1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Băng nữ sủng phu - Mị Dạ Thủy Thảo ( 58c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương thứ năm : Ta muốn ngươi lưu lại


      “Tại sao?”



      “Ta. . .” Tử Uyên có chút khó khăn, cũng thể , ta rất thích nàng, ta muốn lưu ở bên cạnh nảng được.



      “Ngươi có thể lưu lại, nhưng là thể làm phiền ta, bằng ta đuổi ngươi ra ngoài.” Mạnh Phi Vũ giọng điệu rất lạnh vang lên, làm cho người ta cảm giác hình như hợp cho lắm với câu của nàng, nhưng là nếu ai biết con người của nàng hẳn là ràng nàng làm như vậy cũng là rất khó, hạt tử(cung bọ cạp) rất chú trọng riêng tư, thu người ở lại nhà của nàng, chuyện vô cùng khó khăn.



      “Cám ơn, ta tuyệt đối làm phiền ngươi.” nụ cười ôn hòa tại mặt Tử Uyên triển lộ, làm nhu hòa hóa gương mặt cương nghị góc cạnh , vui vẻ hẳn lên .



      Lại được Tử Uyên trả lời, Mạnh Phi Vũ liền vào phòng tắm bắt đầu rửa mặt, mà Tử Uyên nhìn hoàn cảnh này hoàn toàn lạ lẫm, biết nên làm những thứ gì, liền như vậy mực đứng ở nơi đó, chờ đợi Mạnh Phi vũ quay lai.



      . . .



      Cái gì vang lên vậy? Tử Uyên cảnh giác hướng tới cửa phòng nhìn lại. . .



      Cửa từ từ mở, nữ nhân hơn 50 tuổi cầm trong tay được gói đồ đến.



      ” Cậu là ai?”



      “Ngươi là ai?”



      Nữ nhân cùng Tử Uyên đồng thời lên tiếng, mà lúc này Mạnh Phi Vũ cũng rửa mặt xong, vừa đúng lúc ra ngoài.



      “Vú Trương, là bằng hữu của ta.” Vú Trương là do Mạnh Phi Vũ thuê tới giúp việc, mỗi ngày mang đến bữa sáng, sau đó quét dọn phòng, buổi tối căn cứ tình huống quyết định có cần đem bửa tối tới hay , tại buổi tối, lại trở lại phòng nhà của mình, hơn nữa đều có xe đưa đón tới đây riêng, giống như nãy là bằng Bảo Mã ( BMW). (Sunny: OMG, người làm bằng BMW…. trời….vậy là nhà Vũ tỷ cũng vừa nha~ )



      “A, là bằng hữu của tiểu thư a, nhĩ hảo tiên sinh, ta là vú Trương, ta là tới đưa bữa sáng cho tiểu thư, mới vừa rồi có ý tứ, ngài họ gì?” Vú Trương cười ha hả cùng Tử Uyên chuyện phiếm, thoạt nhìn nàng rất bình thường, bất quá trong mắt cũng giấu nổi hưng phấn, cũng đúng thôi, sáng sớm, liền tại nhà Mạnh Phi Vũ đụng tới người đàn ông, như thế nào có thể làm cho người ta suy nghĩ lung tung được chứ.



      “Vú Trương, nhĩ hảo, ta gọi là Tử Uyên.” Tử Uyên có chút hiểu, vú Trương tại sao gọi chính mình là tiên sinh, kia hẳn là xưng hô với nho sĩ a, chính mình phải a, nhưng là nhìn Mạnh Phi Vũ có gì vẻ, Tử Uyên cũng thông minh có phủ nhận, cái thế giới này cùng với những gì mình từng biết giống, nên phải cẩn thận, hơn nữa, đáp ứng rồi, thể làm phiền Mạnh Phi Vũ.



      “Tử tiên sinh a, ngài cần khách khí như vậy, ta. . .”



      “Vú Trương.” Mạnh Phi Vũ cắt đứt lời của vú Trương, nàng chán ghét tạp , trong những ngày thường vú Trương cũng là rất an tĩnh, biết nàng hôm nay là làm sao vậy.



      Kỳ , cũng khó trách tại sao vú Trương hưng phấn như vậy, cả nhà Mạnh gia dưới đều quan tâm hôn của Mạnh Phi Vũ , nhưng là vẫn có tin tức gì, tại rốt cục tại nhà Mạnh Phi Vũ, thấy được người đàn ông, đương nhiên mừng thầm, chừng đây gia tương lai, bằng tại sao xuất tại trong phòng của Mạnh Phi Vũ, người rất ít mời những người khác tới phòng mình.



      “Tiểu thư.” Vú Trương cũng biết chính mình khiến cho tiểu thư hài lòng , cho nên có chút xấu hổ nhìn Mạnh Phi Vũ.



      ” Vú đem tất cả những đồ điện, gia dụng trong này chỉ cho tiên sinh lần , có thể là bị xe của ta đụng vào đầu óc , rất nhiều đồ đều nhớ cách dùng .” Mạnh Phi Vũ xong liền sâu liếc mắt nhìn Tử Uyên .



      “A. . . Bị đụng vào đầu sao, Tử tiên sinh ngươi có chuyện gì ?” Vú Trương kinh ngạc nhìn Tử Uyên, nhìn Tử Uyên từ lên xuống dưới lần, phát trừ trang phục có chút kỳ quái bên ngoài ra, còn lại đều là rất tốt, nhưng nàng vẫn yên lòng hỏi hỏi.



      “Ta. . . Ta sao , chỉ là quên vài thứ.” Tử Uyên phải rất hay dối, nhưng là tại tình huống như vậy, cũng chỉ có thể theo Mạnh Phi Vũ, nhưng là đối mặt với quan tâm của vú Trương , Tử Uyên vẫn là mất tự nhiên.



      “A, có việc gì là tốt rồi, có việc gì là tốt rồi, mau ăn bữa sáng , a, tiểu thư, bữa sáng chỉ có phần, ta tại lại làm phần .”



      cần, bữa sáng cho Tử tiên sinh , ta ra ngoài ăn.”



      “Ta. . .” Tử Uyên vừa muốn mở miệng cần, bị Mạnh Phi Vũ liếc mắt thờ ơ nhìn cái liền im bặt.



      “Vú Trương, hôm nay chuẩn bị bửa tối, ta buổi tối trở về.” Vừa , Mạnh Phi Vũ liền phòng tắm thay đổi trang phục, vận bộ đồng phục nữ tính ra cửa nhà, mở ra cửa xe quý công tác, thuận tiện chút, chỗ làm việc của Mạnh Phi Vũ là pháp viện, công việc của nàng là người quan toà, quan toà trẻ tuổi nhất cả nước.



      . . .



      “Tử tiên sinh, ngài trước dùng cơm , hồi lạnh xuống thể ăn đâu.” Vú Trương rất thói quen bộ dáng lạnh như băng của tiểu thư nhà nàng , bất quá, vẫn dè dặt nhìn thoáng qua Tử Uyên, nàng sợ tiểu thư đem Tử tiên sinh hù dọa đến bỏ chạy, bất quá, nhìn vị tiên sinh này đến bây giờ vẫn còn nhìn chăm chú cửa, hẳn là là thích tiểu thư nhà nàng rồi, ha hả, sau khi trở về nhất định phải báo tin tức kia cho Mạnh tiên sinh cùng phu nhân, bọn họ nhất định vui mừng. (Sunny: :)) bó tay ^^)



      “A, được, cám ơn.” Tử Uyên thu hồi ánh mắt, tận lực để chính mình bình thường chút, muốn thừa nhận, dù mới biết nhau thời gian ngắn ngủi, nhưng cũng muốn nàng rời .



      Tử Uyên ngồi ở bên cạnh bàn ăn, đem ánh mắt chuyển qua bữa sáng, đây là bữa ăn đầu tiên từ khi mình đến đây, chỉ là món điểm tâm , cho chính mình, phải bắt đầu thích ứng cách sống ở nơi này, bất kể đây cái thế giới gì, cũng sợ, bởi vì, ở chỗ này tìm được người mà phó thác cả đời rồi.



      . . .



      Sau ngày, vú Trương đem tất cả đồ điện cùng dụng cụ hằng ngày chỉ cho Tử Uyên cách sử dụng, nhất là tại lúc giới thiệu cách sử dụng bồn cầu , bất kể là nữ nhân hơn 50 tuổi, hay là nam nhân chỉ hơn 20 tuổi, đều là mặt mày đỏ bừng, sau đó ngượng ngùng bèn nhìn nhau cười, già trẻ ở chung coi như là hòa hợp vui vẻ.



      Năng lực học tập của Tử uyên rất mạnh, đồ chỉ cần giới thiệu lần, liền ràng , cho nên, vú Trương dạy cũng rất có cảm giác thành công, cũng rất vui vẻ, cuối cùng trời cũng tối, đồ đệ xuất sư Tử Uyên ở cùng vú Trương cùng nhau chuẩn bị bửa tối, trong lòng nghĩ lại những gì hôm nay học được, rất thần kỳ, tại hảo hy vọng có thể mau chóng thấy Mạnh Phi Vũ, cho nàng, chính mình có thể chiếu cố bản thân, trở thành gánh nặng của nàng . . .



      trở thành gánh nặng”, trong suốt khoảng thời gian đầu ở nhà Vũ, Tử Uyên mỗi ngày đều cho chính mình lần những lời này, đó cũng là câu bao giờ thay đổi khi ở bên người Mạnh Phi Vũ, cho chính mình, chỉ cần chính mình làm phiền, Mạnh Phi Vũ cũng ghét mình nữa, mình liền có thể sống ở bên cạnh của nàng, hằng ngày đều có thể gặp nàng. . .



      ( tấu chương hoàn )

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      @thanh thanh bổ sung nguồn truyện bạn nhé

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương thứ sáu : Phi Vũ thu xếp



      Công tác của Mạnh Phi Vũ rất thanh nhàn, nhưng là khó khăn cũng rất cao, liền gống như khi nàng giết người vậy, giết người đồi với Mạnh Phi vũ mà chuyện rất chuyện đơn giản, nhưng phải tất cả sát thủ đều có thể làm giỏi.



      Từ cửa pháp viện vào, dọc theo đường cũng có người đối Mạnh Phi Vũ vấn an, Mạnh Phi Vũ chỉ là gật đầu đáp lễ, gương mặt lạnh như băng có bất cứ biểu gì, bất quá, tất cả mọi người cũng thành thói quen , chào hỏi xong liền tự động biến mất.



      Mạnh Phi Vũ vào trong phòng làm việc của mình, lại bắt đầu xử lý văn kiện, công việc nhiều như núi, đọc đọc, sau đó lâu đống văn kiện được Mạnh Phi Vũ xử lý tốt , sau đó Mạnh Phi Vũ an vị ở nơi này bắt đầu suy nghĩ chuyện xảy ra hôm qua .



      Mạnh Phi Vũ lớn lên rất đẹp, gia thế, địa vị, trí tuệ, muốn có cái gì liền có cái đó, mặc dù tính cách lạnh như băng , nhưng là những người theo đuổi nàng đều coi đó là loại hấp dẫn mị lực, hơn nữa nữ nhân lạnh như băng làm người khác có dục vọng chinh phục , nam nhân, tất cả đều là như vậy, ôn nhu muốn, hiền lành muốn, chỉ muốn có nữ nhân giống nữ vương cao ngạo lạnh lùng, cho dù là gả về nhà cung phụng cũng đồng ý.



      Cho nên, người theo đuổi Mạnh Phi Vũ đếm xuể, chỉ là Mạnh Phi Vũ chưa từng có bỏ ai vào trong lòng, trong suy nghĩ của nàng, nàng thích những nam nhân như vậy.



      Bất quá, nếu là người nàng thích, phải giống như là…



      Mạnh Phi Vũ lắc đầu, nàng suy nghĩ cái gì? Bất quá chỉ là nam nhân tại ven đường nhặt được mà thôi, mặc dù thân phận của có chút khác biệt, tướng mạo cũng rất tuấn, tính cách lại còn ôn hòa , nhưng là cũng chỉ là nam nhân giống như bao nam nhân khác mà thôi, chính mình như thế nào nghĩ tới thích chứ?



      Thích? Mạnh Phi Vũ vẫn chưa từng nghĩ tới chính mình thích ai nữa.



      Nhưng, phải vậy rất vui sao?



      Gương mặt kiên nghị của Tử Uyên thổi qua trước mắt, Mạnh Phi Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, có đôi lúc cho dù chính mình muốn thừa nhận, nhưng là nam nhân từ trời giáng xuống kia, chính mình hình như có chút cảm giác kỳ lạ khi chuyện với , mặc dù xác định là cái gì, nhưng là lúc bất đắc dĩ đem mang về nhà, tất cả liền đều giống với mình trước kia nữa rồi.



      Mạnh Phi Vũ tuyệt đối phải người trốn tránh mọi việc, cho nên nàng lựa chọn đối mặt, nàng cho Tử Uyên ở lại nhà mình, chính muốn muốn biết được cảm giác kia rốt cuộc là gì, nếu như là thích, nàng bỏ qua Tử Uyên, nàng thích ai nhất định nắm cho chặt người đó.



      Nghĩ tới đây, Mạnh Phi Vũ lộ ra nụ cười trăm năm khó gặp, mặc dù vẫn là vẻ mặt lạnh lùng có thể đông lạnh mọi người, nhưng là nếu như nhìn kỹ, phát đôi mắt lạnh như băng chợt lóe tia ôn nhu.







      Như là đột nhiên nghĩ tới điều gì, Mạnh Phi Vũ cầm lấy điện thoại bấm mã số.



      “… Ta muốn có căn nhà, cho dù là căn nhà lớn…” Đây là nhạc chuông từ điện thoại truyền đến, Mạnh Phi Vũ dường như sớm dự liệu, đem điện thoại cầm xa chút.



      “Phi Vũ, bạn tìm mình? hiếm có nha, có chuyện gì a?” Giọng nữ tương đối ôn hòa vang lên, làm cho người ta nghe xong liền rất thoải mái.



      “Nhược Lâm, mình muốn tìm người dạy kèm, điều kiện là tinh thông xã hội học, luật học, lịch sử học, đương đại chế độ học.” Mạnh Phi Vũ xong liền chờ câu trả lời, đối phương hình như tại suy nghĩ cái gì, trầm mặc trong chốc lát.



      “Phi Vũ, bạn xác định bạn muốn tìm người dạy kèm sao? người a, phải bốn người sao?” Lam Nhược Lâm tại điện thoại mở to mặt, bằng hữu của nàng thiệt là hông mỡ miệng thôi, khi mở miệng liền dọa người, tinh thông bốn ngành? Nàng làm như cái thế giới này ai cũng đều là giống như nàng vậy, thiên tài sao?



      Phi Vũ luật học cùng tâm lý học đều có bằng tiến sĩ, quản lý học là thạc sĩ, nhưng lại còn tự học rất nhiều ngành khác, chỉ là lại thi thôi, Mạnh Phi Vũ có khả năng thiên tài a, ân, đương nhiên, chính mình cũng kém, bất quá chính mình lại có điều kiện học nhiều như vậy, cho nên chỉ là làm giáo viên dạy trong trường học, vả lại nàng cũng muốn tự hành hạ mình, nguyện vọng lớn nhất cả nàng chính là tìm lão công chịu được vất vả, gian lao cùng nàng, sau đó hai người nhàn nhã mà trở thành cha mẹ của vài đứa con.



      “Là người, phải bốn người!” Mạnh Phi Vũ rất chăm chú lập lại lần, hình như có nghe được thanh châm chọc của đối phương.



      “Ha hả, mình biết là người, chỉ đùa chút thôi, bạn vẫn lạnh băng như xưa, chút khôi hài, bạn như vậy như thế nào lập gia đình a…”

      “Nhược Lâm, im lặng!” Mạnh Phi vũ thanh lạnh tám độ, nàng rất chán ghét tiếng huyên náo, nhưng bằng hữu của nàng lại toàn những người biết ngừng, biết nàng tại sao lại gặp mặt bọn họ rồi trở thành bằng hữu.



      “Được, mình biết là bạn tìm người, tinh thông xã hội học, luật học, lịch sử học, đương đại chế độ học, xin hỏi, Mạnh Phi Vũ đại nhân, ngài còn có cầu gì ?” có biện pháp, ai bảo nàng là tiểu sư phụ, lại sợ “Lãnh”, cho nên thể làm gì khác hơn là nghe lệnh hành .

      có… Ân, phải là nam nhân.” Vốn Mạnh Phi Vũ là muốn có gì, nhưng là đột nhiên nghĩ tới chuyện sớm hôm nay, nhìn cách Tử Uyên phản ứng, nam nhân này hẳn là là thích nữ nhân đụng chạm , hoặc là xã hội của nam nhân thể cùng nữ nhân tùy tiện đụng chạm , cho nên, lại tăng thêm cái điều kiện.



      “Nam nhân? Phi Vũ, mình có thể biết người dạy kèm này mướn cho ai được ?” Bọn họ là bạn tốt, cuộc sống của lẫn nhau cũng tương đối hiểu , hơn nữa nàng cũng rất muốn biết, là ai có thể làm cho Phi Vũ hỗ trợ. Người kia nhất định đơn giản rồi.



      “Bằng hữu.” Đơn giản hai chữ khiến Lam Nhược Lâm có chút vô lực, nàng nên sớm đoán được đáp án mới đúng.



      “Bạn thể hơn sao, lần nào cũng…”



      “Tìm được cho mình biết.”



      “Đô đô đô đô…”



      Lam Nhược Lâm còn chưa kịp xong, bị Mạnh Phi Vũ cắt đứt , sau đó điện thoại liền im lặng, Lam Nhược Lâm trơ mắt nhìn điện thoại ba giây đồng hồ sau, nhún vai, nhàm chán để điện thoại xuống, kỳ , nàng sớm thành thói quen, Mạnh Phi Vũ mực đều là cái dạng này, lúc nào có thể làm cho nàng nhiều hơn hai câu, nhất định là mặt trời mọc từ hướng tây .







      Bên này, sau khi Mạnh Phi vũ để xuống điện thoại, liền tiếp tục bắt đầu nghĩ về vấn đề ia, còn có cái gì phải chú ý



      Sau đó, cứ như vậy mãi cho đến lúc tan sở…





      ( tấu chương hoàn )

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương thứ bảy: Tâm tư lẫn nhau


      “Tử tiên sinh, cậu là mất trí nhớ sao?” Cả ngày , vú Trương rốt cục vẫn khống chế được mà hỏi câu kia, nàng trước kia cũng từng gặp qua người mất trí nhớ, nhưng người ta quên chính là ký ức, mà phải cuộc sống cơ bản như Tử tiên sinh a, như thế nào Tử tiên sinh lại cho nàng cảm giác trái ngược a?

      “Ta là nhớ mấy thứ này .” Tử Uyên rất thành khẩn , sai, nhớ , bất quá tại tất cả đều học xong rồi.

      “Ai, nhớ cũng quan hệ, bất quá, tôi nghĩ nhất định là còn có chút ấn tượng, bằng tôi như thế nào dạy cậu chỉ lần là hiểu, có việc gì, từ từ nhớ ra thôi.” Vú Trương hảo tâm an ủi Tử Uyên, biết được Tử Uyên có thể nhớ kỹ nhanh như vậy là bởi vì thông minh hơn người. (Sunny: Tử Uyên ca thiệt là… thánh thú :”>)

      “Cám ơn vú Trương.”

      cần khách khí, Tử tiên sinh, cậu xem cơm chiều hơn phân nửa đều là cậu làm a, cậu lợi hại, tại nam nhân biết nấu cơm rất ít , sau này ai gả cho cậu có phúc… Ân, đến giờ , xe tới đón tôi rồi , tôi phải , tôi ngày mai trở lại a.” Vú Trương cười cười, bên chỉnh lý trang phục, nhìn thời gian, xe đến, nàng cũng nên .

      “Ha hả, vú Trương hẹn gặp lại!” Gả cho ? Hẳn là lập gia đình mới đúng a, như thế nào có thể là gả cho ? Bất quá, mặc dù Tử Uyên trong lòng rất kỳ quái, nhưng là vẫn cười cười cùng vú Trương hẹn gặp lại, hiểu chuyện tình ở đây, vẫn là chờ Mạnh Phi Vũ trở về liền hỏi nàng tốt lắm, mặc dù Mạnh Phi Vũ có điểm lạnh lùng, nhưng là chỉ tin tưởng mỗi nàng.

      “Ân, Tử tiên sinh, hẹn gặp lại.”



      Tiễn vú Trương , Tử Uyên liền người ngồi ở ghế sa lon đọc sách, phải nhanh chút tiếp nhận tri thức nơi này, tại trong suy nghĩ của Tử Uyên, mặc dù người đàn ông, nhưng cần người khác chiếu cố, nên giống như các nam nhân, dựa vào nữ nhân mà sống, muốn dựa vào chính mình, hơn nữa, biết chính mình lớn lên rất khó coi, vóc người lại tốt, cho nên, tận khả năng học tập tất cả những gì hữu dụng với chính mình, muốn trở thành gánh nặng của bất kì ai, bất kể là mẫu thân hay là thê chủ tương lai của .

      Nghĩ tới thê chủ, Tử Uyên lại khỏi nhớ tới Mạnh Phi Vũ, nàng nữ nhân xinh đẹp, so với tất cả nam nhân gặp qua xinh đẹp hơn bội phần, khí chất lạnh như băng thần bí kia, hình như có thể làm cho tất cả mọi người sa vào trong đó.

      thích nàng, hy vọng chính mình có thể gả cho nàng, nhưng là, nữ nhân như vậy, chính mình có thể xứng sao? Ha hả, Tử Uyên lắc đầu, tự giễu cười cười, nếu chính mình đứng ở bên người nàng chỉ sợ thành vết nhơ của nàng, nàng cao quý tốt đẹp như vậy, mà chính mình… Aiz…

      Tử uyên biết chính mình lớn lên rất “xấu”, nhưng là chưa từng có oán quá, chỉ là hy vọng tìm được người chân thành đối với mình, nhưng, từ lúc chào đời tới nay, Tử Uyên lần đầu tiên hy vọng chính mình có thể lớn lên “bình thường” chút, chỉ cần phải “xấu” liền tốt rồi , nếu vậy, có lẽ chính mình vẫn còn có cơ hội đứng ở bên người Mạnh Phi Vũ



      thanh mở cửa đánh thức Tử Uyên trầm tư, Tử Uyên nhanh nhẹn từ ghế sa lon đứng lên, nhìn về phía ngoài cửa.

      “Ngươi trở về.” gương mặt cương nghị của Tử Uyên lộ ra nụ cười dịu dàng, rất tự nhiên gọi Mạnh Phi Vũ.

      Nhìn nụ cười của Tử Uyên , Mạnh Phi Vũ thậm chí lại có ảo giác, bọn họ hình như ở chung lâu rồi, mỗi ngày nàng tan việc về nhà, sau đó liền có người đàn ông đứng ở cửa với nàng: Ngươi trở về…

      “Ân.” Mạnh Phi Vũ hạ xuống cảm giác quái dị trong lòng, dùng thanh trong trẻo lạnh lùng đáp cái, đổi lấy nụ cười ôn nhu nữa của Tử Uyên …

      Mạnh Phi Vũ trong lòng mình run cái, bởi vì nàng dĩ nhiên cảm giác được nam nhân này cười rộ lên rất mê người, Mạnh Phi Vũ từ đến lớn nam nhân dạng gì cũng từng gặp qua, nhưng có nam nhân nào khiến nàng coi trọng, nhưng tại lại nàng lại thấy nam nhân này có nụ cười mê người, nếu như trước kia từng hoài nghi mình thích nam nhân này, như vậy, tại, Mạnh Phi Vũ có thể khẳng định, chính mình là thích , hoặc là nam nhân này. (Sunny: tình sét đánh nè :x hèn gì sau này chị sủng lên tận trời :”> )

      Nghĩ tới đây Mạnh Phi Vũ lại ngẩng đầu nhìn chăm chú Tử Uyên nhìn mình, nàng muốn nhìn kỹ nam nhân mình này có gì giống những nam nhân bình thường khác.

      Mặt của rất cá tính, góc cạnh ràng, ngũ quan như vẽ, gương mặt cương nghị pha lẫn chút thần sắc lãnh khốc, nhưng hơi thở của cũng phải lãnh khốc, mà là lạnh lùng. (Sunny: vậy mới xứng với chị đó ^^ )

      Tính cách của có vẻ ôn hòa, nhưng là thực tế cũng là lạnh lùng mà cố chấp, hỏi nàng tại sao cảm giác được như vậy, nàng chỉ có thể đây là loại trực giác, đến từ trức giác của sát thủ.

      là lạnh lùng, nhưng là khi lúc nàng nhìn nụ cười của , rồi sau đó lại là bộ dáng ôn nhu vô cùng, dịu dàng như nước, khối băng trong lòng nàng như muốn hòa tan.

      Đánh giá tướng mạo xong, đến vóc người, nhất định là nam nhân khiến cho người khác nhìn vào có cảm giác rất an toàn khi ở bên, nhìn bờ ngực rộng kia, Mạnh Phi Vũ đột nhiên muốn biết được ôm vào trong ngực là loại cảm giác gì… Bất quá, ý nghĩ như vậy cũng chỉ là chợt lóe mà thôi, nàng muốn bởi vì chính mình nóng vội mà hù dọa nam nhân cổ đại bảo thủ này chạy mất.

      Phải là bảo thủ , hoặc là cái quan niệm thủ thân nhu ngọc của quá ghê gớm. Mạnh Phi Vũ lại lần nữa lắc đầu, nếu như là người đại, nàng sớm dẫn giường , vóc người rất tuyệt, nàng tin nhất định làm cái tình nhân rất tốt, nhưng, cũng phải người đại. Nếu có quan niệm cổ quái như vậy , xem ra chính mình vẫn còn phải từ từ chờ đợi rồi .(Sunny: coi bộ chị sắp thức kế hoạch “cưa” a rồi, mặc dù k cần cưa cũng đổ :”> mà cái khúc chị quyến rũ giường ấy, công nhận chị cũng BT quá :)))

      Tử Uyên biết Mạnh Phi Vũ tại suy nghĩ tại nên như thế nào quyến rũ mình lên giường, nếu như biết tất nhiên biểu của cũng khó nhìn như bây giờ … (Sunny: chị là sắc nữ :))))))

      Vẻ mặt Tử Uyên rất khó nhìn, bởi vì thấy Mạnh Phi Vũ nhìn mình rồi chỉ lắc lắc đầu, trực giác liền cho rằng, Mạnh Phi Vũ là cùng những người khác giống nhau đều ghét bỏ chính mình khó coi, mà bị người trong lòng ngưỡng mộ ghét bỏ, như thế nào khó chịu ? Bất quá, vẫn tận lực thần sắc đau thương của bản thân.

      biết Mạnh Phi Vũ thích chính mình là chuyện bình thường, nhưng là muốn nàng chán ghét chính mình, mặc dù chính mình rất xấu, nhưng rất hiểu chuyện, phá hoại lung tung, khiến nàng phiền lòng.

      “Làm sao vậy?” Mặc dù Tử Uyên cực lực che dấu, nhưng là trước mặt Mạnh Phi Vũ, cái gì có thể giấu được đôi mắt sắc bén của nàng? Mạnh Phi Vũ khó hiểu chủ động hỏi câu.

      có, ta có gì.” cũng thể là bởi vì bị nàng ghét bỏ mà cảm thấy khổ sở .

      “Ta ghét dối.” Mạnh Phi Vũ ghét nhất bị phản bội, mà dối cũng chính là loại phản bội, chỉ là tình tiết có nghiêm trọng như vậy mà thôi.

      “… Ta…”

      ( tấu chương hoàn )

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương thứ tám : Lời thề của hai người

      Edit: Sunny Cà Chua

      “Ta ghét dối!”



      “Ta… Ta biết chính mình rất xấu, nhưng ta rất hữu dụng, ta rất an tĩnh phiền đến nàng, để cho nàng có thêm phiền phức, nàng đừng chán ghét ta được ?” Cẩn thận ra ưu tư trong lòng, mặc dù phải toàn bộ, nhưng cũng là tuyệt đối phải lời dối.



      “Ngươi rất xấu?” Mạnh Phi Vũ cho rằng chính mình mém nhịn được mà cười, nhưng là nam nhân này bộ dáng giống như kể chuyện cười, giỡn sao?



      “Mạnh tiểu thư…” Tử Uyên có chút tức giận , tuy là rất xấu, nhưng là vẫn muốn nhắc tới vấn đề này, gần như phớt lờ giọng điệu ngạc nhiên của Mạnh Phi Vũ.



      “Phi Vũ!” Nghe được Tử Uyên gọi nàng Mạnh tiểu thư, Mạnh Phi Vũ thích kêu nàng như vậy chút nào.



      “Ân?” Tử Uyên có chút nghi hoặc nhìn nàng, như thế nào đột nhiên kêu tên mình a.



      “Gọi Phi Vũ.” Lại lặp lại lần, Mạnh Phi Vũ lần này rất ràng.



      “… Phi Vũ…” vui tuyệt là gạt người, khóe miệng Tử Uyên bắt đầu cong lên, nàng bảo gọi tên của nàng, xưng hô rất thân thiết, tại lúc gọi tên nàng…



      “Ngươi cứ ngươi rất xấu?” Nhìn Tử Uyên hình như suy nghĩ cái gì, mà phải tiếp tục trả lời vấn đề của mình, Mạnh Phi Vũ lại hỏi thêm lần.



      “Ta vốn cũng rất xấu…” Khẩu khi của Tử Uyên tràn ngập buồn rầu, câu này dường như vừa cho , cũng là muốn cho người biết .



      “Ở nơi của ngươi như thế nào mới là đẹp?” Mạnh Phi Vũ nhìn Tử Uyên, ánh mắt có chút quỷ dị, nàng tin tưởng lời của Tử Uyên là , cũng phải là khiêm nhường, nếu mà xấu, xinh đẹp của là như thế nào chứ?



      Mạnh Phi Vũ liên tưởng hồi, bất quá, hiển nhiên nàng đều tưởng tượng sai hết.



      “Bọn họ đều rất trắng, đen giống ta, lông mày cũng rậm như vậy , ánh mắt êm dịu lặng yên như nước… Tóm lại là rất đẹp, hơn nữa, dáng người bọn họ đều nhắn mềm mại, giống ta lớn lên cao lớn như vậy … Ta rất xấu, nhưng, Phi Vũ, nàng có thể lưu lại ta sao, ta… Ta rất thích nàng!” Cắn răng cái, Tử Uyên liền đem tâm trong lòng ra, sau đó lại sợ Mạnh Phi Vũ hiểu lầm gì gì đó liền muốn giải thích chữa cháy…



      “Bất quá, nàng ngàn vạn lần nên hiểu lầm, ta chỉ là muốn lưu ở bên cạnh nàng, ta cầu xa vời nàng cho ta danh phận gì, hơn nữa, mặc dù ta lớn lên rất xấu, nhưng là việc nam nhân biết làm ta đều thông thạo, hơn nữa ta đều rất chăm chỉ học, học rất tốt, nàng cho ta ở lại, ta có thể giúp nàng giặt quần áo, nấu cơm, có thể giúp nàng dọn nhà…”



      “Ngươi thích ta?” Mạnh Phi Vũ hỏi, trong mắt lên tia vui vẻ hiếm có, hơn nữa càng có thêm vẻ ôn nhu, chỉ là Tử Uyên cúi đầu có nhìn thấy, tất nhiên Mạnh Phi Vũ cũng kêu ngẩng đầu .



      “Phải..” Tử Uyên cảm giác rất xấu hổ, người đàn ông cư nhiên lại hướng nữ nhân bày tỏ có chút ra thể thống gì, nhưng là cũng bất chấp những điều này .( này có tư tưởng của người đại, ta thích ^^ )



      “Ngươi cần danh phận?” Cái này Mạnh Phi Vũ cảm thấy có chút cổ quái, mặc dù nàng biết Tử Uyên phải cái người thế giới này, hơn nữa cái thế giới kia lại là thế giới nữ tôn, nhưng nghe như vậy, nàng, người đại người vẫn là cảm thấy… Rất quái dị.



      Danh phận, người đàn ông với mình ta hông cần danh phận, chỉ cần bên cạnh mình là được? Có chút kỳ lạ a…



      “Ta… Ta biết, ta xứng với nàng, làm sao có thể cầu xa vời như vậy…” Lại là cái loại giọng điệu tẻ ngắt này, khiến người nghe cũng có chút khổ sở.



      “Kia nếu như, ta có nam nhân trong lòng sao?” Mạnh Phi Vũ càng dùng ánh mắt quái dị nhìn Tử Uyên.



      Tử Uyên mãnh liệt ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy bi thương, nhưng là suy nghĩ kỹ lại, vẫn muốn bên cạnh nàng. Nữ nhân như nàng vậy , nữ nhân ưu tú như vậy, như thế nào có nam nhân thích, tại thế giới của , nữ nhân như nàng, tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, chính mình như thế nào có thể hoang tưởng nàng chỉ có mình là đủ chứ.



      “Ta cần danh phận, cho dù nàng cưới bao nhiêu nam nhân, có bao nhiêu thị lang, ta cũng quan tâm, ta chỉ muốn lưu ở bên cạnh nàng, hầu hạ nàng là tốt rồi.” Khẩu khí khẳng định, ánh mắt kiên định, cùng với gương mặt rầu rĩ tẻ ngắt vừa rồi hoàn toàn khác xa, toàn thân Tử Uyên như là đều phát ra ánh sáng, dáng vẻ kiên cường cùng bất khuất, bộ dáng lúc này của khiến Mạnh Phi Vũ cả đời quên…



      Nhiều năm sau, Mạnh Phi Vũ mỗi khi nghĩ tới Tử Uyên lúc này , khóe miệng liền tự giác nhếch lên.



      “Lưu lại có thể, ở lại bên cạnh ta cũng có thể, nhưng là lưu lại rồi thể , nếu như lựa chọn ta, như vậy cũng thể phản bội ta, phải nhớ kỹ điều này.” Gằn từng tiếng, Mạnh Phi Vũ rất chậm, rất ràng. (Sunny: hehe lúc này ta đổi xưng hô nhá ^^ )



      Khó có khi nàng nhiều như vậy, ánh mắt cũng là sáng lên sáng lên, bề ngoài lạnh như băng của nàng hoàn toàn giống như vài ngày trước nữa, tại ánh mắt của Mạnh Phi Vũ nóng đến muốn thiêu a.



      “… Ta Tử Uyên hướng trời phát thệ: từ nay về sau, trừ phi Phi Vũ đuổi ta , nếu ta cả đời bên cạnh Mạnh Phi Vũ, bao giờ phản bội nàng, nếu làm trái lời thề này, liền cả đời lẻ loi hiu quạnh, sống bằng chết.” Cũng là gằn từng tiếng, Tử Uyên dùng giọng điệu nghiêm túc, ngưng trọng vẻ, ra lựa chọn của mình, lời thề của mình, thề chỉ cần còn sống, nhất định bên cạnh nàng.



      Nghe Tử Uyên xong, Mạnh Phi Vũ tâm tình trong tích tắc dao động, nàng như vậy? Nàng muốn để lại bên mình cổ nhân sao?



      Nhưng chỉ là trong tích tắc đó, trong mắt Mạnh Phi Vũ liền phát ra ánh sáng, nàng là Mạnh Phi Vũ, từ đến lớn, Mạnh Phi Vũ gì làm được , là thiên chi kiều nữ trong mắt thế nhân, là thiên tài mọi người công nhận , nàng có cái gì là thể gánh chịu được chứ?



      Mạnh Phi vũ mặc dù lạnh như băng, nhưng đó là khí chất trời sanh, trời sanh nàng thích nhiều, cũng có cái gì có thể khiến nàng hứng thú, nhưng là, nàng chưa từng tận lực che dấu tài năng của mình, vẻ ngoài chói mắt cùng bên trong lạnh như băng hoàn toàn trái ngược, tất cả những gì nàng làm đều có thể viết thành cái tự truyện, mà cái tự truyện này ai ai cũng đều biết.



      Mạnh Phi Vũ chính người lạnh như băng như vậy, nhưng bên dưới vẻ ngoài đó là tâm hồn kiêu ngạo nóng cháy tàng.



      “Hảo, ta Mạnh Phi Vũ thề: Từ nay về sau, chỉ cần phản bội ta, như vậy ta vĩnh viễn bên cạnh , rời , cũng vứt bỏ!” Mạnh Phi Vũ cũng thề hậu quả nếu nàng giữ lời, bởi vì nàng chưa từng có chuyện tình làm được, huống chi là lời thề như vậy .



      Nàng ra như vậy, liền chứng minh nàng nhận định nam nhân này, nhận định, nàng đồng ý với , trừ phi nam nhân trước mặt phản bội chính mình, bằng chính mình là tuyệt đối vứt bỏ nam nhân này.



      “Phi Vũ!” kinh ngạc! Niềm vui bất ngờ! Tử Uyên cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt cảm xúc của chính mình sau khi nghe được nàng như vậy , chỉ có thể tưởng tượng ở trong mộng, có người như vậy, có thể chê chính mình xấu xí, có thể tiếp nhận chính mình, có thể cùng chính mình làm bạn đời là tốt…



      “Ăn cơm .” Giọng điệu như trước lạnh như băng , nhưng là nếu như biết nàng, người ta phát có chút đúng, đúng như thế nào, chỉ có người nghe nàng mới hiểu được.



      “… Ân.” Cho dù trong lòng lại còn rất nhiều nghi vấn, kinh ngạc, Tử Uyên cũng chỉ có thể áp ở trong lòng, biết nếu nàng phải ăn cơm, mình tất nhiên thể trái ý nàng mà hỏi thêm mấy cái khác, đừng hỏi làm sao biết, là do có trực giác như vậy .





      “Ăn ngon ?” Biết cá tính Mạnh Phi Vũ lạnh như băng , biết nàng muốn , cũng muốn người khác phiền đến nàng, cho nên, Tử Uyên tận lực bảo chính mình nên im lặng như có ở bàn ăn, phát ra bất cứ thanh gì, nhưng là thấy cơm chiều cũng rất nhanh kết thúc, vẫn là nhịn được hỏi .



      “… làm rất tốt.” Dường như kỳ tích xảy ra, Mạnh Phi Vũ ăn hết thức ăn do Tử Uyên nấu, dường như khích lệ câu “Rất tốt” .



      “… Ta đây sau này đều nấu cơm cho nàng ăn, được ?” Hạ xuống đầy ngập cùng vui sướng, Tử Uyên tận lực khiến giọng điệu của mình bảo trì bình tĩnh, sau đó, chờ mong nhìn Mạnh Phi vũ.



      “Ân.”



      “… Cám ơn.” xong hai chữ này, Tử Uyên rất nhanh cúi đầu, che dấu hốc mắt có chút phát hồng của chính mình , chưa bao giờ giống nhưnam nhân như vậy, khóc khóc, cảm giác như vậy rất khó nhìn, nhưng là lần này đây, muốn khóc, bao lâu, chính mình có loại cảm giác được người khác khen, mặc dù chỉ là tiếng đáp vô cùng đơn giản như vậy , nhưng là đó là đối với chính mình khen, mà đó còn là do người mình thích khen, mơ màng suy nghĩ, cuộc sống sau này nhất định rất tốt , chờ mong…







      ( tấu chương hoàn )

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :