1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bùi Sơ Ảnh - Lục Xu (Full +4PN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 10

      Sau nhiều lần đọc được tin tức kia mặt báo, cuối cùng Sơ Ảnh chịu được. lao ra khỏi nhà, bắt taxi đến công ty của Cố Diễn Trạch.

      Đứng dưới tòa nhà cao chót vót, bỗng thấy mình bé. đến đây làm gì? Định gì với và với tư cách gì?

      chẳng có tư cách gì hết, chẳng có thân phận nào hết.

      lững thững bộ dọc đường, người qua người lại ai cũng đều vội vàng. trước giờ luôn biết, Thâm Hạ là thành phố cho phép nước mắt rơi. Bởi vì, trong khi bạn rơi lệ, trong khi bạn còn chưa cất bước, thành phố phát triển với tốc độ như vũ bão này đào thải bạn.

      Còn sao?

      Bất chợt, phát ra, cuộc sống của mình dường như luôn xoay quanh Cố Diễn Trạch. có bất kì thú vui nào, có bất kì người bạn nào, càng có nơi nào muốn . Thứ duy nhất có chỉ là người đàn ông ấy.

      Sơ Ảnh ngẩng đầu, chợt cảm thấy ngay cả bầu trời cũng lạ lẫm quá. Nơi này, vốn dĩ thuộc về .

      muốn làm gì đó để thay đổi. Thế nhưng, đến tối, lại điên cuồng mà nhét vào bụng những thứ thiếu dinh dưỡng kia, rồi lại căm giận chính mình vì tự khống chế được bản thân. chỉ có việc này, mà còn vô vàn những việc khác nữa, vì sao? Vì sao luôn mất kiểm soát.

      Tất cả những thứ này, đều là do tự gây nên.

      đâu?”.

      Sơ Ảnh lên chiếc taxi, nghe tài xế hỏi vậy, hơi ngây người.

      “Cho tôi đến bệnh viện tốt nhất, ý tôi là… Bệnh viện điều trị tâm lí”.

      Tài xế hỏi gì thêm, cũng tỏ thái độ gì.

      Xe dừng trước cổng bệnh viện, Sơ Ảnh trả tiền rồi vào trong. Sau khi hỏi thăm y tá ngồi rảnh rỗi, thẳng lên khoa tâm lí ở tầng hai.

      Vừa bước vào phòng, Sơ Ảnh liền nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở bàn làm việc. lùi ra theo phản xạ, nhìn lại bảng tên bên ngoài cửa phòng cho chắc, mới lại vào. Hoàn toàn thể trách được, người đàn ông kia thoạt nhìn chẳng giống bác sĩ tâm lí chút nào.

      Hàng Vĩnh Tịch bị hành động của làm cho buồn cười. Tuy rằng đây chẳng phải lần đầu tiên bị người ta hoài nghi, nhưng lần này ràng giống, bởi vì lúc nhìn thấy Sơ Ảnh, cũng cho rằng vào nhầm phòng.

      “Chào , tôi là bác sĩ tâm lí của Bệnh viên Nghê Giai. Xin hỏi có thể giúp gì được ?”. Hàng Vĩnh Tịch mỉm cười lên tiếng.

      Ấn tượng đầu tiên của Sơ Ảnh về người đàn ông này lại là: Răng ta trắng.

      nhìn ta rồi hỏi: “ là bác sĩ?”.

      Hàng Vĩnh Tịch quen với chuyện này nên hề cáu giận, ngược lại còn tỏ ra nhẫn nại giải thích. Sau đó, chợt cảm thấy kì lạ. Bình thường, rất ít người đến nơi này, những người bình thường càng muốn đến.

      “Tôi đến xin tư vấn chút”. Sơ Ảnh cúi đầu .

      “Rất vui được giúp ”.

      “Nếu…”. Sơ Ảnh nhìn người đàn ông trước mặt, nhấn mạnh lần nữa: “Tôi nếu là nếu”.

      “Vâng”. Hàng Vĩnh Tịch tỏ ra phối hợp.

      “Nếu người luôn thèm ăn, luôn cảm thấy ăn no, lúc nào cũng muốn ăn nhiều… Như vậy… Có phải bị bệnh ?”.

      Nét mặt Hàng Vĩnh Tịch trở nên nghiêm túc: “Nếu tôi hiểu sai ý đó là ăn uống quá độ?”.

      “Nếu nghiêm trọng hơn chút sao?”.



      Đó là lần đầu tiên Hàng Vĩnh Tịch gặp Bùi Sơ Ảnh. Lúc ra cụm từ “ăn uống quá độ”, có phần hoảng loạn. thừa nhận, mình có mang theo chút tình cảm riêng tư để tiếp cận nhìn qua có phần đơn giản nhưng thực ra lại là câu đố bí này.

      Hàng Vĩnh Tịch dùng rất nhiều phương thức để giúp đỡ Sơ Ảnh, nhưng hiệu quả mấy ràng. hơn ai hết, mắc chứng kén ăn và thèm ăn luân phiên. Loại bệnh này thuốc nào chữa khỏi, cách khác, đây hoàn toàn là vấn đề riêng tư của bệnh nhân, kiểu bệnh tâm lí.

      cũng phát , Sơ Ảnh muốn đề cập tới nguyên nhân.

      Sau khi hai người họ tiếp xúc được thời gian, Hàng Vĩnh Tịch chủ động hẹn gặp Sơ Ảnh.

      “Gần đây có tốt hơn ?”.

      gật đầu, sau đó hỏi: “Có chuyện gì sao?”.

      “Có thể cho tôi biết nguyên nhân…”.

      cần ta hết, Sơ Ảnh hiểu ta muốn biết chuyện gì.

      “Tôi từng có người bạn trai. ấy tài giỏi, gia thế cũng rất tốt”.

      “Sau đó?”. Hàng Vĩnh Tịch rất tò mò, lập tức hỏi.

      Ánh mắt Sơ Ảnh trở nên xa xăm: “ ấy còn nữa rồi”.

      “Vì ra của ấy, khiến thể chấp nhận, cho nên mới…”.

      phải”. phủ định, “Thực ra cái chết của ấy là do lỗi của tôi. Tôi hề cố ý, đấy. Tôi ngờ ấy lại mở chiếc hộp đó ra. Tôi hề biết quan hệ giữa hai người họ. Tôi ngờ kết quả lại thành như vậy. Hôm đó mưa to, rất to. ấy đứng trước mặt tôi, rằng, nếu đây là những gì tôi muốn ấy tác thành cho tôi. Tôi ngờ ấy chết…”.

      Hàng Vĩnh Tịch vỗ vai , an ủi: “Mọi chuyện qua rồi, đều trở thành quá khứ rồi”.

      “Tôi muốn, muốn”.

      “Tôi hiểu”. Hàng Vĩnh Tịch tiếp tục an ủi Sơ Ảnh, đợi đến khi thấy dần dần bình tĩnh rồi, mới hỏi tiếp: “Trong hộp đó có cái gì? Vì sao nhìn thấy nó, ta lại…”.

      Hàng Vĩnh Tịch hết, bởi vì lúc này, Sơ Ảnh bỗng nhìn bằng ánh mặt tuyệt vọng.

      tìm ra nguyên nhân căn bệnh của . thở dài, việc đó, và người đàn ông đó chắc chắn là nút thắt trong lòng . Chỉ cần cởi nó ra, hoàn toàn có thể sống cuộc sống bình thường.

      Hàng Vĩnh Tịch thường xuyên hẹn Sơ Ảnh ra ngoài, bởi vì biết có bạn bè, có người nhà, điều này hoàn toàn có hại đối với . phủ nhận, mình giúp Sơ Ảnh cũng là vì có tâm tư riêng.

      Hôm nay, đưa dạo ở quảng trường sầm uất nhất Thâm Hạ. Ánh mắt chứa đầy xa lạ của khiến nhận ra, điều này rất cần thiết.

      Chỉ có điều, được mấy vòng, Hàng Vĩnh Tịch chợt nhận ra biểu của có phần khác lạ.

      “Sao thế?”.

      đừng theo em nữa”. Đột nhiên thái độ của khác hẳn.

      “Em sao thế?”.

      Sơ Ảnh trả lời, mà vội vàng bỏ chạy.

      Hàng Vĩnh Tịch mơ hồ cảm nhận được muốn làm gì, vội vàng chạy theo.

      Sơ Ảnh vào siêu thị, mua rất nhiều đồ ăn.

      Hàng Vĩnh Tịch điên cuồng tìm , nhìn thấy nhét rất nhiều đồ ăn vào miệng, vội vàng chạy đến ngăn cản.

      được làm thế”.

      “Đưa trả em…” Sơ Ảnh đứng bật dậy muốn cướp lại đồ ăn.

      Hàng Vĩnh Tịch đè hai bả vai xuống: “Tin , em hề đói, đấy, em đói…”.

      “Đói, em đói, em rất đói…”. nhìn Hàng Vĩnh Tịch bằng ánh mắt tội nghiệp.

      Hàng Vĩnh Tịch như bị sét đánh, cảm giác quen thuộc ấy lại quay về. chậm rãi hạ túi đồ ăn xuống, Sơ Ảnh vội giằng lấy, bỏ miếng lớn vào miệng.

      “Chậm thôi…”. Hàng Vĩnh Tịch lo lắng , vội vàng mở chai nước đưa cho : “Uống chút nước ”.

      Sơ Ảnh uống ngụm lớn, hết gần nửa chai.

      Hàng Vĩnh Tịch dám nhìn bộ dạng lúc này. Người con vốn phải được nâng niu trong lòng bàn tay vì sao lại sống chật vật như thế?

      nhìn như năm xưa nhìn Tiểu Ly. ngồi xuống ôm lấy , giúp điều chỉnh lại quần áo xộc xệch, lau chút đồ ăn còn dính miệng .

      “Có phải em bây giờ rất đáng sợ ?”. Hồi lâu, Sơ Ảnh mới lên tiếng.

      Hàng Vĩnh Tịch kéo dậy, thở dài: “, em lúc nào cũng rất đẹp”.

      Chẳng hiểu sao, thấy tay mình run lên. Nghĩ tới những khi ở nhà mình, phải đối mặt với rất nhiều lần mất kiềm chế, ăn như hổ đói, đau đớn tột cùng mà có người bên cạnh, chợt thấy tim mình đau nhói.

      Muốn duy trì tâm trạng thư thái, Hàng Vĩnh Tịch càng thường xuyên hẹn ra ngoài chơi, khi đưa họp lớp với mình, khi đưa tham gia vài buổi thảo luận gì đó, rảnh rỗi đưa mua sắm.

      Khi được Hàng Vĩnh Tịch đưa đến trung tâm thương mại. Sơ Ảnh lấy làm lạ hỏi: “Em nghe đàn ông rất ghét đưa phụ nữ mua sắm. Sao lại khác?”.

      “Thế à? chưa nghe thế bao giờ”.

      “Ừ, em nghe đám bạn than thở nhiều lắm”.

      Hàng Vĩnh Tịch cười: “Có lẽ vì em phải bạn nên mới thấy phiền”.

      Lí luận kiểu gì thế này?

      Có điều, Sơ Ảnh vẫn rất vui vẻ, dù mấy thích mua sắm. Từ khi đến Thâm Hạ, chưa từng lần , hơn nữa, cũng sợ lạc đường.

      “Sao em chỉ chọn màu xanh lá cây thế?”. Hàng Vĩnh Tịch tò mò hỏi.

      “Em thích màu xanh lá cây”.

      “À”. Hàng Vĩnh Tịch nhướng mày.

      “Màu xanh lá cây biểu cho sức sống tràn đầy”.

      lắc đầu cười. dạo vòng, : “ ăn gì nhé?”.

      vốn nhạy cảm với chữ “ăn”, nhưng lúc này hồn nhiên : “Em đói”.

      thêm lát, Hàng Vĩnh Tịch nhìn thấy chiếc váy màu xanh rất đẹp, định quay sang gọi thấy đứng ngây ngốc nhìn về phía.

      tới bên cạnh , nhìn theo hướng nhìn. đôi nam nữ chọn trang phục, có vẻ nhút nhát, người đàn ông kia nếu nhớ nhầm chính là Cố Diễn Trạch. Vậy bên cạnh ta là…

      Hàng Vĩnh Tịch tò mò hỏi: “Sao thế? Đó là giám đốc Bắc Thần, ta hình như kết hôn, kia thoạt nhìn có vẻ…”.

      “Em đói rồi, mình ăn thôi”.

      Sơ Ảnh ngồi ghế, lặng yên nghe tiếng đồng hồ chạy. Rốt cuộc cửa phòng cũng mở ra.

      Cố Diễn Trạch cũng nghĩ còn thức: “Sao em chưa ngủ?”. vừa thay dép vừa hỏi .

      Sơ Ảnh nhìn , hỏi: “Gần đây bận lắm à?”.

      “Ừ. Công ty nhiều việc, về sau em cứ ngủ trước !”. đoạn, cầm áo ngủ vào phòng tắm.

      Trước kia, câu chuyện luôn dừng ở đây, hai người tiếp tục cuộc sống bình thường. Nhưng hôm nay…

      “Nhiều việc?”. Sơ Ảnh đứng dậy: “Vậy ư?”.

      khựng lại: “Ý em là gì?”.

      nghĩ em có ý gì?”.

      Cố Diễn Trạch mỉm cười: “Sao? Nhàn rỗi quá có việc gì làm nên muốn quản lí rồi à?”.

      đừng đánh trống lảng”.

      “Thế em muốn gì? Chẳng lẽ hiểu lầm ý em? Nhưng vẫn phải cho em biết, em có tư cách gì ? Dùng thân phận gì ?”.



      Có lần ắt có lần hai. Dần dà, hai người bắt đầu cãi vã ngày nhiều. Lí do muôn màu muôn vẻ, lúc tới đón chậm vài phút, lúc bắt dự tiệc tùng, thậm chí có những khi cãi nhau chẳng vì nguyên nhân gì.

      kiên nhẫn của bị bào mòn.

      nóng nảy của ngày lớn.

      Tuy nhiên, trước mặt người ngoài, họ luôn biểu đôi vợ chồng hòa thuận.

      Từ cái hoàn mĩ ban đầu đến cái khiếm khuyết tại, tất cả là do số phận.

      biết ra khỏi nhà lúc nào, nhưng biết mình vẫn chưa ngất , vẫn còn chút cảm giác. Căn nhà trống trơn chỉ còn lại mình .

      Sơ Ảnh chật vật rời giường, vào phòng tắm. Nếu phải người dính mùi rượu có lẽ tưởng mọi chuyện đều là ảo giác, tưởng chưa từng trở về. đứng trước gương, tóc rối bù, ánh mắt mệt mỏi, gương mặt hốc hác tiều tụy.

      bất chợt đập tay vào gương, đau đớn khiến cảm nhận được thực tại. sống, sống, nhưng vì sao lại khốn khổ đến thế?

      Thân thể của chậm rãi ngã khuỵu xuống đất.

      Sau hôm đó, Cố Diễn Trạch hề về nhà. Sơ Ảnh nghĩ, như vậy cũng tốt, mỗi người sống cuộc sống riêng, ai đả động tới ai.

      Nhận điện thoại của Hàng Vĩnh Tịch, Sơ Ảnh lập tức ra khỏi nhà. Tới nơi hẹn, ngẩng đầu nhìn thấy đứng cạnh vòi phun nước công cộng. mỉm cười nhìn .

      “Đợi em lâu chưa?”. Sơ Ảnh áy náy hỏi.

      vừa đến thôi”. Hàng Vĩnh Tịch : “Chưa ăn cơm phải , mời em ăn nhé!”.

      khách khí như vậy làm gì. Để em mời , giúp em nhiều rồi”.

      “Đấy đều là những việc bác sĩ nên làm mà. Em tình cờ gặp được , như thế có được coi là có duyên ?”.

      Sơ Ảnh ngây người: “ tin vào duyên phận à?”.

      “Thế em có tin nhất kiến chung tình ?”. Hàng Vĩnh Tịch tinh ý nhận ra ánh mắt của thoáng hoảng hốt khi nghe tới bốn chữ đó. “Em từng nhất kiến chung tình hả?”. cố gắng bằng giọng vui đùa.

      “Giờ chúng ta đâu ăn?”. Sơ Ảnh hỏi.

      Hàng Vĩnh Tịch thầm thở dài, trả lời mà chuyển sang chuyện khác, đó có phải cách trả lời khác hay ?

      “Ăn đồ Nhật Bản nhé?”. hỏi.

      “Được”.

      Vào nhà hàng, Hàng Vĩnh Tịch chăm chú quan sát . ăn rất chậm, hề nôn nóng. Bỗng nhớ tới lần đầu tiên Sơ Ảnh tới tìm mình, vẻ mặt nặng nề tâm , nhưng chỉ tình hình chứ chịu đề cập tới nguyên nhân. gặp rất ít trường hợp như thế, chủ động tới bệnh viện tâm lí mà lại muốn quá nhiều. trẻ đẹp lẽ ra phải nhận được rất nhiều thương chiều chuộng, chứ phải sống trong u buồn như vậy.

      Cảm nhận được ánh mắt quan sát mình, Sơ Ảnh : “Giờ em còn ăn uống quá độ và mất kiềm chế nữa rồi!”.

      Chỉ có mấy chữ đơn giản, nhưng khi ra lại có cảm giác như mình vừa trải qua trận phong ba bão táp. Ngay cả cũng dám tin mình từng có quãng thời gian bày đồ ăn vặt khắp mọi ngóc ngách trong nhà, thậm chí cả phòng tắm cũng tha, bất cứ lúc nào cũng có thể vớ lấy thứ gì đó nhét vào miệng, giống như trong dạ dày nuôi con côn trùng, ăn bao nhiêu, nó liền ăn bấy nhiêu, khiến bao giờ cảm thấy nó. Hậu quả chính là, ngừng lao vào WC mà nôn.

      Quãng thời gian đó, chẳng những cơ thể bị hành hạ mà ngay cả tinh thần cũng chịu áp lực. Mỗi đêm, đến gặp cơn ác mộng ấy, nó chân thực đến nỗi tưởng tồn tại của bản thân là sai lầm.

      May mà gặp được Hàng Vĩnh Tịch.

      “Vậy là tốt rồi”. Hàng Vĩnh Tịch cười , sau đó bắt đầu ăn.

      “Lúc này bảo có việc quan trọng muốn với em, chuyện gì thế?”.

      “À, em có nghĩ tới chuyện làm ? Bệnh viện chỗ thiếu chân quản lí hồ sơ, em có hứng thú ?”.

      “Bệnh viện? Nhưng em học Báo chí, sợ là làm được”.

      “Công việc cũng đơn giản thôi, cầu chuyên ngành. giới thiệu cho em đương nhiên phải phù hợp mới dám chứ”.

      “Vậy em cảm ơn ”. Sơ Ảnh tươi cười .

      cần cảm ơn, chỉ gặp dịp giới thiệu cho em thôi”.

      “Dù sao em vẫn phải cảm ơn, bữa cơm này em mời ”.

      Hàng Vĩnh Tịch gì thêm, nhưng lúc ra thanh toán, thủ thỉ bên tai : “Em làm vậy khiến mất mặt”, sau đó là người trả tiền.

      quên bộ dạng gật đầu nửa hiểu nửa của khi đó. Chỉ có điều, cảm thấy đằng sau vẻ hồn nhiên ấy của lại là tâm hồn chất chứa vô số vết thương.

      Sau đó, vì muốn cảm ơn Hàng Vĩnh Tịch, Sơ Ảnh kiên quyết mời xem phim. Đây là bộ phim Hồng Kông khá cũ.

      “Hay lắm à?”. Hàng Vĩnh Tịch hỏi .

      “Em thấy rất cảm động”.

      “Ừ, ngoài đời làm gì có người đàn ông nào vì tình cảm mà từ bỏ nghiệp. Chẳng qua thực quá tàn khốc nên người ta mới xem loại phim này để thỏa mãn lòng mình mà thôi”.

      “Em về cái đó”.

      “Thế cái gì?”.

      “Nam chính với nữ chính: muốn kiếm được chiếc vỏ sò đẹp nhất để cầu hôn em”.

      Có người từng , tìm chiếc vỏ sò đẹp nhất thế giới này cho em.

      Hàng Vĩnh Tịch hiểu lắm, nhưng cũng hỏi gì thêm. Ra khỏi rạp, nhìn đồng hồ: “Muộn thế này rồi, người nhà em liệu có lo lắng ?”.

      Sơ Ảnh chỉ cười mà đáp.

      cùng nhau mấy lần, Hàng Vĩnh Tịch biết rất tính , thích để người khác đưa về nhà, vì thế lần nào cũng chỉ đứng nhìn lên xe buýt.

      Ngày đầu tiên làm, Sơ Ảnh có chút rụt rè, vì rất lâu rồi làm. Ngồi xe buýt đến bệnh viện Nghê Giai, thấy Hàng Vĩnh Tịch đứng chờ mình ngoài cửa.

      “Chờ em lâu chưa?”.

      nhìn đồng hồ rồi : “Mới nửa tiếng thôi”.

      Hả? Lâu vậy ư?

      “Xin lỗi, lại làm phiền rồi”. Sơ Ảnh cười.

      “Đùa em đấy, vừa mới ra thôi”.

      Hàng Vĩnh Tịch trước dẫn đường. Bệnh viện này rất lớn, chẳng khác nào những tòa nhà cao cấp dành cho những kẻ nhiều tiền.

      “Nghe bệnh viện này xây dựng dành cho giới quí tộc, những người tới đây đều là người giàu phải ?”.

      “Chẳng lẽ em cũng muốn quen biết người giàu à?”. làm bộ tò mò.

      làm gì có ai chê tiền?”. .

      tưởng em coi tiền chẳng ra gì chứ”.

      “Bị em lừa rồi, thất vọng ?”. Sơ Ảnh cười.

      “Thất vọng gì chứ, cũng là người như thế mà!”.

      Sơ Ảnh định thêm hai người bước vào căn phòng, Hàng Vĩnh Tịch giới thiệu: “Chị Lan, đây là Bùi Sơ Ảnh, em nhắc qua với chị”.

      Người phụ nữ tên Lan kia liếc nhìn Sơ Ảnh cái rồi quay sang cười đầy ý với Hàng Vĩnh Tịch: “Cậu cứ mang ấy đến là được”.

      “Vâng”. Hàng Vĩnh Tịch thản nhiên đáp.

      Từ ánh mắt chị Lan nhìn Hàng Vĩnh Tịch, Sơ Ảnh cũng ngờ ngợ đoán ra thân phận của Hàng Vĩnh Tịch ở bệnh viện này hề đơn giản chỉ là bác sĩ tâm lí. Chỉ có điều, mấy tò mò về đời tư của người khác.

      Hàng Vĩnh Tịch đưa tới phòng hồ sơ: “Tiểu Tinh, xem đưa ai tới cho em này”.

      Vừa nghe giọng của Hàng Vĩnh Tịch, Tiểu Tinh ngồi trước bàn máy tính liền đứng bật dậy: “Bác sĩ Hàng”, sau đó quan sát Sơ Ảnh.

      “Từ hôm nay ấy làm việc cùng em, em nhớ giúp đỡ ấy”. Hàng Vĩnh Tịch tươi cười giới thiệu. Xong xuôi, mới quay về phòng làm việc của mình.

      Lúc này, Tiểu Tinh mới lên tiếng: “Bảo sao Hàng tích cực đề cử chị như thế, hóa ra là mĩ nữ. Nếu là em em cũng xuống tay từ lâu rồi”.

      “Em hiểu lầm rồi, chị và ấy…”.

      Tiểu Tinh khoát tay: “Biết rồi biết rồi”.

      nàng đưa cho Sơ Ảnh bộ quần áo và : “Bác sĩ Hàng bảo em chuẩn bị cho chị, chị thay ”.

      Quả nhiên công việc rất đơn giản, chỉ là lưu trữ hồ sơ giấy và nhập dữ liệu bệnh án vào máy tính. Làm bệnh án điện tử khá nhàn, nhưng sắp xếp và phân loại hồ sơ giấy phiền phức hơn.

      “Chị và Hàng quen nhau thế nào?”. Tiểu Tinh hỏi.

      “Chị là bệnh nhân của ấy”.

      Tiểu Tinh nghe thế liền hiểu ra ngọn ngành, Hàng Vĩnh Tịch là bác sĩ tâm lí, Sơ Ảnh là bệnh nhân tất nhân

      Tiểu Tinh nhanh chóng chuyển chủ đề: “Y tá trong viện này rất đáng thương”.

      “Vì sao?”.

      “Vì bạch mã hoàng tử trong lòng họ đều là hoa có chủ rồi”. Tiểu Tinh thờ ơ .

      Sơ Ảnh chỉ cười, biết mình có giải thích cũng ai tin.

      “Bác sĩ Hàng rất được lòng mọi người phải ?”.

      “Đương nhiên, chị thấy ấy vừa phong độ vừa tài giỏi à? nào mà thèm chứ?”. Tiểu Tinh : “Nhưng mà chẳng nào có cơ hội đâu. Chị thấy đấy, bệnh viện hề thiếu người, với cả sắp xếp bệnh án chỉ mình em làm là đủ, bận quá có người tới phụ giúp. Thế mà ấy còn tìm thêm người, nhất định là có ý đồ riêng”.

      Sơ Ảnh khựng tay: “Bình thường đều nhàn hạ ư?”.

      “Bệnh viện này như những bệnh viên khác. Nơi này dành cho giới quý tộc, viện phí kếch xù, chị xem nếu có tiền ai dám mò tới đây? Đám người giàu kia cũng phải mắc bệnh liên tục”.

      Sơ Ảnh gật đầu, gì thêm. Trong lòng lúc này rất cảm kích Hàng Vĩnh Tịch.

      Buổi trưa, Hàng Vĩnh Tịch đúng hẹn xuất ngoài cửa.

      Tiểu Tinh liếc nhìn rồi : “Haizzz… Thôi chị ăn ”.

      Sơ Ảnh ra khỏi phòng: “Thực ra cần tới đón em đâu”.

      “Em mới đến, chưa quen nơi này nên muốn đưa em cho biết ”.

      như vậy, cũng ngại từ chối. Hai người ăn trưa xong lại tiếp tục công việc.

      “Em quen với công việc rồi. cần tới xem em nữa đâu”.

      Hàng Vĩnh Tịch chăm chú nhìn , lát sau : “Ừ, biết rồi. Em làm ”.

      Thực ra, Sơ Ảnh có phần áy náy. Thái độ của biểu điều gì, làm sao hiểu, nhưng vì nên cũng tiện gì nhiều. bắt đầu thấy hối hận vì nhận công việc này.

      Công việc ở bệnh viện khá thoải mái, lại có thêm đồng nghiệp vui tính, Sơ Ảnh cảm thấy rất hài lòng. Về sau, Hàng Vĩnh Tịch thỉnh thoảng có tới gặp nhưng số lần nhiều. Nỗi lo lắng của vì thế cũng vơi đáng kể.

      Hôm nay làm về, Sơ Ảnh nhìn thấy xe của Cố Diễn Trạch đỗ ngoài cửa. Sau hôm ấy, hai người gặp nhau, lúc này có phần sợ gặp .

      chưa dám tới tài xế Tề chạy ra: “Phu nhân, cuối cùng về”.

      “Có việc gì sao?”. Thấy phải Cố Diễn Trạch, Sơ Ảnh mới bớt căng thẳng.

      “Tổng giám đốc bảo tôi tới đón phu nhân. Hôm nay là tiệc sinh nhật năm tuổi của con trai cậu Cố Vân Tu”. Tài xế Tề giải thích, ta đợi ở đây khá lâu, biết Cố Diễn Trạch có giận hay .

      Sơ Ảnh gật đầu: “Tôi thay quần áo rồi xuống”.

      Cố Vân Tu kinh doanh mảng trang sức, thế nên ngày kết hôn của và Cố Diễn Trạch, ta có tặng viên kim cương rất quý, nếu bán , có thể nuôi sống cả đời.

      Vì là tiệc gia đình nên chỉ có vài người thân thích, điều khiến Sơ Ảnh ngạc nhiên là Cố Diễn Trạch xuất . cho người đón tới đây nhưng đến. Sau khi vào nhà, chỉ mực giữ yên lặng.

      La Hinh thấy , liền nhìn ngó xung quanh rồi hỏi: “Diễn Trạch đâu? Sao nó chưa tới?”.

      “Hình như công ty có việc đột xuất mẹ ạ!”. Sơ Ảnh làm bộ kéo tay bà, : “Sao lần nào mẹ cũng chỉ hỏi đến ấy thế?”.

      La Hinh cảm thấy Sơ Ảnh giống như giả vờ, bèn : “Nó ngày nào cũng bận rộn như thế, sao con ý kiến gì thế?”.

      “Mẹ tính ấy hơn con mà, chỉ có ấy quản lí người khác, nào có ai…”.

      “Sao lại xấu rồi?”. Cố Diễn Trạch tươi cười tiếp lời. tới bên cạnh Sơ Ảnh, : “Lại tố tội với mẹ phải ?”.

      Giọng điệu vô tư của khiến Sơ Ảnh cảm thấy rất buồn cười. So về diễn xuất, phải đối thủ của . Kể cũng phải, gian thương, nhà từ thiện, ông chồng tốt, con trai ngoan, đóng vai nào cũng giỏi.

      La Hinh nhìn vợ chồng họ ngọt ngào, tỏ ra rất hài lòng: “Sơ Ảnh làm gì dám xấu con. Chỉ có con thôi đấy, được bắt nạt nó, nếu dám bắt nạt nó mẹ để yên cho con đâu”.

      “Vâng vâng vâng, con biết rồi”. Cố Diễn Trạch nắm tay Sơ Ảnh: “ Tu ở đâu ạ, con ra chào ấy câu”.

      Lúc này, rất nhiều người vây quanh cậu con trai năm tuổi nhà Cố Vân Tu. Thằng bé rất hiếu động, chịu ngồi yên chỗ. Lục Diên Y phạt nó đọc thuộc thơ Đường, nó rất thông minh, liên tiếp đọc thuộc từng bài.

      khí gia đình hòa thuận khiến Sơ Ảnh cảm thấy niềm hạnh phúc này cho dù chỉ như mây khói cũng đủ làm người ta thỏa mãn.

      Cố Diễn Trạch và Bùi Sơ Ảnh tới chỗ họ. Lục Diên Y tươi cười ra đón. Chào chị dâu xong, Cố Diễn Trạch qua chuyện với Cố Vân Tu, để hai chị em dâu tâm .

      Sơ Ảnh nhìn thằng bé, cười : “Đáng quá, bảy phần giống Tu, ba phần giống chị”.

      Lục Diên Y lắc đầu: “Cả ngày đau đầu với nó, bé thế này, biết mai sau lớn còn bướng đến đâu”.

      “Trẻ con đứa nào chẳng thế hả chị!”. Sơ Ảnh vẫn chưa rời mắt khỏi thằng bé. Đáng quá, chỉ muốn véo má nó cái.

      Lục Diên Y thấy vậy, bèn khuyên: “Em thích trẻ con như thế sinh lấy đứa chứ!”.

      Sơ Ảnh chỉ cười, biết phải gì.

      Lục Diên Y nhận ra cố chấp đằng sau vẻ nhu mì của Sơ Ảnh, khỏi lắc đầu: “Con người ta nên tính toán nhiều quá mới có thể sống vui vẻ”.

      Sơ Ảnh gật đầu. biết họ đều mong và Cố Diễn Trạch sống hạnh phúc, nhưng có nhiều chuyện phải câu là xong.

      Duyên phận vốn là thứ chỉ có thể ngẫu nhiên gặp được chứ chẳng mong cưỡng cầu mà thành.

      Cố Diễn Trạch tới chỗ Cố Vân Tu, hắng giọng: “Sao để người ta bên kia còn mình trốn ra đây?”. Vừa , vừa lấy điếu thuốc đưa cho Cố Vân Tu.

      Cố Vân Tu lắc đầu: “ mày mà hút là kiểu gì cũng bị niệm thần chú cho đau đầu chết thôi”.

      Cố Diễn Trạch cười sâu xa: “Ngài Cố Vân Tu muốn làm gì là phải làm bằng được sao giờ lại chịu cho người phụ nữ quản lí thế?”.

      “Thằng nhóc này!”. Cố Vân Tu đá Cố Diễn Trạch: “Mày cũng hút vừa phải thôi”.

      tưởng em giống chắc!”.

      Thấy em trai cứng đầu, Cố Vân Tu thở dài: “Mấy chuyện báo chí đưa tin là thế nào?”.

      “Chuyện gì cơ?”. Cố Diễn Trạch hút hơi, có ý muốn nhiều.

      Cố Vân Tu nhìn vào trong nhà, Lục Diên Y và Bùi Sơ Ảnh trò chuyện. Người khác có thể hiểu Cố Diễn Trạch, nhưng hiểu rất cậu em họ của mình, bề ngoài luôn tỏ ra ngoan ngoãn, nghe lời, nhưng thực chất luôn thầm gây ra những chuyện kinh thiên động địa.

      Chính vì vậy, nếu đúng như báo chí đưa tin, rằng Cố Diễn Trạch nảy sinh tình cảm với người con khác, có lí nào người đến tham gia tiệc vẫn là Bùi Sơ Ảnh. Rất đơn giản, cho dù là diễn kịch, Cố Diễn Trạch cũng muốn diễn cùng người mà mình thích.

      “Mày còn trẻ nên mới thích hành hạ nhau kiểu đó. Nhiều tuổi rồi nổi nữa đâu em!”. Cố Vân Tu muốn nhiều lời. Đạo lí ai cũng hiểu, chỉ xem người ta hành động thế nào mà thôi.

      Cố Diễn Trạch lại hút vài hơi nữa. Khi điếu thuốc gần hết, mới ném và lên tiếng: “ và em giống nhau sao? là người có “tiền án” đấy nhé!”.

      Cố Vân Tu nghe vậy liền nổi giận. Quả nhiên, hai em họ rất hiểu nhau. Trước khi kết hôn với Lục Diên Y, Cố Vân Tu từng có cuộc tình sâu đậm với nữ ca sĩ Vân Thường. Về sau phải Cố Vân Tu thay lòng đổi dạ, mà là Vân Thường từ chối . Nếu Lục Diên Y để ý tới chuyện quá khứ, hẳn là Cố Vân Tu thể sống vui vẻ như tại được.

      Cố Vân Tu giơ tay muốn đánh cậu em mình cú nhưng Cố Diễn Trạch nhanh nhẹn tránh được.

      “Em đùa tí thôi!”.

      “Chuyện đấy mà đùa được à!”. Cố Vân Tu vẫn chưa hết giận dữ.

      Cố Diễn Trạch sang chuyện khác: “Bố mẹ em lại bảo làm công tác tư tưởng với em đấy à?”.

      “Mày nghĩ thừa hơi tự dưng lo chuyện của mày chắc?”.

      Ngay từ lúc nghe Cố Vân Tu câu đầu tiên, Cố Diễn Trạch biết ngay La Hinh lại nhờ khuyên bảo mình phải sống hòa thuận với Sơ Ảnh.

      Thấy trầm mặc, Cố Vân Tu vỗ vai : “Cần hết rồi, làm thế nào mày tự biết”. xong, Cố Vân Tu quay vào trong nhà.

      Cố Diễn Trạch im lặng lúc, chợt lên tiếng: “Khi biết trong lòng chị dâu có người đàn ông khác, tâm trạng thế nào?”.

      Cố Vân Tu ngoảnh đầu lại, thấy vẻ mặt nghiêm túc của em trai, bèn quay về, : “Hận thể giết chết !”.

      Tưởng rằng Cố Diễn Trạch gì thêm vài câu gì đó, nhưng Cố Vân Tu chỉ thấy lắc đầu, vẻ mặt mệt mỏi.

      Ăn cơm xong, Cố Khải Minh với con trai và con dâu: “Hôm nay hai đứa về nhà chơi ”.

      Người lớn lên tiếng, Sơ Ảnh cũng dám có ý kiến. Hơn nữa, biết chắc mỗi lần ông giữ hai vợ chồng ở nhà đều là vì có chuyện muốn . Dù năm xưa hai bậc phụ huynh mấy hài lòng về , nhưng sau khi về làm dâu, họ coi như con ruột, đối xử rất tốt với , chính điều này khiến khỏi áy náy khi đối mặt với bố mẹ chồng.

      Quả nhiên, vừa về tới nhà, La Hinh liền : “Thằng cu Diên Địch thông minh quá. Bài thơ dài như thế mà đọc trôi chảy sót chữ”.

      “Cháu nội chúng ta cũng kém nó đâu”. Cố Khải Minh thờ ơ .

      Sơ Ảnh liếc nhìn chồng. Cố Diễn Trạch vẫn điềm nhiên như nghe thấy. suy nghĩ điều gì.

      La Hinh thấy vợ chồng con trai “tiếp chiêu”, đành thẳng: “Hai đứa định đến bao giờ mới có con?”.

      Chuyện dù chẳng mới mẻ gì, nhưng lần này có vẻ Cố Khải Minh bị đả kich rất mạnh, nếu như ông có cháu trai, nhất định nó cũng đáng như Diên Địch.

      Sơ Ảnh thầm thở dài, chẳng biết phải mở miệng thế nào.

      Cố Diễn Trạch xoay xoay di động trong tay, liếc nhìn cái rồi mới điềm tĩnh : “Chúng con còn chưa chuẩn bị tốt”.

      “Vớ vẩn! Diên Y về làm dâu bụng to tướng. Hai đứa kết hôn hai năm rồi mà còn chưa chuẩn bị tốt là thế nào?”. La Hinh tức giận.

      Cố Diễn Trạch bĩu môi: “Bụng chị ấy to có vào được nhà Tu ?”.

      “Mày còn dám cãi!”. La Hinh phẫn nộ: “Mày xem bác nhà mày đấy, ngày nào cũng có cháu trai chạy loanh quanh, vui đến thế nào”.

      “Thế để hôm nào con mượn Diên Địch về chơi với bố mẹ!”.

      Cố Khải Minh im lặng nãy giờ rốt cuộc lên tiếng: “Diễn Trạch, vào đây!”.

      Mỗi lần nghe bố chồng câu này, Sơ Ảnh đều cảm thấy lòng như bị đá tảng đè. Phần là vì Cố Diễn Trạch nhất định bị ông mắng mỏ trận, phần là vì chỉ còn mình ở lại chống đỡ mẹ chồng, vừa nghĩ thấy đau đầu.

      Thấy con trai rồi, La Hinh liền quay sang khuyên nhủ con dâu, dù sao Sơ Ảnh cũng dễ đối phó hơn thằng con trai cứng đầu cứng cổ của bà.

      “Đàn ông cứ phải làm bố mới chín chắn được con ạ”.

      Sơ Ảnh gật đầu.

      “Với cả, Diễn Trạch đứng ở vị trí này nhất định bị nhiều người dòm ngó, có con rồi cũng khiến đám người đó bớt hi vọng với nó”.

      “Hai đứa nhớ bảo nhau, sớm sinh đứa con, nhớ chưa?”.

      Toàn là những lời thoại quen thuộc.

      lúc lâu, La Hinh mới buông tha cho Sơ Ảnh. Mẹ chồng nàng dâu vừa chấm dứt cuộc trò chuyện chợt nghe gác phát ra tiếng động lớn. Hai người nhìn nhau rồi vội vàng chạy lên.

      Cố Khải Minh phẫn nộ trừng mắt nhìn con trai, còn Cố Diễn Trạch vẫn nhởn nhơ như , mặc kệ dòng máu chảy trán.

      La Hinh lập tức lao vào lườm chồng mình cái, rồi với con trai: “Mẹ đưa con bôi thuốc”.

      cần đâu mẹ”. Cố Diễn Trạch gạt tay bà ra.

      Thái độ của càng chọc giận Cố Khải Minh. Thực lòng, Cố Khải Minh luôn tự hào về con trai. Chuyện công ty, Cố Diễn Trạch chưa từng làm ông thất vọng, nhưng về cuộc sống riêng tư, lại học đòi người khác ra ngoài làm những chuyện nhố nhăng. Cố Khải Minh chỉ muốn nhắc nhở con trai, muốn nhìn thấy con trai mình sau này phải hối hận vì sai đường. Vậy mà Cố Diễn Trạch mực bướng bỉnh chịu nghe, khiến ông nổi cơn thịnh nộ.

      “Mặc kệ nó!”. Cố Khải Minh hét lên với vợ.

      Lần trước ông đề cập tới chuyện này với Cố Diễn Trạch, vậy mà chẳng những nghe lời mà còn càng lúc càng quá đáng. giờ đúng là coi ai ra gì nữa rồi.

      Thấy chồng như vậy, La Hinh cũng dám đứng ra bảo vệ con trai, sợ chỉ khiến Cố Khải Minh tức giận thêm, bà đành nháy mắt ra hiệu cho Sơ Ảnh. Lúc đầu mặc dù vợ chồng bà có ý phản đối con dâu này, nhưng thấy sau khi kết hôn, Cố Diễn Trạch chăm chỉ làm việc, hiếu thuận với bố mẹ, thương vợ, ông bà càng thêm cảm kích Sơ Ảnh, cho rằng con trai mình trở nên chín chắn như thế cũng phần do công của con dâu, vậy nên rất quý Sơ Ảnh. Cố Khải Minh tuy càng già càng hay nổi giận, nhưng lại chưa bao giờ nặng lời với con dâu. tại, có lẽ chỉ có Sơ Ảnh mới có thể khuyên được ông.

      Đáng tiếc, lúc này Sơ Ảnh chỉ mực nhìn Cố Diễn Trạch, hề phát ra La Hinh nháy mắt với mình.

      Cố Diễn Trạch lên tiếng: “Nếu còn việc gì nữa con xin phép trước, tránh để bố mẹ gai mắt”.

      Cố Khải Minh nghe xong, hai mắt như bốc lửa: “Cút!”.

      La Hinh vội vàng chạy lên trấn tĩnh chồng mình.

      Cố Diễn Trạch ung dung rời khỏi phòng, Sơ Ảnh đứng ngây ngốc mấy giây rồi vội vàng đuổi theo. gì khiến bố tức giận đến mức đó, nhưng dám hỏi .

      Hai người ra khỏi biệt thự Cố Diễn Trạch dừng chân, quay lại nhìn Sơ Ảnh chạy theo mình.

      Sắc mặt vẫn điềm nhiên như thế, tưởng hét lên với mình, nhưng gì, chỉ nhìn cái rồi thẳng ra xe.

      Ngồi trong xe, lau vết máy trán . Cố Diễn Trạch gạt tay ra, chỉ chuyên tâm lái xe.

      bệnh viện !”. Sơ Ảnh nhìn vết thương của , cũng may mà bị tóc che khuất nên dễ nhận ra.

      cần”.

      “Nhưng…”.

      chưa dứt lời, Cố Diễn Trạch quay phắt lại nhìn . “Ân cần như thế làm gì? Muốn bày tỏ cảm kích sao?”.

      Sơ Ảnh kinh ngạc nhìn . vốn chỉ quan tâm theo bản năng, hoàn toàn biết mình làm sai điều gì mà khiến phẫn nộ như thế.

      Cố Diễn Trạch lạnh lùng cười: “Bố mẹ có ở đây, em việc gì phải diễn vở vợ hiền dâu thảo? Nếu , giờ này em ngồi trong nhà bị bố mẹ bức sinh con. Nếu , em có thể dễ dàng ra khỏi nhà như thế sao?”.

      Hóa ra nghĩ về như thế. cố tình chọc giận bố, để bố đuổi , từ đó mới có thể rời khỏi biệt thự.

      “Em… Em …”. hề muốn vậy.

      cái gì? muốn sinh con cho phải ? Hay là muốn nhìn thấy ? ràng em rất hài lòng vì cần nịnh nọt bố mẹ , càng cần ngủ chung giường chung chăn với , em rất vui đúng ? Đừng có làm ra vẻ thiệt thòi như thế trước mặt !”. Cố Diễn Trạch đột ngột phanh xe lại: “Xuống xe! Xuống!”.

      hét vào mặt .

      Sơ Ảnh hoàn toàn biết vì sao mọi chuyện đến nông nỗi này. máy móc xuống xe, ngẩn người nhìn chiếc xe lao , trong tay còn cầm tờ khăn giấy có dính máu của .

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11

      Sơ Ảnh vừa mới về tới nhà riêng nhận được điện thoại của La Hinh hỏi thăm tình hình của Cố Diễn Trạch. dám hai người về cùng nhau, chỉ có thể Cố Diễn Trạch bị thương , có gì nguy hiểm để trấn an bà. La Hinh nghe vậy mới nhõm, dặn dò vài câu rồi cúp máy.

      Trong nhà lại chỉ còn mình . Xung quanh yên tĩnh đến mức Sơ Ảnh có thể nghe được tiếng thở của chính mình. xoa ngực, vì sao ở nơi này lại đau đến thế? chợt cảm thấy đói cồn cào, lâu lắm rồi mới xuất cảm giác muốn nhét nhiều thứ vào dạ dày. Sơ Ảnh vội đứng dậy tìm thứ gì đó để ăn, những nơi trước kia từng giấu rất nhiều đồ ăn vặt vẫn còn nguyên. lôi ra rất nhiều đồ ăn vặt, nhưng khi nghe tiếng sột soạt của nilon, lại cố gắng kiềm chế bản thân.

      “Bùi Sơ Ảnh, mày đói, hề đói!”.

      Mày đói, chẳng qua chỉ khó chịu mà thôi.

      tự trấn an mình như vậy.

      Rất nhiều đồ ăn quá hạn sử dụng, Sơ Ảnh chộp lấy, bóp chặt chúng trong tay, cố gắng đè xuống nỗi kích động muốn ăn.

      đói, hề đói…

      Nước mắt của rơi xuống. bóc hết tất cả các túi ra, bóp nát đồ ăn trong tay.

      hiểu rất , mình thể hạnh phúc, thế nhưng khi thấy hạnh phúc càng lúc càng xa, lại khó chịu đến nỗi cảm thấy mình như sắp chết.

      sống vui vẻ như những đôi vợ chồng bình thường khác. Bản thân phải chịu tội lỗi trước tính mạng người khác, cho dù có thể ngụy trang làm như tất cả chưa từng xảy ra để sống hạnh phúc bên Cố Diễn Trạch, nhưng cuối cùng vẫn ngày phát ra , khi đó, khó mà tránh được kết cục bi thảm.

      Nhưng cũng rất ích kỉ, biết bản thân thể mang lại hạnh phúc cho , vậy mà chẳng thể nào buông tay để tìm hạnh phúc thuộc về mình.

      Sơ Ảnh, mày là kẻ đầu sỏ. Nếu mày tham lam quãng thời gian tươi đẹp khi bên , nếu lúc cầu hôn mày cố dằn lòng chút, nếu này kiên quyết rời xa , giờ mọi chuyện chẳng xảy ra.

      Đúng, là do mày quá tham lam, nên mới phải đón nhận kết cục như ngày hôm nay.

      Rốt cuộc, Sơ Ảnh thể khống chế nổi mình nữa. bỏ đồ ăn vào miệng. Càng ăn càng đói, càng ăn càng thèm, dường như con côn trùng trong bụng vừa thức giấc.

      Sơ Ảnh úp mặt vào đầu gối, khóc nức nở.

      cần vội vàng thu dọn bãi chiến trường sàn nhà, chẳng có ai quan tâm, chẳng co ai biết lúc này khốn đốn đến mức nào.

      Đêm tĩnh lặng.

      Sơ Ảnh biết mình khóc bao lâu, nước mắt dường như cạn kiệt. ngủ được, mở máy tính, đăng nhập QQ*, lúc này chỉ muốn tìm ai đó để chút hết bức bối trong lòng.

      *Phần mềm chat.

      Hôm sau, Sơ Ảnh làm như thường. Vừa nhìn thấy , Tiểu Tinh liền : “Sắc mặt chị kém lắm. Hôm qua ốm à?”.

      Sơ Ảnh lắc đầu: “, thiếu ngủ thôi”.

      Nụ cười của nhìn rất tự nhiên, khiến Tiểu Tinh chút nghi ngờ, nghe xong cũng hỏi gì thêm. Hai người bắt đầu công việc.

      Buổi trưa, Hàng Vĩnh Tịch lại đến phòng lưu trữ. chuyện với Tiểu Tinh lúc, sau đó quan sát sắc mặt của Sơ Ảnh. Lát sau : “Em ra đây lát”.

      Sơ Ảnh hơi ngạc nhiên, thấy Hàng Vĩnh Tịch nghiêm túc như vậy, dám chậm trễ, vội vàng theo ra ngoài.

      sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”. Tưởng có chuyện gì quan trọng, nên được vài bước, Sơ Ảnh liền hỏi.

      Hàng Vĩnh Tịch dừng chân, : “Em lại phát bệnh phải ?”.

      Sơ Ảnh mở to hai mắt, ngờ lại hỏi chuyện này.

      “Đừng nhìn như thế, em quên là bác sĩ à?”. Hàng Vĩnh Tịch thờ ơ .

      Sơ Ảnh dám giấu, đành kể hết hành vi hôm qua của mình cho Hàng Vĩnh Tịch nghe. Bản thân cũng vì sao mình lại như vậy, ràng sau khi điều trị, rất lâu phát bệnh.

      Hàng Vĩnh Tịch nghe xong, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Đêm qua xảy ra chuyện gì phải ?”.

      Thấy Sơ Ảnh gì, cũng lờ mờ hiểu ra: “Thực ra bệnh này là tâm bệnh, đôi khi tái phát bất ngờ, hoặc cũng có thể em bị kích thích bởi người quan trọng nhất đối với mình… Nếu có thể cởi bỏ khúc mắc đó, tin là em nhất định khỏi hẳn”.

      Sơ Ảnh muốn đề cập tới vấn đề này: “Lâu lắm rồi em như vậy, hôm qua chỉ là ngoài ý muốn thôi”.

      mỉm cười, cố gắng làm tin mình. Nhưng trong lòng biết , những điều hoàn toàn đúng, tượng ăn uống thất thường của bắt đầu từ sau khi cãi nhau với Cố Diễn Trạch. Đó phải khúc mắc nội tâm của , mà là hình phạt tự ban cho mình.

      Căn bệnh này thể khỏi, giống như thể có được hạnh phúc.

      Hàng Vĩnh Tịch muốn bị kích động thêm, chỉ gật đầu.

      giờ, Sơ Ảnh muốn nghĩ quá nhiều. Cứ tiếp tục cuộc sống bình lặng như vậy là được, những chuyện liên quan tới Cố Diễn Trạch, muốn quan tâm, hơn nữa cũng chẳng có tư cách gì mà quản .

      Thế nhưng, có nhiều chuyện phải cứ nghĩ đến xảy ra.

      Tan ca, Hàng Vĩnh Tịch mời ăn. ngại từ chối nên đồng ý, chỉ có điều nhất định đòi mời bữa cơm này.

      Gần đây, Mạc Khả phát ra tần suất Cố Diễn Trạch gặp La Vân càng ngày càng nhiều. Thậm chí, nhân viên trong công ty cũng quen với xuất của La Vân, có người còn tưởng ta chính là vợ của tổng giám đốc. La Vân rất quan tâm tới Cố Diễn Trạch, mỗi lần đến đều mang canh cho , hỏi thăm sức khỏe và công việc của .

      Nếu phải biết nội tình có lẽ Mạc Khả cũng cho rằng La Vân chính là vợ của Cố Diễn Trạch.

      Lúc này, ba người đường ra ngoài ăn cơm. Nhờ phúc của La Vân mà Mạc Khả cũng được thơm lây, bởi vì Cố Diễn Trạch bảo cùng với họ.

      Mạc Khả thầm nghĩ, có lẽ lần nào sếp cũng đưa mình làm kì đà chẳng qua là để tránh người khác dị nghị. Dù sao nếu chỉ có Cố Diễn Trạch và La Vân với nhau, chắc chắn bị lời ra tiếng vào.

      Cố Diễn Trạch lái xe đến nhà hàng nổi tiếng trong thành phố. Xe dừng lại, trong mắt La Vân vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ.

      Mạc Khả cảm thấy Cố Diễn Trạch suy nghĩ rất chu đáo. đến những nhà hàng quá sang trọng, cũng đến những nơi bình dân, vừa giảm bớt áp lực cho La Vân, vừa thể tôn trọng với ta.

      Ba người vừa vào cửa, người quản lí nhìn thấy Cố Diễn Trạch, lập tức ra chào hỏi rồi đưa họ lên tầng hai. gian ở đây khá yên tĩnh, phong cảnh bên ngoài cũng rất đẹp.

      Lúc gọi món, Cố Diễn Trạch rất ga lăng, đưa thực đơn cho hai người phụ nữ.

      Trái ngược với vui vẻ của La Vân, Mạc Khả tỏ ra khá dè dặt, bởi phát ra hình như sếp có tâm .

      Bầu khí bàn ăn có vẻ quá yên tĩnh, La Vân bèn kể vài chuyện thú vị ở trường, nhưng chỉ có Mạc Khả tiếp chuyện với . Lát sau, nhận ra Cố Diễn Trạch mấy nhiệt tình, La Vân cũng đành im lặng.

      Ăn được vài miếng Cố Diễn Trạch buông đũa, lấy điếu thuốc ra, chưa kịp châm ngón tay khựng lại.

      La Vân thấy vậy, hơi cau mày: “ ăn ít thế? Ăn thêm chút nữa …”. Thấy Cố Diễn Trạch để ý tới lời mình , La Vân bèn nhìn theo hướng chăm chú quan sát.

      Dưới sảnh tầng , đôi nam nữ ngồi ăn cơm. Người đàn ông quay mặt về phía họ, đẹp trai, phong độ, còn kia tuy biết mặt mũi thế nào, nhưng từ bóng lưng cũng có thể đoán được đó nhất định là cực kì xinh đẹp.

      La Vân biết vì sao Cố Diễn Trạch mực nhìn hai người đó, chỉ có thể : “Nhìn họ đẹp đôi quá”.

      Vừa nghe vậy, Cố Diễn Trạch lập tức phóng ánh mắt về phía La Vân. hơi run lên, cúi đầu tiếp tục ăn, bởi vì ánh mắt lạnh băng, cực kì đáng sợ.

      Cố Diễn Trạch nhìn đôi nam nữ kia nữa, nhưng sắc mặt ràng tốt. Lát sau, quay đầu nhìn xuống dưới hai người đó rời , chỉ còn nhân viên phục vụ dọn dẹp bàn ăn.

      Từ chỗ ngồi của Mạc Khả có thể nhìn thẳng xuống đôi nam nữ ban nãy, có lẽ họ là người quen của Cố Diễn Trạch, nếu chẳng tỏ thái độ như vậy, thậm chí còn giận dữ với cả La Vân.

      Thấy Cố Diễn Trạch cầm điếu thuốc trong tay, La Vân lên tiếng: “ đừng hút thuốc nữa, ăn thêm chút gì …”.

      Chưa đợi ta xong, Cố Diễn Trạch hung hăng đập mạnh di động xuống bàn rồi đứng dậy bỏ .

      phẫn nộ vô cớ của khiến La Vân sợ hãi đến nỗi nước mắt chảy ra, ta hoảng loạn nhìn Mạc Khả: “Em chọc giận ấy phải ? Em chỉ quan tâm ấy thôi, biết mình làm sai điều gì…”.

      Mạc Khả đành an ủi La Vân, thực lòng cũng sếp mình bị làm sao, càng ngày càng khó hiểu.

      Sơ Ảnh vừa mở cửa nhìn thấy Cố Diễn Trạch ngồi ở ghế. cúi đầu nghịch điện thoại, đây là biểu lúc buồn chán của . Sơ Ảnh vô thức lùi ra sau bước, dường như vẫn chưa dám tin hôm nay lại về nhà. thay dép rồi vào. Hôm nay tâm trạng có phần bình thường, ràng mở đèn mà lúc nãy ở dưới cổng chung cư, lại phát ra.

      Cố Diễn Trạch nhìn ,rồi nhìn màn hình điện thoại, gần mười giờ. Chẳng lẽ những khi có nhà, đều về muộn như vậy? Quả nhiên còn chưa hiểu hết , thoạt nhìn có vẻ ngoan ngoãn, nhu mì, nhưng biết đằng sau cái vẻ mặt đó là người như thế nào?

      “Mấy giờ rồi?”. Giọng rất bình tĩnh, tựa như chỉ hỏi câu rất bình thường.

      Ở chung với nhau lâu, rất ít khi Sơ Ảnh thấy tức giận. Biểu tức giận của chính là như lúc này, điềm tĩnh và xa cách.

      “Ừm, em làm. Em mới tìm được việc”.

      ngoài dự đoán, hơi nhíu mày: “Bao giờ?”.

      “Gần tháng”.

      Thấy có phản ứng gì, Sơ Ảnh nghĩ lần này thuận lợi qua cửa, bèn quay người về phía phòng ngủ.

      Bất chợt, Cố Diễn Trạch lên tiếng: “ hiểu em nghĩ gì. Nhà họ Cố nuôi nổi em hay sao mà em phải ra ngoài kiếm tiền?”.

      “Lúc còn học đại học, em suy nghĩ kĩ về vấn đề này. Phụ nữ cũng cần công việc, ngộ nhỡ thất tình, thất hôn cũng sợ”.

      “Thế à?!”. Cố Diễn Trạch bật cười: “Sao em lại mất tự tin thế? Lúc học đại học từ chối bao nhiêu lời tỏ tình cơ mà, chẳng lẽ giờ xuống giá rồi à?”.

      “Em muốn cãi nhau với ”.

      Cố Diễn Trạch ràng có ý dừng lại, đứng dậy, giữ tay : “Nhưng muốn cãi nhau với em!”.

      Khẩu khí của giống như muốn chuyện với em”, nhưng Sơ Ảnh rất nhanh gạt bỏ cái ý nghĩ nực cười ấy ra khỏi đầu. quay người lại, biết vì sao đột nhiên muốn cãi nhau với mình.

      “Nếu vì chuyện lần trước khiến vui em xin lỗi. Đúng là em muốn chủ động chuyện với bố mẹ về việc sinh con, đúng như , em là kẻ dối trá, dám thẳng trước mặt bố mẹ, mà chỉ có thể đóng giả người con dâu ngoan hiền”.

      “Sao? Chịu thừa nhận rồi à?”. bật cười: “Đừng có đánh trống lảng, về chuyện công việc của em . Sao tự dưng lại muốn làm? Hay em cảm thấy bị giam giữ mất tự do nên muốn tìm sân khấu để tự khoe vẻ đẹp của mình?”. Cố Diễn Trạch hất hàm, tay nắm lấy cằm Sơ Ảnh, ánh mắt lên vẻ khinh miệt.

      “Nếu sỉ nhục em như thế có thể khiến thoải mái cứ việc. Em chăm chú lắng nghe”. Sơ Ảnh chẳng hề dè dặt.

      “Sỉ nhục?”. Cố Diễn Trạch đẩy mạnh ra.

      Sơ Ảnh lảo đảo ngã nhào vào sofa: “ điên rồi”.

      “Đúng, tôi điên! Tôi điên nên mới cưới về, tự chuốc vạ vào thân”. Cố Diễn Trạch gằn giọng: “Hôm nay người ngồi ở nhà hàng phải là sao? Bùi Sơ Ảnh, đừng nên phủ nhận mà hạ thấp cả ưu điểm duy nhất của mình là thành ”.

      “Hóa ra em vẫn còn ưu điểm cơ đấy. Em tưởng trong lòng , em là thứ bẩn thỉu, chỉ khiến chướng tai gai mắt?”.

      “Phiền lúc làm chuyện quang minh chính đại đến nơi nào kín đáo chút!”.

      “Sao nào? sợ em làm mất mặt ư?”. Sơ Ảnh đứng dậy: “Chính mới là kẻ toàn thân vấy bẩn, tự suy nghĩ bản thân rồi hãy người khác”.

      Cố Diễn Trạch chỉ tay vào người : “ đóng kịch nổi rồi phải ? Lộ bản chất rồi chứ gì? Tôi tranh cãi với . Nếu để mẹ thấy nàng dâu ngoan hẹn hò với người khác, tôi sợ mẹ chịu nổi. Vì thế cũng dừng ngay lại cho tôi”.

      “Như thế phải càng tốt sao? Chúng ta như thế mới xứng đôi chứ!”.

      “Đủ rồi! Về sau tốt nhất đừng để chuyện ngày hôm nay lặp lại. Còn nữa, tôi cần biết làm công việc gì, lập tức từ bỏ”.

      thể quyết định thay em mọi thứ được”.

      “Nếu muốn làm việc, tôi sắp xếp cho công việc ở công ty”.

      cần phiền đến ”.

      “Ai biết được làm hay chỉ kiếm cớ hẹn hò với người đàn ông khác?”.

      Sơ Ảnh tức giận: “ lúc nào nhìn thấy tôi hẹn hò tới người đàn ông khác? Chúng tôi hôn nhau hay ở giường?”.

      “Chẳng lẽ còn muốn phát triển đến mức đó mới chịu nhận sai?”.

      “Thôi , em muốn cãi nhau với . Hôm nay chỉ là bữa cơm bình thường nhưng ngờ bị bắt gặp. Em nhận sai, được chưa? Em nên xuất trong tầm mắt của , khiến mất hứng! Em thề, từ nay về sau để chuyện này xảy ra lần nữa. Như thế được rồi chứ gì? Xin đừng can thiệp vào chuyện của em!”.

      nhún nhường. Lần nào cũng vậy, luôn là xuống nước trước.

      “Chẳng qua chỉ sợ em bị người ta mang bán thôi! có kinh nghiệm làm việc như em ai chịu thuê làm chứ? lo công việc khác cho em”.

      “Bị bán cũng tốt hơn ở công ty nhìn . Đúng đấy, em có kinh nghiệm làm việc, đấy chẳng phải đều do cả sao? Chính là người mang em trong khi em còn chưa kết thúc kì thực tập, chính năm xưa quỳ gối cầu hôn em. Nếu thấy em chướng mắt tốt nhất đừng có nhìn”. Lần này xong, Sơ Ảnh thẳng vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.

      nghĩ, chắc chắn tức điên lên. Mặc dù là thỏa hiệp, nhưng công việc này, thể đánh mất. Dù sao lần này cũng kiên trì đến cùng, mặc kệ phẫn nộ đến đâu chăng nữa. Tuy rằng, mấy tự tin, nếu cho làm việc, vẫn phải chịu thua, chẳng thể đấu lại .

      Hẹn hò ư? Từ này nực cười.

      Qua lúc lâu vẫn nghe thấy bên ngài có động tĩnh gì, biết ra khỏi nhà hay chưa. Trước đây mỗi lần cãi nhau, sau khi xuống nước nhận sai, đều đạp cửa bỏ , chưa bao giờ người rời . Lúc này, có phần sợ hãi. Cố Diễn Trạch là người cố chấp, rất nhiều chuyện nếu có được đáp án như ý chịu từ bỏ.

      Nhớ đến những lần về nhà bố mẹ chồng, chính là người giải thoát giúp mỗi khi bị nhắc đến chuyện con cái, nghĩ, mình nên chống đối .

      Sơ Ảnh mở cửa, đèn ngoài phòng khách vẫn sáng nhưng thấy người đâu. Có lẽ . thở dài. thể trách được, vốn định thỏa hiệp, chính cho cơ hội.

      Nhưng khi tiếng thở dài của vừa dứt, Cố Diễn Trạch liền từ ban công vào, ánh mắt bình tĩnh nhìn .

      Sơ Ảnh sững người lúc, đinh vẫn ở đây à?” nhưng may mắn ngăn lại được. nhất định phải giữ mình tỉnh táo.

      “Ăn cơm chưa?”. Hỏi xong, Sơ Ảnh muốn tát cho mình cái. ràng bắt gặp ở nhà hàng, đương nhiên tới đó ăn rồi chứ còn gì nữa. Đúng là sau khi đại chiến xong, tế bào não tê liệt ít.

      “Chưa”.

      Nghe thấy trả lời như vậy, Sơ Ảnh có cảm giác mình được đại xá. lập tức quên khó chịu ban nãy, vào bếp làm đồ ăn.

      Lúc mới kết hôn, Cố Diễn Trạch nghĩ biết nấu ăn nên mời người giúp việc về. Nhưng vì thích trong nhà có người lạ nên mới được tháng cho người ta nghỉ việc. Khi đó, cũng hỏi nguyên nhân, chỉ cười hì hì với : “Sau này đành làm phiền đôi tay của vợ rồi”.

      Thực ra tay cũng quá đẹp, nhưng kiên trì giữ suy nghĩ có phần trẻ con: “Phụ nữ tay càng đẹp càng hạnh phúc”. Vì thế, mỗi lần ăn cơm xong, đều chủ động rửa bát, bảo, nước rửa bát làm hỏng da tay của .

      Quãng thời gian đó, hai người rất vui vẻ, mặc dù thỉnh thoảng cũng có những lúc thoải mái.

      Sơ Ảnh làm mấy món đơn giản, sau đó nấu bát canh trứng cà chua.

      Cố Diễn Trạch nhìn bàn ăn, mỉm cười. Sơ Ảnh lấy làm lạ nhưng hỏi. Trước kia từng nghe , sau khi ăn no, tâm trạng luôn rất tốt.

      Cố Diễn Trạch động đũa vài miếng rồi thản nhiên : “ từng với em chưa, ghét nhất cà chua”.

      Sơ Ảnh kinh ngạc, mỗi lần nấu cơm, đều làm thêm món canh này. Lúc đầu vẻ mặt đúng là hơi lạ, nhưng đều uống hết.

      “Chẳng phải đều…”.

      “Đấy là vì em chỉ biết làm mỗi món canh này mà chịu học làm món khác. Em ngại phiền phức, ngại bận rộn”. vừa cười vừa .

      có thể bảo em”.

      Cố Diễn Trạch tiếp lời, Sơ Ảnh càng biết nghĩ gì. Đột nhiên nghĩ đến câu chuyện đọc được mạng. Người đàn ông đề nghị ly hôn với vợ, nấu bát cháo đậu xanh cuối cùng cho chồng, nhưng lần này ta từ chối. hỏi lí do, ta ta hề thích, chỉ vì biết nấu mỗi món cháo này nên mới ăn.

      Khi người đàn ông còn có thể bao dung, ta ăn món cháo đậu xanh mà ta vốn rất ghét, nhưng khi ta còn bao dung nữa ta từ chối.

      Sơ Ảnh cảm thấy tình huống của mình khá giống câu chuyện ấy. nhìn Cố Diễn Trạch, vẫn lặng yên ăn cơm.

      Cơm nước xong xuôi, buông đũa, chẳng hiểu nghĩ tới chuyện gì, vẫn duy trì tư thế cũ.

      “Em thừa nhận, em tìm việc mà với là em sai. Nhưng giờ em quen với công việc đó rồi, nếu nhất định muốn em thôi việc để đến chỗ làm, em chỉ mất thời gian gây dựng quan hệ với đồng nghiệp, mà còn khiến gặp nhiều rắc rối. Hơn nữa, chẳng phải rất ghét những người dựa vào mối quan hệ để thăng tiến hay sao? Giờ em vào công ty làm, cho em làm gì? Mọi người đối đãi với em thế nào?”.

      Cố Diễn Trạch vẫn im lặng, cúi đầu nhìn điện thoại.

      Sơ Ảnh thở dài: “ cương quyết thế cũng được, chỉ có điều nhất định em mang lại nhiều phiền phức cho ”.

      nhìn lát rồi : “Hóa ra em đúng là vợ hiền như mẹ , nghĩ cho nhiều đến thế. Ừm, cảm ơn”.

      Sơ Ảnh mấp máy môi, cuối cùng giữ im lặng. biết, chỉ cần cúi đầu đắc ý của người đàn ông này càng tăng cao.

      mệt rồi, ngủ đây. Còn nữa, hi vọng em về sau tan làm về nhà sớm chút”. xong, Cố Diễn Trạch vào phòng làm việc.

      Tình hình có chuyển biến?

      Sơ Ảnh nhìn theo Cố Diễn Trạch, bữa cơm này đúng là uổng. vui vẻ thu dọn bàn ăn, nhìn bát canh còn nguyên, cảm thấy lãng phí. Nhìn bát canh hồi lâu, chợt phát màu đỏ của cà chua bình thường, do dự đổ .

      Đêm nay, ngủ rất ngon. Sáng sớm tỉnh dậy, phát ra khỏi nhà, khỏi hụt hẫng, nhưng như vậy cũng nhõm, biết phải dùng thái độ gì để đối diện với .

      Ánh nắng đầu tiên chiếu vào, lại là ngày mới.

      Thực ra, mỗi ngày đều là ngày mới.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11

      Sơ Ảnh vừa mới về tới nhà riêng nhận được điện thoại của La Hinh hỏi thăm tình hình của Cố Diễn Trạch. dám hai người về cùng nhau, chỉ có thể Cố Diễn Trạch bị thương , có gì nguy hiểm để trấn an bà. La Hinh nghe vậy mới nhõm, dặn dò vài câu rồi cúp máy.

      Trong nhà lại chỉ còn mình . Xung quanh yên tĩnh đến mức Sơ Ảnh có thể nghe được tiếng thở của chính mình. xoa ngực, vì sao ở nơi này lại đau đến thế? chợt cảm thấy đói cồn cào, lâu lắm rồi mới xuất cảm giác muốn nhét nhiều thứ vào dạ dày. Sơ Ảnh vội đứng dậy tìm thứ gì đó để ăn, những nơi trước kia từng giấu rất nhiều đồ ăn vặt vẫn còn nguyên. lôi ra rất nhiều đồ ăn vặt, nhưng khi nghe tiếng sột soạt của nilon, lại cố gắng kiềm chế bản thân.

      “Bùi Sơ Ảnh, mày đói, hề đói!”.

      Mày đói, chẳng qua chỉ khó chịu mà thôi.

      tự trấn an mình như vậy.

      Rất nhiều đồ ăn quá hạn sử dụng, Sơ Ảnh chộp lấy, bóp chặt chúng trong tay, cố gắng đè xuống nỗi kích động muốn ăn.

      đói, hề đói…

      Nước mắt của rơi xuống. bóc hết tất cả các túi ra, bóp nát đồ ăn trong tay.

      hiểu rất , mình thể hạnh phúc, thế nhưng khi thấy hạnh phúc càng lúc càng xa, lại khó chịu đến nỗi cảm thấy mình như sắp chết.

      sống vui vẻ như những đôi vợ chồng bình thường khác. Bản thân phải chịu tội lỗi trước tính mạng người khác, cho dù có thể ngụy trang làm như tất cả chưa từng xảy ra để sống hạnh phúc bên Cố Diễn Trạch, nhưng cuối cùng vẫn ngày phát ra , khi đó, khó mà tránh được kết cục bi thảm.

      Nhưng cũng rất ích kỉ, biết bản thân thể mang lại hạnh phúc cho , vậy mà chẳng thể nào buông tay để tìm hạnh phúc thuộc về mình.

      Sơ Ảnh, mày là kẻ đầu sỏ. Nếu mày tham lam quãng thời gian tươi đẹp khi bên , nếu lúc cầu hôn mày cố dằn lòng chút, nếu này kiên quyết rời xa , giờ mọi chuyện chẳng xảy ra.

      Đúng, là do mày quá tham lam, nên mới phải đón nhận kết cục như ngày hôm nay.

      Rốt cuộc, Sơ Ảnh thể khống chế nổi mình nữa. bỏ đồ ăn vào miệng. Càng ăn càng đói, càng ăn càng thèm, dường như con côn trùng trong bụng vừa thức giấc.

      Sơ Ảnh úp mặt vào đầu gối, khóc nức nở.

      cần vội vàng thu dọn bãi chiến trường sàn nhà, chẳng có ai quan tâm, chẳng co ai biết lúc này khốn đốn đến mức nào.

      Đêm tĩnh lặng.

      Sơ Ảnh biết mình khóc bao lâu, nước mắt dường như cạn kiệt. ngủ được, mở máy tính, đăng nhập QQ*, lúc này chỉ muốn tìm ai đó để chút hết bức bối trong lòng.

      *Phần mềm chat.

      Hôm sau, Sơ Ảnh làm như thường. Vừa nhìn thấy , Tiểu Tinh liền : “Sắc mặt chị kém lắm. Hôm qua ốm à?”.

      Sơ Ảnh lắc đầu: “, thiếu ngủ thôi”.

      Nụ cười của nhìn rất tự nhiên, khiến Tiểu Tinh chút nghi ngờ, nghe xong cũng hỏi gì thêm. Hai người bắt đầu công việc.

      Buổi trưa, Hàng Vĩnh Tịch lại đến phòng lưu trữ. chuyện với Tiểu Tinh lúc, sau đó quan sát sắc mặt của Sơ Ảnh. Lát sau : “Em ra đây lát”.

      Sơ Ảnh hơi ngạc nhiên, thấy Hàng Vĩnh Tịch nghiêm túc như vậy, dám chậm trễ, vội vàng theo ra ngoài.

      sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”. Tưởng có chuyện gì quan trọng, nên được vài bước, Sơ Ảnh liền hỏi.

      Hàng Vĩnh Tịch dừng chân, : “Em lại phát bệnh phải ?”.

      Sơ Ảnh mở to hai mắt, ngờ lại hỏi chuyện này.

      “Đừng nhìn như thế, em quên là bác sĩ à?”. Hàng Vĩnh Tịch thờ ơ .

      Sơ Ảnh dám giấu, đành kể hết hành vi hôm qua của mình cho Hàng Vĩnh Tịch nghe. Bản thân cũng vì sao mình lại như vậy, ràng sau khi điều trị, rất lâu phát bệnh.

      Hàng Vĩnh Tịch nghe xong, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Đêm qua xảy ra chuyện gì phải ?”.

      Thấy Sơ Ảnh gì, cũng lờ mờ hiểu ra: “Thực ra bệnh này là tâm bệnh, đôi khi tái phát bất ngờ, hoặc cũng có thể em bị kích thích bởi người quan trọng nhất đối với mình… Nếu có thể cởi bỏ khúc mắc đó, tin là em nhất định khỏi hẳn”.

      Sơ Ảnh muốn đề cập tới vấn đề này: “Lâu lắm rồi em như vậy, hôm qua chỉ là ngoài ý muốn thôi”.

      mỉm cười, cố gắng làm tin mình. Nhưng trong lòng biết , những điều hoàn toàn đúng, tượng ăn uống thất thường của bắt đầu từ sau khi cãi nhau với Cố Diễn Trạch. Đó phải khúc mắc nội tâm của , mà là hình phạt tự ban cho mình.

      Căn bệnh này thể khỏi, giống như thể có được hạnh phúc.

      Hàng Vĩnh Tịch muốn bị kích động thêm, chỉ gật đầu.

      giờ, Sơ Ảnh muốn nghĩ quá nhiều. Cứ tiếp tục cuộc sống bình lặng như vậy là được, những chuyện liên quan tới Cố Diễn Trạch, muốn quan tâm, hơn nữa cũng chẳng có tư cách gì mà quản .

      Thế nhưng, có nhiều chuyện phải cứ nghĩ đến xảy ra.

      Tan ca, Hàng Vĩnh Tịch mời ăn. ngại từ chối nên đồng ý, chỉ có điều nhất định đòi mời bữa cơm này.

      Gần đây, Mạc Khả phát ra tần suất Cố Diễn Trạch gặp La Vân càng ngày càng nhiều. Thậm chí, nhân viên trong công ty cũng quen với xuất của La Vân, có người còn tưởng ta chính là vợ của tổng giám đốc. La Vân rất quan tâm tới Cố Diễn Trạch, mỗi lần đến đều mang canh cho , hỏi thăm sức khỏe và công việc của .

      Nếu phải biết nội tình có lẽ Mạc Khả cũng cho rằng La Vân chính là vợ của Cố Diễn Trạch.

      Lúc này, ba người đường ra ngoài ăn cơm. Nhờ phúc của La Vân mà Mạc Khả cũng được thơm lây, bởi vì Cố Diễn Trạch bảo cùng với họ.

      Mạc Khả thầm nghĩ, có lẽ lần nào sếp cũng đưa mình làm kì đà chẳng qua là để tránh người khác dị nghị. Dù sao nếu chỉ có Cố Diễn Trạch và La Vân với nhau, chắc chắn bị lời ra tiếng vào.

      Cố Diễn Trạch lái xe đến nhà hàng nổi tiếng trong thành phố. Xe dừng lại, trong mắt La Vân vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ.

      Mạc Khả cảm thấy Cố Diễn Trạch suy nghĩ rất chu đáo. đến những nhà hàng quá sang trọng, cũng đến những nơi bình dân, vừa giảm bớt áp lực cho La Vân, vừa thể tôn trọng với ta.

      Ba người vừa vào cửa, người quản lí nhìn thấy Cố Diễn Trạch, lập tức ra chào hỏi rồi đưa họ lên tầng hai. gian ở đây khá yên tĩnh, phong cảnh bên ngoài cũng rất đẹp.

      Lúc gọi món, Cố Diễn Trạch rất ga lăng, đưa thực đơn cho hai người phụ nữ.

      Trái ngược với vui vẻ của La Vân, Mạc Khả tỏ ra khá dè dặt, bởi phát ra hình như sếp có tâm .

      Bầu khí bàn ăn có vẻ quá yên tĩnh, La Vân bèn kể vài chuyện thú vị ở trường, nhưng chỉ có Mạc Khả tiếp chuyện với . Lát sau, nhận ra Cố Diễn Trạch mấy nhiệt tình, La Vân cũng đành im lặng.

      Ăn được vài miếng Cố Diễn Trạch buông đũa, lấy điếu thuốc ra, chưa kịp châm ngón tay khựng lại.

      La Vân thấy vậy, hơi cau mày: “ ăn ít thế? Ăn thêm chút nữa …”. Thấy Cố Diễn Trạch để ý tới lời mình , La Vân bèn nhìn theo hướng chăm chú quan sát.

      Dưới sảnh tầng , đôi nam nữ ngồi ăn cơm. Người đàn ông quay mặt về phía họ, đẹp trai, phong độ, còn kia tuy biết mặt mũi thế nào, nhưng từ bóng lưng cũng có thể đoán được đó nhất định là cực kì xinh đẹp.

      La Vân biết vì sao Cố Diễn Trạch mực nhìn hai người đó, chỉ có thể : “Nhìn họ đẹp đôi quá”.

      Vừa nghe vậy, Cố Diễn Trạch lập tức phóng ánh mắt về phía La Vân. hơi run lên, cúi đầu tiếp tục ăn, bởi vì ánh mắt lạnh băng, cực kì đáng sợ.

      Cố Diễn Trạch nhìn đôi nam nữ kia nữa, nhưng sắc mặt ràng tốt. Lát sau, quay đầu nhìn xuống dưới hai người đó rời , chỉ còn nhân viên phục vụ dọn dẹp bàn ăn.

      Từ chỗ ngồi của Mạc Khả có thể nhìn thẳng xuống đôi nam nữ ban nãy, có lẽ họ là người quen của Cố Diễn Trạch, nếu chẳng tỏ thái độ như vậy, thậm chí còn giận dữ với cả La Vân.

      Thấy Cố Diễn Trạch cầm điếu thuốc trong tay, La Vân lên tiếng: “ đừng hút thuốc nữa, ăn thêm chút gì …”.

      Chưa đợi ta xong, Cố Diễn Trạch hung hăng đập mạnh di động xuống bàn rồi đứng dậy bỏ .

      phẫn nộ vô cớ của khiến La Vân sợ hãi đến nỗi nước mắt chảy ra, ta hoảng loạn nhìn Mạc Khả: “Em chọc giận ấy phải ? Em chỉ quan tâm ấy thôi, biết mình làm sai điều gì…”.

      Mạc Khả đành an ủi La Vân, thực lòng cũng sếp mình bị làm sao, càng ngày càng khó hiểu.

      Sơ Ảnh vừa mở cửa nhìn thấy Cố Diễn Trạch ngồi ở ghế. cúi đầu nghịch điện thoại, đây là biểu lúc buồn chán của . Sơ Ảnh vô thức lùi ra sau bước, dường như vẫn chưa dám tin hôm nay lại về nhà. thay dép rồi vào. Hôm nay tâm trạng có phần bình thường, ràng mở đèn mà lúc nãy ở dưới cổng chung cư, lại phát ra.

      Cố Diễn Trạch nhìn ,rồi nhìn màn hình điện thoại, gần mười giờ. Chẳng lẽ những khi có nhà, đều về muộn như vậy? Quả nhiên còn chưa hiểu hết , thoạt nhìn có vẻ ngoan ngoãn, nhu mì, nhưng biết đằng sau cái vẻ mặt đó là người như thế nào?

      “Mấy giờ rồi?”. Giọng rất bình tĩnh, tựa như chỉ hỏi câu rất bình thường.

      Ở chung với nhau lâu, rất ít khi Sơ Ảnh thấy tức giận. Biểu tức giận của chính là như lúc này, điềm tĩnh và xa cách.

      “Ừm, em làm. Em mới tìm được việc”.

      ngoài dự đoán, hơi nhíu mày: “Bao giờ?”.

      “Gần tháng”.

      Thấy có phản ứng gì, Sơ Ảnh nghĩ lần này thuận lợi qua cửa, bèn quay người về phía phòng ngủ.

      Bất chợt, Cố Diễn Trạch lên tiếng: “ hiểu em nghĩ gì. Nhà họ Cố nuôi nổi em hay sao mà em phải ra ngoài kiếm tiền?”.

      “Lúc còn học đại học, em suy nghĩ kĩ về vấn đề này. Phụ nữ cũng cần công việc, ngộ nhỡ thất tình, thất hôn cũng sợ”.

      “Thế à?!”. Cố Diễn Trạch bật cười: “Sao em lại mất tự tin thế? Lúc học đại học từ chối bao nhiêu lời tỏ tình cơ mà, chẳng lẽ giờ xuống giá rồi à?”.

      “Em muốn cãi nhau với ”.

      Cố Diễn Trạch ràng có ý dừng lại, đứng dậy, giữ tay : “Nhưng muốn cãi nhau với em!”.

      Khẩu khí của giống như muốn chuyện với em”, nhưng Sơ Ảnh rất nhanh gạt bỏ cái ý nghĩ nực cười ấy ra khỏi đầu. quay người lại, biết vì sao đột nhiên muốn cãi nhau với mình.

      “Nếu vì chuyện lần trước khiến vui em xin lỗi. Đúng là em muốn chủ động chuyện với bố mẹ về việc sinh con, đúng như , em là kẻ dối trá, dám thẳng trước mặt bố mẹ, mà chỉ có thể đóng giả người con dâu ngoan hiền”.

      “Sao? Chịu thừa nhận rồi à?”. bật cười: “Đừng có đánh trống lảng, về chuyện công việc của em . Sao tự dưng lại muốn làm? Hay em cảm thấy bị giam giữ mất tự do nên muốn tìm sân khấu để tự khoe vẻ đẹp của mình?”. Cố Diễn Trạch hất hàm, tay nắm lấy cằm Sơ Ảnh, ánh mắt lên vẻ khinh miệt.

      “Nếu sỉ nhục em như thế có thể khiến thoải mái cứ việc. Em chăm chú lắng nghe”. Sơ Ảnh chẳng hề dè dặt.

      “Sỉ nhục?”. Cố Diễn Trạch đẩy mạnh ra.

      Sơ Ảnh lảo đảo ngã nhào vào sofa: “ điên rồi”.

      “Đúng, tôi điên! Tôi điên nên mới cưới về, tự chuốc vạ vào thân”. Cố Diễn Trạch gằn giọng: “Hôm nay người ngồi ở nhà hàng phải là sao? Bùi Sơ Ảnh, đừng nên phủ nhận mà hạ thấp cả ưu điểm duy nhất của mình là thành ”.

      “Hóa ra em vẫn còn ưu điểm cơ đấy. Em tưởng trong lòng , em là thứ bẩn thỉu, chỉ khiến chướng tai gai mắt?”.

      “Phiền lúc làm chuyện quang minh chính đại đến nơi nào kín đáo chút!”.

      “Sao nào? sợ em làm mất mặt ư?”. Sơ Ảnh đứng dậy: “Chính mới là kẻ toàn thân vấy bẩn, tự suy nghĩ bản thân rồi hãy người khác”.

      Cố Diễn Trạch chỉ tay vào người : “ đóng kịch nổi rồi phải ? Lộ bản chất rồi chứ gì? Tôi tranh cãi với . Nếu để mẹ thấy nàng dâu ngoan hẹn hò với người khác, tôi sợ mẹ chịu nổi. Vì thế cũng dừng ngay lại cho tôi”.

      “Như thế phải càng tốt sao? Chúng ta như thế mới xứng đôi chứ!”.

      “Đủ rồi! Về sau tốt nhất đừng để chuyện ngày hôm nay lặp lại. Còn nữa, tôi cần biết làm công việc gì, lập tức từ bỏ”.

      thể quyết định thay em mọi thứ được”.

      “Nếu muốn làm việc, tôi sắp xếp cho công việc ở công ty”.

      cần phiền đến ”.

      “Ai biết được làm hay chỉ kiếm cớ hẹn hò với người đàn ông khác?”.

      Sơ Ảnh tức giận: “ lúc nào nhìn thấy tôi hẹn hò tới người đàn ông khác? Chúng tôi hôn nhau hay ở giường?”.

      “Chẳng lẽ còn muốn phát triển đến mức đó mới chịu nhận sai?”.

      “Thôi , em muốn cãi nhau với . Hôm nay chỉ là bữa cơm bình thường nhưng ngờ bị bắt gặp. Em nhận sai, được chưa? Em nên xuất trong tầm mắt của , khiến mất hứng! Em thề, từ nay về sau để chuyện này xảy ra lần nữa. Như thế được rồi chứ gì? Xin đừng can thiệp vào chuyện của em!”.

      nhún nhường. Lần nào cũng vậy, luôn là xuống nước trước.

      “Chẳng qua chỉ sợ em bị người ta mang bán thôi! có kinh nghiệm làm việc như em ai chịu thuê làm chứ? lo công việc khác cho em”.

      “Bị bán cũng tốt hơn ở công ty nhìn . Đúng đấy, em có kinh nghiệm làm việc, đấy chẳng phải đều do cả sao? Chính là người mang em trong khi em còn chưa kết thúc kì thực tập, chính năm xưa quỳ gối cầu hôn em. Nếu thấy em chướng mắt tốt nhất đừng có nhìn”. Lần này xong, Sơ Ảnh thẳng vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.

      nghĩ, chắc chắn tức điên lên. Mặc dù là thỏa hiệp, nhưng công việc này, thể đánh mất. Dù sao lần này cũng kiên trì đến cùng, mặc kệ phẫn nộ đến đâu chăng nữa. Tuy rằng, mấy tự tin, nếu cho làm việc, vẫn phải chịu thua, chẳng thể đấu lại .

      Hẹn hò ư? Từ này nực cười.

      Qua lúc lâu vẫn nghe thấy bên ngài có động tĩnh gì, biết ra khỏi nhà hay chưa. Trước đây mỗi lần cãi nhau, sau khi xuống nước nhận sai, đều đạp cửa bỏ , chưa bao giờ người rời . Lúc này, có phần sợ hãi. Cố Diễn Trạch là người cố chấp, rất nhiều chuyện nếu có được đáp án như ý chịu từ bỏ.

      Nhớ đến những lần về nhà bố mẹ chồng, chính là người giải thoát giúp mỗi khi bị nhắc đến chuyện con cái, nghĩ, mình nên chống đối .

      Sơ Ảnh mở cửa, đèn ngoài phòng khách vẫn sáng nhưng thấy người đâu. Có lẽ . thở dài. thể trách được, vốn định thỏa hiệp, chính cho cơ hội.

      Nhưng khi tiếng thở dài của vừa dứt, Cố Diễn Trạch liền từ ban công vào, ánh mắt bình tĩnh nhìn .

      Sơ Ảnh sững người lúc, đinh vẫn ở đây à?” nhưng may mắn ngăn lại được. nhất định phải giữ mình tỉnh táo.

      “Ăn cơm chưa?”. Hỏi xong, Sơ Ảnh muốn tát cho mình cái. ràng bắt gặp ở nhà hàng, đương nhiên tới đó ăn rồi chứ còn gì nữa. Đúng là sau khi đại chiến xong, tế bào não tê liệt ít.

      “Chưa”.

      Nghe thấy trả lời như vậy, Sơ Ảnh có cảm giác mình được đại xá. lập tức quên khó chịu ban nãy, vào bếp làm đồ ăn.

      Lúc mới kết hôn, Cố Diễn Trạch nghĩ biết nấu ăn nên mời người giúp việc về. Nhưng vì thích trong nhà có người lạ nên mới được tháng cho người ta nghỉ việc. Khi đó, cũng hỏi nguyên nhân, chỉ cười hì hì với : “Sau này đành làm phiền đôi tay của vợ rồi”.

      Thực ra tay cũng quá đẹp, nhưng kiên trì giữ suy nghĩ có phần trẻ con: “Phụ nữ tay càng đẹp càng hạnh phúc”. Vì thế, mỗi lần ăn cơm xong, đều chủ động rửa bát, bảo, nước rửa bát làm hỏng da tay của .

      Quãng thời gian đó, hai người rất vui vẻ, mặc dù thỉnh thoảng cũng có những lúc thoải mái.

      Sơ Ảnh làm mấy món đơn giản, sau đó nấu bát canh trứng cà chua.

      Cố Diễn Trạch nhìn bàn ăn, mỉm cười. Sơ Ảnh lấy làm lạ nhưng hỏi. Trước kia từng nghe , sau khi ăn no, tâm trạng luôn rất tốt.

      Cố Diễn Trạch động đũa vài miếng rồi thản nhiên : “ từng với em chưa, ghét nhất cà chua”.

      Sơ Ảnh kinh ngạc, mỗi lần nấu cơm, đều làm thêm món canh này. Lúc đầu vẻ mặt đúng là hơi lạ, nhưng đều uống hết.

      “Chẳng phải đều…”.

      “Đấy là vì em chỉ biết làm mỗi món canh này mà chịu học làm món khác. Em ngại phiền phức, ngại bận rộn”. vừa cười vừa .

      có thể bảo em”.

      Cố Diễn Trạch tiếp lời, Sơ Ảnh càng biết nghĩ gì. Đột nhiên nghĩ đến câu chuyện đọc được mạng. Người đàn ông đề nghị ly hôn với vợ, nấu bát cháo đậu xanh cuối cùng cho chồng, nhưng lần này ta từ chối. hỏi lí do, ta ta hề thích, chỉ vì biết nấu mỗi món cháo này nên mới ăn.

      Khi người đàn ông còn có thể bao dung, ta ăn món cháo đậu xanh mà ta vốn rất ghét, nhưng khi ta còn bao dung nữa ta từ chối.

      Sơ Ảnh cảm thấy tình huống của mình khá giống câu chuyện ấy. nhìn Cố Diễn Trạch, vẫn lặng yên ăn cơm.

      Cơm nước xong xuôi, buông đũa, chẳng hiểu nghĩ tới chuyện gì, vẫn duy trì tư thế cũ.

      “Em thừa nhận, em tìm việc mà với là em sai. Nhưng giờ em quen với công việc đó rồi, nếu nhất định muốn em thôi việc để đến chỗ làm, em chỉ mất thời gian gây dựng quan hệ với đồng nghiệp, mà còn khiến gặp nhiều rắc rối. Hơn nữa, chẳng phải rất ghét những người dựa vào mối quan hệ để thăng tiến hay sao? Giờ em vào công ty làm, cho em làm gì? Mọi người đối đãi với em thế nào?”.

      Cố Diễn Trạch vẫn im lặng, cúi đầu nhìn điện thoại.

      Sơ Ảnh thở dài: “ cương quyết thế cũng được, chỉ có điều nhất định em mang lại nhiều phiền phức cho ”.

      nhìn lát rồi : “Hóa ra em đúng là vợ hiền như mẹ , nghĩ cho nhiều đến thế. Ừm, cảm ơn”.

      Sơ Ảnh mấp máy môi, cuối cùng giữ im lặng. biết, chỉ cần cúi đầu đắc ý của người đàn ông này càng tăng cao.

      mệt rồi, ngủ đây. Còn nữa, hi vọng em về sau tan làm về nhà sớm chút”. xong, Cố Diễn Trạch vào phòng làm việc.

      Tình hình có chuyển biến?

      Sơ Ảnh nhìn theo Cố Diễn Trạch, bữa cơm này đúng là uổng. vui vẻ thu dọn bàn ăn, nhìn bát canh còn nguyên, cảm thấy lãng phí. Nhìn bát canh hồi lâu, chợt phát màu đỏ của cà chua bình thường, do dự đổ .

      Đêm nay, ngủ rất ngon. Sáng sớm tỉnh dậy, phát ra khỏi nhà, khỏi hụt hẫng, nhưng như vậy cũng nhõm, biết phải dùng thái độ gì để đối diện với .

      Ánh nắng đầu tiên chiếu vào, lại là ngày mới.

      Thực ra, mỗi ngày đều là ngày mới.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12

      Sơ Ảnh dường như quen với cuộc sống như tại, thỉnh thoảng Cố Diễn Trạch cho vài kinh ngạc, còn phần lớn thời gian đều để làm bạn với căn nhà trống trải. phải người nhẫn nại, đương nhiên cũng nhẫn nại với . Từ sau tối hôm đó, hai người tuần chưa gặp mặt. Càng nghĩ, Sơ Ảnh càng cảm thấy may mắn vì lúc đầu đề nghị mua căn hộ riêng, ít ra lúc này cần đóng vai con dâu ngoan trước mặt bố mẹ chồng.

      Thực ra, đây cũng là điểm ăn ý hiếm hoi giữa và Cố Diễn Trạch. Mặc dù, ăn ý này có phần nực cười.

      Dù sao lúc này cũng rất vui vì bảo vệ được công việc của mình. Tuy rằng, công việc có gì đặc biệt, nhưng ít nhất nó cũng giúp cuộc sống bình thường như mọi người mà phải dựa vào ai.

      Hôm nay, bệnh viện tiếp nhận hai chàng thanh niên ẩu đả, cả hai bên đều thể đắc tội. Cùng ngày, Sơ Ảnh đọc được báo dòng tít rất thu hút: “Con quan và con nhà giàu ai hơn ai?”.

      “Nghe hai bệnh nhân đó gia thế đều tầm thường! Chẳng trách cần đến bác sĩ Hàng đích thân ra tay”.

      “Ai vào viện chúng ta mà chẳng có gia thế tầm thường?”

      “Cũng đúng”.

      Nghe hai y tá chuyện, Sơ Ảnh lấy làm ngạc nhiên. vốn tưởng Hàng Vĩnh Tịch chỉ là bác sĩ tâm lí, nào ngờ còn là chuyên gia ngoại khoa. Thực ra những chuyện này liên quan tới , nhưng…

      “Tiểu Tinh, bác sĩ Hàng chỉ là chuyên gia tâm lí thôi phải ?”

      Tiểu Tinh nhìn Sơ Ảnh, lấy làm lạ hỏi: “Chị và bác sĩ Hàng quan hệ tốt như thế, chẳng lẽ ấy với chị sao? Bố ấy là viện trưởng ở đây, bệnh viện này chính là bệnh viện nhà ấy. Bằng , sao ấy lại được trọng dụng như thế chứ? Nhưng mà ấy đúng là rất giỏi, chẳng những có thiên phú về mảng tâm lí mà chuyên môn về ngoại khoa cũng rất xuất sắc. Chỉ có điều, bình thường ấy hay nhận phẫu thuật cho lắm”.

      Sơ Ảnh gật đầu. sớm đoán ra thân phận của Hàng Vĩnh Tịch tầm thường, nhưng giờ biết được đáp án vẫn tránh khỏi ngạc nhiên.

      Cuộc phẫu thuật này diễn ra khá lâu, hôm qua tình trạng bệnh nhân mấy nghiêm trọng, nhưng nửa đêm đột ngột sốt cao, có lẽ vì thế mà Hàng Vĩnh Tịch mới đích thân làm.

      Sơ Ảnh nhìn đồng hồ, bây giờ là mười hai giờ trưa, cuộc phẫu thuật kéo dài tám tiếng. Nghe trong thời gian làm phẫu thuật, các bác sĩ phải tập trung tinh thần cao độ, rất tiêu hao thể lực, sau khi kết thúc phải nghỉ ngơi để lấy lại sức khỏe. rất muốn hỏi thăm Hàng Vĩnh Tịch, nhưng ngại khiến mọi người trong bệnh viện dị nghị. Buổi chiều, nghe cuộc phẫu thuật thành công, Sơ Ảnh nhõm tiếp tục công việc của mình. Thỉnh thoảng học theo Tiểu Tinh, đăng nhập QQ rồi để chế độ .

      Cuối giờ chiều, Hàng Vĩnh Tịch bất ngờ đến tìm , Tiểu Tinh mỉm cười nhìn họ, tiếp tục ở lại trực ca đêm. Lúc này, Sơ Ảnh mới hiểu ra vì sao mọi người đều phải tăng ca trong khi lúc nào cũng được đúng giờ tan làm.

      “Vì phải nghỉ ngơi sau ca mổ nên giờ mới đến tìm em được.” Hàng Vĩnh Tịch tươi cười.

      Sơ Ảnh bấy giờ mới nhớ ra, bác sĩ chuyên khoa đều có phòng nghỉ riêng.

      “Thế có việc gì ạ?”

      Hàng Vĩnh Tịch lúc này mới cẩn trọng hỏi: “Tối nay em có thời gian ?”.

      “Chuyện gì thế?”

      muốn nhờ em giúp việc này”.



      Sơ Ảnh ngờ Hàng Vĩnh Tịch biết về tranh và còn vẽ rất đẹp. Hôm nay, chính quyền thành phố mở buổi triển lãm tranh của những họa sĩ nổi tiếng, đồng thời mời các vị doanh nhân đại diện cho các doanh nghiệp tới để thưởng thức và mua tranh, toàn bộ tiền thu được được quyên tặng cho ngành giáo dục của thành phố.

      Buổi tiệc tối này, Hàng Vĩnh Tịch cũng được mời đến dự, muốn cùng.

      Vốn dĩ, nghe đến hội họa, Sơ Ảnh định từ chối, nhưng nghĩ tới chuyện mắc nợ Hàng Vĩnh Tịch quá nhiều nên đành nhận lời. chỉ mong chạm trán với Cố Diễn Trạch ở nơi này thôi.

      Mạc Khả vừa bên cạnh Cố Diễn Trạch, vừa cẩn thận quan sát sắc mặt sếp. Nhớ tới khi nãy ở công ty, thông báo với về lời mời đến dự buổi tiệc, Cố Diễn Trạch tức giận : “Hàng năm nộp lên ngần ấy thuế còn chưa đủ hay sao mà còn dùng cách thức này để moi hầu bao của chúng ta? Làm như tiền của chúng ta đều là từ trời rơi xuống bằng, còn bắt quyên tiền cho đám học sinh ăn chơi đàn đúm kia”.

      như vậy nhưng rốt cuộc Cố Diễn Trạch vẫn phải đến dự với thái độ nhiệt tình.

      Người đến rồi đương nhiên phải ngắm tranh, sau đó rút hầu bao ra, dù sao các doanh nghiệp cũng thể đối đầu với chính quyền. Cố Diễn Trạch bảo Mạc Khả chọn lấy vài bức để mua. Bắc Thần tại nhắm tới mảnh đất ở ngoại ô thành phố, đương nhiên dại gì mà làm phật ý các ông lớn.

      “Giám đốc Cố chẳng những tài hoa mà còn có vị trợ lí vừa xinh đẹp, vừa thông minh.”

      Nghe mấy vị quan lớn dẻo mồm nịnh nọt, Mạc Khả chỉ mỉm cười.

      Buổi triển lãm kéo dài đến khuya, Cố Diễn Trạch cũng có phần uể oải. ngồi chỗ, mắt nheo lại. Mạc Khả ngồi bên cạnh, chợt cảm thấy sếp mình toát ra lạnh lùng đáng sợ. nhìn theo ánh mắt , nhìn thấy đôi nam nữ cười vui vẻ. Phong thái tài hoa của người đàn ông và vẻ hoạt bát của rất thu hút chú ý của mọi người. Mạc Khả nhận thấy Cố Diễn Trạch nhìn rời mắt khỏi kia. Điều bất thường này của sếp khiến nghĩ, vị trí của La Vân có thể sắp bị thay thế. Nhưng ngay lập tức dập tắt ý nghĩ ấy .

      Công bằng mà , Cố Diễn Trạch tốt hơn hẳn những chàng lãng tử tình trường. Nếu cặp kè với La Vân, tuyệt đối gặp gỡ với bất cứ người phụ nữ nào khác. Chỉ có điều, càng nhìn người đàn ông tuấn tú kia, Mạc Khả càng cảm thấy quen mắt.

      Hôm đó, Cố Diễn Trạch uống rất nhiều, Mạc Khả lái xe, say hay .

      “Giám đốc, giờ chúng ta đâu?”.

      Tuy tinh thần mấy tốt nhưng Cố Diễn Trạch vẫn khá tỉnh táo: “Công ty”.

      Mạc Khả hỏi thêm, vốn định gọi điện cho La Vân đến chăm sóc , nhưng vậy, cũng làm trái ý. Dù sao tầng cao nhất của công ty cũng có phòng nghỉ cá nhân.

      Hôm sau, Mạc Khả vừa làm số điện thoại lạ gọi đến. Vì thông báo nội dung cuộc họp cho Cố Diễn Trạch nên chần chừ nghe, từ chối cuộc gọi, chưa kịp chuông lại reo.

      “Nghe !”. Cố Diễn Trạch ngẩng đầu.

      Vốn định câu rồi cúp máy, ai ngờ đối phương lại xưng thân phận, Mạc Khả buông điện thoại xuống, nhìn Cố Diễn Trạch: “Là phu nhân gọi đến”.

      Cố Diễn Trạch kinh ngạc ngẩng đầu: “Bảo gì?”.

      Mạc Khả trả lời: “Phu nhân hỏi sắp tới giám đốc có bận gì ?”.

      Cố Diễn Trạch ngẫm nghĩ vài giây rồi : “Bảo ấy, có việc tự tới tìm tôi”.

      Tuy hiểu thái độ này của sếp là gì, nhưng Mạc Khả vẫn nghe lời làm theo. biết Bùi Sơ Ảnh từ đâu có số điện thoại của mình, càng tò mò cuộc sống của hai vợ chồng sếp, là càng nghĩ càng thấy hứng thú.

      Cố Diễn Trạch tờ lịch, chợt mỉm cười: “Tôi ra ngoài lát”.

      vừa chưa được bao lâu La Vân tới.

      “Giám đốc ra ngoài rồi.” Mạc Khả .

      “Lúc nào ấy về ạ?”.

      “Giám đốc lát”.

      Mạc Khả sai, chỉ có điều “ lát” của Cố Diễn Trạch đủ để La Vân chờ cả buổi chiều.

      Lúc Mạc Khả nhận được điện thoại của Cố Diễn Trạch ở Xuyên Nhiên. hề ngạc nhiên, đây chính là tác phong của sếp mình. Cố Diễn Trạch qua điện thoại chỉ căn dặn Mạc Khả thu xếp công việc chu toàn.

      Thực tế , vừa rời khỏi công ty, Cố Diễn Trạch liền lái xe về căn hộ. Đúng như dự liệu, Sơ Ảnh ở nhà.

      Thấy đột ngột xuất , Sơ Ảnh có phần kinh ngạc nhưng vẫn tiếp tục thu xếp hành lí.

      “Định đâu?”. điềm tĩnh hỏi.

      “Ngày kia là sinh nhật bố, em chuẩn bị về nhà”. vừa làm vừa .

      “Ồ!” Cố Diễn Trạch làm như nhớ ra: “Nhanh ”.

      Sơ Ảnh ngừng tay, ngẩng lên nhìn : “ có thời gian ? Nếu bận có thể cùng em về ?”.

      Cố Diễn Trạch chỉ lẳng lặng nhìn , đôi mắt toát lên vẻ u ám. gọi điện cho trợ lí của , nhưng lại chịu đích thân hỏi .

      Thực ra, Sơ Ảnh cũng sợ mình về lại bị bố mẹ nghi ngờ cuộc sống của mình tốt. Thấy Cố Diễn Trạch im lặng, lại : “Nếu rảnh thôi, em với bố mẹ”.

      Cố Diễn Trạch siết chặt tay rồi lại buông lỏng.

      “Mấy ngày tới quá bận.”

      Sơ Ảnh ngây người. Tuy rằng mua hai vé máy bay nhưng hề chắc chắn .

      “Ừ, thế cũng chuẩn bị quần áo .”

      “Em chuẩn bị của em là được.” xong, xoay người ra khỏi phòng ngủ, nhưng ánh mắt xẹt qua bộ quần áo giường, hỏi: “Bộ kia em mặc khi nào? Hình như chưa từng thấy”.

      Sơ Ảnh quay lại nhìn, hơi sửng sốt: “ dự tiệc với người bạn”.

      “Bạn nào mà vinh hạnh mời được em?” nhếch miệng cười.

      “Bạn bình thường thôi. rảnh thế thu xếp hành lí của mình , đừng làm phiền em.” Lúc này Sơ Ảnh bực mình vì cái khóa va li kéo mãi được, nên giọng hơi cáu kỉnh.

      Cố Diễn Trạch nhìn hồi lâu rồi vào, kéo giúp . Sau đó, đứng dậy, ung dung ra khỏi phòng.

      Sơ Ảnh tỉu nghỉu nhìn theo bóng lưng .

      thở dài. Vậy là lại phải trở về Xuyên Nhiên, nơi thắp lên hi vọng cho rồi lại khiến tuyệt vọng.

      Ai đó từng , Xuyên Nhiên là thành phố khiến người ta đau lòng. Còn vì chuyện năm đó, mà rồi thương tích đầy mình.

      Sơ Ảnh nhìn người đàn ông bên cạnh, chẳng hiểu sao lại thấy mơ hồ. Hai người rất lâu rồi bình yên ở cùng nhau như thế này, mặc dù tại chẳng ai gì.

      máy bay, Cố Diễn Trạch nhắm mắt nửa ngủ nửa . Sơ Ảnh liếc nhìn cái rồi cầm quyển tạp chí lên xem, để ý tới .

      Tới nơi, tâm trạng tốt lên nhiều, thậm chí cảm nhận được cả quen thuộc trong khí. Cố Diễn Trạch kéo va li hành lí phía sau, tinh thần có vẻ cũng rất tốt.

      vài bước, Sơ Ảnh ngước lên nhìn hành lang tầng hai, chợt nhớ đến năm xưa từng đứng đó nhìn .

      Mọi chuyện dường như mới chỉ là ngày hôm qua.

      Cố Diễn Trạch nhìn theo hướng quan sát, thấy gì đặc biệt, đến bên , : “ thôi, còn phải chuyển xe nữa”.

      Sơ Ảnh nhìn , là Cố Diễn Trạch của ngày đó, hay của tại.

      Hai người ngồi xe buýt đến bến xe, rồi lên xe khách. Lúc này, Sơ Ảnh mới nhận ra vẻ mặt có phần kì lạ. Cũng dễ hiểu, đối với , xe buýt và xe khách là chuyện của nhiều năm về trước rồi.

      Quá khứ, tại, quấn quýt chỗ.

      quen ngồi xe này à?” Rốt cuộc, Sơ Ảnh lên tiếng đánh vỡ cục diện trầm mặc từ khi xuống máy bay.

      “Thỉnh thoảng cũng thấy thú vị.”

      Sơ Ảnh nhắm mắt lại, có thú vị hay biết, chỉ cảm thấy mùi xăng xe khiến mình chóng mặt. Lát sau, có khói thuốc lá phảng phất xông vào mũi, khẽ nhăn mặt.

      Rồi nghe thấy người bên cạnh lên tiếng: “Phiền dập thuốc được ?”.

      Quách Tuệ ra mở cửa, nhìn thấy túi đồ lỉnh kỉnh, bà cau mày: “ xa như thế còn mua bao nhiêu thứ về làm gì. Ở nhà có thiếu gì đâu. Ngồi xe mệt rồi phải ? Mau vào nghỉ ”.

      Sơ Ảnh đúng là rất mệt, vài câu với bố, sau đó vào phòng nằm nghỉ, để Cố Diễn Trạch ngồi chơi cờ tướng với ông.

      “Lâu lắm rồi có người chơi cờ với bố, hôm nay kiểu gì cũng phải chiến đến cùng.”

      Cố Diễn Trạch cười : “Thế tụi con ở lại lâu lâu để chơi cùng bố”.

      “Càng tốt chứ sao. Con thèm nhìn tới bố, nhưng con rể chê bố là được rồi.”

      “Bố thế oan cho Sơ Ảnh rồi…”

      “Con bé này biết bố thích chơi mà chưa bao giờ chịu chơi cùng bố. Lúc nó còn , bố cho nó học cờ tướng, kết quả về nhà nó đóng cửa mình “tu luyện” trong phòng, chơi mình đến là say mê, bố cứ nghĩ con bé này nghĩ kĩ rồi. Ai ngờ nó ở trong phòng mình luyện cờ nhảy*. Giờ có khi qui tắc chơi cờ tướng cơ bản nhất nó cũng quên rồi ấy chứ, nhưng cờ nhảy và cờ ca-rô nó chơi cừ lắm…”

      *Cờ nhảy hay còn gọi là cờ đam, là trò chơi trí tuệ, có thể chơi từ 2 đến 6 người cùng bàn cờ, 1 quân cờ có sức ảnh hưởng tới quân bên cạnh và biến quân của địch thành quân mình, quân của ai chiếm hết vị trí bàn cờ người ấy giành chiến thắng.

      Bố vợ và con rể chơi thêm mấy ván bị Quách Tuệ gọi vào ăn cơm.

      Bùi Dĩ Khải biết Cố Diễn Trạch cố tình nhường mình thắng nhưng cũng vạch trần. Gả con cho người đàn ông này, trong lòng ông đúng là rất yên tâm.

      Ăn cơm xong, có lẽ vì ngủ được giấc nên lúc này tinh thần Sơ Ảnh khá tốt. nằm giường xem ti-vi. Cố Diễn Trạch đứng ngoài ban công gọi điện thoại, có lẽ phân công công việc cho Mạc Khả. nghe gì, càng biết tâm trạng lúc này thế nào.

      Cố Diễn Trạch quay vào phòng, nhìn và hỏi: “Nghe bố , em biết chơi cờ nhảy?”.

      ràng là câu hỏi nhưng lại bằng ngữ khí khẳng định, hơn nữa biết lấy ở đâu được bàn cờ nhảy, chìa ra trước mặt . Hồi thi đại học xong, ngồi nhà rảnh rỗi, tránh để mình suy nghĩ lung tung nên mới mò mẫm chơi trò này.

      Cố Diễn Trạch đặt bàn cờ trước mặt : “Chơi chứ?”.

      Sơ Ảnh nhìn , những thứ khác kém , nhưng tin trò này mình cũng đấu lại .

      chọn quân màu xanh lá, viên thủy tinh hình cầu nhẵn bóng.

      Cố Diễn Trạch thuận tay lấy bừa quân màu khác, bắt đầu tuyên chiến. Mỗi bước đều trở thành chuẩn bị cho bước tiếp theo. Lúc đầu có phần căng thẳng, nhưng sau khi về nhất, vẫn bình tĩnh nhìn : “Tiếp ?”.

      , mà lấy hành động làm câu trả lời.

      “Em đừng dùng phương pháp như thế!” Cố Diễn Trạch mở miệng nhắc nhở.

      Nhưng ngay lập tức biết mình tốn nước bọt, luôn bắt đầu bằng nước duy nhất. Lúc đầu, còn tốn chút công sức suy nghĩ, nhưng càng về sau, dường như quen với cách của , chỉ việc chặn bước tiếp theo định . Sơ Ảnh chỉ có thể thở dài.

      Đột nhiên, Cố Diễn Trạch nhớ tới lần kể chuyện thời cấp ba. Thầy giáo lúc giảng bài hướng dẫn cả lớp giải bài tập theo hai cách, nhưng lại nhấn mạnh rằng lúc làm bài nên dùng cách đơn giản. Sơ Ảnh chỉ nhớ mỗi cách phức tạp, lần nào cũng làm theo cách đó. Có lần, thầy giáo trừ điểm của , nhưng vẫn nhớ đời. Lần thứ hai, bị giáo viên phê bình trước cả lớp. ủ rũ nhìn : Sao em thấy cách em dùng mới là đơn giản?

      luôn như thế, khi học được phương pháp nhất định chỉ áp dụng nó mà chịu tiếp thu cách khác.

      Cố Diễn Trạch thở dài. Sơ Ảnh thua mãi nổi cáu, còn thắng nhiều cũng chẳng vui.

      Thế là, hai người thu dọn bàn cờ, ngủ.

      Đây là lần đầu tiên Cố Diễn Trạch tham dự tiệc sinh nhật ở nơi này, nghĩ lại đông vui náo nhiệt đến thế. Bùi Dĩ Khải còn mời ban nhạc đến biểu diễn. Tuy rằng thứ nhạc nhốn nháo kia chẳng lọt vào lỗ tai , nhưng Cố Diễn Trạch cảm thấy bầu khí ấm áp.

      Đám trẻ con đứng bên chiếc bàn bày đĩa đậu phộng, muốn vơ lấy nắm nhưng lại sợ người lớn mắng, chỉ có thể nhìn với vẻ tội nghiệp.

      Có người chuyên bưng đồ ăn, có người chuyên nấu nướng, ai nấy đều bận rộn. Cố Diễn Trạch nhìn quanh thấy Sơ Ảnh đâu, hóa ra ngồi rửa bát, trán lấm tấm mồ hôi, thỉnh thoảng đưa tay áo lên lau. Trông bộ dạng lúc này, cũng biết trong lòng mình có cảm giác gì. đứng nhìn hồi lâu, sau đó vào bếp.

      Đây là lần đầu tiên làm phục vụ bàn. tấm ván gỗ khá rộng có thể để được sáu đĩa thức ăn. Lúc đầu, hơi lúng túng tay chân, về sau phát ra những người ngồi kia vừa nhìn thấy đồ ăn liền tỏ ra phấn khích, trong lòng chợt có cảm giác khó tả. Người điều khiển dàn nhạc mời Bùi Dĩ Khải và người nhà lên sân khấu, Bùi Dĩ Khải thổi nến, mọi người lời chúc mừng. Sau đó mới đến tiết mục cắt bánh ga-tô, thỉnh thoảng có người chụp ảnh. Cố Diễn Trạch chợt cảm thấy bộ dạng mình lúc này có phần ngốc ngếch. Nhưng rất vui, cảm giác thân thiết này khiến tâm trạng tốt hẳn lên.

      Tiệc tàn, mọi người đều xúm vào dọn dẹp, nhưng vẫn tốn khá nhiều thời gian.

      “Cháu làm nghề gì?” người phụ nữ trung niên hỏi chuyện Cố Diễn Trạch.

      ngây người lát rồi đáp: “Cháu chỉ làm thuê thôi ạ”.

      “Tôi bảo mà, Sơ Ảnh kiểu gì cũng lấy được người đàn ông tốt nhất.” Bác cười vui vẻ.

      Cố Diễn Trạch cũng mỉm cười.

      Đồ ăn thừa rất nhiều, Quách Tuệ tiếc muốn đổ , bèn bỏ vào tủ lạnh. Bùi Dĩ Khải với vợ: “Chỗ này tôi với bà ăn thôi, làm đồ mới cho vợ chồng chúng nó. Thằng Trạch này thế mà ngoan, còn giúp bưng bê đồ ăn. Tôi thấy quần áo nó mặc người đắt lắm, lần sau đừng cho nó làm mấy việc này”.

      “Biết rồi. Ông còn lần sau, chẳng biết lần sau là khi nào nữa.” Quách Tuệ .

      “Cũng phải.”

      Cố Diễn Trạch và Sơ Ảnh ở lại nhà thêm vài ngày, thỉnh thoảng giúp Quách Tuệ làm cơm, thỉnh thoảng đưa hai người họ ra ngoài dạo.

      Hôm nay, câu cá với bố vợ về, Cố Diễn Trạch thấy Sơ Ảnh ngồi xem ti-vi. lâu thấy vẻ chăm chú này của , tò mò vào xem, hóa ra là phim hoạt hình Nàng tiên cá.

      lắc đầu hỏi: “Xem xong thấy thế nào?”.

      “Hoàng tử là kẻ bạc tình bạc nghĩa.” Sơ Ảnh oán giận.

      Cố Diễn Trạch ngạc nhiên vì phản ứng có phần thái quá của : “Ơ, vì sao?”.

      ràng nàng tiên cá cứu ta, mà ta lại nhận nhầm người. Sau đó gặp được nhau rồi mà ta vẫn quyết định cưới công chúa.” càng càng rầu rĩ.

      “Ơ hay.” Cố Diễn Trạch cười: “ ràng lúc hoàng tử tỉnh lại nhìn thấy công chúa, hiểu lầm cũng là điều khó tránh. Với cả, nàng tiên cá ở bên cạnh ta, vì sao ra mình mới là ân nhân? Biến thành bọt nước cũng là tự chuốc lấy”.

      “Hoàng tử thế nào vẫn là kẻ phụ tình. Sao lại đối xử với nàng tiên cá như thế!”

      “Hoàng tử vốn biết nàng tiên cá mới là ân nhân của mình. biết có tội.” Cố Diễn Trạch hờ hững .

      “Nhưng… Nàng tiên cá rất hoàng tử.” Giọng chợt , sau đó nhìn : “Ấy, cũng xem mấy thứ này à?”.

      “Xem từ hơn hai mươi năm trước! Cảm ơn em cho cơ hội ôn lại chuyện xưa!” Dứt lời, Cố Diễn Trạch quay lưng , giọng điệu cũng trở nên ấm áp hơn nhiều.

      ràng ấy ngầm chế nhạo mình ấu trĩ! Sơ Ảnh thầm nghĩ, gì nữa, quay lại nhìn màn hình nàng tiên cá hóa bọt biển. Giống như tình của nàng, vĩnh viễn tan biến dấu vết…

      Thực ra đây cũng phải lần đầu tiên xem phim này, nhưng vẫn cảm động như thế. Rất nhiều lần nghĩ, lúc nhìn thấy nàng tiên cá biến mất, hoàng tử có cảm giác thế nào?

      Hối hận?

      Tiếc nuối?

      Hay đau lòng?

      Nhưng bao giờ có được đáp án.

      Ngày nào Cố Diễn Trạch cũng giải quyết công việc qua điện thoại với Mạc Khả hoặc qua video call. Những lúc như thế, vẻ mặt rất điềm tĩnh, nhưng chẳng hề mỉm cười. Có lần Sơ Ảnh vào phòng đúng lúc họp, sắc mặt tốt lắm, hình như có nhân viên nào đó phạm lỗi. nghĩ, nếu mình là nhân viên của , thà bị mắng trận còn hơn là nhìn cái bộ dạng này của sếp.

      Xem ra, làm sếp vẫn có điểm tốt, cần phải nhìn sắc mặt người khác để làm việc.

      Mỗi lần thấy vào, Cố Diễn Trạch luôn nháy mắt ý hỏi có chuyện gì. Thường ra ngay lập tức, tránh bị vẻ mặt của làm cho tiêu hóa rối loạn.

      Nửa tháng sau, Sơ Ảnh và Cố Diễn Trạch rốt cuộc cũng phải quay về Thâm Hạ.

      Quách Tuệ và Bùi Dĩ Khải đưa vợ chồng ra tận sân bay. Xuống xe, Quách Tuệ với Sơ Ảnh: “Kết hôn gần hai năm rồi, hai đứa dùng biện pháp hay là vẫn chưa có thai?”.

      Sơ Ảnh cúi đầu, ngờ mẹ mình cũng hỏi chuyện này.

      Quách Tuệ thở dài: “Dù hai đứa còn trẻ nhưng con cái sớm muộn gì cũng phải sinh. Hơn nữa, có con rồi, tình cảm vợ chồng càng tốt hơn”.

      “Vâng, con biết rồi.”

      “Ừ, mẹ chờ bế cháu ngoại.”

      Sơ Ảnh tới bên cạnh Cố Diễn Trạch, cùng vào cửa soát vé. Quay lại nhìn bố mẹ, thấy buồn bã. Chị mất từ lâu, bố mẹ chỉ còn lại mình … Nghĩ vậy, lại chạy ra, nhào vào ôm mẹ: “Bố mẹ phải giữ gìn sức khỏe đấy”.

      “Được rồi, được rồi…” Quách Tuệ xoa đầu con .

      “Bố được hút thuốc nữa.” Sơ Ảnh lại .

      “Ừ.” Bùi Dĩ Khải mỉm cười đáp.

      Cố Diễn Trạch kéo hành lí quay lại: “Bố mẹ yên tâm, con chăm sóc Tiểu Ảnh tốt”.

      Bùi Dĩ Khải và Quách Tuệ tươi cười gật đầu.

      Ngồi máy bay, Cố Diễn Trạch mới hỏi: “Ban nãy mẹ gì với em?”.

      “Có gì đâu.” Sơ Ảnh nhắm mắt, muốn trả lời.

      Cố Diễn Trạch gì nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

    5. camvan

      camvan New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      chương 13...13...13 khi nào mới có z???? :p

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :