1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

BẠCH NHẬT HUYÊN TIÊU - QUÂN KHUYNH TÂM

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 10 - CHÂN TƯỚNG RÀNG

      "Vô liêm sỉ!!" Bạch Vĩ Minh giận dữ, ông làm sao có thể sinh ra đứa con ngỗ nghịch như thế này! Ông giơ bàn tay lên, trong mắt toát ra vẻ độc ác, hướng tới Bạch Nhật Tiêu mà giáng xuống.

      Bạch Nhật Tiêu nhanh tay lẹ mắt cầm cổ tay ông, chặt chẽ mà vững chãi khống chế sức mạnh đó, khiến ông thể cử động! "Tôi có ông vô liêm sỉ sao? Hại chết con của chính mình mà vẫn làm như có việc gì nhiều năm như vậy, ông chẳng lẽ biết vô liêm sỉ?!"

      Bạch Vĩ Minh bị khống chế cánh tay, càng bị những lời của biến thành á khẩu trả lời được, những điều toàn là ! Nhưng là làm người cha, làm người đứng đầu cả đế quốc như thế này, quyền uy của ông, tuyệt đối dung thứ cho khiêu khích của bất cứ kẻ nào!

      "Mày câm miệng cho tao!! Đây là thái độ mày nên có với cha mày hay sao?!" Bạch Vĩ Minh muốn bộc lộ uy nghiêm của người cha để có thể ngăn chặn kiêu ngạo của Bạch Nhật Tiêu.

      Ánh mắt Bạch Nhật Tiêu càng thêm khinh miệt, "Cha? Ông cảm thấy mình xứng sao?"

      Bọn họ giống như hai con mãnh sư bị chọc giận đến điên cuồng. người đạp vào giới hạn người khác. người khiêu chiến chịu đựng người khác! Thế như nước với lửa, chết liên quan, vẫn giương nanh múa vuốt lẫn nhau để bức đối phương.
      Skip in 7...Advertisement in 29 seconds

      An Như Nguyệt thể tin nhìn Bạch Vĩ Minh, người đàn ông này phản bác, tức là thừa nhận những lời của Bạch Nhật Tiêu? "Rốt cuộc là có chuyện gì? Vì sao Huyên Huyên phải là con của tôi?!!" Bà phẫn nộ, khổ sở, thậm chí có thất vọng xuyên thấu người bà! Người đàn ông trong ngoài đồng nhất này, chính là chồng mình hay sao?!

      "Như Nguyệt, em hãy nghe ..." Bạch Vĩ Minh mang vẻ hổ thẹn tới gần An Như Nguyệt, lại bị An Như Nguyệt đẩy mạnh ra.

      "Tiêu nhi, con !" An Như Nguyệt với Bạch Nhật Tiêu, bà có biện pháp làm cho Bạch Nhật Tiêu gặp chuyện may , nhưng người đàn ông lừa chính mình hai mươi năm, còn cái gì đáng tin để ?!

      Mười lăm năm trước, Bạch Nhật Tiêu vốn hẳn là có được người em , An Như Nguyệt cũng quả mang thai đứa trẻ này, nhưng nó lại có duyên phận để tới với cuộc sống. Hết thảy, đều là bởi cuộc tình ngoài giá thú của Bạch Vĩ Minh.

      Trước khi kết hôn, Bạch Vĩ Minh cũng có kết giao đối tượng. Nhưng là vì cứu vớt Bạch thị đương hấp hối khi ấy, ông ta bắt đầu theo đuổi con thiên kim An Như Nguyệt, đoạt được cái gọi là kết hợp bởi lợi ích, kết hôn cùng bà. Nhưng ông ta ở bên ngoài vẫn thường xuyên lui tới với tình nhân cũ, thậm chí còn mua bất động sản ở ngoài, kim ốc tàng kiều! Lén An Như Nguyệt ở bên ngoài bao dưỡng tình nhân, ông ta dùng hết thủ đoạn giấu diếm chuyện này, nhưng trước mặt người bên ngoài vẫn cùng An Như Nguyệt sắm vai hai nhân vật vợ chồng rất ân ái.

      Khi An Như Nguyệt mang thai đứa trẻ thứ hai, cùng lúc đó, tình nhân cũ của ông ta cũng mang thai, dùng đứa con áp chế ông ta phải ly hôn cùng An Như Nguyệt. Bạch Vĩ Minh đem hết khả năng có thể đem ta che giấu, thạm chí, hủy hoại đứa trẻ trong bụng ta. ta có có cách nào thừa nhận được thống khổ mất con mình, trước ngày dự tính sinh của An Như Nguyệt thu mua được người làm, trong thuốc bổ của bà để hạ thuốc. Vốn là lấy hai sinh mạng, nhưng may mắn ông nội của Bạch Nhật Tiêu sớm phát , đành phải buông tay cho thai nhi để giữ lấy mạng sống của An Như Nguyệt. Lúc ấy, trong bệnh viện có sản phụ vì khó sinh mà qua đời, Bạch Vĩ Minh liền tự tiện đem đứa trẻ này cho An Như Nguyệt, lừa bà, đây là con bà.

      Bạch Nhật Tiêu biết được chuyện này là vào lúc người đàn bà kia lại tìm đến Bạch Vĩ Minh. năm ấy, ba tuổi, trong lúc vô ý thấy cha mình dây dưa người phải là mẹ! khắc đó, quả thực thể tin được người cha thoạt nhìn rất ngoan ngoãn phục tùng đối với mẹ, dĩ nhiên là trong ngoài đồng nhất! vẫn là đứa con nít, nhưng vẫn biết được cha mình hề chung thủy với mẹ. Bắt đầu từ khi đó, cùng ông ta xảy ra bất hòa, cho dù gặp cũng xem như người lạ, thậm chí, khi nhìn thấy ông ta đều cảm thấy chán ghét!

      Nhưng người từng bước biết được sớm hơn , chính là ông nội . Khi Bạch Vĩ Minh sắp xếp lại di vật ông nội để lại, mới bàng hoàng phát giấy xét nghiệm cha con giữa Bạch Vĩ Minh cùng Huyên Huyên, biết ông muốn đem chuyện năm đó tra ra ràng rành mạch hết thảy. Tuy rằng ông rất thẹn về hành vi trơ trẽn của con mình, lại đành lòng hủy tiền đồ của con. Nếu có An Cư trợ giúp, Bạch thị sớm phá sản. Nhưng điều này đối với An Như Nguyệt là công bằng, đối với Bạch Nhật Huyên cũng công bằng. Vì thế ông phải lưu lại tờ giấy này, đem vấn đề nan giải giao cho Bạch Nhật Tiêu giải quyết. Đó cũng là lý do vì sao, Bạch thị cùng Hoàng Đình, cả hai đều thể giao vào tay Bạch Vĩ Minh.

      Bạch Vĩ Minh cáu giận, người cha của mình chết, về sau còn muốn cho mình đao, đem chuyện này giao cho Bạch Nhật Tiêu xử lý, phải là bỏ qua mà khiến cho chính mình thể bình yên được!

      An Như Nguyệt khiếp sợ, hai mắt đẫm lệ nhìn người chồng 'đồng giường cộng chẩm' cùng mình hai mươi năm, "Nếu hôm nay Tiêu nhi ra, định giấu diếm tôi cả đời?!" Nước mắt theo lời của bà trào ra, nhiều năm hình với bóng như vật, rốt cuộc lại phát tâm chồng mình lại đặt người mình, bà nên có bao nhiêu bi ai để hình dung tình cảnh tại.

      Bạch Vĩ Minh muốn bước lên giải thích, lại bị bà đẩy ra, "Đừng chạm vào tôi!!" Bà tuyệt vọng nhìn người đàn ông tà ác trước mặt. là đáng sợ, bà vẫn ngây thơ nghĩ đến, bọn họ trong lúc đó có tình . Cho dù là hôn nhân lợi tích, sau khi kết hôn cả hai vẫn cố gắng bồi dưỡng cảm tình lên. Nhưng là hôm nay, hết thảy đều như đẩy bà xuống vực sâu ngàn trượng. Cuống quít, còn cách nào, ngay cả giãy dụa cũng cảm thấy khó khăn!

      Gia tộc vốn bình yên nay nổi lên gợn sóng, bởi vì chuyện xưa mười mấy năm về trước, bởi vì tình mỗi người ca ngợi.

      An Như Nguyệt bám vào lan can để lên lầu, Bạch Nhật Huyên đờ đẫn mà ngã ngồi ghế sô pha. Cả hai đều cảm thấy cần thời gian để thừa nhận được như thế này.

      Bạch Vĩ Minh trợn mắt nhìn gương mặt rất giốn mình, "Được, được. Cái gia đình này bị mày ầm ĩ thành như vậy, vừa lòng?" Chuyện tới nước này, ông ta còn muốn đổ trách nhiệm cho người khác, tựa như lúc trước đem cái chết của con đổ hết lên người đàn bà kia.

      " cần đem trách nhiệm đổ cho người khác, tình phát sinh ông cũng thể đếm xỉa đến!" muốn đem mọi chuyện ầm ĩ thành như vậy, nhưng là có lý do thể làm như vậy. muốn mẹ mình bị lừa dối vĩnh viễn, theo người đàn ông luôn cho mình đúng. cũng muốn thay đổi mối quan hệ cùng , ít nhất như vậy có thể nhìn thấy hy vọng.

      ngồi thụp xuống, cầm hai tay run run của chà xát, mơ hồ có thể nhìn thấy được nước mắt chảy xuống, "Huyên Huyên." gọi , là báu vật vô giá của , nhưng giờ đây tự tay lại đẩy đến con đường đầy đau khổ.

      "Em muốn ở mình." đứng dậy rời , nhìn thấy thương của nữa. bây giờ, có dư thừa khí lực nhận tình này, cũng thể băn khoăn đến được.

      Cả hai mẹ con chút giống nhau, nhưng trong thời điểm tức giận khổ sở lại cùng tuyệt thực tự hại chính mình. ngày ba bữa, mang vào như thế nào mang ra như thế ấy, cửa lớn ra cửa sau đến, nhốt chính bản thân mình trong phòng, gần như ngây dại, trống rỗng trầm mặc.

      Bạch Vĩ Minh còn muốn duy trì hôn nhân này, mặc kệ ông ta đối với bà có cảm tình hay cũng thể ly hôn với An Như Nguyệt. Tập đoàn tài chính An Cư là chỗ dựa của Tập đoàn Bạch thị. có Hoàng Đình quốc tế, trụ cột An Cư này phải giữ lại, mà An Như Nguyệt lại thương ông ta, đây là lợi thế duy nhất.

      Ông đem thức ăn mang vào phòng. Có lẽ là áy náy, ông nhìn An Như Nguyệt tinh thần hao tồn, ra vẻ có chút đau lòng. Dù sao sớm chiều cùng nhau mười mấy năm, chút tình cảm cũng ông ta cùng súc sinh có gì khác nhau! "Như Nguyệt", ông nhàng gọi bà, lại thấy bà bi phẫn xoay người, đưa lưng về phía mình cự tuyệt.

      An Như Nguyệt mệt mỏi nhắm hai mắt lại, người đàn ông này khiến bà cảm thấy chán ghét!

      mềm xuống của chính mình lại đổi lấy lạnh lùng kia, áy náy trong nhất thời mất sạch. Đường đường là Tổng giám đốc Bạch thị đến khuyên người đàn bà này ăn cơm là cho bà mặt mũi! "Em nên ăn cơm." Ông lạnh giọng khuyên bảo, đứng ở bên giường, giải thích, an ủi, tùy ý để An Như Nguyệt tức giận đến tan nát cõi lòng. Ông ta cho rằng, tình còn cái gì để mà giải thích, Bạch Nhật Tiêu ràng toàn bộ , ông hại chết con , lừa gạt bà. xảy ra trước mắt, cần giải thích, chỉ cần hai người này hiểu được mà thừa nhận là tốt rồi.

      " ra ngoài!" An Như Nguyệt còn sức lực nào , ngữ khí đều chán ghét đến cực điểm.

      Bạch Vĩ Minh nghe xong lời của bà, ông ta là người đàn ông đầy tự tôn, thể cúi đầu trước đàn bà được.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 11 - THÂN PHẬN

      Hai ngày qua, Bạch Nhật Tiêu vẫn đứng trước cửa phòng . ăn cơm, học, lời nào, để ý tới . Nhưng, hề hối hận khi kia, thể chấp nhận được. Ít nhất, nếu làm như vậy, cả hai còn có tương lai.

      Nhìn , cơn đau trong lòng khiến ánh mắt đỏ lên. Hai ngày ăn cơm khiến cho thân thể vốn gầy của càng thêm hư nhược rồi, sắc mặt tái nhợt như thể chỉ cần sờ vào tan nát. Giờ phút này, tựa như đứa trẻ bé làm từ gốm sứ vỡ tan, mỗi mảnh đều có thể lấy máu từ vết thương trong tâm khảm của .

      "Huyên Huyên, ăn cơm, được em?" ngồi bên người , thống khổ nhìn , nắm chặt lấy bàn tay bé lạnh như băng. Nếu giờ phút này cự tuyệt vòng ôm của , nhất định mang hết thảy hơi ấm của mình trao cho !

      đứng lên muốn vào phòng vệ sinh. Mỗi khi xuất trong phòng , đều dùng cách như thế buộc phải rời . , vẫn ở lỳ trong phòng vệ sinh ra.

      ôm lấy thân thể của , cũng dám dùng sức. Rất sợ mà vòng chặt hai cánh tay, muốn thoát khỏi lòng mình, tàn nhẫn hệt như việc chiếm được . "Huyên Huyên, cần như vậy được ? rất đau lòng em, được tra tấn chính mình!" cố nén nước mắt dần đảo quanh hốc mắt mình, sợ ánh mắt mơ hồ kia thể thấy dáng vẻ của .

      "Em muốn rời khỏi nơi này." lâu về sau, rốt cuộc mới mở miệng những câu đầu tiên sau hai ngày qua, lại có bi ai sâu đến thấy được.
      Skip in 7...Advertisement in 01 seconds

      để cho , tiếc tổn thương để đổi lấy cơ hội này, làm sao có khả năng để rời vòng ôm mà chuẩn bị, để giam cầm đời? " cho em đâu cả." Giọng của đỉnh đầu vang lên, bên trong ngầm có kiên định ràng như 'cửu đỉnh' (nhất ngôn cửu đỉnh).

      chậm rãi xoay người, bi ai nhìn , "Em là ai? Có tư cách gì ở lại nơi đây nữa? Em phải là em của , phải con của ngôi nhà này, phải là Bạch Nhật Huyên, em vì sao còn có thể ở đây nữa? Em cần ở đây." càng càng kích động, bắt đầu ra sức giãy dụa thoát khỏi vòng ôm của . ôm ngày càng chặt, khóc ngày càng dữ, khóc ầm ĩ ngừng đấm vào phần lưng cứng rắn của , nước mắt ướt đẫm ngực .

      có khả năng để rời , cho dù có cảm thấy đây là gánh nặng, là đè ép nặng nề, cho dù liều mạng muốn phải buông tay, vẫn luôn á đạo giam cầm thân thể an phận của lai. ngừng gọi tên , nhưng nghe được nữa. Nơi tay đánh tới hề đau đớn, chỉ co lòng đau. Thống khổ của , khiến đau đến chịu nổi.

      giữ khuôn mặt của , buộc phải đối diện với ánh mắt mình, "Nếu em biết em là ai, có thể cho em thân phận, thân phận ở bên vĩnh viễn!" vốn bao giờ muốn làm em mình, chỉ cần là người , là người con đặc biệt nhất trong sinh mệnh mình. nhìn dần dần giãy dụa nữa. tới gần , muốn đến được với điều tốt đẹp đợi rất lâu.

      "Em muốn thân phận này." thản nhiên mà bi ai mở miệng. trong lòng vẫn là hai, làm sao có khả năng nhanh đến như vậy lại chuyển đến vị trí người ? vốn phải là nữ sinh kiên cường, bắt đầu từ khi hiểu được mối quan hệ phải là em này, còn khổ sở muốn thừa nhận . lại muốn tiếp nhận tình cảm khác, là tình cảm ngay cả nghĩ cũng dám nghĩ tới! làm sao có khả năng làm được! "Em chút cũng muốn thân phận này!" có cách thức nào nhận được dịu dàng của nữa, bởi điều đó khiến cho cảm thấy mình lâm vào tội ác.

      chưa bao giờ cự tuyệt điều gì, tựa như cũng chưa bao giờ tức giận đối với . Nhưng là lúc này đây, cả hai tựa hồ đều có ngoại lệ. cự tuyệt tình cảm của , lại khiến thương tâm!

      kinh ngạc nhìn ánh mắt ảm đạm của . Trong đồng tử chỉ còn bóng dáng , nhưng là, lại muốn nhìn thấy ! , xây dựng nên thế giới sâu nhất, nhưng chỉ ngắn gọn vài câu, đủ để khiến muốn đóng băng cả biệt thự này. Lòng tràn đầy chân tình, cứ như vậy hồi trả vô tình cho . biết, trong tình huống thể thừa nhận tình này mới bất đắc dĩ lựa chọn hướng tổn thương , hy vọng nhìn thẳng vào đó, hy vọng có thể cho cơ hội. Nhưng vẫn thấy được tình cảm sâu đậm đó, nhìn thấy tình dần bị phá hủy, nhìn thấy thế giới của sập đổ...

      Nước mắt đảo quan trong hốc mắt vỡ đê, tan nát cõi lòng nâng cằm của lên, đau đớn khó nén hỏi , "Em phải , em thích sao?" Tuyệt vọng cùng thống khổ quyện chặt trong mắt. , nhìn thấy nước mắt nóng rát của người trai lạnh lùng, rơi xống ở tay mình, đâm sâu vào vết thương. Đây là nước mắt vì tình của , trong khắc này thể nào khiến lòng quặn đau.

      "Em thích ! cần thích ! muốn thích !" gần như điên cuồng thét lên, đem toàn bộ sức lực đẩy ra, tựa như tức giận đối với thân tình lừa gạt mười mấy năm đều rơi cả vào người . Thích ? Bọn họ là em, muốn làm sao mà thích? vẫn biết , nhưng lại lựa chọn dối gạt nhiều năm như vậy! ? chính là đẩy vào tận cùng của tuyệt vọng, rồi đến ít lời 'mạc danh kỳ diệu' ( giải thích được, hiểu vì sao) như thế?

      "Em có khả năng thích !" xấu hổ và giận dữ trừng mắt nhìn , chuyện mang theo tia đau lòng.

      cự tuyệt tình cảm , lại thêm những lời này khiến điên cuồng đến mức muốn phá hủy ! Ánh mắt gần như đỏ lên biểu lửa giận. nhìn chằm chằm gương mặt đau đớn đầy nước mắt kia, "Em phải !!" Bạch Nhật Tiêu giữ lấy mặt , cắn xé cánh môi , buộc phải quấn quýt cùng chính mình. Động tác bá đạo của như con hùng sư mất lý trí, hận thể xé nát con mồi trong tay mình. ngại dùng bất cứ biện pháp gì để giữ lại , chỉ cần giữ lại . Tình của , chính là bá đạo như vậy. Bởi vì chỉ cần giữ lại , còn có cơ hội đối tốt với , để tiếp nhận .

      lại hôn ! Bá đạo bắt buộc ! Nhận thức luân lý đạo đức trong lòng khiến thể thừa nhận tình cảm nhìn như mối quan hệ bị sỉ vả này. phản kháng, cắn , đá , đánh ...rốt cuộc khi buông lỏng mới đẩy ra. bối rối muốn thoát, nhưng là từng bước cũng trốn thoát. Cánh tay dài bao phủ, giữ lấy thân thể mềm mại của . Tuyệt đối, để thoát khỏi người !

      cảm giác được mãnh liệt của , đó là muốn bức vào con đường cùng! Tay chân giãy dụa được, từng câu lớn cầu xin là phí công. Về khí lực của , đối với chỉ là đáng kể! Bạch Nhật Tiêu khống chế được ấn xuống giường. Tay , cởi quần áo của , cởi bỏ thắt lưng của chính mình...

      Nụ hôn của rơi xuống cánh môi , sau đó lại ở phần cổ cắn mút vào. Hai nụ hoa trước ngực bị cuồng loạn xoa nắn, nắm chặt! bá đạo liên tiếp cùng chiếm đoạt khiến kích động òa khóc lên, "Buông! là ma quỷ, em chán ghét , hận !..." mờ mịt, trong phòng tràn ngập tiếng hét tuyệt vọng của cùng với tiếng gầm từ người thanh niên vận sức. Ánh đèn nhòe mờ nhìn trộm hai thân mình dây dưa giường. Ánh trăng biến mất trong bóng tối, chỉ còn đôi mắt như loài báo của , lóe ra từng tia sáng muốn chiếm đoạt trong bóng tối. Tay thăm dò đóa hoa bên dưới thân thể , ngón tay trêu tức cùng xoa hoa tâm non mềm kia. phủ lấy môi , thâm tình triền miên. Phần thân dưới ngăn chặn hai đầu gối , khiến thể nào nhúc nhích...

      " hai em, xin , cần thương tổn em..." còn chút sức lực nào, xụi lơ và tuyệt vọng run run dưới thân . Bạch Nhật Huyên biết xâm phạm nơi riêng tư của . , vuốt ve ở nơi thuần khiết ấy, nhưng còn sức lực ngăn cản. muốn khống chế tất cả mọi thứ của .

      Bạch Nhật Tiêu nhìn giãy dụa nữa, tiếng khóc thê lương kích thích thần kinh . Đau lòng ngăn chặn và giữ lấy, ghé vào người . muốn thương tổn , đến bây giờ còn có ý định chiếm hữu , phải sao? Chỉ cần câu nguyện ý ở lại bên cạnh , đợi cho đến khi can tâm tình nguyện mới có thể muốn .

      chạm vào vầng trán Bạch Nhật Huyên, ma sát cánh môi , kiệt lực ức chế dục vọng của chính mình, khàn khàn , "Huyên Huyên, em, thực rất em." Trong thời khắc điên cuồng nhất của mình, còn thể quên cho biết, nguyên nhân tổn thương , là vì quá rồi.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 12 - CHỈ VÌ GIỮ LẠI

      muốn tìm khe hở bất kỳ nào đó có thể giúp mình thoát khỏi, nhưng chỉ có thể yếu ớt đẩy rất gần mình, lại càng muốn dùng ngôn ngữ khiến phải lui bước. "Em cần tình của !" nghẹn ngào , bởi vì còn sức lực để rống giận nữa. tổn thương như vậy, còn ?

      Mỗi câu ngày hôm nay đều đạp vào vùng cấm của , nhưng mà cũng biết, phạm vi cấm khu đó của , tất cả đều thuộc về ! có thể vì mà trở nên dịu dàng, cũng mà càng thêm bá đạo.

      Bạch Nhật Tiêu chỉ là muốn câu hứa hẹn của rời khỏi , nhưng lại bài xích bước vào thế giới của mình. dành hết thảy dịu dàng đời trao cho , mang cả trái tim mình trao cho , nhưng đều muốn vứt bỏ tất cả, tốn chút sức lực nào! Trong mắt của phải là lạnh lùng, mà là bi ai, là giận oán. cần tình của , nhưng phải trao cho , bởi vì, 'thu trở lại'!

      đau đớn nhìn biểu tình chán ghét của , tiếng tê tâm liệt phế khiến cho thần trí khó có thể thanh tỉnh lại lần nữa trở nên điên cuồng! Mắt hồng lên, thô lỗ nâng phần đùi ngọc của , sức lực quá mạnh khiến phải kêu lên đau đớn. Bao nhiêu tình dành cho , bấy nhiêu sức mạnh trong từng hành động đó. Mặc kệ đau đớn đó, dù nghĩ đến được với như vậy, nhưng nếu làm thế có thể giữ lại Bạch Nhật Huyên, tiếc gì nữa.

      khóc hô, cầu xin, bi thương kêu, sợ hãi thúc vào bụng , nhưng lại có cách nào đẩy ra được. Bạch Nhật Tiêu vẫn trong cơ thể phát tiết, mang đến đau đớn khôn cùng, khiến rơi vào bóng tối...

      phóng ra ái dục, kinh hoàng mà rời khỏi thân thể . Cảm giác duy nhất khắc sâu trong tâm khảm, chỉ đơn giản rằng mình là thằng hỗn đản! thực sợ hãi cứ như vậy tỉnh lại nữa. Tim của đập tựa như từng quả cầu thủy tinh rơi rớt, hỗn loạn và nhịp cố định nào, thể khống chế. Tay run run chạm vào hơi thở vẫn còn sót lại của , yên tâm...

      nhìn thoáng vết máu giữa hai chân , hương vị của ái ân loan đầy trong khí, bên tai vẫn quanh quẩn tiếng khóc tuyệt vọng của , tất cả đều là vì tàn bạo khống chế được. ôm đặt vào bồn tắm lớn, trong lòng run rẩy, mềm giúp chà lau da thịt mềm mại. Thân thể này từng khát vọng đến cực độ để chạm đến, thề liều mạng cũng muốn trân trọng , nhưng cuối cùng lại giày vò đến hôn mê! Mặc cảm tội lỗi quất mạnh vào tâm Bạch Nhật Tiêu, mắt đỏ lên, đau lòng phủ lên gương mặt trắng bệch của , hôn sâu. "Về sau như vậy nữa, chỉ cần em khẳng định ở lại bên , nhất định thương tổn em nữa, chỉ cần em muốn ở lại!"

      Thời điểm khi Bạch Nhật Huyên tỉnh lại vào rạng sáng ngày hôm sau. Bên ngoài cửa sổ sát đất, những vì sao sáng đến chói mắt. rút bàn tay đương bị Bạch Nhật Tiêu nắm chặt, nước mắt chảy xuống càng chói hơn so với sao ngoài trời. nằm ngủ giường, bên cạnh , hẳn mệt lắm, đến nỗi rời cũng hề hay biết.

      nhìn gương mặt tái nhợt trong gương của chính mình, nhìn quần áo che giấu giúp dấu vết của sa đọa, của cùng trai mình, là chuyện trời đất dung tha! cười khổ, máy móc đưa tay lên, lấy lưỡi dao trong ngăn tủ, nâng tay trái, lạnh lẽo lướt qua cổ tay mảnh khảnh. Trong khoảnh khắc máu đỏ tràn ra đến ghê người, lại có cảm giác đau đớn. rất tin tưởng , rất ỷ lai , nhưng niềm tin đó bị phá hủy, hề ỷ lại nữa, trước mắt chỉ còn vực sâu thống khổ xuất . Cho dù bọn họ phải là em ruột, nhưng làm như vậy là tàn nhẫn đối với , xé rách thân thể , đoạt lấy thuần khiết vốn có của thân thể này. khắc thương tổn bận tâm chút đến tình cảm em. nhìn chính mình trong gương, nở nụ cười thê thảm. sống trong gia đình phải là gia đình mình, ỷ lại trai mười mấy năm lại chiếm đoạt. , hoàn toàn tuyệt vọng...

      Lúc tìm thấy trong phòng vệ sinh, ngã xuống đất, thân thể cùng máu chảy đầy khiến từ dám lãng phí thời gian đến tuyệt vọng! Trong lý trí dám nghĩ đến việc mất . Vết thương tàn nhẫn tình cảm kia khiến nội tâm phải kêu gào đau đớn. Bối rối ôm lấy thân thể , vệt máu lây dính sang cả người . Bạch Nhật Tiêu nghiêng ngả, lảo đảo xông thẳng ra ngoài. Người trong phòng bị tiếng gầm của đánh thức. , tại là gã điên cuồng sắp mất mát tất cả, khiến cho người ta thông cảm nhưng dám đến gần.

      Bạch Nhật Tiêu lái xe đến bệnh viện với tốc độ bão táp. Buổi sớm tinh mơ yên tĩnh bị cắt ngang bởi tiếng xe gầm rít, còn có tiếng khóc cầu xin, cầu xin bên cạnh cần bỏ . Bối rối, hoảng sợ, Bạch Nhật Tiêu tại nghiễm nhiên mất lạnh lùng, tàn nhẫn cùng với cao ngạo như bình thường. Chạm đến tình cảm sâu đậm, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.

      Y tá tàn nhẫn ngăn ngoài phòng giải phẫu. Cánh cửa lạnh như băng ngăn cách cùng với người kiếp này nhất. Bạch Nhật Tiêu, hoàn toàn thất bại mà quỳ rạp xuống trước cửa phòng giải phẫu, nước mắt hòa lẫn giọng bất lực, " xin em, cần đối với tàn nhẫn như vậy, xin em..."

      An Như Nguyệt cùng Bạch Vĩ Minh theo sát chạy tới, mờ mịt cùng kích động nhìn con quỳ mặt đất, điên cuồng khóc, thanh thê lương xơ xác. Bọn họ , nhưng khi hỏi Bạch Nhật Tiêu lại nhận được câu trả lời.

      Bác sĩ trong phòng giải phẫu cấp cứu vài giờ, túi máu cũng đưa vào bên trong. An Như Nguyệt muốn cố được, tuyệt vọng, qua lại bên ngoài phòng phẫu thuận, miệng ngừng cầu nguyện.

      Bạch Vĩ Minh tựa hồ xem hiểu được, biểu tình lạnh ngắt. Cái gì cũng cần hỏi, tựa như cũng chờ mong cái gì. Có lẽ người trong phòng phẫu thuật kia hề tỉnh lại mới có thể khiến ông ta yên tâm.

      Ban đêm tối đen, thê lương dị thường, dài lâu tàn nhẫn, cố ý khiến cho người đương chờ đợi cơ hồ như thể nhìn thấy hy vọng, giấu bình minh từ nơi bí mật nào đó, chậm chạp chịu đưa đến.

      "Bác sĩ, con của tôi thế nào rồi?" Nhìn bác sĩ từ trong phòng giải phẫu ra, An Như Nguyệt lo lắng bắt lấy áo khóa nhăn nhúm của ông, đợi ông thảo khẩu trang xuống, xử lý găng tay đầy máu.

      "Bệnh nhân còn trong tình trạng nguy hiểm, nhưng ấy vừa mới bị xâm phạm, thời điểm thanh tỉnh cảm xúc rất kích động, xin hãy cố gắng kích thích bé để tránh việc vỡ miệng vết thương."

      "Bị xâm phạm", ba chữ này như búa tạ đánh mạnh vào tâm trí của họ, khiến cho tất cả, trong nhất thời đều hiểu được nguyên nhân của việc khôi hài lần này.

      An Như Nguyệt khiếp sợ nhìn về phía Bạch Nhật Tiêu, nổi giận với , giáng cái tát xuống khuôn mặt tuấn tú của , "Con bé là em của con, con lại làm cái gì với nó, hả??" Hình ảnh phu nhân của bà, tại đây, trong khắc hoàn toàn sụp đổ. có hiền thục, có dịu dàng, chỉ có giận dữ cùng bi phẫn! "Bị xâm phạm! Hai đứa là em, em từ như hình với bóng! Nhưng lại làm chuyện trời đất tha với em ! Đây là đứa con tôi từng kiêu hãnh hay sao?!" Nước mắt như vỡ đê thoát khỏi hốc mắt theo từng tiếng quát thảng thốt, thua gì nỗi đau của Bạch Nhật Tiêu.

      "Em ?" cười thảm, trong giọng có đau buồn, có thê lương, "Con chưa bao giờ nghĩ ấy là em mình." Nếu coi người em , làm sao có thể ? Nếu coi người em , làm sao có thể dùng cách như vậy giữ lại ? Nếu coi người em , tình trong lòng giờ, vì sao ảm đảm chút ánh sáng?

      Bạch Vĩ Minh nghe xong lời , thẹn quá hóa giận, nghiêm mặt mày xông thẳng trước tới mặt , thêm cái tát, "Mày chuyện ma quỷ gì?! Nó phải em mày là cái gì. Tao rốt cuộc tạo ra cái nghiệt chủng gì, thế nhưng lại sinh ra mày bại hoại thanh danh hết thảy!!" Nếu chuyện này truyền ra ngoài, em nhau, mặt mũi Bạch gia còn hướng nào ngẩng lên?! Ông ta lệ nhìn khóe miệng con trai mình đổ máu, có đau lòng, chỉ có phẫn nộ!

      Bạch Nhật Tiêu căn bản để ý tới trận lôi đình của người đàn ông kia, trong đầu đều nghĩ tới Bạch Nhật Huyên trong phòng bệnh, lòng tràn đầy nguyện cầu, chỉ hy vọng có thể tỉnh lại. Chỉ cần có thể tình, lấy mạng của đổi cũng sao cả.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 13 - TẤT CẢ VỀ NGƯỜI ẤY TRỞ THÀNH XA XÔI

      Hai ngày, bốn mươi tám giờ, Bạch Nhật Tiêu hề chợp mắt, gì, ăn uống, hai tròng mắt gần như nhiễm máu. đứng bên ngoài phòng hồi sức nhìn , tầm mắt chưa từng rời . Chờ tỉnh lại, nếu bất tỉnh, ngủ theo . An Như Nguyệt gì với , đều nghe thấy gì nữa. tại Bạch Vĩ Minh ngay cả nhìn cũng lười nhìn, cũng ít đến bệnh viện, giống như thể người trong này có chút gì liên quan đến mình. Thứ mà ông ta để ý đến cũng chỉ có nghiệp, thanh danh của bản thân. Bạch Vĩ Minh cật lực phong tỏa mọi phong ba của Bạch gia để lộ ra ngoài, lòng bảo vệ mặt mũi của nhà họ Bạch.

      An Như Nguyệt nhìn đứa con vốn tâm cao khí ngạo dần dần suy sụp, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao nó lại muốn gấp rút vạch trần chuyện cũ của Bạch Vĩ Minh năm xưa như thế này, bởi vì chỉ có như vậy, nó mới có thể danh chính ngôn thuận để cho Bạch Nhật Huyên thích mình. Nhìn Bạch Nhật Tiêu si tình, trong lòng An Như Nguyệt nhịn được đau lòng. Chuyện cũ, Bạch Vĩ Minh chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng để vùi lấp chuyện này, nay lại vùi chính mình vào cái hố đáng sợ hơn.

      "Tiêu nhi, ăn chút gì được con, bộ dáng con thực tiều tụy." Bà đem thức ăn bên người , thực tức giận dưới tình thương con được. lòng tin tưởng, nó lại đối với chính em mình làm nên những chuyện như vậy cũng nên bị trừng phạt. Tất cả sắc bén của người con trai này đều mài sạch bởi thống khổ của Bạch Nhật Huyên. Bạch Nhật Tiêu bây giờ giống con sư tử hung mãnh gãy chân, rốt cuộc thể đứng dậ.

      "Tiêu nhi, con gì đó con. Con đứng đây hai ngày rồi." Bà với , nhưng vẫn hề nghe thấy. Thân thể vẫn cứng đờ như trước, chút sức mẻ. Trong mắt chỉ còn tia sáng ảm đảm, thống khổ lưu chuyển, khó nén khỏi cơn đau tan nát cõi lòng.

      Giống như trong giấc mộng, nghe được thanh khóc cầu của người thanh niên nào đó, ngừng vang lên bên tai. Những thanh đó ngừng khiến tận cùng nội tâm của như nát vỡ đau đớn.

      Máu đỏ tươi loang lổ đầy trời, ôm chặt thân thể dần dần lạnh như băng cứng ngắc của , nước mắt nóng rát rơi xuống khuôn mặt nhưng cách nào khiến ấm trở lại lần nữa. nghe thấy tiếng gọi lẫn tiếng khóc của , xin cần tàn nhẫn bỏ rơi mình; lại nhìn thấy tuyệt vọng cùng tâm tình đó, toàn lực hết sức muốn giữ ở lại.

      dùng lửa nóng bắt đầu châm lên chung quanh, muốn trong oi bức phải khó chịu mà tỉnh lại, yếu ớt mà oán giận . Nhưng là ở trong lòng , có bất cứ động tĩnh gì vẫn đóng chặt hai mắt, nhìn thống khổ của , nhìn tuyệt vọng của , tự muốn bỏ ở lại. Bạch Nhật Huyên tựa hồ biết, , sinh mệnh của người con trai này cũng thể tiếp tục , đến cuối...

      Lửa nóng dữ dội này là nhân từ. Ít nhất, nó có thể thành toàn tình của bọn họ, dung hợp thân thể hai người, đưa cả hai lên thiên đường. Ở nơi nào đó, vẫn có thể tiếp tục tình dang dở...

      Đau lòng, chút chút ý thức dần tình lại trong giấc ngủ say. Bởi vì trong mộng, tình dứt, vẫn giữ mà cùng rời . Mà người ở ngoài cơn mơ này, vẫn tuyệt vọng ngồi bên cạnh giường bệnh của , như trong mộng.

      Khi ánh sáng của nhân gian này lần nữa quay về thế giới mình, Bạch Nhật Huyên mở mắt ra, nhìn suy sút chịu nổi. Hàn băng trong đôi mắt chậm rãi tan dần, cằm có râu chưa cạo, gương mặt tuấn gầy yếu, nước mắt vẫn còn ràng như thế. , lựa chọn nhắm hai mắt lại.

      " gọi bác sĩ." Bạch Nhật Tiêu bi thương mở miệng, biết muốn nhìn thấy mình. Nhưng chỉ cần tỉnh lại là tốt rồi, việc khác, tạm thời sao cả.

      An Như Nguyệt đau lòng nhìn Bạch Nhật Huyên vô lực mở hai mắt, nước mắt cũng chảy ra. Đứa con từng vui vẻ, giờ đây lại tái nhợt suy yếu nằm giường, khiến lòng bà đau tựa như dao cắt.

      "Huyên Huyên, con thấy như thế nào rồi, còn có thoải mái chỗ nào , cho mẹ?" Bà bên tai Bạch Nhật Huyên hỏi dịu dàng. Cứ việc có huyết thống, nhưng cũng là đứa con nuôi nhiều năm như vậy, khongi tàn nhẫn như Bạch Vĩ Minh, bà con mình.

      Mẹ? còn có thể gọi là mẹ sao? Thân thể bị trai xâm phạm, lòng của bị mười lăm năm lừa gạt xé rách, nay còn có sức lực nào gọi người phụ nữ trước mắt này tiếng 'mẹ'?

      nhắm hai mắt lại, nước mắt theo khe hở tràn ra, chảy đầy hai má, "Con rất mệt." chỉ câu, cũng gì thêm nữa.

      Mỗi ngày, Bạch Nhật Tiêu đều bên cạnh , nhưng cả hai người cũng ngọt ngào giống như ở chung như trước kia. hề làm nũng với , cũng bá đạo mệnh lệnh có thể làm cái gì thể làm cái gì. lời nào ngay cả khi bên cạnh. mở miệng ăn cơm mới có thể ăn cơm. Nhất cử nhất động của trở thành chúa tể trong sinh tử của Bạch Nhật Tiêu. bỏ thời gian thi cử vào trường Cao đẳng bởi vì muốn ở cạnh , khắc cũng dám rời , nhưng cũng từng bước cũng dám tới gần.

      An Như Nguyệt mỗi ngày đều đến bệnh viện cùng ăn cơm, cùng chuyện, nhưng cũng ngẫu nhiên chỉ trả lời hai câu.

      "Huyên Huyên, con ăn nhiều chút, con gầy quá rồi." đẩy tay An Như Nguyệt ra. An Như Nguyệt lo lắng , "Hay là con muốn ăn gì khác, cho mẹ, mẹ làm cho con ăn có được con?" Cho dù Bạch Nhật Huyên cố ý muốn gây bất hòa với bà, nhưng bà vẫn thực kiên nhẫn an ủi . Nhiều chuyện như vậy cùng xảy ra thân thể này, bà biết, Bạch Nhật Huyên rất khó chấp nhận. Nó chỉ là đứa yếu đuối, huống chi, vết thương này, vẫn là do người trai luôn ỷ lại từ !

      Bạch Nhật Huyên mỗi ngày đều nghe bà mẹ mẹ ngừng, khiến thống khổ chịu nổi nữa, "Con phải con của ." nghẹn ngào, rốt cuộc cũng mở miệng .

      Bạch Nhật Huyên mấy ngày nay vẫn có mở miệng gọi bà, bà hiểu lờ mờ rằng, sớm hay muộn Bạch Nhật Huyên cũng đem vấn đề này nhắc đến. "Mẹ nuôi con nhiều năm như vậy, cho dù phải là con ruột, chẳng lẽ thể bảo con gọi mẹ tiếng mẹ hay sao?" Giọng như có lệ bên trong hỏi , "Cho dù có huyết thống thế nào, chúng ta nhiều năm gần gũi như vậy còn phải giống mẹ con khác nhau bình thường hay sao? Con là con của mẹ, vĩnh viễn đều là con của mẹ."

      "Mẹ." thực rất xúc động, cho dù như thế nào chăng nữa, An Như Nguyệt vẫn chấp nhận đứa con . Nước mắt kiềm chế lâu rốt cuộc cũng tràn ra, lao về phía vòng ôm kia, khắc nghẹn ngào, "Mẹ, con rất khổ sở."

      "Bé ngoan, hết thảy đều trôi qua, đừng khóc, nhanh tốt lên." Bà vuốt ve mái tóc Bạch Nhật Huyên, xoa dịu mái tóc cùng thân thể của . Hai người đều giống nhau, thân thể đầy thương tích của hai cha con kia.

      An Như Nguyệt rồi, bước vào, bi thống nhìn dần dần nhắm chặt hai mắt lại.

      " biết em muốn nhìn thấy ." Bạch Nhật Tiêu ngồi bên giường bệnh , gian nan khống chế tâm tình của mình, " quyết du học bên Mỹ, trong thời gian ngắn trở về, em hãy về nhà ở , ở đó nữa. Mong em vui vẻ chút." bất đắc dĩ những lời khiến nội tâm mình đau đớn, "Thực xin lỗi, đừng hận ." Nhìn khóe mắt của chảy xuống, những hàng nước vốn nén lại chậm rãi rơi, rơi qua , rơi qua khuôn mặt suy sút, "Huyên Huyên, vẫn chờ em, chờ đến ngày nào đó em chấp nhận ." đau đớn mở miệng, vẫn nhìn mắt , nước mắt theo lời tuyên thệ, là thâm tinh tích góp từng tí mười mấy năm trời.

      Sau khi Bạch Nhật Huyên phục hồi như cũ trở về gia đình kia là nửa tháng sau. Nghe Bạch Nhật Huyên đổi phòng cho , sợ ngủ trong phòng kia lại nhớ đến những ký ức khiến bản thân phải hoảng sợ. Từ nay về sau, lại chuyển sang phòng cách vách.

      Sau khi về nhà mấy ngày, Từ Khả Hân dò dẫm đến. Nghe bạn , là Bạch Nhật Tiêu tìm ở trường, mong đến trò chuyện với Bạch Nhật Huyên.

      "Tốt lên chút nào chưa? Cậu lâu như vậy có đến trường, cũng gọi điện gì cả, khiến người ta phải lo lắng." ngồi bên giường Bạch Nhật Huyên, đau lòng nhìn khuôn mặt càng thêm gầy của bạn mình.

      " tốt hơn nhiều lắm, thực xin lỗi, làm cho cậu phải lo lắng." chuyện vẫn có chút khí lực nào.

      "Cậu rốt cuộc là làm thế nào nha, sao lại có thể nghiêm trọng như vậy chứ?" Từ Khả Hân nắm bàn tay bé của Bạch Nhật Huyên, lo lắng hỏi.

      Bạch Nhật Huyên né tránh vấn đề của bạn, thể là vì trai mình...cho nên mới muốn tự sát. Hết thảy những điều xảy ra kia đều có thể đoán được chuyện cả hai về sau. Cả hai chuyện phiếm về rất nhiều đề tài, Từ Khả Hân dần dần khơi gợi những cảm xúc của Bạch Nhật Huyên, để tiếng cười của , theo cánh cửa khép hờ cho nghe được. Bạch Nhật Tiêu an tâm chút, chỉ cần hoàn hảo như thế, vẫn còn có cơ hội ôm vào trong lòng. , chỉ chờ mong ngày như thế.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 14 - GẦN NHAU TRONG GANG TẤC MÀ BIỂN TRỜI CÁCH MẶT

      Buổi tối bạo lực chiếm đoạt kia tạo ra khoảng cách giữa hai người. trốn tránh ở bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Bạch Nhật Tiêu biết chính mình tạo ra bóng ma thể xóa nhòa, cũng dám bắt buộc nhất định phải ở trong phạm vi cuộc sống của mình nữa. Trước khi bắt đầu sang Mỹ, cơ hồ có cơ hội mình ở cùng với , cho dù cẩn thận chạm mặt, cũng lẩn ra xa. có rất nhiều điều muốn với , muốn cho biết, đó chẳng qua là phương thức , giống hệt tình của , mãnh liệt thể tự kiềm chế.

      Trước ngày sắp , Chung Thi được An Như Nguyệt mời về nhà làm khách. Mặt ngoài là giữ liên lạc, thực tế, bọn họ đều buông tha cho ý tưởng muốn ghép Bạch Nhật Tiêu cùng Chung Thi thành đôi.

      Bạch Nhật Huyên hề để ý đến , chỉ mình ảnh đơn ngồi trong đình viện, ngây người nhìn vườn hoa hồng xinh đẹp, nhớ đến gương mặt của khi chui ra bụi hoa nhìn mình. Tâm của , thể chịu được nỗi đau phải chia lìa, lặng yên tiếng động vỡ thành vô số mảnh , mỗi mảnh đều quấn quanh trong đó tình sâu nặng say đắm. Cho dù sau cơn đau thế này, vẫn khắc sâu như trước.

      Chung Thi bi thương mà nhàng ngồi xuống bên người . rất ít khi có thể ngồi bên người , bởi vì, vị trí bên cạnh người con trai này, cho tới bây giờ chỉ có thể để cho Bạch Nhật Huyên. ràng lắm, cả hai người kia trong lúc đó xảy ra chuyện gì mà Bạch Nhật Huyên khi nhìn thấy lại bỏ chạy. An Như Nguyệt quanh co , nhưng cũng có thể đoán được đại khái chút. Nhất định là tình quá sâu này, lại hoàn toàn ngược lại khiến thương tổn Bạch Nhật Huyên. Cứ việc bây giờ nội tâm đau đớn đến thế, lại ôm tia may mắn. Điều này cho đến gần , và dần dà thay thế được vị trí của Bạch Nhật Huyên.

      "Tiêu, có khỏe ?" Chung Thi cẩn thận mở miệng. hy vọng ở thời điểm bi thương, có thể cùng có được cơ hội để cho chính bản thân mình có thể thay thế được Bạch Nhật Huyên trong lòng. Như vậy, nhất định thương hết thảy. Bạch Nhật Huyên cho chờ đợi thống khổ, có. Điều có, chính là tâm cùng tình dành cho giống như tình dành cho Bạch Nhật Huyên vậy.

      đạm mạc gì, được ? thể tốt hơn, ít nhất, Bạch Nhật Huyên chính là để ý tới ấy, lại còn trăm phương nghìn kế thoát thế giới của .
      Skip in 7...Advertisement in 01 seconds

      Mình với ba để mình cũng chuyển tới Boston, để ở cạnh cậu, được ?" vừa dịu dàng vừa buồn thương cầu xin, muốn giữ lấy cánh tay còn sức lực của , cho tình kiên cường của mình.

      "Bên người tôi, chỉ có vị trí của Huyên Huyên." chút suy nghĩ cự tuyệt ngay. Nếu có thể tùy tiện tìm khác thay thế Bạch Nhật Huyên, làm gì giữ tay nhiều năm như vậy dù biết , trong mắt người , bản thân ngoại trừ ' trai', cái gì cũng phải.

      "Đó là bởi vì cậu thử qua, mình có thể khiến cho cậu quên ấy." Chung Thi rốt cuộc bắt được tay Bạch Nhật Tiêu. Chỉ cần cho cơ hội, tiếc hết thảy để mình.

      Bạch Nhật Tiêu đầy thâm trầm nhìn , tay kia phủi sạch ấm áp của , " cần thử, tôi có khả năng quên ấy." Tình của Chung Thi ấm có lẽ thực ấm áp, chỉ là, muốn.

      "Tiêu, đời này có gì là tuyệt đối (thế vô tuyệt đối), chỉ cần cậu cho mình cơ hội. Cậu cùng ấy, có khả năng bên nhau." Chung Thi khóc, thương , rất thống khổ. Bởi vì nguyện bị luân lý ruồng bỏ cũng cần đến an ủi.

      Bạch Nhật Tiêu hờ hững nâng tay, có thể làm cũng chỉ lau nước mắt giúp . trầm tĩnh cao nhã này, quả trong nhiều lý do thể làm đàn ông kháng cự được, chỉ là ngoại lệ thôi. Thâm tình của này, phải nh biết, đáng tiếc lại có cách nào động lòng. Cả đời này, ngoại trừ Bạch Nhật Huyên, biết chỉnh bản thân mình thể trao cho ai cả. "Tình của tôi, linh hồn của tôi, hề giữ lại mà trao cho ấy. phải ấy, tôi chỉ là cái xác . Đàn ông như vậy, cũng muốn hay sao?"

      Chung Thi khiếp sợ nhìn chằm chằm vào tình thâm của . Mặc kệ việc trong tâm nhìn của có Bạch Nhật Huyên, nhưng ánh mắt dịu dàng thế kia cũng chỉ có Bạch Nhật Huyên. Ở phương xa kia, trong nơi mờ mịt trống rỗng kia, có thấy được Bạch Nhật Huyên? Tình của , linh hồn của đều thuộc về Bạch Nhật Huyên? Tình của người con trai này rốt cuộc đến bao nhiêu mà rốt cuộc có thể làm cho người lạnh lùng cao ngạo như ra được tình sâu nặng như vậy, mà vẫn chỉ đối với em mình?

      Mặc kệ việc Bạch Nhật Huyên ở trong phòng khách, rời xa thế giới của bọn họ, nhưng khi nhìn Bạch Nhật Tiêu chạm đến khuôn mặt của Chung Thi , thể điều khiển được bản thân mà đau lòng chút. Nhưng cho chính mình, cứ coi như thấy rồi quên.

      Cuối tháng tám, Bạch Nhật Tiêu chuyến bay đến Boston. Ngoại trừ Bạch Nhật Huyên, tất cả những ai nên đến đều đến. Mọi người lời tôi lời khiến cho vẻ mặt của còn kiên nhẫn. Đầu vẫn lo lắng hướng ở cửa ra vào, chờ mong bóng dáng nho xinh đẹp có thể xuất . Nhưng cho đến khi loa thông báo thúc giục hành khách đăng ký, vẫn xuất như trước. Bạch Nhật Tiêu chỉ có thể người đơn hướng tới cửa kiểm tra, bước chân nặng nề. hiển nhiên muốn rời , nhưng cũng thể . Vì nghiệp, vì .

      Bạch Nhật Huyên tịch mịch ngồi trong đình viện, nhìn máy bay bay ngang qua tầng mây để lại vệt dài quyến luyến bầu trời, " hai, lên đường bình an." ở đây tiễn .

      Bạch Vĩ Minh cùng ngày đó trở về New York. Bạch Nhật Tiêu rời nơi này cũng có gì khiến cho ông ta yên lòng. Ông xác định ràng ly hôn với An Như Nguyệt, An Như Nguyệt cũng muốn gây ra kiện tranh chấp gì cùng người đàn ông này. Bạch thị cùng An thị kết hợp vốn chỉ là hồi hôn nhân chính trị, có cảm tình thế nào, còn phải trải qua nhiều năm như vậy?! Bạch Vĩ Minh bảo vệ chuyện của ông ta, nghiệp của ông ta an tâm mà trở về Mỹ. An Như Nguyệt chọn lựa ở lại. ly hôn nhưng còn việc tha thứ cho ông ta là có khả năng nào. Về phương diện khác, bà muốn chăm sóc Bạch Nhật Huyên. Bạch Nhật Tiêu Mỹ, nếu bà cũng rời nơi này chỉ còn mình con bé.

      Từ lúc chào đời cho đến nay, lần đầu tiên trong đời bên cạnh mỗi ngày. Nỗi đơn khi rời , ở trong thân thể bắt đầy nảy sinh, trưởng thành...

      Năm thứ nhất , An Như Nguyệt tò mò cầm lấy lệnh cấm mặc váy ngắn của Bạch Nhật Tiêu, lại nhìn trong ngăn tủ toàn bộ đều là váy dài, bà liền cho Bạch Nhật Huyên thử mặc váy ngắn ra ngoài, còn rất xinh đẹp. Từ nay về sau, tất cả váy dài trong tủ Bạch Nhật Huyên đều cất , chỉ mặc váy ngắn.

      Trong trường học còn hộ giá hộ tống của , nam sinh quay chung quanh bắt đầu nhiều hơn. Bọn họ viết thư tình, tìm muốn hẹn hò. Nhưng vẫn luôn nhớ rằng , hy vọng bên người ngoài còn có người con trai khác. rất tin, và vẫn còn nguyên niềm tin đó.

      nghe Chung Thi  cũng Mỹ. Những lúc rảnh rỗi chợt nghĩ, bọn họ có phải hay gặp nhau ở đầu đường, sau đó như chờ mong của mọi người, nắm tay nhau chân tình.

      biết vì sao dạo gần đây, Quý Hạo Nhiên luôn kè kè bên người mình giống hệt như vậy. Chẳng qua, lại phát kiện vô cùng đáng giá khác, bởi vì chính tạo cơ hội cho Từ Khả Hân, tuy rằng, Từ Khả Hân như con vịt chết mạnh miệng, làm bộ như chẳng hề để ý gì.

      " có việc gì cứ chạy đến chỗ này, chẳng lẽ thấy phiền toái gì hả?!!" Từ Khả Hân xoa xoa thắt lưng đứng khóa trước mặt Quý Hạo Nhiên, giống như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

      Quý Hạo Nhiên coi thường liếc nàng cái, thuận đà đứng thẳng người, dáng vẻ cao lớn thể phàn nàn cho vóc dáng tương đối thấp bé kia, "Tiểu thư, tôi cũng phải tới tìm , quan tâm nhiều như vậy chẳng lẽ thấy phiền toái sao?!!" như sao chép lại, cùng với Từ Khả Hân bé hạt tiêu này ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

      "Tốt nhất phải tới tìm tôi, bằng mỗi ngày ăn đến no việc bị cửa sập vào mặt!!" cam lòng yếu thế, nhưng cũng khó nén vị dấm chua (ghen tuông) nhè trong ngôn ngữ, mà lời này Bạch Nhật Huyên đều nghe được hết sức ràng.

      Quý Hạo Nhiên ái ngại liếc nhìn , " yên tâm, tôi hiếm lạ việc này của , giữ đó mà cho tên con trai nào biết sống chết !!" Lúc Quý Hạo Nhiên những lời này, hiểu sao có chút lành lạnh. chàng nhất định biết, người con trai chết tiệt trong lời , lâu sau đó lại là chính mình.

      Mỗi ngày Bạch Nhật Huyên đều nghe bọn họ chuyện bé xé chuyện to khai chiến, sau đó tức giận mà mắng nhau để tiêu hỏa, có thể tạm thời quên nỗi buồn phải xa cách, khuôn mặt cũng giãn ra chút.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :