1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Băng sơn mĩ nam - Mạc Nhan (Chương 7.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6.1:

      bàn cơm, bốn đạo ánh mắt dò xét nhìn làm toàn thân được tự nhiên, giống như nhìn động vật quý hiếm.

      Năm vị chị em trong Quan gia đến đầy đủ, ngoại trừ lão Tứ Quan Ngưng Ngọc lúc trước gặp qua, những người khác quả nhiên như suy nghĩ của , nữ như nặn ra từ đá ngọc thạch khuynh quốc khuynh thành, nam tuấn mỹ làm chúng sinh điên đảo, khách quan nhìn từ góc dưới, người bình thường như khỏi có cảm giác sâu sắc hổ thẹn.

      "Chính là ấy?" Lão Ngũ Quan Thiên Kình hỏi.

      Cái nào? Cái miệng nhắn của Ngũ Muội ăn, ngắm nhìn nam tử khôi ngô ngồi đối diện. Ánh mắt tự nhiên nhìn thẳng, tuyệt kiêng kị nhìn chằm chằm vào dò xét, nhìn ra được người này thẳng tính chuyện quanh co lòng vòng.

      Quan Thiên Tứ vẻ mặt hứng thú."Lớn như vậy rồi?"

      giống như là tiểu cẩu nha! Ánh mắt Ngũ Muội chuyển qua vị nam tử thứ hai mở miệng. Người này có vẻ tuấn mỹ nhã nhặn hơn, nhưng trong ôn hòa lại làm cho người ta có loại cảm giác thể khinh thường tinh nhuệ.

      Lão Ngũ cùng lão Tam hai người châu đầu ghé tai .

      " ấy là tiểu mao đầu kia?"

      "Thoạt nhìn giống."

      "Có thể nghĩ sai hay ?"

      "Dung nhan phải trang điểm qua?"

      câu, làm cho bốn đạo con mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt của , muốn tìm ra sơ hở để chứng minh suy đoán này.

      Bị người tà môn nhìn chằm chằm vào như vậy, nuốt trôi cơm mới là lạ, Trữ Ngũ Muội xin giúp đỡ nhìn về phía Quan Thiên Tước bên cạnh, cho tới bây giờ con mắt mới dám nhìn , từ sau khi bị đoạt nụ hôn đầu tiên, thủy chung e lệ tránh mắt , thể tưởng được mới vừa nhấc mắt, liền chống lại con ngươi bỏng mắt dời của , cũng nhìn chằm chằm vào !

      Vệt hồng nổi lên hai má , cái này biết nên nhìn ở đâu mới tốt, ngay cả bát đũa cũng hiểu được cầm như thế nào.

      "Cậu ta là Ngũ đệ, gọi Thiên Kình, vị bên cạnh này chính là Tam đệ Thiên Tứ, Tứ muội Ngưng Ngọc vừa rồi em gặp qua, vị bên cạnh chính là Nhị muội, gọi Ngưng Yên." giới thiệu từng người.

      "Mọi người tốt lành, tôi gọi là Trữ Ngũ Muội." nhàng gật đầu, rất có lễ phép chào hỏi.

      Quan Thiên Tước gắp miếng thịt đặt ở trong chén , thúc giục ăn, cử chỉ này dẫn tới chúng chị em kinh ngạc, bọn họ cùng Thiên Tước ở chung những năm gần đây này, vẫn gặp đối xử tử tế với nữ hài tử nào như thế, chớ chi là gắp đồ ăn, mà ngay cả thân là em như bọn họ, cũng có phúc phận này được đại ca tự mình gắp đồ ăn cho bọn họ đấy.

      Đáy lòng bọn họ đều biết, bé này đối với Thiên Tước mà là đặc biệt, đây xem như chuyện đáng mừng! Mặt mày bốn người trong lúc đó truyền đạt tin tức lẫn nhau.

      Từ sau khi tuyên đọc di chúc, những lời chúc khi cha qua đời, trong bốn năm này bọn họ trải qua rất nhiều chuyện, cũng đều tự tìm đến người bầu bạn, duy chỉ có đại ca thủy chung mình, mà manh mối cha mẹ thân sinh như trước có kết quả. Bọn họ bí mật quan tâm Thiên Tước, nhưng lo lắng tình cảm đọng ở mặt, bởi vì bọn họ cũng minh bạch, thể quan tâm ra ngoài chỉ làm cho đại ca bối rối, bọn họ vẫn là dưới tình huống độc lập tự chủ lớn lên, tạo ra mặt nạ lạnh nhạt để làm nón giáp sắt phòng hộ giữ gìn tự tôn, bọn họ có thói quen dịu dàng với mọi người, cho dù bọn họ theo bạn đời của mình học được ôn hòa đáng quý, nhưng có nghĩa là có thể dùng ở người đại ca, bởi vì là người duy nhất trong năm người vẫn phong bế cảm tình bản thân.

      Bọn họ chờ mong có người có thể gỡ bỏ trái tim khóa của đại ca, chờ đợi tình cảm của có chỗ gửi gắm, bé trước mắt này xuất , có phải hay ý nghĩa cuộc sống đại ca có biến hóa?

      Ngưng Yên xem như là người tâm tư mẫn cảm tinh tế nhất trong năm người, cũng hiểu được chuyện nhìn mặt mà , bầu khí trước mắt có chút đông lạnh cần thêm điểm nhiệt độ, lời thích thú mở miệng: " gọi là Trữ Ngũ Muội, có phải là bởi vì trong nhà đứng hàng thứ năm?"

      Oa. . . . . . Người đẹp, thanh càng dễ nghe vô cùng.

      "Đúng vậy." thuận theo gật đầu.

      "Cha mẹ đều dùng hai ba bốn năm mà đặt tên chứ?" Lão Ngũ buồn cười hỏi.

      "Đúng vậy, chị hai tôi gọi Trữ Nhất Muội, chị ba gọi Trữ Nhị Muội, theo việc này suy ra, cho nên tôi gọi Trữ Ngũ Muội."

      " tục."

      "Khá tốt a,hàng sớm cách vách nhà tôi gọi Đại Bao, Trung Bao, Tiểu Bao, ở tại bờ sông kêu Thượng Lưu, Trung Lưu, Hạ Lưu, con trồng rau gọi là Nhất Hoa, Nhị Hoa, Tam Hoa, con nhà làm dây thừng bán lấy tiền gọi Đại Sợi, Nhị Sợi, Tam Sợi..." (ẹc... cười mà đau cả bụng http://***************.com/images/smilies/icon_so_funny.gif)

      Mọi người nghe mà biến sắc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thể tin được đời này lại có người đặt tên như vậy, cảm giác giống như lúc chơi mạt chược, may mắn cha nuôi bọn họ hiểu biết sâu rộng, học vấn phong phú nếu y theo loại quy tắc đặt tên này, có khả năng bọn họ gọi Đại Băng, Nhị Băng, hoặc là Tỏa Băng gì đó.

      Nếu như lấy loại tên này, bằng bảo bọn họ chết cho xong!

      "Tính toán, cũng mười chín tuổi ?" ngưng Yên hỏi.

      "Ừ, tôi học năm nhất đại học."

      "Tôi nghe , thời gian bốn năm này rất cố gắng, từ cao trung thành tích luôn luôn đứng đầu, còn thi đậu đại học do nhà nước lập ra, đơn giản, là dấu hiệu mỹ nhân duyên dáng kiều đấy!" Khi nghe thấy Thiên Tước muốn dẫn trở về, Quan Ngưng Yên từ chỗ Thẩm bà hỏi kỹ càng, từ lúc bé này vào cửa, liền phát giác bé này có loại khí chất đặc thù chiếm được hảo cảm của người khác.

      Trữ Ngũ Muội thập phần có ý tứ trả lời: "Cùng nhị tiểu thư và tứ tiểu thư so sánh, tôi cái gì cũng bằng." Đây là , bất luận kẻ nào thấy các đều nhịn được trốn bên hổ thẹn.

      "Xinh đẹp phân rất nhiều loại, có lúc là thể so, tôi rất hâm mộ khuôn mặt đỏ bừng của , cùng với môi đầy đặn."

      đến môi, môi của cùng với chuyện là đầy đặn, còn bằng là "Mập mạp", hơn nữa phi thường đỏ tươi, màu môi bình thường hồng như vậy mới đúng, nhìn theo biểu tình được tự nhiên cùng hai vệt hồng ngượng ngùng, phải. . . . . .

      Ánh mắt của mọi người nhất trí nhìn về hướng băng sơn ở bắc cực ngồi bất động trước gió thổi, trong ánh mắt mập mờ chất đầy thể tin, có khả năng. . . . . .

      Quan Thiên Tước trở lại dùng con ngươi lạnh hạn chế, đương nhiên biết bọn họ suy đoán cái gì.

      "Kiệt tác hôn ấy, có ý kiến?"

      Oanh ── cái ngũ lôi oanh đỉnh, ngờ được câu trả lời của càng trần trụi như thế, đầu Trữ Ngũ Muội cách nào suy nghĩ, trận ngượng ngùng hận thể chui xuống đất để trốn.

      " có việc gì, có việc gì."

      Mọi người đều tự ăn, nhưng lông mày phát động, mắt cười trộm, đều lộ ra tiếng lòng của bọn họ ── có trò hay để xem.

      Ngưng Yên như có điều suy nghĩ dò xét Trữ Ngũ Muội, hướng mọi người đưa ra ý kiến của mình.

      "Ngũ Muội tên nghe sai, bất quá sửa cái chữ tốt hơn, nếu như đổi thành Vũ Mị quyến rũ động lòng người, mọi người cảm thấy như thế nào?"

      "Ơ? sai, so với tên lúc đầu có nước chuẩn nhiều hơn." Lão Ngũ người vui vẻ chuyện sảng khoái đồng ý.

      "Bỏ tục khí, thêm mị ý." Thiên Tứ gật đầu bày ra đồng cảm.

      "Cùng người của rất hợp, tuy rằng cùng , ý nghĩa lại cách biệt trời." Ngưng Ngọc từ trước đến nay bội phục chị ba suy nghĩ khéo léo, tên "Trữ Vũ Mị" so với "Trữ Ngũ Muội" tốt hơn nhiều.

      Ngưng Yên ôm lấy ý cười yếu ớt, ra: "Em là cảm xúc mà phát, Ngũ Muội vào cửa chính Quan gia chúng ta, coi như là mới bắt đầu, người thay hình đổi dạng, tên cũng nên phối hợp, mới được xưng tụng ‘ người cũng như tên ’, hơn nữa em tính qua, khoản tính toán này rất thích hợp với ấy, biết Thiên Tước cảm thấy như thế nào?"

      Trữ Vũ Mị? Trái tim trái tim nhảy bịch bịch, ba chữ kia cứ đảo quanh ở trong óc của , nhị tiểu thư câu người cũng như tên làm vừa thẹn vừa mừng, chính mình có thể xứng với cái tên này sao?

      "Cần gì phải hỏi ?" Quan Thiên Tước lạnh nhạt .

      " ấy là vợ của , em đương nhiên phải hỏi trước."

      Oanh ── lại cái bom nổ như pháo hoa uy lực mười phần, nổ ruột gan rối bời, đừng chưa quen tư cách này, địa vị, căn bản điểm cảm giác chân cũng có.

      Quan Thiên Tước liếc mắt nhìn , mới nhàn nhạt trả lời: " có ý kiến."

      " thấy thế nào? Ngũ Muội."

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6.2:


      "Tôi cũng vậy. . . . . . Cũng có ý kiến."

      "Cứ quyết định như vậy , sau này tên đổi thành Vũ Mị quyến rũ động lòng người !"

      "Phải . . . . . Phải . . . . . Nhị tiểu thư."

      " đừng khách khí nha, đều là người nhà, bảo tôi Ngưng Yên là được rồi, trong nhà này chưa bao giờ câu nệ vai vế xưng hô, phần lớn thời gian chúng ta cũng đều là dùng tên xưng hô đối phương, muốn kêu thế nào cũng được."

      "Dạ, phải . . . . . chị Ngưng Yên."

      "Ăn , đồ ăn nhanh nguội." gắp khối thịt đặt vào trong chén Vũ Mị.

      Ngưng Ngọc thấy thế cũng theo, gắp cho khối bò được sắp xếp trong dĩa, cười kiều nịnh nọt hùa theo."Người nhà, đừng khách khí." bé đáng , tìm được cơ hội, phải dụ dỗ trở thành người mẫu của mình.

      "Đây đây! Ăn nhiều chút, sau này có việc gì chăm sóc lẫn nhau." Thiên Kình gắp cho cái cánh heo.

      "Cần gì cứ việc tiếng." Thiên Tứ gắp miếng cá thu cho .

      Mới trong chốc lát, gà vịt thịt cá trong chén chồng chất cao giống như núi , thịnh tình thể chối từ, chỉ có thể cố gắng nhét vào trong miệng nhằm báo ơn ân đức chúng thiên kim công tử.

      lòng vùi đầu cố gắng ăn, bên kia im lặng thầm truyền đến hai đạo tầm mắt nóng bỏng, để lại dấu vết dừng khuôn mặt chút tâm cơ nào của nàng.

      Tình ý, nơi băng thiên tuyết địa trong lòng, nhàng tan chảy dần.

      ☆☆☆☆☆

      Cái phòng tắm này cũng lớn thể tin nổi!

      Ngâm mình trong bồn tắm tràn ngập sương mù, Trữ Ngũ Muội ── a , hẳn là Trữ Vũ Mị mới đúng, nhìn chung quanh phòng tắm này có khoảng chừng hai mươi bình (*), vừa vào cửa, xông vào mũi chính là mùi vị thơm ngát của gỗ lót sàn nhà tốt nhất; dùng mảnh gỗ làm vật liệu xây dựng trang trí đồ vật, đồng thời cũng là chỗ để người khác cởi quần áo mặc quần áo; tới gian khác chia làm ba chỗ, chỗ là phòng tắm vòi sen, chỗ có lò vi ba ấm áp, còn lại chỗ tại đứng là bể Spa ngâm nước, ngoại trừ điện thoại, thiết bị nhạc chờ cơ bản, tường còn có gắn TV.

      Kéo căng thần kinh cả ngày, rốt cục vào lúc này tìm được nơi thư giản, nhắm mắt lại, hưởng thụ yên lặng người quấy rầy này, nhớ lại cảnh gặp gỡ hôm nay, khỏi khẽ thở dài.

      Ở lại chỗ này được ? tự hỏi.

      hiểu tâm tư sâu kín như biển của đại thiếu gia, cũng cảm xúc hỉ nộ vô thường của , mà chính mình lại thuộc về loại con tâm tư tinh tế, người thần kinh ổn định như nhất định thường làm cho đại thiếu gia tức giận, nóng giận đáng sợ nha, nhưng là. . . . . . Vừa nghĩ tới , ngực khỏi như nai con loạn, là chồng của , nhận thức này làm gò má nóng lên, ghét a, thậm chí. . . . . . Có điểm thích, tuy rằng rất lạnh như băng, nhưng hôn lại nhiệt tình như lửa.

      , nguyện ý cố gắng trở thành dâu phù hợp cầu của , nhưng mà điều kiện tiên quyết là trước tiên phải thăm dò ràng ý nghĩ của , rốt cuộc là mến ? Hay là chán ghét ?

      Vì vấn đề này, cũng đủ để làm cho mất ngủ suốt cả đêm. Ngoại trừ tình cảm mãnh liệt khi hôn, thời gian khác đại thiếu gia luôn lạnh nhạt mà đối đãi, thoạt nhìn hình như là chán ghét , nhưng chán ghét , lại vì sao lại hôn ? Logic này quá thâm ảo rồi, đơn giản làm khó chỉ số thông minh của .

      Bởi vì trầm tư quá mức, ra phòng tắm phát người nằm giường người, vừa vặn nhàn rỗi nhìn chằm chằm vào , ánh mắt nóng rực khóa chặt bóng hình xinh đẹp yểu điệu chỉ quấn cái khăn tắm, chỉ thấy từ phía đông đến phía tây, lại từ phía tây đến phía đông, thoáng cái cau mày suy nghĩ sâu xa, thoáng cái lại thâm sâu thở dài, chợt tập thể thao động viên tinh thần, nhìn bộ dáng là nghĩ duỗi thân thể động viên chính mình, chỉ là lắc lư làm khăn tắm tuột xuống mà làm cho thân thể xinh đẹp lộ ra sót gì, giờ phút này xinh đẹp làm cho người khác nín hơi.

      cũng lười nhặt khăn tắm lên, trực tiếp mở tủ quần áo ra tìm kiếm đồ ngủ thích hợp, là lạ! Chỉ là đồ ngủ có mười mấy bộ, mỗi bộ đều mộng ảo gợi cảm làm cho người khác đỏ mặt.

      Cười trộm hồi lâu, chọn trong đó bộ đồ ngủ sợi tơ vàng nhạt, ngực có nơ hình con bướm, phối hợp quần lót viền tơ lụa. Mặc vào vẫn cảm thấy " mát", có mặc chẳng khác nào có mặc, cũng được! Dù sao cũng có ai nhìn, sao!

      Đánh cái ngáp dài rưng rưng, a. . . . . . mệt mỏi. Tắt đèn lớn, để lại ngọn đèn , để ngừa nửa đêm rời giường té ngã, mờ tối chưa thích ứng nên phải mò đến giường, lúc chạm đến giường liền phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, nhịn được duỗi cái lưng mỏi, mặc kệ có bao nhiêu nghìn sầu vạn tư, để ngày mai nghĩ a, tại, thầm nghĩ cái chính là ngủ tốt.

      Chu Công thân ái, tôi tới rồi!

      Xoay người cái, ôm lấy "Gối ôm" bên cạnh, kỳ quái chính là, cái gối ôm này thậm chí có con mắt?

      Lúc mắt lim dim ngủ đối diện cặp duệ mâu sâu lường được kia phút chốc trừng đăm đăm hai mắt.

      "Nha ──" có khả năng! có khả năng! sợ hãi.

      Nếu phải cánh tay cường mà có lực của Quan Thiên Tước ôm vòng eo mảnh dư mỡ, xác định vững chắc lăn xuống giường.

      "Đại, đại, đại. . . . . . Thiếu gia. . . . . ." ràng có khóa cửa, làm sao có thể ──

      "Đến bây giờ còn chưa sửa được xưng hô?" phụng phịu trách.

      "Thiên. . . . . . Tước. . . . . ."

      Rất tốt, trẻ dễ dạy. Thâm trầm mặt thu lại rồi lên nét cười yếu ớt thỏa mãn thoáng .

      "Giật mình như vậy làm gì?"

      "Đây là. . . . . . Gian phòng của tôi. . . . . . Ngài. . . . . . Như thế nào. . . . . ."

      "Sữa lại, là gian phòng của chúng ta."

      "Chính là. . . . . . Tôi khóa cửa. . . . . ."

      "Nơi này và phòng ngủ chính thông nhau." chỉ hướng bên trong cánh cửa, cái mực mở ra, còn tưởng rằng bên trong cửa là kho hàng, ngờ được trong cánh cửa kia lại là phòng ngủ chính, cách khác, là từ phòng ngủ chính vào. . . . . . Cho tới bây giờ Trữ Vũ Mị mới bừng tỉnh hiểu ra, hết thảy cử động vừa nãy của chẳng phải bị xem hết sao?

      A ── trời ạ! Quả thực mắc cỡ chết người! !

      "Ngài. . . . . . Tôi. . . . . . Chúng ta. . . . . ." Đầu lưỡi thắt lại, như thế nào cũng được, mà trong lòng ngón tay của nhàng vẽ qua mặt của , cũng dọc theo cổ dưới lên thăm dò, cái này tỏ vẻ gì? Chẳng lẽ đêm nay nghĩ ──

      Nét mặt của tiết lộ nghĩ gì.

      "Em cho là chúng ta tách ra ngủ ?" Thanh của khàn khàn mà có từ tính, trong bóng tối thần bí mà nguy hiểm như vậy, toàn thân phát ra tà khí mang theo đầu độc mê người, nhu hòa ra làm cho người cách nào kháng cự, nhưng ra cũng có cảm giác uy hiếp.

      "Bọn họ chưa . . . . . . Tôi cho rằng. . . . . ." Người hầu giúp cầm hành lý vào, chỉ đây là gian phòng của .

      "Vợ chồng cùng phòng là đạo lý hiển nhiên, cần người khác nhắc nhở."

      muốn cùng ngủ giường lớn? được đâu! điểm chuẩn bị tâm lý cũng có, trận hỗn loạn này nên thu thập như thế nào mới tốt?

      Hai tay của vô ý thức chống đẩy lồng ngực tiếp cận." thể ── đây là đúng ──"

      Lông mày nhíu chặt, ánh mắt tà mị như đuốc."Cho tôi cái lý do thể."

      "Lý do. . . . . . Ách. . . . . . Lý do. . . . . ." Đầu của đảo quanh nhanh cực kỳ, rốt cục nghĩ được cái lý do tốt."Bốn năm nay, chẳng quan tâm, đột nhiên mang tôi đến nơi này, cái này hợp lý."

      nhướn cao lông mày."Em nén giận tôi?"

      " phải, ý của tôi là. . . . . . Tuy chúng ta là vợ chồng, nhưng là. . . . . . Tôi có cảm giác chân ."

      Đúng rồi! Đến bây giờ còn chưa có cảm giác tình vợ chồng của hai người, thậm chí biết , đây bất quá là lần thứ hai bọn họ gặp mặt, hơn nữa là cách nhau bốn năm.

      Khóa lại ánh mắt của nhóm lên đoàn ám hỏa khác."Từ giờ trở , em có cảm giác chân ."
      Last edited: 28/2/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7.1:

      đêm lăn qua lăn lại, làm cho thoáng cái thể nghiệm tất cả quá trình cần phải trải qua trở thành phụ nữ, dường như dùng hết tinh lực, mà lại bị ép đến mệt lả vô lực.

      Tỉnh lại , chỉ phát hé ra khuôn mặt tuấn dật gần sát mặt , các mặt của người này như đường nét điêu khắc bày ra lãnh liễm trầm túc, nhắm hai mắt so với lúc mở ra nhu hòa nhiều hơn, ít nhất là hề sắc bén.

      Hồi tưởng lại đêm qua, ban đầu ngượng ngùng lên giường khóe môi mang nụ cười, ra đàn ông thích lúc phụ nữ buông thả a. . . . . .

      lặng lẽ vén góc chăn bông lên, muốn xác nhận chuyện đêm qua phải nằm mộng, lớn như vậy đây là lần đầu tiên thấy

      "Cái kia" , biết làm như vậy là trái với quy tắc thục nữ, nhưng kìm nén được tràn đầy lòng rất hiếu kỳ, có biện pháp, hiếu học thành quen.

      Chỉ cần nhìn lén chút, chút là được. . . . . .

      Ơ?

      Cái kia. . . . . . SIZE như thế nào giống với nhau? xoa xoa mắt, sợ chính mình hoa mắt, nhớ tối hôm qua ràng rất uy vũ đứng thẳng, tại sao lại nằm chứ?

      Đối "Cái kia" của đàn ông hiểu biết của có hạn, thấy hồi 1: liền cho rằng "Nó" vĩnh viễn đều là hình dáng kia, lông mày kẻ đen nhíu lại vẻ mặt buồn bực, cũng cố gắng nhớ lại hình ảnh trong đầu, chẳng lẽ lại nhìn sai sao?

      Vì lý do thận trọng vẫn nên xác nhận lại chút là được, lúc này đây vén chăn bông lên cao hơn chút, rất dùng sức nhìn chằm chằm vào.

      A. . . . . .

      Biểu lộ buồn bực càng nghi ngờ! Nằm lại biến thành đứng sao? khỏi tự hỏi, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a?

      Lại nhìn lần, lần là được. . . . . .

      nghi ngờ gắn đầy khuôn mặt lúc này nhiều hơn hai vệt ửng hồng, mắt sáng trong thấy cực kỳ tinh tường, "Cái kia" cùng tối hôm qua giống nhau a! Mặt đỏ ửng nhìn, còn nuốt nước miếng, quả nhiên là vừa rồi hoa mắt, tiểu huynh đệ người ta ràng rất uy vũ bất khuất đứng. . . . . .

      nhàng thở ra, cũng biết chính mình làm sao vui mừng, còn lo lắng đối phương có thể bị thương hay , bởi vì đêm ra vào quá nhiều lần, cảm thấy đau, cho nên cũng lo lắng người khác đau.

      May mắn! May mắn! Tất cả bình thường!

      Ngơ ngác bật cười, thình lình chống lại đôi đồng tử thâm thúy tựa như biển, xem ra cũng nhìn chằm chằm .

      Má ơi! Khi nào tỉnh ? !

      Ngoại trừ kinh ngạc, còn có cỗ sung huyết não đỏ bừng ngượng ngùng, làm cho phản xạ muốn trốn, nhưng quên chính mình còn trong địa bàn của đối phương, Quan Thiên Tước dùng sức chút, ngã trở lại trong lồng ngực rộng rãi rắn chắc, có khoảng cách khiến hai thân thể chặt chẽ dán lại cùng chỗ, da thịt ma sát tạo ra tia lửa nóng bỏng.

      "Thấy hài lòng ?" Khí tức nóng rực trêu chọc vành tai mẫn cảm của .

      " có a, người ta chỉ là. . . . . ."

      "Là cái gì?"

      Hiếu kỳ tướng mạo "Cái kia". Cũng thể như vậy a, quả thực là xấu hổ muốn chết!

      " biết xấu hổ, có đói bụng hay ? Có muốn ăn chút gì hay ? Em muốn ăn ── đừng ──" cố ý xoa hai nơi mềm mại tròn trĩnh trước ngực , cảm giác tê dại ngứa ngáy làm cho lời cũng được hoàn chỉnh.

      " cho phép dối, trả lời ." ra lệnh.

      Cư nhiên bị nhìn thấu, đó chính là mục đích của , tìm cách sang chuyện khác, chính là cần phải đề cập tới chủ đề vừa mẫn cảm vừa xấu hổ như thế, nhưng mà khi hai tay dao động công chiếm phía dưới, có chút chống đỡ vô lực.

      Làm sao ép hỏi như vậy chứ! là bá đạo a, người ta rất cố gắng duy trì rụt rè, lại đáng giận như vậy, dùng loại phương thức này uy hiếp , toàn thân cao thấp đều bị sờ hết còn chưa đủ sao!

      hít sâu hơi, mưu cầu giọng điệu vững vàng. "Em chỉ là tìm quần áo của mình, nhìn xem có phải là rớt ở ── a ──" cũng mất khẩu khí, bởi vì tay xoa nơi yếu ớt nhất cũng tư mật nhất của , đoạt lấy quyền chủ động xoa nắn chơi đùa, tuyệt tha cho người khác.

      làm sao có thể khi dễ người như vậy! Biết chịu được loại đùa này, khẽ cắn cánh môi gì kháng nghị, bắt được tay nhưng lại thấy tà khí của chính là vui vẻ.

      "Đây là trừng phạt em." Trong đôi đồng tử tinh nhuệ ra tia lửa nóng, toàn bộ bởi vì hai má tao hồng của cùng kiều cách nào kháng cự được.

      "Đừng như vậy. . . . . ." nhàng giãy dụa.

      " hay ?"

      "Được được, người ta chưa có thấy ‘ cái kia ’ nha, được chưa!" Bị buộc thẳng thắn, khỏi vừa tức vừa thẹn.

      Thiệt là, chút mặt mũi cũng cho, cho người ta chừa chút bí mật chết a! Đối với ngang ngược của nhịn được sinh ra oán giận nho .

      "Cảm thấy như thế nào?" hỏi.

      A! Lại vẫn hỏi cảm tưởng của ? Có loại tình này à!

      Tuy rằng rất muốn thẳng thắn, bất quá lời Thẩm bà bọn họ dặn dò còn văng vẳng bên tai, luôn ân cần báo cho tùy thời tùy chỗ bảo trì khí chất thục nữ, cưỡng chế nội tâm rục rịch quật cường kia, biểu mềm mại phục tùng.

      " có so sánh qua, biết." như vợ cúi đầu xuống, hiền thục vụng trộm đem quật cường thu liễm lại.

      Quan Thiên Tước như có điều suy nghĩ xem kỹ vẻ mặt như bình tĩnh của , mới vừa rồi ràng bắt gặp trong mắt lên tia sáng bướng bỉnh, biểu tượng thuận theo như thế, phải chăng có ai biết mặt khác?

      kiên định nâng mặt của lên, cho phép lảng tránh.

      "Vừa rồi em thoáng cái thở dài, thoáng cái nhíu mày, lại thoáng cái cười trộm, là có ý gì?"

      Người này rốt cuộc là nhìn bao lâu nha? Từng cái biểu lộ của đều buông tha, đáng sợ.

      giọng trả lời: "Cũng bởi vì chưa có thấy, cho nên. . . . . . Cho nên. . . . . . Cảm thấy ‘ nó ’ thoáng cái nằm, thoáng cái đứng thẳng, thần kỳ." Trả lời như vậy đủ thẳng thắn , ép hỏi thêm nữa, mỹ đức kín đáo của người ta cũng bị phá hủy, thiệt là. (Song: Mỹ đức đâu? Sao em hơm thấy? *mặt ngu*)

      Ách? Sao lại dùng loại ánh mắt kia nhìn ? Giống như muốn ăn vậy.

      " ‘ Cái kia ’ của nam nhân cũng phải là tùy tiện nằm nằm, đứng đứng." khàn khàn , trong giọng thu liễm làm cho người nào phát giác lửa nóng, toàn bộ bởi vì hồn nhiên.

      "Phải ? Vì cái gì?" tự chủ được, lại bật thốt lên mà hỏi.

      "Nếu như hứng thú thiếu thiếu, ‘ nó ’ ngay cả chút phản ứng cũng có; nếu hứng thú tràn đầy, muốn ‘ nó ’ nằm xuống cũng được."

      "Lúc nào nằm xuống, lúc nào đứng lên?" rất chân thành hỏi, cũng có ý tứ khiêu khích nào! , thề, bất quá sau khi phát giác của , khỏi bắt đầu hối hận miệng lưỡi của mình, bởi vì đặt ở người , dùng nơi cứng rắn nhất đẩy vào giữa hai chân mềm mại của , khí tức nóng rực thổi bên tai .

      "Lúc này, ‘ nó ’ mực đứng thẳng, thẳng đến khi kiệt sức mới nằm xuống."

      " thể nào, muốn. . . . . ." Thể lực của còn chưa khôi phục đấy, giọng điệu yên tiết lộ bối rối cùng kinh ngạc.

      "Cái này phải trách em, ai kêu em sáng sớm lại đánh thức ‘ nó ’, em phải phụ trách giải quyết."

      In dấu hôn sâu xuống, kèm theo ngậm môi , tận tình tràn đầy ham muốn, giữ lại chút nào.

      ☆☆☆☆☆

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :