1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bước tiếp theo, thiên đường - Vân Diệp Du ( 43C + 2NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 42: Khó phân thắng bại

      Lộ Nghiên đến thẳng bệnh viện. Tình cảnh này lại lần nữa xuất khiến Lộ Nghiên thể thừa nhận sinh tử cuộc đời đúng là tuân theo vòng tuần hoàn. Hành lý của nhiều, dù rằng khi rời khỏi nhà riêng của và Trần Mặc Đông hành lý rất nhiều, nhưng lúc khỏi nhà mẹ, chỉ mang theo mấy bộ quần áo. Trong tiềm thức biết mình nhanh quay lại, bất luận quan hệ giữa và Trần Mặc Đông phát triển đến mức nào, rốt cuộc nơi quay về của vẫn là thành phố ồn ào này – nơi mà tất cả những tình cảm chân thành của đặt tại đó, mới chính là nơi muốn đến. Lần trước, bố của và bố của Trần Mặc Đông khiến nhận ra mình thực thể chấp nhận được mất mát. Nỗi mất mát tự như cắt da thịt, đau đớn đến mức khiến người ta quên mọi tâm tư và cảm xúc.

      Cả tầng rất yên tĩnh, hai bên hành lang có mấy lẵng hoa tươi. Lộ Nghiên liếc thấy cái tên quen thuộc. ràng mấy giỏ hoa này bị Trần Mặc Đông – con người vốn rất ghét hoa, vứt bỏ bên ngoài. Lộ Nghiên cố gắng nhàng bước tới trước cửa phòng bệnh, cửa phòng khép hờ. Đúng lúc Lộ Nghiên bước đến gần nhìn thấy hình bóng bước vào nhà vệ sinh, nhất thời dừng chân, rồi lùi ra sau bước, đặt hành lý tay xuống đất.

      Lộ Nghiên xách lại hành lý, quay người bước .

      vào sao?” Lộ Nghiên biết Tiêu Mông đứng ở phía sau mình từ khi nào, tay ấy xách hộp cơm và phích nước.

      “Chiều tối tôi quay lại thăm ấy, đừng với ấy là tôi tới. Cảm ơn.” Lộ Nghiên hơi mỉm cười, giống như mỗi lần gặp Tiêu Mông.

      “Về nhà à?”

      “Ừ.” Lộ Nghiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Mông cười, vừa rồi quên suy nghĩ vấn đề này.

      nay Trần tổng ở tiểu khu xxx, căn nhà trước bán rồi. Đây là chìa khóa.”

      “Chìa khóa này là khi Trần tổng nhờ tôi về nhà lấy quần áo mới đưa cho tôi.” Tiêu Mông sợ Lộ Nghiên hiểu nhầm nên vội vàng giải thích, biết phụ nữ đối với người đàn ông mình rất đa nghi, vì chính bản thân cũng vậy.

      Lộ Nghiên mỉm cười nhận chiếc chìa khóa, nghe ấy địa chỉ xong quay người rời .

      Lộ Nghiên suy nghĩ hồi vẫn quyết định tới căn nhà mới mà mình chưa từng nhìn thấy. Căn nhà được bài trí như trước, vẫn theo phong cách đồng quê ấm áp với gam màu vàng và xanh lá. Những bông hoa khiến cả căn phòng toát lên vẻ ấm áp dễ chịu, sô pha vẫn còn chiếc đệm dựa mà Lộ Nghiên làm trước kia, ngay cả túi vải hoa bọc chiếc điều khiển TV cũng xuất . Trước khi , Lộ Nghiên ràng đem những thứ đồ này về bên nhà mẹ đẻ. nghĩ Trần Mặc Đông thể đích thân đến nhà lấy, chắc chắn gọi xe đến chở, ấy vốn dĩ là người coi thể diện như tính mạng mà. Đồ gia dụng đều hoàn toàn mới. Lộ Nghiên dạo vòng quanh căn nhà, cuối cùng mở cửa phòng làm việc của Trần Mặc Đông, hơi ngạc nhiên, cả gian phòng vẫn y như cũ, ngay cả đồ gia dụng cũng đổi, gian phòng trở thành đối lập với toàn bộ căn nhà.

      Sau khi nghỉ ngơi lúc, Lộ Nghiên gọi điện về hai bên gia đình, bố mẹ hai bên đều nhắc nhở và Trần Mặc Đông về nhà ăn cơm. Lộ Nghiên chỉ công việc của Trần Mặc Đông rất bận, hai ngày sau qua thăm bố mẹ. Lộ Nghiên ngồi sô pha, có chút mơ màng mất mát, sau những rối bời về cảm xúc, bất lực càng trong lòng . Đột nhiên cảm thấy rất mệt, nếu có thể ngủ giấc tốt, tựa như nàng mỹ nhân ngủ trong câu chuyện cổ tích, dùng giấc ngủ để bỏ qua những bất bình đời. Như vậy rất ấu trĩ, nhưng Lộ Nghiên nhớ tới kết thúc khá quen thuộc, chính là xuất bất ngờ của chàng hoàng tử.



      Lộ Nghiên xịt nước hoa thơm ngát lên người, trang điểm kỹ càng rồi mới ra khỏi cửa, ngồi xe gần ba mươi phút mới tới bệnh viện. Lần này, Lộ Nghiên rất cẩn thận dò xét mở cánh cửa phòng bệnh, hành động quá mức nhàng này có chút buồn cười.

      Trong phòng, Trần Mặc Đông cúi đầu nhìn máy vi tính, nghe tiếng người bước vào bèn ngẩng đầu. Lúc nhìn thấy Lộ Nghiên, chút dao động trong ánh mắt cũng hề có, ngược lại, Lộ Nghiên có chút tự nhiên. Trần Mặc Đông lại cúi đầu tiếp tục làm việc.

      Lộ Nghiên thấy Trần Mặc Đông có ý định chuyện, cũng lười mở miệng. Lộ Nghiên nhìn quanh căn phòng, chậu hoa lan bệ cửa sổ hấp dẫn . Lộ Nghiên nhớ trong sách chăm sóc hoa từng thể tưới nước thẳng lên hoa, nếu rút ngắn thời kỳ nở hoa. cầm bình nước, phụt hai cái lên thẳng lá cây, mấy giọt nước chảy theo gân lá, Lộ Nghiên dùng lòng bàn tay hứng lại.

      “Sao bỏ chậu hoa này ra ngoài?”

      để ý thấy.”

      “Quả thực nó vẫn chưa đủ rực rỡ.”

      “…”

      “Sức khỏe của tốt lên nhiều rồi nhỉ.” Tuy Lộ Nghiên hỏi, nhưng khẩu khí lại mang tính chất khẳng định.

      “Ừm.”

      Lại là im lặng nối tiếp, Lộ Nghiên có việc gì làm bèn mở TV, nhưng bên tai vẫn vang lên tiếng Trần Mặc Đông gõ bàn phím lách cách.

      Buổi tối, hai người quyết định ăn cơm tại nhà ăn của bệnh viện. Trần Mặc Đông chỉ chăm chăm nhìn nghiên cứu các món ăn, còn Lộ Nghiên lại rất kén ăn, gọi mấy món ăn mà hai người chỉ ăn được mấy miếng. Sau bữa ăn, hai người dạo dưới tòa nhà. Mấy y tá trẻ tuổi đứng ở đằng xa, chụm đầu vào nhau thầm gì đó, khúc khích cười. Bước đến gần họ, mấy thẹn thùng chào Trần Mặc Đông, Trần Mặc Đông cũng gật đầu đáp lại.

      “Sao lại bán nhà?”

      “Chẳng phải em thích sao?”

      “Vì sao lại trang trí nhà mới như vậy?”

      tôn trọng thẩm mỹ của em và bảo lưu gout thẩm mỹ của mình, như vậy lẽ nào tốt?”

      là người hoài cổ.”

      “Trong lòng em vui sao? cảm thấy như em ý ấy?”

      “Cũng vui, nhưng đột nhiên cảm thấy em thiếu vẻ đẹp của người phụ nữ Trung Quốc truyền thống, em chưa cố gắng được.”

      có người nào từng tính cách em kiên định, vì người khác mà tâm tình thay đổi chưa?”

      cũng phát ra điểm đặc biệt này của em rồi.” Lộ Nghiên cảm thấy rất buồn cười.

      Lộ Nghiên định sau khi Trần Mặc Đông nằm yên ổn về nhà, nhưng Trần Mặc Đông lại muốn đưa về nhà, Lộ Nghiên chịu, bị ép buộc đành phải tối nay về, nhưng Trần Mặc Đông ở đây thoải mái nên kiên quyết đưa về.

      “Trần Mặc Đông, đúng là bình thường, có bệnh mau chữa cho khỏi, còn so đo với em làm gì nữa?”

      “…”

      “Thực ra hoàn toàn ốm đau gì cả, đúng là lãng phí sức lực, lãng phí tài nguyên.”

      “…”

      “Hay là muốn mượn cớ đau ốm để tạo cơ hội quang minh chính đại gặp mặt người đẹp, khóc gió than mưa, dùng khổ nhục kế? đúng là từ thủ đoạn.” Lộ Nghiên biết mình mượn gió bẻ măng, thậm chí cố tình gây , nhưng trong lòng nhẫn nhịn được nữa. Đối diện với Trần Mặc Đông, Lộ Nghiên rất muốn đem khuôn mặt lạnh lùng kia ném sang bên.

      “Cả chiều nay em quanh co, ý chính vì chuyện này?”

      phải.”

      “Trong lòng em ràng vui, lời cũng vô cùng khiêu khích, nhưng lại dám thừa nhận. Lộ Nghiên, em vốn dĩ độ lượng như mình nghĩ, nhưng lại học bình tĩnh hờ hững của người khác. Đáng tiếc mỗi lần em mở miệng lại bán đứng tâm can mình.”

      “Lúc nào cũng em, nhưng sao nhìn lại chính mình ? ràng biết em để ý, biết em giống những người con khác tâm tư , nhưng lại làm những chuyện khiến em đau lòng. cố ý, hay là vốn dĩ chưa từng hết tình ý với ta?”

      Hai người đều phải là người thích lớn giọng, tuy cãi nhau nhưng giọng lại chỉ hơi cao hơn chút so với bình thường. Lúc bắt đầu, giọng Lộ Nghiên vẫn có chút khí thế, nhưng đến cuối cùng lại hơi nghẹn ngào. Lộ Nghiên ghét nhất rơi nước mắt trước mặt Trần Mặc Đông, bất kể là trước hôn nhân hay sau hôn nhân. Nhưng chuyện này xảy ra, thực kiềm chế nổi, mà sau khi nó bùng nổ, lại thấy hối hận vô cùng.

      “Nếu em như vậy còn có thể như thế nào nữa? bắt em phải lấy lòng , quẩn quanh dính lấy sao? Nếu từ bỏ được ta, em làm những chuyện đó có nghĩa gì? Hơn nữa, những việc này em cũng làm được.” Lộ Nghiên hơi trấn tĩnh lại.

      “Nếu thấy em chướng mắt, sau này em đến nữa là được.” Lộ Nghiên câu này ra, nước mắt kiềm chế nổi. Tuy giọng tức giận, nhưng Lộ Nghiên cảm thấy khi rời cũng nên có chút cao ngạo, phải tự cho mình chút tự tôn.

      Trước khi rời , Lộ Nghiên quay đầu nhìn Trần Mặc Đông, lúc này cau mày, trán lấm tấm mồ hôi, tay ôm lấy bụng, tay kia nắm chặt lại. Lộ Nghiên về phía trước bước, nhưng dừng lại, rồi quay người bước . Tuy nhiên, sau khi mở cửa, chân như mất hết sức lực, thể nhấc nổi bước. Nước mắt Lộ Nghiên lại rơi lần nữa vì kiên quyết và cảm giác mơ hồ của chính bản thân.

      Lộ Nghiên đứng bên cạnh nhìn bác sĩ kiểm tra cho Trần Mặc Đông. Bác sĩ ấn bụng hỏi có khó chịu , nhưng lần nào Trần Mặc Đông cũng lắc đầu, cuối cùng bác sĩ dặn dò Lộ Nghiên phải để bệnh nhân nghỉ ngơi cẩn thận, tinh thần ổn định mới tốt cho sức khỏe của bệnh nhân, chế độ ăn uống phải chú ý tới dinh dưỡng.

      muốn ăn gì ?” Giọng của Lộ Nghiên mang theo chút cảm xúc nào.

      Trần Mặc Đông dựa vào thành giường, nhìn chằm chằm Lộ Nghiên, đôi mắt hơi nheo lại, chứa mơ hồ, nhưng dường như lại ánh lên tia sáng. Sắc mặt, thần thái vẫn bình thường, tựa như chưa hề có cơn đau vừa nãy. Trần Mặc Đông khẽ lắc đầu. Lộ Nghiên rút chiếc gối đệm phía sau lưng Trần Mặc Đông để nằm xuống, sau đó rót nước cho , cuối cùng ngồi bên cạnh lặng lẽ gọt táo.

      quen với chuyện khi gặp phải vấn đề gì đó biết nên phản ứng thế nào tìm chuyện khác bận rộn làm để quên . Nhưng lần này, chuyện gọt táo dường như phải là lựa chọn sáng suốt vì thời gian gọt táo rất ngắn. Vỏ táo Lộ Nghiên gọt rất đẹp, vừa mỏng lại vừa ngay ngắn. nghĩ hành động và lời vừa nãy của mình quả rất ấu trĩ, đúng mực, logic, bị là “ngốc” cũng sai.

      Đưa quả táo vừa gọt cẩn thận đến bên miệng, Lộ Nghiên cắn miếng. Hương táo và vị mềm dịu trong miệng đưa Lộ Nghiên từ trong suy tư về với thực tại.

      còn tưởng em gọt táo cho chứ?”

      “Vậy cho ăn này.” Lộ Nghiên đưa quả táo vừa cắn được miếng cho Trần Mặc Đông, cố tình muốn vui.

      “Thôi, em tự ăn hết .”

      Lộ Nghiên ngồi ăn táo, Trần Mặc Đông vẫn lặng lẽ nhìn . khí giữa hai người có chút kỳ lạ, ràng vừa nãy vẫn còn giương cung giương súng, thế mà trong phút chốc lại trở nên yên bình đến vậy. Nếu thế giới này có giải vợ chồng hòa bình nhất, vậy chắc chắn thuộc về đôi vợ chồng cãi nhau cũng nổi này.

      Sau chuyện đó, hai người tựa như chưa từng có chuyện bất hòa xảy ra. Lộ Nghiên muốn về nhà, Trần Mặc Đông lại kết thúc tranh cãi bằng câu: “Em hi vọng người bệnh lái xe đưa em về nhà sao?”. Phòng bệnh tuy bày biện sang trọng, nhưng nhược điểm duy nhất là chỉ có chiếc giường. Lộ Nghiên vốn muốn nằm sô pha đêm, nhưng thấy ánh mắt của Trần Mặc Đông, ngay cả dũng khí mở miệng cũng bị dập tắt. Rửa mặt xong, Lộ Nghiên vẫn mặc nguyên quần áo, nằm xuống bên cạnh Trần Mặc Đông. Giường bệnh hơn giường bình thường chút, Lộ Nghiên nằm quay lưng về phía Trần Mặc Đông, còn Trần Mặc Đông nằm thẳng người bên cạnh.

      Lộ Nghiên vừa ngủ lâu cảm thấy có người bước vào, Trần Mặc Đông ngồi dậy, hình như vài câu, sau đó căn phòng lại chìm vào yên tĩnh. bị kéo lật người lại, sát vào nơi rất ấm áp.

      Tuy quãng đường ngắn nhưng Lộ Nghiên vẫn bắt xe về nhà.

      , sớm như vậy đâu thế?” Những người lái xe ở Bắc Kinh lúc nào cũng quên vừa lái xe vừa chuyện phiếm. Lộ Nghiên rất khâm phục nhiệt tình của họ, bất kể là ai, họ đều có thể chuyện phiếm được vài câu, điểm này Lộ Nghiên vĩnh viễn thể làm được.

      “Vừa mới từ bệnh viện về ạ.” Lộ Nghiên trả lời.

      “Trong nhà có người ốm sao? Với môi trường nay, cả khí lẫn nước đều ô nhiễm hết rồi, môi trường như vậy con người thể sinh bệnh được sao? Mà giá cả thuốc thang cũng quá cao. Đứa bé nhà hàng xóm của tôi chỉ bị cảm cúm, bệnh viện mà mất hơn ba trăm tệ, kiểm tra qua bao nhiêu bước, cuối cùng chỉ là cơn cảm cúm thông thường…”

      “Ông xã tôi bị ốm.” Lộ Nghiên thấy người lái xe tạm ngừng, vội vàng ngắt lời, nếu biết người lái xe lan man đến chủ đề nào nữa.

      Hai chữ “ông xã” vừa bật ra, chính Lộ Nghiên cũng thấy ngạc nhiên. Lộ Nghiên giống như những người vợ khác, chưa từng gọi Trần Mặc Đông là “ông xã”, cảm thấy hai chữ đó rất buồn nôn. Mà Trần Mặc Đông cũng chưa từng gọi là “bà xã”. Hai người thường gọi tên nhau, khi nóng giận cũng chỉ gọi cả tên họ. ràng cách gọi thân mật chẳng thể điều gì, vì sau khi kết hôn, mặc dù hề có những lời tình tứ hay cách gọi thân mật, nhưng hai người vẫn sống rất tốt, bất kể là ngày hay đêm, bất kể là giường hay dưới giường, họ đều sống yên bình như vậy, hề có phong ba.

      Lộ Nghiên nhớ lúc sáng vừa dậy, vẫn rất buồn phiền. Lúc mở mắt, Lộ Nghiên phát mình dựa vào ngực Trần Mặc Đông, tay đặt mặt . Tối hôm qua, chính còn là người muốn phân định rạch ròi ranh giới, mà hôm nay lại thân mật như vậy, Lộ Nghiên đưa bàn tay đặt mặt Trần Mặc Đông vào miệng, cắn cái, nhưng đủ sức lực, cuối cùng đành thở dài ngồi dậy.

      “Em đâu?” biết Trần Mặc Đông tỉnh dậy từ khi nào, Lộ Nghiên cảm thấy hơi kỳ lạ.

      “Về nhà.” Lộ Nghiên chống người ngồi giường, tránh khỏi vòng tay của Trần Mặc Đông.

      Trần Mặc Đông hơi nhoài người dậy, hôn lên môi Lộ Nghiên, sau đó buông tay nằm lại giường.

      “Trần Mặc Đông, có nhầm đấy, chúng ta vẫn cãi nhau.”

      “Nấu cháo mang đến đây, đói rồi.”

      Cuối cùng Lộ Nghiên đành tức giận rời khỏi.

      Lộ Nghiên nấu cháo cho thêm vài hạt đỗ, sau đó cho thêm ít rau. Lúc nấu cháo, chỉ cần nhớ tới Trần Mặc Đông, liền mắng câu: “Đồ xấu xa”. Chuẩn bị đồ xong, Lộ Nghiên mới thay quần áo quay lại bệnh viện.

      Lộ Nghiên ngờ lại gặp Lưu Uyên Thư trước cửa bệnh viện. Nếu biết chuyện này, chẳng mang cháo cho Trần Mặc Đông, huống hồ mang cháo Trần Mặc Đông cũng đói. tay Lưu Uyên Thư là chiếc cặp lồng giữ nhiệt, xem ra đồ ăn trong đó xa xỉ hơn nhiều so với cháo của Lộ Nghiên.

      “Lâu rồi gặp, nghe Mặc Đông ra ngoại thành rồi.” Lộ Nghiên vốn muốn quay lại, nhưng trời chiều lòng người, Lưu Uyên Thư lại về phía .

      “Đúng vậy!”

      “Tôi sợ Trần Mặc Đông ăn được đồ ăn bên ngoài nên cố ý chuẩn bị cháo cho ấy, xem ra tôi nhiều chuyện rồi.” Lưu Uyên Thư nhìn chiếc bình giữ nhiệt trong tay Lộ Nghiên, sau đó mỉm cười.

      “Sao có thể như vậy chứ?” Lộ Nghiên đành lịch theo.

      “Dù sao ấy cũng có đồ ăn rồi, tôi lên đó nữa. Tôi phải làm đây.”

      Lưu Uyên Thư rời , Lộ Nghiên cũng giữ lại, chỉ nhìn cái bình giữ nhiệt, đành lòng từ chối lòng tốt của người ta nên bảo cầm hộ lên, rồi thay Trần Mặc Đông cảm ơn ta.

      Lộ Nghiên đổ cả hai loại cháo ra hai bát trước mặt Trần Mặc Đông, bày rau dưa và món ăn chính ra, sau đó ngồi bên cạnh nhìn ăn.

      “Sao lại có hai bát thế?”

      “Bát này là do cầu của , còn bát kia là muốn cho niềm vui bất ngờ, nếm thử xem cái nào ngon.”

      Lộ Nghiên nhìn Trần Mặc Đông “ngoan ngoãn” nếm thử, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lộ Nghiên, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

      “Rốt cuộc bát nào ngon?” Lộ Nghiên nhìn Trần Mặc Đông mãi vẫn có phản ứng gì bèn hỏi câu. Nhưng dường như Trần Mặc Đông hề có ý định trả lời câu hỏi của , chỉ cúi đầu ăn rau và cháo.

      ra có ăn nổi ? cần giữ thể diện cho em, muốn ăn bát nào ăn, bỏ cháo của ai cũng đều lãng phí mà.”

      “…”

      “Nhưng xem ra bát cháo của Lưu ấy có vẻ ngon, thịt rất mềm, chắc là hầm rất lâu.”

      định gọi điện cảm ơn người ta sao? Người ta sáng sớm mang đồ ăn nóng cho , vất vả. Đây đúng là cơ hội tốt để động viên an ủi người ta.”

      “Lộ Nghiên, em xong chưa?”

      cũng có lúc thẹn quá hóa giận sao?”

      “Chúng ta đừng cãi nhau vì chuyện này nữa được ?”

      “Cãi nhau? Trần chẳng phải vẫn luôn coi thường tranh cãi với người vô cớ gây như em sao? Từ trước đến nay lúc nào cũng là em gây , còn Trần tao nhã chín chắn lúc nào chẳng mặc kệ em ầm ĩ. Đương nhiên, khi Trần buồn phiền, cảm thấy vô vị, chắc cũng coi việc tranh cãi đôi ba câu với em là thứ để giải sầu.”

      “Em đừng đem lý lẽ ra dồn ép người khác như thế.”

      thừa nhận em có lý chính là thừa nhận Lưu ấy có gì đó. Nếu em hiểu sai có vẻ ngầm với em quyết định cuối cùng của .”

      “Lộ Nghiên, phục em. Em đúng là người có khả năng bóp méo . Bất kể em tin hay , chỉ câu này lần thôi: và Uyên Thư chỉ là quan hệ công việc.”

      Lộ Nghiên đứng dậy, nhìn chậu hoa lan bên cạnh cửa sổ, cánh hoa màu tím, ánh mặt trời nhàng đọng từng cánh hoa khiến chúng mang vẻ đẹp lung linh.



      Mấy ngày sau, Lộ Nghiên đến công ty làm thủ tục, sau đó quay trở lại công việc cũ.

      Cuối tuần, Trần Mặc Đông và Lộ Nghiên đến nhà Trần Chí Bang ăn cơm. Lộ Nghiên mang theo cả quà giám đốc Lưu gửi cho mẹ chồng. Lúc ăn cơm, mẹ chồng tươi cười hỏi thăm sức khỏe của giám đốc Lưu. Trần Chí Bang giận dỗi, hung hăng nhìn hai người, sau đó lại bị mẹ chồng lườm cái. Lộ Nghiên cảm thấy đôi vợ chồng già này rất đáng .

      bàn ăn, đôi vợ chồng khác dường như lại vui vẻ. Trần Nhiễm Mộng né tránh đồ ăn Hàn Minh Khải gắp cho, rồi cũng lườm cái. Nếu người con xinh đẹp dù thế nào cũng vẫn đẹp. Cái lườm của Trần Nhiễm Mộng vừa rồi quả thực rất đáng , mang cả dịu dàng và nũng nịu của . Đổi lại là Lộ Nghiên, có lẽ sống chết cũng thể làm được như vậy.

      “Nhiễm Mộng, lớn như vậy sao vẫn hiểu chuyện? Muốn nóng giận cũng phải xem xét hoàn cảnh chứ, con sợ chị dâu chê cười sao?” Tuy mẹ chồng rất chiều em dâu này, nhưng thi thoảng vẫn hay mắng ấy hiểu chuyện.

      “Vốn dĩ là ấy sai mà.”

      “Ừ, là sai.” Hàn Minh Ảnh là người đàn ông có tính cách tốt nhất mà Lộ Nghiên từng gặp. Nếu chuyện trước kia là , Lộ Nghiên thực có chút hối hận vì bỏ qua người như vậy.

      “Chị dâu còn hơn con mấy tháng, con thấy chị ấy hiểu chuyện, chín chắn thế nào đấy.”

      Trần Mặc Đông và Trần Nhiễm Mộng cùng ngẩng đầu nhìn Lộ Nghiên. Lộ Nghiên chột dạ, cúi đầu ăn. chống chế gắp miếng rau, may lại là rong biển, đành cố gắng nhịn nuốt vào, nhưng dạ dày lại muốn chống đối, Lộ Nghiên vội chạy vào nhà vệ sinh nôn ra đám thức ăn mình vừa nhuốt vào.

      Trở lại bàn ăn, Lộ Nghiên cảm thấy khí rất kỳ lạ, cả nhà đều nhìn chằm chằm khiến ngại ngùng.

      “Nghiên Nghiên, có phải con có rồi ?” Ánh mắt mẹ chồng đầy chờ mong, ngay cả Trần Chí Bang cũng mang vẻ mặt như vậy.

      Lúc này Lộ Nghiên mới biết mọi người hiểu nhầm. Nhưng là người nhà, Lộ Nghiên cảm thấy rất ngại khi đến chuyện này, vì thế chỉ cười, còn mọi người nghĩ thế nào cũng quản được.

      Sau đó, chủ đề chuyện trong bữa ăn là “thức ăn của phụ nữ mang thai”, cứ như thể Lộ Nghiên thực mang thai. Lộ Nghiên nghe mẹ chồng và Trần Nhiễm Mộng chuyện chỉ biết bất lực ngồi nghe. Trần Mặc Đông gắp thức ăn vào bát Lộ Nghiên, Lộ Nghiên hung hăng lườm cái, nhưng Trần Mặc Đông chỉ khẽ mỉm cười nhìn .


      tart_trunglazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 43: Khó phân thắng bại (2) – End

      Phòng tắm của nhà mới rộng hơn nhiều so với nhà cũ. Lộ Nghiên đứng bên trong mãi vẫn chưa thấy thích ứng được. tắm gội qua loa rồi bước ra ngoài.

      Lúc này Trần Mặc Đông cầm cốc sữa, đẩy cửa bước vào phòng ngủ. Hai người chạm mặt nhau, Trần Mặc Đông để Lộ Nghiên bước vào trước, rồi mới cầm cốc sữa đặt tủ cạnh bên giường của . Lộ Nghiên quan sát hành động này của Trần Mặc Đông, nghĩ có lẽ hiểu nhầm việc gì đó, muốn mở miệng giải thích, nhưng cuối cùng vẫn gì.

      Từ khi Trần Mặc Đông xuất viện, cuộc sống của hai người khá lặng lẽ, yên tĩnh. Lộ Nghiên nhắc lại chuyện Lưu Uyên Thư, Trần Mặc Đông cũng giải thích lại. Cuộc sống của họ tựa như chưa từng có khúc nhạc đệm xen giữa này.

      Lộ Nghiên sấy tóc, đắp mặt nạ, rồi mới leo lên giường.

      “Em mang thai.” Tuy vừa nãy Lộ Nghiên giải thích với nhà chồng, nhưng khi có hai người, nghĩ vẫn nên thành hơn. Lộ Nghiên xong liền uống hơi hết cốc sữa: “Vì thế cần đối xử tốt với em như vậy. Còn cốc sữa ngày hôm nay, em chỉ có thể cảm ơn thôi.”

      Từ đầu đến cuối, Trần Mặc Đông hề gì, Lộ Nghiên tưởng ngủ, nghiêng đầu nhìn , phát nhìn . Lộ Nghiên hơi mím môi, quay người tắt đèn ngủ.

      Trần Mặc Đông kề sát vào người , Lộ Nghiên để mặc tay làm loạn. Hai người dây dưa như vậy nhưng Trần Mặc Đông đột ngột dừng lại. Lộ Nghiên ngay lập tức có phản ứng khó chịu, nhưng lại có được phối hợp của Trần Mặc Đông. Lúc này mắt ngập nước, gắng gượng mở mắt ra, thấy trán Trần Mặc Đông lấm tấm mồ hôi, giọt mồ hồi từ tóc rớt xuống mặt Lộ Nghiên. Lộ Nghiên vừa ngượng vừa giận, nhưng biết nên làm thế nào mới phải. Trong trí nhớ của , có lẽ đây là lần đầu tiên Trần Mặc Đông dùng cách này để giày vò, tra tấn . biết làm thế nào, nước mắt ngày càng nhiều.

      “Nếu muốn cầu xin .” Trần Mặc Đông kề sát tai Lộ Nghiên, đôi môi khẽ lướt qua vành tai mềm mại.

      Lộ Nghiên đẩy Trần Mặc Đông ra, cố gắng giữ vững ý chí ngoan cường, nhưng cuối cùng vẫn chịu được, ngoan ngoãn nghe lời Trần Mặc Đông. Lúc đó có chút hận , mắng là đồ đê tiện, nhưng chính bản thân cũng biết mình cách nào kháng cự nổi người đàn ông này, người đàn ông mà sâu sắc.

      Sau khi lau sạch mồ hôi cơ thể hai người, Lộ Nghiên cảm thấy mình như bị vắt kiệt sức lực, nước mắt chảy nữa. Trần Mặc Đông lấy tay lau mồ hôi trán Lộ Nghiên, đưa ngón tay cái vuốt ve khuôn mặt . Lộ Nghiên cảm thấy hơi ngứa, lắc đầu muốn thoát khỏi, nhưng cuối cùng tránh được bàn tay gian ác của Trần Mặc Đông.

      Trần Mặc Đông để Lộ Nghiên nằm người mình, tay khẽ vỗ về lưng .

      “Trần Mặc Đông, nếu em thể sinh con làm thế nào?”

      “Em vẫn còn , vội.”

      “Nhưng em muốn có đứa trẻ.”

      “Chính em vẫn là trẻ con mà.”

      có thể đừng coi em là trẻ con được ? Em hơn Nhiễm Mộng mấy tháng thôi. Hơn nữa em hi vọng chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, quan tâm bảo vệ nhau. Nếu , em mãi mãi chỉ ở dưới bảo vệ của , em là vợ chứ phải con .” Lúc Lộ Nghiên những lời này, nhớ tới hình ảnh Trần Mặc Đông và Lưu Uyên Thư trong vườn hoa bệnh viện, vì thế nhận ra giọng của mình lúc này rất hùng dũng, thậm chí cả cơ thể còn nhoài hẳn dậy khiến cho cảnh xuân lộ ra ít.

      Trần Mặc Đông dường như suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt sững sờ chút, rồi nhìn chằm chằm Lộ Nghiên, nở nụ cười tươi rói.

      “Nhiễm Mộng cũng giống trẻ con, em hơn em ấy, vậy em càng giống hơn.”

      “Em nghiêm túc đấy.”

      cũng rất nghiêm túc.”

      “Được, nếu em là trẻ con, vậy từ nay về sau em tuyệt đối làm những chuyện mà trẻ con nên làm với .”

      biết vừa nãy ai còn cầu xin ấy nhỉ?”

      “Trần Mặc Đông, chết , sau này cho phép được nhắc lại chuyện đó nữa.”

      “…”

      “Trần Mặc Đông…”

      “Hử?”

      “Trần Mặc Đông…”

      “Hửm?”



      “Nếu đồng ý cho em phần tài sản giá trị, đánh chết em cũng đồng ý ly hôn với .” Lúc Trần Mặc Đông gần như sắp nổi giận, Lộ Nghiên cuối cùng cũng có đủ dũng khí để ra câu này.

      Trần Mặc Đông khẽ mỉm cười, nhàng gõ hai cái sau gáy Lộ Nghiên.

      “Em biết đám tư sản đều là những người rất hẹp hòi sao?”

      Lộ Nghiên từ trước ngực Trần Mặc Đông ngẩng đầu dậy, hiểu trọng lượng của câu này, nhàng cúi đầu hôn lên nụ cười tươi đẹp của Trần Mặc Đông.

      “Thực ra em biết từ lâu rồi.”



      - END-





      Lời người dịch:

      Đây là đoạn cuối của chính truyện “Thiên đường.” Khi dịch đến đây mình có hơi hững vì cảm giác trong lòng vẫn còn lâng lâng, lấp lửng quá. Nhưng mình nhớ lại ngày xưa khi đọc truyện, mình cảm thấy truyện rất liền mạch, cảm giác kết hợp lý và nhàng. Có lẽ cảm giác tại là do thời gian vừa rồi bận quá, mình bỏ bê, nên bây giờ mạch được nối tiếp nhau. Nếu các bạn đọc mà cũng có cảm giác như thế này mình thực xin lỗi.

      Mình chỉ hơi buồn vì kết thúc, tác giả vẫn chẳng để cho Lộ Nghiên có thai. Nhưng tình huống tại, Lộ Nghiên có thai, Trần Mặc Đông vẫn lựa chọn chung thủy với , thương và chiều chuộng, đó chẳng phải là cái kết còn cao trọng hơn cả việc tác giả để cho Lộ Nghiên mang thai ở chương cuối cùng này sao? Chứng tỏ người đàn ông ấy thương lòng, ít nhất ở bên cạnh vẫn vì tình nghĩa của hai người. Và nữ chính của truyện, có thể mở đầu bằng nỗi đau, tưởng chừng “thiên đường” của mình mất, nhưng lựa chọn tiếp, và có được “thiên đường” của riêng mình, dù rằng ngay từ đầu, khi đưa chân vào con đường này ấy vẫn mơ hồ và mông lung.

      biết mọi người đọc xong còn nhớ những lời mở đầu khi tớ đăng chương đầu tiên của truyện ? Hi vọng mọi người đọc xong khắc ghi được tư tưởng của truyện:

      [Hạnh phúc giống như thiên đường, con đường tới thiên đường đâu chỉ có , có thể thiếu đường tắt, nhưng đa số mọi người lại phải vòng vèo, tìm tòi lăn lộn mới đến được nơi đó;

      Con đường đầy hấp dẫn mê hoặc lại nhấp nhô gập ghềnh, nhiều cạm bẫy, tuy nhiên vẫn cầu xin được thuận lợi bước ;

      Nếu ngày lòng hoài nghi, ngồi xuống ngắm cảnh ven đường;

      Đường

      Có thể là hoa thơm cỏ xanh, nhưng ai có thể ngăn được tiêu điều khi trời đông giá rét;

      Trong quá trình dò đường vẫn luôn tiến về phía trước, ngày nào đó đến nơi ấy, khi ấy…

      Đừng quay đầu nhìn lại con đường , hãy cứ hưởng thụ hạnh phúc và ngọt ngào của thiên đường;

      Nhưng hãy nhớ lại lựa chọn mê muội ban đầu, khi đó biết con đường hạnh phúc chỉ có .

      Lời người dịch: Dịch chỉ đơn giản theo quan niệm: Những khổ đau, tang thương, kí ức đau buồn rồi cũng qua. Cái gì đến và cũng đều có lí do của nó. Đừng buồn và u mê mãi, rồi mọi chuyện qua. Những niềm đau qua chỉ là dạy mình cách trưởng thành hơn, để mình chín chắn hơn khi đón nhận những gì được gọi là “Right Things” của mình thôi. Cố lên nhé, các !

      Đau khổ qua, để mình kiên cường hơn bước đến Thiên đường của chính mình mà thôi!]

      lazybee thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :