1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bút ký coi mắt của Boss - Ngụy Sương (35C & 1NT/35c+19NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10

      Dịch: Mã Tộc

      Chủ nhật, ngày 18 tháng 11

      Thời tiết: Trời thu mát mẻ

      ——— ——————–​

      và về, hoàn toàn là 2 loại cảm giác, nhất là tôi được đuổi trở về trong tình trạng thảm hại thế này. Kể từ lúc đó những điều tôi có thể làm là khép nép, trầm mặc, gây chú ý. Cho nên ngày thứ 2 khi nhận được thông báo xử phạt, tôi đến công ty sớm nhất, khi mà những tia nắng ban mai vẫn còn chưa lan toả khắp bầu trời, lại lần nữa làm ổ trong gian phòng của bộ phận pháp luật. Khi tôi trở về bộ phận pháp luật việc đầu tiên phải đối mặt là ánh mắt cố tình làm lơ của đồng nghiệp. Tôi là phạm nhân tạm được tha, bị trục xuất đến vùng đất hoang vu, hứng chịu xét xử độc lẻ loi qua năm tháng. Ngoài trừ Lạc Lạc mỗi ngày lặng lẽ ở bên cạnh tôi ra, thậm chí ngay cả Peter cũng thèm ngó ngàng gì đến tôi.

      Điều làm tôi thể chịu đựng được, vẫn là liên quan đến Dịch Phàm. Bây giờ tôi chỉ có thể mỗi tuần gặp mặt được hai lần trong cuộc họp định kỳ, cái khoảng cách xa xa đó làm cho tôi cảm thấy xa lạ. còn nhìn về phía tôi nữa, còn mỉm cười với tôi nữa, trong mắt của , tôi hoàn toàn bị giáng xuống thành phần tử trong đám nhân viên thấp bé, mà những người này đối với tổng giám đốc mà , đều là vô hình.

      Nhớ lại những ngày quậy phá cùng Dịch Phàm, tôi có cảm giác như trải qua rất lâu rồi như cả đời vậy, biết có còn tiếp tục coi mắt, có còn nhận được những cuộc gọi từ những ngưỡng mộ hay . Những việc này là màu sắc ấm áp hiếm hoi có trong cuộc sống trầm lặng của tôi, mỗi lần nhớ lại, khoé môi của tôi vẫn nở nụ cười. Đúng vậy, cách nhau khoảng cách xa xa như vậy, cho nên tôi mới có thể hiểu với bản thân, tôi coi Dịch Phàm là bạn bè. Nhưng còn Dịch Phàm, sao?

      Còn về chuyện của tôi, nghe đồn có rất nhiều phiên bản, nóng sốt nhất chính là câu chuyện tình tầm thường về hám tiền và ông chủ nhiều tiền.

      Lạc Lạc nhìn thấy tôi than thở chán nản, tưởng rằng tôi vì những chuyện này mà phiền não, ấy giận sôi máu : Tiểu Bội, tại sao cậu giải thích hả!

      Tôi : Chặn miệng người còn khó hơn chặn dòng sông chảy, chặn dòng sông cũng làm được huống chi chặn người.

      Lạc Lạc : Tiểu Bội, cậu sắp đắc đạo rồi!

      Thời gian quả nhiên là là liều thuốc tốt nhất để trị thương, càng huống hồ thời gian này còn mang lại lợi ích.

      Việc thu mua công ty con của Cự Hà ràng mang lại hiệu quả kinh tế nhanh chóng, chỉ vẻn vẹn nửa tháng ngắn ngủi, cổ phiếu Cự Hà thị trường liên tục tăng. Doanh thu tăng khiến cho các cổ đông cười khép miệng, tổn thất từ việc của ‘con số 0 hàng đơn vị’ dần dần bắt đầu phai mờ trong ký ức của mọi người. Đầu tháng 11, những nhân viên tham gia vào dự án sáp nhập đều nhận được tiền thưởng hậu hĩnh, nhất là nhân viên và quản lý của bộ phận pháp luật, đều nhận được bao đỏ dày cộm, cho thấy đây là chính sách thưởng phạt phân mình điển hình của công ty.

      Tiền còn chưa đến tay, mọi người liền bắt đầu tính toán làm thế nào để mà xài số tiền này. Thảo luận vô cùng sôi nổi, bà chị đột nhiên hỏi: “Tiểu Bội, em dự định xài số tiền này ra sao?”

      Cuộc thảo luận tạm dừng lại trong 2 giây, bà chị kia tự giác biết mình lỡ miệng cũng rất ngại ngùng.

      “Ha ha, em thấy mọi người xài cũng rất vui rồi, mọi người cứ coi như giúp em xài , mặc sức mà xài.” Tôi vội vàng , phải tôi giả tạo, mà tự đáy lòng cảm thấy là do tôi gây nên lỗi lầm, đem chuyện tốt của mọi người biến thành chuyện xấu, tôi hy vọng bọn họ có được bù đắp – – Tuy rằng bù đắp phải từ tôi, nhưng ít nhiều cũng giảm bớt chút tội lỗi của tôi.

      khí lại hài hoà trở lại, mọi người tiếp tục bàn luận. Giữa chừng cũng quên lôi kéo tôi vào cuộc cười.

      Bây giờ bọn họ có thể tiếp nhận tôi lại lần nữa, tôi rất mãn nguyện.

      Buổi chiều Kim Cương cầm xấp phong bì, theo tên mà từ từ phân phát.

      Tôi ở bên cạnh cười cách ngây ngô. Kết quả cuối cùng Kim Cương đến trước mặt tôi, đưa cho tôi phong bì: “Cố gắng hơn nữa.”

      Kim Cương nhiều, nhưng lại làm cho tôi cảm thấy rất an tâm, tuy trong phong bì cũng chỉ có tờ mỏng dính, nhưng tôi lại rất cảm kích. AC đối với nhân viên vẫn luôn rất có nhân tính, mặc dù có phần của tôi, nhưng vẫn như cũ chuẩn bị phong bì cho tôi, để tôi đến nổi khó xử trước mọi người.

      Tôi đột nhiên nhớ đến câu kia của Dịch Phàm:

      Gia nhập AC, chúng ta đều đạt được những thành tựu.

      Đúng vậy, vào được AC là thành tựu của tôi rồi, tôi hy vọng có cơ hội lập được thành tựu tại AC.

      lúc tôi cầm lấy phong bì hoà mình vào trong dòng cảm xúc, Peter bỗng nhiên giật lấy phong bì từ tay tôi. ta miết miết xem độ dày mỏng, tặc lưỡi: “Ể? Còn phát cả chi phiếu nữa à?!”

      “Sao có thể chứ?” Tôi cười mở phong bì, từ bên trong lấy ra tờ giấy, banh ra trước mặt Peter, chỉ thấy giấy viết “Số tiền nợ công ty từ 17.840.000 đồng giảm xuống còn 17.818.640 đồng, chúc mừng , thời gian 31 năm 9 tháng lẻ 8 ngày mà phục vụ miễn phí cho công ty giảm xuống còn 31 năm 7 tháng 24 ngày.”

      ác!” Peter lại đồng tình vỗ bả vai tôi, “Tiểu Bội, cậu yên tâm, sau khi nghỉ hưu mình trở lại thăm cậu.”

      Tôi lại đem tờ giấy trêu chọc đó cẩn thận cất . Bởi vì phía dưới những lời này có chữ ký ngay ngắn gọn gàng của Dịch Phàm.

      Lôi ca (1) à, thỉnh thoảng vẫn có nhớ đến tôi, đúng ?

      ( (1) Lôi ca: Ở đây có thể hiểu theo hai nghĩa. Lôi là sấm sét, mà tiếng sét rất lớn, ầm ĩ, chung là ví giọng gào thét của Dịch Phàm như tiếng sấm sét rợn người ấy. Thứ hai, nghe thấy tiếng sấm sét chúng ta thường giật mình hết hồn, hoảng hốt, nhiều khi đứng hình vài giây… ý những cái gì mà liên quan đến Dịch Phàm đều bất ngờ thể tin được, vô cùng đả kích, kích thích….)

      Đương nhiên, trong lòng tôi vẫn có chút thất vọng đối với việc nhận được đồng cắc nào.

      phải cổ phiểu tăng cao bù đắp hết tất cả mọi tổn thất rồi sao?” Tôi cam lòng hỏi Lạc Lạc.

      “Quyền đòi nợ và nghĩa vụ phải trả nợ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Lợi nhuận tăng đâu có liên quan tới cậu, tiền nợ cậu vẫn phải tiếp tục gánh vác. An tâm làm kiếp cu li của cậu , trong lòng đừng có mà ảo tưởng nữa.”

      Lúc này, tôi cảm thấy ấy được tốt lành như Peter.

      Lòng của tôi ấm áp hơn, kể từ tuần trước.

      Ngày 11 tháng 11 là ngày kỷ niệm thành lập công ty, vào ngày này hằng năm, công ty cơ bản là rơi vào trạng thái trì trệ hết phân nửa, tại hết nửa buổi đầu các nhân viên ở trong khí thoải mái thảnh thơi để dự lễ kỷ niệm, sau đó nửa buổi còn lại được nghỉ. Mọi người đùa rằng, các cổ đông lúc đầu nhất định đều là ‘quang côn (2)’ (= độc thân), vào ngày 11 tháng 11 có việc gì làm, quyết định mở công ty để tán gẫu giải khuây, về sau ai cũng lập gia đình hết rồi, nhưng vẫn quên nổi khổ của em, nên quyết định vào lễ Quang Côn (= lễ độc thân) làm, để cho những người có gia đình khỏi vênh vang, còn những người độc thân buồn bực tìm góc tường tự kỷ.

      ((2) Quang côn: tiếng lóng chỉ những người đàn ông đến tuổi kết hôn nhưng vẫn chưa cưới vợ, gọi tắt là những người đàn ông độc thân. Từ này thường chỉ đàn ông, thấy dùng cho phụ nữ.

      Lễ Quang Côn = Lễ độc thân: phải chỉ tổ chức có 1 ngày mà đến 4 ngày, chia làm 3 cấp độ là , vừa và lớn: Lễ Quang Côn tổ chức vào ngày 1 tháng 1, lễ Quang Côn tổ chức vừa vừa vào ngày 11 tháng 1 và ngày 1 tháng 11, lễ Quang Côn tổ chức lớn nhất vào ngày 11 tháng 11.

      p/s: Ngày lễ dùng cho cả 2 phái, phân biệt nam nữ)

      Năm nay vì công việc tương đối nhiều, cho nên thể giống như mọi năm cho hết tất cả nhân viên nghỉ được. Có người thám thính được chút tin tức, là vào ngày đó công ty cho toàn bộ những người độc thân nghỉ, để bọn họ tìm tình đích thực, còn những người còn độc thân, để an ủi buồn bực của những người độc thân, nên phải thay bọn họ tăng ca.

      Tôi đột nhiên nghĩ đến, nếu như vậy, Dịch Phàm nhất định là lăng xăng đường coi mắt rồi! Nghĩ đến, bản thân bật cười ha hả.

      Nhưng thực tế, sắp xếp của công ty là như thế này, từ bộ phận đến phòng ban, nếu đến ngày 11 có việc gì phải làm được nghỉ, còn có việc phải làm, sau đó cuối tuần công ty tài trợ tổ chức cho mọi người chuyến du lịch 2 ngày đến vùng ngoại ô.

      Bộ phận pháp luật công việc ngập đầu, tất nhiên là nhận được chuyến du lịch ngoại ô rồi.

      Địa điểm chuyến du lịch là khu resorts (= khu nghỉ dưỡng) bên hồ nằm ở phía Đông vùng ngoại ô cách thành phố F 25km. Tôi vô cùng thích hồ nước đó, nghe được đến chỗ đó, nên vui mừng như điên.

      Tô rất bất mãn đối với việc tôi bòn rút tiền của chị ấy lại còn bị cưỡng ép cùng tôi đến siêu thị mua đồ ăn vặt, chị ấy buồn bực làu bàu: “ phải là cái hồ bể nát sao? Sao em lại hưng phấn giống như đứa học sinh tiểu học được du xuân vậy.”

      Tôi : “Cái này chị hiểu đâu, lúc mà trong lòng chị cảm thấy chán nản, ngồi bên bờ hồ nhìn mặt nước dập dờn, cảm thấy tâm tình mình cũng dập dờn theo, sau đó chính trong dập dờn dịu êm như vậy những phiền não của chị biến mất.”

      Tô khinh bỉ tôi: “Cái hồ bị ô nhiễm hết nửa có cái gì dập dờn chứ, cẩn thận ăn cho cố nhìn thấy rác nổi lềnh bềnh rồi ói ra đó.”

      Tôi : “Nè nè, chị hiểu được, chị là người phụ nữ chả có ham thích gì trong cuộc sống.”

      Tô cười, : “Chuyến du lịch này quả là chuẩn bị dành cho em, trừ em ra, đoán chừng chả có ai thích giữa trời đông giá rét đến chỗ đó mà hứng gió lạnh đâu.”

      Sáng thứ bảy, tôi khoác chiếc áo khoác hình phim hoạt hình, đội cái nón, đeo cái ba lô rồi liền xuất phát.

      Đến trước cổng công ty, phát vẫn còn nửa tiếng nữa xe mới chạy, xe chỉ có le que vài người, quả nhiên nha, Tô sai, mọi người đều có hứng thú với chuyến du lịch ngoại ô này.

      Tôi cúi đầu bước lên xe, chuẩn bị tìm Lạc Lạc hoặc Peter, kết quả nghe được phía bên cạnh truyền đến tiếng cười châm chọc: “ mà thắt thêm chiếc khăn quàng đỏ, có thể tuyển thẳng lên lớp 2 được rồi đó.”

      Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Dịch Phàm ở hàng ghế đầu cúi đầu nhìn tôi.

      “Ý, phải coi mắt sao?” Tôi buột miệng ra.

      Dịch Phàm lập tức đổ mồ hôi: “Ai tôi coi mắt vậy?”

      Tôi cho lý do chính đáng: “Thử nhìn xem, hoạt động này là kỳ nghỉ bù cho ngày 11 tháng 11 hôm đó… Ngày 11 là ngày lễ Quang Côn (= lễ độc thân)… độc thân, cho nên coi mắt… Hôm nay là ngày bù cho hoạt động ngày hôm đó…” riết, bản thân tôi cũng tùm lum luôn, “ có gì, có gì, tôi nhìn thấy là phản xạ có điều kiện thôi. có việc gì tôi ra phía sau chờ Lạc Lạc đây.”

      “Chờ chút, trong ba lô của chứa những thứ gì vậy?” Dịch Phàm chờ tôi trả lời, liền giật lấy ba lô của tôi kiểm tra, sau đó nhân tiện đem hầu hết thức ăn trong ba lô của tôi lôi ra luôn.

      “Những thứ này đều là mua à. Khoai tây miếng nè, rau câu nè, có ít kẹo bông gòn cũng được đó chứ.” Sau khi xe chạy, Lạc Lạc phàn nàn vì phải gặm xúc xích của tôi. Tôi vô cùng buồn bực nhìn Dịch Phàm được đồng nghiệp vây xung quanh, vui vẻ ăn đồ ăn vặt mà tổng giám đốc phân phát.

      Lạc Lạc ấy bị say xe, xuống xe liền cùng số người trực tiếp đến khách sạn, còn tôi xách ba lô chạy ra phía hồ, hít hơi sâu bầu khí trong lành mát mẻ, ngồi xuống bãi đá bên hồ, nhìn hồ nước đút vịt ăn.

      bóng người chiếu phía trước mặt tôi.

      “Tôi nhớ từng qua với tôi rất thích hồ.” Dịch Phàm .

      Cái câu “Chuyến du lịch này quả là chuẩn bị dành cho em” của Tô làm cho lòng tôi loé lên tia sáng. Tôi có chút chờ mong hỏi: “Cho nên đặc biệt tổ chức chuyến du lịch ngoại ô đến nơi này?”

      : “Xin lỗi nha, tự mình đa tình rồi. Đến chỗ này là vì giá rẻ nhất, mà công ty du lịch còn cho tiền hoa hồng nữa, xem nè, tôi gom đủ tiền uống cà-phê coi mắt đến tận năm sau luôn rồi.”

      Tôi : “Có ai như chứ lạm dụng chức quyền.”

      ra tôi càng muốn : “Tôi người đại diện của pháp luật, đại diện cho cảnh sát, giao bóp ra giết!”

      Qua hồi, Dịch Phàm lại thúc cù chỏ vào tôi: “Xem kìa, bên kia có cái miếu, hình như có thể cầu nhân duyên đó.”

      hứng thú, tôi mới 23, nên gấp.”

      Dịch Phàm lại có biểu tình “ lại tự mình đa tình nữa rồi đó” : “Tôi là … Tôi muốn .”

      “Khụ, khụ.” Tôi đem bánh mì đút cho vịt ăn nhét vào miệng mình, lại bị sặc đến xém chết.

      Lôi ca à, cuồng kết hôn đến vậy à? Những người phụ nữ lớn tuổi bên cạnh tôi, cũng có cái khát khao mãnh liệt giống như vậy.

      “Vậy , cũng đâu có ai cản.”

      “Đường đường là tổng giám đốc AC, để người khác nhìn thấy cầu nhân duyên, mất mặt chết được. che giúp tôi chút .”

      để người khác nhìn thấy có mặt mũi chắc? làm những việc 囧(3) còn ít chắc?

      ((3) 囧: Từ này có nghĩa nhất định, tuỳ trong từng trường hợp mà dịch. Chữ này được phổ biến rộng rãi ở mạng bên Trung Quốc, chữ này có hình dáng giống khuôn mặt người mày lệch xuống còn miệng há to, cho nên có thể là ngạc nhiên, bất ngờ, đứng hình, sốc, ngất xỉu… Cho nên Mã dịch từ này mà để nguyên chữ thấy hay hơn.)

      “Tôi che nổi .” Tôi nhón chân đo chút, “ cao hơn tôi cả cái đầu, che sao hết.”

      Dịch Phàm chỉ 4 chữ: Dương đông kích tây, minh tu sạn đạo, ám độ trần thương (4).

      ((4) Dương đông kích tây: Làm ra vẻ muốn đánh chỗ này nhưng ra là đánh chỗ khác, nhằm đánh lạc hướng để đối phó đối phương. Đây là kế thứ 6 trong 36 kế, muốn biết hơn vào đây đọc.

      Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương: Hai câu này với nhau, ý chỉ đánh lừa mê hoặc đối phương, rồi ngấm ngầm đột kích bất ngờ. Hay chọn con đường, cách thức tấn công mà ai nghĩ tới. Đây là kế thứ 8 trong 36 kế, muốn biết hơn vào đây đọc.)

      Tôi lờ mờ hiểu được ý của . Thấy chạy xa, đột nhiên tôi ôm chân té xuống đất la làng lên: “Á, chân tôi bị trẹo rồi, đau quá .”

      Vài người xung quanh lập tức chạy lại xem tình hình thương tích của tôi. Còn mấy đồng nghiệp ở trong miếu, cũng ló đầu ra xem chút nhưng thấy chỉ là có người bi trẹo chân, nên lại tiếp tục hoạt động của bọn họ. Cũng phải, trẹo chân phải là chuyện gì to tát lắm, cho nên thu hút được nhiều ánh mắt cho lắm. Tôi nhún nhún vai với Dịch Phàm: Tận lực rồi, chừng chỉ có nước tôi la lên tôi sắp đẻ rồi, mới có thể thu hút toàn bộ mọi người lại.

      Dịch Phàm ở phía sau đám đông lắc đầu, chỉ chỉ cái hồ phía sau lưng tôi.

      Hả, ác độc quá , là tháng 11 đó nha.

      Dịch Phàm vẫn còn ở đó ra hiệu cố gắng cầm cự.

      Haizz, ai kêu tôi thiếu cái nhân tình làm chi. Tôi bất chấp tất cả từ đất đứng dậy, ‘vèo’ cái lủi đến bãi đá bên cạnh hồ: “Ôi, chóng mặt quá, tôi được rồi!” Sau đó tôi liền ‘hết mình vì đại nghĩa’ mà ‘sẩy chân’ rớt xuống hồ.

      Lúc này chỉ đồng nghiệp của tôi, phân nửa người tại khu vực cái hồ đều tụ tập bu quanh. Mọi người xung quanh nhìn nhau: “ ta là bị trẹo chân, hay là bị trẹo xoắn đến não luôn vậy?”

      Khi mà tôi được mọi người ba chân bốn cẳng lôi lên, Dịch Phàm đúng lúc từ trong miếu ra.

      “Sao rồi? Sao lại cẩn thân như vậy? Còn được ?” Dịch Phàm tiến lên phía trước làm ra bộ dáng lãnh đạo quan tâm lo lắng cho cấp dưới.

      “Tôi chóng mặt, hơi lạnh nữa…” Tôi thào.

      Dịch Phàm vẫn coi như còn tính người, cúi người xuống muốn cõng tôi, mấy người đàn ông tại trường thấy vậy lập tức tranh giành cùng .

      Nhìn thấy tình hình như vậy, tôi vung tay vô cùng hùng hồn hét lên câu: “Ưu tiên cho lãnh đạo trước!”

      “Vừa nãy tôi mới rút được xăm thượng thượng (= xăm may mắn), đại sư tôi nhân duyên tốt.” nằm bò lưng Dịch Phàm, liền cách vui vẻ với tôi.

      như mấy bà nội trợ thiếu hiểu biết vậy. Tôi cực kỳ khinh thường cái loại hoạt động mê tín dị đoan này của .

      “Ủa, hồi nãy cái miệng hò hét phải là rất có sức đó sao, tại sao bây giờ lại gì vậy.”

      “Dịch Phàm, hồi nãy ở dưới nước, tôi rất sợ, tôi sợ người ta cứu được tôi, tôi sợ tôi cứ như vậy mà chết đuối, tôi sợ sau này… gặp được nữa.”

      Dịch Phàm trầm mặc hồi: “Quan Tiểu Bội, phải hồi học trung học giành được giải nhất cuộc thi bơi lội của thanh niên thành phố sao?”

      Chết tiệt! Sơ yếu lý lịch tào lao quá nhiều, giả truyện Quỳnh Dao (5) bị lộ tẩy rồi!

      ((5) Truyện Quỳnh Dao: Theo như đa số quần chúng , quần chúng nhá phải mình Mã đâu, hầu hết các tác phẩm của bà vô cùng lâm li bi đát, sướt mướt, sến rện… Cho nên ý ở đây muốn bạn Tiểu Bội có ý đồ muốn tranh thủ đồng tình, thương cảm của Phàm ca, nhưng ai ngờ bị Phàm ca lật tẩy.)

      ~~~

      Trong chương này khí u ám còn, kiếp cu li bán mạng của Tiểu Bội bắt đầu, Phàm ca ngày càng đê tiện hơn.

      Xì pon chương 11: Tận hưởng giây phút dịu dàng hiếm có của Phàm ca 8]

      Dịch Phàm bước đến ôm tôi vào lòng: “Xuỵt, tôi biết rồi, tôi sai rồi. Đừng khóc nữa nha, bị bệnh mà, được khóc nữa…. Bình thường cái gì cũng để ý… Tôi tưởng rằng biết khóc nữa chứ…”

      Tôi vẫn như cũ khóc lớn: “Dịch Phàm đều tại , đều tại hết.”

      Dịch Phàm dịu dàng vỗ vỗ lưng tôi, giọng dỗ dành: “Ngoan, đừng khóc…”



      Cảm tưởng khi đọc xong đoạn này thế nào, he he 8]

      phát quan trọng khác nữa là Phàm ca có được gọi là ‘trâu già gặm cỏ non’ ta, bạn Tiểu Bội chỉ mới hàng 2 thôi, Phàm ca hàng 3 rồi, chậc chậc 8]
      Tử Mặc thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11

      Dịch: Mã Tộc

      Thứ tư, ngày 21 tháng 11

      Thời tiết: Mưa xối xả

      ——— ————————–

      Tôi bị cảm rồi, cảm nặng luôn.

      Hôm thứ hai, tôi cảm thấy được thoải mái rồi, ráng cầm cự đến trưa thứ ba, Kim Cương cũng thấy ngứa mắt rồi, mệnh lệnh tôi khám bác sĩ. Tôi báo cho Tô xong, sau đó tình nguyện đón tắc-xi đến bệnh viện. phải tôi giả cứng rắn như ‘Tiểu Cường (1)’, mà là… nay tôi có đồng cắc nào để khám bệnh.

      ((1) Tiểu Cường = gián: cách gọi khác của gián, như dạng chơi chữ. Gián sống rất dai dẳng, thích nghi trong mọi hoàn cảnh, khó tiêu diệt…. Chữ Cường có nghĩa là cường tráng, mạnh mẽ… Hai cái này đều có điểm tương đồng lên kiên cường mạnh mẽ, nên gián mới có tên gọi khác là Tiểu Cường. Thông thường khi muốn đến bền bỉ kiên cường của người, người Trung Quốc thường ví họ như ‘Tiểu Cường’ có sức sống dẻo dai bền bỉ.)

      Quả nhiên, sau khi y tá sau truyền dịch cho tôi, Tô liền cầm laptop (= máy tính xách tay) ngồi trước giường bệnh của tôi ‘tụng kinh’: “Con cái chính là của nợ của cha mẹ, con cái chính là của nợ của cha mẹ mà.”

      Tôi bị chị ấy ‘tụng’ đến đầu tôi muốn banh luôn: “Chị là chị của em nhá? Chưa có thăng chức thành má em đâu.”

      Tô giơ cuốn sổ nợ trong tay: “Em thử xem nếu mẹ em mà nhìn thấy em thiếu nợ ngập đầu ở bên ngoài, có bóp chết em hay ?”

      đâu.” Tôi nghiêm túc suy nghĩ lát, “Bà có lẽ chém chết em, như vậy mới đỡ tức được.”

      Lúc trời nhá nhem tối, tôi truyền được đến túi dịch thứ 3, Tô trở về nhà lấy đồ. Còn lại mình tôi ở trong phòng bệnh, mơ mơ màng màng ngủ thiếp .

      Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cảm thấy có bàn tay đặt lên trán tôi, bàn tay đó lạnh ngắt, làm cho cái trán nóng hổi của tôi lập tức cảm thấy mát lạnh. Tôi thoải mái đẩy trán hướng lên. Tiếp theo, bàn tay đó biến thành 2 bàn, để lên mặt tôi, tôi trong vô thức liền cạ cạ. Sau đó, bàn tay đó hướng xuống, dừng lại tại cổ của tôi… bắt đầu gãi ngứa.

      Tôi cảm thấy tôi cần phải tỉnh dậy.

      Tôi mở mắt ra, nhìn thấy Dịch Phàm ở rất gần tôi, vẫn gãi cái cổ của tôi.

      Tôi : “Dịch Phàm, làm cái gì vậy?”

      Dịch Phàm : “Ha ha, lúc mà tôi gãi con mèo nhà tôi như thế này, nó thoải mái cứ ‘hừm hừm’ mãi. Sao ‘hừm hừm’?”

      Tôi : “Dịch Phàm, có biết nếu như tôi là con mèo nhà của , tôi làm thế nào ?”

      Dịch Phàm hỏi: “Làm sao?”

      Tôi : “Tôi cào chết !”

      Dịch Phàm kéo ghế ngồi bênh cạnh tôi, : “Quan Tiểu Bội, tôi có lòng tốt đến thăm , lại chả có chút dịu dàng gì hết.”

      “Sao hỏi tôi là vì sao mà mắc bệnh nhỉ!”

      Dịch Phàm nghĩ hồi, nhàng : “Tôi đâu có muốn có nhảy xuống hồ. Tôi chính là muốn đến bên hồ chỉ lên trời hô lên những câu đại loại như ‘Có đĩa bay!’, thu hút chú ý của mọi người qua đó là được rồi.”

      Nỗi buồn bực của tôi tích tụ đau cả đầu: “Với cái chủ ý tồi này của , tôi chẳng thà vẫn nhảy hồ còn hơn.”

      Tôi lại nghĩ: “Vậy nhìn thấy tôi nhảy xuống rồi mà vẫn còn có thể an tâm xin xăm?”

      “Tôi nghĩ là dù sao cũng nhảy xuống rồi, tôi mà , chẳng phải uổng công nhảy xuống sao? Dù sao ở chỗ đó cũng có rất nhiều người, lại biết bơi, cũng xảy ra chuyện gì to tát đâu.”

      Tôi khinh bỉ , cái tên tư bản với cái đạo lý nhân tính, trong đầu chỉ toàn là tính toán!

      “Dù sao tôi rút trúng xăm thượng thượng phải sao? Công trạng này có nửa công lao của .” Dịch Phàm có lẽ nhìn thấy sắc mặt tôi tốt, vội vàng giải thích.

      “Ai thèm quan tâm đến cái tên đàn bà nội trợ như chứ. Nhân duyên của liên quan gì tới tôi chứ?”

      được, tôi nghĩ trong lòng, vẫn là nên mau chóng có cuộc nhân duyên tốt đẹp , để đỡ phải có chuyện gì làm lấy tôi ra giày vò chơi đùa.

      Qua hồi, tôi nhìn : “Dịch Phàm à, đến thăm tôi, sao lại tay đến vậy? Nếu thấy hoa tươi bong bóng thực tế lắm, mang chút trái cây cũng được mà.”

      Dịch Phàm : “AC sao lại tuyển người tầm thường như vậy chứ.”

      “Đúng là có chút tầm thường ha,” Tôi đồng ý, “Vậy tụi mình chuyển qua cái tầm thường vậy. Dịch Phàm à, sao lúc đến mang theo cây thuốc (lá)? Sau khi , tôi nấp trong góc người, len lén mở bao ra, vừa mừng vừa sợ còn cả xấu hổ ngại ngùng phát bên trong phải là thuốc, mà toàn là tiền mặt.”

      Dịch Phàm nhìn tôi: “Thiếu tiền?”

      thể thiếu sao? Nếu như phải cầm cự hết nổi, tôi cũng muốn khám bệnh.” Tôi có chút tủi thân .

      Dịch Phàm có chút bất ngờ: “Lúc lão Kim với tôi, tôi còn tưởng rằng là nghề kính nghiệp nữa chứ.”

      tôi nghề kính nghiệp mà. Tôi vì ông chủ ngay cả hồ cũng nhảy được, còn phải là nghề kính nghiệp sao.

      Hồi lâu, chúng tôi gì nữa. Dịch Phàm giống như đứa con nít hiếu kỳ chuyên chú nhìn chằm chằm vào ống truyền dịch giọt, nhìn từng giọt từng giọt dịch rơi xuống, còn tôi vẫn cứ nhìn , giống như lần đầu bị nhốt trong văn phòng vậy, ngồi chẳng làm gì mà cứ nhìn . Sắc trời từ từ tối dần, trong phòng bệnh lan toả loại khí mờ ám.

      Bóng tối bao phủ người Dịch Phàm, làm cho nhìn giống như vị quý tộc mang vẻ cổ xưa mà còn thanh nhã nấp theo thời gian.

      Hơ, người đàn ông như vậy, phải có vô số giành giật chứ, tình trường phải đầy tự hào chứ, nhưng mà , sao lại chạy coi mắt hết lần này đến lần khác, rồi sau đó mình ở trong ngôi miếu đổ nát mà chờ đợi thương xót của Nguyệt Lão vậy ta?

      Tôi nhớ lại lời của Tô.

      Chị ấy : người nếu như đến khắc cốt, khi tình này chấm dứt, nỗi đau này giống như bị rút gân gãy xương vậy. Trái tim của ta trống rỗng, tâm hồn của ta mất phương hướng, ta cố gắng bằng mọi cách tìm cho được phần bị mất .

      Tôi cười, : Tô, chị khi nào lại trở nên văn vẻ như vậy? Dịch Phàm trống rỗng? mỗi ngày đều nghĩ cách giày vò em, dành thời gian đâu mà để trống rỗng chứ.

      : dành có nghĩa là có! Em là kẻ tầm thường, với em chỉ tổ lãng phí tế bào văn học nghệ thuật của chị. Cái việc này theo như vầy , giống như đứa bé ăn cái bánh ngon, đột nhiên cái bánh này bị người khác cướp , em xem nó làm gì?

      Tôi hỏi: Đập cho kẻ đó trận?

      Tô liếc tôi cái: Nó dùng đủ trăm phương ngàn kế để tìm cái bánh khác, thay cho cái trước đây.

      Tôi hỏi: Cho nên lấy em ra để tiêu khiển? Em là cái bánh kia?

      : , em là cái đồ đầu đất. Em hết cứu được rồi.

      Dịch Phàm, là muốn đem những kia, thay thế cho phần tâm hồn nào đó bị mất sao? Trong bóng tối, bóng hình lặng lẽ của có chút đơn, làm cho người ta phải động lòng. Tôi bỗng nhiên rất muốn biết, rốt cuộc là phải trải qua những gì mà có thể khiến cho thay đổi đến như vậy.

      Vì vậy tôi hỏi: “Người phụ nữ đó… ta là ai vậy? ta… rồi à?”

      “Ai?” Dịch Phàm có chút hiểu.

      “Lần đầu tiên tôi gặp … Cái buổi sáng làm đầu tiên của tôi, người phụ nữ mặc chiếc váy màu vàng đó, ta… là bạn của ? Hay là vợ ?”

      Dịch Phàm đứng lên quan sát ống truyền dịch của tôi, : “Quan Tiểu Bội, tôi nhớ từng với , đừng có vượt quá giới tuyến của tôi.” Giọng của rất , lạnh nhạt tình cảm.

      khí có chút ngưng đọng, nhưng tôi vẫn cố chấp hỏi: “ ta rồi à? ta tại sao lại bỏ ? ưu tú như vậy, nên nha.”

      Dịch Phàm gì, trong bóng tối dưới ánh trăng, tôi gần như cho rằng lại muốn gào thét. Kết quả chỉ nhàng bóp chặt lấy chính giữa ống truyền dịch dài hẹp, với tôi: “Quan Tiểu Bội, nhìn xem.”

      Tôi hiếu kỳ nhìn qua.

      nhanh chóng bóp chặt ống, rồi lại nhanh chóng thả ra. Nước dịch phần lớn nhanh chóng chảy vào mạch máu của tôi, trận lạnh buốt, rồi sau đó lại nhanh chóng bị ép trở lại, máu của tôi cũng hút chảy ra trong ống. Tôi nhìn thấy dưới ống truyền dịch có màu đỏ đậm của máu, ngơ ra luôn.

      Tôi nhớ có xem qua tờ báo, có y tá bơm khí vào trong tĩnh mạch của tên bạn trai phụ tình, khi mà khí chạy đến tim, người liền toi luôn. Tôi rất lo lắng lỡ mà cẩn thận đem khí đưa vào trong mạch máu của tôi, cuộc đời của tôi từ đây ‘say goodbye’ với tôi luôn.

      Tôi gào khóc hét: “ hai, đây là mạch máu của tôi, phải là cái ống dẫn nước nhà , chết người đó!”

      Tôi phải Tô, làm bác sĩ tâm lý để kiếm tiền. có khúc mắc là việc của , liên quan đến tôi. Tôi thể vì việc này mà đùa giỡn với cái mạng của mình. Tôi phải là kẻ giàu có, ba mẹ chỉ cho tôi được cái mạng này thôi…

      Tôi xoay người, trốn trong mền khóc.

      Dịch Phàm có vẻ như ngờ đến phản ứng này của tôi, ngây ra lát, liền vội vàng xoay người tôi lại: “Sao rồi, sao rồi? Sao lại khóc hả? Khóc cái gì chứ, tôi chỉ giỡn chơi thôi.”

      “Có cái giỡn chơi như vậy sao? Cái giỡn chơi của là rút máu người à!”

      “Tôi sai rồi, tôi sai rồi được rồi chứ? xem, máu của phải chảy trở lại rồi sao. giọt cũng có lãng phí.”

      Lúc này, uất ức chất chứa trong lòng tôi cũng đột nhiên vỡ oà, nước mắt cũng tuôn ra: “Dịch Phàm, . Tôi muốn nhìn thấy nữa, tôi vốn dĩ sống yên lành, bởi vì gặp phải tôi mới xui xẻo như vậy. Tôi rơi xuống nước bị bệnh, bị xử phạt trừ tiền lương, có chuyện nào phải là tại chứ. Tôi chỉ muốn quan tâm chút, còn doạ tôi như vậy…”

      Dịch Phàm bước đến ôm tôi vào lòng: “Xuỵt, tôi biết rồi, tôi sai rồi. Đừng khóc nữa nha, bị bệnh mà, được khóc nữa…. Bình thường cái gì cũng để ý… Tôi tưởng rằng biết khóc nữa chứ…”

      Tôi vẫn như cũ khóc lớn: “Dịch Phàm đều tại , đều tại hết.”

      Dịch Phàm dịu dàng vỗ vỗ lưng tôi, giọng dỗ dành: “Ngoan, đừng khóc…”

      ……

      Lúc tôi tỉnh dậy, là sáng sớm ngày thứ 2 rồi, Tô với con mắt thâm quầng đứng trước giường tôi báo cáo: “Đồng nghiệp em có đến, ông chủ em giúp em trả tiền viện phí rồi.”

      “Hả? Sao chị biết?”

      “Hồi nãy chị đóng tiền, bọn họ có người đóng rồi. là ai, nhưng chị chắc chắn là ta.”

      thể nào nha, chị phải đồng nghiệp của em có đến sao, có khi nào là bọn họ đóng ?”

      phải, cái tên là Lạc Lạc, cả 4 tấm thẻ ngân hàng, xài lố hơn 20.000 còn chưa trả. Bạn Peter đem toàn bộ tiền của ta tịch thu hết, mỗi tháng chỉ chừa lại cho ta 800. Elle ra khỏi cửa quên mang theo bóp tiền, buổi sáng đón tắc-xi còn phải mượn tiền của bảo vệ. Còn về cái Alice kia… ấy căn bản có ý định giúp em trả tiền.”

      “Bọn họ với chị à?”

      “Bọn chị còn chưa kịp chuyện với nhau.”

      Tôi trố mắt đờ ra cách kinh ngạc: “Chị… phân tích ra à?”

      phải, lúc ở trong thang máy, chị ở phía sau bọn họ. Khi đó bọn chị vẫn còn chưa quen biết nhau.”

      Tôi hơi khinh bỉ Tô về cái hành vi nghe lén thành thói quen này, sau đó lại nghĩ đến vấn đề: “Vậy bọn họ đến lúc nào? Sao chị gọi em dậy?”

      “Lúc đó em khóc ngất lên ngất xuống trong lòng ông chủ em.”
      Phương LăngTử Mặc thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12

      Dịch: Mã Tộc

      Thứ năm, ngày 22 tháng 11

      Thời tiết: Trời nắng có tuyết rơi

      ——— —————— ——————-​

      Tôi… ở trong lòng Dịch Phàm khóc ngất lên ngất xuống sao?!

      Mức độ kinh hãi của việc này thua gì nửa đêm nhìn thấy Sadako (1) từ trong ti-vi bò ra.

      ( (1) Sadako: Nhân vật ma nữ trong tác phẩm kinh dị ‘The Ring’. Muốn biết thêm liên hệ google)

      “Tô à, sao chị cản em lại?” Tôi đau thương .

      “Cản rồi. Kết quả em sống chết ôm chặt lấy cánh tay Dịch Phàm chịu buông, Dịch Phàm cũng cho bọn chị động thủ. Cái loại việc tình tôi nguyện thế này, nên ai lại làm việc dư thừa cơ chứ.”

      tình tôi nguyện… Mức độ kinh hãi của lời này còn hơn cả sau khi Sadako bò ra, lắc bả vai của bạn mà gào lên: Bạn nhận ra tôi chứ! Bạn nhận ra tôi chứ!

      Kết quả, trốn nấp hơn hai tháng, lúc vừa mới có thể ngẩng đầu lên làm người, tôi lại bắt đầu tiếp tục nấp trong bóng đêm, tránh xa tất cả mọi người, dậy sớm lén la lén lút đến công ty.

      Nếu như tôi phải là nữ nhân vật chính trong việc, rất vui vẻ cùng mọi người đem cái mớ bong bóng màu hồng kia từng cái từng cái nhào nặng kịch liệt, săm xoi tỉ mỉ rồi sau đó càng thổi càng to. Nhưng hễ nghĩ đến những tin đồn màu hồng kia là nhắm về tôi… tôi lại muốn nhảy hồ lần nữa, rồi sau đó sống chết cũng lên.

      Quả nhiên, ánh mắt mọi người nhìn tôi loé lên tia sáng mập mờ ám muội. Tôi nghĩ ngay đến mấy từ then chốt ‘Quan Tiểu Bội, Dịch Phàm, ôm ấp, ngất xỉu’, với tốc độ ánh sáng, dưới đường truyền cáp quang lan rộng đến khắp mọi ngõ ngách trong công ty. Lạc Lạc mấy lần tiếp cận tôi với biểu tình như là khai quật triệt để bí mật được che đậy, đều bị tôi khéo léo trốn thoát được. Lạc Lạc tức tối giậm chân. Còn tôi lại nghĩ: Hứ, tức chết người nào hay người đó!

      Lúc nghỉ trưa, cuối cùng tôi cũng bị bạn Lý Lạc người đại diện kiệt xuất cho đông đảo quần chúng ‘bà tám’ chặn ở góc trong nhà ăn: “Hứ! Quan Tiểu Bội, cậu có thể thoát khỏi hoà thượng nhưng thoát khỏi miếu (2)!”

      ( (2) Thoát khỏi hoà thượng nhưng thoát khỏi miếu: Đại khái là chỉ̉ tránh được nhất thời, tránh được suốt đời.)

      “Vậy cậu là hoà thương hay là miếu?”

      “Đừng có đánh trống lảng với mình! Quan Tiểu Bội, cậu có tình nghĩa gì hết, chuyện lớn như vậy trước đây lại hé răng chút nào, cậu muốn làm cho trái tim mỏng manh yếu đuối của quần chúng sốc chết hả!”

      Trái tim của quần chúng nếu như mong manh dễ vỡ, vậy của tôi chính là tờ giấy dán hồ rồi.

      ngại quá , ra chuyện lớn như thế này, mình còn biết trễ hơn cậu đến 10 mấy tiếng lận, cho nên thể nào báo trước được.” Tôi ngửa tay vô tội.

      Đôi mắt Lạc Lạc mở to: “Cậu có ý gì?”

      “Lúc đó mình bị ngất , trong tình trạng mất ý thức rồi.”

      Khi mà Lạc Lạc làm ngọn nguồn tất cả về việc ‘ngất’ của tôi, biết thể trổ tài hùng biện, nên thái độ đối với tôi từ bất mãn chuyển thành dạy bảo: “Trời ơi! Sao cậu lại ngất xỉu vậy hả! Trong thời khắc mấu chốt như vậy cậu lại xỉu cho được! Quan Tiểu Bội, cậu đủ tư cách làm nữ chính trong bộ phim cẩu huyết (3) phát lúc 8 giờ đâu!”

      ( (3) Cẩu huyết: về những tình tiết, nội dung truyện hoặc phim… rập khuôn, lặp lặp lại, ấu trĩ, thể tin được, giả tạo, khoa trương, sến rện… Tóm lại có ý chê bai.)

      Tôi đổ mồ hôi hột: “Rốt cuộc… rốt cuộc là làm sao? Mình làm cái gì à?”

      phải là cậu làm cái gì, mà là Tổng giám đốc Đại nhân làm cái gì kìa!”

      Dưới đây là khẩu cung cần phải bức cung cũng tự khai của Lạc Lạc:

      “Lúc mà tụi mình bước vào, cậu níu lấy góc áo của Tổng giám đốc Đại nhân, khóc cách vật vã, vừa khóc mà miệng còn gào lên nào là ‘ có lỗi với tôi, có lỗi với tôi’. Chính vào lúc mình quả cho rằng đây là tình tiết nam chính vứt bỏ nữ chính trong bộ phim trong nước, Tổng giám đốc Đại nhân lắc mình cái biến thành nam chính tình thâm, ấy vuốt vuốt lưng cậu : ‘Tiểu Bội, là ‘ tốt, hại ‘em’ ra nông nỗi này, ‘em’ tha thứ cho ‘’ được (4) ?’ Cậu gì cứ khóc mãi. Tổng giám đốc Đại nhân cứ như vậy ôm lấy cậu, vuốt tóc cậu rồi lại an ủi cậu tiếp, ấy cười, có chút bất đắc dĩ lại rất dịu dàng, ánh mắt đó, là cực kỳ chiều chuộng chết người nha. Sau đó cậu lên tiếng nữa, ấy liền ngồi ở bên đầu giường kéo mền đắp cho cậu nằm ở trong lòng. Chị của cậu muốn tiến lên đổi chỗ với ấy, nhưng ấy lắc đầu từ chối, mà cũng hề buông tay. Cuối cùng, cậu nắm lấy cổ áo của ấy mà ngủ luôn. ấy mới giúp cậu đắp mền ngay ngắn, ấn xuống nụ hôn thâm tình mà nhàng lên trán cậu, rồi xoay người bỏ .”

      ( (4) Khúc này chắc mọi người thắc mắc sao lại xưng – em , đây là Mã cố tình dịch như vậy, vì lúc Dịch Phàm câu này, trừ bạn Tiểu Bội nhân vật chính ra, mọi người tại trường khi nghe được đều hiểu lầm 2 người này có chuyện mờ ám với nhau, nên dịch – em phù hợp hơn. À, trong tiếng Hoa, Wo, Ni cũng giống I, You bên tiếng , nên tuỳ theo ngữ cảnh mà dịch cho hợp lý.)

      “Hôn?!” Tôi lại kinh hãi nữa.

      “À, đó là mình tưởng tượng ra. Tóm lại ý của mình là, tổng giám đốc lúc đó là vừa đa tình lại vừa dịu dàng.”

      Dịu dàng?! Trong mắt của tôi, Dịch Phàm mãi mãi rất bất lương rất hung dữ, cùng với dịu dàng… là nước giếng phạm nước sông!

      “Đương nhiên dịu dàng rồi, là tiếc, cậu bỏ lỡ!” Lạc Lạc nhún nhún vai, làm ra bộ dáng “Xin lỗi nha, việc này liên quan tới cậu, thể cùng cậu thảo luận.”

      Nhưng… tôi là nữ nhân vật chính mà! Tôi lập tức có chút buồn bực khi bị cướp vai.

      Lạc Lạc tự đắm chìm trong trí tưởng tượng của mình thể thoát ra. Còn tôi lại đắm chìm trong lời kể nửa nửa giả, hư hư thực thực của Lạc Lạc thể thoát ra.

      Hồi lâu, Lạc Lạc cách sâu xa: “Ôi, tổng giám đốc nha, người đàn ông tốt, người thấy người , mình thấy cũng xiêu lòng luôn nè. Chờ chút, mình lấy ly trà sữa, trở lại rồi tiếp.”

      Tôi quệt mồ hôi trán, cực phẩm bà tám, cực phẩm bà tám mà, may mà tôi có làm lộ ra tin tức gì nên lộ ra. Chính trong lúc mà tôi thầm vui mừng ngồi chờ Lạc Lạc trở lại, Dịch Phàm xuất ở trước cửa.

      Nhà ăn bỗng chốc im ắng.

      Bản năng trong tôi có loại dự cảm tốt, vội dùng thứ duy nhất trong tay để che cái mặt tôi lại, rồi sau đó tuyệt vọng phát đó chỉ là cái muỗng. Quả nhiên, sau khi Dịch Phàm quét nhìn vòng nhà ăn, trực tiếp thẳng về phía tôi, ngồi vào vị trí khi nãy của Lạc Lạc.

      Trong khí yên lặng như được lấp đầy bởi tiếng reo hò cuồng nhiệt ngấm ngầm dậy sóng trong lòng mọi người.

      Sau lưng Dịch Phàm, Lạc Lạc bưng 2 ly trà sữa, vội vàng quẹo vào chiếc bàn bên cạnh, hoà nhập vào trong đông đảo quần chúng, trở thành bức tường bà tám trầm mặc mà kiên cố.

      Dịch Phàm ơi, Dịch Phàm, là cái kẻ đổ thêm dầu vào lửa, lại xuất đúng vào lúc cao trào như thế này, bất kể lời đồn có phải là hay , đều bị chứng thực luôn rồi.

      Tôi ngồi nguyên tại chỗ, sau đó xuất tình cảnh như sau:

      Dịch Phàm lấy cái túi lớn trong tay đặt lên bàn ăn — — “Nè, cái này tặng cho .”

      Tiếng hít thở đằng sau đồng loạt vang lên, tôi cố làm ra vẻ trấn tĩnh hỏi: “Cái gì vậy?”

      “Áo khoác của tôi,” lại nghe thấy tiếng thở gấp, “Tối qua bị làm dơ rồi.”

      Tôi suy nghĩ tìm đối sách: “Tôi vừa mới khỏi bệnh, thể nhúng nước lạnh. Cuối tuần giúp giặt được ?”

      cần. Làm dơ rồi, cho nên cần nữa. mang bán . Tuy rằng là đồ second-hand (= đồ xài rồi, đồ cũ), nhưng cũng có thể bán được giá tốt. Coi như phúc lợi của nhân viên .” Dịch Phàm bình thản .

      Xung quanh là tiếng ‘leng keng leng keng’ của chiếc muỗng rơi xuống.

      Tôi: “…!”

      Đây là phúc lợi của nhân viên… hậu hĩnh nhất mà tôi từng nhìn thấy qua đó.

      Dịch Phàm bình thản tự nhiên rời .

      Peter và Lạc Lạc hề có tiếng động xuất ngay bên trái và bên phải của tôi.

      Lạc Lạc: “Dịch tổng… quá đẹp trai quá đàn ông nha.”

      Tôi: “Tại sao trong mắt của mình chỉ nhìn thấy kẻ tính toán đến tận xương tuỷ vậy?”

      Peter: “Thấy chưa, tôi là Dịch tổng làm sao để ý đến Tiểu Bội cho được. Lại đây nào, móc tiền ra.”

      Lạc Lạc: “Tiểu Bội, cậu có triển vọng gì hết, tổng giám đốc dâng đến tận tay mà còn để vuột mất! Còn hại mình phá sản nữa!”

      Tôi: “Mấy người lấy tôi ra cá cược?”

      Lạc Lạc: “Đúng vậy, 1 ăn 100. Nhưng bây giờ mình thua rồi, cậu phải đền bù tổn thất cho mình, cái áo kia của tổng giám đốc cậu chia cho mình cánh tay áo nha.”

      Tôi: “Được, nếu cậu muốn cái cổ áo cũng cho cậu luôn. Có điều… 1 ăn 100?”

      Lạc Lạc: “Đúng vậy, tức là cậu có thể ‘câu’ được tổng giám đốc là việc có khả năng nhất. Dưới loại tình huống này mà mình vẫn như cũ hao tổn công sức vào cậu, giờ biết ai là bạn rồi chứ?”

      việc có khả năng nhất… gây tổn thương lòng tự tôn quá nha.

      Sau khi trở về, tôi ngay tại nội bộ công ty mở ra cuộc bán đấu giá nho , chiếc áo khoác của Dịch Phàm được người bảo vệ bé mua với cái giá vượt qua giá ban đầu 35%, nhưng nghe người ra tay ở sau lưng, ra là nam quản lý cấp cao nào đó của AC.
      Phương LăngTử Mặc thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13

      Dịch: Mã Tộc

      Thứ sáu, ngày 23 tháng 11

      Thời tiết: Nắng

      ——— ——————-​

      Sáng sớm ngày thứ sáu, tôi nhận được cái email của Dịch Phàm.

      hỏi: Hết bệnh chưa, có cần nghỉ ngơi thêm ?

      Tôi trả lời theo tiêu chuẩn nhân viên gương mẫu: vấn đề gì. Cám ơn tổng giám đốc quan tâm.

      tiếp tục hỏi: Ừ, vậy tốt. Tôi vẫn lo cho suốt.

      Tôi nghĩ, tôi nên cảm động , thế nhưng, cho đến nay hễ Dịch Phàm làm người ta cảm động giây tiếp theo luôn làm người ta chấn động, cho nên tôi đối với lòng tốt đặc biệt của xin được bảo lưu ý kiến.

      Quả nhiên, : Quan Tiểu Bội, nếu khỏi bệnh rồi, hoạt động coi mắt của tụi mình bị gián đoạn gần 2 tháng, nên tiếp tục lại được rồi đúng ?

      Tôi kiên quyết từ chối, trải qua mấy tháng kinh nghiệm cho tôi biết, bát tự (1) của tôi và tương khắc, mà khí trường (2) của tôi lại yếu hơn so với của rất nhiều, cho nên kết quả trực tiếp chính là dính líu đến càng nhiều, tôi càng chết thảm. Nhưng cho dù là như thế nào chăng nữa, tôi cảm thấy vẫn cần phải năng với khách sáo chút. Cho nên tôi trả lời: “Nghe giúp tôi trả tiền thuốc men, cám ơn nhiều. Có điều ước chừng hai năm tới tình hình kinh tế tương đối eo hẹp, chắc trả nổi cho . Nếu cần, tôi có thể đưa cho kế hoạch trả tiền trong vòng 5 năm.”

      ( (1) Bát tự: Thường kèm là niên canh bát tự hay ngày sinh bát tự. Bát tự là tám chữ, đó là gồm: Can, chi của năm sinh; Can, chi của tháng sinh; Can, chi của ngày sinh; Can, chi của giờ sinh.)

      ( (2) Khí trường: Đây là cách gọi chung cho nhiều loại khí của con người như: Khí chất, vận khí, chính khí, tài khí, hào khí… Mã cũng chả biết trong bói toán phong thuỷ gọi là gì, nên để nguyên Hán Việt, mọi người thông cảm, trình độ hiểu biết còn hạn hẹp.)

      Qua lúc, Dịch Phàm : “Sao, có tiền? Mà dạo này tình hình kinh tế của tôi cũng eo hẹp lắm. phải hôm qua bán cái áo khoác của tôi cũng được giá lắm sao?”

      Tôi : “Tổng giám đốc AC tình hình kinh tế eo hẹp? làm trò gì vậy? có việc gì làm qua Iraq mua mỏ dầu tặng cho quân đội Mỹ à?”

      : “Tôi giúp trả nợ hết rồi. 17.840.000 đồng lận. Con chó mà tôi muốn mua cũng phải dẹp sang bên luôn đó.”

      Tôi ngồi bên máy tính cười mỉa, suy nghĩ cả buổi trời rồi trả lời: “Cổ phiếu phải tăng cao rồi sao?”

      : “Quyền đòi nợ và nghĩa vụ phải trả nợ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Lợi nhuận tăng đâu có liên quan gì tới , tiền nợ vẫn phải tiếp tục gánh vác.”

      Tôi ngồi ở bên cạnh máy tính tiếp tục cười mỉa, … với Lạc Lạc, hai người các người là ai học của ai vậy? Câu phía sau của có phải muốn là, an tâm làm kiếp cu li suốt đời nha.

      lát sau, Dịch Phàm trả lời: “Chó tôi mua được, chỉ đành có việc gì làm dắt dạo thôi.”

      Xuyên thấu qua máy tính, tôi dường như nhìn thấy khuôn mặt cười gian xảo của .

      Tôi đối với vô vị cộng thêm vô tình của thể vô lực, đem tất cả các email ném vào thùng rác, sau đó bắt đầu công việc.

      lát sau, lại gửi email: “Quan Tiểu Bội, cho tôi MSN của , tôi có chuyện quan trọng cần với .”

      Tôi tiện tay gửi dính kèm cho đoạn ‘Nội quy nhân viên’: “… Trong lúc làm việc nghiêm cấm lướt web, cấm sử dụng các công cụ chat như QQ (3) (= yahoo), MSN, Facebook…, khi phát , cảnh cáo, phạt tiền, thông báo phê bình chờ xử phạt…”

      ( (3) QQ: Tương tự Yahoo, bên Trung Quốc thường sử dụng QQ, dùng yahoo.)

      Ngay tức khắc, điện thoại bàn của tôi vang lên.

      “Xin chào, Quan Tiểu Bội của bộ phận pháp luật AC, xin hỏi ai vậy ạ?”

      “Xin chào, Dịch Phàm tổng giám đốc AC.”

      “…”

      “Quan Tiểu Bội, đây là lần thứ 2 trong ngày từ chối cầu của tôi rồi đó!”

      “Xin lỗi, trong giờ làm việc giải quyết việc riêng. Việc cá nhân xin để ngoài giờ làm việc tự giải quyết.”

      “Quan Tiểu Bội, tin tưởng rằng trong thời gian huấn luyện qua, việc mà cấp giao phó chính là công việc của . hợp tác như vậy… buộc tôi phải đích thân xuống dưới giúp tạo MSN và mệnh lệnh sử dụng?”

      … Tổng giám đốc viếng thăm gian phòng bé của bộ phận pháp luật mà trước nay chưa từng hạ cố, vì nhân viên quèn mà tạo MSN còn đích thân chỉ đạo bắt sử dụng nữa?!

      có thể nào đừng có mà có sở thích quái đản như vậy có được hả?!” Tôi giận sôi máu , trước khi cúp điện thoại, tôi nghe được tiếng cười thản nhiên mà đắc ý của .

      Cả buổi sáng, tôi đều thấp thỏm yên, năng lực sáng tạo cuả Dịch Phàm được dùng phương diện giày vò tôi quả ai sánh bằng, tôi rất lo lắng được làm được.

      Bình an sống cho đến buổi trưa, tôi hưng phấn đường xông thẳng đến nhà ăn, bổ nhào vào trong lòng Lạc Lạc: “Tiểu Lạc Lạc, chị đây hôm nay tâm tình tốt, mời cưng ăn bữa thịnh soạn.”

      Lạc Lạc ngó nghiêng xung quanh, nhìn tôi cười cách thần bí, móc điện thoại ra bấm số, rồi sau đó la làng lên với thanh cao vút: “Tiểu Bội à, vừa nãy biết vị lãnh đạo nào của công ty gọi điện thoại cho mình, nhắn với cậu sau khi ăn cơm trưa xong hãy thêm địa chỉ MSN ‘[email protected] (4) ’ này vào, là có việc quan trọng cần với cậu. Trời ơi, vốn dĩ là định văn phòng kìa, ai ngờ mình quên mất. Nhớ đó, là địa chỉ ‘[email protected]’ này đó.”

      ( (4) nguyên văn là: [email protected]. Mã cũng định giữ nguyên, nhưng phía dưới có chỗ cần phải dịch, nên dịch luôn cái địa chỉ này.)

      Mấy trăm con mắt trong nhà ăn hướng về phía này, từ ánh mắt cho thấy như suy nghĩ điều gì đó, lời này của Lạc Lạc tuy tên, nhưng hiệu quả vô cùng tuyệt vời, càng cố che giấu càng lòi đuôi, gì còn ghê gớm hơn ra, muốn che giấu kết quả lại bại lộ.

      Tôi suy sụp hỏi: “Lạc Lạc, cậu làm cái quái gì vậy hả? Việc này cho dù là chăng nữa, cậu cũng cần lớn tiếng như vậy chứ.”

      Lạc Lạc chỉ chỉ điện thoại thầm bên tai tôi: “Tổng giám đốc , nếu mình ở nhà ăn đem những lời khi nãy lớn lên lần, đưa cho mình 200 đồng.”

      “Cậu! Mình mà cậu là kẻ thấy lợi quên nghĩa! Cho cậu 300, cậu la lớn lên cho mình tất cả chỉ là trò đùa thôi!”

      Trong điện thoại truyền ra giọng của Dịch Phàm: “Lý Lạc, tôi ra 500.”

      “700!” Tôi hét.

      “800. Quan Tiểu Bội nghèo rớt mồng tơi làm gì có tiền.” Dịch Phàm .

      “1000!” Tôi nghiến răng, “Mình viết giấy nợ!”

      “Lý Lạc, sau khi việc thành tôi tặng chiếc áo khoác của tôi.”

      “Bingo! Tổng giám đốc toàn thắng!” Lạc Lạc hoan hô.

      ấy lại hô lớn: “Tiểu Bội, mình vừa mới xong mà cậu lại quên mất tiêu, là D-Ị-C-H-P-H-À-M, D-Ị-C-H-P-H-À-M đó! Nhớ kỹ đó!”

      “Tổng giám đốc, câu vừa rồi là tặng kèm.” Lạc Lạc hướng về phía điện thoại .

      “Làm tốt lắm.”

      Tôi gọi đống cơm, trốn ở phía đằng sau, chuẩn bị dùng đống cơm này làm cho mình mắc nghẹn chết.

      Ăn cơm xong, tôi lập tức trở lại phòng làm việc tạo MSN, tôi nghĩ cho dù lên mạng bị tóm được, nhưng trong giờ nghỉ trưa có lẽ có thể giảm hình phạt.

      Sau khi Dịch Phàm thêm tôi vào, lập tức gửi cho tôi đường link.

      “Coi cái này , thứ hay đó!” Dịch Phàm hưng phấn .

      Tôi hiếu kỳ mở ra. Cái link đó là bài viết của trang web tám nhảm nào đó, chủ bài viết đăng tấm hình, phía bên dưới có dòng chú thích nho .

      Dịch Phàm : Chuyến du lịch ngoại ô hôm đó có người chụp lén. Lần đầu tiên tôi phát tôi đẹp trai đến vậy.

      Tôi xem cách tỉ mỉ, ra là tấm hình ngày đó Dịch Phàm cõng tôi ở bờ hồ.

      Dịch Phàm trong tấm hình đích thực rất đẹp trai, nhưng mà vấn đề là, cái tên chụp ảnh kia sao lại có thể có kỹ thuật chụp tệ lậu đến như vậy chứ! Trong khi chụp cho Dịch Phàm khuôn mặt tuấn tú, còn cái lưng vốn mỏng manh của tôi, lại đem chụp thành khủng bố gấp 3 lần so với thực tế?!

      Dịch Phàm : Đẹp đó, đẹp đó, tôi cài nó làm hình nền rồi. Nè, cũng cài nó làm hình nền .

      Hôm nay lần thứ 3 tôi từ chối .

      Tôi : Tôi rất AC, hình nền của tôi vẫn là logo của AC.

      Dịch Phàm : AC có logo mới rồi, là tôi!

      Tôi nghĩ: Sao luôn là vật may mắn của công ty luôn !”

      Trong lúc tôi buồn bực nhìn chằm chằm vào cái mông của mình trong tấm hình, có người đăng nhập từ xa vào máy tính của tôi, thay đổi hình nền của tôi.

      Trùng hợp Peter ăn cơm trưa xong ngang qua, liếc mắt nhìn màn hình của tôi, đột nhiên la lớn lên:

      “Trời đất, tổng giám đốc có chuyện gì làm hay sao mà lại cõng con gấu lưng vậy?”

      Tôi quyết định làm lơ Dịch Phàm.

      Ai ngờ liên tục gõ nhắn cho tôi: Tôi xem cái bài kia rồi, tồi, phía dưới có rất nhiều bày tỏ tình cảm sùng bái ngưỡng mộ vô hạn đối với tôi. Nè, giúp tôi xem trong đó, có đối tượng tiềm năng nào để coi mắt . Ngoài ra, tôi còn phát trang web có rất nhiều bài viết bàn luận về ông chủ, coi thử coi có bài nào viết về tôi ?

      Khửa khửa, tôi cười chế giễu, có! Từ cái ngày đầu tiên mà tôi đến AC, lấy ra tám rồi, đến nay vẫn luôn được cập nhật liên tục rất được hoan nghênh, nên bài được quản lý trang web chú ý, thường được nằm ở đầu trang nữa kìa.
      Phương LăngTử Mặc thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14

      Dịch: Mã Tộc

      Chủ nhật, ngày 25 tháng 11

      Thời tiết: Nhiều mây

      ——— —————— ————​

      Suốt mấy ngày liền, tôi dưới thúc ép uyển chuyển của Dịch Phàm, phải thay lên mạng tìm kiếm tất cả các bài viết tám nhảm. Tính nhiều chuyện được che giấu của , thông qua tôi, nên phát huy cách tuyệt vời.

      Hành động của tôi rốt cuộc cũng bị chú ý. Lão Ngô giám đốc phòng nhân đích thân đến bên cạnh tôi, giọng với tôi: “Quan Tiểu Bội, cũng biết quy định của công ty. Cho nên… cho dù thế nào chăng nữa, ở trong công ty vẫn là mong chú ý chút đến lời và hành động của mình.”

      Tôi vội vàng giải thích với lão Ngô, tôi nhất thời vô ý quên mất quy định của công ty là lỗi của tôi, cám ơn lãnh đạo nhắc nhở, tôi nhất định chú ý kiên quyết tái phạm loại sai lầm như vậy nữa, cố gắng chăm chỉ làm việc vì AC cúc cung tận tuỵ (1) đến chết mới thôi!

      ( (1) Cúc cung tận tuỵ: Hết lòng hết sức phục vụ.)

      Lão Ngô gật đầu rời , còn tôi kinh hãi mồ hôi lạnh đổ khắp người.

      Lời ý trong câu này của lão Ngô ràng có ý là: Quan Tiểu Bội, tôi biết giữa và tổng giám đốc có vấn đề, nhưng xin đừng có mà thái quá.

      Sau khi tôi ôm cây đợi thỏ suốt 3 tiếng đồng hồ ở cửa thang máy tầng 23, cuối cùng đón đường được Dịch Phàm, tôi kéo vào trong góc kẹt rồi : “Việc tôi lên mạng có người chú ý rồi, hôm nay còn bị nhắc nhở nữa đó.”

      Nhưng Dịch Phàm lại cười lớn ha hả: “Hôm nay tôi cũng nhận được báo cáo đánh giá làm việc của nhân viên được gửi cho tổng giám đốc, cũng khéo léo nhắc nhở về việc có nhân viên nào đó trong giờ làm việc vi phạm quy định lén lút lên mạng. thử xem, nếu như lão Ngô biết được việc này là do tôi xúi giục, ông ấy nghĩ sao?”

      Dịch Phàm à, có biết nhàm chán của đối với tôi mà , có bao nhiêu là kinh khủng .

      Tôi chỉ có thể : “Tôi vẫn còn trong thời kỳ đình chức xem xét, lời đánh giá nhận xét của quản lý nhân đối với việc hay ở của tôi có tầm quan trọng rất lớn. Cho nên ngày hôm nay tôi ở trước mặt mà cầu xin , đừng khiến cho tôi có bất kỳ hành động nào bất ngờ nữa. Suy cho cùng vẫn là tổng giám đốc, còn tôi chỉ là nhân viên cỏn con mà thôi.”

      Dịch Phàm nghe xong dường như là suy nghĩ, cuối cùng gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi, , việc này tôi tự có chừng mực.”

      thấp tha thấp thỏm trong lòng tôi mấy ngày qua cuối cùng cũng bình lặng rồi, đồng thời cũng vì thành thạo trong công việc của bản thân mà vui mừng.

      Buổi chiều, tổng giám đốc bỗng triêu tập hội nghị với nhân viên các cấp, nội dung cơ bản nằm ngoài vấn đề quản lý hằng ngày. Gần kết thúc, đứng bục cách nhàng bình thản: “Theo phản ánh, có vài nhân viên cá biệt trong giờ làm việc lên mạng, đương nhiên chiếu theo ‘Nội quy nhân viên’ hành vi vi phạm này kiên quyết thể chấp nhận. Nhưng mà – – -” đến đây ngừng chút, biết có phải là tôi bị ảo giác hay – – – tia sáng bén nhọn lướt về phía tôi.

      “Trong số trường hợp nào đó, vì công việc, nên hành vi cũng có thể thông cảm.”

      Tôi bỗng cảm thấy buồn bực. Tổng giám đốc trong hội nghị nhân viên ra những lời này, ràng là muốn đẩy tôi ra vị trí chống đối với quần chúng mà. Cái tên nhãi này phải càng càng rối thêm sao?

      Quả nhiên, chiều hôm đó trong lần vào nhà vệ sinh, tôi liền nghe thấy lời nghị luận phía ngoài cửa:

      “Nè, bà có biết , hồi nãy Tim của phòng tài vụ lên mạng bị lão Ngô bắt được phê bình trận, còn là phải trừ tiền lương tháng này nữa đó.”

      “Ha, đáng đời! Cái tên nhãi này bình thường được nhạy bén. Lời kia của tổng giám đốc là với chúng ta chắc? Đó là bật đèn xanh cho Quan Tiểu Bội đó thôi.”

      “Đàn ông mà, thấy người đẹp là IQ (2) mất sạch. Bà chớ cười, đây là do các nhà khoa học Đức nghiên cứu ra đó nha.”

      ( (2) IQ viết tắt của Intelligence Quotient: Hệ số hoặc chỉ số thông minh)

      “Người đẹp?! Chị đây muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, lẽ nào đẹp bằng con đó?”

      “Thôi bà, bây giờ đàn ông đều thích dạng nhìn chính diện trong sáng, nhìn nghiêng gợi cảm, ngó trái hiền lương, ngó phải lẳng lơ. Bà được sao? Tôi thừa nhận, Quan Tiểu Bội bề ngoài có vẻ rất non nớt nhưng ở góc độ nào đó vẫn rất quyến rũ à.”

      “Có quyến rũ bằng tôi ? Của tôi là 36D (3) đó!”

      ( (3) 36D: Tạm thời bỏ qua con số, chỉ về chữ cái. Xếp theo thứ tự lớn dần là A, B, C, D… A khiêm tốn, B vừa, C bự bự, D khủng…)

      “Được rồi, được rồi, của bà lớn, bà là big mã (= lớn hết cỡ) luôn được chưa, lớn nữa là hù chết người đó…”

      Sau khi hai giọng kia biến mất hoàn toàn, tôi mới từ nhà vệ sinh ra. Mà lúc nãy, khi ở trong nhà vệ sinh vùng đất thần kỳ hẹp này, tôi giác ngộ được rồi!

      Suy cho cùng tôi mới chính là đứa khờ khạo nhất. Thân là tổng giám đốc, Dịch Phàm sao lại có thể được cái đạo lý thị phi tai tiếng kia ở chỗ làm cơ chứ. chính là muốn dùng cái cách uyển chuyển mà biến thái này để với tôi rằng, Dịch Phàm nắm được cách tạo nên thị phi tự do ngôn luận tại văn phòng, tôi mà dám có bất kỳ chống đối làm trái mệnh lệnh của , đều có thể tuy ở xa ngàn dặm, nhưng vẫn có thể mượn miệng người mà giết tôi cách vô hình.

      Đây chính là báo đáp trắng trợn của dành cho tôi vì chịu coi mắt cùng đó.

      Tôi chủ động gửi email cầu xin.

      Tôi : Lôi ca, tôi chịu thương chịu khó cần cù chăm chỉ chỉ làm việc chuyện, làm người hình gần 2 tháng trời mới có thể làm cho mọi người tiếp nhận tôi lần nữa, đừng giày vò tôi nữa, cứ như vậy cuộc đời tôi tốt lên được. có căn dặn điều gì cứ , tôi nhất định theo đó mà làm.

      chỉ trả lại 2 chữ: Lôi ca?

      Tôi vội vàng trả lời: Viết sai, viết sai.

      lại hỏi: Viết sai? có chủ tử khác à?

      “Chủ tử”… Cái từ này làm tôi lắp bắp cả buổi trời. Cuối cùng, tôi cực kỳ chân chó (4) trả lời rằng: “Nào dám nào dám, tiểu nhân tôi vĩnh viễn là tay sai đắc lực trung thành nhất của ngài.”

      ( (4) Chân chó: Ý chỉ xu nịnh, bợ đỡ, lấy lòng những kẻ có quyền thế địa vị.)

      Ba mẹ, hai người cần tự trách, phải là giáo dục phẩm hạnh, đạo đức bao nhiêu năm nay của hai người thất bại, cũng phải là con khom lưng uốn gối thấy lợi quên nghĩa, mà là con… là ở dưới mái nhà người ta, thể cúi đầu mà.

      Dịch Phàm ngay lập tức trả lời: “Rất tốt, cuối tuần chờ điện thoại của tôi.”

      Thứ sáu, tôi nửa tỉnh nửa mê bị Dịch Phàm kéo đến quán cà-phê gọi là ‘Hồng Trang Lạc (5)’.

      ( (5) Hồng Trang Lạc: Hồng Trang = người đẹp, Lạc = chỗ, nơi, cư ngụ, điểm dừng chân…

      => Nơi dừng chân của người đẹp, chỗ của người đẹp…)

      “Thấy sao nào? Nơi này tồi đúng ? Tôi khó khăn lắm mới tìm thấy đó. Sau này nơi đây là địa điểm chuyên dùng cho việc coi mắt!” Dịch Phàm vui mừng hớn hở .

      Tôi nhìn ngó xung quanh. quán cà-phê trang trí đẹp mắt, phong cách tao nhã, thích hợp để coi mắt, nhưng cũng có gì khác biệt so với quán cà-phê khác, biết Dịch Phàm sao lại hưng phấn đến vậy.

      “Ừm, cũng được đó.” Tôi .

      “Quan Tiểu Bội, lúc mà miễn cưỡng trả lời tôi luôn ra 3 từ này. Biết là hiểu mà. Điểm đặc biệt của nơi này phải là địa điểm, mà là cái tên! Cái tên đó!”

      Hồng Trang Lạc (6)… Tôi lẩm nhẩm, hiểu nhìn Dịch Phàm: “ muốn nhìn khuôn mặt mộc của các à?”

      ( (6) Hồng Trang Lạc: Ở đây lại bị bạn Tiểu Thiến hiểu sang nghĩa khác. Trang: cũng có nghĩa là trang điểm, Lạc: có nghĩa khác nữa là rơi, rớt, phai màu… Nên có theo như cách hiểu của bạn Tiểu Thiến Hồng Trang Lạc = Trang điểm hoặc trang điểm.)

      Dịch Phàm lộ ra biểu tình ‘ là cái thứ nông dân, có học thức.’: “Nhớ lại mà xem, Bàng Thống (7) trong Tam Quốc chết ở đâu? Gò Lạc Phụng (8-) (= nơi Phụng Hoàng ngã hay rơi xuống) đó…”

      ( (7) Bàng Thống: mưu sĩ của Lưu Bị thời Tam Quốc. Tự là Sỹ Nguyên, đạo hiệu Phụng Sồ tiên sinh (Phụng vẫy vùng trời). Ông vốn xấu xí đen đủi từ lại có cái mũi to nên nhiều người có thiện cảm và luôn nghĩ ông là kẻ ngu độn, bất tài. Sau khi Khổng Minh ‘dò hỏi’ được và chiêu mộ được ông về phục dưới trướng Lưu Bị. Tất nhiên Lưu Bị thấy ông xấu xí nên chỉ giao cho ông chức quan quản lý châu. Chán nản ông uống rượu ngày qua ngày. Quân sĩ về báo cho Lưu Bị, Bị liền trói đem ra xử tội ông những việc làm của châu trong 1 tháng vừa qua ông chỉ làm trong 1 ngày là xong. Quả Nhiên trong 1 ngày ông hoàn thành hết mình với vị quân sư. Sau này ông tài ngang ngửa với Khổng Minh. Ông là cánh tay trái của Lưu Bị trong việc đánh Tào.

      (8-) Gò Lạc Phụng = nơi Phụng Hoàng ngã hoặc rơi xuống.

      Chuyện kể rằng, trong trận đánh, Bàng Thống vì ghen tức nghe Khổng Minh, cố tình mang quân đường hẻm, dễ bị mai phục.

      Trước khi bỗng con ngựa của Bàng Thống rống lên, ngã quị xuống, điềm dữ. Lưu Bị thấy thế liền đổi con ngựa bạch Đích Lư cho Bàng Thống.

      Khi đến khe núi thấy cảnh yên tĩnh lạ thường, Bàng Thống hỏi quân sư bên cạnh “Đây là nơi nào” được trả lời “Đây là gò Lạc Phụng (= nơi Phụng Hoàng ngã xuống)”. Bàng Thống ngửa mặt lên trời than “Ta vốn hiệu Phụng Sồ, mà đây là gò Lạc Phụng, số mệnh của ta đến đây là hết chăng?”.

      Vừa dứt lời, tên bay tua tủa tựa mưa rào, nhằm con ngựa Đích Lư màu trắng vì cho đó là Lưu Bị mà bắn. Thương thay cho Bàng Thống và năm trăm thuộc hạ đều chết dưới tay của Trương Nhiệm, tướng của Tây Thục. Bàng Thống vì đổi ngựa cho nên chết thay cho chúa công của mình. Ông chết khi con rất trẻ ở tuổi 33.

      Muốn tìm hiểu thêm về điển tích cũng như ông liên hệ google hen.)

      muốn các chết à?” Tôi biết Dịch Phàm thích xuyên tạc, chính là ngờ xuyên tạc đến cỡ này.

      Dịch Phàm bó tay luôn rồi, cơ hồ là dùng tiếng rống để : “Hồng Trang Lạc đó, Hồng Trang là chỉ phụ nữ. Lạc chính là các ấy bị sức quyến rũ của tôi chinh phục, nơi thu hoạch lớn (9) của tôi đó!”

      ( (9) Thu hoạch lớn (斩获zhanhuo): Nghĩa đen là chém giết địch, nghĩa bóng là có thu hoạch lớn. Cho nên phía dưới bạn Tiểu Bội ta vô cùng thành mà hiểu theo nghĩa đen, thành chém :)). Ôi thôi, là chịu thấu cho cái ông gà bà vịt mừ =D )

      “Các ấy? muốn chém mấy người lận?”

      Dịch Phàm rốt cuộc quyết định ngó lơ tôi luôn, gần như phát cuồng quan sát vòng quán cà-phê , tìm vị trí, rồi sau đó chỉ chiếc bàn bên cạnh: “, ngồi ở đây.”

      “Hả? Tôi phải ở cùng ? Tô hẹn tôi dạo phố rồi.”

      “Dạo phố lúc nào mà chả được, chờ cho bên này của tôi kết thúc, lái xe đưa .”

      Tôi hiểu: “Sao lần nào coi mắt cũng bắt tôi theo, còn bắt tôi phải quan sát ở khoảng cách gần như vậy nữa?”

      Dịch Phàm suy nghĩ lát rồi mới chậm rãi : “ ra tôi muốn giúp tôi xem thử xem có chỗ nào tôi làm tốt, cho tôi cái tổng kết kinh nghiệm.”

      Tôi cẩn thận tỉ mỉ đánh giá lượt từ xuống dưới từ trong ra ngoài, cho đến khi chịu hết nổi : “Có gì cứ thẳng, đừng nhìn tôi như vậy.”

      Tôi : “Tổng giám đốc, quá khiêm tốn rồi. làm cái gì cũng đều tốt hết, cái tốt chỉ là điên cuồng muốn kết hôn mà thôi.”

      Người phải gặp ngày hôm nay là nữ bác sĩ trẻ tuổi xinh đẹp tài năng trong bệnh viện tốt nhất của thành phố F mà tôi tỉ mỉ từ trong đám người tuyển chọn ra cho Dịch Phàm.

      Nữ bác sĩ đúng 9 giờ đến.

      Dịch Phàm lịch đứng lên, ga-lăng kéo ghế ra cho người đẹp, kêu phục vụ đến gọi hai tách cà-phê.

      Trong quá trình đợi cà-phê, người đẹp bác sĩ tự nhiên sảng khoái : “Xin hỏi là Dịch Phàm, Dịch đúng chứ? Tôi là Vương Khả. Chúng ta chuyện qua điện thoại.”

      “Đúng vậy.” Dịch Phàm , “ Vương so với trong hình còn đẹp hơn.”

      Vương Khả đếm xỉa gì đến lời khen ngợi của Dịch Phàm, chỉ nhàng gật đầu, sau đó đột nhiên chuyển hướng sang tôi: “Vậy cho hỏi Dịch, này là ai?”

      Tôi run sợ. Lẽ nào cái bóng đèn hình tôi đây mà cũng sáng lấp lánh vậy sao?

      Tôi vội vàng : “Tôi là thư ký của Dịch tổng, có văn kiện khẩn cấp, cần ấy ký tên. ngại vì quấy rầy hai người rồi.”

      Vương Khả tán thành cũng phản đối mỉm cười với Dịch Phàm: “Ha, tôi gặp qua lúc coi mắt dẫn theo cha mẹ, bạn bè, cũng gặp qua có số người nấp ở đằng xa nhìn, thậm chí có người còn giả bộ làm người bán hàng rong đường để nhìn trộm, nhưng dẫn theo thư ký đến, đây vẫn là lần đầu tiên tôi gặp đó.”

      Được rồi, ý đuổi khách ràng đến vậy, lời cũng đến cỡ này rồi, cái cột điện là tôi đây cũng nên di chuyển xa chút.

      Do đó tôi vội vã : “Dịch tổng, cứ lo việc của trước, văn kiện tôi chờ trở lại xử lý. Vương, quấy rầy rồi, xin lỗi, tôi trước bước đây.”

      Vương Khả cười: “ phải là văn kiện khẩn cấp sao?”

      Tôi trả lời, quăng hai người đó lại cùng Tô dạo phố.

      Buổi tối, với thái độ có trách nhiệm với công việc, tôi gọi cuộc điện thoại tiếp nhận ý kiến phản ánh của khách hàng, tôi hỏi Dịch Phàm: “Hôm nay sao rồi?” xong, bản thân tự rùng mình cái, tôi trẻ trung phơi phơi như vậy, mà có tư chất của bà mối chuyên nghiệp rồi.

      “Ừ, cũng được được.” Đầu dây bên kia Dịch Phàm .

      “Dịch Phàm, lúc mà miễn cưỡng trả lời tôi cũng luôn ra 3 chữ này!”

      Tôi vừa định triển khai tư tưởng giáo dục với , liền nghe : “Có điều, tôi vừa hẹn gặp ấy ngày mai rồi. Ngày mai cùng với tôi chuyến.”

      Tôi làm việc miễn phí cho AC, chứ phải bán thân cho Dịch Phàm đâu nhá, cuối tuần mà cũng chịu để cho người ta nghỉ ngơi ngày nữa!

      Ai ngờ Dịch Phàm với tôi: “ muốn cũng phải . Tôi là vì , nên mới hẹn ta đó.”

      Tôi cười khổ, ông chủ à, giải quyết vấn đề độc thân là vì tôi á? Là tôi đợi ẵm cháu chắc?!

      Ngày hôm sau, dù tình nguyện nhưng tôi vẫn phải đến quán cà-phê.

      Dịch Phàm trực tiếp dẫn tôi đến cái bàn ngồi hôm qua, gọi cho tôi tách Cappuccino (10).

      ( (10) Cappuccino: Là cà-phê ở dưới còn ở là lớp bọt sữa. Uống đá, vị lạt lạt đậm đặc như cà-phê bên mình.)

      “Như vầy có được đó?” Tôi , hôm qua cách có cái bàn mà còn bị đuổi , hôm nay trực tiếp ngồi ngay tại bàn… “Còn nữa, tôi uống cà-phê. Tôi uống cà-phê mất ngủ.”

      “Đừng lo, cứ ngồi .”

      Người đẹp bác sĩ đúng giờ đến.

      Dịch Phàm vẫn là lịch đứng dậy, ga-lăng thay ấy kéo ghế, kêu phục vụ đến gọi tách cà-phê.

      Sau đó Dịch Phàm : “ Vương, xin hãy kể chút về nghề nghiệp của .”

      Người đẹp bác sĩ hớp ngụm cà-phê, nhìn tôi cười dịu dàng, :

      “Ờ, nên bắt đầu từ đâu đây ta? Lúc đó tôi vẫn học đại học, cũng biết làm bác sĩ khoa ngoại rất vất vả, huống hồ lại còn phân biệt đối xử với phụ nữ…”

      “Bọn họ vì muốn chèn ép tôi, bắt tôi phải làm công việc dơ nhất mệt nhất, nào là soi hậu môn, chăm sóc bệnh nhân khống chế được cơ quan bài tiết. Có lần được phân đến khoa, có tên bác sĩ ly hôn vợ cho nên kỳ thị nữ giới, những thực tập sinh khác đều được đến phòng mổ phụ giúp, đến lượt tôi phải làm sạch da (= cạo sạch lông) cho bệnh nhân làm phẫu thuật. , tôi mà có thể sợ cái này chắc. Kết quả tôi cạo sạch sành sanh cho bệnh nhân sắp cắt bao quy đầu (11), so với giò heo mà chúng ta ăn còn muốn sạch hơn…”

      ( (11) Bao quy đầu: Bình thường đầu dương vật (quy đầu) được bao phủ bởi lớp da được gọi là bao quy đầu. Bao quy đầu dính vào dương vật ở nơi tiếp giáp giữa thân và đầu dương vật. Bao quy đầu dính với đầu dương vật, và có thể kéo da quy đầu lên để bọc lộ đầu dương vật.

      Theo y học đại, bao quy đầu là nơi tích tụ những chất bài tiết của niêm mạc. Chúng tạo thành những miếng , trắng như sữa có mùi hôi, dễ gây nhiễm khuẩn. Việc cắt bao quy đầu giúp cho phái nam giữ vệ sinh dễ dàng hơn, đồng thời sinh hoạt vợ chồng cũng thuận lợi, dễ dàng hơn. Ngoài ra, tồn tại của bao quy đầu ở người lớn cũng là trong các nguy cơ gây ung thư dương vật. Nên nếu bao quy đầu tuột ra được cắt. Nếu tuột ra được mà co thắt quá cũng cần phải cắt để ngừa tai biến co thắt ở giữa vào lúc cương, ngăn chặn máu trở về gây hoại tử.)

      “Ừm, cái này vẫn chưa là gì, đặc sắc vẫn còn ở phía sau. Cái tên bác sĩ đó lại xuyên tạc, nghĩ là người đẹp tương đối hứng thú tiếp xúc với bộ phận sinh dục nam. Hứ, tôi liền cho thấy hứng thú. Cho nên, sau này mỗi lần mổ xong, tôi đều tận tuỵ hết sức mình đến phòng bệnh quan tâm chăm sóc bệnh nhân của , kết quả tất cả bệnh nhân đều do vết thương vỡ nên phải mổ lại tiếp.”

      Người đẹp bác sĩ sôi nổi , tôi lời nào dùng khoé mắt nhìn lén Dịch Phàm, kết quả phát khuôn mặt trấn tĩnh lắng nghe có vẻ thích thú nữa. Được rồi, nếu như vậy, tôi chỉ có thể xả thân bồi ông chủ thôi.

      “… Bây giờ hot nhất là khoa sản, công việc đơn giản lại kiếm được nhiều. Quan chắc là chưa sinh đẻ bao giờ, ái chà, ra sinh con rất là đơn giản, cũng biết mấy người phụ nữ đó sao lại sợ này sợ nọ nữa biết. Sản phụ được đưa vào chính là đợi, đợi đến lúc hộ mở ra rộng khoản 10 ngón tay, đúng, rộng hơn cái tách cà-phê này chút đó, liền có thể rặn đẩy đứa bé ra ngoài rồi. Ờ, nếu như được, ở bên ngoài hộ rạch đường là được. Chính là dùng kéo cắt cái roẹt cái gì cũng có thể giải quyết được. Sinh mổ càng đơn giản hơn, biểu bì, lớp mỡ, cơ thịt, sau cùng chính là tử cung. Ôi, bây giờ rất nhiều phụ nữ trong thời kỳ mang thai tẩm bổ quá mức, lớp mỡ kia dày lắm. Lấy ví dụ như vầy , như thịt ba chỉ (12) có 3 lớp.”

      ( (12) Thịt ba chỉ hay thịt ba rọi: Phần thịt ở bụng heo, gồm 3 lớp: Da, thịt, mỡ.)

      Tôi theo bản năng sờ sờ bụng mình.

      “Người khác luôn hỏi tôi lúc giải phẫu thi thể có sợ . Ừm, kỳ thực tôi thích nhất là giải phẩu thi thể đó. Những cái thi thể kia lúc chìm lúc nổi trong bồn, sau khi dùng móc kéo lên đặt xuống bàn giải phẫu, lúc dao mổ rạch lên lớp da… là tuyệt vời nha.”

      “Ừm, đây là sai lầm trong y học. Bộ phận cơ thể ngâm trong phoóc-môn (13) (= formalin) lâu dần rồi cũng bị biến chất, mới đầu xuất những bọt bóng li ti, sau đó dung dịch từ từ trở nên đục ngầu, đó là tế bào phân huỷ. Sau cùng biến thành vật chất loãng như cháo màu như cà-phê, đó là hỗn hợp của toàn bộ cơ thể và chất lỏng hoà trộn vào nhau. Đúng đúng, chính là cái loại màu sắc như cà-phê này đây…”

      ( (13) Phoóc-môn (formalin): là chất khử mạnh dùng làm chất tẩy trùng và khử mùi hôi thối, để bảo quản tiêu bản giải phẫu, thuộc da, ướp xác. Khi tiếp xúc với da, formalin có thể gây viêm; khi tiêm, có thể gây đau bụng dữ dội.)

      Tôi ngó ngó cà-phê nguội lạnh ở bàn, len lén đẩy cái tách ra xa.

      Hai tiếng sau, chúng tôi rốt cuộc cũng tiễn xong người đẹp bác sĩ.

      Dịch Phàm nhìn khuôn mặt tôi nhàn nhạt : “Đừng nhịn nữa, nhà vệ sinh ở đằng kia.”

      Tôi bụm lấy miệng chạy ra bên ngoài, trong quá trình chạy quay đầu lại, nhìn thấy Dịch Phàm bưng tách cà-phê lên uống ngụm, sau đó cũng nhíu mày bước nhanh về phía nhà vệ sinh.

      Sau đó, Dịch Phàm với tôi, người đẹp bác sĩ ra là người rất ghét coi mắt, bởi vì lay chuyển được cha mẹ, mới miễn cưỡng đồng ý cùng gặp mặt.

      ấy dùng cách này để tỏ thái độ à? ra cũng là người rất được, sao lại chịu cho đôi bên cơ hội chứ?”

      Nghĩ ngợi lát tôi lại : “Vậy tại sao lại còn hẹn gặp ấy lần 2 hả? Còn kéo theo tôi nữa?”

      “Bởi vì kiểm duyệt nghiêm, cái này coi như trừng phạt đối với !”

      Tôi căm phẫn.

      “Hừ, tôi gặp ta hai lần.” Dịch Phàm mặt tái mét thở dài, “Hai lần lận đó.”

      Qua lần kinh nghiệm đau thương lần này, tôi liệt kê bảng danh sách, để tiện cho việc trưng cầu ý kiến của Dịch Phàm.

      Dịch Phàm chỉ vào cuốn sổ : “Người này được, dáng vẻ quá hung dữ, tương lai tốt cho yên ấm gia đình. Người này nhìn cái là biết chả thông mình gì. Ái chà, trời đất ơi, người này ngực lép quá…”

      Tôi trừng cái.

      để ý, tiếp tục bới móc: “ học thức, học lực đủ, khí chất được… Nè, Quan Tiểu Bội, tôi nè sao mà con mắt của lại kém như vậy hả!”

      Đầu tôi bỗng nhiên loé tia linh quang, hỏi: “Dạng phụ nữ muốn tìm, có phải là chiều cao cũng tầm tầm với , tốt nhất là thấp hơn cái đầu? Thân hình phải thon thả, khí chất rất nhã nhặn, tốt nhất… tốt nhất thích búi tóc lên?”

      Dịch Phàm có chút bất ngờ: “Đúng vậy, đúng vậy. Tôi cảm thấy dạng phụ nữ như vậy rất gợi cảm. Quan Tiểu Bội, tồi nha, biết chuẩn bị trước, còn tìm tòi nghiên cứu tâm lý của cấp nữa.”

      Tôi gì, nhớ lại cái ý kiến kinh hồn về lý luận ‘cái bánh’ kia của Tô.

      Chị ấy : ra, cho dù có tìm thấy ‘cái khác’, ta cuối cùng cũng tìm đủ mọi lý do để bỏ thôi. Bởi vì đó phải là thứ ta muốn.

      Tôi hỏi: Cho nên, trước khi tìm được ‘cái ban đầu’, tìm rồi lại tiếp tục bỏ à?

      : Phải. Bởi vì ‘cái nào đó’ bằng ‘cái tốt đẹp ban đầu’ kia trong lòng của ta.

      Tôi : Trời ơi, đây là cái thế giới gì vậy, chịu để cho người ta sống yên?!

      Rốt cuộc tôi hiểu , đối với Dịch Phàm, thể nhắc lại phải là gào thét vào ngày đầu tiên gặp , mà là… kia, người vẫn luôn chiếm giữ sinh mạng , khiến phải khó khăn cực khổ để quên nhưng căn bản thể nào quên được.

      dựa bên cạnh xe được ôm trong lòng, khiến phấn đấu khiến điên dại.

      đó khiến khắc cốt ghi tâm.

      Dịch Phàm, đó, rốt cuộc là ai?
      Tử Mặc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :