1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Băng nữ sủng phu - Mị Dạ Thủy Thảo ( 58c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 19: Câu lạc bộ độc thân


      “Lại đây.”


      “……” Tử Uyên nghe lời đỏ mặt tới.


      Bởi vì vừa tắm xong, mái tóc dài của Tử Uyên rối tung ở sau lưng, ngũ quan lãnh khốc tuấn mỹ cũng càng thêm đậm nét, tản ra cỗ hơi thở mị hoặc .


      lên.” Tử Uyên đến bên giường liền đứng bất động, cho nên, Mạnh Phi Vũ đành phải câu.


      Tử Uyên đỏ mặt lên giường, nằm ở bên cạnh người Mạnh Phi Vũ .


      Đêm qua, ở trong này, trở thành nam nhân của Mạnh Phi Vũ , mà Mạnh Phi Vũ trở thành nữ nhân của , bầu trời của , hơn nữa, cũng là người của , người duy nhất mà kiếp này .


      Tuy rằng, bọn họ chỉ vừa mới biết nhau, cũng phải thực hiểu biết Mạnh Phi Vũ , nhưng nàng, nếu cả đời chung tình cũng phải quá, cho rằng Mạnh Phi Vũ củng có duyên, bằng , vì sao, tại thế giới kia sinh hoạt 25 năm, cũng ai, thích ai, mà vừa đến nơi đây, trong nháy mắt kia, liền Mạnh Phi Vũ ….. tin tưởng, đây là duyên phận, là duyên phận trời ban cho .


      “Suy nghĩ cái gì?” Mạnh Phi Vũ ghé vào trong ngực Tử Uyên , thanh mang theo tia mị hoặc.


      “…… Ta, ta suy nghĩ…… Muốn nàng.”


      “Phải ? Muốn ta cái gì vậy?”


      Vô luận là người quen , hay là người nhà của Mạnh Phi Vũ, chưa ai thấy biểu tình như vậy của nàng, trừ Tử Uyên .


      Thanh lạnh như băng của Mạnh Phi Vũ mang theo dụ hoặc, băng nhan tuyệt mỹ cũng tản ra hơi thở dụ hoặc , cả người toát ra vẻ thần bí cùng gợi cảm.


      Tử Uyên, trong phút chốc, bị mê hoặc.


      Môi hai người môi chậm rãi cuốn lấy nhau, lưỡi dây dưa qa lại, Mạnh Phi Vũ xoa da thị co dãn của Tử Uyên ……


      “Phi Vũ……” Thanh Tử Uyên mang theo dồn dập, cảm giác toàn thân mình đều nóng lên.


      Trải qua đêm dạy dỗ, Tử Uyên đối với chuyện nam nữ cũng biết thêm rất nhiều, mà Mạnh Phi Vũ trong chuyện phòng the thượng cũng là vị sư phụ, nàng dạy dỗ Tử Uyên dựa theo tâm ý của mình, tại, trong thời gian ngắn ngủi, Tử Uyên có lẽ quen lắm, nhưng Mạnh Phi Vũ tin tưởng, chỉ cần tập nhiều hơn, bọn họ hai người ở giường nhất định phối hợp ăn ý.


      Tử Uyên còn ngại ngùng giống như đêm qua , tay di chuyển làn da trắng noãn của Mạnh Phi Vũ , hôn chút rồi dừng ở người Mạnh Phi Vũ , ở lúc Mạnh Phi Vũ cố ý dẫn đường xuống dưới, Tử Uyên liền trượt xuống phía dưới bụng nàng, từng chút từng chút lấy lòng Mạnh Phi Vũ, Mạnh Phi Vũ thoải mái rên rỉ ra tiếng……


      “Ân, đúng, chính là nơi đó……”


      “……”


      Tiếng rên rỉ làm cho người ta mặt đỏ tim đập, làm cho người ta thở nhanh gấp gáp…… Ở ban đêm có vẻ như mị hoặc lệ thường……


      ……


      Sáng sớm, người tỉnh lại đầu tiên là Tử Uyên, nhưng sau đó Mạnh Phi Vũ cũng lập tức tỉnh lại.


      Hai người đều là người có võ công , hơn nữa, nếu luận võ công, Tử Uyên hẳn là ở Mạnh Phi Vũ , nhưng luận thương pháp, Tử Uyên thề ứng phó, hơn nữa, đối với giết người mà , mười người Tử Uyên cũng kém Mạnh Phi Vũ.


      Cho nên, cuộc sống của hai người, cùng lúc rời giường là rất khó tránh khỏi, ai bảo linh cảm của bọn họ so với người bình thường còn tốt hơn nhiều chứ .


      Tử Uyên mặc quần áo rồi xuống giường, sau đó rửa mặt, tới phòng bếp , bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.


      Mạnh Phi Vũ đứng dậy rửa mặt, Tử Uyên đem nước tắm chuẩn bị tốt cho nàng, ánh mắt Mạnh Phi Vũ liền nhu hòa ít.


      ……


      Mạnh Phi Vũ ra, thay quần áo, bữa sáng cũng bày ra bàn, hai người lẳng lặng dùng bữa sáng, dùng xong, Tử Uyên dọn dẹp bát đũa, Mạnh Phi Vũ đọc báo.


      Bởi vì là Chủ nhật, tuy rằng Mạnh Phi Vũ nghỉ ngơi, nhưng có thể làm, cái này cũng xem như đặc quyền , hơn nữa, cho dù phải ngày nghỉ, Mạnh Phi Vũ cũng thực tự do, mà những người khác cũng ai dám dị nghị.


      Gia thế của Mạnh Phi Vũ ở bên ngoái ảnh hưởng rất lớn, ai dám lấy trứng chọi đá, có việc gì ai dám tìm phiền phúc cả.


      Thu thập bát đũa xong rồi , Tử Uyên cũng lẳng lặng ngồi ở bên người Mạnh Phi Vũ , giống như con dâu vậy.


      “Thay quần áo, ta mang ra ngoài.” Mạnh Phi Vũ thản nhiên , nàng sớm nghĩ tới việc này.


      Ngày mai đưa Tử Uyên học, hôm nay tối thiểu phải cho chuẩn bị vài thứ.


      “Nga, hảo.” Tuy rằng Tử Uyên cảm giác thích nhất vẫn là ở cùng chỗ với Mạnh Phi Vũ – lúc chỉ có hai người , lẳng lặng đứng ở trong nhà, biết phải thích ứng thế giới lạ lùng này, mà cũng hiểu được khổ tâm của Mạnh Phi Vũ .


      Rất nhanh sau đó, Tử Uyên liền thay xong quần áo, cùng Mạnh Phi Vũ ra cửa, lần này, Tử Uyên biểu bình thường.


      Xe chạy đường nhanh như bay……


      Cuối cùng, khi tới câu lạc bộ, xe dừng lại.


      Hai người xuống xe, Tử Uyên nhìn cái biển trước mặt, nhàng nhớ kỹ những chữ cái ghi bên .


      “Câu lạc bộ độc thân có hại ôi trường?” (S: sốc với cái tên :))


      “Ân, vào thôi.”


      ……


      “Mạnh tiểu thư, chào.” Mạnh Phi Vũ mang theo Tử Uyên đến trước cửa, đứng trước cửa thân thiết cười tươi nhìn Mạnh Phi Vũ , nhưng trong mắt lại lóe lên ánh sáng kinh ngạc .


      Mạnh Phi Vũ khẽ gật đầu, mang theo Tử Uyên vào.


      Phía sau, vẻ mặt kia vẫn còn kinh ngạc, thể tin được, băng nữ trứ danh Mạnh tiểu thư thế nhưng dẫn theo nam nhân đến nơi này, nam nhân kia là ai đây?


      ……


      Độc thân có hại ôi trường câu lạc bộ, là nơi mà Mạnh Phi Vũ cùng người bạn tốt thời đại học của nàng lập ra, mà chỗ này chính là đại bản doanh của câu lạc bộ.


      Tòa nhà này có hai mươi hai tầng, ba tầng ngầm dươi đất, mặt đất là mười chín tầng , trừ bỏ mười hai tầng là gian riêng tư của bọn họ , hai mươi mốt tầng còn lại toàn bộ đều là các nơi giải trí, toàn bộ đều mở ra ọi người.


      Hơn nữa, là mở ra ọi người, bất quá cũng chỉ dành cho hội viên của câu lạc bộ Độc thân có hại ôi trường , nếu phải hội viên, câu lạc bộ Độc thân có hại ôi trường cho vào, nếu muốn nhập hội cũng rất đơn giản, chỉ cần là nữ nhân, có hội viên giới thiệu, hơn nữa có thể đóng ba trăm ngàn tiền phí năm, như vậy ngươi trở thành hội viên, hưởng thụ đãi ngộ của tổng thống .


      Có người ba trăm ngàn rất quý, ai lãng phí chứ ?


      Ha ha, câu lạc bộ Độc thân có hại ôi trường có hơn ngàn người, người nào ba trăm ngàn rất quý, hơn nữa ba trăm ngàn này chính là phí để gia nhập hội, ở trong này, trừ bỏ nếu muốn dùng phòng tập thể hình , tất cả còn lại đều phải trả tiền.


      ……

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 20: Tái ngộ Đông Phương Dật Văn ( thượng)



      Mạnh Phi Vũ sở dĩ mang theo Tử Uyên tới đây, cũng có cái dụng ý đặc biệt gì, chỉ là muốn hiểu mình hơn , cũng có thể thích ứng hoàn cảnh hơn, mang thăm cộng đồng mà mười người bọn họ mở ra – hội độc thân ô nhiễm môi trường , này đây là sản nghiệp mà mình tâm đắc nhất.




      Mạnh Phi Vũ từ biết đầu tư, nhưng là bởi vì nàng cũng có thân phận chính trị , cho nên đều cư ở phía sau màn, nếu như ngồi đếm, tài sản của mình cũng chênh lệch với tập đoàn Lăng thị của mẹ bao nhiêu.




      “Phi Vũ, nơi này rất đẹp.”




      “Ân.”




      Mạnh Phi Vũ mang theo Tử Uyên vòng, phòng tập thể thao, câu lạc bộ bơi lội, các loại phòng chơi thể thao, các loại phòng chơi cờ, ca múa sàn nhảy, quán rượu và tất cả còn lại.




      Mỗi người khách đều có phòng nghỉ ngơi riêng, tuyệt đối là phòng có hưởng thụ tốt nhất, xa hoa xa xỉ đến khiến người khác líu lưỡi.




      Hơn nữa, vì thỏa mãn “Các loại” nhu cầu của khách nhân , câu lạc bộ vẫn còn thông báo tuyển dụng đủ loại nam nhân cùng nữ nhân.




      Câu lạc bộ này, chỉ có ngươi muốn tới phục vụ, tuyệt đối có thứ phục vụ mà chúng ta làm được .




      tại , xã hội liền là như vậy, chỉ có thứ ngươi nghĩ tới, nhưng có thứ nhân loại làm được.




      . . .




      Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên dùng rất nhiều thời gian mới thăm xong cả câu lạc bộ, sau đó, nàng lại mang theo Tử Uyên ra khỏi câu lạc bộ, tới quán ăn Tây để dùng cơm.




      Mạnh Phi Vũ làm như vậy cũng là có dụng ý, bởi vì, tại xã hội đại, dạy Tử Uyên dùng cơm Tây cũng là chuyện rất cần.




      Nếu như muốn có thể sống được ở thể giới này, tất nhiên thể chỉ bắt ở nhà, cho nên, nhưng thứ như vậy, đều phải học.




      . . .




      Mạnh Phi Vũ chọn quán ăn Tây có từng phòng chỉ có tấm bình phong che, nhưng là mỗi cái gian đều rất bí , nếu như phải cố hết sức nhìn kỹ, tất nhiên nhìn được chuyện gì xảy ra bên trong.




      Hai người tùy ý chọn vị trí tao nhã ngồi xuống.




      Mạnh Phi Vũ chọn rất nhiều món, sau khi chọn xong, Mạnh Phi Vũ nhàn nhạt .




      “Học theo ta.”




      Loại rượu, dao nĩa, trình tự, phối hợp, Mạnh Phi Vũ mỗi dạng đều cẩn thận cho Tử Uyên nghe, hơn nữa cũng từ những động tác có chút vụng về của Tử Uyên mà cảm thụ tâm tình vui sướng của mình.




      thêm gì, khí hài hòa giữa hai người khiến cho người ta hâm mộ thôi.




      . . .




      Tử Uyên học rất nhanh, thức ăn cũng dùng xong, Mạnh Phi Vũ lại dạy Tử Uyên cụ thể cách dùng tiền, sau đó bào Tử Uyên tính tiền, sau đó, hai người ra ngoài, đụng phải nam nử vừa lúc đẩy cửa vào . . .




      Mạnh Phi Vũ nhìn thoáng qua, thu hồi ánh mắt liền ra ngoài.




      “Tiểu thư, xin chờ chút.” Nam nhân mở miệng chuyện .




      Mạnh Phi Vũ cũng thèm để ý đến , trực tiếp liền ra ngoài, mà Tử Uyên mặc dù cũng có nghe được, nhưng là nhìn thái độ Mạnh Phi Vũ như vậy, cho nên, chỉ theo Mạnh Phi Vũ mà gì.




      “Em chờ chút.” Nam nhân là Đông Phương Dật Vân nhìn bạn mình câu, cũng theo vội vã chạy ra.




      Đông Phương Dật Vân chắn trước mặt Mạnh Phi Vũ và Tử Uyên .




      “Tiểu thư, xin chờ.” Cuối cùng cũng tìm ra nàng , từ đêm đó tới nay, bóng dáng nàng luôn xuất trước mặt của , thanh lạnh lùng kia cũng luôn tại trong óc của vang vọng dứt.




      Hơn nữa, từ đêm đó đến nay, mỗi ngày buổi tối đều ở bên ngoài dạo, hy vọng có thể lại lần nữa gặp được nàng, nhưng là vẫn có bất cứ tin tức gì về nàng, ngờ rằng hôm nay cùng bằng hữu tới nơi này ăn cơm lại đụng phải nàng, lần này cái gì cũng thể đơn giản để nàng rời như vậy .




      “Ngươi muốn làm gì?” thanh lạnh như băng chút độ ấm của Mạnh Phi Vũ , làm cho người ta biết nàng suy nghĩ cái gì.




      Nàng là cũng nhớ nam nhân này, là đêm hôm đó khi gặp Tử Uyên, lúc nàng truy sát mục tiêu gặp tên bác sĩ này, bất quá, tại gọi nàng lại là muốn làm gì?




      Mạnh Phi Vũ lo lắng Đông Phương Dật Văn vạch trần thân phận của nàng, trực giác của nàng cho nàng biết, nam nhân này thương tổn nàng, thứ hai cũng là nàng căn bản sợ , cho dù ra ngoài cũng chưa chắc có người tin, hơn nữa, nàng cũng cho cơ hội ra .




      Nghĩ tới đây, Mạnh Phi Vũ vô ý sờ sờ vào cây sung lục để trong ngực.




      còn nhớ tôi sao? Đêm đó chúng ta gặp nhau đó.” Đông Phương Dật Văn rất hàm súc, bất quá , cũng thể , đêm đó ta thấy giết người, còn nhớ sao?




      “Có việc?” Cũng là nhớ, cũng nhớ, nhưng thái độ của Mạnh Phi Vũ cho Đông Phương Dật Văn biết, nàng nhớ là ai.




      “Tôi, tôi có thể biết tên của ? ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, tôi làm cái gì thương tổn , tôi chỉ là muốn cùng làm bằng hữu thôi.” Đông Phương Dật Văn chăm chú , biết lần này nếu như lại bỏ qua, lần sau gặp mặt là đến lúc nào .




      Mà lúc này, Tử Uyên đứng ở bên người Mạnh Phi Vũ, tâm tình rất lại phức tạp.




      biết nam nhân này là ai, nhưng nhất cử nhất động của nam nhân này đều khiến cho người ta cảm giác được từ tao nhã được thể như thế nào , hơn nữa, xem như là vội vàng đuổi tới, cũng có tổn hại đến phong độ của , chỉ cần lẳng lặng đứng ở nơi đó liền hấp dẫn ánh mắt của người khác , mà lúc này, nam nhân này lại dùng ánh mắt quen thuộc như vậy nhìn Mạnh Phi Vũ, Tử Uyên biết, nam nhân này cũng thích Mạnh Phi Vũ, vì vậy ánh mắt nam nhân này rất quen thuộc, đó là ánh mắt khi mình nhìn Mạnh Phi Vũ, trong lòng tràn đầy say đắm.




      thể.” Mạnh Phi Vũ rất nể tình trực tiếp trả lời, giọng điệu lạnh như băng khiến Đông Phương Dật Văn hoài niệm, nhưng câu trả lời kia, lại làm cho Đông Phương Dật Văn có chút thương tâm.




      là danh y nổi tiếng thế giới, gia thế, tướng mạo đều là thuộc hàng thượng đẳng, nữ nhân muốn gả cho đều hằng hà sa số ( nhìu kể xiết), nghĩ tới nữ nhân mình lần đầu tiên coi trọng , vậy còn quá dứt khoát liền bị cự tuyệt , là mị lực của mình giảm xuống sao?




      Mạnh Phi Vũ xong quan tâm phản ứng của Đông Phương Dật Văn liền xoay người .




      Nhưng Đông Phương Dật Văn như thế nào có thể dễ dàng để nàng , có chút sốt ruột muốn kéo Mạnh Phi Vũ lại, nhưng lại bị Mạnh Phi Vũ cảnh giác cái lắc mình liền tránh ra mau .




      Mạnh Phi Vũ nhăn lại mắt mi đẹp , vui nhìn Đông Phương Dật Văn.




      “A, xin lỗi.” Đông Phương Dật Văn cũng biết động tác vừa rồi của mình có chút đường đột , xấu hổ xin lỗi.




      Mạnh Phi Vũ gì tiếp tục lạnh lùng nhìn Đông Phương Dật Văn. . .




      . . .

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 21: Tái ngộ Đông Phương Dật Văn ( hạ )



      Đông Phương Dật Văn có chút sốt ruột, muốn để cho cơ hội biến mất như vậy, nhưng đường đột hỏi tên của người ta cũng là rất mạo muội, cứ như là côn đồ cản đường vậy.


      “Tiểu thư, ta là Đông Phương Dật Văn, này là danh thiếp của ta , ta có ý xấu, ta chỉ là muốn biết thêm về mà thôi.” Đông Phương Dật Văn lấy ra cái danh thiếp đưa cho Mạnh Phi Vũ.


      Dựa theo thói quen của người đại , đối phương đưa ình danh thiếp , mình nên cầm mới gọi là lễ phép.


      Nhưng Mạnh Phi Vũ hiển nhiên có lễ phép như vậy .


      Nàng vẫn lạnh như băng như cũ nhìn Đông Phương Dật Văn .


      Đông Phương Dật Văn rất là xấu hổ.


      “Dật Văn, vị tiểu thư này là bằng hữu của sao?”


      Mà lúc này, bạn của Đông Phương Dật Văn cuối cùng cũng đuổi tới.


      “Ân, chúng ta cũng có thể xem như quen biết.” Đông Phương Dật Văn càng xấu hổ hơn, cũng biết bọn họ là quan hệ gì, nhưng nếu gọi nhau là bằng hữu có lẽ cũng hơi ngượng miệng, ngay cả tên của nàng cũng biết mà.


      “A, xin chào, vị tiểu thư này, tôi gọi là Quách Ngưng, vui khi biết .” Vừa , Quách Ngưng liền đưa ra tay phải…


      Mạnh Phi Vũ nhìn nàng cái…


      “Mạnh Phi Vũ.” Lạnh lùng nhìn Đông Phương Dật Văn ra tên mình, xoay người mang theo Tử Uyên liền rời .


      Nghe được Mạnh Phi Vũ chuyện, Đông Phương Dật Văn đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại , người đó tên Mạnh Phi Vũ , bất quá, mặc dù biết tên, nhưng muốn tìm người có tên như vẫn rất khó khăn, bất quá, lấy năng lực của , tìm người vẫn là có vấn đề gì, cho nên, cũng có lại ngăn cản Mạnh Phi Vũ rời , chỉ là dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Tử Uyên, nam nhân luôn theo bên người nàng kia, hai người bọn họ có quan hệ gì? (Sunny: đương nhiên là ng iu a ! )





      Mạnh Phi Vũ mang theo Tử Uyên tới bãi đỗ xe, dọc theo đường ai cũng gì, Mạnh Phi Vũ tập thành thói quen, Tử Uyên lại nghĩ tới chuyện vừa xảy ra.


      Phi Vũ mặc dù lạnh lùng, nhưng như vậy lại càng thêm hấp dẫn người khác, Tử Uyên nghĩ, nam nhân của Phi Vũ nhất định rất nhiều , vậy, biết nàng vẫn còn muốn mình hay .


      Từ biết đạo lý, nam nhân muốn phải biết khoan dung, phải cùng các thị lang khác của thê chủ sống hòa thuận, thể tranh giành tình nhân, thể tranh thủ tình cảm ghen ghét, cho nên, có lẽ khổ sở, nhưng là lại có thể đón nhận những nam nhân khác của Phi Vũ , chỉ là, sợ, sợ nàng có người khác, liền bỏ rơi mình…


      nghĩ , nếu như ngày, Phi Vũ cần mình , mình có lẽ cũng chỉ có thể lựa chọn biến mất khỏi thế giới này …





      suy nghĩ cái gì?” Cặp mắt lạnh lùng phóng đại của Mạnh Phi Vũ đột nhiên xuất ở trước mặt Tử Uyên .


      “Phi Vũ, ta có thể vĩnh viễn ở bên cạnh nàng sao?” biết vĩnh viễn là bao lâu, nhưng là hy vọng nó nó có nghĩa là cho tới lúc chết.


      “…” gì, Mạnh Phi Vũ chỉ nhìn Tử Uyên, nhưng là trong mắt lại có tia ôn nhu, hơn nữa chỉ sợ là ôn nhu mà ngay cả Mạnh Phi Vũ cũng biết .


      “Lên xe .”


      “Ân, được.”





      Tiếp theo, xế chiều, Mạnh Phi Vũ mang Tử Uyên nhà sách mua đống đủ loại bộ sách, nhất là địa lý xã hội cùng máy tính, điện tử, khoa học kỹ thuật, … như vậy cũng có thể khiến Tử Uyên mau chóng biết nhiều hơn chút.


      Buổi tối, hai người trở lại nhà .


      Tử Uyên xuống bếp, Mạnh Phi Vũ dọn đồ.


      Ăn xong bữa tối, Mạnh Phi Vũ giao cho Tử Uyên tờ giấy chứng nhận, phân biệt từng tờ là giấy chứng minh nhân dân, hộ tịch, các tư liệu cá nhân.


      “Đọc , sau này có người hỏi cứ dựa theo này mà .”


      “A, biết.”


      Tử Uyên đón lấy, nhìn xuống…


      “Tử Uyên, nam, 25 tuổi, phụ mẫu đều mất hết, tại nhi viện ‘Hạnh phúc’ mà lớn lên, tại nhi viện hạnh phúc học xong tiểu học, sơ trung, trung học, bởi vì dưỡng bệnh tạm nghỉ học bốn năm, tại vào ‘Hoàng gia học viện’ – Ngân Nguyệt để học năm thứ nhất.” Tử Uyên giọng đọc lần, sau đó ràng hiểu đại khái, mình vốn phải người của cái thế giới này , nhưng là tại có thân phận nên tiện hơn nhiều.


      Xem xong tư liệu rồi , Tử Uyên lại cầm lên các tờ giấy bên cạnh , có bằng tốt nghiệp tiểu học , có giấy chứng minh sức khỏe của bệnh viện còn có chứng minh nhân dân…


      Tử Uyên biết người bình thường có khả năng làm được điều này, nhưng Tử Uyên biết chuyện này là do Mạnh Phi Vũ lo lắng cho mà làm, cho nên có chút ngượng ngùng câu “Cám ơn” .


      cần.” Đây là thứ mà nàng chỉ cần gọi cú điện thoại là có được, mặc dù đối với người bình thường là khó như lên trời, nhưng là đối với nàng mà chỉ là chiếc điện thoại mà thôi, đây là quyền thế mị lực của người làm trong bộ máy chính trị.





      Buổi tối, Tử Uyên đỏ mặt, mà hơi thở lạnh như băng của Mạnh Phi Vũ cũng trà trộn vào trong người rất nhiệt tình, đêm, rất yên tĩnh, nhưng lại cho vài người có những cảm xúc mãnh liệt khó quên…

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 22: Học viện hoàng gia

      Thứ hai, buổi sáng 8 giờ, Mạnh Phi Vũ mang Tử Uyên ra ngoài.
      ……
      Học viện hoàng gia, học viện quý tộc nổi tiếng nhất nước , các con của các nhân sĩ thượng lưu cơ hồ đều là tốt nghiệp trong trường học này, cho nên, nó là trường học thu phí cao nhất cả nước .
      Hơn nữa, nguyên nhân vì là trường học của quý tộc , cho nên đại bộ phận các học sinh cũng đều có gia thế hùng hậu, đều có thân phận “Quý tộc”, cũng có rất nhiều người lãnh đạo của các quốc gia tốt nghiệp trong trường này.
      Từ mẫu giáo đến lớp học bằng tiến sĩ, từ chính trị đến kinh tế, từ nhạc đến văn học, từ nghiên cứu khoa học đến nhà quản lý, chỉ cần là những khoa mà mọi người có thể nghĩ đến, nơi này đều có khoa đó. Cho nên, nó cũng là trường học mà học sinh cả nước mơ ước.
      Hơn nữa, toàn bộ lão sư nơi này đều được là các giáo sư nổi danh từ khắp các quốc gia đến , vô luận là từ dạy học hay là nghiên cứu khoa học mà , nền giáo dục và chất lượng của nơi này đều đứng hàng cao nhất, cho nên, học viện hoàng gia cũng là trường học giỏi nhất cả nước.
      Trừ những thứ bề ngoài này, còn có rất nhiều danh hiệu được trao tặng cho Học viện hoàng gia , tỷ như: Nơi có nên giáo dục đứng đầu cả nước, trường đại học tổng hợp lớn nhất, bảo tang quốc gia thế giới , nơi có nhân tài tụ tập, cái nơi thành công của các nhân sĩ, trường học được mạ vàng…… Tóm lại, là quá kỳ quái, ngôi trường này có rất nhiều lời đồn , nhưng, tóm lại câu, học viện hoàng gia, tuyệt đối là trường học mà các học sinh tha thiết ước mơ được học nhất.
      Nhưng, trường học nổi tiếng thế giới này có cái bí mật mà mọi người ai biết biết , trường học này rốt cuộc là thuộc quyền sở hữu của ai ……
      Bất quá, bí mật này đối với Mạnh Phi Vũ cùng mười hai tỷ muội ở trong hội “Những người độc thân” mà , đây còn là bí mật.
      ……
      Học viện hoàng gia có rất nhiều truyền thuyết, nhưng trong đó có truyền thuyết chấn động khắp trường đó chính là “Thần thoại về hội những người độc thân”, mà nhân vật chính chính là Mạnh Phi Vũ cùng mười bằng hữu tốt của nàng .
      Các nàng đều tốt nghiệp ở đậy, mỗi người đều có gia thế bất phàm , hơn nữa biết là trùng hợp hay là kỳ ngộ, tuy rằng, các nàng cùng tuổi, nhưng đều thuộc những chòm sao khác nhau!
      Hơn nữa, thứ làm người ta kinh ngạc nhất là này mười hai người này, đều là thiên chi kiều nữ, những có tính tình kỳ dị cư nhiên có thể trở thành bạn tốt, hơn nữa, ở trong cái trường học vốn tràn ngập những truyền thuyết, lại tạo nên “Thần thoại” khác khiến mọi người ngừng bàn tán về nó.
      ………
      Văn phòng hiệu trưởng
      đến văn phòng hiệu trưởng , lại có kiện thể nhắc tới, đó là “Tam đại thần bí”, thiên đường của học viện, trong số đó chính là văn phòng hiệu trưởng , tiếp theo là phòng hội trường của “ Hội những người độc thân” của mười hai vị tiểu thư, tiếp theo là phòng của chủ tịch hội học sinh.
      Sở dĩ ba nơi này được xưng là nơi thần bí, cũng là có lý do, bởi vì, trừ bỏ những người có đặc quyền vào, những người còn lại vốn được tới nơi này, nhất là văn phòng hiệu trưởng ,trong truyền thuyết, trừ bỏ vài vị phó hiệu trưởng cùng người hầu quét tước , vốn có người nào được vào.
      8 giờ 55 phút,
      Chuông phòng hiệu trưởng đúng giờ vang lên.
      “Vào .” Trong phòng truyền ra thanh .
      Phía sau, cửa tự động hướng hai bên mà di động, lại quên câu, Học viện hoàng gia cũng là khu trường học – ngôi nhà toàn đồ công nghệ cao tự động .
      Mạnh Phi Vũ mang theo Tử Uyên vào, trợ lý ngoài phòng hiệu trưởng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn hai người.
      ……
      “Phi Vũ, hoan nghênh hoan nghênh a, bạn tới nơi này của tớ dễ dàng a.” Lam Nhược Lâm cười trêu chọc Mạnh Phi Vũ, nhưng ánh mắt lại luôn luôn nhìn chằm chằm vào Tử Uyên .
      nam nhân có body đẹp, đây là cảm giác đầu tiên của Lam Nhược Lâm .
      Đứng cùng Mạnh Phi Vũ rất xứng đôi, nhưng cũng biết hai người có khí chất lạnh như băng như thế ở cùng chỗ có cần chăn bông ấm áp chút hay , Lam Nhược Lâm cảm giác độ ấm bên trong phòng như thế nào đột nhiên hạ xuống, có phải điều hòa hỏng rồi hay ? Ân, chờ Phi Vũ rồi nhất định phải tìm người sửa.
      “An bài tốt rồi?” Mạnh Phi Vũ chuyện, mà Lam Nhược Lâm cảm giác trong phòng càng lạnh hơn……
      “Phi Vũ, bạn đừng vội a, bạn còn có giới thiệu ình người ta đó, gấp thế làm gì!” Lam Nhược Lâm xong liền bày ra bộ dáng “ Ngươi nếu giới thiệu ta làm việc” .
      “Tử Uyên, Lam Nhược Lâm.” Nàng giới thiệu vắn tắt , mà giới thiệu vắn tắt ,đơn giản chỉ giới thiệu tên là đủ.
      “Tử tiên sinh, xin chào, ta là Lam Nhược Lâm, là bạn của Phi Vũ , cũng hiệu trưởng của trường đại học này, hoan nghênh đến trường học của chúng ta , về sau ở trong này có phiền toái gì đều có thể tới tìm tôi, chỉ là, mạo muội hỏi câu, cùng Phi Vũ của chúng ta có quan hệ gì vậy?” Lam Nhược Lâm tuy lời ra rất nghiêm trang, nhưng câu kia lại làm cho người ta xấu hổ.
      “Xin chào, ta là Tử Uyên, cao hứng khi gặp .” Tử Uyên khách khí , đây là thành quả học tập mấy ngày nay của , mà đối với vấn đề mà Lam Nhược Lâm hỏi, lựa chọn trực tiếp bỏ qua, này cũng là kinh nghiệm mà Mạnh Phi Vũ cho , nếu biết nên trả lời vấn đề như thế nào nên trả lời.
      Mà cũng chính là như vậy, tạo nên Tử Uyên với danh hiệu “Lãnh khốc vương tử” của ngày sau , bất quá, đây là việc sau, tạm thời đề cập tới.
      “Ách…… Ha ha, cùng Phi Vũ đúng là rất xứng đôi a, vậy, đây là thông tin học sinh, điền vào chút tốt rồi.” Lam Nhược Lâm sửng sốt, sau đó cười, lấy ra thông tin học sinh giao cho Tử Uyên, nàng nghĩ, hai người trước mắt đúng là ứng với câu ngạn ngữ: Nồi nào úp vung nấy!
      Tử Uyên tiếp nhận tờ giấy.
      “……” Sau đó khó xử nhìn Mạnh Phi Vũ……

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 23: Tân sinh báo danh ( thượng )



      “Làm sao vậy?” Mạnh Phi Vũ nhìn Tử Uyên.




      “Cái…này…. bút…” biết dùng a!




      “Dùng như vậy .” Mạnh Phi Vũ tiến lên, đưa Tử Uyên cầm bút, bàn tay bé của mình cầm bàn tay lớn của Tử Uyên , sau đó chỉ Tử Uyên cách dùng.




      bên, Lam Nhược Lâm nhìn tới trợn mắt hốc mồm, nàng thề, cho dù mặt trời mọc từ hướng tây, nàng cũng kinh ngạc như tại vậy .




      “Tốt lắm.” Sau khi chỉ xong , Mạnh Phi Vũ đứng dậy , Tử Uyên tiếp tục viết.




      “Phi Vũ, tại sao tớ có cảm giác chuyện này rất kỳ quái?” Lam Nhược Lâm hỏi Phi Vũ.




      “Bí mật.” Mạnh Phi Vũ phải có tính hài hước, chỉ là do nàng lạnh lùng muốn mà thôi.




      “Bí mật, trời a, Phi Vũ, chúng ta còn có bí mật gì nữa, ngay cả bí mật về đêm của cậu tớ còn biết, cậu còn có cái gì thể chứ.” Lam Nhược Lâm vẻ mặt khó tin.




      “Ngày 1 tháng sau.” Mạnh Phi Vũ đầu đuôi lại câu, Tử Uyên hiểu , nhưng Lam Nhược Lâm cũng biết, nàng nâng mi nhìn Mạnh Phi Vũ.




      “Mấy ngày nay tớ tò mò muốn chết rồi.”




      Hôm nay là ngày 22, phải chờ tới ngày 1, còn có vài ngày nữa, còn tại sao Mạnh Phi Vũ lại về ngày 1, bởi vì đó là ngày cố định mà mỗi tháng hội độc thân ô nhiễm môi trường tụ hội .




      liên quan tới tớ.” Mạnh Phi Vũ lạnh lùng .




      Vẻ mặt Lam Nhược Lâm như đoán ra được chuyện gì.




      “Ta viết xong rồi.” thanh Tử Uyên có chút lạnh lùng chen vào giựa hai người.




      Lam Nhược Lâm cầm tờ giấy nhìn chút, phát vấn đề kỳ quái , mới bắt đầu chữ viết có chút mới lạ khô khan, nhưng là đến khúc sau, chữ viết càng ngày càng sinh động, nét chữ thanh tú làm cho người ta chìm đắm, chữ viết gần giống như kiểu thư pháp, nam nhân kỳ lạ .




      Hơn nữa, nhìn về phía Tử Uyên, nàng cảm giác nam nhân này nhất định là cái bảo tàng, chỉ là, cái bảo tang này là của người khác, cho nên, cho nên, chỉ có thể nhìn, thể chạm…




      “Tốt lắm, hai người cầm cái này ra ngoài tìm trợ lý của tớ , nàng thu xếp tốt tất cả, cậu biết, tớ là u linh hiệu trưởng ( chắc là hiệu trưởng giấu mặt), có cách nào ra mặt.”




      “Biết.” Mạnh Phi Vũ trả lời, sau đó mang theo Tử Uyên liền ra ngoài, ánh mắt Lam Nhược Lâm vẫn nhìn theo bọn họ, sau khi bọn họ xa, cầm lên điện thoại, bấm ười số điện thoại…









      Lúc Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên ra ngoài , trợ lý chờ ở ngoài cửa .




      “Mạnh tiểu thư , xin chào, ta là trợ lý hiệu trưởng , Âu Dương Mộc.” Âu Dương Mộc là nữ nhân hơn 30 tuổi, hơn nữa là nữ nhân rất xinh đẹp , nhưng so sánh với xinh đẹp năng lực của nàng còn giỏi hơn, chứng minh chính là nàng có thể trở thành trợ lý hiệu trưởng .




      “Chào.” Mạnh Phi Vũ nể tình đáp câu.




      “Ha hả, Mạnh tiểu thư, hiệu trưởng thông báo qua, người muốn ta dẫn bạn học này tham quan hay là người cũng cùng?” Âu Dương Mộc khách khí hỏi, nàng rất thông minh, nàng biết người có thể được hiệu trưởng tự mình tiếp kiến tuyệt đối phải người bình thường, cũng tuyệt đối phải người nàng có thể đắc tội.




      “…” Mạnh Phi Vũ nhìn về phía Tử Uyên.




      “Phi Vũ, ta có thể mình .”




      “Ân, buổi tối tôi tới đón .”




      “… Được.” Vốn định cần, nhưng Tử Uyên vẫn chưa quen thuộc nơi này, nên vẫn đáp ứng.




      học, cũng biết, nhưng là tại thế giới của , người có thể học đều là nữ tử, nam nhân chỉ có thể ở nhà, hơn nữa rất nhiều nam nhân đều thể biết chữ, mà sở dĩ thi từ ca phú đều biết, cũng là vì phụ thân là tài tử , mẫu thân cũng có nguyện vọng là muốn phụ thân giáo dục mình.




      Mạnh Phi Vũ nhìn Tử Uyên , nàng vẫn còn là có chút yên lòng, nhưng con đường của mình mình phải tự , nàng cũng tin tưởng vào ánh mắt của mình, Tử Uyên làm được.









      Sau khi Mạnh Phi Vũ rời khỏi.




      “Tử Uyên bạn học, xin chào, mời theo tôi, tôi mang bạn gặp thầy chủ nhiệm.” Âu Dương Mộc như vậy liền có chút xấu hổ, nam nhân như vậy biết tại sao lại tới nơi này học đại học, lấy nhiều năm kinh nghiệm của mình ra xem, nam nhân như vậy thích hợp được đặt ở địa vị cao để cho người ta chiêm ngưỡng hơn.




      Khí chất lạnh lùng lại còn lộ ra vài phần lãnh khốc, nhưng lại có chút ấm áp khó phát toát ra từ người này, nhất là mới rồi khi Mạnh tiểu thư còn ở đây, khí chất của cùng tại cũng giống nhau, tinh cách mâu thuẫn như vậy lại làm cho người ta khó quên được, trong trường học này nhất định lại nổi lên trận bão táp, những sữ sinh a, tự cầu phúc ình , Âu Dương Mộc cũng cầu khẩn thay những nữ sinh này.




      “Cám ơn.” biết nên cái gì, cho nên, chỉ tiếng cám ơn.




      “Ha hả, cần khách khí, sau này cậu có chuyện gì tìm tôi là tốt, này là danh thiếpcủa ta .” Vừa , Âu Dương Mộc vừa đưa qua tờ cái danh thiếp, Tử Uyên nhớ ra lúc nhìn thấy Đông Phương Dật Văn cũng đưa ra tờ giấy như thế này, cho nên, đại khái biết đây là thứ đồ để giới thiệu chính mình, thuận tay nhận lấy.




      Mà Âu Dương Mộc thấy Tử Uyên gì , cũng cái gì nữa , hai người cùng nhau hướng về hệ nhạc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :