1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Búp bê sữa Nhà Diệp Thiếu Gia - Lệ Lệ

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 25:
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Vân

      "Tốt. Cứ quyết định như vậy." Diệp Mạnh Giác nghĩ nghĩ, lại hỏi, "Em làm sao mà biết được?"

      Dư Chi cười lắc đầu, : "Diệp Mạnh Giác, biết sao? Khi thích người, vẻ mặt của bán đứng . Ngày đó ở sân trượt băng em phát . Em nghĩ, sở dĩ những người khác có phát , là bởi vì đối với Tiểu Tư những năm qua quá tốt."

      Diệp Mạnh Giác như có đăm chiêu, may mắn là chỉ có Dư Chi phát , cũng may mắn Dư Chi giống những người phụ nữ khác, bé cưng nhà nếu bị người khác lôi lên đầu sóng ngọn gió như thế nào. Nghĩ đến đây, khỏi nắm chặt nắm tay.

      "Diệp Mạnh Giác." Dư Chi nhìn sắc mặt thay đổi mấy lần, biết nghĩ tới điều gì, , " có thể cần nỗ lực thích em, nhưng mà, phải nỗ lực thích Tiểu Tư nữa. Chính cũng biết nếu chuyện như vậy truyền đối với tạo thành những ảnh hưởng rất lớn. Tiểu Tư  bé yếu ớt như vậy sao có thể thừa nhận được áp lực như thế?"

      (Nhan: Bà nó, có ai cho mượn chiếc dép phan chết con mụ Dư Chi này giùm cái…..Đạo đức giả hết sức….>____<….)

      " biết, ... cố gắng." Diệp Mạnh Giác thấp giọng , dường như phải trả lời Dư Chi, mà là giống như cho bản thân mình nghe.

      "Diệp Mạnh Giác, em phải là người cao thượng, có thể vô tư đem bản thân mình hi sinh cứu giúp người khác. trong tâm tư, em  ít nhiều  hi vọng có thể thích em. Tuy nhiên, em cũng biết hy vọng như thế xa vời. Nếu quả có ngày, em cảm giác mình càng hãm càng sâu mà lại hoàn toàn thể đáp lại em được, Diệp Mạnh Giác, đến lúc đó em dừng lại." Dư Chi , "Đồng thời nếu cần hỗ trợ của em nữa, cũng nên với em tiếng."

      "Được, ." Diệp Mạnh Giác nhìn Dư Chi, lại trịnh trọng , "Dư Chi, bất kể như thế nào, cũng muốn cảm ơn em."

      "Diệp Tư, có người tìm."

      nữ sinh bình thường chuyện cùng Diệp Tư , dùng ngữ khí  cực kỳ dịu dàng với .

      Diệp Tư có điểm được sủng thành lo, nhìn ra ngoài cửa phòng học cũng   nhìn thấy người, tuy nhiên, nữ sinh kia xấu hổ đứng ở nơi đó, chắc là có người rồi.

      "Con mịa nó!" Kiều Hoa Hoa thấp giọng hét lên, "Phát xuân, phát xuân ! Lý Xuân Hoa hoàn toàn thẹn gọi tên của ta a! Cậu xem ánh mắt ta ** ! Còn có giọng cũng **!"

      Diệp Tư bĩu môi khinh thường Kiều Hoa Hoa, nghiêng thân mình theo chỗ ngồi từ bên trong ra ngoài.

      thiếu niên đứng ngoài cửa đưa lưng về phía .

      "Cậu là... ?" Diệp Tư chần chờ hỏi.

      Thiếu niên kia xoay người, đối với cười sáng lạng, "Diệp Tư!"

      "Đường Duyệt!" Diệp Tư ngạc nhiên mừng rỡ kêu lên, "Cậu tại sao lại ở chỗ này?"

      Đường Duyệt khỏi khẽ cười lắc đầu, "Diệp Tư, mình phải nhắc cậu vấn đề, mình là học bên trung học nha"

      "Ah, đúng là trường của chúng ta có khối dành cho trung học a, " Diệp Tư ngây ngô cười, "Mình lúc nãy nghĩ tới."

      Đường Duyệt tối hôm đó cùng Diệp Tư   chuyện, vừa khéo Diệp Mạnh Giác kêu Diệp Tư ăn cái gì, cho nên cái đầu của  Diệp Tư nắm bắt được, Đường Duyệt với cái gì, hoàn toàn có năng lực suy xét.

      "Tôi , ra đúng là có trai đẹp đến a!”  giọng đáng đánh đòn của Kiều Hoa Hoa truyền tới. Diệp Tư vừa thấy, người kia thay thế Lý Xuân Hoa đứng ở phía sau bọn họ.

      "Hì hì hì, Đường Duyệt, thử nghe xem mục đích mờ ám của cậu đến đây tìm Diệp Tư nhà chúng tôi là có chuyện gì nha?”

      Kiều Hoa Hoa cà lơ phất phơ trêu đùa Đường Duyệt.

      Diệp Tư ở trong lòng mắng thầm, Kiều Hoa Hoa cậu là nữ lưu manh! Nữ lưu manh! vạn lần! vạn lần!

      Đường Duyệt có vẻ như hoàn toàn để ý tới Kiều Hoa Hoa, chỉ hướng Diệp Tư cười : "Tuần này lớp sáu của mình công viên cắm trại ăn đồ nướng , cậu có muốn cùng ?"

      " cắm trại ăn đồ nướng?" Diệp Tư hưng phấn mà , "Được, được. Mình cũng chưa bao giờ được . Nhưng mà, bạn học lớp khác cõ thể tham gia cùng sao?"

      Đường Duyệt gật đầu : "Ừ, có thể, cậu yên tâm . Vậy thứ bảy mình đón cậu?"

      Diệp Tư vội vàng : " cần cần, mình với chú tiểu Lý đưa  mình qua là được rồi."

      "Tốt lắm, thứ bảy buổi sáng 8 giờ, ở cửa phía nam công viên Hồ Nam tập hợp nhé."

      "Được rồi." Diệp Tư vui vẻ híp mắt cười rộ lên, "Chúng ta thứ bảy gặp."

      Kiều Hoa Hoa được để ý tới muốn tức sùi bọt mép, mấy cọng tóc ngắn của cũng muốn dựng đứng lên hết rồi…

      "Đường Duyệt, cậu dám làm lơ tôi hả! Còn có Diệp Tư! Các cậu..."

      Đường Duyệt nhìn Diệp Tư : "Cứ như vậy , nếu như có chuyện cứ gọi điện thoại cho mình, thứ bảy gặp."

      "Ừ." Diệp Tư dùng sức gật đầu, "Thứ bảy gặp, Đường Duyệt!"

      Đường Duyệt cùng chào tạm biệt rồi xoay người , Diệp Tư nhìn biến mất ở cuối hành lang, thế này mới xoay người về lớp học, ngang qua Kiều Hoa Hoa xanh cả mặt, tóc dựng đứng trước mặt, đắc ý quan sát Kiều Hoa Hoa từ xuống dưới chút, trong lòng hả hê, hận thể chống nạnh ngửa mặt lên trời cười dài, ha ha ha, rốt cuộc tìm được món đồ tốt có thể chiến thắng , nhìn a! nhìn ! Bị áp bách lâu như vậy, mai kia xoay người làm chủ nhân tư vị quả thực quá tuyệt vời. Đường Duyệt quả nhiên lợi hại, Kiêu Hoa Hoa nổi tiếng kiêu ngạo khinh địch như vậy cũng có thể bị cậu ta chọc cho tức điên, chậc chậc chậc.

      "Tiểu bánh bao! Cậu biến thành người xấu a! Đồi bại a! Cậu cùng với Đường Duyệt quen nhau bao lâu liền cùng với tên kia làm chuyện xấu a!" Kiều Hoa Hoa nổi trận lôi đình, theo phía sau Diệp Tư, ngừng chửi bới Đường Duyệt, "Cậu xem cậu ta dáng người khinh miệt như vậy, vừa thấy biết phải là người thiện lương gì a, lưu manh, tuyệt đối là lưu manh!"

      "Kiều Hoa Hoa, trước mắt mình chỉ thấy được có người lưu manh, đó chính là cậu nha,  nữ lưu manh!" Diệp Tư , " được chửi bới Đường Duyệt, nếu mình vĩnh viễn để ý tới cậu nữa."

      Kiều Hoa Hoa vòng qua trước mặt Diệp Tư, cẩn thận chu đáo hỏi: "Tiểu bánh bao, cậu thành khai báo cho tớ, cậu phải là cùng Đường duyệt kết giao quan hệ mờ ám chớ. Làm cái gì lại bao che cho người ta như thế a? phải mới lần thứ hai gặp mặt mà cứ như vậy che chở cho cậu ta nha?"

      "Kiều Hoa Hoa cậu lưu manh! Đại lưu manh! Tớ cũng để ý tới cậu nữa!" Diệp Tư quát.

      Kiều Hoa Hoa ý thức được Diệp Tư giận , cũng quên bản thân mình vừa mới nổi giận chuyện gì, nhanh nịnh nọt : "Tiểu Tư a, tớ là quan tâm cậu thôi, cậu mới lần thứ hai thấy cậu ta làm sao biết được cậu ấy phải lưu manh? Phải hay ? Chỉ bằng hoả nhãn kim tinh của tớ, vừa thấy biết cậu ta phải dễ chọc."

      Hừ! Diệp Tư hừ lạnh tiếng, cậu mới là lưu manh! Diệp Tư nổi giận, quyết đoán quyết định phản công!

      "Kiều Hoa Hoa, có phải Đường Duyệt hôm nay bị cậu trêu đùa, cậu cậu ấy là người tốt? Cậu về điểm này tính toán nhặt, đừng nghĩ chỉ muốn bắt nạt người ta."

      "Tớ..."

      "Cậu cũng đừng giải thích, giải thích là che dấu. Che dấu lên tớ sai!"

      "Tiểu bánh bao..."

      " cần kêu tôi tiểu bánh bao, lại kêu cẩn thận tôi cho Trần Á biết!"

      "Cậu..."

      "Cậu cái gì mà cậu, tớ hôm nay là hát lên bài ca nông nô nổi dậy, cậu muốn như thế nào đối với tớ? Hử?”

      "..."

      " phản đối à, Kiều Hoa Hoa, tớ cho cậu biết, tớ tin tưởng vững chắc vào chân lý “ chết trong im lặng, bùng phát trong im lặng!” Tôi bộc phát! Kiều Hoa Hoa! Về sau được nữa!"

      Kiều Hoa Hoa nước mắt ròng ròng nhìn Diệp Tư, sau lúc lâu, lóe lên ánh mắt hâm mộ giọng : "Tiểu bánh bao, con mịa nó, thế nào sớm, cậu có sức chiến đấu quá mạnh mẽ! Tớ tại tuyên bố, cậu phản công thành công! Tớ bội phục cậu!"

      Phụt ~ Diệp Tư nghe vậy liền muốn ói, đây là tình huống gì? Kiều Hoa Hoa phải hẳn là giống như con khỉ vò đầu bứt tai, nhảy dưới nhót a? Bội phục? Thế nào phản công thành công, có vẻ như có sung sướng đến thế? Kiều Hoa Hoa lại tính kế sao?

      Kiều Hoa Hoa nhìn vẻ mặt Diệp Tư rối rắm, trong lòng thầm cười trộm, trẻ con, cậu muốn sung sướng sao? Ha ha ha, cậu còn kém lắm, chậc chậc chậc, tiểu bánh bao lúc ra uy, sức chiến đấu vẫn là tương đối khả quan thôi. Oa ha ha, rốt cục khiến dạy dỗ thành ra đối thủ răng bén lưỡi nhọn, những ngày sau, ngẫm lại đều rất đẹp a. lại nhàm chán, lại nhàm chán !

      Hai người ai cũng có mưu đồ riêng, đều tự trở lại chỗ ngồi đem sách ra đọc tiếp tục chuyện.

      Kiều Hoa Hoa nghĩ tới, kích phát ra sức chiến đấu của Diệp Tư, nhiều năm sau, Diệp Tư trở thành người đầy trang bị vũ khí.

      Diệp Mạnh Giác quả nhiên như , rất ít xuất trong nhà, có đến vài ngày, Diệp Tư đều nhìn thấy . Mỗi buổi tối chờ đến khi ngủ quên mất, buổi sáng rời giường chuyện thứ nhất là chạy đến trong phòng của Diệp Mạnh Giác, xem có trong đó hay . Tuy nhiên, để cho tiếc nuối chính là vẫn luôn có nhìn thấy dấu hiệu có trở về nhà.

      Cho dù là trước đó biết, trong lòng Diệp Tư vẫn có tia mất mát. Trong điện thoại giọng Diệp Mạnh Giác dịu dàng dễ nghe, dặn phải  ăn cơm ngon, phải ngoan ngoãn ngủ, hết thảy tựa hồ giống như trước kia lúc công tác, chính là lại mơ hồ cảm thấy rời càng ngày càng xa. muốn hỏi chút, vì sao nhiều ngày như vậy cũng về nhà, có chăm sóc tốt bản thân mình hay , định đến bên miệng lại nuốt trở vào.

      Thứ sáu, Lý Hoa Quyên sang đây xem bọn họ. Nghe được Diệp Mạnh Giác lâu chưa có trở về nhà, bà cũng giống như trước lo lắng về thân thể , mà là mang theo điểm ý cười gật gật đầu. Vẻ mặt tươi cười của bà làm cho Diệp Tư chảy mồ hôi lạnh. cảm giác được đằng sau nụ cười này chính là che dấu chuyện mấy tốt đẹp.

      Lý Hoa Quyên lúc với Diệp Tư hai ngày cuối tần nên trở về nhà lớn ăn cơm. Diệp Tư nghĩ đến cuộc hẹn cùng Đường Duyệt liền cự tuyệt.

      Buổi sáng thứ bảy, Diệp Tư đúng hẹn đến cửa đông công viên Hồ Nam, Đường Duyệt chờ ở nơi đó. Diệp Tư xuống xe, chạy tới ngượng ngùng : "Đường Duyệt, mình tới trễ sao? ngại quá a."

      Đường Duyệt vội vàng : " có, là mình sợ cậu tới sớm, mình nhàm chán, cho nên mình mới đến sớm hơn chút. ra mình cũng vừa mới đến a."

      Diệp Tư nhìn Đường Duyệt, trong lòng xúc động, Đường Duyệt tốt a, nữ lưu manh Kiều Hoa Hoa kia cứ  như vậy mà chửi bới Đường Duyệt, hừ!

      Bạn học của Đường Duyệt cũng từ từ đến đông đủ, thấy Diệp Tư dứng bên cạnh Đường Duyệt, vài nam sinh ồn ào : "Đường Duyệt, nhìn ra, cậu có “người nhà” ?"

      Mặt Diệp Tư lập tức đỏ lên.

      Đường Duyệt cười híp mắt trả lời: " phải có thể mang người nhà theo sao? Mình mang em đến, như thế nào?"

      "Oh, em a ~" vài người đáng khinh cười khà khà, thấy thế nào cũng rất giống với Kiều Hoa Hoa kia

      Diệp Tư khỏi lắc đầu, ra mỗi người bên người đều có hoặc là vài  Kiều Hoa Hoa a! Như vậy xem ra vẫn là may mắn, bên người mới chỉ có Kiều Hoa Hoa.

      Đường Duyệt nghiêng đầu cùng Diệp Tư chuyện, thừa lại vài người nở nụ cười nửa ngày, thú vị vuốt cái mũi ra.

      Diệp Tư thấy bọn họ phẫn nộ mà , khỏi bật cười, "Đường Duyệt, ra cậu là có kinh nghiệm đấu tranh, khó trách Kiều Hoa Hoa bị tác phong của cậu chọc thành như vậy."

      "Ừ." Đường Duyệt cười làm như , "Tớ trải qua nhiều năm đối địch đấu tranh, tổng kết ra kinh nghiệm chính là nhìn bọn họ, như vậy bọn họ dĩ nhiên là cảm thấy có ý nghĩa."

      "Đúng vậy, Kiều Hoa Hoa lần trước bị tác phong của cậu chỉnh  thảm." Diệp Tư , "Mình rốt cục có thể hãnh diện, ức hiếp ấy lần."

      "Phải ? Vậy cậu hẳn là nên cám ơn tớ ."

      "Đúng vậy, mình chỉ muốn cám ơn cậu chỉ riêng chuyện này đâu." Diệp Tư xong, còn cười hì hì, mà là có chút trịnh trọng , "Đường Duyệt, cám ơn cậu, lần trước theo giúp mình cùng công viên tưởng niệm."

      "." Đường Duyệt , "Kỳ thực mình phải cám ơn cậu mới đúng, mình cũng lâu xem mẹ mình, lần đó vừa khéo có thể nhìn bà ấy."

      Click vào Quảng cáo ủng hộ chúng mình nào!!!!!
      thedarkHaru thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 26:
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Vân

      Trong công viên gió mang theo mùi hoa nhàn nhạt thổi qua đến, khí thoáng có chút trầm trọng, Đường Duyệt nhìn nhìn : "Tuy nhiên, mình lần trước ở quán rượu thiếu chút nữa nhận ra cậu, so với lần đầu tiên thấy cậu bây giờ gầy nhiều lắm."

      Diệp Tư ngây ngô cười rộ lên, nửa ngày mới ngượng ngùng : "Kỳ thực, tớ gần đây giảm béo. Kiều Hoa Hoa , nữ sinh quá béo, nam sinh lại thích."

      Đường Duyệt phụt tiếng bật cười: "Kiều Hoa Hoa đúng là dạy cậu ít chuyện a."

      Diệp Tư : "Đúng vậy, ấy mặc dù nhiều nhất là hại bạn, nhưng vẫn là dạy cho mình biết ít chuyện."

      Bạn trong lớp của Đường Duyệt đến đầy đủ, đám thiếu nam thiếu nữ líu ríu cười cùng nhau vào công viên.

      Diệp Tư tâm tình tốt trở về nhà.Lớp của rất ít tổ chức các buổi hoạt động tập thể như vậy, vì thế đối với hết thảy đều mới mẻ.

       Vừa vào cửa liền nhìn thấy túi du lịch của Diệp Mạnh Giác để bên cạnh sofa. Diệp Tư sửng sốt, vội vàng bỏ giày ra chạy vào.

      "Chú, chú!"

      vừa chạy vừa kêu.

      Dì Thái từ phòng bếp ra, thấy , vội vàng : "Tiểu Tư chậm chút. Chú của cháu có nhà."

      Thấy Diệp Tư dừng lại, tiếp: "Vừa nãy chú của cháu trở về chuyến, thu thập chút quần áo, bảo là muốn nơi khác công tác, tại hẳn là trở về bên nhà ông nội cháu cùng ông bà cháu ăn cơm rồi. Buổi tối hẳn là trở lại."

      Diệp Tư xoay người hướng ra bên ngoài chạy, dì Thái ở sau lưng hô: "Tiểu Tư, cháu đâu? ăn cơm sao?"

      "Cháu nhà bà nội, trở về dùng cơm." Diệp Tư cũng quay đầu lại .

      Lúc đến Diệp gia, sắc trời hoàn toàn tối đen.

      Diệp Tư đứng dưới dưới ánh đèn mờ nhạt ở trong sân, thấy xe của chú đậu trong hoa viên, liền chạy nhanh đến phòng khách.

      Trong phòng, ngọn đèn chói lọi, tiếng cười đùa thỉnh thoảng truyền đến.

      Diệp Tư đứng ở cửa sảnh vừa lúc định vào, nghe thấy giọng của Lý Hoa Quyên truyền tới.

      "Như vậy tốt, mẹ sớm hai con rất hợp mà, có phải hay lão Diệp? Ông xem bọn chúng trai tài sắc, thấy thế nào cũng xứng."

      Trái tim Diệp Tư lập tức thắt chặt, người bà , chẳng lẽ là chú?

      "Con nhiều năm như vậy, rốt cục làm được chuyện mà ba cảm thấy hài lòng." Đúng là giọng của Diệp Quân, "Dư Chi, cháu cùng người trong nhà qua chuyện này chưa? Nếu quyết định cùng nhau, vậy tiếng để hai nhà có thể gặp mặt chuyện ."

      Trái tim Diệp Tư đập liên hồi. lén lút buông tay nắm cửa, bước lui về phía sau. Vài bước sau, ngồi bệch mặt đất, rốt cuộc bò dậy nổi. nghe thấy bọn họ trong phòng cười cười, thấy bên trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng nhưng bóng người lại mờ mịt, đó là thế giới mà khát vọng được vào. ai biết, ở ngoài cửa sảnh vài bước, dưới tàng cây sồi xanh lá, có bé, mặt mang đầy nước mắt, như vậy hèn mọn ngồi ở chỗ kia, chờ bọn họ phát , lại sợ bọn họ phát . ngồi liệt ở chỗ kia, nước mắt giống hồng thủy vỡ đê, ngăn cho chúng được chảy xuống. Dường như lâu đến cả thế kỷ, rốt cục chậm rãi đứng lên, rời chỗ đó.

      Ngày này, rốt cục vẫn phải đến.

      Diệp Mạnh Giác cơm nước xong, lại cùng người trong nhà hàn huyên hồi, đem Dư Chi đuổi về nhà, thế này mới trở về. Lúc về đến nhà, hơn mười giờ.

      Trong phòng im ắng tối đen, chút ánh sáng. Diệp Mạnh Giác ở cổng vòm mở đèn, thấy giày của tiểu nha đầu quăng ném lộn xộn, cười cười, biết lại gấp làm gì, lại đem giày đá văng lên lộn xộn lung tung. thay giày, thuận tay đem giày của Diệp Tư cất .

      Mới mười giờ ngủ, xem ra hôm nay chơi mệt mỏi. Diệp Mạnh Giác nhìn về phía lầu hai cửa phòng ngủ của Diệp Tư khép chặt nghĩ.

      buổi trưa hôm nay lúc trở lại, nghe dì Thái , Diệp Tư cùng bạn học công viên chơi, vốn dĩ lòng khẩn trương thoáng buông lỏng chút, rồi lập tức cảm thấy thất vọng. Có lẽ, và bé cưng của về sau đều như vậy . tuần gặp được chỉ lần, mỗi người đều có bạn bè riêng, mỗi người đều tự trải qua cuộc sống của riêng mình. Trong lòng nỗi mãnh liệt cảm xúc muốn như vậy, lại thể làm gì. Như vậy tốt lắm, như vậy tốt lắm! tự an ủi mình, phải là muốn như vậy sao?

      Diệp Mạnh Giác chậm rãi lên lầu hai, đứng ở trước cửa phòng Diệp Tư, do dự nửa ngày, rốt cuộc đẩy cửa ra.

      Diệp Tư mặt hướng vào trong ngủ, đứng ở trước giường , lâu sau, thở dài, xoay người ra ngoài.

      Diệp Mạnh Giác cửa vừa đóng lại, Diệp Tư liền xoay người lại, nằm ở giường luôn luôn ngủ, nghe thấy giọng của  Diệp Mạnh Giác, sợ tới mức vội vã xoay đầu hướng bên trong, sợ hãi bị Diệp Mạnh Giác thấy khóc đến mắt sưng lên.

      Ngày hôm sau trước khi , Diệp Mạnh Giác tới trong phòng Diệp Tư, giống như lúc trước dán lên đầu giường của của lời ghi chép.

      Chờ rồi Diệp Tư mới trở mình, lấy xem tờ giấy ghi chép màu hồng nhạt, như cũ vẫn là cái đầu con mèo, phía dưới viết: bé cưng, ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn đến trường, chú phải ra khỏi nhà thời gian, trở về mang quà về cho bé cưng.

      Diệp Tư cầm tấm giấy ghi chép tong tay, nước mắt nhịn được rào rào rơi xuống. Chú của , vẫn chú nhưng trong trái tim của mọi thứ thể quay trở lại. nhịn được nằm sấp ở gối, khóc nức nở.

      Diệp Mạnh Giác lần này công tác thời gian có hơi lâu. Chờ lúc trở lại, là mùa đông. Diệp Tư đội mũ tròn tròn, giống như quả cầu, ngồi xổm bên cạnh vườn hoa, cầm trong tay cái xẻng , biết vội cái gì, ngay cả tiếng xe trở về đều nghe thấy.

      Diệp Mạnh Giác đứng ở ngoài viện nhìn , trong lòng có loại cảm giác thỏa mãn hiểu được, khỏi nhàng giương lên khóe miệng, hơn tháng, mỗi ngày vội đến sứt đầu mẻ trán, nhưng là, buổi tối gọi điện thoại chúc ngủ ngon cho Diệp Tư lại chưa từng quên. Trong điện thoại, giọng của nhóc con mềm yếu dẻo dẻo mỗi lần cũng có thể làm cho toàn thân nhàng. cũng có rất nhiều lần kềm nén được, muốn trở về nhìn , chính là, mỗi lần đến sân bay, lại do dự, cứ như vậy lặp lặp lại nhiều lần, hôm nay rốt cục cũng trở về gặp .

      đẩy cửa ra tiến vào, đứng ở sau lưng của Diệp Tư

      "Bé cưng!"

      Diệp Tư tay ngừng chút, nghiêng đầu, lại tự nhủ : "Giống như lại nghe đến giọng của chú rồi."

      Diệp Mạnh Giác cảm thấy hốc mắt hơi hơi nóng lên, lại bảo tiếng: "Bé cưng!"

      Diệp Tư mạnh quay sang, mở to hai mắt nhìn chút, sau đó, lập tức ném xẻng trong tay, bổ nhào qua.

      "Chú!"

      hô, lại có chút muốn khóc.

      "Chú!"

      lại hô tiếng, vùi đầu ở trong lòng , cũng nhúc nhích.

      trong nháy mắt Diệp Mạnh Giác có vẻ như quay về chín năm trước, lần đó nhi viện tìm được . Lần đó, cũng như vậy nhào vào trong lòng , lần đó, cũng gầy đến khiến đau lòng.

      vươn tay ôm , đau lòng hỏi: "Bé cưng, bé cưng làm cái gì? Thế nào gầy thành như vậy?"

      Diệp Tư ở trong lòng buồn buồn "Ừ" tiếng cũng tiếp tục chuyện.

      ôm , cúi đầu ngửi mái tóc nhàn nhạt mùi chanh củacô, nhưng lại cam lòng buông ra.

      Dì Thái từ trong nhà ra, thấy Diệp Mạnh Giác ôm Diệp Tư đứng ở trong sân, vội vàng : "Diệp tiên sinh trở lại? Trời lạnh như thế này, các người còn mau vào nhà?"

      Diệp Mạnh Giác thế này mới giật mình có điểm thất thố, vội vàng buông Diệp Tư, cười hướng dì Thái : "Đúng vậy, trời lạnh."

      xong, hướng Diệp Tư : "Bé cưng, mau vào nhà, đừng để bị đông lạnh."

      Diệp Tư cúi đầu, ở phía sau vào phòng.

      Diệp Mạnh Giác cởi áo khoát, Diệp Tư rất nhanh tiếp nhận treo lên.

      Dì Thái bưng hai chén trà nóng lên, ra, : "Diệp tiên sinh đúng trở lại. Tiểu Tư cả ngày lẩm bẩm nhắc đến cậu. Tôi nghĩ nếu như cậu trở về, da miệng của bé chắc thể nào lành da non được."

      Diệp Mạnh Giác nhìn Diệp Tư treo quần áo : "Phải ? Nhớ chú như vậy tại sao nghe bé cưng trong điện thoại qua? Gầy thành như vậy?"

      Diệp Tư cũng cởi áo khoát của mình ra, có quần áo mùa đông che dấu, thân mình càng thêm gầy yếu.

      Nhìn thấy Diệp Tư thân thể gầy yếu, Diệp Mạnh Giác sắc mặt khó xem, hỏi dì Thái: "Sao lại thế này? Bé cưng có ăn cơm sao?"

      Dì Thái thở dài, : "Tôi cũng biết a, vừa mới bắt đầu, ngày cũng ăn cơm, là ăn vô. Về sau mẹ cậu lại đây mang con bé bệnh viện xem qua hồi, thành vấn đề, có thể là bị stress. Mấy ngày gần đây lượng cơm ăn nhưng ra cũng tệ, mỗi bữa có thể miễn cưỡng ăn được chén ."

      Diệp Tư lề mà lề mề tới, giọng : "Bé cưng sao đâu chú."

      Diệp Mạnh Giác nhìn hỏi: "Bé cưng, có thể cho chú biết như thế này là sao? Làm sao có thể vô duyên vô cớ ăn ngon? Rốt cuộc là thế nào?"

      Diệp Tư có chút do dự, muốn như thế nào đây? Bởi vì nhớ chú nhớ đến ăn ngon sao? Chú nếu biết được ý nghĩ này, nhất định cho rằng bé cưng điên rồi.

      "Bé cưng, gần đây giảm béo." giọng .

      "Giảm béo?" Diệp Mạnh Giác nghe được lập tức nổi giận, nhớ tới lần trước Diệp Tư bởi vì giảm béo mà té xỉu bị đưa bệnh viện, hơn nữa còn là vì nam sinh, tức giận hỏi, "Bé cưng nhớ lần trước vì sao đến bệnh viện sao? Bé cưng  còn muốn lại dọa chú lần sao? Bé cưng, tại sao có thể thương tiếc thân thể của mình đây?"

      Diệp Tư cúi đầu, nghịch dây thắt lưng của mình .

      "Bé cưng nghe chú sao, bé cưng! Nhìn chú!" Diệp Mạnh Giác đưa tay nắm giữ bả vai Diệp Tư : "Bé cưng phải đáp ứng chú còn cấp bách giảm cân như vậy sao? Là tên nam sinh nào bé cưng mập ra? cho chú!"

      Diệp Tư như trước cúi đầu, chính là trong tay dây lưng biến thành bánh quai chèo.

      Thấy lời nào, Diệp Mạnh Giác càng căm tức. Tiểu nha đầu vì thích nam sinh đến lời của cũng nghe.

      "Bé cưng, lời bé cưng hứa với chú còn ý nghĩa gì sao? Hả???" Diệp Mạnh Giác hỏi, "Bé cưng cho chú? Rốt cuộc là vì nam sinh như thế nào mà để cho bé cưng để ý đến bản thân mình nữa? Nam sinh như thế đáng để thích."

      "Tại sao chuyện?"

      Nhóc con cúi đầu lời nào, Diệp Mạnh Giác càng xem càng nổi giận.

      "Bé cưng bây giờ phải đáp ứng chú, về sau lại giảm cân như vậy nữa, tuyệt đối được có lần nữa! Có nghe thấy ? Bất kể là bởi vì ai, đều cho! Có nghe thấy ?"

      Diệp Tư nhàng gật gật đầu, vẫn là lời dùng sức quấy nghịch dây lưng trong tay.

      chưa từng có như vậy, chưa từng trả lời lúc chuyện, Diệp Mạnh Giác trong cơn giận dữ, rốt cuộc là chàng trai nào khiến bé cưng biến thành như vậy.

      nhìn chằm chằm đầu tóc của , hận thể để cho ánh mắt phun lửa, đem tổn thương, như vậy ngẩng đầu lên nhìn .

      "Bốp."

      giọt nước mắt tại tay Diệp Tư.

      "Bốp."

      Lại là giọt.

      Diệp Mạnh Giác hoảng, vội vàng đưa tay khuôn mặt nâng Diệp Tư lên.

      Khuôn mặt nhắn cỡ bàn tay tràn đầy nước mắt, cắn chặt môi, cố cho tiếng khóc tràn ra.

      "Bé cưng ngốc, bé cưng ngốc." Diệp Mạnh Giác vội vàng hốt hoảng và lóng ngóng lau nước mắt mặt , miệng thào : “Bé cưng ngốc, khóc cái gì? Chú là lo lắng thân thể của bé cưng, khóc cái gì? Chú cũng phải hung dữ với bé cưng, bé cưng ngốc."

      Diệp Tư quyệt miệng, rốt cục khóc ra thành tiếng.

      Nước mắt mặt tràn ra như nước cho dù có lau cũng hết, Diệp Mạnh Giác có biện pháp, ôm vào trong ngực dụ dỗ.

      Diệp Tư càng khóc càng lợi hại, thân mình cũng run lên.

      "Bé cưng khóc, khóc ha, là chú đúng, chú nên đối bé cưng chuyện lớn tiếng, bé cưng ngoan a, nếu bé cưng đánh chú ? Ừ? Bé cưng đánh chú có được hay ?"

      Diệp Mạnh Giác gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, chính là mặc kệ thế nào dỗ, Diệp Tư như cũ quan tâm ở trong lòng khóc lớn. Tay gắt gao nắm chặt quần áo của buông.

      #888888;'](Nhan: bà con dòng họ muốn ném đá, muốn chém giết tìm tác giả nha, ta đây trù ẻo bà này tám trăm lần rồi, ngược vừa thôi chứ, ngược kiểu này ta làm sao chịu nổi, ô…ô… khóc hết mấy hộp khăn giấy rồi….. QH a, ta muốn cúp ed truyện này a…..)
      thedark, Phong Vũ YênHaru thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 27.1
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Vân

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 16/8/14
      thedark, Phong Vũ YênHaru thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 27.2
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Vân

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 16/8/14
      thedark, Phong Vũ YênHaru thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 28
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Quảng Hằng

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      Hai má trắng mịn, xúc cảm vô cùng tốt, Diệp Mạnh Giác khỏi mê mãi cọ sát. Diệp Tư giống cá chạch trượt qua trượt lại, miệng còn ngừng cầu xin tha thứ.

      Diệp Mạnh Giác chỉ cảm giác hô hấp của mình nặng thêm, trong đầu kêu loạn, đè bả vai Diệp Tư lại, thanh khàn khàn : "Ngoan, đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích."

      Hơi thở nóng rực phả vào mặt Diệp Tư, thân thể khỏi nổi lên tầng da gà, thanh Diệp Mạnh Giác khàn khàn, dường như có riêng loại ma lực, liền ngoan ngoãn dám động.

      Cằm của Diệp Mạnh Giác chậm rãi rời khỏi mặt của , tiếp theo, có thứ ấm gì đó khắc ở gương mặt . Đầu óc Diệp Tư trống rỗng, chỉ cảm thấy cả người tê dại, chút ý thức cũng có.

      Chờ phục hồi tinh thần lại, Diệp Mạnh Giác đem gắt gao ôm vào trong ngực, hơi giật giật, Diệp Mạnh Giác liền ôm chặt hơn nữa.

      Thanh khàn khàn của từ đầu truyền tới: "Ngoan, ôm lát thôi, để cho chú ôm lát thôi, bé cưng."

      Diệp Tư động đậy được nữa, uốn tại trong lòng . Cái ôm ấp này, ấm áp bao bọc lấy mười mấy năm, hốc mắt chậm rãi nóng lên, muốn sau này vẫn luôn ở trong vòng tay ấm áp này, cả đời này, đều ở bên trong đó ra.

      Dưới ánh đèn nhu hòa, người đàn ông đứng ở trước giường bệnh, nhắm mắt lại, cằm để đỉnh đầu của bé, bé con trong lòng cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ghé vào trước ngực .

      Diệp Mạnh Giác nhịn được thở dài, cho dù là ở trong bệnh viện ở lại mấy ngày, hơi thở đặc biệt ở người bé con trong lòng cũng vẫn luôn hấp dẫn lấy . khó có thể kiềm chế mình, lại nghiêng đầu, ở bên tai trắng mịn của gặm vài cái.

      Trong lòng, bé con hơi hơi rung động, vùi đầu ở cổ của , hít thở mấy hơi sâu.

      "Bé cưng."

      "Vâng?"

      "Bé cưng."

      "Vâng."

      "Bé cưng, chú trở về nhà ở được ??."

      Bé cưng trong lòng có trả lời, hồi lâu sau, : "Chú, sau này chú còn chuyển ra ngoài nữa ? Chú còn có thể đem bé cưng bỏ ở nhà mình nữa ?"

      "... , còn."

      "Sau này chú chăm sóc cho bé cưng tốt, còn làm cho bé cưng sinh bệnh khó chịu, có được hay ?"

      **********************

      Diệp Mạnh Giác chuyển về nhà ở lần nữa. Chuyện này, làm cho Diệp Tư mừng thầm lâu. Nhưng mà, quá bao lâu, tin vui lớn hơn nữa truyền đến, Diệp Mạnh Giác cùng Dư Chi chia tay. Nhìn Lý Hoa Quyên ở trong phòng khách dạy dỗ Diệp Mạnh Giác, Diệp Tư núp ở lầu phúc hậu che miệng cười trộm.

      Hết thảy, có vẻ như về lại giống như trước. có người phụ nữ khác, chỉ có cùng chú.

      Diệp Mạnh Giác nghe Lý Hoa Quyên lải nhải xong, đứng dậy lên lầu hai, bước qua khúc quanh thang lầu, Diệp Tư núp kỹ thân mình nho lộ ra, tiếng động cười cười, đến bên cạnh , nhóc con vẫn còn che miệng, biết vụng trộm mừng thầm cái gì đây.

      Diệp Mạnh Giác vừa tới thư phòng, vừa : "Vụng trộm trốn ở chỗ này, vui vẻ cái gì thế?"

      Diệp Tư thế này mới phát lên lâu, liền vội vàng đứng lên, giống cái cái đuôi ở phía sau , lắc qua lắc lại.

      "Sao thế?"

      Diệp Tư nhìn nhìn , cẩn thận hỏi: "Chú, bà , chú cùng dì Dư Chi chia tay ?"

      "Ừ."

      "Vì sao?"

      Diệp Mạnh Giác nghĩ chút, hỏi: "Bé cưng, bé cưng thích dì Dư Chi sao?"

      Diệp Tư do dự lát, bất kỳ người phụ nữ nào, chỉ cần là bạn của chú, đều thích.

      Có lẽ là nhìn thấu do dự của , Diệp Mạnh Giác : "Bé cưng, về sau chú cùng dì Dư Chi chỉ là bạn bình thường, bé cưng nhìn thấy dì Dư Chi phải ngoan ngõan chào hỏi lễ phép giống như trước, có biết ?"

      "vâng. Bé cưng biết , chú." khoan khoái đáp ứng, chỉ cần phải bạn chú, muốn tiếp đón như thế nào đều được!

      Con của Dì Thái vừa sinh được thằng nhóc vừa béo vừa trắng, bà bận đến bù đầu, sau đó xin nghĩ việc, về nhà trông cháu . Mới tới là người phụ nữ họ Lưu, tuổi cũng gần bằng dì Thái, thoạt nhìn, người cũng tệ. Món ăn của bà làm rất ngon, gần như có thể so sánh ngang hàng cùng với đầu bếp ở Diệp gia.

      Diệp Tư miệng nhét đầy đồ ăn, lúng búng vớiDiệp Mạnh Giác: "Hồ hồ, người người tốt khỏa."

      Diệp Mạnh Giác đầy mắt mang ý cười nhìn : "Ăn xong rồi hãy ."

      "Chú, món này ăn ngon quá à." Diệp Tư cuối cùng đem miệng đồ ăn nuốt xuống, .

      xong, gắp chiếc đũa đồ ăn đưa đến trước mặt Diệp Mạnh Giác, học bộ dáng của : "Ngoan, nhìn món ăn này nha, ăn rất ngon đó."

      Diệp Mạnh Giác nghe được như vậy , nhịn được bật cười, nhưng vẫn là : " biết lớn ."

      Dì Lưu bưng chén súp tiến vào, thấy Diệp Mạnh Giác há mồm ăn đồ ăn Diệp Tư gắp cho, cảm khái : "Hai chú cháu các người cảm tình là tốt a."

      Diệp Tư tốt nghiệp trung học, thành tích thi được như mong muốn, tuy nhiên, lúc học trung học biểu cũng quá kém, coi như là tương đối khá. vốn dĩ có trí nhớ rất tốt, môn lý cũng kém, chỉ là về sau bỏ mặc chăm chỉ học. Diệp Mạnh Giác tuy rằng quá để ý thành tích của , nhưng cũng biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ là sau này muốn du học cũng phải nhờ chú bỏ tiền ra bao trọn gói. Cho nên, sau khi Diệp Mạnh Giác chuyển trở về, lại cố gắng nhiều.

      Diệp Tư thuận lợi nhận được bảng báo trúng tuyển vào trường mà mong muốn. Mà cái Kiều Hoa Hoa kia từng bị hoài nghi là ngu ngốc, lại thực tại ra ngoài ý của đoán. Người này khi thi môn lý làm bài tốt đến biến thái, tuy rằng bình thường rất ít học tập, tuy nhiên, cuối cùng tiến lên chút, cứ như vậy cũng dễ dàng cùng thi đậu cùng trường.

      Cầm tờ giấy thông báo, Kiều Hoa Hoa kiêu ngạo : "Thiên phú, hiểu ? Đây chính là thiên phú! Mình giỏi quá !"

      Diệp Tư mặt phẫn hận nhìn , rất có thiên lí mà, tên nhóc như vậy lại là thiên tài toán học, rất có thiên lí!

      Lúc trước Kiều Hoa Hoa cùng cùng nhau chọn khoa văn, còn tưởng rằng ấy khoa lý học được, lần làm người tốt giúp ấy qua đề. tại xem ra, đoán chừng là ngại đề mục kia quá đơn giản, có ý nghĩa, đâu nghĩ đến ấy tưởng , đề lại đề để cho . Nghĩ đến đây, Diệp Tư có ý muốn bóp chết tên kia. Kết bạn nhìn mặt, kết bạn nhìn mặt mà.

      Chuông điện thoại di động vang lên, kịp thời ngăn lại ý niệm bạo lực của

      "Tiểu Tư, đây nghe nhà ngươi theo đuổi đây, cũng tới đại học N?"

      Cho dù là cách di động, giọng của Đường Duyệt nghe qua vẫn cà lơ phất phơ như trước.

      Lại tiếp, này Đường Duyệt cũng ngoài dự kiến của Diệp Tư. Ngay tại thời điểm Diệp Tư cùng Kiều Hoa Hoa giãy giụa ở giảng đường học tập. Đường Duyệt lại thần biết quỷ hay trong đêm, biến thân từ nam sinh ngây ngô nhanh chóng trở thành hoa hoa công tử hơn kém.

      Khi mặc thân quần áo táo bạo, đôi mắt đào hoa bay bay đứng trước mặt Diệp Tư, Diệp Tư trong khoảng thời gian ngắn đột nhiên có cảm xúc ước gì thời gian quay ngược trở lại. muốn trở về nhìn xem, trong vòng năm, đến tột cùng là cái gì kích thích Đường Duyệt, làm cho chàng trai điềm đạm thích yên tĩnh biến thành người táo bạo

      Kiều Hoa Hoa đối với chuyển biến của Đường Duyệt hề tỏ ra kinh ngạc. lành lạnh liếc mắt nhìn nhìn Đường Duyệt cái, nhanh chậm : "Đường gia tam công tử ở đại học N vô cùng nổi danh a, về sau nhớ che chở chúng tôi chút nhé, Đường ca ca."

      Đường Duyệt lập tức run đến rớt cả người nổi da gà, ghét bỏ : "Kiều Hoa Hoa, cậu còn cần người che chở sao? Cậu bắt nạt người khác là cám ơn trời đất lắm rồi."
      Last edited by a moderator: 16/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :