1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bước vào lòng em - Tửu Tiểu Thất (Chương 30)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 31: Xuất phát

      Edit: Peiria

      Lý Vệ Quốc có gương mặt chữ quốc, mày rậm mắt to, tinh thần sảng khoái, dáng người phát phì như đại đa số đàn ông tuổi này cho nên nhìn trẻ hơn tuổi thực rất nhiều. Nhìn thấy Nam Phong, ông rất xúc động, nét mặt mang chút tang thương do năm tháng lắng đọng lại.

      Ông mở miệng, giọng điệu ít nhiều có phần thổn thức, "Mấy năm nay cậu vẫn bặt vô tín, cũng biết cậu sống ra sao."

      Nam Phong châm điếu thuốc, "Vẫn như vậy."

      Lý Vệ Quốc nhìn động tác hút thuốc thuần thục của , đột nhiên có chút khổ sở.

      đáng tiếc cho chàng trai, khi đó hào quang chói lọi, độc nhất vô nhị, gần nhưmỗi người đều tin tưởng chắc nhất định có thể giành chức quán quân Olympic, làm vẻ vang nước nhà, có thể sáng tạo ra kỳ tích trong lịch sử Grand Slam. Vậy mà về sau...

      Nhưng tại, từ xuống dưới trong đội tuyển ít người vẫn hoài niệm Nam Phong. Dù sao, hạt giống như , dám trăm năm có ai, ít nhất dưới hai mươi năm, cũng có người thứ hai.

      Haizz.

      Nam Phong thấy nét mặt Lý Vệ Quốc phiền muộn, rũ mi, bỗng nhiên cười cười, kẹp điếu thuốc ở đầu ngón tay dập dập vào mép gạt tàn, khói bụi màu trắng như cát rơi xuống. cười , "Huấn luyện viên Lý, tôi rất tốt, đó."

      Lý Vệ Quốc nhìn , thấy thiếu niên kỳ tài giờ phút này bình thản, giữa vầng trán tuấn có chút buồn rầu suy sụp, chỉ có trầm tĩnh và ung dung, giống như năm tháng tôi luyện kiếm báu.

      Lý Vệ Quốc sâu kín thở dài, "Vậy là tốt rồi."

      Hai người chuyện lát. Đơn giản chỉ là hỏi chút về cuộc sống mỗi người, Lý Vệ Quốc tình huống của đội tuyển tỉnh gần đây, nhắc tới nhiều nhất là ba chữ "Kiều Vãn Vãn" .

      số người trời sinh mang theo hào quang, tới đâu cũng có thể thu hút ánh mắt mọi người. Nam Phong từng giống như vậy, giờ Kiều Vãn Vãn, cũng là như thế này.

      Nam Phong yên lặng lắng nghe, khi phụ họa hai câu, Lý Vệ Quốc thấy cũng hỏi kỹ, vì thế có chút tò mò, " tại cậu chú ý tin tức của ấy sao? Tôi nhớ trước đây quan hệ của hai người rất tốt."

      Lời này có chút ý tứ hàm xúc. Xem ra Lý Vệ Quốc giữ được phong độ, ông thuộc cũng chỉ là người đàn ông trung niên, mà đàn ông trung niên thường thích nghe ngóng bát quái.

      Nam Phong đáp, "Sao có thể chú ý được? tivi thường xuyên nhìn thấy ấy."

      Hóa ra quan tâm của đối với Kiều Vãn Vãn chỉ dừng lại ở " tivi nhìn thấy" thôi sao...

      Lý Vệ Quốc che miệng ‘khụ’ tiếng, tiện đà hỏi, "Còn cậu? Mấy năm nay cậu làm gì?"

      "Tôi sao, dẫn dắt hai đứa trẻ."

      "Cậu có con rồi hả?!"

      "..." Nam Phong 囧suýt nữa làm rơi điếu thuốc, vô cùng nghiêm túc địa giải thích, "Tôi dạy hai đứa trẻ, dạy chúng chơi tennis."

      "À... À..., " Lý Vệ Quốc vừa rồi cả kinh, dứt khoát ngồi thẳng dậy, tại nghe Nam Phong như thế, ông thở phảo hơi, nét mặt thả lỏng, khi phản ứng kịp, ông lại bị hù dọa, "Cậu cậu làm huấn luyện viên ư?!"

      "Có thể như vậy. Ừm, huấn luyện viên vỡ lòng."

      Lý Vệ Quốc dùng hai giây tiêu hóa này, sau đó cảm thấy bản thân quá ngạc nhiên, Nam Phong làm huấn luyện viên sao? làm mới kỳ quái đấy...

      Ông uống ngụm nước, ngồi an ổn, hỏi Nam Phong, "Làm huấn luyện viên thấy thế nào? Mấy đứa trẻ hăng hái ?"

      " tệ, tư chất tốt, cũng rất cố gắng. Tôi cảm thấy, bọn họ có năng lực gia nhập đội tuyển tỉnh."

      Sau khi nghe xong lời này, nếu như Lý Vệ Quốc còn hiểu, vậy ông uổng phí hai mươi năm lăn lộn ở đội tuyển tình rồi. Ông cười , "Hóa ra cậu đợi tôi, Nam Phong."

      "Ừm." Nam Phong cũng cười, hề mượn cớ che đậy, thản nhiên thừa nhận.

      Lý Vệ Quốc , "Nếu cậu tin tưởng bọn chúng, vậy để chúng thi đấu thôi, đánh tốt còn sợ thể vào đội tuyển tỉnh?"

      "Tình huống
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 32: ngày dạo chơi

      Edit: Peiria

      Ngày hôm sau, nhóm người Lục Sênh dậy sớm ăn sáng ở khách sạn, sau đó bắt xe Thiên An Môn. Phố Trường An cấm đỗ xe, xe taxi đành dừng ở phố Nam Trường, mấy người xuống bộ.

      Từ hôm qua trời bắt đầu nhiều mây dày đặc, sáng nay cuối cùng cũng có Tiểu Tuyết(*).

      (*) (Tiết) Tiểu Tuyết: thường vào ngày 22, 23/11.

      Khi Lục Sênh xuống xe, mặt đất phủ lớp tuyết mỏng, giống mạng che mặt bao trùm mặt đất. xòe tay bắt tuyết, bông tuyết trong suốt, tiếng động rơi xuống lòng bàn tay, vừa mới chạm vào da tan, thậm chí còn chẳng thấy mát.

      Đinh Tiểu Tiểu cầm tay Lục Sênh, lập tức sợ hãi cảm thán, "Wow, Sênh Sênh, tay em là ấm áp!"

      Lục Sênh cười có chút xấu hổ, "Vậy làm tay chị ấm áp tay là được."

      "Được được!"

      Tố chất thân thể của vận động viên rất tốt, hiếm khi yếu ớt sợ lạnh. Lục Sênh thấy mình luyện tennis mấy năm, giờ càng sợ lạnh.

      Từ Tri Diêu thấy vậy, chìa móng vuốt ra, "Sư muội à, tôi cũng lạnh, cậu giúp tôi ủ ấm ."

      Lục Sênh do dự chút, khẽ gật đầu, chẳng qua chữ “được” còn chưa ra miệng, Nam Phong giành trước bước, cầm tay Từ Tri Diêu. nhàng liếc Từ Tri Diêu: "Sư phụ giúp cậu ủ ấm."

      "..." Từ Tri Diêu rùng mình cái, yên lặng rút tay về, "Cảm ơn, cần." Mẹ nó, cùng người đàn ông tay trong tay trời lạnh còn đáng sợ hơn trần truồng chạy dưới tuyết gấp trăm lần...

      Nam Phong đứng chắp tay, quan sát Từ Tri Diêu. Giờ phút này, bỗng có loại ảo giác rau nhà mình bị heo ngấp nghé.

      Mấy người đón Tiểu Tuyết, xuôi theo phố Trường An về phía quảng trường Thiên An Môn, xa xa chính là Tử Cấm Thành màu đỏ, dưới ánh đèn đường sáng sớm, càng trở nên yên tĩnh, thâm trầm. Ven đường gần như cách vài bước có thể nhìn thấy binh sĩ làm nhiệm vụ, mặc quân trang xanh lục, ngang hông đeo súng đạn . Lục Sênh chứng kiến những quân nhân kia, nhịn được mà cảm thấy kính nể, nghĩ đến lời Đinh Tiểu Tiểu, xung quanh còn biết có bao nhiêu cảnh sát mặc thường phục, lập tức cảm thấy chỗ này vừa thần bí vừa vĩ đại.

      Người quảng trường Thiên An Môn rất nhiều, phần lớn đều là khách du lịch theo đoàn đặc biệt đến xem lễ thượng cờ. Mà hôm nay, lượng người nhiều hơn bình thường chút, bởi vì hôm nay là ngày 21. Lễ thượng cờ ở Thiên An Môn là như vậy, ngày thường đều dùng loa phát thanh, chỉ có ba ngày 1,11, 21 hàng tháng do đoàn quân nhạc trực tiếp biểu diễn. Cho nên trong ba ngày này, người xem thượng cờ đông hơn bình thường.

      Bọn họ chen chúc trong đám người đông nghị, chờ hơn mười phút, cuối cùng nghi thức bắt đầu. Quốc ca trang nghiêm vang vọng, ánh mắt Lục Sênh theo quốc kỳ được kéo lên cao. Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, tựa như hoa bồ công bay múa đầy trời. Cờ đỏ tươi đẹp đón gió tuyết, từ từ lên. Quốc ca đến đoạn cao trào, khoảnh khắc ấy cảm xúc của cũng kích động theo, biết vì cái gì.

      Sau khi nghi thức thượng cờ kết thúc, Đinh Tiểu Tiểu xoa xoa tay, hỏi, "Bây giờ chúng ta trở về luôn à?"

      Trong lúc lơ đãng Nam Phong nhìn thoáng qua Lục Sênh bên cạnh, đáp, "Hôm nay cần huấn luyện, tham quan Cố Cung."

      " sao?" Lục Sênh và Từ Tri Diêu vui vẻ, tiếp đó Lục Sênh lại nghĩ đến chuyện khác: "Nhưng buổi chiều hôm nay còn phải rút thăm nữa!"

      Từ Tri Diêu sợ những lời này ảnh hưởng đến quyết định của Nam Phong, vội vàng , "Rút thăm vội, cũng sao, cậu còn lo vào vòng mười sáu người mạnh nhất ư?"

      Nếu như bọn họ rút thăm, kết quả cùng lắm là rút lá thăm cuối cùng còn sót lại, hoặc là ban tổ chức rút hộ, dù thế nào cũng ảnh hưởng đến đại cục.

      tình cứ quyết định như vậy. Bọn họ dạo chơi xung quanh lát, rồi tới đối diện Cố Cung xếp hàng chờ mua vé.

      Tám rưỡi sáng, tuyết rơi càng lớn, bông tuyết li ti trước đó biến thành cỡ lông ngỗng bị vặt bay loạn. Ngoài cửa có người bán ô giấy dầu, chất lượng ô vô cùng kém, nhưng lại đa dạng: tranh thủy mặc, điển tích Trung quốc. Nam Phong mua hai cái ô. và Lục Sênh che ô hồng mai ánh tuyết, Từ Tri Diêu và Đinh Tiểu Tiểu lấy cái ô trắng thuần như nước vẽ thêm hai con cá vàng chơi đùa.

      Che cái ô như vậy, Từ Tri Diêu có cảm giác mình mang theo hồ cá di động.

      Bốn người che ô giấy dầu vào cung điện hoàng gia có mấy trăm năm lịch sử. Trong gió tuyết, Cố Cung vắng lặng bình yên phảng phất giống như cự thú ngủ say. Tuyết trắng, tường đỏ, ngói lưu ly, đẹp đến nỗi khiến người ta nghẹt thở như như bước vào trong tranh vẽ.

      phải kiến trúc sư ngắm Cố Cung, chỉ là xem thứ mới mẻ, nghe chút lịch sử và bát quái. thấy nhiều, lại biết mới mẻ như vậy. Hơn nữa tại cung điện mở cửa tham quan, chỉ có thể thăm thú chút bên ngoài, nhiều nhất chỉ có
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 33: Bị loại từ vòng đầu

      Edit: Peiria

      Ra khỏi Cố Cung, nhóm người Lục Sênh ăn vịt nướng Toàn Tụ Đức nổi tiếng, vịt nướng có dầu mỡ nên thích lắm, riêng món điểm tâm ngọt tệ. Ngày kia phải so tài, mà hôm nay bọn họ lại sống phóng túng huấn luyện, Lục Sênh có chút cảm giác tội lỗi.

      Trở lại khách sạn, Nam Phong mở máy vi tính xách tay xem email. Ban tổ chức giải đấu gửi danh sách thứ tự rút thăm qua email của mỗi tuyển thủ đăng kí tham gia.

      Lúc mở file chia cặp đấu kia ra, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

      "Làm sao vậy?" Lục Sênh nhìn sắc mặt , trong lòng lộp bộp cái. liếc qua màn hình máy tính, chỉ thấy tên người đầu tiên là Nam Ca. ngẩn người, tiếp tục dời mắt xuống, số hai chính tên là , Lục Sênh.

      trùng hợp như vậy chứ?

      Trong trường hợp thông thường, số thứ tự đầu tiên là hạt giống số 1, vị trí cuối cùng là hạt giống số 2. cách khác, giải "Ngôi sao tương lai" dành cho thanh thiếu niên lần này, Nam Ca cũng dự thi, hơn nữa còn là hạt giống số 1 ở trạm đấu Bắc Kinh. những thế, bọn họ lại gặp nhau.

      Xa cách bốn năm rưỡi, lần nữa gặp nhau nơi đường hẹp.

      Tại sao lại trùng hợp như vậy? Lục Sênh vẫn cảm thấy thể tưởng tượng nổi, hỏi Nam Phong: "Có phải là trùng tên hay ?"

      Nam Phong trầm tư lát, lắc đầu, rồi ra nghi hoặc của : " tại Nam Ca đánh tới giải trẻ của ITF, lấy trình độ của con bé, cần tham gia trận đấu cấp bậc này."

      ITF là tên viết tắt của "Liên đoàn quần vợt quốc tế", hàng năm tổ chức các giải đấu lớn ở những thành phố khác nhau, trong đó có cả giải dành cho thanh thiếu niên, những trận đấu này có thể đưa ra điểm tích lũy chính thức, giành được điểm tích lũy mới có tăng thứ hạng. Đối với thanh thiếu niên, thứ hạng ITF là chỉ tiêu quan trọng nhất đánh giá thực lực của tuyển thủ trẻ.

      Nếu như tuyển thủ trẻ có thứ hạng ITF cao, như vậy ta/ ta thường tham gia giải "Tương lai ngôi sao" để chơi đùa.

      Bởi vì lẽ đó Nam Phong mới cảm thấy hoang mang. Tại sao Nam Ca phải tham dự cuộc tranh tài như vậy?

      Cho dù con bé tâm huyết dâng trào báo danh, nhưng sao lại khéo như thế, ngay trận so tài thứ nhất con bé và Lục Sênh gặp nhau?

      Nếu như tất cả phải là trùng hợp sao?

      Đúng lúc này, di động của vang lên. Vừa nhận máy, đầu kia truyền đến tiếng cười của Nam Ca.

      Nam Ca trưởng thành, chất giọng ồm ồm hơn trước đây rất nhiều, khi cười, điệu hơi thấp, giống những khác. Nam Phong khẽ nhíu mày, , "Đừng cười nữa."

      Tiếng cười dừng lại, Nam Ca giọng gọi , "." Giọng vẫn như trước kia, hề che dấu nịnh nọt và nũng nịu chút nào.

      Nam Phong hít hơi sâu, hỏi, "Nam Ca, rốt cuộc em muốn làm cái gì?"

      ", em cũng muốn vào đội tuyển tỉnh."

      Nam Phong hé mắt. Quả nhiên!

      Nam Ca vắt óc tìm kế chạy đến đây thi đấu, mục đích chính là vì ngăn cản Lục Sênh gia nhập đội tuyển tỉnh. Mà vòng thứ nhất Lục Sênh gặp phải con bé, hơn phân nửa cũng phải là trùng hợp. Còn tại sao con bé làm được điều này, có lẽ là lợi dụng sơ hở lúc rút thăm.

      Hôm nay bọn họ tới lễ rút thăm, rốt cuộc trong lúc đó xảy ra chuyện gì, ai có thể biết được.

      Nam Ca nghe thấy Nam Phong đáp lại, bèn cười hỏi, ", tức giận?"

      Nam Phong có chút bất đắc dĩ, "Nam Ca, em hà tất phải thế."

      "Em có biện pháp, ai bảo cái người tên Lục Sênh cướp ! , đừng giúp ta nữa, trở về có được hay ? Chỉ cần trở lại, muốn em nhường thế nào cũng được." càng càng ấm ức.

      Nam Phong cảm thấy con bé hết sức vô lý. lạnh lùng , "Vậy gặp sân đấu ."

      cúp điện thoại, thấy ba người khác đều nhìn chằm chằm, Nam Phong hơi khó hiểu, "Làm sao vậy?"

      " có gì." Đinh Tiểu Tiểu sờ sờ cằm, "Nam
      [​IMG]
      Nhi HuỳnhChris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 34: Quán quân và từ biệt

      Edit: Peiria

      Bởi vì ánh mắt kia, hai người đều gì nữa. im lặng giống như chất khí ngưng tụ, hòa với bóng đêm tối tăm thành thể, nhưng vẫn thể điều hoà cảm giác xấu hổ vi diệu trong đó.

      Nam Phong đè ép rung động thoáng qua rồi vụt biến trong tim, khép mi nhìn ánh đèn của những tòa nhà bên ngoài, khuôn mặt trầm tĩnh tựa như bức tượng điêu khắc cơ thể người hoàn mỹ.

      Hô hấp của Lục Sênh trở nên rất , rất cẩn thận. khí rét lạnh giữa đêm đông chui vào đường hô hấp, chạy đến ngực, lượn lờ xung quanh trái tim, khí lạnh khiến đầu óc thanh tỉnh hơn đôi chút.

      nghĩ thầm, hiểu? Hay là muốn hiểu đây?

      Nam Phong thở dài. Vì nghiện thuốc lá, bất giác miết ngón tay, rũ mắt liếc nhìn Lục Sênh, phát cúi đầu, gió đêm thổi qua, quả bông trắng đỉnh mũ len màu đỏ của khẽ đung đưa, đáng nên lời.

      Vẫn là đứa bé, Nam Phong cười tự giễu cười, cũng biết cười hay cười chính . , "Về thôi."

      "Vâng." Lục Sênh luôn luôn nghe lời, cái gì làm cái đó.

      Trở lại khách sạn, Nam Phong nhận được điện thoại ân cần hỏi thăm của Lý Vệ Quốc. Lý Vệ Quốc rất tò mò học trò của Nam Phong tranh tài như thế nào, khi nghe Lục Sênh thua ngay ở vòng , Lý Vệ Quốc dùng giọng điệu mất mặt với Nam Phong, "Bị loại từ vòng đầu? Tôi xem lần này cậu khoác lác ra làm sao."

      Nam Phong cười , "Ông hiếu kỳ ấy bại bởi ai ư?"

      "Ai?"

      "Nam Ca."

      "Là bé kia, tôi có ấn tượng! năm trước đội tuyển tỉnh muốn chiêu mộ ấy, có điều ánh mắt ấy rất cao, khinh thường đội tuyển tỉnh. ấy rất nhiều tiền, tự làm chủ, nhưng biết tại sao lại tham gia."

      "Tôi biết."

      "A?" Lý Vệ Quốc lập tức bị treo khẩu vị lên, "Cậu chút để tôi liệu xem còn có hi vọng ."

      "Con bé là em tôi."

      "..." Lý Vệ Quốc trầm mặc nửa phút để tiêu hóa nội tình kinh người này.

      Lý Vệ Quốc biết ba Nam Phong là ai, chẳng qua thời buổi này càng là kẻ có tiền càng khiêm tốn, tình huống gia đình Nam Phong năm dó, truyền thông cũng biết nhiều. Lý Vệ Quốc là người lọc lõi, Nam Phong biết em mình chơi bóng tệ nhưng lại khăng khăng dẫn dắt người khác, hành động ấy rất dễ khiến cho người ta phải suy nghĩ sâu xa. Cũng biết sau lưng có bao nhiêu ân oán, Lý Vệ Quốc cực kỳ săn sóc hỏi đến.

      Cứ giữ im lặng như vậy hình như cũng có chút xấu hổ? Lý Vệ Quốc nghĩ nghĩ, , "Có vẻ em cậu giống cậu lắm..."

      Những lời này rất khôn ngoan, nặng . Quả thực Nam Phong trực tiếp trả lời vấn đề " giống nhau", : "Huấn luyện viên Lý, tôi lấy băng ghi hình trận đấu của Lục Sênh cho ông xem."

      "Được rồi, để tôi xem."

      ***

      Ngày tranh tài thứ hai diễn ra vòng loại đơn nam của Từ Tri Diêu. Cậu đánh hai séc, dễ dàng lọt vào vòng trong, nhưng Nam Phong cảm thấy trong trận đấu hôm nay Từ Tri Diêu có phần uể oải. Mặc dù cả người đều tản ra hơi thở uể oải song thái độ thi đấu của Từ Tri Diêu cũng coi như nghiêm túc, giống như tại.

      đợi Nam Phong hỏi, Từ Tri Diêu thú nhận: "Em muốn giữ sức cho trận đánh đôi nam nữ ngày mai!"

      Được rồi, hứng thú của Từ Tri Diêu giống người Trái Đất. Trong tennis, đánh đơn là đặc sắc nhất, đôi nam nữ bất kể là tính thưởng thức hay tính thể thao, đều
      [​IMG]
      Nhi HuỳnhChris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 35: Cảm ơn em

      Edit: Peiria

      Từ sau lúc ấy, Lục Sênh đều trầm mặc, yên lặng ăn lẩu. Nam Phong gắp cho cái gì ăn cái đó, nhai nuốt từ từ, tiếng động.

      vẫn cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy tóc đen đỉnh đầu , cùng với quai hàm xinh thanh tú nhai thức ăn và hai gò má phồng lên.

      nhu thuận giống như loài chó Chihuahua.

      càng nhu thuận thế này, Nam Phong càng thấy khổ sở, ép mình phải dời tầm mắt, nhìn .

      Sợ chính mình nhịn được mà đổi ý.

      Sau bữa cơm này bầu khí có chút đè nén. Cảm xúc dễ dàng lây bệnh, ngay cả người tim phổi như Đinh Tiểu Tiểu, nghĩ đến cảnh ly biệt, cũng trở nên ưu thương. khuyên Lục Sênh vài câu, Lục Sênh ngoài gật đầu, cũng thêm cái gì khác. Trái lại, Đinh Tiểu Tiểu càng càng buồn bã.

      Nam Phong uống ít bia. Đinh Tiểu Tiểu uống càng nhiều hơn, về sau trực tiếp say mèm, nắm tay Từ Tri Diêu ngừng gọi "Ba ba". Từ Tri Diêu rất muốn đồng ý, nhưng biết tại sao hôm nay khí tiết trỗi dậy, xấu hổ muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Cậu chỉ nhẫn nhịn đỡ ra ngoài, vừa vừa oán giận, "Bà chị, chị béo quá đấy..."

      Nam Phong bắt taxi, để cho Từ Tri Diêu đưa Đinh Tiểu Tiểu về khách sạn trước. và Lục Sênh lên xe, bộ đường, nhận thấy cảm xúc của Lục Sênh tốt, muốn cùng chuyện.

      Hai người thả bước dưới ánh đèn sáng rực. Lục Sênh áo khoác lông cừu màu đỏ mang hơi thở thanh xuân đẹp ngọt ngào; quần bò đơn giản cùng với boot ngắn màu nâu, hai chân thon dài thẳng tắp.

      Quần áo của hầu hết đều là Nam Phong mua. Nam Phong mua quần áo cho mình để tâm, trái lại cực kỳ thích cho Lục Sênh ăn diện. Cảm giác đó kỳ diệu, mỗi lần nhìn Lục Sênh mặc những bộ quần áo xinh xắn mua, lại đặc biệt có cảm giác thành tựu.

      Lúc này Lục Sênh bên cạnh , hai tay đút trong túi, cúi đầu lời nào. Nam Phong dùng ngữ điệu dịu dàng với : "Lục Sênh, em trưởng thành, nên học hỏi kinh nghiệm. Em thể ở bên cả đời, đúng ?"

      khẽ gật đầu.

      Nam Phong: "Huấn luyện viên Lý Vệ Quốc của đội tuyển thành phố là người dày dặn kinh nghiệm cũng dễ ở chung, giao em cho ông ấy, rất yên tâm, em cũng cần lo lắng."

      Lại gật đầu.

      Nam Phong: "Cũng phải sinh ly tử biệt, về sau nếu em có thi đấu nhất định đến xem. Ừm, cho dù thi đấu, cũng thường xuyên tới thăm em, có được hay ?"

      Gật đầu.

      Nam Phong: "Vào đội tuyển tỉnh phải chung sống hòa thuận với đồng đội. Nhưng mà đừng để mình chịu thiệt. Nếu có ai gây khó dễ, em nhất định phải với . Chỗ nào thích ứng, cũng phải với , đừng giấu ở trong lòng, biết ?"

      Lục Sênh chỉ gật đầu, hề đáp lại. Nam Phong có chút bất đắc dĩ, "Lục Sênh..."

      Lục Sênh bèn ngẩng đầu. cắn môi, vành mắt chứa đầy nước mắt, nghiêm túc nhìn . Ngọn đèn rọi xuống khiến nước mắt của phản chiếu lại ánh sáng. yếu ớt đó giống như đâm vào lòng , làm cho trái tim cảm thấy đau đớn khó nhịn. rất muốn kéo tay , rằng đừng , hãy ở lại bên cạnh .

      Nhưng mà thể. Lục Sênh là đứa bé, có khả năng phân biệt, còn khác. thể bởi vì bản thân mình mà bóp nát tương lai của đứa trẻ yếu ớt. thở dài, đưa tay xoa đầu Lục Sênh.

      Nước mắt bỗng rơi xuống, uất ức mím môi, giọng , "Em muốn vào đội tuyển thành phố, em chỉ muốn theo ."

      Nam Phong khó khăn lên tiếng, "Lục Sênh, em biết , huấn luyện viên giỏi, phải tuyệt đối bình tĩnh và dày dặn kinh nghiệm. Hai thứ này đều có, thậm chí thể hạ quyết tâm huấn luyện các em. Cho nên thể trở thành huấn luyện viên tốt, ít nhất bây giờ thể."

      " sao, em có thể đợi."

      "Em thể đợi được, Lục Sênh, em sắp mười bảy tuổi, tại là thời kì quan trọng nhất trong nghiệp của vận động viên, ngày em cũng thể chờ."

      "Vậy... Tại sao thể cùng em vào đội tuyển thành phố..." Có lẽ cũng biết cầu này hơi ích kỷ, bởi vậy giọng rất , càng càng vô lực.

      Nam Phong cười khổ, " cũng có cuộc sống của ."

      "Nhưng, Grand Slam phải mộng tưởng của chúng ta ư?"

      Mắt khép hờ, tất cả cảm xúc ở đáy mắt bị hàng mi dài che dấu, khẽ giãy dụa, giống như tiếng ca tịch mịch nhiễm sương
      [​IMG]
      Nhi Huỳnh, Meo+lười95Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :