1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Búp bê sữa Nhà Diệp Thiếu Gia - Lệ Lệ

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 49:
      Edit: Khánh Linh



      Theo Diệp Mạnh Giác đến dự tiệc xã giao ở Lễ Kỷ niệm Thành lập Công ty hàng năm, Diệp Tư cảm giác mình bị Diệp Mạnh Giác lừa, bởi chẳng giống chút gì như là chỉ chơi cho vui mà thôi. Suốt buổi tối đều phải bận rộn chào hỏi khách khứa, mà thể lẽo đẽo theo tiếp đón cả chục tá người, miệng lúc nào cũng phải treo nụ cười mỉm đến cứng đơ cả mặt.

      Rốt cuộc cũng có được lúc ai chú ý, Diệp Tư vội vàng từ bên người Diệp Mạnh Giác lẻn chạy , ra vườn hoa phía sau để thở hít khí thoáng đãng. Giờ bắt đầu hối hận, biết vậy đồng ý tới dự với , ngồi xuống ghế xoa xoa cẳng chân đứng lâu hơi bị phù. Diệp Tư rên lên, quen mang những đôi giày cao như thế này, đáng lý ra nên nghe lời chú, chọn đôi kia thấp hơn chút mới đúng.

      Thấy bóng người thất tha thất thểu tới, Diệp Tư vội vã đứng lên chuẩn bị vào. Nơi này có bất kỳ ai, vẫn nên vào bên trong cho an toàn.

      “Đường Duyệt?” Sau khi nghìn người tới, Diệp Tư yên tâm, chuẩn bị ngồi xuống lại nào ngờ Đường Duyệt vừa tới trước mặt ngã nghiêng vào người .

      “Đường... Duyệt...”

      Hơi thở của Đường Duyệt nồng đậm mùi rượu, xem ra là uống quá nhiều rồi.

      Diệp Tư đỡ , “Đường Duyệt, Đường Tiểu Tam, nặng quá , đứng lên.”

      Đường Duyệt vẫn ghé vào người chịu rời , miệng còn tiếng than thở: “Tiểu Tư, Tiểu Tư...”

      “Em đây, nhưng nếu đứng lên, em bị đè chết đó.”

      “Tiểu Tư? là Tiểu Tư hả?” Cuối cùng Đường Duyệt cũng lui về sau bước, nhìn nhìn mặt Diệp Tư, cười đến vô cùng rực rỡ, “Đúng là Tiểu Tư rồi.”

      Tiếp theo sau đó là cái ôm , mạnh.

      Diệp Tư hoàn toàn muốn thở nổi, bắt đầu cảm thấy may mắn, may là chú ích kỷ nên hôm nay cho mặc cái bộ lễ phục ngắn ngủn hở trước hở sau đó, chứ bây giờ Đường Duyệt ôm kiểu này chắc bị lộ ra ngoài ráo trọi.

      Diệp Mạnh Giác vội vàng chào hỏi người khách mới tới, lúc quay người lại thấy bé con đâu nữa. cười thầm, đoán chắc bé cưng bắt đầu thấy chán nên trốn đến góc nào chơi rồi.

      bao lâu sau, thấy Đường Mộng Vân lộ ra vẻ mặt kỳ quái, hốt hốt hoảng hoảng nhìn thoáng qua phía bên này, rồi vội vàng ra khỏi đại sảnh.

      Diệp Mạnh Giác vốn cũng để ý lắm, tuy nhiên sau khi nhìn khắp nơi lại đột nhiên phát Đường Duyệt vẫn luôn bên cạnh giờ cũng thấy đâu, lúc này mới cảm thấy có chút hoài nghi.

      Lại qua chừng mười phút đồng hồ, Diệp Tư từ ngoài cửa tiến vào, ánh mắt tìm được trong đám người, ra dấu hiệu. Mắt híp lại, nhíu mày, gật đầu, cố gắng kiềm chế nỗi nghi vấn trong lòng.

      Diệp Tư vào phòng nghỉ, ngồi ghế sofa hồi, lúc toilet mới phát son môi bị lem tùm lum, tóc tai hỗn độn, sực nhớ đến ánh mắt chú nhìn lúc nãy liền thầm kêu “chết rồi”, vội vàng lôi thỏi son ra, tô vẽ lại.

      Diệp Mạnh Giác tranh thủ lúc mọi người bắt đầu nhập tiệc chuyến đến phòng nghỉ. Diệp Tư nằm ghé vào giường mà ngủ. Diệp Mạnh Giác bốc hỏa trong lòng, bé con này chẳng biết tự bảo vệ mình chút nào cả, cứ như vậy mà lăn ra ngủ, nhỡ là người khác vào đây khó mà kiềm giữ làm ra chuyện gì.

      Diệp Tư ngủ cũng an ổn, mày cau chặt lại, thân mình co rúm giần giật. Diệp Mạnh Giác nâng tay nhìn đồng hồ, đoán chắc giờ này mọi người ở dưới còn trong trận thi thố tài năng chưa xong, liền xoay người bế lên. Thấy đôi môi mềm mại đỏ hồng của hơi sưng, Diệp Mạnh Giác chợt nhớ tới lúc nãy thấy son môi mất hết, khỏi xiết mạnh tay lại, khi thấy Diệp Tư bất an hừ hừ hai tiếng mới buông lỏng tay ra.

      Giữa lúc mơ mơ màng màng, Diệp Tư cảm thấy có người ở sau lưng cọ tới cọ lui liền theo bản năng tính dời người sang bên, nhưng vừa dời người kia lại đuổi theo. Lần này còn quá đáng hơn, bắp đùi của bị nâng lên, phía dưới bắt đầu có vật vào.

      Cảm giác hơi hơi đau khiến Diệp Tư tỉnh táo lại, mở to đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, nhìn nhìn Diệp Mạnh Giác nâng cao đùi mà xông đến hăng say, giọng oán giận: “Đau...”

      “Ngoan, chút hết đau ngay mà, ra nước ổn thôi.” Diệp Mạnh Giác dỗ ngon dỗ ngọt , dưới lưng lại khắc cũng ngừng.

      Diệp Tư rầm rì hai tiếng, thôi cứ mặc kệ .

      bé bỏng nằm xoải chiếc giường lớn trải drap trắng như tuyết, mái tóc đen xõa tung giường, nhắm hờ hai mắt trông như bé nửa ngủ nửa tỉnh, hàm răng khẽ cắn đôi môi đào hồng nhuận, bị đâm mạnh đến ngã trái ngã phải, hai phần no đủ trắng noãn trước ngực theo động tác của mà nảy lên tưng tưng.

      Diệp Tư lâu lâu lại nhàng hừ hai tiếng, Diệp Mạnh Giác hài lòng lắm, đem hai chân gác lên vai, đâm mạnh loạt trực tiếp vào vách tường bên trong , rồi thấy được bị trêu chọc đến nổi lên dục tình như muốn.

      Suốt đêm, Diệp Tư biết bị Diệp Mạnh Giác giằng co đến mấy lần, cứ mỗi lúc mệt bã ra Diệp Mạnh Giác lại bên tai : “Bé cưng, còn chưa đủ, chú muốn bé cưng chưa đủ.”

      Sau đó lại đợt công chiếm, lại đợt đầu hàng.

      Diệp Tư chỉ nhớ mang máng đến lúc cuối cùng ngất , Diệp Mạnh Giác ôm chặt lấy , thanh khàn khàn, gầm : “Bé cưng, cho bé, cho bé hết. Cái gì chú cũng đều cho bé cưng hết.”

      Từng luồng tinh túy nóng rực phun vào sâu trong hoa tâm của , thỏa mãn đến ngất .

      Lúc giữa trưa Diệp Tư vừa tỉnh lại liền cảm thấy toàn thân đau nhức, nhìn Diệp Mạnh Giác ôm ngủ sâu, bất giác cong cong khóe miệng. Người đàn ông này quả thực si mê vô cùng, chẳng giây phút nào chịu buông tha .

      hơi nghiêng người, cõi lòng tràn đầy vui sướng muốn hôn xuống bờ môi đầy đặn của . Nhưng ngay tại lúc sắp chạm tới, lại phun ra hai chữ, giọng tuy nhưng Diệp Tư cũng nghe được ràng. gọi: “Minh Nguyệt.”

      Diệp Tư vốn tràn đầy vui mừng trong lòng lúc này giống như bị thau nước đá tạt ngay mặt. Minh Nguyệt? Giang Minh Nguyệt?

      Diệp Tư biết, lúc còn chưa tỉnh, tên mà Diệp Mạnh Giác luôn luôn hô lên là .

      Môi dừng chỉ cách môi centimet, chỉ centimet ngắn ngủn thế thôi mà lại đến được. Đó ràng là đôi môi mềm mại nhất đời, thế mà giờ phút này lại phun ra lời tàn nhẫn nhất.

      Diệp Mạnh Giác hồn nhiên biết tiểu bảo bối của lúc này trong lòng trộn lẫn hàng trăm mùi vị. mới biết được từ Giang Minh Nguyệt số việc mà năm đó hề biết, nên lúc này trong lòng tràn đầy áy náy đối với . Ngày hôm qua Giang Lâm gọi điện thoại cho biết, Giang Minh Nguyệt gần đây tinh thần được tốt, luôn luôn vụng trộm dùng thuốc gì đó.

      Diệp Mạnh Giác biết, từ đâu mà Giang Minh Nguyệt rơi vào tình trạng như ngày hôm nay, và có lẽ cũng thể trốn tránh trách nhiệm thuộc về mình. Suốt đêm qua ngủ vô cùng bất an, lúc mơ thấy bé cưng của , lúc lại mơ thấy Hai, cuối cùng còn mơ thấy Minh Nguyệt nữa.

      đời này, lòng người đúng là thứ khó dò nhất.

      Có lẽ những người khác nhìn hiểu được ngay, nhưng đương trong cuộc lại thường xuyên hồ đồ. Diệp Tư lúc này đứng giữa tình trạng mơ hồ, hồ đồ như vậy. Từ ngày đó khi nghe được trong lúc ngủ mơ Diệp Mạnh Giác kêu hai chữ “Minh Nguyệt”, liền bắt đầu cảm thấy phiền muộn và bất an. nghĩ nên chuyện với Diệp Mạnh Giác chút, nhưng mỗi lần lời ra đến miệng lại khó khăn nuốt trở về.

      Trước đây hạnh phúc như vậy, chẳng lẽ đều là giả? có khả năng thương của chú đối với đều là giả. thể nào!

      cứ lặp lặp lại câu này để tự trấn an mình, nhưng sau mỗi lần tự thuyết phục được bản thân xong lại nhớ tới “Minh Nguyệt” của .

      dám hỏi thẳng , bởi ngộ nhỡ… ngộ nhỡ vẫn thích Minh Nguyệt như xưa, vậy lúc đó nên làm cái gì đây? nên nơi nào? Tất cả thân nhân của đều còn sống đời này, ngoại trừ Diệp Mạnh Giác, những cái khác hoàn toàn là hai bàn tay trắng.

      Nhưng Diệp Mạnh Giác vô cùng bình thản. Bởi nguyên nhân sức khỏe, Giang Minh Nguyệt tạm thời thể ngồi máy bay, đành phải ở lại nơi này tĩnh dưỡng. Mỗi lần Diệp Mạnh Giác đến thăm đều mang Diệp Tư cùng. Nhưng rồi Diệp Tư sau khi hai lần trong lòng càng lúc càng nặng như đeo đá. Có lẽ ích kỷ, thể nào nhìn nổi việc Diệp Mạnh Giác đối xử tốt với bất kỳ người phụ nữ nào.

      Mãi cứ như vậy, cuối cùng Diệp Mạnh Giác cũng lưu ý đến thái độ thích hợp của , nhưng mỗi lần truy vấn tại sao lại thế đều cứng rắn lắc đầu.

      lâu Diệp Mạnh Giác khó có được lần ngủ nướng như hôm nay, sau khi xuống lầu mới phát trong nhà chẳng có ai. Dì Thái hẳn mua thức ăn, nhưng hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần, biết bé con kia đâu rồi nhỉ.

      bàn trà đặt tờ báo ra ngày hôm nay. Diệp Mạnh Giác rót ly nước, ngồi xuống ghế sofa cầm tờ báo, phong thơ từ trong báo rơi ra đất.

      nhìn phong thư, chữ viết phía là của Đường Duyệt, nhận ra được nét chữ này.

      nhìn chằm chằm lá thư, biết qua bao lâu, bỗng nhiên nghe Dì Thái hỏi: “Ủa, Diệp tiên sinh còn ở nhà à?”

      ngẩng đầu, Dì Thái tay xách bao lớn túi đựng thức ăn, đứng ở cửa đổi dép lê trong nhà.

      “Chị Thái, phong thư này chưa đưa cho Tiểu Tư hả?” Diệp Mạnh Giác giơ giơ lá thư trong tay lên.

      Dì Thái nhìn lá thư trong tay Diệp Mạnh Giác, “A, ừ, hôm nay cũng có nữa à? Tôi còn tự hỏi sao hôm nay thấy gửi đến, buổi sáng tôi thấy, hóa ra là được kẹp trong báo.”

      Hôm nay cũng có?

      “Mỗi ngày đều có ư?” Diệp Mạnh Giác nhíu mày hỏi.

      Dì Thái biết mình lỡ lời, vội vàng sửa lại: “ phải mỗi ngày, mà chỉ có trong mấy ngày gần đây thôi. Tiểu Tư đều mở thư trước mặt tôi, sau khi xem xong ra cửa. có gì đâu.”

      Dì càng , sắc mặt Diệp Mạnh Giác càng trở nên khó nhìn, Dì thấy vậy liền vội vàng bỏ chạy về phòng bếp, lặng lẽ gọi điện thoại cho Diệp Tư. Dì biết ngay mà, Diệp Mạnh Giác nhất định vì chuyện này mà phát hỏa.

      Diệp Mạnh Giác cầm lá thư này lên lầu. Từ sau khi quan hệ giữa hai người đột phá, Diệp Tư vẫn cùng ngủ ở phòng ngủ chính với , nhưng khu vực sinh hoạt chủ yếu vẫn là phòng ngủ của trước kia.

      Vào phòng ngủ của , liếc mắt cái là thấy mặt tủ đứng đặt xấp thư dày, nhìn sơ suốt lượt thấy đều là do Đường Duyệt gửi tới. do dự chút, rốt cuộc rút phong thư ra.

      chợt nhớ mấy ngày vừa qua, Diệp Tư càng lúc càng lặng lẽ.

      Trong khoảng thời gian này, cũng buồn phiền. Mấy hôm trước, nhận được đoạn video clip, quay cảnh Diệp Tư cùng Đường Duyệt ở bên ngoài vườn hoa vào đúng cái hôm Lễ Kỷ niệm hàng năm đó. phim, Đường Duyệt ôm Diệp Tư chặt, cuối cùng còn hôn xuống nữa chứ. Tuy hiểu rằng cái trò này nhất định là do những người của Trương Sắc làm ra, nhưng cho dù trong lòng thấu hiểu được nguyên nhân, vẫn ức chế nổi giận dữ. Đó là bảo bối của , tại sao có thể cho phép những người khác hôn lên?

      Nhớ đến hôm đó Diệp Tư môi son tèm lem, càng giận dữ đến run cả tay.

      Liên kết với trầm mặc mấy ngày qua của nhóc, trong lòng Diệp Mạnh Giác cũng chắc chắn lắm tóm lại nghĩ thế nào. Ánh mắt của càng ngày càng lãnh đạm khiến nhìn cũng dám nhìn nữa.

      Nếu… nếu bé cưng thích Đường Duyệt, nhỡ nếu như vậy sao? ngồi chiếc giường mềm mại của Diệp Tư, dường như rơi vào vũng bùn lún cách nào thoát ra được. thở dài thườn thượt, bé cưng à, bé thể bỏ rơi chú như vậy được.

      Diệp Tư nhận được điện thoại từ Dì Thái trong lòng thoáng chờ mong. Chú phát xấp thư này nhất định truy hỏi xem ai viết gửi cho , sau đó giống như trước vậy, ghen lồng ghen lộn lên. Nghĩ đến dáng vẻ Diệp Mạnh Giác ghen tuông với vài lần trước, Diệp Tư vụng trộm mím môi cười vui vẻ.

      Nhưng rồi mãi đến lúc ngủ, Diệp Mạnh Giác cũng đề cập đến chuyện này chữ nào.

      Chẳng còn mấy ngày nữa đến ngày tham dự đấu thầu công trình chính phủ công ty Diệp Mạnh Giác đột nhiên xảy ra vấn đề, nội dung thư đấu thầu bị tiết lộ, bản thiết kế chi tiết và số tiền đấu giá công trình bị đối thủ cạnh tranh biết trước. Mà Đường Duyệt là người bị hiềm nghi lớn nhất. Tuy chưa hề tiếp xúc với hạng mục này, tuy nhiên, với cái công ty cạnh tranh thắng thầu cuối cùng, Đường Duyệt lại là cổ đông danh.

      Vốn dĩ công ty của Đường gia và công ty của Diệp Mạnh Giác xưa nay tồn tại việc cạnh tranh về nghiệp vụ. Nhưng tại, Đường Duyệt làm nhân viên của Diệp Mạnh Giác để học cách kinh doanh, thế mà về mặt cá nhân lại danh mua cổ phiếu của công ty khác hoạt động cùng ngành nghề, khỏi khiến cho ánh mắt người khác nhìn thay đổi.

      Đến lúc Diệp Tư nghe về chuyện này, cảnh sát bắt tay vào điều tra với luận tội là tiết lộ bí mật kinh doanh. Đường Duyệt lập tức trở thành mục tiêu bị công kích.

      Diệp Tư tin Đường Duyệt làm loại chuyện này, tuy nhiên, có vẻ như ngoài ra còn ai khác tin tưởng Đường Duyệt. Diệp Mạnh Giác chưa phát biểu quan điểm của , chỉ cảnh sát xử lý, đúng lúc luôn luôn ràng, bảo Diệp Tư đừng lo lắng.

      Diệp Tư làm gì còn tin được cảnh sát. còn nhớ lúc mình còn , bị ném đến nhi viện, cảnh sát cũng ra tay xử lý đó thôi, thế mà bản thân chẳng phải cũng ở trong nhi viện cả năm đó sao.

      Diệp Tư vụng trộm gặp gỡ Đường Mộng Quân. Đường Mộng Quân cũng biết từ khi nào Đường Duyệt tham gia mua cổ đông của cổ công ty đó. Hai nữ sinh non nớt đúng là chẳng thể tìm ra biện pháp nào đối với chuyện này.

      “Nếu , tìm Tần Vi Khiêm giúp ?” Đường Mộng Quân hỏi.

      “Chú Tiểu Tần?” Diệp Tư nhớ hình như Đường Mộng Quân có quan hệ ái muội với chú Tiểu Tần, “Tốt đấy, tuy nhiên, chú Tiểu Tần nhất định tiết lộ với chú em. Chú em bảo cho em nhúng tay vào rồi.”

      “Vậy cũng có sao đâu, vì tìm ai chăng nữa cũng tốt bằng tìm Tần Vi Khiêm đâu, ấy am hiểu nhất ba cái chuyện này.” Đường Mộng Quân , “Chuyện nhà ai mà ấy chẳng biết biết hai? Tôi khai ra em là được.”

      Đường Mộng Quân cúp điện thoại, “ rồi mà, ấy đồng ý tra xét giúp tôi rồi. Nhưng nghe ý của , chú của em cũng điều tra chuyện này đó.”

      Diệp Mạnh Giác đúng là cũng điều tra chuyện này, tuy nhiên, điều tra xem người đứng sau màn là ai. Từ lần trước Diệp Tư cho biết chuyện văn phòng bị cài đặt này nọ, vẫn chờ người sau màn ra tay. tại rốt cuộc đợi được.

      Chuyện Đường Duyệt tham dự cổ đông của công ty khác, đương nhiên biết, bởi đại cổ đông chân chính của công ty kia ra là Diệp Mạnh Giác. và Đường Duyệt giống nhau, đều là cổ đông danh. danh nghĩa, đại cổ đông là Trương Tử Nghiêm, chính là ông chủ bù nhìn của tờ《Tinh đồ》kia. Mà Trương Tử Nghiêm này còn có thân phận quan trọng khác, đó là cháu bên ngoại của Đường phu nhân Trương Sắc.

      Ngay từ đầu, phạm vi kinh doanh của công ty này chẳng hề là quan hệ cạnh tranh nghiệp vụ đối với công ty của Diệp Mạnh Giác. Nhưng sau khi có Đường Duyệt gia nhập, biết vào thời điểm nào đó thay đổi phạm vi kinh doanh.

      tại xem ra, người của Đường gia đúng là mưu đồ từ lâu. Nghĩ mà xem, người của Đường gia đúng là muốn châm ngòi quan hệ giữa và Đường Duyệt, khiến Đường Duyệt bị chúng bạn xa lánh, cũng nhân đó thực tốt mục đích của bọn họ. Chính là họ nghĩ tới, cờ thiếu chiêu nên ngược lại bị biến thành quân cờ, rơi vào bàn cờ tay người khác.

      Tuy nhiên điều mà Diệp Mạnh Giác nghĩ mãi ra là người của Đường gia được cài sâu vào công ty từ khi nào. May mắn, thừa cơ hội này có thể bắt gọn được cả đám người nằm vùng trong công ty .
      Last edited by a moderator: 16/8/14
      Phong Vũ Yênhonglak thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG][​IMG][​IMG]

      Nỗi đau lòng càng lúc càng lớn trong . Đến tột cùng là điều gì khiến cho hai người ràng cùng ngủ chung giường mà lại như người xa lạ thế này?

      Diệp Mạnh Giác vốn chỉ định dựa nghiêng vào đầu giường chờ Diệp Tư tắm xong ra chuyện với chút, nhưng vì mấy ngày gần đây quá nhiều việc cần giải quyết, vậy trong lòng còn mang nỗi buồn phiền nên ngủ nghỉ tốt, đâm ra lúc này bất tri bất giác ngủ quên .

      Bỗng mơ hồ nghe được bên tai có người khóc nho , trong lòng Diệp Mạnh Giác đột nhiên kinh hãi, nhanh chóng mở mắt ra. Quả nhiên là bé cưng của khóc. Cho dù ngủ nhưng đều thời thời khắc khắc thấp thỏm lo cho bé cưng, nên mở mắt ra là thấy ngay bé cưng đứng trước giường nhìn , mặt đầy nước mắt.

      “Bé cưng.” Giọng hơi khàn khàn, “Bé cưng, cưng à, sao bé cưng lại khóc? Hử? Có chuyện gì thế? cho chú , ngoan nào.”

      Diệp Tư nghe vậy càng khóc lớn hơn, nước mắt cũng càng rơi ào ạt hơn.

      “Có người bắt nạt bé cưng hả?” Diệp Mạnh Giác thử nghĩ ra khả năng nào đó.

      Lắc đầu.

      “Cơ thể thoải mái?”

      Lại lắc đầu.

      “Vậy thế nào? Bé cưng mau .”

      Bàn tay nho xoa xoa nước mắt mặt, Diệp Tư nức nở giọng hỏi: “Chú, chú cần người ta nữa sao?”

      Diệp Mạnh Giác cau chặt mày lại, “Ai chú cần bé cưng nữa? Ai ?”

      Diệp Tư nghe hỏi vậy, dứt khoát chu miệng lớn tiếng khóc tiếp.

      Diệp Mạnh Giác vội vàng ôm vào ngực, dỗ ngọt liên mồm: “Bảo bối của chú, bé cưng của chú, bé là tất cả của chú mà, sao chú có thể cần bé cưng được chứ? Bé cưng ngốc đấy à? Bé cưng có biết chú lo lắng cho bé cưng biết bao nhiêu hay ? Rốt cuộc bé cưng có biết ?”

      biết, nhưng cái chính là sợ cũng lo lắng cho người khác.

      “Bé cưng, chú hận thể moi trái tim ra cho bé xem. Bé cưng thể hoài nghi chú như vậy được, về sau bất kể ai cái gì, làm cái gì, bé cưng cũng đừng nghi ngờ chú nhé. Trừ bé cưng ra, chú chẳng có ai khác cả. Vì bé cưng, chú chẳng cần bất cứ cái gì khác, bé cưng hiểu ?”

      cũng giống vậy, ngoài ra, chỉ có hai bàn tay trắng, vì , có thể chẳng cần bất cứ cái gì.

      “Bé cưng, bé cưng, chú phải làm sao bây giờ đây? Chú giấu biến bé cưng chỗ nào đó nhé? Để ai nhìn thấy được bé cưng, ai tổn thương được bé cưng, cũng ai có cơ hội nhớ thương bé cưng, như vậy có được hay ? Chỉ với hai chúng ta, suốt cuộc đời cũng chỉ có hai chúng ta, có được hay ?”

      Diệp Tư ngừng khóc, chu miệng hỏi: “Vậy chú sao? Bé cưng cũng phải giấu chú , để cho người khác đều nhìn thấy chú, cũng có cơ hội thích chú mới được.”

      “Bé cưng ngốc, bất kể là ai cũng thể nào so được với cục cưng của chú đâu.”

      “Dì Giang Minh Nguyệt cũng kém hơn hả?”

      “Minh Nguyệt?” Diệp Mạnh Giác bất ngờ khi thấy hỏi vậy, “Có phải có ai đó nhăng cuội gì đó với bé cưng hay ? Hử? Vì sao đột nhiên nhắc tới ấy?”

      Làm gì có người nào khác, chính miệng chú mà. Diệp Tư mím môi.

      “Bé cưng, chú rồi, chuyện bây giờ khá phức tạp, bởi thế chú muốn điều tra cho ràng chân tướng. Nhưng bất kể thế nào, chú bé cưng, điều này vĩnh viễn thay đổi.”

      “Chỉ mình người ta thôi? người khác chứ?” Diệp Tư hỏi xong, khẽ cắn môi dưới, lo lắng nhìn .

      “Chỉ mình bé thôi. Chú với bé cưng lần cuối cùng, chú chỉ mình bé cưng. Sau này dù bất cứ tình huống nào cũng cho phép được hoài nghi chú, hiểu ?” Diệp Mạnh Giác nghiêm túc hỏi , đôi mắt đen như mực, thâm sâu như lốc xoáy nhìn thấy đáy. Dưới ánh nhìn chăm chú của , Diệp Tư ngoan ngoãn gật đầu.

      “Vậy về sau chú cũng nghi ngờ bé cưng nhé, được ? Cho dù thế nào, chú cũng tin tưởng bé cưng đồng tâm với chú, được ?”

      Lại ngoan ngoãn gật đầu.

      “Tốt lắm, về sau được tức giận vì chuyện này nữa nhé, được đau lòng vì chuyện như vậy nữa nhé. Chờ chú điều tra ràng xong rồi, chú hết mọi thứ với bé cưng được ?”

      Vẫn gật đầu như cũ.

      “Vậy bây giờ chú thương bé cưng có được ? Mấy ngày nay chú có thương cục cưng rồi.”

      Ngoan ngoãn gật đầu như cũ.

      Sau đó, lúc Diệp Tư bị Diệp Mạnh Giác hôn đến hoa mắt chóng mặt, đột nhiên lại hỏi: “Chú, phải là chuyện à?”

      tiến hành nè, chú tiến hành xâm nhập trao đổi cùng bé cưng nè.”

      Bé con bị vầy vò suốt buổi tối liền khóc lóc kêu trời gọi đất cầu xin buông tha. Rốt cuộc thân thể nằm dưới mềm nhũn như bãi nước, cả người ửng màu hồng nhạt, nhàng cuộn lại thành cục, ngủ cách thỏa mãn.

      Diệp Mạnh Giác còn chưa được tận hứng, nhưng khi thấy bé con lăn ra ngủ đành qua loa mà thu binh, ôm chặt vào lòng. Xem ra khinh thường đối thủ, trận này bọn họ dùng chiến thuật đánh vào trái tim thành công ly gián quan hệ giữ và bé cưng, khiến tình cảm giữa và bé cưng trở nên hỏng bét.

      Nghĩ đến đây, hôn lên trán Diệp Tư: bé cưng, chú để cho bất cứ kẻ nào xúc phạm tới bé, bất cứ kẻ nào cũng được.

      Công ty Diệp Mạnh Giác gần đây liên tiếp sa thải khá nhiều nhân viên, Diệp Tư biết, đại khái những người này có liên quan đến kẻ lén lút tiến vào văn phòng của Diệp Mạnh Giác lần trước.

      Việc tiết lộ hồ sơ thầu vẫn có kết quả. Đường Duyệt vẫn chưa thể xóa được hiềm nghi mọi người đặt ra về . Nhưng cái làm Diệp Tư kinh ngạc nhất là, Diệp Mạnh Giác lại kêu Đường Duyệt trở về làm. Quyết định này chọc giận vài cổ đông lớn, mọi người liên danh cầu phải mời họp đại hội cổ đông, muốn buộc tội Diệp Mạnh Giác.

      “Diệp Mạnh Giác, sao cậu manh động quá vậy? Nhỡ đâu mọi người kéo cậu xuống đài sao?” Tần Vi Khiêm rất đồng ý hỏi vậy.

      manh động kẻ địch vĩnh viễn giấu mặt. Tớ làm vậy chính vì muốn xem xem tóm lại đối phương có đến bước kia .”

      Tần Vi Khiêm lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới, “Đúng rồi, Diệp Tâm gần đây lại có liên lạc với vợ Vương Khải, đoan chắc là có hành động sớm thôi. Cậu nên cẩn thận chút, chú ý tới Tiểu Tư bên kia nữa.”

      Diệp Tâm ư? Bên phía ả đó nằm im lâu như vậy thành thử lúc nào cũng phải đề phòng, ngược lại vô cùng hy vọng ả ta ra tay nhanh chút, cũng muốn biết mục tiêu cuối cùng của ả là gì.

      “Chuyện của Vương Khải cứ mặc kệ đó thôi à?” Tần Vi Khiêm hỏi, “Trước đây vì muốn moi ra mà cậu mất ít công sức, mặc kệ giải quyết kiểu này có phải là phong cách của cậu đâu.”

      “Ông già nhà tớ giao cho chỗ khác chú ý rồi, hơn nữa, tớ cũng muốn chờ chút xem vợ phản ứng ra sao.” Diệp Mạnh Giác , “Tuy nhiên, bất kể thế nào, cuối cùng rồi tớ cũng xử lý .”

      “Lúc trước cậu kêu tớ điều tra về ông xã của Giang Minh Nguyệt, đại khái chắc sắp có báo cáo rồi, hai ngày nữa Vicky fax về, tớ nhận được đưa qua cho cậu ngay.”

      “Tốt, nhất định phải chi tiết đấy nhé, nhất là khoản thời gian vài năm trước khi ta xuất ngoại, bạn bè kinh doanh, tình huống tài sản, quan hệ mọi người thế nào, càng kỹ càng tốt.”

      Tần Vi Khiêm gật đầu, “Cậu yên tâm, bạn tớ làm việc lần nào làm cậu thất vọng chưa? Tuy nhiên, có phải cậu biết cái gì đó hay ? Có thể chỉ điểm vài manh mối được ?”

      Diệp Mạnh Giác hít sâu, ngón tay gõ bàn vài cái, “ biết, nhưng các cậu cứ điều tra , chút dấu vết để lại cũng được bỏ qua, nhất là cái nào có liên quan đến nhà của tớ.”

      Diệp gia? Tần Vi Khiêm ngưng trọng nhìn Diệp Mạnh Giác, tuy biết, nhưng xem ra là có biết gì đó, hoặc có thể là có hoài nghi đối tượng nào đó rồi.
      Last edited by a moderator: 16/8/14
      thedark, Phong Vũ Yênhonglak thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]

      Diệp Tư nghe vậy sượng ngắt, cái vị trí kia hướng mặt về phía các sinh viên ngồi phía dưới, hơn nữa, thói quen của Tô Mân Ngôn khi giảng bài luôn nghiêng người về phía bên này, nếu bắt ngồi vào chỗ kia giống như cá nằm thớt vậy, lộ liễu làm mục tiêu cho mắt của chúng bạn xâm lược.

      “Giáo sư Tô!” Giọng Diệp Tư đầy vẻ van cầu xin tha kêu lên.

      Tô Mân Ngôn để ý, cười : “Qua đó mau , lập tức vào giờ học.”

      Trước mắt bao người, Diệp Tư tới cái chỗ ngồi kia ngồi xuống, tai nghe ràng những tiếng nghị luận bên dưới.

      Tô Mân Ngôn gõ bảng cộc cộc, bắt đầu lên lớp.

      Suốt tiết học này, Diệp Tư sống bằng chết. Những ánh mắt từ phía dưới giống y như phi đao xoèn xoẹt phóng về phía , mà Tô Mân Ngôn lại có vẻ như có tâm trạng tốt, suốt tiết dạy khóe miệng luôn luôn nhếch cao.

      Trong lòng Diệp Tư chảy những giọt nước mắt hối hận dài lê thê như cọng mỳ sợi, biết vậy tới đây sớm chút.

      Trân mình chịu đựng đến lúc nghỉ giữa giờ, Diệp Tư vội vàng lên với Tô Mân Ngôn: “Giáo sư Tô, thầy để cho em tự sinh tự diệt , chứ em ngồi chỗ này sống bằng chết á.”

      Tô Mân Ngôn đùa: “Em cũng ngồi hết tiết rồi, thêm tiết nữa có sao đâu. Vả lại, đây là thời khắc rèn luyện dũng khí của em đấy, về sau nếu gặp phải trường hợp tương tự, em lo lắng hồi hộp nữa.”

      Diệp Tư rên xiết trong lòng.

      may mắn, lúc ấy có đám nữ sinh xông tới, Diệp Tư thành công bị ép văng ra ngoài.

      Kiều Hoa Hoa theo mọi người lên này, còn chưa kịp mở miệng bị ánh mắt sắc như dao của Diệp Tư liếc qua, lập tức giở giọng nịnh nọt: “Lúc đó tớ cũng mới tạm thời cướp được chỗ ngồi thôi, ha ha ha, chứ làm sao cậu có cơ hội gần gũi đến thế này được đâu?”

      “Cậu hâm mộ đấy à?” Diệp Tư hỏi, “Hâm mộ cậu lên đây , tớ đổi với cậu ngay.”

      Kiều Hoa Hoa vội vàng xua tay, “Đừng đùa, suốt tiết rồi Giáo sư Tô toàn đắm đuối đưa tình nhìn cậu, tớ mà lên ánh mắt thầy ấy như đao như thương mà giết chết tớ mất.”

      “Tớ bị vô số phi dao phía dưới phóng suốt tiết đấy, biết hả?”

      Kiều Hoa Hoa lập tức đánh trống lảng, “Đúng rồi, sao cậu với chú cậu lại thế này? Nghe Trần Á , tối qua ảnh thấy chú cậu ngồi trong quán bar của Tần Vi Khiêm, hình như tâm trạng được tốt nên uống rượu giải sầu.”

      “Quán rượu?” Diệp Tư ù ù cạc cạc, “Hôm qua chú muốn tăng ca mà.”

      Kiều Hoa Hoa ho khan hai tiếng, “Coi như tớ chưa gì!”

      Rồi nhanh như chớp chạy xuống bục giảng.

      Suốt tiết thứ hai, Diệp Tư thất thần nghiêm trọng, Tô Mân Ngôn lẳng lặng nhìn nhiều lần mà vẫn như lạc vào cõi thần tiên.

      Kiều Hoa Hoa ngồi phía dưới nhìn thấy ràng, Tô Mân Ngôn nhất định là có dụng tâm kín đáo đối với Diệp Tư, ánh mắt kia ràng muốn ăn em” đó nha. Chậc chậc, Kiều Hoa Hoa chặc lưỡi, năm nay đúng là năm đầy nhiệt huyết nha.

      Hết giờ học, Diệp Tư dọn dẹp sách vở bàn xong, vẫy vẫy tay chảo Tô Mân Ngôn bị đám nữ sinh vây quanh, xoay người chạy ra khỏi phòng học.

      Điện thoại của Diệp Mạnh Giác vẫn có người nhận. Diệp Tư gọi điện thoại đến văn phòng Diệp Mạnh Giác, chị Lý Mẫn nhận điện thoại, cho Diệp Tư biết Diệp Mạnh Giác có trong văn phòng.

      Cúp điện thoại, bước lên xe, cho tài xế địa chỉ quán bar của Tần Vi Khiêm.

      Quán rượu dưới lầu còn chưa bắt đầu buôn bán, Diệp Tư thẳng lên sảnh khách sạn lầu .

      Di động của Tần Vi Khiêm cũng gọi được. Diệp Tư với tiếp tại quầy: “Tôi muốn tìm Tần Vi Khiêm. Tối qua ấy vào phòng nào?”

      tiếp tân quan tâm đến .

      “Gọi Quản lý Cao của các ra đây!” Diệp Tư , “Lập tức!”

      Có lẽ là giọng có vẻ ác độc, tiếp tân ấn số Quản lý Cao rồi đưa cho .

      “Tôi là Diệp Tư, ở bàn tiếp tân.”

      tới phút đồng hồ sau, Quản lý Cao chạy lại đây, “Diệp tiểu thư.”

      “Có phải chú tôi ở trong đây hay ?”

      Quản lý Cao gật đầu, “Đúng.”

      “Phòng nào?”

      “Phòng Tổng Thống đỉnh.”

      Cửa thang máy mở ra, từ bên trong cúi đầu ra.

      Diệp Tư nhíu mày.

      “Tầng đỉnh tối qua có mấy phòng vào ở?”

      “Chỉ có phòng của Diệp Tổng.”

      Diệp Tư nhìn chữ số thang máy, kia ràng là vừa mới từ tầng đỉnh xuống, bởi thang máy lúc nãy hề dừng trong khi xuống.

      Trong phòng Diệp Mạnh Giác đầy mùi rượu, Diệp Tư cau mày, biết tối hôm qua uống bao nhiêu rượu vào bụng rồi.

      mở cửa sổ, rồi lấy nước hoa trong phòng tắm xịt khắp phòng.

      Diệp Mạnh Giác ngủ say như chết, kêu mấy lần mà cũng có phản ứng nào.

      tiếng sau, có người từ bên ngoài mở cửa tiến vào. Đúng là thấy trong thang máy.

      là ai?” Diệp Tư hỏi.

      “Tôi là bạn của Diệp Tổng, vừa mới xuống đổi đồ giặt cho ấy.” thản nhiên trả lời.

      Diệp Tư hơi bối rối, nhìn Diệp Mạnh Giác còn ngủ say, “Ngồi xuống đợi chút , chờ ấy tỉnh rồi tiếp.”

      kia đặt quần áo xuống, “ được, tôi trước. Tôi cũng biết Diệp Tổng có khả năng chỉ có mình tôi là bạn cùng giường.”

      Diệp Tư hít thở sâu, rít từng chữ : “Tôi ngồi xuống chờ!”

      kia có vẻ như ngờ rằng phản ứng mạnh như vậy, lúng ta lúng túng ngồi xuống.

      Diệp Tư ngồi ghế sofa, vẫn nhúc nhích. Hơn hai tiếng sau, Diệp Mạnh Giác vẫn tỉnh lại.

      bỏ thuốc ấy?” Diệp Tư đột nhiên hỏi.

      bị hỏi ngẩn ra, “Vì sao tôi lại bỏ thuốc Diệp Tổng?”

      “Ai sai khiến ?” Diệp Tư hỏi, “Cho bao nhiêu tiền? Còn bảo làm gì nữa?”

      “Làm gì có chuyện đó!” kia đứng lên, cố mạnh miệng , “Tôi thèm đôi co với .”

      Nhìn ta vội vội vàng vàng ra ngoài, Diệp Tư càng thêm xác nhận suy nghĩ trong lòng. Quả nhiên có người giở thủ đoạn đâm sau lưng, muốn ly gián và chú.

      nhớ tới việc phát sinh gần đây, trong lòng cũng mơ hồ suy ra được đại khái tình huống là thế nào. Trước đây cũng với Diệp Mạnh Giác nội dung cuộc điện thoại mà nghe được trong văn phòng tối hôm đó, bởi vì sợ là ra bản thân nghĩ lầm rồi. Nhưng, loạt việc gần đây khiến cho thể nghi ngờ gì nữa về những gì nghe được đêm đó. Nếu nhớ lầm, bà từng làm đến Chủ quản Nhân trong công ty, cho dù sau này về hưu nhưng những nhân viên kỳ cựu trong công ty vẫn quen xưng hô bà là Chủ quản Lý như trước.

      Nhưng điều hiểu chính là bà làm những việc này là vì cái gì?
      Last edited by a moderator: 16/8/14
      thedarkPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]

      liền cầm lên mở ra xem, nhìn nội dung bên trong xong vẻ mặt càng lúc càng khó coi. May mắn, bé con có mở ra xem. Mặc dù có bất kỳ hành vi quá khích nào, nhưng nhìn thấy những tấm ảnh như vậy, nhóc con nhất định chịu nổi, ngay cả chính khi nghĩ đến việc có phụ nữ từng ngủ bên người như vậy đều cảm thấy ghê tởm trong lòng.

      thích sạch , ngoài bé cưng chưa từng ôm bất kỳ nào mà ngủ cả. Trong tấm ảnh, ả kia rúc vào tay mà ngủ, thấy ghê tởm làm sao.

      Muốn quậy cho hôi phải ? có cửa đâu! tuyệt đối để cho bọn chúng đạt được mưu!

      Diệp Tư ở ngoài cửa gọi: “Chú à.”

      Diệp Mạnh Giác vội vàng cất mấy tấm ảnh vào gói, “Bé cưng, vào .”

      Nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Diệp Tư, Diệp Mạnh Giác hỏi: “Chuyện gì thế bé cưng?”

      “Chẳng là… ra… cái người sai gắn camera trong văn phòng chú lúc trước, có khả năng... là bà đấy.”

      “Sao bé cưng biết?” Diệp Mạnh Giác hỏi, “Có cho ai khác biết chuyện này ?”

      có.” Diệp Tư lắc đầu, “Trước đây người ta với chú là vì người ta cảm thấy có thể là người ta nghĩ sai. Về sau người ta nhờ Đường Duyệt tra xét dùm hệ thống nhân viên của công ty chú chút, nên xác định là thế.”

      lại cắn cắn môi dưới, “Chú à, người ta đoán sai phải ?”

      Diệp Mạnh Giác biết nên thế nào với , trầm ngâm lát mới lên tiếng: “Bé cưng, chuyện này trước hết cứ làm bộ như biết, được ?”

      Diệp Tư nghe lời gật đầu, hai người đều trầm mặc hẳn mà tự suy nghĩ chuyện của mình.

      Sau lúc lâu, Diệp Tư sâu kín hỏi: “Chú, tại sao bà lại làm như vậy? Bà phản đối chúng ta cùng nhau à?”

      Diệp Mạnh Giác trầm mặc . biết, Lý Hoa Quyên rất giỏi về tâm lý chiến, ngoài mặt bà ra vẻ tán đồng, thậm chí là hình tượng mẹ hiền chói lọi, nhưng sau lưng lại đùa giỡn tung hứng số thủ đoạn nhằm phá hư quan hệ của bọn họ, giống như năm đó bà đối đãi với Giang Minh Nguyệt.

      Vừa nghĩ đến chỗ này, Diệp Mạnh Giác liền cảm thấy trái tim trở nên vô cùng băng giá. Đó là mẹ của đấy. luôn luôn quý bà bởi vì tính tình hiền lành hòa nhã thiện lương bác ái của bà, thậm chí còn kính trọng bà vô cùng. Thế mà nào ngờ, bà lại thủ đoạn đến thế với ngay cả đứa con của mình là . Chỉ vì cái gọi là gia sản kia!

      Mỉa mai làm sao, trước giờ luôn cười nhạo người nhà Đường gia nồi da xáo thịt giết hại lẫn nhau, lại ngờ rằng tình huống trong nhà mình còn muốn nghiêm trọng hơn rất nhiều.

      ********

      Từ tiết học của Tô Mân Ngôn lần trước phải trân mình chịu đựng mặc cho ánh mắt chúng bạn lăng trì suốt tiết, Diệp Tư cũng dám ỷ y nữa. Mỗi lần có lớp của Tô Mân Ngôn, đều đến trước thời gian, còn nếu trường hợp bất đắc dĩ lắm nhờ các bạn học cùng lớp giữ chỗ giúp .

      Kiều Hoa Hoa nhiều lần hỏi Tô Mân Ngôn có hành động gì với chưa, Diệp Tư đều lắc đầu. Tuy rằng tất cả mọi người đều nhìn ra là đối xử với Diệp Tư bình thường, nhưng quả có bất kỳ hành động gì khác lạ cả.

      Ngày cuối tuần, mới sáng sớm mà Diệp Tư bị Diệp Mạnh Giác đánh thức. Gần đây rất ít khi tỉnh giấc mà thấy , cũng biết suốt ngày thần thần bí bí bận rộn cái gì nữa.

      “Bé cưng, hôm nay chú dẫn bé chỗ này.” Diệp Mạnh Giác thúc giục, “Mau đứng lên, rửa mặt nhanh .”

      Chờ Diệp Tư rửa mặt xong ra phát Diệp Mạnh Giác ăn mặc chỉnh tề, tuy nhiên, trang phục mà mặc hôm nay có vẻ hơi nghiêng về phong cách cung đình Châu Âu, “Chú, ăn mặc... nghiêm chỉnh như vậy, hôm nay muốn đâu thế?”

      “Rồi bé cưng biết.” Diệp Mạnh Giác gọi vọng ra cửa, “Đem quần áo vào .”

      Dì Thái vẻ mặt tươi cười dẫn hai tiến vào.

      Diệp Tư cảm thấy việc sao mà quỷ dị thế, “Chú, sao ra dáng long trọng thế ạ!”

      Hai nâng bộ váy công chúa màu hồng nhạt lên, “Diệp tiểu thư, chúng tôi thay quần áo cho nhé.”

      Diệp Tư có cảm giác quẫn bách vô cùng, ngượng ngùng : “Để tự tôi được rồi!”

      “Tự mặc xong đâu.” mắt to , xả tung quần áo ra, “Bộ này nhất định phải có người khác hỗ trợ mới được.”

      Diệp Tư nhìn đến hình thức bộ áo lại lần nữa lúng túng. Bộ váy này cũng y như lễ phục cung đình.

      “Chú à, thể đổi kiểu khác được sao?”

      Giọng Diệp Tư đầy vẻ cầu xin: “Chúng ta phải đâu thế? Người ta mặc kiểu này trở thành tiêu điểm đó nha!”

      Diệp Mạnh Giác chỉ cười lắc đầu, “Nghe lời mặc vào ! Hôm nay bé cưng chính là tiêu điểm mà.”

      Với hỗ trợ của hai , cuối cùng Diệp Tư cũng mặc vào được bộ váy rườm rà lỉnh kỉnh mà phiêu lãng đó. Sau đó là làm tóc, đội mũ quả dưa, cuối cùng là thay giày. Sau khi xử lý xong hết thảy, soi mình trước gương mà thầm buồn bực, bộ muốn chụp hình cưới hay sao mà mặc cái đống của nợ này? Tuy nhiên, ra nhìn cũng đẹp mắt đấy chứ. nhìn bản thân mình trong gương, toét miệng cười.

      “Ánh mắt Diệp tiên sinh tuyệt vời, bộ váy này nóng sốt ở Paris đó. Mặc vào giống y như công chúa .” mắt to .

      Diệp Tư cười với ấy, nâng váy ra ngoài.

      Diệp Mạnh Giác thấy nâng váy ra, cười tủm tỉm đứng lên, hơi hơi khom lưng cầm lấy tay , nâng lên miệng hôn cái.

      “Công chúa đáng của ta, có thể mời nàng ngồi chung xe với ta hay ?”

      dịu dàng hỏi, giọng ấm trầm như gió xuân phất qua, Diệp Tư nghiêng đầu, “Đương nhiên có thể!”

      Diệp Mạnh Giác nắm tay , dè dặt cẩn trọng tiến ra cửa. Ra đến sân ngoài, Diệp Tư lập tức che miệng hét rầm lên!

      chiếc xe ngựa cung đình màu trắng, bốn con ngựa trắng nhàn nhã phất phơ cái đuôi dài, thở phì phì, lâu lâu lại nâng chân cào mặt đất vài cái.

      Toa xe cũng màu trắng, bốn góc cắm bốn lông chim trắng dài, nhìn xuyên qua cửa xe bằng pha lê có thể nhìn thấy nội thất hồng nhạt bên trong.

      “Chú!” Diệp Tư mang vẻ mặt kinh ngạc vui mừng nhìn sang Diệp Mạnh Giác, “Làm khi nào thế? Đẹp quá!”

      Diệp Mạnh Giác trả lời, chỉ nắm tay , mở cửa xe, xoay người dùng tay ra dấu mời.

      Diệp Tư vào toa xe, vừa tò mò vừa vui mừng cẩn thận đánh giá bên trong.

      Diệp Mạnh Giác quay sang với người đánh xe ngồi ghế trước: “Có thể xuất phát rồi.” Sau đó cúi người cũng bước vào trong toa xe.

      Xe ngựa từ từ bắt đầu lóc cóc tiến về phía trước.

      “Chú, đâu vậy?” Diệp Tư hưng phấn lay cánh tay Diệp Mạnh Giác hỏi, “Muốn đâu vậy? Chú ~ người ta vui quá! Chú chuẩn bị từ hồi nào vậy?”

      Diệp Mạnh Giác cũng trực tiếp trả lời mà lại hỏi: “Thích ?”

      “Thích!” Diệp Tư cười đến híp cả mắt, “Còn hơn cả thích nữa! Cám ơn chú!”

      Diệp Mạnh Giác nâng khóe môi, “Thích là tốt rồi!”

      Xe ngựa phi đường kéo theo biết bao nhiêu người vây xem, Diệp Tư ngồi trong xe kềm nén được nội tâm nhảy nhót hạnh phúc, luôn ngây ngốc nhìn Diệp Mạnh Giác mà cười. đời này liệu có bao nhiêu thiếu nữ được cưng chiều đến bậc này giống đây?

      Xe ngựa dừng lại trước cổng công viên cách khu biệt thự xa, Diệp Tư được Diệp Mạnh Giác dìu xuống xe, tò mò hỏi: “Chú, sao lại tới đây? Đừng là muốn chụp hình cưới như người ta đoán nhé?”

      Hai trẻ cũng mặc bộ áo váy cùng phong cách với Diệp Tư nâng váy, dè dặt cẩn trọng tới, chờ hai người đến gần, hóa ra lại là Kiều Hoa Hoa và Đường Mộng Quân.

      Diệp Tư giật mình nhìn sang Diệp Mạnh Giác, trong mắt là tầng hơi nước chậm rãi dâng lên.

      “Bé cưng.” Diệp Mạnh Giác cười tao nhã, lại gọi tiếng, “Bé cưng.”

      Kiều Hoa Hoa và Đường Mộng Quân cười hì hì bước tới, hơi hơi nhún người theo kiểu chào cung đình ngày xưa. Diệp Tư nín khóc, mỉm cười.

      “Tiểu Tư,” Kiều Hoa Hoa thấy có Diệp Mạnh Giác ở đây nên biết điều mà kêu tiểu bánh bao, “Nhờ phúc của cậu, tớ với Đường Mộng Quân mỗi người chiếm được cái váy! Hôm nay chúng ta là phù dâu của cậu nha!”

      Phù dâu? Diệp Tư nhìn sang Diệp Mạnh Giác, quá bất ngờ, tới giờ chẳng lộ ra bất cứ điểm gì.

      Diệp Mạnh Giác cúi đầu ho khan hai tiếng, “ ra hôm nay là lễ cầu hôn.”

      “Cầu hôn mà long trọng đến vậy á!” Đường Mộng Quân la lên, rồi lại cao hứng quay qua với Kiều Hoa Hoa, “ tốt quá, đợi đến ngày kết hôn, chúng ta đây phải có khả năng có được đến mấy bộ y phục nữa sao. Tôi thích cái này ghê, haizz, hay là mai tôi lại mặc tiếp cái này học nhỉ.”

      Phụt ~ Diệp Tư nhịn được phì cười. tin, Đường Mộng Quân nhất định làm được chuyện như vậy.
      Last edited by a moderator: 16/8/14
      thedarkPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG][​IMG][​IMG][​IMG]

      vậy, Diệp Mạnh Giác, cậu bày mưu tính kế đấy à?”

      Diệp Mạnh Giác cầm nhẫn lên, “Đeo trước, rồi về nhà từ từ xem nhé.”

      Diệp Tư ngoan ngoãn gật đầu.

      “Tiểu bánh bao! thể để chú cậu lừa!” Kiều Hoa Hoa kêu lên.

      Diệp Tư quay đầu sang , cười tươi rạng rỡ, “Tớ giống cậu, tớ cái gì cũng nghe lời chú hết, tớ là bé cưng ngoan mà!”

      Diệp Mạnh Giác nghe vậy, nắm lấy tay phải của Diệp Tư, lấy nhẫn ra chuẩn bị đeo cho , lại phát Diệp Tư rụt tay này lại giấu ra sau lưng. vội vã lo lắng kêu lên: “Bé cưng!”

      Diệp Tư giơ tay trái lên, : “Chú à, hình như phải đeo tay trái chứ?”

      Tần Vi Khiêm cười to ra tiếng, “Diệp Mạnh Giác, chẳng phải bữa giờ cậu luyện luyện lại trong lòng rất nhiều lần rồi sao mà giờ còn sai. Đừng với tớ là cậu hồi hộp quá đó nha.”

      Diệp Mạnh Giác gật đầu, nghiêm trang : “Hồi hộp có sao đâu.”

      Cuối cùng, đeo được nhẫn lên tay trái của Diệp Tư, Diệp Tư đột nhiên hỏi đầy ngờ vực: “Chú à, đây coi là cầu hôn hay là đính hôn thế?”

      Diệp Mạnh Giác ngẩn người, “Cầu hôn và đính hôn phải cũng là sao?”

      “Hình như... phải đâu!”

      “Vậy bé cưng... hài lòng sao?”Diệp Mạnh Giác hơi ấm ức, phải trong TV đều diễn là hễ cầu hôn liền đeo nhẫn cho đối phương sao?

      “Khụ khụ, người ta chỉ nghi hoặc chút thôi, chứ có hài lòng đâu.” Diệp Tư vội vàng tỏ lập trường, “Hài lòng, rất hài lòng, hơn cả hài lòng.”

      Kiều Hoa Hoa và Đường Mộng Quân đứng ở phía sau Diệp Tư lập tức che miệng cười trộm.

      Diệp Mạnh Giác đeo xong nhẫn cho Diệp Tư liền kéo tay đến trước mặt Diệp Quân cùng Lý Hoa Quyên.

      “Ba, mẹ, về sau Tiểu Tư chính là con dâu của hai người, chờ Tiểu Tư hai mươi tuổi, con tách hộ khẩu của bé cưng ra, sau đó lập tức đưa bé cưng đăng ký.”

      Diệp Quân , ánh mắt nhìn qua nhìn lại hai người, gật gật đầu, “Con cứ xem rồi làm , đừng bạc đãi Tiểu Tư là được.”

      Lý Hoa Quyên kéo tay Diệp Tư biết nên cái gì. Bà cúi đầu, ánh mắt rơi vào chiếc nhẫn tay Diệp Tư, trong lòng bỗng nảy sinh nỗi căng thẳng giải thích được. Người con năm xưa từng đeo chiếc nhẫn giống thế này sớm gửi thân vào lòng đất, nhưng ta lại như hồn tan, nên khiến xui con vẫn đeo đuổi bọn họ đòi lại món nợ xưa.

      Diệp Tư thấy bà cứ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn của mình, trong lòng chẳng hiểu tại sao lại đột nhiên sinh ra ý niệm kỳ quái, nhấp môi kêu: “Mẹ.”

      Lý Hoa Quyên sợ tới mức lập tức buông tay ra, mắt tràn đầy sợ hãi nhìn chằm chằm vào , “Con... kêu bà là gì?”

      Diệp Mạnh Giác ôm lấy vai Diệp Tư, “Mẹ, sau này Tiểu Tư gả cho con, đương nhiên là phải kêu mẹ là mẹ rồi. Sao mẹ lại kinh hoảng thế?”

      Lý Hoa Quyên cũng cảm thấy mình phản ứng quá độ, bà nghĩ tới Liễu Niệm Tư, nên đột nhiên nghe Diệp Tư gọi bà là “Mẹ” mới bị hoảng sợ đến thất thố như vậy.

      có việc gì, có việc gì.” Bà vội vã , cố gắng hé nụ cười cứng ngắc, “Đúng vậy, sau này cứ sửa gọi giống vậy .”

      đường trở về, Diệp Tư hồ nghi hỏi: “Chú à, chú có thấy hôm nay bà phản ứng khá kỳ lạ ?”

      “... Việc này, bé cưng đừng lo nghĩ, được ? Cứ giao cho chú.” Diệp Mạnh Giác hôn lên trán , “Nhé?”

      “Dạ!”

      Xe ngựa lóc ca lóc cóc quay về nhà. Lúc Diệp Tư xuống xe cảm thấy chân hơi đau đau.

      “Sao vậy? Đứng lâu đau chân phải ?” Diệp Mạnh Giác thân thiết hỏi.

      “Ừ, giày này gót nhọn, trầy cả chân.” Diệp Tư nhíu mũi lại .

      “Vậy, hôm nay làm Công chúa đến cùng !” Diệp Mạnh Giác xong ôm lên theo kiểu ôm Công chúa, bước vào trong sân.

      Dì Thái thấy họ về, vội vàng cười kha kha: “Diệp tiên sinh, hôm nay tôi sang nhà thằng con thăm cháu nội đây.”

      Diệp Tư được ôm trong lòng Diệp Mạnh Giác đỏ mặt giải thích: “Chân của cháu bị đau.”

      Dì Thái càng cười dữ dội hơn, “Biết rồi, biết rồi, tân hôn ấy mà, lúc nào cũng phải có đêm động phòng hoa chúc chứ.”

      Diệp Tư lập tức vùi đầu vào ngực Diệp Mạnh Giác, ràng là chân đau mà, hơn nữa, có phải là tân hôn đâu, chỉ mới cầu hôn kiêm đính hôn thôi.

      Cảm thấy ngực Diệp Mạnh Giác chấn động, Diệp Tư ngẩng đầu lên nhìn, cười đến bả vai run lên bần bật.

      “Chú này!”

      “Ừ.” Diệp Mạnh Giác như suy nghĩ chút, “Sau này có thể đổi cách xưng hô rồi.”

      Đổi cách xưng hô? Ý của “đổi cách xưng hô” là… Ông xã á?

      Diệp Tư càng chui đầu vào ngực sâu hơn, chỉ cảm thấy ngực có độ ấm rất cao, đốt cháy mặt mũi đến nóng bỏng, ngay cả cổ cũng nóng rực cả lên.

      Lên lầu, Diệp Mạnh Giác hỏi: “Bé cưng, chú gần đây bận bịu lo chuyện này chu đáo như vậy, bé cưng có muốn thưởng cho chú hay ?”

      “Thưởng cái gì?” Diệp Tư trong lòng ấp úng hỏi.

      “Là được... thí dụ như, thưởng cho chú lần có thể ăn no, hoặc là, cái kia...”

      lần có thể ăn no...

      Diệp Tư nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ trước kia o ép người ta lâu như vậy mà cũng ăn no sao?”

      Diệp Mạnh Giác gật gật đầu như , “Ừ.” Rồi giương mắt nhìn .

      Trong nháy mắt này, Diệp Tư dường như nghe được tiếng sói đói tru lên u u.

      “Chú à, ahhh...”

      Giọng cò kè mặc cả của Diệp Tư bị cuốn vào trong nụ hôn cuồng nhiệt.

      Diệp Mạnh Giác ôm đầu , những nụ hôn giống như những hạt mưa mật ngọt dày đặc sa xuống, từ trán hôn xuống đến cổ, hôn đến khi Diệp Tư phải thở hổn hển cách kiều, cả người vô lực bám vào người .

      “Bé cưng, hôm nay tới phiên bé thương chú nhé, có được ? Hửm?”

      “... Thương thế nào?” Diệp Tư yếu ớt hỏi.

      Diệp Mạnh Giác vừa hôn vành tai tinh xảo của vừa : “Dùng miệng thương, bé cưng dùng miệng thương chú nhé, được ?”

      được, ừmmmm...” Diệp Tư còn chưa hết, bàn tay to của Diệp Mạnh Giác luồn theo cổ áo tiến vào, nắm lấy khuôn ngực đẹp như Nữ Thần. như muốn trừng phạt nghe lời, mạnh mẽ xiết vuốt đến nỗi ngọn núi dựng đứng lên.

      “Ưm... Đau...” Diệp Tư rên rỉ.

      “Đau hay là thích? Hửm?” Diệp Mạnh Giác xấu xa hỏi.

      “Đau... mà cũng thích!”

      “Ngoan lắm!” Diệp Mạnh Giác cách hài lòng, “Giờ chú biết, còn muốn chú ? Hử?”

      hỏi xong, ngón tay ác ý nhéo nụ hồng đỉnh, ngón trỏ và ngón cái kẹp lấy viên trái cây tròn tròn kia mà lăn mà xiết, “Muốn hay muốn?”

      Diệp Tư cắn môi, lắc đầu.

      muốn?” Diệp Mạnh Giác nhíu khóe miệng, tay buông lỏng viên trái cây ửng hồng ra, rút tay ra khỏi cổ áo. Ngay sau đó, hai tay lại nhanh chóng luồn ra sau lưng , cởi bỏ loạt dây nhợ nút móc các kiểu lưng.

      Bộ y phục này trói buộc Diệp Tư suốt ngày, còn chưa kịp thở phào nhõm cổ áo trước ngực bị Diệp Mạnh Giác gạt xuống, bàn tay to của vừa tuột cổ áo xong liền nắm lấy hai vú mềm mại đẩy hướng lên , đem hai khỏa trắng nõn dấu dưới tầng tầng vải dệt nặn ra ngoài.

      “Aaaa!” Diệp Tư nức nở kêu tiếng, kịp ngăn cản. Diệp Mạnh Giác lúc này giống như con diều hâu thấy được mồi ngon mà lao xuống, há miệng ngậm bên gò bồng đảo.

      Răng khẽ nhay cắn, khi cảm thấy Diệp Tư run rẩy từng đợt từng đợt lại nhổ ra, đầu lưỡi xoay đảo vòng quanh đỉnh núi, đợi đến lúc Diệp Tư mất cảnh giác mà thả lỏng, lại mạnh mẽ ngậm lại chặt, cắn cắn nhay nhay. Cứ liên tục lặp lại như thế, Diệp Tư rốt cục cũng chống đỡ được mà khóc lóc năn nỉ buông tha cho .

      “Còn muốn nữa ? Hử?” xấu xa hỏi, “Bé cưng, , còn muốn nữa ?”

      Lần này, Diệp Tư ngoan ngoãn gật đầu, “Muốn, muốn!”

      “Thế mới ngoan, chú cho bé cưng. Nhưng mà bé cũng phải cho chú nữa, dùng miệng thương chú, nhé?”

      “Ừ.” Diệp Tư căn bản nghe xem cái gì, bàn tay bé vuốt ve loạn xạ người .

      Diệp Mạnh Giác nhàng cười, rất hài lòng với phản ứng tại của bé cưng của . Hết sức hài lòng.

      Nhấc cái váy rườm rà của lên, Diệp Mạnh Giác lại bắt đầu tái mặt, sao dưới váy lại còn giấu hai cái vòng quái quỷ gì thế này? nhìn hai cái vòng kia, biết phải xử trí chúng như thế nào.

      Cảm giác thấy dừng lại, Diệp Tư hài lòng hừ tiếng, Diệp Mạnh Giác vội vàng đặt lên giường, đẩy đống quần áo lùng nhùng sang bên hông.

      “Bé cưng ngoan lắm, sốt ruột chờ mong như vậy, chú đến ngay đây.” vừa vừa kéo chiếc quần lót trắng của xuống.

      đáy quần lót nổi ánh nước trong suốt lấp lánh.

      cúi đầu nhìn hoa tâm trắng mịn giờ ướt sũng của , cảm thấy mãnh thú của mình càng lúc càng căng trướng. Diệp Tư lắc lắc đôi mông trắng nõn rên rỉ, cũng nhịn được nữa, nhắm ngay nơi riêng tư mềm mại của mà đâm thẳng vào.

      Diệp Tư chống hai tay mép giường, hai khỏa vú mềm mại phía trước bị sức mạnh của Diệp Mạnh Giác đâm vào từ phía sau làm cho nảy tưng lên, mông là hai bàn tay của Diệp Mạnh Giác xiết chặt vào da thịt, chỉ cảm thấy sảng khoái tiến sâu vào tận trong xương cốt, kiều mị kêu to lên.

      tiếng nức nở uyển chuyển này của kích thích đến nỗi khiến Diệp Mạnh Giác phát cuồng, gầm lên tiếng, càng đâm càng mạnh.

      “Bé cưng, gọi lên !” ra lệnh.

      “Chú... Chú...” Diệp Tư bị ra vào đâm mạnh đến kịp thở, kêu lên.

      “Kêu ông xã, kêu ông xã cho chú nghe, bé cưng.”

      “Chú... Aaaaa!” Diệp Tư nghe lời liền bị mãnh thú phía dưới đâm mạnh đến chúi nhủi về phía trước, nằm ẹp ở giường.

      Diệp Mạnh Giác đuổi theo nằm đè lên, vẫn buông tha , “Kêu ông xã!”

      Mãnh thú như muốn nghiền nát điểm mẫn cảm kia của , chịu nổi kích thích đến như vậy, kêu to lên, “Ông xã, ông xã, tha em ...”
      Last edited by a moderator: 16/8/14
      thedarkPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :