1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bước vào lòng em - Tửu Tiểu Thất (Chương 30)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10: Hai tay của người bạn .

      Editor: Búnn.

      Beta: Ốc

      Sau khi Từ Tri Diêu chạy xong, cậu cảm thấy ngày tận thế cũng thể hơn cái này được. Cậu ngồi xổm xuống muốn nghỉ ngơi chút, Nam Phong trực tiếp xách cậu lên: " được ngồi xuống, đứng lên vài bước."

      Khí lực của rất lớn, Từ Tri Diêu hoàn toàn nghi ngờ, có thể dùng tay nhấc cậu lên.

      Suy cho cùng nghề của là tennis, lực cánh tay phải là đùa.

      Từ Tri Diêu hiểu cảm giác tại của mình giống như con cừu để mặc con người chém giết, cái này hợp với dáng vẻ thống trị từ trước tới nay trong tennis của cậu. Vì vậy cậu có chút ưu thương nhàn nhạt, tâm trạng chẳng phải quá tốt.

      Vậy mà huấn luyện viên Nam lại bộc phát vẻ hòa ái dễ gần, : "Thằng nhóc này tệ, biết tăng luyện tập cho bản thân."

      Từ Tri Diêu giống như dê gù lưng ngu muội: "Tăng tăng tăng, tăng luyện tập?"

      "Đúng nha." Lục Sênh cũng xen vào: "Hôm nay Từ Tri Diêu cậu chạy thêm mười vòng, là làm cho người ta, cái đó..." tới chỗ này, gãi gãi đầu, cố gắng suy nghĩ lại xem nên thành ngữ đó như thế nào.

      Nam Phong giúp : "Nhìn với cặp mắt khác xưa."

      "Đúng rồi, nhìn với cặp mắt khác xưa!"

      Hai người kẻ xướng người họa, Từ Tri Diêu mặc kệ: "Có ý gì? Sao em lại chạy thêm mười vòng? Trời ạ ạ ạ ạ ạ..."

      Nam Phong cũng để ý tới nữa. đưa vợt tennis cho Lục Sênh: " thôi, để nhìn trình độ của em."

      Hai người mang theo vợt tennis về phía sân bóng, để lại mình Từ Tri Diêu thuận theo buông tha hướng về phía bóng lưng của bọn họ, yếu ớt đưa tay ra: "Đừng , ràng ...."

      Lục Sênh tới sân bóng tinh thần lại tự chủ được mà căng thẳng, bước chân sang, hơi hạ thấp người, hai tay nắm chặt vợt tennis, nhìn chằm chằm Nam Phong ở dối diện.

      Mặt trời dần hạ xuống, ánh mắt trời nhuộm màu đỏ nhàn nhạt, trở nên diễm lệ mà ấm áp. Sân tennis tiêu chuẩn* với màu xanh cỏ, Nam Phong cầm vợt đứng đó, đắm mình dưới ánh nắng đỏ vàng, giống như gốc cây bông gòn cao lớn xinh đẹp.

      (*Nguyên văn 丙烯酸硬 – bính hy toan ngạnh: là đặc tính của hệ thống sân bóng: hoàn toàn chứa khoáng chất, chì hoặc thủy ngân, hợp với quy tắc bảo vệ môi trường. Hoàn toàn là lục sắc bảo vệ môi trường, có tính năng kháng tia tử ngoại cao, bề ngoài lâu, tróc nền, dễ bảo dưỡng, tiền sửa chữa thấp, sử dụng lâu dài. Bề mặt giúp giảm thương tổn và mệt mỏi cho vận động viên. Là mặt sân được hiệp hội tennis quốc tế dử dụng trong thi đấu quốc tế)

      ném quả bóng lên mặt đất, vợt tennis nhàng đánh lên quả bóng xù lông, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã. giương mắt lên thấy Lục Sênh ở đối diện như gặp cường địch bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười: "Em cần căng thẳng."

      "Vâng."

      "Tư thế chuẩn bị hoàn toàn chính xác."

      Lục Sênh tự chủ liếm đôi môi chút, có chút vui vẻ, lại có chút ngượng ngùng.

      Nam Phong dùng tốc độ bóng rất phát bóng tời trước mặt Lục Sênh, Lục Sênh thuận lợi đón được bóng, bụp - nặng nề đánh trở lại.

      Đối với quả cầu người bạn vừa đánh trở về, Nam Phong nhắm mắt cũng có thể tiếp được. cố ý khống chế sức mạnh và điểm rơi của quả cầu đánh trả, mỗi lần đều xuôi gió xuôi nước đưa nó tới trước mặt Lục Sênh. Lúc đánh trở lại Lục Sênh đều rất dùng sức, mỗi quả cầu đều dùng hết toàn lực.

      Đánh mấy hiệp, Nam Phong dừng lại, hỏi Lục Sênh: "Em mệt sao?"

      " mệt."

      nhìn khuôn mặt đỏ bừng cùng cái trán đổ mồ hôi của , lắc đầu : " mệt mới là lạ."

      Lục Sênh mấp máy miệng, ngại cho biết, sợ mình đánh tốt.

      Nam Phong : "Động tác đánh cầu vừa rồi của em có chút vấn đề, lúc xoay người cơ thể kéo cơ thể di chuyển, thể đặt gánh nặng lên cánh tay, lúc đánh cầu mặt lưới lúc nào cũng phải giữ thẳng đứng với mặt đất, được hướng vào trong hoặc hướng ra ngoài. Mặt khác, giai đoạn tại của em cần tập trung vào đánh cầu, đầu tiên phải giữ vững việc đánh cầu trở về, tiết kiệm chút sức lực ."

      vừa , Lục Sênh vừa gật đầu.

      Sau đó Nam Phong lại đánh mấy quả cho , Lục Sênh vẫn thay đổi - có vài sai sót là do bản năng, đợi kịp phản ứng chậm.

      Lục Sênh có phần như đưa đám: "Em quá ngu ngốc."

      Nam Phong hỏi: "Em học bao lâu rồi?"

      "Ba tháng."

      "Ba tháng mới đến trình độ này đúng là hơi chậm."

      Từ Tri Diêu ở bên cạnh : " ra ấy chỉ học được tháng, sau đó huấn luyện viên liền chạy mất."

      Còn có thể như vậy sao: -_-#

      Nam Phong bỏ qua việc đánh cầu, tới cầm tay Lục Sênh giải thích động tác, sau khi dạy mấy lần, để cho Lục Sênh tự mình ở bên cạnh luyện động tác, sau đó gọi Từ Tri Diêu ra sân.

      Từ Tri Diêu học hơn hai năm, chơi bóng thuần thục hơn Lục Sênh rất nhiều, Nam Phong đánh hề mất lực, trong mắt Từ Tri Diêu vẫn là đứa , cho nên đánh rất nhàng.

      Đánh mấy hiệp, Nam Phong phát cảm giác cầu của Từ Tri Diêu rất tốt, các bộ phận của cơ thể rất hòa hợp, động tác rất lưu loát, điểm duy nhất hoàn mỹ chính là lực đánh cầu của cậu có chút có thực.

      "Cậu ăn no sao?" Nam Phong hỏi.

      Từ Tri Diêu tức giận : "Em vừa mới chạy 62 vòng!"

      Cậu vẫn còn canh cánh ở trong lòng.

      Nam Phong lặng lẽ tăng thêm lực đánh cầu, đối mặt với tốc độ cầu đột nhiên tăng lên, Từ Tri Diêu có chút bất ngờ kịp phòng ngự, luống cuống tay chân, nhưng vẫn đánh cầu trở lại được.

      Nam Phong đánh trả, nhàng nhấc tay, quả cầu bay cực nhanh như con chim có tính tình dịu dàng, đâm đầu vào lòng bàn tay của .

      Từ Tri Diêu kinh ngạc há miệng.

      Nam Phong: "Qua nét mặt của hai em có thể đoạn được, tài nghệ huấn luyện viên trước của các em có chút bình thường."

      Từ Tri Diêu muốn phản bác vài câu, nhưng thể phục. Nam Phong hạ vợt tennis xuống, tới hỏi cậu: "Vừa rồi cậu mới hạ cổ tay xuống, có cảm giác như thế nào?"

      Từ Tri Diêu lại giống như con dê gù lưng mê muội lần nữa: "Hạ cổ tay xuống là cái gì?"

      "..." Nam Phong nắm tay phải của cậu lên, ngón cái véo cổ tay của cậu cái, hỏi: "Nơi này chưa từng bị thương? Cũng có gì thoải mái?" xong, nhìn kỹ cánh ta luyện tennis hai năm của Từ Tri Diêu, vẫn lèo khèo, có để tưởng tượng người này bình thường lười như thế nào.

      Từ Tri Diêu lắc đầu cái: " có."

      Nam Phong gật đầu cái, suy đoán của mình: "Đại khái vì cậu quá lười, ít luyện tập."

      Từ Tri Diêu: -_-#

      Sau đó Nam Phong xuống, để Lục Sênh ra sân đánh với Từ Tri Diêu. Hai người đánh này đánh đúng quy củ, Nam Phong ở bên cạnh nhìn, đúng lúc chỉ điểm chỗ sơ suất trong động tác của Lục Sênh, Lục Sênh thay đổi rất nhanh. Nam Phong thầm gật đầu, nếu dùng ba tháng chỉ học thành dáng vẻ này huấn luyện viên bọn họ phải thành cái dạng gì, đơn giản là thể tưởng tượng nổi.

      Vừa chỉ điểm cho Lục Sênh, Nam Phong vừa nhìn Từ Tri Diêu mấy lần. Lúc này Từ Tri Diêu lại hạ cổ tay, giống như sức lực lớn ở cổ tay vừa mới đánh ra khiến cầu trả lại tạo ra độ cong là do ảo giác của Nam Phong.

      Đánh như vậy lúc lâu, cho đến lúc Nam Phong hô ngừng.

      Mặt trời vào đường chân trời, chỉ để lại bầu trời sáng đỏ rực mảng, gió mát lúc chạng vạng thổi vào người khiến cả người thoải mái. Nam Phong để hai người làm chút động tác thả lỏng, sau đó tuyên bố luyện tập hôm nay đến đây chấm dứt, bọn họ có thể nghỉ ngơi chút rồi ăn cơm,

      Lục Sênh chạy nhanh đến bên sân khom lưng nhặt bóng rơi tán loạn mặt sân, giống như con ngựa khỏe khoan khoái. Từ Tri Diêu như con lừa lười biếng, tìm chỗ ngồi xổm xuống, vừa la hét: "Hôm nay mệt chết tôi..."

      Suýt nữa Nam Phong cho là mình hoa mắt, thằng nhóc kia lớn như vậy ngồi há miệng mặt đất, để mình Lục Sênh nhắt cầu? Hơn nữa nhìn phản ứng ăn ý của hai người, đây phải là ngày đầu tiên họ làm vậy.

      Nam Phong nhìn được: "Từ Tri Diêu, cậu cùng nhặt cầu với Lục Sênh."

      Từ Tri Diêu đắc chí: " ấy nhặt cầu, em mời ấy ăn đùi gà...Đúng Lục Sênh?"

      Giọng nữ lộ vẻ non nớt, trong trẻo mà sảng khoái truyền từ bên kia đến: "Ừ!"

      Nam Phong vừa bực mình vừa buồn cười, quay về phía Lục Sênh : "Lục Sênh, mời em ăn đùi gà, cần nhặt cầu nữa."

      "A? Được."

      Sau đó Lục Sênh liền đứng bên cạnh Nam Phong, hai người nhàn nhã nhìn Từ Tri Diêu nhặt cầu. Tiếng oán thán Từ Tri Diêu đầy trời, Nam Phong mắt điếc tai ngơ, đột nhiên cúi xuống nhìn Lục Sênh: "Vừa rồi em dùng tay trái nhặt cầu."

      phải là câu nghi vấn, mà là câu trần thuật.

      Lục Sênh nghiêng đầu nhớ lại, gật đầu cái : "Đúng ạ."

      Nam Phong cảm thấy rất thú vị, lại hỏi: "Em thuận tay trái sao?"

      Thuận tay trái có vấn đề gì ? có chút bận tâm, cẩn thận nhìn cái, lại phát mặt có gì khác thường, chỉ là bình tĩnh nhìn . Trời sáng dần tối xuống, đôi mắt sáng như sao Hôm. nhìn ra được vui hay , thể làm gì khác hơn là cân nhắc, : "Hồi bé đúng, sau sửa lại."

      "Hả? Sửa như thế nào?"

      " học viết chữ, giáo viên quy định bắt buộc phải dùng tay phải."

      "Bây giờ sao? Em cảm thấy tay phải và tay trái cái nào có sức hơn? Cái nào linh hoạt hơn?"

      "Cũng... khác nhau bao nhiêu." Lục Sênh dám chắc chắn.

      Nam Phong im lặng hồi lâu, có chút khó tin: "Em học ở đây tháng, huấn luyện viên phát ra em thuận tay trái?"

      " có."

      "Sau đó huấn luyện viên kia đâu?"

      "Thầy ấy trường Tinh , thầy Đinh trường Tinh vì muốn cướp thầy ấy mà tốn rất nhiều tiền."

      Rốt cuộc là dạng ngu xuẩn gì, nguyện ý tốn tiền cướp người ngu xuẩn như vậy...Nam Phong nghĩ ra.
      Last edited: 25/2/16
      KisaragiYue, dhtt, sanone21122 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11: biết thuộc về nơi nào.

      Editor: Búnn.
      Beta: Ốc.

      Ăn cơm tối xong, Lục Sênh và Từ Tri Diêu phải về nhà làm bài tập. Hai người bọn họ đều học lớp 6, gần tháng nữa phải tham gia thi thử lần đầu.

      Nam Phong hỏi bọn họ: "Hai em muốn lên cùng trường trung học?"

      Từ Tri Diêu đáp: "Huấn luyện viên lại hỏi thừa nữa rồi, vấn đề phải là bọn em muốn lên cùng trường trung học hay , ngoài ở đó, bọn em còn có thể đâu nữa."

      Nam Phong hiểu , bây giờ bọn muốn học lên đều phải nhìn thành tích, Từ Tri Diêu như thế, có thể thấy được đây là hai trường tiểu học . Da mặt Từ Tri Diêu dày, đổi sắc, cảm thấy việc học trường làm hổ thẹn, nhưng Lục Sênh lại có chút ngượng ngùng, đầu cúi thấp, dù sao cũng lo lắng Nam Phong vì thế mà thích mình.

      Nhưng Nam Phong lại chỉ nhàng ừ tiếng, từ chối cho ý kiến.

      Trước của trường Thụ Thanh có trạm xe buýt, Lục Sênh và Từ Tri Diêu cũng có thể ngồi xe buýt về nhà. Ba người cùng nhau đợi ở trạm xe, xe buýt đầu tiên tới là xe của Lục Sênh.

      Nam Phong đưa mắt nhìn lên xe, nhìn sáng ngời đứng bên trong xe buýt vẫy vẫy tay với , đột nhiên nhớ tới con hẻm cũ rích dơ dáy bẩn thỉu đến nhà . Lúc này hẳn là hẻm kia vẫn đen sì, chưa có đèn đường, bé như , ngộ nhỡ gặp phải biến thái...

      Đúng lúc này, Từ Tri Diêu : " mình tiểu sư muội về nhà, có thể có người xấu bắt cóc ấy ?"

      Mắt thấy của xe sắp đóng, Nam Phong quyết định lên xe. Cũng may hành động của nhanh nhẹn, bị cửa xe kẹp lại. Chú lái xe hài lòng mắng câu: "Sớm sao lên?"

      Nam Phong ôn hòa gật đầu với ông ấy cái: "Xin lỗi."

      Chú lái xe ngờ lại có phong độ như thế, vì vậy thần sắc hòa hoãn, nghiêm túc gật đầu đáp lại .

      Nam Phong tới bên cạnh Lục Sênh, thấp giọng : " đưa em về."

      "Cảm ơn huấn luyện viên." Lục Sênh rất cảm động.

      Mở của sổ xe buýt ra, Nam Phong nghe được Từ Tri Diêu ở bên ngoài lớn tiếng chuyện với mình: "Huấn luyện viên, em cũng có khả năng bị người xấu bắt cóc đó, sợ sao?"

      Nam Phong: " sợ."

      Từ Tri Diêu: QAQ

      Trong thanh tan nát cõi lòng của Từ Tri Diêu, chú lái xe câu: "Đứng vững."

      Sau đó, đạp chân ga cái, vèo....

      Xe buýt phi mạnh lên phía trước giống như chó điên.

      Nam Phong lảo đảo thiếu chút nữa ngã về phía sau, may mà phản ứng nhanh, nhanh chóng nắm được tay vịn. Lúc này cuối cùng mới hiểu, câu 'đứng vững' kia của lái xe hoàn toàn phải là khách sáo... -_-#

      đại đội hành khách có cùng cảnh ngộ với , toàn bộ khách đứng gần như có ai may mắn thoát khỏi, nhưng lại thấy toàn bộ hành khách xe giống như chim cánh cụt hoạt động mặt băng, cùng quay ngược lại về phía sau xe.

      Lục Sênh vốn đứng đối mặt với Nam Phong, phát sinh biến cố thể nắm được tay tay vịn, vì vậy liền đâm đầu vào ngực Nam Phong. Hơi thở sạch trong trẻo lạnh lùng xa lạ khiến có chút hốt hoảng, vội vàng đứng ngay ngắn lần nữa, giọng mạch lạc: " ...xin lỗi!"

      Tự nhiên Nam Phong thể trách : " sao." Thấy Lục Sênh đỏ mặt cúi đầu lời nào, Nam Phong sợ xấu hổ, nên : "Lần đầu ngồi xe buýt."

      Quả nhiên lực chú ý của Lục Sênh bị chuyển : "Vậy sao? Cảm giác như thế nào?"

      "À, khác máy bay là bao, chẳng qua là có chỗ ngồi thôi."

      Đến trạm xuống xe, vào hẻm , Nam Phong phát tình huống thực tế tốt hơn dự trù chút, ít nhất có đèn đường.

      Ánh đèn đường kia lờ mờ, trơ trọi mình, yếu đuối, giống như lúc nào cũng có thể bị đêm đen nuốt hết, rồi lại ương ngạnh lộ ra trong bóng tối.

      Nam Phong cũng biết tại sao, đột nhiên cúi đầu nhìn bé bên cạnh. bé cao gầy teo, nửa khuôn mặt trong bóng tối, đường cong khuôn mặt thanh tú dưới ánh đèn bộc phát vẻ nhu hòa sạch , ánh mắt đen trong suốt mà óng ánh, ánh mắt giống như ánh đèn này, yếu đuối mà kiên cường.

      Lục Sênh còn nhắc nhở : "Ở đây chậm chút, thím Lý thích hắt nước trước cửa. cần dựa vào tường, cũng cần chạm vào tường, nghe tường có bọ cạp."

      Đột nhiên Nam Phong : "Nhà em chỉ có hai người, em và mẹ thôi sao?"

      Lục Sênh ngẩn ra, đứng lại, ngửa đầu nhìn . che ánh sáng, gương mặt mơ hồ, chỉ còn lại bóng dáng cao cao to to. Lục Sênh biết tại sao lại hỏi như thế, nhưng hỏi, cũng trả lời, vì vậy cúi đầu giọng 'Vâng' tiếng.

      Đột nhiên Nam Phong cảm thấy khó chịu, biết nên gì.

      Sau khi đưa Lục Sênh về nhà, Nam Phong nhìn đồng hồ đeo tay cái, chưa tới tám giờ.

      biết mình nên nơi nào, muốn về nhà, cũng muốn trở về ký túc xá trường học - cũng phải là biết hòa đồng, mà có tiếng chung với các bạn cùng phòng.

      Gần đây mỗi lần đến ban đêm, lâm vào tình cảnh biết nên làm thế nào như thế này. Thế giới của từng được tennis chiếm giữ, mỗi ngày đều bận rộn mệt mỏi, mệt mỏi nhưng phong phút. tại đột nhiên tennis rút ra khỏi sinh mệnh của , chợt cảm thấy mình giống như cây bèo, trôi trôi bay bay, biết nên về hướng nào.

      Như , bèo còn có thể nước chảy bèo trôi, còn sao?

      Lúc này điện thoại của Lăng Tuấn Vũ gọi tới.

      Lăng Tuấn Vũ là bạn của Nam Phong, lớn hơn hai tuổi, năm nay sắp tốt nghiệp đại học. Người này là con nhà giàu điển hình, am hiểu nhất chính là sống cuộc sống tiêu sái phóng túng.

      Nam Phong nhìn thông báo cuộc gọi tới, nghĩ thầm, ừ, có chỗ rồi.

      Hộp đêm Queen là nơi mà Lăng Tuấn Vũ thường , nơi này nguy nga lộng lẫy, mười phần cường hào. Nam Phong tới hộp đêm, quen cửa quen nẻo thầm vào phòng bao, nhóm người Lăng Tuấn Vũ tới rất nhiều, nam nam nữ nữ ngồi chung chỗ uống rượu vui chơi.

      Thấy Nam Phong, Lăng Tuấn Vũ cười híp mắt dùng ngón tay chỉ : "Tới muộn, phạt rượu phạt rượu!"

      Vẻ ngoài của Lăng Tuấn Vũ mày kiếm mắt sáng, tuấn tú lịch , tùy tiện đặt trong kịch truyền hình cũng có thể diễn thành người làm công việc bí mật, mà tình huống thực tế cũng là vậy, ta dùng tính mạng để thuyết minh cái gọi là [Nhìn người thể nhìn qua tướng mạo].

      Nam Phong dùng tám chữ để tổng kết con người ta: Ra vẻ đạo mạo, ngũ độc(1) đều đủ.

      (1) ngũ độc: gồm bò cạp, rắn, rết, thạch sùng và cóc, vào tiết Đoan Ngọ, vẩy nước hùng hoàng vào gầm giường, góc tường để trừ độc.

      Làm vận động viên Nam Phong hoàn toàn hút thuốc lá, rượu cũng uống ít, bây giờ nghỉ thi đấu hai tháng, thế nhưng lại thả lỏng hơn bất kỳ ai. Lăng Tuấn Vũ phạt rượu, liền mặt đổi sắc uống hết cốc bia. Người xung quanh ồn ào hồi, cũng biết là người nào, lại đưa tới cốc.

      Nam Phong nhận. phải kẻ ngu.

      Người chuyển rượu cũng tức giận, cười hì hì: "Ơ, Nam thiếu gia, sao lại cho em chút mặt mũi thế này?"

      Nam Phong nghe vậy, lúc này mới liếc mắt nhìn người nọ, là , mắt mở tơ, môi đỏ mọng như lửa, ta đón ánh mắt của , nhàng vén mái tóc đen dày, nâng khóe môi cười nhìn .

      Ánh mắt Nam Phong nhàng chuyển xuống dưới.

      ta mặc chiếc váy rất , ngực hở rất thấp, đơn giản lấn át được bảo vật của , làn váy rất ngán, lộ hai chân dài trắng nõn nà. Ánh mắt Nam Phong xuống dưới đúng lúc đó ta nhàng cọ chân chút.

      Tầm mắt của lại giữ lại ở vóc người kiêu ngạo của ta, chỉ là nhàng lướt qua, liền rất có phong độ thu hồi lại, lại nhìn ánh mắt của ta lần nữa, ánh mắt nhu hòa như nước.

      ta cảm thấy ta bị ánh mắt ôn hòa sạch của hòa tan.

      Sau đó hỏi: " tên gì?"

      "..." Trong nháy mắt, mặt của đó xanh lét.

      "Hahaha!" Đột nhiên Lăng Tuấn Vũ tiến lại gần nắm bả vai của Nam Phong, cười to: "Tôi cậu phải vậy chứ? Đây là đại mỹ nữ Nancy, lần trước hai người còn uống rượu với nhau đó, quên rồi sao?"

      "Ừ."

      Nancy có chút tức giận, lại dám nổi giận, ta chỉ chỉ nhóm người, cười : "Nam thiếu gia nhìn được tôi, tôi tìm bọn họ chơi."

      Nam Phong cũng giải thích vấn đề [Có nhìn được hay ], Lăng Tuấn Vũ ngăn ta, Nancy có chút thất vọng.

      Sau khi Nancy , Lăng Tuấn Vũ lại ôm bả vai của Nam Phong, câu được câu chuyện phiếm với . qua lại, đột nhiên ta hỏi : "Ai, Kiều Vãn Vãn muốn tham gia Wimbledon thanh thiếu niên, cậu có biết ?"

      Rời khỏi mấy tháng, lần đầu tiên nghe được chữ [Wimbledon], có loại cảm giác mấy đời rồi.

      Nhưng cũng muốn nghe đến từ này. tới giải buồn, chứ phải là tới tìm kích thích.

      Lăng Tuấn Vũ nhận được câu trả lời của , liền ngạc nhiên : " thể nào, cậu nghe sao? ấy là sư muội của cậu mà."

      Đột nhiên Nam Phong nâng mí mắt, lạnh nhạt nhìn ta cái.

      Cái nhìn này khiến Lăng Tuấn Vũ lập tức im bặt, nín nửa ngày, ta lại hỏi: "Gần đây hai người liên lạc sao?"

      Nam Phong cau mày, giọng có chút lạnh nhạt: "Có cần tôi nhắc nhở , Vãn Vãn mới chỉ có mười sáu tuổi thôi."

      Lăng Tuấn Vũ lập tức bùng nổ: "Này này này, cậu nghĩ đâu rồi? Tôi cùng lắm chỉ là người ái mộ ấy thôi, người ái mộ, có hiểu ? Tôi có hạ lưu như vậy sao?"

      "Có."

      "Cậu! Có phải cậu ăn lửa ? Lười quan tâm tới cậu! Tiểu Tuyết, tới đây uống rượu với !" Lăng Tuấn Vũ xong cũng để ý tới Nam Phong, chạy tới chỗ kia uống rượu.

      Nam Phong cũng lười để ý đến ta.

      mình vùi người trong ghế salon mềm mại, miệng uống rượu đỏ, nhìn trai thanh lịch trước mặt làm . Kỳ lạ, ồn ào náo nhiệt, nhưng lại giống như thuộc về thế giới này, lại giống như cúi đầu nhìn thế giới này, nhưng dù thế nào, ở trình độ nào đó, tiếng động ồn ào có thể bổ sung tịch mịch. Như vậy là đủ rồi.

      Nancy đợi ở đó xa, thỉnh thoảng lén nhìn Nam Phong cái. Đàn ông cũng có dụng tâm chải chuốt trang điểm, cả người mặc trang phục sạch đơn giản, nhưng lại có độ cực khổ của đàn ông thuộc về riêng mình. Vì từng là vận động viên, vóc người đẹp đến khó tin, ngũ quan tuấn mỹ, đôi mắt hẹp tinh xảo, ánh mắt sáng, tùy tiện quét vòng tới dây, ánh mắt lạnh nhạt này, con mẹ nó làm người ta mất hồn mất vía. mặt có vết sẹo hẹp, vạch đường vừa đủ, ngoại trừ vị đàn ông chính là vị đàn ông.

      "Nhìn gì thế?" Đột nhiên Tiểu Tuyết tới cạnh Nancy, tò mò hỏi.

      Nancy bĩu bĩu môi, nhìn về phía Nam Phong: "Tôi muốn ngủ với ấy."

      Tiểu Tuyết: "Người nào con mẹ nó muốn ngủ với ta."

      Nancy: -_-#

      ta cố gắng hạ quyết tâm lần nữa, vì vậy chậm rãi tiến tới giống như mèo. Lúc này Nam Phong để ly rượu xuống, móc điếu thuốc ra, Nancy vô cùng biết nhìn, đợi Nam Phong chạm vào bật lửa, ta 'Tạch' cái, ngọn lửa sáng ngời lên.

      Nam Phong hơi nghiêng về phía trước, châm thuốc lá: "Cảm ơn."

      Nancy nâng môi nhìn , ánh mắt quyến rũ như tơ, ta cẩn thận tiến sát vào, thổi hơi vào tai của : " câu cám ơn là được?"

      "Ừ, muốn tôi cảm ơn thế nào?"

      cố gắng đè nén thanh trầm thấp xuống, ta cảm thấy lỗ tai của mình có thai rồi.

      Nancy: " hôn em cái được ?"

      Nam Phong nghiêng mặt sang nhìn thẳng vào mắt ta, khẽ cười cái: "Tôi biết." Hai người cách nhau quá gần, khói thuốc lá phun đến mặt ta, ta có chút mê man.

      "Em dạy cho ." ta xong lời này, thấy bị phản đối, như lấy được khích lệ lớn lao. Chuyển cơ thể, lập tức ngồi đùi .

      động, yên lặng nhìn ta.

      Nancy chưa từng thấy qua ánh mắt như vậy. Thành thục hơn cậu bé chút, ngây ngô hơn đàn ông chút, vừa đúng, lại có chút giả tạo cùng làm bộ nào, cười như cười, đuôi mắt mang chút xíu phong tình, gần như muốn bao phủ người khác.

      ta giữ mặt , chậm rãi cúi xuống, muốn hôn.

      có gì có sức dụ hoặc hơn sa đọa, ta tin chắc.

      ta gần như thành công.

      Nhưng, đột nhiên nghiêng đầu , tránh môi thơm ta đưa lên.

      Nancy còn vùi lấp trong cảm giác khổ sở lúc sắp thành công lại bại trận, ánh mắt có chút mệt mỏi, dừng lại ở hõm cổ khêu gợi của .

      Giọng của Nam Phong nhanh chậm: " nặng quá."

      ta xấu hổ mà ảo não, bỏ qua Nam Phong chạy về đống người, biết gì đó vào tai Lăng Tuấn Vũ. lát sau, dường như Lăng Tuấn Vũ quên mất hiềm khích lúc trước, lại cười hề hề chạy lại gần, ôm bả vai Nam Phong: "Nghe cậu thích tinh khiết? trai tìm cho cậu người nhé?"

      Nam Phong dùng ánh mắt ngu - ép nhìn ta: "Chỗ này có tinh khiết?"
      Last edited: 25/2/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12. Khống chế bóng

      Vài ngày sau, Nancy tìm được số điện thoại của Nam Phong, mỗi ngày đều quấy rầy . Nam Phong chỉ coi nàng như người muốn câu kẻ ngốc, cũng quan tâm đến yếu tố chính mà nàng muốn: ta đơn giản chỉ muốn ngủ cùng , dùng tiền cũng được....

      Dù sao cuối cùng kéo ta vào danh sách đen.

      Nam Phong học chuyên ngành triết học ở đại học N, đây là chuyên ngành thừa thãi những kẻ điên. Nam Phong khác với những học sinh này, trải qua đại hỉ đại bi trong cuộc sống và thay đổi rất nhanh, mặc dù chỉ hai mươi tuổi nhưng còn thoải mái hơn so với nhiều người. Nếu như chăm chỉ học, nghiên cứu ý nghĩa sâu xa của thế giới có lẽ cũng muốn xuất gia rồi.

      Cho nên Nam Phong đến trường cũng chẳng phải nghiêm túc, lên lớp vẫn lên lớp, chép bài tập vẫn chép.

      Mối bận tâm duy nhất của những ngày này, cũng chỉ có thời gian ở trường Thụ Thanh.

      Hiệu trưởng Vệ và chủ nhiệm Đinh coi như Phật tổ, có lần, hiệu trưởng Vệ hỏi Nam Phong: “Tư chất của hai đứa thế nào?”

      Vấn đề ‘tư chất’ này, trong lòng Nam Phong tự có thước đo, nhưng cũng định ra. Tính dẻo của trẻ rất lớn, đơn giản câu ‘tư chất’ là có thể tổng kết khái quát, hi vọng sớm định nghĩa về bọn , càng hi vọng vì định nghĩa của mình mà ảnh hưởng tới phát triển sau này của chúng.

      Chớp mắt lại tới Chủ Nhât.

      Nhứng đứa trẻ lớp sáu nào cuối tuần cũng học thêm, chỉ có Lục Sênh và Từ Tri Diêu là hai đứa khác loài, gió mặc gió, mưa mặc mưa, vẫn chạy tới trường thể thao Thụ Thanh.

      Buổi sáng, Nam Phong cho Lục Sênh và Từ Tri Diêu tập với nhau, Lục Sênh luyện tập tay trai tay thuân, Từ Tri Diêu luyện tập tay trở.

      Gọi là ‘tay thuận’, giải thích qua chính là tay cùng bên đánh cầu, ‘tay trở chính là tay bên kia. Ví như Từ Tri Diêu dùng tay phải, thuận của cậu ta là đánh bòng ở bên tay phải mình, mà khi tennis bay tới bên trái cậu cậu thể xoay vợt tennis sang hướng kia, như vậy chính là trở tay.

      Tay thuận và tay trở khác nhau chút, tay thuận phát lực mạnh hơn, tay trở khống chế mạnh hơn. đấu trường, đặc điểm từng tuyển thủ cũng khác nhau, có người am hiểu tay thuân, có người am hiểu tay trở, trân đấu bình thường chọn điểm yếu của đối phương để công kích.

      Tình huống của Lục Sênh lại khá đặc biệt, Nam Phong quan sát vài ngày phát tay thuận hay tay trở của đều có thể, tạm thời nhìn ra khác nhau.

      Lúc này, tay trái Lục Sênh đánh cầu tương đương với tay trở của người thường, cho nên có thể thoải mái đưa cầu tới bên trái Từ Tri Diêu còn Từ Tri Diêu dùng tư thế trở tay được tự nhiên, nên đánh trong lát bắt đầu phàn nàn: “Bờ vai của em muốn gãy rồi!”

      Nam Phong và Lục Sênh mắt điếc tai ngơ.

      Từ Tri Diêu thở phì phì dùng sức kéo lên, đánh tennis xoáy chéo về phía của cậu, Lục Sênh cuống quít chạy tới, nắm lấy cơ hội cứu bóng.

      “Bên này bên này!” Từ Tri Diêu vững vàng đón được bóng, lại đánh về đối diện của sân bóng. Lục Sênh đáng thương, đứng còn chưa vững lại lập tức chạy tới cứu bóng.

      Từ Tri Diêu đứng ở bên cạnh cười ha hả, nhưng khổ thân Lục Sênh ở đối diện, chạy như chữa cháy, được lát đầu đầy mồ hôi.

      Nam Phong hô ngừng.

      Lục Sênh cũng biết vấn đề ở chỗ nào, có chút ảo não, len lén nhìn , rất lo lắng nhìn thấy nét thất vọng mặt .

      Vẻ mặt Nam Phong rất bình tĩnh. gì, chỉ cho Lục Sênh nghỉ ngơi trước, sau đó cầm vợt tennis của mình vào sân, vừa vừa hỏi Từ Tri Diêu: “Vui ?”

      Từ Tri Diêu cười ha ha, vô cùng đắc ý.

      vui vậy hôm nay cho em sảng khoái chút.”

      Sau đó hai người tập với nhau.

      Nam Phong đứng ở bên này vững như bàn thạch, ít chuyển động bước chân, cho dù di chuyện biên độ cũng rất , giống như Tôn Ngộ vẽ vòng tròn ếm, để tuyệt đối ra khỏi vòng tròn này.

      Từ Tri Diêu ở đối diện lại hấp tấp mà chạy.

      Cậu... chạy được....

      Huấn luyện viên Nam trả bóng vừa nhanh vừa mạnh. Nếu như chỉ độ khó cao, cậu tiếp được còn sao, dọa người. Nhưng mấu chốt ở chỗ, nhưng quả bóng đó nhanh mà điểm rơi cũng rất xảo quyệt, chừa lại đường sống, điểm rơi vừa đúng, cậu vừa đánh tới lại đánh về. Cậu thể tự hỏi thời gian, cũng lựa chọn đường sống.

      Đây là năng lực khống chế bóng kinh khủng cỡ nào!

      Mà kinh khủng hơn chính là, dường như điểm rơi và phương hướng trả bóng của Từ Tri Diêu cũng bị huấn luyện viên đoán trước, mỗi lần Từ Tri Diêu đánh trả, quả bóng tennis vui vẻ chạy lại gần chỗ huấn luyện viên Nam, sau đó lại bị huấn luyện viên Nam dễ dàng đánh trả.

      Chạy lần nữa....

      Quả bóng tennis vẫn dưới khống chế của Nam Phong, còn nghe lời hơn thú nuôi trong nhà.

      Đánh như vậy gần giờ, về sau Từ Tri Diêu mệt rã rời, nằm đất chịu dậy, như con cá chết. Nam Phong khí định thần nhàn qua, dùng vợt tennis nhàng chọc chọ.

      Từ Tri Diêu nằm hình chữ đại mặt đất, nhắm mặt giả chết.

      Nam Phong: “ phải thích khống chế bóng sao? Tôi cho cậu biết thế nào là khống chế bóng.”

      Từ Tri Diêu: QAQ

      Nam Phong quay đầu, thấy Lục Sênh nhìn , đôi mắt trong vắt, tất cả đều là sùng bái. đột nhiên cảm thấy xấu hổ, vội ho tiếng, mặt mày cong cong nhìn : “Nhìn đủ chưa?”

      Ba chữ kia làm Từ Tri Diêu sợ tới mức toàn thân khẽ run lên, cậu sợ Lục Sênh ‘Còn chưa đủ’, vì vậy lăn lốc đừng lên, lưu loát nhanh nhẹn khác hẳn với cá chết vừa rồi. Cậu đáng thương nhìn Lục Sênh: “Lục Sênh, ôi, mau cứu sư huynh!” Cậu bỏ chiêu ‘đùi gà’ —— chỉ cần huấn luyện viên Nam ở đây, đùi gà trong căn tin xếp thành núi chờ Lục Sênh.

      Lục Sênh ngơ ngác, dường như còn chưa hết khiếp sợ, đáp: “Em chỉ... chẳng qua em cảm thấy rất lợi hại.”

      Nam Phong khiêm tốn lắc đầu: “ đâu, là đối thủ quá ngốc.”

      làm như thế nào?”

      “Chỉ cần khống chế tốt hướng đánh bóng, độ mạnh yếu, góc xoáy được.”

      Nghe rất đơn giản nhưng Lục Sênh biết , muốn làm có hiệu quả như ảo thuật, nhất định là rất khó. nhìn Nam Phong hỏi: “Về sau em có thể đánh như vậy phải ?”

      Nam Phong cười : “Em cảm giác mình có thể là có thể, cảm giác mình thể thể.”

      Sau bài học đó, Từ Tri Diêu thành hơn nhiều, an phận tập luyện với Lục Sênh.

      Đến giờ cơm trưa, Lục Sênh và Từ Tri Diêu đeo vợt tennis căn tin, mỗi lần tới lúc này, đều là thời khắc tỏa sáng nhất của Từ Tri Diêu.

      Nam Phong xe đạp ngang qua. Gió nhàng thổi qua áo Polo màu trắng của . Chân của rất dài, đổi bật lên xe đạp màu đen. Nhìn thấy hai người, cố gắng chậm dần, xe đạp từ từ tới trước.

      Nam Phong tiếng: “Lục Sênh, lên .”

      “Vâng!” Lục Sênh cười qua, nghiêng người và chân, nhàng ngồi lên yên sau xe đạp.

      Từ Tri Diêu cam lòng hỏi: “Huấn luyện viên, em sao?”

      Giọng huấn luyện viên Nam vẫn lạnh lùng vô tình như vậy: “Em chạy theo ở phía sau.”

      Từ Tri Diêu có chút quýnh: “Vậy chẳng phải thành dắt chó dạo sao?”

      “Đừng vậy, chó còn nhanh hơn em.”
      Last edited: 25/2/16
      KisaragiYue, dhtt, sanone21122 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13: Đẹp nhất ban đêm.

      Editor: Búnn.
      Beta: Ốc.

      Buổi chiều, ngoại trừ huấn luyện đánh cầu, Nam Phong còn sắp xếp huấn luyện thể lực và huấn luyện sức mạnh, lượng huấn luyện đối với hai bạn nghiệp dư mà rất nặng, Lục Sênh cắn răng tiếp tục kiên trì, Từ Tri Diêu vừa luyện tập vừa kêu rên, cứ phút lại muốn bỏ gánh về nhà, nhưng nhìn Lục Sênh hơn cậu tuổi cũng kiên gì, cậu lại ngượng ngùng bỏ qua.

      Thời gian bọn họ chịu khổ vất vả sống bằng chết, Nam Phong yên vị ở bên cạnh dùng mp4 mới nhất xem phim. Mấy năm nay, ngoài trừ luyện tập lại thi đậu, bỏ lỡ rất nhiều phim, bây giờ mới có cơ hội bổ sung chút.

      Buổi chiều, lúc luyện tập kết thúc, áo thể dục của Lục Sênh bị mồ hôi thấm ướt, cảm giác khí lực toàn thân giống như bị hút hết. cầm theo cốc nước nilon màu hồng, chậm chậm bên cạnh chỗ vòi nước lấy nước uống, tiện thể lấy cho Từ Tri Diêu cốc.

      Có thể hôm nay là ngày mệt mỏi nhất kể từ khi bọn họ tới trường Thụ Thanh, mà như lời huấn luyện viên Nam , hôm nay cũng chỉ là thí nghiệm thôi, lượng huấn luyện sau này chỉ có thể lớn hơn. Sau khi Từ Tri Diêu nghe thế, dùng loại ánh mắt vô cùng oán hận nhìn Nam Phong.

      Nam Phong thấy Lục Sênh uống nước lã ừng ực, khẽ nhíu mày, : "Sau này được uống nước kia nữa, hợp vệ sinh, uống nước suối."

      Nước suối đồng chai.

      Lục Sênh ngoảnh mặt làm ngơ, cầm cốc nước lên uống nhanh hơn, đơn giản giống như mật ong lấy mật. Nam Phong có chút buồn cười, vươn tay đoạt lấy cốc nước của . Vì quán tính, nước sánh ra ngoài chút, lấp lánh giống như thác nước chảy thẳng xuống.

      hơi luống cuống nhìn .

      Nam Phong lấy chai nước suối chưa mở nắp từ trong ba lô của mình ném cho : "Uống cái này."

      Lục Sênh nhận lấy ôm vào lòng, mấp máy miệng, nhắm mắt thầm nghĩ, huấn luyện viên đối với mình tốt như vậy, sau này biết nên báo đáp như thế nào.

      Từ Tri Diêu ở bên cạnh thấy tình huống như vậy, mí mắt cũng hạ xuống, vẫn tiếp tục uống nước lã cạnh Lục Sênh. Cậu quyết định bao giờ hỏi loại vấn đề như là [của em đâu] nữa, hỏi chính là tự rước lấy nhục.

      Nam Phong lại kỳ lạ liếc cậu cái: "Từ Tri Diêu, cậu bị ngu sao? để cho Lục Sênh uống nước lã để cho cậu uống sao? Dạ dày của cậu là inox à?"

      Từ Di Diêu: Em biết ngay là em làm cái gì cũng sai. QAQ

      Vì vậy Lục Sênh vất nước trong tay Từ Tri Diêu , chia nửa nước uống cho cậu.

      Uống nước xong, hai huynh muội bọn họ cùng đến phòng ăn, Nam Phong lại ngăn bọn họ lại: "Hôm nay luyện tập rất vất vả sao?"

      Hai bạn biết trả lời thế nào. vất vả, sợ bị huấn luyện viên cười nhạo sau đó cho luyện tập thêm. vất vả, ngộ nhỡ huấn luyện viên cảm thấy nếu vất vả vậy lại luyện tập thêm chút. Đừng Từ Tri Diêu, ngay cả Lục Sênh đều chịu được nữa.

      Thấy hai bạn ngây người như phỗng, chịu cho chút phản ứng nào, Nam Phong thể làm gì khác hơn là tiếp tục : "Hôm nay huấn luyện viên mời hai đứa ăn cơm."

      "Ôi!"

      "Quá tốt rồi!"

      Nam Phong: "Hai em muốn ăn gì?"

      Từ Tri Diêu xoa tay: "Em muốn ăn...Ôi, em muốn ăn gì quan trọng, Lục Sênh, cậu muốn ăn gì?"

      Lục Sênh suy nghĩ chút, cười : "Em muốn ăn tôm hùm !"

      Từ Tri Diêu: "Vậy em cũng muốn ăn tôm hùm !"

      "Được, vậy chúng ta ăn tôm hùm."

      ***

      Nam Phong dẫn theo hai cái đuôi ra cửa, sau khi gọi xe, hai mấy phút đồng hồ sau đến địa điểm cần đến. Sau khi Từ Tri Diêu xuống xe, thấy trước mặt có nhà hàng, phía tên của nhà hàng có năm ngôi sao tạo thành hình tròn, cậu thở dài : "Nhà hàng năm sao!"

      Đây cũng là lần đầu tiên Lục Sênh thấy, vô cùng tò mò, hai bạn chưa từng thấy đứng ở bên ngoài chỉ chỉ chỏ chỏ về sao của nhà người ta.

      Từ Tri Diêu giọng : "Tớ chưa từng ăn tôm hùm chua cay ở nhà hàng năm sao đâu!"

      Lục Sênh cũng phụ họa: "Cho tới bây giờ tớ chưa từng ăn Tôm hùm chua cay, cho nên muốn nếm thử chút."

      Nam Phong thanh toán tiền xong, thấy hai bọn họ thầm chịu chi, vì vậy vỗ đầu mỗi người cái: "Đứng làm gì, vào."

      Từ Tri Diêu và Lục Sênh nhanh chân chạy vào nhà hàng, vừa mới tới cửa liền bị cản lại, quản lý đại sảnh trang điểm xinh đẹp cau mày nhìn bọn họ: "Hai đứa là trẻ con ở đâu? Đừng có chạy lung tung." xong, hạ thấp ánh mắt, thu hết quần áo của hai người vào mắt: "Nơi này phải là nơi hai đứa có thể tới, mau về ."

      Giọng trầm thấp chứa vẻ vui truyền đến: "Bọn họ là theo tôi."

      Quản lý đại sảnh kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Nam Phong, trong nháy mắt, sắc mặt của ta lập tức thay đổi, cười như hoa ngọc lan: "À, ra là Nam tiên sinh, xin lỗi vừa rồi thất lễ. Tôi cho là đứa lạc thôi...Nam tiên sinh dùng cơm hay là nghỉ lại?"

      "Ăn cơm."

      "Được, tôi lập tức sắp xếp."

      ta gọi phục vụ viên dẫn mấy người Nam Phong lên tầng, trước khi , ta vươn tay sờ đầu Từ Tri Diêu và Lục Sênh cái, cười : "Hai bạn đáng ."

      Từ Tri Diêu: "Cảm ơn thím!"

      Quản lý phòng lớn gần 28 tuổi: "..."

      Lục Sênh che miệng cười trộm, Từ Tri Diêu liên tiếp nhìn về phía chớp chớp mắt.

      Sau khi ngồi vào chỗ dùng bữa của mình, chị phục vụ xinh đẹp cung kính đứng bên cạnh chờ bọn họ chọn món ăn. Nam Phong vừa lật thực đơn vừa : " con Tôm hùm Boston(1)."

      (1)Boston (thủ phủ và là thành phố lớn nhất bang Massachusetts, Mỹ)

      Nam Phong quét mắt nhìn hai người bạn bên cạnh vòng: "Muốn ăn như thế nào?"

      Hai người đồng thanh, giòn giã đáp: "Cay tê dại!"

      Đón ánh mắt mong chờ của bọn họ, chị phục vụ có chút khó xử: " có, có cay tê dại."

      Từ Tri Diêu thất vọng kéo kéo khóe miệng: " có sao? phải đây là nhà hàng năm sao sao?"

      " xin lỗi, hay là ngài đổi sang loại khác?"

      Nam Phong : "Quên , chọn cái khác."

      "Vâng!" Nhân viên phục vụ như được đại xá.

      Nam Phong lại chọn vài món, lát sau, tôm hùm thân gai được bưng lên trước, Lục Sênh và Từ Tri Diêu rối tít nhìn biểu tình như gặp quỷ nhìn chằm chằm con tôm hùm to lớn kia, ánh mắt phức tạp.

      "Sao thế?" Nam Phong có chút kỳ lạ.

      Lục Sênh và Từ Tri Diêu cũng biết giải thích vấn đề này như thế nào, hai người thể làm gì khác hơn là cất đũa chiến đấu. Nam Phong thấy bọn họ ăn ngon, cảm thấy thú vị, bất tri bất giác khẩu vị của bản thân cũng tốt theo.

      Món ăn dần được bưng lên, nhân viên phục vụ đặt phần bánh gạo nếp trước mặt Lục Sênh, màu vàng nhạt, bên ngoài bánh nếp tròn vo có bọc lớp đường cát nhẫn nhụi mờ mờ, nhìn qua vô cùng xinh đẹp. Lục Sênh gắp viên đặt vào miệng, mềm, dẻo, thơm, ngọt...Trong giây lát hương vị tuyệt vời tràn đầy cả khoang miệng, ăn ngon đến mức làm người ta cảm động! nhai chậm, tinh tế cảm nhận hương vị, nỡ ăn hết ngay.

      Nam Phong vừa ăn, trong lúc lơ đãng nhìn lướt qua Lục Sênh ở bên cạnh, chỉ thấy phồng má, mắt híp lại, gương mặt say mê, dáng vẻ kia thấy thế nào cũng thấy thú vị, giống như con chó vừa cướp được xương. buồn cười nhịn được, phát ra từng đợt tiếng cười trầm thấp, làm Lục Sênh nghi ngờ ngửa đầu nhìn .

      Nam Phong dùng đũa chỉ chỉ đĩa bánh gạo nếp: "Ăn ngon như vậy sao?"

      "Vâng vâng vâng!!!" Lục Sênh phồng má gật đầu liên tiếp.

      Từ Tri Diêu đưa đũa lại gần: "Vậy tớ cũng nếm thử chút!"

      đĩa gạo nếp tổng cộng có ba viên song song, ở đây vừa đúng có ba người, đủ chia. Lục Sênh và Từ Tri Diêu ăn rồi, còn dư lại đương nhiên là Nam Phong. Nhưng Nam Phong vẫn động, viên gạo nếp, bày ở chỗ đó lâu.

      Nam Phong vừa ăn cơm vừa liếc Lục Sênh, phát mắt có luôn bay về phía bánh gạo nếp, nhịn cười, gắp gạo nếp vào bát .

      Lục Sênh hơi ngạc nhiên gật đầu, bắt gặp gương mặt mang nụ cười, đôi mặt dịu dàng, long lanh của .

      thấy tim mình nóng lên, mắt hồng hồng, giống như giây sau khóc. ngượng ngùng rơi lệ, thể làm gì khác hơn là liều mạng cúi đầu.

      Nam Phong ngạc nhiên : "Dễ dàng cảm động như vậy sao?"

      Lục Sênh ngượng ngùng cho biết, là người đầu tiên nguyện ý nhường đồ ăn ngon cho . Loại cảm giác này có bao nhiêu hạnh phúc đây? nguyện ý dùng toàn bộ vật mình có tới báo đáp.

      Nhưng có gì cả.

      Lục Sênh cúi đầu im lặng lát, giọng : "Huấn luyện viên Nam, đối với em tốt, sau này em muốn làm trâu làm ngựa báo đáp ."

      Nam Phong cũng từ chối lời hứa của , giọng : "Vậy trước đó em phải trở nên lớn mạnh mới được."

      ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: "Em ."

      ***

      Ba người ra khỏi nhà hàng Lục Sênh và Từ Tri Diêu ăn bụng đến no căng. Nam Phong khoanh tay trước ngực, chậm rãi , điện thoại di động của đột nhiên vang lên, vì vậy nghe điện thoại.

      Là Lăng Tuấn Vũ ăn nhậu chơi bời gọi cho .

      Ánh mắt Nam Phong rơi xuống người hai bạn trước mặt, bọn họ nhiệt tình thảo luận [tôm hùm phải như thế nào mới có thể lớn thành tôm hùm lớn]. do dự giây, liền với Lăng Tuấn Vũ: "Tôi còn có việc, nên , mọi người cứ chơi ."

      Lăng Tuấn Vũ còn chịu buông tha.

      Nam Phong cúp điện thoại Từ Tri Diêu và Lục Sênh xoay người với : "Huấn luyện viên có việc cứ trước , bọn em về nhà làm bài tập."

      Nam Phong ngửa đầu nhìn bầu trời trong suốt, gió đêm vừa thổi, trong đầu đột nhiên xuất suy nghĩ tương đối phóng túng. : " phải làm bài tập, dẫn hai đứa chơi."

      dẫn hai người bạn vào nội thành chơi điện tử.

      Ba người vây quanh trước quầy thủy tinh gắp búp bê, mọi người thay phiên nhau, Lục Sênh đơn giản là thiên tài , lần đầu tiên chơi mà kỹ xảo vượt trội, số búp bê mà mình gắp được còn nhiều hơn của hai người bọn họ. và Từ Tri Diêu càng nhìn càng ngừng than, sau đó còn dẫn tới ít người vây xem.

      Lăng Tuấn Vũ lại gọi tới, với việc Nam Phong từ chối gặp mặt, dường như ta có chút hài lòng, hỏi Nam Phong rốt cuộc làm gì.

      Nam Phong: "Tôi gắp búp bê."

      Lăng Tuấn Vũ có chút ngốc: "...Cái gì?"

      "Gắp búp bê." xong, chụp hình gửi cho ta.

      Lăng Tuấn Vũ nhìn hình xong liền điên rồi. "Có phải đầu óc Nam Phong cậu bị hỏng rồi ? Cậu có bao nhiêu tuổi rồi? Con mẹ nó vui đến vậy sao? khó hiểu! "

      "Ừ, nữa, đến phiên tôi."

      "..."

      Lúc Nam Phong gắp, Lục Sênh liền đứng bên cạnh chỉ điểm cho , Nam Phong biết lúc vui vẻ nhiều, lúc này liền líu ríu giống như chim hỉ thước , cũng cảm thấy phiền, nghiêm túc nghe chỉ dẫn.

      Dựa vào tinh thần vứt bỏ, buông tha. Lăng Tuấn Vũ tiếp tục tiến hành quấy rầy Nam Phong. lát sau, ta cũng gửi cho nam Phong tấm hình. Mở ra thanh tú.

      Lăng Tuấn Vũ: " trai tìm cho cậu người thuần khiết! Là tiểu mỹ nữ, mới lớn, năm nay vừa mới lên năm thứ nhất, xuất thân trong sạch, sạch , mẹ nó chứ ~ hoàn toàn sạch ~ đó! Nếu phải trong nhà có người bị bệnh cần tiền, làm chuyện này."

      Tầm mắt Nam Phong nhìn chằm chằm kẹp trong tủ thủy tinh, hời hợt hỏi Lăng Tuấn Vũ: "Bao nhiêu tiền đêm?"

      "Nhanh như hỏi?...mười vạn."

      Nam Phong cúp điện thoại, dùng ngân hàng điện thoại chuyển cho Lăng Tuấn Vũ mười vạn đồng, thêm: Tôi mời.

      Lăng Tuấn Vũ tức chết rồi.

      Cuối cùng, Lăng Tuấn Vũ dùng giọng gần như là hoài nghi cuộc sống hỏi Nam Phong: "Gắp búp bê chơi vui như vậy sao?"

      Bên kia đầu điện thoại, giọng mang theo nụ cười thản nhiên của Nam Phong truyền lại: "Ừ."
      Last edited: 25/2/16
      KisaragiYue, dhtt, sanone21122 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14. Lựa chọn cuộc sống

      Edit: Ốc

      Buổi tối, sau khi trở lại ký túc xá, Nam Phong gọi điện thoại cho mẹ , tâm tự tình hình gần đây của mỗi người. Bọn họ, giống như những người bạn cũ có chút xa lạ, hoặc là thầy giáo và học sinh... Dù sao cũng giống mẹ và con trai.

      Mẹ là tiểu thư khuê các, cao quý ưu nhã, tính tình lại nhạt nhẽo. Lúc trước nguyên nhân bà kết hôn với Nam Tranh Minh rất nhiều, duy chỉ có tình . Về sau ly hôn với Nam Tranh Minh cũng rất tiêu sái, hề lưu luyến.

      Nam Phong cách nào hình dung cuộc sống của mình lúc , ‘Hạnh phúc’ hay là ‘ hạnh phúc’. Cuộc sống đầy đủ giàu có, thuận buồm xuôi gió, cuộc sống bình tĩnh có chút gợn sóng.

      Nhưng từ đến giờ vẫn có chút cam lòng với cuộc sống, có chút khát vọng giải thích được. Sau khi lớn lên mới hiểu được, chỉ khát khao chút hoặc hơn chút tình cảm, cho dù là hận cũng tốt, như vậy mới khiến đứa bé nghi ngờ ý nghĩa tồn tại của mình.

      Sau khi mẹ ly hôn định cư ở Thụy Sĩ, hàng năm về nước lần. quan tâm của bà với Nam Phong cũng dùng tiền tài để biểu đại, hơn nữa khi bà ký giấy thỏa thuận ly hôn với Nam Tranh Minh cũng giúp Nam Phong tranh thủ về quyền thùa kế. Nam Phong vẫn nhớ lúc mẹ ký giấy thỏa thuận ly hôn với : “Nếu ba con chết, con chính là đứa giàu nhất Trung Quốc. Dù người phụ nữ họ Lữ sinh mười đứa cũng đoạt được thứ thuộc về con.”

      ....

      Ngày hôm sau Nam Phong về nhà chuyến. Nam CA biết về nhà rất vui vẻ, nắm Kim Mạo chạy tới cửa biệt thự chờ , khuyên thế nào cũng về phòng, đợi hơn nửa tiếng mới đợi được Nam Phong.

      Nam Phong cũng để ý Nam Ca nịnh nọt mình, cảm thấy cần, thậm chí... có chút phản cảm.

      Lúc người nhà ăn cơm, đôi mắt Nam CA trông mong nhìn qua Nam Phong, bộ dạng muốn lại thôi, ngay cả Nam Tranh Minh và dì Lữ, cũng giống như có chuyện muốn .

      Nam Phong dừng lại: “Ba, ngài có chuyện gì phải ?”

      Nam Tranh Minh cười cười, nhìn về phía Nam Ca, “Tiểu Ca, phải là con có chuyện muốn với sao?”

      Nam Ca làm nũng nháy mắt, “, em đăng ký tham gia thi đấu tennis thanh thiếu niên thành phố T, trận đấu diễn ra vào tháng sau, có thể... cổ vũ em hay ?”

      Nam Phong cũng do dự, trực tiếp từ chối: “ rảnh.”

      Dì Lữ cũng cười : “Tiểu Phong, con cũng thể mỗi ngày đều rảnh, bằng nghe chút ngày thi cụ thể. Em con rất hi vọng con có thể đến gặp nó vào trận đấu đấy!”

      Nam Tranh Minh coi thường nể mặt: “Mày có chuyện gì? Bận tới nỗi ngay cả em ruột cũng quản hả?”

      Nam Phong hơi nhíu mày, lại muốn phản bác dì Lữ lại : “Aiz, Tiểu Phong, là thế này, ba con và dì biết , để con đối mặt với tennis lần nữa có chút khó xử, nhưng mà con bé Tiểu Ca, gần đây nhiều huấn luyện viên đều con bé rất có thiên phú, là nhà họ Nam chúng ta có thể có cao thủ! Dì nghĩ thế này, nếu như Tiểu Ca có thể đánh tennis, em kế thừa lý tưởng của , coi như là toại nguyện cho con, con đừng suy nghĩ nhiều.”

      Nam Phong đành phải ra: “Nam Ca chịu được khổ, phải luyện.”

      Nam Ca vội vàng : “Em có thể chịu được cực khổ! tin hỏi huấn luyện viên!”

      Nam Tranh Minh cũng gật đầu: “Ý chí Tiểu Ca tệ, điểm thấy theo cha, ha ha... nhà họ Nam chúng ta biết là phong thủy có vấn đề gì, đứa hai đứa đều làm vận động viên, chịu khổ vất vả , đến lúc đó luyện tới nỗi đầu óc ngu si tứ chi phát triển, xem mấy đứa có hối hận .”

      Nam Ca: “Ba ba, con muốn đánh tennis!”

      “Được được, con muốn thế nào là thế đó, được chưa?”

      Nam Ca cười ngọt ngào: “Ừ!”

      Nam Phong cũng sắp ngã.

      Cuối cùng cũng đáp ứng xem trận đấu của Nam Ca, nhưng sau khi trở lại phòng, xem kỹ ‘cuộc thi tennis thanh thiếu niên thành phố T’.

      Trận đấu tennis phân thành tổ chuyên nghiệp và tổ nghiệp dư, từng tổ có ba độ tuổi, theo thứ tự là dưới mười sáu tuổi (U16), dưới mười bốn tuổi (U14), dưới mười hai tuổi (U12). Mỗi độ tuổi mỗi tổ có năm hạng mục thi đấu, đơn nam, đơn nữa, đôi nam, đôi nữ, đôi nam nữ.

      Thời gian trận đấu diễn ra từ ngày 9 tháng 7 đến ngày 20 tháng 7, hôm nay là hết hạn đăng ký.

      Nam Phong chống cằm trầm tư vài giây, di chuyển con chuột, kích chọn vào nút ‘Đăng ký’ ở góc trái màn hình.

      Cuộc thi lên cấp 2 dần tới gần, Lục Sênh lại càng buông lỏng về mặt học tập, theo cách của Từ Tri Diêu chính là, “Đại thế mất’, cố gắng nữa cũng có gì dùng, cho nên thể nào dụng tâm.

      Ngẫm lại cảm thấy cũng có đạo lý...

      Lục Sênh có chút tò mò Từ Tri Diêu: “Ba mẹ cậu cũng quản cậu sao?”

      “Bọn họ quản được mình.”

      quản được là có ý gì?” Rất khó tưởng tượng có gì quản được dứa 13 tuổi.

      Nhưng Từ Tri Diêu lại giải thích.

      Từ ngày phát giấy báo thi, Nam Phong cho Lục Sênh và Từ Tri Diêu nghỉ, nhưng mà hai đứa vẫn tới trường thể thao Thụ Thanh. Nam Phong có chút kỳ quái: “ phải nghỉ sao? Quên rồi hả?”

      Lục Sênh xấu hổ vò đầu: “Huấn luyện viên Nam, em thành thói quên, ngày huấn luyện cả người đều ngứa.”

      “Em sao?” Nam Phong nghi ngờ nhìn Từ Tri Diêu: “Em cũng muốn chủ động luyện thêm?” , đánh chết cũng tin Từ Tri Diêu biết làm chuyện này.

      Quả nhiên, Từ Tri Diêu điên cuồng lắc đầu: “ , huấn luyện viên Nam, ngài vạn lần đừng hiểu lầm, hôm nay em muốn ở đây xem hai người luyện, đây là tâm nguyện lớn nhất của em ở trường thể thao Thụ Thanh!”

      Tâm nguyện này là... đặc biệt chí lớn.

      Lục Sênh hỏi Nam Phong: “Huấn luyện viên Nam, làm sao cũng tới?”

      sao?” Nam Phong hơi nhướn mày: “ có chút nhàm chán.”

      Quả nhiên Từ Tri Diêu ngồi bên sân, bất động, Nam Phong đưa Lục Sênh luyện tập ‘Hai tay phản đập’ và ‘ tay phản đập’ khác nhau lắm, khác nhau chỉ ở cái đầu tiên là hai tay đều cầm được vợt.

      Đương nhiên, hiệu quả cũng khác. tay phản đập linh hoạt hơn, hai tay phản đập tính ổn định tốt, sức lực hơi lớn hơn so với đơn phản.Trong tennis đối khác, hai loại hình đều có ưu khuyết điểm riêng, bởi vì kỹ thuật hoàn toàn khác nhau, như vậy tuyển thủ tennis chuyên nghiệp chỉ có thể quen trong hai loại, hoặc là đơn phản, hoặc là song phảm.

      Trước mắt, Lục Sênh mới ở giai đoạn nhập môn, Nam Phong cũng sốt ruột định hình cho , hai tay trái phái đơn độc, đơn phản, song phản đều luyện, nhìn xem thế nào thích hợp hơn.

      Lúc nghỉ ngơi, Lục Sênh và Từ Tri Diêu cùng trao đổi giấy báo thi, hai người phát , bọn họ thi cùng trường...

      “Nghiệt duyên, nghiệt duyên!” Từ Tri Diêu chậc chậc lắc đầu.

      Nam Phong khẽ vỗ lên đầu cậu: “Tiểu tử thối, em biết cái gì là ‘nghiệt duyên’ sao?”

      Lục Sênh ngồi bên cạnh Nam Phong, bưng lấy lọ nước khoáng uống —— sau khi cầu uống nước suối, mỗi lần tới huấn luyện, huấn luyện viên Nam đều mang rất nhiều nước khoáng, số lượng định ra tùy lượng huấn luyện. Chú mập ở cửa hàng bán tạp hóa mỗi lần nhìn Nam Phong cũng giống như nhìn thấy cha ruột.

      Lục Sênh vừa uống nước vừa hỏi Nam Phong: “Huấn luyện viên Nam, sau cuộc thi em có thể tới huấn luyện ?”

      Nam Phong: “Mấy giờ các em thi xong, tôi đón các em, vừa lúc có chuyện muốn với hai đứa. Mặt khác, Từ Tri Diêu, đến lúc đó gọi phụ huynh của em tới.”

      Thi xong môn cuối cùng là tiếng , Lục Sênh từ phòng thi ra thấy Từ Tri Diêu đứng ở gốc cây đợi . Cũng biết cậu đợi bao lâu, thoạt nhìn dường như có chút kiên nhẫn, túi sách cầm tay cứ lay lay, dường như Lục Sênh có thể nghe thấy tiếng đồ dùng loảng xoảng.

      Lục Sênh qua hỏi: “Cậu nộp bài thi sớm hả?”

      “Ừ, thôi thôi.” Từ Tri Diêu xong, đẩy bờ vai .

      Trong ý thức của Lục Sênh, nộp bài thi sớm cũng là đặc quyền của học sinh ưu tú, vì vậy có chút hâm mộ: “Cậu làm hết đề sao?”

      Từ Tri Diêu vô cùng phóng khoáng lắc đầu: “!”

      “...” Lục Sênh có chút hiểu được: “ sao lai phải nộp bài thi sớm?”

      Từ Tri Diêu kỳ quái liếc nhìn cái: “ mới giao sớm, biết làm mình làm.”

      Điểm nhìn thế giới của hai người khác nhau, vì vậy bỏ qua chuyện này, bọn họ chen chúc trong đám người ra khỏi trường học, bên ngoài rất nhiều phụ huynh đợi, rậm rạp chằng chịt, những cái đầu chen chúc nhau, như những con kiến lớn.

      Từ Tri Diêu mang theo Lục Sênh, tìm được người đàn ông ăn kem que trong những phụ huynh.

      Gần như là Từ Tri Diêu lớn và mập.

      Cho nên cần Từ Tri Diêu giới thiệu, Lục Sênh cũng đoán được ông ấy là ai.

      Sau khi làm quen, chú Từ mua kem que cho Từ Tri Diêu và Lục Sênh, ba người vừa ăn kem que vừa tìm Nam Phong. Trong tay Lục Sênh còn cầm chiếc kem, đó là cho huấn luyện viên Nam.

      Chú Từ nhìn thấy huấn luyện viên Nam quả thực như bần nông và trung nông nhìn thấy chủ tịch Mao, gọi cái cảm động rơi nước mắt, ngừng Nam Phong có cách dạy, thời gian này, Từ Tri Diêu về nhà giống như cà nhiễm sương, rốt cuộc đứng dậy nổi.

      Nam Phong cảm thấy, lời này nghe thế nào cũng giống như lời khem.

      “Cho nên nó còn tinh thần gây họa.” Chú Từ ra trọng điểm.

      Nam Phong dẫn bọn họ đến quán cà phê gần đó, hai người lớn uống cà phê, hai đứa uống nước trái cây. Tiền ly nước trái cây có thể mua 30 que kem, Lục Sênh đau lòng vô cùng.

      Sau khi ngồi xuống, Nam Phong : “Hôm nay mời mọi người ra đây, là muốn hỏi chút suy nghĩ của mọi người. Lục Sênh, Từ Tri Diêu, rốt cuộc các em muốn luyện tennis tiếp hay là muốn làm vận động viên chuyên nghiệp.”
      Last edited: 25/2/16
      KisaragiYue, dhtt, sanone21123 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :