn ông hoàn mỹ của mình trước mặt người khác, áo sơ mi quần tây đen, tao nhã dựa vào ghế dựa, dịu dàng nhìn chơi đùa trong nước cười rạng rỡ. Dáng người của mỹ nữ khiến người ta phải ghen tị nhìn Bạch Nhật Tiêu ngồi mình, chủ động bước tới gần cười quyến rũ, lại bị lạnh lùng quát tránh xa.

      Cơ hồ vài năm gần đây Bạch Vĩ Minh về nước bởi vì ông ta bề bộn nhiều việc. Mùa hè đến, ông ta muốn về nước đàm phán công việc, trở về nhà ở vài ngày. Lúc ấy Bạch Nhật Tiêu cũng ở nhà, chỉ cần bọn họ chạm mặt nhau, toàn bộ bầu khí như bị kéo căng, lạnh ngắt, khiến cho Bạch Nhật Huyên cùng An Như Nguyệt lạnh run, có cảm tưởng muốn thoát khỏi khu vực băng giá này.

      Trong nháy mắt đến ngày chia tay, trong biệt thự của Bạch thị, mùa thu đến hiu quạnh. Nhưng càng hiu quạnh hơn là đau khổ của của những kẻ . Lá phong chuyển sang màu đỏ, nhưng càng đỏ hơn là hốc mắt của người sắp ra . Cuối cùng mùa thu cũng tới, nơi này lá phong đỏ rơi xuống, màu lửa đỏ như màu máu, mất màu xanh đầy sức sống vốn có nên nhìn thấy được vết thương. Nhìn lần lại lần đau, nơi đây là mùa thu héo rũ.

      Bạch Nhật Tiêu trở về Mỹ, trở thành sinh viên, trong lúc này cả hai người lại cách xa bởi Thái Bình Dương rộng lớn.

      Khoảng thời gian năm thứ tư rời , cuộc sống của trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Bởi vì thành tích trong khoa thực thể làm người ta khen tặng, chọn học chuyên ngành Văn học đại. Việc học ở Đại học luôn ít, có nhiều thời gian nhàn hạ, dần dà phát bản thân mình khá có hứng thú với tiểu thuyết. Vì thế mỗi ngày nghỉ, viết tiểu thuyết tình , cũng dần trở thành tiểu thuyết gia có chút danh tiếng.

      Rừng cây sau tòa thành thay màu lá, Bạch Nhật Huyên ghé vào cửa sổ, lầm bầu lầu bầu , cái gì mà lúc nào mới có thể đưa em chơi? đột nhiên rất nhớ đến ánh mắt dịu dàng năm ấy của , bộ dáng mỉm cười với dưới ánh mặt trời. đau lòng tự hỏi, cả hai người trong lúc đó, có phải hay rốt cuộc thể trở về như trước nữa?

      Khi Quý Hạo Nhiên ghé qua nhà đến thăm , quấn quít lấy , vòi mang mình đến rừng cây chơi, và vô cùng quật khởi mà đòi chơi bóng chày. Bạch Nhật Huyên thực có khí chất, vẫn oán giận Quý Hạo Nhiên ném bóng khiến đánh được. ra, chỉ là nhìn người con trai này thành . Thói quen của , trước khi ngủ chuyện với búp bê công chúa, những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, sau đó ôm chú chó bông lớn trong ngực, nặng nề ngủ. Mỗi ngày buổi sáng tỉnh lại, nhìn thấy được ánh mắt dịu dàng của mà là khuôn mặt mập mạp hề thay đổi của chú chó bông kia.

      An Như Nguyệt quay về Mỹ bởi vì Tổng bộ của Bạch thị tại nước Mỹ tiếp nhận vụ làm ăn quan trọng muốn bà trở về chủ trì. Bà ở trong nước hơn bốn năm, nhìn Bạch Nhật Huyên khôi phục vẻ sáng sủa như ngày xưa, bà có thể yên tâm quay về công tác.

      Năm thứ năm Bạch Nhật Tiêu sang nước ngoài, vẫn trước sau như tặng quà cho , muốn cho biết, tâm của thủy chung vẫn thay đổi. biết An Như Nguyệt quay về Mỹ, thực lo lắng ở trong nước mình trong khu biệt thự trống rỗng kia cảm thấy đơn, cho nên thường mời Quý Hạo Nhiên mỗi tuần phải đến nhà thăm hỏi, và tốt nhất là phải mang theo Từ Khả Hân. vẫn thường gọi điện thoại về nhà, nhưng người tiếp điện thoại đổi thành quản gia. Mỗi lần chỉ đơn giản hỏi dạo này có ổn . Biết ngoại trừ cơn đau hàng tháng và bệnh khi mùa xuân đến, hết thảy đều tốt cả, yên tâm.

      Công ty Chứng khoán nổi tiếng Oulton [3] ở Manhattan mời làm đại diện của trường học đến thực tập. Khi ngang qua cửa hàng trang sức rất thịnh hành, quảng cáo tạo hình dây chuyền theo ý muốn trong cửa hàng hấp dẫn .

      "Muốn làm tên người lên dây chuyền để nơi gần chính mình nhất hả?" Người bán hàng của cửa hàng chuyên nghiệp .

      chút do dự viết xuống giấy chữ 'xiao' cùng 'xuan', giao cho người bán hàng.

      Hai ngày sau, Bạch Nhật Tiêu từ Boston bay đến New York vì hai chiếc dây chuyền. mỉm cười nhìn tên của trong tay, cẩn thận như báu vật bỏ trong trong ví tiền. Martin bên người ngạc nhiên hỏi , nhiều năm như vậy cũng phát quen với nào, mua mấy cái này làm gì? mỉm cười, dịu dàng , ở trong lòng mình vẫn tồn tại người rất đặc biệt.

      Chung Thi hoàn thành việc học, trước khi về nước lại hẹn Bạch Nhật Tiêu gặp mặt, mà Bạch Nhật Tiêu cũng vừa mới hoàn thành việc bảo vệ luận án cũng có thể rút ra thời gian gặp . Cả hai hẹn nhau tại quán cà phê đầu đường ở Boston.

      Chung Thi ngây ngốc nhìn Bạch Nhật Tiêu ngồi đối diện. càng tuấn, cũng có chất đàn ông hơn, mặt mày đều lộ vẻ trầm ổn cùng khí phách, khiến tâm can đều vì mà thần hồn điên đảo. lâu sau đó, mới đơn mở miệng, "Mình về nước, ngày mai mới ." Tâm tình của có lẽ rất giống năm tốt nghiệp khi ấy, trong giọng mang theo nét buồn bã.

      "Ừ, đường bình an." Bạch Nhật Tiêu thản nhiên đáp câu, biết muốn giữ lại, nhưng là, điều này làm được.

      Chung Thi biết thất vọng này là điều khó tránh khỏi, nhưng vẫn đến đây. "Còn cậu sao, khi nào trở về?" Kỳ , rất hy vọng vĩnh viễn cũng đừng quay về nữa, ở lại nước Mỹ này, nơi có người con kia thích hợp để cùng thương. Nhưng rốt cuộc vẫn có biện pháp nào ra miệng, chỉ có thể ít chuyện đâu.

      "Mình hy vọng nhanh." xoay xoay cốc cà phê trong tay, vẫn bình thản như trước.

      Chung Thi bất đắc dĩ nở nụ cười, vẫn bao giờ để ý cảm nhận của người khác, chỉ thầm muốn biểu đạt tình cảm của chính mình, làm theo ý mình. "Có thể cho mình biết tại sao ?" Dưới tấm khăn trải bàn, tay rịn đầy mồ hôi lạnh. Những năm gần đây luôn vì vấn đề buồn cười này mà trở nên rối rắm, "Cậu hiểu suy nghĩ của mình, nhưng là tại sao, mình cùng ấy, sao lại là ấy?" chưa bao giờ cho rằng mình có cái gì kém Bạch Nhật Huyên, duy nhất điểm thiếu hụt, đó chính là có vận khí để sớm chiều cùng Bạch Nhật Tiêu.

      Bạch Nhật Tiêu có ý sâu xa nhìn cái, rồi nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Lại là mùa hè, ánh mặt trời chói mắt đổ xuống phần lớn vùng đất đầy ánh sáng. Nhớ năm đó, tại đây, cũng chính vào mùa này, cho biết , nhưng lại kích động lấy cái chết để kháng cự. "Bởi vì, mình ấy."

      Chung Thi rốt cuộc kiềm chế được xúc động, bật khóc. ngồi phía đối diện Bạch Nhật Tiêu, nhìn dịu dàng duy nhất khi nhớ đến Bạch Nhật Huyên, tan nát cõi lòng mà chảy nước mắt, "Bởi vì cậu ấy? Nhưng cậu có biết , mình cũng cậu?" thống khổ mở miệng, " năm trước mình tới tìm cậu, cậu chúng ta có khả năng, mình cũng cho rằng hai đứa mình thực có khả năng. Mình với chính bản thân hãy thử người khác, nhưng cậu có biết , mặc kệ mình bên cạnh ai, tâm tình của mình khi nhớ, , đều là cậu. Tiêu, ấy là em cậu, cậu thể thích được. Mình cậu như vậy, cậu thể cho mình cơ hội sao?" như vậy, khi qua năm này, từng bước nhận tình cảm từ những người đàn ông theo đuổi mình, cùng họ chuyện đương. Nhưng tàn nhẫn cho biết, phải Bạch Nhật Tiêu là được.

      cũng như thế, phải Bạch Nhật Huyên là được. Chung Thi si tình với , hiểu được, cũng cảm động, nhưng là thể tiếp nhận. "Thực xin lỗi, mình chỉ có thể như vậy." Cho dù Bạch Nhật Tiêu có thêm điều gì nữa, chỉ biết bản thân Chung Thi bị thương quá nặng. Nhưng dù thương , tình nghĩa quen biết mười mấy năm trời vẫn ở lại, muốn phá vỡ mọi thứ, cuối cùng ngay cả tình bạn cũng có. Đây là dịu dàng duy nhất Bạch Nhật Tiêu có thể cho , "Cậu tìm được người thích hợp hơn với cậu, chúc cậu hạnh phúc."

      [1]: "Dật vu ngôn biểu' – vượt ra ngoài ngôn ngữ, chỉ tư tưởng hay tình cảm nào đó dù chưa giải thích nhưng lại có thể khiến cho người nghe hiểu được.

      [2]: Quần đảo Okinawa (沖縄諸島 Okinawa Shotō, Hán Việt: Xung Thằng Chư đảo) là nhóm các đảo thuộc tỉnh Okinawa. Tỉnh Okinawa là bộ phận của Quần đảo Ryukyu. Tỉnh lị Naha, cũng như phần lớn cư dân trong tỉnh tập trung tại Đảo Okinawa. Về mặt lịch sử, quyền lực của Vương quốc Lưu Cầu trùng khớp với nhóm đảo này và đảo Amami Ōshima.

      Vâng, thực tình là chết mình luôn. Trong convert là 'hướng thằng'...

      [3]: 奥顿证券行, khi mình nhờ giải đáp ở Tangthuvien được như sau: 'công ty chứng khoán Oulton/Orton'. Mình nghĩ Quân Khuynh Tâm hư cấu công ty này nhưng tra vẫn ra nên...*gãi đầu* mong các bạn thông cảm.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 17 - VƯƠNG GIẢ TRỞ VỀ

      Chung Thi vô lực ngã ngồi ghế, che mặt khóc, thể hết được bi thương. Từ khi trí nhớ bắt đầu, tên cùng Bạch Nhật Tiêu được đặt cùng nhau. thực văn tĩnh, lại lạnh lùng tuấn, cho dù mặt đối mặt, cũng đều tương đối gì. cũng biết, rốt cuộc coi trọng điều gì, thế nhưng lại khiến cho si tình nhiều năm thể thay đổi. Có lẽ là lạnh lùng cao ngạo, cùng tự tin đến khí phách quân vương; có lẽ là tình cảm chiều chuộng dịu dàng hiếm thấy trần thế này với Bạch Nhật Huyên, khiến Chung Thi bất tri bất giác khát vọng được mến như vậy; có lẽ trong lòng vẫn kiên cường, làm thiên kim tiểu thư của Chung gia, chỉ có nghĩ muốn, có thứ chiếm được, cho nên khi Bạch Nhật Tiêu cự tuyệt lần nữa mới có thể khiến ảo tưởng chờ tình của . Mặc kệ là nguyên nhân gì, kết quả chỉ có thể là 'nhất sương tình nguyện' [1] của mà thôi.

      Năm năm qua, cùng Bạch Vĩ Minh cơ hồ chưa quá câu, cho dù người ở New York cũng chưa bao giờ bước vào Tổng công ty của Bạch thị cùng chạm mặt. Bạch Vĩ Minh cũng chưa bao giờ chuyện cùng với , ngăn cách giữa hai nười càng ngày càng trở nên dày hơn. Bạch Vĩ Minh đem toàn bộ phong ba của gia đình quy tội cho , rằng đó là do em mình. Bạch Nhật Tiêu phản bác, đối với người cha vì lợi ích mà dối trá như vậy, còn lời nào để . Bạch Vĩ Minh muốn cho ở Mỹ lâu vài năm, cho hay là muốn làm quen công tác của Bạch thị, thực tế chẳng qua là muốn tách cùng Bạch Nhật Huyên ra, tránh cho việc thanh danh của ông ta bị lời đồn đại bôi nhọ. Vì chuyện trở về nước sớm khiến cùng Bạch Vĩ Minh tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng. Tàn nhẫn rời Bạch Nhật Huyên nhiều năm như vậy, nhưng cái gì cũng thể khiến rời khỏi được nữa.

      Xa cách năm năm, mang theo học vị thạc sĩ Tài chính của Học viện Massachusetts lần nữa bước đất nước nơi sống. Mặc kệ muốn hay muốn, vẫn quyết tâm bên cạnh vĩnh viễn như thế.

      Bạch Nhật Huyên hết sức chăm chú ngồi trước TV, thấy màn hình là vô cùng sáng lạn, thân hình cao ráo xuất trong hội trường chiêu đãi ký giả của Hoàng Đình quốc tế. Thời điểm tuyên bố từ nay về sau tiếp quản Hoàng Đình quốc tế, tiếp quản chức vụ Tổng Giám đốc của Hoàng Đình, Bạch Nhật Tiêu tuấn tuyệt vời, cả người lộ ra khí phách vương giả; lòng của , hiểu sao vì thế mà kích động. Những năm gần đây, gì cở chung, biết là dù thế nào chăng nữa, mặc kệ bản thân có trốn tránh gì, bọn họ vẫn phải đối mặt với nhau. Nhưng là, trong thời gian năm năm này luôn tự hỏi, nhưng rốt cuộc vẫn biết tình cảm rối rắm này đến nơi nào.

      Bạch Nhật Tiêu sở hữu hơn phân nửa cổ phần của công ty Hoàng Đình. Ngay hôm đó, nhân tài kiệt xuất này chính thức bước vào nghiệp tài chính của tập đoàn nổi tiếng – Hoàng Đình quốc tế. Đối mặt với những vấn đề phóng viên đưa ra, trả lời thong dong, 'vinh nhục sợ hãi'. Những màn hình lớn đầu đường đều đưa tin tức về . Là tinh mới của giới tài chính, trở về của người thanh niên này, thể nghi ngờ là nâng bước phát triển của Hoàng Đình quốc tế vào giai đoạn mới.

      Chung Thi ngồi trong văn phòng, diễn thuyết nhậm chức của Bạch Nhật Tiêu ngừng lặp lại. Mà khi nhìn người thanh niên màn ảnh kia, mê luyến trong mắt lộ rất , nhưng vẫn thầm đau buồn. Người này, thuộc về , tình nguyện loạn luân, Bạch Nhật Tiêu cũng cần !
      Skip in 7...Advertisement in 01 seconds

      Chung Thiên Lân lặng lẽ mà thong dong bước đến bên người con , trong mắt mang theo vẻ vui mừng cùng tán thưởng. Bạch Nhật Tiêu là con rể duy nhất ông định sẵn, mấy năm nay vẫn giữ mối quan hệ tới lui với Bạch gia chờ thằng nhóc này lớn lên, gả con bảo bối cho thằng bé này. Xem ra, thời cơ cũng chín muồi, Bạch Nhật Tiêu màn ảnh kia, trong tương lai xa gây dựng nên đế quốc của riêng mình để hô phong hoán vũ trong giới tài chính. Đến lúc đó, Chung thị cùng Bạch thị liên hợp với nhau, chiếm toàn bộ thị trường trong nước, sau đó đến thị trường Âu Mỹ.

      Chung Thi giật mình, phát bố mình đứng bên cạnh, làm như có việc gì tắt tivi , "Ba, có chuyện gì ạ?"

      Biểu tình hoài cựu khiến gương mặt Chung Thiên Lân hơi giãn ra, ông dừng tấm ảnh bàn công tác của Chung Thi , thời gian nhà ba người hòa thuận, vui vẻ hạnh phúc lập tức nảy lên trong óc của ông, "Thi à, mẹ con cũng ra nhiều năm rồi, bố tự nhận là mấy năm nay cũng tận tâm hết sức với con. Những gì nên cho con đều cho, nay, trách nhiệm của bố hoàn thành." Ông những lời thấm thía.

      Tình cảm của ông khiến Chung Thi cảm động, tựa vào người ông, "Ba làm sao đột nhiên mà thương cảm như vậy? Nhớ mẹ sao?"

      Chung Thiên Lân xoa bả vai Chung Thi , " cho bố biết, con có cảm giác với Bạch Nhật Tiêu phải ?"

      Chung Thi kinh ngạc nhìn bố mình. Ông thường cùng mình chuyện về mặt tình cảm, trong khoảng thời gian ngắn cũng biết trả lời thế nào. Mặc kệ việc thể quên được, Bạch Nhật Tiêu đều cần tình cảm của , vậy chính mình nên trả lời vấn đề khó khăn này như thế nào? "Bố, sao bố đột nhiên lại đến chuyện này?"

      "Gần đây công ty mình cùng Bạch thị thảo luận viện hợp tác hạng mục, xây trung tâm nghỉ dưỡng tầm cỡ quốc tế. Bạch đổng cố ý mang điều khoản đính hôn của Chung thị cùng Bạch thị viết trong hợp đồng. Bố biết là nên dùng hạnh phúc cả đời của con làm điều kiện buôn bán, nhưng nếu con thực thích Bạch Nhật Tiêu, bố nhanh chóng hoàn thành nội dung hợp đồng này cùng với Bạch đổng.

      Chung Thi thể tin được mà nhìn Chung Thiên Lân, dự án hợp tác này cũng 'văn sở vị văn' (mới nghe thấy), Bạch Vĩ Minh muốn đem hôn nhân của mình cùng Bạch Nhật Tiêu trở thành lợi thế để hợp tác?! Điều này xem như Bạch Vĩ Minh muốn trở thành con dâu, nhưng còn Bạch Nhật Tiêu thế nào? nhất định đồng ý. Vạn nhất phản đối sao? Nhưng, dụ hoặc này vẫn khiến thể động lòng, "Bố, bố thấy như thế nào?"

      mặt Chung Thiên Lân lộ ra nét tươi cười, "Bố xem thấy, thế giới này ngoại trừ con của Bạch gia, ai có thể xứng đôi với con cả. Nó mới trở về nước cũng tạo nên ảnh hưởng lớn như vậy, tiền đồ nhất định thể tưởng tượng nổi. Giao con cho nó, bố thực yên tâm."

      chần chờ trong chốc lát. Chung Thi làm sao biết Bạch Nhật Tiêu tốt đến mức khiến người ta thể tìm thấy khuyết điểm gì, nhưng hoàn hảo của phải vì . Người là em mình, người em có quan hệ huyết thống với ! Nhưng mặc dù là như vậy, vẫn muốn thử xem, có thể vì Bạch thị, buông tay tình cảm tội lỗi kia, có lẽ trong lúc đó bọn họ có cơ hội; có lẽ, sau hôn nhân hết lòng thương , có thể làm cho cảm động. "Bố, mọi chuyện bố đều lo cho con."

      Chung Thiên Lân cười gật gật đầu, vỗ nhè bả vai Chung Thi , sau đó thong thả rời khỏi văn phòng.

      Nhìn bóng dáng cha mình cười cười rời , tâm tư Chung Thi trở nên hỗn loạn. Nếu bố biết người trong lòng Tiêu là Bạch Nhật Huyên, bố còn có thể đồng ý đem mình gả cho ấy? Trong lòng chưa lần trách cứ Bạch Nhật Tiêu, dù biết tình cảm lưu luyến của mình khiến người trong thiên hạ phỉ nhổ, nhưng vẫn khư khư cố chấp. Nhưng là làm sao có thể? Biết người đàn ông mình thích hề thích mình, nhưng vẫn chấp nhất trước sau như đối với .

      Bạch Nhật Huyên bất an chờ đợi. đứng trước cửa sổ, từ rất xa thấy chiếc Ferrari màu trắng lăn bánh vào biệt thự, thần kinh của lập tức căng thẳng. biết, trở về, và nữa. Vừa kích động lại vừa sợ hãi, hiểu bản thân mình nên dùng loại tình cảm gì để đón trở về. Dù sao phải là phóng viên, cũng phải nhân viên trong Hoàng Đình, mà là có mối quan hệ đặc thù với .

      [1]: Nhất sương tình nguyện – Chỉ theo ý mình, chỉ biết ý muốn của mình (chỉ theo nguyện vọng chủ quan, tính đến điều kiện khách quan).

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 18 - TRỐN TÌNH

      Bạch Nhật Tiêu bồn chồn đứng ngoài biệt thự, vẫn rất do dự khi mở cánh cửa quen thuộc của chính ngôi nhà mình. rất muốn nhìn thấy . Vào mỗi thời điểm trong cuộc sống, khi qua chia lìa kia, khát vọng lớn nhất của vẫn là được nhìn thấy . Thế nên khi ở sân bay, trong lúc chờ nhập cảnh, thái độ khác thường cùng tâm tình muốn nhảu nhót của đều biểu trong nụ cười nhàng kia. Nhưng là, đâu, có thể cũng giống như ? Nhớ tới những quãng thời gian rất ngắn khi có dịp ở chung trong năm năm qua, ánh mắt kinh hoàng phòng bị của khiến tâm ngừng mà run rẩy, đau lòng đến 'bài sơn đảo hải' (dời núi lấp biển) khiến chịu đựng nổi. Bây giờ, chỉ cần qua cánh cửa này, từ nay về sau cả hai vẫn 'sớm chiều tương đối'. hẳn giống như trước kia, làm nũng với , nằm trong cánh tay ngọt ngào ngủ, tùy ý để ôm, hôn môi. Trả qua năm năm, thời gian dường như tẩy xóa được ký ức đau thương gây ra cho . Phải làm như thế nào, mới có thể lần nữa tiếp nhận ? Bạch Nhật Tiêu suy nghĩ...

      Bạch Nhật Huyên đứng phía sau cánh cửa lớn, khẩn trương nắm chặt tay cầm, lại cảm nhận được cách lớp cửa nhịp tim đập khẩn trương và kích động của truyền từ mạch đập, lay động xuyên qua cánh cửa lạnh. Vẫn muốn gặp mặt, nhưng biết, có cách nào hành xử như trước kia, ỷ lại , tin tưởng , nhưng điều này thể khiến bọn họ ở chung được. tưởng tượng ra bọn họ về sau đối mặt với nhau như thế nào. Qua năm năm dài, An Như Nguyệt vẫn thường nhắc nhở , vĩnh viễn là con của bà, cũng nhân tiện đến, vĩnh viễn là em của . hơn. còn gì khác nữa. biết, ai hy vọng cả hai người phát triển lệch ra khỏi quỹ đạo vốn có trong thời gian này, cũng hề muốn tổn thương An Như Nguyệt. Nhưng là, cho dù từng tổn thương như vậy, nhưng mấy năm nay nhớ đến , lòng vẫn cảm thấy ấm áp, vẫn muốn dựa vào lồng ngực rộng lớn của , ở trong ngực đón ngày mới. , cũng rất đơn, rất tịch mịch, rất nhớ . Tình cảm dần dần thoát ly khỏi khống chế của , nhưng vẫn tự cho mình, phải khắc chế, phải dừng lại.

      Hai con người từng có thân mật như người , nay ngay cả gặp mặt cũng cảm thấy xấu hổ, từ đâu lại xảy ra chuyện kỳ lạ này? Là sâu đậm, hay là vẫn ỷ lại quá mức?

      Khi Bạch Nhật Tiêu vẫn do dự, cánh cửa lớn lại ầm ì mở ra vì . Trong phút chốc, khuôn mặt tươi cười như hoa như ngọc của đập vào tầm mắt của , "Mừng về nhà, hai." Vẫn muốn đối mặt nhau, vì bọn họ dù sao cũng là em, chính là em. giây trước khi nhìn thấy , hạ quyết tâm lớn, mối quan hệ của bọn họ bây giờ, là em.

      ngây ngốc nhìn nụ cười ngọt ngào của hướng về mình. Có nằm mơ cũng nghĩ tới có ngày còn có thể thấy tươi cười như vậy, trong nhất thời biết làm thế nào cho phải. Theo bản năng xem xưng hô của , bắt đầu si mê mà đánh giá Huyên Huyên mình mong chờ ngày đêm. trước mắt , ngoại trừ mặt mày còn nhiều nét trẻ con, cơ hồ chút cũng chưa thay đổi. Vẫn như vậy, vẫn thấp như vậy, vẫn ngọt như vậy, vẫn khiến si mê như vậy, chìm sâu thể nào tự kiềm chế. Bạch Nhật Huyên hôm nay mặc chiếc váy tặng vào mùa xuân, xinh đẹp đáng là thế. vẫn nhìn , rời tấm mắt đâu được.

      " hai, vào nhà sao?" kiên cường chuyển động thân mình, lạnh nhạt mở miệng, cố ý phá ngang ánh mắt chăm chú và thâm tình của nhìn mình, nhắc nhở , đừng nên dùng ánh mắt như vậy nhìn .
      Skip in 7...Advertisement in 01 seconds

      Bấy giờ Bạch Nhật Tiêu mới hoảng hốt cử động, 'bất khả tư nghị' ( thể nào suy nghĩ bàn luận ra được) nhìn cự tuyệt cách dấu vết nào như thế. gì mà chống đỡ, chỉ có thất vọng chồng chất dày giúp đỡ để vào nhà. Vài giây giằng co, mới nâng bước hướng vào phòng mình. Nghĩ đến vẻ mặt nghênh đón mình của Bạch Nhật Huyên, chỉ có điều này là ngoài dự kiến của . Nhớ mong cùng quyến luyến tràn đầy, biết, muốn nhận cái ôm của .

      phía sau , nhìn kỹ những thay đổi của sau bao năm. Thay cho trang phục bình thường tôn lên vẻ tuấn dễ chịu, mặc vào tây trang giày da, lưng thẳng, thân hình mạnh mẽ, trở nên ngạo khí và đầy nghiêm nghị. Càng nghiêm cẩn, càng thành thục, càng sâu lường được. Cá tính của vốn hợp với độ tuổi, trả qua thời gian năm năm mài dũa, điều này càng trở thêm hoàn mỹ cho thân phận mới của , khiến cho càng thêm khí phách mười phần so với những gã trai cùng độ tuổi. Mặc kệ như thế nào chăng nữa, vẫn luôn rực rỡ trong đám người bình thường, làm kẻ khiến cho người ta thể đặt vào lòng.

      cho chính mình, có thể, cũng chỉ là em ...

      Trong lúc Bạch Nhật Tiêu cùng trợ lý Mạc Thịnh bàn luận công việc trong thư phòng, An Như Nguyệt gọi điện từ Mỹ về. Bà lại lo lắng Bạch Nhật Tiêu trở về khiến Bạch Nhật Huyên cảm thấy sợ hãi, hỏi muốn hay đến Mỹ ở khoảng thời gian. Bạch Nhật Huyên từ chối, giả bộ kiên cường , mọi thứ đều trải qua năm năm rồi, những vết sẹo liền miệng cả, thể trốn tránh bao lâu được nửa. Cả hai là em luôn ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp. mà phải sang Mỹ, hẳn là rất quý mới làm thế, hẳn làm gì mà tổn thương chính mình nữa. Trước khi gác điện thoại, An Như Nguyệt vài câu, Bạch Nhật Huyên hiểu được lo lắng của bà. Trong mắt người ngoài, bọn họ vẫn luôn là hai em thân thiết. Vì để cho An Như Nguyệt yên tâm, vẫn cười cười đáp ứng.

      "Mẹ gọi về?" Ngay lúc vừa gác điện thoại, giọng mềm của Bạch Nhật Tiêu tức khắc vang lên, khiến bị dọa đến mức run rẩy cả người, cách khoảng cách nhìn về phía . Cùng lúc đó, thương tâm tràn lên trong mắt người con trai đối diện.

      Bạch Nhật Huyên xấu hổ gác đàng hoàng điện thoại, điều chỉnh mình đến trạng thái tốt nhất, ngừng cho chính mình niềm tin mới có thể cười với , "Dạ, xong việc cả rồi sao?" thực khách khí, hề dùng giọng điệu làm nũng như trước với nữa.

      rất muốn ngồi xuống sát bên cạnh , nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt phòng bị theo bản năng của nhìn mình, lại đơn ngồi ở sô pha bên cạnh, nhìn lúc lâu ra lời. Căn bản, Bạch Nhật Tiêu cần hỏi An Như Nguyệt cái gì, đơn giản chỉ là nhắc nhở Bạch Nhật Huyên, trai, hai người là em – hoang đương. Quả , với những lời như thế này tác động vào Bạch Nhật Huyên thành công mang đến cơ hội khiến cả hai phải xa cách nhiều hơn.

      Ánh mắt nóng rực của như bình thường, vẫn nhìn chăm chú hề dời mắt, cơ hồ như khiến người phải bốc chảy. Bạch Nhật Huyên bất an xoay thân mình ngược lại với để có thể khiến thu liễm bớt tâm mắt lại.

      Đối với thái độ cố ý lảng tránh của Bạch Nhật Huyên, vừa khổ sở vừa giận giận. tiếp nhận chuyện đối với bản thân có cảm giác. Nhiều năm qua cũng chưa từng tiếp xúc với những người con trai khác bên ngoài, với bá đạo của mình cũng vui vẻ nhận, khiến sớm hơn so với nhận thấy hướng tình cảm của bản thân , nhưng vãn dám cường thế cầu mở rộng cửa lòng. Tê tâm liệt phế như vậy, kiên nhẫn ôm khát vọng, chỉ nhìn thỏa mãn, nhưng là, ngay cả khát vọng đơn giản đó của , vẫn cự tuyệt.

      " Hạo Nhiên muốn giúp chuẩn bị tiệc chúc mừng gì đó, ra ngoài sao?" Cho dù giả vờ cào cào tóc vẫn trốn tránh được ánh mắt của , Bạch Nhật Huyên phải uyển chuyển đuổi vậy.

      "Em muốn cùng ?" lạnh nhạt mở miệng, đem giận dữ của mình giấu tốt đằng sau mặt nạ. Ở chung chỗ với khó chịu như thế? Từ khi nào bắt đầu mở miệng đuổi rồi?

      "Em...em còn có bài tập chưa làm xong, được." quanh co đáp. Có bài tập chỉ là lấy cớ, biết Chung Thi cũng tham gia lần gặp mặt này, mà chính bản thân cũng biết nên đối mặt với Chung Thi như thế nào. Có lẽ, mối quan hệ của hai và Chung Thi trong lần gặp này tăng thêm bước. Như vậy, có thể chịu dày vò như vậy nữa.

      " đây cũng ." Cho dù vẫn cố ý né tránh, vẫn theo đuổi như cũ. Cho dù tạo thành áp lực vô hình nào đó, vẫn mang tình say đắm này biểu đạt hết sức ràng. Chờ đến khi thể thừa nhận được áp lực này, trấn an tốt cảm xúc bùng nổ đó, sau đó giúp từng bước tiếp nhận .

      Bạch Nhật Huyên nhất thời á khẩu trả lời được, co quắp tựa đầu quay sang chỗ khác, dám nhìn vào ánh mắt thâm tình của . dịu dàng nhưng cường thế đó khiến cho tiến thoái lưỡng nan, " hai, cần làm như vậy." cầu xin .

      "Vậy em muốn phải làm thế nào?" Ánh mắt thâm sâu của giây cũng rời khỏi chỗ Bạch Nhật Huyên, đối với cự tuyệt uyển chuyển của , từng bước ép sát.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 19 - GIỐNG NHƯ TRƯỚC

      Bầu khí áp lực khiến khổ sở muốn khóc. muốn như thế nào ư? muốn buông tha cho , thương người khác, đừng đẩy vào thế khó xử nữa! Nhưng là, nên lời, dám mở miệng. Trời biết, mà to gan lớn mật cự tuyệt , biết dẫn tới hậu quả nào nữa.

      Thân mình đưa lưng về phía hơi hơi run run, khiến đau lòng vượt qua cơn giận. Bạch Nhật Tiêu đứng dậy vòng đến trước mặt , nước mắt ẩm ướt gập đôi mắt , lại làm cho người ta khóc rồi. " biết, em muốn thương em, muốn buông tha cho em, đúng hay ?" đợi được câu trả lời của Bạch Nhật Huyên, lập tức thẳng ý muốn của ra. Muốn nắm được suy nghĩ của khó, từng giọt từng giọt nước mắt đó đều trốn khỏi tầm mắt . "Nhưng là, cũng muốn cho em biết, làm được. vĩnh viễn cũng có khả năng thương em, có khả năng buông tha cho em. Vĩnh viễn có khả năng." Giọng của dịu dàng mà tna nát cõi lòng, mỗi câu mỗi tiếng đều lên án vô tình của , và hết tình sâu của .

      Cách xa năm năm, lại được ôm vào lòng, dám giãy dụa. Bởi vì sức lực dùng để ôm hề lớn, như thể sợ hãi đẩy ra. Giọng dịu dàng quanh quẩn quanh đỉnh đầu , nhưng vẫn toàn lực đem tất cả đẩy khỏi ý thức mình. Bạch Nhật Huyên cái gì cũng nghe được, cái gì cũng muốn nghe thấy.

      Cuối cùng tình phát triển thế nào đó, vẫn thể cùng tham gia tiệc tối đón gió [1], bởi vì Quý Hạo Nhiên hệt như muốn xuyên thủng mọi thứ vậy, gọi điện thoại phải hối thúc bản thân Bạch Nhật Tiêu mà là Bạch Nhật Huyên. quyết định hay , đêm nay có thể hay bình yên được. Nhưng may mắn vẫn có Từ Khả Hân phòng trước, nàng lấy cớ rời xa trói buộc của Bạch Nhật Tiêu. Mà để cho xấu hổ, vẫn là đôi mắt ai oán của Chung Thi , mỗi ánh mắt đều như lên án cách thầm tiếng động Bạch Nhật Huyên cướp đoạt bảo bối ta âu yếm nhất.

      Lần từ biệt ở Boston khi trước, Chung Thi rốt cuộc chủ động liên lạc với Bạch Nhật Tiêu lần nào. Tiệc đón gió tẩy trần này tham dự hoàn toàn là do hy vọng từ hợp tác của hai nhà Chung Bạch. Kỳ Chung Thi cũng rất đau xót, dù sao điều muốn là cứu vớt Bạch Nhật Tiêu ra khỏi cơn lốc xoáy kia ra, chỉ là người vẫn luôn chìm đắm luân hãm hề cảm kích mà thôi. thường thường liếc về phía Bạch Nhật Tiêu bên cạnh mình. Ngồi bên là thế, nhưng vẫn e dè mà dùng ánh mắt lưu luyến nhìn Bạch Nhật Huyên ở đối diện, căn bản vốn chẳng nhìn mình. đơn chất chồng khuôn mặt tuấn tú cũng hề che giấu.

      "Vừa về nước nhận vị trí Tổng Giám đốc, cảm giác thế nào?" Trầm mặc hồi lâu, Chung Thi vẫn chủ động mở miệng trước. Mặc kệ như thế nào chăng nữa, muốn Bạch Nhật Tiêu vì tình cảm nên có kia mà bi ai.
      Skip in 7...Advertisement in 01 seconds

      Chung Thi đột nhiên chuyện khiến Bạch Nhật Tiêu có chút ngoài ý muốn. Dù sao, nghĩ, từ lần trước từ biệt ở Boston đến sau này, những gì cần giữa hai người cũng xong. thu hồi suy nghĩ đương dừng lại người Bạch Nhật Huyên, nhìn thoáng qua biểu tình chờ mong của Chung Thi , chậm rãi mở miệng , "Vẫn như vậy, có cảm giác gì."

      " làm người được cũng có thể làm bạn bè , làm gì lạnh lùng như thế?" Chung Thi sửa vẻ rụt rè, dùng giọng điệu thoải mái cùng trêu chọc .

      Bạch Nhật Tiêu nhàm chán đung đưa ly rượu, "Tôi vẫn luôn như thế này." muốn cho Chung Thi có cơ hội hiểu lầm nào, muốn vì chuyện đường tình cảm của mình càng thêm mấp mô. cũng muốn lợi dụng cảm tình Chung Thi dành cho mình khiến Bạch Nhật Huyên ghen. Như vậy đối với Chung Thi công bằng, cũng khiến cho Huyên Huyên càng tin tưởng mình nữa. Cho nên, ngoại trừ với Huyên Huyên, đối xử với bất kỳ nào, khẩu khí đều lãnh đạm, mặc kệ việc đả thương người như thế nào, vẫn rảnh bận tâm đến cảm xúc của người khác.

      Lời của như câu suốt, vô tình đâm nát vết máu vốn loang lổ trong tâm. Ngoại trừ Bạch Nhật Huyên, đối với ai đều dùng bộ dáng lạnh lùng như vậy, luôn luôn.

      Cả đêm, Bạch Nhật Huyên cương quyết lôi kéo Từ Khả Hân, cho nàng có cơ hội trở lại cạnh người Quý Hạo Nhiên. Bởi vì khi mình, Bạch Nhật Tiêu nhất định chiếm lấy , mà Chung Thi đối diện kia, thỉnh thoảng lại truyền vài ánh mắt ai oán đến khiến cho có cảm tưởng mình như tội phạm phạm phải tội ác tày trời vậy. Bạch Nhật Tiêu thể Chung Thi phải tội lỗi của nha, mà cũng khoog ngốc đến nỗi đổ mọi tội lỗi đầu mình, nhưng mà cũng thể làm ngơ được.

      Bởi vì tiếp quản Hoàng Đình quốc tế, sau khi về nước, hầu như lúc nào Bạch Nhật Tiêu cũng bề bộn công việc, thường xuyên mang việc về nhà, trong phòng ngồi với máy tính đến nửa đêm. Có những lúc ngủ được, nửa đêm ngang qua thư phòng, lúc nào cũng nhìn thấy ngồi nghiêm túc, chăm chú nhìn màn hình, sau đó ngón tay bàn phím cứ thế mà 'phi vũ'.

      Từ Khả Hân mỗi ngày đều cũng Quý Hạo Nhiên công khai tình cảm thắm thiết, cơ hồ tìm ra thời gian kiếm Bạch Nhật Huyên. kỳ nghỉ hè dài cũng chỉ có thể ở trong tòa thành. Ngoài thời gian làm việc, mỗi ngày Bạch Nhật Tiêu luôn trở về nhà ăn cơm chiều cùng . Hai ngày nghỉ, biến phòng khách thành thư phòng, giữ , làm việc. Bạch Nhật Huyên thích ngồi sô pha trước cửa sổ sát đất ôm máy tính viết tiểu thuyết, thỉnh thoáng ngẩn người nhìn chăm chăm màn hình, sau đó, suy nghĩ càng chậm rãi mà nặng nề hơn, liền dựa luôn vào sô pha mà ngủ. Và rất nhớ những lúc trong lòng ngủ say như thế. chầm chậm bước tới gần , nhàng đắp chăn, có đôi lúc, hôn cái.

      Trong khoảng thời gian này bọn họ chuyện với nhau rất ít, hầu như đều là mở miệng trước, sau đó mới cẩn thận trả lời. hỏi nghỉ hè có muốn đâu chơi luôn lắc đầu, bảo công việc nhiều như vậy cần dành thời gian cùng . hỏi cuộc sống đại học thế nào lại nhàng bâng quơ, trả lời qua loa vài câu, bằng kể vài chuyện buồn cười của Từ Khả Hân cùng Quý Hạo Nhiên. Mỗi lần đều chỉ có mỗi mình kể chuyện, còn cứ ngây ngốc nhìn lăn qua lăn lại sô pha. biết, Huyên Huyên cố ý giữ khoảng cách với mình. cùn , thể trở lại như trước.

      vẫn luôn luôn để ý đến , để ý đến tâm tình hôm nay thế nào, để ý đến viết tiểu thuyết tình cảm gì. Dần dần hiểu được, muốn tình , chờ mong cùng xa, chỉ là cả hai người trong lúc đó, có bức tường dày gọi là luân lý. Chuyện này thể nghi ngờ gì là cổ vũ lớn nhất đối với , bởi vì tâm tình bọn họ giống nhau.

      Nửa đêm, sấm sét ầm ầm, mưa mùa hạ tầm tã, mưa gió giống như những viên đạn bắn mạnh vào cửa sổ phòng Bạch Nhật Huyên, khiến dám chợp mắt. Những buổi đêm như thế này trong quá khứ, vẫn luôn ôm trong ngực, che tai lại, cho bảo vệ an toàn nhất. Những lúc , còn có thể leo lên giường An Như Nguyệt, dù vòng ôm kia thể an ổn như Bach Nhật Tiêu nhưng cũng có thể giảm bớt phần nào sợ hãi của . Bây giờ có cái ôm ấm áp đó nữa, Bạch Nhật Huyên trằn trọc, tâm thần bất an. nhàng đẩy cửa phòng ra, ngay thời điểm tiếng sấm thứ nhất vang lên đứng ngoài cửa phòng . biết, nhất định sợ hãi nhiều lắm.

      Mặt hướng đến tiếng nổ trước cửa sổ sát đất, cảnh giác mà nhìn chằm chằm, sợ hãi cái gì đó từ nơi đó nhảy ra. Cơn sợ này cũng ép lui cơn buồn ngủ của .

      tới gần bên giường , mềm mại chạm vào tấm lưng đưa về mình. vẫn nhát gan như vậy, vẫn sợ hãi những thứ mà thấy vớ vẩn, "Đừng sợ, ở đây." Bạch Nhật Tiêu dịu dàng xong, giống như trước kia, cẩn thận trấn an cảm xúc của .

      Bạch Nhật Huyên như chim sợ cành cong, ngay khi vừa chạm vào cuống quít ngồi dậy lui về phía sau, ánh mắt phòng bị nhìn chăm chăm vào . "..." Bây giờ là buổi tối, cả hai mình trong phòng .

      [1]: Tiệc đón gió tẩy trần, cách dành cho việc chủ nhân hoặc người nào đó mở tiệc đón khách từ phương xa đến.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :