1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Băng nữ sủng phu - Mị Dạ Thủy Thảo ( 58c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 14: Đổi Trang Phục



      “Phi Vũ, nàng để ý tuổi của ta sao?”




      “Có ý gì?”




      “Ta 25 tuổi a.” già lắm rồi , sợ nàng ghét bỏ .




      “Ta 29 tuổi.” lời này xong ánh mắt Mạnh Phi Vũ có điểm quái dị.




      “Cái kia giống a, ta 25 tuổi , mà còn chưa gả được ra ngoài, chuyện này ở nơi của chúng ta, là bị… bị chê cười.” Tử Uyên có chút vội vả giải thích, cũng có chút khó chịu cúi đầu.




      “Ta .” Mạnh Phi Vũ liếc mắt nhìn Tử Uyên ngắn gọn đáp.




      ? cái gì? … Nàng là nàngi chê cười ta sao?” Có chút mê mang, nhưng lập tức Tử Uyên liền phản ứng lại, mang theo kỳ vọng nhìn Mạnh Phi Vũ.




      “Đúng.”




      như vậy, nàngi cũng bởi vì vậy mà ghét bỏ ta, có đúng ?” Tử Uyên vội vàng hỏi tới.




      là người của tôi .” có trực tiếp trả lời vấn đề của , nhưng là lại làm cho Tử Uyên thả lỏng tâm trạng.




      “Nàngthật tốt.” Tử Uyên có chút kích động.




      Mạnh Phi Vũ nhìn Tử Uyên như thế, ánh mắt phức tạp lóe lóe, giống như lên tia ánh sáng nhu hòa.




      Bất quá, vú Trương nghe bọn họ đối thoại còn có chút mơ hồ, đây là cái gì cùng cái gì vậy?




      Bất quá, cho dù nàng nghĩ muốn nát óc, cũng thể hiểu nội dụng cuộc đối thoại của bọn họ.









      Sau bữa sáng, Mạnh Phi Vũ để vú Trương rời , sau đó gọi cuộc điện thoại hôm nay Viện Tư Pháp , trong phòng liền lại yên tĩnh trở lại.




      lấy cái này mặc vào.” Mạnh Phi Vũ từ cái túi bên người lấy ra bộ nam trang phục bình thường của nam nhân, đây là Mạnh Phi Vũ cố ý chuẩn bị cho Tử Uyên.




      Quần áo người Tử Uyên nhìn rất kỳ quái.




      “A.”




      Tử Uyên cầm lấy bộ quần áo kia vào phòng tắm.




      phút đồng hồ qua…




      Hai phút đồng hồ qua…




      Năm phút đồng hồ qua…




      Mười lăm phút qua…




      Trong phòng tắm có ai quay lại, Mạnh Phi Vũ nguy hiểm nheo lại mắt.




      Lại trôi qua ba mươi phút, Mạnh Phi Vũ đứng lên, hướng phòng tắm tới.









      Mạnh Phi Vũ nhàng gõ cửa phòng tắm, cửa mở ra , Tử Uyên có chút xấu hổ nhìn Mạnh Phi Vũ.




      Mạnh Phi Vũ nhìn về phía Tử Uyên, phát người của vẫn còn mặc bộ y phục kia, bộ quần áo nàng chuẩn bị đặt ở bên.




      Khẽ nhướn mi, Mạnh Phi Vũ có ý muốn Tử Uyên nghi hoặc của nàng.




      “Ta… Ta mặc đồ đó đâu” Tử Uyên ấp a ấp úng ra vấn đề của .




      Mạnh Phi Vũ nghe được câu trả lời như vậy chỉ tĩnh mặc…




      Ngay sau đó, Mạnh Phi Vũ lướt qua Tử Uyên, cầm lấy bộ quần áo kia, hướng Tử Uyên tới.




      “Cởi quần áo.”




      “A!” Tử Uyên kinh ngạc kêu tiếng, mặt đỏ ửng.




      “…” Mạnh Phi Vũ gì nhìn Tử Uyên.




      “A, được.” Mặc dù muốn, nhưng là Tử Uyên vẫn là thuận theo bỏ trang phục.




      Mạnh Phi Vũ lại lần nữa cẩn thận nhìn Tử Uyên, thể vóc người rất đẹp, rất thích hợp làm người mẫu, bất quá, là nam nhân của Mạnh Phi Vũ, sao có thể làm người mẫu được, nam nhân của nàng chỉ có thể là người của nàng mà thôi.




      Nàng cầm trang phục tiến lên, nhìn Tử Uyên mặt đỏ tới mang tai ý , giúp Tử Uyên mặc vào trang phục.




      thôi.”




      Lạnh lùng, nhàn nhạt, hình như cũng là tia cảm tình, nhưng lúc này nghe vào trong tai Tử Uyên, cũng sai biệt với thanh của tự nhiên.




      Cho nên, liền ngây ngốc theo phía sau Mạnh Phi Vũ xuất môn .









      Kinh ngạc! Kinh ngạc! Lại kinh ngạc!




      Tử Uyên có kinh ngạc nên lời !




      Mặc dù cuối cùng biết chính mình xuất môn , hơn nữa trong lòng cũng chuẩn bị tốt, nhưng là vẫn còn nhịn được kinh ngạc.




      Tử Uyên cũng muốn chính mình giống như tên ngốc, nhưng là vẫn nhịn được kinh ngạc của chính mình.




      Khi tới đây, liền gặp được Mạnh Phi Vũ, mặc dù học tập chút tri thức đại hóa, nhưng là khi đối mặt với thang máy, xe xì pọt, cùng nhiều trang phục người đại như vậy , vẫn là nhịn được kinh ngạc của mình cùng… Bối rối!




      Tử Uyên vẫn còn cần nhiều thời gian để thích ứng với xã hội tại.




      “Lên xe.” tới bãi đỗ xe, chiếc Ferrari màu bạc thích nhất của Mạnh Phi Vũ đậu ở đây.




      “Ta…” Tử Uyên vốn định , nhưng là nghĩ tới câu mình từng , đó chính là “ trở thành người làm phiền nàng”, mà tại giống như người làm phiền nàng, tâm tình Tử Uyên có chút trầm xuống.




      “Vào.” Mạnh Phi Vũ dường như biết Tử Uyên quẫn bách, mở ra cửa xe mời vào.




      “Phải” Thói quen ăn sâu vào tâm can là khó sửa đổi, giống như là tại, Tử Uyên coi Mạnh Phi Vũ là thê chủ (thê tử + chủ nhân) của mình , cho nên đối với mệnh lệnh của thê chủ tất nhiên phải nghe theo , sau đó rất tự nhiên đem nữ nhân trước mắt này thành trời của , là tất cả của









      Xe rất nhanh liền khởi động, vẽ ra đạo ánh sáng bạc, chạy ra khỏi bãi đỗ xe…

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 15: Lần đầu tiên ra ngoài mua sắm



      Phong cảnh bên ngoài đập vào mắt Tử Uyên, khiến lại lần nữa cảm giác được bản thân cùng nơi này chênh lệch lớn bao nhiêu, nhưng tự cho bản thân, bất kể như thế nào đều phải kiên cường, đều phải thích ứng nơi này nhanh chút, chỉ có như vậy mới trở thành gánh nặng cho nàng, cũng thể tách ra khỏi người được nữa.




      “Xuống xe!” Mạnh Phi Vũ dừng xe lại, quay sang Tử Uyên .




      “A.” Tử Uyên nghe lời muốn xuống xe, nhưng vấn đề lại xuất , mở cửa được, biết nên như thế nào mới có thể xuống xe, sốt ruột, cả người bắt đầu đổ mồ hôi.




      Mà lúc này Mạnh Phi Vũ xuống xe .




      Nhìn bộ dạng Tử Uyên, nàng nhìn qua cửa sổ, thấy Mạnh Phi Vũ xuất ở ngoài cửa, Tử Uyên xấu hổ thở dài hơi.




      . . .




      Hai người vừa xuống xe liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người.




      Tử Uyên bề ngoài lãnh khốc tuấn mỹ, thân hình cao lớn cường tráng, đúng là nam nhân rất manly, mà Mạnh Phi Vũ mặc dù vẻ mặt rất lạnh, nhưng là cũng che dấu được tướng mạo tuyệt mỹ của nàng, hai người đứng chung chỗ, mặc dù làm khí xung quanh như hạ xuống vài độ, nhưng thể họ rất xứng đôi.






      Mạnh Phi Vũ ở phía trước , Tử Uyên theo ở phía sau bước, người ngoài nhìn vào giống như là nam nhân ở phía sau bảo vệ nữ nhân, mà hai người là người tập thành thói quen, người cẩn thủ bổn phận.




      Mạnh Phi Vũ mang Tử Uyên tới khu mua sắm cao cấp, tên là thiên đường mua sắm Bắc Đường, là tập đoàn sản nghiệp lớn trong nước, mà sở dĩ nàng mang Tử Uyên đến nơi này cũng là vì muốn mua cho Tử Uyên quần áo cùng những đồ dùng cần thiết.


      . . .




      Mạnh Phi Vũ hiểu về trang phục của nam nhân, cho nên trực tiếp mang Tử Uyên tới tiệm quấn áo hàng hiệu Gucci nổi tiếng thế giới… Trong tiệm, dòng nhạc lời nhàng vang lên, bài nhạc của Trung Quốc thời cổ xưa




      Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên vào, người bán hàng liền lên tiếng đón chào.




      “Hai vị, nhĩ hảo, chúng tôi có thể phục vụ gì cho hai vị ?”




      “Quần áo!” Mạnh Phi Vũ ngắn gọn hai chữ khiến nhân viên cửa hàng sửng sốt, nhưng như thế nào bọn họ cũng trải qua huấn luyện người bán hàng chuyên nghiệp cao nhất, cho nên vẫn mỉm cười theo phía sau Mạnh Phi Vũ bọn họ .




      Nhưng là, sau đó lâu, mỉm cười mặt những nhân viên cửa hàng bỗng có chút cứng ngắc . . .




      “Tiểu thư, thỉnh ngài……, ngài làm vậy là có ý gì?” Nhân viên cửa hàng có chút ngốc trệ hỏi Mạnh Phi Vũ, mà ánh mắt nhìn về phía những nhân viên cửa hàng cầm những bộ quần áo đứng sau Phi Vũ.




      “Mua quần áo.” Mạnh Phi Vũ giọng điệu lạnh như băng, khiến cho vị tiểu thư kia mất tự nhiên lui về phía sau bước.




      “Ách. . . Nhưng ngài cũng cần chọn nhiều như vậy ?” Có thể là bị giọng điệu Mạnh Phi Vũ đông lạnh , cho nên thanh của vị tiểu thư nhân viên cửa hàng kia dần.




      “. . .” Mạnh Phi Vũ gì, lạnh lùng nhìn thoáng qua nhân viên cửa hàng kia, sau đó. . .




      “Ách! có việc gì có việc gì, ngài chọn , ngài cứ tùy tiện chọn, tùy tiện chọn a.” biết là khiếp sợ hay là bị đông lạnh , tiểu thư nhân viên cửa hàng vội vàng .




      . . .




      Lại lát sau, Mạnh Phi Vũ nhìn mọi người cầm quần áo, cảm giác có chút vừa lòng gật đầu.




      “Thử xem!” Giọng điệu lạnh lùng này là với Tử Uyên.




      Sau đó, Tử Uyên bị mọi người vây quanh mang vào phòng thay đồ, Mạnh Phi Vũ tìm cqi1 ghế sa lon ngồi xuống, tiện tay cầm lấy quyển tạp chí. . . .




      Nhưng là cũng lâu lắm, tiểu thư nhân viên cửa hàng kia vội vàng chạy ra khỏi trong phòng thay quần áo .




      “Tiểu thư, vị tiên sanh này chịu thay quần áo.”




      “Ân.” Mạnh Phi Vũ đầu tiên là chau mày, sau đó dường như nhớ tới điều gì, đứng lên hướng phòng thay quần áo tới.




      “Các ngươi đều ra ngoài” Giọng điệu lạnh lùng hướng về mọi người , ai có bất cứ ý kiến gì, liền đem gian để lại cho hai người là Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên .




      “. . . xin lỗi.” Mặt Tử Uyên có chút hồng, cũng có chút xấu hổ, vừa rồi bị đống người mang đến nơi này, sau đó họ lại bắt đầu cỡi quần áo cho , cả kinh hạ tránh ra , vì bảo vệ trinh tiết, có chết cũng để những nữ nhân này thoát y phục của .




      Nghe được lời xin lỗi, Mạnh Phi Vũ gì, chỉ là cầm lấy trang phục bên đưa cho Tử Uyên thay.




      Tử Uyên vẫn còn có chút muốn, nhưng đây là mệnh lệnh của thê chủ, Tử Uyên nghe theo, mặc dù Mạnh Phi Vũ cũng lấy , nhưng là trong tim của , Mạnh Phi Vũ chính là thê chủ của , mệnh lệnh của nàng chính là mệnh lệnh của trời a.




      giống như hình tượng lãnh khốc khi nãy ở trước mặt người ngoài khi nãy, Tử Uyên ngượng ngùng bắt đầu thay quần áo, cái lại thay cái, đồ gì biết cách mặc, Mạnh Phi Vũ phải giúp chỉnh phen, từ từ, mặc trang phục đại đối với Tử Uyên cũng phải là vấn để nữa


      . . .




      Ước chừng qua nửa giờ, Mạnh Phi Vũ mang theo Tử Uyên ra khỏi phòng thử đồ, đứng bên ngoài chờ là những nhân viên lúc nãy.




      “Tiên sinh, tiểu thư, các ngài quyết định muốn mua tất cả sao?” Nhân viên cửa hàng dè dặt hỏi , thứ nhất cũng là bởi vì hơi thở lạnh như băng của hai người, thứ hai cũng là bởi vì Mạnh Phi Vũ chọn nhiều trang phục như vậy, mọi người đều kỳ vọng rất nhiều, nàng mua vài món đồ , phải biết rằng,hơn mười món trong phục nàng cầm kia, tùy tiện lấy ra cái đơn giá cũng là năm chữ số rồi. (Bên TQ tỷ số tiền của nó phải như Việt Nam mình a~ Năm chữ số của Việt Nam là có mấy chục ngàn, đối với bên đó khoảng tiền cực lớn đó.)




      “Toàn bộ, đưa đến nơi này.” Vừa xong, Mạnh Phi Vũ lây ra cái danh thiếp, đưa cho tiểu thư nhân viên cửa hàng .




      “A, hảo, chúng ta nhất định đưa đến.” Tiểu thư nhân viên cửa hàng lộ ra khuôn mặt tươi cười hớn hở, phải biết rằng những nhân viên cửa hàng này đều có tiền boa, hôm nay bán nhiều như vậy, cũng đủ bằng tiền lương tháng của bọn họ rồi.




      . . .




      Mua đủ quần áo, Mạnh Phi Vũ lại mang Tử Uyên dạo quanh khu mua sắm, mua vài món đồ dùng, mà đúng lúc hai người vừa ra khỏi khu mua sắm,lại đụng phải bằng hữu của Mạnh Phi Vũ .




      “Phi Vũ, nghĩ tới lại ở chỗ này gặp cậu nha.”

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 16: Hai người trong mắt Bắc Đường Yên



      “Phi Vũ, nghĩ tới lại ở chỗ này gặp cậu nha!” Thanh kinh ngạc trêu chọc phát ra từ trong miệng mỹ nữ xinh đẹp kia.




      “Yên.” Mạnh Phi Vũ dùng thanh lạnh như băng kêu tên của đối phương, xem như chào hỏi.




      Yên bất đắc dĩ giật giật khóe miệng.




      “Phi Vũ, ở khu mua sắm cũng lạnh lắm rồi , cần lại hạ nhiệt độ đâu .”




      “. . .” Mạnh Phi Vũ lần này liền ngay cả đáp lời cũng có.




      “Ân? Phi Vũ, cậu giới thiệu vị tiên sinh bên cạnh này cho tớ sao?” thể trách Yên mực xem Tử Uyên, cũng có thể trách tại dùng loại khẩu khí kinh ngạc chuyện, mà là trong ấn tượng của Yên, Mạnh Phi Vũ từ xưa cho tới bây giờ chưa cùng nam nhân nào dạo phố cả.




      “Tử Uyên.” Nhìn thoáng qua Tử Uyên, Mạnh Phi Vũ trả lời.




      “Tử tiên sinh, họ của rất đặc sắc a, ta là Bắc Đường Yên, vui khi quen biết .” Bắc Đường Yên vừa xong liền vươn tay muốn cùng Tử Uyên bắt tay, đây là lễ phép xã giao cơ bản , nhưng tay nàng còn chưa kịp đưa ra bị Viêm Liệt giành trước .




      “Nhĩ hảo, Tử tiên sinh, ta là Viêm Liệt, bạn trai của Yên.” Viêm Liệt thấy Bắc Đường Yên nhiệt tình như vậy , ghen ghét mà chen ngang đối thoại của bạn cùng Tử Uyên , khách khí với Tử Uyên.




      Tử Uyên có chút xấu hổ , nữ nhân kia vươn tay ra cũng biết nàng muốn gì, muốn chạy về phía sau trốn, bởi vì để cái đó của nữ nhân đụng tới , nhưng mà nam nhân kia cũng làm ra động tác như vậy, Tử Uyên có chút biết làm sao.




      “Nhĩ hảo, ta là Mạnh Phi Vũ.” Tử Uyên vẫn nhúc nhích, nhưng là Mạnh Phi Vũ lại vươn tay cùng Viêm Liệt nắm phen, khiến Bắc Đường Yên kinh ngạc trợn to mắt, Mạnh Phi Vũ cư nhiên chủ động cùng người khác giới thiệu bản thân, là khó có thể tin nổi, Bắc Đường Yên lại nhìn về phía Tử Uyên vẻ mặt lãnh khốc đứng bên, trong đôi mắt lên đạo ánh sáng.




      Xem ra, băng nữ nhà bọn họ cuối cùng cũng gặp được chân mệnh thiên tử rồi.




      “A, nhĩ hảo nhĩ hảo, ta là Viêm Liệt.” Viêm Liệt là đại nam hài, 24 tuổi, đối với Mạnh Phi Vũ vẻ mặt băng sương vẫn là có chút thói quen.




      “Phi Vũ, cùng cậu là quan hệ như thế nào?” Bắc Đường Yên khách khí trực tiếp hỏi.




      Lời của nàng khiến Tử Uyên có chút cứng ngắc, Mạnh Phi Vũ cũng có lấy , nhưng là hai người có quan hệ vợ chồng, trong lòng của nàng, hẳn là bị coi như là thị quân hoặc thị thiếp của Mạnh Phi Vũ , mặc dù, thân phận như vậy cũng vinh dự gì, nhưng chỉ cần đối tượng là Mạnh Phi Vũ, liền cam tâm tình nguyện, cho nên, Tử Uyên nhìn Mạnh Phi Vũ, trong mắt tràn ngập chờ mong.




      “Bạn trai.” do dự, suy nghĩ, Mạnh Phi Vũ trực tiếp ra đáp án như vậy.




      Nghe Mạnh Phi Vũ , mắt của Bắc Đường Yên còn sáng hơn lúc nãy .




      “Bạn trai? Phi Vũ thừa nhận người là bạn trai vẫn chỉ có người là , xem ra rất đặc biệt a.” Ánh mắt Băc Đường Yên nhìn Tử Uyên soi mói từ xuống dưới , mà Tử Uyên nhìn ánh măt càn rỡ của nàng nhíu mày.




      Mạnh Phi Vũ hướng phía trước bước bước, biết là cố ý hay là vô ý, vừa lúc chặn lại tầm mắt của Bắc Đường Yên.




      “Chúng ta .” Mạnh Phi Vũ xong liền dắt tay Tử Uyên rời , mà Bắc Đường Yên cùng bạn trai đứng chung chỗ cũng có ngăn cảm, mà là cười cười nhìn bọn rời , khóe miệng có chút giương lên, thoạt nhìn qua, tâm tình nàng rất tốt.




      . . .




      “Yên, em vui mừng cái gì?” Viêm Liệt nhìn Bắc Đường Yên cười hài lòng, cũng có chút tò mò hỏi.




      “Bạn thân tìm được bạn trai, em đương nhiên vui mừng rồi.”




      “Em hai người họ? Có thể sao?”




      “Đương nhiên , em chưa từng thấy Phi Vũ đối với nam nhân tốt như vậy.” Bắc Đường Yên khẳng định .




      “Hả? Có sao?” Viêm Liệt có cảm giác như thế, trong mắt của , hai người kia là qua lãnh khốc .




      “Ha hả, nam nhân ngốc , chúng ta thôi, phải. . .”




      Bắc Đường Yên mang theo tiểu tình nhân cười tươi rời .




      . . .




      “. . . Bạn trai là cái gì ?” Tử Uyên cùng Mạnh Phi Vũ hồi, vẫn là nhịn được mà hỏi nàng.




      Mạnh Phi Vũ sửng sốt, chăm chú nhìn Tử Uyên.




      “Người .” Mạnh Phi Vũ ra đáp án Tử Uyên có thể lý giải .




      Tử Uyên nhe răng cười tiếng, diện mạo lãnh khốc tràn ngập ôn nhu, nữ nhân bên cạnh bởi vì nhìn cẩn thận vấp chân mém ngã.




      “Đừng cười!” Trực giác của Mạnh Phi Vũ ra như vậy, sau khi xong mới biết được chính mình gì.




      Sau đó, nụ cười của Tử Uyên liền như vậy biến mất, hơi thở lãnh khốc trở lại mặt của .




      biết sao Mạnh Phi Vũ lại cho cười, nhưng là nghĩ nhất định là mình làm đúng, cho nên, cũng có hỏi tại sao.




      “Sau này được ở trước mặt người ngoài cười, cũng được đối với người khác cười, chỉ có thể cười với ta, biết ?” Mạnh Phi Vũ đúng là rất hiếm khi câu dài như vậy. (S: aaaa chị bá đạo quá! mà dễ thương quá!! aaaa *lăn lăn* )




      Mạnh Phi Vũ nhận ra là mình ghen, nàng chỉ là thích người khác dùng ánh mắt như vậy nhìn Tử Uyên mà thôi, phải ghen a.




      “Phải” Biết Mạnh Phi vũ phải thích nụ cười của mình, Tử Uyên yên tâm đồng ý.




      . . .




      Hai người ra khu mua sắm, tới bãi đỗ xe, đường , tay hai người vẫn nắm chặt lấy nhau. . .

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 17: Bên ngoại tỉ mỉ quan tâm



      Mua sắm xong, Mạnh Phi Vũ vốn định về nhà, nàng phải loại người thích náo nhiệt, nhưng khi nàng thấy vẻ mặt tò mò của Tử Uyên , liền thay đổi chủ ý


      Mạnh Phi Vũ đem tốc độ xe từ từ giảm xuống, lúc trước, tốc độ xe của nàng liều mạng y như tay đua xe, có biện pháp giảm xuống, đó cũng là thói quen lúc học đại học nàng luyện thành, bằng hữu của nàng, tốc độ lái xe cũng thua nàng bao nhiêu.


      Tử Uyên có thể cảm giác được tốc độ xe chậm lại, thu hồi ánh mắt mực nhìn chăm chú ngoài cửa xe, nhìn về phía Mạnh Phi Vũ.


      “Cám ơn.” Tử Uyên có chút cảm động, nhưng là càng còn nhiều mà càng ngượng ngùng hơn, cảm giác mình hảo ngốc, cái gì cũng biết.


      Mạnh Phi Vũ gì, tiếp tục lái xe.


      Rất nhanh là tới giữa trưa, Mạnh Phi Vũ cũng mang Tử Uyên nửa khu phố rồi, cuối cùng, Mạnh Phi Vũ đem xe dừng ở bãi đỗ xe của nhà hàng, bởi vì đến giờ cơm trưa .


      Trải qua buổi sáng học tập, Tử Uyên đối với thế giới này biết thêm chút chút, cách ăn mặc của mọi người, kiến trúc ở ngã tư đường , cũng có chút ít khái niệm, cho nên, khi cùng với Mạnh Phi Vũ tới phòng ăn, Tử Uyên rất ổn trọng .


      “Hoan nghênh quý khách ghé thăm.” nữ nhân mặc áo sườn xám ra tiếp khách thân thiết ân cần hỏi thăm.


      Mắt Tử Uyên nhìn thẳng, cùng với Mạnh Phi Vũ vào, nhưng là trong lòng có nghi vấn nho .


      Đây là thắc mắc Tử Uyên mới vừa ra cửa liền phát , nam nhân cùng nữ nhân nơi này ăn mặc chỉ có chút quái dị, thậm chí còn có chút quá phận, chẳng lẽ cũng ai nghi ngờ sao?


      Mang theo nghi vấn, Tử Uyên cùng với Mạnh Phi Vũ tới phòng.


      Mạnh Phi Vũ tùy ý kêu vài món ăn liền lẳng lặng ngồi ở nơi này nhìn Tử Uyên.


      Tử Uyên có chút ngượng ngng2.


      “Phi Vũ, ta có đề muốn hỏi nàng, có thể chứ?” Biết Mạnh Phi Vũ muốn , nhưng là Tử Uyên cũng còn cách nào, cũng thể hỏi người khác a.


      “Ân.” Mạnh Phi Vũ đáp tiếng.


      “Mọi người nơi này đều ăn mặc như vậy, có vấn đề gì sao?”


      “…” Ăn mặc như vậy?


      “Chính là mặc rất mỏng, tại nơi ở cua3t a, nam nhân thể mặc quần áo như vậy rồi ra ngoài đâu.”


      sao.” Xem ra, nếu muốn thích ứng vẫn còn cần thời gian ngắn, nhất là vấn đề về thân phận nam nữ .


      “A.” Kỳ , hỏi, cũng biết nhất định là có gì, bằng như thế nào đường cái ai cũng mặc như vậy, nhưng là nhìn càng nhiều càng khiến kinh ngạc, cơ hồ như muốn đảo lộn tư tưởng của .


      “Nơi này, nam nhân có thể làm bất cứ việc gì mình muốn làm.” Nàng mực cho Tử Uyên vấn đề này, là bởi vì là nó trọng yếu, nhưng nếu như Tử Uyên mực cẩn thận theo chính mình như vậy , nàng cũng nên cho cái công đạo.


      “Muốn là làm? Cái gì cũng có thể sao?” Tử Uyên tựa hồ còn chút nghi vấn.


      muốn làm cái gì?” Chăm chú nhìn Tử Uyên, Mạnh Phi Vũ là muốn biết Tử Uyên nghĩ muốn làm cái gì.


      “Ta muốn vĩnh viễn ở chung chỗ với nàng.” Tử Uyên nhìn Mạnh Phi Vũ chăm chú, kiên định .


      “…” Nàng gì, nhưng băng tuyết trong lòng Mạnh Phi Vũ Băng lại tan ra, nàng nở nụ cười.


      “Ta .” Sợ Mạnh Phi Vũ tin, Tử Uyên lại lần.


      “Ta biết.”


      “Biết, vậy nàng tin ta sao? Nàng đồng ý ở cùng ta mãi mãi sao?” Có chút lo lắng, có chút khẩn trương, tâm trạng Tử Uyên cứ bất an yên.


      “Ta tin …”


      Mạnh Phi Vũ còn muốn điều gì, nhưng người bán hàng bắt đầu bưng thức ăn lên , Tử Uyên cùng Mạnh Phi Vũ ngừng chuyện.





      Lúc thức ăn được dọn lên, hai người lẳng lặng ăn, nhưng Tử Uyên thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn Mạnh Phi Vũ, hơn nữa cũng tỉ mỉ gắp thức ăn cho Mạnh Phi Vũ, Mạnh Phi Vũ cũng cự tuyệt, hưởng thụ hầu hạ của Tử Uyên .


      Bất quá, Mạnh Phi Vũ ăn cũng phải rất vui vẻ, bởi vì nàng cảm giác thức ăn nơi này trước kia nàng vẫn cho rằng tệ , tại lại rất khó ăn, nàng biết là khẩu vị của mình thay đổi .


      Sau khi ăn xong, Mạnh Phi Vũ lấy tiền ra, sau đó thấy Tử Uyên hiểu, lấy tiền trong ví ra nửa đưa cho Tử Uyên, ước chừng có 3, 4 ngàn. (S: ngàn của trung quốc nó nhiều lắm chứ phải như Việt Nam đâu nha các bạn


      “Đây là tiền.” Chưa từng giải thích nhiều hơn , Mạnh Phi Vũ muốn Tử Uyên tự tìm hiểu.


      Tử Uyên tiếp nhận, chăm chú nhìn chút, rồi bỏ vào trong túi quần.





      Xế chiều, Mạnh Phi Vũ mang theo Tử Uyên, lại lái xe chạy hơn hai tiếng, đường gặp những tòa kiến trúc nổi tiếng nào còn có thể hai câu, khiến Tử Uyên hiểu thêm chút về nơi này.





      Buổi tối, hai người trở lại nhà.


      Bởi vì Tử Uyên thấy cần thiết, hơn nữa Tử Uyên lại rất quen thuộc việc nhà, cho nên, Mạnh Phi Vũ bảo vú Trương sau này cũng cần ghé qua đây nữa , Tử Uyên đối với quyết định này cũng cao hứng, cảm giác được, như vậy, nơi này liền càng giống như là nhà của hai người , mà , cũng có thể là cùng nữ nhân mình mến làm ít chuyện .





      “Phi Vũ, cơm chiều muốn ăn cái gì, ta làm.”


      Mạnh Phi Vũ bởi vì cơm trưa ăn hợp khẩu vị, cho nên liền quyết định về nhà ăn cơm chiều, nàng nghĩ nàng nhất định là bị tài nấu nướng cao siêu của Tử Uyên làm hư rồi.


      “Sao cũng được.” Đối với món ăn, Mạnh Phi Vũ cũng thích chọn lắm.


      “A, hảo.” Tử Uyên mỉm cười, toàn bộ khí chất lãnh khốc ở bên ngoài khi nãy , tựa hồ bây giờ, cùng với Tử Uyên khi ra ngoài là hai người khác nhau hoàn toàn.


      Mạnh Phi Vũ cũng có chút nghi hoặc nhìn Tử Uyên.


      Rất ràng là hai người giống nhau a.


      Tử Uyên có chú ý tới ánh mắt của Mạnh Phi Vũ , toàn tâm toàn ý làm bửa tối, trong lòng chỉ nghỉ “Hy vọng Phi Vũ có thể thích” .

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 18: Đây cũng là nhà của



      Chuông cửa vang lên, Mạnh Phi Vũ đứng dậy nhìn về phía ngoài cửa, là vài người khuân vác, hẳn là người đưa quần áo đến.


      Mở cửa, người ngoài cửa có chút kinh ngạc, đây cũng là biểu tình của nhiều người khi gặp Mạnh Phi Vũ lần đầu tiên, Mạnh Phi Vũ có dung nhan lạnh lùng xinh đẹp thể chê vào đâu được, hơi thở thần bí lạnh lùng tản ra , khiến cho người ta cảm thấy được lạnh lẽo nhưng lại động lòng người, hơn nữa giấu ở ngoài lớp băng lạnh kia lại là hơi thở thần bí mị hoặc gợi cảm , rất khó khiến người ta có thể chống cự loại hấp dẫn mâu thuẫn này , nhưng khí tức lạnh như băng kia cũng làm cho rất nhiều người chùn bước.


      “Đặt ở đó.” Mạnh Phi Vũ quen ánh mắt người khác nhìn mình, lạnh lùng câu, liền xoay người trở về chỗ ngồi.


      Hai người khuân vác nghe được thanh lạnh như băng kia lập tức bị đông lạnh mà hoàn hồn, rất nhanh liền đem quần áo cùng đồ đạc đặt ở nơi Mạnh Phi chỉ định, sau đó lớn để cho Mạnh Phi Vũ ký hóa đơn liền chạy ra ngoài nhanh như chớp , bọn họ tự mình hiểu lấy, nữ nhân như vậy , bọn vĩnh viễn chạm vào nổi.


      Nhà trọ của Mạnh Phi Vũ chỗ nào cũng thông nhau, chỉ có buồng vệ sinh là có tường ngăn cách, cho nên, là phòng bếp, cũng chỉ bất quá là ngõ trong nhà trọ mà thôi.


      Cho nên, có người đến, Tử Uyên cũng biết, nhưng khi ra từ phòng bếp, nhìn đồ vật để đầy đất vẫn có chút ngây dại, làm sao lại có nhiều như vậy được?


      “Hôm nay mua.” Mạnh Phi Vũ đứng ở bên giải thích .


      “Đều là của ta?” Hôm nay bọn họ ra ngoài, mua rất nhiều đồ, hơn nữa đều là mua ình.


      “ Ừ.”


      “Nhiều như vậy, để ở đâu bây giờ?”


      “Đây cũng là nhà của .” Ngụ ý chính là, đặt ở đâu cũng được cả.


      xong câu liền quyết định như vậy , đối với Mạnh Phi Vũ mà là rất khó, đem gian tư mật của mình phân ột người khác, đây là loại thừa nhận, cũng là loại hứa hẹn.


      Người được nàng quý trọng, vĩnh viễn được quý trọng, người được quý trọng, vĩnh viễn chẳng nằm trong tim nàng.


      “Phi Vũ, cám ơn nàng, cám ơn nàng cho ta ngôi nhà.” Thiên ngôn vạn ngữ, Tử Uyên lại biết nên cái gì, cho nên, đành phải tiếng cám ơn.


      “Cơm xong chưa?” Nàng làm những chuyện như vậy, phải vì tiếng cám ơn, cũng phải vì lương tâm nàng bắt phải làm việc thiện, mà là nàng nguyện ý, nàng thích, nàng cho rằng là đúng, cho nên, nàng mới làm, bao gồm nam nhân trước mắt này, trực giác của nàng cho nàng biết, nàng hẳn nên làm như vậy.


      Vẻ mặt Mạnh Phi Vũ vẫn lạnh như băng, nhưng lại là người rất tình cảm, có trực giác sâu sắc , nhưng lại luôn kìm giữ tình cảm của mình, tính chất đặc biệt của Bò Cạp đều có thể tìm được thân thể của nàng , chỉ có bị nàng che giấu rất sâu.


      “Nga, tốt lắm, chúng ta dùng cơm .”


      “Ân.”


      Trừ phi là chuyện quan trọng, Mạnh Phi Vũ chủ động chuyện, mà Tử Uyên sợ nhất là quấy rầy Mạnh Phi Vũ, hai là cũng biết nên gì, cho nên, cũng thường xuyên trầm mặc, thời gian dài liền tạo ra thành khí im lặng giữa hai người trong lúc đó .


      ……


      Bữa tối qua , Tử Uyên hiền lành thu thập bát đũa, tại, đối với tất cả những đồ dùng này, Tử Uyên dùng rất quen thuộc, theo góc độ nào đó , Tử Uyên là thiên tài.


      Sửa sang lại tất cả xong, Tử Uyên lại đem trái cây ra, sau đó ngồi ở bên cạnh Mạnh Phi Vũ , mà Mạnh Phi Vũ lúc này lại xem tivi.


      Đối với tivi, tuy rằng, Tử Uyên cũng hiểu được chút chút, nhưng vẫn cảm thán ngờ có vật như vậy tồn tạ, từng tưởng, đây là thần kỳ của thần tiên


      Mấy ngày nay, Tử Uyên nếu có thời gian rảnh đọc sách hoặc là xem tivi, bởi vì hai cái này giúp học được nhiều thứ, má Trương cũng cho Tử Uyên, trong TV có rất nhiều câu chuyện về cuộc sống đời , mà Tử Uyên cũng từ nó học được rất nhiều tri thức.


      ……


      Nhìn tivi hồi , Tử Uyên tập trung tinh thần, mà Mạnh Phi Vũ còn có chút yên lòng, nàng nhìn nhìn Tử Uyên, lại nhìn nhìn tivi, cầm điều khiển từ xa bấm tắt tivi.


      Tử Uyên có chút kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Mạnh Phi Vũ nhìn mình……


      “Tắm rửa.” Ngữ khí lạnh như băng .


      “Nga, ta nấu nước cho nàng . ” Nghe Mạnh Phi Vũ muốn tắm rửa, Tử Uyên lập tức liền đứng lên muốn nấu nước, hầu hạ thê chủ là trách nhiệm của .


      tắm rửa.” Nhắc lại lần, ý tứ của Mạnh Phi Vũ là muốn Tử Uyên tắm rửa, mà phải mình tắm.


      “Ta tắm?…… Nga, ta biết.” Nghe Mạnh Phi Vũ , đầu tiên, Tử Uyên sửng sốt, sau đó nhìn ánh mắt lạnh như băng mà nóng bỏng của Mạnh Phi Vũ mới phản ứng lại , nghĩ tới cảnh tượng ngày hôm qua mà làm ình mặt đỏ tim đập , sau đó cuống quít đáp ứng tiếng rồi chạy tới phòng tắm.


      Mạnh Phi Vũ đến bên giường, bỏ quần áo của mình, lên giường, cầm lấy tờ tạp chí rồi đọc……


      Sau đó lâu, Tử Uyên liền đỏ mặt ra.


      “Lại đây.” Thanh lạnh như băng có chút độ ấm, độ ấm cũng bắt đầu lên cao, Tử Uyên chậm rãi hướng tới giường ……


      ……

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :