1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

BẠCH NHẬT HUYÊN TIÊU - QUÂN KHUYNH TÂM

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 5 - TRÒ CHÂN TÌNH KHÔI HÀI

      Sau khi hạ màn xuống, nhịn được mà khóc òa ra, xấu hổ và giận dữ thoát khỏi Bạch Nhật Tiêu đương kinh hoảng đau lòng, chạy ra ngoài.

      Bạch Nhật Tiêu lập tức đuổi theo, ở gần mấy bước, bắt lấy cánh tay của , thể để cho né khỏi người như vậy được.

      xấu hổ và giận dữ gỡ bàn tay nắm chặt tay mình ra, " vì sao muốn làm như vậy? làm sao có thể làm như vậy? Em là em của mà!" Mắt đỏ hồng, trừng trừng nhìn . Cho dù có thể mỗi ngày đều ôm ngủ, cùng thân mật gắn bó, nhưng là cũng thể trước mặt nhiều người như vậy mà làm thế với !

      đưa tay lau nước mắt cho , trong đáy mắt lên vẻ bi thương, "Nếu phải trai em thế nào?" Nhìn khóc như vậy, lòng đều quay ddien cuồng. phải là hôn sao? Có thể khiến tức giận đến khóc? Số lần hôn còn thiếu sao? Từ trước kia cho đến bây giờ, ngay cả trong mộng cũng đều có thể tưởng tượng đôi môi . khao khát cho biết chân tình, lại dùng nước mắt cùng những lời này trả lời ư?

      xấu hổ và giận dữ gạt tay ra lần nữa, " phải là trai em là ai chứ?" tức giận hỏi ngược, "Hai em ở trước mặt mọi người lại hôn môi thành kiểu gì nữa? Ba mẹ còn ngồi trong thính phòng nhìn, cái gì cũng để ý hết sao?"

      Bạch Nhật Tiêu biết bây giờ rất tức giận, bởi vì gánh nặng đạo đức cùng luân lý. thực đau lòng cũng thực bất đắc sĩ, rất muốn cho nàng , nhưng còn chưa kịp mở miệng giải thích, bàn tay lớn thình lình giáng xuống sườn mặt , rất đau đớn!

      "Con rốt cuộc làm cái gì?!" Bạch Vĩ Minh phẫn nộ quát tháo , gương mặt gân xanh đều nổi lên, có thể thấy được ông đối với hành vi của Bạch Nhật Tiêu tức giận đến mức nào. Ông tuyệt đối cho phép bất kỳ kẻ nào phá hủy chuyện quá khứ ông cố ý giấu hết thảy, lại càng cho phép bất cứ ai khiêu chiến quyền uy của mình, cùng bôi đen danh dự của gia tộc nhà họ Bạch!

      "Tôi làm cái gì, trong lòng ông hiểu được!" Bạch Nhật Tiêu chút khách khí đáp trả, gương mặt trở nên bất cần, trong lời toàn vẻ ương ngạch, hoàn toàn xem người đàn ông uy nghiêm kia là người cha.

      Bạch Vĩ Minh giận dữ mà nhấc tay lên, chút do dự chuẩn bị hướng tới bên mặt khác của .

      Bạch Nhật Huyên vừa thấy bàn tay sắp giáng xuống người trai, lập tức xông lên ôm chặt Bạch Nhật Tiêu, " được đành hai." Thân mình nho của run run che chở , muốn đỡ cho cái tát kia. Bởi vì những năm gần đây, mỗi lần Bạch Vĩ Minh từ nước ngoài trở về, người Bạch Nhật Tiêu chắc chắn xuất vết thương, khiến khổ sở và đau lòng thôi.

      Bạch Nhật Tiêu vốn muốn né tránh, nhưng nếu tay của Bạch Vĩ Minh dám thêm bước nữa, tuyệt đối hoàn trả đầy đủ! còn là đứa trẻ yếu ớt để người đàn ông kia tùy ý đánh chửi! Nhưng mà, khi bóng hồng nhạt nho kia chợt lao tới, run run ôm lấy , trước khi bàn tay kia dừng người Bạch Nhật Huyên, ngăn ông ta lại.

      biết, cho dù giận thế nào, vẫn luôn che chở cho , vẫn luôn hướng về phía . Ít nhất điều này cho thấy rất quan trọng với ! Nếu bây giờ thể nhận được tình cảm nào khác ngoài tình em, như vậy , chờ thêm chút nữa thế nào? Dù sao cũng nhiều năm chờ đợi như vậy.

      kéo Bạch Nhật Huyên ra sau mình, trong mắt địch ý vô cùng ràng, Nhìn Bạch Vĩ Minh, vẻ tàn nhẫn và lạnh lùng tuyệt đối. "Còn muốn giấu diếm chuyện kia, bây giờ ông tốt nhất là dừng tay." lạnh lẽo mở miệng, cảnh cáo người đàn ông trung niên trước mắt.

      Bạch Vĩ Minh giận giữ trừng mắt nhìn , ông biết tại tốt nhất nên nghe theo lời Bạch Nhật Tiêu. Bạch Nhật Tiêu dám sân khấu to gan bày tỏ, sợ việc phải đem tình giũ sạch, ông thể nào mạo hiểm được. "Nhớ kỹ cho ta, lần sau đừng đem em lung tung trước mặt mẹ!" Ông nổi giận bỏ lại câu , xoay người rời lập tức, những khán giả khác còn đợi ông xuống giải thích, ông còn muốn làm cho vụ này êm đẹp xuống, có thời gian đùa giỡn với hai đứa nhóc con này làm trò.

      Sau khi Bạch Vĩ Minh rời , cơn run rẩy người Bạch Nhật Huyên với đỡ đôi chút, "Rốt cuộc cùng ba cái gì?" thấy bóng ba giận dữ rời , lại thấy biểu tình chán ghét cùng khinh thường của hai, lo lắng hỏi. biết quan hệ giữa hai người bọn họ vốn tốt, cũng có hỏi qua Bạch Nhật Tiêu, nhưng chỉ duy nhất việc này, hề trả lời cho .

      dịu dàng sờ sờ đầu , "Sau này em hiểu ." rốt cuộc vẫn cho biết, vẫn bận tâm đến tâm tình của . cho tới bây giờ đều có nghĩ tới vấn đề vừa mới , nếu đột ngột cho biết, bọn họ kỳ phải em, chịu nổi. Còn có mẹ nữa, người phụ nữ đáng thương hề hay biết gì.

      An Như Nguyệt đối với chuyện này cũng có phản ưng gì quá lớn, chỉ câu, em hai đứa ở trước mặt người ngoài cần phải chú ý, gây nên chuyện tốt ảnh hưởng tới tất cả. Bạch Vĩ Minh cùng An Như Nguyệt lần trở về này quyết định ở trong nước thời gian ngắn, ở trong biệt thự của nhà họ Bạch. Bởi vì ba mẹ trở về, hai người trong lúc này thân mật giống như trước kia được.

      Sau ngày Kỷ niệm thảnh lập trường, cùng Bạch Nhật Tiêu vẫn như trước có đôi có cặp vào trong nhà ăn, lại đôi lúc ngẫu nhiên thấy các bạn học sinh khác đương dùng ánh mắt khác thường nhìn hai người họ như giống quan hệ em, dù sao hai em có gan hôn môi, cũng chỉ có hai người này mà thôi.

      Đây là lần đầu tiên Bạch Nhật Huyên bị Chung Thi hẹn gặp mặt mình, chắc chắn là vì chuyện của Bạch Nhật Tiêu. ảo não vò vò đầu, thể nghĩ ra lý do thích hợp để giải thích. Dù sao Bạch Nhật Tiêu hôn , mà Chung Thi kia, mới là bạn của . Việc đó, thể nào danh chính ngôn thuận được.

      "Chị Thi ", Bạch Nhật Huyên ngại ngùng mở lời trước, có thể nhìn được, ánh mắt Chung Thi nhìn có vẻ gì là thân thiện cả, đầy phức tạp khiến hiểu trong đó rốt cuộc chất chứa bao nhiêu loại cảm xúc.

      "Tiêu biết em ra đây gặp chị ?" lạnh lùng hỏi.

      Bạch Nhật Huyên lắc đầu, "Chị muốn em em tự mình đến, hai biết." Nhưng mà, cũng dám cam đoan biết nha, cho tới bây giờ có chuyện gì cũng giấu được cặp mắt thấu thị kia của .

      "Em hẳn là biết chị tìm em vì cái gì." Chung Thi nhíu mày nhìn biểu tình co lại của , khỏi cảm thấy hành vi của mình có chút quá đáng. Dù sao đây cũng là chuyện Bạch Nhật Tiêu tự chủ trương, Bạch Nhật Huyên căn bản biết tình cảm của .

      "Ưm, chuyện đó, chính là, em..." quanh co nửa ngày thể hết câu hoàn chỉnh, trong đầu từ ngữ hơi rối loạn. giật mình nhìn Chung Thi , "Chị tới tìm em vì chuyện gì vậy?" cảm thấy sâu sắc rằng, tại nên giả vờ ngốc ngốc chút với là điều đúng đắn nhất.

      Chung Thi thiếu chút nữa bị chuyển biết của hù chết. Bạch Nhật Tiêu rốt cuộc thích ta vì cái gì? Nhưng là có thể nào cho Bạch Nhật Huyên, hẹn gặp ta, là hy vọng ta có thể ngăn chặn được tình cảm của Bạch Nhật Tiêu. Nhưng vấn đề là, ngay cả chuyện thích mình Bạch Nhật Huyên cũng biết, làm thế nào mới có thể mở miệng được.

      "Chị cũng biết vì sao tới tìm em?" Bạch Nhật Huyên thầm cảm thấy may mắn tình hình hơi dịu chút. Ít nhất lúc Chung Thi nghĩ nên mở miệng như thế nào, cũng nhân lúc đó tranh thủ thời gian sửa sang lại nguyên nhân. biết sao, trong lòng có chút chột dạ. Rõi ràng là có làm sai chuyện gì, là Bạch Nhật Tiêu hôn , nhưng may mắn vì chuyện này đâu chưa thấy, hy sinh thân mình ít vì hiệu quả của vở kịch này! Nhưng là, chỉ dám nghĩ hợp lý hợp tình như vậy, dám ràng can đảm ra. Dù sao, Chung Thi mới là bạn danh nghĩa của Bạch Nhật Tiêu.

      "Em có biết, chị thích Tiêu." Chung Thi vẫn văn nhã như trước, khiến khi ra mình thích Bạch Nhật Tiêu, đương hoài xuân nhất định cảm thấy thẹn thùng. rất nhanh ngụy trang tốt vẻ xấu hổ của mình, tiếp tục câu chuyện, "Nhưng là Tiêu tựa hồ dồn tất cả chú ý vào em."

      Trong lòng Bạch Nhật Huyên bị đè nén, ràng phải muốn những lời này nha, làm sao đột nhiên chuyển đề tài! Chị thích cứ thích, cho tôi biết làm gì. Tôi cũng phải biết, ánh mắt chị mỗi lần nhìn trai tôi giống hệt chị vợ bé ai oán vậy, ai chẳn biết chị ghen nha, hâm mộ hai rất tốt với tôi! Trong lòng Bạch Nhật Huyên vô cùng thống khoái mà cảm thán chút, nhưng vẻ xấu hổ mặt hề thay đổi.

      "Cho nên chị tìm em, chỉ là muốn cho em biết, hai em đối với em rất tốt?" Nếu Chung Thi kia thay đổi đề tài, ta đây chiêu tiếp chiêu, tính toán như thế nào tránh được kiếp này mới là thượng sách.

      Chung Thi chán nản! ta đây là giả ngu hay thực ngu ngốc như thế?! Nếu Bạch Nhật Huyên hiểu, vậy mình phải ràng thêm chút mới tốt, "Chị cùng Tiêu từ là thanh mai trúc mã, người chung quanh đều hy vọng chị và em có thể cùng nhau, Chung gia cùng Bạch gia cũng có hôn ước miệng với nhau, mặc kề như thế nào cũng là trăm lại mà có hại nào cả. Nhưng là, cho tới bây giờ, Tiêu vẫn dồn hết tâm tình của mình người em, nhất là lần kỷ niệm ngày thành lập trường, sau khi buổi biểu diễn kết thúc, các học sinh đều sau lưng hai người im lặng mà bàn tán về quan hệ đó..." cố gắng hết sức uyển chuyển, dù sao đây cũng là người trong lòng của Bạch Nhật Tiêu, mình cũng nên quá đáng.

      Bạch Nhật Huyên nhìn ta, bộ dáng vô cùng đúng lý hợp tình, nhưng trong lòng lại vang lên giọng : Đó là do chị thấy hai người là thanh mai trúc mã nha, hai tôi cho tới bây giờ chưa từng thừa nhận! thể nghĩ tới việc này, chị Thi thoạt nhìn dịu dàng, thanh tao, lịch , tới hai vĩ đại của tôi cũng có thể trở nên rụt rè, xem ra đích thực là mê rồi. Nhưng là tôi có thể làm gì bây giờ? Chuyện này quyền quyết định phải ở tôi nhé, mà ngay cả chuyện của chính mình, quyền quyết định cũng thuộc về tôi, huống chi...aizzz, giúp gì được chị thể trách tôi nha~"

      "Tiêu dù sao cũng là trai em, chị hy vọng em có thể hiểu được điều này, đừng để Tiêu trở thành trò cười trong mắt của kẻ khác." Chung Thi rốt cuộc uyển chuyển mà ra mục đích của mình. Nhưng trong vài giây ngắn ngủi này, Chung Thi tự hỏi ta làm thế nào trả lời, nhưng là mình nãy giờ cứ thao thao bất tuyệt mình.

      Bạch Nhật Huyên suy tính phen, cuối cùng quyết định, nghĩ đằng nẻo, trả lời, "Em hiểu, cố gắng hết sức bảo trì khoảng cách với hai, cho hai chị cùng nhau nhiều hơn." Ngoài miệng tuy như vậy, nhưng trong lòng lại vang lên giọng khác: Chuyện này cũng phải được ông hoàng đế con kia cho phép mới được nha, bằng tôi chỉ là người dưới hiểu chuyện gì đâu, cũng có khả năng giúp đỡ.

      Được Chung Thi đáp ứng xong, như trút được gánh nặng, Bạch Nhật Huyên đưa lưng về phía ánh mắt của Chung Thi , rời , vỗ về chính tâm can đáng thương của mình, ủy khuất hộ nó, muốn nó cùng phải thừa nhận giày vò khi dối. Nhưng mà làm như vậy cũng vì muốn tốt cho Chung Thi nhá. Chẳng lẽ cho chị ta biết, bảo chị ta đừng có 'nhất sương tình nguyện' (tự huyễn hoặc bản thân), hai căn bản hề thích chị ta? Quá tàn nhẫn! Còn bằng thế, trước tiên cứ xạo, lừa gạt rồi sau. Chỉ là, như thế nào có cảm giác, sau lưng có cỗ sức mạnh to lớn ép dần đến mình nha? thảm thiết nhắm mắt lại, xong rồi, vào địa ngục rồi~

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 6 - NHƯỢC ĐIỂM DỊU DÀNG

      " hai ~" Để bảo vệ chính bản thân mình miễn chịu đau khổ, trong nguy hiểm phải vì bản thân mình trước, nịnh nọt quay đầu, cười đến tươi vui rạng rỡ, biết trong lòng sớm như bão táp thổi quét qua bầu trời, trầm vô cùng. tự cho chính mình, thể sợ hãi, việc cấp bách là trấn an thiệt tốt ông trai mặt mũi đương đen kịt kia, miễn cho mình khó bảo toàn được cái mạng bé này.

      "Em chỉ được làm trò!" Chọc giận , rồi chỉ biêt trưng khuôn mặt tươi cười đến lấy lòng , có tiền đồ như vậy sao, chỉ tùy tiện khuôn mặt rạng rỡ của này là có thể khiến thỏa hiệp?

      " hai, sao lại ở trong này nha? phải ăn cơm rồi hay sao?" cười khanh khách kề sát người , quyết định vì tranh thủ cơ hội cho mạng sống của chính mình trước, tạm thời quên đáp ứng chuyện của Chung Thi .

      nhấc khuôn mặt nhắn của lên, cho dù là mê dược, cũng muốn tăng cường sức chống cự, miễn cho nàng mỗi lần đều dùng chiêu này, muốn cho với nàng có biện pháp gì, phải làm tốt chuyện của mình !

      "Em thấy thế nào?" ngân nga hỏi lại, ngầm thông báo vô cùng ràng cho biết, đừng giả ngu với , nhất cử nhất động của đều trong tầm mắt cả, muốn bỏ qua bên, nghĩ cũng đừng nghĩ!

      "Em biết em sai rồi mà..." nhanh chóng mở miệng, biết tránh được chút mắng mỏ đầy bi ai, trước phải giả đò đáng thương, tranh thủ tốt đồng tình nha.
      Skip in 7...Advertisement in 01 seconds

      Con nhóc con này! có việc gì chọc đau lòng, còn dám nghĩ đối với dám phát hỏa!

      Bạch Nhật Huyên nhìn tới có ý tứ mềm lòng, vừa vặn, dù sao chính mình cũng đáp ứng với Chung Thi bảo trì khoảng cách với rồi, mà mắng á, còn bằng tránh xa chút, đỡ phải bị thương vô cùng thê thảm. lạnh run nhìn , giống như tỳ nữ bé bị làm cho sợ hãi, buông cánh tay ra, đáng thương vô cùng lui ra ngoài mấy bước, cúi đầu, chờ nổi trận lôi đình cái đầu của mình.

      "Em làm gì, lại đây!" Tim đập nhanh nhìn đáng thương vô cùng mà rời xa mình, chọc giận xong nghĩ muốn chạy, cho rằng là cái gì, có thể tùy tiện dể rời , làm gì mà phí sức, hoảng hốt chạy tìm hả!

      "Nhưng mà..." kiên quyết lắc đầu, tuy rằng nắm chắc phần thắng, nhưng vẫn quật cường cảm giác lừng lẫy thấy chết sờn, cùng cách mấy thước mà giằng co.

      bất đắc dĩ chớ bộ, giỏi qua ! chịu nổi khi bất hòa cùng , nâng bước hướng tới , ai biết thế nhưng còn dám chạy !

      trầm đứng nguyên tại chỗ, trừng mắt. biết sống chết, biểu tình cứng đầu. hung tợn mệnh lệnh, "Bạch Nhật Huyên, em lại đây cho !" Nếu còn dám chạy , dùng dây trói lại, cũng làm cho và chính mình như hình với bóng!

      "Sao mà mang cả danh họ ra gọi em!!" chỉ là bất đắc dĩ chớ bộ. Mà cho tới bây giờ đều dịu dàng gọi là 'Huyên Huyên', tại tức đến rống họ tên đầy đủ của , nếu qua đó còn có thể giữ được mạng sống sao? thể mạo hiểm, muốn quý trọng sinh mệnh nha~

      " cần phải chọc !!" sử dụng tính nhẫn nại cuối cùng, trước khi nổi lên cơn thú tính, phải cảnh cáo tốt nhất là tự mình ngoan ngoãn bước lại đây. Còn nếu mà thu thập được lại rồi, tuyệt đối tận tình kỹ lương mà chà đạp , sau đó làm cho dám rời nửa bước!

      "Vậy được đánh em!" biết cơn giận của thể khống chế được, che giấu hoảng sợ nơm nớp của mình, cẩn thận , ỷ vào chiều chuộng của , to gan cầu phải cho mình toàn thây trở ra.

      " đánh em lần nào hả?!" phát điên! Từ đến lớn, ngay cả mắng cũng đều thương tiếc, chuyện đánh từ đâu mà ra?!

      "Nhưng em vẫn thể qua được!" vô lại muốn cầu nhiều hơn.

      Bạch Nhật Tiêu lười làm trò cùng , còn như vậy nữa, bị làm cho tức chết! Ba bước làm thành hai bước, nhanh chóng khóa lại bằng những sải bước dài. Trước khi chạy trốn, tóm được, kéo đến trước ngực, ôm chặt, giả bộ ngoan mà nhìn trong lòng mình, bộ dáng run sợ, "Em rất giỏi, dám chọc ?"

      Bạch Nhật Huyên dám giãy dụa, chỉ có thể ngây ngốc cười cười, hy vọng có thể xử lý nhàng, " hai ~ em chút xíu cũng dám chọc giận ." Làm nũng, đây là tiên đan cứu mạng cuối cùng.

      Vẫn là bởi vì quá , có cách nào thực giận dữ với được. Chỉ cần vẫn ỷ lại , chỉ cần vẫn ngoan ngoãn ở bên cạnh , vẫn luôn dùng cả dịu dàng của cuộc đời mình để cưng chiều , mặc kệ việc có lương tâm.

      mềm lòng, thả lỏng trong lòng ra, biểu tình nhu hòa , " muốn tức giận với em, em đáng như vậy, làm sao có thể tức giận với em được? Nhưng là những lời em vừa mới , chỉ có thể trong lời thôi, biết ?" phải hỏi , mà là, mệnh lệnh , dịu dàng mà cưỡng chế . thắng thắn cho hiểu tâm tình của được, bởi vì sợ nhìn tới mà hiểu lầm. Như vừa nãy là ví dụ tốt lắm, giống như con nhím đề phòng , rời xa , lại biết rằng, tâm bao giờ có thể rời khỏi được.

      Ánh mắt Bạch Nhật Huyên lập tức khôi phục vẻ lấp lánh, vui sướng túm túm áo bên hông , " thực tức giận?" còn tưởng là tức giận chuyện cùng Chung Thi , nhưng mà xem ra, còn giống như biết gì cả~

      hơi thô lỗ nhấc cằm của lên, trong mắt lóe ra hàn quang, "Muốn tức giận, em phải đem mấy lời kia vứt sạch triệt để, quên còn mảnh!!"

      thực rất ngây thơ ~ si ngốc cười, giơ lên ba ngón tay ở bên tai, lời thề vô cùng son sắt, "Nhất định quên ạ!" phải giữ lời, mà là muốn về sau cuộc sống mình phải trôi qua trong bi thảm nha. Người thanh niên tuấn mỹ trước mắt này, tuyệt đối, là người thể chọc vào được! Cũng may ấy là trai mình, biết dạng con nào có thể làm bạn của , xác định chắc chắn là bị áp bức đến chết cũng dám bỏ!

      Bạch Nhật Tiêu nở nụ cười, cưng chiều xoa xoa mái tóc của , nắm tay chậm rãi hướng tới nhà ăn.

      Bạch Vĩ Minh gõ gõ cửa phòng con , "Huyên Huyên, ba có thể vào phòng con ?" Ông chiều hỏi. Sau khi được Bạch Nhật Huyên cho phép vào phòng con , ông phiêu phiêu liếc mắt qua bộ váy mặc, thuần sắc váy dài. Ông biết, đây là kiệt tác của Bạch Nhật Tiêu.

      Bạch Nhật Huyên xếp váy dài gọn gàng chỉnh tề đặt vào trong ngăn tủ, ngồi xuống bên người Bạch Vĩ Minh, làm nũng , "Ba tìm con có chuyện gì ạ?"

      Bạch Vĩ Minh cầm bàn tay bé của , mở miệng lời thấm thía vô cùng, "Ba mấy năm nay đều ở nước ngoài, thể chăm sóc con cho tốt được. Lần nay ba muốn quay trở về Mỹ, mang con sang đó. Về sau con cùng ba mẹ sống với nhau, được con?"

      "Vậy còn hai, ấy có ?" Người đầu tiên nghĩ đến chính là Bạch Nhật Tiêu, muốn biết có phải hay có thể tiếp tục sinh hoạt cùng với . Bởi vì, cùng như hình với bóng mười mấy năm rồi, trong trí nhớ ký ức của , tất cả đều có . Nếu , cuộc sống của nhất định rất khó khăn.

      " trai , chỉ có Huyên Huyên ." Bạch Vĩ Minh tận lực, dùng dịu dàng mà thu phục con . Tuy rằng ở chung với nhau nhiều nhặn gì, nhưng là ông vẫn biết rất , nhóc này, chỉ cần người khác đối với nó dịu dàng, nó từ chối.

      "Huyên Huyên dù có thể nào chăng nữa cũng !" Chẳng đợi đến lượt Bạch Nhật Huyên trả lời, giọng đầy giận dữ của Bạch Nhật Tiêu xé nát dịu dàng ngụy trang của Bạch Vĩ Minh, "Ngoại trừ bên người tôi, ấy thế nào cũng đâu cả!" Giọng của Bạch Nhật Tiêu vô cùng cứng rắn, cầm lấy bàn tay bé của Bạch Nhật Huyên, kéo lại bên cạnh mình, đối diện cùng Bạch Vĩ Minh.

      "Buông nó ra!" Bạch Vĩ Minh buồn bực mệnh lệnh, bày ra vẻ uy nghiêm vốn có của Tổng Giám đốc, "Huyên Huyên là em của , đừng có ở đây mà 'hồ ngôn loạn ngữ'(lời bậy, lời nhảm) với tôi!" Lời của ông có biện pháp đúng lý hợp tình, nhưng lại là khí thế mạnh mẽ áp đảo.

      Bạch Nhật Tiêu muốn cùng ông ta tốn nhiều thời gian đấu võ mồm. Mấu chốt là ở Bạch Nhật Huyên, chỉ cần muốn , liều lĩnh giữ lại. "Huyên Huyên, em muốn ở cùng với , hay là muốn qua nước Mỹ?" dịu dàng hỏi, chân thành và đầy khát vọng, khiến cho người ta thể bỏ qua được chờ mong đó.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 7 - TÌNH CẢM TRÀN LAN

      Bạch Nhật Huyên lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, bên là hai mình vô cùng thương, bên là ba mẹ rất ít ở chung, nếu nhất định phải lựa chọn trong hai, thực biết nên làm sao bây giờ cả. " hai, chúng ta cùng qua Mỹ được ?" cẩn thận hỏi , bởi vì mặt , trong lúc do dự trở nên trầm vô cùng.

      "Em chỉ có thể chọn , muốn , hay là muốn ba mẹ?" Giọng của có chút đông cứng, phân vân thể lựa chọn dứt khoát của Bạch Nhật Huyên khiến cảm thấy đau lòng. Dù có để cho tự do lựa chọn, nhưng biết , khi đáp án của phải là , trở nên điên cuồng!

      " đủ rồi!!" Bạch Vĩ Minh thể chịu được Bạch Nhật Tiêu làm như vậy để thoái thác, cáu giận trừng mắt nhìn , " rốt cuộc muốn làm cái gì? Nhất định phải khiến cái nhà này long trời lở đất, để cho người ngoài chế giễu, mới vui mừng hả?!" Ông quát tháo ầm ĩ, muốn dùng khí thế áp đảo Bạch Nhật Tiêu.

      Bạch Nhật Tiêu trầm mà lạnh lạnh nhìn khuôn mặt tức giận đến nghẹn hồng kia, lạnh lùng mở miệng, "Ông cũng đừng quên, ai mới là người khởi xướng!"

      "Mày!" Bạch Vĩ Minh bị làm cho tức giận đến phát điên, muốn nâng tay tát lên mặt của .

      Bạch Nhật Tiêu dễ dàng đỡ quyền kia của Bạch Vĩ Minh. Từ khi Bạch Vĩ Minh biết thích chính người em cùng huyết thống của mình, nề hà gì, thường xuyên tát cùng đấm. Chịu đựng như vậy nhiều năm rồi, nếu còn thể chống cự cùng phản kháng, dựa vào cái gì để bảo vệ bên người, làm thế nào để hứa hẹn cho tương lai!

      "Nhiều năm như vậy, vẫn có chiêu thức nào mới mẻ chút hay sao?" Bạch Nhật Tiêu khiêu khích nhíu mày, châm chọc nhìn sắc mặt đầy dối trá của Bạch Vĩ Minh. "Tôi muốn làm gì chắc ông phải là người nhất. Đây là lần cuối cùng, Huyên Huyên dù như thế nào cũng , nếu , ông muốn biết tôi làm thế nào ?" Bạch Nhật Tiêu cao ngạo , nhìn nhìn Bạch Nhật Huyên bên người. Khuôn mặt nhắn đầy vẻ thảng thốt khiến đau lòng, vì thế quyết định tiếp tục đề tài này nữa.

      "Muốn tôi mang Huyên Huyên , phải xem xét lại cho tốt hành vi của , đừng để cho tôi phải mất mặt xấu hổ!" Bạch Vĩ Minh bị những lời của uy hiếp. Dù sao nếu tình bại lộ, An Như Nguyệt tha thứ cho ông, truyền thông bỏ qua cho ông, ngay cả Bạch thị, đều có khả năng vì ông mà bịt kín thông tin bẩn thỉu này. người cha tự tay thí mạng con mình, ông gánh nổi tội danh này.

      Ánh mắt đầy chế nhạo của Bạch Nhật Tiêu nhìn ông, "Ông cảm thấy, có thể uy hiếp được tôi sao?" xong, thản nhiên nắm tay Bạch Nhật Huyên, rời khỏi cái phòng chướng khí mù mịt kia, bỏ lại Tổng Giám đốc của Bạch thị vì bị oanh tạc mà giận sôi người.

      Tim Bạch Nhật Huyên đập nhanh, theo đến trong đình viện, nhìn vẻ mặt nhàn nhã của , mới vừa rồi còn tàn nhẫn lạnh lùng uy hiếp chính ba của mình, tại vẻ mặt lại dịu dàng mà nhìn , cùng đùa giỡn. chịu nổi lòng hiếu kỳ đương giày vò, bắt lấy cánh tay , dựa vào người làm nũng và đủ trò khác.

      "Bây giờ thể cho em biết được, bởi vì em chịu nổi." Bạch Nhật Tiêu đợi mở miệng, đem đáp án trước cho biết. Nhìn có việc gì mà ân cần, ngoan ngoãn như vậy với , chỉ biết về điều này cần cẩn thận suy nghĩ chút.

      " chưa làm sao mà biết em chịu nổi chứ." Bạch Nhật Huyên thi triển công lực mè nheo, nhàng chuyện, cười ngọt ngào như mật, bắt lấy cánh tay lắc lắc, cũng tin nha. Chiêu này trước kia, bách phát bách trúng.

      Đây là nhược điểm của , nhược điểm duy nhất, thể bị nhóc này mê hoặc được. rút cánh tay ra, giữ lấy thân mình an phận của , "Nghe lời, chờ lâu đâu, rồi cho em biết." cũng rất muốn cho , nhưng là, điều này đối với , đả kích hề . Mà , lại thể nhìn đau lòng được.

      "Vậy nhất định phải cho em biết nha, bởi vì chỉ có điều này giấu em thôi, em thích cảm giác này tẹo nào." thuận theo mà dựa vào cánh tay . Dựa vào , cảm thấy vô cùng an toàn.

      Chuyện giấu , đâu chỉ có điều này. si mê nhìn , khuôn mặt cười duyên dáng kia, cằm nhàng ma sát đỉnh đầu , ở trong lòng thầm, đem tình nồng đậm và say đắm này, thâm tình mà kể ra, nhưng lại nghe thấy.

      "Huyên Huyên, em rời khỏi sao?" Giọng của có chút đơn.

      Tâm Bạch Nhật Huyên bởi vì lời của mà nảy ra xúc động nho , "Em rời khỏi , hai." rời , chính là bởi vì đây là trai, trong lòng , bởi vì mà dâng lên những gợn sóng.

      An Như Nguyệt thất thần nhìn hai em trong đình viện, lo lắng tràn lên trong đầu óc bà...bà dám tưởng tượng, tình cảm như vậy bị phỉ nhổ, huống chi là ở trong gia đình bọn họ như vậy. Nhất là truyền thông đưa những tin tức đầy phong ba, khiến cho Bạch gia hổ thẹn. Bà lo lắng trước hết, cũng chính là...

      Sau khi cha mẹ về nước, Bạch Nhật Huyên rất ít khi ở trong phòng trai vượt qua đêm dài. Mất bảo vệ dịu dàng đầy mạnh mẽ của Bạch Nhật Tiêu, mỗi đêm đều rất khó vào giấc ngủ. vừa sợ tối vừa sợ ma, rốt cuộc khi ba mẹ tiệc tối và ở lại, chỉ còn mình Bạch Nhật Tiêu trong phòng, bộ dáng rón ra rón rén của , quả thực giống con mèo trộm đồ vậy.

      cũng luôn luôn chờ đợi, chờ đợi cho đến khi nhịn được và tìm kiếm bảo vệ của mình. Cứ việc chờ đợi đến khi kiên nhẫn, vẫn kiềm chế suy nghĩ muốn bên cạnh mà vô cùng lo lắng. Bởi vì biết, trong lòng , rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng. Có phải hay nên trời phụ người có lòng, khiến cho chờ đến thời điểm này, tiếng mở cửa quen thuộc kia.

      lặng lẽ mà thong dong đến nơi cũ, chờ thân hình bé của rơi vào vòng ôm của mình.

      Trải qua vô số lần trải nghiệm trước kia, vẫn là có học tốt, đến chỗ rẽ, như trước vẫn chui đầu vào mai phục của .

      " lại mai phục em nha!!" hờn dỗi đẩy vòng ôm của ra, cười hì hì nhìn khuôn mặt tươi cười đầy thõa mãn của Bạch Nhật Tiêu, vẫn cảm thấy rằng, ở bên người luôn luôn an tâm hơn.

      Bạch Nhật Tiêu kéo đến bên giường, chỉ chỉ đống tài liệu bàn, " còn có vài việc chưa làm xong, em ngủ trước ."

      Cơn buồn ngủ của phải quá sâu, liền kích động ngồi xuống bên người , nhìn ánh mắt cẩn thận, nghiêm nghị nhìn chăm chú những con số chằn chịt màn hình máy tính. đau đầu nhìn cuốn sách đọc được nửa trong tay, "Giáo trình tài chính cao cấp quốc tế". còn thử nghiêm túc nghiên cứu thử sách này, nhưng là, khi nhìn đến những ký hiệu của bên trong, lập tức nhíu mày, "Hoàn toàn hiểu gì hết..." Trong sách tất cả đều là ký hiệu biết.

      chiều xoa xoa đầu , cầm sách lại, miễn cho cái đầu yếu ớt bé kia lại chịu thêm kích thích. Dù sao với thành tích toán học của , với những thứ rối tinh rối mù này, cũng khiến cho thiên tài toán học như cũng cảm thấy đau đầu.

      " hai, muốn theo học chuyên nghiệp cái gì sao?" vô cùng thân thiết dựa vào bờ vai , nghe thanh gõ bàn phiếm lách cách, ngửi người hương hoa hồng rất . Tâm trí của ngày càng được thả lỏng.

      "Tài chính." dịu dàng nhìn qua bàn tay bé đương rất ngoan ngoãn của , đôi cánh tay trắng mịn kia bắt đầu xuất bên hông .

      " vẫn quyết định tiếp quản 'Hoàng Đình quốc tế' của ông nội sao?" Giọng của ngày càng trầm hơn, đầu dựa vai cũng ngày càng nặng, chậm rãi chìm vào lồng ngực .

      bế thân hình mềm mại của , đặt vào trong chăn, nụ hôn ngọt ngào nhàng dừng bên môi .

      Hoàng Đình quốc tế, là trong lúc có Bạch thị, ông nội của Bạch Nhật Tiêu lập nên, vì tài chính quay vòng của Bạch thị thiết tạo nên thế vững chắc. Nhưng trong lúc lâm chung, ngờ lại đem Bạch thị cùng Hoàng Đình phân giao cho Bạch Vĩ Minh cùng Bạch Nhật Tiêu. Trước khi Bạch Nhật Tiêu có đủ năng lực để tiếp quản Hoàng Đình, tạm thời trao quyền vận hành bộ máy này cho ban Giám đốc, đợi cho Bạch Nhật Tiêu tốt nghiệp Đại học, Hoàng Đình vô điều kiện trở về trong tay . Chuyện này, ngay cả Bạch Vĩ Minh cũng có quyền can thiệp.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 8 - RÀNG

      "Vậy có người trong lòng ?" buông tay mà truy vấn, cho dù phải Chung Thi , trong trường nhiều nữ sinh thích ấy như vậy, người người sáng lạn đẹp đẽ động lòng người, ấy là đàn ông con trai, phải có lúc động lòng .

      Tình cảm em này khiến cho thấy được tình cảm của . biết, chỉ cần ngày giải trừ gông xiềng này, vĩnh viễn cũng thấy được rằng, tâm tình cũng chí hướng về . nhìn , suy nghĩ lâu. Đôi mắt lưng tròng nước mắt, biểu tình lo lắng khó nhìn. lo lắng trong đôi mắt ấy cho hy vọng. cũng để ý có hay người trong lòng, để ý phải chỉ nhìn mình . Có được loại để ý này, nghĩ, rốt cuộc có thể đem lòng dạ tình này cho . nhìn , vỗ về , dịu dàng mở miệng , ", thực là có người trong lòng."

      Tư duy của như thể trong phút chốc bị đông cứng lại, khiến cho thể tự hỏi, ấy có người trong lòng, mà vẫn ỷ lại hai có người trong lòng! Bọn họ là em, mà thế nào, sớm hay muộn cũng mang về cho người chị dâu. Đây là điều sớm nhận thức được, nhưng là vì sao, lại có khắc, hy vọng như vậy. Bên người , ngoại trừ còn có nữ sinh nào khác đâu.

      "Em muốn biết ấy là ai chăng?" đợi lâu cũng chưa nghe được. Như lường trước được vấn để, chỉ nhìn cúi đầu mà ngẩn người. Chính mở miệng trước.

      " muốn." thấp giọng . Nếu có thể, vĩnh viễn muốn biết người kia là ai, muốn biết là ai cùng chia xẻ người con trai giống như thiên thần này.

      "Nhưng là muốn cho em biết..." nghĩ tới, tình say đắm của đối với lấy lực nhẫn nại của . Rốt cuộc cũng đến ngày nào đó, để ý đến có khả năng thừa nhận hay mà bắt buộc phải tiếp nhận tình của mình. dịu dàng nâng cằm của lên, lại chạm phải ánh mắt trốn tránh của . giữ khuôn mặt của trong tay, nhu tình bao trùm môi , tựa như trong ngày biểu diễn ở lễ Kỷ niệm thành lập trường hôm ấy, dùng hành động cho , người là ai.
      Skip in 7...Advertisement in 01 seconds

      mở to hai mắt nhìn, xấu hổ và giận dữ đổ ập vào trong trí não . giãy dụa muốn rời xa thân thể , đánh vào lồng ngực , nhưng là , vẫn chìm sâu vào trong lồng ngực ấy. phải là chìm đắm, mà là cho rời . Tay , môi , đều giam cầm thân thể của cả rồi.

      Bạch Nhật Huyên nổi giận nhìn đôi mắt mê tình của , " như thế nào có thể đối với em như vậy, làm sao có thể hôn em được?! Em là em của nha!!" Vuốt để trong ngực , phát tiết cảm xúc đầy tội lỗi trong lòng mình. thế nhưng lại bị trai ruột hôn! phải biểu diễn, phải hí kịch!

      Bạch Nhật Tiêu ôm chặt thân thể khống chế được của , " muốn cho em biết người trong lòng là ai!" ở trong lòng bất an giãy dụa, muốn cật lực đẩy ra, đây là điều cho phép, "Huyên Huyên!! thích em, người trong lòng của vẫn là em!" hoàn toàn quyết tâm mà gần như quát lên đối với hoảng hốt của , cho đến khi bởi vì khiếp sợ mà ngừng giãy, mới có thể nhìn ánh mắt của , thâm tình , "Huyên Huyên, em." , rốt cuộc có thể ra miệng lời nhịn rất nhiều năm, lòng tràn đầy chờ mong nhận tình của mình.

      " thể như vậy!!" lộ vẻ cự tuyệt lời , vừa mới nãy còn hôn , giờ còn những lời vớ vẩn như thế! tiếp nhận được, trăm vạn lần cũng tiếp nhận được! Đây là lần đầu tiên, kháng cự lại ! " hai em, thể thích em!" gọi hai mười lăm năm, làm sao có thể có loại tình cảm nên này?

      " phải hai em." biết thể nhận, nhưng việc đến nước này, giấu nổi nữa.

      " gạt người!!" Ngược lại với bình tĩnh của , Bạch Nhật Huyên phản ứng kịch liệt hơn. trừng mắt nhìn đôi mắt tình của , rất muốn đọc trong ánh mắt kia ý tứ vui đùa nào đó.

      rất xúc động, trong ngắn ngủi mất vài phần lý trí. dám ra hai rất khó có thể thừa nhận. từng vui mừng biết bao trước chuyện này, nhưng là lại cho phản ứng hoàn toàn bất đồng. phải là trai ruột của , có thể . hối hận nhìn ở trong lòng mình khóc ầm ĩ, phủ nhận tình cảm chân của , phủ nhận của nữa. Lòng đau đớn, đau bởi vẻ mặt này bị ép ra nước mắt, đau vì khóc cần tình của .

      " hai, gạt em đúng , giỡn với em đúng hay ?" loạng choạng níu cánh tay , khẩn cầu phủ nhận những lời vừa ra. lại quên, mười lăm năm qua, bao lâu rồi cùng đùa giỡn?

      rất muốn mềm lòng, nhưng là thể. Nếu tại, để trấn an cảm xúc của mà phủ nhận, như vậy tình của phải làm thế nào? khẩn trương muốn đáp lại tình của mình, cần mình trong tình đơn đóng vai kịch. "Huyên Huyên, dối em. phải trai em. Em phải vẫn luôn muốn biết và bố thường ầm ĩ chuyện gì hay sao? Đây chính là nguyên nhân và bố luôn khắc khẩu như thế." tại , cũng chỉ khổ sở trong thời gian ngắn là nhiều nhất. Đợi cho thống khổ qua , có thể đổi góc độ khác mà xem xét kỹ mối quan hệ của hai người, ngày kia nhận tình của .

      "Em tin !" đẩy mạnh vòng ôm của ra. Bây giờ có cách nào tin tưởng từng câu từng lời nữa! Người thanh niên lần lượt tùy ý hôn môi này, là người gọi hai mười mấy năm? "Em muốn về nhà hỏi mẹ, tránh ra!" liều mạng thét lên với , xốc lên chăn muốn xuống giường, hề để ý đến .

      ngăn cản. Nếu bây giờ mềm lòng, vĩnh viễn chiếm được ô. tình nguyện để chịu bi thương lần rất nặng, như vậy về sau này, có thể chậm rãi mà lấp đầy miệng vết thương của , dùng tình sâu sắc nhất của mình mà lấp đầy.

      Ở trong xe, lần đầu tiên thân mình lùi xa chỗ của . rất đau, liền cứ như vậy chán ghét tiếp xúc với sao? rất muốn mạnh mẽ thu nhập vào trong ngực mình, nhưng có cách nào làm như vậy. sợ khóc ầm ĩ, sợ vứt bỏ tình cảm sớm giao phó. Như vậy phát điên, thậm chí hủy hoại cả !

      Lần đầu tiên Bạch Vĩ Minh ở lại trong nước thời gian như vậy, bởi vì ông muốn giữ Bạch Nhật Tiêu, cấm cản Bạch Nhật Tiêu đào bới ra chuyện ông khổ tâm che giấu bao lâu.

      An Như Nguyệt đau lòng ôm con bởi vì khóc mà thân thể run run. Cửa nhà vừa mở ra, trong nháy mắt, Bạch Nhật Huyên liền nhào vào trong lòng bà, phía sau còn theo sát đứa con trai sắc mặt trầm trọng. Bạch Vĩ Minh vốn xem báo giấy ở đại sảnh, cẩn thận chạy vào nhìn vợ mình, Bạch Nhật Huyên mặt đầy nước mắt, còn cả Bạch Nhật Tiêu, ánh mắt đau lòng nhưng vẫn rời khỏi .

      "Mẹ, con là con của mẹ đúng , hai chỉ là gạt con đúng ?" ngẩng đầu, nước mắt lưng trong nhìn biểu tình khó hiểu của An Như Nguyệt, năn nỉ bà đừng muốn tiếp nhận nữa.

      "Con đương nhiên là con mẹ. hai con với con cái gì mà để con khóc thành cái dạng này?" An Như Nguyệt vỗ vỗ lưng , mềm trấn an cảm xúc kích động của . Lời muốn hỏi Bạch Nhật Tiêu còn chưa đến miệng, Bạch Vĩ Minh cũng bắt đầu nổi lửa giận, khuôn mặt ầm trầm, ngăn bà trước.

      Bạch Vĩ Minh lệ nhìn , " theo tôi vào thư phòng!!" Ông tại nhất định hận thể chưởng mà đánh chết . Ông lúc nào cũng đề phòng, lại còn bị nó làm ra nhiều chuyện như thế này!

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" An Như Nguyệt nhìn biểu tình quái dị táo bạo của hai người, tâm tình ngày càng bất an.

      "Mẹ hỏi ông, ông tính sao?" Bạch Nhật Tiêu cũng sợ hãi uy nghiêm của ông, cũng muốn vào thư phòng. Tất ca tình đều phải giải quyết, vì ai cũng tốt!

      An Như Nguyệt nghi ngờ nhìn con, bộ dáng của nó, hình như là biết cái gì, tiện đà chuyển hướng tới Bạch Vĩ Minh, "Ông xã, con muốn cái gì với vậy?" Có lẽ sau khi biết , bà hối hận vì khát vọng như vậy mà nhìn ông, hỏi ông chân tướng.

      " có việc gì." Bạch Vĩ Minh còn muốn giấu diếm. Ông muốn giữ An Như Nguyệt lại, giữ tôn nghiêm cùng danh dự của Bạch thị, thể để chuyện cũ kia phá hủy hết thảy việc kinh doanh ông khổ tâm bao năm.

      Bạch Nhật Tiêu chán ghét nhìn biểu tình quẫn bách vì cật lực giấu diếm của ông, "Ông cho là ông , hai người biết sao?" Lời mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, đưa Bạch Vĩ Minh vào thế phải cho .

      "Ông xã, rốt cuộc là chuyện gì, Tiêu nhi cũng lung tung, mau cho hai mẹ con em biết." Bà tuy ràng lắm cá tính của con, nhưng khuôn mặt lạnh lùng kia của lại xuất biểu tình oán giận như vậy, tình tuyệt đối thể đơn giản! Gia đình này còn có chuyện gì, mà bà là Bạch phu nhân cùng Phó tổng giám đốc Bạch thị lại biết?!

      " có việc gì!" Bạch Nhật Tiêu rống giận, muốn trấn áp cưỡng bức của Bạch Nhật Tiêu.

      "Ông còn muốn giấu diếm bao lâu nữa. Huyên Huyên căn bản phải em ruột của tôi! Phong lưu của ông hại chết em ruột của tôi, chẳng lẽ ông muốn cho người phụ nữ theo ông mười mấy năm sao?!" Bạch Vĩ Minh , . hận thấu loại cha này tự cho là thiên hạ ở trong tay mình, sinh ra bản tính càn rỡ, nghĩ tay che trời. Chỉ cần ông ta muốn giấu, nhất định có thể vùi lấp bí mật này!

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 9 - THÍCH EM

      "Vậy có người trong lòng ?" buông tay mà truy vấn, cho dù phải Chung Thi , trong trường nhiều nữ sinh thích ấy như vậy, người người sáng lạn đẹp đẽ động lòng người, ấy là đàn ông con trai, phải có lúc động lòng .

      Tình cảm em này khiến cho thấy được tình cảm của . biết, chỉ cần ngày giải trừ gông xiềng này, vĩnh viễn cũng thấy được rằng, tâm tình cũng chí hướng về . nhìn , suy nghĩ lâu. Đôi mắt lưng tròng nước mắt, biểu tình lo lắng khó nhìn. lo lắng trong đôi mắt ấy cho hy vọng. cũng để ý có hay người trong lòng, để ý phải chỉ nhìn mình . Có được loại để ý này, nghĩ, rốt cuộc có thể đem lòng dạ tình này cho . nhìn , vỗ về , dịu dàng mở miệng , ", thực là có người trong lòng."

      Tư duy của như thể trong phút chốc bị đông cứng lại, khiến cho thể tự hỏi, ấy có người trong lòng, mà vẫn ỷ lại hai có người trong lòng! Bọn họ là em, mà thế nào, sớm hay muộn cũng mang về cho người chị dâu. Đây là điều sớm nhận thức được, nhưng là vì sao, lại có khắc, hy vọng như vậy. Bên người , ngoại trừ còn có nữ sinh nào khác đâu.

      "Em muốn biết ấy là ai chăng?" đợi lâu cũng chưa nghe được. Như lường trước được vấn để, chỉ nhìn cúi đầu mà ngẩn người. Chính mở miệng trước.

      " muốn." thấp giọng . Nếu có thể, vĩnh viễn muốn biết người kia là ai, muốn biết là ai cùng chia xẻ người con trai giống như thiên thần này.

      "Nhưng là muốn cho em biết..." nghĩ tới, tình say đắm của đối với lấy lực nhẫn nại của . Rốt cuộc cũng đến ngày nào đó, để ý đến có khả năng thừa nhận hay mà bắt buộc phải tiếp nhận tình của mình. dịu dàng nâng cằm của lên, lại chạm phải ánh mắt trốn tránh của . giữ khuôn mặt của trong tay, nhu tình bao trùm môi , tựa như trong ngày biểu diễn ở lễ Kỷ niệm thành lập trường hôm ấy, dùng hành động cho , người là ai.
      Skip in 7...Advertisement in 29 seconds

      mở to hai mắt nhìn, xấu hổ và giận dữ đổ ập vào trong trí não . giãy dụa muốn rời xa thân thể , đánh vào lồng ngực , nhưng là , vẫn chìm sâu vào trong lồng ngực ấy. phải là chìm đắm, mà là cho rời . Tay , môi , đều giam cầm thân thể của cả rồi.

      Bạch Nhật Huyên nổi giận nhìn đôi mắt mê tình của , " như thế nào có thể đối với em như vậy, làm sao có thể hôn em được?! Em là em của nha!!" Vuốt để trong ngực , phát tiết cảm xúc đầy tội lỗi trong lòng mình. thế nhưng lại bị trai ruột hôn! phải biểu diễn, phải hí kịch!

      Bạch Nhật Tiêu ôm chặt thân thể khống chế được của , " muốn cho em biết người trong lòng là ai!" ở trong lòng bất an giãy dụa, muốn cật lực đẩy ra, đây là điều cho phép, "Huyên Huyên!! thích em, người trong lòng của vẫn là em!" hoàn toàn quyết tâm mà gần như quát lên đối với hoảng hốt của , cho đến khi bởi vì khiếp sợ mà ngừng giãy, mới có thể nhìn ánh mắt của , thâm tình , "Huyên Huyên, em." , rốt cuộc có thể ra miệng lời nhịn rất nhiều năm, lòng tràn đầy chờ mong nhận tình của mình.

      " thể như vậy!!" lộ vẻ cự tuyệt lời , vừa mới nãy còn hôn , giờ còn những lời vớ vẩn như thế! tiếp nhận được, trăm vạn lần cũng tiếp nhận được! Đây là lần đầu tiên, kháng cự lại ! " hai em, thể thích em!" gọi hai mười lăm năm, làm sao có thể có loại tình cảm nên này?

      " phải hai em." biết thể nhận, nhưng việc đến nước này, giấu nổi nữa.

      " gạt người!!" Ngược lại với bình tĩnh của , Bạch Nhật Huyên phản ứng kịch liệt hơn. trừng mắt nhìn đôi mắt tình của , rất muốn đọc trong ánh mắt kia ý tứ vui đùa nào đó.

      rất xúc động, trong ngắn ngủi mất vài phần lý trí. dám ra hai rất khó có thể thừa nhận. từng vui mừng biết bao trước chuyện này, nhưng là lại cho phản ứng hoàn toàn bất đồng. phải là trai ruột của , có thể . hối hận nhìn ở trong lòng mình khóc ầm ĩ, phủ nhận tình cảm chân của , phủ nhận của nữa. Lòng đau đớn, đau bởi vẻ mặt này bị ép ra nước mắt, đau vì khóc cần tình của .

      " hai, gạt em đúng , giỡn với em đúng hay ?" loạng choạng níu cánh tay , khẩn cầu phủ nhận những lời vừa ra. lại quên, mười lăm năm qua, bao lâu rồi cùng đùa giỡn?

      rất muốn mềm lòng, nhưng là thể. Nếu tại, để trấn an cảm xúc của mà phủ nhận, như vậy tình của phải làm thế nào? khẩn trương muốn đáp lại tình của mình, cần mình trong tình đơn đóng vai kịch. "Huyên Huyên, dối em. phải trai em. Em phải vẫn luôn muốn biết và bố thường ầm ĩ chuyện gì hay sao? Đây chính là nguyên nhân và bố luôn khắc khẩu như thế." tại , cũng chỉ khổ sở trong thời gian ngắn là nhiều nhất. Đợi cho thống khổ qua , có thể đổi góc độ khác mà xem xét kỹ mối quan hệ của hai người, ngày kia nhận tình của .

      "Em tin !" đẩy mạnh vòng ôm của ra. Bây giờ có cách nào tin tưởng từng câu từng lời nữa! Người thanh niên lần lượt tùy ý hôn môi này, là người gọi hai mười mấy năm? "Em muốn về nhà hỏi mẹ, tránh ra!" liều mạng thét lên với , xốc lên chăn muốn xuống giường, hề để ý đến .

      ngăn cản. Nếu bây giờ mềm lòng, vĩnh viễn chiếm được ô. tình nguyện để chịu bi thương lần rất nặng, như vậy về sau này, có thể chậm rãi mà lấp đầy miệng vết thương của , dùng tình sâu sắc nhất của mình mà lấp đầy.

      Ở trong xe, lần đầu tiên thân mình lùi xa chỗ của . rất đau, liền cứ như vậy chán ghét tiếp xúc với sao? rất muốn mạnh mẽ thu nhập vào trong ngực mình, nhưng có cách nào làm như vậy. sợ khóc ầm ĩ, sợ vứt bỏ tình cảm sớm giao phó. Như vậy phát điên, thậm chí hủy hoại cả !

      Lần đầu tiên Bạch Vĩ Minh ở lại trong nước thời gian như vậy, bởi vì ông muốn giữ Bạch Nhật Tiêu, cấm cản Bạch Nhật Tiêu đào bới ra chuyện ông khổ tâm che giấu bao lâu.

      An Như Nguyệt đau lòng ôm con bởi vì khóc mà thân thể run run. Cửa nhà vừa mở ra, trong nháy mắt, Bạch Nhật Huyên liền nhào vào trong lòng bà, phía sau còn theo sát đứa con trai sắc mặt trầm trọng. Bạch Vĩ Minh vốn xem báo giấy ở đại sảnh, cẩn thận chạy vào nhìn vợ mình, Bạch Nhật Huyên mặt đầy nước mắt, còn cả Bạch Nhật Tiêu, ánh mắt đau lòng nhưng vẫn rời khỏi .

      "Mẹ, con là con của mẹ đúng , hai chỉ là gạt con đúng ?" ngẩng đầu, nước mắt lưng trong nhìn biểu tình khó hiểu của An Như Nguyệt, năn nỉ bà đừng muốn tiếp nhận nữa.

      "Con đương nhiên là con mẹ. hai con với con cái gì mà để con khóc thành cái dạng này?" An Như Nguyệt vỗ vỗ lưng , mềm trấn an cảm xúc kích động của . Lời muốn hỏi Bạch Nhật Tiêu còn chưa đến miệng, Bạch Vĩ Minh cũng bắt đầu nổi lửa giận, khuôn mặt ầm trầm, ngăn bà trước.

      Bạch Vĩ Minh lệ nhìn , " theo tôi vào thư phòng!!" Ông tại nhất định hận thể chưởng mà đánh chết . Ông lúc nào cũng đề phòng, lại còn bị nó làm ra nhiều chuyện như thế này!

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" An Như Nguyệt nhìn biểu tình quái dị táo bạo của hai người, tâm tình ngày càng bất an.

      "Mẹ hỏi ông, ông tính sao?" Bạch Nhật Tiêu cũng sợ hãi uy nghiêm của ông, cũng muốn vào thư phòng. Tất ca tình đều phải giải quyết, vì ai cũng tốt!

      An Như Nguyệt nghi ngờ nhìn con, bộ dáng của nó, hình như là biết cái gì, tiện đà chuyển hướng tới Bạch Vĩ Minh, "Ông xã, con muốn cái gì với vậy?" Có lẽ sau khi biết , bà hối hận vì khát vọng như vậy mà nhìn ông, hỏi ông chân tướng.

      " có việc gì." Bạch Vĩ Minh còn muốn giấu diếm. Ông muốn giữ An Như Nguyệt lại, giữ tôn nghiêm cùng danh dự của Bạch thị, thể để chuyện cũ kia phá hủy hết thảy việc kinh doanh ông khổ tâm bao năm.

      Bạch Nhật Tiêu chán ghét nhìn biểu tình quẫn bách vì cật lực giấu diếm của ông, "Ông cho là ông , hai người biết sao?" Lời mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, đưa Bạch Vĩ Minh vào thế phải cho .

      "Ông xã, rốt cuộc là chuyện gì, Tiêu nhi cũng lung tung, mau cho hai mẹ con em biết." Bà tuy ràng lắm cá tính của con, nhưng khuôn mặt lạnh lùng kia của lại xuất biểu tình oán giận như vậy, tình tuyệt đối thể đơn giản! Gia đình này còn có chuyện gì, mà bà là Bạch phu nhân cùng Phó tổng giám đốc Bạch thị lại biết?!

      " có việc gì!" Bạch Nhật Tiêu rống giận, muốn trấn áp cưỡng bức của Bạch Nhật Tiêu.

      "Ông còn muốn giấu diếm bao lâu nữa. Huyên Huyên căn bản phải em ruột của tôi! Phong lưu của ông hại chết em ruột của tôi, chẳng lẽ ông muốn cho người phụ nữ theo ông mười mấy năm sao?!" Bạch Vĩ Minh , . hận thấu loại cha này tự cho là thiên hạ ở trong tay mình, sinh ra bản tính càn rỡ, nghĩ tay che trời. Chỉ cần ông ta muốn giấu, nhất định có thể vùi lấp bí mật này!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :