1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Búp bê sữa Nhà Diệp Thiếu Gia - Lệ Lệ

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]

      đó sao?” Diệp Mạnh Giác nhấc cao chân của , vừa ra sức động, vừa uất ức hỏi.

      “Mệt!” Diệp Tư nửa làm nũng nửa kiên nhẫn , “Ngủ giấc !”

      giấc ngủ này kéo dài đến hơn chín giờ tối, lúc Diệp Tư mở mắt ra chỉ nhìn thấy ánh mắt của Diệp Mạnh Giác rạng rỡ phát sáng trong bóng đêm. hưng phấn hỏi: “Tỉnh rồi hả?”

      Diệp Tư như nhìn thấy ánh mắt lòe lòe màu xanh lá của chú sói đói, “A... Đói bụng.”

      “Vừa khéo, chú cũng đói bụng.” Tay Diệp Mạnh Giác bắt đầu dạo tự do thân thể .

      “Người ta đói bụng mà.” Diệp Tư kháng nghị.

      “Chú cho bé ăn, nhé? Ngoan.” Diệp Mạnh Giác dõng dạc tuyên bố.

      Diệp Mạnh Giác lăn vòng đứng lên, mở đèn ngủ đầu giường, càng khiến cho Diệp Tư lao ra khỏi chăn cách nhanh chóng.

      “Người ta muốn ăn...” Cơm!

      “Cho bé ăn mà, cho bé ăn!” Diệp Mạnh Giác xấu xa , tay cầm tiểu thú hưng phấn bừng bừng, đút tọt vào miệng Diệp Tư, “Cho bé ăn nè, bé cưng.”

      Mãnh thú tiến vào mãnh liệt, thẳng đến yết hầu, Diệp Tư ho khan hai tiếng, phun tiểu thú trong miệng ra, lấy tay chặn miệng lại, trợn đôi mắt đẹp lên, “Chú này, nãy vừa cho cái này vào phía dưới người ta!”

      “Ngoan! Lúc bé cưng ngủ, chú tắm hai lần rồi.” Diệp Mạnh Giác trưng ra vẻ mặt đau khổ uất ức mè nheo, “Bé cưng giữ lời, lúc trước đồng ý rồi mà.”

      Diệp Tư trợn trắng mắt, hình như lúc đó là phải khuất phục dưới dâm uy của người nào đó mới ù ù cạc cạc đáp ứng điều kiện như vậy.

      “Bé cưng, bé nhẫn tâm nhìn chú khó chịu sao?” Diệp Mạnh Giác nhõng nhẽo tiếp.

      “Bé nếm thử chút thôi, nhé? Nghe phụ nữ thích ăn cái này.” Diệp Mạnh Giác dỗ dành .

      “Ai mấy lời đáng tin như vậy?” Diệp Tư kinh ngạc hỏi.

      “Tần Vi Khiêm.” Có vẻ như bạn bè đúng là dùng để bán đứng.

      “Ai cho chú ấy biết ?”

      “Bạn của cậu ấy.”

      “Xì ~” Diệp Tư khinh bỉ , “Chú ngu ngốc! Tại sao có thể có người thích ăn nơi đó được.”

      Diệp Mạnh Giác giương mắt nhìn cái miệng chu dài của , “Cậu ấy cũng là mùi vị nơi này hay lắm.”

      “Bé cưng, bé cưng cũng ngậm rồi đó thôi, ngậm thêm vài cái .”

      “Bé cưng, chú thương bé như vậy, bé cũng thương lại chú chứ.”

      “Bé cưng...”

      Diệp Tư chịu nổi nhõng nhẽo của , lại thấy lúc này vô cùng muốn ăn, đành cách tình nguyện: “Nhanh chút nhé!”

      Được thánh chỉ, Diệp Mạnh Giác lập tức động thân vọt vào bên trong hai cánh hoa môi xinh đẹp của Diệp Tư, chỉ mới nhìn thấy Diệp Tư ngậm lấy cự long của hưng phấn muốn chết, hít thở rên rỉ, hoàn toàn biết kỹ xảo mà rút ra đâm vào ở trong miệng .

      Diệp Tư chỉ cảm thấy miệng chứa hết được vật to đến vĩ đại của , cơ bắp mặt như bị kéo căng ra đến phát đau, càng thêm hoài nghi ai lại thích ăn vật này.

      Cả hai người đều có kỹ xảo, chỉ đơn thuần người đẩy tới người tiếp nhận. Cho dù là như vậy, Diệp Mạnh Giác lần đầu tiên mới được nếm thử loại cảm giác này nên cảm thấy vô cùng hưng phấn và kích thích.

      Biên độ giao động của càng lúc càng lớn, đâm mạnh đến nỗi Diệp Tư cứ phải lui về phía sau từng chút. Khi cảm thấy được ý đồ của , bàn tay vội vàng giữ chặt đầu , cho né tránh.

      Tơ dính trong suốt trong miệng bị kéo dài dài mỗi khi cự long rút ra.

      “Bé cưng, dùng đầu lưỡi liếm, dùng đầu lưỡi liếm thử xem.”

      Diệp Tư nghe lời thử thử, nhưng cơ bản là miệng có khoảng trống để đầu lưỡi có thể nhúc nhích được. Đợi đến khi rút gần hết ra ngoài mới có thể vươn đầu lưỡi phấn hồng, đón tiểu thú của mà liếm lên.

      Diệp Mạnh Giác kích động rên rỉ hai tiếng, túm lấy tóc của , giữ chặt đầu ngay dưới háng, từng luồng nóng rực tinh túy trắng đục phun ra ào ạt. lại trầm giọng gào thét vài tiếng rồi mới chậm rãi buông tóc ra.

      Diệp Tư lập tức ghé vào cạnh giường mà ho khan, phun chất trắng đục trong miệng xuống đất, ho mạnh kéo dài đến ứa cả nước mắt. Diệp Mạnh Giác vội vàng ôm chạy đến phòng tắm rót cho ly nước. Vẻ mặt vừa vô tội vừa có chút ảo não, “Bé cưng, chú làm nữa đâu, có lần sau đâu.” Bởi nhịn được, cảm giác từ cái lưỡi đinh hương của quá mức mất hồn khiến lập tức bỏ giáp quy hàng.

      Diệp Tư ọe nửa ngày, hớp nước súc miệng, còn cầm lấy bàn chải đánh răng mà chà răng điên cuồng, nhìn sang thấy Diệp Mạnh Giác vẫn còn nhìn cách đầy ủ rũ đến tội nghiệp.

      có lần sau!” Diệp Tư quẳng xuống câu tàn nhẫn, ngẩng đầu ưỡn ngực ra khỏi phòng tắm.

      Diệp Mạnh Giác cùng ra khỏi phòng tắm ngay sau lưng , khi nhìn đến cái vũng lớn tinh dịch trắng đục kia tấm thảm trước giường lập tức nhanh tay cuốn tấm thảm đất, ném ra ngoài hành lang, xong vừa cười vừa xà lại gần , “Bé cưng, chú , lần sau nhất định chú như vậy nữa, được ?”

      Nhìn Diệp Tư thèm quan tâm ý trong câu của , thức thời sang chuyện khác: “Bé cưng, đói bụng ? Chú dẫn bé ăn ngon nhé.”

      Nghe được ăn, Diệp Tư nhíu cái mũi lại, “ ăn! Đều tại chút! Người ta bây giờ hết muốn ăn rồi!”

      “Chè sầu riêng ở Tây Hồ sao? Hay chè đậu đỏ ở Cảng? Hay bánh flan caramel ở Nhà hàng Cây Xoài? Hay là sữa hai lớp ở Thương Kiều?”

      Mưu kế của Diệp Mạnh Giác rất nhanh đạt được hiệu quả mong muốn, bụng Diệp Tư bắt đầu kêu rột rột, “Người ta muốn ăn chè sầu riêng, caramen ở Cây Xoài, vịt quay ở Trần Gia, chân giò kho tương ở Phố Lớn.”

      “Tốt! Lập tức kêu ngay!” Diệp Mạnh Giác hôn chụt cái mặt , “Chú lập tức gọi mua cho bé cưng ngoan của chú.”

      Diệp Mạnh Giác cầm điện thoại ra ngoài, vài giây sau, bưng trong tay bát chè đậu đỏ tiến vào.

      Diệp Tư ôm bụng lăn lộn giường, miệng la hét: “Chết đói rồi, chết đói đến nơi rồi.”

      May mà Dì Thái dự kiến trước nên trước khi ủ sẵn chè đậu đỏ trong nồi, chứ bé cưng của chắc đói đến lăn lộn từ đầu này đến đầu kia nhà quá.

      bao lâu sau, các món đồ ăn được đưa tới cửa từng món .

      Sau khi ăn uống no nê, Diệp Tư đột nhiên nhớ tới vấn đề, “Chú à, đêm động phòng hoa chúc phải ở khách sạn hay chỗ nào lãng mạn sao, sao mình lại về nhà thế này? Đây có nên tính là ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu ?”

      “Chẳng phải bé cưng hôm nay phải là tân hôn rồi đó à?”

      “... Vậy tại sao chú muốn có đêm động phòng hoa chúc?”

      ...

      Đại hội Cổ đông còn chưa kịp mời họp kẻ nội gián trong công ty bị bắt được, mà ta đúng là nhân viên kỳ cựu của Diệp thị mới ghê. Nghe ta vô tình tiết lộ việc này khi cùng nhậu nhẹt với gã công nhân là tay chân của Trương Tử Nghiêm. Khi Diệp Mạnh Giác nghe Trương Tử Nghiêm vậy, cũng phát biểu ý kiến gì. Nhưng tình huống như thế nào, trong lòng rất ràng. chỉ hiểu được việc, tại sao lại có quan hệ đến công ty của Trương Tử Nghiêm? Hay là, Lý Hoa Quyên và Trương Sắc ngầm bắt tay nhau?

      Bởi tên nhân viên kia phải cố ý phạm tội, mà chỉ được xem như là nghe lời xúi giục, nên cuối cùng cảnh sát xử lý mạnh tay được.

      Trương Tử Nghiêm vô tình trở thành người chịu tội thay khiến buồn bực dị thường, rồi cấp tốc điều tra theo đầu mối mà Diệp Mạnh Giác cung cấp quả nhiên phát vấn đề. chỉ có công ty xây dựng của , mà ngay cả Tòa soạn báo nhà cũng bị ai đó cài gián điệp vào.
      Last edited by a moderator: 16/8/14
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]

      phòng của Trương Tử Nghiêm “họp” nội bộ.

      Hai người đập bàn tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, cuối cùng Trương Tử Lăng tức giận đạp cửa ra ngoài. Tuy nhiên, cái làm cho Trương Tử Nghiêm bất ngờ chính là, tới khuya lúc trở về nhà, thái độ của Trương Tử Lăng đột nhiên lại khác hẳn, giống như tiếp thu tốt chỉ dạy của . Trương Tử Nghiêm khỏi bật cười thầm, nếu cứ chiếu theo tính cách nóng nảy thẳng như ruột ngựa của em nhất định dễ thay đổi như vậy, nhất định là sau lưng có người giật dây, mà người đứng sau này ai khác chính là Đường Mộng Vân và Trương Sắc.

      “Em cần phải giả bộ tỏ ra nhiệt tình với , Tử Lăng, tính cách của em là người hiểu nhất. Chúng ta là em ruột nhà, đừng để cho người ngoài giật dây.” Trương Tử Nghiêm thẳng, hề nể mặt, “Những việc em làm trước giờ, bất kể xuất phát từ góc độ nào, cũng nên cho em biết là em chọc lầm người rồi. Sở dĩ Diệp Mạnh Giác so đo với tạp chí của chúng ta là bởi vì ta nể mặt . Nếu như rút ra khỏi đó, em mà muốn dựa vào thế lực của Đường gia để củng cố công ty hoàn toàn có khả năng đâu. ngại cho em biết việc, cho dù là người Đường gia, nhưng và chị họ cũng nắm quyền được bao lâu nữa đâu, ăn miếng trả miếng, lúc trước hai người đó làm cái gì ngày nào đó bị trả báo lại ngay đầu họ đấy.”

      Trương Tử Lăng cố gắng nén nỗi tức giận trong lòng, hung hăng : “Vậy ý của là muốn em xen vào việc của công ty? Mấy năm nay em làm sống làm chết, dám nghỉ ngơi ngày. Còn sao? Suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm, có khi nào làm được chuyện gì đúng đắn chưa? Vậy dựa vào cái gì mà đột nhiên lại trở về đòi lấy lại quyền hành trong tay em? có nghĩ như vậy là công bằng với em hay ?

      Trương Tử Nghiêm bất đắc dĩ : “Những việc em làm gần đây là rất quá đáng, em cũng , em bỏ công bỏ sức vì công ty nhiều năm như vậy, chẳng lẽ em muốn nhìn thấy thành quả mà em làm lụng vất vả mới có được trở thành công cụ cho người khác? Em phải là đối thủ của đâu, em mượn được phần lực của phải trả giá bằng chín phần quả ngọt đấy.”

      Trương Tử Lăng tiếp tục nữa, nét mặt vẻ thập phần rối rắm. Trước đây đúng là muốn mượn lực lượng của Đường gia để củng cố địa vị của bản thân mình trong gia tộc. phải là ưu tú nhất nhà, cũng có sở trường gì hơn người, nên chỉ phải dựa vào cần cù nhẫn nại của chính mình. sợ vất vả, chỉ sợ có địa vị gì ở trong nhà này.

      Cuối cùng, Trương Tử Lăng vẫn thỏa hiệp với mình. cũng biết, nếu thể tiếp tục hợp tác với Đường gia biện pháp tốt nhất là để cho Trương Tử Nghiêm ra mặt.

      Phát Diệp Mạnh Giác cũng hề xuống tay Vương Khải như dự tính, có vài người bắt đầu đứng ngồi yên. Diệp Tâm lại lần nữa nóng lòng muốn thử giở trò, Diệp Mạnh Giác liền quyết định đánh bài ngửa với đám ta luôn.

      Diệp Tâm ngờ những hành động của xưa nay vẫn bị người khác theo dõi, giống như theo dõi người khác vậy. Lúc này, nằm cuộn cả người lại trong tầng hầm ngầm hẹp u, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run lẩy bẩy, cẩn thận suy nghĩ lại những gì Tần Vi Khiêm lúc ném vào đây.

      Nằm trong tầng hầm lúc này, ký ức phủ đầy bụi lâu của như nước được mở van. nhớ, từ ngay khi còn rất nhớ được mẹ của mình. Trong trí nhớ của chỉ có mỗi mình ba, nhưng rồi đột nhiên có ngày ngay cả ba cũng thấy. Người thân duy nhất còn lại của chỉ là . Tuy nhiên, dượng lại là gã háo sắc, khi mới tới nhà được vài ngày để mắt tới , suốt ngày chỉ tìm cơ hội xuống tay. còn nhớ, khi của phát dượng có ý với lôi ra đánh cho trận thừa chết thiếu sống, xong ném vào phòng tối nhốt ba ngày ba đêm, tới khi được hàng xóm khuyên can mới thả ra.

      Tầng hầm trong trí nhớ kia rất giống với bây giờ, hề khác chút nào. run bần bật, cho dù trôi qua hơn mười năm, nhưng mỗi khi nghĩ đến đoạn thời gian ở trong tầng hầm lúc đều cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng.

      Diệp Mạnh Giác nhận được tin tức từ Tần Vi Khiêm rất nhanh. Sở dĩ Diệp Tâm khai ra Vương Khải là vì lúc xưa Vương Khải động tay động chân xe của cha . Mà biết được tin tức này lại là do vợ của Vương Khải . Còn về phần vì sao vợ của Vương Khải lại muốn đối phó với là bởi vì rất trăng hoa, nghe năm đó bởi vì lăng nhăng với người khác nên khiến bà sẩy mất đôi song sinh, từ đó về sau trong thâm tâm bà ta nảy sinh nỗi cừu hận sâu sắc. Nhưng mà, bà ta có thể nhẫn nhịn đến tận hôm nay mới ra tay, đáng để người ta bội phục.

      Nhưng Diệp Mạnh Giác mơ hồ cảm thấy việc đơn giản như vậy. Nghe Tần Vi Khiêm , hỏi thêm được gì nơi Diệp Tâm, nên đành phải tạm thời nằm im chờ tình huống sau thế nào rồi tính tiếp.

      Diệp Mạnh Giác day day huyệt thái dương. Dạo này vì việc này mà hao tổn sức lực rất nhiều, khi đối đầu với người khác chưa bao giờ luống cuống, nhưng bây giờ đối thủ lại là mẹ khiến thể cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

      Điện thoại di động trong túi reo lên, nghe tiếng chuông đặc biệt này, sắc mặt tối tăm liền từ từ giãn ra, khóe miệng cong lên, mở di động ra để chuyện. Thanh dịu dàng mềm mại của Diệp Tư giống như nước cất rượu làm say lòng người, tinh khiết thơm tho như bánh trôi.

      “Chú ơi,” Diệp Tư uất ức , “Đau bụng.”

      “Sao vậy? Có phải hôm nay nghe lời, lén ăn đồ lạnh phải ?” Diệp Mạnh Giác hỏi, nhớ mấy hôm nay là đúng lúc “bà Dì” của Diệp Tư tới thăm, cho nên ngay từ sáng sớm khi ra cửa làm cố ý nhắc được ăn lạnh.

      “Hừ hừ hừ ~” Diệp Tư rên hừ hừ,“Chỉ ăn miếng thôi mà.”

      Diệp Mạnh Giác khỏi lắc đầu, mỗi lần trước khi “bà Dì” tới thăm, bé con nhà đều đặc biệt thích ăn đá, mỗi lần đều phải dặn dặn lại mới lưu luyến thu hồi ánh mắt đầy thèm khát đặt những cục đá kia.

      ở nhà hả?” hỏi.

      “Dạ, khi nào chú về?” Diệp Tư hỏi đầy tội nghiệp. Diệp Mạnh Giác thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ lúc này của , nhất định là ôm túi nước ấm hình HELLO KITTY, nằm cuộn giường lớn vừa xem tivi vừa làm nũng với .

      Nghĩ đến đây, độ cong của khóe miệng Diệp Mạnh Giác nhếch lên càng lớn, “Giờ về ngay đây, bé cưng ngoan nào, gọi Dì Thái nấu chén nước gừng đường đỏ, uống ngay lúc còn nóng. Chú về nhà liền đây.”

      Diệp Tư ngoan ngoãn làm theo lời , uống chén nước đường đỏ, bát còn chưa để xuống Diệp Mạnh Giác về tới.

      Diệp Tư giơ cái chén lên như khoe công trạng với Diệp Mạnh Giác, “Chú, người ta uống xong rồi.”

      “Ngoan lắm!” Diệp Mạnh Giác lấy cái bát để qua bên, rồi chà xát hai tay với nhau. Đến khi xác định là tay ấm lên rồi mới cách lớp áo đặt lên bụng , “Còn đau ?”

      “Tốt hơn nhiều.” Diệp Tư chu miệng , lại đảo mắt gian gian, “Chú, kem xoài mua lần trước còn chưa có ăn.”

      Diệp Mạnh Giác khỏi bật cười ra tiếng, “Ngoan nào, bé cưng vừa mới kêu đau bụng mà, sao lại nhớ đến kem rồi?”

      Diệp Tư lại bắt đầu hừ hừ làm nũng, “Chú à, chú làm giống trước kia vậy được ? Chú ăn miếng sau đó đút người ta ăn, được ?”

      xong lại lắc lắc cánh tay của , lại chu môi hừ hừ làm xấu.

      Phương pháp này là do trước đây Diệp Mạnh Giác vì thấy thèm ăn quá nên nghĩ ra, ngờ là sau này cứ mỗi lần khi có “bà Dì đến thăm” đều quấn lấy mà đòi ăn kiểu này.

      Diệp Mạnh Giác chịu thua , đành phải lấy ly kem đến. Đầu tiên múc muỗng , ngậm vào trong miệng, đợi đến khi nhiệt độ quá lạnh nữa dùng miệng mớm cho bé con ngồi nhìn tha thiết chờ mong bên cạnh .

      ra, làm như vậy, khi đến miệng của Diệp Tư kem chẳng còn là kem, tuy nhiên miệng Diệp Mạnh Giác lúc này lại nồng đậm hương vị của kem, đầu lưỡi của Diệp Tư lập tức cẩn thận liếm lấy xung quanh trong miệng , sau khi ăn xong lại thúc giục tiếp tục.

      Ăn hết ly kem lớn, Diệp Mạnh Giác lạnh đến cả người phát run, nhưng Diệp Tư vẫn còn chóp chép miệng chưa thèm.
      Last edited by a moderator: 16/8/14
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]

      “Người ta cũng chú, đời này ai tốt hơn chú.”

      “Bé cưng.” Diệp Mạnh Giác nắm lấy bàn tay bé của , “Bé cưng.”

      còn lời nào để .

      “Vì thế, người ta truy cứu chuyện của bà nữa được ? Ba mẹ có trách người ta ?” giọng hỏi, “Người ta hận bà nữa, cũng được phải ?”

      “Được chứ, cho dù bé cưng làm thế nào, ba mẹ đều trách đâu, chỉ cần bé cưng vui là được rồi. Bọn họ chỉ cần bé cưng vui là tốt rồi.” Bé cưng, nếu có thể, chú thậm chí hề muốn bé cưng biết tường tận tất cả những việc này, bởi thù hận người nào đó là việc rất thống khổ, nhất là khi thù hận chính người của mình.

      Diệp Mạnh Giác giang hai tay ra, “Bé cưng, chú ôm ôm.”

      Thân thể bé ấm áp chui vào vòng tay ôm ấp của , “Dạ, chú ôm ôm.”

      Chỉ cần vòng ôm như thế cũng có thể tiếp thêm lực kiên định.

      Đường Duyệt cũng biết chuyện này, do dự mãi nhưng vẫn cảm thấy nên gặp mặt Diệp Tư lần. Sau khi chuyện cùng Diệp Tư, Đường Duyệt lấy từ trong ngăn kéo ra hai món đồ rồi cất vào cặp công văn.

      Lễ vật Đường Duyệt mang đến đưa cho Diệp Tư là chú gấu bằng thủy tinh. Diệp Tư cầm chú gấu, nhìn kỹ qua lại, rồi thở dài.

      thích à?” Đường Duyệt hồi hộp.

      phải,” Diệp Tư cười lắc đầu, “Chỉ vì tự nhiên sực nhớ đến chuyện ngày xưa. là người thứ hai đưa gấu cho em.”

      Đường Duyệt nhíu mày, “Vậy sao? Người thứ nhất là chú em hả?”

      “Sai!” Diệp Tư cười, “Chú em chỉ biết đưa cho em HELLO KITTY thôi, trong nhà em toàn là con mèo kia thôi.”

      lại nhìn chú gấu con trong tay, “Do người bạn đầu tiên của em cho em. Đến bây giờ, em chỉ có ba người bạn , , hai là Kiều Hoa Hoa, còn người thứ ba là người bạn chơi với em khi còn . Nhưng mà biết ấy giờ ở nơi đâu.”

      “Bạn chơi hồi à? Em... còn nhớ ấy à?”

      “Làm sao quên được?”

      Diệp Tư nghĩ đến việc năm đó sở dĩ xuất nhi viện đều là do tay Lý Hoa Quyên sắp xếp, trong lòng khỏi cảm khái, “ cũng biết chuyện lúc em còn từng lưu lạc đến nhi viện phải ? Chính ở nơi này mà em quen biết người bạn thứ nhất trong đời. Về sau lúc ấy , ấy đưa cho em con gấu , hình như cũng giống vầy nè, nhưng em nghĩ chất liệu là pha lê chi đó, bị gãy cánh tay. Nhưng nó là món đồ chơi quý giá nhất của ấy.”

      Đường Duyệt có lên tiếng.

      lát sau, Diệp Tư còn : “Em lại hậu đậu, lúc được chú đón về lại quên cầm theo. Nếu ấy biết, chắc là tức giận cho mà xem.”

      Đường Duyệt há miệng thở dốc, nhưng phát ra thanh nào.

      “Em rất nhớ ấy.” Diệp Tư , “ biết ấy sống có được tốt . Dạo gần đây mỗi khi nhớ tới chuyện trước kia em càng thêm nhớ ấy. biết có phải ấy cũng giống như em được người thương hay , hay lại bất hạnh bị đưa đến nơi thể hòa nhập.

      “Nhưng mà ấy thông minh lợi hại lắm kìa, cho dù cha mẹ ấy có hung dữ đến thế nào, hẳn là ấy cũng sợ đâu.

      “Chỉ là, em muốn gặp lại ấy...”

      Đường Duyệt sờ sờ sợi dây, rồi lần từ sợi dây lấy ra túi kẹo từ trong túi, đưa tới.

      Diệp Tư nhìn túi kẹo kia xong liền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn . Mắt Đường Duyệt hồng hồng, nhìn Diệp Tư, miệng run run thể khống chế được, nhép nhép miệng như chú cá mắc cạn, mãi lúc mới ra câu, “Tiểu Tư, cực kỳ bất hạnh, nghĩa rằng em có thể chỉ có hai người bạn mà thôi.”

      vốn muốn ra vẻ như thoải mái, nhưng ngờ khi mở miệng chính cũng nén được mà thanh mang theo run rẩy.

      Diệp Tư ngơ ngẩn nhìn , lúc lâu sau có chất lỏng ấm áp chảy từ vành mắt của xuống, từng giọt, từng giọt đổ rào rào lên túi kẹo toffee hình thỏ trắng lớn trong tay Đường Duyệt kia, tí ta tí tách nhưng như sấm vang chớp giật.

      “Hòn đá ...”

      Đường Duyệt toét miệng cười ngây ngô, má lộ ra hai lúm đồng tiền, trong mắt có hơi nước mơ hồ, chớp mạnh mắt, “Tiểu Tư, vẫn luôn dõi theo em.”

      “Dạ.” Diệp Tư chu miệng, vừa vừa khóc hu hu, “Hòn đá , rồi bọn họ bắt nạt em.”

      Trong lòng Đường Duyệt vô cùng bi thương, “Lỗi của , kịp thời trở về tìm em.”

      Diệp Tư lắc đầu, “ bao lâu chú cũng tìm được em rồi, em cũng có chịu bắt nạt bao nhiêu.”

      Đường Duyệt cúi đầu, lẳng lặng tiếng động. Về sau khi lớn hơn chút, cứ mỗi lần nghĩ đến Diệp Tư bị bỏ lại thân mình ở nhi viện, trong lòng đều rất khổ sở. biết, những đứa trẻ trong đó rất bướng bỉnh, nhất định bắt nạt sau khi .

      Diệp Tư ai oán hồi, đột nhiên nghĩ ra hỏi, “Hòn đá , biết em là Diệp Tư từ lúc nào?”

      “...”

      “Từ rất sớm phải ? cũng biết em tên là Diệp Tư mà!”

      sai!” Đường Duyệt thức thời, sở dĩ lúc trước chọn cách nhận quen biết với hoàn toàn là vì địa vị của chính trong nhà luôn tràn ngập nguy hiểm, sợ liên lụy đến Diệp Tư.

      Diệp Tư phồng má lời nào.

      Diệp Mạnh Giác còn chưa vào cửa nghe thấy tiếng cười khanh khách của bé con truyền từ trong nhà ra. Mặc dù trong bụng cảm thấy vô cùng buồn bực, nhưng thấy vẫn còn có thể vui vẻ thoải mái như vậy trong lòng cũng khỏi vui mừng theo.

      Vào cửa, nhìn thấy đôi giày kiểu nam, nhíu mày cao giọng hỏi: “Bé cưng, ai tới vậy?”

      Diệp Tư chạy từ trong nhà ra, híp mắt cười đến rực rỡ, “Chú, Đường Duyệt tới ạ.”

      Đường Duyệt cũng vừa tới phía sau , “Diệp Tổng.”

      Diệp Mạnh Giác khoát tay, “Sau này chỗ riêng tư cần khách sáo vậy.”

      Đường Duyệt do dự chút, “Diệp đại ca.”

      Diệp Tư kinh ngạc, “Hòn đá , phải lúc nào cũng kêu Chú Diệp à?”

      Đường Duyệt cười mà trả lời.

      Diệp Mạnh Giác cũng cười cười, “Mặc kệ nó , bé ngốc.”

      Diệp Tư mãi mới hiểu ra.
      Last edited by a moderator: 16/8/14
      thedarkPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG][​IMG][​IMG]

      muốn chiêu đãi cậu món gì đây.” Diệp Mạnh Giác có vẻ rất vui khi thấy người khác gặp họa, “Tuy nhiên, bất kể là cái gì, cũng cho nhổ ra đấy nhé, phải làm bộ như ăn ngon mà nuốt vào bằng hết đấy, được chừa miếng nào, cũng cho ấy ăn miếng nào.”

      xong lại bồi thêm câu, “Lần nào cũng đều làm vậy.”

      Diệp Mạnh Giác xong câu này, khóe miệng nhếch lên cao, trong giọng dấu được vẻ hạnh phúc. Đường Duyệt thấy thế trong lòng cảm khái, nếu… nếu có thể đến sớm bước, có phải bây giờ người toát ra vẻ mặt hạnh phúc có phải là hay ?

      Nghĩ đến tình huống của mình tại, chỉ đành cười cười mà tự giễu, cho là có thể mang Tiểu Tư về sao chứ? Chẳng lẽ phải cũng nhận hết mọi tra tấn giống hay sao? may làm sao mà do chính Diệp Mạnh Giác mang về, thương trân trọng nâng niu như công chúa sâu trong tim nhiều năm như vậy.

      Bữa tối do Diệp Tư làm có bất ngờ gì xảy ra, đến khi thấy Đường Duyệt và Diệp Mạnh Giác ăn xong hết rồi, khuôn mặt trắng nõn của Diệp Tư vì hưng phấn mà trở nên hồng hào, “Ăn rất ngon phải ? Sao các cho em ăn miếng nào hết vậy.”

      Bây giờ Đường Duyệt rốt cuộc biết vì sao Diệp Mạnh Giác muốn cho ăn, miếng cũng , chứ đả kích rất lớn đối với tính tích cực của cho mà xem.

      Trước khi về, Đường Duyệt hít sâu, nghiêm túc với Diệp Mạnh Giác: “Diệp đại ca, vất vả cho vài chục năm về sau rồi.”

      Diệp Mạnh Giác ra vẻ bất cần đời, “ sao, chỉ vài chục năm thôi mà!”

      Lúc nửa đêm, Diệp Mạnh Giác mơ mơ màng màng lật người, theo thói quen quờ tay kéo người nằm cạnh, đầu óc mông lung mơ hồ bỗng cảm thấy có cái gì đó đúng, nửa tỉnh nửa mê lẩm bẩm: “Bé cưng.”

      Đưa thay sờ sờ nhưng đụng đến thân thể nho mềm mại của bé con, Diệp Mạnh Giác liền lập tức tỉnh táo, “Bé cưng?” Lần này lên giọng.

      Thấy toilet lộ ra tia sáng lờ mờ, lúc này Diệp Mạnh Giác mới yên lòng lại, có lẽ buổi tối uống nước nhiều nên tiểu đêm đấy mà.

      Đợi hồi vẫn thấy quay lại, “Bé cưng?” Diệp Mạnh Giác kêu to lên.

      vén chăn, đến cửa toilet gõ, “Bé cưng, chú vào nhé.”

      “Đừng!” Diệp Tư kêu lên, “Chú, người ta tiêu chảy, thúi lắm, chú nên vào.”

      Diệp Mạnh Giác cong cong khóe miệng, “ hề gì, lúc bé cưng cũng thúi như vậy mà chú có ghét bỏ đâu.”

      Nhớ tới chuyện cười của Diệp Tư lúc , Diệp Mạnh Giác càng cảm thấy buồn cười, mặc kệ Diệp Tư to tiếng kháng nghị vẫn trực tiếp đẩy cửa vào. Bé con thấy vào liền quay phắt mặt , “Đáng ghét! Chú đáng ghét nhất!”

      “So tự nhiên tiêu chảy vậy? Hôm nay lúc chú có ở nhà, bé cưng ăn cái gì?” Diệp Mạnh Giác làm như hoàn toàn thấy kháng nghị của .

      biết.” Diệp Tư xoắn hai tay vào nhau, cúi đầu, “Chú ra ngoài ! Nhanh !”

      chống cự nổi năn nỉ của , Diệp Mạnh Giác đành ra ngoài, đứng ở ngoài cửa hỏi: “Hay là do cảm lạnh ? thấy thúi, chắc là bị cảm lạnh đó, chú rót ly nước ấm nhé.”

      “Dạ!” Diệp Tư ở bên trong cao giọng trả lời .

      Nghe tiếng mở cửa bước ra ngoài của Diệp Mạnh Giác, Diệp Tư mới thở phào hơi, cấp tốc đem vật cầm trong tay giấu kỹ vào góc.
      Last edited by a moderator: 16/8/14
      thedarkPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]

      Ép buộc mãi đến hừng đông, Diệp Mạnh Giác mới phun ra toàn bộ. Sau khi ôm Diệp Tư rửa mặt xong, Diệp Mạnh Giác cảm thấy mỹ mãn vô cùng mà ôm ngủ, trước khi ngủ vẫn còn quên trêu chọc , cười đểu : “Bé cưng, giọng bé cưng ghê gớm , kêu lớn đến cả biệt thự đều nghe thấy.”

      Diệp Tư lâm vào trạng thái mê man, nghe như vậy vẫn cố miễn cưỡng mở mắt ra, bĩu môi liếc trắng cả mắt. Chứ phải con sói háo sắc nào đó xúi giục à?

      “Nhưng mà chú thích.” Con sói nào đó cười híp mắt, ôm thỏ ngủ say.

      *****

      Lý Hoa Quyên kiên quyết nhận tội, mà viện kiểm soát lại nắm đủ chứng cứ nên cách nào buộc tội bà ta, sau khi công an và viện kiểm sát phối hợp bổ sung điều tra vài lần vẫn bị pháp viện bác bỏ.

      Diệp Mạnh Giác sau khi nghe được tin tức thầm suy nghĩ nửa ngày, biết nên mở nút thắt này thế nào cho phải. Diệp Tư trách Lý Hoa Quyên nhượng bộ rất lớn rồi, nếu như ngay cả những hành động phạm tội mà bà ta thực phạm phải vẫn có thể thoát khỏi truy cứu của pháp luật biết phải mở miệng với Diệp Tư thế nào, càng biết về sau phải đối mặt với như thế nào.

      Diệp Mạnh Giác tâm phiền ý loạn rối rắm suốt buổi chiều nhưng rồi vẫn cảm thấy nên việc này với Diệp Tư. Ít nhất, nghe được từ tốt hơn nhiều so với nghe từ người khác.

      Nghe được Lý Hoa Quyên được xem như vô tội nên được thả ra, Diệp Tư sửng sốt chút, đôi đũa vươn ra gắp thức ăn liền thu về, chọc chọc khẩy khẩy vài hạt cơm trong chén, rồi lại buông xuống.

      Diệp Mạnh Giác biết nên cái gì cho phải, do dự trong chốc lát mới hỏi: “Ăn xong rồi à?”

      Diệp Tư gật đầu, lại nhìn cái chén cơm chỉ mới và được hai miếng, giải thích: “Người ta chiều nay ăn đồ ăn vặt hơi nhiều.”

      Diệp Mạnh Giác biết dối nhưng cũng chỉ có thể hùa theo : “Sau này được ăn nhiều đồ ăn linh tinh nghe , kẻo đến giờ ăn cơm lại ăn được ngon.”

      Diệp Tư miễn cưỡng cười cười, ngoan ngoãn đáp: “Dạ.”

      Diệp Mạnh Giác lại lùa mấy đũa cơm rồi cũng buông chén, “Bé cưng muốn ra ngoài dạo ? Lâu rồi chúng ta cùng nhau tản bộ với Tiểu Suất đó.”

      Diệp Tư cũng ngoan ngoãn gật đầu được như trước.

      Hai người dắt Tiểu Suất thong thả dọc theo đường mòn cạnh bờ sông. Tiểu Suất già, gần đây chạy nhảy lung tung như trước nữa mà thường xuyên đứng chậm rì rì, cái đuôi nhàng phe phẩy theo phía sau bọn họ.

      Bọn họ hồi phát tiểu suất dừng lại thở phì phò, Diệp Tư cảm khái : “Tiểu Suất cũng già rồi. Tính ra nó theo đến nhà chúng ta cũng mười bốn năm, năm nay cũng mười bốn tuổi rồi đó.”

      Diệp Mạnh Giác ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu Tiểu Suất, thấy nó bị vỗ mà chóng mặt quay mòng mòng mà nhịn được cười: “Ngu ngốc.”

      Diệp Tư cũng cười theo: “Lúc chú vừa ôm nó tới, người ta cảm thấy nó vừa đẹp vừa thông minh, ai mà ngờ sau nhiều năm mới phát ra nó là bé ngốc.”

      Diệp Mạnh Giác đăm chiêu tiếp lời: “Đúng vậy, có bao nhiêu việc giống như ta nhìn thấy bên ngoài.”

      Diệp Tư lặng lẽ đứng sau lưng Diệp Mạnh Giác lời nào. Diệp Mạnh Giác xoay người lại, phát mím môi, ánh mắt thẳng tắp dõi theo , ánh mắt kia đầy xa xăm khiến Diệp Mạnh Giác hoảng hốt.

      “Bé cưng, bé làm sao vậy?” Diệp Mạnh Giác cẩn thận hỏi.

      Diệp Tư dường như nghe thấy câu hỏi của , vẫn nhìn thẳng vào như cũ.

      Diệp Mạnh Giác đưa tay quơ quơ trước mặt , “Bé cưng, nhìn chú nè, bé cưng nhìn chú!”

      Diệp Tư lúc này mới hồi phục tinh thần lại, ánh mắt dần dần ràng, “Chú.”

      Diệp Mạnh Giác cố nén nỗi khổ trong lòng, ôm Diệp Tư vào ngực, bàn tay to vuốt theo sóng tóc mềm mại của , “Bé cưng, bé cưng, có chuyện gì bé cứ từ từ với chú, được ? Đừng tự dằn vặt trong lòng. Bé cưng như vậy làm chú lo lắng! đời này, bé cưng là người thân duy nhất của chú, nếu bé cưng có chuyện gì, bé cưng, chú phải làm sao bây giờ? Chú phải làm sao đây?”

      Diệp Tư chui trong ngực chậm rãi khóc hu hu thành tiếng. càng khóc càng thương tâm, là người thân duy nhất của . Nhưng mà Lý Hoa Quyên vẫn là mẹ , đây là thể nào chối bỏ được, mặc dù bọn họ nguyện ý chấp nhận, nhưng tóm lại bà ấy vẫn là mẹ của .

      Tiếng khóc của Diệp Tư giống như từng mũi kim đâm sâu vào trong lòng Diệp Mạnh Giác từng chút từng chút . Dù cố nén, nhưng hai ngày nay rất khác thường đều nhìn thấy, nhưng thân phận thế này biết phải an ủi như thế nào, chỉ có thể ở bên mà cẩn thận quan sát .

      Diệp Tư liên tục trốn học mấy ngày khiến Kiều Hoa Hoa lo lắng, sau khi bàn bạc với Trần Á, gọi điện thoại cho Diệp Mạnh Giác, cho tình huống tại của Diệp Tư.

      Diệp Mạnh Giác biết mấy ngày qua tâm trạng của Diệp Tư tốt, tuy nhiên ngờ là gạt , trốn học liên tiếp nhiều ngày như vậy. Hơn nữa, nghe Chị Thái , ngày nào cũng có ở nhà. Diệp Mạnh Giác khỏi ảo não vô cùng, tự cũng biết tâm trạng của bất ổn mà lại còn đuổi theo hỏi cho kỹ mà cứ để mặc kệ .

      Gọi điện thoại cho , nhưng trước sau gì cũng có người nghe máy.

      Diệp Mạnh Giác nóng lòng, bấm số thét gọi Đường Duyệt lên văn phòng. Đường Duyệt cảm kích chút nào cái thái độ này. Hai người cùng suy nghĩ lát, đột nhiên Đường Duyệt : “Hay là ấy tới nghĩa trang mặc niệm cha mẹ? Em nhớ, lần đầu tiên em gặp Diệp Tư sau khi trở về, muốn đến thăm mộ cha mẹ ở nghĩa trang.”

      Diệp Mạnh Giác sửng sốt, nơi nào cũng nghĩ qua, chỉ riêng nơi quan trọng nhất này lại suy xét tới.

      Nghĩa trang ngoại thành phía tây lúc nào cũng tĩnh lặng, lúc Diệp Mạnh Giác tới đây liền hỏi thăm bảo vệ ngoài cửa, biết được Diệp Tư ở bên trong mới yên tâm.

      bước vô cùng chậm chạp, nỗi áy náy trầm trọng cùng cảm giác tội lỗi sâu trong lòng giờ phút này càng thêm ràng. Nằm giữa hàng dãy hàng dãy lăng mộ nơi đây là đôi vợ chồng trẻ đầy ân ái, bọn họ mà chết. Nghĩ đến đây, Diệp Mạnh Giác gần như bước nổi nữa, dừng lại, quay về hướng đặt lăng mộ của Diệp Mạnh Tiêu và Liễu Niệm Tư, trong mắt dâng lên chất lỏng ấm nóng.

      gần như muốn quay lưng mà chạy trối chết ra khỏi đây. cảm giác mình còn mặt mũi đâu mà nhìn bọn họ. Nhất là, mẹ là người phải gánh lưng mạng của hai người bọn họ, mà giờ lại ở cùng chỗ với con bảo bối của họ.

      Diệp Mạnh Giác lấy hết dũng khí mà bước về phía trước vài bước, trong gió mơ hồ truyền đến tiếng khóc của , nghe được ràng, đó là tiếng khóc của bé cưng nhà . Dũng khí của nháy mắt biến mất còn chút tăm hơi. đành làm đào binh, chạy thẳng từ núi xuống, khởi động xe, trực tiếp chạy về tòa nhà lớn của Diệp gia.

      Lý Hoa Quyên ngồi mình trong sân, thấy Diệp Mạnh Giác trở về, nét mặt bà biến đổi hẳn. Bà biết, đứa con trai này của bà vô cùng oán hận bà. Từ lần đầu tiên bà bị gọi lên tiếp nhận điều tra trở , cho tới bây giờ nhìn đến bà lần nào.

      Diệp Mạnh Giác hoàn toàn nhìn bà mà trực tiếp vào thư phòng tìm Diệp Quân.

      “Ngài có chứng cớ gì về những chuyện đó hay ?” Diệp Mạnh Giác hỏi thẳng vào vấn đề, “Có hay ? Chẳng phải ngài lúc nào cũng luôn theo dõi điều tra à? Có phải có chứng cớ rồi ?”

      Giọng của run run, Diệp Quân nhìn ra được là cố gắng nén tình cảm của mình.

      “Nhóc à, từ từ .” Diệp Quân .

      Ông vừa mới dứt lời, Diệp Mạnh Giác liền quay lưng lại. Diệp Quân chưa từng dùng giọng nhu hòa như thế để chuyện với , đây là lần đầu tiên; và cũng là lần đầu tiên gọi là “nhóc à”. Diệp Mạnh Giác biết “nhóc” ở đây ý là gì, có lẽ đấy chính là cách xưng hô dành cho người trẻ tuổi hơn có liên hệ máu mủ mà thôi.

      đưa lưng lại, mắt bị khống chế mà bịt kín tầng hơi nước, rất dày, nhưng khó mà tan ra làm sao.

      “Ngài có chứng cớ chứ? Có giao ngay ra đây .”

      “Cậu hối hận chứ?” Diệp Quân hỏi, “Dù thế nào chăng nữa, bà ấy vẫn là mẹ ruột của cậu.”

      Diệp Mạnh Giác lắc đầu, “Bà ấy phải là mẹ ruột của tôi, tôi người mẹ máu lạnh như vậy. Bà ấy phạm tội, nhất định phải chịu trách nhiệm đối với những tội lỗi mà bà ấy gây ra.”

      “Cậu có nghĩ tới nếu quả là có chứng cớ bà ấy chỉ có con đường là chết mà thôi hay ? Dù sao tay bà ấy dính máu của hai mạng người đấy!”

      Lần này Diệp Mạnh Giác trả lời ngay. Sau lúc lâu, giọng khôi phục bình tĩnh, “Bà ấy gieo gió gặt bão thôi. Lúc đó bà ấy có ngờ được là xe ra có ba nhân mạng ?”

      Diệp Quân nghe xong câu của , trầm mặc lúc lâu lời nào. Mãi đến khi Diệp Mạnh Giác lập lại lần nữa câu hỏi, ông mới mở miệng, “Ta biết cảm giác khi mất thân nhân như thế nào. Mười mấy năm qua ngày nào mà ta hối hận, càng già lại càng hối hận sao lúc trước mình lại ngu dốt đến thế. việc leo thang đến mức nay cũng có phần trách nhiệm của ta. Nếu lúc xưa ta có thể nhận ra bộ mặt của người đầu ấp tay gối với ta sớm chút, con trai của ta làm sao có thể táng thân dưới đất khi tuổi còn trẻ như vậy? Ta cũng giống cậu, Mạnh Tiêu và Niệm Tư tuy phải do chúng ta tự tay giết, nhưng vẫn liên quan chặt chẽ đến chúng ta.”

      “Cậu về , trong tay ta cũng có chứng cớ có thể định tội trực tiếp bà ấy, tất cả đều phải trông mong vào lẽ công bằng của ông trời mà thôi.”
      Last edited by a moderator: 16/8/14
      thedarkPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :