1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bước vào lòng em - Tửu Tiểu Thất (Chương 30)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15: Để cho em trở thành .

      Editor: Búnn.

      Lục Sênh và Từ Tri Diêu cũng bị hỏi đến sửng sốt.

      Nam Phong cho rằng bọn họ nghe hiểu cho nên giải thích: "Trở thành vận động viên chuyên nghiệp chính là, tennis trở thành trọng tâm sinh hoạt của các em, các em coi đây là nghề nghiệp, huấn luyện và các cuộc thi đấu trở thành công việc hàng ngày của các em, thời gian nghỉ phép rất ít, dù là huấn luyện hay là thi đấu, đều vô cùng khổ cực, mệt mỏi, mỗi ngày các em đều phải chảy rất nhiều mồ hôi." xong, chỉ chỉ nhân viên vệ sinh ở góc đằng kia, người nọ xách theo thùng nhựa màu trắng lớn: "Dùng cái thùng đó cũng chứa nổi."

      Tầm mắt của ba người theo ngón tay của , cùng nhìn về phía thùng nhựa kia, vẻ mặt của Từ Tri Diêu rất khoa trương, miệng mở lớn thành hình chữ "O".

      Chú Từ tin lắm, cảm thấy là người lớn hù dọa đứa thôi.

      Nam Phong lắc đầu cái: "Những điều tôi hoàn toàn phải là hù dọa, sau này những điều các em phải trải qua, chỉ có thể lớn hơn nữa. Cho nên, lựa chọn của các em là gì?"

      Từ Tri Diêu nhìn cha cậu, lại nhìn Lục Sênh chút, cậu im lặng , muốn nghe xem Lục Sênh thế nào.

      Lục Sênh cầm ly nước trái cây đặt trước mặt lên, cẩn thận nhìn Nam Phong.

      chờ câu trả lời của .

      Ý thức được điều này khiến Lục Sênh có chút căng thẳng, đầu ngón tay lạnh như băng khiến cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều. nhìn . Vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt trong trẻo dịu dàng, giống như ánh nắng ấm áp, hoặc giống như là ruộng lúa mạch mùa xuân gió. Yên lặng như vậy, tâm tình của gần như động đậy chút nào, giống như lúc nào cũng có thể bắt đầu hoặc kết thúc toàn bộ những điều lo lắng này. Nhưng biết tại sao Lục Sênh có thể cảm nhận được trong ánh mắt bình tĩnh sóng của có chút mong đợi, thậm chí...căng thẳng.

      Là trực giác hay là ảo giác đây? Mong đợi này là của , hay là của ?

      Thấy Lục Sênh ngẩn người, Nam Phong khó có dịp giơ tay lên nhàng sờ đầu của . Lòng bàn tay của ấm áp mà có lực, nặng ấn vào đầu , liền tự chủ khẽ gật đầu cái, giống như con chim non.

      Mặt nhuộm chút vui vẻ: "Lục Sênh, hồi hồn ."

      Lục Sênh nuốt chút nước miếng, : "Em, đương nhiên là tiếp tục luyện tennis rồi." Để tỏ lập trường kiên định của mình, cố ý tăng thêm tu từ [đương nhiên].

      Đột nhiên Nam Phong lại hỏi: "Lục Sênh, tại sao em lại học tennis?"

      Tại sao?

      Nam Phong biết, là thần tượng của , là ánh nắng của , là nguồn lực lượng về tinh thần trong thế giới của . trải qua đồng ý của , sớm coi là mục tiêu cuối cùng của mình.

      tốn bao nhiêu khổ cực mới sờ tới lằn ranh thế giới của , vậy mà thế giới của lại sụp đổ trong khoảnh khắc.

      Cho nên phải kiên trì, vào trung tâm thế giới kia, muốn đứng đám mây, thay cúi nhìn quang cảnh thế giới.

      Đón ánh mắt hơi dò xét của Nam Phong, Lục Sênh nghe được trong lòng mình có thanh vang lên:

      Nếu như con đường này, thể tiếp tục , vậy để em trở thành .

      Để em trở thành .

      ***

      Cuối cùng Lục Sênh trả lời: "Em muốn trở thành vô địch Grand Slam."

      Đối với câu trả lời có chút kỳ lạ này, Nam Phong cũng bác bỏ hoặc ra vẻ xem thường, chỉ : "Được, như vậy sau này em nỗ lực vì Grand Slam."

      Sau đó Nam Phong để Lục Sênh về trước, hi vọng bắt đầu từ ngày mai Lục Sênh ở lại trường thể thao Thụ Thanh, thứ nhất là vì có thể lược ra nhiều thời gian để luyện tập. Thứ hai, có mẹ dùng lời lẽ áp bức, Lục Sênh mới có thể tốt hơn được.

      Lục Sênh , giữ lại hai cha con nhà họ Từ trừng to đôi mắt ti hí.

      Từ Tri Diêu: "Cha, cha xem cuối cùng con có cần tiếp tục học ?"

      Cha Từ: "Ừ, cái này..."

      Đột nhiên Nam Phong đột nhiên cắt ngang ông: "Xin lỗi Từ tiên sinh, tôi muốn nghe suy nghĩ chân nhất từ nội tâm đứa trước."

      Cha Từ giống như con cừu nghe lời: "Được được..." Lúc quay đầu về phía con trai lại thay đổi sắc mặt, trừng mắt nhìn Từ Tri Diêu: " mau!"

      Từ Tri Diêu liếm liếm môi: "Nếu Lục Sênh tiếp tục luyện tập, vậy em cũng tiếp tục!"

      Nam Phong cảm giác nguyên nhân này có chút qua loa: "Cậu xác định? Luyện tập rất cực khổ, còn cực khổ hơn ban đầu gấp mười gấp trăm lần."

      "Em..." Lại chưa từng xác định qua.

      Cha Từ đột nhiên chen miệng hỏi: "Huấn luyện viên, tôi muốn hỏi chút, thằng nhóc này, có phải nó có thiên phú gì ?" Suy cho cùng vẫn có cảm giác huấn luyện viên quá muốn nhận thằng bé nhà mình... Có điều như qua, hỗn thế ma vương nhà mình, nếu có thầy giáo thích dạy thầy giáo kia nhất định là Thánh quang phổ chiếu...

      Nam Phong đáp: "Cũng hẳn. Ngược lại, điều kiện thân thể Từ Tri Diêu rất tốt, đầu óc linh hoạt, năng lực đặc biệt tốt. Nhưng, nghề vận động thể có thiên phú, cũng thể chỉ có thiên phú. Có số thứ còn quan trọng hơn thiên phú."

      Cha Từ gật đầu: " nó lười sao?"

      đúng là ai hiểu con bằng cha. Nam Phong suy nghĩ quan điểm thông thường của người lớn, đại khái cảm thấy trẻ con luyện thể thao chỉ là đường , liên quan đến thích. Nếu như có con đường tốt hơn luyện thể thao, có rất ít người lớn để đứa nhà mình chịu phần khổ cực này. Nghĩ tới đây, Nam Phong hỏi cha Từ: “Thành tích học tập bình thường của Từ Tri Diêu như thế nào?"

      Vừa tới chuyện này cha Từ lại tức giận: "Từ đến lớn nó chưa từng làm bài tập, lần cũng !"

      Nam Phong có chút 囧.

      Cha Từ bật chế độ phàn nàn: "Cậu có biết , tôi đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, tôi vì dạy nó mà đánh gãy cả chày cán bột, kết quả ngay cả rắm nó cũng đánh! Đứa này tôi biết trông nom như thế nào!"

      Từ Tri Diêu liền như lão thần nghe cha của mình phàn nàn.

      Nam Phong với Từ Tri Diêu: "Tôi biết cậu lười, lúc luyện tập cậu rất thụ động, điều này cậu thích cuộc sống như thế. Nếu thích, ngàn vạn lần cần miễn cưỡng, thế gian này có rất nhiều con đường, cần thiết phải lựa chọn con đường mà mình muốn."

      Từ Tri Diêu: "Huấn luyện viên rất hay, rất có đạo lý, em quyết định tiếp tục luyện tập rồi!"

      Nam Phong: "..." Cậu có nghe tôi ? -_-#

      Từ Tri Diêu lầm bà lầm bầm: "Nếu tôi tiếp tục luyện tập, Lục Sênh chỉ có mình, ấy rất buồn đó."

      Haha, làm như huấn luyện viên là tôi chết rồi sao?

      Từ Tri Diêu quyết định, cha của cậu giơ hai tay hai chân tán thành. Theo nhận thức của cha Từ, Từ Tri Diêu chính là bó củi mục, cần bết chọn con đường nào, dù là dùng được, chỉ cần có người có thể nhìn cậu, sau này bị lẫn vào trong ngục giam là được. Trong cậy vào cậu có thể thành tài? Mẹ kiếp, bằng lão tử thừa dịp trẻ tuổi sống lại lần, như vậy hi vọng còn lớn hơn chút...

      Cho nên chuyện này cứ vui vẻ quyết định như vậy.

      Nam Phong cũng gì nữa. Mặc dù cảm thấy Từ Tri Diêu đưa ra quyết định này rất qua loa, đó điều sau này cậu biết khó mà lui.

      ***

      Ngày hôm sau, Lục Sênh và Từ Tri Diêu liền chuyển vào ký túc xá học sinh của trường thể thao Thụ Thanh. Thời điểm huy hoàng, trường thể thao Thụ Thanh có xây hai tòa ký túc xá rất lớn, tại xuống dốc, số lượng phòng sử dụng còn chưa được nửa. Thân là hai mầm non duy nhất của bộ môn tennis, Lục Sênh được mình chiếm phòng ký túc xá. Từ Tri Diêu cũng có đãi ngộ này, nhưng cậu chịu an phận, yên lặng, vì vậy chủ động xin đổi ký túc xá, ở cùng với mấy bạn tập bóng bàn. Mấy bạn kia cũng chỉ mới bảy tám tuổi, Từ Tri Diêu liền tự động lên cấp cả, uy phong liền cần phải .

      Sau khi ổn thỏa mọi thứ, Nam Phong liền tuyên bố với hai người, mười ngày sau họ phải tham gia cuộc thi tennis thanh thiếu niên được cử hành tại thành phố T, hai người đều là nghiệp dư, Lục Sênh là U12, Từ Tri Diêu là U14.

      Đột nhiên nghe được tin này, Lục Sênh có chút căng thẳng, nhưng nhiều hơn là hưng phấn.

      Điểm chú ý của Từ Tri Diêu vĩnh viễn sạch thoát tục như vậy: "Huấn luyện viên, em có thể cùng đánh với Lục Sênh sao?"

      " thể, hai em cùng độ tuổi."

      "À, sang năm là được rồi đúng ?"

      "Chuẩn bị năm nay trước."

      Kế tiếp Nam Phong liền tiến hành tập huấn trong tuần cho bọn họ. Bởi vì nền móng của Lục Sênh tương đối mỏng, cho nên Nam Phong cũng ép buộc nhét cho quá nhiều kỹ thuật, chẳng qua là để cho dừng việc tiếp tục luyện tập những việc học trước đó. Về phần Từ Tri Diêu, ừ, vóc dáng thằng nhóc này cần phải tăng lên, gia tăng luyện tập thể thao, mỗi ngày phải nhảy ếch, giúp tăng chiều cao.

      Từ Tri Diêu cảm giác mình sắp biến con ếch rồi.

      Ngày 7 tháng 8, là ngày có thành tích sơ khảo, cũng là ngày rút thăm tranh tài tennis thiếu niên thành phố T. Lục Sênh hẹn với Từ Tri Diêu, buổi sáng hai người cùng lấy điểm, buổi chiều cùng rút thăm. Từ Tri Diêu đưa Lục Sênh lấy điểm của , sau đó mới đến trường học của cậu lấy.

      Nam Phong cùng bọn họ, hôm nay trường có hai môn thi đây cũng là hai môn thi cuối cùng của học kỳ.

      Phiếu điểm của Lục Sênh, Ngữ văn, toán học, ngữ, ba môn cộng lại đều hơn 60 điểm, chia đều. Thành tích quá tốt nhưng cũng coi là xấu, chẳng qua là bình thường phát huy. tại thể nào để ý thành tích, nhưng phải đoạt được Grand Slam!

      Sau đó nhìn Từ Tri Diêu.

      Ngữ văn 28 điểm, Toán học 100 điểm, ngữ 16 điểm.

      Lục Sênh cảm giác hình như mình nhìn nhầm rồi, hoặc là máy in điểm bị hỏng, hoặc là lúc ghi điểm máy tính bị hỏng, hoặc là đầu óc của giáo viên chấm điểm bị hỏng...Toán 100 điểm?

      vô cùng bất ngờ: "Tại sao toán của cậu lại 100 điểm? Người đứng đầu lớp tôi chỉ được 98 điểm!"

      Từ Tri Diêu: "À, bởi vì mình thông minh đó!"

      Lục Sênh: "..." Trái tim mới nâng lên chút tình cảm sùng bái, liền giải thích được tụt xuống. o(╯□╰)o

      Coi như tin tưởng Từ Tri Diêu có thể thi được 100 điểm, nhưng thể tin được người thi được 100 điểm, ngữ chỉ được 16 điểm, cộng chung với Ngữ văn cũng được 50 điểm, điểm quá thê thảm. Vì vậy hỏi: "Tại sao ngữ của cậu chỉ được từng đấy điểm? Ngữ văn cũng rất thấp."

      "À, ngữ văn và ngữ cũng quá phí đầu óc."

      "Số học phí đầu óc?"

      " uổng."

      Lục Sênh cảm thấy, và Từ Tri Diêu đại khái là dùng hai loại sách khác nhau. Ở chỗ , số học mới là môn phí đầu óc nhất. QAQ

      Bình thường sau khi bạn lấy điểm phải đối mặt với vấn để chọn trường, nhưng Lục Sênh và Từ Tri Diêu cũng phiền não với vấn đền này, hai người vốn quyết định chủ ý để tâm đến thành tích nữa rồi.

      Có điều Từ Tri Diêu vẫn có chút ý tưởng: "Lục Sênh, nếu như hai đứa mình có thể học cùng trường trung học cơ sở tốt rồi, như vậy ca có thể bảo vệ em."

      Lục Sênh rất xem thường: "Ai cần cậu bảo vệ."

      Sau đó bọn họ cùng đến cung thể thao, rút thăm. Lần tranh tài này áp dụng hình thức loại thông thường, cách khác, mỗi cuộc tranh tài đều là cuộc so tài lên cấp, chỉ cần thua trận là có thể về nhà.

      Cách thức rút thăm, trong hòm có rất nhiều quả cầu chứa số, mỗi người vươn tay vào lấy ra số. Số bên ngoài là xác định, trong vòng thứ nhất, số 1 đánh với số 2, số 3 đánh với số 4...Cứ như vậy tiếp tục theo số thứ tự, ở giữa ít đổi mã số trống.

      trường có người dùng máy tính ghi danh tuyển thủ rút thăm kết quả, cuối cùng hôm nay dùng hình thức gửi mail gửi danh sách các tuyển thủ đăng ký.

      Lúc Sênh để Từ Tri Diêu rút trước. Từ Tri Diêu rút được số 28, tương ứng với số này là số rỗng.

      cách khác, vòng thứ nhất cậu cần đánh, có thể trực tiếp lên cấp.

      Từ Tri Diêu cười haha: "Khí thế của ca là quá tốt!"

      Lục Sênh : " phải cậu tới đây để so tài sao, tới mà đánh có thể coi là tốt sao?"

      Tính, cuộc sống của hai người bọn họ khắp nơi đều là tam quan hợp.

      Sau đó Từ Tri Diêu để Lục Sênh rút, Lục Sênh sờ tới sờ lui trong hộp mã số, mò được số 65.

      Đối thủ của số 65 là số 66.

      Hai người cùng đến chỗ ghi danh, chị xinh đẹp thấy số của Từ Tri Diêu, cười : "Vận may tệ."

      Từ Tri Diêu sờ đầu cười cười: "khà khà khà."

      Sau đó là Lục Sênh: "Ừ, tuyển thủ số 66 xác định nhé."

      " ạ? Là ai ạ?"

      "Lớn hơn em tuổi, tên là Nam Ca."



      Chương 16: Quyết đấu

      Editor: Ốc

      Buổi chiều sau khi thi xong Nam Phong vào trường thể thao khu Thụ Thanh, nhìn thấy Lục Sênh và Từ Tri Diệu đánh tập. Trình độ của Từ Tri Diêu cao hơn Lục Sênh rất nhiều, bởi vậy luyện tập với , cậu cũng hề vất vả.

      Chưa tới năm giờ chiều, mặt trời vẫn ở cao, Nam Phong nhìn bé chạy tới chạy lui biết mệt mỏi dưới ánh mặt trời chói chang.

      Nam Phong đột nhiên : “Hai đứa đừng luyện nữa, tới chút xem việc bốc thăm thế nào.”

      Từ Tri Diêu cầm vợt tennis vui vẻ tới: “Báo cáo huấn luyện viên, vòng thứ nhất em phải thi, ha ha ha ha ha!”

      Nam Phong có chút bất đắc dĩ, quay đầu lại hỏi: “Lục Sênh, em sao?”

      Lục Sênh có lòng tin như Từ Tri Diêu, chỉ ngượng ngùng sờ đầu, “Khéo quá, huấn luyện viên Nam, ấy cũng họ Nam đấy, tên cũng rất êm tai.”

      “Hả? Tên gì?”

      “Nam Ca.”

      Từ Tri Diêu chậc chậc lắc đầu châm chọc: “ sao có thể đặt tên như thếm đặt tên gọi là ‘Nam Ca’, có phải ba mẹ ta rất muốn sinh con trai !”

      Lục Sênh vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt của Nam Phong, thấy nghe thấy tên “Nam Ca” lông mày hơi nhíu lại, dè dặt hỏi: “Huấn luyện viên, biết Nam Ca sao?”

      “Ừ, con bé là con riêng của ba .”

      “...”

      “...”

      Đột nhiên nghe được chuyện như thế, hai bạn mờ mịt. Dù sao bọn cũng chỉ mới tốt nghiệp tiểu học, trình độ tiếp nhận loại chuyện máu chó này còn thấp.

      “Đương nhiên, bây giờ chuyển chính rồi.” Nam Phong bổ sung.

      Từ Tri Diêu có chút cà lăm: “Đúng, đúng là, ta, ta là em của thầy sao?”

      Nam Phong khẽ gật đầu.

      Vẻ mặt Từ Tri Diêu tỏ vẻ kinh sợ, cậu nhóc nuốt nước miếng, tiếp tục hỏi: “Vậy , huấn luyện viên, trân đấu này thầy đứng phe em thầy, hay đứng phe Lục Sênh?”

      Nam Phong cúi đầu liếc mắt nhìn Lục Sênh, thấy nhìn , đôi mắt trong veo, ánh mắt có chút... khẩn trương.

      bé cũng rất lo lắng vấn đề này sao?

      Nam Phong có chút buồn cười, khoanh tay, vẻ mặt nhàn nhã: “Đương nhiên là tôi đứng ở bên ——” đến đây, cố ý dừng chút, nhìn vẻ mặt Lục Sênh từ khẩn trương chờ mong biến thành thất vọng khổ sở, nén cười tiếp: “Học trò của .”

      Lục Sênh: ... Ôi chao?

      Học trò của phải là sao?

      Ánh mắt của sáng lên, nở nụ cười rực rỡ nhìn .

      tốt quá, huấn luyện viên Nam!

      Từ Tri Diêu cảm thấy rất kỳ lạ: “Huấn luyện viên, thầy thích em của thầy sao?”

      Nam Phong hỏi ngược lại: “Nếu như ba cậu sinh người con với người phụ nữ khác ở bên ngoài ——”

      Từ Tri Diêu : “Mẹ em cắt đứt chân ông ấy.”

      “... Ừ, sau khi mẹ em cắt chân ba em, rồi sau đó em thích người đó, em của em sao?”

      Từ Tri Diêu nghiêm túc suy nghĩ vài giây, cuối cùng lắc đầu: “Em thích.”

      “Cho nên tôi cũng thích.”

      Gần tới tám giờ tối, bọn họ ngừng tập luyện.

      Bởi vì Kiều Vãn Vãn bước vào trân chung kết đơn nữ độ tuổi thanh thiếu niên. Mặc dù lực ảnh hưởng của trận đấu thanh thiếu nhiên thấp hơn so với tuổi trưởng thành, nhưng mà Kiều Vãn Vãn là thiếu nữ thiên tài, hi vọng mới của Trung Quốc, nghĩ đến việc Nam Phong nghỉ ở bên nam có người hi vọng ấy là ngôi sao hi vọng của quần vợt Trung Quốc cũng đủ.

      Cho nên trận chung kết của Kiều Vãn Vãn rất được người mê tennis trong nước chú ý.

      Trận chung kết diễn ra lúc 1 giờ chiều giờ địa phương, giờ Bắc Kinh bắt đầu lúc 8 giờ. Mấy người Lục Sênh ngồi đợi trước TV chờ trực tiếp.

      Cùng xem trực tiếp còn có huấn luyện viên Nam, hiệu trưởng Vệ, chủ nhiệm Đinh, với vài người mê tennis.

      Trân đấu này, trạng thái của Kiều Vãn Vãn rất tốt, chiến đấu hai giờ với tuyển thủ Ukraine, cuối cùng chiến thắng nâng được cúp quán quân.

      Lục Sênh nghe thấy ở bên ngoài có người hoan hô.

      Nam Phong ngồi bên người , thấy ngẩn người khẽ đụng cánh tay : “Ngẩn người gì đấy.”

      ấy...” Lục Sênh phục hồi tinh thần lại, tìm từ thích hợp để hình dung: “ ấy rất hoàn mỹ!”

      Nam Phong khẽ lắc đầu: “ đời này tồn tại hoàn mỹ. Bất cứ ai cũng có nhược điểm.”

      “Kiều Vãn Vãn cũng có nhược điểm sao?”

      “Đương nhiên. Bây giờ em phải luyện giỏi, về sau gặp được tự mình tìm hiểu.”

      Vẻ mặt Lục Sênh mê mang, giống như nghe được chuyện thể tưởng tượng nổi: “Em có cơ hội đánh cùng ấy sao?”

      Nam Phong nhíu mày: “ phải em muốn đánh Grand Slam sao?”

      Mơ màng biến thành kiên định, : “Vâng! Em nhất định đánh bại ấy!”

      Sau đó Nam Phong đưa hai bạn ngủ, hiệu trưởng Vệ và chủ nhiệm Đinh ăn khuya uống rượu chuyện phiếm.

      Sau khi trở lại ký túc xá, Nam Phong mở email mấy tháng vào, trong email chứa đầy thư chưa đọc, trong đó có vài bức là do Kiều Vãn Vãn gửi tới.

      xem bức thư nào, chỉ nhắn email chúc mừng cho Kiều Vãn Vãn.

      Sau đó, hòm thư này cũng dùng tới nữa.

      ***

      Ngày 10 tháng 7.

      Trận đấu của Lục Sênh bắt đầu lúc 10 giờ sáng. Nơi thi đấu là nơi chuyên dụng cho các trận đấu, có rất nhiều ô, có thể đồng thời mở nhiều trận đấu. Sân thi đấu của Lục Sênh là nhất, xung quanh sân bãi chỉ có hơn trăm chỗ ngồi.

      Chỗ ngồi ít như vậy nhưng mà cũng ngồi hết, dù sao cũng chỉ là vòng thi thứ nhất của tổ nghiệp dư độ tuổi thanh thiếu niên.

      Sau khi khởi động xong, Lục Sênh tiến vào sân, nhìn thấy Nam Ca. bé tu mi mắt phương, khies thế có chút sắc bén, hề giống với Nam Phong, cho dù là khuôn mặt hay khí chất.

      Có đúng là con ruột của ba Nam Phong ?

      Lục Sênh có chút hoang mang. thấy Nam Ca vẫy tay với vài người ở ngoài sân, vì vậy nhìn qua nhìn thấy người đàn ông có khuôn mặt cực kỳ giống Nam Ca.

      Được rồi, nhất định là ruột thị.

      Lục Sênh quay đầu nhìn về phía bên kia sân, Nam Phong và Từ Tri Diêu đứng ở chỗ đó. Từ Tri Diêu giơ tấm bảng, xung quanh tấm bảng có treo đèn màu, ở giữa viết tên của Lục Sênh. Tên là do cậu tự ghi, nét chữ có chút... thê thảm.Cậu giơ cao tấm biển lên, coi ai ra gì hét lớn: “Lục Sênh! Cố lên! Lục Sênh! Tất thắng!”

      Trong sân đấu trống trải, giọng của cậu giống như có ma lực, như đám mây lớn che phía sân đấu, lái được.

      Cho nên tất cả mọi người đều nhìn về phía cậu, kể cả Nam Ca.

      Nam Ca cũng phát ra Nam Phong. Giống như có món quà đặc biệt trong bữa tiệc sinh nhật, Nam Ca vô cùng kích động vẫy tay với Nam Phong: “! Em biết là đến xem em thi đấu mà!”

      Từ Tri Diêu tốt bụng nhắc nhở: “ hãy thành thi đấu , phải tới xem đâu!”

      Nam Ca: “Mắc mớ gì đến cậu, cút !”

      Trọng tài tới, cảnh cáo việc Nam Ca dùng từ văn minh.

      Rốt cuộc Nam Ca cũng an phận, dưới chứng kiến của trọng tài, ta và Lục Sênh dùng phương pháp tiền xu để nhận quyền phát bóng ván đầu. Vận may của Lục Sênh tệ, lấy được quyền phát bóng.

      Trận đấu tennis chính thức của nữ dùng quy định ba bàn thắng hai để chọn. Mỗi bàn thi đấu ít nhất sáu ván, mỗi ván đánh ít nhất bốn lần bóng.

      Tiêu chuẩn định thắng bại của ván cầu là “Đủ bốn thắng hai”, cách khác, bạn phải thắng đủ bốn quả, sau đó còn phải vượt hơn đối thủ hai quả ván đó mới có thể chiến thẳng. Nếu như thắng bốn cầu nhưng thể vượt hơn, vậy xin lỗi, bạn phải tiếp tục đánh tiếp cho tới khi có thể vượt hai quả mới có thể tính là thắng... Hoặc nếu bạn cẩn thận bị đối phương đuổi sau đó phản hai quả, vậy bạn thua ván này.

      Thắng ván chỉ bắt đầu, sau đó bạn phải tiếp tục đánh, cho tới khi nắm được cả bàn. Tiêu chuẩn định thắng bại bàn thường là “Thắng trước sáu ván + thế hòa quyết định thắng bại.”

      Thắng trước sáu ván cũng giống như “Đủ bốn thắng hai”, bạn phải thắng đủ sáu ván, đồng thời còn phải hơn đối thủ hai ván, như vậy mới có thể nắm được bàn này. Nếu như bạn thắng sáu ván, đối thủ thắng năm ván, vậy xin lỗi, bạn phải thi đấu thêm, ván tiếp theo nếu như bạn thắng tỷ số là 7:5, bạn đạt được thắng lợi, nếu như đối thủ thắng, hai người tiến vào tỷ số hòa 6:6 ... Được rồi, tiếp tục thi đấu thêm o (╯□╰ )o

      Nhưng mà, lúc này chỉ cần thi đấu thêm ván —— đương nhiên có khả năng cứ như vậy thêm thêm tiếp, bởi vì thể lực con người có hạn, thể giống như con vật.

      Bởi vậy khi xuất tình huống hòa 6:6, dùng ván để quyết định thắng thua, đây là “Thế hòa quyết định thắng bại”, tên thường gọi là “Đoạt bảy”.

      Quy tắc của “Đoạt bảy” rườm rà hơn nhiều, giống với phía trước.

      Được rồi, cho dù thế nào thông qua “Đoạt bảy” bạn khó khăn lấy được ván này sao. Đừng vui mừng quá sớm, đằng sau còn có hai bàn chờ bạn đấy... [Mỉm cười]

      Cho nên trận đấu tennis chuyên nghiệp là khảo nghiệm nghiêm khắc về thể lực, thể lực tốt tương đưng với tòa nhà lớn có nền móng, cho dù làm bằng những vật liệu tốt, sắp xếp khoa học vẫn tốt.

      ...

      Đương nhiên, đám tuyển thủ nghiệp dư cần phải kiểm tra thể lực nghiêm trọng như thế —— quy tắc trận đấu của Lục Sênh và Nam Ca là rút gọn rất nhiều. Hai người chỉ cần đánh bàn, bàn quy định thắng thua.

      Lục Sênh nắm vợt tennis, học bộ dạng bình thường của Nam Phong, ném quả tennis mặt đất vài lần để tìm kiếm cảm xúc.

      có chút hưng phấn, dường như cố có thể nghe thấy tiếng trái tim đập trong lồng ngực, mạch máu cũng đạp cùng với động tác khỏi động, như cành tùng khô bị cháy.

      đứng sau đường phát bóng, nghiêng đầu nhìn về Nam Phong ngồi bên sân. chỉ nhìn , mặt có biểu cảm gì.

      Lục Sênh nhớ tới ngày hôm qua với : “Em là học trò của , học trò là thể diện của thầy. Cho nên, Lục Sênh, em phải tăng thể diện cho .”

      thu hồi ánh mắt, hít sâu hơi, bàn tay tự chủ nắm chặt vợt hơn.

      Ném bóng, nhảy lấy đà, vung đập, động tác liên tục, bóng được đánh ra ngoài, lướt qua lưới rồi bay vào vùng hiệu quả.

      Nam Ca nhàng đập về.

      Vẻ mặt của ta thảng lỏng như vậy, ngực Lục Sênh tự chủ siết chặt. nhanh chóng chạy tới địa điểm dự đoán bóng, dùng sức đánh tennis trở về. Tay trai đập của tương đương với tay trở của đối phương, điểm này chiếm tiện nghi.

      Cánh tay thuận đánh mạnh quả bóng về phía tay trở của Nam Ca, trong lòng Lục Sênh dâng lên chút chờ mong, nhưng mà khóe miệng Nam Ca lại treo nụ cười lạnh, hai tay nắm vợt đánh trả lại, đường bóng chéo rất chuẩn và hiểm, quả bóng rơi xa chỗ Lục Sênh đứng, cuống quít chạy tới cứu bóng nhưng còn kịp rồi.

      “Tốt!!!” Bạn bè họ hàng Nam Ca trầm trồ khen ngợi.

      0 – 15, Nam Ca vượt lên bóng.

      Tennis bắt đầu là hoạt động giải trí của quý tộc nước pháp, tỷ số trực tiếp sử dụng phương thức truyền thống —— mặt đồng hồ. Thắng quả bóng phải là được điểm, mà là được phút đồng hồ, là được 15 điểm. Thắng hai quả là 30 phút. Vốn thắng ba quả là 45 điểm, nhưng các quý tộc quá lười, chuyện thích gọi tắt, phát “40” tiện hơn “45” chút cho nên là 40 điểm.

      Đồng hồ chỉ có vòng như vậy, thắng nhiều hơn thể dùng tới rồi, nếu nhớ lộn xộn, cho nên sau đó mới nhớ ai vượt hai quả thắng.

      Cách tính tỉ số như thế ở đại có chút mệt nhọc.

      Bây giờ Nam Ca vượt lên cầu, hơn nữa là chủ động tấn công rất đẹp mắt, Lục Sênh có chút khổ sở, lặng lẽ liếc mắt nhìn Nam Phong ở bên sân, vẫn thế, vẻ mặt chút thay đổi.

      nghĩ thầm, nhất định rất thất vọng với , mặc dù biểu ra ngoài.

      Suy nghĩ này làm có chút uể oải.

      Lời editor: Vì đây là ngôn tình thể thao, cho nên trong truyện cũng có những đoạn tập trung vào việc thi đấu, các giải đấu và các vấn đề trong lúc tập luyện tennis.
      KisaragiYue, dhtt, sanone21122 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17: Dắt tay.

      Editor: Búnn.

      Tâm trạng giờ phút này của Lục Sênh giống như máy bay chiến đấu nhanh chóng bay lên rồi đột nhiên rơi xuống mà hề báo trước.

      Vậy mà vẫn phải tiếp tục tranh tài, thậm chí có thời gian sửa sang lại tâm trạng cho tốt, lại tiếp tục đứng bên ngoài đường phát bóng.

      Bây giờ đối với , phát bóng là thời khắc công kích tốt nhất, hé miệng nhìn Nam Ca đối diện, quyết định gia tăng lực độ phát bóng.

      Nhưng động tác lần này của hơi do dự, lực có, tốc độ bóng cũng tăng lên, vậy mà sau khi bóng bay qua lưới ...ra ngoài!

      Lòng Lục Sênh đột nhiên trầm xuống.

      Ra ngoài là phát bóng lỗi. Có điều, lần phát lỗi này cũng tính là thất bại, vẫn có cơ hội nữa, nếu tiếp tục phát bóng lỗi lần nữa, quả bóng này giống như là đưa cho đối phương rồi.

      dám công kích càn rỡ nữa, phát quả bóng tương đối cản thận.

      Nam Ca thuận lợi tiếp được cầu, thậm chí Lục Sênh còn nghe được tiếng cười của ấy.

      Lục Sênh có chút cam lòng, trong giây lát cũng gấp gáp, dựa vào ưu thế chiều cao của mình chạy đến phía trước lưới chặn đánh cầu, vậy mà Nam Ca phản ứng rất nhanh, dự đoán rất chuẩn, nhanh chóng định vị trí, vung vợt phản lại bóng, quả cầu nhanh chóng xẹt qua bên người Lục Sênh, trực tiếp bay về phía đường biên gần đấy. Lục Sênh vốn có cơ hội chạm phải nó.

      Chuyển cầu!

      Đột nhiên Lục Sênh cảm giác vô cùng ảo não với vọng động của mình, nên bảo vệ đường biên ngang tốt!

      Kế tiếp Lục Sênh đánh thận trọng, nhưng cẩn thận đồng nghĩa với bị động, tính công kích của Nam Ca rất mạnh, lại thắng hai cầu.

      Thua bốn cầu!

      Thấy bóng mình phát dễ dàng bị đối phương phá hết như vậy, Lục Sênh thực dám tiếp tục nhìn Nam Phong nữa.

      Lục Sênh nghỉ ngơi ghế, mở chai nước uống, nước mát trôi vào cổ họng nóng như lửa, dường như mang chút nhiệt độ cơ thể của . Đoàn bạn bè thân thích của Nam Ca ở sân bên kia vẫn tiếp tục hô hào trợ uy, Lục Sênh có chút hốt hoảng, thanh om sòm này phảng phất bay tới tai của , chen lấn chui vào trong não của .

      Mặt khác, Từ Tri Diêu cam lòng, lắc lắc bảng hiệu hô to: "Lục Sênh, cố lên! Lục Sênh, cố lên!" thanh đó vô cùng tê tâm phế liệt.

      Lục Sênh lau qua loa mồ hôi, cúi đầu, dám để mắt mình giao lưu với mắt Từ Tri Diêu, lại dám nhìn...Nam Phong.

      Nàng chỉ hận thể dúi đầu vào dưới đất.

      Nam Phong ngồi đầu bên sân, hai tay tùy ý đặt đầu gối, tư thái có chút nhàn nhã. im lặng nhìn , thấy cúi đầu, thấy cúi đầu, bả vai co lại, thành khối, bên cạnh chỗ ngồi vô cùng trống trải, độc có ai giúp, giống như chim non có ai để về.

      Đột nhiên có chút đau lòng, đặc biệt muốn ôm vào lòng.

      Hết thời gian nghỉ ngơi, Lục Sênh ra sân lần nữa, lần này đến lượt Nam Ca phát bóng bảy lần, khí thế của Lục Sênh hoàn toàn bị đánh bại, gần như tạo thành bất kỳ lực công kích nào, lần này lại bị Nam ca tặng thêm trứng vịt.

      Thua liền tám cầu, thua liền tám cầu!

      Lục Sênh biết mình bị sao, rất cố gắng đánh, cũng cố gắng phát huy được những điều học, nhưng dường như lúc nào Nam Ca cũng biết được muốn làm chuyện gì, lúc nào cũng có biện pháp ứng đối, mà ... bị đánh đến mức có lực hoàn trả.

      Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ

      Trước kia gặp phải vấn đề, cũng có thể trực tiếp tìm gặp huấn luyện viên Nam, nhưng trong toàn bộ trận đấu tennis cho vận động viên trao đổi với huấn luyện viên, cho nên tại Nam Phong cũng thể giúp , Nam Phong chỉ có thể ở bên sân nhìn , nhìn lần lượt thua cầu, nhìn bị tàn sát.

      Tứ cố vô thân, mặc người chém giết.

      Lục Sênh khổ sở muốn chết, gần như muốn chết.

      Lúc nghỉ ngơi nghe được tiếng hô trợ uy của người thân Nam Ca, tim đột nhiên dâng lên cảm giác cam lòng mãnh liệt, lực tay cũng nhịn được mà tăng lên, chai nước lọc trong tay cũng bị bóp đến thay đổi hình dạng.

      cam lòng, cam lòng để thua như vậy!

      thể tiếp tục như vậy, nhất định phải nghĩ biện pháp.

      Lục Sênh hít hơi, ép mình phải tỉnh táo, biết mình có thể nghĩ được biện pháp.

      với đối thủ, có ưu thế gì?

      Tuổi lớn hơn, thân hình cao hơn chút, khí lực, cũng nhiều hơn chút? À, còn nữa, có thể dùng tay trái chơi
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18:

      Edit: Ốc

      Cuối thu khí trời dễ chịu, cây hòe lớn ở trước cổng trường thể thao khu Thụ Thanh bắt đầu rụng lá, những chiếc lá lớn bay lả tả giống như người nào đó vung tiền. mặt đất có lớp lá mỏng nhưng ai quét.

      Người ta thường : “Tùng nghìn năm, bách vạn năm, cũng bằng gốc hòe già”, điều này rất đúng, sinh mệnh của cây hòe này rất mạnh, nó sống rất lâu rồi. Lúc hiệu trưởng Vệ được điều đến trường thể thao khu Thụ Thanh rất thích cây hòe già này, cho rằng nó biểu thị trường thể thao khu Thụ Thanh cành lá rậm rạp, phát triển ngừng. Về sau ông cảm thấy suy nghĩ này của mình quá thiếu não —— cây tươi tốt mấy trăm năm, trường học xuống dốc vẫn gì cản nổi.

      Trong mấy năm nay, kinh tế trong nước như nồi nước đun nóng, chưa hề dừng lại, GDP tăng cao, thu nhập nhân dân cũng tăng lên, giá hàng hóa cũng tăng. Kinh tế phát triển mang tới điều tốt, đó là tiền tiêu vặt của hiệu trưởng Vệ từ 200 đồng tăng lên 250 đồng.

      Hiệu trưởng Vệ mở chiếc xe Charade màu đỏ, biết xe Charade này dùng được mấy lần rồi, rửa rất sạch . Bình thường hiệu trưởng Vệ lái xe làm, phải ông khiêm tốn, mà là... giá xăng bây giờ tăng quá cao. Hiệu trưởng Vệ có chút ý thù khó phai mờ với công ty xăng dầu. Hai năm trước ông cũng coi trọng công ty dầu mỏ, nhân lúc cổ phiếu nóng dùng toàn bộ tiền riêng mua cổ phiếu dầu mỏ, sau này, cổ phiếu đó bị rớt giá phát hành.

      Đoạn thời gian đó hiệu trưởng Vệ thể gượng dậy nổi, mỗi ngày bày ra vẻ mặt sức sống. Phu nhân sợ ông luẩn quẩn trong lòng nên tăng tiền tiêu vặt lên 50 đồng.

      Hiệu trưởng Vệ dằn lòng, nhưng mà về sau ông thăng cấp từ Bạch Sa lên Hongtashan.

      (Bạch Sa, Hongtashan: hai nhãn hiệu thuốc lá)

      Hôm nay hiệu trưởng Vệ chịu lái xe ra khỏi nhà, là vì bộ giáo dục tổ chức họp, dù sao ông cũng là người đứng đầu trường học, thể làm mất mặt được.

      ra từ Bộ giáo dục, hiệu trưởng Vệ lái xe qua khu buôn bán và trung tâm tài chính phồn hoa, sau đó hình ảnh lại chuyển, tới nơi ở của ông. Cửa lớn yên tĩnh, có chút hoang vu, mấy năm trước ở đây còn có người phụ nữ đẩy xe bán kẹo mạch nha và mứt quả, bây giờ ngay cả điều này cũng có, dù sao, làm cái đó còn kiếm được nhiều bằng quét đường.

      Sau khi dừng xe lại, hiệu trưởng Vệ muốn trở lại văn phòng, dù sao về cũng có chuyện gì làm. Ông bộ thị sát sân tập luyện.

      sân tập có học sinh luyện bóng bàn và cầu lông là nhiều nhất, sau đó là điền kinh, ít người nhất chính là tennis, chỉ có hai người.

      Bốn năm rưỡi rồi, vẫn luôn chỉ có hai người này.

      Bốn năm rưỡi có thể thay đổi rất nhiều chuyện, ví dụ như trường thể thao khu Thụ Thanh cuối cùng cũng được Bộ giáo dục đưa ra thảo luân chính thức, ví dụ như hai đưa bây giờ trưởng thành, ví dụ như hiệu trưởng Vệ vòng lớn như vậy... có lẽ thay đổi chỉ có Nam Phong.

      Cậu ta vẫn như cũ, nhiều, lễ phép mà xa cách, ánh mắt lạnh nhạt lại sắc bén, thỉnh thoảng vài lời ác độc có thể làm có máu người ngừng chảy, năm tháng chưa lưu lại chút gì mặt cậu ta.

      A, còn có, cậu ta vẫn hút Hoàng hạc lâu.

      Hiệu trưởng Vệ đứng bên cạnh Nam Phong, ánh mắt ngừng chút điếu thuốc hút dở ở giữa hai tay cậu ta.

      Nam Phong gì, rút hộp thuốc lá đưa cho ông.

      Hiệu trưởng Vệ cảm ơn, biết xấu hổ mà rút ra hai điếu, châm lửa điếu, còn điếu khác nhét vào trong hộp thuốc lá của mình.

      Đôi mắt Nam Phong nhìn chằm chằm vào trận đấu của Từ Tri Diêu và Lục Sênh, hỏi hiệu trưởng Vệ: “Họp thế nào rồi?”

      Hiệu trưởng Vệ nhả làn khói, chợt thở dài: “Haiz, ra trường bị loại bỏ chỉ là chuyện sớm hay muộn.”

      “Quyết định rồi sao?”

      khác là mấy.”

      có biện pháp sao?”

      Hiệu trưởng Vệ cảm thấy cậu ta có hàm ý gì đó, vì vậy đứng sát lại, thần thần bí bí nhìn cậu ta: “Cậu có đường luồn sao?”

      Nam Phong có chút ghét bỏ xê dịch bước chân. thích quá thân thiết với người khác, nhất là đàn ông. trả lời: “.”

      Hiệu trưởng Vệ hơi thất vọng, nhả ngụm khói: “Nếu như ở đây có thể có , hai hạt giống tốt cũng được rồi, nhưng mà tôi biết có phải phong thủy trong trường học có vấn đề , từ lúc tôi đến vẫn được cái gì.”

      Nam Phong gì.

      Hiệu trưởng Vệ có chút cam lòng hỏi: “Cậu xem, Lục Sênh có thể được ?”

      Đôi mắt Nam Phong hơi giật, ánh mắt đuổi theo chạy tới chạy lui cứu bóng, tự hỏi lát, rốt cuộc thở : “Lục Sênh bị thua thiệt quá nhiều về mặt
      [​IMG]
      dhtt, ChrisWinter thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19: Đều là thanh mai trúc mã.

      Editor: Búnn.

      Ăn cơm trưa xong, hiệu trưởng Vệ trở về phòng làm việc tìm chủ nhiệm Đinh tám chuyện.

      Những năm gần đây chủ nhiệm Đinh biến trường thể thao Thụ Thanh thành viện dưỡng lão, cả ngày ngay cả đánh rắm cũng có, tìm được hai học sinh liền như nhìn thấy cha ruột, dù tốt hay xấu cũng đều kéo vào. Việc này trực tiếp khiến tài nghệ của toàn bộ học sinh trường thể thao Thụ Thanh giảm xuống - hổ là trường thể thao 'Nghiệp dư', nhóm vận động viên nghiệp dư đến thể nghiệp dư hơn được nữa rồi.

      Duy nhất lấy được người từng làm lão đại trong giới tennis Trung Quốc là Nam Phong, vậy mà huấn luyện viên Nam quá mức tùy hứng, ngoại trừ Lục Sênh và Từ Tri Diêu, nhận sinh mới.

      Điều này cũng thể trách Nam Phong, chút tiền lương trường Thụ Thanh phát cho đủ tiền gói thuốc lá, làm sao có thể khiến tích cực đây? Có thể đợi nhiều năm như vậy cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, hơn nửa là do phân lượng của hai đứa .

      Tóm lại là trường Thụ Thanh cố hết sức tàn, cũng có khả năng xoay chuyển tình thế nữa rồi. Chủ nhiệm Đinh cũng là người thông minh, cũng nghĩ tới chuyện tới nơi khác làm, thậm chí lần nay cả thư xin thuyên chuyển công tác ông cũng viết xong, cả kế sách cũng nghĩ, nhưng khi nhìn bóng lưng độc ưu thương khi đứng trước cửa sổ ngắm nhìn trời chiều của hiệu trưởng Vệ, đầu chủ nhiệm Đinh lại tàn, lại ném thư xin thuyển chuyển .

      Quên , dù sao trường học rách nát này cũng sắp xong đời rồi, trong chốc lát ông cũng vội, chờ thêm chút, cũng coi như là đến nơi đến chốn.

      Đến lúc hiệu trưởng Vệ tìm được chủ nhiệm Đinh, hỏi ông: "Nam Phong tìm bác sĩ cho Lục Sênh với Từ Tri Diêu, ông cách nào ?"

      Đầu chủ nhiệm Đinh lắc mạnh: " có."

      Hiệu trưởng Vệ lại hỏi: " phải con ông học y vận động chuyên nghiệp sao? sớm tốt nghiệp rồi đúng ?"

      Nội tâm chủ nhiệm Định phỉ nhổ cái: Con mẹ nó ông đây bại vì nơi tồi tàn này đủ rồi, còn muốn lôi kéo con của ông vào đây sao?

      Sau đó chủ nhiệm Đinh ra vẻ tiếc nuối với hiệu trưởng Vệ: "Năm trước tốt nghiệp rồi, có điều nó vào đội tuyển tỉnh rồi." Dừng chút, thần sắc của ông có chút kiêu ngạo: "Đội bóng bàn tỉnh."

      Đội bóng bàn Trung Quốc đứng thứ nhất, có thể vào đội bóng bàn tỉnh phải là người tương đối có tiền đồ, cũng tương đối có phong cách.

      Hiệu trưởng Vệ liền ngượng ngùng gì nữa.

      Chủ nhiệm Đinh sờ sờ túi, móc ra bao thuốc rỗng, ông chìa tay về phía hiệu trưởng Vệ: "Có thuốc lá ?"

      Hiệu trưởng vệ đưa Hồng Tháp sơn cho ông.

      Chủ nhiệm Đinh lấy điều Hồng Tháp Sơn ra, trả lại bao thuốc lá cho hiệu trưởng. Ông châm thuốc lá, hít hơi, nhất thời kinh ngạc. "Ồ, bây giờ vẫn còn vị hồng tháp sơn như vậy sao? kém Hoàng hạc lâu bao nhiêu đâu!"

      Hiệu trưởng Vệ đột nhiên hiểu gì đó, nhưng hối hận muộn, ông bi phẫn đấm đám bàn: "Đó chính là Hoàng hạc lâu!"

      Chủ nhiệm Đinh cười híp mắt hút thuốc: "Hiệu trưởng tốt với tôi."

      Con mẹ ông. -_-#

      Tâm tình u buồn của hiệu trưởng Vệ phải qua khoảng năm phút đồng hồ mới được hóa giả, sau khi hóa giải, ông chết tâm hỏi chủ nhiệm Đinh: " phải con của ông vốn ái mộ Nam Phong sao? Hình như tôi có nghe ông qua, chuyện ngày đó Nam Phong xảy ra chuyện nó khó chịu, ông còn phải dụ dỗ nó cơ mà."

      Chủ nhiệm Đinh lơ đễnh: " mình Tiểu Niên theo đuổi ngôi sao có là gì, năm đó người ái mộ Nam Phong trải rộng đại giang nam bắc đấy thôi, bây giờ còn có mấy người?"

      Hình như...còn lại mình Lục Sênh.

      Hiệu trưởng Vệ thở dài , lại hỏi: "Con bé biết Nam Phong ở trường của chúng ta ?"

      "Tôi với nó."

      ***

      Huấn luyện buổi chiều của Lục Sênh chỉ kéo dài đến rưỡi, sau đó tắm rửa sạch , thay đồng phục học sinh.

      Đúng vậy, ngoại trừ luyện tập, vẫn phải học.

      Từ Tri Diêu nhanh hơn chút, Lục Sênh xuống tầng thấy cậu
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 20: Nhà có con mới lớn

      Edit: Peiria

      Từ Tri Diêu lên lớp lấy ra bức thư tình từ trong ngăn bàn. Thư tình dùng giấy màu hồng để viết, tờ giấy in hình vẽ phim hoạt hình, còn xịt nước hoa, có chút nồng nặc.

      Bởi vì thời gian cậu lộ diện ở trường tương đối ít, làm cho nhận thức của thầy trò đối với chỉ dừng lại ở mức nông cạn: Gương mặt đẹp trai như búp bê, luyện tennis, vóc người đẹp.

      Dựa vào mấy ưu thế đó, người này cũng tương đối hấp dẫn số người theo đuổi, luôn luôn có thể nhận được thư tình hay quà tặng.

      Lúc này Từ Tri Diêu mở thư tình khoe khoang với Lục Sênh, Lục Sênh cúi đầu ghi chép bài, chóp mũi bỗng ngửi thấy mùi thơm, nhịn được hắt hơi cái.

      Xoa xoa mũi, trách cứ trừng Từ Tri Diêu.

      Cứ như vậy Từ Tri Diêu tìm được cảm giác hờn dỗi trong ánh mắt , cậu cười: "Hắc hắc hắc hắc..."

      Lục Sênh: -_-#

      Lại , trước kia Lục Sênh cũng nhận được thư tình, về sau mình thi vật tay với tất cả nam sinh khỏe mạnh trong lớp, thư tình liền tuyệt tích .

      "Nam sinh khoẻ mạnh trong lớp" bao gồm Từ Tri Diêu, Lục Sênh biết chính mình đấu nổi cậu, vì vậy cũng đấu.

      Tan học , vai Từ Tri Diêu đeo túi xách, tay đút túi, mắt nhìn thẳng, bộ dạng lạnh lùng, nhanh chậm bên cạnh Lục Sênh, nghiễm nhiên trở thành hộ hoa sứ giả.

      Xung quanh hối hả, vui cười đùa giỡn, những những thanh này lại giống như ngăn cách với cậu, cậu chỉ nhìn .

      Lúc này, thầy giáo dạy Vật lý kêu cậu ở lại, "Từ Tri Diêu, chủ nhiệm lớp bảo em tan học tới văn phòng tìm thầy ấy."

      Từ Tri Diêu đoán ra chủ nhiệm lớp tìm cậu có chuyện gì, tuy nhiên dựa vào kinh nghiệm của cậu, có chuyện tốt. Cậu vỗ bả vai Lục Sênh, "Chủ nhiệm lớp tìm tôi."

      "Ừ." Lục Sênh khẽ gật đầu, nghiêng đầu nhìn cậu, bím tóc đuôi ngựa đằng sau lắc lư với biên độ nho , , "Cậu , tôi về trước."

      "Này!" Từ Tri Diêu hơi bất mãn, "Lục Sênh, cậu nghĩ qua à, còn chưa biết chủ nhiệm lớp muốn đối với tôi như thế nào, cậu quan tâm chút sao?"

      Lục Sênh cảm thấy lời này có chút lạ, chủ nhiệm lớp lại phải người bại hoại, có thể đối với cậu ta thế nào? chớp mắt nhìn cậu.

      Đôi mắt của Từ Tri Diêu rất lớn, là mắt hai mí, lông mi dài, còn đẹp hơn Lục Sênh. Có lần Lục Sênh dùng từ "mắt to ngập nước" để hình dung Từ Tri Diêu, làm cho Từ Tri Diêu hờn dỗi cả buổi.

      Mặc dù như vậy, thời điểm đôi mắt này trợn tròn, vẫn tương đối có khí thế .

      Cậu buồn bực dậm chân, giống như vừa mới vô lễ với cậu... bắt đầu có chút "cảm thông" , bèn hỏi, "Vậy cậu xem làm sao bây giờ?"

      "Cậu cùng với tôi qua đó."

      Chủ nhiệm lớp chuyện... Cũng có thể tiếp khách sao...

      Từ Tri Diêu lại lời nào nắm lấy cổ tay , kéo cùng về phía văn phòng. Lục Sênh có chút bất đắc dĩ, vừa sau lưng cậu vừa , "Tôi thể theo cậu được, thầy giáo mắng, nhưng mà tôi ở bên ngoài chờ cậu, được chưa?"

      lại phát khóe miệng Từ Tri Diêu khẽ cong lên.

      Cuối cùng Từ Tri Diêu dứt khoát kéo tiến vào văn phòng bộ môn số học.

      Chủ nhiệm lớp là ông già, họ Khang, dạy số học, chức vụ rất cao. Mặc dù ông ấy lớn tuổi, nhưng cũng cổ hủ, nhìn Từ Tri Diêu cùng dẫn Lục Sênh đến, cũng gì, bảo cả hai người ngồi xuống.

      Từ Tri Diêu hỏi, "Thầy Khang, thầy tìm em có chuyện gì ạ?"

      "Ừ, là có chút chuyện. Từ Tri Diêu, thầy biết em luyện tennis, em luyện tập thế nào rồi? Sang năm có thể lấy được tư cách vận động viên hạng hai ?"

      "Khụ, em biết."

      Thầy Khang lắc đầu, "Sao có thể biết, vận động viên hạng hai trở lên mới có thể được cộng thêm điểm thi tốt nghiệp trung học."

      Từ Tri Diêu mím môi chuyện. Lục Sênh có chút kỳ quái, cũng là vận động viên nha, tại sao thầy Khang quan tâm chút chứ...

      Thầy Khang chờ được trả lời, lại lắc đầu, "Haizz, thầy , lấy thành tích của em, cho dù có cộng thêm điểm cũng thi đậu đại học. Nhất là các trường chuyên nghiệp, luyện tập thể thao vất vả , còn rất khó ngẩng đầu."

      Rốt cuột Từ Tri Diêu cũng nghe ra ý thầy, cậu giật khóe miệng, hỏi, "Thầy Khang, phải thầy cũng muốn khuyên em bỏ tennis chứ?" Những chủ nhiệm lớp trước đây cậu học qua gần như ngoại lệ đều khuyên cậu như vậy, hy vọng cậu học tiếp lên. Từ Tri Diêu coi tất cả như gió thoảng bên tai.

      Tại sao các thầy đều khẳng định như vậy, cậu học giỏi số học đâu có nghĩa là các [​IMG]
      dhttChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :