1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Búp bê sữa Nhà Diệp Thiếu Gia - Lệ Lệ

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 32.1
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Quảng Hằng



      [​IMG]



      Kiều Hoa Hoa lập tức chân chó mạnh gật đầu, "Chú Diệp, cháu biết, cháu nhất định dám, về sau, có ai dám khi dễ Tiểu Tư cọng tóc gáy, cháu lập tức cùng người đó liều mạng."

      ra lời thề son sắt, Trần Á lại càng muốn xách cổ trở về, vuốt vuốt móc chìa khóa trong tay, trêu chọc nhìn Kiều Hoa Hoa hỏi: "Nga? Liều mạng? Sao có thể hợp pháp được? nhớ em chỉ tuân theo câu , đánh lại liền bỏ chạy a."

      Kiều Hoa Hoa nghiến răng nghiến lợi hướng quát: "Trần Á!"

      Diệp Tư che miệng cười trộm. Mắt thấy Kiều Hoa Hoa cũng bị tức giận đến muốn khóc, mới mở miệng : "Trần ca ca, thể bắt nạt Kiều Hoa Hoa như vậy! ấy vốn với em, là chán ghét nhât, còn trách móc là hồ ly thối, giảo hoạt . còn bắt nạt ấy như vậy, ấy càng chán ghét thêm đó."

      Ánh mắt Trần Á híp lại cách nguy hiểm nhìn chằm chằm Kiều Hoa Hoa, Kiều Hoa Hoa đầu đầy mồ hôi lạnh nhìn về phía Diệp Tư, Diệp Mạnh Giác cười đến vô cùng thoải mái, xem ra bé cưng nhà biết thế nào giết người ở trong vô hình.

      Diệp Tư thấy hiệu quả sai biệt lắm, lôi kéo tay Kiều Hoa Hoa : "Chú, Trần ca ca, em cùng Kiều Hoa Hoa lên lầu chơi."

      Kiều Hoa Hoa lập tức đồng ý với ý kiến của , lủi lên lầu hai còn nhanh hơn bước.

      Kiều Hoa Hoa bổ nhào vào giường Diệp Tư lăn qua lăn lại, miệng hét lên: "Tiểu bánh bao, thủ đoạn của cậu còn độc hơn cả mình. Lần này Trần Á bỏ qua cho mình."

      Diệp Tư cầm gối ôm đánh vài cái, : "Cậu mau đứng lên. Cậu sao lại sợ Trần Á như vậy làm gì, Trần Á rất tốt mà."

      "Tốt?" Kiều Hoa Hoa từ giường ngồi bật dậy , "Hừ, tại cậu biết ta vô đạo đưc là như thế nào đâu!"

      Diệp Tư tin nhún nhún vai, đùa: "Tục ngữ , quá sâu nên mới sinh hận. Cậu mỗi lần nhắc tới ấy là cắn răng nghiến lợi, phải cậu thích Trần Á chứ."

      Kiều Hoa Hoa ngoài ý muốn có phản bác.

      Diệp Tư nhìn mặt ấy đổi sắc ngồi ở chỗ kia, trong lòng cả kinh, hỏi lần nữa: "Cậu phải thích ấy chứ?"Kiều Hoa Hoa vén lọn tóc rơi trán , bất mãn : "Cậu phản ứng là trì độn, đến giờ mới phát ra à."

      "A?" Diệp Tư giật mình nhìn , vốn chỉ là đùa thôi, cũng nghĩ vậy.

      "A cái gì mà a? Chúng ta cũng quen biết năm sáu năm, đến bây giờ cậu mới phát , phải phản ứng trì độn là cái gì?"

      "Ha ha..." Diệp Tư gượng cười, muốn , kỳ thực, tại mình cũng có phát gì mà.

      Kiều Hoa Hoa ghét bỏ nhìn cái, : "Ngốc, người như cậu vậy, còn biết thích chú Diệp, xem ra cũng vẫn chưa có ngốc đến mức hết thuốc chữa."

      "A?" Diệp Tư lại lần nữa a lên.

      "A cái gì mà a? Cậu cho là người khác đều cũng phản ứng trì độn y như cậu a? Tiểu bánh bao, tôi từ khi biết cậu từ năm đầu tiên là biết cậu thích Chú Diệp rồi."

      Diệp Tư ngây ngốc nhìn ấy chằm chằm, mặt chậm rãi hồng lên, có cảm giác mình làm chuyện xấu bị bắt ngay tại trận. nhìn Kiều Hoa Hoa, sau lúc lâu mới nha nha : "Cậu, đừng có nhảm."

      Thanh yếu ớt, ngay cả chính cũng đều nghe .

      Kiều Hoa Hoa liếc xéo nhìn , bĩu môi : "Tôi có bậy hay , cậu ràng nhất."

      Diệp Tư cắn môi, bất an quấn góc áo, khó khăn : "Đúng vậy... Là cậu bậy."

      vất vả mới phun ra mấy chữ này, trong lòng lại cảm thấy bi thương, cả tình của chính mình cũng dám thừa nhận, nghĩ như vậy, hốc mắt chậm rãi có chút ẩm ướt.

      "Cắt ~ thích là thích, có cái gì xấu hổ mà che giấu chứ, tiểu bánh bao cậu ngu ngốc." Kiều Hoa Hoa , "Mình thích Trần Á, từ lúc còn rất mình thích rồi. Lúc tôi còn , mơ ước lớn nhất muốn mau mau lớn lên, gả cho Trần Á. Nhưng ai ngờ, chờ mình rốt cục trưởng thành, ấy lại thành trai của mình, mỗi ngày theo mình cái gì chỉ là tình cảm em, hừ!"

      Diệp Tư vẫn cắn môi, lời nào, nhìn ấy.

      "Hừ! Nếu ta theo mình giảng tình cảm em, vậy mình cũng tuyên bố với ta, mỗi ngày mình gây nhiềurắc rối để cho ta thu thập! Dù sao mình quyết tâm muốn ép buộc ấy, chờ ngày nào đó đem ấy ép buộc mệt mỏi, mình xem thử ấy còn dám ra chuyện tình cảm em gì gì đó hay ." Kiều Hoa Hoa nghiến răng nghiến lợi , "Trần Á là con hồ ly, giảo hoạt đến chết, hồ ly xấu xa! Cho dù mình làm ầm ĩ thế nào, ta đều nóng lạnh. Tuy nhiên, mình cũng sợ, mình đấu cùng ta, xem ai giảo hoạt hơn ai."

      "Tiểu bánh bao, cậu mỗi ngày thay đổi biện pháp, bất quá là mục đích cũng chẳng khác gì mình tôi, hi vọng Chú Diệp có thể để mắt đến cậu nhiều hơn, quan tâm cậu nhiều hơn chút. Suy nghĩ của cậu cũng giống như mình, sao mình có thể biết? Tuy nhiên cậu tốt hơn mình, Chú Diệp đối với cậu tốt, ai giống như Trần Á, cả ngày dương quái khí mình."

      "Nhưng, " Diệp Tư rốt cục lên tiếng, "Nhưng, chú ấy là chú ruột của mình, Kiều Hoa Hoa, mình tình nguyện chú ấy đối với mình lạnh chút, đối với mình kỳ quái chút, chứ mình cũng hi vọng chú ấy là chú ruột của mình."

      (Nhan: tôi , hai người mà là chú cháu ruột tôi còn ngồi còng lưng edit truyện của hai người để chia sẻ cho bà con làm giề??? )

      Tuy là khéo như rót mật Kiều Hoa Hoa, lúc này cũng trầm mặc.

      Hai người trầm mặc hồi, Kiều Hoa Hoa mới lên tiếng: "Đúng vậy, là chú ruột của cậu, như vậy có làm sao?"

      như thế nào? Diệp Tư từng tự hỏi mình ở trong lòng, như thế nào đây?

      Ít nhất có thể có được chú thương như vậy, ít nhất có thể cùng chú mỗi ngày đều ở bên cạnh nhau, dù là chú ruột sao?

      "Tiểu bánh bao, cậu nên lớn gan hơn chút!" Kiều Hoa Hoa điều chỉnh bờ vai , "cậu nên lớn hơn gan chút! Cậu nên cho chú ấy biết, cậu thích chú ấy!"

      Diệp Tư hoảng sợ nhìn ấy, lắc đầu liên tục, "Như vậy được, Kiều Hoa Hoa, như vậy được."

      *********************************

      hê hê, tuy ko là c33, nhưng c32 cũng có gì đó để mở đầu nhá nhá, mỗi chương dạo này dài kinh dị quá à

      40 likes FB hoặc 400 click nào, tối nay cố gắng ebta nốt đoạn cuối luôn
      Last edited by a moderator: 16/8/14
      Phong Vũ YênHaru thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 32.2
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Quảng Hằng



      [​IMG]

      [​IMG]

      Kiều Hoa Hoa càng tủi thân, lên án : "Tiểu bánh bao, tại sao cậu có thể đối với mìnhnhư vậy? Tuy rằng lần này ồn ào thành như vậy là do lỗi của mình, nhưng mà, phải do cậu suốt ngày cứ e ngại rụt rè mãi, mới quậy đến lớn chuyện, chẳng qua mình chỉ là muốn khiến cho chú cậu chú ý đến cậu mà thôi, đâu nghĩ đến cuối cùng lại thành ra như vậy, hu hu hu."

      Diệp Tư bị than thở khóc lóc lên án như vậy, biến thành ngượng ngùng , chỉ phải ngượng ngùng : "Vậy, hay là, mìnhmời cậu làm quân sư?"

      "Được!" Kiều Hoa Hoa lập tức gật đầu, ánh mắt nháy mắt phụt lên tia sáng rọi dị thường.

      Hối hận! Hối hận a! Diệp Tư nhìn đến bộ dáng của Kiều Hoa Hoa, trong đầu chỉ có hai chữ, hối hận a!

      Đợi cho đến khi quần áo giành tới tay, Diệp Tư càng hối hận. từ trong tay dì Lưu tiếp nhận cái bọc, có tật giật mình hỏi: "Chú, có ở nhà đúng ."

      Biết được chú ở nhà, mới thở phào nhõm, nhanh như chớp chạy lên lâu. Khóa cửa lại, run rẩy mở ra cái bọc. Mỗi bộ quần áo được mở ra, có bộ nào dám mặc. Cuối cùng cảm thấy xuống tay được, chỉ phải đem chúng nó cuốn thành cmột đoàn, nhét vào trong tủ quần áo.

      Lúc Diệp Mạnh Giác trở lại, vừa vào nhà vừanghe điện thoại. Diệp Tư dựng thẳng lỗ tai, nghe ra cùng Lý Hoa Quyên chuyện điện thoại.

      Sau cơm chiều, Diệp Tư trở về phòng, suy xét mãi, rốt cục lấy hết dũng khí, mở ra tủ quần áo, lấy chồng quần áo ngủ kia đem ra.

      Diệp Mạnh Giác ngồi ở thư phòng trước bàn làm việc, ngẩng đầu, nhìn thấy Diệp Tư sợ hãi đứng ở cửa. biết từ chỗ nào lấy ra được bộ váy ngủ hai dây, bên dưới là ren lưới gần như trong suốt, chiếc áo lót xinh của thiếu nữ màu hồng nhạt bó sát lấy bộ ngực nho có thể thấy được ràng. Bầu ngực sữa trắng như tuyết lồ lộ, Diệp Mạnh Giác tựa hồ cũng có thể cảm nhận được mềm mại của . Phía dưới lộ ra đôi chân trắng mịn trắng mịn tràn đầy dụ hoặc, vừa mới tắm tóc còn nước, xõa mềm mại đôi vai thon, khuôn mặt nho bởi vì hơi nước cũng trở nên hồng thắm, non mềm có vẻ như có thể chảy ra nước, làm Diệp Mạnh Giác nhìn nhịn được muốn lên cắn cái.

      Ánh mắt phút chốc trở nên u ám nguy hiểm đứng lên. này bình thường ngây ngô mơ hồ giờ phút này lại dụ hoặc chết người, làm cho trong thân thể Diệp Mạnh Giác bổng phựt cái bốc lên ngọn lửa vô danh, chỗ nào đó dưới hạ thân bỗng trở nên càng căng cứng, càng vô cùng khô nóng, hận thể bước nhanh đến, đặt lên cửa, tận tình thương phen. còn suy nghĩ miên man, đột nhiên nhìn thấy Diệp Tư nhút nhát nhìn , ánh mắt kia thuần khiết, có vẻ như còn mang theo tia sợ hãi như vậy, chẳng khác gì thùng nước lạnh từ đầu tưới xuống, đem tưới tỉnh. quay mặt qua chỗ khác, thanh khô ráp : "Tắm xong rồi sao? sấy tóc bé cưng."

      Diệp Tư nhàng mà "Vâng" tiếng, lại nhìn chút, hề động, Diệp Mạnh Giác biết còn chưa , thế nhưng lại dám ngẩng đầu lên lần nữa , chỉ tiếp tục thúc giục câu: "Còn mau ? Chờ lát cảm mạo đấy?"

      Diệp Tư nghe được trong giọng của có vẻ như mang theo tia kiên nhẫn, cũng lên tiếng nữa, chỉ nhàng cắn môi dưới, trong lòng tàn đầy thất vọng, nhớ tới Lý Hoa Quyên trong điện thoại ban nãy, đem hôn của Diệp Mạnh Giác định xuống, cuối cùng nhìn nhìn thêm vài lần, sau đó khẽ buông nắm tay ra xoay người sang chỗ khác, liền lệ rơi đầy mặt.

      Diệp Mạnh Giác nghe được thanh xuống lầu, thân thể cứng ngắc khỏi buông lỏng xuống, thầm cười nhạo bản thân mình, cay đắng nghĩ, nếu bé cưng biết ý niệm điên cuồng như vậy của sợ là hận chết đến . thuần khiết lại tốt đẹp như vậy, thân mình non nớt như là thánh địa, lại lần nữa cảm giác mình tên xấu xa, ở mặt ngoài chính là chú của bé cưng, nhưng lúc nhìn , trong đầu nghĩ đều là chuyện xấu xa. còn suy nghĩ miên man, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng vang, như là thanh té ngã đất. cảm thấy cả kinh, đứng bật dậy chạy vọt ra cửa, lo lắng cất giọng hỏi: "Bé cưng? Sao thế?"

      Thân thể nho của Diệp Tư co lại, nằm ở dưới gầm thang lầu , Diệp Mạnh Giác chạy nhanh đến, đem Diệp Tư phen ôm vào trong ngực, hỏi ngừng: "Bé cưng, sao vậy? Bị té xuống sao?" Diệp Tư cũng lời nào, chỉ co rút lại ở trong lòng , run lẩy bẩy, tưởng rằng vô cùng đau đớn, trong lòng cũng đau nhói.

      "Ngoan, cho chú biết, ngã trúng đâu rồi? Nơi này? Hay là nơi này?" nhàng mà xoa tay chân tinh tế nho của , hỏi ngừng : "Bé cưng ngoan, cho chú nha, đau ở đâu nè? Chú xoa xoa có được hay ? Đau ở đâu?"

      Diệp Mạnh Giác lo lắng hỏi, bé cưng trong lòng rốt cục ngẩng đầu lên tội nghiệp nhìn , nước mắt dàn dụa dọa đến Diệp Mạnh Giác, lập tức đầu đuôi hôn lên khuôn mặt nhắn của , vừa hôn vừa lầm bầm : "Bé cưng đừng khóc, bé cưng ngoan, đau ha, đau..." đem nước mắt của đều hôn , chỉ cảm thấy miệng đầy mặn chát.

      Editor : hắc hắc, chương sau có hắc…. hắc hắc…..

      Beta: hê hê, đến chương mong đợi của chị em sắc nữ chúng mình rồi đây, các tình nà, nhanh tay likes hoặc click, mình đăng thêm nhá, nhá!!!!

      40 likes FB hoặc 400 click quảng cáo nà.....
      Last edited by a moderator: 16/8/14
      Phong Vũ Yên, WinterHaru thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 33.1
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Quảng Hằng

      [​IMG]

      xong, cảm thấy như vậy, ngay cả chính mình cũng cảm thấy bừa bãi, thấy Diệp Tư vẫn mang vẻ mặt bang hoàng nhìn , tâm hạ quyết định, nhắm mắt lại, tuyệt vọng run rẩy thanh : "Bé cưng, nhưng chú thể, chú thể..."

      còn muốn điều gì, lại chung quy nên lời, chỉ lặp lại câu này. Đột nhiên có cái gì nhàng mà che lại cái miệng của , chậm rãi mở to mắt, là bàn tay bé tinh tế của Diệp Tư, mặt đầy đỏ ửng như trước, nhưng ánh mắt sang lấp lánh, môi của đỏ au, non mềm ngọt ngào, ánh nước lung linh trong suốt, càng thêm mê người.

      Ma xui quỷ khiến, vươn tay, đem bàn tay bé nhu nhược có xương của nắm trong tay, lại từ từ cúi đầu, tìm được phiến môi mọng nước ngọt ngào. Chạm vào, cảm thấy thân thể nho trong lòng run rẩy trận, ngẩng đầu, bảo bối trong lòng nhắm mắt lại, lông mi vừa dài vừa cong cũng nhàng run rẩy. có kháng cự, vẫn nhắm mắt lại chờ .

      Niềm vui sướng to lớn khiến mừng như điên che hết mắt , bé cưng của , bé cưng của cũng giống , bé muốn

      cúi đầu, ngậm chặt cái miệng đào nhắn của , cuồng nhiệt mút vào, lưỡi của đầu cạy mở môi của dò xét vào, hận thể ở trong miệng cuồn cuộn nổi lên kinh thiên sóng to, nghe được tiếng ren của bảo bối trong lòng, liền cũng nhịn được nữa, buông lỏng tay bàn tay bé, bàn tay to nóng rực chạm đến vạt áo dưới, dọc theo đường cong xinh đẹp của , đường hướng về phía trước, chậm rãi chạm đến bầu ngực sữa non mềm kia.

      Ngón tay khó khăn chen vào bên trong nội y thiếu nữ, ngực thiếu nữ mềm mại đến thể tưởng tượng nổi, giống như nước, ngón tay dùng sức xoa nắn, mặt nước trong tay chậm rãi trở nên cứng rắn, bé cưng trong lòng cũng khỏi tràn ra tiếng rên rỉ kiều mị.

      Tiếng rên rỉ này giống ngọn lửa lập tức thiêu đốt Diệp Mạnh Giác,khiến cho nơi nào đó của sưng đến phát đau. Cánh tay vừa thu lại, liền ôm Diệp Tư về hướng phòng ngủ. vừa vừa hôn , ngoài miệng, mặt, cổ, cơ hồ là cắn cắn.

      Diệp Tư ở trong lòng giọng hừ hừ, thở hổn hển. Thanh của đối với Diệp Mạnh Giác mà , chính là loại thuốc kích tình hảo hạng nhất. cảm thất hít thở thông, đem Diệp Tư đặt lên giường, thô bạo vươn tay xé rách bộ váy áo ren mỏng trong suốt, thân thể trần trụi trắng như tuyết của thiếu nữ lập tức bày ra ở trước mặt của .

      Diệp Tư vẫn còn bị vây hãm trong nụ hôn của Diệp Mạnh Giác đến ý loạn tình mê, đột nhiên cảm thấy trước ngực trận mát lạnh, mở mắt ra nhìn lên, chỉ thấy hai mắt Diệp Mạnh Giác đỏ ửng, giống như con báo rình rập lúc nào cũng có thể nhào tới xơi ái con mồi

      Diệp Tư cả kinh, Diệp Mạnh Giác như vậy, tràn đầy hơi thở nguy hiểm, hai tay khỏi kinh hoàng che ở trước ngực. Diệp Mạnh Giác thở hổn hển, thấy Diệp Tư chấn kinh đem tay che chở trước ngực, cảm thấy mình làm cho bé cưng sợ, giọng khàn khàn hỏi: "Bé cưng, sợ sao?"

      Diệp Tư vô ý thức gật đầu, Diệp Mạnh Giác ở phía , nỗ lực đè nén dục vọng của bản thân, "Bé cưng cần sợ, ngoan, bé cưng sợ cứ ra, chú đến."

      thở hổn hển, : "Chờ chút, đừng sợ, đừng sợ nha, chú nghỉ chút là tốt rồi." nhắm mắt lại nhìn tới thiếu nữ dưới thân, muốn đứng dậy, Diệp Tư lại đột nhiên giữ chặt tay , giọng truyền đến trong lỗ tai của , lập tức oanh tạc tự chủ của , : "Bé cưng muốn chú~…."

      Ờ, phải mình cắt ngay khúc H, cơ nhưng mà, nếu ủng hộ chắc chắn hôm nay, betaer cố lê lết hết đoạn sau nhé *cười gian xảo*
      Last edited by a moderator: 16/8/14
      thedark, Phong Vũ YênHaru thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 33.2
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Quảng Hằng

      Bé cưng muốn chú. Những lời này giống như thanh của trời, làm cho Diệp Mạnh Giác lập tức mê muội, rốt cuộc cách nào tự kềm chế chính mình. phủ người xuống, ngậm chặt môi bé cưng, điên cuồng mà liếm mút, tay cũng ngừng, xé mở nội y của , nắm giữ bầu ngực sữa mềm mại của .

      thể đợi được nữa rồi.

      Lúc tiến vào, Diệp Mạnh Giác phát ra tiếng thở dài thỏa mãn sâu. Dưới thân, trong ánh mắt bé cưng được phủ tầng hơi nước, lại gắt gao cắn môi dưới hô lên, Diệp Mạnh Giác cúi đầu hôn lên đôi môi đào của , dồn dập kêu: "Bé cưng, bé cưng, bé cưng..."

      kêu thất nhiều lần, phảng phất giống như từ trong miệng phát ra chính là món trân bảo vô cùng quý hiếm, với , chính là món trân bảo quý hiếm , thậm chí so với những thứ phù phiếm kia còn trân quý hơn, người con dưới thân giống như con do chính nuôi lớn, giống như viên minh châu trân quý mà nâng niu trong lòng bàn tay. Lại biết có ngày, viên minh châu này đột nhiên đối với có ý nghĩa giống như trước nữa, thời khắc khát vọng được chạm vào , ôm , hôn , thậm chí là càng nhiều hơn thế nữa, giống như đối với phụ nữ mà thương, muốn chiếm đoạt càng nhiều.

       Trân bảo do tay nuôi lớn giống, thuần khiết như tuyết, lại làm cho sinh ra ý niệm điên cuồng, hoài nghi mình trúng tà, hoài nghi mình điên rồi, bắt đầu đối với bé này thể lại bình thản như trước, bắt đầu thống hận bản thân mình, khinh bỉ bản thân mình, bên buộc mình nên tiếp tục chú ý , bên lại thể khống chế được bản thân, thời thời khắc khắc mà chú ý đến . Và cứ thế, cứ thế, sáu năm nay, quả thực sắp giày vò đến điên rồi, lại đột nhiên, lấy được cứu vớt. Mà người cứu vớt lại chính là bé con dưới thân này.

      loạn xạ hôn lên nước mắt của Diệp Tư, thân mình càng ngừng đâm ra rút vào, "Bé cưng, bé cưng, nếu đau cứ kêu ra." dụ dỗ, hôn, đâm sâu ngừng nghỉ, tiếng rên rỉ thể kiềm lại được thoát ra, quanh quẩn ở trong phòng.

       Bé cưng của bởi vì tiến vào mà rên rỉ, ý niệm như vậy làm điên cuồng, máu toàn thân giống như bị thiêu đốt mà muốn trào lên. Dưới thân liền càng thêm dùng sức, bé cưng của kêu càng lớn tiếng, đáng thương tội nghiệp khóc cầu xin tha thứ: "Chú, chú, đau..."

      Diệp Mạnh Giác mù quáng, bé cưng của như bãi nước xuân thủy mềm mại, lại giống như lốc xoáy mút lấy , đem gắt gao bao vây lấy, gắt gao ngậm lấy , thể dừng lại, chỉ muốn nhanh hơn, càng nhiều càng sâu.

      thanh kêu khóc của Diệp Tư mềm nhũn ra. Vừa bắt đầu, chỉ cảm thấy đau, đau rát, nhưng chú người lại điên cuồng như vậy, có thể cảm nhận được vội vàng của , đầu đầy mồ hôi, ở mặt càng ngừng phập phồng, hai mắt đều đỏ ửng, miệng ngừng cuồng loạn kêu "Bé cưng, bé cưng."

      tuy rằng đau dữ dội, nhưng trong lòng mảnh mềm mại, muốn thương , muốn cho đừng khó chịu như vậy nữa. liền theo luật động của , nghe lời , gọi , dỗ .

      Khi Diệp Tư tỉnh lại, nằm ở trong lòng Diệp Mạnh Giác, ôm chặt, khiến hô hấp cũng có chút thoải mái, nhàng nhích ra bên ngoài chút, Diệp Mạnh Giác liền nhích lại đây, hai tay ôm càng chặt hơn. Mặc dù sắp thở được, trong lòng Diệp Tư lại ngọt như mật, khóe miệng thể ngừng cong lên. Đây là chú của , chú luôn thương , về sau còn trở thành người đàn ông của tiếp tục thương ..

      toét miệng, lặng lẽ nhìn về phía Diệp Mạnh Giác. Người đàn ông ngủ say, khóe miệng cũng hơi cong lên, vươn tay, nhàng xoa mặt . Vầng trán đầy đặn, mũi thẳng đứng, còn có làn môi khêu gợi. Đầu ngón tay của môi lưu lại, mặt bỗng dưng đỏ ửng lên, nơi này, ngày hôm qua điên cuồng mà hôn như vậy, nghĩ đến đây, xấu hổ đến mức muốn lập tức vội đem tay rút trở về.

      "A." Diệp Tư giọng kêu lên.

      Diệp Mạnh Giác cắn ngón tay , mắt đều là ý cười nhìn .

      "Chú." Diệp Tư giọng kêu lên, khuôn mặt hồng đến mức như tôm bị luộc rồi….

      Diệp Mạnh Giác nhìn , trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù, cảm thấy hạnh phúc trong lòng mình sắp tràn hết ra ngoài. Nhả ngón tay Diệp Tư ra, cọ qua, hôn cái, lại hôn cái, thế này mới ôm vào lòng, tựa vào mái đầu của , thở dài sâu, "Bé cưng, bé cưng, đây là sao? tại chú ôm chính là bé cưng của chú sao? Bé cưng, chú thể tin được, bé cưng."

      Diệp Tư ở trong lòng , nho tiếng. Cũng giống như Diệp Mạnh Giác , cũng thể tin được. Nghĩ đến nhiều năm như vậy vụng trộm say đắm rốt cục chiếm được đáp lại, khó tự mình kiềm nén, giọng bật khóc.

      "Bé cưng? Sao thế?"

      Diệp Mạnh Giác nghe được giọng nức nở, vội vàng kéo ra nhìn xem, "Sao vậy? Bé cưng?"

      nhìn thấy mặt Diệp Tư đầy nước mắt, lập tức hoảng loạn lên.

      "Bé cưng, " bất lực nhìn , "Bé cưng, bé cưng hận chú sao?"

      Diệp Tư lắc đầu, nức nở : " phải. Chú, phải."



      Trái tim ngừng thấp thỏm của Diệp Mạnh Giác thế này mới thả lỏng. tới gần, hôn nước mắt mặt , lầm bầm : "Bé cưng, cho dù bé cưng có hận chú, chú cũng có biện pháp. có biện pháp. Bé cưng, chú bé cưng, đến chết mất. Chú thể có bé cưng được. Bé cưng, bé cưng để cho chú , có được hay ? Để cho chú đến bé cưng, có được hay , bé cưng?"

      hèn mọn cầu xin như vậy, cầu cho đến .

      Diệp Tư bật ra tiếng, khóc càng lợi hại hơn. Người đàn ông này, lặng lẽ sáu năm, từ lúc biết là như thế nào, liền chuyên chú thương . rất hèn mọn, rất gian khổ, lén lút, mỗi ngày tuyệt vọng khi nhìn thấy ,lặng lẽ , chính là nghĩ tới, phong hồi lộ chuyển, ra cũng như vậy, cũng giống như , đến hèn mọn.

      (Nhan: vấn đề ở đây là tui ko quan tâm hai vị nhau bao lâu, cái tui quan tâm là hai vị có ai đánh răng chưa mà hôn nhau tới tấp vậy???)

      "Bé cưng, bé cưng ngoan của chú. Đừng khóc, nếu tiếp tục khóc, trái tim chú đều nát hết cả rồi." Bàn tay to của Diệp Mạnh Giác nhàng vỗ sau lưng Diệp Tư, "Bé cưng, có được hay ? Để cho chú bé cưng, có được hay ? Bé cưng cần lo lắng gì hết, tất cả mọi chuyện cứ giao cho chú, bé cưng chỉ cần để cho chú thương bé cưng, cần quan tâm đến bất cứ cái gì khác, có được hay ?"

      Diệp Tư ngân ngấn nước mắt, dùng sức gật đầu, "Vâng, chú."

      Quản cái gì cũng vô dụng, hết thảy đều giao cho ! Diệp Tư nghĩ, trong lòng nổi lên từng vòng gợn sóng ngọt ngào.

      ^^~ Ngọt ngào ko nào..... Vẫn còn ngọt ngào chờ ở phía sau nha!!!!!!
      thedarkHaru thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 34:
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Quảng Hằng

      "Tiểu bánh bao, nhìn mặt cậu đầy hoa đào, cậu cậu cậu, phải đem chú cậu  bắt được đấy chớ?" Kiều Hoa Hoa đem Diệp Tư kéo đến bên, mở to hai mắt hỏi.

      Diệp Tư đỏ mặt, giọng ừ tiếng.

      "Chúa ơi! Chúa ơi! Sao có thể nhanh như vậy được chứ! Tôi chú cậu thích hợp, nếu làm sao có thể nhìn cậu dịu dàng như vậy được. Chúa lòng lành! Rất dã man nha. Tiểu bánh bao, hâm mộ ghen tị chết được á!" Kiều Hoa Hoa , lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi, "Tiểu bánh bao, cậu mặc loại áo ngủ mà mình mua cho? Nên mới bị chú cậu ăn hết? ."

      Mặt Diệp Tư đỏ lợi hại hơn, ho hai tiếng, lại ngốc hồ hồ toét miệng cười.

      " Chúa ơi! Chúa ơi! à, cậu tiến triển cũng quá nhanh ? Mình mình chết mất, mình chết mất."

      " được, mình phải trở về nghiên cứu làm sao để bổ nhào vào Trần Á. Hay là, mình cũng mặc áo ngủ giống cậu nhỉ?"

      ấy xong, trong mắt thoáng tia giảo hoạt: "Hì hì hì, Trần Á, chạy thoát rồi."

      Diệp Tư bắt đầu cuộc sống hạnh phúc, nga, , là hạnh phúc của người phụ nữ a

      Diệp Mạnh Giác vẫn cưng chìu trước sau như , nhưng mà, lại có nơi giống như vậy.

      Ánh mắt của thời thời khắc khắc đuổi theo , nóng bỏng nhìn , khiến cảm giác mình sắp bị nướng chết. giống như của trước kia, phải cả ngày đều vội vàng công tác, mà là vừa có cơ hội luôn ở nhà, đó chính là nơi hẹn hò lãng mạn của bọn họ, là noiwlis tưởng nhất của họ, nơi nào bằng.

      Mỗi buổi tối, ôm , vỗ , dụ dỗ ngủ. Giống như hồi còn , năn nỉ mà đọc truyện cổ tích cho nghe, nhưng mà cũng có số chuyện giống như lúc xưa. Lúc   đọc truyện cổ tích, tay của lặng lẽ tiến vào trong áo ngủ của , nắm giữ nơi mềm mại, lúc cúi đầu nhìn, đỏ mặt,

      nhanh chóng đem quyển cổ tích đặt sang bên, ấn giường, hôn đến rối tinh rối mù, sau đó hảo hảo thương phen.

      Lúc được nghĩ giờ buổi sáng , dùng râu mới mọc cọ cọ chọc cho ngứa , cho đến khi cười khúc khích đầu hàng mới thôi. Lúc kiêng ăn, đem thức ăn ngậm trong miệng, giữ đầu của , miệng đối miệng đút ăn. Lúc buổi tối xem tivi, cánh tay dài của luôn duỗi ra, đem thân thể nho của ôm vào trong lòng, ôm , cùng xem với , tuy rằng nhiều lúc, có vẻ như thích nhìn hơn. thậm chí còn muốn tắm rửa cho , hơn nữa dõng dạc từ là do tắm cho, bị xem sạch bách, chỉ là tắm rửa tắm đơn thuần. Nhưng mà, khi vào phòng tắm, lại luôn hóa thân thành sói.

      Diệp Tư lần đầu tiên biết, ra chú của người rất vô lại. Mỗi lần dụ dỗ của , luôn rất ngọt ngào, vừa chuyển mặt, liền lập tức lộ ra bộ mặt giảo hoạt thực của , luôn đem ăn sạch bách.

      Tuy nhiên, trừ bỏ lúc giảo hoạt ở giường lừa , thời gian còn lại, đều hận thể đem nâng niu trong lòng bàn tay, thời thời khắc khắc mang theo, thời thời khắc khắc nhìn . đối với có vẻ như đạt đến loại si mê.

      Mỗi buổi tối, luôn lừa gạt muốn . Lúc ân ái, cắn rồi lại cắn, có vẻ như muốn đem ăn. Lúc đến kịch liệt , thân thể liền hồi mà kêu bé cưng, bé cưng, bé cưng của chú, bé cưng của chú. lúc thở bình thường lại, lại ôm vào lòng chặt, lại ca thán, muốn ngụm đem ăn, như vậy là có thể thời thời khắc khắc cùng ở cùng chỗ.

      Bọn họ như keo như sơn, bất cứ lúc nào cũng quấn quýt lấy nhau như hình vơi bóng, khóe miệng luôn luôn giơ lên độ cong. Bọn họ cùng chỗ, thậm chí ngay cả uống nước đều cảm thấy vô cùng ngọt ngào, có vẻ như những ngày sống trước kia đều uổng phí, cho tới bây giờ mới là sống.

      Diệp Tư cho tới bây giờ nghĩ tới, chú của đối với si mê như thế. chỉ biết mình thương , muốn được thương, lại nghĩ rằng, lại muốn đến như vậy, muốn đủ, thậm chí hận thể thời thời khắc khắc đều có thể muốn .

      "Tiểu bánh bao, cậu xem cậu kìa, vành mắt đen nghiêm trọng, chậc chậc chậc, chú của cậu cho cậu ngủ sao?" Kiều Hoa Hoa nhìn bộ dáng Diệp Tư buồn ngủ, ghé vào bên tai lén lút hỏi.

      Diệp Tư vốn dĩ buồn ngủ, mặt lập tức như tôm luộc chín, hồng nhiệt liệt, giọng gào : " chết "

      Kiều Hoa Hoa bên che miệng cười, lúc sau, ấy lại châu đầu đến, giọng : "Tuy nhiên, như vậy cũng phải, chú cậu đợi cậu nhiều năm như vậy, tại rốt cục có thể ăn, còn ăn lần cho đủ? Đem mấy năm trước ra tính toán kỹ càng!"

      cười cách gian trá, lại tự gật gật đầu, : "Chờ tôi hạ gục Trần Á, mình cũng bắt chước chú của cậu, đem mấy năm nay đều tính toán với ta!"

      "Khụ khụ, khụ khụ..." Diệp Tư bị dọa đến ho khan, Kiều Hoa Hoa này cũng quá mạnh mẽ .

      "Hì hì hì..." Mỗ hoa cười quỷ dị đáng sợ.

      Đường Duyệt chờ ở cửa phòng học Diệp Tư, tây trang thẳng thớm, tuấn tú lịch . Bản chất của người rất có cốt cách, nhưng mỗi lần lại muốn ăn mặc loè loẹt, hiếm khi mặc Âu phục như thế này, thoạt nhìn tác phong nhanh nhẹn, rất có cảm giác nho nhã . Khi Diệp Tư cùng Kiều Hoa Hoa ra nhìn thấy , đều hoảng sợ.

      "Đường Tiểu Tam, cậu uống nhầm thuốc à?" Kiều Hoa Hoa phản ứng đầu tiên, lập tức lưu tình chút nào công kích .

      Đường Duyệt luôn áp dụng phương pháp để ý đến ấy, chỉ nhìn về phía Diệp Tư : "Tiểu Tư, tối nay nhà chúng tôi có tiệc tối, có thể có vinh dự mời em tham gia ?"

      Diệp Tư ngơ ngác nhìn , : "Nga. Nghĩ như thế nào tìm tôi ?"

      Đường Duyệt cười đến rất chi là quỷ quyệt, "Em là bạn tốt của , bạn bè gặp nạn, có phải nên giúp đỡ lẫn nhau hay ? tại lại có bạn , lúc này em có nên hi sinh chút vì tình bạn hay . Lúc em thương tâm khổ sở lần trước, ngay cả bạn cũng bỏ mặc, liền qua an ủi em, cho nên, em cũng nên hi sinh giúp lần chớ."

      Diệp Tư cứ như vậy bị Đường Duyệt choáng váng chóng mặt, theo , còn thừa lại Kiều Hoa Hoa tại chỗ tức đến dậm chân, tiểu bánh bao này đại ngu ngốc!

      chứng minh, Diệp Tư quả nhiên là cái đại ngu ngốc.
      thedark, Phong Vũ YênHaru thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :