1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Búp bê sữa Nhà Diệp Thiếu Gia - Lệ Lệ

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 39:
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Khánh Linh


      Diệp Tư và Kiều Hoa Hoa vừa chuyện phiếm vừa về hướng căn tin. Buổi chiều còn hai tiết học, vốn muốn trốn học, tuy nhiên nghe là có điểm danh nên đành ngoan ngoãn ở lại lớp.

      “Tiểu bánh bao ~ ”

      “Stop! Kiều Hoa Hoa, mình bao nhiêu lần, được kêu mình là tiểu bánh bao, được kêu mình là tiểu bánh bao nữa! Cậu có lỗ tai à!” Diệp Tư quát.

      “Ha ha, ha ha...” Kiều Hoa Hoa ngây ngô cười , “Cậu lớn tiếng như vậy làm chi? Mọi người đều nhìn kìa.”

      Quả nhiên, đám người cười híp mắt nhìn Diệp Tư.

      Có lẽ là Diệp Tư suy nghĩ nhiều nên cảm thấy ánh mắt của mọi người toàn có ý tốt, hận thể tìm được cái hang nào để quẹo vào.

      “Tiểu Tư, kêu la cái gì đó, ở xa tít mù khơi mà còn nghe thấy được.” Đường Duyệt bưng mâm, đường hoa đào bay phấp phới mà tới.

      “Đường Tiểu Tam, ah, khụ khụ, Đường công tử sao lại ăn cơm ở căn tin vậy? Hiếm có khó tìm quá nha.” Kiều Hoa Hoa lập tức trêu chọc.

      Tâm tình của Đường Duyệt tốt cách hiếm có nên liền a dua theo mà cười cười : “Ah, Đại tiểu thư Trần gia như mà cũng có thể ăn cơm ở căn tin, sao tôi lại thể chứ.”

      Kiều Hoa Hoa xanh mặt, nghiến răng nghiến lợi : “Ai là đại tiểu thư Trần gia? Tôi họ Kiều! Họ Kiều! Understand?”

      Đường Duyệt lắc đầu, “Ngại quá, tại hạ kiến thức đầy cái lá mít, hiểu được thứ tiếng tiếng u này đâu.”

      Diệp Tư nhịn được bật cười hì hì, mặc kệ Kiều Hoa Hoa đầu bốc đầy hơi nước, hỏi: “Đường Duyệt, sao lại hạ cố đến nơi này vậy? Em nhớ hình như từ khi vào đại học cho tới bây giờ có khi nào ăn cơm ở căn tin đâu. Sao thế, bộ gần đây bị trong nhà cắt tiền tiêu vặt à?”

      “Thông minh!” Đường Duyệt vỗ tay bôm bốp, , “Đúng là gần đây bị nhà cắt tiền tiêu vặt . Tiểu Tư, Đường đây biến thành kẻ nghèo hèn, em đừng có ghét bỏ đó.”

      Diệp Tư mím môi cười chúm chím, còn Kiều Hoa Hoa lại liếc trắng mắt Đường Duyệt cái, : “Cậu cho tôi xin , tên đào hoa tim nhiều ngăn như cậu mà giờ có tiền làm sao ra ngoài tiêu xài vung vít được hả? Vậy mấy em của cậu chạy sạch sao?”

      “Người khác có lấy vận tốc ánh sáng mà chạy hay tôi cần biết.” Đường Duyệt , vừa duỗi tay ra thân mật ôm lấy bả vai Diệp Tư, , “Chỉ cần Tiểu Tư chạy là được.”

      Phụt ~ Kiều Hoa Hoa phúc hậu chút nào phun ra. nhìn Đường Duyệt, thầm nghĩ, Tiểu Tư của cậu chạy từ kiếp nào rồi í.

      Thứ sáu, Diệp Tư có khóa buổi sáng, sau khi kết thúc đường về nhà vô tình nhìn ra ngoài xe thấy Đường Duyệt bị đám người đuổi theo, khỏi nhíu nhíu mày kinh ngạc. Tên Đường Duyệt này sao lại học thói côn đồ thế? Còn chọc cho bọn chúng kéo đến đây đánh nhau. Tuy nhiên nhìn kỹ lại thấy tình hình có vẻ kỳ kỳ.

      “Dừng xe, bạn tôi bị người ta đuổi đánh, mau dừng xe để ấy lên.”

      Diệp Tư vừa vừa hạ kiếng xe xuống, hét với Đường Duyệt: “Đường Duyệt, lên xe!”

      Tài xế mới quả có tay nghề rất cao, nghe vậy liền đánh động tác tay lái rất khó để có thể dừng xe ngay bên người Đường Duyệt. Diệp Tư vội vàng mở cửa xe, Đường Duyệt vừa nhào vào xe liền nhanh chóng nhấn ga, bỏ lại mấy tên côn đồ mà nghênh ngang lao vút .

      Dáng vẻ Đường Duyệt lúc này trông rất chật vật, người có nhiều vết trầy xước, mặt cũng có mấy chỗ bầm tím.

      “Sao giờ lại học đòi thói côn đồ nữa vậy?” Diệp Tư vừa hỏi vừa xem xét kỹ vết thương người , “ bệnh viện .”

      cần.” Đường Duyệt vội vàng , “ sao đâu, rảnh rỗi sinh nông nổi ấy mà, đánh chơi cho vui thôi. Đừng lo lắng.”

      bệnh viện!”

      Diệp Tư xong, thèm để ý đến Đường Duyệt nữa, xoay mặt nhìn bên ngoài cửa sổ xe.

      Cách lát, Đường Duyệt mới giọng hỏi: “Tiểu Tư, tức giận hả?”

      có, sao tôi phải tức giận chứ?” Diệp Tư cứng rắn trả lời.

      Hai người đều gì thêm, lúc gần đến bệnh viện, Đường Duyệt mới thấp giọng : “Cám ơn.”

      Diệp Tư nghe vậy cũng giữ thái độ cứng rắn nữa, sau lúc lâu mới : “Đường Duyệt, là bạn tốt của em.”

      Lời của tuy rằng đầu đuôi gì, nhưng Đường Duyệt lại cười gật đầu, “Ừ, biết.” Tất nhiên biết, trách biết quý thương tiếc bản thân mình, mặc dù nhiều lời nhưng tâm địa thiện lương, luôn luôn biết điều đó.

      Đường Duyệt tuôn mồ hôi lạnh như mưa, các vết thương cánh tay và mặt đều được bôi thuốc, nhưng cái chính là vẫn cảm thấy đau đớn ở vùng dưới xương sườn và bụng. Diệp Tư theo bác sĩ ra ngoài, lúc cầm thuốc trở về, đầu Đường Duyệt đầy mồ hôi.

      Diệp Tư lập tức kinh hoảng hỏi: “Đường Duyệt, làm sao vậy? Đau lắm hả? Hay là còn bị thương nơi nào khác?”

      Sắc mặt Đường Duyệt tái nhợt nhìn , nỗ lực kéo ra nụ cười tươi tắn, làm bộ như thoải mái mà : “Làm sao bây giờ? Chắc em phải gọi bác sĩ tới giúp thôi, có vẻ như bị thương nội tạng.”

      Diệp Tư hoảng hốt, lập tức phóng chạy kêu bác sĩ.

      Quả nhiên là lá lách bị thương. Sắp xếp cho Đường Duyệt nằm viện xong, lúc này Diệp Tư mới nhớ tới, hỏi: “Muốn em báo cho người nhà biết ? Chắc là tạm thời chưa tốt lên ngay được đâu.”

      Đường Duyệt nhắm mắt lại, nằm im giường tiếng nào.

      Diệp Tư nghĩ, chắc đại khái là sợ bị người nhà phê bình chứ gì, do dự chút rồi vẫn mở miệng: “ cả ngày về nhà cũng được sao? Trốn cũng tránh khỏi, hay là cứ trước còn hơn.”

      Đường Duyệt nghe vậy mới mở mắt ra, nỗ lực làm bộ như chả có gì ghê gớm, : “Ừ, nghe lời em , bất quá là mắng chập thôi chứ gì.”

      Người nghe điện thoại là Đường Mộng Quân, giọng vô cùng kẻ cả hỏi: “Ai?”

      “Em đây.” Diệp Tư , “Diệp Tư.”

      Đường Mộng Quân có vẻ như hơi sửng sốt chút, giọng xuống, hỏi: “Có chuyện gì vậy? Tìm Đường Duyệt à?”

      có, em ngồi với Đường Duyệt nè, ấy bị thương, ở bệnh viện. Em điện thoại báo tiếng.”

      “Bị thương nằm viện? Ở đâu? Tôi đến ngay lập tức.”

      Diệp Tư báo địa chỉ, cúp điện thoại, với Đường Duyệt: “Em của nghe điện thoại. Chị ấy lập tức tới ngay.”

      Đường Duyệt khẽ cười cười, : “Nó hiếm lắm mới có mặt ở nhà.”

      Diệp Tư cũng cười trêu chọc: “ làm làm gương tốt! Còn ở đó em mình như thế á.”

      “Cũng đúng ha.” Đường Duyệt , lại nhắm mắt lại.

      “Mệt hả? Nếu ngủ chút , em ngồi đây với .” Diệp Tư .

      Đường Duyệt có vẻ như hết hơi sức, lại vừa mới uống thuốc xong, nhàng “Ừ” tiếng, lâu liền ngủ mất.

      Lúc Đường Mộng Quân cùng người nhà đến đây, Diệp Tư cầm khăn mặt lau mồ hôi trán cho Đường Duyệt.

      Diệp Tư thấy bọn họ tiến vào, vội vàng đứng dậy giọng : “Chào Dì, chào chị Đường.”

      Quay sang nhìn Đường Duyệt, : “ ấy vừa mới ngủ.”

      Đường phu nhân Trương Sắc gật đầu, : “Làm phiền cháu, Tiểu Tư.”

      Diệp Tư thấy mọi người đều đứng liền chỉ chỉ ghế sofa, mời: “Dì ngồi xuống trước .”

      Trương Sắc khoát tay, : “ cần, Dì hỏi bác sĩ chút xem tình huống của nó thế nào cái .”

      Đường Mộng Quân tiến lên nhìn nhìn Đường Duyệt rồi kéo tay Diệp Tư, : “Chúng ta ra ngoài chuyện.”

      Ra khỏi phòng bệnh, nhìn chung quanh lượt rồi mới giọng : “Diệp Tư, giúp tôi chút nhé!”

      Diệp Tư còn chưa kịp trả lời, lại tiếp: “Em khoan , nghe tôi trước cái . Em nhất định phải giúp tôi chút. Trừ em ra, có ai có thể giúp được ấy lúc này. Diệp Tư, em có thể chú em ủng hộ tôi được ? Em cứ về với chú của em như thế, chú ấy nhất định biết. Diệp Tư, em là người bạn duy nhất của tôi, em nhất định phải giúp ấy! Nếu , chuyện giống hôm nay chắc ngừng xảy ra.”

      Diệp Tư gật đầu, : “Chị yên tâm, chỉ cần em có thể giúp ấy, em nhất định giúp.”

      Đường Mộng Quân lại thấp giọng : “ tại thể nhiều hơn cho em biết, về sau có cơ hội, tôi với em tỉ mỉ hơn.”

      Diệp Tư từ bệnh viện ra, chỉ cảm thấy trong lòng buồn phiền. Tuy Đường Mộng Quân ràng, nhưng nghe ý của ấy và nhìn thái độ của Trương Sắc đối với Đường Duyệt, bấy nhiêu cũng đủ để biết sơ sơ rằng Đường Duyệt được hoan nghênh ở chính nhà mình. biết Đường Duyệt là con riêng của Đường Bỉnh Thăng, nghe vài tuổi mới mang về Đường gia. Ngẫm lại bản thân mình, khỏi cảm thấy khổ sở thay Đường Duyệt. Hai người bọn họ có cảnh ngộ khác nhau lắm. tuy được về ở bên ba ruột của mình, nhưng cuộc sống được vui vẻ gì, còn lại được sống cuộc sống như công chúa với người chú chung huyết thống. Nghĩ đến đây, bước lên xe, “ công ty.”

      gặp chú! gặp chú!

      Diệp Mạnh Giác dọn dẹp xong này nọ, vừa mới chuẩn bị tan tầm Diệp Tư chạy ào vào như cơn gió.

      “Chú!” hô lên, vòng qua bàn làm việc, bổ nhào vào trong lòng .

      “Bé cưng? Sao lại đến đây? Chú định tan tầm rồi nè.” ôm Diệp Tư hỏi, “Làm sao vậy?”

      sao, chỉ rất nhớ chú.” Diệp Tư chôn trong lòng , dùng sức dụi dụi.

      “Đàng nào chú cũng về nhà mà. Sao ở nhà chờ chú?” vậy, nhưng trong lòng Diệp Mạnh Giác vẫn nhịn được mà cao hứng, bé cưng thích ở gần như vậy, đương nhiên phải vui vẻ rồi.

      Diệp Tư từ trong lòng ngẩng đầu, nhìn : “ được, giây cũng trì hoãn được. Chính vì người ta rất nhớ chú. Muốn lập tức nhìn thấy chú.”

      Diệp Mạnh Giác chấn động trong lòng, cúi đầu nhìn Diệp Tư kêu : “Bé cưng.”

      Sao cảm động cho được? Bé cưng thích như vậy, hề do dự chút nào cho biết, bảo sao cảm động?

      “Bé cưng, chú cũng nhớ bé cưng, bất cứ lúc nào chú ở bên bé cưng cũng cảm thấy đủ.” ôm , hôn lên trán , , “Bé cưng, chú hạnh phúc quá, được bé cưng , chú hạnh phúc lắm.”

      Diệp Tư nằm trong lòng : “Bé cưng mới là người hạnh phúc, chú, bé cưng mới chính là người hạnh phúc nhất.”

      Diệp Mạnh Giác tiếp tục chuyện nữa, cứ ôm như thế, nhàng vuốt tóc , từng sợi tóc đen mượt này cuốn lấy trái tim chặt chẽ rời, cũng cam nguyện, cam nguyện được mái tóc đen này cuốn lấy cả đời.

      lâu sau, Diệp Tư mới lên tiếng: “Chú, chú có thể giúp Đường Duyệt chút ?”

      “Vì sao lại vậy?” Diệp Mạnh Giác hỏi, “ xảy ra chuyện gì?”

      Chuyện của Đường gia đúng là cũng biết ít nhiều, chẳng qua là chuyện tranh đoạt gia sản trong gia tộc thôi. Tuy nhiên, biết tại sao Diệp Tư lại đột nhiên muốn nhúng tay vào.

      “Hôm nay Đường Duyệt bị người ta đánh. Mới đầu bé cưng nghĩ là ấy chọc tức người ta, về sau nghe trong ý tứ của Đường Mộng Quân mới biết là phải.”

      “Ừ, chú điều tra chút. Chuyện này bé cưng đừng để ý tới nữa, chú nhất định giúp Đường Duyệt.”

      Đây vốn là chuyện của Đường gia, tuy nhiên, tại nếu bảo bối của mở miệng, đương nhiên cố gắng hỏi thăm. Hơn nữa, thằng oắt Đường Duyệt kia tuy cũng có điểm đáng ghét, nhưng nó đối với Diệp Tư vẫn rất tốt.

      Đường Mộng Quân như lời, hẹn Diệp Tư ra gặp. ấy luôn luôn là người tùy tiện, thậm chí hơi vô tâm, thích ồn ào, mặc quần áo trang điểm cũng luôn chạy theo phong trào. Mỗi lần Diệp Tư thấy ấy luôn cảm khái, trẻ xinh đẹp như thế nhưng cố tình sửa soạn trông hù chết người. Nhưng lần này gặp mặt lại bất ngờ khi thấy ấy để mặt mộc trang điểm, mặc áo thun quần jean đơn giản, nếu ấy vẫy tay gọi Diệp Tư chắc Diệp Tư nhận ra ấy.

      “Bất ngờ hả?” Đường Mộng Quân nhìn quần áo của mình, tự giễu , “Chính tôi cũng ngờ, soi gương muốn nhận ra luôn.”

      Diệp Tư nhịn được phì cười, vui vẻ : “ ra chị như vậy rất đẹp mắt. Phong cách trước kia của chị em chả thưởng thức được chút nào.”

      Đường Mộng Quân nhún nhún vai, bất cần đời: “Dù sao cũng do bị ép buộc thôi. thích hả? Vậy lần sau tôi đổi phong cách khác.”

      Diệp Tư vội vàng xua tay: “Phong cách Tư Đường gia em nào dám sửa.”

      Đường Mộng Quân lại hừ tiếng từ trong mũi, : “Cái gì Tư Đường gia? Tôi trái lại muốn tình nguyện làm Tư nha hoàn ở Đường gia á!”

      Diệp Tư mím môi, thể tiếp, chỉ ngồi im nghe ấy càu nhàu.

      “Đúng rồi, chuyện lần trước tôi ở bệnh viện, em có với chú của em chưa?” Đường Mộng Quân hỏi.

      Diệp Tư gật đầu, “ rồi, chú chú tìm hiểu tình huống chút, trợ giúp Đường Duyệt.”

      Diệp Tư do dự chút, tiếp: “Tuy nhiên em cũng muốn biết, tại sao chị lại muốn em giúp Đường Duyệt? Hình như chị và ấy cũng cùng mẹ mà.”

      Khóe miệng Đường Mộng Quân giật giật, cười chua chát, “Đúng vậy, cùng mẹ, may mắn phải là cùng mẹ. Tôi lại hâm mộ người mẹ nằm dưới đất của ấy, đỡ phải tận mắt nhìn mẹ mình thế nào...”

      tới chỗ này, Diệp Tư hoàn toàn hết biết tình huống là sao.

      Đường Mộng Quân đột nhiên hỏi: “Diệp Tư, em với chú của em... là sao thế?”

      “Hả?” Diệp Tư ngẩn người, biết chuyển sang tình huống gì.

      “Là vầy nè, lần trước tôi nhìn thấy hai người ở Nguyệt Thành...”

      Mặt Diệp Tư bùm phát đỏ ửng lên, lắp bắp : “À, em... sao em thấy chị?”

      “Phì ~” Đường Mộng Quân xì cười ra tiếng, “Bởi vì em ngủ nha, chú em ôm em ra ngoài.”

      Diệp Tư ngó trái ngắm phải, cầm ly lên giả bộ uống nước. Chú cũng chả thèm cho biết lần trước gặp phải người quen gì hết, cái này mất hết cả mặt.

      Cố tình, Đường Mộng Quân lại là người biết tiến lùi đúng lúc, vẫn trưng khuôn mặt tươi cười như trước, hỏi: “Thế nào? Tôi thấy giữa các người... Ha ha, ha ha.”

      Diệp Tư suy nghĩ lúc mới rốt cuộc : “Chú ấy phải là chú ruột của em.”

      Ngụ ý là gì, Đường Mộng Quân lập tức ràng, khỏi thở dài : “Thế này, Đường Duyệt đúng là hoàn toàn có hy vọng rồi.”
      Phong Vũ YênHaru thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 40:
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Khánh Linh


      Ngụ ý là gì, Đường Mộng Quân lập tức ràng, khỏi thở dài : “Thế này, Đường Duyệt đúng là hoàn toàn có hy vọng rồi.”

      Diệp Tư nghe vậy, lập tức cười : “ ra em với Đường Duyệt phải đâu, lần trước ấy làm vậy chính là giúp em.”

      “Giúp em? Vậy ra ấy sớm biết em thích chú em à? ấy tiếc đối lập với người nhà, cũng biết là làm vậy vừa phải gánh trọng trách lại rất phiêu lưu, thế mà còn làm vậy, nếu phải thích em là cái gì?”

      Diệp Tư yên lặng, sau nửa ngày mới : “Có lẽ, còn có nguyên nhân khác...”

      Đường Mộng Quân thở dài: “Tôi cũng phải muốn bênh vực ấy, chỉ muốn cho em biết vậy mà thôi. Từ năm ấy bảy tuổi được nhận về nhà, trong nhà luôn luôn yên ổn. Từ tiểu học đến trung học ấy vẫn luôn thận trọng từ lời đến việc làm, dè dặt cẩn trọng, điểm thi tốt. Nhưng chính ấy càng như vậy ở nhà lại càng nguy hiểm. Cho đến khi ấy biết em, tình huống càng tồi tệ. Khi đó tôi mới biết được, người mẹ luôn luôn tỏ ra cao quý của tôi hóa ra lại là người lòng dạ độc ác như vậy. Năm ấy tốt nghiệp trung học, thiếu chút nữa mất luôn tính mạng đấy.”

      Diệp Tư hốt hoảng hít sâu hơi, tự chủ đưa tay lên che miệng. trước giờ , thiếu niên luôn luôn bình tĩnh hòa ái năm nào tại sao đột nhiên lại biến thành công tử ăn chơi phóng đãng như thời, giờ rốt cục cũng biết nguyên nhân. Chỉ ngờ rằng chính mình lại là phần nguyên nhân.

      “Tôi vô tình biết được, mẹ tôi sợ em có quan hệ cùng Đường Duyệt trong tương lai thế lực của ấy càng trở nên mạnh mẽ, cho nên mới muốn xuống tay độc ác, bởi thế tôi liền lặng lẽ cho ấy biết. Về sau, ấy liền biến thành dáng vẻ như nay. Ba tôi luôn tỏ thái độ tức tối, vì thế mẹ tôi cũng thoáng yên tâm đôi chút. Thế nhưng ấy lại đột nhiên tuyên bố với người trong nhà là người của em, nhưng ấy lại biết em ấy. Diệp Tư, em xem, ấy thích em sao?”

      Bên ngoài chẳng biết lúc nào trời nổi mưa, Diệp Tư nhìn những người bên ngoài vội vã tránh mưa, khỏi nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Đường Duyệt. Lần đó cũng mưa to, bọn họ chạy trối chết nhưng vẫn ướt đẫm. còn nhớ khi đứng trước mộ mẹ của , trong mắt tràn đầy nước mắt, bây giờ nghĩ lại xót xa vô cùng.

      Diệp Tư quay sang chân thành với Đường Mộng Quân: “Đường Mộng Quân, cám ơn chị cho em biết. Tuy rằng em thể ấy, nhưng em dốc hết toàn lực trợ giúp ấy.”

      Đường Mộng Quân nhíu nhíu khóe miệng, chậm rãi hé ra nụ cười.

      Ngày Đường Duyệt xuất viện rất là náo nhiệt. Ngoại trừ Trương Sắc và Đường Mộng Quân tới đón còn có Diệp Tư và Diệp Mạnh Giác. Diệp Tư hỏi thăm được thời gian xuất viện, ôm bó hoa to, cùng Diệp Mạnh Giác tay nắm tay xuất ở phòng bệnh.

      Từ sau lần Đường Duyệt tuyên bố đương cùng Diệp Tư, Trương Sắc từng nhiều lần bóng gió hỏi thăm Đường Bỉnh Thăng, biết được Diệp Mạnh Giác hoàn toàn chấp nhận đính hôn cùng Đường Mộng Vân đành phải từ bỏ ý định. Tuy nhiên, riêng về các hành động đối phó với Đường Duyệt hề ít . Trước tiên là muốn khiến Đường Bỉnh Thăng hết hy vọng đối với , tiếp theo, từ từ nghĩ biện pháp phá hư mối quan hệ của Đường Duyệt cùng Diệp Tư. Bây giờ nhìn thấy quan hệ giữa Diệp Tư và Diệp Mạnh Giác có vẻ như hề tầm thường, tuy là nghi hoặc, nhưng cũng thầm thở ra. Ít nhất, Đường Duyệt khả năng có được chỗ dựa vững chắc từ phía Diệp gia.

      Trong lòng nhanh chóng cân nhắc lợi hại, ngoài mặt lại chậm trễ chút nào: “Lại phiền Tiểu Diệp tới đây rồi.”

      Diệp Mạnh Giác khách khí: “ đừng ngại. Đường Duyệt là bạn tốt của Tiểu Tư, nghe hôm nay xuất viện nên Tiểu Tư la hét đòi qua, vừa khéo hôm nay công việc của cháu vội nên cùng Tiểu Tư đến đây.”

      Trương Sắc vội vàng tiếp hoa tươi cùng vài món quà trong tay Diệp Mạnh Giác, vừa im lặng quan sát bọn họ.

      Diệp Tư biết tâm tư trong lòng bà ta nên liền tiến lên trêu ghẹo Đường Duyệt: “Đường Tiểu Tam, mặt của rốt cuộc cũng khôi phục rồi, nếu đám nữ sinh chắc đau lòng chết mất thôi.”

      Đường Duyệt cũng cà lơ phất phơ : “Nữ sinh khác có đau lòng chết cũng chẳng liên quan tới , chỉ cần em đau lòng là được.”

      Đường Mộng Quân bật cười hì hì, trêu chọc Đường Duyệt: “Đường Duyệt, có mắt à, phát Diệp đại ca nắm tay Diệp Tư tới sao? Chỗ này đâu còn có phần của ?”

      Đường Duyệt nhìn nhìn Diệp Tư, cười lúm đồng tiền như hoa nhìn , giật giật khóe miệng, miễn cưỡng lộ ra nụ cười tươi tắn.

      Trương Sắc vội vàng lặng lẽ dùng khóe mắt đánh giá Diệp Tư và Diệp Mạnh Giác, chỉ thấy bọn họ cười tủm tỉm, cũng phản bác câu của Đường Mộng Quân. Trương Sắc thấy thế hoàn toàn yên tâm, chỉ cần liên lụy tới lợi ích của bà, cho dù bọn họ có làm chuyện kinh thế hãi tục cỡ nào cũng chả có quan hệ gì tới bà.

      Diệp Tư buồn buồn ngồi trong xe lời nào.

      “Sao vậy, bé cưng? Còn khổ sở dùm Đường Duyệt à?” Diệp Mạnh Giác vừa lái xe vừa hỏi.

      “Vâng…..”

      “Bé cưng,” Diệp Mạnh Giác ra vẻ uất ức, “Chú muốn ăn dấm chua!”

      Diệp Tư nghe thế mới nhìn về phía , nhìn vẻ mặt như uống dấm của khỏi buồn cười, làm nũng kêu lên: “Chú này!”

      Diệp Mạnh Giác miễn cưỡng hỏi: “Kêu người ta làm chi?”

      Diệp Tư xà qua, ôm cánh tay , mềm giọng dụ dỗ: “Ngoan, ăn giấm nha, dấm chua có cái gì ngon đâu mà ăn? Người ta dẫn chú ăn kẹo có được ?”

      xong, nỗ lực rướn người lên, hôn cái mặt , rồi lại vỗ vỗ cánh tay : “Ngoan, làm khó ha.”

      Diệp Mạnh Giác nhịn được mà nở nụ cười, chẳng qua thấy Diệp Tư tâm tình sa sút nên muốn dời lực chú ý của chút mà thôi.

      Diệp Tư thấy cười, gật đầu: “Đây mới là bé ngoan! , chị dẫn bé cưng ăn đường.”

      “Chị?” Diệp Mạnh Giác nhướn mày nhìn , “Diệp Tư, lá gan bé cưng càng lúc càng lớn nha!”

      “Ha ha ha,” Diệp Tư cười ngố, “Lá gan của người ta cũng do chú cho mà.” Chẳng qua nhất thời nhiễm thói xưng chị của Kiều Hoa Hoa mà thôi.

      Diệp Mạnh Giác nghiền ngẫm hỏi tiếp: “Vậy chị muốn dẫn người ta tới chỗ nào ăn kẹo hả?”

      “Ách...” Diệp Tư nghĩ nghĩ, bàn tay bé vung lên, hiên ngang , “Bé cưng cứ tự chọn , chỗ nào cũng được, chị đây thanh toán! Muốn ăn bao nhiêu ăn bấy nhiêu!”

      Muốn ăn bao nhiêu ăn bấy nhiêu! Diệp Mạnh Giác khỏi buồn cười nhìn Diệp Tư, “Bộ bé cưng nghĩ là chúng ta mở đại tiệc đấy à, chú có thể ăn được bao nhiêu kẹo mà ! Nếu chú mời bé cưng ăn kẹo, bé cưng mời chú món khác.”

      Chú mời bé cưng ăn kẹo. Ăn kẹo.

      Diệp Tư tưởng tượng, sau đó phúc hậu đỏ mặt. Haiz, Kiều Hoa Hoa bình thường vốn hay cho nghe mấy thứ mập mờ, làm hại bọn thuần khiết.

      thoáng giật mình, ho khan hai tiếng.

      Diệp Mạnh Giác liếc cái, kỳ quái hỏi: “Sao mặt bé cưng lại hồng như vậy?”

      ... có gì.” Diệp Tư vội vàng giải thích, “Người ta có nghĩ lung tung.”

      Diệp Mạnh Giác nheo mắt lại, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, biết bé cưng của nghĩ xa vời chuyện gì, khuôn mặt nhắn ửng hồng lên trông quá mê người.

      Diệp Tư còn thầm hối hận bản thân mình thuần khiết, ngẩng đầu phát xe vào đường về nhà, kinh ngạc hỏi: “Chú, phải ăn cơm à? Sao lại về nhà?”

      Khóe Diệp Mạnh Giác ức chế nổi giương lên cao, giả bộ chậm rãi : “Mèo con tham ăn nhà người ta đói bụng, người ta đương nhiên phải về nhà trước để đút cho mèo con no bụng mới được chứ.”

      Mèo con tham ăn? Diệp Tư nghi ngờ nhìn về phía Diệp Mạnh Giác, lúc phát nụ cười mặt mới chậm chạp phản ứng được.

      “Chú! Người ta đói!” Diệp Tư ảo não .

      “Hả? Vậy vừa khéo cần ăn cơm, trực tiếp về nhà.” Chọc chơi bé cưng là thích nha.

      “Chú!” Diệp Tư bất đắc dĩ hô lên, cứ hễ gặp mấy chuyện như vầy chú liền vô cùng giảo hoạt.

      “Tốt lắm, mèo con tham ăn đói, nhưng mà chú đói, được chưa? Chẳng lẽ bé cưng để cho chú bị đói sao? Hửm?”

      Diệp Tư chu môi nhìn dáng vẻ vô lại của , nếu đói bụng, đương nhiên cam lòng để đói, nhưng mà, ràng...

      Haiz, Diệp Tư chán nản cúi gằm đầu, biết ngay mà, mình sao lại chú được.

      Diệp Mạnh Giác thầm vui vẻ thôi, ai kêu mèo con tham ăn suy nghĩ thuần khiết trước làm chi? Mèo con chủ động đưa lên cửa, làm sói xám đây ngứa ngáy chịu nổi, còn muốn trốn sao?

      Xe ngừng ở trong sân, Diệp Tư ngồi im chết sống chịu xuống xe. Diệp Mạnh Giác xuống xe, giúp cởi giây an toàn ra, thấy vẻ mặt vẫn đồng ý, xấu xa ghé vào bên tai giọng: “Bé cưng, chú để ý nơi làm là chỗ nào đâu, xe cũng vô cùng tốt.”

      câu đó làm Diệp Tư sợ tới mức lập tức ngoan ngoãn xuống xe. Biết ngay chú luôn luôn có biện pháp trị được mà.

      Tiến vào phòng khách, Diệp Tư lập tức liền cúi đầu giấu mặt lặng lẽ nở nụ cười. Chỗ cửa ra vào có đôi giày da nữ, nhìn hình thức hẳn là của Lý Hoa Quyên. Quả nhiên, Lý Hoa Quyên từ lầu xuống.

      Diệp Mạnh Giác nhìn nhìn Diệp Tư cúi đầu cười trộm, bất đắc dĩ hỏi: “Mẹ, sao thấy xe của mẹ bên ngoài?”

      Diệp Tư đổi giày, từ sau chạy tới, kéo tay Lý Hoa Quyên, ngọt ngào kêu lên: “Bà, sao hôm nay bà tới vậy, con biết tiếng. Biết bà đến con ra ngoài.”

      Từ sau khi Diệp Tư và Diệp Mạnh Giác công khai quan hệ, Lý Hoa Quyên mãi chẳng thấy đến, lần này lại đây quả có chút bất ngờ.

      “Bà có làm ít thức ăn để trong phòng bếp, nhớ lấy ra ăn.”

      Lý Hoa Quyên nghiêng sang với Diệp Tư: “Cháu rất gầy, nhớ ăn thêm nhiều thức ăn bổ dưỡng, nghe ? Đừng có tiếp tục giảm béo nữa đó, cháu còn , ép buộc cơ thể như vậy, bà sợ cháu sức khỏe sau này tốt. Về sau mỗi ngày bà đưa đồ bổ lại đây, nhất định nhớ uống đó.”

      Diệp Tư tuân theo gật đầu, dám gì.

      Hai người đến ngồi xuống sofa, Lý Hoa Quyên kéo tay Diệp Tư, nhìn kỹ chút, cảm khái : “Chỉ chớp mắt mà nhiều năm trôi qua rồi. Bà vốn định chờ cháu tốt nghiệp đại học tìm cho cháu cuộc hôn nhân tốt, để cháu chịu thiệt thòi, tuy nhiên...”

      Diệp Tư hơi lúng túng, tuy rằng quan hệ giữa và Diệp Mạnh Giác bọn họ ai cũng biết, nhưng dù sao trong lòng vẫn có chút ngượng ngùng.

      Diệp Mạnh Giác ngồi bên nhìn thấu xấu hổ của Diệp Tư, vội vàng lên tiếng: “Mẹ, những lời này làm gì? Liệu ai có thể đối xử tốt với bé cưng giống con? Có ai có năng lực thương bé cưng giống mẹ đâu?”

      Lý Hoa Quyên cười cười: “Cũng đúng, cho dù gia cảnh tốt, cũng khó bảo vệ hạnh phúc, gả tới chỗ nào, cũng bằng ở chính trong nhà chúng ta.”

      Lý Hoa Quyên nhìn nhìn Diệp Mạnh Giác, với Tiểu Tư: “Tiểu Tư à, về sau phàm là chú cháu bắt nạt cháu chỉ chút thôi cũng nhớ cho bà đó nghe, xem bà dạy dỗ chú như thế nào.”

      Diệp Tư mím môi cười, len lén liếc Diệp Mạnh Giác: “Bà, cháu có bà làm chỗ dựa, về sau nếu chú bắt nạt cháu, cháu chạy về bên bà ở.”

      “Tốt.” Lý Hoa Quyên vỗ tay , “Bao năm nay cũng chẳng ở nhà quá vài lần, sau này nếu chú bắt nạt cháu, trở về chỗ của bà, ném chú ở nhà mình, xem chú còn dám kiêu ngạo .”

      Diệp Tư cười ghé vào trong lòng Lý Hoa Quyên, kiêu ngạo cau cái mũi làm ngáo ộp nhìn . Diệp Mạnh Giác lắc đầu nhìn , cảm khái : “Tiểu nhân đắc chí, tuyệt đối là tiểu nhân đắc chí!”

      thế, nhưng trong giọng cũng tràn đầy cưng chiều.
      Đinh lăng, Phong Vũ YênHaru thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 41:
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Khánh Linh
      “Diệp Tư! Mau lên, xế chiều hôm nay có buổi tọa đàm! Vẻ đẹp văn học gì đó. Nghe thầy giáo mới tới còn đẹp trai hơn đẹp trai nữa đó! Tớ bạn học giữ chỗ giúp cậu, nhất định phải tới đó.”

      Trong điện thoại, Kiều Hoa Hoa như bắn súng liên thanh, Diệp Tư vô cùng đau đầu : “Kiều Hoa Hoa, chiều nay tớ có lớp!”

      “Tớ biết, cho nên mới kêu cậu nghe tọa đàm, có khóa còn nghe tọa đàm gì được.”

      “Giờ tớ có ở trường.”

      “Tớ biết luôn, tọa đàm hơn hai giờ mới bắt đầu, còn hơn hai tiếng nữa cậu tới cũng kịp mà.”

      Diệp Tư ảo não, “Nhưng mà mình muốn nghe.”

      “Cậu phải chăm học lên chứ, sao lại có ý chí phấn đấu gì hết vậy? Hễ có khóa liền chuồn mất dạng.”

      Diệp Tư đảo trắng mắt, nếu phải là giai đẹp làm chủ tọa, sợ cậu còn biến mau hơn tôi á.

      “Tiểu bánh bao...”

      Với trình độ hiểu biết của Diệp Tư về ấy, nếu nghe lời, nhiều giờ kế tiếp lỗ tai tránh khỏi bị oanh tạc đến phát điếc.

      “Stop! Biết rồi, mình được chưa, chỗ nào?”

      “Giảng đường, đại sảnh lầu hai.”

      “Hôn cái rồi hãy .” Diệp Tư muốn xuống xe nghe Diệp Mạnh Giác , rồi còn dùng tay chỉa chỉa miệng.

      Diệp Tư bất đắc dĩ quay sang, hôn “bẹp” cái, : “Người ta vào đây, chú có rảnh hãy tới đón, rảnh để bé cưng tự trở về được rồi”.

      Diệp Tư xong, mở cửa xe, cắm đầu chạy mạch tới giảng đường. Đều tại chú, vốn dĩ thời gian rất rộng, nào biết bất chợt nảy ý, làm việc liền muốn...

      Nghĩ đến đây, Diệp Tư lập tức cảm thấy máu toàn thân đều dũng mãnh lao tới mặt.

      “A!”

      Diệp Tư xoa trán, ngẩng đầu lên, còn tưởng mình đụng phải tường đồng vách sắt gì, hóa ra chỉ là thanh niên.

      “Xin lỗi! Xin lỗi!” Diệp Tư vội vàng giải thích, “Tôi vội nghe tọa đàm, có chú ý. xin lỗi.”

      Thanh niên kia khoát tay: “ sao, tôi cũng có chú ý. Phải sảnh tọa đàm lầu hai ? Tôi vừa khéo cũng chỗ đó, biết là chỗ nào. Hay là dẫn đường giúp tôi .”

      Diệp Tư vừa xoa đầu, vừa : “Được thôi.”

      là sinh viên trường này?”

      “Ừ.” Diệp Tư gật đầu, nghĩ nghĩ, thử hỏi, “ cũng thế à?”

      Thanh niên kia ha ha cười khẽ: “, tôi phải là sinh viên. Tôi còn làm sinh viên rất nhiều năm rồi.”

      Khụ khụ, Diệp Tư nghĩ đại rồi thuận miệng hỏi chút thôi, chứ thuật ra nhìn cũng giống sinh viên. Lại lặng lẽ nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của , hỏi: “ phải là giáo sư của buổi tọa đàm hôm nay chứ, ha ha, nghe bạn học bảo hôm nay thầy giáo rất đẹp trai.”

      câu này vốn dĩ cũng chỉ là tùy tiện hỏi chút, nếu là giáo sư của buổi toạ đàm thể nào cũng phải có giáo viên trong trường dẫn đường chứ, nhất định bị lạc đường.

      Nào ngờ, thanh niên bên cạnh lại gật đầu: “Phải. Lúc tôi còn học ở trường này, tưởng rằng tìm được chỗ cho nên có để cho giáo viên trong trường đến đón. ngờ mười mấy năm ở đây, trong trường lại thay đổi nhiều như vậy.”

      Diệp Tư ha ha cười gượng, “Kỳ thực cũng thay đổi bao nhiêu, tuy nhiên giảng đường này ra mới được xây mới mấy năm trước.”

      Đến cửa phòng tọa đàm, thanh niên kia cám ơn Diệp Tư, mở cửa ý bảo Diệp Tư vào trước, rồi mới tự vào theo sau lưng .

      Dưới ánh mắt chằm chằm của dân chúng, Diệp Tư cảm thấy rất bất an nên liền cấp tốc chạy vào cuối sảnh, tìm được Kiều Hoa Hoa và bạn học.

      Cũng may thanh niên kia bước lên bục giảng bắt đầu buổi tọa đàm, như thế mới cứu Diệp Tư bị pháo nổ oanh tạc.

      Thanh niên kia họ Tô, là nhà giáo danh tiếng tại thủ đô. Lúc , cha mẹ làm giảng viên ở trường này nên ở đây hơn mười năm. Về sau, cha mẹ được điều nơi khác nên theo. ngờ mười năm sau, cũng học lên thành giảng viên đại học, lại lần nữa trở về trường cũ.

      Dựa theo lệ thường, giáo viên trong trường tiến hành màn giới thiệu ban đầu. Viện Trưởng Đại học Ngoại ngữ hiền lành khôi hài cũng tán dương vị giáo sư trẻ này đến cao ngất trời. Diệp Tư thầm nghĩ, thoạt nhìn chẳng qua chỉ là giáo sư tuổi còn trẻ thôi mà, biết có phải thổi phồng lên cách quá đáng hay . Tuy nhiên, hơn hai giờ tọa đàm tiếp sau, hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

      Giọng thấp trầm khêu gợi, phát tiếng tao nhã, phong cách khôi hài lại rất có khiếu hài hước của khiến cho buổi tọa đàm rất thú vị, khi làm cho người ôm bụng cười lăn lộn, khi làm trái tim người ta lưu luyến.

      Đến lúc này, Diệp Tư thể bị thuyết phục, người này ngoại trừ cụ bị cho mình tri thức thâm hậu chuyên nghiệp, còn trang bị cho mình kỹ xảo diễn thuyết hạng nhất, khó trách Du Viện trưởng hơn năm mươi tuổi tán thưởng ngớt.

      “Tiểu bạch...”

      Kiều Hoa Hoa còn chưa gọi xong thấy ánh mắt phóng dao của Diệp Tư, liền lập tức ngưng lại, cười nịnh : “Diệp Tư ơi, Tiểu Tư à, sao cậu lại quen biết được cực phẩm bục kia vậy? Hả? Thành thực khai báo .”

      “Nhiều chuyện vô nghĩa, chuyên tâm nghe giảng !”

      “Nghe tuần sau ta bắt đầu đảm nhiệm dạy học ở trường chúng ta đấy. Có hay ?” Kiều Hoa Hoa chưa từ bỏ ý định, giọng hỏi.

      “Tuần sau?” Diệp Tư kinh ngạc hỏi, “Giờ là giữa học kỳ rồi, sao có thể tới ngang lúc này chứ?”

      “Ai mà biết, cho nên mới hỏi thăm cậu đó.”

      Đúng như lời Kiều Hoa Hoa, khóa Văn học ngày thứ hai do chính giáo sư Tô đứng lớp. Nghe , ra giáo sư cũ phải xuất ngoại, vừa khéo lại vừa xong kỳ sát hạch, thế là tới đây. Tô Mân Ngôn từng giảng dạy ở trường đại học danh tiếng ở Bắc Kinh, cũng là trường đứng đầu cả nước, giờ đến trường này giảng dạy đương nhiên rất được coi trọng. Hơn nữa chính lại có tố chất chuyên nghiệp, là ngôi sao sáng được mọi người mến mộ ở đại học của Diệp Tư cũng tuyệt đối quá. Môn học này chỉ là môn phụ, nhưng khi có lớp hoặc giảng bài phải là cảnh tượng ngoạn mục vô cùng, người tham gia đông đến nỗi dù có ở giảng đường lớn cũng đủ chỗ ngồi.

      biết có phải nguyên nhân vì đụng nhau với Diệp Tư ở lần tọa đàm trước hay , Tô Mân Ngôn có vẻ thân thiết với Diệp Tư hơn người khác chút, như hai người quen biết lâu.

      Sau kiện BBS lần trước, Diệp Tư giờ lại lần nữa nổi tiếng trong toàn trường.

      Chuyện này rất nhanh liền bay đến tai Diệp Mạnh Giác. án binh bất động chờ Diệp Tư tự mình với chuyện này. Nhưng mà chờ mòn chờ mỏi mà Diệp Tư lại chẳng đề cập đến chữ nào. Diệp Mạnh Giác nhịn được, bớt xén thời gian làm việc cuối tuần để ở nhà cùng Diệp Tư, thuận tiện tra xét xem thế nào.

      “Nghe trường bé cưng có giảng viên mới tới hả?” Diệp Mạnh Giác hỏi dò, “Dạy được ?”

      “Đúng ạ, thầy ấy giảng bài sinh động khôi hài, tính tình hài hước lại bình dị gần gũi, mấu chốt là còn rất đẹp trai, có thể là hoàn mỹ đó nha. Bây giờ là người nổi tiếng nhất nhất ở trường của người ta đó! nhiều nữ sinh đều thích thầy nha.” Diệp Tư mặt mày hớn hở huyên thuyên kể ra, hoàn toàn chú ý tới người nào đó mặt đen lại như đít nồi.

      “Hay đến vậy à? Chắc hẳn có bạn rồi chứ?” Diệp Mạnh Giác hỏi.

      có!” Diệp Tư lập tức phủ định, “Bạn học của người ta hỏi rồi, thầy có. Chú biết đâu, thầy ấy rất đẹp trai, hơn nữa, còn rất nho nhã.”

      Nho nhã? Diệp Mạnh Giác nhìn nhìn nhóc con, lại hỏi: “Bé cưng thích loại nam sinh nho nhã sao?”

      Diệp Tư mở máy tính ra, : “Giáo sư Tô bảo người ta sửa lại tư liệu, người ta còn chưa có làm xong nè.”

      xong, bàn tay gõ liên hồi bàn phím, lại xoay mặt với Diệp Mạnh Giác: “Chú vừa mới cái gì?”

      Diệp Mạnh Giác vừa định lặp lại, nào biết Diệp Tư lại giơ tay lên phẩy phẩy: “Chú, chú ra làm việc của chú , người ta sửa cho xong tư liệu mà Giáo sư Tô giao rồi chúng ta lại tiếp.”

      Diệp Mạnh Giác trợn tròn mắt nhìn cả nửa ngày, thể ngờ, người ta liền quên béng mất hữu của , bận bận rộn rộn với chuyện của mình.

      Do đó, cứ thế mà ủ rũ như cà héo bị Diệp Tư xua ra.

      Diệp Mạnh Giác bưng ly cà phê, qua lại trong phòng khách, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn thời gian.

      Ba giờ, với dì Thái: “Chị Thái, hôm nay chuẩn bị cơm chiều sớm chút , tôi hơi đói bụng.”

      Bốn giờ, Diệp Mạnh Giác gõ cửa phòng Diệp Tư: “Bé cưng, còn chưa làm xong à? Xuống ăn tối .”

      Diệp Tư nhìn nhìn đồng hồ, kinh ngạc hỏi: “Ăn cơm tối? Mới bốn giờ mà chú.”

      “Ừ.” Diệp Mạnh Giác kéo ra khỏi máy tính: “Chú đói bụng, hôm nay ăn sớm chút có được ?”

      Diệp Tư khó xử: “Nhưng mà người ta đói. Chả đói chút nào.”

      đói cũng phải ăn.” Sắc mặt Diệp Mạnh Giác có chút khó coi, “ xuống ăn cơm!”

      Diệp Tư cảm thấy thích hợp, lập tức ngoan ngoãn chạy xuống lầu ăn cơm.

      Mới bốn giờ, lúc này chỉ mới thời gian để uống trà chiều thôi mà?

      Diệp Tư vừa ăn, vừa thầm nghĩ cách trong lòng.

      Vất vả lắm mới nuốt xuống được vài thứ, Diệp Tư đẩy chén ra, “Chú, bé cưng ăn xong rồi.”

      Diệp Mạnh Giác nhìn bàn đồ ăn suy suyển là mấy, cau mày hỏi: “Mới vậy mà xong rồi à?”

      “Dạ.” Diệp Tư gật đầu, còn thêm, “Để sau bà còn đưa tới súp tổ yến nữa mà.”

      Diệp Mạnh Giác nghe vậy mới giãn đầu mày ra được chút, đẩy bát ra, đứng lên : “Chú cũng ăn xong rồi, chúng ta tản bộ trong viện .”

      Còn tản bộ nữa? Diệp Tư nhìn nhìn mặt trời bên ngoài, biết hôm nay chú thế nào ấy nhỉ, bên ngoài trời còn rất nóng, thèm vào.

      “Chú, bên ngoài nóng quá.” Diệp Tư chu môi.

      “Ah, vậy nếu chúng ta xem phim ?”

      “...”

      “Hay là ra ngoài dạo phố?”

      “Chú,” Diệp Tư cắt lời , “Hôm nay chú sao vậy? Người ta còn phải hoàn thành nhiệm vụ Giáo sư Tô giao nha.”

      Giáo sư Tô, lại là Giáo sư Tô. Diệp Mạnh Giác đột nhiên phát giận, “Vậy cứ làm việc của bé cưng !”

      xong xoay người tới thư phòng.

      Diệp Tư khỏi lắc đầu, haiz, gần đây tính tình chú càng ngày càng giống như trẻ con ấy. Nghĩ đến đây, cười khẽ ra tiếng, đùa giỡn với người chú nào đó cứ như trẻ con muốn dỗ cũng rất vui nha.

      Lần thứ bảy Diệp Mạnh Giác ra, vẫn thấy cửa phòng Diệp Tư đóng chặt, lại thất bại quay trở vào. Bình thường lúc ở nhà, lúc nào cũng loanh quanh bên cạnh phải sao? Giờ nhóc con có bản lãnh ghê ta, nhìn thấy giáo sư đẹp trai liền quên phéng mất .

      Diệp Mạnh Giác tức giận bất bình tựa lưng vào ghế ngồi, chán nản nhìn mông lung vào màn hình máy tính trước mặt, trong đó là hình nhóc con cười rực rỡ nhìn .

      Đến hơn chín giờ, Diệp Tư tháo mắt kiếng xuống, cuối cùng cũng chỉnh xong tư liệu. Nhìn đồng hồ, hơn chín giờ. Lúc hơn năm giờ, xuống uống bát súp, tính đến giờ, ngồi trước máy tính gần năm tiếng rồi.

      biết chú hay dỗi kia giờ làm gì. Diệp Tư nghĩ, đẩy cửa phòng mình ra, đứng hành lang nhìn nhìn, phòng ngủ chính bên trong có đèn, xem ra chú còn ở thư phòng rồi.

      Cửa thư phòng được nhàng mở ra, Diệp Mạnh Giác hờn dỗi biết chắc chính là nhóc con đến tìm .

      cúi đầu, làm bộ như đọc sách, đầu cũng nâng chút.

      “Chú, còn đọc sách hả.” Bày ra vẻ cười híp mắt xà đến hỏi.

      “Ừ.” Diệp Mạnh Giác rất lạnh nhạt ừ tiếng từ trong mũi.

      Xem ra vẫn còn trong giai đoạn kỳ quái, Diệp Tư nghĩ, quấn đến sau lưng ghế dựa của , nhàng xoa bóp cổ và bả vai , lấy lòng hỏi: “Chú, người ta đấm bóp cho chú chút nhé, thoải mái ?”

      “Ừ.” Diệp Mạnh Giác lại cực kỳ kỳ quái ừ tiếng.

      Diệp Tư nhìn vẫn lạnh nóng, mắt đảo quanh, ghé vào bên tai Diệp Mạnh Giác, học hành động bình thường của mà dán vào lỗ tai thổi hơi: “Thoải mái ? Chú?”

      chiêu này quả nhiên dùng rất được, Diệp Mạnh Giác khỏi thầm rên rỉ tiếng, nhóc con, tiểu tinh, tiểu hồ ly, đây là tự bé đốt lửa, tự bé dâng tận cửa đấy nhé.

      “Chú?”

      Diệp Tư còn chưa xong bị Diệp Mạnh Giác kéo tuột vào trong lòng, nụ hôn nóng rực giống giọt mưa rơi vào môi .

      “Ưm... Chú...”

      Diệp Tư mơ mơ màng màng, phát mình bị Diệp Mạnh Giác đặt lên bàn, đầu của chôn ở trước ngực , hai tay linh hoạt cởi bỏ áo lót, phần mềm mại tròn tròn trắng noãn của thiếu nữ liền bung ra, chưa kịp rũ xuống liền bị há miệng ngậm chặt, tay kia của lại chuẩn xác nắm giữ lấy cái còn lại.

      Diệp Tư bị dùng lực nắm chặt có chút đau, nhăn mày, miệng tràn ra tiếng rên rỉ, thân tự chủ được mà ưỡn cao lên, vội vàng đưa bộ ngực đến trước mặt , đầu ngửa ra sau, cả thân thể hình thành độ cong hoàn mỹ, mái tóc dài đen nhánh của phân tán mặt bàn.

      Viên đào Diệp Mạnh Giác ngậm trong miệng tươi ngọt vô cùng, vội vàng lại dùng lực mạnh mút vào, nhưng vẫn cảm thấy còn chưa đủ, càng đem nửa rất tròn hút toàn bộ vào miệng.

      “Ưm... Đau...”

      Diệp Tư mơ hồ than thở, rồi chịu nổi khô nóng trong cơ thể, cái mông bắt đầu chuyển động. Cứng rắn lửa nóng đặt ở nơi mềm mại của . giống như người chết đuối vớ được miếng gỗ cứu sinh, gắt gao áp sát vào cái khổng lồ kia, động phần eo, dùng sức cọ xát cao thấp.

      “Đồ xấu xa.” Diệp Mạnh Giác phun đầu vú trong miệng ra, cúi đầu rên lên tiếng.

      Diệp Tư nửa hé hai mắt mê muội, hàm răng cắn đôi môi đào kiều diễm, mày cau chặt, khó nhịn rên hừ hừ.

      Người có kiên cường hơn nữa cũng chống lại được vẻ kiều mị phong tình của như vậy.

      Lúc Diệp Mạnh Giác xông vào, nhắm chặt hai mắt, thể ức chế hét lên tiếng, tiếp theo liền bắt lấy tóc của , theo cánh tay rắn chắc của , theo nhịp chuyển động cấp tốc của mà cùng theo cao thấp.

      “Bé cưng, , bé cưng chú.” Tiếng khêu gợi của Diệp Mạnh Giác vang lên bên tai , “, bé cưng.”

      Diệp Tư trầm luân giữa khôn cùng khoái cảm, trong lòng chỉ hy vọng cánh tay của ôm chặt chút nữa, nhấc lên rất cao chút nữa, hạ xuống mạnh hơn ít nữa, nhanh hơn ít nữa...

      “Bé cưng...”

      “Bé cưng...”

      “Chú... Mau...”

      Ánh mắt Diệp Mạnh Giác tối sầm lại, bé con đáng giận, hoàn toàn để vào trong mắt. Lập tức liền gia tăng độ mạnh yếu, hai tay nắm lấy cái mông trơn mềm vun cao của , gia tốc chuyển động nhanh hơn. Nhóc con đáng giận này, nhóc con chuyên làm mệt người khác này, hôm nay phải chế phục , xem còn dám để vào trong mắt hay .

      nhắm ngay vách tường mềm mại của dũng đạo ấm áp của mà dùng sức ma sát, từng phát từng phát, rốt cục đưa đến gần sát nơi tươi đẹp, nhưng lại thỏa mãn mà chậm rãi trượt xuống, chậm rãi tiến tiến xuất xuất.

      Diệp Tư ôm chặt cổ , hoàn toàn khống chế mà dưới xóc nảy theo tần suất của , nhưng mỗi khi cái loại khoái cảm đến muốn chết này kề cận điểm bùng nổ, lại bị kéo từ đầu sóng xuống, cứ lặp lặp lại như thế, bức bách đến muốn khóc lên, hai tay nắm chặt bờ vai của , thanh nức nở: “Chú, muốn, muốn...”

      “Muốn cái gì? , nhóc con, ép chú được sao? , muốn cái gì.”

      Diệp Tư nức nở, câu từ trước sau hoàn chỉnh kêu lên: “Muốn... chú. Bé cưng... muốn chú...”

      Tiếng la động tình của lấy lòng Diệp Mạnh Giác, tấn công mãnh liệt vào chỗ mẫn cảm nhất của , khiến cho rốt cục bùng nổ cùng với tiếng nỉ non dài, cả người khống chế được mà co rúm lại, móng tay gắt gao đâm vào đầu vai , miệng dưới thân liên tục cắn nuốt , gắt gao chặt chẽ, lưu tình chút nào mà cắn nuốt , chẳng sợ từng đợt nhiệt lưu từ bên trong chảy ra, cũng buông miệng.

      Miệng xúc cảm tốt đẹp như vậy, tốt đẹp đến thể khống chế, chặt đến mức tận cùng, đón dòng nhiệt lưu đổ xuống tới, từng đợt co rút mạnh mẽ, kêu gọi mãnh thú trong Diệp Mạnh Giác. chống lại, cúi đầu gào thét như tiểu mãnh thú, cũng nhịn được nữa mà phun ra từng luồng lửa nham thạch nóng chảy.

      (Nhan: tôi , hai vị đây còn chỗ nào chưa thử qua sao??? Mà có cần bưu hãn như thế ??? Tôi đây mất máu nhiều lắm rồi a……TT^TT)
      thedark, Phong Vũ YênHaru thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 42:
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Khánh Linh


      Diệp Tư ghé vào vai Diệp Mạnh Giác, qua lúc lâu mới tỉnh lại. Cảm giác được Diệp Mạnh Giác gì đó lại hơi động đậy, lập tức dời chú ý của , “Chú, hôm nay chú sao vậy? Sao lại vặn vặn vẹo vẹo như vậy.”

      Diệp Mạnh Giác để cằm vai , kiêu ngạo hừ tiếng trả lời.

      Nghe hiểu được kỳ quái, Diệp Tư ráng nhịn cười trộm. vòng tay lên cổ , vươn ngón tay vẽ loạn lưng chút, khiến cho cả người Diệp Mạnh Giác nổi da gà. vội vã muốn tách rời khỏi , nhưng nào biết lúc này Diệp Tư lại giống như bạch tuộc, quấn chặt lấy người cười khanh khách buông tha.

      “Ngoan, bé cưng, mau bỏ tay, chú nhột chết.” Diệp Mạnh Giác rốt cuộc nhịn được, năn nỉ.

      Diệp Tư nghịch ngợm hỏi: “Chú còn dám kiêu ngạo nữa ?”

      dám.” Diệp Mạnh Giác , “Bé cưng ngoan, chú dám nữa.”

      “Chú còn dám đẹp lạnh nữa ?” Diệp Tư hỏi tiếp.

      dám nữa! Chú đẹp lạnh hồi nào?” Diệp Mạnh Giác tò mò hỏi, lại nghĩ chút, hỏi tiếp, “Từ này hình như dành cho nữ sinh mà, sao bé cưng lại dùng với chú?”

      Diệp Tư vô lại ngang ngược: “Chú dám cãi? Người ta chú kiêu ngạo chú là kiêu ngạo, chú đẹp lạnh chú là đẹp lạnh!”

      xong hai tay chống nạnh, nghênh ngang nhìn .

      Diệp Mạnh Giác thấy thế lập tức bắt chéo hai tay ra sau lưng, ôm vào lòng: “Bé cưng ngoan, bây giờ ở sân nhà của chú, xem bé cưng còn dám hào hùng được bao lâu.”

      “Chú xấu lắm!” Diệp Tư bĩu môi tức giận, “Chú xấu ghê lắm!”

      Diệp Mạnh Giác cười y như hồ ly giảo hoạt, “Chú chỉ xấu với mèo hoang nghe lời thôi à. Mèo hoang dám kiêu ngạo? Hử? Sau này còn dám để ý đến chú , hử? Về sau còn dám đuổi chú ra , hử?”

      Diệp Tư đảo đảo mắt nghĩ nghĩ: “ ra chú náo loạn kỳ quái cả buổi chiều là vì người ta đuổi chú ra á?”

      “Hừ!”

      Diệp Mạnh Giác đồng ý thừa nhận.

      Diệp Tư nhìn chằm chằm Diệp Mạnh Giác hồi lâu rồi chậm rãi cười ra tiếng. Diệp Mạnh Giác thấy vẻ mặt cười đắc ý, bèn ho hai tiếng. càng cười dữ hơn, khiến cuối cùng Diệp Mạnh Giác chịu nổi, đỏ mặt giả bộ tức giận : “ cho cười!”

      “Chú.” Diệp Tư vất vả mới ngưng cười được, “Chú bắt chước người ta làm nũng đấy hả? Cả buổi chiều để ý người ta là bắt chước người ta làm nũng hả? Muốn người ta đến dỗ chú à?”

      Mặt Diệp Mạnh Giác càng đỏ hơn, quay mặt nhìn bên ngoài , “A, trời tối rồi sao?”

      “Ha ha ha.” Diệp Tư cười lớn, đưa tay quay mặt lại đối mặt với , “Chú, chú đáng quá à ~ “

      xong dùng sức hôn mạnh lên miệng .

      Diệp Mạnh Giác rốt cuộc tìm được cơ hội, bàn tay ở sau lưng bắt lấy Diệp Tư, bàn tay cố định cái đầu của , cái hôn này càng sâu thêm. lúc thở hổn hển, Diệp Tư nghe thào : “Ai biểu nhóc con dám khen người khác đẹp trai, ai biểu dám khen người khác tốt.”

      Trong lòng toát ra nhè ngọt ngào. ra chú kỳ quái như vậy phải là làm nũng, mà là ghen nha.

      cho cười!” Diệp Mạnh Giác cảnh cáo, “ được nhìn tên họ Tô kia nhiều, cũng cho khen ta đẹp trai!”

      “Ừ.” Diệp Tư cười híp mắt gật đầu, “Nghe lời chú, nhìn thầy nhiều, cũng khen thầy đẹp trai! Trong mắt người ta, chỉ có chú là đẹp trai nhất! Chỉ có chú là tốt nhất! Ai cũng kém chú hết.”

      Thế này Diệp Mạnh Giác mới hài lòng, ký ký trán , : “Thế mới ngoan. chỉ là tên họ Tô kia mà nam nhân khác cũng cho!”

      “Ừ! Ai cũng . Trong lòng người ta chỉ có chú!”

      Diệp Mạnh Giác ôm Diệp Tư, thở dài: “Bé cưng, chú lo lắng. Cục cưng của chú xinh đẹp thế này, lại tốt đẹp như vậy, nhất định có rất nhiều người theo đuổi cục cưng của chú. Mà chú già, bé cưng, bé cưng hối hận ở cùng chú chứ? hề hối hận chút nào chứ?”

      Diệp Tư thoát tay khỏi kềm chế của tay , ôm lấy mặt , nhìn thẳng vào ánh mắt tràn đầy lo lắng của , từng chữ từng câu: “ , chú, bé cưng vĩnh viễn hối hận. Trong lòng bé cưng chỉ có mình chú. Chú, tình cảm của bé cưng đối với chú tuyệt đối ít hơn so với chú. Lúc trước còn nghĩ chú là thân nhân của bé cưng, người ta còn sợ, thế còn cái gì có thể thay đổi lòng người ta đây?”

      “Bé cưng...” Diệp Mạnh Giác bị cảm động bởi lời của Diệp Tư.

      “Chú,” Diệp Tư nhìn khẽ cười: “Chú, bé cưng chú. Vĩnh viễn cũng thay đổi.”

      Diệp Mạnh Giác nhàng phủ lên đôi môi mềm mại của , thào : “Chú cũng vậy, bé cưng, chú cũng bé cưng, vĩnh viễn cũng thay đổi. Cục cưng của chú.”

      Đêm khuya, Diệp Mạnh Giác nhìn nhóc con ngủ say trong lòng, trái tim mềm yếu hẳn , cúi đầu nhàng hôn lên trán . mơ mơ màng màng nỉ non tiếng: “Chú.”

      Xoay người, rồi lại dùng sức dụi dụi làm nũng trong lòng , ngủ thiếp .

      Diệp Mạnh Giác khóe miệng hơi nhếch lên, dù ngủ, bé cưng của vẫn muốn , vậy còn cái gì đáng giá để phải lo lắng đâu?

      nhớ lúc trước Trần Á có với , có người tên là Tô Mân Ngôn hình như có ý tưởng khác đối với bé cưng của . nhìn ra được, Trần Á thấy Kiều Hoa Hoa háo sắc đối với Tô Mân Ngôn nên uống dấm, cũng khó chịu lây sang Tô Mân Ngôn. Mặc dù là vậy, cũng có chút bận tâm, bé cưng của do chăm sóc tỉ mỉ như hoa mà lớn lên, nam nhân ưu tú đời này chưa thấy qua nhiều người.

      Đừng đâu xa, cái tên Tô Mân Ngôn kia theo lời kể của bé cưng có thể coi là người hoàn mỹ, lại còn trẻ tuổi hơn , chỉ vấn đề này thôi là có sức cạnh tranh hơn so với rồi.

      Bản thân quả nhiên là may mắn, có thể sắm vai nhân vật trọng yếu ở trong sinh mệnh của như vậy. Chứ nếu , cũng biết mình có khả năng ôm được mỹ nhân về hay .

      Nghĩ đến đây, thầm hạ quyết tâm.

      Khi Diệp Tư tỉnh lại, phát miếng giấy nhắn tin nho hình đầu mèo lâu nay thấy lại xuất ở đầu giường.

      “Bé cưng, chú có việc gấp công tác hai ngày, lúc về có quà cho bé cưng. Bé cưng nhớ ngoan ngoãn ăn cơm, chăm sóc bản thân tốt. Chú của bé cưng.”

      Diệp Tư kéo tờ nhắn tin xuống, chu môi, cực kỳ có ý thức của nữ chủ nhân, : “ công tác cũng biết báo cáo với người ta trước, hừ!”

      Nhìn đồng hồ, còn sớm, liền chậm rì rì rời giường. Sau khi rửa mặt, ăn đại chút gì đó, đến trường học. Hôm nay có lớp, tuy nhiên hôm trước đáp ứng Tô Mân Ngôn là hôm nay giao tư liệu cho .

      Diệp Tư ôm xấp tư liệu được in ra, tới trước cửa phòng làm việc của Tô Mân Ngôn nhàng gõ hai cái, sau khi nhận được đồng ý mới đẩy cửa văn phòng ra.

      Bàn làm việc của Tô Mân Ngôn sát cửa sổ, cửa sổ còn có hai bồn lá nho xanh biếc. Tô Mân Ngôn mặc áo sơ mi trắng, viết cái gì đó. ánh mặt trời buổi chiều xuyên thấu qua cửa chớp, chiếu lên người lốm đốm, giữa từng sợi nắng có thể thấy những hạt bụi li ti bay lơ lửng, hình ảnh rất kinh điển trong phim ảnh. ngơ ngẩn nhìn người đàn ông chuyên tâm làm việc, mãi đến khi phát đôi mắt trong suốt đầy ý cười nhìn chằm chằm , mới giật mình tỉnh lại.
      (Nhan: sao nghe có mùi miu ở đây thế nhở??? Mỹ nam kế a???)


      “Giáo sư Tô...” Diệp Tư đỏ mặt, đưa tài liệu trong tay ra, cúi đầu tiếp.

      Tô Mân Ngôn nhàn nhạt cười, tiếp nhật tư liệu từ tay , cẩn thận lật xem lần, trầm ngâm : “Khúc đầu sửa sang đúng rồi, tuy nhiên khúc sau hơi hỗn loạn. Như vậy , tôi tại cần máy tính, em ngồi đây sửa lại lần nữa hai trang cuối cùng, được ?”

      Diệp Tư liền vội vàng gật đầu, đúng là quả chuyên tâm lắm ở hai trang cuối cùng, bởi vì trong lòng nhớ phải dỗ chú.

      Diệp Tư mở máy tính, lập tức liền vùi đầu vào thế giới của mình. Bất tri bất giác hơn giờ trôi qua, Diệp Tư cuối cùng nhìn màn ảnh máy vi tính, hài lòng nhấn nút lưu lại.

      Ngẩng đầu lên, phát Tô Mân Ngôn soạn bài xong, dựa cửa sổ uống cà phê.

      “Ách...” Diệp Tư liền vội vàng đứng lên: “Giáo sư Tô, em làm xong rồi.”

      Tô Mân Ngôn gật đầu, : “Ừ. Uống miếng nước, rồi chúng ta ăn cơm.”

      Diệp Tư cúi đầu cầm lấy cái ly bàn, đột nhiên cảm thấy quẫn, mặt đỏ lựng lên nhìn Tô Mân Ngôn, cười hỏi: “Giáo sư Tô rót nước cho em à?”

      Tô Mân Ngôn nén cười, làm như có việc gì, gật gật đầu.

      Diệp Tư càng quẫn, nhớ mang máng lúc mình tra tư liệu gọi rất lớn giọng: “Rót ly nước đến!”

      Đó là vì tưởng mình ở nhà.

      Tô Mân Ngôn nhìn bé ngượng đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nhịn được cúi đầu cười ra tiếng, vẫn còn quên trêu chọc: “ sao, tôi để ý.”

      Diệp Tư khóc ra nước mắt, tôi để ý đó, được ?

      Tô Mân Ngôn nhìn bé tỏ vẻ chán nản nhún vai, buông cái chén, : “ thôi, đến giờ ăn cơm chiều rồi.”

      Diệp Tư theo sau Tô Mân Ngôn, sực tỉnh từ cơn hốt hoảng mới phản ứng được, nhanh chóng : “Giáo sư Tô, em về nhà ăn cơm là được rồi.”

      Tô Mân Ngôn biết xấu hổ, hỏi: “Sao vậy? Vừa mới thoải mái sai sử tôi như vậy, giờ lại ngượng rồi? thôi, vì đáp tạ em giúp tôi sửa sang lại tư liệu, mời em ăn trả lễ ấy mà. Nếu tôi biến thành giảng viên đáng ghét chuyên bóc lột sinh viên sao.”

      Diệp Tư còn định chối từ, Tô Mân Ngôn nhún nhún vai: “ muốn để tôi thành giáo viên tồi sao?”

      Lúc ra ngoài gặp Đường Duyệt. thấy Diệp Tư theo sau Tô Mân Ngôn mặt đầy kinh ngạc. Tô Mân Ngôn này mặc dù mới đến bao lâu nhưng nổi bật quá mức, hơn nữa, bởi vì liên quan đến Diệp Tư nên đương nhiên Đường Duyệt ít nhiều cũng để ý. Tuy nhiên, cũng biết chuyện tình giữa Diệp Tư và Diệp Mạnh Giác nên chỉ cho đó là tin đồn vô căn cứ, lúc này xem ra Tô Mân Ngôn này có vẻ như có chút ý tưởng lạ à nha.

      Diệp Tư hướng về phía ra dấu hiệu gọi điện thoại, rồi ngoan ngoãn theo sau Tô Mân Ngôn, lên xe.

      Quán ăn hóa ra là chỗ Diệp Tư thường . Xuống xe xong, Diệp Tư nhìn khách sạn, : “Giáo sư Tô, rất phí tiền đó. ra ăn ở căn tin cũng được rồi mà.”

      “Sao thế? Sợ tôi mời nổi à? Tuy tôi nhiều tiền giống nhà em, nhưng chuyện mời khách ăn cơm thành vấn đề đâu.” Tô Mân Ngôn , kéo cửa ra, nghiêng người để cho Diệp Tư vào trước.

      Sau khi vào, như Diệp Tư nghĩ, lập tức liền gặp người quen.

      “Tiểu công chúa Diệp gia đây mà? Chú của cháu đâu?”

      Thanh quen thuộc truyền đến, Diệp Tư thầm than, biết ngay là gặp phải chú Tiểu Tần mà.

      Trong mắt Tần Vi Khiêm mang theo chút nghiền ngẫm, cười tủm tỉm nhìn Diệp Tư.

      “Chú Tiểu Tần.”

      Diệp Tư ngoan ngoãn gọi, rồi giới thiệu: “Đây là giáo viên của cháu, Giáo sư Tô Mân Ngôn.”

      “Giáo sư Tô, đây là bạn của chú em, Tần Vi Khiêm, ông chủ chỗ này.”

      Tần Vi Khiêm cười hì hì bắt tay với Tô Mân Ngôn: “ ra là Giáo sư Tô. Nghe danh nghe danh.”

      Tô Mân Ngôn cho là khách khí, lập tức : “Tần Tổng khách khí rồi. Tôi chỉ là thầy giáo, Tần tổng đừng quá.”

      Tần Vi Khiêm : “ quá, quá chút nào. Tôi ngưỡng mộ đại danh Giáo sư Tô của ngài lâu.”

      Hai ngày nay, đâu chỉ nghe từ miệng Trần Á cùng Diệp Mạnh Giác lần đại danh của vị Giáo sư Tô này mà thôi đâu. Tần Vi Khiêm cười híp mắt nhìn nhìn Diệp Tư, trong lòng thầm nghĩ, Diệp Mạnh Giác, công chúa của cậu sợ là bị người khác mượn đó nhé.

      Nhưng trước tiên, chưa biết công chúa của Diệp Mạnh Giác có bị người khác nhớ thương hay , chứ riêng cái danh của Diệp Mạnh Giác bị người ta mượn rồi. Diệp Mạnh Giác công tác ngày hôm trước hôm sau chuyện ngồi lê đôi mách giữa và Giang Lâm liền bay đầy trời.

      Diệp Tư cầm tờ tạp chí giải trí, người thanh niên trong ảnh là chú của sai, mà ôm, tuy rằng cúi đầu nhưng vẫn nhìn ra được đúng là Giang Lâm. Nghe năm đó này là “người đẹp” của Diệp Mạnh Giác, rất nhiều lần cùng với Diệp Mạnh Giác tới khắp các nơi. Tuy nhiên khi đó Diệp Tư còn , thắc mắc lắm với chuyện này.

      Về sau, sau khi Diệp Mạnh Giác kết giao với Dư Chi, liền truyền ra lời đồn như thế nữa.

      ai ngờ, lúc này ấy lại xuất trở lại trước mặt mọi người cách lừng lẫy, hơn nữa tin đưa có sách mách có chứng, cái gì mà lửa gần rơm, bạn trai lại vung tiền như rác, vì muốn làm vui lòng người đẹp mà đặt mua nhẫn kim cương có giá trời.

      Phải , Giang Lâm này cũng có chút tài năng, vốn dĩ tất cả mọi người đều tưởng rằng nhờ vào nhan sắc mà kiếm cơm, ai ngờ, từ bình hoa ban đầu thành công trở thành người có thực lực. Càng về sau còn chậm rãi chuyển hình thức hoạt động, lấn sân sang lĩnh vực sau màn ảnh. Nghe gần đây nhất ấy còn tự đạo diễn bộ phim trụ được ở rạp chiếu phim khá lâu.

      Diệp Tư buồn bực cầm bút vô thức vẽ loạn tạp chí. Tin đồn tung ra được vài tiếng rồi mà Diệp Mạnh Giác thậm chí ngay cả cú điện thoại cũng có gọi tới.

      Hừ! Hay quá hén, đúng là quà lớn ! Cực kỳ lớn.

      Diệp Tư tức giận nhét tạp chí vào trong thùng rác, cầm lấy di động.

      “Kiều Hoa Hoa, chị đây mời cưng dạo phố, quán rượu!”

      Kiều Hoa Hoa cúp điện thoại, quay qua với Trần Á: “Tiểu bánh bao bị kích thích! Muốn quán rượu!”
      thedarkPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 43:
      Edit: Nhan Nhan
      Beta: Khánh Linh
      thực tế, Diệp Mạnh Giác đau đầu vì chuyện này vô cùng. vốn Pháp mua nhẫn và vài món trang sức, sẵn đó đặt mua mấy bộ y phục để về dỗ Diệp Tư vui, nào biết, chẳng những dỗ được mà ngược lại còn biến mọi chuyện thành tệ hơn.

      Lúc tối nhận được điện thoại từ Tần Vi Khiêm, nghe tiếng cười đến vô cùng hả hê của Tần Vi Khiêm ở đầu kia điện thoại, Diệp Mạnh Giác biết ngay Tần Vi Khiêm có ý khoanh tay ngồi xem kịch vui. hận thể lôi ta từ trong điện thoại ra ngoài này đập vài cái.

      còn ấm ức nhóc con nghe lời, mới vừa ở cạnh là cùng họ Tô kia khách sạn ăn cơm ngay, vậy mà dám thề son thề sắt cam đoan nhìn người ta nhiều!

      Nghĩ tới nghĩ lui, quyết định về nhà sửa lại câu cú chút, phải là “ được nhìn nhiều” bởi nghe ra rất mơ hồ, mà phải là “ được nhìn” hẳn luôn!

      Ai mà ngờ, tình huống chuyển biến đột ngột, còn chưa kịp sửa bản thân gây ra xì căng đan rồi.

      Diệp Mạnh Giác nhìn tạp chí, mặt sắt lại, bấm điện thoại gọi choTần Vi Khiêm.

      Đầu kia điện thoại, giọng cười của Tần Vi Khiêm rất đáng đánh đòn.

      “Diệp Mạnh Giác, cậu còn mau về đây với công chúa , nghe Trần Á công chúa cáu kỉnh muốn quán rượu đó.”

      “Haiz, Diệp Mạnh Giác à, lá gan cậu lớn , dám mang Lâm nhi Pháp mua sắm hả? Ha ha ha, cậu xem, như thế phải cậu muốn tìm đường chết à? Còn Giáo sư Tô kia ấy mà, tớ cảm thấy Giáo sư Tô so ra tốt hơn cậu nhiều lắm, ha ha ha.”

      “Tớ nè, Diệp Mạnh Giác...”

      “Tần Vi Khiêm, cậu câm miệng chết à?”

      “Chết chứ, tuyệt đối chết! Bao lâu rồi tớ thấy được thái độ cam chịu của cậu? Hử?”

      “Tần Vi Khiêm, cậu câm miệng cho tớ, nghe tớ nè!”

      Diệp Mạnh Giác gầm lên giận dữ, Tần Vi Khiêm lập tức ngậm miệng, tuy nhiên vẫn còn tiếng cười khùng khục từ trong lỗ mũi phát ra. Câm miệng vẫn cười được như thường nha!

      “Lão Tổng của《Tinh đồ》dạo gần đây có chuyện gì đăng à, sao để chuyện này xảy ra? Tôi điện thoại cho ông ta, ông ta bắt.” Diệp Mạnh Giác , “Cậu hỏi thăm coi, xem kẻ nào muốn sống lâu vậy.”

      Tần Vi Khiêm bằng giọng cà lơ phất phơ: “Ha ha, ông ta giờ mà dám nhận điện thoại của cậu à? Bất quá tôi hỏi rồi. ra cũng khéo , nghe phóng viên nhà họ Pháp nghỉ phép, vô tình chụp được. Tuy nhiên cũng tốt, phải Lâm nhi tháng sau có bộ phim ra rạp đó sao, xem như đây là hình thức tuyên truyền . Chỉ biết cậu phải giải thích thế nào với công chúa thôi…”

      Diệp Mạnh Giác nghĩ nghĩ, : “Thôi quên , việc này cứ để vậy.”

      Cúp điện thoại, Diệp Mạnh Giác lo sợ bất an muốn gọi điện thoại cho Diệp Tư, nhưng lại sợ qua điện thoại giải thích được ràng lắm, nghĩ mãi chỉ thấy có nước nhanh chóng quay về mới được.

      Diệp Tư lôi Kiều Hoa Hoa dạo suốt buổi chiều mà vẫn thấy Diệp Mạnh Giác gọi về, đành thở phì phì tự mình gọi qua cho , ai ngờ lại gặp tắt máy. nào biết đâu vì Diệp Mạnh Giác vô cùng lo lắng nên chạy về.

      quán rượu thôi!”

      Sau khi uống vài ly rượu, hai nhóc bắt đầu chuyện càn rỡ.

      “Kiều Hoa Hoa, bình thường nhìn cậu rất khôn khéo, sao lại thua dưới tay Trần Á vậy? Sao? Cậu tớ nghe chút , cậu tốn bao nhiêu công phu rồi sao còn bắt được ấy vậy?”

      “Hừ! Cậu bắt được chú cậu giờ này có ngồi trong này uống rượu cùng tớ ?”

      “Uống ~ tớ nè, đừng chờ mong nữa, nhất định ta muốn cậu, muốn chỉ treo cổ thân cây ấy mà. Giáo sư Tô của chúng ta còn tốt hơn, cậu cứ dứt khoát dời mục tiêu, theo đuổi Giáo sư Tô của chúng ta . Với nhiệt tình và kiên định của cậu, nhất định là tóm được ngay.”

      Kiều Hoa Hoa nghĩ nghĩ, cười hắc hắc : “Tiểu bánh bao, rốt cục cậu cũng thông minh ra lần. là ý kiến hay đấy. Được rồi, tớ lập tức theo đuổi Giáo sư Tô. Gọi điện thoại, giờ gọi ngay !”

      Sau khi Tô Mân Ngôn nhận được điện thoại, nghe giọng các ngà ngà say, sợ hai gặp chuyện may nên vội vàng chạy tới.

      Ngay lúc Tô Mân Ngôn tìm được Diệp Tư và Kiều Hoa Hoa Trần Á vốn núp bên rốt cục nhịn được liền qua phía các . nghe các muốn quán rượu nên nãy giờ vẫn theo đuôi phía sau, sợ hai người nhất thời uống nhiều lại hồ đồ bất chấp mà xảy ra chuyện.

      Lúc Tô Mân Ngôn vừa xuất , liền hoảng, biết ta hẳn là quen biết với hai nhóc kia, và nếu lầm ta phải là cái vị Giáo sư Tô gần đây lúc nào cũng được Kiều Hoa Hoa luôn miệng nhắc đến kia.

      Tô Mân Ngôn nhận ra Trần Á, nhìn gật đầu chào, : “Tiên sinh, ngại quá, các ấy uống nhiều, tôi nghĩ tôi phải mang các ấy thôi.”

      Khóe miệng Trần Á co quắp chút, mang hai nhóc này ? cho là ai vậy?

      chỉ chỉ Kiều Hoa Hoa : “ ngại, bé này là em tôi.”

      Trần Á xong, huých Kiều Hoa Hoa cái, “Kiều Họa Họa, chuyện.”

      Kiều Hoa Hoa nhìn nhìn , vung cánh tay lên: “ là ai vậy? biết.”

      Trần Á lập tức lạnh mặt, híp mắt nhìn Kiều Hoa Hoa, từng chữ : “Em xem là ai?”

      Bất đắc dĩ, cái mặt lạnh của chả có điểm uy hiếp nào.

      biết!”

      Kiều Hoa Hoa cũng nhìn cái nào, chuyển qua hướng Tô Mân Ngôn ngây ngô cười: “Giáo sư Tô, thầy đẹp trai!”

      Tô Mân Ngôn nhìn Trần Á gật đầu, mỗi tay lôi , chuẩn bị ra ngoài.

      Trần Á đen mặt, ngăn lại trước mặt , lúng túng xuất chứng minh thư ra: “Thẻ căn cước của tôi, chắc vậy là đủ chứ.”

      Tô Mân Ngôn nhìn lướt qua: “Ngại ghê, học trò của tôi họ Kiều, hình như họ của tiên sinh giống như vậy?”

      kế.”

      Tô Mân Ngôn thản nhiên nhìn , “Xem ra học sinh Kiều Họa Họa cũng muốn cùng với , thời buổi này trai cầm thú cũng có rất nhiều.”
      (Nhan: này hay nga~ ha ha ha…. Cầm thú ca ca….đen mặt chưa Trần Á????)

      Diệp Tư bật cười hì hì, “ Trần, trai cầm thú kìa, ha ha, vậy hóa ra Kiều Hoa Hoa thích cầm thú à?”

      xong, lại nghĩ nghĩ, “Tuy nhiên sao, dù sao Kiều Hoa Hoa giờ cũng cần nữa, Kiều Hoa Hoa giờ thích Giáo sư Tô rồi, Hoa Hoa hả?”

      Trần Á nghe vậy sắc mặt càng khó coi hơn. nhìn Kiều Hoa Hoa ngây ngô cười với Tô Mân Ngôn, nỗi sợ hãi chậm rãi bò lên trong lòng. Mấy năm nay phải biết tâm tư của Kiều Hoa Hoa, nhưng vẫn cho là mình làm vậy mới đúng. vẫn muốn đẩy ra, nhưng đến lúc cần nữa mới biết được, thể .

      dám tưởng tượng, nếu quấn quít bên cạnh mỗi ngày trôi qua như thế nào. dám tưởng tượng, trước đây phải gả cho giờ đứng bên cạnh người đàn ông khác như thế nào.

      Mặc kệ ích lợi gia tộc, mặc kệ mâu thuẫn tranh chấp gì đó giữa người lớn, chính mình nhận định ấy, nghĩ phải bảo vệ cho tốt, có lẽ chưa nhận ra điều này đâu.

      “Kiều Họa Họa.” mềm giọng , “ Trần Á đây.”

      Kiều Hoa Hoa kinh ngạc nhìn , nước mắt chậm rãi lăn xuống, câu gọi “ Trần Á” này đợi rất nhiều năm. Từ khi mẹ gả vào Trần Gia, luôn bắt phải kêu “” chứ được thêm hai chữ Trần Á. Mà vì giận dữ nên cũng kêu “”, chỉ gọi thẳng tên Trần Á.

      Ba chữ “ Trần Á” này như gợi lại khoảng thời gian tốt đẹp bị chôn sâu vào trong ký ức của , vốn tưởng rằng đời này cũng trông mong được lục lại và lôi chúng ra nữa.

      Trần Á.” chu miệng, giang hai tay ra, “ Trần Á, ôm ôm.”

      Trần Á, ôm ôm.” Trong ký ức kia, vươn hai tay trắng noãn như ngó sen làm nũng với .

      May mắn, vẫn còn kịp.

      Trần Á tiến lên bước, ôm Kiều Hoa Hoa vào trong ngực.

      “Kiều Họa Họa.” cúi đầu gọi , mặc kệ có nghe hoặc nhìn thấy hay , miệng vẫn kêu, “Kiều Họa Họa.”

      Kiều Hoa Hoa níu chặt áo trước ngực , từ trong ngực ngưỡng mặt nhìn lên, nhìn thấy đôi con ngươi lấp lánh lộng lẫy như sao của thâm tình nhìn , khóe miệng khỏi co rúm lại, kiễng chân, nhắm ngay bờ môi của mà hôn lên.

      Trần Á lập tức thẳng băng thân mình, đầu óc đột nhiên trống rỗng, tới khi phản ứng kịp mặt Kiều Hoa Hoa đầy vẻ thỏa mãn vì trộm được đồ ngon ngọt, cười hì hì nhìn .

      Nhóc con!

      tay Trần Á cố định đầu Kiều Hoa Hoa, nhắm ngay môi của mà phủ môi lên, thập phần khí phách mà hôn xuống.
      Nhóc con! Xem em còn dám kiêu ngạo !
      (Nhan: hai người hôn nhau tới bao giờ a??? tôi còn chưa có ăn cơm a……T^T)

      Cái hôn này, hôn mãi đến khi cả người Kiều Hoa Hoa mất hết sức lực, hơi thở cũng sắp bị nghẹn chết, Trần Á mới hơi rời đôi môi tươi đẹp của , “Xem lần sau em còn dám !”

      Hai mắt Kiều Hoa Hoa đẫm lệ mông lung nhìn , thào : “ dám, Trần Á thích chủ động, nên em cũng dám làm cái gì, chờ đến.”
      (Nhan: *đen mặt* =_____=!!!)

      Trần Á nghe vậy khóe miệng run rẩy chút, thích chủ động đúng rồi, liền lấn người lên, lại thêm nụ hôn dài.

      Diệp Tư và Tô Mân Ngôn sớm còn ở đây. Từ lúc Kiều Hoa Hoa chủ động hôn, Tô Mân Ngôn liền lấy tay che cái miệng há hốc của Diệp Tư, dẫn ra khỏi quán rượu.

      Ra ngoài quán rượu, bị gió đêm lành lạnh thổi hồi, Diệp Tư mới chậm rãi tỉnh táo lại. Các vốn dĩ cũng uống nhiều lắm, chỉ muốn mượn rượu càu nhàu, phun ra hờn dỗi trong lòng mà thôi.

      “Chuyện này, ngại quá, Giáo sư Tô.” Diệp Tư lúng túng , “ ra Kiều Hoa Hoa muốn gọi thầy tới, cho nên mới điện thoại cho thầy. ngờ là, chuyện đó… cái đó…, ha ha.”

      Tô Mân Ngôn thờ ơ: “ sao, bất quá tôi đến rồi, cứ coi đó như là tác thành cho chuyện tốt .”

      “Dạ.” Diệp Tư gật đầu: “Đúng vậy. Kiều Hoa Hoa thích Trần rất nhiều năm rồi, ấy từ thích ấy.”

      Hai người lại tiếp vài bước, Tô Mân Ngôn mới hỏi: “Giờ tiếp, hay là tôi đưa em về nhà?”

      cần đâu ạ.” Diệp Tư vội vàng chối từ, “Em tự bắt xe về là được rồi ạ.”

      “Vậy sao được?” Tô Mân Ngôn , “ trễ thế này, tôi lo khi em về mình, vả lại, em có uống rượu. thôi, tôi đưa em về.”

      Dưới chỉ dẫn của Diệp Tư, Tô Mân Ngôn lái xe đến trước cửa nhà Diệp Tư.

      “Đúng là biệt thự rất đẹp.” Tô Mân Ngôn cảm khái, “ gian tốt, trong viện cũng được bố trí xinh đẹp.”

      Diệp Tư vừa cởi dây an toàn ra, vừa : “Quy hoạch trong viện mười mấy năm hề thay đổi, do mẹ em và em cùng nhau bố trí lúc trước.”

      Diệp Tư mở cửa xe, nhìn Tô Mân Ngôn: “Giáo sư Tô vào trong ngồi chút .”

      Tô Mân Ngôn muốn chối từ, Diệp Tư : “Em mời thầy uống ly cà phê, vừa mua được loại cà phê này mấy hôm. Tuy nhiên, nếu thầy thích nước trái cây, em cũng có thể mời thầy uống nước trái cây.”

      Xuống xe, Tiểu Suất từ trong viện ngoắt ngoắt cái đuôi chạy tới mừng.

      Diệp Mạnh Giác chạy về đến nhà thấy bức tranh ấm áp hài hòa như thế, nở nụ cười duyên dáng bưng ly cà phê đưa cho thanh niên ngồi sofa, ngay cả Tiểu Suất luôn hung hãn cũng nhàng phe phẩy cái đuôi, ngoan hiền ghé vào bên chân người thanh niên đó.

      Nghe thấy tiếng mở cửa phòng khách, Diệp Tư quay đầu nhìn, nhàn nhạt : “Chú về rồi.”

      Trong lòng Diệp Mạnh Giác cứng lại, từ khi nào nhóc con lại giọng lãnh đạm như thế với mình?

      Tô Mân Ngôn thấy người tiến vào, biến sắc, đứng lên.

      “Chú, đây là thầy giáo của người ta, Giáo sư Tô Mân Ngôn.”

      Diệp Tư còn chưa dứt lời, Diệp Mạnh Giác thay xong giày, nhanh chóng tiến lại, bắt tay cùng Tô Mân Ngôn, nhiệt tình : “Giáo sư Tô đúng ? Nghe danh lâu. Tôi ngày nào cũng nghe bé khen ngài đấy.”

      Tô Mân Ngôn khách khí : “Diệp Tổng, ngài khách khí rồi. Người câu kính ngưỡng lâu phải là tôi mới đúng. Diệp Tổng tuổi còn trẻ mà đầy hứa hẹn, làm việc quyết đoán, tôi bội phục thôi.”

      quá, quá rồi.”

      Sau khi hai người hàn huyên vài câu, Tô Mân Ngôn đứng dậy cáo từ.

      Diệp Tư đưa Tô Mân Ngôn ra cửa quay về, bước vào nhà đầu tiên. Tiểu Suất cũng ngoắt ngoắt cái đuôi muốn theo vào lại bị Diệp Mạnh Giác kéo lại, “Mi có khí phách dám bán nước cầu vinh, thừa dịp ta có ở nhà theo địch phản quốc. , phạt mi đêm nay ngủ ở nhà , được vào nhà.”

      Tiểu Suất uất ức gầm gừ hai tiếng, cụp đuôi tránh sang bên.

      (Nhan: Ha ha ha, rốt cục bạn học Kiều Hoa Hoa của chúng ta cũng hốt được cầm thú ca ca… chúc mừng chức mừng…)
      thedarkPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :