1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

BẠC HÀ ĐỒ MY LÊ HOA BẠCH – ĐIỆN TUYẾN (66 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      BẠC HÀ ĐỒ MY LÊ HOA BẠCH – CHƯƠNG 62
      Posted by Lâm Linh in Bạc hà đồ my lê hoa bạch - Điện Tuyến14.02.2015
      CHƯƠNG 62 : THIÊN BIÊN KIM CHƯỞNG LỘ THÀNH SƯƠNG
      EDIT: LÂM LINH


      [​IMG]



      Bây giờ buồn ngủ quá, mọi người đọc rồi nhặt sạn giúp Tiểu Di nhé, mai Tiểu Di beta lại sau. À mà khả năng có thể hoàn thành truyện này trước tết là khó lắm, vì nó cũng phải là còn ít đâu :-((



      Ngoài dự tính của tôi, con báo nghe lời tôi, buông tay ra. Tôi bất ngờ, nhìn về phía , liền bắt gặp đôi mắt phượng hẹp dài liếc xéo mình, ánh mắt đó… Giống hệt như trước kia, hề giống người mất hết trí nhớ chút nào. Tận sâu trong lòng tôi khỏi run lên, cho dù tại bộ dáng mặc tạp dề rất buồn cười, cho dù mặt bị hun đến đen thui, cho dù cầm trong tay cái chảo dính đầy dầu mỡ, nhưng mà, chỉ cần ánh mắt đó, khí thế vương giả hống hách lập tức bao phủ lấy tôi.


      Ánh mắt kia ràng : “Nàng nhìn cái gì, còn mau ngoan ngoãn trở lại trong lòng ta ?” …

      Bình thường lá gan của tôi cũng , luôn dịu dàng nhưng rất khó bị bắt nạt. Nhưng biết vì sao tôi lại đặc biệt sợ hãi . vừa nhìn tôi chút, mồ hôi của tôi chảy ướt lạnh cả sống lưng, sau đó, đôi chân như nghe theo điều khiển của tôi, ngoan ngoãn bước về phía .

      “Long Nhãn đồ nhi, sư phụ quản ngàn dặm xa xôi đến thăm ngươi, ít nhất cũng nên tới bái kiến chút chứ? là sư môn bất hạnh, sư môn bất hạnh!” Hoa Phỉ đấm ngực dậm chân, tự hát rồi lại tự xướng.

      Tên tiểu tử này vậy mà lại lấy danh phận sư phụ để ép buộc tôi. Tôi đứng ở giữa, vô cùng khó xử…

      Đúng lúc này, vật gì đó xanh mượt mềm mại, phi đến chỗ tôi với tốc độ ánh sáng, bám chặt lấy bả vai tôi. thiếu niên bộ dạng hoạt bát thông minh theo sát phía sau bước vào, “Đồ nhi nương, Đậu Đỏ rất nhớ tỷ!”

      cần nhìn, tôi cũng biết con sâu béo múp míp bám chặt lấy vai tôi lúc này là Tiểu Lục, ngờ rằng Đậu Xanh cũng tới đây. Mà phía sau còn có điều khiến tôi giật mình hơn nữa.

      Táo Đỏ, Hạt Sen, Ý Dĩ, Cẩu Kỷ, Hoa Sinh theo thứ tự lần lượt đạp cửa phòng bếp vào, tập hợp đầy đủ trước mặt tôi. Đáy lòng tôi trào dâng niềm cảm động, như được gặp lại những người thân thích của mình, tay chân có chút luống cuống, muốn khóc. Tôi ngờ mình chỉ dùng chim săn diêu gửi hai chữ đơn giản mà có thể khiến tất cả mọi người đều xuất ở nơi đây…

      Vẻ mặt tôi lúc này có lẽ rất hoảng sợ, nhưng cũng vô cùng cảm động. Táo Đỏ tháo thanh kiếm trong tay xuống, đặt lên bàn, “Chúng ta chịu được Hoa Phỉ ngày nào cũng viết bức di chúc rồi đòi tìm cái chết, cho nên đều cùng nhau đến đây.” Nàng vẫn quen thể cảm xúc như cũ, nhìn nàng làm vẻ mặt lãnh đạm, tôi đột nhiên cảm thấy ấm áp, kích động ôm chặt lấy nàng. Lúc đầu nàng vô cùng kinh ngạc, cả người cứng ngắc, sau đó vỗ vỗ bả vai của tôi, bình tĩnh lại, mặt lộ ra nụ cười hiếm hoi.

      “Quế lang, ta cũng muốn được ôm.” Hoa Phỉ làm nũng, lại gần cọ cọ vào người tôi.

      lực đạo mạnh mẽ nhanh hơn bước đem tôi lùi lại phía sau. Con báo kéo tay tôi, vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn về nơi nào đó, trong đôi mắt phượng tràn đầy chán ghét cùng sợ hãi. Tôi nhìn theo tầm mắt , phát nhìn chằm chằm vào Tiểu Lục vai tôi. Tiểu Lục cũng mở to đôi mắt tí xíu của nó, cùng con báo trừng đôi mắt to, lườm đôi mắt .

      Nhìn mặt nạ sắt đá trăm năm khó vỡ cũng có ngày bị sụp đổ của con báo, tôi biết rằng mình là tìm được điểm yếu của vị Chân Long Thiên Tử.

      Hoa Phỉ nhanh mắt nhận ra, giũ giũ tay áo, đám sâu rơi ra đầy đất, “Viên muội, lại đây, nàng xem tối nay chúng ta nên ăn loại nào? Ta phát khí hậu nơi này rất tốt. Chúng ta vừa mới ngang qua bìa rừng bên ngoài kia, tùy tay phẩy cái thu được nhiều đồ ăn ngon như vậy.”

      Con báo giờ phút này nhảy dựng lên bàn, túm chặt lấy tay tôi, đôi môi nhợt nhạt chút huyết sắc, sắc mặt xanh mét. Tôi vộ vàng đặt Tiểu Lục vai mình xuống đất, đứng lên bàn ôm lấy con báo, ngừng vỗ vỗ lưng trấn an , “Đừng sợ đừng sợ, đám sâu này cắn người đâu, tiếp xúc nhiều quen thôi mà, quen thôi mà.”

      Hoa Phỉ nhìn tôi ôm đầu con báo, chu miệng lên, làm bộ đáng thương, chực khóc.

      Tôi với : “ tại bị mất trí nhớ rồi, ngươi đừng làm loạn nữa, mau đem đám sâu này chỗ khác .”

      “Mất hết trí nhớ?” Hoa Phỉ rung rung đù, đắc ý sờ sờ chiếc cằm chẳng có lấy cọng râu của mình, vẻ mặt cao thâm, “Nào nào, lại đây, lão phu bắt mạch cho ngươi.” vừa vừa bắt lấy cổ tay con báo, tôi còn chưa kịp nhìn nghe thấy tiếng “Bốp!” vang lên. Con báo dĩ nhiên muốn tránh xa Hoa Phỉ, còn thuận tay đánh cái vào mu bàn tay Hoa Phỉ. Khi tôi định thần lại, mu bàn tay Hoa Phỉ đỏ bừng cả lên.

      Liếc thấy cổ tay áo Hoa Phỉ khẽ động, tôi vội vàng buông con báo ra, bắt lấy tay áo Hoa Phỉ.

      Nếu cản lại, chẳng biết thả ra độc vật gì ngoài dự đoán của mọi người nữa, “Ngươi đừng tức giận, cố ý đâu.”

      Sau đó, tôi lại vội vàng trấn an con báo, “Hoa Phỉ chỉ muốn bắt mạch cho chàng thôi, có ý xấu gì đâu. Y thuật của rất cao minh, là thần y đệ nhất thiên hạ.” Tôi vừa trấn an con báo vừa tâng bốc Hoa Phỉ, thích nhất được người khác khen ngợi y thuật của mình, hi vọng vui vẻ bỏ qua, so đo việc con báo đánh mình cái nữa.

      Lông mày con báo dựng thẳng lên, coi bàn gỗ bình thường như Kim Loan điện cai quý, đứng từ cao nhìn xuống phía Hoa Phỉ. Tôi biết nên khóc hay nên cười.

      Hoa Phỉ tức giận, trừng mắt nhìn con báo, bất bình thu hồi tay áo lại, hừ tiếng, “Quả nhiên là có con nào cha nấy, hai cha con nhà người đáng ghét giống nhau!”

      biết trước kia hoàng cung Tuyết Vực cứu Uyển Tử bị tiểu tử bướng bỉnh kia chọc giận thế nào, mà chỉ cần đến Uyển Tử nghiến răng ken két. Tuy rằng tôi muốn sửa cho là “Cha nào con nấy” chứ phải “Con nào cha nấy”, nhưng mà vừa nhận được tin tức ngại đường xa đến cứu tôi, có ý tốt muốn xem bệnh cho con báo lại bị con báo đánh cái vô cùng oan ức, nên muốn buồn thêm. Tôi dỗ con báo nhảy xuống bàn, rồi cung kính mời và Bát Bảo giáo ngồi xuống ghế, đem trà xanh tốt nhất nơi này đến mời họ.

      “Mọi người làm cách nào để đến được đây? Nhất định chịu ít khổ sở phải ? bị thương chỗ nào chứ?” Tôi thân thiết hỏi.

      Ánh mắt Hoa Phỉ lóe sáng, lúm đồng tiền thoắt thoắt , “Vì Viên muội, lên trời xuống đất đều có thể, mỗi cái thác nước có đáng là gì.” Đậu Xanh đến bên người tôi, tranh công “Đồ nhi nương, lần này đệ nghĩ ra biện pháp đầu tiên! Chúng ta giống như địa long chui xuống đây!”

      Địa long? Là giun ấy hả?

      ra là vậy! Sao tôi lại nghĩ ra biện pháp này chứ! Thay đổi góc độ nhìn ra thấy cũng khó, chỉ cần có đủ nhân lực và thời gian. Thác nước kia nhất định là do nhánh của sông Phiền Xuyên tạo thành, sông Phiền Xuyên ở cao, suối Nguyệt Lượng ở dưới thấp. Bọn họ đào đường dẫn từ bên đê sông Phiền Xuyên thông tới chân thác nước này, cuối cùng chỉ cần thoái mái xuyên qua màn nước là có thể bước vào suối Nguyệt Lượng. làm khó bọn họ quá, trong thời gian ngắn như vậy phải đào đường dẫn tìm tới nơi này.

      Quả nhiên, lời Táo Đỏ giải thích và suy nghĩ của tôi rất giống nhau.

      Tôi cùng mọi người chuyện thêm lúc, qua lời , biết được trận chiến sông Phàn Xuyên làm tình hình giữa ba nước tồi tệ đến trầm trọng, quả thực là trời đất thay đổi sao? con báo vẫn ngồi bên cạnh tôi im lặng nắm tay tôi, ánh mắt trong suốt thấy đáy, biết đoạn đối thoại đó có thể đánh thức những kí ức ngủ quên của hay .

      “Này!” Xảo Na mở cửa, thò đầu vào thăm dò, vừa nhìn thấy mọi người trong phòng liền hoảng sợ lùi về phía sau, mơ mơ màng màng quay người bỏ , mới được hai bước lại quay lại, “A! phải muội đến nhầm nơi đấy chứ? An Vi, những người này là…?” Xảo Na kéo tay tôi, vừa ngơ ngác vừa tò mò.

      Tôi cười vỗ vỗ mặt của nàng, “Họ đều là bằng hữu của ta.” Tôi giới thiệu mọi người trong Bát Bảo giáo với nàng, “Lần này có lẽ phải quấy rầy mọi người vài ngày, trong lâu còn phòng trống nào ?”

      “Oa! Đây là lần đầu tiên muội thấy nhiều người từ cung trăng đến như vậy đấy. Mọi người có thể gọi ta là Xảo Na.” Xảo Na nhiệt tình chào hỏi bọn họ, bản tính hiếu khách làm cho mọi người rất hứng khởi, “Viên lâu còn rất nhiều phòng trống, tất nhiên là đủ rồi.”

      Mấy người Hoa Phỉ nhìn chằm chằm này, vẻ mặt mờ mịt, tôi mới nhớ là họ hiểu Xảo Na gì, vội vàn phiên dịch cho bọn họ.

      Hoa Phỉ nghe xong, ngạo mạn lắc đầu, “Chúng ta phải là người đến từ mặt trăng, chúng ta là thần tiên, là người của Thiên giới.” Có đôi khi tôi chịu nổi

      Xảo Ba thấy nhiều người xuất như vậy cũng rất ngạc nhiên, tôi giải thích với ông rằng nhóm người Hoa Phỉ đến để đưa tôi rời , quấy rầy đến cuộc sống của mọi người ở đây. Người Nguyệt Vọng tộc nghe thấy hai chữ “rời ”, mặt lập tức lên vẻ lưu luyến, nỡ rời. Con báo nắm tay tôi, rất chặt.

      Vào lúc chạng vạng, Đậu Xanh mang theo khúc san hô tươi sống, bắt rổ đầy giun sâu, bọ cạp, rết, hưng phấn lôi tôi đến phòng bếp. Nhìn mọi người đứng trước mặt, tôi biết câu “ quấy rầy cuộc sống của mọi người” của tôi ra sớm quá rồi.

      “Đồ nhi nương, tỷ nhìn này, nơi này có nhiều đồ ăn ngon nha, chúng ta mau vào bếp thôi. Táo Đỏ tỷ tỷ bọn họ đối xử rất tốt với chúng ta rất tốt, nên chúng ta cũng nên báo đáp lại. Hôm nay đệ đặc biệt bắt nhiều hơn, hi vọng bọn họ ăn nhiều.” Đậu Xanh rất khảng khái với tôi.

      Người Bát Bảo giáo đều trưng ra vẻ mặt đương nhiên, người Nguyệt Vọng tộc vẻ mặt kinh ngạc, còn con báo gắt gao bám chặt lấy tôi, vẻ mặt chán ghét ghê tởm…

      Cho nên, việc ăn cơm liền trở thành vấn đề quan trọng nhất. Trong bữa cơm, đành phải chia làm hai bàn, Hoa Phỉ nhất quyết kéo tôi sang ăn bọ cạp, tôi lâu ăn “cơm”, nay phải bồi bổ thân thể lại. Con báo tất nhiên túm lấy tay tôi chịu buông. Nhất thời tôi trở thành trung tâm cuộc giằng co, như đứng đống lửa, ngồi đống than. Cuối cùng tôi với Hoa Phỉ rằng gần đây tôi được khỏe, chỉ ăn được cháo loãng. May mắn Xảo Na có vẻ hứng thú với đám bọ cạp bị nướng cháy đen thui kia, vừa ăn vừa khen mãi thôi, làm cho Hoa Phỉ thấy vui mừng, mới tạm thời bỏ qua tôi.

      Sau khi ăn xong, tôi cùng Xảo Tinh sắp xếp phòng nghỉ cho mọi người, vừa chuẩn bị trở về phòng, tên tiểu tử Hoa Phỉ còn lo sợ thiên hạ chưa đủ loạn, kéo tay tôi, làm vẻ đáng thương, hề hề : “Quế lang, chàng bồi thiếp ngủ , thiếp bị chứng lạ giường.”

      Tôi thèm nể mặt, nhắc nhở , “Hoa Phỉ, ngươi trăm năm mươi tuổi rồi, còn là đứa trẻ con nữa.”

      Hoa Phỉ nghe theo tôi, vẻ mặt hận thù sâu sắc, “Tên miêu gì gì kia cũng đâu còn là đứa trẻ, hơn nữa còn là hoàng đế.”

      tại mất hết trí nhớ, thể quan tâm chăm sóc được.” Tôi cố hết sức nhàng cự tuyệt .

      “Viên muội.” Hoa Phỉ cắn răng, bày ra bộ dáng bằng bất cứ giá nào cũng phải xin xỏ được tôi,

      “Nàng cứ coi như ta cũng mất hết trí nhớ rồi, ta để tâm đâu.”

      Tôi gì…

      “Viên muội, nàng mang thai?” Hoa Phỉ sờ sờ bụng của tôi, bị con báo tay đẩy ra.

      Lòng tôi trùng xuống, trầm mặc lát, “Đúng, lại mang thai.”

      ?” Hoa Phỉ chỉ chỉ vào con báo, biểu tình khó lường.

      Tôi thể hít thở nổi khí, cả người cứng ngắc, tôi nhắm mặt lại, để bản thân bị nỗi đau đớn cắn nuốt.

      “An An… An An…” Con báo cầm lấy tay của tôi, lo lắng gọi. Tôi bóp tay , mở mắt ra, nhàng lắc lắc đầu với Hoa Phỉ. Hình như có ngàn cân nặng trịch đè lên lực tôi, ra, tôi thể trốn tránh được, , vĩnh viễn thể trốn tránh được.

      Hoa Phỉ biến sắc, ánh mắt trầm xuống…

      Tôi hề nhìn , nghiêng ngả lảo đảo trở về phòng.

    2. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      BẠC HÀ ĐỒ MY LÊ HOA BẠCH – CHƯƠNG 63.1
      Posted by Lâm Linh in Bạc hà đồ my lê hoa bạch - Điện Tuyến, Khác23.02.2015
      CHƯƠNG 63.1 : QUY ỨNG GIẢM TẤN BIÊN THANH (TRỞ VỀ KHI TÓC MAI CÒN XANH)
      EDIT: LÂM LINH
      [​IMG]
      xin lỗi mọi người vì mình lỡ hẹn :-((



      Sinh mệnh trong bụng càng ngày càng lớn dần, lại chưa bao giờ có động tĩnh, vô cùng im lặng, như thể sợ làm kinh động đến tôi bị vứt bỏ. Nếu nhìn vào hình dáng tại của mình, tôi cảm giác dường như mình vẫn chẳng có gì khác trước kia. Tôi nghiêng người nằm ở giường, cuộn tròn lại, ánh mắt cố gắng nhìn đến bụng mình, cảm giác hổ thẹn bỗng trào dâng.


      “An…” nụ hôn mềm dừng lại bên tai tôi, con báo kề sát phía sau lưng, ôm chặt lấy tôi vào trong lồng ngực ấm áp của . Mười ngón tay nắm chặt lấy nhau, tôi thay đổi tư thế, thoải mái dựa vào .

      “An An, đừng .”

      Tôi kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy mắt như tơ dây đàn, nhìn tôi, giống như gió gảy cầm sắt (1), tranh đột nhiên kích thích, dây đàn? (hu hu em tìm mãi vẫn ra ý nghĩa câu này) Tình ý? Tằm xuân phun tơ, nhện bạc dệt lưới.

      Tôi vui sướng ôm lấy : “Con báo, chàng cái gì? Vừa nãy chàng chuyện sao?” Nếu đúng thế hôm nay được hai từ. Tôi nhớ ban ngày còn với Hoa Phỉ từ “Làm càn”.

      “An, đừng .” hôn hôn mi tâm (2) tôi, lặp lại lần nữa.

      Quả ! Tôi vui vẻ hôn cái mạnh lên mặt .

      chăm chú nhìn ánh mắt của tôi, thêm lần nữa: “Đừng .”

      Tôi giơ tay lên vuốt mái tóc bạc như ánh trăng phản chiếu mặt nước của , dừng lại bên khóe môi , “Ta cũng muốn sống nốt quãng đời còn lại ở nơi tiên cảnh dính dáng tới quyền thế phân tranh này… Nhưng mà, chúng ta làm sao có thể bỏ Tử Uyển lại được? Mà chàng, cũng thể vứt bỏ quốc gia cùng con dân của chàng được. Mỗi người tới nơi này đều mang vai hoặc ít hoặc nhiều trách nhiệm, nếu vứt bỏ trách nhiệm, cũng mất quyền lợi được vui vẻ…”

      nhìn tôi, hề gì nữa, càng ôm tôi chặt hơn, ôm cả sinh mệnh trong bụng tôi vào trong lòng.

      Sau đêm đó, từ “Đừng ” này thêm lần nào nữa.

      Tuy rằng Hoa Phỉ họ sau khi qua đường hầm xuyên sông Phàn Xuyên, dùng bùn đất đổ lên miệng đường hầm và lấy lá che lại, nhưng mà dù sao đêm dài lắm mộng, lỡ như ngoài ý muốn có người phát miệng đường hầm và tìm đến nơi này tốt lădm. Tôi muốn có bất kì tai ương gì xảy ra đối với người dân Nguyệt Vọng tộc đơn thuần thiện lương. Hơn nữa, tại con báo ngoài ngôn ngữ và trí nhớ ra, phản ứng cơ thể và võ công gần như khôi phục, việc bảo vệ bản thân chắc chắn thành vấn đề. Chúng tôi nếu có thể lên đường bình an, ra khỏi đường hầm, cùng Hoa Phỉ trở lại nơi cư ở Tiêu Sơn của Ngũ Độc giáo, nơi đó tuyệt đối an toàn để cho con báo dưỡng bệnh, có người ngoài quấy nhiễu. Đợi khỏi hẳn sau đó trở về Hương Trạch quốc. Sau khi nghĩ xong xuôi, tôi liền cho Hoa Phỉ nghe kế hoạch của mình, Hoa Phỉ nghe xong liên tục gật đầu. “Viên muội, tất nhiên là phải cùng ta trở về tiên giới rồi.” nhìn con báo bên người tôi, “Cái tên miêu gì kia, nể tình Viên muội, ta tạm thời chứa chấp ngươi.” Con báo liếc xéo cái.

      Trước khi lên đường, chúng tôi cùng người Vọng Nguyệt tộc bái biệt nhau, họ đưa cho chúng tôi mỗi người cái dây chuyền bình thường như bao vật trang sức khác, lấy thừng làm dây, lấy đá làm mặt, giống như mọi người nơi này bình thường chất phát mà tự nhiên. Tôi nắm chặt miếng đá óng ánh trong suốt, dòng nước ấm áp dâng trào, hốc mắt nóng lên, nước mắt kìm chế được dâng lên. biết có phải bị tôi lây truyền , trong mắt mọi người cũng bị tầng sương mù bịt kín, bọn càng kéo tay tôi, khóc nức nở. Mấy tháng bên nhau sớm chiều, họ khiến tôi cảm thấy so với người thân còn gần gũi hơn mấy phần, để cho tôi lần nữa cảm nhận được tình cảm mặn nồng giữa người với người.

      Mà tôi lại có gì quý báu để đưa cho họ, ngoại trừ dạy họ cách gieo trồng và phơi sao cà phê cùng với cho họ ít lương thực tăng gia sản xuất được, còn lại tôi biết làm gì để báo đáp ơn cứu mạng của họ. Bản tính thuần thiện lại làm họ cảm thấy đợi chúng tôi như vậy là việc đương nhiên, càng làm cho tôi thấy ngượng ngùng. Hoa Phỉ bắt đống độc vật màu sắc rực rỡ đưa cho họ, bị tôi ngăn cản.

      Đứng ở thượng nguồn suốt Nguyệt Lương là hồ Uông Đàm, Xảo Na đột nhiên lên, bất ngờ hôn lên má con báo, con báo sửng sốt. Xảo Na cười hì hì lè lưỡi với tôi, trong mắt ngập nước, như mưa cần cầu vồng, nàng : “Kì muội rất thích Nguyệt thần. Nhưng mà, muội lại càng thích Nguyệt thần và tỷ đứng chung chỗ. Mọi người thể quên quên muội được!”

      Tôi nở nụ cười ấm áp với nàng, kéo tay nàng qua, ấn ngón cái của mình vào ngón cái của nàng, “Chúng ta nhất định vĩnh viễn quên mọi người! quên vùng đất của ánh trăng xinh đẹp này!”

      Xảo Ba trong mắt có tia ưu tư, tôi biết ông lo lắng điều gì, “Xảo Ba, thúc đừng lo lắng. Cháu lấy tính mạng mình thề tuyệt đối đem chuyện Nguyệt Vọng tộc tiết lộ cho người ngoài, cũng tuyệt đối gây nguy hiểm cho Nguyệt Vọng tộc!”

      Ông chấm vài giọt nước suối Nguyệt Lượng, hiền lành vỗ vỗ tay vào lưng của tôi, “Hảo nương, hi vọng cháu cùng Nguyệt thần vĩnh viễn hạnh phúc. Nguyệt Vọng tộc tồn tại cùng với hai người.”

      Tôi kéo con báo cúi người thấp với bọn họ, mặc áo tơi (3) của các mẹ khéo tay làm ra, cẩn thận từng bước theo Hoa Phỉ bọn họ xuyên qua thác nước rộng lớn, lội nước mà vào đường hầm.

      Thác nước lớn như vậy chảy thẳng từ cao xuống dưới, đến đáy nơi này tất nhiên sức nước rất lớn, đập lên đầu tôi đau điếng. Con báo tựa như theo bản năng khẽ gập lưng che chở cho tôi, thay tôi cản ít bọt nước đập xuống. Cho dù là như vậy, vào trong động, tôi vẫn cảm thấy người mơ hồ nhói đau, có thể thấy con báo nhất định đau hơn rất nhiều. Sau khi cởi áo tơi vai xuống, tôi giúp lau cánh tay, giúp lau mái tóc dính nước để ngừa cảm lạnh. nhẳm nửa con mắt, tùy ý để tôi giúp chà lau, vẻ mặt trầm ngâm mà dễ chịu.

      “Quế lang, chàng xem chàng xem, mặt của ta cũng bị hắt ướt hết rồi.” Hoa Phỉ như con cún chạy đến trước mặt tôi, nghiêng mửa mặt bị cố ý làm ướt về phía tôi, tôi bất đắc dĩ lấy khăn lau mặt cho .

      Lại bị con báo nhanh hơn bước đoạt lấy khăn lau qua loa đám bọt nước mặt Hoa Phỉ .

      Hoa Phỉ hung tợn trừng mắt nhìn con báo, “Ngươi đừng tưởng rằng ta biết! Ngươi nhất định là giả vờ mất hết trí nhớ lừa gạt Viên muội cả tin. Ta hỏa nhãn kim tinh (4) chút liền nhìn thấu diện mạo của ngươi rồi, Viên muội ngốc đáng thương vẫn bị ngươi lừa.” nghiến răng nghiến lợi, “Có con tất có cha. Quả nhiên cha con giả dối giống nhau.”

      “Hoa Phỉ.” Tôi trừng mắt liếc cái, đột nhiên cảm thấy hai chữ ‘Cả tin’ rất là chói tai, làm cho tôi thoải mái, “Ngươi đừng có như vậy, gáy của trúng trưởng của lão già Phương Dật hiểm, chứ phải là giả vờ.” Tôi nắm lấy tay con báo, ngón cái nhàng xoa xoa giữa tay .

      Mắt thấy Hoa Phỉ nhăn mày ôm tim, vẻ mặt giống nàng dâu , chuẩn bị bắt đầu hát hí khúc, Liên Tử kịp thời che cái miệng của lại, “ nhanh , mè nheo mãi như vậy đến năm cũng thoát ra được.”

      Đợi đến lúc Liên Tử buông tay ra, Hoa Phỉ hé mặt hít hơi dài, giơ ngón cái liên tục tán thưởng: “Hô ~~~ Sư huynh, lực đạo của huynh lại mạnh thêm rồi, mạnh thêm nữa rồi! Dõi mắt khắp thiên hạ, người nào có thể địch lại

      Liên Tử cũng nhìn cái nào, biểu tình thay đổi, lạnh lùng bước tiếp. hổ là “hạt sen” nha! Tôi thường xuyên hoài nghi và Táo Đỏ là huynh muội ruột thịt, mặt lạnh giống nhau, xuống tay với Hoa Phỉ lưu tình giống nhau…

      Đường kia ước chừng vừa đủ người qua, hai bên bùn đất còn mới có hơi hơi ẩm ướt, nhiệt độ thấp hơn rất nhiều so với bên ngoài, từng đợt gió nhè nhè thỉnh thoảng phất qua mặt, càng xa Nguyệt Vọng tộc càng mờ tối.

      Lúc này, giữa trung lại nổi lên nhiều đốm sáng phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, nhìn kĩ thấy chúng phát ra từ tảng đá cổ mỗi người. ra người Nguyệt Vọng tộc tặng cho chúng tôi đá huỳnh quang, họ có lẽ dự đoán được trong động này rất tối, cho nên liền cẩn thận chuẩn bị dây chuyền này cho chúng tôi. Tôi khỏi cảm tạ họ chăm sóc chu đáo cho mình và mọi người.

      Nhưng mà, Hoa Phỉ cũng sớm có dự bị, lấy trong bao túi ra dạ minh châu, mỗi người được phát viên. Đoàn người chúng tôi theo đường uốn lượn quanh co hướng về phía trước.

      Dọc theo đường , chúng tôi đoạn, liền dùng bùn đất che lấy đường lui, để tránh ngày sau có người thông qua đường hầm này xâm nhập vào Nguyệt Vọng tộc.

      (1) Cầm sắt: Là cây đàn sắt có chạm trổ. Đàn sắt là loại đàn lớn làm bằng gỗ cây ngô đồng. Đàn sắt và đàn cầm là hai loại đàn cổ, chữ cầm sắt thường dùng để chỉ vợ chồng hòa hợp, như đàn sắt đàn cầm hòa nhau.

      (2) Mi tâm: Vùng ở giữa hai lông mày, phía sống mũi.

      (3) Áo tơi: Là loại áo khoác dùng để che mưa che nắng, thường được làm bằng lá cọ, khâu chồng thành lớp gối lên nhau dày hàng đốt tay, như kiểu lợp ngói, đánh thành tấm, phía có dây rút để đeo vào cổ giữ áo cố định lưng.

      (4) Hỏa nhãn kim tinh: Phép nhìn thấu tinh dưới bất cứ hình thức ngụy trang nào, giống như của Tôn Ngộ .

    3. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      BẠC HÀ ĐỒ MY LÊ HOA BẠCH – NGOẠI TRUYỆN 1
      Posted by Lâm Linh in Bạc hà đồ my lê hoa bạch - Điện Tuyến15.02.2015
      NGOẠI TRUYỆN : LẦN ĐẦU TIÊN GẶP “BẠC HÀ MĨ NHÂN” VÂN TƯỞNG DUNG (1)
      EDIT: LÂM LINH
      [​IMG]
      xuất của ngoại truyện này chính là thông báo trá hình rằng báo nhà ta nhớ lại chăng? :v

      “Cha!”

      Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng. Chiếc chăn gấm màu đỏ bao bọc lấy cơ thể nàng, chỉ chừa ra mỗi khuôn mặt nhắn. Mới sinh ra biết , lòng ta thầm nghĩ có chút nghiệt, nhưng phụ hoàng cũng cho rằng điều đó là kì dị. Mọi người hiển nhiên cũng chỉ dám bàn tán sau lưng. Huống hồ, phụ thân của nàng là Vân tướng quyền khuynh thiên hạ, đến phụ hoàng cũng phải kiêng kị vài ba phần.


      Nàng gọi phụ hoàng là “Cha”, trong lòng ta kinh hãi, ngay cả ta cũng chưa từng dám xưng hô như vậy. Nàng vậy mà…

      Phụ hoàng lại cười ha ha, : “ tiếng này của Tưởng Dung rất hợp ý trẫm.”

      Ta nghĩ, “Trẻ nghĩ trước.”, quả nhiên là như vậy. Mà ta lại chưa từng được có quyền lợi như thế, lúc ba tuổi, mẫu hậu cầm tay ta : “Con ta nay trưởng thành rồi. Mẫu hậu chỉ cần con nhớ kĩ câu: Bác học chi, thẩm vấn chi, thận tư chi, minh biện chi, đốc hành chi. (1) Tứ hoàng tử có hiểu ?” Trong đôi mắt phượng kiều diễm của mẫu hậu toát lên vẻ nghiêm nghị. Ta nửa hiểu nửa , gật gật đầu.

      (1) Ừm ờ, đại khái là “Uyên bác, cẩn thận, minh bạch, sáng suốt.”

      “Phong Vân Tưởng Dung, ái nữ của Tể tướng Vân Thủy Hân là chính phi của Thái tử Triệu Lê Mậu! Khâm thử!” Chỉ bằng lời vàng ngọc của phụ hoàng, nàng liền trở thành Thái tử phi của ta.

      Ta tiếp nhận chiếc chăn gấm xộc xệch kia từ tay phụ hoàng, nhìn kĩ bé bên trong chút.

      Nàng, trông xấu.

      Nàng mập mạp đến nỗi nhìn ra đâu là cằm, đỉnh đầu thưa thớt tóc, làn da đỏ hỏn. Chỉ có đôi mắt linh động có thần, dường như thầm đánh giá ta. Nhớ tới lời phụ hoàng vừa mới đánh giá: “Đôi mắt đẹp long lanh, đôi má tựa ráng chiều, Vân ái khanh, con khanh sau này chắc chắn mỹ nhân khuynh thành!” Ta khỏi có chút khinh thường, đứa trẻ này lớn lên chỉ cần xấu xí là muốn cảm tạ trời đất rồi, còn “Mỹ nhân khuynh thành” gì nữa?

      Nhưng mà, ta cũng lo lắng khi phải cưới nàng. Quế ma ma lúc hầu hạ ta rửa mặt vẫn thường : “Gương mặt điện hạ tuấn tú, tuất tao nhã, đáng tiếc lại là dòng dõi hoàng tộc, tương lai có tam cung lục viện ba ngàn mĩ nhân, vài năm sau biết làm đau lòng biết bao thiếu nữ cả nước.”

      Ta biết, ta có rất nhiều nữ nhân bên người. Giống như phụ hoàng ta, giống như những vị tiên đế trong lịch sử. Nữ nhân dù xinh đẹp diễm lệ hay uyển chuyển dịu dàng đến đâu cũng chỉ là đồ trang sức làm nền cho ta, để ta đời oai phong huy hoàng.

      Nghĩ đến đây, ta bỗng nhiên có chút thương hại nhóc béo xấu xí này. Tương lai, đến cả cung nữ nàng cũng đấu lại, biết phải sống thế nào trong thâm cung lạnh lẽo kia. Ta nghĩ, ta giúp nàng. Tài năng trời cho lúc nàng mới sinh ra chỉ có thể mang đến địa vị cao quý trong tương lai, lại thể mang đến hạnh phúc cho nàng.

      Năm ấy, sân phủ Tả tướng là mảnh xanh lục rực rỡ đua nhau khoe sắc. Năm ấy, ta vẫn chưa biết đời này còn có loại cây rất nhưng xanh ngắt, tỏa hương thơm ngát là “Bạc hà”.

      Hai chữ “Vận mệnh” cũng hề khó viết, năm bốn tuổi ta có thể viết thành thạo. Nhưng mà, rất nhiều năm sau đó, sau bao nhiêu thăng trầm, cuối cùng ta mới biết ra hai chữ này lại khó hiểu đến như vậy.

      , tổn thương, có , có hận, mới thấu hiểu được tất cả mọi thứ, thấy hiểu được hồng trần.

      Trong vòng xoáy vận mệnh ấy, ta còn là vị hoàng đế, mà chỉ là nam nhân bình thường vô dụng.

    4. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      BẠC HÀ ĐỒ MY LÊ HOA BẠCH – NGOẠI TRUYỆN HAI
      Posted by Lâm Linh in Bạc hà đồ my lê hoa bạch - Điện Tuyến15.02.2015
      NGOẠI TRUYỆN : LẦN ĐẦU TIÊN GẶP “BẠC HÀ MĨ NHÂN” VÂN TƯỞNG DUNG (2)
      EDIT: LÂM LINH
      [​IMG]

      “Khởi bẩm điện hạ, Thái tử phi hôm nay tập nấu ăn, thiêu trụi phòng bếp của Vân phủ…”

      “Khởi bẩm điện hạ, Thái tử phi hôm nay tập bắn tên, bắn chặt đứt tai của con heo điện hạ tặng…”

      “Khởi bẩm điện hạ, Thái tử phi bị dị ứng với phấn hoa, rất nhiều thái y trong Thái y viện đến xem bệnh, nhưng đều thể chữa trị tận gốc…”


      Mỗi ngày trước khi ngủ, thái giám phụ trách việc ghi chép lại hành động lời của Thái tử phi ở trong Vân phủ đều quỳ gối trước giường ta, làm hết phận , báo cáo mọi hành động lời của nàng cho ta. Đây là quy định ở trong cung. Lúc mới bắt đầu ta cảm thấy vô cùng nhàm chán, bao giờ chú tâm lắng nghe, có khi chỉ định nhắm mắt dưỡng thần, cuối cùng lại nặng nề chìm vào giấc ngủ trong tiếng to “Thái tử phi hôm nay…” ấy. Qua thời gian dài, ta dần dần làm quen được với việc này, sau ngày làm Thái tử hết học rồi lại thảo luận chuyện triều chính, nghe nàng ngày ngày đều gặp rắc rối và có những câu kinh người, ta bỗng cảm thấy cả thể xác và tinh thần được thả lỏng, vô cùng thanh thản.

      “Khởi bẩm điện hạ, Thái tử phi hôm nay cùng Vân công tử đổ rất nhiều mực vào nước giếng ở hậu viện trong Vân phủ, làm bẩn toàn bộ giếng dùng để lấy nước uống, Vân tả tướng sai người nhốt Thái tử phi vào sương phòng, cấm ăn hai ngày, phạt chép cuốn 《 nữ giới 》 trăm lần…”

      Trước khi vào giấc mộng, khóe miệng ta nhàng cong lên, thầm nghĩ: Nàng so với hình tượng nữ nhân chuẩn mực mà mẫu hậu đề ra, có vẻ còn thú vị hơn.

      Sau này ngẫm lại, “Nước chảy đá mòn” quả nhiên sai.

      Giữa tháng tư, ta ở trong Vân phủ nghị cùng Vân tướng, mặc dù phụ hoàng phong cho ái nữ thứ sáu của Vân tướng làm chính phi của Thái tử, nhưng thái độ của Vân Thủy Hân vẫn làm cho người ta đoán ra, ủng hộ cả ta lẫn Tam hoàng huynh. Hôm nay ta tự mình đến phủ, ông ta vẫn giữ nguyên bộ dạng vân đạm phong thanh, nhưng ta biết sâu trong ánh mắt đó là lòng dạ khó lường. thể phủ nhận, nếu được ông ta ủng hộ, uy hiếp của Tam hoàng huynh đối với ta giảm rất nhiều, nhưng Tam Hoàng huynh sao có thể để ý đén. Nghe cũng giấu giếm nhờ vả Vân tướng, nghĩ đến đây, lòng ta có chút lo lắng, nhưng vẫn ung dung thản nhiên cùng Vân Thủy Hân lững thững trò chuyện trong cảnh xuân tươi đẹp.

      Xuyên qua cửa tròn, làn khói mỏng lượn quanh hồ ra ngay trước mắt, bay phất phơ giữa trung, dường như nối liền với mây trắng cao. Thỉnh thoảng, vài tiếng chim hoàng oanh thanh thúy càng làm nổi bật cảnh tiên giới yên tĩnh, ta và Vân tướng cũng lời nào nữa. tiếng cười trong vắt như tiếng chuông bỗng truyền đến tai ta.

      Còn chưa thấy , thân ảnh màu hồng đào nhạt thình lình đâm thẳng vào trong lòng ta, mang theo hơi thở thơm mát thấm vào tận ruột gan.

      “Đau!”

      đôi mắt diễm lệ long lanh ngẩng lên nhìn ta, hề e ngại đánh giá ta, có vài phần cao ngạo. Chóp mũi đỏ hồng hơi hơi nhăn lại, tỏ thái độ bất mãn.

      Ta nhìn quần áo dính mực của mình, nhíu nhíu mày. nữ nhân kiêng nể ai ở trong phủ Tả tướng như này, chắc chắn có người thứ hai, sau khoảnh khắc đó, ta liền biết người trong ngực mình là ai.

      “Thái tử phi còn tuổi, vô tình va phải điện hạ, mong điện hạ thứ tội!” Vân Thủy Hân cúi người, chứng thực suy nghĩ của ta là đúng.

      Nàng lại ngẩng đầu nhìn ta, có vẻ xấu hổ mà nữ nhân nên có, có vẻ kính sợ người thường nên có, mà ra có chút mê hoặc, nhưng vừa lóe lên liền bị tia nhìn thông minh linh hoạt thay thế. Nàng đặt tay lên eo làm tư thế hành lễ, “Tưởng Dung tham kiến Thái tử điện hạ, điện hạ thiên tuế!” Ta thể tìm được bóng dáng nhóc béo tròn năm xưa người nàng, quả nhiên là cuộc lột xác ngoạn mục của con bướm kiều diễm.

      “Vân Tư Nho tham kiến Thái tử điện hạ.” thiếu niên áo trắng trẻ tuổi bên cạnh nàng hành lễ với ta.

      Đó là lần đầu tiên ta thấy huynh muội bọn họ kề vai sát cánh, ở trong cảnh hồ xuân có chút xuất trần, người nhà Vân gia quả nhiên tướng mạo bất phàm. Sau này cảnh đó lại trong đầu ta, ta thường tự trách bản thân mình thấy mầm cây non, lại xem ánh mắt đầy nhu tình của Vân Tư Nho dành cho nàng, đến nỗi rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục.

      Đó cũng là lần đầu tiên ta thấy có nữ nhân tự xưng là “Bế nguyệt tu hoa”, nhìn đôi mắt đẹp hơn cảnh xuân của nàng, ta nhất thời nghẹn lời, biết phải ứng đối thế nào.

      “Dung nhi, được vô lễ!” Vân tướng khẽ quát nàng, trong mắt thể che giấu sủng ái của người cha. Ta chưa bao giờ biết ra Vân Thủy Hân lạnh lẽo thâm trầm cũng có lúc làm ra vẻ mặt này, có lẽ có thể lợi dụng điều đó cũng nên…

      Lúc gần rời , ta quay lại nhìn kĩ Thái tử phi của ta hồi, trong lòng hơi hơi nở nụ cười.

    5. Đại Đại

      Đại Đại Active Member

      Bài viết:
      592
      Được thích:
      98
      BẠC HÀ ĐỒ MY LÊ HOA BẠCH – NGOẠI TRUYỆN 3
      Posted by Lâm Linh in Bạc hà đồ my lê hoa bạch - Điện Tuyến09.03.2015
      NGOẠI TRUYỆN 3 : TÂM SINH BẠC HÀ NHUYỄN THẢO HƯƠNG
      EDIT: LÂM LINH
      [​IMG]



      Cặp nến long phượng cao lớn xinh đẹp được đốt lên, ngọn lửa vàng yểu điệu khẽ nhảy múa giữa trung, thỉnh thoảng kêu lên hai tiếng thanh thúy “lách tách” (1) làm cho người ta nhớ tới tiếng bước chân hòa nhịp trống trong khúc ca múa lúc tiệc cưới vừa rồi, quyến rũ nóng bỏng.


      Xuyên qua ánh sáng màu vàng kim nhìn về những tầng sa mỏng đỏ trùng trùng điệp điệp, bỗng dưng nhớ về hai năm trước du ngoạn phương nam, được chiêm ngưỡng hoa phượng hoàng (2), canh hoa như đuôi phượng hoàng uốn lượn quanh cành cây, sắc đỏ rực rỡ chói chang, khí thế vương giả lấn áp mọi vật, mưa xuân lất phất rơi những chùm hoa mỏng manh, làm nổi bật vẻ đẹp hoàn mĩ của hoa. Lúc ấy ta nghĩ, nếu có thiếu nữ xinh đẹp đầu đội khăn hỉ ngồi giữa rừng hoa phượng hoàng ấy đẹp đẽ đến nhường nào. Lúc này, cảnh tượng trước mắt như hòa làm với quá khứ, ta lại ngửi thấy luồng hương bạc hà thơm mát dần lấn át mùi rượu nồng nàn.

      Ta chống khuỷu tay, hạ mi mắt.

      Mùi hương mát lạnh tiến lại gần, xuyên qua khóe mắt chưa nhắm chặt hoàn toàn, ta nhìn thấy đôi giày uyên ương cẩm tú dừng trước mặt ta, cánh tay quơ quơ trước mắt ta.

      Trong lòng trầm xuống, ta nắm lấy thanh chủy thủ phòng thân.

      quả nhiên muốn tạo phản? Nhưng chỉ bằng tiểu nữ nhi chưa dứt sữa này mà muốn ám sát ta?! Mùi hương kia… Ta phút chốc cả kinh, chân khí ở trong đan điền chạy lần rất nhanh, nhưng có dấu hiệu trúng độc.

      Mặc dù trong đầu lên rất nhiều suy nghĩ, thân mình lại vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu. Nay, ta xem nàng dùng cách nào trừ khử mình.

      Ngay lúc tấm lụa mỏng đầu rơi xuống, chủy thủ dường như chỉ còn nửa khắc nữa là thoát ra khỏi tay áo, lại nghe thấy bé kì quái kia ca bài ca cũng kì quái kém, liền bị ta thu về rất nhanh.

      “Nhấc khăn voan của nàng lên, để cho ta tới nhìn mặt của nàng, mặt của nàng vừa hồng lại tròn nha, giống như quả táo mùa thu. Nhấc khăn voan của nàng lên, để cho ta tới nhìn miệng của nàng, miệng của nàng vừa hồng lại nha, giống như đào tháng năm.”

      ngụm chân khí nghẹn lại nơi cổ họng…

      ra, mũ phượng đầu ta là do nàng đội lên. Trong nhất thời, suy nghĩ của ta hỗn loạn hết lên, cử chỉ lời của nàng dường như cho tới bây giờ vẫn nằm trong dự kiến của ta… Bỗng nhiên ta cảm thấy khâm phục Vân Tướng, phải vì ông ấy tài hoa, phải vì ông ấy giỏi mưu lược, chỉ vì ông lại có thể nuôi dưỡng nữ nhi quái đản như vậy những mười năm liền…

      “Nhấc khăn voan của nàng lên, để cho ta tới nhìn mắt của nàng, ánh mắt của nàng…”

      Ta giương đôi mắt nhìn dáng người nhắn nhảy nhót trước mặt, “ biết ái phi đánh giá thế nào về ánh mắt bản cung?”

      Nàng dường như hoảng sợ, lông mi khẽ run lên, giống cánh bướm sợ hãi trong gió. Rất nhanh, nàng liền ba chân bốn cẳng nhấc mũ phượng đội lại lên đầu, trở về bên mép giường, ngoan ngoãn ngồi xuống, lại bị giẫm lên màn trướng dài thườn thượt dưới đất, hơi loạng choạng, khăn hỉ đỏ hồng rơi xuống theo bước xiêu vẹo.

      Quả nhiên thú vị, ta cười to tiếng. Nàng lại mở to đôi mắt đẹp trong suốt trừng mắt nhìn ta, giống như con thú bị nắm gáy, cảnh giác nhìn người xa lạ, hận thể vươn móng vuốt bén nhọn ra khoa tay múa chân vài cái.

      Màn đêm buông xuống, ta mang khăn hỉ đỏ thắm kia . Chính mình cũng biết để làm gì.

      Ngày hôm sau, khi nàng mang theo mùi hương thơm mát, bước chân thướt tha đứng trước mặt ta, phút chốc ta bỗng thấy hoảng hốt. Liên tục hai lần như thế, so sánh với trước kia ta vốn luôn tỉnh táo, biết giữ mình dị thường, trong tim dường như có lỗ hổng, mù quáng đổ lỗi cho mùi hương kia khiến mình như vậy.

      Sau đó, ta lệnh cho thái y trong cung tra công dụng của hương cỏ bạc hà kia, đến cuối cùng vẫn tra ra cái gì có liên quan đến công dụng “Mị hoặc, mê thần trí”.

      Khi đó, ta mới tỉnh ngộ, là do “Tâm”, chứ phải “Hương”.

      ***************************************************************************

      thực tế quả tồn tại loại cỏ bạc hà có thể làm họ nhà mèo sinh ra cảm giác mê hoặc, tục gọi “Bạc hà mèo” (CATNIP;CATMINT)

      Còn có đoạn dài giới thiệu về cây bạc hà mèo, nhưng mình mệt quá, với lại đoạn đấy ảnh hưởng đến nội dung truyện, nên mình xin phép để sau này edit tiếp. Xin lỗi mọi người :-(

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :