1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bút ký coi mắt của Boss - Ngụy Sương (35C & 1NT/35c+19NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

      Chương 15

      Dịch: Mã Tộc

      Thứ bảy, ngày 08 tháng 12

      Thời tiết: Mưa

      ——— ————————–​

      Trong vòng nửa tháng, Dịch Phàm gặp 10 , tất nhiên, kết cục đều là thất bại.

      Tôi than thở: Lôi ca, tôi cầu xin chấp nhận người , tôi ngày ngày ở công ty làm việc vất vả muốn chết, cuối tuần lại còn được nghỉ ngơi phải coi mắt với . Cứ tiếp tục như vậy tôi lao lực chết mất! Tôi, tôi cần phải xin trợ cấp lao động!

      Dịch Phàm coi khinh tôi: Quan Tiểu Bội, còn mặt mũi để 3 chữ ‘lao lực chết’ hả? Lao lực chết còn tôi bị tức chết đây nè. Tại sao tôi coi mắt lại thành? Còn phải vì làm việc đến nơi đến chốn sao! chỉ cần tìm cho tôi mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, bế nguyệt tu hoa (1), mọi thứ đều phải được giải quyết rồi sao?

      ( (1) Khuynh quốc khuynh thành (hay nghiêng nước nghiêng thành hoặc nghiêng nước đổ thành): Ý sắc đẹp của người phụ nữ làm cho người ta mê mệt.

      Bế nguyệt tu hoa: Ý trăng phải giấu mình, hoa phải xấu hổ.)

      Tôi tức tối: Khuynh quốc khuynh thành, bế nguyệt tu hoa?! Tôi mà là tú bà thanh lâu, cũng hầu hạ nổi cái vị khách kén chọn, hay chê bai bắt bẻ như đâu.

      Dịch Phàm cười nhạt: Quan Tiểu Bội, kế hoạch cuộc sống của tôi rất nghiêm ngặt chặt chẽ, kế hoạch năm nay của tôi là cuối năm kết hôn sinh con, coi qua nửa tháng rồi, làm trễ nãi kế hoạch lớn trong cuộc đời tôi rồi, tổn thất này thể nào bù đắp được.

      Tôi ngẫm nghĩ: muốn kết hôn còn muốn sinh con? Việc này có chút khó khăn đây. Như vầy , tôi giới thiệu bà chị hai Trương của tiệm cơm nằm ở ngõ hẻm đầu tiên bên trái cửa nhà tôi cho nha. Chị ta người tốt lại tháo vát, chồng chết nuôi con nhưng vẫn còn có khát vọng muốn lần nữa lên xe hoa. Cả hai người đều nguyện chịu đánh chịu đập, hỷ kết lương duyên (2), như vậy kế hoạch lấy vợ sinh con mọi thứ đều trễ nãi.

      ( (2) Nguyện chịu đánh chịu đập: ngắn gọn là tình nguyện, ở đây Mã để nguyên nghĩa đen.

      Hỷ kết lương duyên: Duyên là chỉ duyên phận, hỷ là chỉ hỷ . Cổ đại hai người có duyên phận kết hợp lại với nhau gọi là hỷ kết lương duyên. ngắn gọn là kết hôn, ở đây Mã cũng giữ nguyên Hán Việt.)

      Dịch Phàm uy hiếp: Thời gian để ra những lời nhảm nhí này cũng có thể giúp tôi chọn ra 3 rồi đó. Đừng có quên, ải cuối cùng của giấy tạm đình chức chờ xem xét của còn cần phải có chữ ký của tôi nữa đó.

      Tôi: …

      Tôi ngậm miệng lại ngoan ngoãn làm việc.

      Hứ, tìm ‘bánh’ thành, nương tôi liền ‘làm’ cho cái vậy! Tôi tin tôi ‘làm’ được ‘cái’ khiến thằng nhãi ưa bới móc bắt bẻ như miệng tán thưởng dứt! Ờ, đương nhiên, nếu thực ‘làm’ được… tôi liền đánh chết cái tên nhãi hay bắt bẻ bới móc , đến khi nào được mới thôi.

      Tất nhiên, bước đầu tiên, cần phải nắm bắt khẩu vị của Dịch Phàm.

      Tôi đối với cái người con có thể là bạn trước của Dịch Phàm chỉ mới nhìn loáng thoáng qua thôi, cái nhìn thoáng qua này đem đến cho tôi ấn tượng chỉ tốt như nhìn cái bánh là vỏ bơ hay vỏ dầu, có hạt mè (= hạt vừng) hay hạt mè, cái khác , vẫn là chờ tiến sâu vào khai phá (3). Mà tôi là người mới của công ty, chưa từng nếm trải qua cái thời kỳ ‘tâm lý bình thường của Dịch Phàm khi có phụ nữ’ kia, cho nên chỉ có thể tìm đến các tiền bối ‘thỉnh giáo’.

      ( (3) ý của bạn Tiểu Bội là chỉ mới nhìn thấy được vẻ bề ngoài thôi, còn bên trong chưa biết gì ráo, cho nên phải tìm hiểu.)

      “Chị Elle thân mến, lâu rồi gặp, dạo này có bận ?” Giờ nghỉ trưa, tôi chút do dự dứt khoát bỏ rơi Lạc Lạc, chạy đến chỗ Elle. Ai bảo chị ấy người tốt mà lời cũng dễ nghe, quan trọng nhất vẫn là mai phục bên cạnh Dịch Phàm lâu như vậy.

      “Đâu có bận bằng em,” Elle mỉm cười, “Nghe cuối tuần em còn theo Dịch tổng coi mắt?”

      “Ý, sao chị biết?” Dịch Phàm coi mắt phải là bí mật, tôi theo Dịch Phàm coi mắt mới là bí mật.

      “Chị vừa mới biết đó thôi. Tiểu Bội à, em dễ gạt , hễ lừa cái liền ra ngay.”

      “Nếu như vậy, chị Elle, em liền thẳng với chị, tổng giám đốc đối với việc em giúp đỡ lựa chọn những kia rất vừa ý. Cho nên em cảm thấy nhất định phải nghiên cứu tâm lý của tổng giám đốc chút, ví dụ như trước kia ta quen dạng phụ nữ như thế nào, có bạn dáng vẻ ra sao, để trong lòng em có hình mẫu chung.”

      “Vậy à,” Elle cắn muỗng nghĩ, “Tổng giám đốc trước kia hình như có bạn .”

      “Chị gặp qua rồi sao? Tuổi tác bao nhiêu? Là người ở đâu? Gia thế, học lực, tướng mạo như thế nào?” Tôi vội vàng hỏi.

      Elle buồn cười nhìn tôi: “Xem ra em quả chịu ít giày vò nha. Chị chỉ gặp qua có lần, là lúc buổi tiệc búp-phê (= Buffet, tiệc đứng) do công ty tổ chức sắp kết thúc, ấy đến tìm tổng giám đốc, đúng lúc chị đến đưa đồ, được vài câu.”

      “Người à…” Elle nhớ lại, “Chỉ có thể là bình thường. Nghe cũng từng du học, nhưng chị cảm thấy nhất định phải là trường tốt, bởi vì tiếng được tốt lắm, nhất là ngữ pháp còn có khẩu ràng. Nhìn dáng vẻ cũng còn trẻ, là bằng tuổi với Dịch tổng, nhưng mà chị lại cảm thấy ấy phải lớn hơn Dịch tổng đó chứ. Tính cách… được, nhưng Dịch tổng rất chiều ý ấy. Chị còn nhớ lúc đó Dịch tổng muốn ra ngoài ăn cơm tối, ấy khoẻ nên muốn , Dịch tổng lập tức trở về ấy nấu cho.”

      “Dịch Phàm… Dịch tổng biết nấu ăn?!” Tôi luôn hoài nghi biết cái tên đàn ông này có thể phân biệt được bắp cải với củ cải hay đây!

      “Chị khi đó cũng nghĩ như vậy đó. Nhưng dáng vẻ Dịch tổng hoàn toàn là hình tượng người chồng đảm lão luyện đó nha!”

      Chào tạm biệt Elle, tôi viết nét đầu tiên trong cuốn bí kíp làm ‘bánh’ của tôi.

      Tip one: Nhan sắc bình thường, tuổi tác tương đồng, cũng từng du học, có chút khuynh hướng nữ vương, có thể khiến cho Dịch Phàm… nấu ăn!

      Buổi chiều, tôi ở phòng trà nước ‘tình cờ gặp’ chị Uông phòng nhân . Chị Uông khoảng 40 tuổi, làm việc tại công ty khá lâu. Tuy gọi là ‘chị’, nhưng dáng vẻ cao to, tính cách cũng rất thẳng thắn hào phóng, rất có khí khái đàn ông. Quan trọng là, chị ấy thường phụ trách số công việc nhân viên phúc lợi cũng như hậu cần, có thể tiếp xúc với mọi thành viên trong công ty.

      “Chị Uông, chị xem công ty của chúng ta, thanh niên độc thân ít ha?” Tôi hỏi.

      Chị Uông cười tít mắt trêu chọc: “Sao? Tiểu nương có chủ ý gì à?”

      “Em hằng ngày đều gặp bọn họ còn có gì mà biết chứ? Chủ yếu là bạn bè em, hễ nghe được em làm việc tại AC, liền bắt em phải giới thiệu bạn trai cho. Sao em từ chối cho được chứ.”

      “Công việc bận rộn, có thời gian vui chơi, nên độc thân ít. Có thể giúp giải quyết giúp thôi, nhất cử lưỡng tiện (= làm việc mà được hai cái lợi).”

      “Cũng đúng.” Tôi tỏ ý tán thành, “Lúc trước em có xem cuốn tạp chí lá cải về 10 người đàn ông giàu có độc thân, em liền nghĩ, Dịch tổng của chúng ta nếu như có bạn , nhất định cũng được xếp vào danh sách.”

      “Đúng vậy, có điều Tiểu Dịch trẻ tuổi mà nghiệp lẫn tình đều mỹ mãn là điều dễ dàng gì.”

      “Hả? Sao lại vậy? Chị Uông gặp qua bạn của Dịch tổng rồi sao?” Trong lòng tôi nhanh chóng khởi động ra-da hóng hớt, bỏ qua bất kỳ thông tin nhặt nào.

      “Có lần Tiểu Dịch phải công tác gấp, công ty lại có người, đúng lúc chị lại biết nơi ở của cậu ta, liền nhờ chị lấy hành lý. Lúc chị gõ cửa, thấy ra mở. Tuổi lớn, khoảng 25, 26 tuổi, dáng người nhắn xinh xắn, giọng cũng rất mềm mỏng, hề chảnh choẹ, hoàn toàn giống như phụ nữ khác, ỷ bạn trai có tiền liền kiêu ngạo thôi. Lúc chị đến đúng lúc ấy dọn dẹp nhà, rất lễ phép hỏi chị có việc gì.”

      “Chị chắc chắc đó là nữ chủ nhân mà phải là… người giúp việc?”

      “Người giúp việc nhà em ‘Tiểu Dịch nhà chúng tôi làm phiền mọi người chăm sóc sao’, ‘Tiểu Dịch của chúng tôi may nhờ có bạn bè ủng hộ’? Trước khi còn nằng nặc đòi lái xe chở chị nữa, còn tặng chị hộp bánh nướng tự làm. Ôi, là tay nghề khéo léo, chị sống 40 tuổi đầu, hấp bánh màn thầu còn gọn gàng đâu ra đấy như vậy.”

      “Chị Uông, chị cần tự ti, em cũng biết hấp màn thầu.”

      Chị Uông trừng tôi cái, “Đem em ra so sánh với chị còn có nghĩa lý gì nữa! Đừng huyên thuyên nữa, làm việc thôi!”

      Tôi cười chào tạm biệt chị ấy, sau đó viết vào cuốn sổ:

      Tip two: 25 – 26 tuổi, dịu dàng khéo léo, thích làm việc nhà, chính chắn hiểu biết.

      Suy nghĩ lát, lại thêm câu:

      Tốc độ cập nhật tin tức quá chậm, ngay cả Dịch Phàm có bạn hay chưa cũng , vì vậy tính xác thực có đáng tin cậy , vẫn còn kịp để xác nhận.

      Lúc tan ca, tôi ở dưới tầng hầm bãi đậu xe thử chặn chiếc, kết quả đụng ngay Kim Cương.

      “Giám đốc, ông là về nhà sao?” Tôi hỏi.

      “Ừ, đón bà xã.”

      “Vậy, tôi cũng !” Phụ nữ với phụ nữ, càng dễ chuyện về phụ nữ hơn! Tôi quyết định mượn miệng vợ Kim Cương, để hỏi về bạn của Dịch Phàm.

      “Quan Tiểu Bội, tôi đón vợ tôi theo làm gì hả?” Kim Cương buồn bực.

      “Ý của tôi là… tôi thuận đường, làm phiền giám đốc cho tôi quá giang đoạn.” chờ Kim Cương đồng ý, tôi liền leo lên xe ông, da mặt dày ngồi ở phía sau chờ ông ấy lái xe.

      có biết tôi muốn đâu vậy.” Kim Cương tức tối, nhưng cũng ngại đuổi tôi xuống xe, “Vậy tôi đón vợ tôi trước, ấy sắp tan ca rồi.”

      Vợ của Kim Cương ngược lại lại là giai nhân dịu dàng, thân hình mảnh mai, mày dài mỏng, ra cũng có chút yếu đuối.

      “Đây là Quan Tiểu Bội của bộ phận bọn , còn đây là vợ tôi.”

      Vợ của Kim Cương cười dịu dàng với tôi.

      “Giám đốc phu nhân là vừa đẹp lại hoà nhã, chẳng trách giám đốc chúng tôi có việc liền khoe với chúng tôi.”

      “Đâu có, mọi người đừng có nghe ông ấy bậy bạ.” Vợ của Kim Cương quở trách trừng Kim Cương cái, ngại ngùng .

      bậy bạ chỗ nào! Em nhìn tổng giám đốc xem, chỗ nào cũng mạnh hơn đó thôi? Tuổi lại trẻ hơn , chức vị cũng cao hơn , nhưng có điều, người phụ nữ của cậu ta hơn được nha!”

      “Hả?! Sao lại như vậy?” Tôi vội vàng hỏi. Kim Cương ông tốt quá , cần tôi nhiều lời, liền mắc câu rồi.

      “Người bạn kia của Dịch Phàm, hoàn toàn là mẫu dạ xoa mà. Lần trước tôi ở tại trung tâm mua sắm, nhìn thấy hai người bọn họ, hình như là vì mua đồ gì đó mà xảy ra tranh chấp. Người phụ nữ kia đó hả, mắng Dịch Phàm ngay tại giữa đường. Đường đường là tổng giám đốc AC, bị ta mắng cứ như con cháu vậy, tôi cũng thấy xấu hổ mà mình quen với cậu ta luôn!”

      thể nào? Có phải có hiểu lầm gì hay ? Người phụ nữ kia phải là nhân viên bán hàng đó chứ, có số nhân viên bán hàng có thái độ kém lắm.” Tôi giải thích. Cái tên Dịch Phàm rất nham hiểm, rất vô lại bị mắng… là trong những việc mà tôi thể nào lý giải cho được.

      thể đáng tin được sao? Khi đó tôi cũng thể nào tin được, liền bám đuôi theo bọn họ suốt. Kết quả ra khỏi trung tâm mua sắm, người phụ nữ đó liền giật lấy chìa khoá xe tự lái xe mất luôn. Còn Dịch Phàm tắc-xi bám theo phía sau. Ha ha, cái thằng nhóc đó, có tướng sợ vợ.”

      với Tiểu Bội những điều này làm gì!” Ngữ khí trong lời của vợ Kim Cương có chút trách cứ.

      “Được, được, nữa, bà xã cho . À, tôi này Quan Tiểu Bội, rốt cuộc muốn xuống chỗ nào? Còn chịu xuống là đến nhà tôi luôn đó.”

      “À, chính là chỗ này, dừng tại chỗ này là được.”

      Tôi xuống xe, cầm cuốn sổ quỳ xuống bên đường ghi:

      Tip three: Hung hãn, mẫu dạ xoa, giáo dưỡng, hoàn toàn cho Dịch Phàm mặt mũi.

      P.S. Con người của Kim Cương rất nhiều chuyện, rất sợ vợ!

      Sau đó, tôi nhìn ngó bốn bề, ngồi xe buýt hai tiếng đồng hồ, mới có thể từ khu ngoại ô trở về nhà.

      Cuối cùng tôi chặn người bảo vệ bé ở dưới lầu. Người bảo vệ mỗi ngày đều đón khách vào tiễn khách ra, gặp nhiều hiểu biết rộng.

      “Bạn của tổng giám đốc à? bạn trước phải ? Gặp rồi! Ái chà, cũng có ấn tượng gì, chỉ nhớ là rất xinh đẹp thôi.”

      “Ờ, nếu muốn hỏi thăm những việc này, hỏi giám đốc Lưu của bộ phận tài vụ , ông ta đối với những việc của tổng giám đốc đều hiểu biết rất nha, tổng giám đốc có mấy cọng tóc chừng ông ta cũng đếm qua luôn rồi đó. Cái áo khoác lần trước của tổng giám đốc, đúng chính là cái mà bán đó, chính là do ông ta mua. Cho xin, theo đuổi minh tinh cũng chưa từng thấy đến nổi như vậy nữa nha!”

      Phụt, tôi phun ngụm trà sữa ra đất.

      Tip four: Nóng sốt, nóng sốt! Giám đốc Lưu bộ phận tài vụ ngưỡng mộ Dịch Phàm?! Cuộc sống này thú vị quá !

      Cuối cùng, tôi cầm lấy xấp giấy than thở với Tô: “Đây hoàn toàn là có chút đầu mối gì hết mà, chị nhìn xem, dựa theo cách của mọi người, Dịch Phàm có ít nhất 3 hình mẫu khác nhau, bạn tính cách cũng giống nhau, nhưng trực giác cho em biết, đối với cái ‘người kia’ mới là chính xác.”

      Tô cười nhạt: “Hứ, cái việc phân tích tâm lý chuyên nghiệp như vậy, kẻ gà mờ như em sao mà có thể làm được chứ hả.”

      Ánh mắt xót thương của tôi nhìn Tô.

      “Chị từ trước tới giờ làm công !”

      Tôi từ xót thương biến thành ai oán.

      “Lấy vật thế chấp cũng được. Đem con rùa Kim Tiền (hay Kim Quy) của em đưa cho chị !”

      Cái con rùa Kim Tiền mà Tô kia, là sủng vật 8 năm trước tôi nhặt được trong chợ, nay biết ai truyền tin rùa Kim Tiền có hiệu quả thần kỳ có thể phòng chống bệnh ung thư, giá cả cũng tăng vọt.

      “Nhãn lực tốt!” Tôi tán thưởng.

      “Đừng lời nhảm nhí nữa, có còn muốn chị giúp hay ?!”

      Tôi nước mắt ràn rụa từ phía dưới chân bàn lấy ra con rùa bảo bối: “Chị phải đối xử tốt với nó nha.”

      “Yên tâm ,” Tô hất tay, “ , em muốn chị làm cái gì?”

      “Em muốn chị giả làm đối tượng coi mắt gặp Dịch Phàm. Em muốn chị dốc hết sức đào bới moi móc mỗi ngõ ngách tăm tối trong nội tâm của Dịch Phàm! Em cần mọi bí mật được cất giấu kỹ nhất, đen tối nhất, đồi bại nhất của Dịch Phàm! Em muốn nắm được nhược điểm của cho đòn trí mạng!”

      “Rồi, nể mặt con rùa này, giúp em lần này.”

      Ý của chị là… em còn bằng con rùa rác rửa?

      Cuối tuần, tôi với Dịch Phàm muốn làm mai cho với bà chị họ Gia Cát Lương (4) hiểu ý người của tôi, gạt gặp mặt Tô.

      ( (4) Gia Cát Lượng: Tự là Khổng Minh (181 – 234), hiệu Ngoạ Long tiên sinh, là vị quân sư và đại thần của nước Thục thời hậu Hán. Ông là chính trị gia, nhà quân sư, học giả và cũng là nhà phát minh kỹ thuật. Trong quân , ông tạo ra các chiến thuật như: Bát trận đồ (hình vẽ tám trận), liên nỏ (nỏ Liên Châu, tên bắn ra liên tục), mộc ngưu lưu mã (trâu gỗ ngựa máy). Tương truyền ông còn là người chế ra đèn trời (Khổng Minh đăng, dạng khinh khí cầu cỡ ) và món màn thầu. Muốn biết thêm liên hệ google ca ca.)

      Trời nhá nhem tối, Tô mới trở về, quăng trước mặt tôi tờ giấy, rồi trở về phòng.

      Tôi cầm lên xem, mặt chỉ có 4 chữ tổ chảng lực đạo mạnh mẽ “Vấn đề lớn đây”. Do đó, thấp thỏm trong lòng tôi suốt ngày nay lại bắt đầu thấp thỏm tiếp rồi.

      Tôi cầm lấy tờ giấy tìm Tô, muốn nghe chị ấy cho ràng, kết quả nghe được chị ấy cùng với rể tương lai ở bên kia bờ đại dương nấu cháo điện thoại: “Lạc Dương à, hôm nay em vừa mới gửi cho con rùa Kim Tiền đó. Đúng, nghe hầm canh rất bổ, còn bổ hơn cả ba ba nữa đó, đừng có lãng phí nha. Tiểu Bội à? cần để ý tới nó, dù sao nó cũng lấy để chêm chân bàn. Nếu như được, cùng lắm mua cho nó con ba ba để chơi vậy.”

      Tác giả có lời muốn :

      Rùa Kim Tiền đó là tôi lúc đầu nghĩ đại ra thôi, lúc đó vẫn nghĩ là thứ chỉ dùng để ăn?

      Kết quả hôm nay tra baidu (= công cụ tìm kiếm bên Trung Quốc, như google), phát rùa Kim Tiền chỉ có thể ăn, mà còn có công hiệu phòng chống bệnh ung thư, rất có giá trị.

      Đây là giá cả của rùa Kim Tiền baidu:

      Theo điều tra thống kê phát , giá cả rùa Kim Tiền năm nay dao động khá lớn, nửa năm đầu rùa thị trường tiêu thụ chậm chút; Ngược lại, rùa Kim Tiền trong thời gian ngắn cung đủ cầu, giá cả tăng cao so với năm trước.

      Giá cả rùa Kim Tiền nửa năm sau tăng vọt, tham khảo giá rùa Kim Tiền được nuôi, 1 kg rùa Kim Tiền hoang dã khoảng 40 ngàn (NDT), mà 1 kg rưỡi rùa Kim Tiền hoang dã khoảng 60 ngàn (NDT), 2 kg rùa Kim Tiền hoang dã khoảng 80 ngàn (NDT), giá cả rùa Kim Tiền hoang dã tăng cao nguyên nhân chủ yếu là do lúc vận chuyển rùa hoang dã đường dài gập ghềnh cho nên trạng thái thân thể đều tốt, cộng thêm khác biệt về nhiệt độ tạo thành cái chết của rùa Kim Tiền hoang dã, thu mua rùa Kim Tiền hoang dã mạo hiểm rất lớn, xin mọi người cẩn thận khi mua.

      Mất 8 năm trời nuôi rùa Kim Tiền cũng biết nặng bao nhiêu, Tiểu Bội nhóc này liền bị người chị họ hám tiền áp bức rồi.
      Tử Mặc thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15

      Dịch: Mã Tộc

      Thứ bảy, ngày 08 tháng 12

      Thời tiết: Mưa

      ——— ————————–​

      Trong vòng nửa tháng, Dịch Phàm gặp 10 , tất nhiên, kết cục đều là thất bại.

      Tôi than thở: Lôi ca, tôi cầu xin chấp nhận người , tôi ngày ngày ở công ty làm việc vất vả muốn chết, cuối tuần lại còn được nghỉ ngơi phải coi mắt với . Cứ tiếp tục như vậy tôi lao lực chết mất! Tôi, tôi cần phải xin trợ cấp lao động!

      Dịch Phàm coi khinh tôi: Quan Tiểu Bội, còn mặt mũi để 3 chữ ‘lao lực chết’ hả? Lao lực chết còn tôi bị tức chết đây nè. Tại sao tôi coi mắt lại thành? Còn phải vì làm việc đến nơi đến chốn sao! chỉ cần tìm cho tôi mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, bế nguyệt tu hoa (1), mọi thứ đều phải được giải quyết rồi sao?

      ( (1) Khuynh quốc khuynh thành (hay nghiêng nước nghiêng thành hoặc nghiêng nước đổ thành): Ý sắc đẹp của người phụ nữ làm cho người ta mê mệt.

      Bế nguyệt tu hoa: Ý trăng phải giấu mình, hoa phải xấu hổ.)

      Tôi tức tối: Khuynh quốc khuynh thành, bế nguyệt tu hoa?! Tôi mà là tú bà thanh lâu, cũng hầu hạ nổi cái vị khách kén chọn, hay chê bai bắt bẻ như đâu.

      Dịch Phàm cười nhạt: Quan Tiểu Bội, kế hoạch cuộc sống của tôi rất nghiêm ngặt chặt chẽ, kế hoạch năm nay của tôi là cuối năm kết hôn sinh con, coi qua nửa tháng rồi, làm trễ nãi kế hoạch lớn trong cuộc đời tôi rồi, tổn thất này thể nào bù đắp được.

      Tôi ngẫm nghĩ: muốn kết hôn còn muốn sinh con? Việc này có chút khó khăn đây. Như vầy , tôi giới thiệu bà chị hai Trương của tiệm cơm nằm ở ngõ hẻm đầu tiên bên trái cửa nhà tôi cho nha. Chị ta người tốt lại tháo vát, chồng chết nuôi con nhưng vẫn còn có khát vọng muốn lần nữa lên xe hoa. Cả hai người đều nguyện chịu đánh chịu đập, hỷ kết lương duyên (2), như vậy kế hoạch lấy vợ sinh con mọi thứ đều trễ nãi.

      ( (2) Nguyện chịu đánh chịu đập: ngắn gọn là tình nguyện, ở đây Mã để nguyên nghĩa đen.

      Hỷ kết lương duyên: Duyên là chỉ duyên phận, hỷ là chỉ hỷ . Cổ đại hai người có duyên phận kết hợp lại với nhau gọi là hỷ kết lương duyên. ngắn gọn là kết hôn, ở đây Mã cũng giữ nguyên Hán Việt.)

      Dịch Phàm uy hiếp: Thời gian để ra những lời nhảm nhí này cũng có thể giúp tôi chọn ra 3 rồi đó. Đừng có quên, ải cuối cùng của giấy tạm đình chức chờ xem xét của còn cần phải có chữ ký của tôi nữa đó.

      Tôi: …

      Tôi ngậm miệng lại ngoan ngoãn làm việc.

      Hứ, tìm ‘bánh’ thành, nương tôi liền ‘làm’ cho cái vậy! Tôi tin tôi ‘làm’ được ‘cái’ khiến thằng nhãi ưa bới móc bắt bẻ như miệng tán thưởng dứt! Ờ, đương nhiên, nếu thực ‘làm’ được… tôi liền đánh chết cái tên nhãi hay bắt bẻ bới móc , đến khi nào được mới thôi.

      Tất nhiên, bước đầu tiên, cần phải nắm bắt khẩu vị của Dịch Phàm.

      Tôi đối với cái người con có thể là bạn trước của Dịch Phàm chỉ mới nhìn loáng thoáng qua thôi, cái nhìn thoáng qua này đem đến cho tôi ấn tượng chỉ tốt như nhìn cái bánh là vỏ bơ hay vỏ dầu, có hạt mè (= hạt vừng) hay hạt mè, cái khác , vẫn là chờ tiến sâu vào khai phá (3). Mà tôi là người mới của công ty, chưa từng nếm trải qua cái thời kỳ ‘tâm lý bình thường của Dịch Phàm khi có phụ nữ’ kia, cho nên chỉ có thể tìm đến các tiền bối ‘thỉnh giáo’.

      ( (3) ý của bạn Tiểu Bội là chỉ mới nhìn thấy được vẻ bề ngoài thôi, còn bên trong chưa biết gì ráo, cho nên phải tìm hiểu.)

      “Chị Elle thân mến, lâu rồi gặp, dạo này có bận ?” Giờ nghỉ trưa, tôi chút do dự dứt khoát bỏ rơi Lạc Lạc, chạy đến chỗ Elle. Ai bảo chị ấy người tốt mà lời cũng dễ nghe, quan trọng nhất vẫn là mai phục bên cạnh Dịch Phàm lâu như vậy.

      “Đâu có bận bằng em,” Elle mỉm cười, “Nghe cuối tuần em còn theo Dịch tổng coi mắt?”

      “Ý, sao chị biết?” Dịch Phàm coi mắt phải là bí mật, tôi theo Dịch Phàm coi mắt mới là bí mật.

      “Chị vừa mới biết đó thôi. Tiểu Bội à, em dễ gạt , hễ lừa cái liền ra ngay.”

      “Nếu như vậy, chị Elle, em liền thẳng với chị, tổng giám đốc đối với việc em giúp đỡ lựa chọn những kia rất vừa ý. Cho nên em cảm thấy nhất định phải nghiên cứu tâm lý của tổng giám đốc chút, ví dụ như trước kia ta quen dạng phụ nữ như thế nào, có bạn dáng vẻ ra sao, để trong lòng em có hình mẫu chung.”

      “Vậy à,” Elle cắn muỗng nghĩ, “Tổng giám đốc trước kia hình như có bạn .”

      “Chị gặp qua rồi sao? Tuổi tác bao nhiêu? Là người ở đâu? Gia thế, học lực, tướng mạo như thế nào?” Tôi vội vàng hỏi.

      Elle buồn cười nhìn tôi: “Xem ra em quả chịu ít giày vò nha. Chị chỉ gặp qua có lần, là lúc buổi tiệc búp-phê (= Buffet, tiệc đứng) do công ty tổ chức sắp kết thúc, ấy đến tìm tổng giám đốc, đúng lúc chị đến đưa đồ, được vài câu.”

      “Người à…” Elle nhớ lại, “Chỉ có thể là bình thường. Nghe cũng từng du học, nhưng chị cảm thấy nhất định phải là trường tốt, bởi vì tiếng được tốt lắm, nhất là ngữ pháp còn có khẩu ràng. Nhìn dáng vẻ cũng còn trẻ, là bằng tuổi với Dịch tổng, nhưng mà chị lại cảm thấy ấy phải lớn hơn Dịch tổng đó chứ. Tính cách… được, nhưng Dịch tổng rất chiều ý ấy. Chị còn nhớ lúc đó Dịch tổng muốn ra ngoài ăn cơm tối, ấy khoẻ nên muốn , Dịch tổng lập tức trở về ấy nấu cho.”

      “Dịch Phàm… Dịch tổng biết nấu ăn?!” Tôi luôn hoài nghi biết cái tên đàn ông này có thể phân biệt được bắp cải với củ cải hay đây!

      “Chị khi đó cũng nghĩ như vậy đó. Nhưng dáng vẻ Dịch tổng hoàn toàn là hình tượng người chồng đảm lão luyện đó nha!”

      Chào tạm biệt Elle, tôi viết nét đầu tiên trong cuốn bí kíp làm ‘bánh’ của tôi.

      Tip one: Nhan sắc bình thường, tuổi tác tương đồng, cũng từng du học, có chút khuynh hướng nữ vương, có thể khiến cho Dịch Phàm… nấu ăn!

      Buổi chiều, tôi ở phòng trà nước ‘tình cờ gặp’ chị Uông phòng nhân . Chị Uông khoảng 40 tuổi, làm việc tại công ty khá lâu. Tuy gọi là ‘chị’, nhưng dáng vẻ cao to, tính cách cũng rất thẳng thắn hào phóng, rất có khí khái đàn ông. Quan trọng là, chị ấy thường phụ trách số công việc nhân viên phúc lợi cũng như hậu cần, có thể tiếp xúc với mọi thành viên trong công ty.

      “Chị Uông, chị xem công ty của chúng ta, thanh niên độc thân ít ha?” Tôi hỏi.

      Chị Uông cười tít mắt trêu chọc: “Sao? Tiểu nương có chủ ý gì à?”

      “Em hằng ngày đều gặp bọn họ còn có gì mà biết chứ? Chủ yếu là bạn bè em, hễ nghe được em làm việc tại AC, liền bắt em phải giới thiệu bạn trai cho. Sao em từ chối cho được chứ.”

      “Công việc bận rộn, có thời gian vui chơi, nên độc thân ít. Có thể giúp giải quyết giúp thôi, nhất cử lưỡng tiện (= làm việc mà được hai cái lợi).”

      “Cũng đúng.” Tôi tỏ ý tán thành, “Lúc trước em có xem cuốn tạp chí lá cải về 10 người đàn ông giàu có độc thân, em liền nghĩ, Dịch tổng của chúng ta nếu như có bạn , nhất định cũng được xếp vào danh sách.”

      “Đúng vậy, có điều Tiểu Dịch trẻ tuổi mà nghiệp lẫn tình đều mỹ mãn là điều dễ dàng gì.”

      “Hả? Sao lại vậy? Chị Uông gặp qua bạn của Dịch tổng rồi sao?” Trong lòng tôi nhanh chóng khởi động ra-da hóng hớt, bỏ qua bất kỳ thông tin nhặt nào.

      “Có lần Tiểu Dịch phải công tác gấp, công ty lại có người, đúng lúc chị lại biết nơi ở của cậu ta, liền nhờ chị lấy hành lý. Lúc chị gõ cửa, thấy ra mở. Tuổi lớn, khoảng 25, 26 tuổi, dáng người nhắn xinh xắn, giọng cũng rất mềm mỏng, hề chảnh choẹ, hoàn toàn giống như phụ nữ khác, ỷ bạn trai có tiền liền kiêu ngạo thôi. Lúc chị đến đúng lúc ấy dọn dẹp nhà, rất lễ phép hỏi chị có việc gì.”

      “Chị chắc chắc đó là nữ chủ nhân mà phải là… người giúp việc?”

      “Người giúp việc nhà em ‘Tiểu Dịch nhà chúng tôi làm phiền mọi người chăm sóc sao’, ‘Tiểu Dịch của chúng tôi may nhờ có bạn bè ủng hộ’? Trước khi còn nằng nặc đòi lái xe chở chị nữa, còn tặng chị hộp bánh nướng tự làm. Ôi, là tay nghề khéo léo, chị sống 40 tuổi đầu, hấp bánh màn thầu còn gọn gàng đâu ra đấy như vậy.”

      “Chị Uông, chị cần tự ti, em cũng biết hấp màn thầu.”

      Chị Uông trừng tôi cái, “Đem em ra so sánh với chị còn có nghĩa lý gì nữa! Đừng huyên thuyên nữa, làm việc thôi!”

      Tôi cười chào tạm biệt chị ấy, sau đó viết vào cuốn sổ:

      Tip two: 25 – 26 tuổi, dịu dàng khéo léo, thích làm việc nhà, chính chắn hiểu biết.

      Suy nghĩ lát, lại thêm câu:

      Tốc độ cập nhật tin tức quá chậm, ngay cả Dịch Phàm có bạn hay chưa cũng , vì vậy tính xác thực có đáng tin cậy , vẫn còn kịp để xác nhận.

      Lúc tan ca, tôi ở dưới tầng hầm bãi đậu xe thử chặn chiếc, kết quả đụng ngay Kim Cương.

      “Giám đốc, ông là về nhà sao?” Tôi hỏi.

      “Ừ, đón bà xã.”

      “Vậy, tôi cũng !” Phụ nữ với phụ nữ, càng dễ chuyện về phụ nữ hơn! Tôi quyết định mượn miệng vợ Kim Cương, để hỏi về bạn của Dịch Phàm.

      “Quan Tiểu Bội, tôi đón vợ tôi theo làm gì hả?” Kim Cương buồn bực.

      “Ý của tôi là… tôi thuận đường, làm phiền giám đốc cho tôi quá giang đoạn.” chờ Kim Cương đồng ý, tôi liền leo lên xe ông, da mặt dày ngồi ở phía sau chờ ông ấy lái xe.

      có biết tôi muốn đâu vậy.” Kim Cương tức tối, nhưng cũng ngại đuổi tôi xuống xe, “Vậy tôi đón vợ tôi trước, ấy sắp tan ca rồi.”

      Vợ của Kim Cương ngược lại lại là giai nhân dịu dàng, thân hình mảnh mai, mày dài mỏng, ra cũng có chút yếu đuối.

      “Đây là Quan Tiểu Bội của bộ phận bọn , còn đây là vợ tôi.”

      Vợ của Kim Cương cười dịu dàng với tôi.

      “Giám đốc phu nhân là vừa đẹp lại hoà nhã, chẳng trách giám đốc chúng tôi có việc liền khoe với chúng tôi.”

      “Đâu có, mọi người đừng có nghe ông ấy bậy bạ.” Vợ của Kim Cương quở trách trừng Kim Cương cái, ngại ngùng .

      bậy bạ chỗ nào! Em nhìn tổng giám đốc xem, chỗ nào cũng mạnh hơn đó thôi? Tuổi lại trẻ hơn , chức vị cũng cao hơn , nhưng có điều, người phụ nữ của cậu ta hơn được nha!”

      “Hả?! Sao lại như vậy?” Tôi vội vàng hỏi. Kim Cương ông tốt quá , cần tôi nhiều lời, liền mắc câu rồi.

      “Người bạn kia của Dịch Phàm, hoàn toàn là mẫu dạ xoa mà. Lần trước tôi ở tại trung tâm mua sắm, nhìn thấy hai người bọn họ, hình như là vì mua đồ gì đó mà xảy ra tranh chấp. Người phụ nữ kia đó hả, mắng Dịch Phàm ngay tại giữa đường. Đường đường là tổng giám đốc AC, bị ta mắng cứ như con cháu vậy, tôi cũng thấy xấu hổ mà mình quen với cậu ta luôn!”

      thể nào? Có phải có hiểu lầm gì hay ? Người phụ nữ kia phải là nhân viên bán hàng đó chứ, có số nhân viên bán hàng có thái độ kém lắm.” Tôi giải thích. Cái tên Dịch Phàm rất nham hiểm, rất vô lại bị mắng… là trong những việc mà tôi thể nào lý giải cho được.

      thể đáng tin được sao? Khi đó tôi cũng thể nào tin được, liền bám đuôi theo bọn họ suốt. Kết quả ra khỏi trung tâm mua sắm, người phụ nữ đó liền giật lấy chìa khoá xe tự lái xe mất luôn. Còn Dịch Phàm tắc-xi bám theo phía sau. Ha ha, cái thằng nhóc đó, có tướng sợ vợ.”

      với Tiểu Bội những điều này làm gì!” Ngữ khí trong lời của vợ Kim Cương có chút trách cứ.

      “Được, được, nữa, bà xã cho . À, tôi này Quan Tiểu Bội, rốt cuộc muốn xuống chỗ nào? Còn chịu xuống là đến nhà tôi luôn đó.”

      “À, chính là chỗ này, dừng tại chỗ này là được.”

      Tôi xuống xe, cầm cuốn sổ quỳ xuống bên đường ghi:

      Tip three: Hung hãn, mẫu dạ xoa, giáo dưỡng, hoàn toàn cho Dịch Phàm mặt mũi.

      P.S. Con người của Kim Cương rất nhiều chuyện, rất sợ vợ!

      Sau đó, tôi nhìn ngó bốn bề, ngồi xe buýt hai tiếng đồng hồ, mới có thể từ khu ngoại ô trở về nhà.

      Cuối cùng tôi chặn người bảo vệ bé ở dưới lầu. Người bảo vệ mỗi ngày đều đón khách vào tiễn khách ra, gặp nhiều hiểu biết rộng.

      “Bạn của tổng giám đốc à? bạn trước phải ? Gặp rồi! Ái chà, cũng có ấn tượng gì, chỉ nhớ là rất xinh đẹp thôi.”

      “Ờ, nếu muốn hỏi thăm những việc này, hỏi giám đốc Lưu của bộ phận tài vụ , ông ta đối với những việc của tổng giám đốc đều hiểu biết rất nha, tổng giám đốc có mấy cọng tóc chừng ông ta cũng đếm qua luôn rồi đó. Cái áo khoác lần trước của tổng giám đốc, đúng chính là cái mà bán đó, chính là do ông ta mua. Cho xin, theo đuổi minh tinh cũng chưa từng thấy đến nổi như vậy nữa nha!”

      Phụt, tôi phun ngụm trà sữa ra đất.

      Tip four: Nóng sốt, nóng sốt! Giám đốc Lưu bộ phận tài vụ ngưỡng mộ Dịch Phàm?! Cuộc sống này thú vị quá !

      Cuối cùng, tôi cầm lấy xấp giấy than thở với Tô: “Đây hoàn toàn là có chút đầu mối gì hết mà, chị nhìn xem, dựa theo cách của mọi người, Dịch Phàm có ít nhất 3 hình mẫu khác nhau, bạn tính cách cũng giống nhau, nhưng trực giác cho em biết, đối với cái ‘người kia’ mới là chính xác.”

      Tô cười nhạt: “Hứ, cái việc phân tích tâm lý chuyên nghiệp như vậy, kẻ gà mờ như em sao mà có thể làm được chứ hả.”

      Ánh mắt xót thương của tôi nhìn Tô.

      “Chị từ trước tới giờ làm công !”

      Tôi từ xót thương biến thành ai oán.

      “Lấy vật thế chấp cũng được. Đem con rùa Kim Tiền (hay Kim Quy) của em đưa cho chị !”

      Cái con rùa Kim Tiền mà Tô kia, là sủng vật 8 năm trước tôi nhặt được trong chợ, nay biết ai truyền tin rùa Kim Tiền có hiệu quả thần kỳ có thể phòng chống bệnh ung thư, giá cả cũng tăng vọt.

      “Nhãn lực tốt!” Tôi tán thưởng.

      “Đừng lời nhảm nhí nữa, có còn muốn chị giúp hay ?!”

      Tôi nước mắt ràn rụa từ phía dưới chân bàn lấy ra con rùa bảo bối: “Chị phải đối xử tốt với nó nha.”

      “Yên tâm ,” Tô hất tay, “ , em muốn chị làm cái gì?”

      “Em muốn chị giả làm đối tượng coi mắt gặp Dịch Phàm. Em muốn chị dốc hết sức đào bới moi móc mỗi ngõ ngách tăm tối trong nội tâm của Dịch Phàm! Em cần mọi bí mật được cất giấu kỹ nhất, đen tối nhất, đồi bại nhất của Dịch Phàm! Em muốn nắm được nhược điểm của cho đòn trí mạng!”

      “Rồi, nể mặt con rùa này, giúp em lần này.”

      Ý của chị là… em còn bằng con rùa rác rửa?

      Cuối tuần, tôi với Dịch Phàm muốn làm mai cho với bà chị họ Gia Cát Lương (4) hiểu ý người của tôi, gạt gặp mặt Tô.

      ( (4) Gia Cát Lượng: Tự là Khổng Minh (181 – 234), hiệu Ngoạ Long tiên sinh, là vị quân sư và đại thần của nước Thục thời hậu Hán. Ông là chính trị gia, nhà quân sư, học giả và cũng là nhà phát minh kỹ thuật. Trong quân , ông tạo ra các chiến thuật như: Bát trận đồ (hình vẽ tám trận), liên nỏ (nỏ Liên Châu, tên bắn ra liên tục), mộc ngưu lưu mã (trâu gỗ ngựa máy). Tương truyền ông còn là người chế ra đèn trời (Khổng Minh đăng, dạng khinh khí cầu cỡ ) và món màn thầu. Muốn biết thêm liên hệ google ca ca.)

      Trời nhá nhem tối, Tô mới trở về, quăng trước mặt tôi tờ giấy, rồi trở về phòng.

      Tôi cầm lên xem, mặt chỉ có 4 chữ tổ chảng lực đạo mạnh mẽ “Vấn đề lớn đây”. Do đó, thấp thỏm trong lòng tôi suốt ngày nay lại bắt đầu thấp thỏm tiếp rồi.

      Tôi cầm lấy tờ giấy tìm Tô, muốn nghe chị ấy cho ràng, kết quả nghe được chị ấy cùng với rể tương lai ở bên kia bờ đại dương nấu cháo điện thoại: “Lạc Dương à, hôm nay em vừa mới gửi cho con rùa Kim Tiền đó. Đúng, nghe hầm canh rất bổ, còn bổ hơn cả ba ba nữa đó, đừng có lãng phí nha. Tiểu Bội à? cần để ý tới nó, dù sao nó cũng lấy để chêm chân bàn. Nếu như được, cùng lắm mua cho nó con ba ba để chơi vậy.”

      Tác giả có lời muốn :

      Rùa Kim Tiền đó là tôi lúc đầu nghĩ đại ra thôi, lúc đó vẫn nghĩ là thứ chỉ dùng để ăn?

      Kết quả hôm nay tra baidu (= công cụ tìm kiếm bên Trung Quốc, như google), phát rùa Kim Tiền chỉ có thể ăn, mà còn có công hiệu phòng chống bệnh ung thư, rất có giá trị.

      Đây là giá cả của rùa Kim Tiền baidu:

      Theo điều tra thống kê phát , giá cả rùa Kim Tiền năm nay dao động khá lớn, nửa năm đầu rùa thị trường tiêu thụ chậm chút; Ngược lại, rùa Kim Tiền trong thời gian ngắn cung đủ cầu, giá cả tăng cao so với năm trước.

      Giá cả rùa Kim Tiền nửa năm sau tăng vọt, tham khảo giá rùa Kim Tiền được nuôi, 1 kg rùa Kim Tiền hoang dã khoảng 40 ngàn (NDT), mà 1 kg rưỡi rùa Kim Tiền hoang dã khoảng 60 ngàn (NDT), 2 kg rùa Kim Tiền hoang dã khoảng 80 ngàn (NDT), giá cả rùa Kim Tiền hoang dã tăng cao nguyên nhân chủ yếu là do lúc vận chuyển rùa hoang dã đường dài gập ghềnh cho nên trạng thái thân thể đều tốt, cộng thêm khác biệt về nhiệt độ tạo thành cái chết của rùa Kim Tiền hoang dã, thu mua rùa Kim Tiền hoang dã mạo hiểm rất lớn, xin mọi người cẩn thận khi mua.

      Mất 8 năm trời nuôi rùa Kim Tiền cũng biết nặng bao nhiêu, Tiểu Bội nhóc này liền bị người chị họ hám tiền áp bức rồi.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16

      Dịch: Mã Tộc

      Thứ hai, ngày 18 tháng 12

      Thời tiết: u chuyển trong xanh

      ——— —————————–​

      Tục ngữ có câu ăn của người phải làm việc cho người, dù rằng Tô rắp tâm lừa con rùa của tôi, nhưng giúp tôi giải quyết được Dịch Phàm!

      Tô ngược lại hề giấu diếm, kết hợp lại các kinh nghiệm nhiều lần coi mắt thành trước kia của Dịch Phàm, cộng thêm khai thác được nỗi ám ảnh tuổi thơ, chị ấy phân tích cách toàn diện mà tỉ mỉ tâm lý của Dịch Phàm cũng như phương pháp để giải quyết vấn đề này giúp tôi.

      Nghe xong tôi liên tục ừ, coi bộ con rùa Kim Tiền này xài cũng uổng phí.

      Thế là, lần này, tôi quyết định nhất định phải giúp Dịch Phàm tìm người đặc biệt phù hợp!

      Chạng vạng chủ nhật, tội nhận được điện thoại của Dịch Phàm.

      Giọng của vẫn bình tĩnh như thường: “Tôi đến rồi.”

      Tôi có chút buồn bực, coi mắt nhiều lần như vậy, mà vẫn còn chưa quen thuộc quá trình nữa sao? Vả lại trước đó phải đặc biệt dặn dò, cần gọi cho tôi, mà cứ trực tiếp gọi cho người coi mắt sao.

      “Gọi cho tôi làm gì? Trực tiếp gọi cho người mà date (= hẹn gặp) đó. Người đó nếu như chưa tới, ngồi ở đó đợi . Tôi đặt cho cái bàn thứ ba kế cửa sổ, y chang mọi khi, khi đèn đường sáng lên, từ góc độ đó có thể phát hoạ nét nửa bên khuôn mặt rất đẹp.”

      “Tôi biết rồi.” cách lạnh nhạt, “Nhưng mà vị trí đó có người ngồi rồi. uống Espresoo (1), xem ‘Vogue (2)’, còn quàng cái khăn choàng theo phong cách mừng lễ Nô-en nữa.”

      ( (1) Espresoo: loại cà phê Ý.

      (2) Vogue: Là tạp chí chuyên về thời trang và phong cách ăn mặc được công bố hàng tháng tại 18 quốc gia thế giới.)

      Phải rồi, đây chính là ám hiệu liên lạc mà tôi trước đó sắp xếp mà, “Vậy còn chần chờ cái gì nữa, mang theo nhiệt tình của , cộng thêm thẹn thùng của , tập trung chú ý, ý xuân phơi phới mà bổ nhào vào chứ!”

      Đầu dây bên kia im lặng như tờ, sau đó, Dịch Phàm cách yếu ớt:

      “Quan Tiểu Bội, ta là đàn ông.”

      Tôi cũng câm nín trong giây lát.

      Đúng vậy, Tô với tôi, người ‘hoàn mỹ’ như là Dịch Phàm, điên cuồng coi mắt nhưng lại thành công, vậy chỉ có thể lên rằng nội tâm của loại cảm giác tự kỷ cực kỳ bành trướng, cái loại cảm giác này khiến cho cách nào có thể chấp nhận được người khác giới, đồng thời cũng có cách nào tự xác định được giới tính của bản thân mà sản sinh ra mơ hồ – Đằng sau những cái này phải quyết định tất cả, mà chúng thấp thoáng quyết định là gay.

      Tại thời điểm đó, tôi như bừng tỉnh ngộ. Tình cảm của tôi đối với Dịch Phàm cũng từ ghét cay ghét đắng cực độ chuyển sang đồng tình vô hạn, tục ngữ , kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng hận, ngược lại, kẻ đáng hận ắt cũng có chỗ đáng thương. Cái người đàn ông muốn kết hôn như điên này, hoá ra nấp dưới vỏ bọc hư trương thanh thế (3) lại là con cừu non lạc lối nha. Mọi thứ của đều là bi kịch, đều bắt nguồn từ việc có cách nào nhận thức cũng như nắm bắt được đối với bản thân.

      ( (3) Hư trương thanh thế: Phơi bày lực lượng cách rầm rộ mà thực ra có gì đáng kể. Làm ra vẻ vậy thôi chứ ra chả ghê gớm gì.)

      Cũng ngay tại thời điểm đó, tôi vô cùng Thánh Mẫu quyết định cứu vớt cuộc đời của , linh hồn của .

      “Tin tôi , Tiểu Đa là người đàn ông rất xinh đẹp, rất dịu dàng. cần phải lo nghĩ, can đảm tiến lên. Dù có ra sao, tôi cũng toàn lực ủng hộ tìm được hạnh phúc.” Dứt lời, tôi vui mừng sung sướng cúp điện thoại.

      Tối nay, tâm tình tôi chưa từng high như vậy trước đây, nhiều năm nay, tôi vẫn luôn tưởng tượng có người bạn thân là gay, nguyện vọng cuối cùng cũng thực được rồi. Bọn tôi có thể cùng nhau tám về đàn ông, cùng nhau dạo phố, sau đó khi ta bị đàn ông đá, chờ cho ta giống như chú Teddy (4) bị vứt vỏ bổ nhào vào lòng tôi mà khóc lóc kể lể.

      “Thực tế chút .” Tô đưa cho tôi ly sữa, “Em cảm thấy, cho dù dùng chó để hình dung, Dịch Phàm thế nào cũng là giống béc-giê Đức (5) (= chó chăn cừu Đức, German Shepherd Dog), chứ phải là giống Teddy đâu.”

      Tôi rất oán hận Tô trong lúc đầu óc tôi tràn ngập bong bóng màu hồng, ngay tức khắc mang chúng bóp nát hết, vì thế tôi ôm lấy cái ly ngồi trong góc tường tiếp tục mơ mộng.

      Tô lại đánh giá tôi hồi: “ nha, chị tưởng tượng thế nào, cũng cảm thấy em là con Xuyến Xuyến (6).”

      Suốt cả cuối tuần, tôi cũng nhận được cú điện thoại nào của Dịch Phàm. Tôi lại lên mạng viết bài tám nhảm cực phẩm của tôi. Lúc này đây, đề tài cực phẩm Boss của tôi, biến thành cực phẩm tiểu công. Sau khi viết xong, trong khi bạn bè mạng theo dõi, tôi bắt đầu đọc lướt qua bình luận. Bấm đến trang cuối cùng, sau khi kéo gần đến màn hình cuối trang, tôi nhìn thấy bốn chữ:

      Vui quá hoá buồn.

      Lời nhắn nhủ thâm thuý pha trộn bình thản cùng u đáng sợ này, là phong cách xưa nay của Tô.

      có ai như chị hết, cứ ngay lúc em vui vẻ lại đả kích em.” Tôi lên án Tô.

      “Đây là chị căn cứ theo kinh nghiệm trước kia, nhắc nhở em,” Tô cách lạnh nhạt.

      “Mấy tháng nay, em thấy em xui xẻo đến cùng cực rồi. Căn cứ theo kinh nghiệm trước đây, tại phải có tác dụng ngược lại chút chứ!”

      Tô im lặng .

      Sau đó, tôi thấy dưới bài viết có vô số lời bình luận ‘vui quá hoá buồn’, tiếp theo đó nữa, Tô chính bởi vì có những lời bình luận spam nên bị admin ban nick.

      Sáng sớm thứ hai, tôi như mở cờ trong bụng (= hết sức vui mừng, hân hoan) đến công ty, hành lang, tôi gặp được Elle.

      Elle kéo tôi sang bên thám thính tình hình coi mắt của Dịch Phàm.

      Phải rồi, Dịch Phàm trong cuộc họp định kỳ thứ hai là tươi cười hay cười khẩy, đều phụ thuộc vào tâm tình sáng thứ hai của , mà tâm tình của đại đa số, đều phụ thuộc vào quá trình coi mắt cuối tuần của .

      “Yên tâm ,” Tôi tự tin tràn đầy đảm bảo, “Lần này nhất định thành công, chừng rất nhanh có thể uống rượu mừng của tổng giám đốc nữa đó.”

      “Ờ?” Elle khẽ cười, từ chối cho ý kiến.

      Trong cuộc họp định kỳ tôi cố gắng tìm kiếm dấu vết thành công buổi coi mắt của Dịch Phàm, nhưng thành công rồi, bộ dáng của cái tên đàn ông này vẫn là trong công việc chỉ bàn công việc, vẫn lạnh lùng như thường. Tôi có chút thất bại. Tiểu Đa là người đàn ông dịu dàng đáng như phụ nữ như vậy cũng thể chinh phục được trái tim của Dịch Phàm… Trừ khi, lẽ nào, giai nhân mặt lạnh Dịch Phàm… là tiểu thụ trong truyền thuyết sao?!

      Tôi ngay lập tức có loại cảm giác tạo hoá trớ trêu, thế vô thường.

      Sau cuộc họp, tôi lại bị Elle gọi đến văn phòng của tổng giám đốc.

      Đây là lần đầu tiên sau mấy tháng tôi bước chân vào văn phòng tổng giám đốc, nhưng tâm tình cùng lúc trước giống nhau. Tôi tràn ngập vui sướng ngồi trong đó, nhìn người đàn ông Niết Bàn (7), hoặc sắp sửa Niết Bàn này.

      ( (7) Niết Bàn: Là thoát ra khỏi dục vọng ràng buộc, còn được giải thích là dập tắt ngọn lửa tham, sân, si. Niết Bàn là cách gọi chung cho các cảnh giới an lạc bình yên. Mã chỉ sơ sơ thôi, chứ nó quá thâm sâu phải rành về Phật giáo mới hiểu được, Mã đọc hồi mà muốn Niết Bàn theo luôn. Muốn hiểu thêm liên hệ google ca nha.)

      Dịch Phàm ngồi ngay ngắn, hung tợn trừng mắt nhìn tôi. Mà tôi chỉ ôn hoà nhìn lại , tựa như Thánh Mẫu vậy.

      “Quan Tiểu Bội, rốt cuộc ai với rằng tôi là gay vậy hả?” Hồi lâu, Dịch Phàm hỏi, giọng có chút vui.

      “Dịch tổng, xem, điều kiện của ưu việt như thế, nhưng lại cứ độc thân suốt, đồng thời vô cùng kén chọn cùng xoi mói đối tượng coi mắt , từ đó cho đến nay chưa lần thành công. Những điều này chứng tỏ là che đậy môt đó chính là hoàn toàn thích người khác giới.” Tôi như ăn sống nuốt tươi mang những lời phân tích của Tô tường thuật lại lần cho .

      “Người chị họ kia của … là học tâm lý?”

      “Tiến sĩ tâm lý học của trường đại học nước ngoài danh tiếng, nằm trong top sinh viên của trường, vô cùng tinh thông phương pháp phân tích các loại tính cách, tinh thần của nhiều loại người.”

      tin lời của ta ?”

      “Trong ngành chị ấy rất có danh tiếng.”

      “Quan Tiểu Bội! Tôi phải gay!” Dịch Phàm bỗng nhiên vỗ bàn, tức giận gầm lên.

      “Đúng rồi,” Tôi gật đầu, “Tô có rằng, phủ nhận cũng là loại phản ứng tự nhiên khi có cách nào xác định được giới tính bản thân.”

      “Ý của là, tôi càng phủ nhận càng có ý tôi… là gay?” Dịch Phàm hỏi.

      “Ừm, cơ bản là như vậy đó!”

      đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng vượt qua cái bàn đến bên cạnh tôi, kéo tôi từ sô-pha lên.

      “Hôm nay tôi liền chứng minh cho xem, tôi rốt cuộc có phải là người đồng tính hay !” Dịch Phàm gào lên.

      cách tôi rất gần, chúng tôi cơ hồ như là mặt đối mặt, tôi có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của , nhìn được lớp lông tơ li ti chóp mũi . ôm lấy eo tôi, nâng đầu tôi lên, giống như là muốn hôn tôi, cách mãnh liệt, giống như là cả vú lấp miệng em.

      Tôi nhìn thẳng vào mắt , nghiêm túc : “Đúng rồi, Tô rằng, dưới loại tình huống này, số người nào đó còn cố gắng phát sinh tiếp xúc thân mật với nữ giới thậm chí quan hệ tình dục để chứng minh giới tính bình thường của bản thân. Nhưng kết quả chỉ có – càng bôi càng đen!”

      Dịch Phàm chán nản buông tay, đẩy tôi ngã lên sô-pha.

      “Quan Tiểu Bội! ra cho tôi, sau này tôi cũng muốn nhìn thấy nữa! ! !”

      Xa cách nhiều ngày, tôi lại lần nữa nhìn thấy Dịch Phàm gào thét rồi.

      ~~~

      Chú thích :

      (1) Cà phê espresso được pha chế bằng cách dùng nước nóng nén dưới áp suất cao (khoảng 9 đến 10 bar) qua bột cà phê được xay rất nhuyễn. Pha chế bằng phương pháp này cà phê rất đậm và mặt có lớp bọt màu nâu (crema) đóng phần quan trọng trong việc tạo hương thơm cho cà phê. Cà phê espresso thường được uống bằng tách dầy có hâm nóng trước, dung tích vào khoảng 40 ml và có hoặc pha đường tùy theo khẩu vị. Cà phê espresso thường được phục vụ kèm theo ly nước.

      Cà phê espresso là loại cà phê thường được uống ở Ý và Tây Ban Nha, là những nơi mà người ta gọi nó đơn giản là cà phê. Cà phê espresso có nguồn gốc ở Ý, nơi xuất cách pha cà phê này vào khoảng năm 1930. Espresso bắt nguồn từ tiếng Ý espressivo, từ diễn tả thức ăn uống được pha chế đặc biệt dành cho thực khách, bắt nguồn từ lúc đầu tiên khi chỉ có cà phê espresso trong các quán bar.

      (2) Vogue: Là tạp chí chuyên về thời trang và phong cách ăn mặc được công bố hàng tháng tại 18 quốc gia thế giới.

      4) Teddy: giống chó nhìn giống gấu Teddy. Siêu dễ thương luôn >_

      5) Béc-giê Đức (hay chó chăn cừu Đức, German Shepherd Dog )

      (6) Xuyến Xuyến: giống chó, giống này có hình dạng cố định. Nhìn bên ngoài giống chó Cốc Tây Ban Nha (Cocker Spaniel), nhưng lại có nhiều đặc tính của giống Poodle, chung là kết hợp của hai giống này, biết ở nước ta gọi là gì, ai biết tên chính xác chỉ dùm Mã.
      Tử Mặc thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17

      Dịch: Mã Tộc

      Thứ ba, ngày 19 tháng 12

      Thời tiết: Sấm chớp ầm ầm

      ——— ———————-

      “Peter, có nhiều người đẹp vây quanh như vậy, là mệnh tốt nha.” Tôi .

      Buổi sáng hôm nay, tôi giữa đường chặn xe của Peter, lên xe thấy, chiếc xe Polo (1) nhắn nhét đầy bốn người đẹp. Tôi co tay rụt chân chen đến ghế sau, vừa cùng mọi người trêu chọc Peter hồng phúc bạc, vừa buồn bực chú cảnh sát thế nào lại bỏ qua cho cái xe bé xíu chở vượt trọng tải này?

      “Hiệu ứng người đẹp đó. Mấy chú (cảnh sát) mà nhìn thấy người đẹp, động tác dừng xep tấp vô lề biến thành động tác ‘người đẹp thong thả’, cho nên tụi này liền đường thuận lợi.” Peter dương dương tự đắc.

      “Xem!” Lời Peter vừa thốt ra, Mia ngồi ở ghế phụ la thất thanh.

      Peter chân đạp thắng, ôm đầu liền hét: “Mấy chú ơi, đừng phạt tôi mà, là bọn họ cứ hai đòi lên, tôi cũng hết cách. Mấy chú niệm tình tôi mới phạm lần đầu tha cho tôi lần!”

      Mia trừng Peter cái: “Với cái loại nghĩa khí này của cậu, ở thời kỳ cách mạng chính là tên Hán gian! có cảnh sát, là mình muốn mọi người nhìn qua cửa sổ xem. Đó, đẹp trai ghê!”

      Peter vuốt vuốt ngực: “Làm quá, hù chết mình luôn. phải là mình có nghĩa khí, phần của năm nay đều trừ hết rồi, nếu mà bị bắt bị tịch thu bằng, phải thi lại đó.”

      Tôi nhìn về hướng Mia chỉ, phát xe dừng trước cổng công ty. Phía trước toà AC có khoảng đất trống, kế đó là cái bậc thang dài, rồi mới đến cổng toà nhà. Lúc này, dưới bậc thang, bên cạnh cánh cổng vàng AC, có người đứng đó.

      Cặp kính vô biên, chiếc áo len cổ cao màu xám, chiếc áo khoác lông dê màu đen, chiếc khăn quàng tuỳ ý quấn cổ, gió thổi qua, góc áo lay động, dưới ánh mặt trời hiếm có của buổi sáng sớm ngày đông giá rét, chiếu xuống tầng ánh vàng ngay đầu vai . Dịch Phàm, cứ đứng tuỳ ý như thế, thanh nhã thong dong, tuấn tú khiến người ta rung động.

      “Đẹp trai !” Mia nhìn ngóng về phía Dịch Phàm ở dưới bậc thang than .

      Trái tim tôi nảy lên cách khó hiểu, rồi lại bất giác mỉm cười.

      “Xí, nhìn trai đẹp qua bên đây.” Peter xoay cái mặt mê trai của Mia lại.

      Cái đầu của Mia xoay trái rồi lại xoay phải: “ cũng để ý, so sánh như vầy tôi mới phát trai đẹp nha.”

      “Vậy à?” Peter dương dương tự đắc.

      “Ừm,” Mia trịnh trọng gật đầu, “Đem ra so sánh mới phát , với tổng giám đốc chênh lệch như vậy, là kẻ trời người dưới đất mà!”

      Peter buồn bực đuổi bọn tôi xuống xe, bản thân xuống tầng hầm đậu xe.

      “Dịch tổng, chào buổi sáng.” ngang tổng giám đốc tuấn tú, mọi người ít nhiều gì cũng có chút hưng phấn.

      “Ừm, chào buổi sáng.” Dịch Phàm mỉm cười gật đầu đáp lại.

      “Chào buổi sáng.” Tôi phía sau quần chúng, cũng nhàng chào hỏi.

      Dịch Phàm thấy tôi đến, liền nắm lấy cánh tay tôi kéo tôi từ trong quần chúng ra, : “Quan Tiểu Bội, tôi chờ suốt cả buổi sáng rồi đó.”

      Đồng nghiệp ở phía trước nghe thấy vậy, lần lượt quay đầu nhìn lại.

      Tôi mờ mịt, hỏi: “Hả? Chuyện gì?”

      nụ cười siêu cấp có thể gọi là có gì tốt lành xuất khuôn mặt tuấn tú của : “Cho ngày phép, theo tôi.” đợi tôi phản ứng, dưới con mắt nhìn chăm chú của quần chúng, Dịch Phàm kéo tôi về phía chiếc xe đậu bên cạnh.

      “Làm gì vậy hả?” Tôi vùng vẫy, “Hôm nay có hạng mục kiến nghị về pháp luật cần phải giao cho Kim Cương.”

      “Tôi có với Kim Cương rồi, công việc hoãn lại ngày.”

      Tôi ngồi bên cạnh Dịch Phàm, nhìn khuôn mặt nghiêng của , suy đoán dụng tâm nham hiểm của .

      Dịch Phàm chỉ chuyên tâm nhìn về phía trước, : “Quan Tiểu Bội, luôn phải coi mắt cùng tôi, mà tôi lại chưa từng quan tâm đến tình trạng cá nhân của . Cho nên, tôi có người bạn, muốn giới thiệu cho .”

      Muốn tôi coi mắt? Tổng giám đốc cũng là ân cần chu đáo ghê.

      Tôi lắc đầu cự tuyệt cầu hoang đường của Dịch Phàm.

      có bạn trai?” Dịch Phàm nheo mắt lại cách đầy nguy hiểm.

      phải. Tôi cảm thấy bạn của phải là người tốt.” Nghe xong bốn từ ‘có người bạn’, lập tức khiến tôi liên tưởng đến cái người cho cái địa chỉ web mai mối, theo bản năng, tôi cảm thấy cái loại người này chỉ nên ngắm từ xa thôi.

      cái nhìn sắt bén của Dịch Phàm bắn qua tôi, màn đến ánh mắt oai oán của tôi, đường thẳng tắp, đến Hồng Trang Lạc.

      “Vào .” Dịch Phàm chút do dự đẩy tôi vào, thuận tay tịch thu túi xách của tôi, “Xong việc gọi điện thoại cho tôi, tôi đến rước . người còn tiền mặt hay ? Moi hết ra đây, đừng có hòng lén lút bỏ .” Động tác của gọn gàng nhanh chóng thuần thục từ trong túi áo khoác tôi móc ra 1 đồng 2 hào, vừa lòng đút vào túi mình, nhảy lên xe phóng mất.

      Tôi tủi thân đứng trước cửa quán cà-phê, nghĩ: Cho dù đến coi mắt, cũng làm ơn cho tôi biết đối tượng là ai có được hả?

      Ngó khắp quán cà-phê, tôi mới ý thức được cái vấn đề này vốn được coi là vấn đề, phải rồi, ngoại trừ cái người bạn kinh phong của Dịch Phàm và tôi ra, ai lại vào ngày làm mới sáng sớm chưa đến 8 giờ hẹn hò trong quán cà-phê chứ?

      “Hi, xin chào. Cho hỏi là bạn của Dịch Phàm phải ? Tôi là Quan Tiểu Bội, đến để coi… à, biết Dịch Phàm có nhắc qua tôi với chưa?” Tôi đến bên cạnh chiếc bàn, với tên Mập Ú (1) ngồi bên cạnh bàn.

      ( (1) Mập Ú: Chỗ này Mã viết hoa là vì đây là biệt danh mà bạn Tiểu Bội cũng như Phàm ca đặt cho bạn này. Trong cả bộ truyện hai người toàn gọi người ta là Mập Ú thôi, hề gọi tên.)

      Trời đông giá rét, cái tên Mập Ú kia chỉ mặc chiếc áo thun tay ngắn in hình Che Guevara (2), chiếc quần dài nguỵ trang (3) cùng đôi bốt sáng bóng. Cái tên Mập Ú có bề ngoài vô cùng hậu đại (4) dường như hề nghe thấy lời của tôi vậy, cúi đầu cứ nhìn thất thần tách cà-phê trước mặt, cả buổi hề có động đậy.

      ( (2) Che Guevara: Tên đầy đủ là Ernesto Guevara de la Serna(1928-1967), thường được biết đến với tên Che Guevara (phiên là Chê Ghê-va-ra), El Che hay đơn giản là Che, là nhà cách mạng Mác-xít nổi tiếng người Argentina, là thầy thuốc, người tạo ra học thuyết quân đội, nhà lãnh đạo quân du kích và phong trào cách mạng Cuba. Kiểu ảnh của ông chụp sau này trở thành biểu tượng văn hóa ở khắp mọi nơi thế giới. Để hiểu thêm, google thẳng tiến.)

      ( (4) Hậu đại: Hay còn gọi là điều kiện hậu đại, (tiếng : postmodernity, tiếng Pháp: post-modernité), là thuật ngữ do các nhà triết học, xã hội học, phê bình nghệ thuật và xã hội sử dụng để về các khía cạnh của điều kiện nghệ thuật, văn hóa, kinh tế và xã hội đại, hình thành nên đời sống con người cuối thế kỷ 20 đầu thế kỷ 21 với những đặc trưng cơ bản. Những đặc trưng này bao gồm toàn cầu hóa, chủ nghĩa tiêu thụ, phân tán quyền lực, việc phổ biến kiến thức ngày càng trở nên dễ dàng hơn. Trích nguồn: Wikipedia )

      “Xin… chào?” Tôi lại dò hỏi.

      Khi mà tôi gần như tưởng rằng tên Mập Ú hoá đá, cuối cùng ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt hẹp dài thâm thuý như được bột bao phủ xung quanh đánh giá tôi từ xuống dưới hồi, rồi từ khẽ răng bật ra từ: “Ngồi.”

      Tôi như được đại xá ngồi xuống, cầm lấy ly nước chanh người phục vụ bưng đến uống liên tục mấy hớp để định thần.

      “Tôi tên Quan Tiểu Bội, xin hỏi quý danh của ?” Tôi khách sáo tìm lời để có gì để .

      hai Mập Ú lại thèm ngó ngàng đến tôi, chỉ là đôi mắt chếch góc 45o nhìn về phía bức tường sau lưng tôi.

      Tôi quay đầu, phát được gì hết, chỉ đành phải xoay đầu lại nhìn Mập Ú cười gượng.

      Sau 10 phút lạnh chiến, Mập Ú đột nhiên mở miệng, thều thào hỏi: “, có biết con chó của George Bernard Shaw (5) ?”

      ( (5) George Bernard Shaw: Là nhà soạn kịch người gốc Ireland. Đoạt giải Nobel Văn học năm 1925. Muốn biết hơn google hen.)

      Tôi ngây người: “Cái đó… tôi có nghe qua con mèo của Schrödinger (6) .”

      ( (6) Schrödinger: Tên đầy đủ là Erwin Rudolf Josef Alexander Schrödinger, gọi tắt là Erwin Schrödinger. Ông là nhà vật lý người Áo. Ông nổi tiếng với những đóng góp trong cơ học lượng tử và năm 1933 ông được nhận giải Nobel nhờ phát minh ra phương trình Schrödinger.

      Con mèo của Schrödinger: Là thí nghiệm tưởng tượng nghĩ ra bởi Erwin Schrodinger để cho thấy thiếu hoàn hảo của những cách hiểu về cơ học lượng tử vào thời của ông, khi suy diễn từ các hệ vật lý vi mô sang các hệ vật lý vĩ mô. Muốn tìm hiểu hơn liên hệ google.)

      , có biết bộ ba tác phẩm Thượng Đế của Newton (7) ?” lại hỏi.

      ( (7) Newton: Cũng chính là Isaac Newton nhà vật lý, nhà thiên văn học, nhà triết học, nhà toán học, nhà thần học và nhà giả kim người , được nhiều người cho rằng là nhà khoa học vĩ đại và có tầm ảnh hưởng lớn nhất. Muốn biết thêm google thẳng tiến.)

      “Dante (8-) hình như có viết qua Thần Khúc (9)…”

      ( (8-) Dante: Tên đầy đủ là Durante degli Alighieri hay Dante Alighieri hay, đơn giản hơn, Dante (1265-1321) là nhà thơ, nhà thần học người Ý, tác giả của hai kiệt tác La Divina Commedia (Thần khúc) và La Vita Nuova (Cuộc đời mới).

      (9) Thần Khúc: (La divina commedia) là trường ca của nhà thơ Ý thời Trung cổ Dante Alighieri (1265-1321), là trong số những nhà thơ kiệt xuất nhất của nước Ý và thế giới. Tác phẩm được sáng tác trong thời gian Dante bị trục xuất khỏi quê hương Florence, từ khoảng năm 1308 đến khi ông mất năm 1321, được viết bằng tiếng Ý gồm 100 khổ thơ với 14.226 câu thơ, được chia làm ba phần, mỗi phần bao gồm 33 khổ thơ: Địa ngục (Inferno), Luyện ngục (Purgatorio) và Thiên đường (Paradiso). Tác phẩm được xếp vào hàng những bản trường ca vĩ đại nhất của nền văn học thế giới. Sức tưởng tượng và tính dụ về hình ảnh thế giới bên kia trong thế giới quan Thiên chúa giáo là đỉnh điểm phát triển nhãn quan về thế giới của Nhà thờ Thiên chúa giáo Tây Âu. Tác phẩm này cũng góp phần vào phát triển của thổ vùng Tuscane, trong vở kịch được sử dụng như ngôn ngữ Ý tiêu chuẩn. Muốn hiểu hơn liên hệ google.)

      (Mã giải thích chút cuộc đối thoại giữa bạn Mập Ú và bạn Tiểu Bội. Bạn mập ú cứ liệt kê ra số nhân vật nổi tiếng cũng như các tác phẩm, nhưng hoàn toàn là râu ông nọ cắm cằm bà kia, chả biết là bạn vô tình hay cố ý nữa =.=… Mà qua vụ này mới thấy, bạn Tiểu Bội cũng giỏi quá chứ, biết được mấy ông nhà văn nhà thơ cùng với tác phẩm của họ.)

      , có biết que diêm làm sao chết ?”

      Tôi bị sặc nước rồi, ho kịch liệt cả buổi trời. hai, tôi biết tôi làm sao mà chết nè, bị làm cho thốt nên lời mà chết đây.

      “Que diêm qua lại bỗng dưng cảm thấy ngứa đầu, giơ tay gãi cái, nó cứ như vậy, liền tự đem bản thân thiêu chết luôn.” xong, phát ra tiếng cười ‘hề hề hề hề’, giống như tiếng thở của con chó Bắc Kinh (10).

      Đột nhiên hề báo trước ngừng bặt thanh: “Tôi kể chuyện cười, nên cười chứ.”

      Tôi lại bị sặc nữa rồi.

      hai, có thể làm lạnh chết con gấu Bắc cực luôn đó.

      Đúng vào lúc tôi ho ngừng nghỉ, điện thoại vang lên, vừa mới nhận đầu dây bên kia truyền đến giọng vui sướng nỗi đau của người khác của Dịch Phạm: “Quan Tiểu Bội, người bạn này của tôi tệ chứ.”

      Tôi nấp sang bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi : “Lôi ca! Tôi có chỗ nào đắc tội với hả? đừng có mà làm thẳng thừng như thế chứ?”

      tôi là gay…”

      “Lôi ca, đó phải là tôi , là ý kiến của chuyên gia đó chứ!”

      “Quan Tiểu Bội, cố chấp như vậy, tự gánh chịu hậu quả !” Dịch Phàm thống hận cúp điện thoại.

      biết lòng tốt của người ta! Tôi lầm bầm cất điện thoại, cảm thấy có người ở đằng sau vỗ vai tôi. Tôi quay đầu, thấy Mập Ú giơ điện thoại của lên, đứng cách chỗ tôi xa lắm.

      “Chuyện gì?” Tôi bực bội hỏi.

      Mập Ú gì, cười cách kỳ dị, lắc lắc điện thoại trong tay về phía tôi giống như là tranh công. Tôi nhìn kỹ cái, phát ra là danh bạ điện thoại của Mập Ú, còn thấy phía dưới bức hình tuấn tú có chút tự luyến của Dịch Phàm viết bốn chữ —- “Bé con Thiên Lôi”.

      Mập Ú gật gật đầu với tôi, trong đôi mắt bỗng chốc léo lên đốm lửa cực kỳ hèn hạ… tôi nghĩ, tôi cũng như vậy.

      “Có thể chứ?” Tôi nôn nóng hỏi.

      “Đúng lúc hợp ý tôi!” Mập Ú cười cách tà ác.

      Tôi vừa bấm điện thoại, vừa vỗ vai Mập Ú : “Tri kỷ khó cầu, tri kỷ khó cầu mà!”

      Bắt máy rồi, bên kia truyền đến giọng hưng phấn của Dịch Phàm: “Sao rồi, Mập Ú? có bị người đẹp doạ đấy chứ?”

      Tôi cầm lấy điện thoại trầm mặc cách đáng sợ.

      Dịch Phàm có lẽ nhận thấy được khác thường, ngừng lát hỏi: “Nè, Mập Ú chết tiệt, cậu có làm gì người đẹp đó chứ? Phanh thây rồi à? Làm thành tiêu bản rồi hả?”

      Tôi đột nhiên quăng ra tràng cười kịch liệt sảng khoái: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…”

      “Quan, Tiểu, Bội!” thanh phát ra từ kẽ răng của Dịch Phàm khiến tôi cảm thấy tinh thần sảng khoái.

      Sau đó, tôi dùng giọng cực kỳ nổi da gà, cực kỳ chảy nhớt, nhả ra từng từ : “Bé ~~ Con~~ Thiên ~~ Lôi ~~!”

      Từ giây phút bởi vì vỗ bàn mà bị đuổi ra khỏi quán cà-phê, tôi cùng với Mập Ú kết tình huynh đệ đến cấp độ thể phá vỡ.

      Sau này tôi biết được, Mập Ú tên là Trần Tưởng, là cool man cực phẩm chính tông. Nghe tốt nghiệp loại xuất sắc khoa Vật lý Thiên thể của trường đại học nào đó tại Mỹ, sau đó nghiêm túc từ chối lời mời của nhiều phòng thí nghiệm nổi tiếng nước ngoài, kiên quyết trở về nước —– buôn bán sản phẩm cho người lớn.

      “Đây cũng là vì ngành vật lý mà cống hiến, vận động của con người cũng là vật lý học mà, còn là dựa cơ sở khoa học nữa.” Mập Ú cứ thế mà .

      như vậy những cái trang web mai mối kia cũng là cho Lôi ca biết?” Tôi hỏi.

      “Đúng vậy, có trang có sẵn, còn có trang tôi tự tạo nữa. Tính lừa thằng nhóc khờ đó chơi, ai ngờ nó lại tưởng !”

      ta còn đóng ít hội phí nữa, mắc ghê luôn, tôi nhìn số tiền đó mà đau cả lòng.”

      “Trời ơi, trả tiền sao? Chuyển vô thẻ mình được rồi.”

      thuần khiết trắng trong như tôi thế này, làm sao biết được mấy thứ đó chứ.”

      “Hề hề, bất quá may phước nhờ có tiền của cái thằng nhóc khờ khạo này mà tôi mua được ít đồ tốt. , dẫn xem thử.”

      Mập Ú nhấn ga, 20 phút sau, chúng tôi liền xuất trước cửa nhà nằm ở vùng ngoại ô của .

      Tôi từng gặp người nghèo rớt mồng tơi nhưng lại có thể sống những tháng ngày giống như quý tộc tao nhã mà long trọng, cũng từng gặp người có tiền nhưng lại làm cho bản thân khốn khổ bần cùng, nhưng chưa từng gặp qua người có thể làm cho cuộc sống của mình…. hỗn loạn còn dung tục đến như vậy.

      “Á, cẩn thận cái bể cá vàng của tôi!” “Nhìn dưới chân chút, tháng trước tôi làm rơi con bò cạp vẫn chưa bắt được.” “Khoan! Chân phải chớ bỏ xuống, nhấc lên phía trước nửa bước, ừm, đó là mô hình Ultraman (11) của tôi.” Cả đường bị Mập Ú nhắc nhở, tôi mới khó khăn vạn phần qua được cái hành lang dài hai mét để đến phòng khách.

      ( (11) Ultraman = siêu nhân điện quang: Là thể loại phim viễn tưởng về siêu nhân, rất được ưa chuộng tại Nhật và các nước. Muốn biết thêm liên hệ google ca ca nha.)

      “Tiểu Bội ngồi .” Mập Ú từ trong đống vật thể bới ra cái sô-pha, “Tôi rót trà cho . Trời ơi, trong nhà lâu lắm rồi có khách tới chơi nên có chút lộn xộn.” Mập Ú vui mừng hớn hở tiếp đãi.

      Có chút lộn xộn… tôi muốn : hai, cái nơi còn lộn xộn hơn của , chỉ có tiệm thu mua phế liệu thôi.

      Tôi cẩn thận dè dặt ngồi xuống, nghe thấy phía dưới mông truyền đến tiến rên rỉ phóng đãng mà nũng nịu của phụ nữ “Ưm~~~”

      Phía nhà bếp truyền đến tiếng lách cách, Mập Ú xông ra: “Trời ơi, cẩn thận Mộng Lộ của tôi.” lại giơ tay bới bới, từ dưới nệm lôi ra con búp bê bơm khí, hề để ý kẹp dưới nách: “Ha ha, tôi tìm nó lâu lắm rồi. Lần này yên tâm mà ngồi .”

      Tôi ngượng ngùng ngồi xuống, nhìn ngó tứ bề, phát trong nhà của Mập Ú, đầy rẫy các loại búp bê làm bằng tay cùng các thứ kỳ lạ cổ quái.

      hồi, Mập Ú từ nhà bếp bưng ra cái ly: “Nếm thử, Trần Thị độc môn bí phương.”

      Tôi lắc lắc cái ly, nhìn cái thứ sền sệt nhơn nhớt màu xanh đậm, cảm thấy nên vì an toàn tính mạng của bản thân mà lo nghĩ, vẫn là nên đụng vào tốt hơn. “À phải… muốn cho tôi xem cái gì? Chính là cái mà dùng tiền của Dịch Phàm trang web mai mối mua được đó.”

      “Ờ, đúng, ở đây nè.” Mập Ú hưng phấn mở cái tủ đối diện sô-pha, mở khoá kéo tấm màn bên trong, “Tén ten! Mời xem!”

      Tôi vô thức uống ngụm nước xanh đậm, sau đó phun đầy bàn.

      Đây là thứ gì vậy?

      Năm cái có kích cỡ như người , còn được làm thành phụ nữ… búp bê hạnh phúc! (= Fuwa, biểu tượng của Olympic Bắc Kinh 2008.) người còn mặc đồng phục thuỷ thủ!

      “Đây là bộ sưu tập búp bê bơm khí số lượng có hạng của Olympic mà tôi đặt hàng với giá cao! Bộ quần áo này cũng là tôi tự làm đó. Mô phỏng theo Thuỷ Thủ Mặt Trăng (12) (= Sailor Moon). Thấy sao? Đẹp ha!” Đôi mắt Mập Ú loé sáng, tâm tình hưng phấn dùng lời để biểu đạt.

      ( (12) Thuỷ Thủ Mặt Trăng hay Sailor Moon: Tên bộ phim hoạt hình nổi tiếng của Nhật Bản.)

      Mập Ú, quả hổ là bạn của Dịch Phàm.

      Trong nửa tiếng, tôi chịu nổi van nài bằng mọi cách của Mập Ú đồng thời rốt cuộc cũng khắc chế được chướng ngại tâm lý, trong lúc đồng ý cảm nhận ‘làn da trắng mịn như sữa bò’ của búp bê bơm khí cũng như bộ đồng phục thuỷ thủ ‘có tay nghề cao còn hơn nhà thiết kế Milan’ Dịch Phàm gọi đến.

      “Dịch Phàm! mau đến đây xem , tay nghề của Mập Ú lão luyện nha!” Tôi hưng phấn hét lên.

      làm cái quái gì vậy? Tôi đến quán cà-phê đón , sao lại ở đó?” Dịch Phàm hỏi.

      “Tôi ở nhà Mập Ú. mau đến đây, mau đến . Tôi mới phát tay nghề của búp bê bơm khí này quả tuyệt hảo, sờ vô cảm thấy còn tốt hơn cả da người nữa đó.”

      “Ai kêu đến nhà vậy hả?” Dịch Phàm oán trách.

      phải muốn tôi coi mắt sao? Bây giờ thành rồi, tôi rất thích Mập Ú, ta quả vừa dung tục lại vừa thú vị nữa. nên vui mừng cho tôi .” Tôi cố ý .

      “Quan Tiểu Bội, thể khiến cho tôi bớt lo chút được sao!” Ngữ khí của Dịch Phàm có chút biết phải làm sao, “Ở đó chờ tôi, tôi đến đón . Chớ có đụng bất cứ thức ăn hay đồ vật mà Mập Ú đưa cho .”

      Cúp điện thoại, tôi mờ mịt liếc nhìn cái ly trống rỗng trong tay, cách vô thức, tôi uống cái thứ kỳ dị trong cái ly đó mất rồi, mùi vị cũng tệ nha.

      lát sau, Dịch Phàm hùng hùng hổ hổ xuất , mà tôi rất vui vẻ xem Mập Ú biểu diễn bàn tay siêu nhân có thể tạo ra bao nhiêu loại thanh giường chiếu. Dịch Phàm kéo tôi dậy với khuôn mặt đen thui ra ngoài.

      “Nè, cậu làm cái gì vậy?! Tiểu Bội chơi vui mà. Mình vẫn còn chưa cho ấy xem bộ đồ Batman (= người dơi) gợi cảm nữa mà.” Mập Ú chặn Dịch Phàm lại.

      ấy phải trở về làm!”

      phải đặc biệt cho tôi nghỉ hôm nay sao?” Tôi hỏi.

      câm miệng! Hôm nay trở về có tin hay tôi đuổi liền ngay lập tức!”

      “Bé con à, tàn nhẫn quá ! Đối với mình cũng đành vậy, nhưng đối với em mà cậu cũng nỡ xuống tay cho đành.” Mập Ú cảm thán.

      “Cậu cũng câm miệng! Thử gọi lại tiếng bé con nữa xem, mình cũng khiến cho cậu chết rất thảm luôn.” Dịch Phàm uy hiếp. xong, nhét tôi lên xe, nổ máy, ôm cua, tăng tốc cách mạch lạc.

      Chờ đến khi tôi định thần trở lại ló đầu ra ngoài quyến luyến chia tay Mập Ú, xe được cả trăm mét rồi.

      Mập Ú ai oán rút ra chiếc khăn tay , phất phơ trong gió, giữa chừng, mấy con sinh vật ‘chít chít’ kêu lên từ trong chiếc khăn vùng vẫy, cũng theo gió mà bay.
      Phương LăngTử Mặc thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18

      Dịch: Mã Tộc

      Chủ nhật, ngày 23 tháng 12

      Thời tiết: Gió

      ——— ———————–​

      Sau khi gặp Trần Tưởng, cuộc sống của tôi và Dịch Phàm bước vào giai đoạn mới giày vò lẫn nhau.

      Dịch Phàm giả việc công làm việc riêng tạm thời điều tôi từ bộ phận pháp luật đến bộ phận thị trường, cho tôi chức vị toả sáng lấp lánh —– người phát ngôn cho hình tượng công ty. Khi mà tôi cười đắc ý đến bộ phận thị trường, mới bi kịch phát dưới cờ AC lại có công ty thực phẩm bé, mà cái gọi là hình tượng người đại diện phát ngôn, chính là chỉ cần mặc bộ búp bê nhồi bông, hoá trang thành cây xúc xích cực đại tuyên truyền tạo thanh thế cho sản phẩm công ty trong năm mới! Kể từ đó, cứ vào giữa trưa mỗi ngày, Dịch Phàm ngự giá quang lâm đến địa điểm tuyên truyền của tôi, mượn danh nghĩa mua xúc xích để khao nhân viên, dẫn theo đám nhân viên AC ở bên nhàn nhã tự tại đứng ngó tôi. Cửa hàng trưởng nơi này thấy tổng giám đốc đến cho nên càng ra sức bán, cho nên ‘vũ điệu xúc xích’ mỗi ngày ba lần được tăng lên thành năm lần. Mà hễ khi có em ngang qua tôi, lời trẻ cố kỵ la lớn: “Mẹ! Nhìn kìa, cái chị kia hoá trang thành tiểu kê kê (1)!” hay là có tên thanh niên bất lương với tôi: “Ô, ơi, nhãn hiệu bao cao su của công ty các là gì vậy?”, tôi mà quay đầu liền có thể nhìn thấy Dịch Phàm cười sung sướng nỗi đau của người khác.

      ( (1) Tiểu kê kê: Cách giảm tránh ‘cái đó’ của đàn ông.)

      Tôi quyết định dùng quyền lợi duy nhất trong tay báo thù Dịch Phàm. Tôi cầm đống tiền hoa hồng, mảy may do dự đem bán Dịch Phàm cho các tổ chức mai mối lớn trong dân gian, khiến cho chỉ trong chớp mắt trở thành nhân vật phong vân trong giới mai mối, ngay cả bà đường thích làm mối cho người khác cũng đều có hình của Dịch Phàm trong tay, để chứng tỏ chuyên nghiệp trong nghiệp vụ của mình cũng như trong tay có được tư liệu xuất sắc.

      Dịch Phàm vẫn như cũ thong dong dửng dưng với tốc độ mỗi ngày coi mắt , còn tôi ngày càng suy sụp với tần suất ngày năm lần ‘vũ điệu xúc xích’.

      Lễ Nô-en gần kề, nhìn thấy các đội nón đỏ hạnh phúc dựa vào người bạn trai bên cạnh khắp đường, quyết thể để buổi chè chén say sưa trong đêm Nô-en, mà tôi lại chỉ có thể đội cây xúc xích cực đại cùng với mấy bà nội trợ cò kè mặc cả được, tôi ý thức được thể để cuộc sống của mình thêm bi kịch nữa —- Đêm Nô-en ở trước cửa các quán bar lớn mặc đồ hoá trang xúc xích và ổ bánh mì nhảy ‘vũ điệu hot dog’ —- Tôi quyết định chủ động đầu hàng.

      “Tụi mình giảng hoà .” Tôi nổ lực hết sức lộ ra nụ cười lấy lòng trong phạm vi biểu tình của cây xúc xích.

      Dịch Phàm chọc chọc đỉnh đầu cây xúc xích, nhìn đầu tôi lắc lư, : “Quan Tiểu Bội, là khơi mào cuộc chiến này trước, với lại trong lúc tôi đấu hăng say lại muốn phát lệnh rút binh? Hứ, trong thế giới của tôi, vốn có ai có thể an toàn mà rút lui. Cho dù có đầu hàng, tôi cũng phải để cho cúi đầu xưng thần mặc tôi chà đạp!”

      “Bé con à, làm người phải chừa lại đường lui cho bản thân chứ.” Tôi ý tình sâu xa khuyên can.

      Dịch Phàm nghe thấy hai chữ ‘bé con’, trong đôi mắt loé lên tia sát khí: “Quan Tiểu Bội, làm người thể hết lần này đến lần khác chạm vào giới hạn của người khác!”

      “Vậy được rồi,” Tôi đồng ý cũng phủ nhận lắc đầu, “Tối nay gặp bé này.”

      Dịch Phàm rất học thuyết mưu (2), rất cẩn thận đem tư liệu của bé đó xem xem lại, ngẩng đầu hỏi tôi: “16 tuổi?”

      ( (2) Học huyết mưu: Là sản phẩm trí tưởng tượng nhằm giải thích về những chuyện diễn ra. Dù có bằng chứng xác thực để chứng minh nhưng những nghi ngờ vẫn bao phủ khắp thế giới.)

      “15 tuổi rưỡi. Năm năm sau con bé 20 40. Thế nào, đường đường tổng giám đốc AC đối với bản thân có tự tin sao?”

      “Hứ, nực cười. Tôi cho dù đến 80 tuổi muốn gặm cỏ non cũng chưa chắc là ăn được!” Dịch Phàm lấy phương thức liên lạc của bé lolita (3) 15 tuổi rồi bỏ .

      ( (3) Lolita: Thường chỉ các bé khoảng từ 12 – 14 tuổi, nhưng Lolita cũng nhất thiết chỉ các thiếu nữ hay trẻ em mà chỉ cần có vẻ ngoài dễ thương, yếu đuối, cần người khác bảo vệ.)

      Tôi nhìn bóng lưng của cười thành tiếng: Hứ, muốn gặm cỏ non gắn răng giả trước !

      Tên của bé lolita 15 tuổi rưỡi là Lý Ti Ti, từ chối lời cầu gặp mặt ở quán cà-phê của Dịch Phàm, cầu gặp mặt tại quán bar tên là ‘Judy’. Trích lời của chính là: “Hồng Trang Lạc hả, cái tên này nghe là biết chỗ coi mắt của các bà thím rồi, trai chúng ta vẫn là đến quán bar .”

      Tôi đến trước bọn họ bước nấp trong quán bar, mà Dịch Phàm cũng đến quán bar trước Lý Ti Ti bước.

      “Ể? Tối nay có mời đến, chút nữa phải có show diễn tuyên truyền xúc xích sao?” Dịch Phàm hỏi.

      “Tôi đổi ca với người khác rồi, đêm Nô-en tôi nhảy ‘vũ điệu hot dog’ suốt đêm.”

      Dịch Phàm cảnh giác nhìn tôi, nhíu mày lại.

      “Đúng vậy, tôi đến xem náo nhiệt đó.” Tôi giơ rượu Sake trong tay về phía , cười cách ngọt ngào.

      Ti Ti đúng giờ xuất , váy ngắn màu đen, đôi bốt màu đen, trang điểm tông đen, cả người thành thục gợi cảm hoàn toàn nhìn ra bộ dáng chỉ mới 15 tuổi.

      trai, đến rồi à.” Ti Ti vui sướng gần như là bổ nhào đến trước mặt Dịch Phàm, “Tụi mình nhảy .”

      Dịch Phàm đắc ý quay đầu lại nhìn tôi cái, bị Ti Ti kéo ra chính giữa sàn nhảy.

      Bản nhạc đầu tiên tiết tấu chậm rãi, nam nữ sàn nhảy cách nhau xa tự mình lắc . Tôi ngồi mình bên quầy bar, dưới ngăn cách của ánh đèn mờ ảo mê ly, đem bọn họ tưởng tượng thành đàn chim cách cụt lắc lư, tự tìm thú vui. Bản nhạc kết thúc, chỉ dừng lại có vài giây, gần như lập tức vũ khúc huyên náo dồn dập lại vang lên, người sàn nhảy cũng lập tức theo nhạc bắt đầu điên cuồng nhảy múa. Bước nhảy của Ti Ti thành thục nhiệt tình, trong đám người, chuyển động như con xà màu đen. Dịch Phàm nhảy cũng tồi, tuy mặc áo sơ mi nghiêm chỉnh, nhưng nút áo tuỳ tiện mở ra để lộ lồng ngực, dưới ánh đèn quyến rũ, lại có khí chất của thiếu niên phong lưu.

      ràng, có người cũng nghĩ như tôi, nhưng khí độ lại có độ lượng như tôi.

      tên nhóc đầu tóc chỉa chỉa nhuộm màu hồng xuyên qua đám người, thẳng đến bên cạnh Ti Ti, xoay người bé lại, cưỡng ép bé ngừng lại. Ti Ti câu gì đó, phẫn nộ đẩy tên nhóc tóc hồng ra. Tên nhóc đó còn dự định tiến lên ngăn Ti Ti, nhưng lại bị Dịch Phàm cản lại. Chính vào lúc này, nhạc im bặt, DJ đổi sang bản Jazz xa hoa. Ti Ti nghiêng đâu ngó ngàng đến tên nhóc, đôi tay ôm lấy cổ Dịch Phàm, như dây leo uốn lượn, mềm mại quấn lấy Dịch Phàm.

      Tên nhóc đó thấy cảnh tượng trước mắt, xoay người nhảy lên sân khấu, cướp lấy micro-phôn (= microphone) hai lời gào lên tiếng: “Cái vị đại gia kia, hãy đem cái tay của ông lấy ra khỏi người bạn tôi.”

      Tất cả ánh mắt theo ánh nhìn của tên nhóc kia di chuyển đến người Dịch Phàm. Tiếng huýt sáo khắp nơi, tiếng hò reo cũng bắt đầu vang lên.

      Dịch Phàm bình tĩnh thong thả kéo kéo góc áo, tay ôm lấy bả vai của Ti Ti: “Nhận lầm người rồi, ấy là bạn của tôi.”

      Tên nhóc lại tiếp tục cầm mic gào lên: “Nè, tôi cho ông nghe nè đại gia, tuổi tác ông lớn như vậy rồi, nên trở về cưới dâu cưới dâu, nên ẳm cháu ẳm cháu, đừng có mà rãnh rỗi chuyện gì làm dụ dỗ bạn của người khác chứ. giờ còn lưu hành trâu già gặm cỏ non nữa đâu, kiến nghị ông nên đến mấy tiệm đêm đường số 9 thử chút xem, mấy chỗ đó ngược lại có rất nhiều phú bà chờ để bao mấy tên mặt trắng đó.”

      DJ ngừng nhạc, bỏ đá xuống giếng dùng ghi-ta đàn mấy nốt châm chọc, xung quanh lại trận cười rộ.

      Dịch Phàm điềm tĩnh hề bối rối kéo tay Ti Ti: “Cưng à, chỗ này ồn quá, thích hợp hẹn hò. , đưa em Vinh Thị Hoa Đình, đặt phòng tổng thống ở chỗ đó quanh năm.”

      Tên nhóc sân khấu lại đem mic chuyển hướng Ti Ti: “Ti Ti, xin lỗi, sai rồi. Em tha thứ cho lần này được ? biết trong lòng em chỉ có , em làm như vậy cũng là muốn tức giận.”

      Dịch Phàm khoác vai Ti Ti: “ thôi cưng, gọi tài xế đứng trước cửa đợi chúng ta rồi, thư ký của sắp xếp bữa ăn tối dưới ánh nến.”

      Ti Ti kéo Dịch Phàm: “… chờ chút.”

      “Ti Ti! Em tha thứ cho . em! Người em nhất thế giới! Nếu như em muốn trái tim , móc ra cho em xem!” Tên nhóc kia tiếp tục cầm mic gầm rống.

      …” Ti Ti do dự hỏi, “ quát em nữa chứ?”

      “Sau này mà lớn tiếng với em câu, bị người ta hiếp trước giết sau, băm vằm bầm thây, hoá thành tro bụi!” Tên nhóc sân khấu phát ra lời thề độc đẫm máu.

      “Em muốn quần áo, giày dép, túi xách nữa?”

      “Mua mua! Em có muốn cả núi vàng, có bán gan bán thận cũng mua cho em!”

      “Wow! Tốt quá !” Ti Ti nhảy cẩn lên ôm lấy cổ Dịch Phàm bấn loạn hôn cái lên má , “Chú ơi cám ơn chú, nếu có chú, cái tên tiểu tử thối kia vĩnh viễn chịu thua nhận sai!” xong, thân hình nhanh chóng nhảy lên sân khấu, cùng với tên nhóc kia làm nụ hôn nóng bóng cực kỳ triền miên kiểu Pháp.

      Xung quanh lại phen huýt sáo, nửa cho hai người dục hoả thiêu đốt sân khấu, nửa cho Dịch Phàm gánh chịu mối hận đoạt bạn .

      Dịch Phàm ngượng ngùng đứng giữa quần chúng xem trò hề bên này, sau đó lại nhìn thấy tôi cứ ở bên cạnh ngóng xem.

      “Cheers!” Tôi mỉm cười giơ ly lên, về phía ‘vật hy sinh’ kính.

      biết… bé đó cố ý?” Dịch Phàm ngồi xuống bên cạnh tôi ủ rũ giơ ly rượu lên hỏi.

      “Đương nhiên. Ti Ti là hàng xóm của tôi, cãi nhau với bạn trai bé , muốn tôi giúp tìm chàng đẹp trai chọc tức bạn trai bé, mục đích à, đương nhiên là muốn cậu nhóc kia ghen đố kỵ nhân tiện nhìn thấy được cái tốt đẹp của bạn mình, cuối cùng viên mãn hồi tâm chuyển ý, người có tình cuối cùng cũng cấu kết làm gian (4).”

      ( (4) Người có tình cuối cùng cũng cấu kết làm gian: Nguyên gốc câu này là “Người có tình cuối cùng cũng kết thành quyến thuộc”: Tức hai người nhau cuối cùng rồi được ở bên nhau. Bó tay bạn Tiểu Bội cứ chế miết :)) )

      “Bớt đau thương , chú ơi!” Tôi vỗ bả vai Dịch Phàm, “Cỏ non phải ai cũng gặm được đâu.”

      Dịch Phàm đem rượu trong tay hơi uống cạn.

      Hứ hứ, vì để nhìn thấy được cái vẻ mặt buồn bực này của , tôi phải nhảy hai tháng ‘vũ điệu hot dog’ cũng thấy xứng đáng!

      Quăng Dịch Phàm lại, tôi mình đến sàn nhảy, tuỳ tiện nhảy nhót theo lời nhạc, ha, nhảy ‘vũ điệu xúc xích’ nhiều ngày như vậy, mấy loại điệu nhảy khác đối với tôi mà gần như là loại hưởng thụ.

      Bỗng dưng, thiếu niên dung mạo mị đến trước mặt tôi, cùng tôi nhảy cho hết bản nhạc.

      “Hi, tôi tên là Tiểu Ngũ, có thể mời chị uống ly ?”

      Tâm tình tôi quá tốt, tiếp nhận lời mời theo cậu ta đến bên cạnh, xung quanh ngồi bốn năm cậu nhóc trạc tuổi, nhìn thấy tôi đến liền nhường chỗ.

      “Mình dẫn người đến rồi, các cậu có gì muốn hỏi hỏi .” Tiểu Ngũ .

      “Chuyện gì?” Tôi hỏi.

      “Bọn tôi cá cược chị bao nhiêu tuổi rồi.” Tiểu Ngũ giải thích.

      “Tuổi tác của con bí mật đó.” Tôi nhấp ngụm rượu đỏ, tâm tình lại rất tốt.

      “Đúng vậy đó, tôi chị chịu mà.” Thiếu niên bên cạnh Tiểu Ngũ , “Để tôi đoán coi, chị cũng xấp xỉ 30 rồi!”

      “Khụ khụ,” Tôi bị sặc rồi, “Gì?!”

      “Hả? Đoán sai sao? Chị hàng 4 rồi? 40 tuổi rồi? Trời ơi, nhìn ra luôn, có thể cho tôi biết chị làm cách nào mà bảo dưỡng ? Nếu tôi lớn tuổi như vậy, mà vẫn còn có làn da tốt như chị đây, có chết cũng hối tiếc.”

      “Mấy cậu là có ý gì?!” Tôi có chút bực bội.

      “Tôi phải rằng, Judy xuống cấp rồi,” Cậu con trai áo đen vẫn thờ ơ lạnh nhạt nãy giờ , “ phải cứ luôn miệng cấm 20 sao, người 20 tuổi trở lên miễn tiến vào sao? Sao bây giờ mấy ông chú bà đều đến hết vậy, tôi thấy bằng đến câu lạc bộ công nhân của nhà tôi, dù sao cũng là xem người già khiêu vũ, chi phí ở đó còn rẻ hơn.”

      Tôi nhẫn nhịn hành động hất rượu vào mặt nó, phẫn hận rời . Nhìn dáng vẻ này của thằng nhãi cậu, tẩy trang nếu mà trẻ hơn tôi, tôi liền… tôi liền chặt đầu Dịch Phàm xuống đưa cho cậu!

      Tiểu Ngũ vội vàng đuổi theo tôi: “Chị đừng giận, chỉ là giỡn thôi.”

      Tôi híp mắt lại nhìn cậu ta.

      “Là người đàn ông kia vừa mới bị Ti Ti đá, đưa tiền muốn bọn tôi làm như vậy, còn nếu lời càng độc địa càng tốt.” Tiểu Ngũ giải thích.

      Tôi quay đầu lại nhìn về quầy bar.

      Dịch Phàm thong thả giơ ly lên : “Cheers!”
      Phương LăngTử Mặc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :