1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

BẠC HÀ ĐỒ MY LÊ HOA BẠCH – ĐIỆN TUYẾN (66 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      BẠC HÀ ĐỒ MY LÊ HOA BẠCH – CHƯƠNG 5.1
      Posted by Lâm Linh in Bạc hà đồ my lê hoa bạch - Điện Tuyến28.12.2014
      CHƯƠNG 5.1 : THIẾU NIÊN BẤT THỨC SẦU TƯ VỊ
      EDIT: CÚN CON SAY SỮA




      Quá trình trưởng thành là phiền não. Tôi hai tuổi, Vân Tư Nho sáu tuổi, thái tử mười hai tuổi, con báo – heo tuổi.

      “Vân Tư Nho, chúng ta chơi trò bịt mắt bắt dê ! Ngươi làm dê!”. “Tại sao ta luôn phải làm dê?”

      “Ta tuổi heo, ngươi lớn hơn ta bốn tuổi, tức là cầm tinh con dê, ngươi làm dê ai làm dê?”. “Cầm tinh con dê là gì? Cầm tinh con heo là gì?”

      “Ăn cỏ để vắt sữa là dê; ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn là heo”. “Nhưng sao ta có sữa?”

      “Ăn nhiều đu đủ rồi có” (Đu đủ là loại thực phẩm lợi sữa dành cho phụ nữ mới sinh). Tứ đó về sau, loại hoa quả mà Vân đại thiếu gia thích ăn nhất chính là đu đủ.

      Kết quả thí nghiệm: thất bại. Nhiều năm về sau, bộ ngực của Vân Tư Nho vẫn phẳng lì như trước ~~ xem ra tư chất trời sinh mới là quan trọng nhất, thế mới biết chuyện ăn đu đủ để có bộ ngực to đúng là bịa đặt! (Tác giả: Ai bảo ngươi cách đó giúp có bộ ngực lớn? là ác độc mà)

      Tôi ba tuổi, Vân Tư Nho bảy tuổi, thái tử mười ba tuổi, con báo – heo bao nhiêu tuổi. Đường vào trái tim của nam nhân qua dạ dày.

      Để sau này có thể dụ dỗ được nhiều mỹ nam, tôi quyết định bắt đầu tập nấu ăn. Đối tượng thí nghiệm: Vân Tư Nho.

      Đồ thí nghiệm: thịt bò, mỳ sợi, muối ăn, củi lửa, tinh dầu, hành thái…

      Các bước thí nghiệm:

      (1) nhóm lửa, lửa cháy rất lớn.

      (2) Dập tắt lửa. Tinh dầu bị thay bằng nước.

      (3) Phòng bếp bị thiêu hủy. Thịt bò bị nướng cháy sém.

      (4) Đổi phòng bếp khác tiếp tục thiêu hủy. Nhưng thịt bò vẫn có cách nào ăn được.

      (5) bề mặt nước là vài cọng hành lá.

      Kết quả thí nghiệm:

      “Vân Tư Nho, đây là mỳ thịt bò ta nấu, ngươi chính là người đầu tiên được thưởng thức. Ngay cả phụ thân cũng chưa được nếm qua đâu đấy!” Vẻ mặt thành kính, đôi mắt to tròn vụt sáng, trạng thái đầy chờ mong…

      Hốc mắt Vân Tư Nho bỗng long lanh nước, cảm động đón lấy bát mỳ thịt bò…

      Sau khi tiêu diệt xong…

      “Dung nhi, đây là mỳ thịt bò sao?”

      “Đúng vậy”

      “Nhưng sao ta ăn mà thấy có thịt bò?”

      “Ngươi ăn bánh phu thê bao giờ chưa?”

      “Ăn rồi.”

      “Trong đấy có phu thê ?”

      có”

      “Cái này cũng vậy

      Kết luận thí nghiệm:

      Vân Tưởng Dung: cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn phải tiếp tục cố gắng! Tôn Trung Sơn phải làm cách mạng đến lần thứ mười mới giành được thắng lợi!

      Đầu bếp Vân gia: chỉ cần cho Lục tiểu thư vào bếp, núi đao biển lửa gì ta cũng đồng ý qua. Vân Tư Nho: lần sau bất kì vấn đề gì cũng thể chỉ xem xét bề ngoài.

      Tôi bốn tuổi, Vân Tư Nho tám tuổi, thái tử mười bốn tuổi, con báo – heo bao nhiêu tuổi. “Vân Tư Nho, ngươi dạy ta bắn tên , có được ?” Tôi nịnh nọt ôm lấy cánh tay Vân Tư Nho.

      “Ngươi gọi ta là ca ca, ta dạy ngươi.” Vân Tư Nho khẽ xoa đầu ta, cười cười cách cưng chiều. “Được thôi!!” hít hơi: “Tiểu Bạch… Cáp!” (Cáp: bồ câu. Tiểu Bạch Cáp: con chim bồ câu trắng còn )

      “Vì sao lại là ‘Tiểu Bạch ca’ vậy?” “Bởi vì Tiểu Bạch ( rút gọn từ ‘cáp’) mặc xiêm y trắng đẹp nhất! Dung nhi thích nhất!”

      Về sau có nhà sử học ghi lại: “Vân Tư Nho nguyên là con trai của Tả Thừa tướng Hương Trạch Quốc, thích mặc đồ trắng, người người ái mộ, đời sau thường dùng từ “tư nho” để gọi mỹ nam.

      Xem tôi giương cung bắn chim điêu này! ~——- đại pháo nhân gian đây! Thứ nhất chuẩn bị! ——- Thứ hai chuẩn bị! —– Bắn!

      “Éc~~”

      tiếng kêu thê lương thảm thiết.

      Ha ha ha! Xem ra bắn trúng rồi?

      Nhưng—- cái thứ vừa bay lên trời là gì vậy? Sao thấy rơi xuống? Nghi hoặc… Khó hiểu… (Mẹ Cún: Nàng ấy bắn chim nhưng trúng =_=!)

      Cúi đầu nhìn—

      Con báo – heo ngã mặt đất lăn lộn, máu tươi đầm đìa bên tai, eng éc ngừng, kêu vô cùng thê thảm…

      Ai da, tiếc cho mũi tên a! (Tác giả: rất có tinh thần nhân đạo, cẩn thận Tổ chức bảo vệ động vật khởi tố ngươi…)

      Tiểu Bạch dở khóc dở cười ôm lấy con báo – heo, cẩn thận giúp nó bôi thuốc, băng bó cái tai bị tôi bắn trúng. Từ đó về sau, mỗi lần con báo-heo nhìn thấy tôi cầm cung tên nhất định ba chân, bốn cẳng bỏ chạy. (Nữ trư: Ta là cung thủ cừ khôi. bắn tên thôi, tên bay kiểu gì cũng thấy máu!). Cũng từ đó về sau, con báo-heo coi Tiểu Bạch là ân công của nó, hễ Tiểu Bạch đến gần là nó nhiệt liệt nghênh đón, nhất quyết lấy thân báo đáp (con báo – heo: ta là công, muốn làm BL!)

      “Hai con báo, hai con báo, chạy trốn mau, chạy trốn mau, con có đuôi, con có tai, là kỳ quái! là kỳ quái!” Từ đó về sau, chỉ bằng chiêu động lòng người của tôi, ở Hương Trạch Quốc xuất bài đồng dao nổi tiếng! Nhà nhà đều biết! Người người đều hay!

      Đương nhiên, con báo có đuôi chính là thái tử, có lỗ tai chính là con báo – heo của tôi! —- xuất xứ câu chuyện truyền miệng: Vân Tưởng Dung. (Thái tử: sao lại nhắc đến ta…)

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      BẠC HÀ ĐỒ MY LÊ HOA BẠCH – CHƯƠNG 5.2
      Posted by Lâm Linh in Bạc hà đồ my lê hoa bạch - Điện Tuyến28.12.2014
      CHƯƠNG 5.2 : THIẾU NIÊN BẤT THỨC SẦU TƯ VỊ
      EDIT: CÚN CON SAY SỮA




      Tôi sáu tuổi, Tiểu Bạch mười tuổi, thái tử mười sáu tuổi, con báo-heo tuổi, thêm năm đau thương.

      Thái tử nạp con của Thượng thư Bộ Binh làm thứ phi.

      Tôi nổi giận…


      Nhớ năm xưa, thế hệ phụ nữ Bắc Kinh chúng tôi hun đúc nên truyền thống mới, đó là nữ phải sở hữu N nam nhân. Cho nên, chỉ có tôi phụ đàn ông trong thiên hạ, chứ thể để đàn ông trong thiên hạ phụ tôi! Quân tử báo thù, mười năm muộn! Chờ bà này lớn lên, về sau nhất định phải khiến ngươi quỳ gối dưới váy ta, đập trái tim thủy tinh vỡ tan tành! Hắc hắc hắc, mỗ nữ đứng ở góc nhà mà u cười lạnh…

      “Hắt xì!” Thái tử đọc sách ở Đông cung chợt thấy trận gió lạnh lẽo thổi qua lưng.

      “Khởi bẩm Thái tử điện hạ, thái tử phi sai người đưa lễ vật tới! Thỉnh điện hạ xem qua.”

      “Trình lên.” đôi mắt đẹp tà mị vẫn chuyên chú nhìn vào những hàng chữ, xa cách mà đạm mạc.

      “Thái tử phi vì thái tử mà đem hai mươi sáu loại trà hoa phơi nắng tạo thành loại trà hảo hạng, nghe giống như những loại trà hoa bình thường, trà này được làm từ nụ hoa(1) nên ngọt phi thường!” (Tác giả: nụ hoa? —***— hoa tâm? Nữ trư: BINGO! Chính giải!)

      “Truyền lời của ta, cảm tạ thái tử phi.” Ngữ khí vân đạm phong khinh có chút gợn sóng.

      “Tuân chỉ. Thái tử phi còn đặt tên cho trà”

      “Tên gì?”

      “Vĩ ca.” Thái giám cúi đầu, xoay người kính cẩn đáp.

      Mày kiếm thoáng nâng lên, tà tà liếc thái giám cái: “Giải thích như thế nào?”

      “Ca tụng điện hạ trẻ tuổi nhưng to lớn, dũng mãnh phi thường.”(2)

      Tôi chín tuổi, Vân Tư Nho mười ba tuổi, thái tử mười chín tuổi, con báo – heo tuổi, tôi đổi tên cho nó là Độc Nhĩ(3).

      Lại năm nữa qua . Gió xuân khe khẽ thổi, tơ liễu nhè bay, phất phơ như những sợi khói, mưa bụi lãng đãng mờ ảo, tháng tư khoác mình chiếc áo xuân đẹp đến huyền ảo.

      Lông mày quyết rũ như như ; đôi mắt như chứa đựng cả hờn, giận, vui, buồn; sống mũi cao xinh xắn; đôi môi đào đỏ tựa tô son, đôi má hây hây như điểm phấn, thân hình mảnh mai như đóa hoa mộc lan thướt tha, lả lướt bên thủy đình, sóng mắt long lanh, diện mạo khuynh quốc khuynh thành mơ hồ … bất kỳ là ai, chỉ cần liếc mắt nhìn nàng lần đều .

      Chống cây dù lững thững đến bên hồ, lần đầu tiên ánh mắt Vân Tư Nho bắt gặp hình ảnh tuyệt đẹp ấy, khỏi dừng chân ngây ngốc, say mê…

      Nhưng…

      “Hắt xì!… Hắt xì!… Hắt xì!… Hắt xì!…”

      chuỗi pháo liên châu hắt xì giống nhau phá vỡ ma chú, Vân Tư Nho bất đắc dĩ khẽ lắc đầu cười yếu ớt, vội vàng đến thủy đình: “Dung nhi, muội lại bị dị ứng à?” Bên trong giọng mềm mại, thanh nhã dấu được thân thiết.

      “Phải! ~ vất vả lâu ngày sinh bệnh.” Tôi lau lau cái mũi đỏ bừng.

      “Vậy sao~~? Dung nhi có chi mà phải vất vả thế?” Tiểu Bạch cầm tay tôi, cho tôi tiếp tục ngược đãi cái mũi của mình. Tay của Tiểu Bạch ấm áp, bao trùm lấy tay tôi, cảm xúc giống như gió xuân khiến cho tôi bất tri bất giác trở nên yên ổn.

      “Dung nhi nhớ ta ?!” Trong giọng tràn đầy niềm vui sướng cùng háo hức.

      có khả năng! Ta nhớ làn da mềm mịn của ngươi khiến cho ta thích muốn buông tay; ta nhớ ánh mắt long lanh thâm tình của ngươi chăm chú nhìn ta làm cho ta bị vùi sâu trong đó, ta nhớ đôi môi mềm mại của ngươi, bờ môi hơi bĩu ra khiến ta muốn âu yếm… A! Ta rất nhớ ngươi!” Tôi nhiệt tình mở song chưởng ra,

      “Dung nhi ~~” Hai mắt của Tiểu Bạch lập tức dâng đầy nước, mặt ửng đỏ, chậm rãi mở song chưởng ra nghênh đón.

      “Ta rất nhớ ngươi! Độc Nhĩ của ta! Chụt!” Tôi xoay người cái, nhiệt tình ôm lấy Độc Nhĩ nằm nghỉ trưa bên cạnh, âu yếm trao cho nó nụ hôn nồng nàn.

      Độc Nhĩ từ trong ác mộng bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn Vân Tư Nho buồn bã thất thần, thoáng có chút ganh tỵ, nhất cử nhất động đều hiển lên mặt, lại nhìn vẻ mặt hưng phấn của Vân Tưởng Dung ôm nó, khó hiểu nha… (Độc Nhĩ: phải ta hiểu, mà là tại thế giới này biến hóa quá nhanh!)

      “Hắt…hắt… hắt… hắt xì! TNND(4)!” Độc Nhĩ nhất thời bị nước miếng văng tứ tung khắp người.

      “Muội nha! Ai da, Phương sư gia cấp thuốc nhưng chắc là lại bị muội đổ rồi phải ?” Tiểu Bạch vừa thở dài, vừa lấy khăn lụa cho tôi lau mặt, tiện thể tôi giúp Độc Nhĩ lau lau vài cái (Độc Nhĩ: lau hay lau cũng giống nhau, đều là nước miếng của ác nữ kia hết =_:)

      “Rất đắng nha. Ca ca tốt nhất, mách với phụ thân đúng ?” Tôi thè lưỡi, vẻ mặt đau khổ, kề sát vào thân mình của Tiểu Bạch cọ cọ… cọ cọ… cọ cọ…

      “Ừ, nhưng thuốc đắng dã tật” Vân Tư Nho thở dài, trong lòng rất ràng rằng — chỉ khi nào Tưởng Dung có việc cầu cạnh mới gọi là ca ca, mới có thể giống như con mèo dịu dàng, ngoan ngoãn chủ động đến gần . Tuy biết rằng bị nàng lợi dụng, lại vui vẻ chịu đựng, cam tâm tình nguyện bị lợi dụng, chỉ cầu cả đời này có thể vì nàng mà che gió che mưa như vậy, yên lặng bảo vệ nàng. Chỉ là… Nghĩ đến sang năm Tưởng Dung tiến cung, cảm thấy lo lắng, vòng tay vô thức lại ghì chặt lấy.

      “Tiểu Bạch, đau!” Tôi tránh khỏi ôm ấp của Tiểu Bạch, lấy cái khăn lụa lau lau mũi, chỉ cảm thấy bên trong khí quản ngưa ngứa — đều là do chứng dị ứng phấn hoa chết tiệt này!

      Từ năm lên bảy, tôi bắt đầu bị dị ứng phấn hoa. Mỗi khi xuân về, trăm hoa đua nở, cũng là lúc tôi hắt hơi ngừng, khí quản, yết hầu đều ngứa, chỉ có uống thuốc của Phương sư gia mới có thể giảm bớt ít, nhưng cũng thể trừ bệnh tận gốc, chỉ có thể tạm thời khống chế mà thôi. Phụ thân thương tôi thân thể khỏe, liền cho gia đinh chặt hết những cây hoa trong Vân gia phủ, thay bằng cây xanh. Nhưng hiệu quả rất , bởi thế mạnh lớn nhất của Hương Trạch Quốc là có nhiều chủng loại hoa tươi đa dạng, mùa hoa kéo dài, bốn mùa thể phân biệt ràng, mùa xuân và mùa hạ rất dài, phụ thân thể nhổ hết hoa trong thiên hạ vứt được, cho nên cứ đến mùa xuân, phấn hoa lơ lửng bay trong khí, chậm rãi bay cả vào trong Vân Tướng phủ.

      “Thực xin lỗi, đều là ca ca tốt.” Tiểu Bạch đau lòng xoa xoa nắn nắn bả vai của tôi vừa bị tay làm đau.

      “Ngươi vẽ tranh cho ta, ta liền tha thứ cho ngươi.”

      “Được! Chỉ cần Dung nhi thích, chớ bức, đến cả mười bức ca ca cũng vẽ cho Dung nhi.”

      ”Tuyết Bích, mau đến thư phòng đem bút mực đến đây” Từ sau khi xuyên qua, tôi thập phần tưởng nhớ tới những đồ ăn Bắc Kinh! Sai, là thập phần mong ngóng đến bàn ngập đồ ăn nhanh, nhưng trình độ của đầu bếp có hạn, ăn nổi, có cách nào khác ~~ chỉ có thể đem đổi tên của gia nhân thành tên của thực phẩm, những khi thấy thèm, chỉ cần gọi tên bọn họ mới có thể YY(5) chút, hắc hắc.

      “Sao chỉ có bút mực mà có giấy, Dung nhi định để ta vẽ ở đâu?”

      Hắc hắc! Tôi cầm bút mực đứng ở bên, tưởng tượng đến thời cơ lưu lại dấu ấn người Độc Nhĩ. Độc Nhĩ biết sống chết ở trong lòng tôi dãy dụa, vọng tưởng có thể chạy thoát.

      “Độc Nhĩ, gần đây nhìn ngươi hình như lại mập lên phải, lại đây, để Dung đại gia của ngươi sờ thử cái!” Tôi nắm cái tai lành lặn của nó mân mê, “ ngoan ngoãn nghe lời của Dung đại gia , hắc hắc, có ngày ta cho ngươi hội ngộ với con dao của đầu bếp Triệu…” Lau lau nước miếng xuống…

      Độc Nhị nghe thấy mấy lời này, lập tức nhắm mắt, tứ chi ngay đơ, toàn thân thẳng đuỗn còn dẫy dụa, rất biết phối hợp giả làm xác chết. Ha ha ha, tôi biết Độc Nhĩ của tôi rất thức thời mà!

      “Vẽ người của Độc Nhĩ !” Tôi phóng khoáng vung tay.

      Tiểu Bạch vô cùng đồng tình liếc nhìn Độc Nhĩ cái, may quá, hôm nay Dung nhi đem ra làm đối tượng trêu đùa.

      Chỉ thấy thiếu niên bên trong thủy đình, quần áo trắng, tay áo tung bay, lâm phong nhi lập(6), ngưng thần, cầm bút mực trong tay, khi nhìn về phía xa xăm, khi cúi đầu múa bút, sợi chỉ bạc búi tóc theo dáng người , khi rủ xuống trước, khi bay ra sau, khi thuận theo tư thế cúi đầu của mà lả lơi má, giống như lưu luyến muốn rời, đong đưa qua lại.

      , hổ tôi phen cải tạo Tiểu Bạch, nay thực biến thành lớn mười tám tuổi, càng biến đổi càng xinh đẹp! (Tác giả:vô liêm sỉ cũng phải có giới hạn. lớn? Loạn ngôn). Tôi khỏi nhìn bên mặt mà ngẩn người. Đúng là thu hoạch rất khá, quả là rất đẹp nha!

      “Xong rồi! Dung nhi nhìn xem có vừa lòng ?” Tiểu Bạch mỉm cười xoay người lại, nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của tôi khó hiểu: “Dung nhi nhìn gì vậy?”

      “Tiểu Bạch nhìn là đẹp” Chưa kịp hoàn hồn tôi thốt ra lời.

      Tiểu Bạch đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó sắc mặt hơi hồng lên, thẹn đỏ mặt : “Cho dù có đẹp cũng bằng Dung nhi, Dung nhi là người đẹp nhất!”

      “Đương nhiên!” Thu hồi nước miếng, ta khinh thường lắc đầu lên trước.

      Chỉ thấy cảnh buổi trưa mùa xuân có mưa bay mặt hồ được bàn tay của Tiểu Bạch khắc họa lên trang giấy, à nhầm, lên lưng heo, tôi khỏi tán thưởng câu. Nghe được câu khen ngợi của tôi, Tiểu Bạch cười ngọt như mật. Ái chà! Khuôn mặt của đứa trẻ này là đẹp, nhìn mà có chút choáng váng, chỉ tùy tiện khen câu mà thành như vậy, xem ra về sau đối đãi với nam nhân ân, uy đều phải xem trọng (bình thường tận tình ngược đãi, đến thời khắc mấu chốt phải khen ngợi hai câu)

      Bức tranh đẹp phải phối với bài thơ hay mới trở nên hoàn hảo, tôi liền vung bút lên, ở sườn bên kia của heo mập đề bốn câu thơ:

      Nước dập dờn bừng khi nắng dọi.

      Nước nhạt nhòa xanh buổi mưa về.

      Tây Hồ ví tựa Tây Thi.

      Điểm trang đậm nhạt vẻ vì cũng xinh.

      (Hy vọng Tô Thức lão nhân gia vì quá tức giận mà sống dậy)

      Ngay khi Tiểu Bạch cúi xuống muốn đọc bài thơ, tôi đột nhiên tâm ngoan nổi lên, cầm bút lông định vẽ lên mặt , ai ngờ Tiểu Bạch trải qua bao năm tháng bị tôi rèn luyện, thân thủ trở nên nhanh nhẹn, khẽ nghiêng người cái tránh thoát khỏi bút lông của tôi, tôi cam lòng, cầm bút đuổi theo.

      Tiểu Bạch luôn chạy nhanh hơn tôi, khi thấy tôi đuổi kịp quay đầu lại bỡn cợt, sau đó lại né tránh công kích, tôi tức giận đến nghiến răng, nghiến lợi.

      Độc Nhĩ biết chúng tôi làm gì, nhìn thấy bộ dạng hung thần ác sát của tôi liền cho rằng tôi muốn bắt nó mang đến phòng bếp, sợ tới mức nhanh chân bỏ chạy. Kết quả là bên thủy đình, nam, nữ, heo, phía trước, phía sau, truy đuổi náo loạn.

      “Đau!” Cái cột nào nhìn thấy bà đây mà cũng thèm nhường đường vậy! Tôi ôm cái mũi, đau đến choáng váng, vừa ngẩng đầu lên —

      Chú thích:

      Tên chương: Thiếu niên bất thức sầu tư vị – câu thơ trong bài Thái tang tử của Tân Khí Tập:

      Thiếu niên bất thức sầu tư vị,
      Ái thướng tằng lâu,
      Ái thướng tằng lâu,
      Vị phú tân từ cưỡng thuyết sầu.

      Nhi kim thức tận sầu tư vị,
      Dục thuyết hoàn hưu,
      Dục thuyết hoàn hưu,
      Khước đạo: thiên lương hảo cá thu!

      bản phóng tác của Vân Trình Lữ Nhạc:

      Thưở môi sầu nếm đâu
      Thường thích lên lầu, thường thích lên lầu
      Gò chữ, ép thơ gượng tả sầu.

      Bây giờ sầu đắng đến tận môi
      Muốn lại thôi, muốn lại thôi
      Cười bảo: “Hôm nay khéo đẹp trời!”

      (1) Nụ hoa: ý Vân Tưởng Dung giờ giống như nụ hoa nhưng nở thành bông hoa, đóa hoa đặc biệt và ngọt ngào như loại trà mà nàng dâng lên thái tử

      (2) trẻ tuổi nhưng to lớn, dũng mãnh phi thường: nghĩa đen là ca ngợi sức khỏe của thái tử; nghĩa bóng ám chỉ thái tử phát dục sớm.

      (3) Độc Nhĩ: tai

      (4) TNND: mụ nội nó, ngôn ngữ mạng Trung Quốc.

      (5) Sprite: tên loại đồ uống

      (6) YY: tự sướng

      (7) Lâm phong nhi lập: ai biết thành ngữ này dùm với C2 nhé.

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      BẠC HÀ ĐỒ MY LÊ HOA BẠCH – CHƯƠNG 5.3
      Posted by Lâm Linh in Bạc hà đồ my lê hoa bạch - Điện Tuyến28.12.2014
      CHƯƠNG 5.3 : THIẾU NIÊN BẤT THỨC SẦU TƯ VỊ
      EDIT: CÚN CON SAY SỮA




      “Đau!” Cái cột nào nhìn thấy bà đây mà cũng thèm nhường đường vậy! Tôi ôm cái mũi, đau đến choáng váng,

      Vừa ngẩng đầu lên – liền nhìn thấy ánh mắt phượng hẹp dài tà mị, ánh mắt cao ngạo này làm cho tôi có cảm giác hình như từng quen biết, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, bị người khác va phải cũng có chút biểu tức giận hay thiếu kiên nhẫn nào. Chẳng phải chỉ là bị đụng trúng thôi sao, túm cái gì mà túm! Ta mới là người bị đau đây này, về sau nếu ta lớn lên phải mang cái mũi bẹp dúm mặt, ta nhất định bắt ngươi phải bồi thường phí tổn chỉnh hình cho ta.

      “Thái tử phi còn tuổi, vô tình va phải điện hạ, mong điện hạ thứ tội!” Lúc này, tôi mới phát phụ thân cũng ở đây, chắp tay cúi người đứng ở bên, nhìn sắc mặt, ngữ khí nhàng chút chút lo lắng — đợi chút, thái tử cũng ở đây ư? Sao có thể? A! phải chính là kẻ mà tôi vừa đụng đầu vào đấy chứ? Khó trách khi nhìn có cảm giác quen mắt, nhiều năm trôi qua, chúng tôi chưa từng gặp lại nhau lần nào, lần này vừa gặp lại hay ho rồi, lại đem tôi cái quan định luận(1), nhiều năm gặp như vậy, tôi quên mất người này…

      Khi phụ thân lên tiếng, tôi mới phát ra mình ghé sát vào ngực thái tử, hai tay chống vào ngực , người ngửa đầu lên nhìn, kẻ cúi xuống xem, tư thế là ái muội, tôi vội vàng bỏ hai tay, xoa xoa đầu gối, hai tay đặt lên sườn thắt lưng làm cái phúc thân (2): “Tưởng Dung tham kiến thái tử, thái tử thiên tuế!”

      “Vân Tư Nho tham kiến thái tử điện hạ!” Tiểu Bạch đứng phía sau hai tay ôm quyền, kiêu ngạo, siểm nịnh, chắp tay vái chào.

      “Miễn lễ” chỉ thấy con báo thân mặc long cẩm bào màu trắng thêu chỉ bạc, vạt áo và cổ tay áo là gấm đen thêu hình rồng bằng chỉ vàng, hai tay chắp sau lưng, mà trước ngực có vệt gì đó đen tuyền, hiển nhiên là chứng cứ phạm tội của tôi – xem ra bút lông long trọng tiếp đón thân thể của rồi – con báo lấy chiếc khăn lụa từ trong tay áp ra, lau lau vết mực, kỳ lạ là vết mực thế mà lại có thể biến mất.

      Oa! Quần áo này biết làm bằng chất liệu gì mà ngay cả vết mực cũng có thể lau sạch, tôi khỏi tìm kiếm vòng trong não, rồi kết luận – chắc chắn là cùng chất liệu với áo mưa, polymer polytetrafluoroethylene (viết tắt là PTFE), có thể chế tạo ra loại vải ngừa nước và khí, dụng cụ cách nhiệt, ngăn tĩnh điện, có tác dụng chịu được chất kiềm và a xít, đó chính là áo mưa (tác giả: nữ trư vốn là học chuyên ngành hóa, nên thỉnh thoảng mọi người nên tha thứ cho bệnh nghề nghiệp của nàng). ngắn gọn lại câu: “Là đồ vật mà khi ra khỏi nhà nhất định phải chuẩn bị” – bất quá con báo này cũng là, trời mưa lại mặc áo mưa, sợ bị người ta bắt đưa vào bệnh viện tâm thần sao! Đến lúc đó cũng đừng trách ta đưa cơm cho ngươi! (Tác giả: thời cổ đại có bệnh viện tâm thần. Nữ trư: ông trời đem ta đến đây là để gánh vác lấy nhiệm vụ này đây mà, xem ra cũng chỉ có thể đợi ngày ta xuống núi sáng lập ra thôi! Ôi chao! Ta thực quá thấm nhuần giáo lý Phúc cứu khổ cứu nạn mà!)

      “Thái tử phi có nhã hứng, nàng thưởng thức cảnh hồ sao?” nhanh chậm, thờ ơ chút dấu vết, giống như hỏi con heo thể trụng thịt vào nước sôi nấu thành thịt tái chín.

      “Hồi bẩm điện hạ, thần và Dung nhi cùng vẽ tranh, ngâm thơ”, ngay khi tôi định tuôn ra tràng ngôn ngữ đại bất kính vì phẫn uất và bất mãn đối với con báo, Tiểu Bạch trả lời thay tôi. biết có phải tôi bị ảo giác hay , nhưng dường như tôi cảm thấy Tiểu Bạch đối với con báo có chút địch ý, khi chuyện còn cố tình nhấn mạnh ở hai chữ “Dung nhi”, kỳ quái, Tiểu Bạch chưa gặp con báo bao giờ, sao lại chán ghét như vậy? Xem ra con báo này là loại mà người khác chỉ cần dùng lỗ mũi và bàng quang là có thể nhận ra được bản chất, quả , giai cấp bóc lột thể giành được tình cảm tốt đẹp từ quảng đại quần chúng nhân dân lao động!

      “Vậy sao, nghe bút pháp tử đan của ngươi rất thần kỳ, hôm nay ngờ lại có cơ hội được chiêm ngưỡng phen, tranh vẽ ở nơi nào vậy?” Nghe thấy trả lời của Tiểu Bạch, con báo cũng giận, chỉ tà tà liếc Tiểu Bạch cái.

      “Thơ và họa đều ở chỗ này, thỉnh thái tử điện hạ xem rồi chỉ điểm chút!” Tôi kéo Độc Nhĩ nhét vào trong lòng con báo.

      Bất thình lình được ôm khối “ôn hương noãn ngọc” trong lòng khiến con báo trong nháy mắt kinh ngạc, song rất nhanh hồi phục được vẻ vân đạm phong khinh, nghễnh ngãng nhìn lướt qua bức họa, khi nhìn đến bài thơ, vẻ mặt cuối cùng cũng có chút biến hóa, đôi mắt tà mị nhướn lên: “Hay cho câu ‘Dục bả duyến hồ bỉ tưởng dung, đạm trang nùng mạt tổng tương nghi’’ (Tây Hồ ví tựa Tây Thi/ Điểm trang đậm nhạt vẻ vì cũng xinh) Thơ hay! Họa đẹp! Xem ra ái phi là ‘khiêm tốn’~~” Vân Tư Nho nghe thấy từ “ái phi” này, lông mày bất giác khẽ nhíu lại chút.

      “Thường thôi! Thường thôi! Tạ ơn điện hạ khen ngợi! Tưởng Dung khiêm tốn đến mức gần như tự ti mất rồi!” Ta cho ngươi nghẹn chết này!

      … Con báo nhất thời nghẹn lời.

      “Vân Thừa tướng, nghe quý phủ có hồ nước thiên nhiên phong cảnh rất khác biệt, hôm nay đến đây du ngoạn, lại phát thấy trong sắc xuân xanh lại thấy có chút sắc hồng nào, biết là vì sao?” Con báo chuyển sang chuyện khác mà mặt chút dấu vết, xem ra luyện qua Thái Cực ~

      “Khởi bẩm điện hạ, cái này tất cả đều là lỗi của Dung nhi”, tôi cúi đầu làm ra bộ dạng của con dâu đáng thương.

      “Sao ~~?”

      “Điện hạ chẳng lẽ chưa từng nghe qua “Bế nguyệt tu hoa”(3) sao?” Ngầng đầu đưa mắt khinh bỉ nhìn con báo, hừ!

      “Dung nhi, được vô lễ!” Phụ thân nề hà nhìn tôi, mặt cũng thấp thoáng ý cười.

      Bộ dạng của con báo lúc này là muốn cười lại thể cười nổi, ai da, đứa đáng thương! Bộ dạng táo bón của ngươi là thống khổ, ta nhìn mà cũng thấy thống khổ a!

      Tiểu Bạch sủng nịnh nhìn tôi, ở đây chỉ có là cười đến là tự nhiên…

      Sau đó, con báo ngồi ở thủy đình khoảng nửa canh giờ, cùng phụ thân đàm đạo số chuyện triều chính, tôi nghe mà thấy cứ mê mê tỉnh tỉnh, hiểu lắm. Bất quá, bọn họ kiêng kị tôi cùng Tiểu Bạch, chứng tỏ đây cũng chẳng phải chuyện cơ mật quốc gia gì. Chỉ là tôi phát ra con báo cuồng ngạo kia khi chuyện với phụ thân lại có ba phần kính ý, đủ thấy phụ thân là rất cao thâm uyên bác nha! sùng bái đối với phụ thân khỏi lại sâu sắc thêm vài phần…

      Con báo trước khi có dùng thần sắc cổ quái liếc mắt nhìn tôi cái, nhìn đến nỗi lông tơ mặt tôi đều dựng đứng cả lên.

      ————–

      Chú thích:

      (1) Cái quan định luận: người chết rồi mới có thể phân định công và tội. Ở đây Dung nhi vận dụng sai thành ngữ, hiểu thành xui xẻo.

      (2) Phúc thân: động tác cúi chào của phụ nữ phong kiến Trung Quốc

      (3) Bế nguyệt tu hoa: Khiến mặt trăng phải dấu mình, hoa phải xấu hổ.

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      BẠC HÀ ĐỒ MY LÊ HOA BẠCH – CHƯƠNG 6
      Posted by Lâm Linh in Bạc hà đồ my lê hoa bạch - Điện Tuyến28.12.2014
      CHƯƠNG 6 : CẨM TÚ HOA NIÊN THÙY DỮ ĐỘ
      EDIT: CÚN CON SAY SỮA




      Thời gian ngừng lưu chuyển, xoay tròn quanh tôi. Nhìn bầu trời xanh trong dần trở nên quen thuộc, tiễn đưa từng tờ lịch mà nghe như cơn gió nhàng thổi qua, ngắm nụ cười đẹp rạng rỡ như ánh mặt trời, nghe bên tai truyền đến những giai điệu là chính thanh của mình… Nếu có thể làm cho tại dừng lại, đừng trôi … Nếu , chỉ sợ mất giây phút cảm động này…


      Tiểu Bạch gần đây bỗng trở nên đa sầu đa cảm, thường đứng nhìn tôi rồi thở dài buồn bã, tựa như khi tôi ở năm thứ hai trung học, ở trong phòng mình dán đầy ảnh lên tường, thề ghi danh vào Đại học Nông nghiệp Trung Quốc, chuyên môn chính là gây giống lúa nước, vì nghiệp phát triển và đổi mới kỹ thuật tạp giao lúa nước của Trung Quốc.

      “Tiểu Bạch, ngươi lại than thở rồi, bộ dạng của ta có đẹp hơn ngươi ngươi cũng cần phải quá tự ti như thế. Ngươi phải chịu khó bồi bổ, buổi tối nhớ mát xa mặt vài lần.” xong, tôi dùng ngón trỏ đẩy chóp mũi của mình, lại dùng tay banh hai má, lè lưỡi ra hướng về phía Tiểu Bạch làm thành cái mặt heo. “Ha ha ha ~ phải, phải, phải, Dung nhi là đẹp nhất.” Tiểu Bạch cuối cùng cũng thu hồi lại dáng vẻ Tây Thi ủ dột, miệng cười như tỏa nắng, khiến cho tôi lạc đường trong chớp mắt.

      “Tiểu Bạch, chúng ta ra ngoài phủ chơi được ?” Túm lấy tay áo Tiểu Bạch, chớp mắt ~ chớp mắt ~ chớp mắt ~ Ở trong Tướng phủ khuất nghẹn mười năm, bàn chân sớm mọc nấm mốc lên rồi, phụ thân cố tình cho tôi chơi, đống linh tinh cái gì mà “Lời , cử chỉ liên quan đến quốc thể” thao thao bất tuyệt chèn ép tôi, lại còn phái hai nha đầu là Tuyết Bích cùng Thất Hỉ “hầu hạ” ở bên người, phải là nghĩ tới thừa dịp đêm khuya gió mát chuồn êm ra ngoài chơi, chỉ bất đắc dĩ là Tuyết Bích cùng Thất Hỉ lại thân võ công cao cường (đối lập với tôi).

      Thuyền chậm rãi trôi sông. rừng hoa xuân nghênh đón. Những cành hoa lả lướt cúi chào, từng đóa hoa vàng nhạt e ấp nở đầy cành, theo gió rơi mặt nước, tựa như thiếu nữ soi gương vẫn còn xấu hổ. Nắng xuân xuyên thấu qua những đóa đào nở rộ, tan ra thành muôn ánh vàng rực rỡ. Bóng cây loang lổ mặt nước. Từng làn gió xuân lả lơi lướt qua hàng cây đào, cuốn theo những cánh hoa phiêu diêu, xoay tròn trong gió, tạo thành trận mưa hoa đầy trời, như lưu luyến muốn rời , rồi cuối cùng cũng bay về phương xa. thanh uyển chuyển, trong trẻo của tiếng chim lấp trong tán cây. thuyền, người lái đò nhàng lay động mái chèo. Thuyền chầm chậm trôi . (P/S: may là sáng nay uống hai bát thuốc của Phương sư gia, đúng là thuốc tốt, nếu chắc chắn giờ này hắt hơi liên tục).

      Đột nhiên, cảnh sắc trước mắt biến đổi, khoảng nước rộng lớn ra. Xung quanh, ngoài những thuyền giống như của tôi, còn có ít những du thuyền hoa lệ. Hai bên bờ sông, người qua người lại nhộn nhịp, tấp nập nhốn nháo, cửa hàng san sát, khách đến khách , rộn lên thanh phồn hoa náo nhiệt. “Đây là thủy vực dài nhất kinh thành – Cẩm Hà. Ngã tư đường hai bên gọi là Tú Thủy Nhai, chính tay đương kim Thánh thượng viết ban thưởng bốn chữ “Thiên hạ Cẩm Tú”. Tiểu Bạch thấy dáng vẻ hưng phấn của tôi, liền nhiệt tình làm hướng dẫn viên du lịch.

      A! Tú Thủy Nhai! Bất quá cũng có thể sánh với chợ ở Bắc Kinh a. địa phương tốt. Tôi thấy Hoàng đế Hương Trạch Quốc quả là có tài năng thiên phú trong việc đặt tên, đầu tiên là “con báo”, đến đây lại mọc ra Tú Thủy Nhai, quả là thiên tài.

      Ép giá là thiên tính đặc thù, cũng là niềm đam mê của phụ nữ, đương nhiên cũng là sở trường của tôi.

      Giống như năm đó, tôi tay ôm túi da, lướt ngang qua Tú Thủy Nhai: “Cái váy này bán thế nào?”

      “Tiểu thư có mắt nhìn! Cái váy này chính là mẫu mới nhất của thời trang BUBERRY mùa xuân năm nay, tính giá phải chăng cho chút ~~ 100 tệ!” “ câu thôi, 15 tệ!” “ làm khó tôi rồi, tôi chỉ là buôn bán , 15 tệ làm sao mà đủ vốn được, ai lại trả thấp thế, nếu như vậy , 50 tệ, để tôi còn lấy chút lãi!” “Ông chủ, tôi cũng mở tiệm, nên đến đây để mua buôn! Ông tuy lãi ít nhưng lại bán được nhiều hàng, nhanh thu hồi vốn. Hay là như vậy , tôi cũng lui bước, 20 tệ, thế nào?” Ông chủ nhìn chiếc túi da của tôi mà mắt lóe tinh quang, “Được, tôi thấy cũng là người rộng rãi! 20 tệ! lấy bao nhiêu chiếc?” Tôi vừa lòng cầm lấy cái váy, lấy ví tiền, rút ra 20 tệ: “Bán sỉ cho tôi 1 chiếc…”, rồi trong lúc ông chủ phun hỏa, tôi nghênh ngang kiêu ngạo mà . Chỉ cần dùng chiêu này là đảm bảo tất thắng, từ Thượng Hải đến Bắc Kinh, đánh đâu thắng đó, gì cản nổi, mọi việc đều thuận lợi. nhất thiết phải mua được cái gì, hay là hưởng thụ gì từ thứ mà mình mua được, mà lạc thú chính là việc dựa vào ba tấc lưỡi của mình ép giá thành công.

      “Nhà thuyền, dừng lại, dừng lại! Ta muốn lên bờ!” Chỉ cần nghĩ đến có thể ép giá mua đồ, ngay cả ngón chân tôi cũng nhúc nhích lên vì hưng phấn. Thuyền còn chưa dừng hẳn, tôi dắt Tiểu Bạch bước lên bờ, cúi đầu vọt thẳng vào cửa hàng tơ lụa gần nhất – các loại tơ lụa đủ sắc màu khiến tôi xem mà hoa hết cả mắt.

      “Chủ quán, mảnh gấm này bán thế nào?” Tôi tiện tay chỉ đoạn gấm màu hồng lựu. thanh mềm mại, trong trẻo vang lên, khiến mọi người bên trong cửa hàng đều ngoái đầu lại, tìm về hướng ngọn nguồn thanh, thầm thắc mắc tại sao trong đám người trần tục này lại có giọng êm tai như chuông bạc đến vậy. Chỉ thấy thiếu niên áo xanh, dáng người mềm mại, nhắn, lưng giắt ngọc bội đỏ, quần áo đẹp đẽ, bàn tay nhắn trong sáng như ngọc, đáng tiếc là đầu lại đội cái khăn che mặt, trông thấy diện mạo. Song như thế lại càng khiến cho người ta phải ngoái lại nhìn, khỏi phỏng đoán dưới lớp khăn che mặt có phải hay khuôn mặt đẹp như tranh. Mọi người đoán thiếu niên này ước chừng khoảng mười hai tuổi. Lại hướng nhìn về thiếu niên khác theo phía sau, khỏi lại than thầm – cùng thân áo xanh, song bộ dạng lại bất đồng với thiếu niên xinh đẹp kia. Thiếu niên này thân hình cao ngất, phiêu dật tuấn lãng, giơ tay hay nhấc chân cũng nhã nhặn quý phái, quý khí lưu chuyển, cũng là đầu đội chiếc khăn che mặt, khiến cho người ta khỏi bóp cổ tay, hận thể nhìn diện mạo hai người.

      “Chủ quán, tấm vải gấm này bán thế nào?” Tôi lại nâng cao vực hỏi, ông chủ này thập phần ngây ngốc. khác gì bộ dạng khờ khạo của con gấu mèo.

      “Công tử có ánh mắt tinh tường! Loại gấm vóc này năm nay vì đại hôn của thái tử mà gấp rút dệt thành, toàn kinh thành chỉ có cửa hiệu của ta là có bán!” Ông chủ tiệm ưỡn ngực kiêu ngạo (nữ trư: vô dụng thôi, bộ ngực như thế có ưỡn bao nhiêu cũng to hơn được ~~ Ông chủ: tôi là nam nhân =_:) A! Quả nhiên là Tú Thủy Nhai! Lời dạo đầu quả nhiên sai biệt lắm.

      “Nhìn ngài cũng là người quý khí, mảnh gấm này có thể tính giá tiện nghi chút ~~ trăm lượng thước!”

      Thế nào mà từ xưa đến nay, buôn bán này nọ vẫn là theo đường cũ, có chút đổi mới gì hết. “ câu thôi. Mười hai! Bán hay bán?” Lấy bất biến ứng bất biến(1).

      “Cái gì ~~!” Chủ tiệm kinh ngạc hít hơi khí lạnh — làm gì có người nào lại trả giá như vậy? Nếu là người hủ lậu nghèo kết xác đành, đằng này thoạt nhìn ràng là phong thái quý phái tự nhiên.

      Có lẽ người bán hàng này thách chút, nhưng … mở miệng giảm của ông ta gần chín mươi giá ~~ Tiểu Bạch do dự biết phải đối phó như thế nào, Dung nhi này biết lại muốn đùa giỡn gì đây?

      “Công tử, ngươi xem, ta chỉ là buôn bán , mười hai lượng ngay cả tiền công trả cho người thêu tay cũng đủ ~”

      “Ông chủ, ta cũng mở tiệm, muốn đến đây mua buôn! Ngài lãi ít nhưng lại bán được nhiều hàng, nếu như vậy , ta lui từng bước, hai mươi hai, thế nào?” Tôi tràn đầy tin tưởng!

      Chủ tiệm thầm nghĩ trong lòng: xem ra đúng là đồ nông dân, cả đời chưa ra đến chợ bao giờ!

      “Công tử có phải hay muốn trêu đùa ta! Chúng ta còn phải làm ăn buôn bán, mời ngươi sang tiệm khác mà mua!” Dứt lời, chủ tiệm khinh miệt phất tay ra hiệu cho tiểu nhị đẩy chúng tôi ra khỏi cửa. “A!!!” nên có phản ứng như vậy mới đúng chứ!

      “Ông chủ, tin ta ! Ta muốn mua buôn mà!” Tôi ngừng thuyết phục chủ tiệm!

      Chủ tiệm: =_+!!! gì.

      Tiểu Bạch: =_=!!!!! Mất mặt quá.

      Xấu hổ bỏ lại thỏi vàng, Tiểu Bạch tay tùy ý cầm lấy mảnh gấm, tay nắm tay tôi kéo ra ngoài! Chạy vội ra ngoài được chừng 50 thước mới buông tay tôi ra.

      “Vân Tư Nho!! Ngươi có biết hành vi lãng phí vừa rồi đáng xấu hổ hay ? Tuy rằng phụ thân là Tể tướng, trong nhà vàng đong bằng đấu, nhưng chúng ta cũng thể hoang phí, mà phải tăng thu giảm chi! Huống chi ngươi và ta đều làm ra tiền, ở nhà chính là hai con sâu gạo, câu thô tục, hai chúng ta chính là “loài gặm nhấm”, tại đài báo ti vi mỗi ngày đều phê phán chúng ta ngươi có biết ! Ta tuy ăn bám, nhưng ta còn biết tiết kiệm, tiết kiệm chi tiêu chính là cách tiết kiệm tốt nhất. Ngươi sao? Cũng biết yên ổn làm đơn vị trực thuộc, chỉ biết tiêu tiền lung tung! ~ Ai da ~ ta hổ thẹn nha, ta thế nào mà lại nuôi dưỡng ra oa nhi hiểu chuyện như ngươi vậy ~~ tiền cho ai chăng nữa cũng thể đưa cho gian thương, ngươi có biết thỏi vàng có thể mua được bao nhiêu thứ ? Có thể mua được hai, ba trăm hộp “Hộ thư bảo”, mua được ba, bốn trăm bao “Bang bảo thích”(2), có thể mua được mấy chục thùng băng vệ sinh “Diane”. Đó là quan sinh dân kế nơi đô thị ngươi có biết ? Tóm lại câu: ngươi đem tất cả vàng người ngươi giao hết cho ta, để trong tay ngươi chỉ khiến ta phải lo lắng!”

      Oanh tạc xong!

      Vân Tư Nho đầu óc choáng váng, ngoại trừ câu cuối cùng, còn lại nghe đều hiểu, ngoan ngoãn đem tất cả vàng mang theo người giao hết cho tôi. Tôi hạnh phúc nở nụ cười ~~ (tác giả: ác nữ!) Có vàng rồi, tôi cùng Tiểu Bạch lại cất bước hành trình shopping. Dọc theo đường , tôi trăm nghĩ ngàn nghĩ xem tại sao vừa rồi ép giá lại thất bại? Chẳng lẽ vì tôi mang túi da nên thoạt nhìn giống người làm ăn buôn bán chăng? (Tác giả: ta hoàn toàn hết chỗ rồi).

      dạo vòng quanh Tú Thủy Nhai, tôi thành người nổi danh ~~ “Có nghe ? Hôm nay có hai tên nông dân điên khùng, bất kể là hàng hóa gì, cứ vào cửa hàng là lại hỏi mười hai lượng có bán ”. Tú Thủy Nhai, người qua kẻ lại, Giáp kích động buôn dưa lê với Ất: “Nghe ! Nghe kẻ điên tiêu tiền như nước, vung tay ra nếu phải là vàng nén lại là ngân phiếu, hiểu là cái dạng gì… Đầu năm nay, là quái nhân gì cũng đều có!” người qua đường Ất lắc đầu cảm khái.

      Nữ trư: mình chỉ tịch thu vàng, biết Tiểu Bạch còn có bạc nén cùng ngân phiếu, tiểu tử này đúng là phá gia chi tử! Khi nào về nhất định phải dậy dỗ cho tốt!

      Tiểu Bạch: về sau nhất định bao giờ cùng Dung nhi dạo phố…
      ————————–
      Chú thích:

      (1) Lấy bất biến ứng bất biến: Dung nhi xuyên tạc từ câu “Lấy bất biến ứng vạn biến” (Dĩ bất biến ứng vạn biến)

      (2) Bang bảo thích, Hộ thư bảo: tên các nhãn hiệu băng vệ sinh

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      BẠC HÀ ĐỒ MY LÊ HOA BẠCH – CHƯƠNG 7.1
      Posted by Lâm Linh in Bạc hà đồ my lê hoa bạch - Điện Tuyến28.12.2014
      CHƯƠNG 7.1 : ĐÊM TRĂNG NÁO LOẠN LÊ VIÊN (1)
      EDIT: CÚN CON SAY SỮA




      Khi lên thuyền trời trạng vạng tối. Tiểu Bạch kêu chủ thuyền quay đầu hồi Tướng phủ.

      “Ca ca, Dung nhi vất vả mới ra khỏi phủ được chuyến. Qua Trung thu phải tiến cung. Thâm cung sâu tựa biển, hoàng cung tường cao ngói đỏ, chớ có thể cùng ca ca du ngoạn vui sướng như vậy, mà ngay cả muốn gặp ca ca sợ cũng rất khó khăn.” —khuôn mặt đáng thương, túm chặt ống tay áo Tiểu Bạch chờ đợi, môi mím chặt, trong mắt lấp loáng lệ quang ( ra là buồn ngủ).


      Vân Tư Nho đưa tay kéo người bên cạnh ôm vào trong lòng, khẽ vỗ về lưng nàng, trong lòng đau xót, mắt lại ầng ậc nước, mỗi khi nhớ tới chuyện Dung nhi phải tiến cung, đều có cảm giác như có hàng vạn mũi dao nhọn đâm vào thân thể, như quả trùy sắt chặn ngang yết hầu khiến cho thể thở nổi. Nhưng đối phương là hoàng tộc nhất ngôn cửu đỉnh, dù trong lòng có cam tâm cũng chỉ có thể cố nén, lấy sức mình tại nếu muốn cướp đoạt Dung nhi chỉ sợ là như châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá, chỉ có thể chờ trong tương lai khi mình trở nên cường đại rồi mới có thể đem Dung nhi bảo hộ dưới đôi cánh của mình, vì nàng mà che gió che mưa, để cho bất kỳ kẻ nào nhòm ngó. Vân Tư Nho khẽ cắn môi, quyết tâm càng thêm kiên định!

      “Được! Chúng ta trở về muộn chút vậy, Dung nhi muốn đâu, ca ca cùng ngươi”. Giọng mềm mại ôn nhu như với nhân nhi(1) trong lòng, ngón tay thon dài khẽ lướt hai gò má phù dung.

      ? Ca ca lừa Dung nhi chứ? Dung nhi muốn đâu ca ca cũng đưa sao?” con cá chép ngóc đầu dậy từ trong lòng Tiểu Bạch, ánh mắt hưng phấn lóe hào quang. Tôi biết Tiểu Bạch tối nay tiêu hóa hết bộ Hóa cốt miên chưởng này, hắc hắc!

      “Ca ca bao giờ lừa gạt Dung nhi đâu. Chỉ cần Dung nhi muốn đâu, cho dù là chân trời hay góc bể, ca ca cũng cùng!” Tiểu Bạch vẫn nắm lấy tay tôi. Tay Tiểu Bạch cho tôi cảm giác ấm áp, yên ổn, đó là loại cảm giác thể bằng lời, lại làm cho tôi tin tưởng rằng ngay cả khi toàn bộ thế giới này có bỏ rơi tôi, vẫn có đôi tay kiên định như vậy nắm lấy tay tôi, đến cùng trời cuối đất…

      “Chúng ta đến rạp hát xem hát !” Gian kế thực được, tôi vui vẻ ôm thắt lưng Tiểu Bạch, cảm thấy thân mình Tiểu Bạch khẽ run lên

      “Nhà đò, quay đầu Lê Viên” Có phải trong giọng của Tiểu Bạch có tia vui sướng hay ?

      “Mạo hiểm giữa làn đạn của quân thù. Tiến lên! Tiến lên! Tiến lên!” Huơ cánh tay phải, lòng tôi như có sóng triều dâng mênh mông, hát vang bài Quốc ca.

      Ở đuôi thuyền, người lái đò bất ngờ bị thanh hát rống lên của tôi dọa cho sợ tới mức lảo đảo, thiếu chút nữa rơi tõm xuống nước.

      Đèn đuốc hai bên bờ lần lượt được thắp lên, ánh sáng hắt xuống dòng sông, mặt nước khẽ lay động, làm ánh sáng ấm áp tan ra thành muôn tia sáng lấp lánh. Thương khách hai bên bờ sông ban ngày bận rộn buôn bán giờ dần dần tản , chỉ còn lại những người du ngoạn thưởng thức cảnh đêm, có bóng nữ tử lả lướt thẹn thùng, có người công tử phong độ tay cầm chiết phiến. vầng trăng tròn sáng ngời lơi lả cành liễu non mềm, như trộm nhìn bóng đêm kiều diễm tựa như mộng ảo…

      “Nguyệt thượng liễu sao đầu, nhân ước hoàng hôn hậu.”

      (Trăng treo đầu ngọn liễu/ Người hẹn sau hoàng hôn)

      “Người hẹn sau hoàng hôn…” Tiểu Bạch lần nữa lại cúi đầu có chút suy tư.

      Thuyền từ từ trôi vào chỗ rẽ thủy vực, tiến vào nhánh sông, hai bên đèn đuốc sáng trưng, phía trước chính là rạp hát. Bức tường bao quanh ngay ngắn thẳng tắp mà nhấp nhô lượn sóng, chính giữa là cánh cửa sơn đỏ khép hờ, có tiếng đàn hát mơ hồ truyền đến, cửa có tấm biển đen viết hai chữ vàng rất to: “Lê Viên”

      Tiểu Bạch đưa cho gã sai vặt thỏi bạc, gã sai vặt liền mở cửa cho thuyền qua. Khi thuyền chậm rãi trôi vào bên trong, tôi mới nhìn cảnh quan trong vườn, vốn tưởng rằng vào bên trong là đất liền, sau đó có thể lên bờ xem biểu diễn, nào biết bên trong vườn vẫn là bề nước rộng mênh mông, chính giữa thủy vực là sân khấu kịch hình vuông, đèn đuốc huy hoàng, chỉ thấy đài nữ tử tô điểm diễm lệ, tóc búi, vẽ mắt, bôi phấn, tô môi đỏ mọng. Mắt phượng, mày ngài, tóc mây, tay áo khẽ phất, giọng hát uyển chuyển, khỏe khoắn, ngân nga thoải mái, như đứt quãng, như sụt sùi, tiết tấu thay đổi, đây chính là lối hát “Lĩnh kịch” nổi tiếng ở Hương Trạch Quốc.

      Trong phủ Thừa tướng cũng có gánh hát, mỗi lần phụ thân nghe hát lại kéo tôi nghe cùng, cho nên vừa nghe làn điệu tôi liền nhận ra ngay. Dưới đài, vòng du thuyền vây quanh, quá nửa là trang phục tinh tế đẹp đẽ, bọn lão gia, công tử ngồi ngay ngắn đầu thuyền, vừa thưởng trà, vừa nghe hát, rất thích ý! Trong lòng tôi khỏi tán thưởng cổ nhân biết hưởng thụ cuộc sống! Chiếc thuyền của tôi lẫn trong vòng du thuyền xa hoa này khỏi có vẻ kỳ dị.

      góc của rạp hát.

      “Lâm đại nhân, tên của ca nhi này là Sở Phượng?”

      “Đúng vậy! Vẫn là Phan đại công tử diện mạo rất lớn, gần đây Sở Phượng lên đài hiến ca khúc, hạ quan đều đến đây gặp riêng, nhưng gánh hát luôn rằng thân thể Sở Phượng khỏe, khỏi mất hứng.”

      “Hắc hắc, quả là danh bất hư truyền, lông mày xanh rì, kiều lả lướt, biết khi nếm qua thế nào…” Người vừa đôi mắt lộ ra tia dâm dật.

      “Ha ha! Phan đại công tử mà ra mặt, sắc đẹp trong thiên hạ phải là dễ như trở bàn tay sao!” người bên cạnh vội vàng phụ họa.

      “Ha ha ha! Trần đại nhân lời này tồi, nhưng lại chỉ đúng nửa, mỹ nhân trong thiên hạ này ai mà ta thể nhận ra… Ai da, Sở Phượng nếu so với mỹ nhân này chỉ sợ giống như mắt cá so với trân châu.” Chỉ thấy Phan đại công tử tay ôm ngực, dáng vẻ vô cùng cảm khái.

      “Sao? Hạ quan còn tưởng rằng Sở Phượng là đẹp đến vô cùng rồi, trong thiên hạ lại còn có người đẹp hơn sao, lại còn có thể khiến cho Phan đại công tử muốn diện kiến dung nhan cũng khó? Hạ quan lậu quả văn, biết tiểu thư nhà nào lại có mỹ mạo như vậy?”

      “Ngươi mới đến kinh thành, trách ngươi biết, trong kinh thành có lưu truyền câu ca dao: ‘Tiên nghiên phức úc mãn Hương Trạch, nhược vấn khuynh quốc cùng khuynh thành, đình viện thâm thâm vân lý tài, nại hà giai tiết cung trung tàng’ chính là để về giai nhân này.” Ánh mắt Phan đại công tử chứa đựng ảo tưởng cùng khát khao vô hạn, bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt lạnh băng ở đâu quét tới, khiến chân mềm nhũn, cánh tay run run suýt nữa đánh đổ cả rượu, đưa mắt nhìn ra xung quanh, ai nghe diễn vẫn nghe diễn, ai phẩm trà vẫn phẩm trà, có người nào trừng mắt nhìn cả, trong lòng khỏi hoang mang.

      “‘Vân lý tài”, “cung trung tàng”, phải là Lục tiểu thư của Tả thừa tướng Vân đại nhân, đương kim thái tử phi sao?…” Trần đại nhân sợ hãi hỏi lại.

      “Coi như ngươi có chút kiến thức! Đúng là Lục tiểu thư của Vân phủ! Ai da, ngươi cũng biết Vân Thủy Hân dưới người, vạn người, hơn nữa nữ nhi lại được Thánh thượng khâm phong làm thái tử phi, càng thêm khuynh quyền trong thiên hạ, ngay cả phụ thân ta… Ai da, tiếp lại càng thêm khuất nhục a! Cho nên , Lục tiểu thư này chính là hoa trong gương, trăng dưới nước, muốn lần được diện kiến dung nhan còn khó hơn lên trời! nữa! nữa!” Hai người cùng thổn thức, lắc đầu cảm thán.

      Diễn viên bùi ngùi, xót xa. Vân Tưởng Dung hồn nhiên biết bị người khác đàm luận, nâng má nghe hát đắc chí rung đùi, mùi vị là mới mẻ…

      Tuy “Lĩnh kịch” được xưng là quốc túy của Hương Trạch Quốc, so với Kinh kịch huyền diệu như nhau, nhưng lại phổ biến bằng Kinh kịch, có lẽ lĩnh kịch so với Việt kịch cùng kịch hoàng mai mềm mại đáng bằng. Mỗi lần nghe diễn, tôi cũng khỏi hồi tưởng lại trước đây, ba tôi là người rất mê kịnh nghệ, mỗi lần đều mang theo tôi ra quán trà nghe hát. Khi đó tôi thực lý giải được, đám người ở đó y y, a a chẳng có ý nghĩa gì hết. Đến khi ba tôi đưa tôi học hát, lúc đó tôi mới chậm rãi hiểu ra từng chút, từng chút tinh túy của hí khúc. ra hí khúc trong cảm nhận của tôi còn đơn thuần là hí khúc nữa, đó là hương vị của ba, thân thiết mà thâm trầm. Nếu điểm chung giữa ba tôi trong đại và phụ thân của tôi bây giờ, chỉ sợ giống nhau nhất là niềm ham thích đối với hí khúc.Trước kia, kịch hoàng mai cùng việt kịch mỗi thứ tôi đều học ít, tuy rằng xướng ca chỉ tính vào loại bình thường nhưng cả hai thể loại kịch này đều là loại mà tôi rất thích. Sau khi xuyên qua, có ai thích nghe tôi hát nữa, hừ hừ, đương nhiên “ có ai” bao gồm Vân Tư Nho! Hát hí khúc có ai nghe sao được! Cho nên tôi đầu tiên là lôi kéo Vân Tư Nho làm thính giả cho mình, lừa là khúc này do tôi biên soạn. Sau, lại thành nghiện. ràng là tôi lôi kéo Vân Tư Nho, dạy cách xướng ca, nhưng ra lại học rất nhanh, lập tức liền đuổi kịp và vượt qua trình độ của tôi, làm cho tôi đấm ngực dậm chân, than thở Trường Giang sóng sau đè sóng trước, khiến sóng trước chết ngạt bờ cát.

      Giây lát, đài xướng xong khúc, dưới dài mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi giọng ca hay, ca nhi hành lễ muốn rời , chỉ nghe dưới đài có người gào lên: “Phan công tử nhà ta ra trăm lượng bạc, mời Phượng nương xướng thêm khúc!”

      Ca nhi kia nhướng mày, mình thân thể được khỏe, thể xướng thêm, tên ác phó kia lại : “Phan công tử nhà ta là người ra sao, chẳng lẽ nương lại nể mặt! Cũng nên rượu mời uống, lại uống rượu phạt!” Trưởng đoàn ca vũ dùng vẻ mặt cầu xin nhìn ca nhi, ca nhi kia trán rịn mồ hôi, biểu tình là thống khổ, sắc mặt trắng bệch, như là người mang bệnh, dáng vẻ yếu đuối, mắt thấy như sắp ngã xuống, là đáng thương… đài, dưới đài trong thế giằng co…

      “Ta ca thay nàng!” Còn chưa kịp dùng đại não để suy nghĩ, tôi đứng lên từ thuyền của mình. Vốn dĩ tôi là người Đông Bắc mà lại! (Nữ trư: những người ở đô thị Đông Bắc có thói quen hoạt động ngừng, ta có thói quen ngừng hoạt động, cho nên ta là người Đông Bắc! Tác giả: đây là ví dụ sai lầm điển hình của “Bốn khái niệm”(1)! Đề nghị mọi người chú ý phân biệt!)

      Tất cả mọi người đều theo thanh này nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên áo xanh đứng mũi thuyền, đội khăn che mặt nên thể thấy diện mạo, nhưng vẫn khiến người khác cảm nhận được cốt cách sang trọng, quý phái. Bên cạnh là thiếu niên mặc áo choàng xanh, kéo kéo ống tay áo của thiếu niên kia, giống như rất bất mãn với cử chỉ của .

      “Giọng ca của ta thể so được với Phượng nương! Chỉ là hôm nay ta muốn có được trăm lượng ngân phiếu, cần bạc! Phiền công tử nhà ngươi mau chuẩn bị ngân phiếu “phóng huyết” ra đây!” Tôi buồn để ý đến Tiểu Bạch thở hổn hển, cố gắng nháy mắt với mình.

      Mọi người đều kinh ngạc, khỏi cảm thấy thiếu niên này cuồng ngạo, có lẽ nhất định là giọng ca tầm thường, bằng cũng dám ẩu tả như vậy, chỉ là tại sao lại cần ngân phiếu mà cần bạc trắng? Mà “Phóng huyết” là gì vậy?

      Tên ác phó kia đầu tiên là sửng sốt, tiện đà quay lại trưng cầu ý kiến chủ nhân của .

      “Công tử nhà ta , xin mời vị công tử này ca khúc, nếu ca hay, nhất định dâng trăm lượng ngân phiếu! Nếu ca tốt, phải phiền Phượng nương ca tiếp rồi!”

      “Được! lời định!”

      xong, tôi liền túm lấy Tiểu Bạch lên hậu trường thay quần áo. Sau hậu trường, Tiểu Bạch liền cau mày giáo huấn tôi, cái gì mà thiên kim của Tể tướng đâu có thể lên đài làm xiếc, cái gì mà ra thể thống gì cả, tóm lại là tất cả những đạo lý lớn lao đều được Đường Tăng chuyển tải thành lời, tôi nghe mà váng cả đầu…

      “Ca ca, chúng ta thể thấy chết mà cứu được! Ngươi xem Sở Phượng là đáng thương, cứ coi như thử nghiệm , ta thể nhẫn tâm a. Con người quý nhất là sinh mạng. Mỗi người chỉ có sinh mạng. Trong hành trình sống của mình, con người phải trải qua rất nhiều chuyện, nhưng khi nhớ lại những chuyện qua, hư vô của thời gian mà hối hận, cũng vì cuộc sống tục tằn mà xấu hổ.

      Lúc sắp chết, có thể : toàn bộ sinh mệnh cùng tinh lực của ta đều hiến dâng cho nghiệp tráng lệ nhất: nghiệp đấu tranh giải phóng nhân loại. Ngươi xem, người vì trải qua quá trình rèn luyện trong nghiệp giải phóng nhân loại mà giác ngộ, vậy tư tưởng giác ngộ của chúng ta cũng thể kém so với được. Cho nên, ngày là phải làm được việc thiện, phải phục hồi chủ nghĩa nhân đạo quốc tế. Xuất phát từ tinh thần đấu tranh, tinh thần nhân đạo, tinh thần lô – cốt, chúng ta phải ưỡn ngực, ngẩng cao đầu mà tiến lên!”

      Trong lúc tôi , nước miếng kiềm chế được mà bay tứ tung, bản thân lo lắng biết có nên đem nốt cả Martin, Lộ Đức cùng bài diễn văn “I have a dream” xuất nốt ra , Tiểu Bạch đầu choáng mắt hoa cắt ngang bài diễn thuyết của tôi: “Tốt lắm! Lần này làm theo ý Dung nhi ! Nhưng chỉ lần này thôi đấy nhé! Lần sau được viện dẫn lý lẽ này ra nữa!” Thắng lợi rồi! Tôi vui tươi hớn hở tìm hai bộ trang phục và đạo cụ, bộ màu đỏ cho Tiểu Bạch, bộ màu trắng cho mình, rồi đội khăn che mặt, cùng Tiểu Bạch lên sân khấu.

      Màn sân khấu chầm chậm kéo lên, giữa sân khấu kịch là mặc áo trắng, đầu cài chiếc trâm lay động, dáng người yểu điệu thướt tha; thiếu niên thân mặc cẩm tú bào đỏ thẫm, thong thả đến, khó che dấu được vẻ phong lưu. Mọi người khỏi cảm khái: là đẹp đôi! Chỉ tiếc là hai người vẫn mang theo khăn che mặt nên thể nhìn thấy dung mạo ra sao.

      Thiếu niên ngóng nhìn , cất lời thâm tình chân thành:“Lâm muội muội từ trời giáng xuống nhàng như đám mây”. Giọng hát như châu như ngọc, tràn đầy nỗi kinh hỉ, giống như nghi hoặc, lại giống như từng quen biết.

      “Chàng nhận mình là người lỗ mãng, nhưng vốn là cốt cách thanh kỳ vướng tục”. cũng thẹn thùng ngóng nhìn thiếu niên, chậm rãi rời bước, tay áo khẽ nâng lên che khuôn mặt phù dung, cất tiếng ca trầm bổng, uyển chuyển, lượn lờ, chứa đựng nỗi buồn mơ hồ nhè , vừa vặn biểu tâm tình nhi nữ.

      “Nhàn nhã, tĩnh lặng như hoa trong nước, cử chỉ như liễu trong gió, mắt phượng mày ngài thanh tú, thanh và nụ cười ôn nhu”.

      “Trước mắt ràng là khách ngoại lai, trong lòng lại giống như người quen cũ…”

      khúc vừa ca lên, dưới đài mọi người đều đắm chìm trong đó, chỉ cảm thấy khúc hát này ca từ đẹp, mà người lại càng đẹp hơn, làn điệu mới mẻ, cách hát tròn vành chữ, giọng hát du dương, trầm bổng… Tất cả bất giác đều nín thở mà nghe, chỉ sợ tạp từ hơi thở của mình phá vỡ hình ảnh tuyệt đẹp của đôi thiên đồng ngọc nữ.

      “Hay!”

      biết là ai phục hồi tinh thần trước, thốt lên tiếng khen. Trong chốc lát, tiếng trầm trồ khen ngợi dưới đài cùng tiếng vỗ tay, tiếng thở dài vang lên ngớt…

      Người đài nhận được ủng hộ tán dương nhưng hề tạ lễ, coi đó như là chuyện đương nhiên, là chuyện nằm trong dự kiến. Thiếu niên mặc y phục đỏ sẫm quay sang câu gì đó, giống như thúc dục rời . chỉ câu: “Đợi chút!”, rồi về phía trước, đứng đối diện với gia nô Phan gia : “Tốt lắm, ca xong rồi, bảo công tử nhà các ngươi đem ngân phiếu ra đây!” Thẳng thắn trắng ra, khỏi làm mọi người tiếc than dáng vẻ ôn nhu, uyển chuyển vừa rồi khi hát hí khúc của hai người. Song cái cách thảo luận trắng trợn của nàng lại hề khiến cho người ta cảm thấy thô tục, mà là có vài phần đáng , vì thế mà khẽ cười. Gia nô kia ban đầu còn há hốc miệng, bộ dạng chưa lấy lại tinh thần, nghe này gọi mới đột nhiên bừng tỉnh, lĩnh mệnh tiến đến hỏi ý tứ chủ tử nhà mình.

      Đúng lúc này, chiếc du thuyền thả xuống chiếc thuyền con, chậm rãi tiến tới gần sân khấu, vị tiểu phó đứng thuyền nhảy lên đài, xoay người thi lễ: “Vị này… Công… nương…”, giống như do dự biết phải xưng hô như thế nào, “Chủ tử nhà ta nghe xong khúc ca của nhị vị, kinh động vô cùng, muốn mời nhị vị lên thuyền, biết nhị vị có thể nể mặt?”

      áo trắng xoay người, cúi đầu, liếc mắt nhìn tiểu phó cách thương hại, rồi cất tiếng thuyết giáo: “ nương là cách gọi để phân biệt nam nữ, chỉ có nữ mới được gọi là nương, ai da, hài tử đáng thương. Mau trở về ! Haizz, tùy tùng làm sao chủ từ làm vậy, chỉ nghĩ thôi cũng biết chủ nhân của ngươi cũng là…” Vừa vừa than thở lắc đầu.

      Dưới đài, mọi người nghe xong phen ngôn luận kỳ quái này khỏi bật cười, tên tiểu phó nghẹn lời đỏ mặt, đứng sững tại chỗ, biết nên đáp lại như thế nào, chỉ thấy nâng ánh mắt quẫn bách, giống như muốn cái gì, rồi đột nhiên nhìn về phía ngọc bội bên hông , lập tức cả kinh quỳ xuống, còn chưa kịp mở miệng, thấy có phản hồi từ phía Phan gia:

      “Vị nương này, công tử nhà ta muốn đích thân dâng ngân phiếu, chỉ là… Ha ha! Làm phiền nương lên thuyền chuyến”. xong, ánh mắt tên gia sư của Phan gia xoay tròn dạo qua vòng người , đáng khinh.

      “Lớn mật! Làm càn!” Thiếu niên mặc áo bào đỏ sẫm bên cạnh lên phía trước che ở trước mặt , dưới chiếc khăn che mặt bắn ra từng đợt hàn khí lạnh băng, bội kiếm lưng dĩ nhiên được lấy xuống! Cùng với cảm giác ôn nhu như ngọc trước đó hoàn toàn tương phản.

      Sư gia Phan gia khỏi run rẩy lùi bước…

      có chút lễ phép nào cả! Ngươi có mắt sao! Rất… Vị công tử …à tiểu thư này há để cho ngươi khi dễ!” Tiểu phó quỳ mặt đất liền đứng lên, nghiêm khắc nhìn chằm chằm sư gia Phan gia, giọng có chút uy nghiêm, tư thế giống với hạ nhân bình thường, nhất định là xuất thân từ gia đình quan lại trải qua huấn luyện trường kỳ.

      “Hắc… Hắc ~ ngươi… Các ngươi, muốn… muốn làm gì? Cũng… cũng hỏi thăm công tử nhà ta là… là loại người nào! Hôm nay có thể coi trọng nàng chính là phúc khí của nàng! Người đâu!” Gia sư Phan gia lui lại mấy bước, miệng cũng nhận thua, gọi đám thủ hạ dưới đài nhảy lên, cả bọn trong tay đều cầm côn ba thước, mặt lộ vẻ hung quang, đứng đằng sau gia sư, chỉ đợi ra lệnh.

      Mọi người dưới đài lúc này nhận ra đây là sư gia nhà ai, giữa kinh thành mà dám cậy thế hành hung như vậy, hề cố kỵ điều gì, sợ rằng chỉ có gia nô của Phan phủ, Hữu Thừa tướng Phan đại nhân. Con trai của Hữu Thứa tướng, Phan Nghị, ỷ vào phụ thân, ngày thường chỉ biết ăn, uống, chơi , đánh bạc, thường ở bên ngoài cướp đoạt dân nữ, gia nhân trong nhà cũng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, hoành hành khắp nơi, cưỡng đoạt, phá phách, thương hộ căm giận mà dám gì.

      Phan gia là khai quốc tướng quân Phan Ngọc Thanh, khai quốc Thái tổ từng đồng ý rằng ban phú quý vinh hoa cho Phan gia. Phan gia xưa nay trọng võ trọng văn, đương kim Hữu thừa tướng cũng phải là người giỏi văn, nhưng giỏi đao kiếm, làm người cũng rất hào sảng.

      Chỉ là đến tuổi trung niên mới có con nối dõi, khỏi có phần nuông chiều, vì thế mà tạo thành Phan đại ác công tử hoàng hành khắp thiên hạ , ai quản thúc. Thế nhân than ràng cùng là hậu duệ của tể tướng nhưng thế hệ sau của Phan gia thể bằng được hậu thế của đương kim thiên hạ chủ Tả Thừa tướng Vân Thủy Hân, điều này trong lòng mọi người ai ai cùng đều biết .

      “Người đâu! Đem nương này xuống thuyền cho ta!” Ác nô vừa ra lệnh tiếng, đám người mặt mũi dữ tợn lập tức liền đem , thiếu niên cùng tiểu phó bao vây ở giữa. Mọi người khỏi vì kia mà sợ đến toát mồ hôi… Sợ rằng lành ít dữ nhiều.

      Thiếu niên kia cùng tiếu phó trước sau bảo vệ , mọi người còn chưa thấy , bảo kiếm trong tay thiếu niên ra khỏi vỏ, ánh sáng lãnh lẽo trượt theo thân kiếm, mười cây trượng côn đều hướng thẳng vào thiếu niên mà đánh, thiếu niên chút hoang mang khẽ tung người, lăng bay lên, điểm mũi chân lên cây gậy sắt, mượn lực xoay người về phía sau, mũi kiếm đâm thẳng lên trước.

      Nhất thời, đại hán rống lên đau đớn, ôm ngực ngã xuống, nằm lăn lộn, co quắp mặt đất, thập phần thống khổ… Mấy tên tay sai còn lại thấy thế, mắt lộ ra tia hoảng sợ, mặc dù cầm gậy sắt trong tay mà vẫn phát run, kế tiếp đều lui về phía sau, chỉ sợ kiếm khí của thiếu niên này đả thương.

      “Các ngươi đúng là lũ phế vật! Sợ cái gì, đều lên hết cho ta!” người vừa , vừa nhảy lên đài, thân mặc chiếc áo đơn bằng lụa màu xanh thạch tùng, đầu đội mũ vuông màu vàng, trong tay cầm quạt sơn thủy, diện mạo vô cùng bá đạo, ánh mắt chằm chằm nhìn , đáng khinh. Mọi người vừa thấy liền nhận ra đây chính là đại ác công tử Phan Nghị. đài, thiếu niên kia nghe được thanh, nhàng quay người lại, huy động thanh kiếm như nước chảy mây trôi, lưu loát, sinh động tiến về phía trước. Phan Nghị cả kinh, vội đem cây quạt bảo vệ trước ngực, rồi xoay người cái, lưỡi kiếm sượt qua bên tai, tơ máu theo đó chảy xuống…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :