1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bùi Sơ Ảnh - Lục Xu (Full +4PN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. coleckion

      coleckion New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Tô Thiên Linh

      Tôi sinh ra ở gia đình bình thường, dù phải con nhà giàu nhưng cuộc sống của tôi vẫn đầy đủ và xuôi chèo mát mái. Tôi có bố mẹ thương, có ông bà nội đùm bọc, ở trường thỉnh thoảng vẫn có chocolate giấu dưới hộc bàn cho tôi. Tôi luôn cho rằng, người đàn ông thuộc về tôi là nhân vật xuất chúng, đứng đỉnh cao chót vót của kim tự tháp. Từ , tôi thích người mạnh mẽ và cao ngạo.

      Lên cấp hai, tôi quen biết Bùi Sơ Ảnh. Tôi chưa bao giờ nghĩ luôn thích cúi đầu trầm tư này lại có ảnh hưởng tới cuộc đời mình như vậy.

      Thời gian ấy, đám học sinh chúng tôi luôn thích bàn luận những vấn đề đại loại như: Ai xinh đẹp hơn ai, ai có ý với ai, ai hẹn hò với ai. Tên ấy xuất với tần suất cực cao. Mỗi lần đến phiên ấy trực nhật, luôn có những bạn nam chủ động giúp ấy lau dọn bàn ghế, hoặc xách nước. Bất cứ ai từng giúp Sơ Ảnh, ấy đều nhớ kĩ, lúc chọn ban cán lớp, ấy giơ tay lên bầu cho người đó, mặc dù trước giờ ấy đều tham gia vào những việc này.

      Ấn tượng sâu sắc nhất của tôi về Sơ Ảnh chính là qua những bài kiểm tra toán. Tôi hiểu ấy nghĩ gì, vì sao cách đơn giản làm mà cứ làm bằng cách phức tạp? Nhưng người xui xẻo nhất lại là tôi, bởi vì thầy giáo bảo tôi kèm thêm toán cho ấy.

      “Có phải cậu thấy tớ dốt lắm ?”. Sơ Ảnh nghiêm túc nhìn tôi.

      Tôi định phải nhưng nên lời. Đột nhiên tôi nhớ có lần nghe được cậu bạn cùng lớp về Bùi Sơ Ảnh thế này: Nếu Sơ Ảnh thổ lộ tình cảm với ai, cho dù người đó có thích ấy hay cũng từ chối. Sơ Ảnh phải khiến người ta vừa nhìn , nhưng gương mặt ấy lúc nào cũng bình tĩnh, khi cười luôn khiến cho người đối diện cảm thấy thư thái.

      Tôi hề đố kị với Sơ Ảnh, ngược lại còn rất thích ấy vì cái tính thích chơi nổi.

      “Nhưng nếu lúc thi gặp phải kiểu bài tập này sao?”. Tôi hơi lo lắng, vì giáo viên môn toán nổi tiếng khó tính.

      “Đành chịu thôi”. Sơ Ảnh bằng giọng điềm tĩnh.

      Tôi cười. bạn này đáng .

      Về sau, cũng có phải số ấy may mắn hay , trong đề còn xuất dạng bài tập ấy nữa. Nhưng tôi và ấy càng ngày càng thân, tôi biết, ấy ngoài mặt luôn bình thản nhưng thực ra lúc có chuyện, ấy cũng rất sợ hãi. ấy là kiểu người thích bộc lộ cảm xúc ra ngoài, phải ấy quá dè dặt, mà là tính cách ấy như thế.

      Nỗi sợ hãi lớn nhất của Sơ Ảnh khi đó là môn thể dục. ấy luôn dè dặt bước vào hàng và lúc chạy rất nhanh bị rớt lại phía sau. Tôi nhìn ấy, khó tin hỏi: “Sao môn thể dục của cậu lại tệ đến thế?”.

      “Tớ cũng biết”. Sơ Ảnh ấm ức .

      “Xin nghỉ !”.

      Tôi thừa nhận, chính tôi là kẻ đầu sỏ dạy học sinh ngoan như Sơ Ảnh biết trốn học.

      Về sau, chúng tôi đều trốn tiết thể dục, chạy lên tầng cao nhất của trường học ngồi chuyện. Thế nhưng, tôi rất nhanh phát bạn này chẳng hề có hứng thú với chuyện của người khác. Đúng là nàng kì lạ.

      Mỗi lần nghe tôi nhắc tới ai đó, hoặc chuyện gì đó, ấy đều tròn mắt nhìn tôi: “Đấy là ai?”, hoặc: “Thế á?”.

      Sơ Ảnh là người khá cố chấp, ấy thích những thứ đơn giản, thích màu xanh lá, thích váy ca-rô, thích ngồi đờ đẫn ngắm cảnh, thích nhặt lá cây làm những thẻ đánh dấu sách xinh đẹp. Tôi cũng được ấy tặng rất nhiều.

      Ba năm cấp hai và ba năm cấp ba, chúng tôi đều là bạn tốt của nhau. ấy thích nhiều, nhưng hầu như chưa bao giờ từ chối cầu nào của tôi.

      kiện Lý Nguyên Diên cũng ảnh hưởng tới tình bạn của tôi và Sơ Ảnh. Tôi luôn tin rằng chúng tôi mãi là bạn tốt của nhau như thế.

      Nhưng rồi giữa chúng tôi xuất Tưởng Phương Vũ.

      Đó là lúc cả tôi và Sơ Ảnh cùng vào trường đại học. Thực ra gia đình muốn tôi chọn khoa Mĩ thuật của Đại học Xuyên Nhiên lừng danh, nhưng vì muốn học cùng Sơ Ảnh nên tôi chọn trường lấy điểm thấp hơn là Trình Lý. Biết tin cả hai chúng tôi cùng trúng tuyển, tôi vui vẻ hẹn ấy ra ngoài ăn mừng, nhưng ấy từ chối.

      Về sau, thỉnh thoảng chúng tôi cũng hay rủ nhau chơi, nhưng dường như ấy chỉ thích ngồi xe khách vào trường cấp ba trong thành phố Xuyên Nhiên. Thực ra chẳng có việc gì quan trọng, mỗi lần đến đó, Sơ Ảnh chỉ lang thang trong sân trường, đôi mắt sâu thẳm và tĩnh lặng, ngay cả bước chân cũng khiến người ta sinh ra ảo giác.

      Rồi tôi nhận ra khác thường của Sơ Ảnh khi ấy ngồi xem người ta chơi bóng rổ. Tôi hiểu bạn thân của mình hơn bất cứ ai, ấy có hứng thú với thể dục thể thao, nhưng đột nhiên lại rất quan tâm tới những trận bóng rổ.

      “Sao tự dưng giờ lại thích xem bóng rổ thế?”. Tôi hỏi Sơ Ảnh.

      ấy quay sang nhìn tôi và : “Cậu từng nghe câu này chưa: Khi bạn thích thành phố thực ra là vì nơi đó có người chiếm hữu trái tim bạn”.

      Tôi ngây người: “Ai?”.

      Sơ Ảnh đưa cho tôi xem bức tranh: “ ấy”.

      Đó là lần đầu tiên tôi thấy ấy mỉm cười tươi tắn như thế, ngay cả tôi cũng khỏi ngây người.

      Tôi cho rằng Sơ Ảnh người con trai kia, hơn nữa, ấy mới chỉ gặp người ta có lần. Xưa nay tôi đều tin vào nhất kiến chung tình, vậy nên tôi nghĩ nhiều về chuyện này nữa. Tôi nghĩ, cùng với thời gian, Sơ Ảnh quên người con trai mà ngay cả tên ấy cũng biết kia.

      Nhưng tôi vô tình quên mất rằng, Sơ Ảnh phải người xốc nổi. khi thích cái gì, ấy nhất định thích vô thời hạn.

      Đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ rất ngày hôm ấy, khi mà Tưởng Phương Vũ mời chúng tôi ra ngoài ăn. Tôi rất háo hức.

      Lúc mới vào Trình Lý học, tôi mập mờ , nếu có ai đó thích tôi hoặc Sơ Ảnh, trước tiên phải mời chúng tôi ăn ba bữa cơm, sau đó mới thổ lộ với người mà ta thích. Thực ra đây chỉ là cách từ chối khéo những người con trai kia mà thôi, tôi nghĩ đối phương hẳn hiểu ra ý tứ của chúng tôi. Thế nhưng, tôi ngờ Tưởng Phương Vũ cũng là trong số những người đó. Và tôi hối hận, tự trách bản thân nghĩ ra cái cách phiền toái đó.

      Tôi kéo Sơ Ảnh ra khỏi kí túc, tới nơi hẹn gặp Tưởng Phương Vũ. Sơ Ảnh vẫn như thường, chỉ mỉm cười chút rồi tập trung ăn cơm. ấy gì, bàn ăn chỉ còn tiếng chuyện của tôi và Tưởng Phương Vũ. Có lẽ hơn chúng tôi nhiều tuổi nên tầm nhìn của rất rộng, khỏi khiến tôi nảy sinh lòng ngưỡng mộ.

      Tôi kể vài chuyện thú vị, phối hợp thêm thắt hai câu. thể ràng thái độ với chúng tôi nhưng lại rất đúng lúc gắp thức ăn cho Sơ Ảnh khi bát ấy trống . Tôi lấy làm lạ, ràng Tưởng Phương Vũ rất chăm chú chuyện với tôi, vậy mà còn để ý tới những điều nhặt xung quanh. Cảm tình của tôi đối với Tưởng Phương Vũ càng lúc càng nhiều.

      Thực lòng, tối hôm đó tôi rất hồi hộp, ngủ ngon, bởi vì theo giao ước, hôm sau chính là ngày ấy thổ lộ. Tôi thích ai.

      Tưởng Phương Vũ là nhân vật có tiếng ở Đại học Xuyên Nhiên. Lúc nào gương mặt cũng hữu nụ cời thân thiện, mỗi khi góp ý điều gì với người khác, ấy luôn khéo léo : “Đề xuất này rất hay, nhưng nếu thêm cái này nữa càng tốt hơn”.

      Thực ra trước kia có lần tôi được gặp Tưởng Phương Vũ. Ngày đó nhà trường tổ chức buổi tình nguyện đến viện dưỡng lão, tôi cũng tham gia. Đến nơi tôi mới biết chỉ có trường mình, trong số những người xa lạ kia, tôi nhìn thấy . Chú ý tới Tưởng Phương Vũ là chuyện hết sức bình thường, vì tôi nhận ra ngoài tôi, còn rất nhiều khác để ý tới .

      Đáng tiếc, tôi có may mắn trở thanh nữ chính trong những bộ phim thần tượng, thể vừa gặp khiến nam chính đem lòng . Từ đầu tới cuối, hề chú ý tới tôi.

      Khác với những sinh viên đến đây chỉ để làm tròn nghĩa vụ, Tưởng Phương Vũ tỏ ra rất nhiệt tình. những phục vụ tận tình mà còn chuyện với những người cao tuổi ở đây, cho dù cách nghĩ, cách giữa hai thế hệ khác biệt rất lớn.

      Tôi nghĩ, chính lương thiện ấy của mọc rễ ăn sâu vào trong lòng tôi. Cuối cùng tôi cũng có được bí mật thuộc về riêng mình. Sau lần đó, thỉnh thoảng tôi cũng kiếm cớ lôi kéo Sơ Ảnh đến Đại học Xuyên Nhiên, nhưng phần lớn thời gian tôi chỉ thích mình.

      Bởi vậy, giờ phút kết quả đến gần, tôi càng lo lắng.

      Sáng hôm sau, tôi tự chủ được mà quan sát sắc mặt Sơ Ảnh, ấy vẫn bình thản như thường.

      Tôi có phần yên tâm: “Cậu xem liệu hôm nay Tưởng Phương Vũ có đến nữa ?”.

      Sơ Ảnh ngẩn người ra lát, dường như tôi cái gì, lát sau mới trả lời: “ biết nữa”.

      Thực ra đó phải điều tôi muốn hỏi Sơ Ảnh, nhưng lúc ấy, tôi đột nhiên biết phải mở miệng thế nào.

      Cả ngày hôm ấy tôi thấp thỏm yên, vừa tan học, tôi liền chạy ra cổng trường. Chưa bao giờ tôi trải qua cảm giác như vậy, vừa chờ mong, vừa sợ hãi. Rốt cuộc ấy cũng đến. Nhìn thấy tôi, có phần ngạc nhiên, sau đó qua chào hỏi tôi. Ánh mắt lướt về phía sau tôi. Khoảnh khắc đó, tôi dường như biết được đáp án, nhưng tôi dám thừa nhận. Hóa ra, ánh mắt người ta lại có lực sát thương mạnh đến thế.

      đến rồi à?”.

      Tưởng Phương Vũ nhìn tôi lát rồi : “Sơ Ảnh đâu?”.

      Vì sao phải ra? Tôi chỉ cần nhìn thái độ của cũng hiểu rồi, có nhất thiết phải ra như vậy ?

      “Cậu ấy ở kí túc”.

      “Ừm”. Rồi về phía kí túc.

      “Tưởng Phương Vũ”.

      quay đầu lại.

      “Em có gì tốt?”. Vì sao lại là ấy? Vì sao chỉ có thể là ấy?

      Tưởng Phương Vũ cúi đầu: “Em rất tốt”.

      Tốt, vậy mà thích em?

      “Vì sao?”. Tôi tiến lại gần : “Vì sao lại là Sơ Ảnh?”.

      Tưởng Phương Vũ trả lời. Tôi đột nhiên tỉnh ngộ, ấy thích tôi, dù thế nào cũng thích tôi.

      “Có thể ôm em lần được ?”.

      Tôi thừa nhận bản thân mình hèn mọn. Cái ôm này ấm áp như thế, vững chãi như thế, nhưng vì sao tôi lại muốn khóc?

      “Thiên Linh…”.

      “Đừng gì cả!”. Tôi rời khỏi vòng tay của : “Em hiểu. Sơ Ảnh ở trong phòng, để em gọi cậu ấy xuống gặp ”.

      cần đâu, mai đến tìm ấy”.

      Nhìn theo bóng lưng , tôi đột nhiên nghĩ, vì sao ở trước mặt Bùi Sơ Ảnh, tôi chỉ mãi là vai phụ?

      Hôm sau, quả nhiên Tưởng Phương Vũ đến tìm Sơ Ảnh. Hai người họ ra ngoài những gì tôi biết, chỉ thấy lúc trở về, Sơ Ảnh như người mất hồn.

      Hai người họ chính thức hẹn hò, nhưng khá kín tiếng, dường như ngoài tôi ra chẳng còn ai biết.

      Cuộc sống của Sơ Ảnh cũng vì có xuất của Phương Vũ mà thay đổi. Mỗi lần hai người họ hẹn gặp đều là ở ngoài trường, thỉnh thoảng Sơ Ảnh cũng bảo tôi cùng nhưng tôi đều từ chối, cho dù có lần từ chối được, khi gặp nhau, Tưởng Phương Vũ đều nhìn tôi bằng ánh mắt bình thản và dịu dàng.

      ân cần với Sơ Ảnh, nhớ từng món ấy thích ăn. Sơ Ảnh rất thích ăn kem, nhưng bụng dạ ấy khá yếu, hễ ăn là đau bụng, sau nhiều lần được Tưởng Phương Vũ nhắc nhở, quả nhiên ấy cũng ít ăn đồ lạnh .

      Tôi nhớ lắm tình cảm của họ xuất vết rạn nứt từ khi nào. Lúc Tưởng Phương Vũ hẹn gặp tôi, tôi cũng rất bất ngờ.

      Lần đầu tiên tôi thấy uống say, rồi , trong trái tim Sơ Ảnh vẫn luôn có người…

      Chuyện của Sơ Ảnh, tôi đều biết . Tôi tin, nhưng Phương Vũ rất chắc chắn.

      Tôi hỏi Sơ Ảnh, rốt cuộc ấy cũng chịu ra lí do đồng ý làm bạn của Tưởng Phương Vũ.

      ấy kể cho tôi nghe về cái lần Phương Vũ hẹn gặp và thổ lộ tình cảm. Hai người gặp nhau ở sân bóng rổ, thực ra Sơ Ảnh hề có ý định nhận lời. Nhưng lúc đó, ấy chợt nhìn thấy chiếc khuyên tai của Phương Vũ. ấy ngây người hồi lâu, đến khi định thần lại Phương Vũ ôm ấy vào lòng.

      “Sao cậu lại thất thần vào lúc đó được chứ?”. Tôi nhắm mắt lại, quả thực dám tin.

      “Tớ cũng muốn như thế”. ấy ủ rũ.

      “Chiếc khuyên tai đó làm sao…”.

      ấy cũng có chiếc”. Sơ Ảnh kích động bám lấy tôi: “Lúc ấy, tớ… tớ tưởng rằng chính là ấy, tưởng rằng ấy ôm tớ. Tớ muốn gặp lại ấy, muốn thấy ấy. Vì sao lại thành ra như thế? Vì sao hai người họ cùng có chiếc khuyên tai giống nhau?”.

      Tôi ôm lấy Sơ Ảnh, hiểu “ ấy” là ám chỉ ai.

      qua lâu như thế, Sơ Ảnh cũng bình tâm, vậy mà giờ phút này, ấy đột nhiên trở nên điên cuồng như vậy.

      Tôi an ủi Sơ Ảnh: “Thời trẻ chúng ta đều tưởng rằng biết người, nhưng thực chất chỉ là ảo giác thôi. Thứ chúng ta là cái cảm giác bồi hồi, chờ mong mỗi lần được gặp người kia. Nó hoàn toàn liên quan tới việc đối phương là ai. Hơn nữa, cậu chỉ gặp ta có lần, nhiều lắm cũng chỉ biết ta là người có ý chí. Đó phải , tất cả chỉ do cậu tưởng tượng ra mà thôi. người hoàn toàn xa lạ, cậu có thể mong nhận được điều gì từ ta?”.

      Sơ Ảnh ngây người nhìn tôi, ánh mắt toát lên vẻ tuyệt vọng.

      Tôi biết ấy có nghĩ ra được gì , hay là vẫn mù mờ .

      Sau đó, hai người họ vẫn cứ duy trì mối quan hệ như trước. Chỉ có điều, tôi và Tưởng Phương Vũ cũng gặp nhau nhiều hơn, đương nhiên mỗi lần chuyện đều xoay quanh Sơ Ảnh. Tôi chợt phát , Sơ Ảnh nhiều.

      Tưởng Phương Vũ xảy ra chuyện, tôi có linh cảm từ trước.

      Thời gian đó, Sơ Ảnh ốm nặng. ấy ngừng khóc, tôi hỏi gì cũng chịu . đêm, ấy bất ngờ thốt lên: “Thiên Linh, tớ phải làm gì bây giờ? Họ quen nhau, Tưởng Phương Vũ là bạn thân của ấy. Vì sao đúng lúc tớ định từ bỏ lại nghe được tin về ấy?”.

      “Ai?”.

      “Cố Diễn Trạch”.

      Đó là lần đầu tiên tôi nghe cái tên này.

      Tôi luôn cho rằng tình cảm của Sơ Ảnh dành cho Cố Diễn Trạch chỉ là nỗi xúc động nhất thời, chẳng mấy nhạt nhòa theo thời gian, nhất là khi bên cạnh ấy người con trai xuất sắc như Tưởng Phương Vũ. Nhưng tôi nhầm, Sơ Ảnh thể quên được người con trai lạ mặt kia.

      Khoảnh khắc nghe tin Tưởng Phương Vũ qua đời, tôi gần như phát điên lên mà thét vào mặt người bạn thân nhất của mình: “Chính mày hại chết ấy…”.

      Ánh mắt Sơ Ảnh trở nên vô hồn, giống như ấy có thể tan biến ngay lập tức.

      Tưởng Phương Vũ ra như thế, tôi bao giờ biết gì với Sơ Ảnh.

      Ngày nào ấy cũng thơ thẩn, chịu ăn uống, chỉ ngồi đờ đãn nhìn chiếc hộp và lặng lẽ khóc.

      Tôi biết, Tưởng Phương Vũ ra thể đổ lỗi lên đầu Sơ Ảnh. Nhưng tôi chẳng thể nào bình tĩnh đối mặt với ấy được nữa.

      Rồi Sơ Ảnh chuyển khoa, từ bỏ sở thích hội họa. Tôi tiếp tục học tập bình thường ở khoa Mĩ thuật, dần dần tôi phát ra, tôi rất nhớ người bạn thân của mình. Chỉ có điều, quan hệ giữa chúng tôi chẳng thể nào bình thường lại như trước.

      Tôi mơ hồ đoán ra được điều gì đó, có lẽ Tưởng Phương Vũ nhìn thấy bức tranh ấy của Sơ Ảnh nên khống chế được. Vốn dĩ rất để tâm tới chuyện trong lòng Sơ Ảnh người con trai khác.

      Về sau, khi Cố Diễn Trạch tìm tới tôi, tâm trạng tôi mới bình tĩnh trở lại. Hóa ra có vài chuyện xảy ra đều do nhân quả, tất cả chúng tôi đều thể ngăn cản.

      Tôi dối Cố Diễn Trạch.

      Thế rồi, hai người họ đến với nhau. Mọi chuyện sau đó, còn là câu chuyện của tôi nữa.

      Ngày hôm ấy, nhà hàng mở ca khúc Sau này. Nghe câu “Có những người khi để lỡ chẳng bao giờ gặp lại”, tôi đột nhiên nhớ tới có lần từng hỏi Tưởng Phương Vũ: Vì sao lại Sơ Ảnh?

      với tôi: “Ngày đó, vừa ra khỏi thư viện nhìn thấy Sơ Ảnh đứng cạnh bồn hoa, chiếc khăn màu tím quàng cổ khẽ tung bay trong gió. Trông như bóng ma màu tím khiến người ta thể rời mắt”.

      hoàn toàn biết rằng, hôm ấy là tôi bảo Sơ Ảnh đến đó đợi tôi.

      cũng bao giờ biết, chiếc khăn quàng cổ ấy là tôi cho ấy mượn.

      Có những người khi để lỡ chẳng bao giờ gặp lại… Còn tôi, ngay cả cơ hội để bỏ lỡ cũng có.
      Nhok_Njco thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Hàng Vĩnh Tịch

      Lúc quen Mạc Tiểu Ly, tôi vừa mới vào đại học. Tiểu Lykhông phải có thể khiến người ta vừa gặp , ấy xinh đẹp nhưng lạnh lùng.

      Thực ra ban đầu, tôi cũng mấy hứng thú với này, nhưng hôm đó khi tổng kết hồ sơ của lớp, chỉ còn thiếu của mình Mạc Tiểu Ly. Làm lớp trường, tôi có trách nhiệm đến hỏi ấy.

      “Bao giờ cậu nộp hồ sơ cho mình?”.

      Tiểu Ly nhìn tôi hồi lâu, áy náy : “Chiều nay mình mang đến. Xin lỗi cậu, phiền cậu chờ thêm chút”.

      sao”. Thực ra tôi cũng chỉ hỏi vậy thôi, vội cho lắm.

      Kết thúc hai tiết buổi sáng, tôi có chút việc bận văn phòng khoa nên ăn được. Lúc ngang qua dãy giảng đường, tôi vô tình thấy Mạc Tiểu Ly giằng co với người con trai. Chợt nhớ ra lúc sáng ấy trai mang hồ sơ đến, tôi bèn đến hỏi: “ cậu đưa hồ sơ đến rồi à?”.

      Người con trai kia nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ.

      “Đây là lớp trưởng lớp em”. Tiểu Ly lập tức lên tiếng, “Còn đây là trai mình”.

      Mạc Nhân Ngôn tươi cười : “Sau này nhờ em giúp đỡ Tiểu Ly”.

      “Vâng”.

      ta căn dặn Tiểu Ly vài câu rồi mới về.

      Thấy Tiểu Ly cứ đứng nhìn theo ta mãi, tôi : “ em cậu thân nhau đấy”.

      Tiểu Ly đột nhiên quay lại nhìn tôi, giọng cứng nhắc: “ ấy phải ruột mình”.

      Dường như ngay lúc đó, tôi phát ra bí mật của . Tiểu Ly trai mình say đắm.

      Kì là thay, tôi càng muốn nghĩ về ấy hình ảnh ấy xuất trong đầu càng nhiều. Ngồi trong lớp, Tiểu Ly luôn chọn vị trí cạnh cửa sổ, ấy có bạn bè, luôn về về mình, vì thế, mỗi khi lớp có hoạt động gì, tôi đều phải đích thân đến báo cho ấy.

      Tiểu Ly có nụ cười rạng rỡ, chỉ tiếc rằng, ấy rất ít cười.

      Tiểu Ly thích nhặt lá vàng rơi, mỗi khi mùa thu đến, ấy đều thu thập những chiếc lá có hình thù đặc biệt.

      “Kiếp trước cậu nhất định là cái cây, nên kiếp này mới thích lá như thế”. Tôi thấy Tiểu Ly thích thú ngồi nhặt lá cây, bèn đến bắt chuyện.

      ấy chỉ nhìn tôi, gì.

      “Cậu có biết cậu trốn bao nhiêu buổi học rồi ? Có cần mình thông báo về gia đình ?”. Tôi cố tình trêu .

      “Cậu muốn làm gì?”.

      Tôi thừa nhận, đây là chuyện nhàm chán nhất đời mà tôi từng làm. Hôm ấy, tôi mời Tiểu Ly xem phim In the mood for love (Tâm trạng khi ) của Lương Triều Vỹ. Bộ phim khiến tôi tức ách nhưng Tiểu Ly tỏ ra rất thích.

      Thấy ấy khóc, tôi hỏi: “Cảm động thế cơ à?”.

      “May mà ông ấy còn có thể tâm với tượng đá ngàn năm”.

      Tôi nhìn vào đôi mắt lộ vẻ thương xót của : “Thế cậu cũng coi mình là tượng đá ngàn năm ”.

      Nhờ thế tôi biết tới câu chuyện của .

      Mạc Tiểu Ly thực ra mang họ Từ. Sau khi mẹ kết hôn với bố của Mạc Nhân Ngôn, liền có thêm người bố, người trai. Trước năm mười bốn tuổi, ưa gì Mạc Nhân Ngôn, ta cũng ghét cay ghét đắng . Nhưng rồi mọi thứ chuyển ngoặt vào năm mười bốn tuổi. Hôm ấy đường về nhà, Mạc Tiểu Ly bị đám học sinh hư bắt nạt. Mạc Nhân Ngôn xuất kịp thời bảo vệ . hét lên với đám thanh niên kia: “Đứa nào dám động vào Tiểu Ly, tao liều mạng với đứa đấy”.

      được làm được. Thế rồi đánh nhau với đám thanh niên kia, toàn thân bầm tím vẫn cắn răng chống đỡ đến cùng.

      Giờ phút đó, trong lòng khắc ghi hình ảnh người con trai ấy.

      thích , phải tình cảm của đứa em dành cho trai, mà là tình cảm của đối với người con trai.

      Mạc Nhân Ngôn nghĩ như vậy, phải lo lắng đến nhiều thứ, đến cảm nhận của bố mẹ mình, vì thế chỉ có thể làm trai của .

      Nhưng Mạc Tiểu Ly muốn.

      Tôi nhận ra mình sa chân vào thế giới nội tâm của này. Hằng ngày, tôi cùng lên lớp, nghe tiếng khóc nức nở của vì tình thể trao . Tôi chứng kiến uống say khướt rồi liên tục gọi tên Mạc Nhân Ngôn.

      Tôi nghĩ, tôi thể rời khỏi người con này được nữa.

      Bởi vì trái tim tôi bắt đầu có cảm giác nhói đau.

      Sau đó lâu, Tiểu Ly dần dần trở nên bình thường. mua rất nhiều đồ ăn vặt về, ngừng tống chúng vào dạ dày, rồi nôn thốc nôn tháo.

      “Cậu làm sao thế?”. Tôi lo lắng nhìn Tiểu Ly.

      “Cậu tránh xa mình ra. Mình là đứa con bình thường”.

      , phải. Cậu là tốt nhất trong lòng mình”. Tôi ôm Tiểu Ly chặt.

      ấy đẩy tôi ra và : “Hàng Vĩnh Tịch, mình làm bạn cậu được ?”.

      Tôi chẳng kịp suy nghĩ mà lập tức gật đầu.

      Tiểu Ly cười: “Thực ra cậu thích mình từ lâu rồi phải ?”.

      Tôi hoàn toàn biết đó là ngày Mạc Nhân Ngôn đính hôn.

      Từ hôm ấy, tôi trở thành bạn trai của Tiểu Ly, làm những việc mà người bạn trai nên làm. Còn Tiểu Ly, cũng thay đổi rất nhiều, dần dần tập trung vào học tập, thỉnh thoảng còn hỏi tôi vài chỗ hiểu.

      Cuối tuần chúng tôi hay dạo phố, vườn bách thảo, viện hải dương,…

      Tôi hài lòng thưởng thức nụ cười rạng rỡ của , hài lòng với cuộc sống tại.

      Chỉ có điều, ấy vẫn ăn uống quá độ và thất thường như thế. Tôi sợ hãi nhưng mỗi lần hỏi, Tiểu Ly đều : “Em sao”.

      Tôi biết đó là chứng bệnh, biết mỗi đêm ấy phải vật lộn với cơn đau khủng khiếp, bởi vì lần nào gặp tôi, gương mặt ấy cũng rạng rỡ nụ cười.

      Cuối tuần nọ, Tiểu Ly hẹn tôi biển chơi. : “Em biết sau này còn cơ hội nữa?”.

      “Đương nhiên là còn, chỉ cần em muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa em ”. Tôi nắm tay Tiểu Ly, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.

      “Hàng Vĩnh Tịch”.

      “Hả?”.

      nhắm mắt lại”.

      Tôi nghe lời , nhắm mắt lại. Sau đó, tôi cảm nhận được thứ gì đó mềm mại chạm vào môi mình. Tôi mở mắt, thấy gương mặt tươi cười của . Tôi lập tức kéo vào lòng, đặt nụ hôn đắm say lên môi , rất lâu mới kết thúc.

      Hai má ửng đỏ, quyến rũ lạ thường.

      “Em nghe tiếng sóng biển!”. Dứt lời Tiểu Ly chạy về phía biển, đôi chân trần giẫm cát, làn váy khẽ bay bay trong gió.

      Khoảnh khắc ấy, tôi cứ ngỡ hạnh phúc bắt đầu mỉm cười với chúng tôi.

      Hôm sau, Tiểu Ly gia đình có việc nên xin nghỉ học.

      “Mau trở về nhé, rất nhớ em”. Tôi , rồi quyến luyến hôn lên má .

      Chẳng hiểu sao, bóng lưng xa dần của Tiểu Ly lại khắc sâu vào tâm khảm tôi.

      Có lẽ, tôi lún quá sâu vào tình này rồi.

      Tôi nghe tin sét đánh kia vào ngày thứ hai sau khi Tiểu Ly nghỉ học. tự sát trong phòng tắm, thể cứu chữa.

      Tôi có cảm giác bầu trời sụp xuống, tôi dám tin, thể tin. Tôi chạy như điên tới bệnh viện, nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của , tôi chỉ muốn mình có thể chết ngay lập tức, chỉ có như vậy tôi mới thoát khỏi cái cảm giác đau đớn xé nát tâm can này.

      Ngày tự sát, cũng là ngày Mạc Nhân Ngôn cử hành hôn lễ.

      Tôi quay lại trường học sau thời gian dài nghỉ ốm.

      Trong tiết học tiếng , trước mặt cả lớp, tôi đột nhiên rơi nước mắt.

      Trang sách đầu tiên của tôi có dòng chữ:

      Em hy vọng em có thể , sau đó quên tất cả. Em hy vọng em có thể giả vờ rồi cứ tiếp tục sống trong cái xác hồn. Nhưng em tự lừa dối được bản thân, em vẫn luôn ấy…

      Sau chuyện đó, tôi tức tốc ra nước ngoài, nghiên cứu ngành Tâm lí học. Tôi nghĩ, nếu ngày ấy tôi biết được những biểu bất thường của Tiểu Ly là chứng bệnh, có lẽ tôi giúp được ấy, và ấy cũng phải lựa chọn con đường kia.

      Tôi ở nước ngoài ba năm về nước.

      Sơ Ảnh là bệnh nhân đầu tiên của tôi. Khi nghe ấy về bệnh trạng, lòng tôi kìm được run rẩy. Tôi muốn giúp đỡ thoát khỏi nỗi dằn vặt này.

      Tôi dùng hết tất thảy các phương pháp mình biết, mong muốn ấy có thể chia sẻ nỗi lòng với tôi. Nhưng ấy căn bản chịu phối hợp. lần đến phòng lưu trữ, tôi thấy Sơ Ảnh lúi húi làm gì đó, màn hình máy tính là ô đăng nhập QQ. Giờ phút ấy, tôi biết mình nên làm gì.

      Tôi dùng cách của riêng mình để tìm hiểu câu chuyển của Sơ Ảnh. Tôi thương xót ấy, lẽ ra phải được hưởng hạnh phúc và nâng niu chứ phải ngày ngày sống trong nỗi ám ảnh và bóng tối u ám như thế.

      Mỗi ngày tôi đều chat với Sơ Ảnh, giúp tinh thần ấy thoải mái, dần dần làm vơi bớt nỗi sợ hãi trong lòng .

      Thế nhưng tôi ngờ, ấy cũng tìm đến cái chết, hơn nữa cũng lại cắt cổ tay.

      Tôi vô cùng sợ hãi người con này biến mất khỏi tầm mắt mình. Tôi đích thân cấp cứu cho ấy. Năm xưa, tôi thể nào cứu được Mạc Tiểu Ly, nhưng hôm nay, tôi nhất định phải cứu được Bùi Sơ Ảnh.

      Rốt cuộc, ấy qua cơn nguy hiểm. Tôi như được đại xá.

      Tôi căm hận người đàn ông kia, thậm chí muốn xông vào tặng cho ta cú đấm. Nhưng khi đứng bên ngoài cửa, nghe những lời ta với Sơ Ảnh, tôi mới hiểu, hóa ra, ta và Mạc Nhân Ngôn giống nhau.

      Cố Diễn Trạch là người duy nhất có thể mang lại hạnh phúc cho Sơ Ảnh.

      Tôi nghĩ, mình nên buông tay thôi.

      Sau khi Sơ Ảnh xuất viện, tôi xin nghỉ phép tháng. Tôi cần phải thông suốt bản thân mình muốn gì.

      Cố Diễn Trạch từng hỏi tôi: “ rơi vào chưa?”.

      Nhưng tôi lại chẳng thể trả lời. Tôi biết mình thích Sơ Ảnh, nhưng tôi có rơi vào tình cảm ấy ? Tôi chỉ biết, bản thân mong muốn được hạnh phúc.

      Tôi sang Thụy Sỹ tìm thầy giáo của mình, muốn nhờ ông giúp tôi làm đợt điều trị tâm lí.

      Sau khi nghe tôi kể tất cả những chuyện xảy ra, thầy với tôi: “Em chưa từng ra khỏi thế giới của Mạc Tiểu Ly làm sao có thể bước vào thế giới của Bùi Sơ Ảnh?”.

      Lúc ấy tôi mới hiểu ra, tình của tôi luôn luôn hướng về người. xuất của Bùi Sơ Ảnh chỉ giúp tôi tháo gỡ khúc mắc trong lòng nhiều năm qua mà thôi.

      Tôi quay về Thâm Hạ, đến thăm mộ Tiểu Ly. Tới nơi, tôi nhìn thấy Mạc Nhân Ngôn cũng đứng đó. Giờ phút này, tôi đột nhiên còn oán hận người đàn ông này nữa.

      Khóe mắt ta có giọt lệ, tôi bỗng muốn thay Tiểu Ly hỏi ta câu hỏi mà chưa bao giờ dám hỏi: “ Tiểu Ly ?”.

      Mạc Nhân Ngôn cười: “ ? Tôi có Tiểu Ly ? Tôi có thể , tôi là người Tiểu Ly nhất cõi đời này. Nhưng đồng thời, tôi cũng là người thể ấy. Rời khỏi đây là tốt rồi, cần phải sống trong đau khổ nữa”.

      Tôi hoảng hốt: “ ruột của…”.

      Mạc Nhân Ngôn giơ tay lên ra hiệu cho tôi im lặng.

      “Đừng ! Đừng cho Tiểu Ly biết. Chúng tôi, ngay cả tình cảm nam nữ bình thường cũng có tư cách được hưởng”.

      Tôi nhìn theo ta, chợt cảm thấy ánh mặt trời quá chói chang.

      Trong bức ảnh gắn bia mộ, Tiểu Ly mỉm cười rạng rỡ.

      Cho dù nụ cười ấy hề liên quan tới tôi, nhưng tôi cũng rất vui.

      Tôi từng với thầy giáo của mình rằng, tôi vì Tiểu Ly mà tự đóng kín bản thân, rồi lại vì Sơ Ảnh mà mở ra cho mình lối thoát.

      Cuộc sống vẫn tiếp tục.

      Tôi cũng cần hết con đường của mình.

      Tiểu Ly, tạm biệt em.

      Sơ Ảnh, mong em mãi mãi hạnh phúc.

    4. Nhok_Njco

      Nhok_Njco Active Member VIP

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      119
      Đọc cái phiên ngoại mà lòng đau quá!
      Chưa khi nào đau như vậy, đó!

    5. Ledoan2099

      Ledoan2099 Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      37
      Truyện hay, rất cảm động, tình của 2 ng đẹp

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :