Bùa Lỗ Ban, thực hư, thiện ác - Thiên Hùng(Kinh dị)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Ông ngừng lại nhìn Định :

      - Cả mầy nữa, thằng nhóc, lần nầy khỏi với tao, vì lở có chuyện tao thiệt khó ăn với con bé đó... ông buông lững lời, trong lúc Hạnh xấu hổ cúi gầm mặt xuống, với niềm vui rộn rã trong lòng...

      Hiệp quay sang thầy Hai Lý :

      - Thầy có hứng thú ?, thầy và thằng nầy với tui đủ rồi... ông và chỉ tay về Lành...

      Định ngập ngừng :

      - Tổ sư gia... con, con...

      Ông Bảy Thọ biết Định muốn theo và ông cũng vậy :

      - Thưa Tổ sư, tui thiệt muốn theo coi như thế nào...

      Ông già Hiệp trầm giọng :

      - Tui nghĩ, những chuyện tới đây, ông chủ nhà thấy tốt hơn để ám ảnh nào về sau... và cũng đừng nghĩ mang ơn tui, vì chuyện tui làm chỉ là hợp với tự nhiên thôi... Mọi việc đời đều có 2 mặt tốt xấu, Bùa Lỗ Ban cũng ngoại lệ...

      Và ông lại thở dài :

      - Nên quan trọng nhất là cái TÂM của người xữ dụng nó... rồi nhìn thầy Hai Lý, ông tiếp luôn :

      - Thôi mình kẻo trể... và quay sang Lành :

      - Ê , mầy nhớ hỏi chủ nhà mang theo cho tao 1 cái chảo, 1 lít dầu phọng, 1 ông lò và ít củi... tao và thầy Hai ra đó trước nha...

      Trời cũng hừng đông, chợ Xoài Hột đông đúc người mua kẻ bán, xe ngựa, xe lôi tấp nập ngược xuôi chất hàng lên để kịp đưa ra lộ trong chuyển lên xe hàng đưa về Saigon, nên cũng ai để ý đến ông già Hiệp cũng như thầy Hai Lý đường về ụ ghe. Bước chậm lại để thầy Hai Lý tiến lên ngang mình, ông già Hiệp cười cười :

      - Thầy Hai cũng biết bùa Lỗ Ban?

      - Dạ đâu thưa Tổ Sư, chỉ là ngày xưa lúc học thuốc, thầy tui có dạy cho biết những cách thức thông thường để tạm thời cứu mạng cho người bị hại... và Thầy Hai cũng cười :

      - Và đây là lần thứ nhứt, tui mới áp dụng đó...

      - Người ếm bùa chiếc ghe kia, tâm địa hiền, vẫn biết bị bắt buộc phải làm, nhưng cũng cần phải tận tuyệt như vậy...

      - Thưa Tổ Sư, tại sao lại là bắt buộc phải làm chuyện ác đức như vậy chứ?

      - Vì học bùa mà muốn mau thành để xữ dụng, nên khi dùng phải trả giá tức phải ếm người ta, nếu chính bản thân phải chịu hậu quả, vì lủ quỉ đó có bao giờ chịu làm việc công chứ...

      Thấy thầy Hai Lý tròn mắt nhìn mình, ông già Hiệp lắc lắc đầu :

      - Thầy cũng biết mà, xữ dụng bùa chú tức là sai những thành phần khuất mặt làm chuyện mình muốn, mà thành phần nầy có đẳng cấp của nó, nên tùy theo tâm tánh và thời gian tu luyện mà người luyện bùa có thể vẻ chữ bùa sai khiến được đẳng cấp nào...

      - Vậy chiếc ghe miền Tây...

      để thầy Hai Lý hết câu, ông già Hiệp hiểu thầy muốn gì rồi :

      - cũng dày công luyện đó, nhưng lòng dạ lương thiện, đố kỵ , vị kỷ... nên thành đạt đáng là bao... là đáng tiếc cho ...

      - Vậy...?

      - Thầy Hai cũng biết rồi, làm việc gì đều có cái giá phải trả mà...

      Ông già Hiệp bỏ lững câu vì hai người đến ụ ghe và biết tự bao giờ Lành quảy hai cái thúng , trong có đựng tất cả những vật dụng mà Hiệp dặn đàng sau. Họ trèo lên chiếc ghe miền Tây mặt trời đỏ hồng vừa nhô lên rặng cây bên bờ kia của con kinh Thầy Tùng. Ông già Hiệp nhìn Lành :

      - Thằng , mầy coi nhóm lửa, đổ dầu phọng vào chảo bắt lên đun rồi đến đây, tao biểu gì mầy làm vậy là được rồi...

      Thầy Hai Lý thấy thái độ của ông già Hiệp thản nhiên, hình như bùa ếm của Mười Tung dưới mắt ông là gì cả....

      Ngọn lửa trong lò bùng lên nhanh, Lành bắt chiếc chảo nhôm lên và đổ lít dầu phọng vào. Ông già Hiệp có vẻ hài lòng :

      - Thằng , mầy khá đấy, nếu người có tâm địa thiện lương dễ gì nhóm được lửa nhanh như vậy nơi đây vào lúc nầy đâu, được rồi , đến đây, xoè bàn tay mặt của mầy ra...

      Thầy Hai Lý lại trố mắt nhìn ngạc nhiên khi thấy Hiệp rút củ tỏi cây móc tai bằng đồng vẻ mấy vòng tròn bàn tay của Lành... Cây móc tai nầy phải lúc nảy Hiệp cắm vào bát nhang nơi bàn thiên nhà ông Bảy Thọ hay sao... chẳng lẻ ông ta có hai cây... và tuy thắc mắc, nhưng thầy cũng cúi xuống định đẩy mấy khúc củi cháy vào lò vì chúng nhỏng lên muốn rớt ra, nhưng hiểu sao thầy lại thôi, Hiệp nhìn thầy Hai :

      - Đúng đó, thầy Hai đừng đụng vào, để thằng nầy làm được rồi... và ông với Lành :

      - Mầy đẩy mấy khúc củi vào rồi đến mũi chiếc ghe, ngay cây đà cái, đo từ xuống hai gang tay, dùng bàn tay nầy vổ mạnh vào đó, gặp cái gì cũng dùng bàn tay nầy... mầy nhớ chỉ dùng bàn tay nầy thôi nha, cầm lấy nó đem lại đây... nhớ chưa?

      Lành "dạ" cúi xuống đẩy mấy thanh củi vào lò, ngọn lửa lại bùng lên và dầu trong chảo hơi có bọt dưới đáy, bỏ thêm 2 thanh củi nữa vào lò rồi đứng lên về phía mũi chiếc ghe miền Tây. biết vì quá tin tưởng vào ông già Hiệp hay lòng hiếu kỳ lấn lướt hết mọi suy nghĩ của Lành, thực lời của Hiệp gọn và trơn tru trong lúc thầy Hai Lý thấy thần kinh của mình căng thẳng vì đây là lần đầu tiên trong đời thầy được chứng kiến giải bùa Lỗ Ban...

      Lành vỗ mạnh bàn tay của mình vào vị trí đo từ mũi ghe xuống 2 gang cây đà chính. Sau tiếng "bốp" dòn tan, miếng gỗ hình chữ nhựt dài chừng nửa gang, ngang chừng phần tư gang, dầy hơn lóng tay bật ra. Miếng gỗ nầy dùng đậy hốc được đục khéo cây đà, mà với cấu trúc của nó những thợ mộc non tay khó thể làm được vì mắt thường sao nhìn ra. Vật Lành cầm tay đem lại cho Hiệp hình nhân bằng gỗ to cở ngón tay cái, được khắc khéo, có đầy đủ mắt mũi tay chân được dấu trong cái hốc đó. Thầy Hai Lý trợn tròn xoe đôi mắt nhìn vào hình nhân tay Lành, trong lúc Hiệp dùng ngón tay trỏ của mình với chiếc móng tay dài cắt nhọn như mủi viết điểm vào giữa tam tinh hình nhân rồi bảo Lành :

      - Bỏ nó vào chảo dầu ...

      Như cái máy, Lành buông hình nhân vào chảo dầu mà lúc nầy sôi sùng sục. Dù chuẩn bị tinh thần từ nảy giờ, nhưng thầy Hai Lý cũng thấy gai ốc mình nổi lên khi đột nhiên thầy nghe trong gian có tiếng rên siết não nùng và trong chảo dầu cái hình nhân như bơi tuyệt vọng. Sau khi nổi lên chìm xuống vài lần, cái hình nhân từ màu gổ trăng trắng dần dần chuyển sang màu đen, chìm hẳn xuống đáy chảo dù dầu vẫn sôi.

      Hiệp thở dài bảo Lành :

      - Xong rồi, mầy thu dọn mọi thứ, cùng thầy Hai về ... hình nhân đó đào đất chôn rồi đổ dầu trong chảo lên... cũng đừng cho ai biết vì ích lợi gì đâu.

      - Thưa Tổ Sư, bộ Tổ Sư trở lại nhà Cậu Bảy sao? Lành ngạc nhiên.

      Hiệp cười :

      - Về làm gì trong đó nữa chứ... nè , tao thấy cũng có chút duyên với mầy... thôi vậy , hai tháng sau, đến Thất Sơn tìm tao, tao đợi...

      - Nhưng Thất Sơn mênh mông, con biết Tổ Sư ở đâu mà tìm.

      - An chí, cứ tới đó mầy biết...

      Quay sang thầy Hai Lý, ông già Hiệp tiếp :

      - Tui biết giờ thầy nghĩ gì, nhưng trò chơi nào cũng đều có giá... họ đặt cuộc như thế nào họ nhận kết quả như vậy thôi, là tự họ chứ phải mình đâu, đừng suy nghĩ nữa...

      - Hai tháng sau, nhứt định con xuống Thất Sơn tìm Tổ Sư... Lành cảm xúc với Hiệp .

      - Ừ, về với thằng Định, như vậy mới xứng đáng là học trò của tao... thôi tao phải cho kịp về Châu Đốc có chút chuyện... thầy Hai về nha, có dịp mình cùng nhau nhậu bửa... tui nha...

      - Dạ, dạ,... Tổ Sư...

      Thầy Hai Lý bùi ngùi nhìn theo bóng dáng nhanh nhẹn của ông già Hiệp , thoắt đó ông trèo xuống ụ ghe và hoà nhanh vào dòng người đông đúc buổi sáng...

      Sau khi hoàn tất công việc đào đất chôn cái hình nhân bên dưới ụ ghe, thầy Hai Lý và Lành thu dọn đồ đạt để về nhà ông Bảy Thọ, và thầy Hai nhìn thấy rỏ ràng Lành đổ hết chảo dầu còn ấm lên chổ đất đào như lời ông già Hiệp Ẫn dặn. Lành quảy gánh đồ cùng thầy Hai chưa ra đến cổng của xưởng cưa thấy Sửu và Tỵ vừa thở dốc vừa chạy vào. Thầy Hai chưa kịp hỏi họ có chuyện gì xảy ra cả hai hào hển :

      - Trời ạ, cái gì mà kỳ cục vậy, thầy Hai ơi, thầy Hai, cái gì mà...

      Lành buông gánh xuống hỏi Tỵ :

      - Tỵ, lại có chuyện gì hả?

      Tỵ đưa tay vuốt ngực, nuốt nước miếng :

      - Mầy hỏi thằng Sửu kìa... chạy mệt quá...

      Thầy Hai Lý nhìn Sửu mà lúc nầy có lẽ vì quá mệt nên ngồi phịch xuông đất :

      - Có chuyện gì vậy, bây cho tao nghe coi.

      Sửu nhìn thầy Hai, vẽ mặt như bình tỉnh lại, đưa tay chỉ về phía cổng của xưởng cưa :

      - Thầy Hai coi kìa, từ cổng của xưởng cưa vào đây có bao xa đâu, mà sao con và thằng Tỵ chạy muốn chết vẫn tới...

      Tỵ gật đầu phụ hoạ ngay :

      - Đúng đó thầy Hai, tụi con nhìn thấy cái ụ ghe rỏ ràng mà, nhưng rồi chạy muốn đứt hơi mà khoảng cách vẫn y nguyên...

      Thầy Hai Lý trợn mắt :

      - Hai đứa bây giả ngộ với tao hay sao chứ, làm gì có chuyện như thế được.

      Sửu đứng lên :

      - Chính tụi con cũng tin mà, tụi con lúc đầu vào để ý, nhưng sao hoài vẫn đến được cái ụ ghe, tức quá tụi con bèn chạy, nhưng sao kỳ quá, rồi tự nhiên lại thấy thầy Hai và thằng Lành, còn trước đó...

      Tỵ cướp lời Sửu :

      - Còn trước đó thấy ai hết mà cái ụ ghe như thụt lui mỗi khi tụi con chạy tới , cứ như mình nằm mơ, nhưng đâu có, tụi con vẫn chuyện với nhau như thường mà...

      Thầy Hai Lý chợt hỏi Sửu và Tỵ :

      - Từ nảy giờ tụi bây có thấy ai từ trong nầy ra ?

      Cả hai Sửu và Tỵ đều lắc đầu :

      - Ngoài thầy Hai và thằng Lành đâu có ai đâu...

      Như vậy Sửu và Tỵ đâu có thấy ông già Hiệp Ẫn, lúc ông ra đường , thầy Hai Lý hiểu và biết chắc việc nầy là do Hiệp Ẫn làm vì ông muốn cho bất cứ ai vào ụ ghe, nên thầy đổi giọng:

      - Hai đứa bây ra đây làm gì?

      - Dạ Cậu Bảy...

      Nhưng Thầy Hai Lý để cho Tỵ hết câu vì thầy cũng thấy mọi người lục tục vào xưởng cưa bắt đầu cho ngày làm việc :

      - Thôi mình vừa vừa , đừng để cho mọi người chú ý...

      Vừa được mấy bước Tỵ như sực nhớ ra :

      - Thầy Hai, còn ông Tỗ Sư gia của Định đâu rồi, sao nảy giờ con thấy?

      Thầy Hai Lý cười, nửa đùa nửa :

      - Tại hai đứa bây lo chạy hụt hơi, ổng ngang qua mặt mà tụi bây nhắm mắt nên làm sao thấy, ổng về rồi.

      - Định hay thiệt nha... Sửu reo lên.

      Thầy Hai Lý nhìn Sửu:

      - Thằng Định? nó hay gì đây?

      - Khi Cậu Bảy bảo tụi con ra ụ ghe coi có giúp gì được Định là , Tổ Sư gia cho , cũng vô ích thôi, còn , cũng nóng ruột lắm, vì Tổ Sư chắc chắn quay lại , thiệt đúng bon. Sửu chấm dứt câu bằng nụ cười hiền. Lành chợt quay sang Tỵ :

      - Mình có tin gì của Sáu Mẹo chưa?

      Sửu và Tỵ đồng thanh :

      - Nãy giờ mệt quá quên cho mầy biết, bạn già của mầy phúc ba đời mới theo Hà Bá kỳ nầy, vợ nó ngồi khóc trong nhà Cậu Bảy á, về lo cúng tạ tổ dùm bạn già em.

      Thầy Hai Lý , nghe lời như vậy của Tỵ cũng phải quay lại :

      - Mầy rỏ chút được , cái thằng nầy...

      Tỵ gải tai :

      - Thầy Hai với Tổ Sư cùng thằng Lành vừa rời khỏi nhà Cậu Bảy chút xíu vợ thằng Sáu Mẹo từ Cần Thơ lên báo là đêm hôm nó cùng mấy người bạn chèo xuồng qua Cồn Ổi nhậu... đến khuya mọi người say mèm nên đều ngủ lại, chỉ mình thằng Sáu Mẹo tài lanh nhứt định đòi chèo xuồng về, ai cản cũng được... biết nó chèo xuồng về như thế nào mà mấy ghe lưới gần Cầu Đúc thấy nó nổi mặt nước nên họ vớt lên, cũng may gần đội tuần giang nên họ dùng ca nô đưa nó vào bệnh viện cứu kịp... con chỉ nghe như thế chút nữa về đến nhà thầy cần gì thêm hỏi vợ nó...

      Thầy Hai Lý vui trong lòng :

      - Nó còn sống là may rồi, tao cần hỏi gì nữa chứ...

      Lành nhìn thầy Hai Lý :

      - Vậy có phải Tổ Sư gia cứu Sáu Mẹo thầy Hai...

      - Làm sao tao biết chứ, nhưng nếu mầy nghĩ như vậy như vậy ...


      Thầy Hai trả lời Lành mà bên tai thầy hình như vẫn còn văng vẳng lời ông già Hiệp Ẫn, lúc đổ hắt chun rượu ra ngoài sân "... tui hy vọng là mình quá trể"... và cả bốn người họ, mỗi người theo đuổi cảm nghĩ, nhưng tựu chung vẫn là nỗi vui mừng sau khi cất chiếc gánh nặng ám ảnh, theo từng hiểu biết của họ trong mấy ngày qua.




      Thiên Hùng


      Bùa Lỗ Ban ... thực hư ... thiện ác



      Phần V




      Chú Ba Lành kể đến đây ngưng lại, bưng chun trà thơm còn bốc khói do Hấu vừa rót uống ngụm, từ từ vấn thêm điếu thuốc rê mồi lửa rít hơi, đôi mắt chú nhìn ra trước sân nhà thoáng chút u buồn. Tôi dằn được nữa buột miệng :

      - việc hai chú Sữu và Tỵ gặp đó có phải giống như tụi cháu gặp hồi chiều chú Ba?

      - sai, và cũng là chữ bùa đầu tiên mà Tổ Sư gia Hiệp Ẫn truyền thụ cho tao.

      Dầu đoán được chú Ba Lành chính là người lực điền tên Lành trong câu chuyện nhà ông Bảy Thọ, nhưng tôi cũng hỏi lại theo phản xạ tự nhiên :

      - Vậy chú Ba chính là Lành trong câu chuyện...

      Chú Ba Lành cười dễ dãi :

      - Vậy chứ mầy nghĩ tao là ai đây?

      Chiến chợt xen vào :

      - Nhưng sao chú lại thứ ba, Lành chỉ có mình mà...

      Hấu cụ thể hơn :

      - Còn lão Mười Tung gì đó kết cục ra sao hở chú Ba, rồi gia đình ông Bảy Thọ, Định và ... ..

      Tư Én tiếp ngay lời của Hấu :

      - Ba Hạnh như thế nào hở chú Ba...?

      Chiến còn thêm thắc mắc :

      - lẽ Tổ sư gia Hiệp Ẫn lại dắt củ tỏi đến hai cây móc tai sao chú Ba?

      Trước những câu hỏi dồn dập của chúng tôi, chú Ba Lành vẫn thản nhiên vì chắc chú biết thế nào chúng tôi cũng hỏi như vậy, nhưng vừa nghe thắc mắc của Chiến, chú Ba Lành cười lớn :

      - Ai với mầy vậy... ngờ mầy cũng có tánh tò mò như tao hén. Lúc đó tao cũng nghĩ như mầy bây giờ, nên vừa về đến nhà là tao ngay lại chổ bát nhang bàn thiên, cây móc tai còn trong đó. Tao và thầy Hai Lý quá đổi ngạc nhiên vì chỉ thấy Tổ sư gia cắm nó vào đó chứ đâu thấy ổng lấy lại đâu, biết sao nó lại trở về củ tỏi của ổng chứ. Sau nầy theo ổng tao mới biết, chiếc móc tai đó là lệnh phù để vẽ bùa sai khiến người ta làm việc, khi làm xong họ mang trả về chổ cũ, và lệnh phù nầy tùy theo đối tượng mình sai khiến mà xữ dụng trong ngũ hành ...

      Hấu buộc miệng :

      - Ngũ hành là gì hở chú Ba?

      - Là Kim, Mộc,Thủy, Hoả, Thổ... rồi thấy mặt chúng tôi như nghệch ra, chú Ba Lành biết nếu thêm nữa chắc bao giờ kết thúc được câu chuyện nầy nên chú khoả lấp :

      - Ối, mà tụi bây biết vậy được rồi, thêm nữa tao cũng chịu thua.

      Sợ chú Ba Lành cụt hứng, Hấu bèn cười vả lả :

      - Thôi chú Ba kể cho tụi cháu nghe khúc chót , lão Mười Tung như thế nào hở chú...?

      Bập bập điếu thuốc rê cầm hai ngón tay cái và trỏ, chú Ba Lành nhìn theo làn khói thuốc tan từ từ trong bóng đêm :

      - Gieo nhân nào phải gặt quả nấy thôi, tao nghĩ suốt đời tao bao giờ tao quên được...

      Hôm đó mọi việc tại nhà ông Bảy Thọ coi như êm xuôi, thầy Hai Lý nhứt định từ giả để về mặc dù ông bà Bảy Thọ khẩn khoản mời thầy ở lại dùng cơm vì Ba Hạnh bắt mấy con vịt làm thịt rồi... Nhưng thầy chưa bước ra được tới cửa nghe tiếng thằng Hoành, con của Mười Tung ơi ới gọi thầy ngoài cổng. Được đưa vào nhà, Hoành khóc nức nở mời thầy Hai đến nhà ngay để cứu giùm ba mà theo lời biết ba bị bịnh gì nữa... Thầy Hai Lý ngoắc tao theo thầy ngay đến nhà Mười Tung. Trong căn buồng gói * lờ mờ dù bên ngoài hơi trưa trưa, Mười Tung nằm chiếc giường , đôi mắt nhắm nghiền, mà theo lời Hoành em đở Mười Tung lên giường chứ lúc đầu Mười Tung nằm ở dưới đất ... bác Mười khóc nức nở bên cạnh ông ta. cái trang thờ nho đặt chiếc tủ gỏ đâu mặt với cái giường mà hai tấm màn đỏ che trước trang hình như bị cháy xém và còn phảng phất mùi dầu phọng. Tao theo thầy Hai Lý đến bên Mười Tung, trong lúc thầy Hai cúi xuống kéo tay áo Mười Tung lên để xem mạch, mọi người đều rú lên kinh hãi khi thấy lớp da cánh tay Mười Tung tuột đỏ hỏn như bị phỏng dầu sôi, nhưng bàn tay nắm chặc lại bình thường... thầy Hai mở những khuy áo Mười Tung ra thấy khắp người Mười Tung đều như vậy và mạch ông ta ngưng tự bao giờ. Mười Tung chết... bác Mười Tung khóc lóc kêu gào thảm thiết trong lúc em thằng Hoành thằng Đực Lỳ lại nghĩ chắc là cha của họ chết vì bệnh truyền nhiểm gì đây, nên họ năn nĩ cầu thầy Hai Lý giấu dùm đừng cho chòm xóm biết vì họ sợ chính quyền lại đưa xác Mười Tung giảo nghiệm... dĩ nhiên là thầy Hai Lý đồng ý ngay.

      đường về tao hỏi thầy Hai Lý :

      "Thầy Hai nghĩ, có phải Mười Tung chết vì phản tác dụng của bùa Lỗ Ban ?" Thầy Hai Lý trả lời tao, mà hỏi lại:

      "Hồi nảy mầy có thấy vật gì trong bàn tay nắm lại của Mười Tung ?" "Ông ta nắm lại làm sao con biết chứ."

      Thầy Hai Lý bước nhanh hơn :

      " cái hình nhân cháy đen giống y như cái mà mầy bỏ vào chảo dầu và đem chôn đó.", và thầy Hai luôn :

      "Thôi tao về luôn nha, mầy cũng đừng bao giờ đem chuyện nầy cho ai nghe để tránh hận thù vô lối... và mai mốt nếu gặp Tổ sư gia Hiệp Ẫn, cho tao gởi lời thăm ông"...

      Chú Ba Lành chợt thấp giọng nhìn tôi :

      - Và hôm nay tụi bây là những người đầu tiên nghe tao kể về cái chết của Mười Tung.

      Chiến buộc miệng :

      - Vậy những con trai con của Mười Tung bây giờ như thế nào, chú Ba có biết ?

      - Họ theo phía bên kia, khi cuộc chiến sôi động trở lại, và chắc còn vì sau 75 thấy họ trở về.

      Tư Én rụt rè nhắc lại :

      - Còn Ba Hạnh sao hở chú Ba?

      Chú Ba Lành trả lời Tư Én mà lại mĩm cười nhìn Chiến :

      - Hồi nãy mầy có hỏi tao, sao tao có mình mà lại thứ ba chứ gì? hà hà...


      * buồng gói là căn phòng thường dùng làm nơi sinh hoạt riêng tư cho chủ nhà,

      hoặc phòng tân hôn cho vợ chồng son... cũng nghe người lớn thui hihiihiiii


      Ba Lành lại bưng chun trà uống ngụm :

      - tụi bây cũng biết là Ba Hạnh thương Định đứt đuôi rồi, nhưng sau khi nghe Cậu Mợ Bảy ngỏ lời hỏi thăm về gia thế trong ý định chọn làm rể, Định thưa thiệt là khi theo Tổ sư gia Hiệp Ẫn học bùa, có hứa với ông lập gia đình để thân thể trong sạch luyện những chữ bùa ở cấp cao... nhưng...

      Cả bọn chúng tôi nhao nhao lên :

      - Nhưng thế nào hở chú Ba...?

      Chú Ba Lành vuốt râu cười :

      - Tụi bây thiệt tình mà, từ từ chứ... nhưng Tổ sư gia có cho hai năm để quyết định, và thời hạn nầy khi xong chuyện Mười Tung còn hai tháng nữa là hết...

      Tôi chợt nhớ ra :

      - A, hèn chi Tổ sư gia hẹn chú Ba hai tháng sau gặp chú Ba tại Thất Sơn, sao trùng hợp quá vậy...

      Chú Ba Lành nhìn tôi gật gù :

      - Mầy nhớ cũng dai thiệt hén. Đúng, khi đó vừa nghe Định vậy tao liền cho biết là Tổ sư gia có duyên với tao và hẹn hai tháng sau đến Thất Sơn gặp Tổ sư gia...

      Vừa nghe tao xong, Định ngăn ngay :

      " được, chú gặp Tổ sư gia được đâu"... Mọi người đều ngạc nhiên trong lúc tao hỏi :

      "Tại sao lại được chứ, đó là do Tổ sư gia dặn mà, Tổ sư gia còn , làm như vậy mới xứng đáng là học trò của Tổ sư gia đó..."

      Định lắc đầu :

      "Theo môn pháp Tổ sư gia chỉ được nhận duy nhứt 1 đệ tử mà thôi, nếu Tổ sư gia nhận chú cũng đồng nghĩa là Tổ sư gia đuổi tôi... nhưng chú còn trách nhiệm với gia tộc, sao lại lập gia đình được chứ..."

      Lúc đó tao ngẩn người ra :

      "Cái gì mà lập gia đình, chuyện đó ăn thua gì đến chuyện gặp Tổ sư gia ?"

      Định thở dài chậm rải :

      "Chú Lành biết đâu, bùa Lỗ Ban tùy theo tâm tánh của mình mà mình được truyền thụ chữ bùa ở cấp độ nào, Tổ sư gia Hiệp Ẫn bao giờ truyền cho ai những chữ bùa tiếp cận với Quỷ, vì theo lời Tổ sư những chữ bùa nầy thường dùng để hại người mà thôi, mà nếu nhận những chữ bùa tiếp cận với Thần phải chấp nhận cuộc sống độc thân... Tôi cũng hiểu sao lại như vậy vì Tổ sư gia có giải thích, nên tôi muốn chú..."

      Lúc đó tao ngắt lời Định :

      "Vậy sao?"

      "Tôi là nhi và tôi nghĩ suốt đời nầy chẳng ai thèm người nghèo mạt như tôi nên..."

      Định chưa dứt câu có tiếng của Ba Hạnh :

      "Sao lại nghĩ như vậy chứ..."

      Từ nảy giờ ngồi im trong góc nhà đôi mắt đỏ hoe khi nghe Định có ý như từ chối những lời ướm của cha mẹ , nhưng khi nghe Định giải bày lý do, dằn lòng được nữa, mới lên tiếng, và sau đó lại cúi mặt nghẹn ngào khi bao cặp mắt đều nhìn về ... Nhìn thấy cảnh tình như vậy, tao hiểu tại sao Tổ sư gia Hiệp Ẫn chọn tao rồi :

      " Định an tâm , tui nghĩ Tổ sư gia có lý của ổng... tui cũng là nhi như thôi, công lao nuôi dưởng của Cậu Mợ Bảy, tình thương đùm bọc của chị Ba, hãy cho tui làm việc gì đó để báo đáp, và biết đâu những gì xảy ra sau nầy lại tốt đẹp hơn những gì mình nghĩ hôm nay..." Định vẫn chưa xiêu lòng : "Nhưng..." Tao gạt ngang cho nữa: " nhưng gì nữa hết, à mà hứa dạy đờn cho tui đó, chừng nào bắt đầu đây..." Định ứa nước mắt bước tới nắm lấy tay tao: "Tôi biết gì để cảm tạ ơn chú, nếu chú chê...

      quay sang quỳ xuống trước Cậu Mợ Bảy :

      "Xin chú thím cho phép con nhận Lành làm em của mình và suốt đời nầy con nguyện có trời đất là thương em ấy như tình thâm huyết nhục " Cậu Mợ Bảy cũng như tao bất ngờ, nhưng tao cảm động lắm... vậy tụi bây biết vì sao tao lại thứ Ba rồi chứ gì hì hì...

      Tư Én phụng phịu :

      - Nhưng tới giờ chú Ba vẫn chưa Ba Hạnh sau nầy ra sao?

      Chú Ba Lành cười cười :

      - họ làm đám cưới và sống rất hạnh phúc bên nhau chứ còn gì nữa mà hỏi.

      Tôi buột miệng :

      - Vậy những chữ bùa luyện sao?

      - Sau nầy khi tao theo Tổ sư gia, ổng là ổng biết hai người có duyên nợ với nhau nên khi trả lại chiếc túi bùa hộ mạng của Hai Định lúc đến cứu ảnh, ổng giải căn hết cho ảnh rồi, nên có thể lập gia đình và còn xữ dụng bùa được nữa...


      Chú Ba Lành bổng đứng dậy bước đến chiếc tủ duy nhứt trong nhà lấy ra chiếc hộp gổ mun lên nước đen bóng :

      - Tao cho tụi bây coi cái nầy nè...

      Mở chiếc hộp gổ, chú Ba đưa chúng tôi xem tấm ảnh màu chụp bán thân hai người trung niên, nam nữ. Người nam khuôn mặt rắn rỏi, cương nghị mái tóc chớm hoa râm, còn người nữ âu yếm tựa đầu vào vai người nam, miệng cười mĩm dễ mến với khuôn mặt hiền lành xinh đẹp... Chúng tôi cùng buột miệng kêu lên :

      - Hình của Định và Ba Hạnh phải chú Ba?

      Chú Ba Lành gật đầu :

      - Đúng vậy, tụi bây nhìn thấy họ có xứng đôi ?

      Chúng tôi chưa có ai trả lời chú Ba Lành tiếp :

      - Tấm hình nầy ảnh chỉ mới gởi về cho tao hơn tháng nay thôi...

      đoán biết gia đình của Định ở Mỹ qua lời lúc đầu của chú Ba Lành, nhưng tôi cũng tò mò :

      - ... í mà ông Định ở Mỹ hở chú Ba, tiểu bang nào vậy?

      Chiến cũng xen vào :

      - Họ trước hay sau năm 75 vậy chú Ba?

      Tư Én cũng tiếp lời Chiến :

      - Họ có con vậy chú Ba?

      Chú Ba Lành trước những câu hỏi của chúng tôi, chú cười hì hì, đặt chun trà vừa uống xuống ván, nhìn Hấu mà lúc nầy cầm tấm ảnh của Định và Ba Hạnh tay :

      - Còn mầy, muốn hỏi gì hỏi luôn ?

      Rồi thấy khuôn mặt thộn ra của Hấu, chú Ba Lành vuốt vuốt chòm râu dưới càm :

      - Tao biết chơi nhạc cổ truyền là do Cậu Bảy Thọ mở ngón (*) cho tao, Hai Định chỉ dạy cho tao được 3 Nam 6 Bắc tình nguyện vào trường Vỏ Bị Đà Lạt, nên vốn liếng nhạc tài tử của tao phần lớn là học từ Tổ sư gia Hiệp Ẫn... hà hà... tụi bây ngạc nhiên lắm phải ... tao cũng ngờ là mấy năm theo Tổ sư gia, tao luyện bùa ít chuyên tâm mà luyện đờn tao hăng lắm, thét rồi Tổ sư gia cũng chìu tao hà hà hà...

      Giọng chú Ba Lành đột nhiên trầm xuống :

      - Tổ sư gia có gì mà biết, tánh tình là hào sảng, tao nghĩ đời nầy có người thứ hai như ông...

      Tôi lại nổi tánh tò mò :

      - Tổ sư gia bây giờ ở đâu chú Ba có biết ?

      Chú Ba Lành cười mĩm :

      - Nếu biết được ổng ở đâu còn gì nữa... rồi chú hắng giọng :

      - Lần chót khi ổng cho tao về, ổng ổng qua Miên thăm bạn của ổng rồi sau đó có thể ổng qua Lào hay Thái Lan gì đó... Ổng đất nước có nhiều thay đổi... tao còn gặp được ổng cũng tùy vào chữ duyên...

      Chiến xen vào nhắc lại :

      - Còn Định sao hở chú Ba...?

      - ấy sau nầy là Thiếu Tá Biệt Động trong quân đội ở đây, chiến công lừng lẫy, với Ba Hạnh có hai con 1 trai 1 ... Sau khi mấy ông ngoài kia vào, gia đình mất tin tức của , gần 3 năm sau mới nhận được tin ở trong trại tỵ nạn bên Thái Lan chờ Mỹ... Ba Hạnh cùng cậu Hai Long lúc nầy là bác sĩ làm việc trong bệnh viện Saigon liền thu xếp đem hết gia đình vượt biên bán chánh thức... và cuối cùng họ đoàn tụ lại bên Mỹ... họ ở chổ nầy nè, mầy biết ...?

      Chú Ba Lành lại lấy trong chiếc hộp gổ ra phong bì đưa trước mặt tôi tay chỉ vào góc đề tên người gởi... Tôi liếc qua thấy Trần Hữu Định.... xxx xxxx Ave xxxxxx NJ xxxxx USA ... nên cười :

      - Họ ở cách cháu bề dài của nước Mỹ đó chú Ba... và tôi nhìn chú Ba Lành :

      - Sao lúc đó chú cùng với Ba Hạnh?

      - Tao qua bên đó làm gì, ai chơi đờn ca với tao... hì hì tao là người đầu trần chân đất, ngay cả Saigon tao cũng ưa... nên tao bán căn phố trước chợ Tân Định mà Cậu Mợ Bảy trước khi cho tao, về ở đây ung dung nhàn hạ, còn muốn gì nữa chứ...


      Chiến bỗng nhìn tôi nháy mắt và nó hỏi chú Ba Lành :

      - Rồi chú Ba phải ở mình như vậy hoài sao...?

      Chú Ba Lành bật cười ha hả :

      - Mầy thiệt tình mà, hổng để cho tao có chút riêng tư nào sao... mầy muốn nghĩ như thế nào nghĩ ...

      Rồi chú nhìn tôi :

      - Chữ duyên trong đời người hiếm, vì dễ mấy khi cùng sở thích ... cặp Lưu Thủy Bắc Oán Ai và Phú Lục Bắc Hạ Nam Oán là kỷ niệm trong đời chơi đờn ca tài tử của tao, tặng cho mầy coi như là duyên gặp mặt... Tao hy vọng lần sau mầy về gặp ngày giổ Tổ mình cùng nhau quậy mấy ông già nhà thờ Tổ hì hì...

      Tư Én vừa cất lại mọi thứ vào trong chiếc hộp gổ cho chú Ba Lành vừa lên tiếng :

      - Con có được ?

      Chú Ba Lành trả lời , câu mà biết do chú cố ý lạc đề hay ám chỉ điều gì khi chú lại nhìn tôi :

      - Phải coi mầy có chữ duyên đây....


      * mở ngón : trong giới chơi cổ nhạc, người đầu tiên dạy cho mình đờn gọi là mở ngón...


      *** ***

      Chiếc Boeing 737 của hảng hàng Cathay Pacific lướt nhanh phi đạo phi trường Tân Sơn Nhất trước khi lao vút vào khoảng chói chang nắng gắt của Saigon. Nhìn ra khung cửa kiến, mọi vật bên dưới đều lại... vậy mà sao đôi mắt tự tin kiêu hảnh của người con "thất thập nhị huyền công" lại lớn dần lên trong cảm nghĩ của tôi. Trong số các bạn chơi đờn ca, ra phi trường tiển tôi hôm nay Tư Én nổi lên như tượng vô hình vừa được khám phá. Chiếc áo dài trắng bình dị, mái tóc cột đuôi gà cao cao... vậy mà sao tôi thấy mình cứ mãi nao nao, và tôi lại ước mình là Ô Hắc Lợi để được ai kia làm Phi Long dâng rượu tiển, để rồi tự mĩm cười khi chợt nhớ lời hứa kịp suy nghĩ là giổ Tổ năm sau tôi về VN... Phi cơ bình phi, nhìn ra chỉ còn mây trắng, mọi việc rồi quay vòng như cũ khi cuộc sống nơi xứ người dù muốn dù vẫn là trùng lập khắt khe, nhưng trong tôi từ nay có thể những định kiến chủ quan về nền văn minh khoa học kỷ thuật còn là duy nhứt nữa và có phải thế giới siêu hình vẫn tồn tại đâu đây... với những gì tôi chứng kiến tại nhà chú Ba Lành.

      Tôi mở chiếc túi đeo vai, lấy bài nhạc Lưu Thủy Bắc Oán Ai mà Tư Én chép lại cẩn thận ra xem... nhìn nét bút nhàng uyển chuyển ký những chữ hò, xự, xang, xê, cống... tự nhiên sao nguồn hứng khởi cuồn cuộn trong tôi... và tôi muốn vẽ lại tấm gương thư hào kiệt của Nữ tướng Bùi Thị Xuân trước kẻ thù qua dòng nhạc hùng tráng bi ai giống như cuộc đời của người nghĩ ra nó : Chú Ba Lành.



      Hết

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :