1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Băng nữ sủng phu - Mị Dạ Thủy Thảo ( 58c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương thứ chín: Hào khí an tĩnh

      Edit: Sunny Cà Chua


      Bửa tối rất an tĩnh, Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên đều gì.



      Mạnh Phi Vũ lẳng lặng ăn thực vật trước mặt, trong lòng vừa lòng đến chín mươi phân, là người cổ đại , khả năng tiếp thu cái mới tất nhiên rất kém, nhưng Tử Uyên lại sử dụng đồ vật để nấu ăn được như vậy cũng quá tốt. Mạnh Phi Vũ nghĩ đây có lẽ cũng là lần đầu tiên Tử Uyên dùng đồ đại, cho nên liền có vài phần đồng tình.



      Bất quá, Mạnh Phi Vũ tin tưởng, tài nấu nướng của Tử Uyên càng ngày càng tốt, bởi vì nàng cố gắng giúp Tử Uyên rèn luyện tài nấu nướng, đây chính là phúc của nàng a.



      Cơm chiều ăn xong, Mạnh Phi Vũ theo thói quen bắt đầu thu thập bát dĩa, trong nhà trước giờ chỉ có mình nàng, nàng cũng thể lưu lại chén dĩa cho người giúp việc ngày hôm sau thu thập a.



      Nhưng là khi Mạnh Phi Vũ thu thập, Tử Uyên ngồi lại khẩn trương đứng lên.



      “Phi Vũ, nàng muốn làm gì?”



      “Dọn dẹp.” Mạnh Phi Vũ kỳ quái nhìn Tử Uyên, nhưng vẫn trả lời ngắn gọn.



      cần, cần, ta là nam nhân, sau này chuyện như vậy đều để ta làm là được, nàng làm việc cả ngày cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi .” Tử Uyên rất chăm chú nhìn Mạnh Phi Vũ, , trong ý thức của , những việc này đều hẳn là để nam nhân đến làm a.



      Quái dị! Đây là ánh mắt Mạnh Phi Vũ nhìn Tử Uyên . Nhưng là ánh mắt quái dị này lập tức sáng tỏ, sau đó, vui vẻ trong mắt lạnh như băng của Mạnh Phi Vũ , nàng tìm được người tốt rồi.



      Mạnh Phi Vũ đem bát dĩa trong tay giao cho Tử Uyên, xoay người hướng ghế sa lon tới.



      Tử Uyên tiếp nhận bát dĩa trong tay Mạnh Phi vũ, vẻ mặt vui mừng lộ ra nụ cười.



      Cuộc sống hài hòa của hai người chính thức bắt đầu rồi.



      ….



      Bởi vì phòng của Mạnh Phi Vũ thông với bên ngoài, cho nên, nhất cử nhất động của Tử Uyên đều bị Mạnh Phi Vũ nhìn vào trong mắt.

      Mạnh Phi Vũ phát , vóc người tuấn của Tử Uyên đứng rửa chén hình ảnh thế nào hài hòa được, nhưng là lại có cảm giác ấm áp kỳ dị , hơn nữa Tử Uyên làm việc rất chăm chú, làm cho người ta cảm giác rất ổn trọng, rất có cảm giác an toàn, mà cảm giác an toàn đối với Mạnh Phi Vũ mà , cũng chỉ có “nhà” mới có thể cho nàng cảm giác như thế.



      Nàng sao? Cùng nam nhân này? … Hẳn là tệ .





      “Phi Vũ, nàng ăn trái cây , đây là vú Trương mua tới.” lâu sau Tử Uyên liền tắm xong, sau đó cắt dĩa trái cây đem ra bàn.



      “Ân.” Liếc mắt nhìn Tử Uyên cái, Mạnh Phi Vũ tiếp nhận trái cây, sau đó lại lạnh như băng câu…



      “… Ngồi xuống, cùng nhau ăn.”

      “Hảo.” Tử Uyên nhàng ngồi ở bên cạnh Mạnh Phi vũ ghế sa lon, từ bàn cầm quả táo.





      “Tử Uyên…”





      “Phi Vũ…”





      Hai người cùng nhau phát ra thanh, kêu tên của đối phương, đúng là thần giao cách cảm.





      cứ .” thanh lạnh như băng của Mạnh Phi Vũ làm cho người ta có bất cứ cách gì cự tuyệt, ít nhất, tại trước mặt Mạnh Phi Vũ, Tử Uyên cũng có cách nào cự tuyệt.



      “Phi Vũ, ta hôm nay học xong cách dùng mấy thứ này , ngờ cái thế giới này cùng thế giới của ta có chênh lệch lớn như vậy , bất quá ta thích ứng rất nhanh, ta cũng tận khả năng đọc những thư văn này, nhưng mà, thư của nàng đại bộ phận đều là luật pháp thư, ân, nơi này gọi là pháp luật, ta xem phải hiểu lắm, nàng có thể giải thích cho ta chút ? Nếu như nàng có thời gian cũng sao, ta tự mình từ từ tìm đáp án.”



      Tử Uyên vừa vừa nhìn Mạnh Phi Vũ bên , cũng biết Mạnh Phi Vũ muốn nhiều, hơn nữa chuyện với cũng luôn lạnh như băng, nhưng là chính là thích ngữ điệu lạnh như băng của nàng, cho nên muốn nghe chút thanh của nàng, hơn nữa xem hiểu những quyển thư này.



      Bình đẳng? Ở chỗ này nam nữ là bình đẳng sao? Còn có, nơi này có nữ hoàng sao? Chủ tịch mới là quan lớn nhất ? Aiz, năng lực học tập của rất tốt, nhưng là những chuyện này vẫn hiểu bao nhiêu.



      có người dạy .” Mạnh Phi Vũ cũng là định về chuyện này, hôm nay nàng gọi cho Lam Nhược Lâm cũng chính là vì muốn tìm sư phụ cho Tử Uyên, để Tử Uyên có thể hiểu thế giới này hơn, như vậy cũng có thể trợ giúp cho xã hội sau này , Mạnh Phi Vũ mặc dù muốn chiếm giữ , nhưng cũng bắt Tử Uyên suốt ngày ở nhà, người nếu như tách rời cùng xã hội, chuyện rất đau xót, nàng có cùng Tử Uyên về chuyện tương lai , nhưng là ở trong lòng nàng có kế hoạch với Tử Uyên rồi.



      Chỉ bất quá, bất kể là như thế nào,tương lai Tử Uyên đều phải giống kế hoạch của mình , nàng tin tưởng, Tử Uyên cũng là nguyện ý.



      “A, hảo.” Có chút mất mát, cũng có chút thất vọng, nhưng là Tử Uyên vẫn cười đáp ứng, cũng biết là cầu của mình quá xa vời , nên làm chậm trễ thời gian của Phi Vũ .







      “… nếu như còn có chuyện hiểu, ta dạy .”



      Ước chừng là 10 giây sau, Mạnh Phi Vũ câu như vậy, sau đó đứng dậy rời , vào phòng tắm.



      Trong phòng tắm, Mạnh Phi Vũ có chút ảo não, ánh mắt có chút mông lung, nàng vừa mới gì? Nàng dạy ! Ha hả, đến lúc nào nữ nhân luôn lạnh như băng khiến mọi người sợ hãi, lại dĩ nhiên ra câu như vậy! Tử Uyên a Tử Uyên…



      ghế sa lon, mặt Tử Uyên là nụ cười nhàn nhạt so với thái dương còn muốn sáng hơn,gương mặt tuấn mỹ khắc sâu nụ cười khiến cả người toát ra loại mị lực kỳ lạ …







      ( tấu chương hoàn )

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 10: Cùng nhau ngủ



      Buổi tối, có vấn đề rất nghiêm trọng phát sinh giữa hai người.


      Chỉ có cái giường, đương nhiên còn có cái ghế sa lon, nhưng là ghế sa lon rất , cho dù là Mạnh Phi Vũ ngủ cũng nhất định thoải mái, huống chi Mạnh Phi Vũ tuyệt đối có khả năng ngủ ghế sa lon.


      Kỳ , Mạnh Phi Vũ cũng cần cùng Tử Uyên ngủ ở cái giường, hơn nữa, coi như là có phát sinh chuyện gì, Mạnh Phi Vũ cũng là lo lắm, nàng nếu quyết định đem Tử Uyên mang về nhà, ở trong lòng nếu nhận định Tử Uyên , như vậy nếu có phát sinh quan hệ gì là chuyện sớm muộn mà thôi…


      Huống chi… Mạnh Phi Vũ nhìn Tử Uyên chút ,vóc người của rất tốt a, cảm giác giường cũng nhất định rất tuyệt… (S: tỷ đúng là sắc nữ :))


      Nhưng mà đối với Tử Uyên đến từ cổ đại, đó chính là điều rất xấu hổ .


      Vốn là nam quả nữ cùng ở phòng là làm trái với lễ giáo, huống chi Mạnh Phi Vũ cũng chạm qua thân thể của mình, mặc dù chỉ là cách lớp trang phục, nhưng là dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, đụng chính là đụng, bất quá, Mạnh Phi Vũ là người thích, cho nên đụng cũng có hại, hơn nữa, Tử Uyên quyết định phải Mạnh Phi Vũ lấy .


      Đương nhiên, nếu như Mạnh Phi Vũ cưới , cũng cái gì, nhưng là coi chính mình trở thành là người của Mạnh Phi Vũ, nếu như Mạnh Phi Vũ nghĩ muốn cùng … Kia gì gì đó, cũng là nguyện ý, chỉ là vóc người như vậy … Phi Vũ hội nghĩ muốn sao?


      Hai người hai tâm tư, liền như vậy đứng ở trong phòng khách nhìn nhau.


      Cuối cùng, vẫn là Tử Uyên trước tiên.


      “Phi Vũ, ta, ta…” , chính là vẫn chưa ra được cái gì.


      “…” Mạnh Phi Vũ cũng chuyện, lạnh lùng nhìn Tử Uyên.


      Tử Uyên sợ lãnh, nhưng là biết nên cái gì.


      “… Ta, ta… Ta… Phi Vũ! Nàng ghét bỏ ta sao?” Cắn răng cái, trừng mắt, Tử Uyên rốt cục nhịn được hỏi câu.


      “Ghét bỏ cái gì?” Hồ nghi nhìn Tử Uyên, Mạnh Phi Vũ hiểu có ý gì.


      “Ta… Ta…” Nàng như vậy như thế nào có thể được cái gì nữa chứ?


      !” Mạnh Phi Vũ rất thích người có ràng như vậy , thanh lập tức lạnh thành 1 độ.


      “Ta được!” Tử Uyên cũng bắt đầu sốt ruột , cũng thể , nếu như nàng chê , nguyện ý cùng nàng ngủ giường , nhưng như thế nào cũng là công tử, như thế nào có thể như thế chăng biết xấu hổ, đề nghị với nàng như vậy.


      nghe lời của ta?” thanh xuống lần nữa giáng xuống.


      “Ta có, ta… Hảo, ta , Phi Vũ nếu như nàng chê ta vóc người xấu xí, như vậy, ta nguyện ý… hầu hạ nàng.” Vốn là có chút do dự, nhưng là tại trong mắt người kia lạnh như băng, thấy chút vui vẻ, nên Tử Uyên kinh hoảng liền trong lòng nghĩ sao là ra như vậy.


      Sau khi hết mới biết được chính mình gì, trong lòng run sợ nhìn Mạnh Phi Vũ…


      Ánh mắt có ghét bỏ, có chán ghét, cũng cho là đúng, Tử Uyên tại lúc nhìn vào trong đôi mắt lạnh như băng kia, chỉ thấy nó ánh lên tia vui vẻ, đẹp quá đẹp quá… Tử Uyên trong tích tắc cảm giác chính mình hình như đắm chìm ở trong đó, cách nào tự kềm chế…


      “Ta rất nguyện ý!” Biểu đạt cho điều Mạnh Phi Vũ nguyện ý, chỉ có là lời mà còn có hành động.


      Khi Mạnh Phi Vũ ra lời này, đồng thời, Mạnh Phi Vũ liền tiến lên, tới chỗ Tử Uyên có chút kích động đứng ở chỗ kia, hôn lên môi , nhưng chỉ là cái phớt qua nhàn nhạt, chỉ là chạm nhau liền thu trở về. (S: ngất, chạm có cái thôi hả == Trời ơi.. )


      Mạnh Phi Vũ tuyệt đối phải người ngây thơ như thế, nhưng mà là nam nhân ở trước mắt là người như vậy , cho nên nếu muốn quan tâm nam nhân này, Mạnh Phi Vũ cũng cần vội vả thể , mà là giống như muốn chứng minh lời của mình là đúng, nhàng cho Tử Uyên cái hôn.


      Đôi môi lạnh như băng nhưng mềm mại chạm vào môi , đó chính là hôn sao? Nàng cư nhiên lại hôn , Tử Uyên bởi vì nụ hôn nhàn nhạt thoáng qua kia mà trong lòng lên bao nhiêu cảm xúc, nhưng cuối cùng chỉ đọng lại cảm giác ngọt ngào… Nàng nguyện ý hôn chính mình ư…


      “Cùng lên giường ngủ.” Khi Tử Uyên vẫn còn trầm mê trong nụ hôn đầu tiên của mìnhl, Mạnh Phi Vũ còn ra câu càng làm cho Tử Uyên kinh ngạc đến ngây người…


      “Ách… Cùng nhau?” dám tin hỏi lần.


      “Ân.”


      Ầm tiếng vang lên trong đầu Tử Uyên, nghe được nàng trả lời, mặt liền đỏ, sau đó lộ ra nụ cười biết là kinh ngạc hay vui vẻ…


      “Ta…”

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 11: cùng nhau ngủ



      “Ta…”


      “Ngươi muốn?” Lạnh lùng nhìn thoáng qua Tử Uyên, trong thanh Mạnh Phi Vũ ràng có uy hiếp, Mạnh Phi Vũ nàng muốn tìm người giường vẫn chưa từng bị ai cự tuyệt giống như lúc này đâu!


      “Ta… Ta…” Tử Uyên lắp ba lắp bắp được , biết nên cái gì, mặt dần đỏ như mông khỉ (PP::))).


      “…” Mạnh Phi Vũ lần đầu tiên thấy có nam nhân thẹn thùng như vậy khi nhắc tới chuyện này, những thế còn là nam nhân đậm chất đàn ông như (PP: Xmen đích thực :))), có chút mâu thuẫn a, nhưng là trong mắt Mạnh Phi Vũ, lại ôn hòa đến kỳ dị, biết có phải là tình nhân trong mắt Tây Thi hay , nhưng bộ dáng đỏ mặt của đại nam nhân này thực rất đáng , hấp dẫn chết người.


      “Nàng… Ta…” Tử Uyên vẫn tiếp tục lắp.


      Mạnh Phi Vũ có chút bất đắc dĩ , nàng gì, sau đó, tiến lên vài bước, cầm khuỷa tay Tử Uyên, lôi , mãi cho đến bên giường mới buông ra, sau đó lại lần nữa hôn lên môi Tử Uyên.


      Tử Uyên lại lần nữa mê man …


      Dần dần, đôi mắt lạnh như băng của Mạnh Phi Vũ tràn đầy ấm áp, nhưng là hai mắt của Tử Uyên lại nhắm chặt nên cũng thấy biểu của nàng, bởi vì tại hoàn toàn bị nụ.hôn này chinh phục đến lâng lâng .


      Từng bước từng bước, Mạnh Phi Vũ ôm lưng Tử Uyên, đem toàn thân áp chế ở giường.


      Mãnh liệt bị áp đảo, Tử Uyên mở mắt, nhìn thấy bản thân trong đôi mắt tinh xảo lạnh như băng đối diện, trong mắt lại lên tia mê man, mặt đỏ ửng lại đỏ ửng thêm chút, sau đó là ngượng ngùng tránh né cái nhìn của Mạnh Phi Vũ.


      “Phi Vũ, ta… Ta …” Tử Uyên rất câu gì đó.


      Mạnh Phi Vũ có chút kỳ quái nhìn về phía Tử Uyên… ? cái gì?


      Nhưng là ngay lúc thấy vẻ mặt thẹn thùng của Tử Uyên, đương nhiên nàng ràng cái “ ” trong miệng Tử Uyên là cái gì!


      Mạnh Phi Vũ có chút kinh ngạc, kỳ , nàng cũng phải muốn cùng Tử Uyên phát sinh quan hệ mờ ám gì, nhưng là rất hiển nhiên, Tử Uyên hiểu lầm , như vậy, tại nàng nên làm hay làm tốt đây? (S: tiến tới luôn a ~~)


      Mạnh Phi Vũ suy nghĩ lại cúi đầu nhìn về phía Tử Uyên, mà nam nhân bị mình áp chế ở dưới thân cũng có vẻ mặt thẹn thùng nhìn mình…


      Mỗi tế bào trong não của Mạnh Phi Vũ bị mở bung ra, ngay lúc đó…


      Nàng lần thứ ba hôn lên đôi môi kia, mang theo dục vọng cùng cảm xúc mãnh liệt, có chút thô bạo, có chút vội vàng, Mạnh Phi Vũ tùy ý nhấm nháp, nụ hôn với nam nhân này cũng có thể hòa tan băng sơn trong lòng nàng.


      Tử Uyên bị hôn đến choáng váng, quên cả hô hấp, chỉ thuận theo những động tác tiết tấu của Mạnh Phi Vũ, nghe theo cầu của nàng, mê man…


      Nụ hôn vẫn tiếp tục, cái lưỡi của Mạnh Phi Vũ sớm tàn phá bừa bãi trong miệng Tử Uyên, cùng lưỡi Tử Uyên chơi đùa, sau đó khẽ liếm hàm răng trắng của Tử Uyên, ngọt a… Hai người vì hôn nhau, nước miếng kịp nuốt nên chảy ra, lại thêm màn dâm mỹ…


      “Hộc…. hộc…” Rốt cục cũng kết thúc nụ hôn kịch liệt này, Tử Uyên bắt đầu lấy lại hô hấp. bây giờ giống như ở trong trạng thái thiếu dưỡng khí trầm trọng vậy a.


      Nhìn Tử Uyên vẻ mặt khả ái hồn nhiên, trong mắt Mạnh Phi Vũ lại lần nữa xẹt qua tia vui vẻ.


      Tử Uyên mơ mơ màng màng lúc này ôm chặt lấy Mạnh Phi Vũ. Mạnh Phi vũ cao có 1m 7, mà Tử Uyên cao 1m85, cho nên Mạnh Phi Vũ bị ôm chặt lấy, ngược lại có cảm giác như chú chim nép vào bên người.


      Mạnh Phi Vũ cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của Tử Uyên, cảm thụ được hơi thở của Tử Uyên, trong lòng bỗng nhiên xuất cảm giác an tâm, ấm áp. Nàng bao giờ buông tay ! Trong mắt Mạnh Phi Vũ lên kiên quyết lạnh như băng….





      Nụ hôn thứ tư, nụ hôn thứ năm, nụ hôn thứ n… Vô số nụ hôn rải rác khắp cơ thể Tử Uyên, từng dấu hôn đỏ giống như những bông hoa, khiến người thưởng hoa như mê loạn ,lòng người thưởng hoa cũng mê loạn …


      “Ân…” Thanh rên rỉ biết từ ai phát ra , hô hấp của hai người vây quanh lẫn nhau,hai thân thể quấn quít rời, ánh mắt mang theo chút cuồng loạn mê ly tràn ngập giữa hai người.


      Quần áo hai người sớm rơi bừa bộn mặt đất. Bàn tay mềm mại của Phi Vũ bắt đầu cuồng loạn…. Tử Uyên hổ là học sinh giỏi, dưới “dạy dỗ” của Mạnh Phi Vũ ,Uyên rất nhanh liền nắm được các kỹ sảo giường, mặc dù có chút “chưa chín”, có chút vụng về, nhưng là đây dù sao cũng là các loại di chuyển theo bản năng, có đôi khi cần thành thục điêu luyện, mà là cần loại cảm xúc cuồng dã mãnh liệt như thế này, mà Tử Uyên học tập những bước đầu có sẵn điều kiện này.


      Mỗi động tác đều đầu đánh vào cảm xúc mãnh liệt nhất, mỗi động tác đều khiến Mạnh Phi Vũ rên , lần đầu tiên của hai người mà cứ như trải qua thời gian tôi luyện rất lâu vậy…


      Nằm ở trong lòng Tử Uyên, Mạnh Phi Vũ rên lên, bất kể là nam nhân ở thời đại nào, ở giường vẫn là rất mãnh liệt a, nàng nghĩ sau này nhất định rất “ thuần thục”.


      Mệt nhọc quá độ khiến hai người dần dần tiến vào mộng đẹp, nhưng thân thể lẫn nhau vẫn quấn quít tách rời, như là muốn tuyên bố điều gì…


      đêm an tĩnh.



    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 12: Buổi sáng ngọt ngào



      Dường như là có thần giao cách cảm, Mạnh Phi Vũ liền biết Tử Uyên tỉnh, mà Tử Uyên cũng cảm nhận được động tác của Mạnh Phi Vũ .




      “Chào buổi sáng” Thanh của Tử Uyên mang theo tia ngượng ngùng.




      hề quên chuyện xảy ra tối qua, mặc dù giống như là nằm mơ, nhưng là biết chuyện kia là , cái loại cảm giác ngọt ngào này phải trong mơ có thể thỏa mãn được.




      “Chào buổi sáng” Đây là thanh mang theo điểm lạnh như băng, phát ra từ Mạnh Phi Vũ mới rời giường.




      Thanh hai người đồng thời vang lên, trọng điệp chung chỗ liền như bọn họ vén tứ chi (PP: đoạn nì bó tay T^T)




      “Ta…”




      Thanh Tử Uyên lại lần nữa vang lên, bất quá chỉ có tiếng cũng biết gì thêm nữa.




      “…” Mạnh Phi Vũ nghi hoặc nhìn về phía Tử Uyên, muốn biết muốn gì.




      “… Ta làm bữa sáng!” chịu được xấu hổ như vậy, Tử Uyên đỏ mặt giãy dụa muốn đứng lên.




      “Đừng động!” Thanh lạnh như băng của Mạnh Phi Vũ vang lên, mang theo chút vui.




      Tử Uyên đình chỉ động tác, nhìn về phía Mạnh Phi vũ, sau đó theo ánh mắt Mạnh Phi Vũ nhìn lại…




      Mạnh Phi Vũ tóc dài, dài đến thắt lưng, Tử Uyên cũng là tóc dài, so với Mạnh Phi Vũ chỉ có hơn chứ có kém, hai người đêm dây dưa, khiến tóc hai người cũng quấn vào cùng nhau, cho nên, Tử Uyên vừa động, liền liên lụy đến Mạnh Phi Vũ.




      Tử Uyên và Mạnh Phi Vũ hai người liền đem chỗ tóc đó gỡ ra.




      Mà Tử Uyên nhìn tóc hai người quấn quít ở chỗ, liền nghĩ tới từ “kết tóc đầu bạc”.




      Kết tóc ư? cùng nàng, kết tóc như vậy chính là “kết tóc” sao? cùng nàng có thể như vậy sao?




      Mặc dù, bọn họ có quan hệ vợ chồng , nhưng là, chính mình cảm thấy xứng với nàng, hơn nữa,nàng cũng muốn kết hôn với mình, nàng chỉ vứt bỏ , nhưng là chưa từng có qua thương , muốn kết hôn với , cho nên, cho dù thân thể của nam nhân là đáng giá nhất, lại như trước có cái gì hy vọng xa vời, chỉ cần có thể được theo nàng là đúng rồi.




      Mà Tử Uyên lại biết trong lúc mình miên man suy nghĩ Mạnh Phi Vũ cũng nhìn chỗ tóc đó, suy nghĩ xem chính mình nên cắt ngắn hay để Tử Uyên cắt ngắn, mình nuôi tóc dài cũng chỉ là vô ý, cắt cũng có cái gì đáng tiếc, nhưng là nếu như là Tử Uyên cắt… Mạnh Phi vũ ngẩng đầu nhìn Tử Uyên, mái tóc đen kia của rất đẹp a, so với nàng còn mềm mại bóng loáng hơn…




      Mạnh Phi Vũ cũng biết là Tử Uyên có tiếc hay , nhưng là Mạnh Phi Vũ tin tưởng chính mình là nhất định nỡ, cho nên, nàng quyết định tìm thời gian phù hợp cắt ngắn tóc.




      lâu, hai người gỡ xong liền ra, Mạnh Phi Vũ liếc mắt nhìn Tử Uyên rồi đứng dậy về phía nhà tắm, mà Tử Uyên nhìn theo bóng lưng Mạnh Phi Vũ kèm theo tia mất mát.




      Cho đến khi nghe được tiếng nước, Tử Uyên mới từ trong mất mát tỉnh lại, nhấc thân từ giường đứng lên, thấy thân thể quang lỏa của mình có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn phải mặc quần áo, bởi vì vú Trương đến, nếu như bị người khác nhìn thấy bộ dáng kia của , chắc chắn rât xấu hổ a.




      Tử Uyên mặc trang phục, chỉnh trang lại đệm giường, cửa phòng liền được mở ra, vú Trương lại mang theo bao lớn bao tiến vào.




      “Tử tiên sinh, các ngươi đều rời giường a.” Vú Trương hiền lành hô to mấy câu, sau đó liền nửa cố tình nửa vô ý nhìn về phía giường, có thể là phát giường được chỉnh trang qua, cho nên lại có tia thất vọng, bất quá, lại nhìn thấy trong mắt Tử Uyên tràn ngập xấu hổ .




      “Vú Trương!” Khẽ gọi tiếng, Tử Uyên như là tiểu nam hài bị người ta phát được bí mật.




      “Ha hả, Tử tiên sinh, ta hôm nay vì ngươi và tiểu thư cố ý chuẩn bị đồ ăn rất ngon, ngài nhất định phải ăn nhiều chút.” Vú Trương hình như cũng ràng Tử Uyên xấu hổ, cho nên cười rồi chuyển đề tài.




      “Cám ơn vú Trương.” Khẩu khí thở ra, Tử Uyên vẫn còn có chút khẩn trương.




      Lúc này, Mạnh Phi Vũ từ phòng tắm rửa mặt quay lai, liếc mắt nhìn Tử Uyên, Tử Uyên biết ý hướng đến phòng tắm, biết ý tứ của Mạnh Phi Vũ là đến phiên .




      Kỳ , hai người ở chung cũng là rất hiểu nhau, nếu trải qua thời gian dài bồi dưỡng, cuộc sống khi họ ở chung chỗ nhất định rất hợp hài (hợp hài= Hợp + hài hòa).









      “Tiểu thư, ăn điểm tâm .” Ở trước mặt Mạnh Phi Vũ, vú Trương liền ít lời rất nhiều, lưu loát đem bát đũa cùng ít thức ăn đều bưng lên bàn, sau đó đứng ở bên.




      “Được.”




      Mạnh Phi Vũ đáp ứng, sau đó liền ngồi lên ghế, nhưng là cũng có bắt đầu dùng cơm, chỉ là cầm lấy tờ báo bên cạnh rồi đứng lên .




      Vú Trương hiểu ý nhìn về phía phòng tắm, trong lòng len lén cười tiếng, xem ra là có thể hướng tiên sinh cùng thái thái hồi báo rồi , tiểu thư cùng cái nam nhân này rất bình thường, bằng như thế nào lại chờ cùng ăn cơm.




      lâu sau, Tử Uyên cũng rửa mặt xong quay lai , thấy Mạnh Phi Vũ ngồi ở bên cạnh bàn xem tờ báo, sửng sốt phen xong lại nhìn sang bàn, rất nhanh tới ngồi ở ghế.




      Mạnh Phi Vũ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tử Uyên, sau đó để tờ báo xuống rồi bắt đầu dùng cơm, Tử Uyên cũng nhiều, cũng cúi đầu nhìn xuống muốn dùng cơm, chỉ bất quá khóe miệng hơi giương lên. rất vui khi Mạnh Phi Vũ nguyện ý chờ , bất quá, sau này để Mạnh Phi Vũ phải chờ , trong xã hội nào lại có chuyện như thế này, sao có thể có chuyện nữ nhân chờ nam nhân ăn cơm, bất quá, Mạnh Phi Vũ nguyện ý vì làm như vậy, rất cảm động.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 13: Thu xếp nhập học



      Bữa sáng rất an tĩnh, Mạnh Phi Vũ là bởi vì bản tính ít cũng nhiều lời, Tử Uyên chính là bởi vì muốn tuân thủ lễ nghi tại bàn cơm của người đàn ông nên cũng im lặng, mà vú Trương chính là bên nhìn lén được hai người bên nhàng sắp xếp lại gian phòng.




      lúc lâu sau khi dùng cơm xong, Mạnh Phi Vũ cầm lấy điện thoại di động, gọi cú điện thoại.




      “Ai sớm như vậy liền quấy rầy người khác ngủ a, hôm nay là cuối tuần, được nghỉ định kì a!” Điện thoại đầu kia rống to lên tiếng, nhìn ra được là rất tức giận.




      “Là ta.” Giọng điệu nhàn nhạt lạnh như băng, làm cho người ở đầu bên kia điện thoại nháy mắt liền tỉnh táo .




      “Phi Vũ, cậu mới sáng sớm ra muốn dọa người sao? Cậu gọi điện thoại đến là vì chuyện hôm trước , tớ tìm người tốt, là giáo sư ở trường đại học của chúng ta học, cậu còn muốn gì , tớ an bài cho cậu.” Lam Nhược Lâm ở đầu bên kia điện thoại giọng điệu chút, bất đắc dĩ .




      cần.” Lại là câu nhàn nhạt.




      “A! cần, nghĩ đến việc tớ vất vả cực nhọc như vậy tìm người cho cậu, cậu liền như vậy cần…”




      “Tớ có người muốn đưa đến học với người kia.” đợi Lam Nhược Lâm xong, Mạnh Phi Vũ liền cắt đứt thanh .




      “Ai?” Theo phản xạ, Lam Nhược Lâm liền hỏi vấn đề này trước tiên.




      Nghe được vấn đề, Mạnh Phi Vũ nhìn về phía Tử Uyên nhìn nàng chằm chằm, trả lời Lam Nhược Lâm đúng câu.




      “Nam nhân của tớ.” Câu trả lời chắc chắn, làm cho Tử Uyên cúi thấp đầu,vú Trương trợn to mắt, còn Lam Nhược Lâm nhướn mày.




      “Nam nhân? Cậu? Lần này hình như có chút đúng a?” Lam Nhược Lâm nghĩ, nam nhân của Mạnh Phi Vũ cũng phải chỉ hai người, hơn nữa đều là những người cực phẩm, chỉ là có ai làm cho Mạnh Phi Vũ chính miệng thừa nhận, bởi vì nàng biết những người đó ở trong lòng bạn tốt Mạnh Phi Vũ đều là người đường mà thôi, nhưng là lần này Mạnh Phi Vũ dĩ nhiên lại mở miệng thừa nhận, vậy lại vì tìm nàng hỗ trợ, rất lạ nha, rất bình thường, làm cho nàng rất hiếu kỳ a.




      Nàng nghĩ, nếu là có cơ hội nàng nhất định phải gặp nam nhân này, chừng chính là bạch mã vương tử của Mạnh Phi Vũ. Nhưng mà tại sao lại đưa đến nơi này học? Như vậy có thể gặp mặt nam nhân này thường xuyên rồi? Nghĩ tới đây Lam Nhược Lâm nở ra nụ cười tà khí bất đồng với vẻ bên ngoài của nàng, làm cho sắc mặt nàng sinh động hẳn lên.




      “Ngày thứ hai tuần sau ta đưa đến nhé” là tìm người hỗ trợ, nhưng thực tế cũng là cường mua cường đưa, có thể cự tuyệt chuyện này, Mạnh Phi Vũ nghe xong liền muốn cúp máy.




      “.v..v…, đừng cúp vội, cậui cho tớ biết trước lý lịch, tính danh, tuổi linh tinh các loại, muốn biết là bao nhiêu tuổi, tớ mới có thể thu xếp trước a…” Lam Nhược Lâm bạn tốt này rất hiểu tính nàng, nàng những lời này lúc này, vừa lúc Mạnh Phi Vũ muốn cúp điện thoại.




      Nghe xong câu hỏi, Mạnh Phi Vũ nhìn về phía Tử Uyên.




      bao nhiêu tuổi?” Nàng cũng biết tuổi của Tử Uyên.




      Tử Uyên nghe thấy câu hỏi đó sắc mặt trắng bệch, gắt gao cắn môi, trong mắt có tia kinh hoảng.




      !” lại lần nữa, Mạnh Phi Vũ hiển nhiên là có chút kiên nhẫn .




      “Ta… Ta 25 tuổi .” Tử Uyên lời này liền gắt gao nhìn chăm chú Mạnh Phi Vũ, rất sợ từ trong mắt nàng thấy khinh thường, thấy chán ghét, nhưng là muốn lừa gạt nàng, cho nên, cứ , sau đó chờ nàng xét xử.




      thích cái gì?”




      “…” có chán ghét, có khinh thường mà tưởng tượng, Tử Uyên có chút mờ mịt hiểu câu hỏi của Mạnh Phi Vũ.




      thích cái gì?” Mạnh Phi Vũ phát chính mình từ khi gặp Tử Uyên, tính cách liền biến tốt lắm rất nhiều, trước kia lời của nàng chưa bao giờ lặp lại lần thứ hai, nhưng là tại trước mặt Tử Uyên , nàng dĩ nhiên có thể lãng phí nhiều nước miếng như vậy.




      “A… Ta thích… Ta thích đánh đàn.” Thấy sắc mặt lạnh như băng của Mạnh Phi Vũ, Tử Uyên mãnh liệt phản ứng lại, đồ dùng mình thích nhất.




      “Cầm gì?” Đàn ở thời đại của với thời đại này hẳn là giống nhau .




      “Đàn cổ a.” Tử Uyên hiểu câu hỏi của Mạnh Phi Vũ.




      “Tử Uyên, nam, 25 tuổi, học năm nhất đại học, khoa nhạc lý.” Những lời này điện thoại, đơn giản sáng tỏ, có khí phách nhàn nhạt.




      “25 tuổi? Hơn nữa là đại học năm nhất? phải quá lớn để học sao? Phi Vũ, tớ đối với nam nhân của cậu rất tò mò …”




      “Ngày thứ Hai, khoảng hơn 9 giờ, tớ đến phòng làm việc của cậu.” Cắt đứt lời Lam Nhược Lâm thao thao bất tuyệt, hẹn trước thời gian gặp mặt xong xuôi, Mạnh Phi Vũ dứt khoát cúp điện thoại.




      Thấy Mạnh Phi Vũ hẹn thời gian xong, Tử Uyên lại bắt đầu khẩn trương lên , dè dặt nhìn Mạnh Phi vũ…




      “Có người hỏi thân thế của , bị xe của tôi đụng vào, sau đó mất trí nhớ , cái gì cũng nhớ , biết ?”




      “Biết.” Mặc dù nghi hoặc, tại sao bị xe ngựa đụng vào làm mất trí nhớ, nhưng là Tử Uyên vẫn là dịu ngoan trả lời.




      có vấn đề gì hiểu, cũng có thể hỏi tôi.”




      “Được.”




      “Tốt lắm.” Thông báo xong chuyện tình Mạnh Phi Vũ hồi phục lại giọng lạnh như băng ban nãy.




      “… Phi Vũ, nàng để ý đến tuổi của ta sao?” Dè dặt hỏi, Tử Uyên cũng phải người thích trốn tránh vấn đề, cho nên, có chuyện lựa chọn đối mặt, giống như là tại.




      “Có ý gì?” Mạnh Phi Vũ hỏi ngược lại.




      “Ta…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :