1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Búp bê sữa Nhà Diệp Thiếu Gia - Lệ Lệ

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      15 Chương 15:
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Quảng Hằng

      Diệp Tư phồng miệng lên về nhà, cũng thèm để ý Diệp Mạnh Giác, trực tiếp nhảy đến bàn chơi điện tử, sau đó mặt xụ xuống "A hu" tiếng, bịt kín ánh mắt.

      Diệp Mạnh Giác đứng ở sau lưng , cười đến vai đều run lên.

      Diệp Tư "A hu "Nửa ngày, nghe được tiếng cười từ phía sau truyền đến của Diệp Mạnh Giác, quay đầu lại, chu môi, hài lòng trợn mắt nhìn , "Chú!"

      "Có mặt!" Diệp Mạnh Giác giơ tay lên, "Bé cưng có việc sao?"

      "..." Có việc, có thể làm cho bé cưng quay thời gian trở về lúc chưa ăn ?

      Diệp Mạnh Giác nhìn bé con hướng bĩu môi, nhíu lại cái mũi , mặt vô cùng ảo não, khỏi lại cười ra tiếng.

      Mắt thấy miệng của tiểu nha đầu chu được càng ngày càng cao, mới dỗ dành : "Ngoan, để chú đổi cho bé cưng ly nước trái cây, ngày mai cũng uống nước trái cây, thanh lọc dạ dày, như vậy món mà hôm nay ăn liền biến thành mỡ, béo. Ngoan, đừng chu miệng nữa nha, bé cưng."

      Bé cưng nghe được, ánh mắt lập tức sáng lên, " à? Chú ơi làm sao chú biết?"

      Diệp Mạnh Giác chỉ phải lắc đầu, có thể tại nếu như so trình độ chuyên nghiệp của với các giáo sư hướng dẫn giảm béo còn có kinh nghiệm hơn, bé cưng tin sao? vì vấn đề giảm béo của bé cưng, xem qua tất cả các sách hướng dẫn giảm béo, bài tập, ăn uống, nếu muốn cũng có thể mở cả câu lạc bộ giảm béo chừng.

      "Đương nhiên là , chú khi nào lừa gạt bé cưng nha?"

      Diệp Mạnh Giác còn chưa xong, tiểu Diệp Tư xông lên, bổ nhào vào trong lòng , vui mừng : "Chú là tốt nhất. Chú lợi hại nhất.”

      Diệp Tư dùng hai cánh tay xinh trắng noãn ôm lấy Diệp Mạnh Giác , hưng phấn vừa nhảy vừa , Diệp Mạnh Giác chỉ phải khom người, để tùy cho ồn ào.

      Diệp Tư cao hứng nhiệt tình còn chưa giảm,điện thoại trong túi Diệp Mạnh Giác liền vang lên, đoán chắc nhất định là trong nhà gọi tới, cũng lười nhận, nhưng ra động tác của Diệp Tư mau, tay vói vào miệng túi cầm điện thoại ra, nhìn nhìn màn hình, cau cái mũi : "Đúng bà gọi tới."

      Diệp Mạnh Giác cầm điện thoại lại, tùy tay quăng ở ghế sofa, tay ôm Diệp Tư bả vai : ", chúng ta xem phim."

      Diệp Tư nhìn ra mất hứng, ánh mắt vòng vo vừa chuyển, vươn tay vỗ vỗ lồng ngực , miệng : "Nha, chú đừng tức giận nữa nha. Bé cưng dẫn chú xem phim nào."

      Diệp Mạnh Giác bị dở khóc dở cười, bé cưng coi giống bé con mà dỗ dành a~

      Lại trận tiếng chuông vang lên, lần này là di động của Diệp Tư, cầm điện thoại khó xử nhìn Diệp Mạnh Giác : "Chú."

      Diệp Mạnh Giác biết Lý Hoa Quyên dễ dàng buông tha , chỉ phải bất đắc dĩ mà nghe máy.

      "Mạnh Giác, hôm nay ăn cơm chiều cảm thấy thế nào a?"

      "Tạm được." Diệp Mạnh Giác lười biếng trả lời.

      "Vậy còn Dư tiểu thư sao? Mẹ nhìn bé kia sai, người xinh đẹp thông minh, lại lớn lên biết chuyện, đối với trưởng bối cũng rất có lễ phép, nay khó tìm được."

      Diệp Tư ghé vào bên cạnh lỗ tay Diệp Mạnh Giác, lời của Lý Hoa Quyên nghe được rất ràng, tự chủ bĩu môi, vừa nhìn liền biết Dư Chi là thích chú, cho nên mới biểu tốt như vậy, Kiều Hoa Hoa , phụ nữ giỏi nhất là giả bộ, nhất là phải tỏ ra vui vẻ trước mặt người đàn ông mà mình thích, giả bộ đến có chỗ để soi mói, hừ,  ấy lại thích chú như vậy, nhất định là giả bộ.

      Diệp Mạnh Giác lườm nhóc con liếc mắt cái, thấy hơi hơi trề miệng, vẻ mặt đầy khinh thường, cười khẽ hai tiếng.

      Lý Hoa Quyên nghe được tiếng cười của Diệp Mạnh Giác, mừng rỡ trong lòng, vội vàng : "Mạnh Giác à, phải con cũng vừa ý Dư Chi chứ?   cho mẹ biết , mẹ cần đáp án chính xác "

      Diệp Tư nghe được, lập tức nóng nảy, tay tự giác bắt lấy cánh tay Diệp Mạnh Giác.

      Diệp Mạnh Giác vỗ hai cái bàn tay bé của , : "Ai con đồng ý? có cảm giác. Về sau đừng nhắc đến ấy trước mặt con."

      "Con..." Lý Hoa Quyên mới rồi còn thầm cao hứng, nghĩ tới lập tức bị Diệp Mạnh Giác ra đòn cảnh cáo, "Tiểu thư Dư Chi có chỗ nào tốt, sao con lại có cảm giác? Con xem mắt mấy người rồi, ai cũng vừa lòng, con rốt cuộc vừa lòng cái dạng gì ? Con cho mẹ biết, mẹ lập tức dựa theo cầu của con tìm."

      Diệp Mạnh Giác bất đắc dĩ nhíu mày, "Mẹ, chuyện của con mẹ cần lo, tự con tìm, nếu có người thích hợp con nhất định đem đến cho mẹ xem, như vậy được chưa?"

      " được, mẹ mặc kệ con, nhiều năm như vậy, con cả người cũng chưa từng dẫn về nhà, nếu con tinh mắt giống như Mạnh Tiêu , bản thân mình liền tìm được bạn tốt trở về, mẹ mới lười quản con." Lý Hoa Quyên , "Mẹ trước, ba muốn gọi các con ngày mai trở về ăn cơm.Ngày mai về lại chậm rãi giáo huấn con."

      Diệp Mạnh Giác cúp điện thoại, thấy Diệp Tư nghiêng đầu, như có đăm chiêu đứng ở nơi đó, "Sao vậy, bé cưng?"

      "Chú, " Trong đôi mắt to của Diệp Tư lóe lên tia sang mờ mịt, "Ba mẹ làm sao quen biết nhau vậy ?"

      "Muốn nghe sao?" Diệp Mạnh Giác dịu dàng hỏi, nhóc con chưa từng chủ động hỏi qua chuyện tình của ba mẹ , đây là lần đầu tiên.

      "Vâng, muốn nghe ạ." Diệp Tư gật gật đầu, "Bé cưng muốn nghe chuyện xưa của ba mẹ chút."

      "Bọn họ là bạn học thời đại học, nhất kiến chung tình, về sau, sau khi ông nội biết, đồng ý bọn họ kết giao. Bởi vì trong nhà chị dâu nghèo rớt mồng tơi, lại chỉ còn người bà bệnh nặng nằm liệt giường. Bọn họ đều chị dâu nhất định là tham tiền của nhà chúng ta nên mới cùng ba bé cưng kết giao. Bất quá chú cho là như vậy, khi đó chú còn , nhưng mà hâm mộ bọn họ, chú thường xuyên yểm trợ cho ba bé cưng, để ấy vụng trộm cùng mẹ của bé cưng hẹn hò. Chú  khi đó nghĩ,bạn  tương lai của chú cũng nhất định phải do chú tuyển chọn. Chú nhất định phải hạnh phúc giống ba mẹ của bé cưng như vậy."

      Diệp Mạnh Giác xong, mặt tràn đầy hạnh phúc, "Khi đó hai trở mặt với mọi người trong nhà, luôn luôn lạnh lùng, tuy nhiên mỗi lần muốn vụng trộm ra ngoài hẹn hò cùng chị dâu, lại luôn vui vẻ, dường như người vừa mới cải cọ với gia đình phải là ấy vậy. Cuối cùng hai thấy có cách nào thay đổi suy nghĩ của ông nội, liền trực tiếp rời nhà trốn . Chú rất bội phục ba của bé cưng, chỉ bởi vì ấy có khả năng lại thông minh, mà hơn thế nữa là ấy dám nghĩ dám làm quyết định theo đuổi hạnh phúc cả đời của mình, ấy cũng   khuất phục bất kỳ ai trong nhà."

      xong nhìn về phía Diệp Tư : "Bé cưng, ba của bé cưng ra là người rất giỏi."

      "Về sau thế nào?" Diệp Tư lay lay cánh tay của hỏi, trong bóng đêm, ánh mắt sáng lên rạng rỡ.

      "Sau đó, hai liền mang theo chị dâu trải qua cuộc sống bình thường của dân chúng nghèo trong thành phố, thậm chí còn khổ hơn chút, lúc ấy bà của chị dâu bệnh nặng, mỗi ngày nằm viện phí phí trị liệu tốn rất nhiều tiền, ông liền từ từ bình tĩnh lại, hai từ sống an nhàn sung sướng, làm sao có thể trải qua cuộc sống cực khổ như vậy? Ông liền chờ cho đến ngày hai chịu nổi cuộc sống cực khổ nữa mà tự động quay trở về. hai cắt đứt với người nhà, cùng với chị dâu tự tìm việc làm để bươn chải qua ngày, làm bốc vác ở công trường, làm cu li, mỗi ngày cũng  chỉ có thể kiếm mấy chục đồng tiền. Chị dâu vừa chăm sóc bà nội của vừa làm thủ công sống. Về sau mẹ bây giờ nhìn nổi nữa, liền vụng trộm cho tiền chị dâu, tuy nhiên chị dâu đồng cũng cần. Chị ấy , bọn họ ngày ngày chịu cực chịu khổ, tuy nhiên chỉ cần 2 người bọn họ có thể ở cùng nhau, khổ như thế nào cũng chịu."

      "Ba mẹ là lợi hại." Diệp Tư , "Chú, bọn họ là lợi hại."

      "Đúng vậy, bọn họ rất lợi hại, bọn họ là người mà chú hâm mộ cùng bội phục nhất.”

      "Vậy về sau như thế nào?"

      "Về sau? Về sau bà bắt đầu đối lập với ông, bà nội vốn đồng ý cách làm của ông nội, về sau là đứng về phía của hai và chị dâu, kết quả, ông nội liền nhận thua. Lại về sau, ngay cả đến ông nội cũng cho rằng chị dâu là con dâu hiếm có. Do đó, bé cưng, ba mẹ của bé cưng rất hạnh phúc.”

      "Vâng!" Diệp Tư dùng sức gật đầu, "Chú, bé cưng cũng hâm mộ bọn họ. Bé cưng cũng hi vọng mình có thể tìm được người giống như ba mẹ để sống hạnh phúc."

      Diệp Mạnh Giác đưa tay sờ sờ cái đầu của , tóc của mượt mà mềm mại, ngay tiếp theo lòng cũng theo mềm mại hẳn lên. suy nghĩ trong lòng, bé cưng, bé cưng , bé cưng nhất định hạnh phúc hơn so với bọn họ.

      Ngày hôm sau, Diệp Tư cùng Diệp Mạnh Giác ở  dưới thúc giục qua điện thoại của Lý Hoa Quyên, tình nguyện về tới Diệp gia. Diệp Mạnh Giác ngừng xe xong, nhìn thoáng thấy chiếc xe đậu từ trước, sắc mặt tối sầm chút.

      kéo Diệp Tư vào phòng khách, Lý Hoa Quyên chào đón, "Về rồi à? Nhanh chào hỏi Dư Chi chút ."

      Dư Chi từ ghế sofa đứng lên, khéo léo cười : "Học trưởng về? Hôm nay Diệp Tư ăn mặc xinh nha."

      Ánh mắt của Diệp Quân quét tới, Diệp Tư vội vàng : "Cám ơn dì Dư Chi."

      Lý Hoa Quyên : "Mạnh Giác à, mẹ vừa siêu thị đúng lúc gặp được Dư Chi, liền mời ấy cùng nhau trở về ăn cơm tối, các con cứ chuyện với nhau chút trước, chờ thêm lát nữa là có thể ăn cơm."

      Dư Chi liền cười hỏi: "Học trưởng chê em ồn ào chứ? Em nghe dì đầu bếp nhà tay nghề rất khá, nghe có tổ tông là người làm ngự thiện phòng trong cung ạ. Vì thế em liền năn nỉ dì đến đây nếm thử."

      " có" Lý Hoa Quyên nhìn ra Diệp Mạnh Giác muốn  trả lời, nhanh chóng cướp trả lời, "Dư Chi, lhi nào cháu rảnh đều có thể đến đây, dì với phòng bếp lúc nào cũng sẵn sàng chờ cháu đến."

      Dư Chi hơi ngượng ngùng : "Dì đùa rồi, khi nào hai bác cần, chỉ gọi con đến ăn cơm là được."

      xong lại chuyển về hướng Diệp Tư : "Diệp Tư, tóc của cưng tết rất đẹp, là chính cưng tết tóc sao?"

      Diệp Tư lắc đầu, " phải, là chú tết cho ạ."

      Dư Chi nhướng mày, nhìn về phía Diệp Mạnh Giác, : " nhìn ra, Diệp học trưởng những có tài nghệ đánh cầu lông, tay cũng khéo như vậy, mái tóc tết lại đẹp đến như vậy, ra còn mê chết phần lớn nữ sinh nha."

      Diệp Quân đen mặt, hừ lạnh tiếng, xoay người hướng thư phòng.

      Diệp Mạnh Giác sờ sờ Diệp Tư bím tóc, cười : " có biện pháp, tôi chính là vú em của bé cưng, phải tự mình làm mới thấy vui."

      Tiểu Diệp Tư mất hứng từ trong lòng bàn tay tránh ra. Cái gì có biện pháp, chú phải thích cột tóc cho bé cưng sao? Vừa mới bắt đầu là đau, mỗi ngày đem tóc của người ta làm rụng nhiều. Vẫn là Dì Thái tết tóc tốt nhất, vừa vừa thoải mái. Hừ!

      Tiểu nha đầu thầm đả kích trong lòng, lại sờ sờ bím tóc, xịu mặt, chỉ là, tại chú chải phải là tệ nha. Được rồi, ra là rất đẹp.

      Diệp Mạnh Giác nhìn nhóc con hồi, mặt thay đổi mấy lần, biết trong lòng nghĩ cái gì, nhàng kéo bím tóc của chút, hỏi: "Bé cưng vui sao? Muốn chú giúp bé cưng chải lại tóc lần nữa hay ?"

      " cần, " Diệp Tư vội vàng , sắc mặt ông lúc nãy đen như vậy, nếu tại chú chải đầu cho lần nữa, nhất định bị ông ném ra bên ngoài.

      Lý Hoa Quyên cười : "Dư  Chi, cháu xem hai chú cháu nó đó, cảm tình tốt ghê chưa, giống như tình cảm cha con vậy. Mạnh Giác nhà chúng ta rất biết săn sóc, đặc biệt là chăm sóc người."

      "Đúng vậy, đến cháu nhìn cũng phải ghen tỵ, " Dư Chi phụ họa , "Học trưởng ngược lại là người săn sóc tỉ mỉ."

      (Nhan: *bĩu môi* Hồ ly tinh, hứ…….)
      thedark, Phong Vũ YênHaru thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 16
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Quảng Hằng

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 16/8/14
      thedarkPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 17
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Quảng Hằng

      [​IMG]

      Diệp Tư ôm quần áo, vui vẻ đến nổi mặt mày hớn hở, lức trước cũng thích mua quần áo, đó có thể là bệnh chung của các nàng béo, bất quá bây giờ gầy chút, đương nhiên khẩn cấp nghĩ muốn mua ít quần áo trước kia thể thử được. lúc có loạt quần áo đẹp về tay như vậy, đủ để cho tâm tình của vui hơn tháng nha

      Diệp Tư đem Diệp Mạnh Giác đẩy ra ngoài, hét lên: "Chú, chú ở bên ngoài chờ , bé cưng thay xong quần áo cho cho chú xem."

      Diệp Tư đóng cửa lại nhanh, bắt đầu thử đồ. mỗi lần đổi bộ y phục, đều chạy đến đến trước mặt Diệp Mạnh Giác vòng, hai con mắt lóe lên ánh sáng hưng phấn..

      "Đẹp chú? Có đẹp ? Chú."

      "Đẹp , bé cưng nhà chúng ta là đẹp nhất."

      Diệp Tư nhận được khẳng định từ Diệp Mạnh Giác, liền vui vẻ trở về phòng thay đồ lại đổi bộ khác.

      "Bé cưng, bộ đồ có vấn đề sao, có muốn chú vào giúp tay ?"

      Diệp Tư lại lần nữa vào trong phòng thay đồ, Diệp Mạnh Giác chờ lâu cũng thấy ra, đoán chừng là bộ y phục này chính thể tự mình mặc được.

      "Vâng, chú mau vào kéo khóa áo giúp bé cưng với." Diệp Tư mềm yếu vọng ra.

      Đây là bộ lễ phục rất dẹp, khóa kéo được thiết kế phía sau lưng, Diệp Tư nghiêng thân mình soi gương, dùng sức kéo nửa ngày, cũng có thể thành công đem khóa kéo kéo lên.

      Diệp Mạnh Giác vừa vào cửa nhìn thấy Diệp Tư lắc lắc thân mình chiến đấu cùng cái khóa kéo sau lưng. buồn cười nhìn sốt ruột xoay quanh, tựa như con mèo nỗ lực muốn bắt cái đuôi của mình vậy.

      "Bé cưng xoay người lại , chú giúp cho." đến bên người Diệp Tư .

      Diệp Tư thấy lại đây, vui vẻ ra mặt, lập tức chạy đến trước mặt , đưa lưng về phía , nghiêng đầu, đem tóc vén qua bên tai đến trước ngực. Trắng noãn da thịt ở dưới bộ lễ phục màu đỏ càng có vẻ vô cùng mịn màng,mái tóc tự nhiên đen mượt mềm mại áp sát ra độ cong nhu hòa, mùi sữa thơm ngan ngát người thiếu nữ nhàn nhạt lan ra.

      Diệp Mạnh Giác khỏi vươn tay, khẽ vuốt vuốt cổ Diệp Tư, da thịt dưới đầu ngón tay trơn mềm như nước, lại giống như có dòng điện thông qua đầu ngón tay, kích thích trái tim . có thể cảm nhận được bản thân mình nháy mắt tim đập như sấm, đầu ngón tay truyền đến cảm giác

      tê tê dại dại làm da đầu run lên, cả người run rẩy thôi. nhìn về phía gương, nhu thuận nghiêng đầu, khóe miệng khẽ cười, gò má trắng nõn đỏ ửng, trong mắt chàng trai phía sau sáng lên ngọn lửa lạ thường. Ngọn lửa kia tổn thương ánh mắt , lập tức nhắm mắt lại, dám nhìn về. Trong đầu, có tiếng sét nổ vang, bên tai văng vẳng vang lên thanh tự nhủ. Mình điên rồi! Mình điên rồi!

      "Chú." thanh thiếu nữ mềm mại vang lên ở bên tai, "Chú, nhanh lên."

      Diệp Mạnh Giác vươn tay, nhưng lại dám mở to mắt, sờ sờ sợi dây tìm đầu khoá kéo,thiếu nữ cười thút thít êm ái, "Chú, đừng mà, nhột quá à."

      (ờ thấy ảnh khôn ghê chưa bà con)

      Những lời này giống như lửa cháy đổ thêm dầu, trong cơ thể người đàn ông này lại lần nữa cật lực kềm chế ngọn lửa to cháy lan cánh đồng cỏ khô. mở to mắt, da thịt trắng như tuyết của thiếu nữ lại giống như ánh sáng chói lọi đâm vào mắt

      nhanh chóng chật vật quay đầu chỗ khác, cấp tốc trốn ra khỏi phòng.

      Diệp Tư vẫn chờ chú kéo lên khóa kéo cho , kết quả phát thế nhưng rồi, ù ù cạc cạc từ trong gương nhìn mặt trầm nhanh ra khỏi phòng, nhất thời biết làm sao.

      Bộ quần áo đó, cuối cùng vẫn là có mặc thử thành công. Diệp Tư cởi ra, do dự chút, lại thay đổi bộ quần áo khác, lo sợ bất an ở trong phòng do dự hồi, vẫn là mở cửa ra ngoài.

      Trong phòng sinh hoạt chung yên tĩnh, Diệp Mạnh Giác ngồi ở vị trí như cũ, mày khóa chặt, biết suy nghĩ gì.

      Diệp Tư mở cửa, cũng ra ngoài, chỉ là đứng ở trước cửa, sợ hãi kêu tiếng: "Chú."

      Diệp Mạnh Giác thế này mới ngẩng đầu, trong mắt bé cưng ràng có bất an, ánh mắt của lập tức liền mềm mại hẳn lên, mặt lộ ra nụ cười, hướng vẫy tay : "Lại đây, vòng cho chú xem."

      Diệp Tư nhìn đến Diệp Mạnh Giác khôi phục lại bộ dáng vừa rồi, thế này mới yên tâm mà qua. người mặc chính là bộ váy trắng kiểu nữ sinh, tay áo phồng, dây thắt lưng rất cao, bên dưới làn váy được xếp li xòe rộng ra, sau lưng được kết cái nơi con bướm rất to.

      giống như tiểu tinh linh bé, trắng trong, lại thuần khiết.

      Diệp Mạnh Giác thầm mắng mình ở trong lòng, mặt ngoài lại cười : " đẹp, bé cưng nhà chúng ta mặc cái gì cũng xinh. Giống như tiểu tinh linh, rất đáng .”

      Diệp Tư nghe được lời như vậy, rất hài lòng nhảy về phòng thay đồ, tiếp tục ép buộc chồng y phục mới.

      Diệp Mạnh Giác nhìn vui vẻ nhảy nhót biến mất ở phía sau cửa, ánh mắt tối sầm lại, bản thân mình ngược lại là cầm thú, cứ như vậy mà lại đối với bé cưng sinh ra ý tưởng xấu xa. Đó là bé cưng nhà , là bé cưng mà tay muôi lớn, là bé cưng tội nghiệp năm đó ở nhi viện nhào vào lòng khóc rống, đến bây giờ là bé cưng sôi nổi hoạt bát vui vẻ ở trước mặt thử quần áo ; từ lúc chật vật theo trở về nhà, đến lần đầu tiên mặc áo ngực đứng trước mà hai má đỏ hồng như trứng gà luộc, màn rồi lại màn, tựa như mới ngày hôm qua, ràng đến như vậy. Mà , cũng xem xinh trước mặt như con mà tận tâm nuôi lớn, hôm nay bỗng dưng động tâm như vậy, đúng là điên. nghĩ mình là hoàn toàn điên triệt để.

      Ngày hôm sau Diệp Tư, mặc bộ váy áo xinh xắn đáng đường, người công viên đều quay lại nhìn chút. Chú , bé đẹp nhất thế giới. đường , cứ mãi nghĩ đến lời chú , khóe miệng tự chủ cong lên.

      "Tiểu bánh bao, cậu à ?" Kiều Hoa Hoa đột nhiên xuất ở trước mặt , vừa tới liền dội cho trái bom, "Nhìn , cậu cười nhiều hơn bình thường, hai má lại ửng hồng, nhất định là rồi. Mau cho chị đây biết, cậu nghĩ đến nam sinh nào, cười đến hoa đào đầy mặt như vậy."

      Diệp Tư liếc xéo nhìn ấy, phải Diệp Tư thích ấy, ấy làm cho Diệp Tư vui nổi, nữ sinh bây giờ chẳng lẻ hễ cười nhiều mộ chút là lại bị cho rằng hay sao, rất ngoan mà. Diệp Tư mình chính là bé ngoan, làm sao có thể giống như những nữ sinh kia có suy nghĩ bậy bạ được? Hừ!

      Diệp Tư ở trong lòng đem Kiều Hoa Hoa mắng chửi phen, ngẩng đầu lên, cũng để ý đến ấy, hùng dũng oai vệ về hướng phòng học.

      "Này, tiểu bánh bao, cậu còn thanh cao cái gì, ngẩng đầu lên liền lợi hại hơn mình sao?" Kiều Hoa Hoa lại đuổi theo, "Cậu dám thừa nhận, vẻ mặt cười khúc khích nhộn nhạo lúc nãy còn dám phải là suy nghĩ đến nam sinh? Hừ, có quỷ mới tin tưởng cậu! Cậu dám làm dám nhận à!"

      "Kiều Hoa Hoa!" Diệp Tư rốt cục chịu được này nhàm chán, quát, "Tôi có nghĩ đến bất cứ nam sinh nào, tuyệt đối có! Cậu có tin hay , tôi mặc kệ cậu.!."

      Diệp Tư xong, được hai bước, lại quay đầu : "Kiều Hoa Hoa, tôi cùng cậu chuyện nữa, cậu nhảm, đồ đáng ghét!"

      Kiều Hoa Hoa sững sờ ngay tại chỗ, trời ạ! Tiểu bánh bao nổi giận rất lợi hại nha! Tuy nhiên là đồ nhảm, đáng ghét, hì hì hì, quả nhiên bị phát điểm yếu rồi.

      Kiều Hoa Hoa bám riết tha, đuổi theo Diệp Tư, tay khoát lên vai , cười vô cùng mờ ám, "Tiểu bánh bao, cậu phát được bản tính của mình rồi, vậy mình cũng khách khí nữa. , lúc nãy cậu nghĩ đến nam sinh nào? hay ?"

      Diệp Tư ở trong lòng kêu rên, gặp Kiều Hoa Hoa, ngược lại là bất hạnh trong cuộc sống của mà.

      "Kiều Hoa Hoa, cậu bỏ tay ra , tôi , tôi cho cậu biết, được chưa?" Diệp Tư bị dâm uy của Kiều Hoa Hoa chèn ép, chỉ phải cầu xin tha thứ, "Lúc nãy là mình nhớ đến mấy lời chú khen mình tối hôm qua, có nghĩ đến nam sinh khác, ."

      Kiều Hoa Hoa hồ nghi nhìn Diệp Tư : "Cậu đừng gạt mình đó, ?"

      "Ừ, ."

      "Trời ạ, cậu nghĩ rằng mình có tin hay ? Lúc nãy cậu cười đến hoa đào bay tán loạn như vậy, ra chỉ là vi lời khen của chú cậu " Kiều Hoa Hoa cười thả cửa : "Ha ha ha, tiểu bánh bao,cậu cho có lệ với mình sao, hay là cậu thích chú của cậu rồi?!”

      Mặt Diệp Tư cứng chút, lại cây ngay sợ chết đứng : "Tôi đương nhiên thích chú tôi."

      Kiều Hoa Hoa nhìn Diệp Tư liếc mắt cái, : "Tiểu bánh bao, cậu ngây thơ như vậy chứ? Mình “thích” ở đây cùng loại “thích” mà cậu đâu."

      xong, ấy lại lắc đầu, "Azzz, ra cậu là ngây thơ mà!"

      Diệp Tư đứng ở tại chỗ, nhìn Kiều Hoa Hoa linh hoạt nhảy lên bậc thềm, vài bước liền rảo bước bước vào bên trong lớp học. Thích là thích, còn có cái gì cùng loại?

      Cuối tuần lại phải trở về khu biệt thự của Diệp Gia, Diệp Mạnh Giác ở công ty có việc, để cho Diệp Tư trước mình.

      Quả nhiên, Dư Chi ở đó, ta ngồi ở bên cạnh Lý Hoa Quyên, kề bên , hai người cúi đầu, có vẻ như nhìn cái gì đó.

      Diệp Tư vào phòng khách, thấy Lý Hoa Quyên cầm trong tay chính là quyển photo album, bàn trà bên cạnh, còn bày ra vài quyển photo album khác.

      Mẹ Phúc thấy Diệp Tư tiến vào, : "Tiểu thư về."

      Lý Hoa Quyên lập tức ngẩng đầu lên, thấy Diệp Tư, vội vàng hô: "Tiểu Tư, lại đây nhanh lên, đến chỗ của bà nè."

      Diệp Tư ngoan ngoãn chạy tới, ngồi ở bên cạnh Lý Hoa Quyên. Lý Hoa Quyên lại phân phó cho mẹ Phúc : "Mẹ Phúc, mau lấy điểm tôi mới đem về từ khách sạn lấy ra cho bảo bối chúng ta ăn nào."

      xong lại chuyển hướng Diệp Tư : "Tiểu Tư, bà và dì Dư Chi cùng xem lại mấy tấm hình củ của chú con đó.”

      Quyển photo album Lý Hoa Quyên cầm trong tay đúng là hình của Diệp Mạnh Giác lúc đại học, khi đó ở khách sạn học viện Mạc Nhĩ đọc sách. Ngày nghỉ là thời gian du học, dùng hai năm thời gian để đến những nơi đẹp nhất thế giới, cũng ở từng địa phương đem phong tục của người ta hiểu mới chịu bỏ qua. vốn dĩ lên kế hoạch mục đích kế tiếp chính là du học Châu Âu, đem du học đường dẫn, dừng chân, cùng với các loại công việc tương quan đều lên kế hoạch sẵn sàng, kết quả nhận được điện thoại, Diệp Mạnh Tiêu trong nước xảy ra chuyện

      Khi đó Diệp Mạnh Giác mới hai mươi, vẫn chưa trải qua tôi luyện của thương trường, tinh thần như ánh mặt trời khiến người khác phấn chấn, tốt đẹp làm cho người ta hướng tới.

      Lý Hoa Quyên mỗi lần chuyển sang tấm hình khác, đều cẩn thân giảng giải cho Dư Chi nghe phen.

      Diệp Tư len lén liếc qua, Dư Chi nhìn hình của chú trong ánh mắt tràn đầy dịu dàng, ấy có lúm đồng tiền như hoa, hai gò má đỏ ửng, mặt đẹp hoa đào. Đột nhiên, lời của Kiều Hoa Hoa bay vào trong đầu Diệp Tư, mặt mày hớn hở, hoa đào bay loạn, đó là biểu tình khi nhìn đến hoặc là nghĩ đến nam sinh mà mình mến.

      Diệp Tư tay chậm rãi nắm chặt nắm tay, đó là biểu tình khi nhìn tới người đàn ông mà mình mến, ngay cả chính mình cũng biết, biểu tình tự chủ toát ra. Sau lưng , chậm rãi đổ mồ hôi, đặc sánh, rất khó chịu.
      Last edited by a moderator: 16/8/14
      thedarkHaru thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 18
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Quảng Hằng

      [​IMG]

      Lý Hoa Quyên cảm thấy bất ngờ, vội vàng ra, nhìn đến trong phòng khách, Diệp Mạnh Giác khuôn mặt lạnh đứng ở nơi đó, cũng có ý định giữ lại Dư Chi. Lập tức trong lòng cũng hiểu ít nhiều, khẳng định lại là cái thái độ của Diệp Mạnh Giác đối với người ta.

      Lý Hoa Quyên liền vội vàng kéo Dư Chi : "Xem con chuyện gì kìa, đồ ăn đều bày xong, cháu sao? Cho dù bên ngoài có chuyện cũng nên ă no bụng rồi hãy a, hơn nữa, hôm nay này đồ ăn chính là dựa theo khẩu vị của cháu mà nấu a. Mau vào, ăn cơm tối rồi hãy ."

      xong, Bà hướng Diệp Mạnh Giác đứng ở phòng khách hô: "Mạnh Giác, còn đứng ngây đó làm gì? Còn mau tới dùng cơm?"

      Diệp Mạnh Giác nhìn cái, : "Đến đây, con rửa tay trước."

      Diệp Tư cũng lề mà lề mề đứng lên.

      Lý Hoa Quyên đối với Diệp Tư : "Tiểu Tư, mau tới cùng dì Dư Chi ăn cơm a."

      Thấy Lý Hoa Quyên giữ lại như vậy, Dư Chi cũng tiện từ chối, thời cơ quả có điểm đúng, nếu tiếp tục đòi ngược lại có chút làm kiêu, chỉ phải hướng về Diệp Tư : "Tiểu Tư, đến đây."

      Diệp Tư biết điều qua đến, đứng ở bên cạnh Dư Chi. Diệp Mạnh Giác rửa tay xong ra, phát ba nữ nhân biết khi nào biến thành cùng chiến tuyến. khỏi lắc đầu, bản thân mình vừa mới còn tưởng rằng là Dư Chi chọc bé cưng mất hứng, làm mặt lạnh nhìn , mà lúc này các lại thân mật tựa vào cùng nhau chuyện phiếm, xem ra là bản thân mình quá lo lắng. Nghĩ như vậy, cũng cảm giác thái độ vừa rồi của mình có chút quá đáng, đành kiếm cớ : "Tiểu Tư, tán gẫu cái gì hăng say như vậy? Còn mau mang Dư tiểu thư rửa tay?"

      Diệp Tư "Nga" tiếng, cũng nhìn , kéo tay Dư Chi, chạy về hướng bồn rửa tay.

      Lý Hoa Quyên nhân cơ hội lén lút báo cho : "Chú ý thái độ của con chút! Cho dù hai đứa thành đôi, cũng có ai có đạo đãi khách như con."

      Diệp Mạnh Giác bởi vì lúc nãy trách lầm Dư Chi, trong lòng có chút hổ thẹn, lại , theo lời của Lý Hoa Quyên , cho dù làm người được, chuyện ăn cơm cũng nên có các cấp bật lễ nghĩa cơ bản. Nên lúc ăn cơm, lại ra nụ cười hiếm có với Dư Chi. Dư Chi là người rất biết sát ngôn quan sắc người khác, biết Diệp Mạnh Giác đối có cảm giác áy náy, đương nhiên cũng thuận thế liền cùng chuyện phiếm. luôn cho rằng chỉ cần có cơ hội làm cho Diệp Mạnh Giác hiểu , khẳng định có phần thắng. Mấu chốt của vấn đề là làm cho Diệp Mạnh Giác bài xích , khiến nguyện ý hiểu biết . tại ràng là có được cái cơ hội tốt, khó trách cổ nhân thường hay , “Phúc họa song đôi”. Trước kia bởi vì chuyện được sắp xếp xem mặt với Diệp Mạnh Giác mà lòng tràn đầy vui mừng, lại nào biết, Diệp Mạnh Giác vô cùng bài xích ; tại mắt thấy Diệp Mạnh Giác đối với giảm phần nào, muốn buông tha, tình lại có chuyển biến

      Diệp Tư ngồi ở bên cạnh Dư Chi, nắm chặt đôi đũa trong tay, nhìn chằm chằm mâm cơm trước mắt, trong tai lại nghe bọn họ trò chuyện trời nam biển bắc. Dư Chi chuyện phiếm đồng thời vẫn còn quên gắp cho mấy đũa thức ăn

      "Cháu ăn xong rồi." Diệp Tư buông đũa xuống , "Các người cứ từ từ ăn."

      Lý Hoa Quyên nhìn chén cơm của , : "Tiểu Tư sao lại ăn ít như vậy? Lại giảm béo sao? tại chính đúng là lúc lớn, cũng thể ăn kiêng quá mực hại tới thân thể."

      "Vâng ạ” Diệp Tư ấp úng trả lời.

      Diệp Mạnh Giác ngồi ở đối diện với , lúc này cười nhìn đứng lên, hỏi: " ăn xong sao?"

      "Vâng."

      "Ừ, tôi cũng ăn xong, Dư tiểu thư, dùng tự nhiên nhé, tôi đứng lên trước." Diệp Mạnh Giác khách khí cùng Dư Chi.

      Diệp Mạnh Giác xong cũng đứng lên, hướng Diệp Tư vẫy tay, ", chúng ta đến trong viện chơi."

      Dư Chi mặc dù có chút tiếc nuối, tuy nhiên nghĩ lại, mình dù sao cũng cách nào so sánh với Diệp Tư, cũng bình thường trở lại. Lý Hoa Quyên lại kêu gọi ăn hồi, thế này mới ra.

      Diệp Mạnh Giác mang theo Diệp Tư ra hậu viện cho cá chép cho ăn. Thức ăn rải ra, đám cá chép đều tụ lại, trông rất đẹp mắt.

      " đẹp, nghĩ tới trong nhà của còn có cái hồ cá lớn như vậy." Dư Chi cảm khái , "Nhà của em cũng có cái hồ cá, nhưng mà chỉ toàn nuôi cá nhiệt đới để làm cảnh.”

      "Dư tiểu thư khiêm tốn, nhà của em muốn xây hồ cá là chuyện khó khăn sao?" Diệp Mạnh Giác , "Chỉ sợ là nhà của em nuôi cá so với ao cá nhà còn quý giá hơn."

      Dư Chi vội vàng : " có, có, đều là nuôi chơi thôi, có quý giá như vậy."

      Diệp Tư nằm sấp ở bờ ao, ánh mắt nhìn chằm chằm đám cá chép, biết làm gì.

      "Bé cưng, làm gì đó?" Diệp Mạnh Giác hỏi.

      "Đếm cá." Diệp Tư trả lời.

      Diệp Mạnh Giác thể nhịn cười được, đây là Diệp Tư hồi còn , thích chơi lâu nhất. Khi đó vừa mới học đếm, mỗi ngày lúc đến hậu viện cho cá ăn, Diệp Mạnh Tiêu đều bắt đếm trong hồ có bao nhiêu con cá. Diệp Tư đương nhiên là đếm được. Mỗi lần đều đếm đến đầu đầy mồ hôi, cuối cùng nhìn cái lại con cá tụ lại đây, liền bĩu môi khóc lớn lên. Cố tình còn biết sợ, mỗi lần đến lúc cho cá ăn, luôn dùng đôi chân ngắn, lon ta lon ton chạy tới, sau đó, lịch sử lại tái diễn.

      Diệp Mạnh Giác nghĩ đến đây, khỏi hỏi : "Bé cưng, còn nhớ chuyện hồi còn ?"

      "Sao ạ?" Diệp Tư mờ mịt nhìn nhìn , " nhớ ."

      giọng , trong giọng có khó nén mất mát.

      Diệp Mạnh Giác nhìn mất mát cúi đầu, cảm giác lòng như là bị cái gì đó nhéo, " sao, " , cũng như cho mình, " sao đâu, chú có thể nhắc cho bé cưng nhớ."

      Năm đó khi trở về nghỉ đông, Diệp Tư ở trong hậu viện khóc đến oa oa, vội vã hỏi sao lại thế này, thế mới biết, Diệp Mạnh Tiêu mỗi lần đều lấy này chọc chơi. Nhìn tiểu nha đầu khóc đến mặt đỏ rần, nước mắt chậc chậc rơi xuống dưới, nghĩ ra ý kiến hay. Ngày hôm sau, trong viện có thả thêm cái lưới, mang theo Diệp Tư đem lưới kéo ra, đem hồ nước phân thành hai, lại cầm cái vợt, cái rồi cái, đem cá vớt ra, lại phóng tới bên kia lưới. Ngày đó, Diệp Tư rốt cục lần đầu tiên đem cá đếm ràng. Đó cũng là cùng ba mẹ trôi qua mùa đông cuối cùng.

      Diệp Tư từ khi trải qua cuối tuần kia, luôn luôn ủ rũ, có tinh thần gì. Diệp Mạnh Giác cũng có phát . Gần đây trong công ty bề bộn nhiều việc, hơn nữa, cũng có chút lảng tránh tiểu nha đầu theo bản năng, tuy rằng chính cũng có ý thức được. Từ khi trải qua chuyện giúp kéo áo, thời gian đến công ty ràng nhiều hơn nếu so với trước kia. Tần Vi Khiêm nhờ vài người có quan hệ tệ gọi cùng nhau tụ họp, cũng đều sảng khoái đáp ứng. Nhưng ra bọn Tần Vi Khiêm cảm thấy lạ lùng, người này bình thường luôn ra sức khước từ, lý do rất nhiều, đâu giống như bây giờ hễ gọi là đến ?

      Kiều Hoa Hoa đây là thứ N+1 kêu Diệp Tư.

      "Mình Diệp Tư nè,cậu làm sao vậy? Phờ phạc ỉu xìu như vậy? Tương tư?"

      thể , Kiều Hoa Hoa có tiếng huyên náo, tuy nhiên, có khi quả nhất châm kiến huyết, tuy rằng, châm này đúng đánh bậy đánh bạ đánh đúng.

      Diệp Tư vẫn cụp mắt xuống để ý áy. Tương tư? Nếu có thể quang minh chính đại tương tư như vậy tốt rồi. nhớ tới gương mặt tràn đầy hạnh phúc kia của Dư Chi, chậm rãi nắm lại bàn tay, móng tay trong tay ấn ra sâu dấu vết hình trăng non, lại chút cũng cảm thấy đau.

      Từ lúc nhìn thấy ánh mắt tràn ngập nhu tình nụ cười tươi ức chế nổi mặt của Dư Chi cùng với, đột nhiên giác ngộ, mặt mày hớn hở, hoa đào bay loạn, giống Kiều Hoa Hoa như vậy, . Chỉ là, đối tượng mà là chú của .

      sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, giây phút ấy, như là rơi vào hố sâu lạnh như băng khiến rùng mình. Ngay cả khi Diệp Mạnh Giác trở về, cũng dám giống bình thường chạy ra đón cùng với làm nũng, thậm chí ngay cả dũng khí nhìn đều có.

      Lúc ăn cơm, nghe Diệp Mạnh Giác cùng Dư Chi chuyện phiếm, khỏi nắm chặt chiếc đũa, bàn mĩ vị, nhưng lại chút cũng ăn vô.

      Diệp gia bình thường lúc ăn cơm, gì, chỉ có Diệp Mạnh Giác thích cùng vài câu, gắp thức ăn cho . Chỉ là, tại, Diệp Mạnh Giác cũng là , bất quá đối tượng chuyện phải là người thầm .
      Last edited by a moderator: 16/8/14
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 19:
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Quảng Hằng

      [​IMG]

      Tần Vi Khiêm cười , "Tiểu tinh, giữ mình trong sạch, vậy còn em sao?"

      "Em sao?" Mỹ nữ thon thon ngón tay ngọc chút chút Tần Vi Khiêm đầu, "Em phải bị mê hoặc thể giữ mình trong sạch mà chìm vào vũng bùn sao?"

      "Ha ha ha ha..."

      Mỹ nữ chỉ câu liền ràng được lòng tất cả đàn ông ngồi ở đây. Diệp Mạnh Giác nhìn hỏi: " tên là gì?"

      "Diệp Tâm." Mỹ nữ giòn giã trả lời, biết cùng hạng người gì nên cái gì, tỷ như, đối với Tần Vi Khiêm, liền giả bộ nũng nịu, còn đối với Diệp Mạnh Giác, liền lưu loát ràng.

      "Diệp Tâm?" Tần Vi Khiêm từ trong ngực ta ngẩng đầu lên, "Sao nhớ hình như em tên là Lương Tử mà?"

      Diệp Tâm quyến rũ nhìn : "Tần thiếu, ở bên cạnh em là Lương Tử, còn khi ở bên Diệp Thiếu em tên là Diệp Tâm."

      Diệp Mạnh Giác cùng Trần Á đều như cười như nhìn bọn họ, tên Diệp Tâm này đúng là thông minh.

      "Diệp Tâm, " Diệp Mạnh Giác cười , "Vậy là giống như người nhà tôi rồi."

      Diệp Tâm vội vàng tiếp: "Diệp thiếu đùa, Diệp Tâm dám trèo cao."

      Trần Á vẫy tay với ta : " Lại đây ngồi , em ở bên Tần Vi Khiêm, đúng là uất ức em rồi."

      Gương mặt Tần Vi Khiêm lập tức đen thui, sau khi Diệp Tâm từ ở trong lòng ta đứng lên, : "Các cậu đúng là thấy sắc quên bạn." Diệp Tâm thấy thế, cho ta cái hôn gió, đứng dậy ngồi vào bên cạnh Trần Á.

      "Tuy nhiên, tôi cần hỏi em trước vân đề, " Trần Á híp mắt nhìn , " Em ở bên Tần thiếu tên Lương Tử, ở chỗ Diệp thiếu là Diệp Tâm. Vậy ở chỗ tôi sao?"

      Diệp Tâm cũng vội trả lời ta, chậm rãi rót chén rượu cho ta, bưng lên đưa cho , khóe miệng hơi hơi xếch lên, lộ ra nụ cười đầy quyến rũ, nhìn chằm chằm vào ánh mắt ta hỏi: "Trần thiếu biết?"

      Trần Á lắc đầu, lười biếng : " biết."

      Diệp Tâm cười mị hoặc : "Trần thiếu, muốn gọi em là Lương Tử, hay Diệp Tâm hoặc là bảo bối,… còn phải là tùy vào ở sao?"

      Ánh mắt Trần Á chậm rãi nheo lại, hợp khẩu vị, ta thích loại phụ nữ như thế này, thông minh nhưng là hiểu được đúng mực.

      Diệp Mạnh Giác đứng dậy toilet, rửa tay, Tần Vi Khiêm cũng theo vào.

      Diệp Mạnh Giác lúc rửa tay với Tần Vi Khiêm: "Người của cậu càng ngày càng có bãn lãnh."

      Tần Vi Khiêm từ chối cho ý kiến cười cười, "Tôi tìm người bồi dưỡng hai năm , đương nhiên là có chút năng lực rồi."

      Diệp Mạnh Giác lườm , như cười như : " ra, cậu định mang ta đến chỗ tôi làm thí nghiệm?"

      " , " Tần Vi Khiêm nhanh chóng cười , "Tôi định dành cho cậu thử trước đó chứ."

      Diệp Mạnh Giác tiện tay đem lau khăn mặt ném vào trong thùng rác, “Thử trước cần, tuy nhiên, hạng mục chính phủ lần này cậu cần nhận. Còn có, chuyện lúc trước tôi với cậu, nên quên."

      xong, ra khỏi toilet, đến ban công lầu hai. Tần Vi Khiêm mặt đen hơn cả lọ nồi theo ra, Tôi cũng kính dâng ra mỹ nhân, còn muốn bóc lột tiền lời của tôi nữa, đúng là chơi chọn bạn mà.

      "Đúng rồi, bảo bối nhà cậu sao rồi?" Tần Vi Khiêm hỏi, "Gần đây rất ít gặp cậu dẫn ấy theo."

      Diệp Mạnh Giác dừng chút, : "Bé cưng giảm béo."

      "Giảm béo, " Tần Vi Khiêm cười đến run cả người, "Cậu rốt cục nỡ để cho bảo bối giảm béo rồi sao? Tôi bé con đó vốn dĩ là đứa đáng , từ sau khi rơi vào tay cậu liền biến thành con heo mập mạp."

      Diệp Mạnh Giác đen mặt, lời.

      "Ngẫm lại cũng nhanh quá, tiểu công chúa nhà cậu năm nay ... 15 rồi? Chỉ chớp mắt, là trở thành . Chúng ta đúng là những tên có lý tưởng, già , chơi đùa vài năm cũng sắp chơi nổi nữa." Tần Vi Khiêm cảm khái , "Trong nhà cậu gần đây có phải thúc giục cậu chuyện cưới xin hay ? Dù sao tôi là bị lão thái thái nhà tôi ép chết. Tôi nghĩ cũng đúng, tìm được người thích hợp nghĩ chuyện kết hôn.”

      "Cậu cũng vậy , trước kia cậu lòng chăm sóc cho tiểu công chúa. tại bé cũng lớn, cậu cũng thể ở mãi bên cạnh bé để qua ngày nữa . Chừng hai năm nữa, tiểu nha đầu có bạn trai của mình, cậu trở thành người đơn." Tần Vi Khiêm vỗ vỗ vai , "Xem mắt rồi chọn người , nếu như người đó cũng thich công chúa nhà cậu càng thich hợp hơn.."

      Tay của Diệp Mạnh Giác ở trog túi, siết chặt. Bạn trai, đúng rồi, lần trước nữ sinh tên Kiều Họa Họa , tiểu nha đầu hình như thích nam sinh nào đó. Tiểu nha đầu, ngày nào đó có bạn trai của mình, khi đó, người chú như phải tự tay giao cho người đàn ông khác. Về sau, tiểu bảo bối của liền trở thành bảo bối của người khác.

      Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Mạnh Giác dấy lên trận phiền chán bất an, bé cưng của thuần khiết tốt đẹp, tại sao có thể làm cho nam nhân khác tùy tiện nhúng chàm đây?

      Diệp Tư học xong, nhìn đồng hồ hơn mười giờ, chú của vẫn chưa về. Gần đây giống như bề bộn nhiều việc, Diệp Tư mấy ngày có cùng ăn cơm tối với . Điều này làm cho Diệp Tư có khẩu vị, đồng thời lại có chút mất mát. Mấy ngày hôm trước nhìn Kiều Hoa Hoa mang tạp chí đến, có vẻ như chú của gần đây cùng với minh tinh gì đó tên Giang Lâm qua lại với nhau, có phóng viên còn bọ họ hẹn hò, trước sau xuất và ra về cùng lúc ở quán bar, phỏng đoán bọn họ bí mật hẹn hò. Tuy rằng Kiều Hoa Hoa , mấy phóng viên này chỉ được mỗi việc lung tung, nhưng mà từ báo chí nhìn đến tin của chú như thế, vẫn giống như là có trăm ngàn cây kim từng phát từng phát đâm vào trái tim .

      Diệp Tư thở dài sâu, thế giới của chú, biết. Diệp Tư nhớ tới ngày đó ở bàn cơm, chú cùng Dư Chi chuyện phiếm, câu cũng nghe hiểu. Thế giới kia của chú, chẳng biết gì cả. ôm gối đầu, ngồi xếp bằng ở giường, nhìn chằm chằm tấm hình tủ đầu giường.

      Đó là lúc sinh nhật Diệp Tư, chụp chung với Diệp Mạnh Giác. Trong tấm ảnh Diệp Tư đội cái vương miệng ngồi sôfa , Diệp Mạnh Giác từ phía sau ôm cổ , mặt hai người dán sát vào nhau. lúc ấy cười tươi, gần sát mặt Diệp Mạnh Giác cũng cười đến vô cùng chói mắt.

      còn nhớ từ trong tay chú lấy được tấm ảnh đó rất vui vẻ, cho rằng đó là tấm hình chụp đẹp nhất. Trong tấm ảnh cùng chú thoạt nhìn vô cùng thân mật khăng khít. vui sướng hài lòng cầm cho dì Thái nhìn, dò Thái còn tấm hình chụp rất đẹp, còn cảm khái : "Xem hai chú cháu này, bộ dạng cũng giống."

      Lúc đó, câu kia khiến trong lòng lập tức liền nở hoa giống như ăn được lon mật ngọt. Chỉ là, cũng đồng dạng là câu kia, lúc này, lại làm cho dường như ngậm miệng hoàng liên, đắng thể tả.

      Đêm khuya, Diệp Mạnh Giác dừng xe ở bờ sông. Từ xa nhìn lại, gian phòng Diệp Tư đèn vẫn còn sáng, Diệp Mạnh Giác quay kiếng xe xuống, gió sông thổi vù vù vào, có vẻ như muốn đem tối tăm đầy xe đều thổi . lẳng lặng tựa lưng vào ghế, nhìn phòng của bé cưng. Ở dưới ánh trăng lạnh như băng, trong cửa sổ ấm áp kia dường như có con mèo tên là Diệp Tư cầm lấy trái tim của , Diệp Mạnh Giác muốn đến gần nơi ấm áp đó, ở đó có bé cưng mà chờ đợi.

      Trước kia, hay làm như thế nào ? Hỏi bé cưng ban ngày có chuyện gì vui vẻ, có người nào dám bắt nạt , có nhớ hay . Mà bé cưng cũng bỏ cái gối trong ngực ra, từ giường nhảy xuống, nhào vào trong lòng , ở trong lòng ngước khuôn mặt nhắn nhìn . chớp động đôi mắt to tròn, vểnh cao cái mũi , hơi hơi cong lên khóe miệng, trái tim của Diệp Mạnh Giác co quắp chút, có lúc ngủ còn để lô ra cánh tay trắng , cẳng chân đáng cùng với dáng ngủ rất tức cười.

      Diệp Mạnh Giác nhắm mắt lại, khóa chặt mày. Sở dĩ, tại có dũng khí đến nơi ấm áp kia, thể đối đãi bảo bối của giống như trước kia, sợ hãi bản thân mình nhất thời chịu được, tại, nội tâm xấu xa đến mức ngay cả chính cũng dám nhìn thẳng.

      biết qua bao lâu, ngọn đèn ấm áp kia rốt cục cũng tắt, Diệp Mạnh Giác thế này mới lặng lẽ nhàng thở ra, lại sau lúc lâu, nổ máy xe lái trở về.

      Diệp Mạnh Giác lặng lẽ mở cửa phòng Diệp Tư ra, mỗi ngày đều đợi đến khuya mới trở về, khi về đến đều phải xem bé cưng nhà trước, lúc này mới có thể yên tâm ngủ. Chăn của nhóc con bị đạp đến bên, cuộn mình thân mình, thân hình nho cứ như vậy nằm ngay giữa chiếc giường lớn.

      Diệp Mạnh Giác nhặt chăn mền đứng lên, cúi người chuẩn bị phủ lên cho . chăn có mùi bạc hà dễ ngửi, hòa lẫn với hương sữa người thiếu nữ, từng đợt đánh úp lại. Cái chăn cầm ở trong tay với giống như đột nhiên có loại lực hấp dẫn cực lớn, dúi đầu vào trong chăn, sâu hít sâu hơi, đây là hương vị của bé cưng.

      giường, bé bất an trở mình, Diệp Mạnh Giác lập tức từ trong chăn ngẩng đầu, điên rồi, đúng là điên rồi!
      Last edited by a moderator: 16/8/14
      Phong Vũ YênHaru thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :