1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Búp bê sữa Nhà Diệp Thiếu Gia - Lệ Lệ

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 29
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Quảng Hằng

      [​IMG]

      [​IMG]



      lại đứng lên đến trước mặt Vương Khải : "Chú Vương, coi như là chú nhìn tôi từ lớn lên, tính tình và tính cách của tôi, chẳng lẽ chú còn biết? khi tôi nhận định chuyện gì đó, nhất định bỏ qua."

      xong, dừng chút. Sắc mặt Vương Khải chậm rãi biến thành trắng bệch, ông cũng hiểu được, Diệp Mạnh Giác này ở mặt ngoài cứ tưởng rất dễ chuyện, đối với trưởng bối đều khách khách khí khí, cho dù ở công ty có xảy ra xung đột cùng ít lão cổ đông, cho tới bây giờ đều là rất lịch thuyết phục từng người . Hơn nữa đối với chuyện buôn bán luôn luôn có độ mẫn cảm cực cao, lúc đưa ra quyết định đều mang về cho công ty số lợi nhuận cực cao, vì thế, cho dù là cổ đông hay là cao quản đều cực kỳ tin phục . ở trong công ty, có thể , gần như có bất cứ địch nhân nào. Nhưng mà, Vương Khải cũng biết, người càng hòa khí như vậy, che dấu càng sâu. có thể dễ dàng hóa giải bất luận loại nguy cơ bên ngoài nào đối với công ty, cũng đủ để thủ đoạn của .

      Diệp Mạnh Giác nhìn ra ông suy nghĩ đến chuyện có lợi hay có hại trong chuyện này, tiếp: "Chú Vương, tôi hôm nay kêu chú tiếng chú vương, chính là ghi nhớ chú cùng cha tôi có giao tình nhiều năm, chú có muốn giao phó hay nhắc nhở chuyện gì nên cho ràng. Nếu là qua hôm nay, cũng đừng trách tôi khách khí."

      Vương Khải đổ mồ hôi lạnh từ văn phòng Diệp Mạnh Giác ra, ông ta mãi đứng đó suy nghĩ lâu, rốt cuộc cũng có nhiều lời.

      Điện thoại bàn của Diệp Mạnh Giác vang lên vài tiếng, cầm lên, chính là giọng của Lý Hoa Quyên

      Tần Vi Khiêm từ trong phòng nghỉ ra, nhìn thấy mặt tràn đầy kiên nhẫn.

      "Sao vậy?" Tần Vi Khiêm hỏi, "Gần đây thúc dục cậu nhanh như vậy? Tuy nhiên, sao cậu còn chưa tìm được người vừa ý? Lúc trước tôi thấy Dư Chi rất được. Đáng tiếc, các cậu lại bổng dưng chia tay trong hòa bình.”

      Diệp Mạnh Giác bên xoa huyệt thái dương, bên với : " chuyện này. Cho người của cậu theo dõi Vương Khải."

      " biết." Tần Vi Khiêm gật đầu, "Tôi dặn xong."

      "Còn có, tôi thấy vợ của ông ta cũng có chút kỳ hoặc, người này hoặc là kẻ bất lực, hoặc là người rất có thủ đoạn, cũng tìm người điều tra theo dõi cho tôi."

      "Được."

      Diệp Tư còn ở trường học, buổi chiều có lớp, ở ký túc xá nghỉ ngơi lúc, chuẩn bị đến thư viện. Mới ra cửa của ký túc xá , điện thoại của Lý Hoa Quyên liền gọi đến, bảo buổi tối trở về ăn cơm.

      để điện thoại xuống, ngấm ngầm thở dài, đây là lần thứ mấy ? Mỗi lần bà điện thoại đến, nhất định là có liên quan đến chuyện của chú. Đêm nay, cũng biết là đại tiểu thư nhà ai.

      "Sao vậy?" Kiều Hoa Hoa hỏi.

      "Bà gọi mình buổi tối trở về ăn cơm." Diệp Tư phờ phạc ỉu xìu .

      "Lại là dịp xem mắt của chú cậu nữa à?." Kiều Hoa Hoa hỏi, "Bà cậu làm sao lại gấp đến như vậy a? Trong nhà mình chút cũng thấy gấp gáp chuyện của Trần Á nha”

      Diệp Tư cúi gằm đầu, chậm rãi hướng thư viện mà .

      Diệp Tư ở thư viện đến gần tối, mắt thấy sắc trời tối đen, thế này mới bất đắc dĩ ra thư viện. Tiểu Lý sớm ở cửa trường học chờ.

      Diệp Tư còn có xuống xe, liền nhìn vào trong viện ngừng lại chiếc xe xa lạ, quả nhiên ngoài dự đoán.

      "Tiểu Tư về rồi? Mau vào." Lý Hoa Quyên đứng ở cửa sảnh với Diệp Tư đứng ở trong sân.

      Khong có xe của Diệp Mạnh Giác, hẳn là vẫn chưa về.

      Trong phòng phi thường náo nhiệt, Diệp Tư lặng lẽ vào, trong phòng có người. người thanh niên mặc áo sơmi hồng nhạt cười híp mắt nhìn , trong mắt hoa đào bay loạn.

      "Đường Tiểu Tam? Tại sao cậu lại ở chỗ này?" Diệp Tư kinh ngạc hỏi.

      Sắc mặt Đường Duyệt đen thui, tràn đầy oán giận : "Tiểu Tư, cậu sao lại học chuyện tốt ? Cũng hùa theo Kiều Hoa Hoa gọi là Đường Tiểu Tam? Gọi Đường Duyệt, Đường Duyệt! Hoặc là Đường hay Duyệt, đều được."

      Diệp Tư bật cười : "Cái kia, Kiều Hoa Hoa mỗi ngày ở bên tai tôi nhắc mãi, hôm nay Đường Tiểu Tam như như thế nào, ngày mai Đường Tiểu Tam nhìn như thế kia, tôi là thuận tai nghe, miệng liền ra."

      Đường Duyệt mặt đầy bất mãn nhìn hỏi: "Em ở gần Kiều Hoa Hoa có thể học được cái gì tốt? ta là con bé lưu manh! Em sớm đừng để ý tới ta, đỡ phải bị ấy dạy hư! , chính là dạy tệ hơn."

      Diệp Tư đầu đầy hắc tuyến nhìn , Đường Tiểu Tam chết tiệt, nơi này là nhà của tôi đó, dám tôi như vậy, bị ông nghe được làm sao bây giờ? vừa nghĩ vừa vụng trộm nhìn Diệp Quân. May quá, chú ý của ông ở bên này.

      Lý Hoa Quyên lại đây hỏi: "Tiểu Tư, ở chỗ này thất thần làm gì? Có chào hỏi Đường gia gia chưa?"

      Diệp Tư thế này mới phát ngồi cạnh bên ông có thêm người đàn ông quen biết, hẳn là cha của Đường Tiểu Tam rồi. ngoan ngoãn tiến lên : "Xin chào Đường gia gia."

      Đường Duyệt ở bên rất hài lòng gật đầu cười, tự dưng được tăng thêm vai vế.

      Lý Hoa Quyên nhìn đồng hồ, oán giận : "Thằng bé này, sao đến giờ vẫn chưa về, mỗi lần công tác là quên hết mọi chuyện, lại tiến hành đúng lúc gì cả, mau gọi điện thoại thúc giục mới được."

      Đường gia gia tán thưởng gật đâu với Diệp Quân: chàng trai lo lắng cho công việc như vậy tốt, giống với mấy đứa nhà tôi, chỉ biết đùa giỡn suốt ngày."

      Diệp Tư lặng lẽ nhìn bọn họ, làm sao lại chuyện thân thiết đến như vậy, đoán chắc lần này lại là chuyện của chú cùng Đường Mộng Vân, chắc chắn mười phần luôn.

      Lý Hoa Quyên tới gần Diệp Tư giọng : "Tiểu Tư, gọi điện thoại cho chú, chú nhanh trở về, nhiều người chờ đó."

      Diệp Tư cầm di động, đến sân.

      Tiếng chuông chỉ vang hai tiếng được nhận.

      "Bé cưng, có chuyện gì?"

      Giọng dịu dàng của Diệp Mạnh Giác làm người nghe ấm áp.

      "Chú." Diệp Tư mềm mại gọi, nhất thời nhưng lại muốn nhắn lại mấy lời của bà.

      "Sao vậy? Chuyện gì? chú nghe giọng bé cưng giống như được vui a."

      Lý Hoa Quyên ở cửa sảnh hướng về phía Diệp Tư giọng : "gọi chú về nhanh lên. Tại sao có thể làm cho quý chờ lâu như vậy chứ."

      Diệp Tư hướng bà gật đầu ý bảo biết, giọng cùng Diệp Mạnh Giác: " có việc gì. Bà chú trở về nhanh chút."

      Ngừng chút, còn thêm: "Chị Đường và mọi người đều ở đây."

      Diệp Mạnh Giác trầm mặc chút, : "Bé cưng sao về nhà mà với chú tiếng? Chú còn tưởng rằng bé cưng ở nhà. Chờ chút, chú đến ngay."

      Diệp Mạnh Giác quả nhiên bao lâu sau tới đây. vốn là muốn trở về, tuy nhiên nhận được điện thoại của Diệp Tư, biết cũng ở đại trạch nên mới đến đây. Từ chuyện lần trước của Dư Chi, trong lòng bao nhiêu có điểm để ý, sợ hãi chuyện như vậy lại mang đến ảnh hưởng tâm lý cho bé cưng, cho dù là chút, cũng cho phép.

      Lúc Diệp Mạnh Giác tiến vào phòng khách, Đường Duyệt ghé vào bên cạnh Diệp Tư, giọng : "Tiểu Tư a, có lẽ lâu nữa

      , em cũng gọi tiếng chú đó." Diệp Tư đảo cặp mắt trắng dã, cúi đầu tục: "Điên!"

      Đường Duyệt cười đến cả người run run, ở đầu vỗ vài cái, : " bậy nha, bé cưng ngoan nha."

      Diệp Tư tiếp tục trợn trắng mắt, quanh năm suốt tháng bị hun đúc dưới dâm uy của Kiều Hoa Hoa, cũng học tục, chuyện này cũng rất bình thường. Tuy nhiên, nhiều lắm cũng chỉ dám ở trước mặt bằng hữu quen thuộc mới dám làm càn.

      "Tán gẫu cái gì, vui vẻ như vậy." Diệp Mạnh Giác chào hỏi xong sau, trực tiếp về hướng bọn họ.

      "Chú." Diệp Tư nhanh chóng ngoan ngoãn gọi.

      Đường Duyệt ở bên cạnh nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của , liền nhe răng cười.

      Diệp Mạnh Giác nhìn nhìn Đường Duyệt, có điểm nghiền ngẫm : "Đường Duyệt, sao mới bao lâu, thưởng thức chuyển biến lớn như vậy?"

      Đường Duyệt cười ha hả: "Cháu là đàn ông con trai, phong cách thanh nhã dịu dàng của trước kia còn thích hợp với cháu.Cháu bây giờ thích như thế này a."

      Diệp Tư hì hì bật cười tiếng, lôi tay Diệp Mạnh Giác : "Chú, chú nhìn Đường Tiểu Tam, đàn ông đó!"

      chỉ vào áo sơ mi màu hồng nhạt của Đường Duyệt, cười dứt. Diệp Mạnh Giác nhìn lúm đồng tiền như hoa của , nhịn được sờ sờ đầu , để sát vào bên tai giọng : "Ngoan, tiếng chút, làm cho Đường gia gia nghe được tốt."

      Lý Hoa Quyên ở bên thấy, hơi hơi toát mồ hôi dầm dề. Bà nhớ tới chạng vạng hai năm trước. Lần đó Diệp Tư phát sốt, bà mang cơm chiều qua, lúc ra sau đó lại nhớ tới còn có chuyện phải với Diệp Mạnh Giác, lại quay trở về.

      Trong phòng bệnh, dưới ánh đèn nhu hòa, chàng trai đứng ở trước giường bệnh, nhắm mắt lại, cằm để nữ hài tử đỉnh đầu, trong lòng cũng ngoan ngoãn ghé vào trước ngực , vẫn nhúc nhích.

      Cảnh tượng đó vốn là hình ảnh rất đẹp, như trong bức tranh vẽ hai người, nhưng lại làm cho lúc Lý Hoa Quyên quay trở lại sợ tới mức dám thở mạnh. Bà nhìn thấy cái gì? Cảm thấy tình cảm giữa hai người bọn họ đến tột cùng là gì? Giữa chú cháu với nhau trong đó có loại tình cảm thân thiết đến mức như vậy sao? Trong đầu của bà thầm kêu ổn, nhất thời nghĩ được chuyện gì ràng. Trong lòng bà cố hết sức mà đè ép cái giọng ma quỷ kia xuống, thể, có khả năng, tại sao có thể xảy ra chuyện đó được…..

      Các bạn nhấn vào các dòng quảng cáo giúp chúng mình nhé ^^!

      Có ai chờ bị ăn hok? Bật mí bí mật nó nằm ở chương 33 nhé các tình , đoạn này chỉ có ngọt và ngọt thui à, ngọt mà hok hề ngán chút nào nhé, ủng hộ tinh thần editor và beta nào!
      Last edited by a moderator: 16/8/14
      thedark, Phong Vũ YênHaru thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 30.1
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Quảng Hằng

      [​IMG]

      [​IMG]



      cảm thấy yết hầu phát khô, nhịn được giật giật hầu kết, nuốt nước miếng. Bộ dáng thiếu nữ kiều mị khác với hình tượng bình thường ngây ngô hồn nhiên, mãnh liệt dụ hoặc .

      "Bé cưng." khắc chế lại cố gắng khắc chế, giọng có chút khàn khàn lên tiếng, " lấy cặp sách , nên học rồi."

      Cố tình tiểu nha đầu biết nguy hiểm, vẫn mơ màng ngước đôi mắt ngập nước long lanh nhìn , nhu thuận gật đầu. Giọng của mềm dẻo ngọt ngào, giống con mèo mang theo lười nhác.

      thế, nhưng lại bất động, vẫn dựa vào trong khuỷu tay của , như vậy mị nhãn như tơ nhìn .

      "Bé cưng lấy cặp sách sao?" thấp giọng hỏi .

      gật đầu, lại lắc đầu, lát sau mới : "Chú,bé cưng được, cả người đều mềm nhũn à."

      Những lời này giống như bom nổ, khiến cho Diệp Mạnh Giác thiếu chút nữa mất tự chủ, thở hổn hển nhìn , khó khăn : "Bé cưng, chú đặt bé cưng ở giường ngồi lát, có được hay ?"

      nhu thuận gật gật đầu, dựa vào trong lòng , tùy ý đặt giường.

      ngồi ở bên giường, lắc hai cái chân trắng mịn, làm cho Diệp Mạnh Giác miệng đắng lưỡi khô.

      vất vả mới ra được cửa. Diệp Tư vội vàng ở mặt Diệp Mạnh Giác hôn cái, xuống xe, đường hướng về phía cổng trường chạy , Diệp Mạnh Giác nhìn hình bóng của thiếu nữ, lộ ra cười khổ.

      Diệp Tư chạy đến phòng học, tim đập thình thịch lợi hại. tìm được chỗ ngồi, ngồi xuống, liên tục hít sâu vài lần, lại vẫn thấy hiệu quả. nhớ tới cái ôm ấp của Diệp Mạnh Giác lúc sáng, chìm đắm trong khuôn ngực thể tự thoát ra được, thiếu chút nữa liền dựa vào nơi đó muốn ra nữa.

      Kiều Hoa Hoa vừa vào phòng học liền nhìn đến Diệp Tư ngồi mình ở bên cửa sổ, hai tay giao nhau đặt tại trước ngực, mặt phấn chứa xuân tình, khóe miệng chứa nụ cười bâng quơ.

      Trời đất! Hai mắt Kiều Hoa Hoa lập tức phụt ra luồng sang chói lọi, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm hành tẩu giang hồ của , tiểu bánh bao này phát xuân, tuyệt đối là phát xuân.

      "Này này! Tiểu bánh bao, cậu phát xuân hả?"

      Diệp Tư hoảng sợ, thế này mới phát Kiều Hoa Hoa đứng ở bên cạnh .

      " phải là Tiếu Bạch học trưởng , làm cho cậu mê muội đến thần hồn điên đảo." Kiều Hoa Hoa bịch tiếng ngồi xuống, khoa trương mở to hai mắt nhìn .

      Diệp Tư hiểu ra sao nhìn , hỏi: "Liên quan gì đến Tiếu Bạch học trưởng?"

      Kiều Hoa Hoa khinh bỉ nhìn cái, : "Lại nữa~ Trước khi cậu bị bệnh phải từng với mình sao? Cậu thích người nên thích, mình liền đoán chính là Tiếu Bạch học trưởng, cậu cũng phản đối,

      phải là chấp nhận sao? Bây giờ còn giả bộ! Tuy nhiên sao, sao, tôi ở BBS hạ chiến thư, lấy danh nghĩa của cậu gởi đến tay bạn đương nhiệm, của Tiếu Bạch học trưởng khiêu chiến! Qua được bao lâu, ấy đổi danh hiệu, tên là bạn cũ của Tiếu Bạch học trưởng. Oa ha ha ha!"
      Last edited by a moderator: 16/8/14
      thedarkPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 30.2
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Quảng Hằng

      [​IMG]

      [​IMG]



      Diệp Mạnh Giác cũng biết Tiếu Bạch là ai, cũng có nghe Diệp Tư nhắc tới, nhưng là nghe giọng điệu của người kia, có vẻ như cùng Diệp Tư quan hệ thể tầm thường, lòng khỏi co quắp chút.

      Thanh mềm yếu của Diệp Tư truyền tới: "Chú à?"

      Giọng của mềm mại, có vẻ như lập tức liền ve vuốt lên cơn đau kia trong lòng .

      hỏi: "Bé cưng, vừa mới ở nhà gọi điện thoại tới, buổi tối phải về đại trạch ăn cơm."

      "Nga." Trong điện thoại giọng của Diệp Tư có vẻ như có chút mất mát.

      "Buổi tối có thể chú rất bận, chú để cho chú Tiểu Lý đến đón bé cưng nha, bé cưng buổi chiều cũng có khóa phải ?" Diệp Mạnh Giác dịu dàng hỏi.

      "Vâng." Diệp Tư dừng chút, "Chú, có chuyện gì ? Cũng phải cuối tuần."

      Diệp Mạnh Giác nghĩ chút, "Chú cũng biết, cuối tuần trước phải trở về sao? Trở về ăn bữa cơm rồi chúng ta về nhà mình, được ?"

      Diệp Tư nghe được Diệp Mạnh Giác "Về nhà mình", trong lòng lập tức sinh ra bong bóng ấm áp hạnh phúc, "Được, " cười : "Tối hôm nay bé cưng cùng tiểu chú Lý về trước, chú buổi tối gặp lại."

      "Ừ, nhớ nghe giảng bài, được thất thần." Những lời này Diệp Mạnh Giác mười mấy năm, nhưng mà Diệp Tư vẫn nghe mãi đủ.

      " biết, bé cưng ngoan ngoãn nghe chú ."

      Giọng mềm mại của Diệp Tư làm cho Tư Diệp Mạnh Giác nghe được trong lòng liền ngứa chút.

      Sau khi cúp điện thoại, Diệp Tư cười híp mắt vào phòng học. Lúc này, còn mấy phút nữa là đến giờ lên lớp, Kiều Hoa Hoa mặt mày hớn hở giảng thuật cái gì đó, vòng người vây quanh ở bên cạnh, có người nhìn thấy Diệp Tư tiến vào, cười : "Tốt lắm, vào rồi, khảo vấn cậu ấy ."

      Người chuyện tên là Triệu Xu Xu, cùng Diệp Tư, Kiều Hoa Hoa ở chung ký túc xá, quan hệ với Diệp Tư cũng rất tốt.

      Triệu Xu Xu xong, mọi người lập tức đồng loạt hướng Diệp Tư nhìn chăm chú

      Diệp Tư bất đắc dĩ nhấc tay đầu hàng, "Các chị em, chuyện này thuần túy là do Kiều Hoa Hoa bừa, tôi cùng Tiếu Bạch tia gian tình , tôi là trong sạch. Khẩn cầu tổ chức nắm a."

      "Cắt ~" vòng người chút ngoài ý muốn đối tỏ vẻ khinh bỉ cùng tín nhiệm.

      Diệp Tư ở dưới khinh bỉ của mọi người, kiên trì đến lúc hoàn thành khóa học buổi sáng

      Trong vườn trường, tin tức về Diệp Tư muốn cướp Tiếu Bạch, quả nhiên nổi danh làn tràn như sóng vỗ.

      Diệp Tư hết giờ học, thẳng về hướng căn tin, lại lần nữa cảm nhận được hàng vạn ánh mắt xăm soi . bên lặng lẽ lau mồ hôi, bên thầm than ở trong lòng, thần ơi, tùy tiện phái ai tới cứu tôi .

      Trong lòng Diệp Tư thầm kêu gọi, và kì tích được thần linh cứu giúp xảy ra,điện thoại leng keng bùng bụp của Đường Tiểu Tam gọi đến.

      "Tiểu Tư à, tốt quá ha, chướng mắt đây rồi sao, sao lại coi trọng tên Tiếu Bạch kia?" Trong điện thoại, giọng của Đường Tiểu Tam giễu cợt truyền tới.

      Diệp Tư thầm than, tôi sai rồi, chẳng lẽ là tôi lúc tân niên bái sai lầm thần linh rồi hay sao?

      "Nể tình chúng ta có giao tình rất tốt, có muốn đây ra tay giúp chút hay ?" Trong điện thoại,giọng hồ ly đáng đánh đòn như trước.

      " dám nhọc Đường công tử ngài nha!" Diệp Tư : "Ăn sáng ăn sáng, tôi ăn sáng."

      "Ha ha ha, " Đường hồ ly cười hề có ý tốt, " đây vốn định hy sinh nhan sắc chút để chọc tức bạn Tiếu Bạch, em xác định cần hỗ trợ?"

      " trai, trai ơi, cần ngài giúp đâu a!" Diệp Tư vội vàng .

      "Ha ha ha, " Đường Tiểu Tam : "Tiểu Tư, đừng trai dài, trai ngắn, chừng ngày nào đó, biến thành chú của em sao."

      Hừ! là hồ ly chết tiệt, ngược lại là thấy ấm nước nào sôi nhấc ấm đó a. Diệp Tư bốp tiếng cúp điện thoại.

      Nhấn vào các link quảng cáo giúp chúng mình, nếu bạn thích bài viết này hãy likes để chia sẻ với bạn bè Fb nhé!
      Last edited by a moderator: 16/8/14
      thedark, Phong Vũ YênHaru thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 31.1
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Quảng Hằng

      [​IMG]

      [​IMG]

      Diệp Mạnh Giác chau mày lại nghĩ chút, gần đây cũng có chuyện gì tầm thường.

      "Tình huống của nạn nhân trước khi mất tích ràng ?"

      Diệp Mạnh Giác nhìn về phía Trần Á, đợi mở miệng, Trần Á : "Lưu đội trưởng, xin chờ chút, tôi gọi cho em tới, các ấy là bạn học, có thể cung cấp tình hình Diệp Tư lúc ở trường."

      Kiều Hoa Hoa rất nhanh bị mang đến nơi này. Nghe Diệp Tư mất tích, ấy sợ tới mức sắc mặt cũng thay đổi, rốt cuộc cũng chỉ là nữ sinh bé, bình thường kiêu ngạo thế nào cũng chỉ là giả vờ bên ngoài mà thôi.

      Lưu đội trưởng cũng biết trình độ nặng của vụ án này như thế nào, đừng là Trần Á gọi tới đây, dù là do Diệp Mạnh Giác gọi tới, cũng rất ràng. phi thường cẩn thận cẩn thận đem tình huống của Diệp Tư hỏi lần, chút khả nghi cũng bỏ qua.

      Sau khi hỏi xong, cẩn thận với Diệp Mạnh Giác : "Trước mắt vẫn chưa thể kết luận gì được. Tuy nhiên, bước đầu tôi đoán chắc, có lẽ có có liên quan đến bản tin BBS, cũng có thể có thể là có lien quan đến tiên sinh. Chúng tôi còn phải điều tra kỹ chút. Tuy nhiên ngài yên tâm, tôi nhất định dốc hết toàn lực đem vụ án này điều tra ràng."

      Tần Vi Khiêm đột nhiên chen vào : "Diệp Mạnh Giác, Vương Khải có thể hay ...".

      Vương Khải! Diệp Mạnh Giác cũng đột nhiên nghĩ đến ông ta, xanh mặt, cắn chặt hàm răng, nếu là Vương Khải, quyết định bỏ qua cho ông ta, nhất định phải khiến cho ông biết thế nào là phen địa ngục trần gian.

      Lưu đội trưởng mang theo đám em ở gần đó hỏi ít tình huống, sau đó thu đội trở về cục cảnh sát.

      Kiều Hoa Hoa sắc mặt tái nhợt dè dặt cẩn trọng đứng ở sau lưng Trần Á nhìn Diệp Mạnh Giác. Nếu là bởi vì nguyên nhân mở topic ở BBS, chết cũng đều khó chối tội này. Trần Á xoa xoa đầu của : "Đừng sợ, xử lý chuyện này."

      kinh sợ nhìn về phía , đây là lần đầu tiên tội nghiệp mà nhìn như vậy, năn nỉ : ". nhất định phải cứu Diệp Tư."

      "Được rồi, hứa với em." Trần Á hiếm khi dịu dàng như thế, yên lặng nhìn về phía , " cần tự trách, biết ? Chuyện liên quan đến em, có nghe chưa? để cho Diệp Tư gặp chuyện may, nhất định đem bé hoàn hảo tổn hao gì trở về."

      Diệp Mạnh Giác vẫn ngây ngốc nhìn nơi bánh mì bị vương vãi đầy mặt đất. Cho tới bây giờ, cũng nguyện ý tiếp nhận cái này, bé cưng của , bỗng nhiên bị bắt cóc. hi vọng, có lẽ về nhà lần, bé cưng ngồi ở phòng khách, ôm HELLO KITTY mà xem tivi.

      Nghĩ đến đây, xoay người ra ngoài.

      Tần Vi Khiêm theo phía sau của hỏi: " đâu thế?"

      "Về nhà, có lẽ Tiểu Tư ở nhà chờ tôi."

      Diệp Mạnh Giác cũng quay đầu lại lạnh lùng trả lời câu. Để lại Tần Vi Khiêm cùng Trần Á đối mặt nhìn nhau, Diệp Tư mất tích ngược lại là đả kích Diệp Mạnh Giác, lần này Diệp Mạnh Giác đúng là còn bình tĩnh để suy tư như ngày thường nữa.

      Diệp Mạnh Giác vô cùng lo lắng chạy trở về nhà, xuống xe, chạy nhanh vào trong nhà, Tiểu Suất ở di cuyển quanh sân, thấy trở về vội vàng ngoắt ngoắt cái đuôi tới nghênh tiếp, theo phía sau chạy vào trong nhà.

      Dạo này 1 chương dài đến 12 trang, nên ta chia 2 nhé, đừng ai phàn nàn ta......

      40 likes FB hoặc 400 click quảng cáo nhé, mỗi người có thể click nhiều lần với nhiều link khác nhau.
      Last edited by a moderator: 16/8/14

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 31.2
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Quảng Hằng


      "Bé cưng, bé cưng!"

      Diệp Mạnh Giác vừa gọi, vừa mở cửa, dì Lưu từ trong phòng của ra hỏi: "Tiên sinh, sao thế ạ? Tiểu thư có ở nhà. phải hôm nay đại trạch ăn cơm sao?"

      Trong phòng lạnh lẽo, Diệp Mạnh Giác giày cũng đổi, trực tiếp lên lầu hai. Phòng của nhóc con quét tước qua, chăn mền đều được sắp xếp cẩn thận ở giường, đến tủ đầu giường, hai tay ôm mặt, ngồi dưới đất.

      tủ đầu giường là bức ảnh mà cùng Diệp Tư chụp chung, trong ảnh chụp, hai người bọn họ rúc vào với nhau, bé con cười đến vô tâm. Đây là tấm hình bé cưng thích nhất, khi đó mới mười hai tuổi, chụp lúc sinh nhật. đem ảnh chụp cầm ở trong tay, khủng hoảng trong lòng càng lúc càng khuếch đại, xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh vuốt mặt , trơn bóng non mềm ấm áp như bình thường, mà là lạnh lẽo, lạnh lẽo như vậy, làm lòng ngừng lạnh lẽo hẳn lên.

      cầm lấy điện thoại, bấm số của Tần Vi Khiêm.

      "Tần Vi Khiêm, giúp tôi hẹn Tam ca gặp mặt. Tôi muốn tự mình đến gặp ông ấy."

      Tam ca tên đầy đủ là Đổng Bình An, là ông chủ của công ty xây dựng, bất quá thân phận của ông ta, chính là lão đại của Thanh Sư bang. Ông ta làm việc cẩn thận, thủ đoạn lại cực kỳ độc ác, thủ hạ huynh đệ mặc dù nhiều lắm, nhưng phần lớn đều là tử sĩ liều mạng trung thành, hiệu suất làm việc cũng cực cao, người có thể hạ vài chục người. Diệp Mạnh Giác lúc trước chưa từng cùng ông ta tiếp xúc qua, vẫn luôn thông qua Tần Vi Khiêm

      "Ngọn gió nào đem Diệp tổng thổi tới đây vậy?" Tam ca bỏ xì gà trong tay xuống, đứng lên chào đón.

      Diệp Mạnh Giác tự tay xốc lên mành thủy tinh chói lọi vào, hướng về phía ông chắp tay chào, : "Tam ca, tôi đây là có chuyện muốn nhờ ngài nên mới tới . Tam ca tin tức linh thông, đoán chắc biết thừa tình xảy ra ở nhà tôi."

      "Ừ, phía trước Tần tổng có với tôi." Tam ca vội vàng trả lời, : "Tôi phái các huynh đệ tìm hiểu. Diệp tổng ngài yên tâm, việc này cứ giao cho người của lão tam tôi đây xử lí. Tôi nhất định làm cho các huynh đệ tìm cho ra tiểu công chúa của cậu."

      Diệp Mạnh Giác , "Vậy cần khách sáo nữa, hạng mục chính phủ lần này, tôi để cho Tam ca. Về sau có nơi nào cần dùng đến em, mong cứ !"

      Diệp Mạnh Giác cùng Tam ca thảo luận xong, sau đó ra biệt thự của ông ta, Tần Vi Khiêm theo ra đến.

      "Bây giờ phải làm sao?"

      "Cho toàn bộ người của cậu toàn bộ xuất động, cho dù là lật đổ toàn bộ thành phố, tôi cũng phải đem bé cưng tìm ra." Diệp Mạnh Giác , " chút dấu vết để lại cũng được bỏ qua. Đêm nay tôi nhất định phải nhìn thấy bé cưng!"

      Trong bóng tối, đôi mắt thoáng qua loại ánh sáng thô bạo, tựa như lang sói, "Sau khi tìm được, đem người bắt cóc bé cưng ném xuống biển cho tôi!"

      " dặn dò xong." Tần Vi Khiêm , "Trần Á bên kia cũng đều sử dụng hết khả năng, cậu yên tâm, rất nhanh có tin tức

      Khoảng cách Diệp Tư mất tích, qua vài giờ, trong gạt tàn bàn chất đầy tàn thuốc. Diệp Mạnh Giác mang theo điếu thuốc, ở trong phòng phiền chán tới lui. Tần Vi Khiêm cũng hút điếu thuốc, sương khói lượn lờ, an ủi: "Đừng nóng vội, chút nữa có tin tức."

      Giọng còn chưa dứt, di động của bàn liền vang lên.

      Diệp Tư bị trói cách đại học N xa lắm, chỉ cách khu dân cư. Lúc bọn người của Diệp Mạnh Giác đuổi tới, người bắt cóc chạy mất. Diệp Tư ghé vào trong lòng khóc nỉ non, thấy Diệp Mạnh Giác tiến vào khóc đến càng lợi hại, từ kia trong lòng ra, liền nhào tới trong lòng Diệp Mạnh Giác.

      vừa khóc vừa đứt quãng: "Chú... Chú, đáng sợ."

      Diệp Mạnh Giác đem gắt gao ôm vào trong ngực, miệng thào : "Đừng sợ, đừng sợ, có chú ở đây. Bé cưng đừng sợ nha, về sau chú để cho những chuyện như vậy xảy ra."

      "Chú, chú..."

      "Bé cưng ngoan, chú ở đây, ở chỗ này, bé cưng đừng sợ."

      "Về nhà, chú, bé cưng muốn, muốn ở chỗ này nữa đâu." Diệp Tư thút tha thút thít .

      "Được." Diệp Mạnh Giác hai tay dùng sức, bồng đứng lên, "Bé cưng, ôm cổ chú, ngoan!"

      Diệp Tư nghe lời vươn cánh tay, ôm cổ , vùi đầu ở trước ngực , dùng sức hướng bên trong cọ xát.

      "Tần Vi Khiêm, chuyện còn lại cậu giúp tôi giải quyết!"

      Diệp Mạnh Giác xong, ôm Diệp Tư liền ra ngoài. Nơi này là tòa nhà cũ, có thang máy, Diệp Mạnh Giác ôm Diệp Tư từ tầng năm, thùng thùng thùng xuống. ra căn nhà kia, hơi thở hổn hển, phải bởi mệt, mà là bởi vì trái tim của cho đến lúc này mới trở lại vị trí cũ, thế này mới dám hít vào hơi mạnh.

      Diệp Tư trải qua buổi tối bị hoảng sợ nên sức khỏe tốt, co rút vào trong lòng Diệp Mạnh Giác, chậm rãi khóc nữa, chỉ còn thỉnh thoảng nức nở chút.

      Diệp Mạnh Giác ôm ngồi ở ghế sau, đường về nhà, cứ mãi ôm , xiết chặt lấy , buông tay.

      Lúc về đến nhà ngủ. Diệp Mạnh Giác đặt giường, nhìn gương mặt tràn đầy nước mắt của ,đời này, tuyệt để cho bất luận kẻ nào lại xúc phạm tới bé cưng của . vừa nghĩ, dưới tay vừa dùng sức, gắt gao nắm giữ bàn tay bé của . Từ nay về sau, bao giờ buông tay nữa, giao cho bất luận kẻ nào cũng yên tâm, chỉ có , chỉ có mới có thể dốc hết toàn lực bảo hộ .

      Nghĩ đến đây, tay mang theo chút run run lại kiên quyết vuốt lên khuôn mặt của . Gò má của , ánh mắt , mũi của , miệng của . Dưới đầu ngón tay của , là đôi môi đào mềm mại, sâu mê hoặc , chậm rãi dời ngón tay, nghiêng người tiến lên, run rẩy đem môi in xuống.

      Lúc chạm đến cánh môi phấn non mềm kia, khỏi thở dài tiếng sâu, đôi môi mịn màng này , là mộng tưởng nhiều năm của , hôm nay, rốt cục giấc mộng trở thành .
      thedark, Phong Vũ YênHaru thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :