1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bước vào lòng em - Tửu Tiểu Thất (Chương 30)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 26: Thu được toàn thắng

      Edit: Peiria

      Sau khi trở lại trường thể thao Thụ Thanh, Nam Phong để Từ Tri Diêu tự tập luyện, gọi mình Lục Sênh đến bên cạnh, , "Lục Sênh, em tự tổng kết cuộc tranh tài hôm nay xem."

      Lục Sênh có chút khẩn trương. Trận đấu hôm nay của có gì đặc sắc, suy nghĩ tìm từ rất lâu, phát chính mình quá ngốc, đành phải cúi đầu, "Em đánh tốt lắm."

      "Hửm? tốt chỗ nào?" Nam Phong vừa , ngón cái vừa bất giác chà xát ngón trỏ. nghiện thuốc lá, lại muốn làm cho Lục Sênh phải ngửi khói thuốc nên đành phải chịu đựng.

      "Em... Em cảm thấy mình phát huy được..." ra đáp án lập lờ nước đôi.

      "Lục Sênh, nhìn ."

      Lục Sênh bèn ngẩng đầu đối mặt với . rũ mắt xuống, vẻ mặt có chút tập trung, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, bình thản lại chói mắt, giống như ngọn nến sáng rực trong đêm gió tuyết. Ánh mắt Lục Sênh chạm phải ánh mắt , bản năng có chút tránh né.

      lẳng lặng quan sát , hỏi, "Lúc tranh tài em nghĩ cái gì?"

      "Em..." Trái tim Lục Sênh hẫng hai nhịp, tiếp xúc với ánh mắt lạnh nhạt mà thông thấu của , khoảnh khắc đó thậm chí có ý nghĩ " bằng ". Cuối cùng vẫn cúi đầu, né tránh ánh mắt , đáp, "Em nghĩ gì cả."

      Đáp án này gần như ở trong dự liệu của Nam Phong. Vì biết, có hỏi cũng vô ích.

      Nam Phong cũng truy hỏi nữa, chỉ , "Lục Sênh, lời hôm nay là lòng. Mặc dù ở sân đấu bị phân tâm nhưng em vẫn làm tệ, dưới tình huống đó còn có thể chủ động thay đổi chiến thuật, điều này phải người nào cũng có thể làm được. Em rất tỉnh táo, cũng hết sức thông minh."

      "A?" Lục Sênh trợn mắt nhìn , vẻ mặt giống như gặp quỷ.

      Nam Phong hơi kỳ quái, "Làm sao vậy?"

      " có gì." gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng, gò má đều ửng đỏ, "Lần đầu tiên có người khen em thông minh."

      Lời này khiến cho Nam Phong sững sờ, "Trước giờ chưa từng có ai khen em thông minh?"

      " có."

      "Thầy giáo cũng ?"

      Lục Sênh hơi sa sút lắc đầu, " có."

      Nam Phong giống như nhớ ra cái gì, lắc đầu tự giễu, "Xem ra phải tự mình kiểm điểm chút."

      "Kiểm điểm cái gì?"

      nhìn , đột nhiên cười, đầu ngón tay trắng nõn khẽ dí vào trán , "Em thông minh như vậy, trước giờ vẫn chưa cho em."

      Lục Sênh có cảm giác huấn luyện viên Nam như vậy chẳng qua chỉ là an ủi , dẫu vậy vẫn hết sức kích động, trong lòng ấm áp, cao hứng muốn ca hát.

      Mỗi đứa bé đều khát vọng được khen ngợi, cũng ngoại lệ.

      ***

      Hôm sau, Từ Tri Diêu thi đấu chung kết đơn nam nhóm tuổi U18. Đối thủ của Từ Tri Diêu là nam sinh tên Thường Thắng Lợi, cũng là học trò của huấn luyện viên Lý, ý chí và kỹ thuật cũng tệ, sức lực hơi thiếu, phong cách khác Từ Tri Diêu nhiều lắm, chỉ có điều bỉ ổi như Từ Tri Diêu.

      Kết quả, Từ Tri Diêu dựa vào kỹ thuật khi trong sạch khi bỉ ổi, đánh cho Thường Thắng Lợi thành Thường Thất Bại.

      Ngày tranh tài cuối cùng là chung kết hạng mục thi đấu tennis đôi nam nữ. Sau trận chung kết đánh đơn, Từ Tri Diêu và Lục Sênh đều là quán quân đơn nam đơn nữ, hai người bọn họ thể nghi ngờ là tổ hợp mạnh nhất, giành lấy được thắng lợi chút nào ngoài ý muốn. Nhưng khéo nhất chính là, trong đội thi đấu chung kết còn lại vẫn có Thường Thắng Lợi, cậu ta hợp tác với học viên khác của trường
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 27: chào mà

      Edit: Peiria

      Mỗi quán quân từng hạng mục ở Đại hội thể thao thành phố có thể nhận được ngàn tệ tiền thưởng cùng với đôi giày thể thao do doanh nghiệp kinh doanh giày cao cấp tài trợ. Lục Sênh đánh đơn và đánh đôi giành chức vô địch, nhận được tổng cộng ngàn năm trăm tệ.

      đưa toàn bộ số tiền cho Nam Phong.

      Nam Phong có chút ngoài ý muốn, "Vì sao lại đưa cho ?"

      " vì em mà tiêu nhiều tiền như vậy, tiền em kiếm được nên giao cho ." Lục Sênh tự cho là lý do này chê vào đâu được.

      Nam Phong bị chọc cho vui vẻ, bàn tay trắng nõn cầm xấp nhân dân tệ, mặt mày nhiễm chút ánh sáng dịu của ngọn đèn. Sống mũi cao có đường nét ràng, được ánh sáng bao phủ, tạo thành cái bóng, che kín nửa gương mặt. Ánh sáng làm vết sẹo kia càng lên ràng, giống lưỡi đao đồng xẹt qua khuôn mặt, mạnh mẽ lại mê hoặc lòng người.

      Lục Sênh nhìn thấy có chút si mê, trái tim giống như con thỏ cao hứng, ngừng nhảy nhót.

      Sau đó, nghe thấy trêu ghẹo: "Cảm giác này có chút giống như, con hiểu chuyện kiếm được khoản tiền đầu tiên liền giao cho ba. Phải ?"

      Lục Sênh ngẩn người, trái tim vui vẻ khôi phục lại bình tĩnh. cúi đầu, buồn bực nghĩ, chỉ lớn hơn em tám tuổi, sao lại giống ba và con ? Đâu có giống!

      Nam Phong khẽ chớp mắt, nhìn đỉnh đầu Lục Sênh. Tiểu nha đầu ngượng ngùng? nhếch miệng, cất tiền kỹ, sau đó hỏi, "Lục Sênh, bao lâu em chưa về nhà rồi?"

      "Hai tháng."

      "Ừm, nên về thăm nhà chút, để cho mẹ em biết , em giành được chức quán quân."

      "Vâng."

      ***

      Lục Sênh dời đến trường thể thao Thụ Thanh lâu mẹ phát , trường thể thao Thụ Thanh có đám ngốc nguyện ý giúp đỡ con , bà cần phải tốn tiền nuôi dưỡng con nữa... Về sau dừng cho Lục Sênh tiền, ngay cả tiền sách vở cũng có.

      Khoảng thời gian đó Lục Sênh sống hết sức gian nan.

      Nếu như có thể, hy vọng mình phải mở miệng xin tiền bất cứ ai. Nhưng biết tại sao Từ Tri Diêu đột nhiên trở nên cẩn thận, từ việc tiết kiệm các khoản tiền suy luận ra hoàn cảnh túng quẫn của Lục Sênh, hơn nữa còn lập tức báo cáo việc này với huấn luyện viên Nam.

      Từ đó về sau, tất cả chi tiêu của Lục Sênh đều do huấn luyện viên chịu trách nhiệm, cho tới bây giờ.

      giờ, Lục Sênh có suy nghĩ, về nhà chỉ là làm nơi trút giận cho mẹ . Có lần, mẹ còn chìa tay đòi tiền, Lục Sênh lắc đầu ý mình có tiền.

      Lúc ấy mẹ cười lạnh, hỏi: " phải chúng mày đánh tennis cũng có tiền thưởng sao? Tiền thưởng của mày đâu?"

      "Con có."

      "Tao biết mà! Mày đánh tennis nhiều năm như vậy, chút tiền thưởng cũng kiếm được! Mày đúng là đồ vô dụng!"

      Ở trong mắt của mẹ, vĩnh viễn là đồ vô dụng. Lục Sênh vốn cho là mình có thể ‘sóng nước chẳng xao’ đối với khinh thường của mẹ, nhưng lần đó vẫn bị chút kích thích. Sau khi trở về trường, Lục Sênh hỏi Nam Phong, khi nào mình có thể thi đấu, Nam Phong khó hiểu, hỏi tại sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này.

      Vẻ mặt Lục Sênh ảm đạm, "Em,
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 28: Quá khứ và tại

      Edit: Peiria

      Ngày 28 tháng 11 là sinh nhật Lăng Tuấn Vũ.

      Lăng thiếu gia luôn luôn kiêu ngạo tự tổ chức bữa tiệc cho mình, mời ít người tới, đều là đám bạn xấu. Theo lý, Nam Phong thích tham gia vào náo nhiệt kiểu này, duy nhất có Lăng Tuấn Vũ là ngoại lệ.

      Ai bảo hai người là bạn chí cốt chứ.

      Quà sinh nhật mà Nam Phong tặng Lăng Tuấn Vũ chiếc đồng hồ Vacheron Constantin. tặng quà cho người khác, lúc nào cũng là đồng hồ, đồng hồ và đồng hồ. Lăng Tuấn Vũ nhìn thấy quà tặng của có chút ghét bỏ: "Tại sao lại là đồng hồ?"

      "Ừm, vậy cậu muốn cái gì? Nếu tôi mua cho cậu cái bánh rán?"

      Lăng Tuấn Vũ liếc mắt, "Cậu cút ..."

      Vì thế Nam Phong cút, đến phòng bao trong góc, ngồi mình sofa uống rượu. Ở giữa phòng bao rộng lớn là sàn nhảy, dưới ánh đèn mờ ảo, mấy nam nữ trẻ tuổi khiêu vũ, xinh đẹp đưa lưng về phía trước người đàn ông, đung đưa cái mông, gần như dán sát vào người đàn ông, ta hất đầu, ánh mắt quyến rũ bay tứ tung.

      Nam Phong cảm thấy dáng múa này quá lịch , vì vậy dời mắt, nhìn ly rượu cocktail trước mặt ngẩn người. Áo sơ mi đen làm từ sợi tổng hợp tinh tế mà đơn giản, ở dưới ánh đèn càng giống như cát đen mềm mịn. Ánh sáng chớp chớp tắt tắt quét qua khuôn mặt , làm nổi bật đường nét góc cạnh gương mặt, hàng lông mày dài hẹp, ánh mắt trong trẻo, ôn hòa. Tuy ở trong ồn ào nhưng lại phảng phất như rời xa bức tranh huyên náo đó.

      Rốt cuộc, Lăng Tuấn Vũ nhìn nổi bộ dạng ‘ dính khói lửa nhân gian’ của Nam Phong, vì vậy lén lén lút lút đến gần.

      "Hắc hắc!" ta vỗ vai Nam Phong cái.

      Nam Phong để ý đến ta, đưa tay sờ bao thuốc lá. Lăng Tuấn Vũ thấy thế lập tức ngăn cản, "Vứt , vứt , cho cậu nếm thử cái này." Vừa vừa móc ra điếu xì gà từ trong lồng ngực, còn chủ động bật lửa cho Nam Phong.

      Thịnh tình của ta thể chối từ, Nam Phong đành phải cắn điếu xì gà, vừa hít hơi, khói thuốc nồng nặc đến mức phổi cũng muốn nổ, rút điếu xì gà ra, điên cuồng ho khan.

      "Ha ha ha ha ha!" Lăng Tuấn Vũ cảm thấy rất khôi hài, "Chao ôi, thiếu gia của , cậu còn bằng cả phụ nữ!"

      Nam Phong cũng nổi giận, đặt xì gà bên cạnh gạt tàn thuốc, bưng ly rượu lên uống ngụm.

      Lăng Tuấn Vũ chỉ vào điếu xì gà chưa tắt khói, , "Thằng nhóc cậu phân biệt tốt xấu, điếu xì gà này của tôi mua được cả bao Hoàng Hạc Lâu của cậu đấy."

      Nam Phong khẽ nhướng mày, "Thích hợp mới là tốt."

      Nam Phong châm thuốc lá của mình, từ từ nhả ra khói. Đột nhiên, nghĩ tới chuyện, bèn với Lăng Tuấn Vũ, "Xì gà của cậu, đưa tôi hộp."

      "Quái lạ, chẳng phải là cậu hút sao?"

      "Tôi có chỗ dùng."

      "Đây, hộp đủ chưa?"

      "Đủ rồi."

      Lăng Tuấn Vũ nhìn làn khói xanh lượn lờ xung quanh Nam Phong, hiếu kỳ hỏi, "Vì sao cậu chỉ hút Hoàng Hạc Lâu? Cho tới bây giờ cũng đổi, hương vị thuốc lá này bình thường mà?"

      "Lần đầu tiên mua thuốc, nhân viên cửa hàng đề cử loại này."

      Đó là vào hơn tháng sau khi tai nạn máy bay, thương thế của còn chưa tốt hẳn. Lần đầu tiên hút thuốc, tốt xấu quan trọng, chỉ là giết thời gian mà thôi. Khoảng thời gian ấy tốt lắm, dần dần nghiện thuốc lá.

      Về sau cũng thay đổi nữa.

      Mọi người thường nhớ về quá khứ, bản chất vốn là loại kỷ niệm, có thể tốt có thể xấu, hoặc là bình thường. Khoảng thời gian đó lưu lại ấn tượng sâu sắc trong cuộc đời bạn, thế nên nhưng thứ có liên quan, đều bị bạn vô thức bỏ lại trong quá khứ, hoặc kéo dài đến thực.

      Lăng Tuấn Vũ nhìn Nam Phong hút Hoàng Hạc Lâu rất khoan khoái, ta nhịn được mà ngứa ngáy, ném điếu xì gà , lấy điếu Hoàng Hạc Lâu hút thử, vừa hút vừa khinh bỉ thưởng thức của Nam Phong. Lăng Tuấn Vũ chính là kẻ bình thường, thấy Nam Phong thích gì ta nhất định phải thử xem. Bốn năm trước, nghe Nam Phong thích gấu bông, nhiều lần hẹn hò ta đều dẫn theo em chơi gắp gấu bông, gắp được các loại gấu bông vào khách sạn thuê phòng, thời gian đó trong vòng điên cuồng truyền ra Lăng Tuấn Vũ là tên biến thái. Về phần biến thái như thế nào, các mỹ nữ lại ra được, dù sao chính là cảm giác ta bình thường.

      tại, Lăng Tuấn Vũ và Nam Phong nhả ra khói, đột nhiên ta hỏi, "Tôi này, cậu với ba cậu, vẫn còn căng thẳng?"

      Nam Phong cắn điếu thuốc "Ừm" tiếng.

      Lăng Tuấn Vũ cảm thấy thể tưởng tượng nổi, "Mấy năm rồi?"

      "Hơn bốn năm."

      " đến mức đó chứ? Dẫu sao cũng là ba con, cậu nhận sai ông ấy có thể làm gì cậu? Ông ấy là ba ruột cậu."

      Nam Phong bỗng híp mắt, cười như cười liếc mắt nhìn Lăng Tuấn Vũ.

      Bả vai của Lăng Tuấn Vũ khẽ run, ta chột dạ đảo mắt, "Cậu biết , em phiền nhất là loại ánh mắt này của cậu, khiến người ta có cảm giác cái gì cậu cũng nhìn thấu."

      Nam Phong dập tàn thuốc, , "Tôi biết là ai bảo cậu đến khuyên tôi, Tuấn Vũ, lời đó cậu nghe chút là tốt rồi, cần coi là ."

      "Có ý gì?"

      "Nếu như tôi đoán nhầm, là dì Lữ với bác
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 29: Bánh ngọt và thùng rác

      Edit: Peiria

      Trường thể thao Thụ Thanh có sân tennis trong nhà, nhưng mùa đông bảo học viên đánh tennis bên ngoài, đừng đứa , đến vợt tennis cũng chịu được.

      Cho nên Nam Phong nghĩ ra chủ ý.

      Trong trường có hai phòng dạy bóng bàn lớn, từ khi trường thể thao Thụ Thanh xuống dốc, tài nguyên bị ngâm nước, tại các phòng bóng bàn đều trống rỗng. Nam Phong bảo người chuyển bàn đánh bóng bàn , cải tạo lại mặt đất và mặt tường, mặc dù dọn được chỗ lớn bằng sân tennis, nhưng có thể luyện đánh bóng với mặt tường.

      Lúc Nam Phong trở lại trường thể thao Thụ Thanh, Lục Sênh và Từ Tri Diêu vẫn chưa kết thúc huấn luyện, hai người ở trong nhà luyện đánh bóng. Lục Sênh đánh đâu ra đấy, còn Từ Tri Diêu đánh cho... gà bay chó sủa.

      Dường như cậu thể khống chế tốt phương hướng và lực đánh tennis, đối với bóng bật ngược lại có cách nào tổ chức phòng thủ hiệu quả, vì vậy, Từ Tri Diêu vẫn luôn lấy "Bất động như núi" làm nguyên tắc, lần này lại chuyển động.

      Đinh Tiểu Tiểu ở bên cạnh cười nhạo cậu: "Ôi chao, ha ha ha ha ha, Diêu Diêu, có phải hôm nay cậu uống rượu say rồi ?"

      Từ Tri Diêu quay đầu lại trừng mắt nhìn , " được gọi tôi là Diêu Diêu."

      "Được, Diêu Diêu."

      "Tiểu Đinh - - "

      "Diêu Diêu!" Đinh Tiểu Tiểu cười tủm tỉm, vừa xoa tay, vừa , "Cậu quên lát nữa là ai giúp cậu mát xa hả? Muốn trải nghiệm cảm giác lên núi đao xuống vạc dầu lần nữa?"

      Từ Tri Diêu tức giận nghiêng đầu sang chỗ khác, giả vờ như tồn tại.

      Nam Phong tới, đứng bên cạnh Đinh Tiểu Tiểu. Đinh Tiểu Tiểu vốn thấp, nhưng Nam Phong lại cao 1m88, đứng bên cạnh , rất giống chim nép vào người.

      Đinh Tiểu Tiểu ôm cánh tay, hỏi Nam Phong, "Hôm nay Từ Tri Diêu làm sao vậy?"

      Nam Phong đáp: "Tôi bảo cậu ta đổi vợt tennis. Hệ số pound thấp hơn chút."

      Hệ số pound của mặt vợt trực tiếp quyết định lực đàn hồi lớn hay , hệ số pound càng thấp, lực đàn hồi càng cao, khi sử dụng cùng lực, tốc độ đánh bóng nhanh hơn. Như vậy, chơi bóng đỡ tốn sức, đương nhiên, nếu làm thế cũng phải trả giá lớn - - lực đàn hồi tăng đồng nghĩa với khả năng kiểm soát bóng giảm xuống.

      Cho nên tại Từ Tri Diêu nhìn giống hệt như khỉ Macaque(*).

      (*) Khỉ Macaque (Mắc-ca): loài khỉ sống ở miền Bắc của Trung Quốc.

      Đinh Tiểu Tiểu bừng tỉnh gãi đầu, sau đó càng thêm nghi hoặc: "Nhưng mà tại sao phải làm như vậy? Cậu ấy ràng am hiểu kiểm soát bóng hơn."

      Lúc đánh bóng, tay thuận của Từ Tri Diêu tự chủ mà xoay cổ tay, từ khi mới bắt đầu học tennis là như thế. Cái gọi là "xoay cổ tay", chính là chỉ lúc đánh bóng khớp xương ở cổ tay hoạt động.

      Dưới tình huống bình thường, người mới học tennis nếu như cố định được cổ tay rất dễ bị thương, nhưng Từ Tri Diêu chưa bao giờ bởi vì xoay cổ tay mà bị thương. Khi đó, Nam Phong nghiên cứu động tác này của cậu rất lâu, cuối cùng rút ra kết luận: Động tác xoay cổ tay có thể làm cho tỉ lệ chuyển hóa sức mạnh của Từ Tri Diêu cao hơn, trình độ cao bù cho thể lực đủ; đồng thời, hướng và biên độ xoay cổ tay có thể điều chỉnh, trợ giúp cậu tăng khả năng kiểm soát bóng.

      Đó là lí do tại sao mà khả năng kiểm soát bóng của Từ Tri Diêu trời sinh là tốt rồi.

      Tiếp theo, kiểm soát bóng tốt có thể tiết kiệm thời gian và sức lực, có đôi khi còn có thể chạy ít vài bước... Vì vậy việc cậu tập luyện kiểm soát bóng tương đối tích cực...

      Có lẽ Đinh Tiểu Tiểu hiểu cách làm của Nam Phong, , " làm như vậy, mặc dù có thể giúp cậu ấy bù lại thể lực, nhưng cũng khiến cho ưu thế bị suy yếu, mất nhiều hơn được ?"

      Nam Phong lại lắc đầu, giọng có chút khinh miệt, "Tại cuộc so tài chính thức, người có thể lực, ngay cả cơ hội liểm soát bóng cũng có."

      Đinh Tiểu Tiểu há to miệng, phát những lời này hoàn toàn có cách phản bác.

      lát sau, Lục Sênh và Từ Tri Diêu huấn luyện xong, hai người tập các động tác thả lỏng. Đinh Tiểu Tiểu bởi vì vẫn luôn xem bọn họ huấn luyện, cũng phát ra đồ Nam Phong cầm tay, lúc này nhìn thấy đĩa bánh ngọt xinh xắn, ngạc nhiên , "Nam Phong, cầm cái gì thế? Là bánh ngọt à?"

      "Ừm." Nam Phong chìa tay, Đinh Tiểu Tiểu nhìn thấy tay đĩa bánh ngọt trong suốt, bên trong là quả bóng tennis.

      "Oa, rất giống !" Đinh Tiểu Tiểu có phần kích động, "Là cho tôi sao?"

      "."

      "..."

      Nam Phong coi thanh tan nát cõi lòng của Đinh Tiểu Tiểu, đón nhận ánh mắt của Lục Sênh, khẽ nhướng mày, , "Hôm nay có thể phá giới lần."

      cầu về bữa ăn của vận động viên rất cao, bình thường thể hấp thu quá nhiều thực phẩm có hàm lượng dinh dưỡng cao. Lục Sênh rất thích ăn đồ ngọt, nhưng vì đánh tennis, tại cũng phải kiêng, ăn lần bánh ngọt cứ như được ăn Tết.

      Quả nhiên ngoài dự đoán của Nam Phong, Lục Sênh vừa nghe có thể ăn bánh ngọt, con mắt lập tức sáng lập lánh, cười giống hệt chú sóc hạnh phúc.

      Đinh Tiểu Tiểu có chút phục, "Này, sao chỉ cho mỗi lục Sênh ăn bánh ngọt? Hừ, tôi muốn ... Còn có Diêu Diêu nữa?"

      Người trong cuộc Từ Tri Diêu nghe vậy, ngay cả mí mắt cũng thèm nâng, làm gì tiếp tục làm cái đó, bước chân bình tĩnh giống như dáng di của con chim cánh cụt.

      Nam Phong đáp: "Diêu Diêu thích ăn đồ ngọt."

      Oạch! Chim cánh cụt ngã mặt đất.

      Từ Tri Diêu lặng yên đứng dậy, vô cùng đau đớn , "Tôi van cầu các người đừng gọi tôi là Diêu Diêu! Còn gọi nữa tôi chết cho các người xem!"

      Đinh Tiểu Tiểu vẫn phục, hỏi Nam Phong, "Cho dù cậu ta thích ăn đồ ngọt, vẫn còn có tôi mà?"

      "Xin lỗi, tôi quên."

      Đinh Tiểu Tiểu: QAQ

      Từ Tri Diêu cười phúc hậu. Haizzz, người trẻ tuổi ấy mà, lúc này nên ngoan ngoãn trầm mặc, nên tùy tiện hỏi cái này hỏi cái kia. Hỏi chính là tự rước lấy nhục nha...

      Đinh Tiểu Tiểu mát xa cho bọn họ xong, Lục Sênh uống ngụm nước, nâng bánh ngọt liếm liếm môi, nghĩ đến Đinh Tiểu Tiểu vừa rồi rất ấm ức, vì vậy đưa bánh ngọt cho ấy, "Chị Tiểu Tiểu, chúng ta cùng ăn nhé?"

      Đinh Tiểu Tiểu ôm mặt, "A a a a vẫn là Sênh Sênh tốt nhất! cảm động!" xong, đột nhiên ôm lấy bả vai Lục Sênh, rướn cổ đến gần, hôn ‘Bẹp’ cái mặt .

      Lông mày của Nam Phong nhíu chặt.

      Lục Sênh hơi hơi ngượng ngùng sờ mặt, nhét bánh ngọt vào trong lòng Đinh Tiểu Tiểu. Đinh Tiểu Tiểu trả lại , "Chị ăn, chị muốn giảm cân, nhìn cánh tay chị này, toàn cơ bắp!"

      Phải , cánh tay Đinh Tiểu Tiểu còn thô hơn Lục Sênh chút, hiển nhiên, thể làm như Lục Sênh được.

      Lục Sênh đành phải cầm đĩa bánh ngọt ăn. Hình dạng tennis nhìn có vẻ thân thiết động lòng người, ăn vào trong miệng hương vị ngọt ngào mềm mại, cảm giác đó cần có bao nhiêu hạnh phúc. Nhìn cao hứng híp cả mắt, Nam Phong hơi buồn cười.

      Dù sao cũng là đứa , ăn miếng bánh ngọt thích thú như vậy.

      Ăn bánh ngọt được nửa, miệng Lục Sênh dính bơ. Nam Phong đưa cho tờ khăn giấy, "Lau miệng , ăn ra cả râu ria rồi."

      Khăn giấy trắng tinh ở trước mắt, Lục Sênh cũng nhận, ngước đầu, khẽ chu môi, ý bảo Nam Phong giúp lau.

      nhìn , đáy mắt trong veo giống như dòng suối chảy qua khe núi, khuôn mặt nho , da thịt nhàng giãn ra, cười rực rỡ như đóa tường vi nở rộ. Môi nhàng chu lên, ngay cả hai má cũng khẽ phồng lên, giống như trái táo.

      Lục Sênh làm nũng như vậy, Nam Phong hoàn toàn có cách nào từ chối.

      đưa khăn giấy đến khóe miệng , cẩn thận lau, vừa lau vừa nở nụ cười mang theo chút oán trách, "Em bao nhiêu tuổi rồi, sao còn giống như đứa bé vậy."

      dùng lực rất , cảm giác mềm mại của khăn giấy khiến Lục Sênh thấy thoải mái, giống như là bị cánh bướm lướt qua da thịt. mở to mắt, xem như đáp lại.

      Cuối cùng, Nam Phong nhịn được, bật cười.

      Đinh Tiểu Tiểu uống nước, nghe thấy Từ Tri Diêu bên cạnh nghiến răng, giống như con chuột chạy đến gặm chân bàn trong đêm tối... Chính là thanh đó.

      Đinh Tiểu Tiểu hơi khó hiểu, chọc vào cánh tay Từ Tri Diêu cái, , "Thèm ăn? Chẳng phải là cậu thích ăn đồ ngọt sao?"

      Từ Tri Diêu gì, bóp méo chai nước khoáng rỗng cầm trong tay, cuối cùng vo thành cục, giống như vải rách.

      Vèo - - cậu ném nó ra ngoài.

      Chai nước khoáng rơi vào thùng rác, phát ra tiếng “Bịch” lớn quanh quẩn trong phòng huấn luyện trống trải, có vẻ cực kỳ rung động lòng người.

      #Đoạn kịch :#

      Thất ca: Gâu.

      Từ Tri Diêu: Gâu.

      Đinh Tiểu Tiểu: Gâu.
      Last edited: 27/5/17
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 30

      Lăng Tuấn Vũ đối xử với em hết sức rộng rãi, hôm sau bảo người đưa xì gà tới trường thể thao Thụ Thanh. Người đến chính là trợ lý của ta, giỏi giang, nữ tính. Mặc dù cuộc sống riêng tư có chút đặc sắc nhưng Lăng Tuấn Vũ chưa bao giờ quan hệ nam nữ bừa bãi khi làm việc, trợ lý ta cũng là nữ cường nhân(*), có thể đảm đương trọng trách của nam giới.

      (*) Nữ cường nhân là cụm từ để chỉ những người phụ nữ kiên cường, mạnh mẽ và giỏi giang.

      Nam Phong cầm hộp xì gà, quay đầu đưa cho hiệu trưởng Vệ.

      Hiệu trưởng Vệ buồn rầu. Về chuyện có nên giữ lại trường thể thao Thụ Thanh hay , Bộ Giáo dục mở mấy cuộc họp, tại nhất trí, thông báo chính thức có trong mấy ngày tới.

      phải là ông tìm cách, chỉ là ‘phá cổ vạn nhân chủy, tường đảo chúng nhân thôi’(*), dù ông có nghĩ ra biện pháp gì chăng nữa, cũng chẳng thể làm nên chuyện.

      (*) Danh ngôn kinh điển trong tác phẩm ‘Hồng Lâu Mộng’ của Tào Tuyết Cần, có nghĩa là đông người có thể đẩy đổ tường, miệng vạn người có thể đổi cả Kim cổ, trong trường hợp này muốn chỉ mình hiệu trưởng Vệ thể thay đổi ý kiến của cả tập thể.

      Hiệu trưởng Vệ hiếm có cơ hội được quan sát xì gà ở khoảng cách gần như vậy, ông cầm hộp xì gà đặt ở chóp mũi ngửi cái. Hương vị kia khá đặc biệt, đậm đà tinh khiết, pha trộn giữa mùi thơm của gỗ thông và mùi đất, rất khó hình dung. Hiệu trưởng Vệ suy nghĩ hồi lâu tìm từ, cuối cùng thốt lên, "Vẫn còn rất thơm."

      Nam Phong gì.

      Hiệu trưởng Vệ cầm hộp xì gà, hỏi, "Thứ này rất đắt sao?"

      "Tàm tạm, có thể mua được hơn hai trăm bao Hồng Tháp Sơn của ông."

      "Cả hộp này ư?"

      " điếu."

      "..." Thứ này TM dùng vàng làm ra à?

      Động tác của hiệu trưởng Vệ bỗng trở nên nghiêm túc lại cẩn thận, sợ xì gà rơi xuống mặt đất. Ông đặt điếu xì gà vào trong hộp, đóng kín, sau đó hỏi Nam Phong, "Cậu cho tôi ư?"

      Nam Phong dời mắt nhìn qua cửa sổ. Mùa đông ở phương Bắc, mặt đất lúc nào cũng bụi bẩn, trống trải và hoang vu. đáp, "Tôi nhớ ông từng , ở Bộ Giáo dục có vị lãnh đạo thích xì gà."

      "Đúng là có chuyện như vậy." Ánh mắt hiệu trưởng Vệ sáng lên, vỗ cái đầu hói của mình, "Ý cậu là...?"

      Nam Phong đẩy cái hộp gỗ màu cà phê tới trước mặt hiệu trưởng Vệ, "Thuốc cho ông, ông có thể tùy ý quyết dịnh dùng như thế nào. Giữ lại để hút, hoặc tặng người khác."

      Hiệu trưởng Về nuốt nước miếng, ra tiếng lòng của chính mình: "Tôi muốn bán nó."

      ...

      Rốt cuộc, hiệu trưởng Vệ cũng làm theo khát vọng trong nội tâm. Ông tặng xì gà cho lãnh đạo của bộ, khi quay về khẽ ngâm nga, tâm tình tệ lắm.

      Nam Phong quan sát Lục Sênh và Từ Tri Diêu huấn luyện thể lực. Nhìn thấy hiệu trưởng Vệ rạng rỡ trở lại, chỉ thiếu vểnh cái đuôi đằng sau lưng, Nam Phong hỏi: "Thuận lợi chứ?"

      "Ổn rồi." hiệu trưởng Vệ cười ha hả, "Nam Phong, lần này cảm ơn cậu."

      Tầm mắt của Nam Phong rơi vào hai người sân tập. Ánh mắt có chút mềm mại, nhàng lắc đầu cái, " cần khách khí. Tôi dùng danh nghĩa trường thể thao Thụ Thanh báo danh thi đấu cho hai người họ, hơn nữa cũng muốn trường học sụp đổ quá sớm."

      Hiệu trưởng Vệ dựng lỗ tai: "Thi đấu gì? Có tiền thưởng ?"

      "Giải quần vợt cúp ‘Ngôi sao tương lai’ dành cho thanh thiếu niên toàn quốc."

      Còn về vấn đề tiền thưởng, Nam Phong quá chú ý, nhưng chắc hẳn là có . hiểu sao, nhớ tới lần trước Lục Sênh giao toàn bộ tiền thưởng cho mình, Nam Phong lại nhịn được mỉm cười.

      Hiệu trưởng Vệ nhìn Nam Phong khẽ nhếch miệng, nghĩ thầm, xem ra tiền thưởng lần này rất nhiều đây.

      ***

      thực tế, tiền thưởng của giải quần vợt cúp ‘Ngôi sao tương lai’ dành cho thanh thiếu niên cũng tính là cao, nhưng quán quân đánh đơn có thể nhận được khoản hỗ trợ tài chính ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu trong vòng năm.

      Giải quần vợt này là do doanh nghiệp nổi tiếng trong nước bỏ vốn tổ chức, có nửa xu quan hệ với ngành thể dục thể thao. cách khác, tham gia giải đấu này tăng thêm lý lịch, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới thứ hạng các tay vợt quốc tế, kể cả giành chức quán quân, thu hoạch lớn nhất cũng chỉ là lấy được cơ hội xuất ngoại học tennis mà thôi.

      Bởi vậy những vận động viên có thực lực chưa chắc đến, đó chính là lí do tại sao giải đấu này chỉ mang tên cúp ‘Ngôi sao tương lai’ mà phải cúp ‘Ngôi sao hôm nay’.

      Đây là giải đấu có quy mô toàn quốc, phần thưởng ít, cấp bậc tất nhiên là cao hơn Đại hội thể thao thành phố T.

      Thỉnh thoảng, những cuộc tranh tài kiểu này xuất , hai ‘hắc mã’(*), thiên phú tệ, chỉ là gặp được trường tốt huấn luyện viên tốt, đối với họ, cơ hội du học đào tạo chuyên sâu lần này vô cùng quý báu.

      (*) Hắc mã là thuật ngữ khá phổ biến, vốn có từ các trường đua ngựa. ‘Hắc mã’ nghĩa là ngựa đen nhưng những con ngựa bị gọi như thế chưa chắc đen, đó là con ngựa mà dân cá cược
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :