1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Búp bê sữa Nhà Diệp Thiếu Gia - Lệ Lệ

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
       Chương 20:
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Vân
      Diệp Mạnh Giác vọt vào phòng tắm mở nước lạnh, dùng sức tưới đầu, ai bảo ngươi choáng váng, ai bảo choáng váng, chính ở trong lòng chửi mình.

      Diệp Tư mịt mờ mờ mịt bị  tiếng đóng cửa đánh thức, cách vách phòng tắm giống như có tiếng nước chảy. xoa ánh mắt từ giường đứng lên mở cửa, phía ngoài đèn đều mở sáng, nhất định là chú trở lại. Ý thức còn có chút hỗn độn, đẩy ra cửa phòng ngủ của chú, "Ào ào" tiếng nước chảy càng vang lên, gõ gõ cửa phòng tắm, mơ hồ : "Chú, chú về rồi."

      Lúc Diệp Mạnh Giác ra, thấy Diệp Tư vừa xoa xoa mắt vừa ngáp, chân đứng ở ngưỡng cửa phòng tắm.

      Thấy ra, nhóc con biết điều gọi tiếng: "Chú."

      Thanh mang theo chút lười nhác, đặc trưng cho người mới tỉnh ngủ.

      "Thế nào lại chân ? Bị cảm làm sao bây giờ? Mau trở lại ổ chăn ." Diệp Mạnh Giác khàn cổ họng . Bé cưng biết mình như vậy quần áo chỉnh tề, đứng ngáp ở trước mặt mình có bao nhiêu nguy hiểm.

      "Vâng." Diệp Tư ngoan ngoãn gật gật đầu, quay người lại, bò lên giường của . Sau khi chui vào chăn còn nhu thuận : "Chú ngủ ngon."

      Diệp Mạnh Giác nhìn bé cưng ngủ giường mình, dở khóc dở cười, mình là ngàn trốn vạn trốn, nào biết, cố tình đưa bản thân mình vào miệng cọp?

      giường bé rất nhanh liền ngủ mất, lâu dài tiếng hít thở truyền đến, Diệp Mạnh Giác đứng ở tại chỗ sửng sốt nửa ngày, rốt cục cắn chặt răng, run run rẩy rẩy chui vào ổ chăn.

      Bé cưng thân mình mềm yếu dựa vào , toàn thân Diệp Mạnh Giác lập tức cứng ngắc, cử động cũng dám. đêm ngủ.

      Diệp Tư chậm rãi mở to mắt, lại rất mau nhắm lại, sau đó lại nhanh chóng mở to hai mắt, nơi này, là phòng của chú? Đầu của nhanh chóng vận chuyển, giống như đêm qua mình và chú chào hỏi xong, liền bò lên giường của chú mà ngủ. lặng lẽ xoay đầu qua, thấy chú ngủ ở bên cạnh.

      theo dõi nhìn người đàn ông trước mắt, chú có ánh mắt rất đẹp, cái mũi, miệng cũng đẹp, mũi hơi hơi lên men, vươn tay muốn kiểm tra mặt chú, lại ngừng ở giữa trung, cho dù đối mặt với chú khi ngủ, cũng dám có tia vượt quá giới hạn.

      ở trong lòng sâu thở dài, thấp gọi tiếng: "Chú."

      Đợi cho đến khi Diệp Tư rón ra rón rén rời khỏi đây, Diệp Mạnh Giác thế này mới dám mở to mắt.

      buông lỏng toàn thân cứng ngắc, may mắn bé cưng rồi, nếu còn tiếp tục nhất định chịu được.

      Diệp Tư xuống xe, đường chạy chậm đến phòng học, vẫn là đến muộn. Kiều Hoa Hoa cầm sách vở, cười híp mắt nhìn : "Thân ái tiểu bánh bao, giáo viên chủ nhiệm muốn gặp cậu ở văn phòng đó."

      Diệp Tư bất đắc dĩ thở ra, sớm biết như vậy chạy, bây giờ người toàn mồ hôi. Kiều Hoa Hoa nhìn đăm chiêu hỏi: "Tiểu bánh bao, cậu gần đây giảm béo cấp tốc phải ? Tớ cảm giác hai ngày gần đây cậu gầy quá a.”

      Diệp Tư thở ra hơi, trải qua trận ăn ngon ngủ được, ngẫm lại cũng nên gầy. Trước kia xem truyện 《 Mẫu Đơn đình 》, Diệp Tư hiểu được, Đỗ Lệ Nương  thế nào có thể vì tương tư mà sinh bệnh đến chết? tại nghĩ đến, cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Mùi vị trong đó, người khác sao có thể hiểu? Mà , tại lại hiểu được tâm tư của Đỗ Lệ Nương, được, đau khổ tương tư.

      "Diệp tổng, có vị Dư tiểu thư đến đây muốn gặp ngài." Trong điện thoại, thư ký cung kính .

      "Mời ấy lên." Diệp Mạnh Giác , vị Dư tiểu thư này, nhất định là Dư Chi sai. Hai người từ sau lần trước gặp gặp lại nhau nhiều lần, quan hệ ràng thân thiết rất nhiều. Đúng như dự đoán của Dư Chi, Diệp Mạnh Giác thưởng thức loại phụ nữ như vậy, dựa vào gia thế hiển hách của bản thân, theo cấp thấp nhất làm, lại là có người có học thức cao, thành công làm người ta tâm phục khẩu phục.

      Thư ký khẽ gõ vài cái lên cửa, Diệp Mạnh Giác lên tiếng, liền đứng lên, người vào quả nhiên là Dư Chi. hôm nay mặc bộ tây trang màu trắng ngà, lại mất tao nhã, cười rôm rả tới.

      "Em thế nào có rảnh lại đây?" Diệp Mạnh Giác cười hỏi.

      "Em làm việc." Dư Chi nghịch ngợm hướng nghiêng đầu, , "Em làm chủ biên cho tờ  tạp chí《 Thương Giới Danh Nhân 》."

      "A." Diệp Mạnh Giác gật đầu , "Nếu sớm ra lời như vậy nhất định làm cho thư kí mời Dư chủ biên đây trở về rồi ."

      xong hai người đều ha ha nở nụ cười.

      Theo như lời Dư Chi 《Thương Giới Danh Nhân 》 là tạp chí về kinh tế tài chính có ảnh hưởng lớn trong giới doanh nhân, là sản phẩm kinh doanh dưới trướng của Đại Thương truyền thông, mà Đại Thương truyền thông lại là sản nghiệp của nhà Dư Chi.Từ Dư Chi muốn trở thành phóng viên, bắt đầu làm rồi sau đó từ từ được thăng chức từ biên tập của mục sau đó thăng tiến đến chức chủ biên tập như bây giơ, sau đó dứt khoát tạm thời từ chức, tu nghiệp hai năm rồi mới trở về.

      Hai người quyết định, Diệp Mạnh Giác đáp ứng làm đối tượng phỏng vấn kỳ tới cho tờ  《Thương Giới Danh Nhân 》, vừa rãnh rỗi hàn huyên hồi, nhìn đồng hồ nên ăn cơm tối.

      "Bữa tối em có hẹn ?" Diệp Mạnh Giác hỏi, "Nếu có, biết có thể có vinh hạnh mời Dư chủ biên cùng ăn tối được ?"

      Dư Chi giả bộ nghĩ nghĩ rồi gật đầu : "Chẳng lẽ Diệp tổng có thịnh tình mời như vậy, Dư Chi đây có thể cùng người khác ăn được sao."

      Hai người tiếp tục cười cửa văn phòng bị lực lớn mở ra, Tần Vi Khiêm cà lơ phất phơ đứng ở cửa phòng, cười đến ý vị thâm trường: "A, phải tôi quấy rầy hai người chứ?"

      Diệp Mạnh Giác thấy cái kẻ độc mồm kia liền mặc kệ ta, vung tay lên, "Vô nghĩa nhiều như vậy, từ đâu đến đây vậy."



      Da mặt Tần Vi Khiêm cố tình dày hết sức, như cũ dựa vào cửa , "Dư tiểu thư, thế nào cái chào cũng chào, làm như người xa lạ vậy?"

      Dư Chi cười : "Tần thiếu là chuyện với tôi sao?"

      Tần Vi Khiêm lắc đầu, chậc chậc : "Nhanh mồm nhanh miệng, khó trách tất cả mọi người , thể đắc tội với phụ nữ."

      ta vừa nhìn về phía Diệp Mạnh Giác : "Thế nào, muốn ra ngoài ăn cơm? Cậu hứa tối nay đến chỗ của tôi nha, tôi chính là đến đây đón cậu, còn sợ cậu chạy mất."

      Diệp Mạnh Giác nghĩ nghĩ, giống như quả có chuyện như vậy, liền hơi áy náy nhìn về phía Dư Chi. còn chưa mở miệng, Dư Chi biết có chuyện thế này, "Trước đó có hẹn sao? thành vấn đề, vậy cứ làm việc của mình , dù sao em xong chuyện hôm nay cũng có công việc quấn thân, sau khi ăn xong còn có thể dạo phố chút."

      ra lời này ngoài mặt tỏ vẻ hiểu nhưng bên trong hàm ý bỏ qua cơ hội này.

      Quả nhiên, Diệp Mạnh Giác hỏi: "Nếu em để ý cùng nhau được ?"

      Dư Chi nhìn về phía Tần Vi Khiêm, hỏi: " biết Tần thiếu có để ý hay a?"

      Tần Vi Khiêm làm sao còn có thể để ý đến lí do gì đó

      Lúc tan học, Kiều Hoa Hoa thần bí xuất ra hai tờ thiệp mời, ghé vào bên tai Diệp Tư lặng lẽ : "Tiểu Tư, mình có chỗ tốt, muốn chúng ta cùng hay ?"

      Diệp Tư cả người nổi cả da gà, Kiều Hoa Hoa này, vô duyên vô vớ xum xoe, khẳng định có chuyện tốt, hơn nữa còn gọi "Tiểu Tư", vậy càng phải chuyện tốt.

      " ." Đầu Diệp Tư lắc kiên định, "Kiên quyết ."

      Kiều Hoa Hoa lập tức lôi kéo , "Đừng vội cự tuyệt, cậu hãy nghe mình , chừng chú cậu cũng đến đó nha."



      "Chú mình?" Diệp Tư nghi ngờ hỏi, "Cái gì?"

      Kiều Hoa Hoa nhìn Diệp Tư mắc câu, lập tức : "Như thế này, chú của cậu là bạn thân của ông chủ quán bar mới khai trương hôm nay. Tối nay nhất định chú ấy đến cổ vũ cho xem."

      "Làm sao cậu biết? Ông chủ là ai?" Diệp Tư hỏi.

      "Ack... Này..." Kiều Hoa Hoa xoa xoa mồ hôi lạnh, "Tớ tung hoành giới bát quái nhiều năm như vậy, điểm ấy chỉ là tin tức cũng biết sao? Dù sao, ông chủ cùng chú cậu là bạn tốt." Trong lòng lại nghĩ, đều cũng là người có tiền hẳn là biết nhau.

      Diệp Tư cầm qua thiệp mời nhìn nhìn, : " ra là chú tiểu Tần a."

      Kiều Hoa Hoa lập tức tinh thần tỉnh táo, ha ha : "Cậu xem, mình có lừa cậu nha."

      Diệp Tư lại do dự, "Chính là, nếu như mình đến quán rượu, chú trách móc mình nha."

      Kiều Hoa Hoa mắt thấy thịt béo đến miệng làm sao có thể làm cho nó bay được?

      " a, với lại chú của cậu cũng đến mà.. Hơn nữa, nơi này là địa phương của chú tiểu Tần của cậu, có cái gì đáng sợ." Kiều Hoa Hoa vừa vừa ước mơ đến quán bar, tôi còn chưa có vào bao giờ a.

      "Chính là, từ đâu mà cậu có thiệp mời vậy? đúng, mặt viết tên..."

      " mau, đừng nhảm!"

      Ở nơi nào mà có? Khụ khụ, chung quy khó mà là ở bàn của hai trộm được.

      Trước lúc đến quán bar, Diệp Tư bị Kiều Hoa Hoa kéo đến cái cửa hàng , lúc ra, hai người thay đổi.

      Diệp Tư   được tự nhiên chỉnh kéo quần soóc ngắn người, hỏi: "Kiều Hoa Hoa, bộ đồ này cũng quá kinh hãi rồi?"

      Kiều Hoa Hoa lại cho bộ dáng hiếm thấy, "Đừng mình cho cậu biết, quán bar, đều mặc như vậy!"

      Diệp Tư buồn buồn theo sau lưng , trước kia cùng với chú, hình như  mình chỉ cần ăn mặc bình thường a.

      Kiều Hoa Hoa mang theo Diệp Tư đến trước cửa "Phi Ảnh", bảo vệ nhìn nhìn các , vẫy vẫy tay, : "Nơi này là quán bar, phải quán trà sữa, mấy đứa này tới đây xem náo nhiệt cái gì?"

      Diệp Tư kéo áo Kiều Hoa Hoa : "Mau trở về thôi. Cậu xem người ta cho chúng ta vào kìa."

      Kiều Hoa Hoa quay đầu lườm cái, "Tiểu bánh bao, trang bị cho cậu mình tốn tới trăm đồng bạc đó, cậu như vậy mà muốn trở về sao?"

      Diệp Tư vô tội giọng : "Mình cũng thích, là cậu bắt mình phải mặc a”"

      Kiều Hoa Hoa ngẩng đầu ưỡn ngực hướng về phía bảo vệ : "Biết tôi là ai ? Ông chủ của nơi này là bạn bè tốt của tôi nha, chú tôi là Diệp Mạnh Giác, biết ?"

      xong xuất ra thiệp mời ở trước mặt người an ninh kia lay cái, "Tần Vi Khiêm là chú tiểu Tần của tôi, chú ấy cho chúng tôi đến đây."

      Diệp Tư  đầu đầy mồ hôi, Diệp Mạnh Giác khi nào biến thành chú của Kiều Hoa Hoa.

      Bảo vệ nghe được này gọi được tên của ông chủ, lại là cầm thiệp mời, tự nhiên lập tức nhường đường.

      Kiều Hoa Hoa dẫn Diệp Tư nghênh ngang vào.

      Diệp Tư sau khi vào quán bar, nhìn chung quanh lần, tìm được vị trí nấp an toàn liền an vị ngồi xuống. Kiều Hoa Hoa líu ríu lớn tiếng kêu to, cố gắng lôi kéo đến nơi khác, chính là lần này Diệp Tư xác định chắc chắn như cũ ngồi ở tại chỗ .

      tới nơi này, chỉ là muốn nhìn chú của cái, nhìn cái lúc , thế giới của chú như thế nào?.

      Lúc Diệp Mạnh Giác cùng Dư Chi tiến vào, chính là bàn về chuyện của bọn họ hồi còn ở thời trung học, thời thanh xuân này dường như có vẻ cách rất xa, xa đến mức giấu ở trong góc nào của ký ức đều quên. Lúc này đột nhiên tán gẫu, tự nhiên là tràn đầy cảm xúc, chuyện tình ngu muội thời học sinh khỏi thoải mái cười to.

      Diệp Tư nhấm chút rượu hoa quả, nhìn chú cùng Dư Chi đường chuyện trò vui vẻ, lúc tiến vào phòng, chú đưa tay đem rèm thủy tinh vén lên, mỉm cười nhìn Dư Chi vào. mặt dịu dàng tươi cười giống nhau, gắt gao nắm bắt trái tim Diệp Tư, rượu hoa quả trong cổ họng đột nhiên nóng bừng, nuốt cũng phải, nhả ra cũng xong.

       Nhấn vào các dòng Quảng cáo bằng tiếng giúp chúng mình nhé ^^
      thedark, Phong Vũ YênHaru thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      21 Chương 21:
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Vân

      Diệp Tư nuốt mạnh ngụm rượu ngậm trong miệng dẫn đến bị nghẹn kho khan liên tục. Trong cổ họng cay cay, ánh mắt cũng bắt đầu nóng lên, nước mắt thể kiềm chế tràn ra khóe mi. ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung tìm Kiều Hoa Hoa.

      Lúc Trần Á tới, vừa đúng dịp nhìn thấy Diệp Tư khóc đến mặt đầy nước mắt lưng tròng, ánh mắt mờ mịt nhìn chung quanh. Trong lòng hơi hơi động đậy chút, biểu tình tỏ ra uất ức lại tội nghiệp khiến khỏi dừng bước.

      "Em , là ai bắt nạt em? Tại sao lại khóc?" Trần Á đến gần mặt  Diệp Tư hỏi.

      Đột nhiên xuất người đàn ông, làm cho Diệp Tư hoảng sợ, liền vội vàng lắc đầu, quyệt miệng : " có việc gì, tôi bị sặc rượu."

      Trần Á vừa nghe vừa nhíu nhíu mày, lại nhìn ly rượu của bàn, nhịn được cúi đầu cười rộ lên, "Em , thể uống rượu tại sao lại cố uống? Đúng rồi, em đến đây cùng ai ? Xem ra, em còn là vị thành niên a."

      Trần Á xong liền đứng thẳng người nhìn chung quanh lần rồi nhướng mày nhìn về phía Diệp Tư chờ trả lời.

      Diệp Tư liên tục xua tay : "Tôi là cùng người lớn đến đây, phải  vụng trộm lẻn vào a.”

      Uhm…, Trần Á khoanh tay, cười híp mắt nhìn dáng vẻ lo sợ của mà trong lòng cười thầm, đáng , đánh khai a.

      Diệp Tư còn suy nghĩ cách giải thích thấy Kiều Hoa Hoa hấp ta hấp tấp chạy tới. ấy cũng thèm nhìn tới Trần Á đứng ở chỗ tối, chỉ lo kéo tay Diệp Tư, dồn dập thúc giục : "Mau, tiểu bánh bao, chạy mau."

      Nhưng mà các chưa kiệp chạy nghe Trần Á như cười như gằn từng chữ nghiến răng nghiến lợi nhìn Kiều Hoa Hoa : " ra là Họa Họa a, thế nào, là em lừa bé này tới?"

      Kiều Hoa Hoa thế này mới đột nhiên phát ra Trần Á, vẻ mặt cầu xin, kêu lên: "Ca ca."

      Mặt Trần Á u ám, lạnh lùng nhìn , cũng chuyện.

      Kiều Hoa Hoa lập tức ủ rũ mi, chu môi cũng chuyện, cúi đầu đứng ở nơi đó hai tay lại.

      Diệp Tư chưa bao giờ thấy Kiều Hoa Hoa yếu thế như vậy. lập tức tràn ngập sùng bái nhìn Trần Á, ra vỏ quýt dày có móng tay nhọn a.

      Trần Á nhìn Kiều Hoa Hoa mặt tình nguyện ngón tay, con bé ngược lại là có bản lãnh, lại dám trộm thiệp mời của còn mang theo bạn học đến quán bar. Nhìn lại quần áo của , càng muốn nổi giận.

      Ánh mắt của liếc qua kế bên, thấy đầy mắt sùng bái nhìn , Trần Á khỏi lắc đầu, xem ra bé này bị Họa Họa nhà bắt nạt a. nghĩ như vậy, trong lòng lửa giận đột nhiên tiêu tan hơn phân nửa.

      " ra ngoài, bảo tài xế đưa các em về nhà." , " Nơi như thế này là chỗ mà mấy đứa trẻ như các em nên tới sao? Lần sau lại nghịch ngợm, xem trị tội em như thế nào."

      Kiều Hoa Hoa liền gật đầu nghe lời, thức thời mới là tuấn kiệt, tuy rằng trong lòng còn có chút bất mãn, nhưng lại lôi kéo tay Diệp Tư chạy hướng  ra bên ngoài.

      "Ôi, Trần Á, cậu đến đây lúc nào?"

      Diệp Tư nghe được giọng này, bây giờ đến phiên muốn bỏ chạy, đáng tiếc cùng Kiều Hoa Hoa giống nhau mạng khổ.

      Cái thanh kia lại đột nhiên cao lên tám độ, "Tiểu Tư? Đúng là Tiểu Tư nha, em quả nhiên giảm béo? Thế nào chỉ hai tháng thấy, gầy nhiều như vậy?"

      Giọng đáng sợ này, phải Tần Vi Khiêm là ai? Diệp Tư chỉ phải lúng túng cười, : "Chú tiểu Tần khỏe a."

      "Thế nào, quen biết nhau sao?" Trần Á hỏi.

      Tần Vi Khiêm nhạo báng : "Đâu chỉ quen biết đơn giản như vậy, chúng ta quả thực còn là thanh mai trúc mã, Tiểu Tư ha?"

      "A?" Trần Á cảm thấy hứng thú nhìn các .

      Diệp Tư hơi hơi chu miệng lên, còn thanh mai trúc mã cái gì, cũng nhìn chút ngài bao nhiêu tuổi, chú ngại xấu hổ nhưng tôi là rất thẹn thùng nha.

      Tần Vi Khiêm lên ôm bả vai Diệp Tư : ", chú của cháu ở bên trong, a đúng rồi, cháu làm sao tới đây?"

      Kiều Hoa Hoa giơ lên móng vuốt , : "Cháu, Tiểu Tư là theo chân cháu tới."

      còn chưa xong bị bàn tay của Trần Á đập bay móng vuốt non mềm của .

      "Nơi này phải chuyện của em, " Trần Á , "Về nhà ."

      Gió chiều nào theo chiều đó là ưu điểm lớn nhất của Kiều Hoa Hoa, lập tức nịn nọt Tần Vi Khiêm : "Chú Tiểu Tần, cháu là em của Trần Á, cùng với Tiểu Tư là bạn học cùng lớp, còn ngồi cùng bàn, Tiểu Tư ở trường học chỉ có mình cháu là bạn tốt."

      Đầu Diệp Tư đầy hắc tuyến nhìn Kiều Hoa Hoa chết tiệt, ai là bằng hữu tốt của cậu? Đúng là thối Kiều Hoa Hoa. Vừa mới còn lôi kéo tớ trốn, tại lại mặt thèm dãi háo sắc.

      Tần Vi Khiêm cười đến quỷ dị, "Nếu là bạn học của Tiểu Tư, chú khẳng định cháu cũng  muốn cùng nhau vào phải ? nào."

      Diệp Tư dưới tay của Tần Vi Khiêm, bị mang vào phòng riêng của Diệp Mạnh Giác.

      "Diệp Mạnh Giác, xem xem tôi dẫn theo ai tới !"

      Người Tần Vi Khiêm còn chưa đến phòng riêng, giọng vào trước.

      Diệp Mạnh Giác hoàn toàn để ý tới người kia, cái tên ác bá Tần Vi Khiêm còn có thể đem đến chuyện tốt gì? tà tà dựa vào tay vịn của ghế sofa, chút để ý đùa giỡn cái ly trong tay, cũng nhìn người nào đó.

      Lúc này Diệp Mạnh Giác có loại lười nhác gợi cảm, ngón tay thon dài tùy ý xoay xoay cái ly, khóe miệng hơi nhếch lên, nụ cười chứa tia bất cần đời. Diệp Mạnh Giác như vậy làm cho Diệp Tư khi nhìn thấy liền mang theo chút hốt hoảng. Nhìn thấy Diệp Mạnh Giác như vậy làm cho trái tim bé của Diệp Tư đập thình thịch.

      Tần Vi Khiêm thấy Diệp Mạnh Giác chút phản ứng nào, trong chớp mắt quỷ kế liền xuất . đẩy Tiểu Tư về phía trước, : " em, ca ca hôm nay đưa tới cho cậu mỹ nữ."

      Diệp Tư bị đẩy chút thất tha thất thểu lên phía trước vài bước, nào biết Diệp Mạnh Giác ra tay cách bất ngờ, lạnh lùng : "Tần Vi Khiêm, mang theo mỹ nữ của cậu cút qua bên cho tôi."

      Diệp Tư trốn tránh được, mất thăng bằng, té lăn đất.

      Tần Vi Khiêm cùng Trần Á thấy thế đều vội vàng tiến lên đỡ , Dư Chi  vốn là ngồi xem bọn ồn ào, lúc này cũng chạy nhanh đứng lên, : "Tiểu Tư."

      Tiểu Tư! Diệp Mạnh Giác cau mày, liền quay mặt lại,người  ngồi dưới đất phải Tiểu Tư nhà là ai?

      Đáng chú ý là lập tức đứng lên ôm Diệp Tư vào lòng, vẻ mặt đau lòng nhìn bảo bối nhà , lo lắng hỏi: "Bé cưng, ngã đau ? Đều là chú tốt. Cháu đánh chú ." xong, liền đưa đầu qua.

      vừa ra những lời này, mọi người lập tức nở nụ cười.

      Diệp Tư cũng cười, ở trong lòng , đỏ mặt làm nũng hô: "Chú."

      Trong lòng lúc này vỗn dĩ là bi thương nhưng cảm giác ấm ấp dần dần dâng lên.

      Diệp Mạnh Giác nhìn mặt hồng hào, tâm trạng ngẩn ngơ, ma xui quỷ khiến trộm hôn cái. đưa lưng về phía mọi người, lúc này mọi người cũng đều còn cười vừa mới câu kia, ai cũng có chú ý tới. Chỉ có Trần Á đứng đối diện với , thấy kìm lòng được hôn Diệp Tư chút, hơi hơi nhíu nhíu đầu mày.

      Tần Vi Khiêm nhịn cười, : "Diệp Mạnh Giác, cậu còn tưởng là tiểu công chúa nhà cậu còn là đứa ba tuổi sao? Còn vươn đầu lên cho nhóc con đánh?"

      Diệp Mạnh Giác cười khổ, đúng vậy, nếu bé cưng đúng là đứa bé ba tuổi tốt rồi, muốn hôn hôn, muốn ôm liền ôm, tâm tạp niệm, là tốt biết bao.

      Ánh mắt Diệp Tư cũng tối sầm lại, chú rốt cuộc vẫn là coi mình như đứa . nghĩ đến đây, vụng trộm nhìn Dư Chi liếc mắt cái, người đó chính là dịu dàng nhìn bóng lưng Diệp Mạnh Giác, hề che lấp tình , tràn đầy chờ mong trong mắt. Thấy nhìn qua, Dư Chi hướng cười nhàng. Nụ cười của ấy ấm, lại giống như ở trong lòng Diệp Tư tạt chậu nước lạnh, đó là loại tươi cười mà người lớn thường hay biểu cưng chiều của mình với đứa , cũng giống như khi Diệp Mạnh Giác cười với vậy.

      Diệp Tư rất nhanh cúi gằm đầu, tựa vào bả vai Diệp Mạnh Giác. ôm ngồi xuống chỗ cũ, đối với Tần Vi Khiêm lạnh lùng : "Tần Vi Khiêm, lần sau tôi tính sổ với cậu."

      Tần Vi Khiêm lập tức giơ tay cầu xin tha thứ: "Tôi biết, tôi ngay bây giờ đem hết mấy món ăn ngon nhất toàn bộ mang đến cho tiểu công chúa ăn, có được hay ?"

      Diệp Tư ở trong lòng Diệp Mạnh Giác, vẫn nhúc nhích, bên cạnh là Dư Chi. hi vọng, cứ như vậy, từ đây về sau, có thể luôn ngồi trong lòng của chú, cần đâu cả

      Trần Á mang theo Kiều Hoa Hoa ngồi ở bên, giống như vô tình, lại thường thường nhìn sang, chung quy cảm thấy Diệp Tư cùng Diệp Mạnh Giác trong lúc đó, dường như có loại cảm giác hiểu.

      Tần Vi Khiêm bưng hai bàn điểm tâm, giống nam sinh phục vụ, đưa đến trước mặt Diệp Tư cùng Kiều Hoa Hoa.

      Diệp Mạnh Giác cầm khối điểm tâm đưa đến miệng Diệp Tư, : "Bé cưng, nếm thử cái này ."

      Diệp Tư cắn miếng, Diệp Mạnh Giác hỏi: "Ăn ngon ?"

      Diệp Tư mơ hồ : "Ăn ngon. Chú cũng ăn."

      "Được " Diệp Mạnh Giác vừa vừa đem điểm tâm Diệp Tư vừa cắn miếng đưa vào trong miệng, "Quả nhiên rất ngon."

      Kiều Hoa Hoa nhìn bọn họ, hâm mộ : "Được được à."

      lại liếc mắt Trần Á bên cạnh, lắc đầu, còn chưa kịp thở dài, Trần Á vắng lặng thanh liền vang lên, "Thế nào, thể ăn? Vậy về nhà ."

      Kiều Hoa Hoa lập tức gật đầu như mổ thóc, "Ăn ngon, ăn ngon."

      cầm khối bánh ngọt hung hăng cắn xuống, Trần Á đáng chết, chỉ biết bắt nạt em thôi.

      Diệp Mạnh Giác lại cầm ly đồ uống đút cho Diệp Tư, những người khác biết Diệp Mạnh Giác có thói quen cưng chiều Diệp Tư, cũng có cảm thấy kỳ quái. Chỉ có Trần Á, mặt nghiền ngẫm nhìn hai người bọn họ.

      Dư Chi ngồi ở bên cạnh, điểm cũng xen tay vào được.Trước khi  Diệp Tư tiến vào, giữa bọn họ tán gẫu rất nhiệt liệt, nghĩ tới Diệp Tư vừa tới, trong mắt Diệp Mạnh Giác hoàn toàn nhìn thấy , chỉ có con bé kia. Dư Chi lần đầu tiên ghen tị với bé trong lòng Diệp Mạnh Giác.

      Cửa bao sương lại mở, Tần Vi Khiêm cười hề hề tiến vào : "Hôm nay đúng là đông đủ, Diệp Mạnh Giác nhìn xem ai tới ?"

      vào theo phía sau Tần Vi Khiêm là thanh niên cao gầy, mang mắt kính, ánh mắt sau thấu kính tối đen sáng ngời, khi thấy Diệp Mạnh Giác, tinh thần liền phấn khởi.

      "Diệp Mạnh Giác!" cười mỉm chi .

      "Đường Cận Thiên! Sao cậu lại tới đây?" Diệp Mạnh Giác thấy , cũng giật mình, lập tức với Diệp Tư ngồi trong lòng: "Bé cưng, mau xuống đây chào hỏi."

      Diệp Tư ngoan ngoãn theo chân trượt xuống, Diệp Mạnh Giác : "Bé cưng, đây là bạn bè tốt của chú, Đường Cận Thiên, mau gọi chú Đường đí."

      Diệp Tư ngoan ngoãn chào: "Chú Đường."

      Đường Cận Thiên sờ đầu : "Ngoan, cháu chính là bảo bối nhà Diệp Mạnh Giác phải , lúc trước cậu ấy ở Mỹ mỗi ngày luôn nhắc đến cháu, à, đúng rồi, chú nhớ nơi nào đó còn có tranh chân dung của cháu đó a."

      Diệp Tư nghi ngờ nhìn , Đường Cận Thiên cũng giải thích, chính là hướng phía sau : "Tiểu Duyệt, em mau lại đây cùng em cùng nhau chơi đùa chút."

      Diệp Tư lúc này mới nhìn thấy phía sau còn theo hai người, trẻ tuổi xinh đẹp, người khác là bé trai so với lớn hơn được bao nhiêu, chính là trong miệng Đường Cận Thiên Tiểu Duyệt

      Bé Trai kia từ trong bóng mờ ra, nhìn Diệp Tư : "Xin chào, tôi gọi Đường Duyệt.”

      Haru thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 22:
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Vân

      Đứa bé trai kia từ trong bóng mờ ra, nhìn Diệp Tư : "Xin chào, tôi gọi Đường Duyệt."

      Diệp Tư nghiêng đầu nhìn Đường Duyệt, sau đó ánh mắt sáng lên, nở nụ cười, : "Em gọi Diệp Tư."

      Đường Duyệt nhìn chằm chằm lúc, mím môi gì.

      Diệp Tư nháy mắt với ta, rung động thoáng qua trong trí nhớ nhường như cũng nhớ ra điều gì đó rồi, điều bí mật chỉ có hai người bọn họ biết. Kiều Hoa Hoa chịu đơn chạy tới, ôm Diệp Tư : "Này, tiểu bánh bao, ấy trông có vẻ đáng tin cậy."

      Diệp Tư nhìn thoáng qua , chuyện dễ nghe chút được sao?

      Trần Á hiển nhiên cũng rất thích hành vi của Kiều Hoa Hoa, cau mày : "Kiều Họa Họa! Em chuyện dễ nghe chút cho ."

      Kiều Hoa Hoa thè lưỡi.

      Sau khi Đường Cận Thiên cùng em Đường Mộng Vân chào hỏi mọi người liền cùng Diệp Mạnh Giác hàn huyên. Đường Cận Thiên chính là bạn học của Diệp Mạnh Giác ở Mỹ. Hai người có sở thích giống nhau, đều thích du lịch khắp nơi. Khi Diệp Mạnh Giác trở về nước , Đường Cận Thiên ở lại tiếp tục học bằng tiến sĩ, lúc này ở viện nghiên cứu công tác, cơ bản rất ít về nước. Nghe lần này là mẹ làm phẫu thuật, mới trở về chuyến.

      Em Đường Cận Thiên là Đường Mộng Vân vừa thấy liền biết đây là dịu dàng, lúc này lại dịu ngoan ngồi ở bên người trai, yên tĩnh nghe bọn chuyện phiếm.

      Dư Chi  nhìn Đường Mộng Vân mỉm cười, trong lòng thầm kêu ổn.

      Bồi bàn bưng lên mâm hoa quả, Diệp Mạnh Giác trò chuyện, trong lúc vô ý nhìn đến, bé cưng nhà ah rất thích ăn xoài, liền đưa tay tiếp cái mâm đựng trái cây, xoay người : "Bé cưng, có xoài mà bé cưng thích ăn nhất nè..."

      Xoay người mới phát , biết từ lúc nào bé cưng ở bên cạnh . Mâm trái cây cầm đành phải đưa đến trước mặt Dư Chi, chỉ biết cười cười : "Em có ăn trái cây ?"

      Dư Chi cũng chỉ cười lắc đầu, lại hướng bên chỉ chỉ: "Bé cưng ở bên kia."

      Diệp Tư cùng Đường Duyệt lặng lẽ tán gẫu, hai người chuyện có vẻ rất hợp ý, ánh mắt Diệp Mạnh Giác híp chút, cách mọi người hô: "Bé cưng, ăn trái cây."

      Diệp Tư tán gẫu thực hăng say nghe thấy Diệp Mạnh Giác gọi , liền vội ngẩng đầu. Diệp Mạnh Giác bưng mâm xoài đến, biểu tình nhìn .

      Tần Vi Khiêm ở bên cười trêu : "Diệp Mạnh Giác, cậu nghĩ rằng tôi và cậu ở đây cho nên có chuẩn bị hoa quả sao? Còn phải tự mình  bưng mâm cho tiểu công chúa của cậu? Hoa quả có nhiều đến nổi có thể ăn nó đó, được chưa."

      Những người khác đều cười ha ha.

      Vốn là trêu chọc như vậy cũng phải lần lần hai, Diệp Tư cũng cũng thèm để ý. Trước kia Diệp Mạnh Giác mang theo Diệp Tư cùng bọn họ ăn cơm, đều là đem món ăn ngon bưng đến trước mặt Diệp Tư, khẩn cấp cho ăn, Tần Vi Khiêm bọn họ liền nhân cơ hội dậy dỗ, cũng chính là nhàm chán qua loa vài câu. Nhưng là hôm nay, Diệp Tư lại cảm thấy rất khó chịu, Diệp Mạnh Giác ngồi bên cạnh Dư Chi cũng đúng là vẻ mặt dịu dàng cười nhìn , hai người cùng chỗ hình ảnh quá mức tốt đẹp, quá mức tương xứng, giống như là người nhà vậy.

      Diệp Tư trong lòng có chút cay đắng, nho tiếng cần. Giọng của , cũng có bao nhiêu người nghe được, tuy nhiên Đường Duyệt gần sát nghe được nhất thanh nhị sở. Đối diện Diệp Mạnh Giác cũng nghe thấy, xác thực điểm cũng phải nghe thấy được, nhưng nhìn vẻ mặt và cử chỉ của đoán được.

      Diệp Mạnh Giác bưng khay hoa quả, cách mọi người nhìn Diệp Tư cũng buông. Bên cạnh Đường Duyệt bỗng nhiên đứng lên, vừa qua vừa : "Vẫn là để cháu làm cho, loại chuyện bưng mâm đựng trái cây này đương nhiên là phái nam chúng ta nên làm."

      Diệp Mạnh Giác nhìn Đường Duyệt lễ phép tiếp nhận mâm đựng trái cây trong tay . xoay người trở về, tới gần Diệp Tư, cúi đầu với mấy câu, sau đó Diệp Tư cầm lấy nĩa, tình nguyện từng miếng từng miếng ghim trái cây đưa vào miệng.

      Trong lòng Diệp Mạnh Giác nhất thời tức giận tận trời, bé cưng luôn luôn nghe theo lời vậy mà vừa mới trước mặt nhiều người như vậy cự tuyệt . lại nhìn bọn họ chút, thiếu nam thiếu nữ ngồi cùng chỗ, tuổi giống nhau, gương mặt thanh xuân sức sống. Diệp Mạnh Giác đột nhiên dâng lên cỗ phiền chán cùng bất an, chẳng lẽ bé cưng của giống Tần Vi Khiêm như vậy, cứ như vậy mà hẹn hò với người đàn ông khác, về sau giống như trước kia kề cận , thậm chí cũng còn để ý đến , như vậy sao?

      lắc đầu, được, về sau trong cuộc sống nếu như có bé cưng, còn có cái gì? Cũng còn lại cái gì?

      Diệp Mạnh Giác phiền chán buổi tối, khó khăn lắm chịu đến chấm dứt buổi tiệc. Lúc mọi người ra về, Diệp Tư cùng Đường Duyệt, Kiều Hoa Hoa ở tuốt phía sau, bộ dáng lưu luyến rời, còn Diệp Mạnh Giác càng là trong lòng buồn bực. bước nhanh ra quán bar, đứng ở cửa chờ nhóc con ra.

      Diệp Tư vừa ra "Phi Ảnh", lập tức run run chút, là nửa đêm, bên ngoài độ ấm rất thấp, còn mặc quần áo ngắn như vậy, vừa ra tới cửa bị đông lạnh đến cả người đều nổi da gà.

      Diệp Mạnh Giác nhìn thấy Diệp Tư run rẩy đứng ở trong gió, lập tức thầm trách cứ bản thân mình, chạy nhanh cởi áo khoác đến bao lại thân thể . Cũng cùng người khác nhiều lời, lôi kéo Diệp chạy vào trong xe.

      Lên xe, Diệp Tư như cũ răng môi đánh nhau, run rẩy, tê tê hít vào. Diệp Mạnh Giác thấy khuôn mặt nhắn của trắng hồng hào bị đông cứng thành trắng bệch, trong lòng căm giận ngút trời lập tức tiêu tán còn thấy bóng dáng tăm hơi. vội vã mở điều hòa, nhìn đôi bàn tay của Diệp Tư chà xát vào nhau, hỏi: "Rất lạnh sao? Trời lạnh như thế này, thế nào lại mặc quần áo ngắn như vậy? Còn có, đây là quần áo nơi nào có?"

      Diệp Tư bị đông cứng quá mức thể trả lời câu hỏi của , chạy nhanh tới gần điều hòa, gió ấm áp thổi vào người, thổi hồi, rồi mới lên tiếng: " là ấm áp."

      Bên trong xe điều hòa mở tối đa, Diệp Tư chậm rãi cảm thấy hỗn loạn. Diệp Mạnh Giác luôn luôn gì, suy tư nên cùng bé cưng cái gì. Nghĩ nghĩ lại, đột nhiên dâng lên cỗ mãnh liệt cảm giác thất bại, làm sao phải cùng bé cưng chuyện đều phải nghĩ trước hết muốn nội dung gì đây?

      Diệp Tư hô hấp chậm rãi vững vàng, Diệp Mạnh Giác nhìn sang tựa lưng vào ghế ngồi ngủ.

      Xe ngừng ở trong sân, Diệp Mạnh Giác kéo chặt người Diệp Tư rồi ôm vào nhà. Lúc ngang qua phòng ngủ của , Diệp Mạnh Giác ngừng chút, rốt cuộc mở cửa vào, đặt Diệp Tư ở giường của . Nhóc con đêm nay bị lạnh, ngộ nhỡ ban đêm bị sốt cao, có thể chăm sóc . Lý do quả nhiên đường đường chính chính, chính lắc lắc đầu, nhàng mà thả Diệp Tư xuống giường.

      Nhóc con khẽ đụng đến giường lập tức vuốt gối đầu, cọ xát, cảm thấy mĩ mãn cong lên khóe miệng, nghiêng thân mình, hai tay nắm tay để ở trước ngực, thở điều đặn ngủ.

      Diệp Mạnh Giác nhịn được nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhắn của , cưng chiều nhìn như con mèo ngủ.

      Diệp Tư giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại, đầu giường dán tờ giấy ghi chép, chữ viết của chú cứng cáp, rồng bay phượng múa viết: bé cưng, rời giường uống chén nước trái cây thanh lọc dạ dày, giữa trưa ở nhà ngoan ngoãn ăn cơm, buổi chiều chú tới đón bé cưng chơi.

      Diệp Tư gở lời ghi chép xuống, vui vẻ hôn cái, sau đó sôi nổi chạy trở về phòng của mình, mở ra cái hộp, bên trong tràn đầy đều là giấy ghi chép có hình đầu con mèo .

      Này đều là trước kia Diệp Tư còn tại mộng đẹp,lúc Diệp Mạnh Giác  ra cửa mà lưu lại.

      Mấy tờ giấy này điều là do lúc Diệp Tư còn  yên giấc mộng đẹp, trước khi Diệp Mạnh giác ra ngoài để lại. Có khi là cho biết công tác, hay mua sẵn cho bánh ngọt, hoặc là ban ngày muốn dẫn chơi.

      Chữ đều là giống nhau, tuy nhiên giấy có hình đầu con mèo ràng càng ngày càng đẹp. Diệp Tư lật đến tờ đầu tiên lưu cho lời ghi chép, nhịn được nở nụ cười khanh khách, phía có vẻ cái đầu mèo mập mạp mà theo Diệp Mạnh Giác là HELLO KITYY gì đó. Diệp Tư nhớ được lần đó tỉnh lại, chú có ở bên người, ôm HELLO KITTY xoa mắt, ở đầu giường phát tấm giấy ghi chép này, đó viết: bé cưng, chú có việc ra ngoài, bé cưng cần sợ, chú lập tức trở lại.

      Phía có vẻ cục gì đó to, biết là cái gì, Diệp Tư cầm lên nghiên cứu nửa ngày, cũng nhìn ra là cái gì, còn tưởng rằng là chú thử bút nên vẽ lung tung lên. Về sau lại có vài lần, giấy ghi chép luôn có cục vẽ gì  đó, Diệp Tư nhịn được, phải hỏi Diệp Mạnh Giác. còn nhớ Diệp Mạnh Giác vốn dĩ mặt vui vẻ, bởi vì vấn đề của co quắp chút, buồn bực nửa ngày mới lên tiếng: "Cái đó là HELLO KITTY a."

      Phong Vũ Yên, WinterHaru thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 23

      Edit:Nhan Nhan

      Beta:vân


      Diệp Tư ôm hộp gỗ, nhìn bên trong chồng giấy ghi chép mà Diệp Mạnh Giác để lại cho , khỏi cảm thấy bùi ngùi xúc động, từ sau khi được chú đón từ nhi viện trở về, nhoáng cái mà chín năm trôi qua rồi.

      còn nhớ tình cảnh năm đó lúc tìm được , giống như khắc sâu vào trong trí nhớ của , suốt đời khó quên. lui ở trong góc, lúc tuyệt vọng nghĩ bản thân mình có thể vĩnh viễn ở lại nhi viện, đột nhiên nghe được có người gọi , "Bé cưng?". Tuy rằng thanh lớn, nhưng cũng tuyệt đối là gọi , nhớ được giọng kia, chính là giọng thích nhất. nhanh chóng ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Mạnh Giác quay lưng về hướng ánh sáng đứng ở nơi đó, nhìn mặt nhưng mà lại cao cao lớn lớn đứng ở nơi đó, như thần tiên giáng xuống, dày rộng cánh tay an toàn tin cậy cứu vớt .

      Diệp Tư cảm thấy mặt có chút ngứa, ra nước mắt dàn dụa. Có lẽ, từ lúc tìm được , trong tiềm thức bắt đầu suy nghĩ cùng bao giờ rời xa, chính là nghĩ tới cho đến ngày nay tâm tư cứ như vậy mà đứng ở bên cạnh . tự nhiên biết, chú cùng có cùng quan hệ máu mủ, bọn họ là thể nào. Cho dù thương , muốn đem tặng cho người phụ nữ khác, cuối cùng, cũng vẫn cưới người phụ nữ khác chứ phải .

      Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Tư có loại đau đớn mơ hồ, cần người phụ nữ khác đến đây ở, ai cũng được.Lúc trước luôn luôn sợ hãi chú cưới người phụ nữ khác về xa lánh , còn như trước kia nữa. Lúc này mới biết, ra cảm giác khó chịu chẳng phải sợ hãi chú thương , mà là sợ chú người phụ nữ khác. vẫn như trước đây lòng hi vọng trong lòng chú chỉ có mình .

      Lúc Diệp Mạnh Giác trở lại, Diệp Tư ngồi ở bàn đu dây chút cũng có động đậy, Tiểu Suất vây quanh ở bên chân của chạy qua chạy lại. Phía sau bụi hoa lớn, dường như ở trong cánh đồng hoa phiêu đãng.

      Diệp Mạnh Giác nhớ tới đêm qua, tắm rửa xong ra, thấy bé cưng cả người nghênh ngang ngủ ở giường, lắc đầu qua muốn đắp chăn cho , nhóc con biết là nằm mơ mơ thấy ăn ngon cái gì mà cái miệng nhắn chép chép vài cái. Diệp Mạnh Giác thấy đáng , cúi đầu hôn xuống. vốn chỉ là giống hồi còn , nhìn đáng , nhịn được liền hôn cái.   nghĩ tới, sau khi môi chạm vào môi , cảm giác tê dại thẳng hướng da đầu, cả người run rẩy, liền khó khăn buông ra. môi lưu luyến muốn rời, khó kìm lòng nổi.

      Sau đó, sân thượng đứng đêm, muốn để cho gió đêm vắng lặng thổi bay ý nghĩ của , ý thức dần dần ràng, lý trí cũng chậm chậm trở về. Lúc trời hửng sáng, thầm hạ quyết tâm, lúc trở xuống, Diệp Tư ngủ say. Nhóc con hoàn toàn biết người chú thân ái nhất của đối với diễn ra hành vi xấu. Diệp Mạnh Giác hít sâu hơi, vào phòng tắm tẩy sạch hơi thuốc lá người.

      Lúc Diệp Mạnh Giác ra cửa, dì Thái mang theo cái giỏ đồ ăn vừa khéo tiến vào. Thấy chuẩn bị ra ngoài, vội vàng : "Diệp tiên sinh, gần đây công ty bề bộn nhiều việc sao?"

      Diệp Mạnh Giác gật đầu, hỏi: "Làm sao vậy?"

      Dì Thái do dự chút, : "Cũng có chuyện gì, chính là lâu có thấy ngài ở nhà, Tiểu Tư luôn phải đợi ngài trở về ăn cơm, mỗi bữa cơm ăn được mấy hạt gạo, dì thấy con bé gầy vòng. Tiên sinh có rảnh trở về dùng cơm , dù sao để cho đứa bé ở nhà mình cũng tốt."

      Diệp Mạnh Giác cau mày, vốn cho là  bé cưng tận lực giảm béo, xem ra là gần đây xa lánh , nhóc con trong lòng khó chịu. Nghĩ như vậy, vốn dĩ toàn bộ kế hoạch trong lòng rối loạn. hướng dì Thái : "Tôi biết, bé cưng ăn ít hay nhiều còn nhờ dì trông nom, có cái gì đúng liền gọi điện thoại cho tôi."

      lại suy nghĩ chút rồi trở về phòng, ở đầu giường của bé cưng để lại tấm giấy ghi chép.

      "Chú!"

      Ngồi ở bàn đu dây Diệp Tư quay đầu nhìn thấy xe của Diệp Mạnh Giác, vội vàng từ bàn đu dây nhảy xuống chạy tới xe của Diệp Mạnh Giác. Tiểu Suất theo phía sau cũng nhảy dựng chạy tới.

      Diệp Mạnh Giác mở cửa xe, hướng tới Diệp Tư chạy đến : "Chậm chút."

      Khi chuyện, Diệp Tư đến trước mặt .

      "Chú." lóe mắt to hỏi, "Chúng ta nơi nào chơi?"

      Diệp Mạnh Giác dựa cửa xe, nhìn Diệp Tư. Nhóc con trong ánh mắt lóe lên hưng phấn, xem ra lâu có quan tâm .

      "Bé cưng cứ ? Muốn nơi nào?"

      "Ừ … " Diệp Tư nghĩ chút, , " tại ba giờ, khu vui chơi nhất định là trễ, nếu chúng ta trượt băng ."

      "Tốt." Diệp Mạnh Giác , sau đó mở cửa xe, "Lên xe, chúng ta phải ngay."

      Diệp Tư bị kích động chui vào trong xe.

      Diệp Mạnh Giác lên xe, đeo lên giây nịt an toàn sau đó gọi điện thoại.

      "Dư Chi, em ở đâu?" Diệp Mạnh Giác hỏi.

      "Ừ, cùng Tiểu Tư bây giờ chuẩn bị trượt băng, là do nhà Lý Phồn mở, tốt, chúng ta đến đó gặp mặt . "

      Diệp Mạnh Giác sau khi để điện thoại xuống, vừa khởi động xe vừa : "Dì Dư Chi cũng cùng ."

      Cách lát, Diệp Tư mới ừ tiếng.

      Rất nhanh đến sân trượt băng, Dư Chi ở đại sảnh chờ bọn . Ông chủ của nơi này là Lý Phồn cũng chính là bạn học của Diệp Mạnh Giác,   ta thích trượt băng, liền làm cái sân trượt băng.

      " lâu có tới, Diệp Mạnh Giác." Lý Phồn chào đón , "Hồi nãy  Dư Chi muốn chờ các cậu lại đây, tôi còn chưa tin đâu, cậu ít nhất cũng có hơn nửa năm có tới a."

      "Đúng vậy, gần nhất mình bận đống việc, đâu giống như cậu như vậy tiêu diêu tự tại?" Diệp Mạnh Giác cười trêu chọc .

      Lý Phồn cười hề hề nhìn Diệp Tư : "Tiểu Tư a, ngược lại trưởng thành rồi, nửa năm thấy gầy quá. Càng ngày càng đẹp a."

      Diệp Tư cười tiến lên : "Chào chú Lý."

      "Đừng gọi chú là chú Lý, chú so chú cháu trẻ tuổi hơn, " Lý Phồn , "Gọi , chú cũng ngại làm tiểu bối của chú của cháu đâu. Có người chú nào lại vừa trẻ đẹp vùa mê người giống chú sao? ! Tuyệt đối là nha!"

      Lý Phồn hơi, vài người đều nở nụ cười.

      ". " Lý Phồn , "Hôm nay tôi xin chuyên môn hầu hạ tiểu công chúa  của chúng ta."

      "Thầy!"   chuyện bên cạnh tiểu nữ sinh giòn giã kêu lên, "Thầy, em vừa đến đây, thầy hôm nay dạy em trượt băng."

      Diệp Mạnh Giác cùng Dư Chi đều bật cười. Lý Phồn này thu học sinh nữ cũng ít a.

      "Nhanh dạy học trò mới của cậu ." Diệp Mạnh Giác , " Chúng tôi tự chơi. chậm trễ việc tốt của cậu."

      Dư Chi cũng cười trêu chọc : "Lý Phồn, khẩu vị nặng a, nữ sinh như vậy …."

      Người vô tâm, người nghe cố ý. Diệp Mạnh Giác theo bản năng nhìn nhìn nữ sinh kia. Thân hình mảnh khảnh, còn trang điểm, dù vậy cũng khó giấu hơi thở thanh xuân của , nhiều lắm cũng mười mấy tuổi

      Quả nhiên, Lý Phồn cười hề hề : "Hoàn hảo, hoàn hảo, tháng trước trưởng thành."

      Diệp Tư nhìn nữ sinh kia. Ánh mắt ấy nhìn Lý Phồn đều là thích, chút nào che dấu. Diệp Tư đột nhiên vô cùng hâm mộ ấy, tuy rằng khả năng ấy chỉ có thể coi như là người khách qua đường của Lý Phồn, khả năng chờ thêm mấy tháng, Lý Phồn thậm chí ngay cả ấy gọi là gì đều quên. Tuy nhiên tại có thể bình bình thản thản e dè. Đây là chuyện cỡ nào hạnh phúc a. Diệp Tư nghĩ, khỏi vụng trộm nhìn về phía Diệp Mạnh Giác.

      Diệp Mạnh Giác nhìn tiểu nữ sinh kia, trong lòng khỏi nghĩ đến bé cưng của , vừa quay đầu lại, bé cưng cũng nhìn . Đây là ánh mắt gì? Diệp Mạnh Giác ràng lắm, nháy mắt tim đập rộn lên, ý nghĩ lờ mờ. đợi chính thấy ràng, Diệp Tư hốt hoảng cúi đầu, chỉ chừa cho cái đầu tóc đen sẫm cùng với cái cổ trắng noãn.

      Diệp Mạnh Giác chỉ cảm giác tim đập dị thường nhanh chóng, bé cưng nhìn ánh mắt , hiểu khiến cho tim đập rộn lên, trong nháy mắt, nghĩ tới muốn sờ sờ , hôn , tựa như, giống như ban đêm hôn vậy.

      như vậy là được, Diệp Mạnh Giác quay sang chỗ khác, nỗ lực thở bình thường lại, như vậy là được. Tiếp tục như vậy nữa, sớm hay muộn có ngày, đem bé cưng hủy .

      Diệp Tư thay đổi giày chầm chập theo sát Diệp Mạnh Giác cùng Dư Chi vào sân trượt băng.

      Lý Phồn ở bên cạnh ra sức dạy nữ sinh kia. Diệp Mạnh Giác cùng Dư Chi nhìn đến, lại nhìn nhau cười. Diệp Tư đứng ở phía sau hai người, thấy bọn họ cực kì ăn ý tươi cười, lòng của chầm chậm co rút lại.

      Lý Phồn thấy bọn họ tiến vào, vội vàng lôi kéo tiểu nữ sinh lại đây.

      "Diệp Mạnh Giác, cậu cùng tiểu công chúa làm mẫu cho chúng ta chút , khiến mọi người mở mang tầm mắt, Diệp tổng lợi hại cũng chỉ đúng ở thương trường a." Lý Phồn la hét.

      Diệp Mạnh Giác liên tục xua tay, " dám dám, cậu cứ làm việc đứng đắng của mình , để chúng tôi tự chơi hồi là được rồi."

      Lý Phồn cố tình đồng ý, Dư Chi cũng theo ồn ào, "Trượt vòng , em còn chưa biết kỹ thuật trượt băng của học trưởng đâu…”

      Lòng bàn tay Diệp Tư hơi hơi xuất mồ hôi, nếu là trước kia, khẳng định người đầu tiên đồng ý. Chính là, tại khẩn trương đến nổi muốn thở được.

      Diệp Mạnh Giác lại từ chối, chịu nổi bọn họ ồn ào, chỉ phải hỏi Diệp Tư đứng yên lặng phía sau.

      "Bé cưng, có muốn cho bọn họ mở mang chút ?"

      Giọng của Diệp Mạnh Giác dịu dàng như có thể chảy ra nước, giống như thanh dụ hoặc người, Diệp Tư chậm rãi ngẩng mặt, “Được."

      Dường như là mặt tuyệt nhiên ảnh hưởng đến Diệp Mạnh Giác, lẳng lặng nhìn , nhìn chuyển mắt, hồi lâu sau, chậm rãi vươn tay, Diệp Tư đặt tay lên tay , cùng trượt vào bên trong.

      Ở trong sân nhạc vang lên, chính là bài hát kinh điển 《A Time For Us》,  mượt mà lại ngân nga. Bọn họ cũng lâu chưa có tới trượt, có quá nhiều động tác khó, chính là theo nhạc trượt, xoay tròn, nho nhảy lên. Diệp Tư nhìn về phía ánh mắt của Diệp Mạnh Giác, tối đen thâm thúy, nơi đó là nơi mà đời này vĩnh viễn cũng nhìn tới chiều sâu. Cảm giác bi thương trong lòng Diệp Tư tuôn ra mãnh liệt. khúc kết thúc, tựa vào trong lòng Diệp Mạnh Giác, cũng động, nước mắt chậm rãi thấm ướt quần áo Diệp Mạnh Giác.

      --------*-------

       Các bạn nhớ click vào các dòng quảng cáo  để ủng hộ bọn mình nhé ^^
      thedark, Phong Vũ YênHaru thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 24

      Edit:Nhan Nhan

      Beta:vân


      Diệp Mạnh Giác ôm Diệp Tư, hơi hơi thở phì phò, cũng nhẫn tâm buông ra. Trong ánh mắt mang theo bi thương, như vậy điềm đạm đáng nhìn , lòng cũng nổi lên cảm giác cực kì bi ai. Sân trượt băng to như vậy, rộng rãi phóng khoáng, dường như chỉ có bọn họ, chỉ còn lại có bọn họ. Bên tai là tiếng hít thở của , mang theo đè nén tiếng nức nở, mỗi tiếng, mỗi   chút nghe được trong lòng đều tan nát.

      Dư Chi đứng ở bên ngoài sân xem bọn họ, chậm rãi phát khí có chút đúng. Diệp Mạnh Giác cằm để ở đỉnh đầu Diệp Tư, nhắm mắt lại, bọn họ lặng lẽ đứng ở nơi đó, khí quỷ dị đến đáng sợ. Phảng phất như có chân tướng lẵng lặng chuôi từ dưới đất lên. Qua hồi lâu sau, Diệp Mạnh Giác cúi đầu, ở đỉnh đầu Diệp Tư nhàng hôn cái, như vậy thành kính lại như vậy tuyệt vọng.

      Trái tim Dư Chi ầm ầm mảnh, đúng rồi, đúng rồi, là như thế này sai.

      nghiêng ngả chao đảo ra sân trượt băng, đối diện là Lý Phồn đến hỏi: "Thế nào lại ra? Bọn họ đâu? đúng là đáng tiếc, tôi vừa mới bên này có chuyện ra xử lý chút. xong rồi sao?"

      Dư Chi lắc đầu, miễn cưỡng : "Tôi có việc, trước."

      xong, đợi Lý Phồn tiếp, liền hốt hoảng chạy ra khỏi nơi đó.

      Diệp Mạnh Giác dừng xe vào gara, hai người ngồi ở trong xe cũng có nhúc nhích, lâu sau Diệp Mạnh Giác hỏi: "Bé cưng, vừa mới rồi vì sao khóc?"

      "Nghĩ đến chuyện lúc còn thôi ạ." Diệp Tư .

      Diệp Mạnh Giác nghĩ chút, : "Bé cưng, chú gần đây rất bận bịu chuyện ở công ty, thể trở về cùng bé cưng ăn cơm, bé cưng phải nhớ kỹ bản thân mình ngoan ngoãn ăn cơm, biết ?"

      "Vâng." Diệp Tư ấp úng trả lời.



      "Nếu." Diệp Mạnh Giác do dự chút, vẫn là , "Nếu bé cưng cảm thấy buồn cũng có thể đến chỗ của bà mà ở."

      Diệp Tư lập tức ngẩng đầu, nhanh nhìn cái, ánh mắt kia sợ hãi làm cho Diệp Mạnh Giác lập tức liền hận bản thân mình lỡ lời.

      vội vã lại tiếp: "Bé cưng, hãy nghe chú , nơi này là nhà của bé cưng, chú phải muốn đuổi bé cưng , có hiểu chưa? Chú chỉ sợ lúc mình có ở nhà, bé cưng cực kỳ buồn. Nếu bé cưng muốn đến chỗ của bà thôi, có được hay ?"

      "Bé cưng muốn ." Diệp Tư , "Chú, bé cưng chỗ nào cũng đều , chú cứ bận rộn làm việc của mình , đừng quan tâm tới bé cưng. Bé cưng ngoan mà"

      "Chú biết bé cưng nhất định rất ngoan, chú chỉ sợ bé cưng ở nhà mình sinh quẫn, lúc chú có ở nhà, mình bé cưng buồn bực. Chú là lo láng bé cưng buồn, bé cưng thấy đó, dì Thái gần đây bé cưng cũng buồn ăn cơm, có phải hay ?” Diệp Mạnh Giác mềm giọng hỏi.

      "Bé cưng ăn cơm." Diệp Tư giọng , "Chính là gần đây bé cưng ăn nhiều. Bé cưng về sau ăn nhiều hơn, ăn ngon, chú cần lo lắng cho bé cưng nữa."

      Diệp Mạnh Giác sờ sờ đầu của , nữa. hôm nay vốn là muốn đưa bé cưng đến trường học nội trú, như vậy, đối với Diệp Tư mà có thể kết giao thêm nhiều bạn bè; với , cũng có thể yên tĩnh chút, có lẽ thời gian lâu dài, khôi phục lại bình thường. Chính là nghe dì Thái , lại sợ hãi bé cưng trong lòng chịu đựng được. hồi còn trải qua thương tổn quá sâu, sợ hãi dám nghĩ nâng niu bé cưng trong lòng bàn tay che chở nhiều năm như vậy lại biến thành đứa đáng thương như lúc trước.

      Diệp Mạnh Giác lời nào, Diệp Tư càng hoảng, bắt lấy góc áo Diệp Mạnh Giác, tội nghiệp nhìn , năn nỉ : "Chú, chú để cho bé cưng , bé cưng ngoan ngoãn, chú cứ làm việc ủa mình, bé cưng vẫn học bình thuòng chú cần phải theo giúp đâu."

      Diệp Mạnh Giác nhìn bộ dáng dè dặt cẩn trọng, trong lòng càng ão não. Cũng bởi vì những tâm tư đó của lại làm cho bé cưng sợ hãi như vậy.

      "Tốt, vậy bé cưng nơi nào cũng ." , "Chú cũng vậy nơi nào cũng , bé cưng phải sợ."

      Diệp Tư thế này mới yên tâm, nơi nào đều cần , cho dù cái gì cũng thể , cái gì cũng thể làm, cứ như vậy đứng ở bên cạnh chú, đứng cách khoảng cách gần nhất, như vậy là đủ rồi.

      Diệp Mạnh Giác lại nhìn thấy Dư Chi là ở buổi chiều thứ tư. Lúc trước bọn họ có giao hẹn trước hết là làm bạn, chính là Dư Chi tự thân xuất mã. Rảnh rang lại ít vấn đề cơ bản, Dư Chi đột nhiên hỏi tới vấn đề có liên quan đến tình cảm.

      Diệp Mạnh Giác đối với vấn đề này cảm thấy bất ngờ, nhạo báng hỏi: "Tôi biết, khi nào 《 Thương Giới Danh Nhân 》 cũng có kịch bản như vậy?"

      "Em muốn thử làm chút chuyển biến, là bạn em, đương nhiên hướng khai đao trước."

      Diệp Mạnh Giác nhún nhún vai, bất đắc dĩ : "Được rồi, vậy em khai đao ."

      "Muốn lời a." Dư Chi hay giỡn dường như ."Trả lời cho có lệ là em chấp nhận."

      "Trước mắt có đối tượng qua lại chưa?" Dư Chi hỏi.

      " có."

      "Có người trong lòng sao?"

      "... Có thể trả lời được ?" Diệp Mạnh Giác hỏi.

      "Có thể. Tuy nhiên có thể lộ ra Diệp tổng thích loại phụ nữ như thế nào ? Tôi tin tưởng đây là vấn đề mà tất cả phụ nữ trong lòng muốn hỏi nhất."

      "Dư  chủ biên, hình như tờ báo này có rất ít phụ nữ xem tới phải?" Diệp Mạnh Giác cười hỏi, "Tôi cảm thấy nên ra tốt hơn."

      Dư Chi nhìn chằm chằm Diệp Mạnh Giác hồi, : "Được rồi, vậy em lấy thân phận bạn bè hỏi vấn đề này, được ?"

      Diệp Mạnh Giác nhìn ra được nghiêm túc, tuy rằng biết muốn hỏi điều gì, vẫn là rất nghiêm túc : "Được."

      " thích Tiểu Tư sao?" Dư Chi hỏi.

      Diệp Mạnh Giác nhíu nhíu đầu mày, còn chưa mở miệng, Dư Chi lại bỏ thêm câu: "Là loại tình cảm “thích” giữa nam và nữ."

      Diệp Mạnh Giác ngực thình thịch nhảy, cảnh cáo đề cao giọng : "Dư Chi!"

      "Có phải thích đúng ?" Dư Chi nhất quyết tha, cho Diệp Mạnh Giác cơ hội chuyện, "Vậy là thích bé đúng ? phải là loại tình cảm thích giữa chú và cháu , mà là giữa nam nữ thích. Em sai chứ,Diệp Mạnh Giác?"

      Diệp Mạnh Giác xanh mặt nhìn , trong ngực phập phồng lợi hại.

      " lời nào? Thừa nhận là đúng sao?" Dư Chi hỏi, lại tự giễu giống  như cười , "Quả nhiên. Khó trách luôn luôn có bạn . Diệp Mạnh Giác, điên rồi sao? Đó là  cháu ! tại sao có thể thích bé được đây?"

      Diệp Mạnh Giác chỉ cảm thấy cổ họng khô chát, muốn cái gì nhưng vẫn nên lời.

      "Diệp Mạnh Giác tỉnh lại ! Đó là cháu , các người đây là loạn luân a! Tiểu Tư biết ? Hả?" Dư Chi hỏi.

      Diệp Mạnh Giác lắc đầu, sau lúc lâu mới khàn khàn : " biết, mắc mớ tới , là chính bản thân tôi xảy ra vấn đề."

      Dư Chi nhàng thở ra, : "Được, được. Diệp Mạnh Giác, có nghĩ tới hay , Tiểu Tư nếu là biết như thế nào?  là chú của bé a, bé ỷ lại , giống như cha mình, nếu bé biết, như thế nào? có nghĩ tới hay ?"

      (Nhan: con mụ này, tính muốn đục nước béo cò đây mà, ngay lúc người ta hoản loạn tâm trí về chuyện luân lí đạo đức liền nhảy vô đổ thêm dầu vào lửa…. >____<)

      Hai tay Diệp Mạnh Giác đặt huyệt thái dương, đồi bại : "Tôi nghĩ tới. Tôi cũng là mới phát mình đối với bé... giống với. Tôi xử lý tốt, xử lý tốt."

      tuyệt vọng nhắm mắt lại. làm sao có thể chưa nghĩ qua chứ? Từ khi phát bản thân mình đối với bé cưng có loại cảm tình khác, nghĩ qua. Đó là cho rằng loại nuông chiều đối với bảo bối, cả ngày luôn luôn tâm niệm đều là . cũng biết, tất cả của cũng đều là , chỉ có . Đúng là như vậy, nếu biết ý nghĩ của , bé cưng nhất định bị dọa sợ. thể để cho chuyện như vậy phát sinh, áp lực dư luận đối với , cũng đáng sợ, sợ chỉ có bảo bối của .

      Nhưng là lại bỏ xuống được bảo bối của , sợ hãi bé khổ sở, sợ hãi bé thương tâm, trước khi sinh ra ý tưởng khác thường, vẫn rất thương bé, chăm sóc bé nhiều năm như vậy, phải chút là có thể dứt bỏ. có thể làm gì? trở về nhà, để ý bé, nhìn thấy bé sao? thể! làm được, bé cưng khẳng định cũng tiếp thụ được! Vậy có thể làm gì?

      Diệp Mạnh Giác nghĩ đến đây liền ngẩng đầu, kiên nhẫn tới lui trong phòng, đối với Dư Chi : "Dư Chi, em giúp tôi chút."

      " muốn em giúp thế nào? Làm bạn của ?" Dư Chi lắc đầu, "! Em giúp làm như vậy! Diệp Mạnh Giác, em nghĩ kĩ rồi mới đến tìm thảo luận. Kể từ khi biết thích Tiểu Tư, em cẩn thận suy nghĩ kỹ vài ngày, rốt cục hiểu được, cho dù em lại thích thế nào? Em vĩnh viễn đánh lại Tiểu Tư trong lòng . bé là do tay nuôi lớn, cảm tình của đối với bé, vô luận là tình thân cũng thế, tình cũng thế, người khác đều chen vào được. Em muốn làm người đàn bà đáng thương. Em cũng muốn khinh bỉ , tuy rằng em khiếp sợ! Nhưng là em cũng ràng, cảm tình là bản thân mình khống chế nổi. Tuy nhiên, Diệp Mạnh Giác, em còn chấn động với việc này, xin lỗi,em có cách nào khác giúp !"

      (Nhan: Mụ này xài khổ nhục kế, bà con dừng tin…..)



      "Diệp Mạnh Giác, em phải người dễ dàng bỏ cuộc. Nếu hôm nay, trong lòng thích là người khác, em nhất định từ thủ đoạn cướp lại, bởi vì em biết, ngày nào đó thích em. Chính là Tiểu Tư giống như vậy, em có tin tưởng có thể đánh bại được Diệp Tư. Diệp Mạnh Giác, em tuy rằng cảm thấy đáng tiếc, nhưng là em thích đánh nhau mà có nắm chắc phần thắng."

      Diệp Mạnh Giác gật gật đầu : " xin lỗi, cầu này của tôi có điểm vô lý."

      xong liền thở dài, ngón tay vô ý thức gõ cái bàn. Văn phòng to như vậy nhất thời chỉ có tiếng gõ mặt bàn.

      Sau lưng là cửa sổ to sát đất, ngoài cửa sổ lầu cao san sát mà ở trong tòa nhà trung tâm thành phố, nơi này là nơi phồn hoa nhất thành phố, rất nhiều người ngang qua tòa cao ốc này, đều toát ra vẻ mặt hâm mộ . Công ty của , có biết bao nhiêu người muốn vào làm, mà còn là tình nhân trong mộng của biết bao nữ sinh. Người đàn ông ưu tú như vậy, lúc này lại bởi vì tình cảm mà hoàn toàn bất lực.

      Dư Chi nhìn Diệp Mạnh Giác, đột nhiên sinh lòng thương hại, người đàn ông này khôn khéo có thừa, quát tháo thương trường, oai phong vô cùng, nhưng ai biết còn có mặt ai có thể giúp? bất quá là người, mà hoàn toàn đúng dịp, người kia là người thể .

      Trong lòng ngầm thở dài, rốt cuộc đánh lại, mở miệng : "Diệp Mạnh Giác, em giúp "

      (Nhan: tôi  mà, thấy chưa….hồ ly lòi đuôi rồi đó, ham thấy mồ mà bày đặt….)

      Nhìn Diệp Mạnh Giác kinh ngạc nhìn về phía , Dư Chi vội vàng : "Tuy nhiên, em biết mình có thể giúp tới khi nào, em có khả năng bất cứ lúc nào cũng rời khỏi. Nếu để ý, cứ như vậy quyết định. Từ hôm nay trở , em làm bạn của ."

       

      --------*-------

       Các bạn nhớ click vào các dòng quảng cáo  để ủng hộ bọn mình nhé ^^
      thedarkPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :